Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ
Chương 36
- Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử quả nhiên bất phàm, thế mà đã lên tầng thứ bảy!
- Lâm Phong càng kinh khủng, đã lên tầng thứ sáu, cứ theo tốc độ này, chẳng mấy chốc hắn sẽ đuổi theo!
Mọi người nghị luận nhao nhao, đều cảm thấy Lâm Phong quá khác thường, mới đầu hắn tốn hao thời gian nhiều nhất, nhưng dần dần, tốc độ của hắn lại càng lúc càng nhanh, cứ theo đà này sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua.
Có người nghị luận:
- Ta không nghĩ như vậy, Lâm Phong dù sao tư chất có hạn, chỉ sợ tầng thứ sáu là cực hạn của hắn!
Vừa dứt lời, phảng phất như Lâm Phong cố ý đánh mặt hắn, trên bi văn lóe lên ánh sáng, danh tự Lâm Phong từ tầng thứ sáu nhảy đến tầng thứ bảy!
Mọi người trợn mắt hốc mồm, nửa ngày ai cũng không dám phát biểu, đặc biệt là người vừa rồi nói Lâm Phong sẽ dừng bước ở tầng thứ sáu.
- Thứ... Tầng thứ tám!
Lại một lát, Lâm Phong đã đột phá tầng thứ bảy, lên tầng thứ tám, mà Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử còn dừng lại ở tầng thứ bảy.
Ngay lúc đó, đệ tử khác cơ hồ đều bị bắn ra, toàn bộ Đại Đạo Các chỉ còn lại ba người.
- Hắn, hắn sẽ không còn tiếp tục đi lên chứ!
Có người khẩn trương nuốt nước miếng, nói suy đoán trong lòng.
Lại một tia sáng hiện lên, đám người cơ hồ muốn tan vỡ, chẳng lẽ con hàng này lên tầng thứ chín, phải biết từng người lưu danh ở tầng thứ chín đều là thiên tài trong thiên tài a.
Nhưng lúc này mọi người đoán sai, trước Đại Đạo Các, Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử song song hiện thân, tư chất và tu vi của hai người cơ hồ sàn sàn nhau, ngay cả bị đá ra Đại Đạo Các cơ hồ cũng đồng thời.
Mọi người nhất thời thở phào, còn tốt, may mắn không phải Lâm Phong lên tầng thứ chín.
- Ngọa tào! Tầng thứ chín!
Lần này có người kinh hô, trong Đại Đạo Các chỉ còn một người, hầu như không cần nghĩ cũng biết là ai.
Trong lòng mọi người rên rỉ, còn muốn người sống hay không, đây thật là tư chất nửa tinh sao, tư chất nửa tinh không phải ngộ tính kém nổi danh sao!
Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử trợn mắt hốc mồm, theo đám người chăm chú nhìn bia đá.
Tầng thứ mười! Tầng thứ mười một!
Thời gian tiêu hao càng lúc càng ngắn, tốc độ càng lúc càng nhanh, ở dưới mọi người chú ý, Lâm Phong leo lên tầng thứ mười một.
Người lưu danh ở tầng thứ mười một, trước mắt chỉ có ba người, trong đó một người danh xưng đệ nhất truyền kỳ, một người là đương kim Huyền Cơ Môn môn chủ, một vị khác là Đại sư tỷ Thiên Tuyết Phong Dịch Thiên Tuyết.
Nhưng bây giờ lại thêm một người khác, Lâm Phong!
Đây cơ hồ là một kỳ tích, càng là một truyền kỳ, dù ngày sau Lâm Phong dừng bước ở Linh Đài kỳ, cũng không tổn hại mảy may, đủ để hắn lưu danh bách thế.
- Tầng mười hai!
Có người kinh hô, ánh sáng lóe lên, trên tầng mười hai còn chưa có người lưu danh, đây là thiên cổ kỳ tích, có vài người tâm lý chịu đựng yếu, thậm chí bất tỉnh nhân sự.
Phó Cảnh Thiên bộ dáng không dám tin, Lăng Ba Tiên Tử hai mắt rưng rưng, tùy thời có dấu hiệu khóc lên.
Thảm, thảm, lời đồn càng chứng thực, ở Phi Lưu Giản còn tốt, lời đồn qua một đoạn thời gian sẽ tán, nhưng Đại Đạo Các không giống, đại đạo lưu danh, là lưu danh bách thế.
Đây cơ hồ chú định về sau người khác xem xét xếp hạng trên Đại Đạo Các, sẽ nhớ tới Lâm Phong, nghĩ tới Lâm Phong, thì sẽ nhớ tới Phó Cảnh Thiên đã từng bị đánh đến tè ra quần, còn có Lăng Ba Tiên Tử vì yêu sinh hận.
Phó Cảnh Thiên luôn tự tin, nhưng giờ khắc này cũng có loại xúc động muốn khóc.
Nhị sư tỷ ngồi ở trên Phượng xa, đã sớm đình chỉ động tác cắn hạt hướng dương, cả người nhìn chằm chằm phía trướ.
- Cái này... Chuyện này cũng quá bất hợp lý đi!
Nhị sư tỷ giống như nói mê.
- Tầng thứ mười ba!
Có đệ tử phát hiện tình huống, liều mạng kêu ra.
Giờ khắc này đừng nói trước Đại Đạo Các, ngay cả bảy mạch bách phong cũng có vô số đạo khí tức phóng lên trời, che thiên che địa, thể hiện ra một loại rầm rộ, Kim Đan kỳ nhiều như cỏ, Nguyên Anh đi đầy đất.
Nếu như không có sự tình này, chỉ sợ đệ tử Huyền Cơ Môn còn không biết trong bách phong ẩn tàng nhiều cường giả như vậy.
Lâm Phong tự nhiên không biết tình huống bên ngoài, Đại Đạo Các hoàn toàn ngăn cách khí tức, ngăn chặn hết thảy thủ đoạn, làm cho không người nào có thể thăm dò tình huống bên trong.
Danh tự ở tầng thứ mười ba không ngừng lấp lóe, không lên tầng thứ mười bốn, nhưng cũng không ra.
Tim mọi người nhảy lên cuống họng, con mắt ngay cả nháy cũng không dám nháy, sợ chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ thời khắc lịch sử kia.
- Con mẹ nó, sao kinh văn tầng thứ mười ba nhiều như vậy, mệt chết ta, phải uống thuốc điều tức một chút!
Lâm Phong bình tĩnh sao chép kinh văn xong, uống một viên đan dược bắt đầu điều tức, đoán chừng tầng trên kinh văn càng nhiều, sao chép kinh văn tiêu hao không ít tinh khí thần, phải bồi dưỡng.
Hắn dưỡng thần, liền dừng ở tầng thứ mười ba, nửa ngày không lên cũng không ra, làm đám người bên ngoài gấp đến dậm chân.
Có người bất đắc dĩ nói:
- Ca ca, ngươi lên hay ra, cho cái tin chính xác đi!
- Trời ạ, gấp chết người, đây là làm gì a!
Có hạng người thực lực cao thâm trầm ngâm nói:
- Tầng thứ mười ba, từ khi Huyền Cơ Môn sáng lập đến nay, chưa từng có người đi đến cấp độ này, kinh văn bên trên tất nhiên cực kỳ nghịch thiên, thậm chí rất có thể sẽ xuất hiện kinh văn Tuyệt phẩm Tiên phẩm, loại dụ hoặc này không người có thể ngăn được!
- Kinh văn Tuyệt phẩm chỉ có bách phong phong chủ mới có thể tiếp xúc, kinh văn Tiên phẩm càng chỉ có trưởng lão và người của bảy mạch mới có thể có cơ hội tiếp xúc, người này tương lai rất bất phàm!
Có trưởng lão nói.
- Lên! Lên! Lên! Lên!
Đi đến một bước này, đã không phải khái niệm bình thường, mọi người chờ đợi Lâm Phong có thể đánh vỡ ghi chép tầng cao nhất, trở thành người thứ nhất đột phá tầng mười bốn.
Ngay cả Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử cũng quên hết tất cả, bắt đầu hô theo.
Cái này phảng phất như ma âm, truyền nhiễm thật nhanh, dần dần, đám người trước Đại Đạo Các nhao nhao hò hét, thanh thế cực kì hùng vĩ.
Ngay sau đó, trên bách phong cũng truyền tới vô số tiếng hò hét, đây là có đại năng chiếu ảnh tình huống trước Đại Đạo Các đến bách phong, người bách phong mặc kệ tâm tính như thế nào, giờ phút này chỉ muốn chứng kiến lịch sử!
Bi văn lóe lên bạch quang, có người hoảng sợ nói:
- Động, động!
Đến tột cùng là cao hơn một tầng, vẫn bị đá ra, có người không nhịn được nhắm mắt lại, không dám nhìn.
- Đi lên, tầng thứ mười bốn!
Có người hết toàn lực hò hét, lập tức toàn bộ Huyền Cơ Môn tiếng người huyên náo, đây là một loại vinh quang, càng là một kỳ tích.
Lâm Phong lên tầng thứ mười bốn, bỗng nhiên giận mắng một tiếng:
- Con mẹ nó, kinh văn đâu, sao không có cái gì!
, Lâm Phong khôi phục lại trạng thái tốt nhất, dự định sao chép kinh văn tầng cuối, nhưng tầng thứ mười bốn lại trống rỗng, thật khiến cho người ta thất vọng.
Không đúng, cũng không phải trống rỗng, chính giữa đại sảnh có một bộ xương khô ngồi xếp bằng, Lâm Phong nhìn qua, ánh mắt hoa lên, cảnh tượng bên người đột nhiên biến hóa.
Không còn là đại sảnh trống rỗng, mà là một tiên cảnh trời xanh đất biếc, trong tiên cảnh có một cây đại thụ che trời, dưới đại thụ có một cái bàn đá, ba cái ghế đá, một người đang uống trà.
- Trong lòng ngươi, như thế nào là đạo!
- Lâm Phong càng kinh khủng, đã lên tầng thứ sáu, cứ theo tốc độ này, chẳng mấy chốc hắn sẽ đuổi theo!
Mọi người nghị luận nhao nhao, đều cảm thấy Lâm Phong quá khác thường, mới đầu hắn tốn hao thời gian nhiều nhất, nhưng dần dần, tốc độ của hắn lại càng lúc càng nhanh, cứ theo đà này sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua.
Có người nghị luận:
- Ta không nghĩ như vậy, Lâm Phong dù sao tư chất có hạn, chỉ sợ tầng thứ sáu là cực hạn của hắn!
Vừa dứt lời, phảng phất như Lâm Phong cố ý đánh mặt hắn, trên bi văn lóe lên ánh sáng, danh tự Lâm Phong từ tầng thứ sáu nhảy đến tầng thứ bảy!
Mọi người trợn mắt hốc mồm, nửa ngày ai cũng không dám phát biểu, đặc biệt là người vừa rồi nói Lâm Phong sẽ dừng bước ở tầng thứ sáu.
- Thứ... Tầng thứ tám!
Lại một lát, Lâm Phong đã đột phá tầng thứ bảy, lên tầng thứ tám, mà Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử còn dừng lại ở tầng thứ bảy.
Ngay lúc đó, đệ tử khác cơ hồ đều bị bắn ra, toàn bộ Đại Đạo Các chỉ còn lại ba người.
- Hắn, hắn sẽ không còn tiếp tục đi lên chứ!
Có người khẩn trương nuốt nước miếng, nói suy đoán trong lòng.
Lại một tia sáng hiện lên, đám người cơ hồ muốn tan vỡ, chẳng lẽ con hàng này lên tầng thứ chín, phải biết từng người lưu danh ở tầng thứ chín đều là thiên tài trong thiên tài a.
Nhưng lúc này mọi người đoán sai, trước Đại Đạo Các, Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử song song hiện thân, tư chất và tu vi của hai người cơ hồ sàn sàn nhau, ngay cả bị đá ra Đại Đạo Các cơ hồ cũng đồng thời.
Mọi người nhất thời thở phào, còn tốt, may mắn không phải Lâm Phong lên tầng thứ chín.
- Ngọa tào! Tầng thứ chín!
Lần này có người kinh hô, trong Đại Đạo Các chỉ còn một người, hầu như không cần nghĩ cũng biết là ai.
Trong lòng mọi người rên rỉ, còn muốn người sống hay không, đây thật là tư chất nửa tinh sao, tư chất nửa tinh không phải ngộ tính kém nổi danh sao!
Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử trợn mắt hốc mồm, theo đám người chăm chú nhìn bia đá.
Tầng thứ mười! Tầng thứ mười một!
Thời gian tiêu hao càng lúc càng ngắn, tốc độ càng lúc càng nhanh, ở dưới mọi người chú ý, Lâm Phong leo lên tầng thứ mười một.
Người lưu danh ở tầng thứ mười một, trước mắt chỉ có ba người, trong đó một người danh xưng đệ nhất truyền kỳ, một người là đương kim Huyền Cơ Môn môn chủ, một vị khác là Đại sư tỷ Thiên Tuyết Phong Dịch Thiên Tuyết.
Nhưng bây giờ lại thêm một người khác, Lâm Phong!
Đây cơ hồ là một kỳ tích, càng là một truyền kỳ, dù ngày sau Lâm Phong dừng bước ở Linh Đài kỳ, cũng không tổn hại mảy may, đủ để hắn lưu danh bách thế.
- Tầng mười hai!
Có người kinh hô, ánh sáng lóe lên, trên tầng mười hai còn chưa có người lưu danh, đây là thiên cổ kỳ tích, có vài người tâm lý chịu đựng yếu, thậm chí bất tỉnh nhân sự.
Phó Cảnh Thiên bộ dáng không dám tin, Lăng Ba Tiên Tử hai mắt rưng rưng, tùy thời có dấu hiệu khóc lên.
Thảm, thảm, lời đồn càng chứng thực, ở Phi Lưu Giản còn tốt, lời đồn qua một đoạn thời gian sẽ tán, nhưng Đại Đạo Các không giống, đại đạo lưu danh, là lưu danh bách thế.
Đây cơ hồ chú định về sau người khác xem xét xếp hạng trên Đại Đạo Các, sẽ nhớ tới Lâm Phong, nghĩ tới Lâm Phong, thì sẽ nhớ tới Phó Cảnh Thiên đã từng bị đánh đến tè ra quần, còn có Lăng Ba Tiên Tử vì yêu sinh hận.
Phó Cảnh Thiên luôn tự tin, nhưng giờ khắc này cũng có loại xúc động muốn khóc.
Nhị sư tỷ ngồi ở trên Phượng xa, đã sớm đình chỉ động tác cắn hạt hướng dương, cả người nhìn chằm chằm phía trướ.
- Cái này... Chuyện này cũng quá bất hợp lý đi!
Nhị sư tỷ giống như nói mê.
- Tầng thứ mười ba!
Có đệ tử phát hiện tình huống, liều mạng kêu ra.
Giờ khắc này đừng nói trước Đại Đạo Các, ngay cả bảy mạch bách phong cũng có vô số đạo khí tức phóng lên trời, che thiên che địa, thể hiện ra một loại rầm rộ, Kim Đan kỳ nhiều như cỏ, Nguyên Anh đi đầy đất.
Nếu như không có sự tình này, chỉ sợ đệ tử Huyền Cơ Môn còn không biết trong bách phong ẩn tàng nhiều cường giả như vậy.
Lâm Phong tự nhiên không biết tình huống bên ngoài, Đại Đạo Các hoàn toàn ngăn cách khí tức, ngăn chặn hết thảy thủ đoạn, làm cho không người nào có thể thăm dò tình huống bên trong.
Danh tự ở tầng thứ mười ba không ngừng lấp lóe, không lên tầng thứ mười bốn, nhưng cũng không ra.
Tim mọi người nhảy lên cuống họng, con mắt ngay cả nháy cũng không dám nháy, sợ chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ thời khắc lịch sử kia.
- Con mẹ nó, sao kinh văn tầng thứ mười ba nhiều như vậy, mệt chết ta, phải uống thuốc điều tức một chút!
Lâm Phong bình tĩnh sao chép kinh văn xong, uống một viên đan dược bắt đầu điều tức, đoán chừng tầng trên kinh văn càng nhiều, sao chép kinh văn tiêu hao không ít tinh khí thần, phải bồi dưỡng.
Hắn dưỡng thần, liền dừng ở tầng thứ mười ba, nửa ngày không lên cũng không ra, làm đám người bên ngoài gấp đến dậm chân.
Có người bất đắc dĩ nói:
- Ca ca, ngươi lên hay ra, cho cái tin chính xác đi!
- Trời ạ, gấp chết người, đây là làm gì a!
Có hạng người thực lực cao thâm trầm ngâm nói:
- Tầng thứ mười ba, từ khi Huyền Cơ Môn sáng lập đến nay, chưa từng có người đi đến cấp độ này, kinh văn bên trên tất nhiên cực kỳ nghịch thiên, thậm chí rất có thể sẽ xuất hiện kinh văn Tuyệt phẩm Tiên phẩm, loại dụ hoặc này không người có thể ngăn được!
- Kinh văn Tuyệt phẩm chỉ có bách phong phong chủ mới có thể tiếp xúc, kinh văn Tiên phẩm càng chỉ có trưởng lão và người của bảy mạch mới có thể có cơ hội tiếp xúc, người này tương lai rất bất phàm!
Có trưởng lão nói.
- Lên! Lên! Lên! Lên!
Đi đến một bước này, đã không phải khái niệm bình thường, mọi người chờ đợi Lâm Phong có thể đánh vỡ ghi chép tầng cao nhất, trở thành người thứ nhất đột phá tầng mười bốn.
Ngay cả Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử cũng quên hết tất cả, bắt đầu hô theo.
Cái này phảng phất như ma âm, truyền nhiễm thật nhanh, dần dần, đám người trước Đại Đạo Các nhao nhao hò hét, thanh thế cực kì hùng vĩ.
Ngay sau đó, trên bách phong cũng truyền tới vô số tiếng hò hét, đây là có đại năng chiếu ảnh tình huống trước Đại Đạo Các đến bách phong, người bách phong mặc kệ tâm tính như thế nào, giờ phút này chỉ muốn chứng kiến lịch sử!
Bi văn lóe lên bạch quang, có người hoảng sợ nói:
- Động, động!
Đến tột cùng là cao hơn một tầng, vẫn bị đá ra, có người không nhịn được nhắm mắt lại, không dám nhìn.
- Đi lên, tầng thứ mười bốn!
Có người hết toàn lực hò hét, lập tức toàn bộ Huyền Cơ Môn tiếng người huyên náo, đây là một loại vinh quang, càng là một kỳ tích.
Lâm Phong lên tầng thứ mười bốn, bỗng nhiên giận mắng một tiếng:
- Con mẹ nó, kinh văn đâu, sao không có cái gì!
, Lâm Phong khôi phục lại trạng thái tốt nhất, dự định sao chép kinh văn tầng cuối, nhưng tầng thứ mười bốn lại trống rỗng, thật khiến cho người ta thất vọng.
Không đúng, cũng không phải trống rỗng, chính giữa đại sảnh có một bộ xương khô ngồi xếp bằng, Lâm Phong nhìn qua, ánh mắt hoa lên, cảnh tượng bên người đột nhiên biến hóa.
Không còn là đại sảnh trống rỗng, mà là một tiên cảnh trời xanh đất biếc, trong tiên cảnh có một cây đại thụ che trời, dưới đại thụ có một cái bàn đá, ba cái ghế đá, một người đang uống trà.
- Trong lòng ngươi, như thế nào là đạo!
Tác giả :
Tây Qua Cáp Mật Qua