Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ
Chương 80
Hai tiểu la lỵ Nguyệt Nhi và Dạ Nhi một mực khóc sướt mướt, ngày bình thường thích ăn mứt quả cũng không dùng được, hạt hướng dương cũng không cắn, bị Lâm Phong nuôi ra cảm tình rất sâu rồi.
Lâm Phong không thấy, hai tiểu la lỵ như mất hồn, ngơ ngác đi theo bên người Liễu Tiếu Tiếu.
Tứ sư tỷ Lâm Nhược Vũ nhìn hai nàng, thở dài nói:
- Ngươi không nên dẫn các nàng đến, nơi này không an toàn, huống chi...
Liễu Tiếu Tiếu cũng đau đầu, bất đắc dĩ nói:
- Ai, không chịu được hai nàng khóc lóc nha, ngày bình thường mang theo lăn lộn, có tình cảm rồi, cũng không yên lòng vứt xuống các nàng lại Tần quốc, nghĩ đến các nàng và tiểu hỗn đản kia ở lâu như vậy, nói không chừng còn ngửi được mùi, nên thuận tay mang theo.
Lâm Nhược Vũ có chút im lặng, hai nàng là Tiên Hạc, không phải chó, chưa nghe nói qua Tiên Hạc cũng có thể đánh hơi.
Có chút lo lắng nhìn xung quanh, địa phương U Minh Hải quỷ quái này, ở trong thành trì còn tốt, bên ngoài chính là một mảnh hoang vu, chém giết, cướp bóc… rất khó để cho người ta sinh ra hảo cảm.
- Hai tháng rồi, hơn một ngàn hòn đảo, vẫn không có chút tin tức.
Liễu Tiếu Tiếu ra vẻ buông lỏng nói:
- Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, không chừng hắn còn ở trong một hòn đảo nào đó nhảy nhót.
Bên này tán gẫu, bên kia Dạ Nhi lại chổng mông, nằm rạp trên mặt đất nhẹ nhàng nhíu cái mũi nhỏ, tựa hồ ngửi mùi.
Nguyệt Nhi kéo nàng không được, nước mắt rưng rưng cũng nằm xuống, như tiểu cẩu ngửi ngửi, bộ dáng kia để cho người ta cực kỳ đau lòng.
Liễu Tiếu Tiếu thở dài, phất tay, một cỗ nhu lực nâng Nguyệt Nhi và Dạ Nhi lên, đưa tới phượng xa nói:
- Hòn đảo này cũng không có, chúng ta đi chỗ khác!
…
Lâm Phong xếp bằng ở trong phòng, ròng rã hai tháng, hắn cũng không nóng nảy ra ngoài.
Cũng không phải hắn thích loại tư vị này, mà là mặc dù dược lực của Hoàn Hồn Đan bình thản, nhưng đối với Linh Đài kỳ mà nói vẫn quá mức khổng lồ.
Có thể tiêu hao một phần ba đan dược, thuần túy là bởi vì thương thế trong cơ thể, nhưng nếu như đơn thuần muốn luyện hóa, thì khó càng thêm khó.
Như vậy chỗ tốt của Đấu Trường hiện ra, đó chính là mỗi ngày đều phải chiến đấu, hơn nữa là ở dưới trạng thái cực kỳ mệt mỏi.
Lâm Phong tu vi Linh Đài kỳ, hẳn nên cùng Linh Đài kỳ tử đấu, nhưng về sau người của Đấu Trường phát hiện thực sự của hắn có chút biến thái, Linh Đài kỳ căn bản không phải đối thủ của hắn, lúc này mới nhét hắn vào sân đấu của Trúc Cơ kỳ.
Như thế càng tốt, đây quả thực là một con sói trà trộn vào đàn dê.
Đan dược Kim Đan kỳ, ẩn chứa linh lực phong phú cỡ nào, nếu không phải dưới cơ duyên xảo hợp bị thương nặng, nuốt viên đan dược này, chỉ sợ căn bản không chịu nổi dược lực.
Hai tháng qua, Lâm Phong luyện hóa một bộ phận đan dược, lại để hắn đột phá đến Linh Đài cửu phẩm.
Trong đan điền, Lâm Phong tí hon đang ra sức khắc ấn tầng Linh Đài cuối cùng, bản mệnh pháp bảo cũng đang nhảy nhót thành hình.
Một khi thành công tấn cấp Trúc Cơ kỳ, bản mệnh pháp bảo sẽ sinh ra hình thức ban đầu.
Chỗ trân quý của bản mệnh pháp bảo không chỉ ở chỗ hiệu quả thần dị, mà còn có thể nương theo tu sĩ trưởng thành, giống như Danh Kiếm Bảng của Đại sư tỷ, mới đầu chỉ ngưng tụ ra bức tranh, danh kiếm trong đó là nương theo tu vi của Đại sư tỷ tinh thâm mới vẽ lên, có thể đoán được khi một trăm lẻ tám thanh kiếm hoàn thiện, sẽ làm thiên hạ chấn kinh như thế nào.
Lại như bảo giáp của Nhị sư tỷ, mặc dù nhìn như trước mắt chỉ có thể hóa thành bảo giáp và quyền sáo, nhưng nương theo tu vi của Nhị sư tỷ tăng lên, pháp bảo không ngừng cô đọng, khẳng định sẽ sinh ra biến hóa mới.
Lâm Phong có chút chờ mong, pháp bảo của mình sẽ là cái gì, là bảo kiếm phá hết vạn pháp như trong truyền thuyết, hay bảo giáp không gì phá được.
- Mẹ nó, tiểu tử này quá tà môn, đã thắng liên tiếp chín mươi trận!
- Năm đó Đấu Trường từng lập quy củ, nếu có tu sĩ có thể thắng liên tiếp một trăm trận, sẽ thoát ly nô tịch, theo ta thấy tiểu tử này tám thành có thể làm được.
- Tiểu tử này thực lực quá mạnh, không gian có thể thao túng không nhiều, tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không có lợi nhuận.
- Xác thực, hiện tại đại bộ phận đều mua tiểu tử này thắng, nếu hắn có thể thua một lần, chúng ta nhất định có thể kiếm một món hời!
- Đáng tiếc đều là tu sĩ, còn có chút thế gia trong thành, nếu chúng ta động tay chân, chỉ sợ sẽ bị những người kia phát giác, sau đó rất khó xử lý.
- Cần gì phiền toái như vậy, đã không sai biệt lắm, vậy cho hắn lên cầu thang tử vong đi, để hắn phát huy giá trị của mình đến cực hạn!
Chủ quản Đấu Trường mưu đồ bí mật, cuối cùng định ra kế hoạch, mở ra hình thức cầu thang tử vong.
Tổng cộng có mười cấp, mỗi cấp đều có một tu sĩ thủ quan, đánh bại hắn mới có thể lên cao hơn, người vượt quan cần liên tục không ngừng bò lên mười tầng, đây là khiêu chiến cực lớn, từ trước đều nay không ai có thể thành công.
- Đến, ký khế ước này đi, chỉ cần ngươi có thể khiêu chiến thành công, như vậy ngươi sẽ thu hoạch được tự do.
Có tu sĩ Kim Đan kỳ mang theo khế ước đến, trực tiếp đặt ở trước mặt Lâm Phong, cao giọng nói.
Lâm Phong cầm lấy xem xét, lập tức sầm mặt lại, phía trên viết phương thức khiêu chiến của cầu thang tử vong.
- Ta có lựa chọn khác sao?
Lâm Phong trầm giọng nói.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Người kia cười lạnh, nếu Lâm Phong nguyện ý thua một trận thì chưa hẳn không thể, nhưng Lâm Phong là quyết không thể nào chịu thua.
Đấu Trường là sinh tử đấu, thua liền ý nghĩa tử vong, huống chi một khi nhận thua, coi như không chết, muốn ra ngoài sẽ khó càng thêm khó.
Lâm Phong thở dài, kí tên lên khế ước.
Chữ của Lâm Phong rất khó coi, giống như truyền thống của Thiên Tuyết Phong từ trước đến nay đều như thế, từ Đại sư tỷ đến Nguyệt Nhi Dạ Nhi, lại đến Lâm Phong.
Tu sĩ Kim Đan kỳ cầm lấy xem xét, còn thuận tiện nhìn Lâm Phong một chút, đại khái là cảm thấy dung mạo của Lâm Phong xem như không tệ, nhưng chữ viết… thật con mẹ nó không tả nổi.
- Cầu thang tử vong sao? Các ngươi đã không cho ta an ổn ra ngoài, vậy ta cũng chỉ không thèm đếm xỉa, hi vọng đan dược còn lại trong cơ thể, đầy đủ giúp ta xung kích Trúc Cơ kỳ!
Cầu thang tử vong đã mấy năm chưa mở ra, lần này mở ra, tự nhiên gây nên oanh động, huống chi người tham dự là hắc mã đã thắng liên tiếp chín mươi trận.
Tâm tư của Đấu Trường, không ít người đều có thể đoán được, đơn giản là Lâm Phong cản tài lộ của bọn hắn, cầu thang tử vong từ khi thành lập tới nay, căn bản không có người bình yên thông qua.
Không ít người cảm thấy đáng tiếc, lần này Lâm Phong sẽ dữ nhiều lành ít.
Nhưng người Đấu Trường vẫn chưa yên tâm, dù sao Lâm Phong quá quỷ dị, chẳng những lấy tu vi Linh Đài thất phẩm đánh bại Trúc Cơ kỳ, thậm chí còn ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, thuận lợi đột phá đến Linh Đài cửu phẩm.
- Vì bảo đảm vạn vô nhất thất, thời khắc tất yếu cho người thủ quan dùng dược vật kích phát tiềm lực!
Lâm Phong không thấy, hai tiểu la lỵ như mất hồn, ngơ ngác đi theo bên người Liễu Tiếu Tiếu.
Tứ sư tỷ Lâm Nhược Vũ nhìn hai nàng, thở dài nói:
- Ngươi không nên dẫn các nàng đến, nơi này không an toàn, huống chi...
Liễu Tiếu Tiếu cũng đau đầu, bất đắc dĩ nói:
- Ai, không chịu được hai nàng khóc lóc nha, ngày bình thường mang theo lăn lộn, có tình cảm rồi, cũng không yên lòng vứt xuống các nàng lại Tần quốc, nghĩ đến các nàng và tiểu hỗn đản kia ở lâu như vậy, nói không chừng còn ngửi được mùi, nên thuận tay mang theo.
Lâm Nhược Vũ có chút im lặng, hai nàng là Tiên Hạc, không phải chó, chưa nghe nói qua Tiên Hạc cũng có thể đánh hơi.
Có chút lo lắng nhìn xung quanh, địa phương U Minh Hải quỷ quái này, ở trong thành trì còn tốt, bên ngoài chính là một mảnh hoang vu, chém giết, cướp bóc… rất khó để cho người ta sinh ra hảo cảm.
- Hai tháng rồi, hơn một ngàn hòn đảo, vẫn không có chút tin tức.
Liễu Tiếu Tiếu ra vẻ buông lỏng nói:
- Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, không chừng hắn còn ở trong một hòn đảo nào đó nhảy nhót.
Bên này tán gẫu, bên kia Dạ Nhi lại chổng mông, nằm rạp trên mặt đất nhẹ nhàng nhíu cái mũi nhỏ, tựa hồ ngửi mùi.
Nguyệt Nhi kéo nàng không được, nước mắt rưng rưng cũng nằm xuống, như tiểu cẩu ngửi ngửi, bộ dáng kia để cho người ta cực kỳ đau lòng.
Liễu Tiếu Tiếu thở dài, phất tay, một cỗ nhu lực nâng Nguyệt Nhi và Dạ Nhi lên, đưa tới phượng xa nói:
- Hòn đảo này cũng không có, chúng ta đi chỗ khác!
…
Lâm Phong xếp bằng ở trong phòng, ròng rã hai tháng, hắn cũng không nóng nảy ra ngoài.
Cũng không phải hắn thích loại tư vị này, mà là mặc dù dược lực của Hoàn Hồn Đan bình thản, nhưng đối với Linh Đài kỳ mà nói vẫn quá mức khổng lồ.
Có thể tiêu hao một phần ba đan dược, thuần túy là bởi vì thương thế trong cơ thể, nhưng nếu như đơn thuần muốn luyện hóa, thì khó càng thêm khó.
Như vậy chỗ tốt của Đấu Trường hiện ra, đó chính là mỗi ngày đều phải chiến đấu, hơn nữa là ở dưới trạng thái cực kỳ mệt mỏi.
Lâm Phong tu vi Linh Đài kỳ, hẳn nên cùng Linh Đài kỳ tử đấu, nhưng về sau người của Đấu Trường phát hiện thực sự của hắn có chút biến thái, Linh Đài kỳ căn bản không phải đối thủ của hắn, lúc này mới nhét hắn vào sân đấu của Trúc Cơ kỳ.
Như thế càng tốt, đây quả thực là một con sói trà trộn vào đàn dê.
Đan dược Kim Đan kỳ, ẩn chứa linh lực phong phú cỡ nào, nếu không phải dưới cơ duyên xảo hợp bị thương nặng, nuốt viên đan dược này, chỉ sợ căn bản không chịu nổi dược lực.
Hai tháng qua, Lâm Phong luyện hóa một bộ phận đan dược, lại để hắn đột phá đến Linh Đài cửu phẩm.
Trong đan điền, Lâm Phong tí hon đang ra sức khắc ấn tầng Linh Đài cuối cùng, bản mệnh pháp bảo cũng đang nhảy nhót thành hình.
Một khi thành công tấn cấp Trúc Cơ kỳ, bản mệnh pháp bảo sẽ sinh ra hình thức ban đầu.
Chỗ trân quý của bản mệnh pháp bảo không chỉ ở chỗ hiệu quả thần dị, mà còn có thể nương theo tu sĩ trưởng thành, giống như Danh Kiếm Bảng của Đại sư tỷ, mới đầu chỉ ngưng tụ ra bức tranh, danh kiếm trong đó là nương theo tu vi của Đại sư tỷ tinh thâm mới vẽ lên, có thể đoán được khi một trăm lẻ tám thanh kiếm hoàn thiện, sẽ làm thiên hạ chấn kinh như thế nào.
Lại như bảo giáp của Nhị sư tỷ, mặc dù nhìn như trước mắt chỉ có thể hóa thành bảo giáp và quyền sáo, nhưng nương theo tu vi của Nhị sư tỷ tăng lên, pháp bảo không ngừng cô đọng, khẳng định sẽ sinh ra biến hóa mới.
Lâm Phong có chút chờ mong, pháp bảo của mình sẽ là cái gì, là bảo kiếm phá hết vạn pháp như trong truyền thuyết, hay bảo giáp không gì phá được.
- Mẹ nó, tiểu tử này quá tà môn, đã thắng liên tiếp chín mươi trận!
- Năm đó Đấu Trường từng lập quy củ, nếu có tu sĩ có thể thắng liên tiếp một trăm trận, sẽ thoát ly nô tịch, theo ta thấy tiểu tử này tám thành có thể làm được.
- Tiểu tử này thực lực quá mạnh, không gian có thể thao túng không nhiều, tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không có lợi nhuận.
- Xác thực, hiện tại đại bộ phận đều mua tiểu tử này thắng, nếu hắn có thể thua một lần, chúng ta nhất định có thể kiếm một món hời!
- Đáng tiếc đều là tu sĩ, còn có chút thế gia trong thành, nếu chúng ta động tay chân, chỉ sợ sẽ bị những người kia phát giác, sau đó rất khó xử lý.
- Cần gì phiền toái như vậy, đã không sai biệt lắm, vậy cho hắn lên cầu thang tử vong đi, để hắn phát huy giá trị của mình đến cực hạn!
Chủ quản Đấu Trường mưu đồ bí mật, cuối cùng định ra kế hoạch, mở ra hình thức cầu thang tử vong.
Tổng cộng có mười cấp, mỗi cấp đều có một tu sĩ thủ quan, đánh bại hắn mới có thể lên cao hơn, người vượt quan cần liên tục không ngừng bò lên mười tầng, đây là khiêu chiến cực lớn, từ trước đều nay không ai có thể thành công.
- Đến, ký khế ước này đi, chỉ cần ngươi có thể khiêu chiến thành công, như vậy ngươi sẽ thu hoạch được tự do.
Có tu sĩ Kim Đan kỳ mang theo khế ước đến, trực tiếp đặt ở trước mặt Lâm Phong, cao giọng nói.
Lâm Phong cầm lấy xem xét, lập tức sầm mặt lại, phía trên viết phương thức khiêu chiến của cầu thang tử vong.
- Ta có lựa chọn khác sao?
Lâm Phong trầm giọng nói.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Người kia cười lạnh, nếu Lâm Phong nguyện ý thua một trận thì chưa hẳn không thể, nhưng Lâm Phong là quyết không thể nào chịu thua.
Đấu Trường là sinh tử đấu, thua liền ý nghĩa tử vong, huống chi một khi nhận thua, coi như không chết, muốn ra ngoài sẽ khó càng thêm khó.
Lâm Phong thở dài, kí tên lên khế ước.
Chữ của Lâm Phong rất khó coi, giống như truyền thống của Thiên Tuyết Phong từ trước đến nay đều như thế, từ Đại sư tỷ đến Nguyệt Nhi Dạ Nhi, lại đến Lâm Phong.
Tu sĩ Kim Đan kỳ cầm lấy xem xét, còn thuận tiện nhìn Lâm Phong một chút, đại khái là cảm thấy dung mạo của Lâm Phong xem như không tệ, nhưng chữ viết… thật con mẹ nó không tả nổi.
- Cầu thang tử vong sao? Các ngươi đã không cho ta an ổn ra ngoài, vậy ta cũng chỉ không thèm đếm xỉa, hi vọng đan dược còn lại trong cơ thể, đầy đủ giúp ta xung kích Trúc Cơ kỳ!
Cầu thang tử vong đã mấy năm chưa mở ra, lần này mở ra, tự nhiên gây nên oanh động, huống chi người tham dự là hắc mã đã thắng liên tiếp chín mươi trận.
Tâm tư của Đấu Trường, không ít người đều có thể đoán được, đơn giản là Lâm Phong cản tài lộ của bọn hắn, cầu thang tử vong từ khi thành lập tới nay, căn bản không có người bình yên thông qua.
Không ít người cảm thấy đáng tiếc, lần này Lâm Phong sẽ dữ nhiều lành ít.
Nhưng người Đấu Trường vẫn chưa yên tâm, dù sao Lâm Phong quá quỷ dị, chẳng những lấy tu vi Linh Đài thất phẩm đánh bại Trúc Cơ kỳ, thậm chí còn ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, thuận lợi đột phá đến Linh Đài cửu phẩm.
- Vì bảo đảm vạn vô nhất thất, thời khắc tất yếu cho người thủ quan dùng dược vật kích phát tiềm lực!
Tác giả :
Tây Qua Cáp Mật Qua