Thời Gian Sánh Bước Bên Em
Chương 72: Ngoại truyện: Vợ chồng Mai Lương Giác (1)
Ngoại truyện: Vợ chồng Mai Lương Giác (1)
Edit: Dương | Beta: Quỳnh Lương
Lúc Triệu Du ngủ mơ mơ màng, nghe thấy tiếng ba ở dưới tầng gọi tên mình, cô dụi dụi mắt từ trên bàn sách chống người dậy, đầu hơi choáng váng, một lúc lâu sau mới tỉnh táo.
Lúc này một người đàn ông xuất hiện ở cửa.
Hơi mập, đôi mắt nhỏ, khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi.
Đây chính là ba của Triệu Du, người đàn ông trung niên có thể gặp bất cứ đâu ở Moscow, ông có một khuôn mặt đặc trưng của địa phương nhỏ này, ở trên đường quơ tay có thể túm một bó.
Điều duy nhất đáng nói là, lúc còn trẻ ông cưới một người phụ nữ Trung Quốc rất xinh đẹp, từng là một trong những câu chuyện tình yêu người người bàn tán trên con phố nhỏ đó, nhưng chuyện tình yêu giống như vậy ở Moscow có rất nhiều, dần dần sẽ phai nhạt. Sau đó bà xã khó sinh qua đời, ông một tay nuôi con gái, mở một quán rượu nhỏ, này một tay chính là mười bảy năm.
Dưới tầng có người kéo đàn phong cầm, có cả nam lẫn nữ, tiếng nói không hề kiêng dè, thỉnh thoảng còn có tiếng gió thổi vù vù ngoài cửa sổ.
“Giáo viên tiếng Trung của con đến rồi ạ?" Triệu Du dùng tiếng Nga nhẹ giọng lại hỏi một lần.
Ba cô nói không rõ, vội vã dặn dò cô rồi mau chóng chạy đi đón người.
Quán rượu kinh doanh rất tốt, ông chẳng lúc nào ngơi tay.
Triệu Du không tình nguyện lên tiếng, lấy chiếc áo khoác dày trên giường mặc vào, quàng thêm khăn quàng cổ, toàn thân bọc kín mít mới cầm một cái ô xuống tầng.
Mùa đông ở Moscow thực sự quá lạnh, cái lạnh khiến xương tủy cũng run rẩy, cánh cửa quán rượu mở rộng, gió lạnh và tuyết trắng cùng nhau thổi đến, Triệu Du không khỏi rùng mình một cái, run run rẩy rẩy vòng qua một đám nam nữ uống say, đi ra ngoài cửa.
Phòng ốc ở khu này của bọn họ phần lớn đều thấp bé, chằng chịt rối loạn, giữa phòng ốc có rất nhiều con hẻm nhỏ tối tăm, người lần đầu tiên đến nơi này, nếu như không có người quen dẫn đường, nhất định sẽ lạc đường đến mức đầu óc choáng váng.
Năm sau Triệu Du phải cùng thầy hướng dẫn đến Trung Quốc một chuyến, đó là nơi mẹ cô sinh ra và lớn lên, đáng tiếc là, mười bảy năm qua cô chưa có cơ hội đến đó một chuyến.
Để cho thuận tiện trao đổi, hai tháng trước cô dành thời gian bổ túc tiếng Trung, đáng tiếc đây là một môn học uyên thâm, cô tìm tòi tới lui vẫn là một người ngoài ngành, căn bản không thấm được bao nhiêu, ba cô căn bản không trông cậy được, ông ấy và mẹ cô chung sống ba năm, ngay cả từ tiếng Trung đơn giản nhất ông ấy cũng không biết nói.
Triệu Du vô cùng hoài nghi năng lực ngôn ngữ của mình là di truyền từ ba cô.
Dọc đường đều có thể nhìn thấy người uống say, hai ba người hoặc ngồi hoặc đứng tụm thành một nhóm, có cả những người đàn ông cao to say rượu kéo một người phụ nữ vào trong hẻm nhỏ…
Triệu Du không dám dừng lại dù chỉ một bước, mặt tuyết phía sau lưng lưu lại một loạt dấu chân nông sâu khác nhau, phía trước có một ngọn đèn đường bị hỏng, vì vậy cô thả chậm bước chân, vừa đi được một đoạn, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm khác thường, không phải tiếng gió thổi, cũng không phải tiếng tuyết rơi.
Từ trong ngõ hẻm sâu tối tăm truyền đến, rõ ràng là tiếng nam nữ trưởng thành làm tình…
Triệu Du hiểu được đó là cái gì, che gò má đang đỏ bừng lại, nhanh chóng chạy về phía trước một đoạn.
Lúc cô ra tới đầu phố, người đã thở hồng hộc, vịn cột đèn đường nghỉ ngơi một lát, dưới ánh đèn mờ ảo, cô ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm người mà mình muốn đón.
Triệu Du chỉ biết giáo viên tiếng Trung ba tìm cho cô là một người đàn ông, trừ điều đó, cô hoàn toàn không biết gì cả, cô tháo găng tay, thò tay vào trong túi áo khoác tìm điện thoại, mới vừa ấn sáng lên, ai biết lúc này một bóng mờ đột nhiên xuất hiện, cô giật mình, suýt nữa làm rơi điện thoại.
Người đàn ông đứng ở sau lưng của cô, nhíu mày quan sát cô, thời tiết rõ ràng lạnh như thế, nhưng anh ăn mặc rất phong phanh, chỉ mặc một cái áo len và một cái áo khoác màu đen ở bên ngoài, cho nên thoạt nhìn dáng người vô cùng thon dài.
Trên vai của anh dính một lớp tuyết mỏng, xem là hẳn là ở chỗ này chờ một lúc lâu rồi, tầm nhìn của Triệu Du lại rơi vào trên mặt anh, trái tim mạnh mẽ nhảy lên nửa nhịp.
Người đàn ông rất anh tuấn.
Cô từ bé lớn lên ở quán rượu, gặp qua rất nhiều dạng đàn ông khác nhau, hoặc phong lưu, hoặc hào phóng, mánh khóe bọn họ hay dùng nhất chính là dùng các loại lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ phụ nữ, sau đó cùng nhau có một đêm tốt đẹp…
Nhưng ấn tượng đầu tiên mà người đàn ông này cho cô lại là: Sạch sẽ.
Không giống bất cứ người đàn ông nào cô đã gặp trước đây.
Đôi mắt trong suốt kia đang nhìn cô chăm chú, mặt của Triệu Du suýt nữa bốc cháy rồi, cô dùng vốn tiếng Trung sứt sẹo đến nỗi hỏng bét của mình, nhẹ giọng hỏi, “Anh Mai Lương Giác?"
Năm chữ, vậy mà không có một chữ nào đúng thanh điệu.
Mai Lương Giác nín cười, “Là tôi."
Tiếng Nga của anh nói rất ấm áp, thanh âm rất êm tai.
“Tôi là Triệu Du."
“Tôi biết."
Trước đó anh đã xem qua hình của cô.
A? Biết?
Đầu óc Triệu Du mơ hồ, vừa muốn hỏi gì đó, người đàn ông đã sải bước đi tới phương hướng lúc cô đi tới, đi được vài bước mới phát hiện cô không theo kịp, hơi kinh ngạc quay đầu nhìn một cái.
Cô vội vàng đuổi theo, đi ở bên cạnh anh, giúp anh ngăn những bông tuyết rơi giống như lông ngỗng.
Nhưng dáng dấp của anh thực sự rất cao, cô căn bản không có cách nào che ô giúp anh, bên sườn ô thỉnh thoảng sẽ chạm vào đầu của anh, Triệu Du gãi gãi tóc, thật sự là vô cùng phiền muộn.
“Để tôi."
Tầm nhìn rộng mở thông suốt, anh nhận lấy cán ô dài, nhàn nhã che ở trên đầu hai người.
“Anh là người Trung Quốc sao?"
“Phải."
Tiếc chữ như vàng.
“Tiếng Nga của anh tốt quá." Triệu Du cảm thán từ đáy lòng, không có câu trả lời, cô lại hỏi, “Anh là sinh viên đến Moscow du học?"
“Ừ."
Lần này anh dùng tiếng Trung, giọng nói trầm thấp, bị gió thổi phân tán, nghe đến tai lại có chút không rõ.
Triệu Du lại không cảm thấy lạnh chút nào, giống như trong ngực sinh ra một cái bếp lò nho nhỏ, đốt cháy khiến cả người cô lâm râm nóng lên.
“Anh…"
Mới hỏi ra một chữ, cô lập tức im lặng, bởi vì cô phát hiện một trăm mét phía trước ở chỗ tối tăm đó, nếu như nhớ không lầm…
Triệu Du ở trong lòng yên lặng cầu nguyện đôi nam nữ kia nhanh chóng xong việc, nhưng ông trời hình như không nghe được tiếng lòng của cô, thanh âm kia hết lần này đến lần khác vẫn bị gió thổi tới, thiếu chút nữa thì cô té ngã.
“Cẩn thận."
Một bàn tay vững vàng đỡ lấy cô.
Ấm áp lại giống như mang theo dòng điện từ cổ tay cô truyền khắp toàn thân.
Nhìn hai tay bị đông cứng của mình, cô lại thấy có chút may mắn vì trước đó chưa đeo găng tay, nếu không hai người sẽ không tiếp xúc thân mật như vậy.
Ý nghĩ này vừa ra tới, Triệu Du liền biết mình xong rồi.
Xong rồi xong rồi!
“A…"
Một thanh âm kéo dài xuyên tường mà đến, xem ra đôi nam nữ kia đã kết thúc rồi.
Nhưng kết thúc lại không đúng lúc như thế.
Cô lén lút nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, giống như vừa nãy hoàn toàn không nghe thấy gì cả, cô ở trong lòng yếu ớt thở dài — cũng không hiểu sao mình muốn than thở.
Mười phút sau, hai người tới quán rượu nhỏ, khí nóng và mùi rượu phả vảo mặt, Triệu Du hít một hơi thật sâu, mới phát hiện được một nửa cơ thể bị đông cứng rốt cuộc sống lại rồi.
Cô ngủ ở trên gác xép nhỏ.
Từ từ leo lên tầng, vừa leo lên vừa nhẹ nhàng nhắc nhở người phía sau, “Cầu thang hơi cũ… Cẩn thận dưới chân… cẩn thận đỉnh đầu, đừng đụng…"
Coi như an toàn leo lên phòng cô.
Phần lớn cô gái trẻ tuổi ở Moscow đều như vậy, gian phòng của cô tràn đầy hơi thở của thiếu nữ, đương nhiên cũng không thể tránh khỏi có chút bừa bộn.
Nếu như biết giáo viên tiếng Trung của mình là một người đàn ông đẹp trai như vậy, một tuần trước cô nên thu dọn gọn gàng sạch sẽ căn phòng của mình, Triệu Du có phần tuyệt vọng nhét một đôi tất xuống dưới gầm giường.
Mai Lương Giác mới vừa ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề, kiểm tra trình độ tiếng Trung của cô trước, lấy ra một cuốn sách từ cặp sách mang bên người, mở ra để cô nhìn, bảo cô đọc theo.
Một phút sau anh đã biết kết quả rồi.
Cô học trò này căn bản không có chút nền tảng tiếng Trung nào, giống như một tờ giấy trắng, cái gì cũng phải dạy lại từ đầu.
Nhưng cái này không làm khó được anh.
Mục đầu tiêu trong chương trình học của Triệu Du là học bảng phát âm— đây chính là nội dung học tập trong một tuần.
Một tuần sau Mai Lương Giác tới kiểm tra thành quả dạy học của mình, lần đầu tiên trong đời cảm thấy thất bại.
Ghép vần Triệu Du học suốt một tháng.
Quan trọng là, cô học không tốt tiếng Trung, nhưng lại nhớ nhung giáo viên tiếng Trung lúc nào cũng nghiêm mặt với mình.
Đó thật sự là ký ức tàn nhẫn về mùa đông ở Moscow năm ấy.
“Đừng…"
Triệu Du tỉnh lại giữa nụ hôn của chồng mình, cô mở mắt ra nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nhất thời hoảng hốt, không rõ lúc này là hiện thực hay là đang mơ.
Haizzz, không phải cô vừa mới chuẩn bị bày tỏ với người đàn ông này sao? Thế nào vừa mở mắt đã thấy anh nằm ở bên cạnh mình rồi.
“Ngủ đến ngốc rồi?"
Mai Lương Giác cười khẽ bóp bóp mũi của cô.
Vẫn là xúc cảm ấm áp, giống như năm ấy anh nắm cổ tay cô.
Nhưng bây giờ, anh đã là chồng của cô, còn là ba của một cô con gái năm tuổi.
“Em mơ thấy gì thế?" Mặt của anh dán sát vào cô, hơi thở quen thuộc khiến người ta an lòng cũng bao quanh cô, “Vừa nãy vẫn luôn cười ngây ngô."
Triệu Du dùng sức ôm eo của anh, cả người gần như dính sát trên người anh, thanh âm mềm mại làm nũng, “Em mơ thấy lần đầu tiên chúng ta gặp mặt…"
Lúc này sắc trời hơi tối, ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, lửa trong bếp lò đang cháy rừng rực, trong phòng ấm áp thân mật.
Bọn họ ôm từ trên giường lăn đến trên thảm trải sàn trước bếp lò.
“Đêm Giáng sinh Cửu Cửu có nói với anh, nó muốn có một em trai nhỏ. Bảo bối, em cố gắng một chút, tranh thủ trước sinh nhật năm tới của nó thực hiện nguyện vọng cho nó?"
Triệu Du thở gấp vỗ cánh tay của anh, mắt còn đong đầy cảnh xuân, dễ thương lại quyến rũ, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ động, “Chẳng lẽ không phải là anh… nên cố gắng sao?"
Edit: Dương | Beta: Quỳnh Lương
Lúc Triệu Du ngủ mơ mơ màng, nghe thấy tiếng ba ở dưới tầng gọi tên mình, cô dụi dụi mắt từ trên bàn sách chống người dậy, đầu hơi choáng váng, một lúc lâu sau mới tỉnh táo.
Lúc này một người đàn ông xuất hiện ở cửa.
Hơi mập, đôi mắt nhỏ, khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi.
Đây chính là ba của Triệu Du, người đàn ông trung niên có thể gặp bất cứ đâu ở Moscow, ông có một khuôn mặt đặc trưng của địa phương nhỏ này, ở trên đường quơ tay có thể túm một bó.
Điều duy nhất đáng nói là, lúc còn trẻ ông cưới một người phụ nữ Trung Quốc rất xinh đẹp, từng là một trong những câu chuyện tình yêu người người bàn tán trên con phố nhỏ đó, nhưng chuyện tình yêu giống như vậy ở Moscow có rất nhiều, dần dần sẽ phai nhạt. Sau đó bà xã khó sinh qua đời, ông một tay nuôi con gái, mở một quán rượu nhỏ, này một tay chính là mười bảy năm.
Dưới tầng có người kéo đàn phong cầm, có cả nam lẫn nữ, tiếng nói không hề kiêng dè, thỉnh thoảng còn có tiếng gió thổi vù vù ngoài cửa sổ.
“Giáo viên tiếng Trung của con đến rồi ạ?" Triệu Du dùng tiếng Nga nhẹ giọng lại hỏi một lần.
Ba cô nói không rõ, vội vã dặn dò cô rồi mau chóng chạy đi đón người.
Quán rượu kinh doanh rất tốt, ông chẳng lúc nào ngơi tay.
Triệu Du không tình nguyện lên tiếng, lấy chiếc áo khoác dày trên giường mặc vào, quàng thêm khăn quàng cổ, toàn thân bọc kín mít mới cầm một cái ô xuống tầng.
Mùa đông ở Moscow thực sự quá lạnh, cái lạnh khiến xương tủy cũng run rẩy, cánh cửa quán rượu mở rộng, gió lạnh và tuyết trắng cùng nhau thổi đến, Triệu Du không khỏi rùng mình một cái, run run rẩy rẩy vòng qua một đám nam nữ uống say, đi ra ngoài cửa.
Phòng ốc ở khu này của bọn họ phần lớn đều thấp bé, chằng chịt rối loạn, giữa phòng ốc có rất nhiều con hẻm nhỏ tối tăm, người lần đầu tiên đến nơi này, nếu như không có người quen dẫn đường, nhất định sẽ lạc đường đến mức đầu óc choáng váng.
Năm sau Triệu Du phải cùng thầy hướng dẫn đến Trung Quốc một chuyến, đó là nơi mẹ cô sinh ra và lớn lên, đáng tiếc là, mười bảy năm qua cô chưa có cơ hội đến đó một chuyến.
Để cho thuận tiện trao đổi, hai tháng trước cô dành thời gian bổ túc tiếng Trung, đáng tiếc đây là một môn học uyên thâm, cô tìm tòi tới lui vẫn là một người ngoài ngành, căn bản không thấm được bao nhiêu, ba cô căn bản không trông cậy được, ông ấy và mẹ cô chung sống ba năm, ngay cả từ tiếng Trung đơn giản nhất ông ấy cũng không biết nói.
Triệu Du vô cùng hoài nghi năng lực ngôn ngữ của mình là di truyền từ ba cô.
Dọc đường đều có thể nhìn thấy người uống say, hai ba người hoặc ngồi hoặc đứng tụm thành một nhóm, có cả những người đàn ông cao to say rượu kéo một người phụ nữ vào trong hẻm nhỏ…
Triệu Du không dám dừng lại dù chỉ một bước, mặt tuyết phía sau lưng lưu lại một loạt dấu chân nông sâu khác nhau, phía trước có một ngọn đèn đường bị hỏng, vì vậy cô thả chậm bước chân, vừa đi được một đoạn, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm khác thường, không phải tiếng gió thổi, cũng không phải tiếng tuyết rơi.
Từ trong ngõ hẻm sâu tối tăm truyền đến, rõ ràng là tiếng nam nữ trưởng thành làm tình…
Triệu Du hiểu được đó là cái gì, che gò má đang đỏ bừng lại, nhanh chóng chạy về phía trước một đoạn.
Lúc cô ra tới đầu phố, người đã thở hồng hộc, vịn cột đèn đường nghỉ ngơi một lát, dưới ánh đèn mờ ảo, cô ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm người mà mình muốn đón.
Triệu Du chỉ biết giáo viên tiếng Trung ba tìm cho cô là một người đàn ông, trừ điều đó, cô hoàn toàn không biết gì cả, cô tháo găng tay, thò tay vào trong túi áo khoác tìm điện thoại, mới vừa ấn sáng lên, ai biết lúc này một bóng mờ đột nhiên xuất hiện, cô giật mình, suýt nữa làm rơi điện thoại.
Người đàn ông đứng ở sau lưng của cô, nhíu mày quan sát cô, thời tiết rõ ràng lạnh như thế, nhưng anh ăn mặc rất phong phanh, chỉ mặc một cái áo len và một cái áo khoác màu đen ở bên ngoài, cho nên thoạt nhìn dáng người vô cùng thon dài.
Trên vai của anh dính một lớp tuyết mỏng, xem là hẳn là ở chỗ này chờ một lúc lâu rồi, tầm nhìn của Triệu Du lại rơi vào trên mặt anh, trái tim mạnh mẽ nhảy lên nửa nhịp.
Người đàn ông rất anh tuấn.
Cô từ bé lớn lên ở quán rượu, gặp qua rất nhiều dạng đàn ông khác nhau, hoặc phong lưu, hoặc hào phóng, mánh khóe bọn họ hay dùng nhất chính là dùng các loại lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ phụ nữ, sau đó cùng nhau có một đêm tốt đẹp…
Nhưng ấn tượng đầu tiên mà người đàn ông này cho cô lại là: Sạch sẽ.
Không giống bất cứ người đàn ông nào cô đã gặp trước đây.
Đôi mắt trong suốt kia đang nhìn cô chăm chú, mặt của Triệu Du suýt nữa bốc cháy rồi, cô dùng vốn tiếng Trung sứt sẹo đến nỗi hỏng bét của mình, nhẹ giọng hỏi, “Anh Mai Lương Giác?"
Năm chữ, vậy mà không có một chữ nào đúng thanh điệu.
Mai Lương Giác nín cười, “Là tôi."
Tiếng Nga của anh nói rất ấm áp, thanh âm rất êm tai.
“Tôi là Triệu Du."
“Tôi biết."
Trước đó anh đã xem qua hình của cô.
A? Biết?
Đầu óc Triệu Du mơ hồ, vừa muốn hỏi gì đó, người đàn ông đã sải bước đi tới phương hướng lúc cô đi tới, đi được vài bước mới phát hiện cô không theo kịp, hơi kinh ngạc quay đầu nhìn một cái.
Cô vội vàng đuổi theo, đi ở bên cạnh anh, giúp anh ngăn những bông tuyết rơi giống như lông ngỗng.
Nhưng dáng dấp của anh thực sự rất cao, cô căn bản không có cách nào che ô giúp anh, bên sườn ô thỉnh thoảng sẽ chạm vào đầu của anh, Triệu Du gãi gãi tóc, thật sự là vô cùng phiền muộn.
“Để tôi."
Tầm nhìn rộng mở thông suốt, anh nhận lấy cán ô dài, nhàn nhã che ở trên đầu hai người.
“Anh là người Trung Quốc sao?"
“Phải."
Tiếc chữ như vàng.
“Tiếng Nga của anh tốt quá." Triệu Du cảm thán từ đáy lòng, không có câu trả lời, cô lại hỏi, “Anh là sinh viên đến Moscow du học?"
“Ừ."
Lần này anh dùng tiếng Trung, giọng nói trầm thấp, bị gió thổi phân tán, nghe đến tai lại có chút không rõ.
Triệu Du lại không cảm thấy lạnh chút nào, giống như trong ngực sinh ra một cái bếp lò nho nhỏ, đốt cháy khiến cả người cô lâm râm nóng lên.
“Anh…"
Mới hỏi ra một chữ, cô lập tức im lặng, bởi vì cô phát hiện một trăm mét phía trước ở chỗ tối tăm đó, nếu như nhớ không lầm…
Triệu Du ở trong lòng yên lặng cầu nguyện đôi nam nữ kia nhanh chóng xong việc, nhưng ông trời hình như không nghe được tiếng lòng của cô, thanh âm kia hết lần này đến lần khác vẫn bị gió thổi tới, thiếu chút nữa thì cô té ngã.
“Cẩn thận."
Một bàn tay vững vàng đỡ lấy cô.
Ấm áp lại giống như mang theo dòng điện từ cổ tay cô truyền khắp toàn thân.
Nhìn hai tay bị đông cứng của mình, cô lại thấy có chút may mắn vì trước đó chưa đeo găng tay, nếu không hai người sẽ không tiếp xúc thân mật như vậy.
Ý nghĩ này vừa ra tới, Triệu Du liền biết mình xong rồi.
Xong rồi xong rồi!
“A…"
Một thanh âm kéo dài xuyên tường mà đến, xem ra đôi nam nữ kia đã kết thúc rồi.
Nhưng kết thúc lại không đúng lúc như thế.
Cô lén lút nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, giống như vừa nãy hoàn toàn không nghe thấy gì cả, cô ở trong lòng yếu ớt thở dài — cũng không hiểu sao mình muốn than thở.
Mười phút sau, hai người tới quán rượu nhỏ, khí nóng và mùi rượu phả vảo mặt, Triệu Du hít một hơi thật sâu, mới phát hiện được một nửa cơ thể bị đông cứng rốt cuộc sống lại rồi.
Cô ngủ ở trên gác xép nhỏ.
Từ từ leo lên tầng, vừa leo lên vừa nhẹ nhàng nhắc nhở người phía sau, “Cầu thang hơi cũ… Cẩn thận dưới chân… cẩn thận đỉnh đầu, đừng đụng…"
Coi như an toàn leo lên phòng cô.
Phần lớn cô gái trẻ tuổi ở Moscow đều như vậy, gian phòng của cô tràn đầy hơi thở của thiếu nữ, đương nhiên cũng không thể tránh khỏi có chút bừa bộn.
Nếu như biết giáo viên tiếng Trung của mình là một người đàn ông đẹp trai như vậy, một tuần trước cô nên thu dọn gọn gàng sạch sẽ căn phòng của mình, Triệu Du có phần tuyệt vọng nhét một đôi tất xuống dưới gầm giường.
Mai Lương Giác mới vừa ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề, kiểm tra trình độ tiếng Trung của cô trước, lấy ra một cuốn sách từ cặp sách mang bên người, mở ra để cô nhìn, bảo cô đọc theo.
Một phút sau anh đã biết kết quả rồi.
Cô học trò này căn bản không có chút nền tảng tiếng Trung nào, giống như một tờ giấy trắng, cái gì cũng phải dạy lại từ đầu.
Nhưng cái này không làm khó được anh.
Mục đầu tiêu trong chương trình học của Triệu Du là học bảng phát âm— đây chính là nội dung học tập trong một tuần.
Một tuần sau Mai Lương Giác tới kiểm tra thành quả dạy học của mình, lần đầu tiên trong đời cảm thấy thất bại.
Ghép vần Triệu Du học suốt một tháng.
Quan trọng là, cô học không tốt tiếng Trung, nhưng lại nhớ nhung giáo viên tiếng Trung lúc nào cũng nghiêm mặt với mình.
Đó thật sự là ký ức tàn nhẫn về mùa đông ở Moscow năm ấy.
“Đừng…"
Triệu Du tỉnh lại giữa nụ hôn của chồng mình, cô mở mắt ra nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nhất thời hoảng hốt, không rõ lúc này là hiện thực hay là đang mơ.
Haizzz, không phải cô vừa mới chuẩn bị bày tỏ với người đàn ông này sao? Thế nào vừa mở mắt đã thấy anh nằm ở bên cạnh mình rồi.
“Ngủ đến ngốc rồi?"
Mai Lương Giác cười khẽ bóp bóp mũi của cô.
Vẫn là xúc cảm ấm áp, giống như năm ấy anh nắm cổ tay cô.
Nhưng bây giờ, anh đã là chồng của cô, còn là ba của một cô con gái năm tuổi.
“Em mơ thấy gì thế?" Mặt của anh dán sát vào cô, hơi thở quen thuộc khiến người ta an lòng cũng bao quanh cô, “Vừa nãy vẫn luôn cười ngây ngô."
Triệu Du dùng sức ôm eo của anh, cả người gần như dính sát trên người anh, thanh âm mềm mại làm nũng, “Em mơ thấy lần đầu tiên chúng ta gặp mặt…"
Lúc này sắc trời hơi tối, ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, lửa trong bếp lò đang cháy rừng rực, trong phòng ấm áp thân mật.
Bọn họ ôm từ trên giường lăn đến trên thảm trải sàn trước bếp lò.
“Đêm Giáng sinh Cửu Cửu có nói với anh, nó muốn có một em trai nhỏ. Bảo bối, em cố gắng một chút, tranh thủ trước sinh nhật năm tới của nó thực hiện nguyện vọng cho nó?"
Triệu Du thở gấp vỗ cánh tay của anh, mắt còn đong đầy cảnh xuân, dễ thương lại quyến rũ, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ động, “Chẳng lẽ không phải là anh… nên cố gắng sao?"
Tác giả :
Lâm Uyên Ngư Nhi