Thời Gian Ngòn Ngọt
Chương 72: Thất vọng và hy vọng
Chuyển ngữ: Lynx
Beta: Mạc Y Phi
Hướng Noãn quả thực không dám đề cao giá trị quan của vị quản lý Trương này.
Cô nhíu mày phản bác: “Quản lý, tôi không đồng ý những lời này của anh, chơi game không phải sử dụng mặt để đánh mà dựa vào thực lực."
Quản lý Trương khẽ mỉm cười nói: “Chơi game dựa vào thực lực, điều này anh không phủ nhận, cho nên anh mới đồng ý kí với các em, thực lực cũng là một trong những nhân tố được cân nhắc. Trình độ của hai em không tệ, chỉ cần đào tạo thật tốt, sau này sẽ có cơ hội làm thành viên chủ lực."
“Vậy Lãng Quên thì sao? Thực lực Lãng Quên mạnh hơn chúng tôi, có đáng giá được đào tạo tốt không?"
“Em gái à, để anh nói rõ với em trước, dù sao sau này nếu em thật sự đến đội bọn anh, anh cũng phải nói cho rõ ràng, không bằng nói ngay bây giờ. Bọn anh kinh doanh chiến đội cũng không dễ dàng, không có khả năng lỗ vốn làm từ thiện, đúng không? Tổng thể phải cân nhắc lợi nhuận, nếu không có tiền duy trì chiến đội, giải tán đội ngũ là chuyện sớm muộn. Giá trị kinh tế của mỗi một tuyển thủ không giống nhau, đây cũng là chỉ tiêu quan trọng để bọn anh cân nhắc chọn lựa. Phần lớn lựa chọn tuyển thủ có giá trị kinh tế liên quan đến thực lực, nhưng luôn không nhiều lắm. Các em là ngoại lệ."
“Cũng bởi vì chúng tôi đẹp?"
“Đúng, bởi vì dáng vẻ của các em đẹp."
Hướng Noãn cảm thấy rất vớ vẩn.
Vẻ mặt cô tỏ vẻ xem thường khiến quản lý Trương cũng có phần bực mình, nhưng cân nhắc đến giá trị tiềm ẩn của cô thì vẫn kiên nhẫn giải thích: “Cậu nhóc da đen đó muốn đạt được thành tựu thì cần đi từng bước một, thắng bại ở chính cậu ta, đó là con đường mà rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đều phải đi qua, chính cậu ta cũng không phản đối, em không cần buồn thay cậu ta. Nhưng anh muốn nói là dựa vào vẻ bề ngoài của các em, chỉ cần hai em bước vào trong vòng này, anh sẽ có biện pháp để cho các em được tôn lên thành nam thần nữ thần, tính toán cẩn thận, thu nhập hàng năm của hai em cũng phải đạt từ hàng triệu trở lên, sánh ngang hoặc là vượt qua cả tuyển thủ đứng đầu liên minh." Có thể bởi vì anh ta cảm động với kế hoạch mình tự xây dựng nên khi nói, vẻ mặt còn mang theo phần say mê.
Hướng Noãn biết anh ta cũng không có ý xấu nhưng cô nghe xong vẫn không thoải mái. Thì ra là phải dựa vào cái mặt, thực lực hạng ba cũng có thể sánh với hạng nhất?
“Tôi cảm thấy không công bằng." Cô nói.
“Em không nên cảm thấy bất công, em nên mừng vì bố mẹ đã cho em một gương mặt xinh đẹp."
Hướng Noãn vô cùng buồn bực, lại không biết phải phản bác anh ta thế nào. Cô thấy trong lòng ngột ngạt, xụ mặt đứng dậy: “Chúng tôi đi đây, chào quản lý." Vừa nói, cô vừa dắt tay Lâm Sơ Yến: “Đi thôi."
Lâm Sơ Yến vừa cầm ba lô vừa nắm tay cô, im lặng đi bên cạnh cô.
Quản lý Trương không hiểu tính cách kì lạ của cô gái này, anh ta đưa bọn họ đi, vừa đi vừa không ngừng lải nhải: “Thật sự các em không suy nghĩ một chút sao? Bây giờ các em còn đi học, chờ đến khi tốt nghiệp thì tiền lương cũng chỉ một vạn chứ mấy? Vòng đánh giá cũng đã qua, dù vẻ ngoài của em có tốt đến mấy thì ít nhất cũng cần điểm kĩ thuật mà. Em không thấy bây giờ những thứ biểu diễn trên TV sao, căn bản là không cần kỹ xảo diễn…"
Lâm Sơ Yến thấy sắc mặt Hướng Noãn càng ngày càng đen, anh dừng chân, xoay người cười với quản lý Trương, nụ cười như gió xuân: “Cảm ơn quản lý Trương đã gợi ý, chúng tôi định làm diễn viên."
Quản lý Trương bị câu nói này làm cho nghẹn họng, sững sờ tại chỗ.
Lâm Sơ Yến kéo tay Hướng Noãn nghênh ngang rời đi.
…
Bước đi Hướng Noãn rất vội vàng, cho đến khi đi ra ngoài một đoạn xa mà sắc mặt cô vẫn khá tệ. Lâm Sơ Yến thấy cô bĩu môi, môi dưới trề ra, khá giống cá vàng nhỏ.
Anh hơi buồn cười, muốn trêu chọc cô một chút nhưng lại sợ cô giận.
Anh dừng bước, giơ tay lên xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng hỏi: “Còn tức giận à?"
Hướng Noãn ngửa mặt nhìn anh. Anh phát hiện vành mắt cô hơi đỏ lên.
“Sao lại khóc?" Lâm Sơ Yến hơi ngạc nhiên, dè dặt nâng mặt cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, động tác rất dịu dàng. Anh cảm thấy cô như vậy thật thú vị, lại không dám cười.
Vẻ mặt Hướng Noãn rất đáng thương.
Lâm Sơ Yến kéo cô vào trong lòng, cô cũng không kháng cự. Lúc tâm trạng không tốt, cô giống như một chú chim nhỏ ngoan ngoãn. Anh đặt tay sau lưng cô, tay còn lại xoa đầu cô, như gà mẹ ôm cả người cô vào lòng.
“Đừng khóc, không đến mức đấy đâu." Anh dịu dàng an ủi cô.
“Em đâu có khóc." Hướng Noãn vùi mặt vào ngực anh, không được tự nhiên đáp một câu, giọng nói hơi bực bội. Một lúc sau, cô cảm thấy mình hít thở không thông, nghiêng mặt, khuôn mặt đè trên ngực anh.
Cô cảm giác được ngực anh đang phập phồng, một cái rồi một cái, rất mạnh mẽ, giống như biển khơi dậy sóng.
Được dựa vào một người như vậy, tâm trạng Hướng Noãn tốt hơn một chút. Cô thở dài, nói nhỏ: “Chỉ là em hơi thất vọng thôi."
Đột nhiên Lâm Sơ Yến hiểu ra vì sao cô lại phản ứng lớn như vậy.
Chuyện như “đánh giải chuyên nghiệp" trong mắt anh cũng chỉ là một loại nghề nghiệp, không khác gì những nghề khác. Nhưng trong mắt Hướng Noãn lại khác. Cô nhiệt tình với trò chơi này hơn anh rất nhiều, chuyên nghiệp trong mắt cô là nơi tụ tập đại thần, là nơi tràn ngập ánh hào quang. Cô đến thăm nơi này, tâm trạng giống như fan đi gặp mặt thần tượng vậy.
Không có gì tàn nhẫn hơn so với việc tận mắt nhìn hình tượng thần tượng sụp đổ cả.
Lâm Sơ Yến hơi đau lòng, anh xoa đầu cô, lên tiếng an ủi: “Lời quản lý Trương đó nói chỉ đại diện cho bản thân anh ta, không đại diện cho toàn bộ giới chuyên nghiệp. Em không cần thất vọng đối với giới chuyên nghiệp chỉ vì anh ta."
"Cũng đúng."
Nói đơn giản vài câu cũng khiến tâm trạng Hướng Noãn tốt lên, cô cảm giác thật thần kì: “Lâm Sơ Yến, anh thật biết cách an ủi người khác."
Lâm Sơ Yến cười: “Vậy em định thưởng anh thế nào đây?"
“Thưởng anh một quả dưa hấu to… Mau buông em ra, có người đến."
“Qua cầu rút ván, đồ xấu xa."
Giọng nói trầm thấp mà chậm rãi, lại như hờn dỗi khiến Hướng Noãn nổi cả da gà, cô cảm giác như mình đang yêu đương với một thái giám nhỏ vậy.
Cuối cùng Lâm Sơ Yến vẫn buông cô ra.
Cách đó không xa có một thiếu niên mặc quần áo thể thao đi xe đạp, lướt qua bọn họ rất nhanh, lúc này hai người đã tách nhau ra, Hướng Noãn nhìn thiếu niên kia một chút.
Trên mặt thiếu niên lóe lên vẻ kinh ngạc, lúc đạp xe sơ ý va phải viền đường xe chạy, tốc độ xe quá nhanh, cậu ta liền bị văng ra ngoài, cả người ngã vào bụi cây ven đường.
Hướng Noãn thầm nghĩ, sự nguy hiểm khi đi xe đạp chính là lớn như vậy.
Lâm Sơ Yến thầm nghĩ, lực sát thương của bạn gái mình chính là lớn như vậy.
Hai người bọn họ hợp lực kéo thiếu niên từ trong bụi cây ra, tinh thần thiếu niên vẫn còn rất tốt, xem ra không bị thương tích gì. Cậu ta hỏi Hướng Noãn: “Cô là người ở đây sao? Hay đi làm gần đây? Tôi không biết phải làm sao để cảm ơn cô, có thể mời cô một bữa cơm không? Hôm nay không tiện cũng không sao, có thể thêm WeChat trước được không?"
Lâm Sơ Yến nói: “Hình như chân cậu gãy rồi thì phải."
“Không gãy không gãy, rất khỏe."
“Để tôi giúp cậu làm gãy nó."
“…"
Vẻ mặt thiếu niên đầy hoảng sợ, vội đẩy xe đạp chạy đi.
Hướng Noãn vô cùng vui mừng.
Đột nhiên Lâm Sơ Yến nhận được một cuộc điện thoại, Hướng Noãn nghe thấy anh nói về phía điện thoại: “Hôm nay cậu tới? Bây giờ? Lập tức? Vậy tùy cậu."
Sau khi cúp điện thoại, Hướng Noãn hỏi: “Ai muốn đến vậy?"
“Anh Hổ, cậu ta đang lên máy bay."
“Anh ấy đến làm gì?"
“Nói là giải sầu."
Sau đó mỗi người đều trở về trường học, Lâm Sơ Yến hơi buồn bực. Mặc dù hai người học cùng trường nhưng căn bản là yêu xa.
Cũng may có thể gặp vào buổi tối.
Hai người ăn cơm tối với Trần Ứng Hổ, ăn lẩu cua. Trần Ứng Hổ ngồi đối diện hai người, nhìn Lâm Sơ Yến lấy thịt cua trong càng ra cho Hướng Noãn ăn.
Hướng Noãn vẫn còn từ chối: “Em tự làm, anh nghĩ em ngốc nghếch lắm sao?"
“Em là con heo nhỏ anh nuôi." Lâm Sơ Yến nói.
Hướng Noãn phản bác: “Anh là thức ăn cho chó mà em nuôi."
“Vậy tại sao em không đút cho anh?"
“Sao anh có thể không biết xấu hổ như thế…"
Trái tim Trần Ứng Hổ rất đau. Anh ta hơi hối hận, ở nhà đàng hoàng đợi không tốt sao, tự dưng lại chạy đến đây tự tìm ngược.
Hướng Noãn vừa ăn cơm vừa lén nhín Trần Ứng Hổ. Cảm giác anh Hổ không tiều tụy như cô tưởng tượng, còn khá tốt. Cô rất biết điều, không nói ra.
Một lúc sau, Trần Ứng Hổ nói: “Đúng rồi, suýt nữa tôi quên nói với hai người, trang web hoạt động của Đậu Hà Lan TV nhờ tôi hỏi, hai người có hứng thú với việc truyền hình trực tiếp không?"
“Hả?" Hướng Noãn cảm thấy vô cùng mới mẻ, “Sao lại tìm chúng em? Không phải bởi vì trong lúc anh đang truyền hình trực tiếp nên phát hiện ra hai người chúng em chứ?"
“Không phải, nghe nói là phát hiện ở giải thi đấu, bọn họ nói chuyện với anh một lúc, phát hiện anh biết hai người nên muốn tìm anh xin cách thức liên lạc của hai người. Anh liền bảo để anh hỏi ý kiến của hai người trước."
Hướng Noãn khá khó trả lời, giới hạn hiểu biết của cô với việc truyền hình trực tiếp chỉ là một người xem. Cô nghiêng mặt nhìn Lâm Sơ Yến, muốn nghe ý kiến của anh.
Lâm Sơ Yến hỏi: “Để chúng tôi trực tiếp cái gì, Vương Giả Vinh Diệu á?"
Trần Ứng Hổ nói: “Đúng vậy."
“Chúng tôi không được đâu."
“Tại sao?"
“Ít nói."
Trần Ứng Hổ liếc mắt: “Hừ." Suy nghĩ một chút, anh ta còn nói: “Thực ra thì hai người không cần có tài ăn nói, trang web tìm hai người cũng không phải cần tài ăn nói."
Hướng Noãn nói: “Kỹ thuật sao?"
“Không phải, là mặt."
Đây là lần thứ hai trong ngày Hướng Noãn nghe câu trả lời như vậy. Cô cảm thấy rất khó chịu: “Không đi."
Trần Ứng Hổ hơi tủi thân: “Không đi thì không đi, sao lại hung dữ như vậy?"
“Xin lỗi anh Hổ, không phải em hung dữ với anh đâu, chiều tối hôm nay…" Hướng Noãn nói xong thì kể chuyện buồn nôn chiều nay cho anh ta nghe.
“Anh còn tưởng chuyện gì, cái này có là gì? Nghề nào cũng cần người xinh đẹp. Cũng như truyền hình trực tiếp cần người đẹp để phổ biến trò chơi đến hàng triệu người xem, thu nhập của mấy gái xinh đều dựa vào số người xem hết đó."
“Em biết, chỉ là em lo lắng Lãng Quên khổ sở, cũng không dám nói với cậu ấy chuyện này."
“Vậy chắc chắn là không sao, nếu như cậu ta chỉ có chút tố chất tâm lý này thì không nên chơi trò chơi, về nhà bốc vác đi."
“Sao anh biết cậu ấy vốn làm nghề bốc vác?"
“…" Anh có biết gì đâu, anh đoán bừa thôi. =.=
“Tôi cho rằng…" Đột nhiên Lâm Sơ Yến cắt ngang lời bọn họ: “Chúng ta nên làm những điều trong khả năng cho phép."
“Là sao?"
Lâm Sơ Yến móc điện thoại di động ngay trước mặt bọn họ, lên mạng đặt mua một đống mặt nạ làm đẹp.
Hướng Noãn vuốt mặt. Bạn trai cô không mua cho cô bất kì đồ mỹ phẩm dưỡng da trang điểm nào mà lại tặng mặt nạ dưỡng da cho người con trai khác. Không, đây không phải là sự thật…
Trần Ứng Hổ giơ cái càng cua lớn có vài dấu răng lên, gật gù đắc ý: “Tôi muốn nói là Lãng Quên cũng không nhất định phải đi làm cho người khác, cậu xem, thực lực mấy người chúng ta cũng không tệ, tạo thành một chiến đội, chân đạp vinh quang càn quét liên minh…" Nói đến chỗ này đột nhiên dừng lại.
Anh ta phát hiện Hướng Noãn đang nhìn mình, hai mắt sáng rực.
Da đầu Trần Ứng Hổ căng lên: “Anh anh anh… Anh nói linh tinh thôi, em đừng coi là thật…"
Beta: Mạc Y Phi
Hướng Noãn quả thực không dám đề cao giá trị quan của vị quản lý Trương này.
Cô nhíu mày phản bác: “Quản lý, tôi không đồng ý những lời này của anh, chơi game không phải sử dụng mặt để đánh mà dựa vào thực lực."
Quản lý Trương khẽ mỉm cười nói: “Chơi game dựa vào thực lực, điều này anh không phủ nhận, cho nên anh mới đồng ý kí với các em, thực lực cũng là một trong những nhân tố được cân nhắc. Trình độ của hai em không tệ, chỉ cần đào tạo thật tốt, sau này sẽ có cơ hội làm thành viên chủ lực."
“Vậy Lãng Quên thì sao? Thực lực Lãng Quên mạnh hơn chúng tôi, có đáng giá được đào tạo tốt không?"
“Em gái à, để anh nói rõ với em trước, dù sao sau này nếu em thật sự đến đội bọn anh, anh cũng phải nói cho rõ ràng, không bằng nói ngay bây giờ. Bọn anh kinh doanh chiến đội cũng không dễ dàng, không có khả năng lỗ vốn làm từ thiện, đúng không? Tổng thể phải cân nhắc lợi nhuận, nếu không có tiền duy trì chiến đội, giải tán đội ngũ là chuyện sớm muộn. Giá trị kinh tế của mỗi một tuyển thủ không giống nhau, đây cũng là chỉ tiêu quan trọng để bọn anh cân nhắc chọn lựa. Phần lớn lựa chọn tuyển thủ có giá trị kinh tế liên quan đến thực lực, nhưng luôn không nhiều lắm. Các em là ngoại lệ."
“Cũng bởi vì chúng tôi đẹp?"
“Đúng, bởi vì dáng vẻ của các em đẹp."
Hướng Noãn cảm thấy rất vớ vẩn.
Vẻ mặt cô tỏ vẻ xem thường khiến quản lý Trương cũng có phần bực mình, nhưng cân nhắc đến giá trị tiềm ẩn của cô thì vẫn kiên nhẫn giải thích: “Cậu nhóc da đen đó muốn đạt được thành tựu thì cần đi từng bước một, thắng bại ở chính cậu ta, đó là con đường mà rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đều phải đi qua, chính cậu ta cũng không phản đối, em không cần buồn thay cậu ta. Nhưng anh muốn nói là dựa vào vẻ bề ngoài của các em, chỉ cần hai em bước vào trong vòng này, anh sẽ có biện pháp để cho các em được tôn lên thành nam thần nữ thần, tính toán cẩn thận, thu nhập hàng năm của hai em cũng phải đạt từ hàng triệu trở lên, sánh ngang hoặc là vượt qua cả tuyển thủ đứng đầu liên minh." Có thể bởi vì anh ta cảm động với kế hoạch mình tự xây dựng nên khi nói, vẻ mặt còn mang theo phần say mê.
Hướng Noãn biết anh ta cũng không có ý xấu nhưng cô nghe xong vẫn không thoải mái. Thì ra là phải dựa vào cái mặt, thực lực hạng ba cũng có thể sánh với hạng nhất?
“Tôi cảm thấy không công bằng." Cô nói.
“Em không nên cảm thấy bất công, em nên mừng vì bố mẹ đã cho em một gương mặt xinh đẹp."
Hướng Noãn vô cùng buồn bực, lại không biết phải phản bác anh ta thế nào. Cô thấy trong lòng ngột ngạt, xụ mặt đứng dậy: “Chúng tôi đi đây, chào quản lý." Vừa nói, cô vừa dắt tay Lâm Sơ Yến: “Đi thôi."
Lâm Sơ Yến vừa cầm ba lô vừa nắm tay cô, im lặng đi bên cạnh cô.
Quản lý Trương không hiểu tính cách kì lạ của cô gái này, anh ta đưa bọn họ đi, vừa đi vừa không ngừng lải nhải: “Thật sự các em không suy nghĩ một chút sao? Bây giờ các em còn đi học, chờ đến khi tốt nghiệp thì tiền lương cũng chỉ một vạn chứ mấy? Vòng đánh giá cũng đã qua, dù vẻ ngoài của em có tốt đến mấy thì ít nhất cũng cần điểm kĩ thuật mà. Em không thấy bây giờ những thứ biểu diễn trên TV sao, căn bản là không cần kỹ xảo diễn…"
Lâm Sơ Yến thấy sắc mặt Hướng Noãn càng ngày càng đen, anh dừng chân, xoay người cười với quản lý Trương, nụ cười như gió xuân: “Cảm ơn quản lý Trương đã gợi ý, chúng tôi định làm diễn viên."
Quản lý Trương bị câu nói này làm cho nghẹn họng, sững sờ tại chỗ.
Lâm Sơ Yến kéo tay Hướng Noãn nghênh ngang rời đi.
…
Bước đi Hướng Noãn rất vội vàng, cho đến khi đi ra ngoài một đoạn xa mà sắc mặt cô vẫn khá tệ. Lâm Sơ Yến thấy cô bĩu môi, môi dưới trề ra, khá giống cá vàng nhỏ.
Anh hơi buồn cười, muốn trêu chọc cô một chút nhưng lại sợ cô giận.
Anh dừng bước, giơ tay lên xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng hỏi: “Còn tức giận à?"
Hướng Noãn ngửa mặt nhìn anh. Anh phát hiện vành mắt cô hơi đỏ lên.
“Sao lại khóc?" Lâm Sơ Yến hơi ngạc nhiên, dè dặt nâng mặt cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, động tác rất dịu dàng. Anh cảm thấy cô như vậy thật thú vị, lại không dám cười.
Vẻ mặt Hướng Noãn rất đáng thương.
Lâm Sơ Yến kéo cô vào trong lòng, cô cũng không kháng cự. Lúc tâm trạng không tốt, cô giống như một chú chim nhỏ ngoan ngoãn. Anh đặt tay sau lưng cô, tay còn lại xoa đầu cô, như gà mẹ ôm cả người cô vào lòng.
“Đừng khóc, không đến mức đấy đâu." Anh dịu dàng an ủi cô.
“Em đâu có khóc." Hướng Noãn vùi mặt vào ngực anh, không được tự nhiên đáp một câu, giọng nói hơi bực bội. Một lúc sau, cô cảm thấy mình hít thở không thông, nghiêng mặt, khuôn mặt đè trên ngực anh.
Cô cảm giác được ngực anh đang phập phồng, một cái rồi một cái, rất mạnh mẽ, giống như biển khơi dậy sóng.
Được dựa vào một người như vậy, tâm trạng Hướng Noãn tốt hơn một chút. Cô thở dài, nói nhỏ: “Chỉ là em hơi thất vọng thôi."
Đột nhiên Lâm Sơ Yến hiểu ra vì sao cô lại phản ứng lớn như vậy.
Chuyện như “đánh giải chuyên nghiệp" trong mắt anh cũng chỉ là một loại nghề nghiệp, không khác gì những nghề khác. Nhưng trong mắt Hướng Noãn lại khác. Cô nhiệt tình với trò chơi này hơn anh rất nhiều, chuyên nghiệp trong mắt cô là nơi tụ tập đại thần, là nơi tràn ngập ánh hào quang. Cô đến thăm nơi này, tâm trạng giống như fan đi gặp mặt thần tượng vậy.
Không có gì tàn nhẫn hơn so với việc tận mắt nhìn hình tượng thần tượng sụp đổ cả.
Lâm Sơ Yến hơi đau lòng, anh xoa đầu cô, lên tiếng an ủi: “Lời quản lý Trương đó nói chỉ đại diện cho bản thân anh ta, không đại diện cho toàn bộ giới chuyên nghiệp. Em không cần thất vọng đối với giới chuyên nghiệp chỉ vì anh ta."
"Cũng đúng."
Nói đơn giản vài câu cũng khiến tâm trạng Hướng Noãn tốt lên, cô cảm giác thật thần kì: “Lâm Sơ Yến, anh thật biết cách an ủi người khác."
Lâm Sơ Yến cười: “Vậy em định thưởng anh thế nào đây?"
“Thưởng anh một quả dưa hấu to… Mau buông em ra, có người đến."
“Qua cầu rút ván, đồ xấu xa."
Giọng nói trầm thấp mà chậm rãi, lại như hờn dỗi khiến Hướng Noãn nổi cả da gà, cô cảm giác như mình đang yêu đương với một thái giám nhỏ vậy.
Cuối cùng Lâm Sơ Yến vẫn buông cô ra.
Cách đó không xa có một thiếu niên mặc quần áo thể thao đi xe đạp, lướt qua bọn họ rất nhanh, lúc này hai người đã tách nhau ra, Hướng Noãn nhìn thiếu niên kia một chút.
Trên mặt thiếu niên lóe lên vẻ kinh ngạc, lúc đạp xe sơ ý va phải viền đường xe chạy, tốc độ xe quá nhanh, cậu ta liền bị văng ra ngoài, cả người ngã vào bụi cây ven đường.
Hướng Noãn thầm nghĩ, sự nguy hiểm khi đi xe đạp chính là lớn như vậy.
Lâm Sơ Yến thầm nghĩ, lực sát thương của bạn gái mình chính là lớn như vậy.
Hai người bọn họ hợp lực kéo thiếu niên từ trong bụi cây ra, tinh thần thiếu niên vẫn còn rất tốt, xem ra không bị thương tích gì. Cậu ta hỏi Hướng Noãn: “Cô là người ở đây sao? Hay đi làm gần đây? Tôi không biết phải làm sao để cảm ơn cô, có thể mời cô một bữa cơm không? Hôm nay không tiện cũng không sao, có thể thêm WeChat trước được không?"
Lâm Sơ Yến nói: “Hình như chân cậu gãy rồi thì phải."
“Không gãy không gãy, rất khỏe."
“Để tôi giúp cậu làm gãy nó."
“…"
Vẻ mặt thiếu niên đầy hoảng sợ, vội đẩy xe đạp chạy đi.
Hướng Noãn vô cùng vui mừng.
Đột nhiên Lâm Sơ Yến nhận được một cuộc điện thoại, Hướng Noãn nghe thấy anh nói về phía điện thoại: “Hôm nay cậu tới? Bây giờ? Lập tức? Vậy tùy cậu."
Sau khi cúp điện thoại, Hướng Noãn hỏi: “Ai muốn đến vậy?"
“Anh Hổ, cậu ta đang lên máy bay."
“Anh ấy đến làm gì?"
“Nói là giải sầu."
Sau đó mỗi người đều trở về trường học, Lâm Sơ Yến hơi buồn bực. Mặc dù hai người học cùng trường nhưng căn bản là yêu xa.
Cũng may có thể gặp vào buổi tối.
Hai người ăn cơm tối với Trần Ứng Hổ, ăn lẩu cua. Trần Ứng Hổ ngồi đối diện hai người, nhìn Lâm Sơ Yến lấy thịt cua trong càng ra cho Hướng Noãn ăn.
Hướng Noãn vẫn còn từ chối: “Em tự làm, anh nghĩ em ngốc nghếch lắm sao?"
“Em là con heo nhỏ anh nuôi." Lâm Sơ Yến nói.
Hướng Noãn phản bác: “Anh là thức ăn cho chó mà em nuôi."
“Vậy tại sao em không đút cho anh?"
“Sao anh có thể không biết xấu hổ như thế…"
Trái tim Trần Ứng Hổ rất đau. Anh ta hơi hối hận, ở nhà đàng hoàng đợi không tốt sao, tự dưng lại chạy đến đây tự tìm ngược.
Hướng Noãn vừa ăn cơm vừa lén nhín Trần Ứng Hổ. Cảm giác anh Hổ không tiều tụy như cô tưởng tượng, còn khá tốt. Cô rất biết điều, không nói ra.
Một lúc sau, Trần Ứng Hổ nói: “Đúng rồi, suýt nữa tôi quên nói với hai người, trang web hoạt động của Đậu Hà Lan TV nhờ tôi hỏi, hai người có hứng thú với việc truyền hình trực tiếp không?"
“Hả?" Hướng Noãn cảm thấy vô cùng mới mẻ, “Sao lại tìm chúng em? Không phải bởi vì trong lúc anh đang truyền hình trực tiếp nên phát hiện ra hai người chúng em chứ?"
“Không phải, nghe nói là phát hiện ở giải thi đấu, bọn họ nói chuyện với anh một lúc, phát hiện anh biết hai người nên muốn tìm anh xin cách thức liên lạc của hai người. Anh liền bảo để anh hỏi ý kiến của hai người trước."
Hướng Noãn khá khó trả lời, giới hạn hiểu biết của cô với việc truyền hình trực tiếp chỉ là một người xem. Cô nghiêng mặt nhìn Lâm Sơ Yến, muốn nghe ý kiến của anh.
Lâm Sơ Yến hỏi: “Để chúng tôi trực tiếp cái gì, Vương Giả Vinh Diệu á?"
Trần Ứng Hổ nói: “Đúng vậy."
“Chúng tôi không được đâu."
“Tại sao?"
“Ít nói."
Trần Ứng Hổ liếc mắt: “Hừ." Suy nghĩ một chút, anh ta còn nói: “Thực ra thì hai người không cần có tài ăn nói, trang web tìm hai người cũng không phải cần tài ăn nói."
Hướng Noãn nói: “Kỹ thuật sao?"
“Không phải, là mặt."
Đây là lần thứ hai trong ngày Hướng Noãn nghe câu trả lời như vậy. Cô cảm thấy rất khó chịu: “Không đi."
Trần Ứng Hổ hơi tủi thân: “Không đi thì không đi, sao lại hung dữ như vậy?"
“Xin lỗi anh Hổ, không phải em hung dữ với anh đâu, chiều tối hôm nay…" Hướng Noãn nói xong thì kể chuyện buồn nôn chiều nay cho anh ta nghe.
“Anh còn tưởng chuyện gì, cái này có là gì? Nghề nào cũng cần người xinh đẹp. Cũng như truyền hình trực tiếp cần người đẹp để phổ biến trò chơi đến hàng triệu người xem, thu nhập của mấy gái xinh đều dựa vào số người xem hết đó."
“Em biết, chỉ là em lo lắng Lãng Quên khổ sở, cũng không dám nói với cậu ấy chuyện này."
“Vậy chắc chắn là không sao, nếu như cậu ta chỉ có chút tố chất tâm lý này thì không nên chơi trò chơi, về nhà bốc vác đi."
“Sao anh biết cậu ấy vốn làm nghề bốc vác?"
“…" Anh có biết gì đâu, anh đoán bừa thôi. =.=
“Tôi cho rằng…" Đột nhiên Lâm Sơ Yến cắt ngang lời bọn họ: “Chúng ta nên làm những điều trong khả năng cho phép."
“Là sao?"
Lâm Sơ Yến móc điện thoại di động ngay trước mặt bọn họ, lên mạng đặt mua một đống mặt nạ làm đẹp.
Hướng Noãn vuốt mặt. Bạn trai cô không mua cho cô bất kì đồ mỹ phẩm dưỡng da trang điểm nào mà lại tặng mặt nạ dưỡng da cho người con trai khác. Không, đây không phải là sự thật…
Trần Ứng Hổ giơ cái càng cua lớn có vài dấu răng lên, gật gù đắc ý: “Tôi muốn nói là Lãng Quên cũng không nhất định phải đi làm cho người khác, cậu xem, thực lực mấy người chúng ta cũng không tệ, tạo thành một chiến đội, chân đạp vinh quang càn quét liên minh…" Nói đến chỗ này đột nhiên dừng lại.
Anh ta phát hiện Hướng Noãn đang nhìn mình, hai mắt sáng rực.
Da đầu Trần Ứng Hổ căng lên: “Anh anh anh… Anh nói linh tinh thôi, em đừng coi là thật…"
Tác giả :
Tửu Tiểu Thất