Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai
Chương 57: Ốm nặng

Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai

Chương 57: Ốm nặng

Ốm nặng

-Khụ khụ….

Thanh Tâm bị tiếng động bên cạnh làm cho tỉnh giấc. Cảm nhận da thịt tiếp xúc thật gần, cơ thể của anh cũng run lên vì cơn ho. Cô theo thói quen đưa tay vỗ lên lưng anh, xoa dịu cơn đau rát nơi cuống họng.

Nhật Thiên tỉnh dậy thấy cô ôm chặt mình thì rất sung sướng. Nhưng niềm vui chưa kéo dài bao lâu thì cơn đau rát ở họng lại truyền đến. Anh cố nhịn lại cơn ngứa ngáy, cả cơ thể căng cứng chịu đựng, anh sợ mình ho sẽ làm cô thức giấc, anh chỉ muốn ngắm cô thêm chút nữa nhưng người phụ nữ trong lòng lại dường như không hiểu được những việc anh đang chịu đựng, cô luôn ngọ nguậy trong lòng anh, bàn tay cũng liên tục sờ loạn ngực anh. Cuối cùng Nhật Thiên cũng không chịu được, cơn ho nín nhịn suốt thời gian qua tuôn hết ra ngoài. Cơn ho kéo dài làm khuôn mặt của anh cũng đỏ bừng, cả cơ thể cũng rung lên theo từng đợt.

-Anh, anh không sao chứ? – Thanh Tâm hốt hoảng bò dậy khỏi lòng anh.

-Anh… không… khụ…khụ … sao… khụ khụ…- Nhật Thiên khó khăn trả lời cô.

Cô không cam tâm nhìn anh chịu đựng cơn ho, cô nhanh chóng rời giường vào bếp pha cho anh một cốc chanh mật ong.

-Anh uống cái này đi, uống vào sẽ đỡ - Cô kề cốc nước lên miệng anh, tay còn lại liên tục xoa xoa mảng lưng rộng rãi.

Cô đưa tay lên sờ trán anh. May quá anh đỡ sốt rồi nhưng cơ thể có lẽ vẫn mệt mỏi, tốt hơn anh vẫn nên nằm nghỉ.

Cô đỡ anh nằm xuống, đắp lại chăn cho anh rồi ra ngoài nấu cháo.

-Mẹ, mẹ ốm ạ? – Đậu Đậu mới dậy nhìn thấy mẹ tất bật nấu cháo vội chạy vào.

Thanh Tâm chán nản đặt tay lên trán. Sao cô lại quên mất Đậu Đậu ở nhà, hôm nay thằng bé còn phải đi học nữa.

-Không phải mẹ, là chú Nhật Thiên. Con ăn tạm cháo nhé. – Thanh Tâm vui vẻ xoa đầu Đậu Đậu. Con cô lớn rồi, nó còn biết lo lắng cho sức khỏe của mẹ. – Con ăn ngoan rồi mẹ đưa đi học nha.

Đậu Đậu ngoan ngoãn ăn tô cháo thịt băm cô mang ra. Thấy cô vội vàng mang tô cháo còn lại vào phòng, đôi môi nhỏ nhắn đang húp cháo nhoẻn nụ cười. Mẹ thích chú rồi.

-Anh ngồi dậy ăn chút cháo đi. – Thanh Tâm đỡ anh ngồi dựa vào tường. Căn hộ của hai mẹ con dù trong khu chung cư cao cấp nhưng lại là dạng phòng nhỏ. Phòng ngủ của cô so với phòng cho khách của Nhật Thiên không lớn hơn là mấy nên giường của cô cũng là dạng giường đơn. Chiếc giường khá rộng rãi với cô nhưng lại thành chật chội với anh. Giường quá ngắn khiến chân anh cũng thò ra ngoài khá nhiều. Thanh Tâm áy náy nhìn anh nằm trên giường mình, nằm trên chiếc giường chật thế này chắc hẳn rất khó chịu. Anh còn đang ốm, không lăn tới lăn lui được chắc rất khó chịu.

Nhật Thiên thấy bộ dạng lúng túng của cô thì khẽ mỉm cười. Đây cũng không phải lần đầu tiên anh nằm trên chiếc giường bé thế này. Bốn năm trước anh cũng hay ngủ ở phòng cô, chắc cũng tập thành quen. Thêm nữa, chiếc giường này anh thấy thoải mái hơn sopha nhiều.

Anh chậm rãi thưởng thức từng thìa cháo cô đút cho, cô nấu ăn rất ngon. Nhiều năm rồi được ăn lại đồ cô nấu, trong lòng anh cảm thấy thật ấm áp. Ốm được cô chăm sóc như vậy anh thật muốn ốm dài dài.

Đậu Đậu để bát bẩn vào trong bồn rồi rón rén đến trước cửa phòng mẹ. Nhìn hình ảnh thân mật của hai người trong phòng, khuôn mặt lại thêm rạng rỡ. Hôm nay không thể phá vỡ không gian của hai người được. Nghĩ rồi thằng bé nhanh chóng chạy đến lấy điện thoại bàn gọi điện cho bác tài xế hôm nay đến đón cậu đi học. Đậu Đậu trước khi đi còn để lại một mẩu giấy vẽ nhắn lại cho mẹ.

Cô giúp anh ăn xong bước ra ngoài phòng khách thì nhìn thấy mẩu giấy trên bàn. Đậu Đậu vẽ lại cảnh thằng bé lên xe buýt đến trường. Thằng bé còn muốn tạo không khí riêng cho hai người nữa. Thằng quỷ nghịch ngợm, cô lấy điện thoại gọi điện cô giáo, xác nhận thằng bé đã đến lớp mới yên tâm. Hôm nay cô cũng phải xin nghỉ thôi, không thể để anh một mình được.

Thanh Tâm vào thay quần áo rồi lấy túi xách. Cô phải mua một chút đồ nữa, bộ pyjama của anh cũng ướt đẫm mồ hôi rồi, mặc vậy cũng không thoải mái.

Nhật Thiên tỉnh lại lần nữa đã hơn 10 giờ, anh uể oải bước xuống giường. Bao lâu rồi anh chưa ốm nặng như thế, cũng có thể là vì cô mà anh không muốn kìm lại những cảm giác khó chịu trong mình. Ốm đau giúp cô quan tâm anh hơn một chút.

Nhật Thiên bước ra phòng khách, phòng bếp rồi nhà tắm cũng không thấy cô đâu. Thì ra là anh lại tự mình đa tình, cô còn chẳng mảy may quan tâm nữa, cô coi tiền như sinh mạng chắc chắn sẽ không vì anh mà nghỉ việc.

Nhật Thiên nhìn đống bát đũa chưa rửa. Theo thói quen anh lại xỏ tay vào găng rồi bắt đầu rửa bát. Khi cô về biết đâu lại vì việc này mà cảm động thu nạp anh thì sao?

Thanh Tâm vui vẻ bước vào trong căn hộ. Lần này mua được rất nhiều đồ. Mấy bộ quần áo cho nam lại còn được khuyến mãi đủ thứ, chỉ tiếc mấy thứ đồ này không bằng nổi một chiếc áo sơ mi của anh. Vừa bước chân vào phòng bếp đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho bất ngờ. Nhật Thiên đang đưa lưng về phía cô chăm chú rửa bát, anh có vẻ rất tập trung vào công việc này đến cô mở cửa bước vào cũng không biết. Nhìn dáng vẻ anh trong chiếc tạp dề, Thanh Tâm lại nhớ về những năm tháng trước kia. Cô nấu ăn còn anh sẽ là người dọn dẹp.Ở với anh mấy tuần mà cô có thói quen xấu, cứ ăn xong là vứt bát đũa ra đấy, không rửa ngay để đến khi Đậu Đậu phải ca thán hết bát ăn cô mới đi rửa. Cô rón rén bước đến bên cạnh anh. Đôi tay không tự chủ mà vòng ra trước, áp mặt vào lưng anh, cảm nhận hơi ấm mà anh mang đến. Cô đã từng nghĩ đến viễn cảnh này rất nhiều, cũng từng tưởng tượng ngày mình cùng anh làm loại tư thế này. Đúng như cô nghĩ, áp mặt lên lưng anh rất dễ chịu.

Nhật Thiên bị hành động của người phụ nữ đằng sau lưng làm cho giật mình. Anh ngoái cổ lại nhìn cô. Không phải mới hôm qua cô còn nói không muốn nhìn mặt anh nữa sao. Bây giờ lại thân mật như vậy. Niềm vui chưa kéo dài được bao lâu đến khi Thanh Tâm phát hiện hành động bồng bột của mình, đôi tay cô lập tức buông ra. Cả cơ thể cũng tránh khỏi phạm vi của anh. Cô lắp bắp giải thích:

-Tại sàn trơn quá… Tôi không phải… cố ý.

Nói rồi cô chạy như bay vào phòng khách. Bộ dạng đáng yêu của cô làm anh bật cười. Thanh Tâm, anh không để mình em hưởng lợi đâu.

Nhật Thiên rửa xong chồng bát cũng bước ra phòng khách. Anh tò mò nhìn túi đồ trên bàn. Mấy thứ này là cho anh sao?Mấy chiếc áo cộc tay ở nhà, mấy chiếc quần dài, còn cả quần lót nữa. Mặc dù không phải hãng mà anh hay mặc nhưng vì cô đã tốn công chọn như vậy, nhất định anh sẽ thường xuyên mặc chúng. Cô mua nhiều như vậy có phải muốn anh ở lại đây lâu hơn không?

Thanh Tâm lấy cuốn tạp chí để che đi khuôn mặt bối rối của mình. Đây cũng là lần đầu tiên cô đi mua đồ mặc ở nhà cho anh. Mặc dù nói là hàng bình dân nhưng cô cũng chọn lựa kĩ càng nên mới mất nhiều thời gian như vậy. Cô ti hí mắt nhìn biếu cảm trên gương mặt anh. Khuôn mặt đó, rõ ràng là bất ngờ mà. Cô biết, những người xài hàng hiệu nhiều thật khó chấp nhận mấy bộ quần áo đó. Nhưng, không phải anh đang mỉm cười sao, anh đúng là đang mỉm cười. Chẳng lẽ anh thật sự thích chúng, nghĩ vậy trong lòng cô cũng có chút thành tựu.

-Mấy bộ này tôi thấy đang khuyến mãi nên mua thôi… Anh đừng hiểu lầm.

Nhật Thiên mang mấy bộ quần áo đi giặt sau đó quay trở lại sopha ngồi xuống. Anh làm bộ dáng mệt mỏi, cả người chao đảo rồi đổ rầm lên người cô.

-Anh … anh làm gì thế? Tránh ra…- Thanh Tâm khó khăn đỡ anh ngồi lên. Anh nặng quá cô cố hết sức mà không xê xích được phân nào.

-Anh mệt quá… Em im lặng chút đi. Cho anh mượn người em một chút. Coi như em thương hại người đang ốm đau đi.

Nhật Thiên thấy cô không kháng cự nữa nên càng siết tay ôm chặt cô, mặt áp vào ngực cô cảm nhận từng hơi thở hỗn loạn của cô.

-Anh… bỏ đầu anh ra chỗ khác. Nhanh lên, không thì…

Nhật Thiên chưa cảm nhận được hết sự mềm mại của ngực cô đành ngậm ngùi trượt đầu xuống nằm lên đùi cô. Anh lại áp mặt vào vùng bụng phẳng cũng đang phập phồng lên xuống. Chắc cô đang phải kiềm chế để không đá anh bay ra ngoài. Trận ốm này, xem ra rất có ích.

Nằm gối đầu lên đùi cô rất thoải mái, anh lại ngủ thêm một giấc đến tận chiều. Thanh Tâm không nỡ đánh thức anh, thế là cô cũng duy trì vị trí trên ghế rồi ngủ lúc nào không biết. Đến khi một đôi môi ẩm ướt liên tục ngậm mút môi cô, Thanh Tâm mới bàng hoàng tỉnh giấc, khuôn mặt phóng đại của người đàn ông đập ngay vào mắt. Cô đẩy anh ta ra xa, còn mình thì tức giận chống nạnh. Không phải chứ, chẳng phải anh ta ốm sao. Được lắm dám ăn đậu hũ của cô.

-Anh … anh đang làm cái gì thế hả?

Nhật Thiên lâu lắm mới được cảm nhận đôi môi thơm ngọt của cô, anh liếm môi tiếc nuối. Biết cô không ngủ sâu anh đã không cuồng nhiệt như vậy biết đâu thời gian sẽ kéo dài lâu hơn.

-Anh chỉ muốn uống thuốc thôi. – Nói rồi anh lại nhào đến. Thanh Tâm lập tức đưa tay đẩy mặt anh ra xa mình, cô khó chịu mắng anh.

-Anh uống thuốc thì bảo tôi, tôi đi lấy. Không cần phải hôn gọi dậy…

-Không cần phiền hà như vậy. Lại đây anh hôn em nốt 5 cái nữa là đủ rồi.

Trong đầu Thanh Tâm bỗng hiện về một kí ức.

“Không phải thuốc đấy mà là thuốc này- nói rồi Nhật Thiên áp hai tay vào má cô, đưa mặt lại gần- Một, hai, ba,bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín,mười."

Lần đó anh bắt cóc cô rồi nhốt cô lại cộng thêm mấy chuyện của Băng Hi nên cô mới tức giận nghĩ ra chiêu trò hành hạ bữa ăn của anh nhưng trái với mong đợi của cô. Anh ăn hết sạch, thậm chí còn ăn đến nỗi cơ thể không khỏe. Khi ấy, cô lại nhận ra nếu anh bị như những gì mình muốn, anh đau một cô sẽ đau mười. Vì vậy mà sau này cô không bao giờ nấu cho anh những món rùng rợn như vậy nữa.

Nhật Thiên sau khi tỉnh dậy cảm thấy cơ thể đã tốt lên nhiều. Anh càng vui hơn khi mặc mấy bộ đồ cô mua cho đều vừa khít. Anh lượn lờ qua lại trước mắt cô cho đến khi cô chán nản phải đi ra ngoài.

-Em, em đi đâu thế.- Giọng nói đáng thương như bị bỏ rơi.

-Tôi, đi đón Đậu Đậu. Anh có muốn đi không? – Thanh Tâm bị anh kéo lại thản nhiên trả lời.

Thanh Tâm bật cười nhìn anh mặc quần áo ở nhà chân đi dép lê. Bộ dạng này quá khác biệt so với bộ dạng lạnh lùng mặc vet ở chỗ làm nhưng dù thế nào vẫn không che giấu được khuôn mặt cùng khí chất trời sinh. Trong lòng cô tự dưng nảy sinh cảm giác muốn độc chiếm vẻ ngoài này của anh để không người phụ nữ nào có thể nhìn thấy.

Xe dừng lại trước cổng nhà trẻ, Thanh Tâm để mặc anh trong xe còn mình bước vào bên trong đón Đậu Đậu.

-Mẹ Đậu Đậu, chị có tiện trò chuyện chút không?- Lã Hiên ngượng ngùng kéo tay cô lại.

Thanh Tâm bất ngờ nhìn cô giáo, rồi lại quay sang nhìn thằng quỷ nhà mình. Ánh mắt thay lời muốn nói.

“- Con lại nghịch ngợm gì hả? Khai mau."

Đậu Đậu lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt mở to vô tội.

“Được mẹ mà nghe cô nói gì thì về chết đấy." – Thanh Tâm còn làm điệu bộ đánh đòn làm Đậu Đậu hoảng sợ.

-Chị uống gì ạ?- Cô giáo lễ phép hỏi.

-À, cô có chuyện gì nói luôn được không? Bạn tôi đang chờ. Đậu Đậu nhà tôi lại nghịch ngợm gì đúng không? – Thanh Tâm ái ngại yêu cầu.

Cô giáo vội xua tay:

-Chị hiểu nhầm rồi, Đậu Đậu rất ngoan. Chuyện này là chuyện riêng của tôi. Tôi muốn nhờ chị giúp.

Thanh Tâm cũng bất ngờ vì câu nói của cô giáo. Xin cô lời khuyên tình cảm sao? Vụ này cô không có rành.

-Chị, là thế này. Chiều qua có người đàn ông cao to mặc vét đến tìm Đậu Đậu. Hình như là bạn của chị. Em… em…

-Cô thích chú Nhật Thiên ạ nhưng chú ấy thích….- Đậu Đậu nhanh chóng từ chối nhưng bị cô bịt lại. Cô đưa mắt đe dọa thằng bé. Khuôn mặt đỏ bừng e ấp ấy cô còn lạ gì. Xem ra cô cũng nên giúp một chút, dù sao cũng có thể nhờ cô ta để anh không làm phiền cô nữa. Đang định nói cô lại nhớ đến Băng Hi. Chuyện của Băng Hi cô còn chưa hỏi, không biết thực hư thế nào. Nhìn sang đôi mắt trông ngóng của Lã Hiên cô đành phải nhận lời:

-Được, tôi sẽ giúp cô hẹn anh ấy…
Tác giả : Songphuong
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại