Thời Gian Không Nghe Lời
Chương 13
Tp.HCM, 27/07/19
Editor: Xiao He
Nhiệt độ trong xe đã giảm xuống, Thời Cảnh Nham tăng nhiệt độ điều hòa lên nhiệt độ vừa phải.
Anh lấy di động ra xem giờ, vốn dĩ tưởng có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, kết quả có điện thoại gọi tới, anh lập tức chuyển qua chế độ yên lặng, đẩy cửa xe đi ra bên ngoài nghe máy.
Câu đầu tiên Mẫn Lộ hỏi anh là đang ở đâu, Thời Cảnh Nham "Đang ở trường học."
"Đi với tiểu khả ái à?"
"Ân."
Hai người hàn thuyên vài câu về Thời Quang, Mẫn Lộ lúc này mới nói tới chủ đề chính, "Cậu có muốn đầu tư vào AIO không?"
Cô đang ngồi đối diện với Úy Lam, mở loa ngoài, Úy Lam chuyên chú lắng nghe.
Thời Cảnh Nham vẫn giữ thái độ như cũ "Không phải tớ đã nói rồi sao, đáp ứng điều kiện tớ đưa ra rồi tính tiếp, tớ không muốn lãng phí nhiều thời gian."
Mẫn Lộ "Cổ phần có thể đưa cho cậu, bất quá điều kiện tham gia vào hội đồng quản trị có thể bỏ qua hay không?"
Thời Cảnh Nham đánh gãy lời cô "Tham gia vào hội đồng quản trị là điều kiện mấu chốt của tớ, đừng nói thêm điều gì nữa."
Anh một chút cũng không chừa lối thoát nào cho người khác, Úy Lam không khỏi nhìn về phía Mẫn Lộ.
Mẫn Lộ cười, tiếp tục pha trò với Thời Cảnh Nham "Cậu thật không thú vị, chúng ta tốt xấu cũng hơn hai mươi năm tình bạn, một chút mặt mũi đều không để lại cho tớ."
Thời Cảnh Nham "Có thể cho được thì sẽ cho."
Mẫn Lộ nhún vai xin lỗi Úy Lam, "Cô cũng thấy rồi đó, cậu ấy kinh doanh không chừa cho ai mặt mũi nào, giống với tiểu thúc của cô đấy."
Úy Lam ngượng ngùng cười, "Đúng là có điểm giống nhau."
Mẫn Lộ phụ họa "Một chút tình người cũng không có."
Sáng nay khi nhận được điện thoại của Úy Lam, cô cũng đoán được chuyện gì.
Quả nhiên, Úy Lam vẫn muốn hợp tác cùng Thời Cảnh Nham, bất quá điều kiện của Thời Cảnh Nham lại quá khó để chấp nhận được, vì thế muốn nhờ cô hỗ trợ, khuyên Thời Cảnh Nham từ bỏ điều kiện tham gia vào hội đồng quản trị.
Úy Lam không khách khí tìm cô hỗ trợ như vậy đơn giản là biết được điểm yếu cô, chính là tình cảm của cô dành cho Úy Minh Hải.
Nếu cô khăng khăng muốn Thời Cảnh Nham đầu tư cho AIO, khiến Thời Cảnh Nham từ bỏ tham gia vào hội đồng quản trị, Thời Cảnh Nham nhất định sẽ cho cô mặt mũi.
Nhưng cô lại không muốn làm Thời Cảnh Nham khó xử, cũng không muốn Thời Cảnh Nham bởi vì cô mà từ bỏ điều kiện tiên quyết của mình, thế nên lúc nãy đã gửi trước tin nhắn cho Thời Cảnh Nham.
Giữa người bạn lâu năm là Thời Cảnh Nham và Úy Minh Hải - người mà cô mong muốn, cô khẳng định sẽ chọn người đầu tiên.
Hơn nữa, trên đời này cô ghét nhất là bị người khác uy hiếp.
Úy Lam thế nhưng lại phạm vào điều tối kỵ này, tưởng rằng cô thích Úy Minh Hải thì sẽ yêu luôn cả họ hàng nhà ông, sẽ bất chấp mọi chuyện mà làm điều Úy Lam nói.
Tuy trước mặt cô đáp ứng sẽ giúp Úy Lam nói với Thời Cảnh Nham, đó là bởi vì đầu tư cho AIO, Thời Cảnh Nham cũng được có lợi, mà cô cũng muốn là chức giám đốc thiết kế của AIO, liền thuận nước đẩy thuyền.
Nào biết Úy Lam lại không nể mặt như vậy.
Bất quá mối quan hệ với Úy Lam cũng không thể quá căng thẳng, vạn nhất đến lúc cô thành công lấy được Úy Minh Hải, mà Úy Minh Hải lại để ý nhất là người nhà.
Mẫn Lộ cầm một ly nước đá lên uống đỡ khát, cô nói "Thời Cảnh Nham hôm nay mới đi công tác về, chờ cậu ấy bớt việc thì tôi lại đi tìm, tôi không tin tôi không nói được cậu ấy."
Úy Lam cũng không nghi ngờ sự nhiệt tình của Mẫn Lộ, rốt cuộc thì Mẫn Lộ cũng mê luyến Úy Minh hải, mọi người trong giới ai cũng biết.
Vì tiểu thúc, Mẫn Lộ chắc chắn sẽ giúp cô.
Mẫn Lộ nhìn như không chút để ý nói "Sao cô không tìm tiểu thúc xin đầu tư, ông ấy còn có thể từ chối sao?"
Úy Lam cười cười, "Tôi muốn độc lập phát triển, không thể khiến tiểu thúc lo lắng nữa."
Nói xong, Úy Lam bưng li cà phê lên nhấp vài ngụm.
Không phải cô ta không muốn tìm tiểu thúc góp vốn, mà là chú út đã uyển chuyển từ chối.
Cô ta cũng hiểu, trong nhà nhiều người như vậy, ai cũng nhìn chằm chằm vào chú ấy, điều này đúng là làm khó ông.
Chú út vẫn luôn ưu tiên cô ta, không chỉ đưa công ty AIO, chung cư cũng tặng hai căn, có một căn trước đây đưa hiện tại cũng đã có giá là hai ngàn vạn.
Năm ngoái chú út cũng tặng thêm một căn, nói là của hồi môn của cô ta, là một căn chung cư năm ngàn vạn.
Trước đây một đoạn thời gian, thím sáu mỗi ngày đều ở trước mặt chú nhỏ nhắc mãi, nói nhà đã cũ rồi, muốn xây mới, nhưng không có tiền.
Không có biện pháp, chú ấy lại mua cho nhà chú sáu một căn hộ.
Hiện tại Úy Lai ở nhà của chú út là nỗ lực của thím sáu.
Cô ta biết tâm tư của thím ấy, Úy Lai trước mắt ở đó không dọn đi, về sau chú út sao có thể không đưa căn biệt thự đó cho Úy Lai.
Mẫn Lộ với Úy Lai ở nhà hàng hàn thuyên hơn nửa giờ, lúc sau Úy Lam có việc phải đi qua văn phòng luật, hai người tách nhau ra.
Mẫn Lộ ngồi trên xe nhắn với Thời Cảnh Nham: Tớ đã nhìn ra, người trong Úy gia một đám đều không có thiện ý, nam nhân của tớ nhất định chua xót, nhưng lại không thể nói được, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, tớ phải đem người ấy từ nước sôi lửa bỏng cứu ra.
Thời Cảnh Nham: Nói không chừng Úy Minh Hải tình nguyện chết trong nước sôi lửa bỏng cũng không muốn cậu tới cứu.
Mẫn Lộ: Cậu cmn không nói thì sẽ chết sao.
Thời Cảnh Nham không trả lời cô, báo thức di động vang lên, anh vỗ vào cánh tay Thời Quang "Đào Đào, dậy đi, tới giờ rồi."
Thời Quang đang sâu giấc, còn trong giấc mộng, cô ngốc vài giây, mới nhận ra đang ở trong xe của Thời Cảnh Nham.
"Anh không ngủ à?"
"Không buồn ngủ."
Thời Quang dụi dụi mắt, nằm một lát mới ngồi dậy.
Còn nửa tiếng nữa mới tập hợp, cô đem túi đồ ăn vặt về ký túc xá trước.
Thời Cảnh Nham nhìn bóng dáng Thời Quang qua kính chiếu hậu, cho tới không thấy nữa anh mới chạy xe rời đi.
Thời Quang trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng Đường Mật bắt đầu bát quái "Ai, tiểu Đào Đào." Ở chung cũng một khoảng thời gian rồi, cô ấy liền xưng hô thân mật hơn.
Thời Quang "Ân."
Đường Mật rối rắm vài giây, "Lục ca của cậu có bạn gái chưa, bạn đồng hương của tớ muốn hỏi thăm."
Một bạn cùng phòng khác trêu ghẹo "Phải là đồng hương không?"
Đường Mật liếc mắt "Các người thật đáng ghét nha."
Thời Quang cười "Hôm nào tớ hỏi thử."
Cũng không biết Thời Yến Lãng đã bị bạn gái đá chưa.
Đường Mật cũng ngượng ngùng hỏi thêm về Thời Yến Lãng, liền nói đến Thời Cảnh Nham, "Đại ca của cậu chắc có bạn gái rồi đi."
Thời Quang "Không có."
Đường Mật đôi mắt híp lại"Cậu làm em gái cũng quá bất công rồi, về sau nhớ quan tâm lục ca thêm một chút, cậu xem đi ngay cả bạn gái của anh mình có hay không cũng không biết."
Bạn cùng phòng thúc giục "Đi thôi, tập hợp rồi."
Giữa trưa hôm sau, Thời Quang sau khi tập huấn liền rời phòng học.
Cô đã nhắn tin trước cho Thời Cảnh Nham: Tụi em tập huấn xong rồi.
Thời Cảnh Nham: Ra đi, anh ở cổng rồi.
Mười giờ rưỡi anh đã chờ ở đây.
"Đào Đào, cậu đi đâu vậy?" Đường Mật từ phía sau đuổi theo, thực tự nhiên kéo tay cô.
Thời Quang "Anh tớ tới đón."
Đường Mật trong mắt mang ý cười "Lục ca à?"
Thời Quang "Đại ca."
Đường Mật đùa giỡn oán trách "Lục ca của cậu cũng thật là, không một chút bộ dạng của anh trai gì cả, đã lâu như vậy rồi mà không tới thăm cậu."
Thời Quang " "
Đường Mật buông cô ra, cùng cô xua xua tay "Tớ về ký túc xá đây."
Thời Quang vừa ra cổng liền thấy Thời Cảnh Nham, anh hạ cửa sổ xe, ai đi qua cũng không nhịn được nhìn qua cửa sổ.
"Anh." Thời Quang vẫy tay với anh, bước nhanh qua.
Thời Cảnh Nham hỏi "Muốn ăn gì?"
Thời Quang "Tùy tiện." Có thịt là được.
Ở bên ngoài ăn cơm trưa xong, Thời Cảnh Nham mang Thời Quang trở về công ty.
Thư kí thông có cho mọi người biết hôm nay Thời tổng đi đón em gái ở trường học, lúc Thời Cảnh Nham dắt Thời Quang vào, các nàng liền đoán được vị tiểu mỹ nữ kia chính là em gái của Thời tổng.
Cửa phòng tổng tài đóng lại, thư kí nhỏ giọng bàn luận "Nhìn thật giống với Thời tổng."
"Có quan hệ huyết thống mà, đương nhiên là giống rồi, anh họ với ta cũng giống nhau lắm, người khác đều tưởng hai người chúng ta là anh em ruột."
"Nhà ta cũng vậy, chi họ còn giống ta hơn cả chị ruột."
Buổi sáng Thời Cảnh Nham còn chồng chất công việc chưa hoàn thành, anh nói Thời Quang về phòng nghỉ trưa một lát.
Thời Quang "Không cần, em ngồi đây chơi điện thoại được rồi."
Thật ra cô không muốn chơi di động, buổi tối mấy hôm nay không có việc gì liền đem sách giáo khoa cấp ba ra ôn tập, cân nhắc làm thế nào để dạy Úy Lai, với trình độ của Úy Lai, đề quá khó sẽ không tiếp thu nổi.
Thời Cảnh Nham "Di động lúc nào chơi không được" anh mở cửa phòng nghỉ, đưa cô vào.
Thời Quang cũng không cố chấp, liền đi vào, Thời Cảnh Nham từ bên ngoài đóng cửa lại.
Phòng nghỉ có hiệu quả cách âm cực tốt, chỉ nghe tiếng bước chân của mình.
Cô nhìn giường của Thời Cảnh Nham, nằm trên đó không ổn lắm.
Thời Quang từ tủ âm tường lấy ra một cái thảm lông, nằm xuống sô pha. Cô nhìn kỹ căn phòng, không khác mấy so với phòng ngủ trong nhà, phối hai màu sắc trắng xám đơn giản.
Phòng này mang hương vị mát lạnh giống như anh vậy, đặc biệt an thần.
Nhất thời ngủ không được, cô lấy di động ra bắt đầu nghiên cứu đề bài.
Cũng không biết đã bao lâu, có âm thanh đẩy cửa, Thời Quang nhanh chóng tắt điện thoại, nhét dưới gối nằm, giả bộ ngủ say.
Thời Cảnh Nham tiến vào xem cô có ổn không, nhiệt độ phòng khá thấp, cô đắp trên người một cái thảm lông mỏng, anh lấy chăn trên giường đắp lên cho cô.
Thời Quang hô hấp thực đều, nhìn qua tưởng ngủ say.
Thời Cảnh Nham thật cẩn thận đem cánh tay cô bỏ vào trong chăn, đem mái tóc xõa ra ra gối, anh cúi người, nhìn chằm chằm vào cô một lát.
Đã mười mấy năm trôi qua, thực nhanh, như một cái chớp mắt.
Ngày bà Đào rời đi, Mẫn Lộ có nói với anh, cô muốn nhận nuôi Đào Đào, nếu không nhóc con sẽ bị đưa đi, cũng không biết đưa đi đâu, nếu không có người nhận nuôi, vậy đưa đi Viện phúc lợi, càng đáng thương hơn.
Lúc ấy Mẫn Lộ đã mười tám tuổi, anh nhỏ hơn Mẫn Lộ ba tuổi.
Mẫn Lộ năm ấy vừa mới thi xong Đại học, cô đã nói trước với vợ của anh trai đem nhóc con nhận về nhà nuôi, làm cha mẹ nàng mấy năm, chờ cô học hành công việc ổn định liền nhận nuôi nàng.
Cô còn nói, đã nhìn thấu đàn ông, ai cũng không tốt. Học cao trung, cô từng quen hai người bạn trai, cuối cùng đều chia tay trong không vui.
Mẫn Lộ nói về sau không muốn kết hôn sinh con, mang tiểu hài tử thật phiền, độ tuổi nhóc con cũng phù hợp, vừa nghe lời hiểu chuyện, lại còn xinh đẹp, về sai cô kiếm tiền nuôi lớn nhóc con, chờ cô sau này già đi, nhóc con mỗi năm đều hoa tặng cô là được.
Đấy là khi Mẫn Lộ mười tám tuổi. Nhìn qua giống như đã nhìn thấu nhân sinh.
Qua mấy ngày, Mẫn Lộ nói với anh, người trong nhà đều cảm thấy cô ấy điên rồi, chị dâu chỉ là tạm thời không muốn sinh hài tử, không phải không thể sinh, cũng không muốn nhận nuôi con người khác.
Anh quan sát Mẫn Lộ vài lần, nhìn ra cô cảm thấy mất mát đau khổ thật sự.
Ngày đó, Mẫn Lộ hỏi anh nếu nhóc con không ai nhận nuôi, bị đưa đến Viện phúc lợi thì sau này không thể đi thăm nhóc con được rồi, nếu nhóc con bị khi dễ thì phải làm sao.
Mẫn Lộ nói xong câu kia, trong không khí ngập tràn sự trầm mặc.
Thời Cảnh Nham thu hồi lại những hồi ức cũ, bỗng thấy di động dưới gối ôm, chỉ lộ ra một góc nhỏ, anh nhìn chằm chằm vào mặt Thời Quang vài giây, cũng không vạch trần việc cô giả ngủ.
Anh đem điện thoại bắt được để trên bàn trà, đóng cửa rời đi.
Thời Quang nghe được tiếng đóng cửa, nhẹ nhàng thở ra, cô hiện tại cũng không muốn xem điện thoại nữa, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ trưa.
Mãi cho đến ba giờ chiều, Thời Quang vẫn chưa tỉnh ngủ.
Thời Cảnh Nham nhìn đồng hồ, lúc này đại khái là ngủ thật rồi, anh cũng không gọi cô dậy.
Di động vang lên, có khách không hẹn trước muốn gặp.
Mẫn Lộ gọi điện cho anh nói đã tới, đang ở ngoài văn phòng, cô đẩy cửa tiến vào, cười "Thông báo trước để cậu giấu tiểu tình nhân đi."
Thời Cảnh Nham chỉ vào hướng phòng nghỉ "Đào Đào đang nghỉ trưa bên trong."
Mẫn Lộ gật đầu, cô biết hôm nay tiểu khả ái được nghỉ.
Có một cảm giác mơ hồ, hình như có chút sai sai.
Vừa rồi cô hỏi anh, có tiểu tình nhân phải không, anh lại nói Đào Đào ở bên trong.
Ý nghĩ này mới chợt lóe qua, cô cũng không nghĩ tiếp.
Mẫn Lộ tới đây thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn thúc giục anh nhanh chóng hẹn Úy Minh Hải đi ăn một bữa.
Cô đi thẳng vào vấn đề "Khi nào thì cậu có thể mời Úy Minh Hải đi ăn, lão nương chờ đến già luôn rồi."
Sáng nay soi gương, cô bỗng phát hiện trên khóe mắt xuất hiện nếp nhăn, cả người bỗng cảm giác chán chường.
Thời Cảnh Nham "Trước đây Úy Minh Hải có hẹn nhưng tớ từ chối rồi."
Mẫn Lộ vốn đang lười biếng nằm trên sô pha, nghe nói anh từ chối đi ăn với Úy Minh Hải liền bật dậy, oán giận nói "Cậu bị nước vào úng não rồi à?"
Thời Cảnh Nham "Lúc ấy đang dắt Đào Đào đi báo danh."
Nếu không phải bởi vì Đào Đào, Mẫn Lộ đã chuẩn bị đi đá anh một phát.
Cô liền giống như một cái khinh khí cầu bị xì hơi, lại lười nhác nằm trên trên sô pha, hữu khí vô lực.
Mấy hôm nay cô đang nghiên cứu làm cách nào để theo đuổi nam nhân cao lãnh, cách nào cũng không dùng được.
Úy Minh Hải không gần nữ sắc, điểm này thật làm khó cô mà.
Mấy năm nay cô đã dùng những thủ đoạn mà mình học được, kết quả vẫn phải ăn chay.
Thời Cảnh Nham dừng công việc "Nếu không cậu đổi thích người khác đi."
Mẫn Lộ "Tớ không nghĩ tới sẽ thích người khác."
Không thể thích người khác được, ông là người trong lòng của cô.
Cô nói "Năm năm trước lúc biết ông ấy, mục tiêu của cuộc đời tớ đổi thành kiếm tiền, sau đó bao dưỡng Úy Minh Hải."
Thời Quang đẩy cửa ra liền nghe được câu đó, nàng nghe được đó là thanh âm của Mẫn Lộ, lại nhanh chóng đóng cửa lại, hóa ra Mẫn Lộ thích Úy Minh Hải.
Thời Quang sợ đi ra ngoài sẽ làm phiền bọn họ nói chuyện phiếm, liền ở trong phòng nghỉ xem điện thoại.
Trong ký túc xá có một nhóm chat, chủ nhóm chat là Đường Mật.
Đường Mật đại gia phát cho mỗi người 520 cái bao lì xì, trong nhóm mỗi người một câu bắt đầu nói chuyện.
Đường Mật: Cậu với lục ca không giống, thế nhưng lại giống với đại ca, vừa thấy liền biết là anh em, khí chất cũng giống.
Thời Quang " "
Cô hỏi: Tớ với anh ấy giống nhau lắm à?
Không chỉ Đường Mật, mấy người khác trong ký túc xá cũng cảm thấy như vậy, Thời Quang rất giống Thời Cảnh Nham.
Đường Mật: Có khả năng cậu giống ba, anh của cậu cũng giống ba của anh ấy, sau đó hai người liền lớn lên giống nhau.
Thời Quang vuốt nhẹ màn hình, cô cùng Thời Cảnh Nham không có nửa điểm quan hệ huyết thống quan hệ.
Có thể là mới ngủ trưa dậy nên có chút hồ đồ, trong đầu cô lại hiện lên ba chữ tướng phu thê thật to.
Cô " "
Ban ngày ban mặt mà lại có thể mơ như vậy.
- -------------------------
Tác giả có lời muốn nói tấu chương 300 cái bao lì xì, trước 100, 200 tùy cơ.
Editor: Xiao He
Nhiệt độ trong xe đã giảm xuống, Thời Cảnh Nham tăng nhiệt độ điều hòa lên nhiệt độ vừa phải.
Anh lấy di động ra xem giờ, vốn dĩ tưởng có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, kết quả có điện thoại gọi tới, anh lập tức chuyển qua chế độ yên lặng, đẩy cửa xe đi ra bên ngoài nghe máy.
Câu đầu tiên Mẫn Lộ hỏi anh là đang ở đâu, Thời Cảnh Nham "Đang ở trường học."
"Đi với tiểu khả ái à?"
"Ân."
Hai người hàn thuyên vài câu về Thời Quang, Mẫn Lộ lúc này mới nói tới chủ đề chính, "Cậu có muốn đầu tư vào AIO không?"
Cô đang ngồi đối diện với Úy Lam, mở loa ngoài, Úy Lam chuyên chú lắng nghe.
Thời Cảnh Nham vẫn giữ thái độ như cũ "Không phải tớ đã nói rồi sao, đáp ứng điều kiện tớ đưa ra rồi tính tiếp, tớ không muốn lãng phí nhiều thời gian."
Mẫn Lộ "Cổ phần có thể đưa cho cậu, bất quá điều kiện tham gia vào hội đồng quản trị có thể bỏ qua hay không?"
Thời Cảnh Nham đánh gãy lời cô "Tham gia vào hội đồng quản trị là điều kiện mấu chốt của tớ, đừng nói thêm điều gì nữa."
Anh một chút cũng không chừa lối thoát nào cho người khác, Úy Lam không khỏi nhìn về phía Mẫn Lộ.
Mẫn Lộ cười, tiếp tục pha trò với Thời Cảnh Nham "Cậu thật không thú vị, chúng ta tốt xấu cũng hơn hai mươi năm tình bạn, một chút mặt mũi đều không để lại cho tớ."
Thời Cảnh Nham "Có thể cho được thì sẽ cho."
Mẫn Lộ nhún vai xin lỗi Úy Lam, "Cô cũng thấy rồi đó, cậu ấy kinh doanh không chừa cho ai mặt mũi nào, giống với tiểu thúc của cô đấy."
Úy Lam ngượng ngùng cười, "Đúng là có điểm giống nhau."
Mẫn Lộ phụ họa "Một chút tình người cũng không có."
Sáng nay khi nhận được điện thoại của Úy Lam, cô cũng đoán được chuyện gì.
Quả nhiên, Úy Lam vẫn muốn hợp tác cùng Thời Cảnh Nham, bất quá điều kiện của Thời Cảnh Nham lại quá khó để chấp nhận được, vì thế muốn nhờ cô hỗ trợ, khuyên Thời Cảnh Nham từ bỏ điều kiện tham gia vào hội đồng quản trị.
Úy Lam không khách khí tìm cô hỗ trợ như vậy đơn giản là biết được điểm yếu cô, chính là tình cảm của cô dành cho Úy Minh Hải.
Nếu cô khăng khăng muốn Thời Cảnh Nham đầu tư cho AIO, khiến Thời Cảnh Nham từ bỏ tham gia vào hội đồng quản trị, Thời Cảnh Nham nhất định sẽ cho cô mặt mũi.
Nhưng cô lại không muốn làm Thời Cảnh Nham khó xử, cũng không muốn Thời Cảnh Nham bởi vì cô mà từ bỏ điều kiện tiên quyết của mình, thế nên lúc nãy đã gửi trước tin nhắn cho Thời Cảnh Nham.
Giữa người bạn lâu năm là Thời Cảnh Nham và Úy Minh Hải - người mà cô mong muốn, cô khẳng định sẽ chọn người đầu tiên.
Hơn nữa, trên đời này cô ghét nhất là bị người khác uy hiếp.
Úy Lam thế nhưng lại phạm vào điều tối kỵ này, tưởng rằng cô thích Úy Minh Hải thì sẽ yêu luôn cả họ hàng nhà ông, sẽ bất chấp mọi chuyện mà làm điều Úy Lam nói.
Tuy trước mặt cô đáp ứng sẽ giúp Úy Lam nói với Thời Cảnh Nham, đó là bởi vì đầu tư cho AIO, Thời Cảnh Nham cũng được có lợi, mà cô cũng muốn là chức giám đốc thiết kế của AIO, liền thuận nước đẩy thuyền.
Nào biết Úy Lam lại không nể mặt như vậy.
Bất quá mối quan hệ với Úy Lam cũng không thể quá căng thẳng, vạn nhất đến lúc cô thành công lấy được Úy Minh Hải, mà Úy Minh Hải lại để ý nhất là người nhà.
Mẫn Lộ cầm một ly nước đá lên uống đỡ khát, cô nói "Thời Cảnh Nham hôm nay mới đi công tác về, chờ cậu ấy bớt việc thì tôi lại đi tìm, tôi không tin tôi không nói được cậu ấy."
Úy Lam cũng không nghi ngờ sự nhiệt tình của Mẫn Lộ, rốt cuộc thì Mẫn Lộ cũng mê luyến Úy Minh hải, mọi người trong giới ai cũng biết.
Vì tiểu thúc, Mẫn Lộ chắc chắn sẽ giúp cô.
Mẫn Lộ nhìn như không chút để ý nói "Sao cô không tìm tiểu thúc xin đầu tư, ông ấy còn có thể từ chối sao?"
Úy Lam cười cười, "Tôi muốn độc lập phát triển, không thể khiến tiểu thúc lo lắng nữa."
Nói xong, Úy Lam bưng li cà phê lên nhấp vài ngụm.
Không phải cô ta không muốn tìm tiểu thúc góp vốn, mà là chú út đã uyển chuyển từ chối.
Cô ta cũng hiểu, trong nhà nhiều người như vậy, ai cũng nhìn chằm chằm vào chú ấy, điều này đúng là làm khó ông.
Chú út vẫn luôn ưu tiên cô ta, không chỉ đưa công ty AIO, chung cư cũng tặng hai căn, có một căn trước đây đưa hiện tại cũng đã có giá là hai ngàn vạn.
Năm ngoái chú út cũng tặng thêm một căn, nói là của hồi môn của cô ta, là một căn chung cư năm ngàn vạn.
Trước đây một đoạn thời gian, thím sáu mỗi ngày đều ở trước mặt chú nhỏ nhắc mãi, nói nhà đã cũ rồi, muốn xây mới, nhưng không có tiền.
Không có biện pháp, chú ấy lại mua cho nhà chú sáu một căn hộ.
Hiện tại Úy Lai ở nhà của chú út là nỗ lực của thím sáu.
Cô ta biết tâm tư của thím ấy, Úy Lai trước mắt ở đó không dọn đi, về sau chú út sao có thể không đưa căn biệt thự đó cho Úy Lai.
Mẫn Lộ với Úy Lai ở nhà hàng hàn thuyên hơn nửa giờ, lúc sau Úy Lam có việc phải đi qua văn phòng luật, hai người tách nhau ra.
Mẫn Lộ ngồi trên xe nhắn với Thời Cảnh Nham: Tớ đã nhìn ra, người trong Úy gia một đám đều không có thiện ý, nam nhân của tớ nhất định chua xót, nhưng lại không thể nói được, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, tớ phải đem người ấy từ nước sôi lửa bỏng cứu ra.
Thời Cảnh Nham: Nói không chừng Úy Minh Hải tình nguyện chết trong nước sôi lửa bỏng cũng không muốn cậu tới cứu.
Mẫn Lộ: Cậu cmn không nói thì sẽ chết sao.
Thời Cảnh Nham không trả lời cô, báo thức di động vang lên, anh vỗ vào cánh tay Thời Quang "Đào Đào, dậy đi, tới giờ rồi."
Thời Quang đang sâu giấc, còn trong giấc mộng, cô ngốc vài giây, mới nhận ra đang ở trong xe của Thời Cảnh Nham.
"Anh không ngủ à?"
"Không buồn ngủ."
Thời Quang dụi dụi mắt, nằm một lát mới ngồi dậy.
Còn nửa tiếng nữa mới tập hợp, cô đem túi đồ ăn vặt về ký túc xá trước.
Thời Cảnh Nham nhìn bóng dáng Thời Quang qua kính chiếu hậu, cho tới không thấy nữa anh mới chạy xe rời đi.
Thời Quang trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng Đường Mật bắt đầu bát quái "Ai, tiểu Đào Đào." Ở chung cũng một khoảng thời gian rồi, cô ấy liền xưng hô thân mật hơn.
Thời Quang "Ân."
Đường Mật rối rắm vài giây, "Lục ca của cậu có bạn gái chưa, bạn đồng hương của tớ muốn hỏi thăm."
Một bạn cùng phòng khác trêu ghẹo "Phải là đồng hương không?"
Đường Mật liếc mắt "Các người thật đáng ghét nha."
Thời Quang cười "Hôm nào tớ hỏi thử."
Cũng không biết Thời Yến Lãng đã bị bạn gái đá chưa.
Đường Mật cũng ngượng ngùng hỏi thêm về Thời Yến Lãng, liền nói đến Thời Cảnh Nham, "Đại ca của cậu chắc có bạn gái rồi đi."
Thời Quang "Không có."
Đường Mật đôi mắt híp lại"Cậu làm em gái cũng quá bất công rồi, về sau nhớ quan tâm lục ca thêm một chút, cậu xem đi ngay cả bạn gái của anh mình có hay không cũng không biết."
Bạn cùng phòng thúc giục "Đi thôi, tập hợp rồi."
Giữa trưa hôm sau, Thời Quang sau khi tập huấn liền rời phòng học.
Cô đã nhắn tin trước cho Thời Cảnh Nham: Tụi em tập huấn xong rồi.
Thời Cảnh Nham: Ra đi, anh ở cổng rồi.
Mười giờ rưỡi anh đã chờ ở đây.
"Đào Đào, cậu đi đâu vậy?" Đường Mật từ phía sau đuổi theo, thực tự nhiên kéo tay cô.
Thời Quang "Anh tớ tới đón."
Đường Mật trong mắt mang ý cười "Lục ca à?"
Thời Quang "Đại ca."
Đường Mật đùa giỡn oán trách "Lục ca của cậu cũng thật là, không một chút bộ dạng của anh trai gì cả, đã lâu như vậy rồi mà không tới thăm cậu."
Thời Quang " "
Đường Mật buông cô ra, cùng cô xua xua tay "Tớ về ký túc xá đây."
Thời Quang vừa ra cổng liền thấy Thời Cảnh Nham, anh hạ cửa sổ xe, ai đi qua cũng không nhịn được nhìn qua cửa sổ.
"Anh." Thời Quang vẫy tay với anh, bước nhanh qua.
Thời Cảnh Nham hỏi "Muốn ăn gì?"
Thời Quang "Tùy tiện." Có thịt là được.
Ở bên ngoài ăn cơm trưa xong, Thời Cảnh Nham mang Thời Quang trở về công ty.
Thư kí thông có cho mọi người biết hôm nay Thời tổng đi đón em gái ở trường học, lúc Thời Cảnh Nham dắt Thời Quang vào, các nàng liền đoán được vị tiểu mỹ nữ kia chính là em gái của Thời tổng.
Cửa phòng tổng tài đóng lại, thư kí nhỏ giọng bàn luận "Nhìn thật giống với Thời tổng."
"Có quan hệ huyết thống mà, đương nhiên là giống rồi, anh họ với ta cũng giống nhau lắm, người khác đều tưởng hai người chúng ta là anh em ruột."
"Nhà ta cũng vậy, chi họ còn giống ta hơn cả chị ruột."
Buổi sáng Thời Cảnh Nham còn chồng chất công việc chưa hoàn thành, anh nói Thời Quang về phòng nghỉ trưa một lát.
Thời Quang "Không cần, em ngồi đây chơi điện thoại được rồi."
Thật ra cô không muốn chơi di động, buổi tối mấy hôm nay không có việc gì liền đem sách giáo khoa cấp ba ra ôn tập, cân nhắc làm thế nào để dạy Úy Lai, với trình độ của Úy Lai, đề quá khó sẽ không tiếp thu nổi.
Thời Cảnh Nham "Di động lúc nào chơi không được" anh mở cửa phòng nghỉ, đưa cô vào.
Thời Quang cũng không cố chấp, liền đi vào, Thời Cảnh Nham từ bên ngoài đóng cửa lại.
Phòng nghỉ có hiệu quả cách âm cực tốt, chỉ nghe tiếng bước chân của mình.
Cô nhìn giường của Thời Cảnh Nham, nằm trên đó không ổn lắm.
Thời Quang từ tủ âm tường lấy ra một cái thảm lông, nằm xuống sô pha. Cô nhìn kỹ căn phòng, không khác mấy so với phòng ngủ trong nhà, phối hai màu sắc trắng xám đơn giản.
Phòng này mang hương vị mát lạnh giống như anh vậy, đặc biệt an thần.
Nhất thời ngủ không được, cô lấy di động ra bắt đầu nghiên cứu đề bài.
Cũng không biết đã bao lâu, có âm thanh đẩy cửa, Thời Quang nhanh chóng tắt điện thoại, nhét dưới gối nằm, giả bộ ngủ say.
Thời Cảnh Nham tiến vào xem cô có ổn không, nhiệt độ phòng khá thấp, cô đắp trên người một cái thảm lông mỏng, anh lấy chăn trên giường đắp lên cho cô.
Thời Quang hô hấp thực đều, nhìn qua tưởng ngủ say.
Thời Cảnh Nham thật cẩn thận đem cánh tay cô bỏ vào trong chăn, đem mái tóc xõa ra ra gối, anh cúi người, nhìn chằm chằm vào cô một lát.
Đã mười mấy năm trôi qua, thực nhanh, như một cái chớp mắt.
Ngày bà Đào rời đi, Mẫn Lộ có nói với anh, cô muốn nhận nuôi Đào Đào, nếu không nhóc con sẽ bị đưa đi, cũng không biết đưa đi đâu, nếu không có người nhận nuôi, vậy đưa đi Viện phúc lợi, càng đáng thương hơn.
Lúc ấy Mẫn Lộ đã mười tám tuổi, anh nhỏ hơn Mẫn Lộ ba tuổi.
Mẫn Lộ năm ấy vừa mới thi xong Đại học, cô đã nói trước với vợ của anh trai đem nhóc con nhận về nhà nuôi, làm cha mẹ nàng mấy năm, chờ cô học hành công việc ổn định liền nhận nuôi nàng.
Cô còn nói, đã nhìn thấu đàn ông, ai cũng không tốt. Học cao trung, cô từng quen hai người bạn trai, cuối cùng đều chia tay trong không vui.
Mẫn Lộ nói về sau không muốn kết hôn sinh con, mang tiểu hài tử thật phiền, độ tuổi nhóc con cũng phù hợp, vừa nghe lời hiểu chuyện, lại còn xinh đẹp, về sai cô kiếm tiền nuôi lớn nhóc con, chờ cô sau này già đi, nhóc con mỗi năm đều hoa tặng cô là được.
Đấy là khi Mẫn Lộ mười tám tuổi. Nhìn qua giống như đã nhìn thấu nhân sinh.
Qua mấy ngày, Mẫn Lộ nói với anh, người trong nhà đều cảm thấy cô ấy điên rồi, chị dâu chỉ là tạm thời không muốn sinh hài tử, không phải không thể sinh, cũng không muốn nhận nuôi con người khác.
Anh quan sát Mẫn Lộ vài lần, nhìn ra cô cảm thấy mất mát đau khổ thật sự.
Ngày đó, Mẫn Lộ hỏi anh nếu nhóc con không ai nhận nuôi, bị đưa đến Viện phúc lợi thì sau này không thể đi thăm nhóc con được rồi, nếu nhóc con bị khi dễ thì phải làm sao.
Mẫn Lộ nói xong câu kia, trong không khí ngập tràn sự trầm mặc.
Thời Cảnh Nham thu hồi lại những hồi ức cũ, bỗng thấy di động dưới gối ôm, chỉ lộ ra một góc nhỏ, anh nhìn chằm chằm vào mặt Thời Quang vài giây, cũng không vạch trần việc cô giả ngủ.
Anh đem điện thoại bắt được để trên bàn trà, đóng cửa rời đi.
Thời Quang nghe được tiếng đóng cửa, nhẹ nhàng thở ra, cô hiện tại cũng không muốn xem điện thoại nữa, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ trưa.
Mãi cho đến ba giờ chiều, Thời Quang vẫn chưa tỉnh ngủ.
Thời Cảnh Nham nhìn đồng hồ, lúc này đại khái là ngủ thật rồi, anh cũng không gọi cô dậy.
Di động vang lên, có khách không hẹn trước muốn gặp.
Mẫn Lộ gọi điện cho anh nói đã tới, đang ở ngoài văn phòng, cô đẩy cửa tiến vào, cười "Thông báo trước để cậu giấu tiểu tình nhân đi."
Thời Cảnh Nham chỉ vào hướng phòng nghỉ "Đào Đào đang nghỉ trưa bên trong."
Mẫn Lộ gật đầu, cô biết hôm nay tiểu khả ái được nghỉ.
Có một cảm giác mơ hồ, hình như có chút sai sai.
Vừa rồi cô hỏi anh, có tiểu tình nhân phải không, anh lại nói Đào Đào ở bên trong.
Ý nghĩ này mới chợt lóe qua, cô cũng không nghĩ tiếp.
Mẫn Lộ tới đây thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn thúc giục anh nhanh chóng hẹn Úy Minh Hải đi ăn một bữa.
Cô đi thẳng vào vấn đề "Khi nào thì cậu có thể mời Úy Minh Hải đi ăn, lão nương chờ đến già luôn rồi."
Sáng nay soi gương, cô bỗng phát hiện trên khóe mắt xuất hiện nếp nhăn, cả người bỗng cảm giác chán chường.
Thời Cảnh Nham "Trước đây Úy Minh Hải có hẹn nhưng tớ từ chối rồi."
Mẫn Lộ vốn đang lười biếng nằm trên sô pha, nghe nói anh từ chối đi ăn với Úy Minh Hải liền bật dậy, oán giận nói "Cậu bị nước vào úng não rồi à?"
Thời Cảnh Nham "Lúc ấy đang dắt Đào Đào đi báo danh."
Nếu không phải bởi vì Đào Đào, Mẫn Lộ đã chuẩn bị đi đá anh một phát.
Cô liền giống như một cái khinh khí cầu bị xì hơi, lại lười nhác nằm trên trên sô pha, hữu khí vô lực.
Mấy hôm nay cô đang nghiên cứu làm cách nào để theo đuổi nam nhân cao lãnh, cách nào cũng không dùng được.
Úy Minh Hải không gần nữ sắc, điểm này thật làm khó cô mà.
Mấy năm nay cô đã dùng những thủ đoạn mà mình học được, kết quả vẫn phải ăn chay.
Thời Cảnh Nham dừng công việc "Nếu không cậu đổi thích người khác đi."
Mẫn Lộ "Tớ không nghĩ tới sẽ thích người khác."
Không thể thích người khác được, ông là người trong lòng của cô.
Cô nói "Năm năm trước lúc biết ông ấy, mục tiêu của cuộc đời tớ đổi thành kiếm tiền, sau đó bao dưỡng Úy Minh Hải."
Thời Quang đẩy cửa ra liền nghe được câu đó, nàng nghe được đó là thanh âm của Mẫn Lộ, lại nhanh chóng đóng cửa lại, hóa ra Mẫn Lộ thích Úy Minh Hải.
Thời Quang sợ đi ra ngoài sẽ làm phiền bọn họ nói chuyện phiếm, liền ở trong phòng nghỉ xem điện thoại.
Trong ký túc xá có một nhóm chat, chủ nhóm chat là Đường Mật.
Đường Mật đại gia phát cho mỗi người 520 cái bao lì xì, trong nhóm mỗi người một câu bắt đầu nói chuyện.
Đường Mật: Cậu với lục ca không giống, thế nhưng lại giống với đại ca, vừa thấy liền biết là anh em, khí chất cũng giống.
Thời Quang " "
Cô hỏi: Tớ với anh ấy giống nhau lắm à?
Không chỉ Đường Mật, mấy người khác trong ký túc xá cũng cảm thấy như vậy, Thời Quang rất giống Thời Cảnh Nham.
Đường Mật: Có khả năng cậu giống ba, anh của cậu cũng giống ba của anh ấy, sau đó hai người liền lớn lên giống nhau.
Thời Quang vuốt nhẹ màn hình, cô cùng Thời Cảnh Nham không có nửa điểm quan hệ huyết thống quan hệ.
Có thể là mới ngủ trưa dậy nên có chút hồ đồ, trong đầu cô lại hiện lên ba chữ tướng phu thê thật to.
Cô " "
Ban ngày ban mặt mà lại có thể mơ như vậy.
- -------------------------
Tác giả có lời muốn nói tấu chương 300 cái bao lì xì, trước 100, 200 tùy cơ.
Tác giả :
Mộng Tiểu Nhị