Thời Gian Bên Em Đều Tuyệt Vời
Chương 104: Chợt phát hiện... Tôi rất nghèo...
- - -
Thật là kỳ quái, rõ ràng anh muốn nói với cô rằng không có chuyện gì thì đừng tiếp xúc nhiều với em họ của Lương Cửu Tư mà...
Sao lời đã lên đến cổ họng, lại không thể nói ra khỏi miệng chứ?
Là sợ cô biết người bạn đó không tốt, chỉ lợi dụng cô, sợ cô sẽ đau lòng sao?
Hay là sợ cô nghĩ mình nhiều chuyện, lại còn xấu tính đến nỗi đi nói xấu người khác?
Hoặc là cả hai đi, thế nhưng anh sợ cô đau khổ nhiều hơn,... giống như lần trước ở Vàng Son Lộng Lẫy... khi cô bị đám bạn của Lương Cửu Tư cười nhạo, anh thật sự không muốn cô phải đối mặt với tình huống đó lần thứ hai.
Quên đi, có thời gian anh vẫn nên nói chuyện với Lương Cửu Tư một chút, bảo tên đó dạy bảo tốt em họ của mình là được...
Có điều, Lương Mộ Mộ là con cháu của một gia tộc lớn, thông minh như vậy, sao lại không dùng sự thông minh của mình vào những chuyện có ích chứ! Không giống những người khác trong gia tộc chút nào. Không thể không nói, cô ta còn biết diễn kịch lắm, trước mặt ông nội hời hợt nói mấy câu đã khiến cho mối quan hệ của Bánh Bao nhỏ và nam sinh kia nghe có vẻ không bình thường rồi. Chẳng phải cô ta đang ngầm ám chỉ Bánh Bao nhỏ dù đã có anh là chồng chưa cưới nhưng vẫn thả thính lung tung bên ngoài sao?
Tại sao tụi con gái đều hay có cái tật như vậy! Xấu nết...
Lâm Gia Ca vừa nghĩ vừa đi về phía cổng trường.
Anh hoàn toàn không chú ý phía sau, chừng mười mét, bên trong một chiếc xem có một người đã quan sát hết tất cả những cảnh vừa rồi.
- - -
Trên đường về trường, Lâm Gia Ca không quên ghé qua hiệu thuốc mua một liều thuốc cảm. Vừa đẩy cửa phòng ký túc xá ra, anh cho rằng Hạ Thương Chu và Lục Bản Lai còn chưa thức dậy, không ngờ hai người họ lại ăn mặc chỉnh tề đứng hai bên cửa, như thần giữ cửa không bằng.
Bị bệnh thần kinh sao?
Lâm Gia Ca cho mỗi người một ánh mắt như đang chửi họ bị khùng, sau đó đi vào phòng.
Lục Bản Lai nhanh chóng đuổi theo, cầm một chai sữa chua lại gọi là rượu:
- Lão đại, tôi có rượu, muốn nói chuyện xưa với cậu!
Hạ Thương Chu lấy mì ăn liền và một cây thịt xiên từ trong ngăn kéo ra, cũng đi qua:
- Lão Đại, tôi có thịt hung khói, cậu mau nói cho bọn tôi biết tối qua cậu đi gặp ai đi!
Lâm Gia Ca vừa nghĩ có nên đổi phòng ký túc xá hay không, vừa kéo ghế, ngồi xuống, mở máy tính lên.
Hạ Thương Chu và Lục Bản Lai không thấy anh trả lời, liền mềm mỏng nói:
- Lão Đại, van cậu, mau nói cho bọn tôi biết đi có được không?
- Lão Đại, cậu đi gặp người yêu cả đêm đúng không? Mau nói đi!
Sắc mặt của Lâm Gia Ca vẫn không thay đổi, nhập password.
Lục Bản Lai: "Ba ba!!"
Hạ Thương Chu: "Ba ba!"
Lục Bản Lai: "Con trai, con gọi sai rồi, phải gọi là ông nội mới đúng!"
Hạ Thương Chu: "Cái đầu cậu!!"
Hai người họ cãi nhau một lúc lâu, sau đó mới cảm thấy mình lạc đề, liền đồng loạt nhìn về phía Lâm Gia Ca, kết quả còn chưa mở miệng, Hạ Thương Chu đã sắc mắt nhìn thấy một phim âm bản gì đó, kinh sợ nói:
- Lão Đại, không phải cậu nói là không muốn nhận hạng mục này sao? Cảm thấy độ khó cao, thù lao lại ít không hợp lý mà, sao bây giờ lại nhận?
Lâm Gia Ca gõ bàn phím, tùy tiện trả lời:
- À, chợt phát hiện,... tôi rất nghèo...
- Lão đại, cậu đang sỉ nhục bọn tôi sao?
- Đúng đó lão đại, chưa tính tài sản trong gia tộc, chỉ tiền gửi trong tài khoản ngân hàng của cậu đã hơn tám số 0 rồi, cậu đang khoe khoang công khai đó sao?
Thật là kỳ quái, rõ ràng anh muốn nói với cô rằng không có chuyện gì thì đừng tiếp xúc nhiều với em họ của Lương Cửu Tư mà...
Sao lời đã lên đến cổ họng, lại không thể nói ra khỏi miệng chứ?
Là sợ cô biết người bạn đó không tốt, chỉ lợi dụng cô, sợ cô sẽ đau lòng sao?
Hay là sợ cô nghĩ mình nhiều chuyện, lại còn xấu tính đến nỗi đi nói xấu người khác?
Hoặc là cả hai đi, thế nhưng anh sợ cô đau khổ nhiều hơn,... giống như lần trước ở Vàng Son Lộng Lẫy... khi cô bị đám bạn của Lương Cửu Tư cười nhạo, anh thật sự không muốn cô phải đối mặt với tình huống đó lần thứ hai.
Quên đi, có thời gian anh vẫn nên nói chuyện với Lương Cửu Tư một chút, bảo tên đó dạy bảo tốt em họ của mình là được...
Có điều, Lương Mộ Mộ là con cháu của một gia tộc lớn, thông minh như vậy, sao lại không dùng sự thông minh của mình vào những chuyện có ích chứ! Không giống những người khác trong gia tộc chút nào. Không thể không nói, cô ta còn biết diễn kịch lắm, trước mặt ông nội hời hợt nói mấy câu đã khiến cho mối quan hệ của Bánh Bao nhỏ và nam sinh kia nghe có vẻ không bình thường rồi. Chẳng phải cô ta đang ngầm ám chỉ Bánh Bao nhỏ dù đã có anh là chồng chưa cưới nhưng vẫn thả thính lung tung bên ngoài sao?
Tại sao tụi con gái đều hay có cái tật như vậy! Xấu nết...
Lâm Gia Ca vừa nghĩ vừa đi về phía cổng trường.
Anh hoàn toàn không chú ý phía sau, chừng mười mét, bên trong một chiếc xem có một người đã quan sát hết tất cả những cảnh vừa rồi.
- - -
Trên đường về trường, Lâm Gia Ca không quên ghé qua hiệu thuốc mua một liều thuốc cảm. Vừa đẩy cửa phòng ký túc xá ra, anh cho rằng Hạ Thương Chu và Lục Bản Lai còn chưa thức dậy, không ngờ hai người họ lại ăn mặc chỉnh tề đứng hai bên cửa, như thần giữ cửa không bằng.
Bị bệnh thần kinh sao?
Lâm Gia Ca cho mỗi người một ánh mắt như đang chửi họ bị khùng, sau đó đi vào phòng.
Lục Bản Lai nhanh chóng đuổi theo, cầm một chai sữa chua lại gọi là rượu:
- Lão đại, tôi có rượu, muốn nói chuyện xưa với cậu!
Hạ Thương Chu lấy mì ăn liền và một cây thịt xiên từ trong ngăn kéo ra, cũng đi qua:
- Lão Đại, tôi có thịt hung khói, cậu mau nói cho bọn tôi biết tối qua cậu đi gặp ai đi!
Lâm Gia Ca vừa nghĩ có nên đổi phòng ký túc xá hay không, vừa kéo ghế, ngồi xuống, mở máy tính lên.
Hạ Thương Chu và Lục Bản Lai không thấy anh trả lời, liền mềm mỏng nói:
- Lão Đại, van cậu, mau nói cho bọn tôi biết đi có được không?
- Lão Đại, cậu đi gặp người yêu cả đêm đúng không? Mau nói đi!
Sắc mặt của Lâm Gia Ca vẫn không thay đổi, nhập password.
Lục Bản Lai: "Ba ba!!"
Hạ Thương Chu: "Ba ba!"
Lục Bản Lai: "Con trai, con gọi sai rồi, phải gọi là ông nội mới đúng!"
Hạ Thương Chu: "Cái đầu cậu!!"
Hai người họ cãi nhau một lúc lâu, sau đó mới cảm thấy mình lạc đề, liền đồng loạt nhìn về phía Lâm Gia Ca, kết quả còn chưa mở miệng, Hạ Thương Chu đã sắc mắt nhìn thấy một phim âm bản gì đó, kinh sợ nói:
- Lão Đại, không phải cậu nói là không muốn nhận hạng mục này sao? Cảm thấy độ khó cao, thù lao lại ít không hợp lý mà, sao bây giờ lại nhận?
Lâm Gia Ca gõ bàn phím, tùy tiện trả lời:
- À, chợt phát hiện,... tôi rất nghèo...
- Lão đại, cậu đang sỉ nhục bọn tôi sao?
- Đúng đó lão đại, chưa tính tài sản trong gia tộc, chỉ tiền gửi trong tài khoản ngân hàng của cậu đã hơn tám số 0 rồi, cậu đang khoe khoang công khai đó sao?
Tác giả :
Diệp Phi Dạ