Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em
Chương 26: Con đường thăng cấp (2)
Hít sâu một hơi, Lục Tác Viễn liếc nhìn tiết mục chuẩn bị bắt đầu của MC thứ bảy trên sân khấu, quyết định không suy nghĩ thêm về giả thiết không tồn tại kia nữa. Nếu như cô và Trình Mặc có duyên, cô nghĩ sau này nhất định mình có cơ hội quen biết người bạn anh nói, dù là nam hay nữ.
Dựa theo quy định thi đấu, các MC cớ thể thông qua tìm đọc tư liệu rõ ràng của người được phỏng vấn trước đó nhưng tuyệt không thể giao ước những nội dung sẽ phỏng vấn. Nói một cách khác, mọi người là hợp tác lần đầu, cũng không thể nói là phối hợp ăn ý, tất cả đều là ngẫu hứng.
MC số bảy dự thi là An Nhiên phỏng vấn ngôi sao sáng của thư pháp - Chu Gia Tấn, mở màn chưa được vài phút, cô ấy sử dụng sự thân thiện và chuyên nghiệp dày công rèn luyện của mình giành được tán thành cùng tôn trọng của người được phỏng vấn. Sau khoảng mười phút, khách mời phối hợp rất tốt, An Nhiên vẫn luôn dùng lần lượt vấn đề đặc sắc cùng sâu sắc đẩy vấn đề phỏng vấn đi ngay hiện trường.
Lúc hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay, Diệp Mạnh Trúc nhẹ giọng thở ra một câu: ". . . Lần thứ tư rồi."
"Cũng do tiết mục mở màn, đây là lần thứ sáu rồi, hiện trường chia đều bảy phút vang lên một tiếng vỗ tay." Lục Tác Viễn vừa vỗ tay vừa sửa lại.
Phân đoạn tại hiện trường đánh giá theo thường lệ là một lời bình ngắn gọn, sau đó là lời bình chuyên nghiệp của một giám khảo thâm niên, micro thì đưa tới cho Vân Trung Quân trước mặt. Đối mặt với ống kính cùng tất cả ánh mắt, anh bình tĩnh tự tin nhận lấy micro, sau đó chỉ nói một câu: "MC An phỏng vấn làm tôi nhớ tới bức vẽ tuyệt đẹp của Chu lão, mây bay nước chảylưu loát sinh động."
Lúc ngồi xuống, Diệp Mạnh Trúc cười nhẹ một tiếng, nhin không được chế nhạo anh ta: "Không phải cậu xem trọng Trình Mặc nhất sao, sao, bởi vì phỏng vấn chính là người nhà của anh, anh vì tình riêng mà làm việc rồi hả?"
"Tôi vẫn thấp thỏm chờ mong biểu hiện đặc sắc của Trình Mặc, hơn nữa một lúc nữa mới bắt đầu còn càng thêm mong đợi, bất quá trước mắt nhìn có vẻ có chút khó khăn." Vân Trung Quân nói rất nghiêm túc.
"Tại sao?" Lục Tác Viễn nghiêng đầu, gia nhập thảo luận: "Cũng bởi vì biểu hiện quá xuất sắc của MC An?"
"Đúng. Có An Nhiên và Chu Ngọc phía trước, tâm lý kỳ vọng đối với sự ứng phó của Trình Mặc sẽ phải rất cao. Huống chi anh ta phỏng vấn là lão tiên sinh Trương Tuyết Tùng nổi tiếng có cá tính. Cô có biết không?"
Quả thật cô có nghe nói tính tình Trương Tuyết Tùng ckỳ quái, nghe nói đôi khi một giây trước ông ấy còn đang tự hào học trò khống chế rất tốt màu đen, ngay sau đó có thể phê bình lực hạ bút không đúng. Nhưng ông ấy đối với cô.. . Lục Tác Viễn cẩn thận nghĩ, dường như vẫn luôn là vẻ mặt ôn hoà, hòa ái hiền lành.
"Thầy Trương từng mắng con sao?" Cố gắng hồi tưởng không có kết quả, cô dứt khoát quay đầu nhìn Lí Thạch Thư.
"Sao đột nhiên hỏi vậy?" Lí Thạch Thư đưa tay nhéo mi tâm của ông, lộ vẻ mệt mỏi. Qua một hồi lâu, ông hé mắt nhìn cô, đột nhiên vẻ mặt trở nên chút kinh ngạc: "Bị con hỏi như vậy, thầy đang nghĩ kỹ lại xem ông ấy đối với con hình như là rất tốt. . . Đương nhiên, con mới cùng học với oonh ấy mấy tháng, chắc hẳn ông ấy cũng nghiêm chỉnh dạy con."
“Như vậy sao." Lục Tác Viễn hỏi: "Bình thường ông ấy có cho người lạ mặt mũi không ạ?"
"Người lạ?" Lí Thạch Thư nghe xong thì cười ha ha, tinh thần tỉnh táo: "Giao tình mười mấy năm nay của bọn ta, lúc trái ý nhau đều không nể mặt thầy, con nói ông ấy sẽ cho ai mặt mũi? Học trò của ông ấy bị ông ấy mắng khóc, cũng không phải con chưa từng nghe nói. Ông ấy hả, chính là một ông già kỳ cục, khó vô cùng."
"À —" Khóe mắt Lục Tác Viễn giật giật.
Đại khái thời gian dài nhịn không được nói chuyện, hay là chuyện nói vừa vặn là bạn chí thân kiêm đối thủ thiết tha của mình, Lí Thạch Thứ hiếm khi mở máy hát: "Mấy năm trước một tiệm mỹ thuật nào đó ở Thiên Tân muốn mời ông ấy làm toạ đàm, nên mở đầu khen ngợi bức tranh Liêu Quốc, sau đó đột nhiên đối phương tạm thời đưa ra để cho ông ấy trò chuyện một chút, ai ngờ ông ấy không muốn, sau đó thì rời khỏi gian hàng. . . Tính tình nóng nảy giống như đứa trẻ." Nói xong, ông lắc đầu: "Không biết hôm nay phỏng vấn, MC thương lượng với ông ấy chủ đề trò chuyện chưa? Nếu như không có. . ."
Lục Tác Viễn ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chui vào trong phổi.
Ngày hôm qua, lúc chia tay, cô còn cố ý tiết lộ phương hướng nghiên cứu mới nhất của thầy Trương cho anh, cũng nhờ anh trong điều kiện tình huống cho phép thì trò chuyện một chút về chủ đề kết hợp màu đen, nói ra cho oai là để cô có cơ hội học tập nhiều hơn, thật ra là muốn giúp anh thắng được đánh giá của Lí Thạch Thư.
Hiện tại xem ra có phải là cô nói ra một suy nghĩ tệ rồi không?
Trên sân khấu, thí sinh thứ bảy An Nhiên đang chào cảm ơn, rất nhanh đã có điểm. Tương đối khá, trước mắt xếp vị trí thứ hai, chỉ thấp hơn vị trí đầu là Lâm Thư Phàm 0,9 điểm. Bất luận như thế nào, con đường thăng cấp ở trận tiếp theo đã là không hồi hộp.
Lục Tác Viễn cũng không nghi ngờ thực lực Trình Mặc, bởi vì chuyện thăng cấp này cũng không có lo lắng, cô không khẳng định được xếp hạng của anh ở vòng thứ nhất. Liếc nhìn sau khu thu đấu, cô phát hiện anh đang nhẹ nhàng mỉm cười nói chuyện cùng Lâm Thư Phàm và An Nhiên, đại khái là tới chuyện buồn cười, ba người đồng thời cười rộ lên.
Xem ra, anh bình tĩnh nhiều hơn so với cô.
Qua vài phút, đột nhiên cô nghe thấy Lí Thạch Thư cười thì thầm một câu: "Môi trường nước ngoài nuôi dưỡng con người". Ngẩng đầu nhìn sân khấu, dĩ nhiên Trình Mặc cùng Trương Tuyết Tùng ngồi xuống rồi.
Ngắn gọn trò chuyện mấy câu, Trình Mặc liền nói thẳng tiết mục hôm nay vì muốn học tập một chút về quốc hoạ.
Lời này vừa nói ra, Lục Tác Viễn lập tức nghe thấy trái tim chấn động, mà trên sân khấu, Trương Tuyết Tùng lại chỉ cười hờ hững một tiếng, tựa như coi đây là một câu đệm.
Rất lâu, ông ấy nói tiếp: "Ồ, MC Trình tâm đắc điều gì?" Hỏi ngược lại có chút cứng nhắc, có chút chần chờ, nghe càng giống một tiết mục phối hợp.
Trái tim Lục Tác Viễn không khỏi co lại.
"Tâm đắc có lẽ còn chưa nói tới, nhưng —" Trình Mặc gần như hoàn toàn không để ý đến thái độ lạnh nhạt của Trương Tuyết Tùng, vẻ mặt vẫn ôn hòa và vui vẻ: "Tác phẩm xấu thì lại có một."
Lời vừa nói ra, lập tức khiến toàn hiện trường xôn xao, tiếng vỗ tay vang lên.
"Hả?"
Lục Tác Viễn rõ ràng cảm thấy một tiếng “hả" này của Trương Tuyết Tùng chứa đường nghi hoặc cùng tò mò mãnh liệt, nụ cười trên mặt dường như cũng chẳng phải cạn. Cũng phải, nếu có người bởi vì mình mà cố ý đi học về quốc hoạ, dù si cũng sẽ có một chút kinh ngạc cùng xúc động như vậy, dù sao chân thành cùng có tâm là điểm đáng quý khó có được.
Thì ra anh học vẽ tranh mực nước hoa sen với mình chính là vì công dụng này. Lục Tác Viễn nghĩ, nhịn không được giương khóe miệng lên, quả nhiên thông minh!
Cuộn tranh được mở ra, quả nhiên, là tranh mực nước hoa sen. Kết cấu, bút pháp, màu đen, tất cả đều là hình dáng cô quen thuộc.
Khoan đã, tình huống trước mắt là — “học trò" cầm bức tranh cô dạy anh vẽ, bày ra trước mặt thầy của cô sao?
Ý thức được điều này, đột nhiên Lục Tác Viễn cảm thấy mạch máu ở cổ tay mạch máu đập thình thịch.
So sánh với Trình Mặc, tình cảnh của cô càng vi diệu hơn. Nếu như bị nhận ra, sẽ như thế nào. . . Cô không tưởng tượng được hậu quả là gì.
"MC Trình đã học bao lâu?" Trên sân khấu, Trương Tuyết Tùng đã nhận lấy cuốn tranh nghiêm túc xem, cũng cùng thời gian đó, bức tranh hoa sen xuất hiện ở phía bên phải màn hình điện tử.
"Học với thầy bảy ngày, sau đó tự luyện tập một khoảng." Anh thành thực trả lời.
Trương Tuyết Tùng gật nhẹ đầu: "Trước sau, tổng cộng mất bao nhiêu thời gian?"
Trình Mặc nghĩ: "Sau năm ngày bắt đầu học."
"Xem ra MC Trình thật sự rất chuyên nghiệp." Trương Tuyết Tùng lại gật nhẹ đầu một lần, sau đó chậm rãi nói: "Người trẻ tuổi có quyết đoán là chuyện tốt, nhưng cậu học lâu như vậy mà dám lấy ra sao?" Nâng ngữ điệu, mang theo âm cười, lại có nghi vấn chính tông khiến người ta không khỏi níu tim.
Trình Mặc nghe, chỉ bình tĩnh cười, dường như cũng không vội giải thích.
"Không sợ tôi phủ đunhj tác phẩm của cậu trước mặt mọi người sao?" Trương Tuyết Tùng cười lại bổ sung hỏi một câu.
Không khí của hiện trường ngưng lại một chút, Lục Tác Viễn kéo lấy ngón tay của mình, cảm thấy dường như có thể nghe được người xem hút phía sai hít thở.
"Nói không sợ. . . vậy chắc chắn là nói dối." Trình Mặc liếc nhìn dưới sân khâu, đột nhiên cười rất nhẹ nhưng hướng về phía cô, sau đó nhìn thẳng vào ống kính rồi anh nhìn Trương Tuyết Tùng, giọng điệu vẫn thoải mái: "Ngoại trừ lo lắng bị thầy Trương người phủ định, tôi còn lo lắng người thầy dạy tôi vẽ tranh xem hết tiết mục kỳ này sau đó sẽ hối hận nhận một học trò ngốc như tôi." Chậm rãi nói đến đó, khó diễn tả bằng lời thong dong. "Đương nhiên, trái lại lại muốn, may mắn nghe được thầy Trương chỉ bảo cùng trình bày cũng là một việc rất may mắn và có giá trị, dù sao cơ hội như vậy không phải ai cũng có được. Ngoài ra, người xem ở hiện trường kể cả trước máy truyền hình có hứng thú với quốc hoạ cũng có thể rú kinh nghiệm và thu hoạch từ thiếu sót của tôi. Vừa nghĩ như thế, trong lòng của tôi an tâm hơn nhiều, ít nhất không phải kém cỏi không ý nghĩa."
Trình Mặc nói xong, trên sân khấu cũng lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Trên bàn giám khảo, Diệp Mạnh Trúc lấy cùi chỏ chọc Lục Tác Viễn, nhỏ giọng nói: "Người này này cũng quá quyền lực nhỉ? Tôi thây bức tranh này rất đẹp mắt. Viễn Viễn, từ góc độ chuyên nghiệp của cậu, cậu cảm thấy bức tranh này như thế nào?"
Tranh này như thế nào?
Nếu như một hồi MC hỏi cô, cô nên tán thưởng hay là nên sắc bén chỉ ra là chưa đủ?
Cô cắn môi dưới, đang muốn trả lời Diệp Mạnh Trúc thì Lí Thạch Thư bên cạnh đưa ra đánh giá trước: "Tác Viễn, cách thức vẽ tranh này có chút mùi vị của con."
Dường như đồng thời, Trương Tuyết Tùng cũng nói chuyện: "Nói thật, tranh này khiến tôi nhớ tới một bạn nhỏ mà tôi đã dạy rất nhiều năm trước, bút pháo vẽ tranh hai người có điểm giống nhau."
"Vèo vèo" hai tiếng, Lục Tác Viễn cảm thấy một mũi tên nhọn bắn về phía cô, mà tên lại bắn thẳng vào chỗ hiểm.
"Xem ra là ông già này còn nhớ rõ con." Lí Thạch Thư vặn chai nước khoáng, uống một ngụm, bộ dáng nhìn có vẻ còn rất cao hứng.
Khóe miệng cô giật giật, lại trúng một mũi tên.
Trong lòng kịch liệt đấu tranh, cô cuối cùng lựa chọn im lặng. Thừa nhận thì cô sợ Trình Mặc nói thêm một câu nữa sẽ làm bừa, tìm giám khảo hiểu tranh; Phủ nhận thì bức tranh hoa sen nước xác thực là cô dạy anh, không phải cô không thừa nhận.
Dựa theo quy định thi đấu, các MC cớ thể thông qua tìm đọc tư liệu rõ ràng của người được phỏng vấn trước đó nhưng tuyệt không thể giao ước những nội dung sẽ phỏng vấn. Nói một cách khác, mọi người là hợp tác lần đầu, cũng không thể nói là phối hợp ăn ý, tất cả đều là ngẫu hứng.
MC số bảy dự thi là An Nhiên phỏng vấn ngôi sao sáng của thư pháp - Chu Gia Tấn, mở màn chưa được vài phút, cô ấy sử dụng sự thân thiện và chuyên nghiệp dày công rèn luyện của mình giành được tán thành cùng tôn trọng của người được phỏng vấn. Sau khoảng mười phút, khách mời phối hợp rất tốt, An Nhiên vẫn luôn dùng lần lượt vấn đề đặc sắc cùng sâu sắc đẩy vấn đề phỏng vấn đi ngay hiện trường.
Lúc hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay, Diệp Mạnh Trúc nhẹ giọng thở ra một câu: ". . . Lần thứ tư rồi."
"Cũng do tiết mục mở màn, đây là lần thứ sáu rồi, hiện trường chia đều bảy phút vang lên một tiếng vỗ tay." Lục Tác Viễn vừa vỗ tay vừa sửa lại.
Phân đoạn tại hiện trường đánh giá theo thường lệ là một lời bình ngắn gọn, sau đó là lời bình chuyên nghiệp của một giám khảo thâm niên, micro thì đưa tới cho Vân Trung Quân trước mặt. Đối mặt với ống kính cùng tất cả ánh mắt, anh bình tĩnh tự tin nhận lấy micro, sau đó chỉ nói một câu: "MC An phỏng vấn làm tôi nhớ tới bức vẽ tuyệt đẹp của Chu lão, mây bay nước chảylưu loát sinh động."
Lúc ngồi xuống, Diệp Mạnh Trúc cười nhẹ một tiếng, nhin không được chế nhạo anh ta: "Không phải cậu xem trọng Trình Mặc nhất sao, sao, bởi vì phỏng vấn chính là người nhà của anh, anh vì tình riêng mà làm việc rồi hả?"
"Tôi vẫn thấp thỏm chờ mong biểu hiện đặc sắc của Trình Mặc, hơn nữa một lúc nữa mới bắt đầu còn càng thêm mong đợi, bất quá trước mắt nhìn có vẻ có chút khó khăn." Vân Trung Quân nói rất nghiêm túc.
"Tại sao?" Lục Tác Viễn nghiêng đầu, gia nhập thảo luận: "Cũng bởi vì biểu hiện quá xuất sắc của MC An?"
"Đúng. Có An Nhiên và Chu Ngọc phía trước, tâm lý kỳ vọng đối với sự ứng phó của Trình Mặc sẽ phải rất cao. Huống chi anh ta phỏng vấn là lão tiên sinh Trương Tuyết Tùng nổi tiếng có cá tính. Cô có biết không?"
Quả thật cô có nghe nói tính tình Trương Tuyết Tùng ckỳ quái, nghe nói đôi khi một giây trước ông ấy còn đang tự hào học trò khống chế rất tốt màu đen, ngay sau đó có thể phê bình lực hạ bút không đúng. Nhưng ông ấy đối với cô.. . Lục Tác Viễn cẩn thận nghĩ, dường như vẫn luôn là vẻ mặt ôn hoà, hòa ái hiền lành.
"Thầy Trương từng mắng con sao?" Cố gắng hồi tưởng không có kết quả, cô dứt khoát quay đầu nhìn Lí Thạch Thư.
"Sao đột nhiên hỏi vậy?" Lí Thạch Thư đưa tay nhéo mi tâm của ông, lộ vẻ mệt mỏi. Qua một hồi lâu, ông hé mắt nhìn cô, đột nhiên vẻ mặt trở nên chút kinh ngạc: "Bị con hỏi như vậy, thầy đang nghĩ kỹ lại xem ông ấy đối với con hình như là rất tốt. . . Đương nhiên, con mới cùng học với oonh ấy mấy tháng, chắc hẳn ông ấy cũng nghiêm chỉnh dạy con."
“Như vậy sao." Lục Tác Viễn hỏi: "Bình thường ông ấy có cho người lạ mặt mũi không ạ?"
"Người lạ?" Lí Thạch Thư nghe xong thì cười ha ha, tinh thần tỉnh táo: "Giao tình mười mấy năm nay của bọn ta, lúc trái ý nhau đều không nể mặt thầy, con nói ông ấy sẽ cho ai mặt mũi? Học trò của ông ấy bị ông ấy mắng khóc, cũng không phải con chưa từng nghe nói. Ông ấy hả, chính là một ông già kỳ cục, khó vô cùng."
"À —" Khóe mắt Lục Tác Viễn giật giật.
Đại khái thời gian dài nhịn không được nói chuyện, hay là chuyện nói vừa vặn là bạn chí thân kiêm đối thủ thiết tha của mình, Lí Thạch Thứ hiếm khi mở máy hát: "Mấy năm trước một tiệm mỹ thuật nào đó ở Thiên Tân muốn mời ông ấy làm toạ đàm, nên mở đầu khen ngợi bức tranh Liêu Quốc, sau đó đột nhiên đối phương tạm thời đưa ra để cho ông ấy trò chuyện một chút, ai ngờ ông ấy không muốn, sau đó thì rời khỏi gian hàng. . . Tính tình nóng nảy giống như đứa trẻ." Nói xong, ông lắc đầu: "Không biết hôm nay phỏng vấn, MC thương lượng với ông ấy chủ đề trò chuyện chưa? Nếu như không có. . ."
Lục Tác Viễn ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chui vào trong phổi.
Ngày hôm qua, lúc chia tay, cô còn cố ý tiết lộ phương hướng nghiên cứu mới nhất của thầy Trương cho anh, cũng nhờ anh trong điều kiện tình huống cho phép thì trò chuyện một chút về chủ đề kết hợp màu đen, nói ra cho oai là để cô có cơ hội học tập nhiều hơn, thật ra là muốn giúp anh thắng được đánh giá của Lí Thạch Thư.
Hiện tại xem ra có phải là cô nói ra một suy nghĩ tệ rồi không?
Trên sân khấu, thí sinh thứ bảy An Nhiên đang chào cảm ơn, rất nhanh đã có điểm. Tương đối khá, trước mắt xếp vị trí thứ hai, chỉ thấp hơn vị trí đầu là Lâm Thư Phàm 0,9 điểm. Bất luận như thế nào, con đường thăng cấp ở trận tiếp theo đã là không hồi hộp.
Lục Tác Viễn cũng không nghi ngờ thực lực Trình Mặc, bởi vì chuyện thăng cấp này cũng không có lo lắng, cô không khẳng định được xếp hạng của anh ở vòng thứ nhất. Liếc nhìn sau khu thu đấu, cô phát hiện anh đang nhẹ nhàng mỉm cười nói chuyện cùng Lâm Thư Phàm và An Nhiên, đại khái là tới chuyện buồn cười, ba người đồng thời cười rộ lên.
Xem ra, anh bình tĩnh nhiều hơn so với cô.
Qua vài phút, đột nhiên cô nghe thấy Lí Thạch Thư cười thì thầm một câu: "Môi trường nước ngoài nuôi dưỡng con người". Ngẩng đầu nhìn sân khấu, dĩ nhiên Trình Mặc cùng Trương Tuyết Tùng ngồi xuống rồi.
Ngắn gọn trò chuyện mấy câu, Trình Mặc liền nói thẳng tiết mục hôm nay vì muốn học tập một chút về quốc hoạ.
Lời này vừa nói ra, Lục Tác Viễn lập tức nghe thấy trái tim chấn động, mà trên sân khấu, Trương Tuyết Tùng lại chỉ cười hờ hững một tiếng, tựa như coi đây là một câu đệm.
Rất lâu, ông ấy nói tiếp: "Ồ, MC Trình tâm đắc điều gì?" Hỏi ngược lại có chút cứng nhắc, có chút chần chờ, nghe càng giống một tiết mục phối hợp.
Trái tim Lục Tác Viễn không khỏi co lại.
"Tâm đắc có lẽ còn chưa nói tới, nhưng —" Trình Mặc gần như hoàn toàn không để ý đến thái độ lạnh nhạt của Trương Tuyết Tùng, vẻ mặt vẫn ôn hòa và vui vẻ: "Tác phẩm xấu thì lại có một."
Lời vừa nói ra, lập tức khiến toàn hiện trường xôn xao, tiếng vỗ tay vang lên.
"Hả?"
Lục Tác Viễn rõ ràng cảm thấy một tiếng “hả" này của Trương Tuyết Tùng chứa đường nghi hoặc cùng tò mò mãnh liệt, nụ cười trên mặt dường như cũng chẳng phải cạn. Cũng phải, nếu có người bởi vì mình mà cố ý đi học về quốc hoạ, dù si cũng sẽ có một chút kinh ngạc cùng xúc động như vậy, dù sao chân thành cùng có tâm là điểm đáng quý khó có được.
Thì ra anh học vẽ tranh mực nước hoa sen với mình chính là vì công dụng này. Lục Tác Viễn nghĩ, nhịn không được giương khóe miệng lên, quả nhiên thông minh!
Cuộn tranh được mở ra, quả nhiên, là tranh mực nước hoa sen. Kết cấu, bút pháp, màu đen, tất cả đều là hình dáng cô quen thuộc.
Khoan đã, tình huống trước mắt là — “học trò" cầm bức tranh cô dạy anh vẽ, bày ra trước mặt thầy của cô sao?
Ý thức được điều này, đột nhiên Lục Tác Viễn cảm thấy mạch máu ở cổ tay mạch máu đập thình thịch.
So sánh với Trình Mặc, tình cảnh của cô càng vi diệu hơn. Nếu như bị nhận ra, sẽ như thế nào. . . Cô không tưởng tượng được hậu quả là gì.
"MC Trình đã học bao lâu?" Trên sân khấu, Trương Tuyết Tùng đã nhận lấy cuốn tranh nghiêm túc xem, cũng cùng thời gian đó, bức tranh hoa sen xuất hiện ở phía bên phải màn hình điện tử.
"Học với thầy bảy ngày, sau đó tự luyện tập một khoảng." Anh thành thực trả lời.
Trương Tuyết Tùng gật nhẹ đầu: "Trước sau, tổng cộng mất bao nhiêu thời gian?"
Trình Mặc nghĩ: "Sau năm ngày bắt đầu học."
"Xem ra MC Trình thật sự rất chuyên nghiệp." Trương Tuyết Tùng lại gật nhẹ đầu một lần, sau đó chậm rãi nói: "Người trẻ tuổi có quyết đoán là chuyện tốt, nhưng cậu học lâu như vậy mà dám lấy ra sao?" Nâng ngữ điệu, mang theo âm cười, lại có nghi vấn chính tông khiến người ta không khỏi níu tim.
Trình Mặc nghe, chỉ bình tĩnh cười, dường như cũng không vội giải thích.
"Không sợ tôi phủ đunhj tác phẩm của cậu trước mặt mọi người sao?" Trương Tuyết Tùng cười lại bổ sung hỏi một câu.
Không khí của hiện trường ngưng lại một chút, Lục Tác Viễn kéo lấy ngón tay của mình, cảm thấy dường như có thể nghe được người xem hút phía sai hít thở.
"Nói không sợ. . . vậy chắc chắn là nói dối." Trình Mặc liếc nhìn dưới sân khâu, đột nhiên cười rất nhẹ nhưng hướng về phía cô, sau đó nhìn thẳng vào ống kính rồi anh nhìn Trương Tuyết Tùng, giọng điệu vẫn thoải mái: "Ngoại trừ lo lắng bị thầy Trương người phủ định, tôi còn lo lắng người thầy dạy tôi vẽ tranh xem hết tiết mục kỳ này sau đó sẽ hối hận nhận một học trò ngốc như tôi." Chậm rãi nói đến đó, khó diễn tả bằng lời thong dong. "Đương nhiên, trái lại lại muốn, may mắn nghe được thầy Trương chỉ bảo cùng trình bày cũng là một việc rất may mắn và có giá trị, dù sao cơ hội như vậy không phải ai cũng có được. Ngoài ra, người xem ở hiện trường kể cả trước máy truyền hình có hứng thú với quốc hoạ cũng có thể rú kinh nghiệm và thu hoạch từ thiếu sót của tôi. Vừa nghĩ như thế, trong lòng của tôi an tâm hơn nhiều, ít nhất không phải kém cỏi không ý nghĩa."
Trình Mặc nói xong, trên sân khấu cũng lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Trên bàn giám khảo, Diệp Mạnh Trúc lấy cùi chỏ chọc Lục Tác Viễn, nhỏ giọng nói: "Người này này cũng quá quyền lực nhỉ? Tôi thây bức tranh này rất đẹp mắt. Viễn Viễn, từ góc độ chuyên nghiệp của cậu, cậu cảm thấy bức tranh này như thế nào?"
Tranh này như thế nào?
Nếu như một hồi MC hỏi cô, cô nên tán thưởng hay là nên sắc bén chỉ ra là chưa đủ?
Cô cắn môi dưới, đang muốn trả lời Diệp Mạnh Trúc thì Lí Thạch Thư bên cạnh đưa ra đánh giá trước: "Tác Viễn, cách thức vẽ tranh này có chút mùi vị của con."
Dường như đồng thời, Trương Tuyết Tùng cũng nói chuyện: "Nói thật, tranh này khiến tôi nhớ tới một bạn nhỏ mà tôi đã dạy rất nhiều năm trước, bút pháo vẽ tranh hai người có điểm giống nhau."
"Vèo vèo" hai tiếng, Lục Tác Viễn cảm thấy một mũi tên nhọn bắn về phía cô, mà tên lại bắn thẳng vào chỗ hiểm.
"Xem ra là ông già này còn nhớ rõ con." Lí Thạch Thư vặn chai nước khoáng, uống một ngụm, bộ dáng nhìn có vẻ còn rất cao hứng.
Khóe miệng cô giật giật, lại trúng một mũi tên.
Trong lòng kịch liệt đấu tranh, cô cuối cùng lựa chọn im lặng. Thừa nhận thì cô sợ Trình Mặc nói thêm một câu nữa sẽ làm bừa, tìm giám khảo hiểu tranh; Phủ nhận thì bức tranh hoa sen nước xác thực là cô dạy anh, không phải cô không thừa nhận.
Tác giả :
Đường Dao