Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai
Chương 56: Cho anh gần em thêm chút nữa
Cho anh gần em thêm chút nữa
Công ty Beauty Plus
-Cậu đang xem gì đấy?
-Phim mới nhất của Băng Hi đấy, người đâu mà đẹp vậy chứ. Nghe nói chị ấy là hoa đã có chủ rồi, tiếc thật.
-Chậu nào may mắn thế?
-Cậu không biết sao? Nghe đồn là người đang hợp tác với chúng ta đó. Là… Tô tổng.
Cộc cộc…
Hai nhân viên tiếp tân đang nghịch ngợm điện thoại hốt hoảng ngẩng lên.
-Các cô có thể cho tôi vào không? – Người phụ nữ với mái tóc xoăn lượn sóng rủ xuống hai bên vai, đôi môi đỏ nở một nụ cười thân thiện. Đôi tay trắng muốt gỡ cặp kính râm trên mặt.
Hai nhân viên hốt hoảng nhìn vào trong điện thoại rồi lại nhìn cô.
-Băng Hi… Cô ấy là Băng Hi. Trời ơi. Chị ơi em là fan của chị đó, chị cho em xin chữ kí.
Băng Hi sau khi tặng chữ kí cho mọi người dưới tầng thì cũng được đặt cách để bước lên phòng marketing.
Thanh Tâm sững sờ nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Cô ấy, đã đến rồi.
Hurray Café
-Lâu rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ? – Băng Hi vắt chéo chân, đưa tay nguấy cốc café trên bàn.
Thanh Tâm khó hiểu nhìn cô ta. Cô không gọi đồ uống vì không muốn ở lại lâu.
-Tôi không nghĩ cô rảnh rỗi đến đây để hỏi thăm sức khỏe của tôi. Cô có chuyện gì thì nói đi, cô rảnh nhưng tôi thì không…
-Được tôi không thích cái loại phụ nữ dối trá như cô, tôi sẽ nói luôn.
-Cô nên ăn nói tôn trọng tôi một chút. Tôi dù không thể ngồi đây lâu nhưng cũng không muốn mất thời gian để nghe cô chửi bới tôi.
-Cô còn giả vờ cái gì nữa, tôi nói sai sao? Cô giờ có con với người khác rồi lại muốn quay sang quyến rũ Nhật Thiên à. Cô đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ.
-Nếu cô đến đây chỉ để xúc phạm tôi thì xin lỗi tôi không thích nói chuyện với người kém thông minh. – Thanh Tâm lạnh lùng đứng lên.
-Cô dám chửi tôi. Cô dừng lại, tôi cho cô đi chưa? Cô ngồi xuống.
-Cô cũng nghe hiểu cơ à? Cô tưởng tôi còn là Thanh Tâm bốn năm trước sao? Cô nhầm rồi, Thanh Tâm bốn năm trước không phải là con người thật của tôi. Tôi bây giờ không còn cái gì ràng buộc nữa, cô còn muốn dọa tôi cái gì. Bây giờ tôi không liên quan đến Nhật Thiên nữa, cô lại muốn gọi anh ấy đến rồi diễn lại màn kịch vớ vẩn năm xưa sao? Nếu đúng thì nói với tôi một tiếng, tôi sẵn lòng diễn tiếp cùng cô. Tôi rất muốn anh ấy thấy, rất muốn anh ấy rời xa tôi.
-Cô bỉ ổi, tôi đâu như cô nói. Cô…
-Tôi sao nào? Thông minh thì tôi nhận. Cô nhìn lại mình đi, cô đang thay đổi giống ai? Mái tóc xoăn dài, cả cách trang điểm nhẹ nhàng này nữa, mùi hoa hồng trên người cô. Chắc cô cũng tốn công nghiên cứu tôi lắm nhỉ. Tôi quên mất cô là diễn viên nhưng cô nên nhớ vai diễn rồi cũng phải kết thúc. Cô nên dừng lại được rồi. Tiện thể mùi hương trên người cô rất khó chịu.
Băng Hi cuối cũng cũng không giữ được bình tĩnh, cô xông lên giựt tóc Thanh Tâm. Thanh Tâm cũng không yếu thế cô cũng đưa tay giật tóc lại, những ngón tay xinh xắn cũng phát huy công lực.
Thanh Tâm tất nhiên sẽ đánh thắng thân hình gầy xơ xác của cô ta. Cô đưa tay giật mái tóc xoăn của Băng Hi, ép cô ngẩng mặt lên nhìn mình.
-Sao nào, cô muốn tôi hủy đi khuôn mặt chỉnh sửa này không? Một lần, tôi đã cảnh báo cô rồi, cô làm thương tôi một lần nhưng không có lần thứ hai đâu. Vết bỏng đó tôi vẫn còn nhức nhối lắm. Tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi, cô không để yên cho tôi được à? – Thanh Tâm đẩy cô ta nằm xuống đất, ngồi lên trên người cô ta rồi đưa tay đánh tới tấp.
-Thanh Tâm… dừng lại. – Nhật Thiên hốt hoảng chạy vào, anh kéo người cô khỏi người Băng Hi
Khuôn mặt sưng đỏ của Băng Hi cũng giàn dụa nước mắt, cô khóc lóc nhìn Nhật Thiên. Anh thở dài cởi áo ngoài phủ lên mặt Băng Hi. Khuôn mặt cô bị Thanh Tâm đánh cho biến dạng rồi, nếu anh không kịp không biết cô ấy sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.
-Anh buông ra, tốt lắm. Anh đến rồi thì nhốt con chó điên của anh lại, đừng để nó đi linh tinh rồi sủa cắn người vô tội.
Anh thì ra vẫn bảo vệ cô ta, anh mãi mãi không biết người phụ nữ kia có bao nhiêu ghê tởm.
Thanh Tâm lạnh lùng bước ra khỏi cửa.
-Tạm biệt Nhật Thiên. À tạm biệt cả Thanh……. Tâm ……..“bản ….lỗi".
Nhật Thiên đỡ Băng Hi ra xe quản lý, anh dặn dò quản lý một chút:
-Mấy ngày nay không được cho cô ấy ra ngoài. Những tin tức cô ấy bị đánh hôm nay mà lộ ra thì anh chuẩn bị mất việc đi…
Nói rồi anh lạnh lùng quay mặt đi. Băng Hi cứ ngỡ anh quan tâm mình vội bắt lấy tay anh:
-Nhật Thiên anh định bỏ mặc em sao? Em bị đánh đến thế này rồi… Con ả đó..
-Câm miệng, tôi không muốn nghe một lời nói giả dối của cô nữa.Cô không được gọi cô ấy như vậy. Cô còn tiếp tục nói tôi không biết mình sẽ làm gì đâu? Vết bỏng? Băng Hi tôi nhìn nhầm cô rồi. Tôi giờ mới biết tất cả những gì mẹ tôi nói về cô là đúng. Kết thúc rồi, cô đừng tìm tôi nữa. Tôi đã đưa cô đến ngày hôm nay cũng có thể dìm cô xuống không để lại dấu vết.
Băng Hi sững sờ nhìn Nhật Thiên. Thì ra anh biết rồi… Vậy là anh sẽ bỏ cô sao, cửa ô tô dần đóng lại che dần đi gương mặt giận dữ của Nhật Thiên. Đến lúc này cô nhận ra mình đã thực sự đánh mất anh rồi.
Nhật Thiên bấm điện thoại gọi cho Thanh Tâm, anh liên tục nhận được tiếng tút tút đều đặn.
Cô đi đâu rồi?
Anh nhớ lại biểu cảm vừa rồi của cô trong quán café, bốn năm trước, khung cảnh có lẽ cùng vậy. Cô bị Băng Hi làm bị thương mà anh không hề hay biết lại còn nặng lời với cô. Giờ nghĩ lại anh thấy mình thật đáng trách, thấy cô bị bỏng mà cũng không làm rõ nguyên nhân, để cô chịu từ ủy khuất này đến ủy khuất khác. Băng Hi lần này không gọi anh đến, là anh lo cho cô. Anh cũng không biết làm sao nữa, anh sợ cô sẽ làm gì sai với Băng Hi. Anh sợ cô sẽ bị người khác nhìn thấy, bị người ta chỉ trỏ hay xấu nhất là bị fan của Băng Hi trừng phạt. Anh không muốn cuộc sống của cô bị đảo lộn lần nữa vì những người phụ nữ quanh anh. Nhưng anh cũng cảm thấy may mắn vì lần này mình có mặt. Nếu không thì có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được bộ mặt thật của cô ta, không biết được sự nhẫn tâm của mình bốn năm về trước, không biết được Thanh Tâm với cuộc hôn nhân của hai người có bao nhiêu mệt mỏi. Đôi mắt hôm nay cô nhìn anh cũng vậy, cũng có cả giận dữ, có chút trách móc, có chút giễu cợt. Cô thà chết cũng không để lộ chút yếu đuối trước anh, cô cũng không giải thích, chỉ lẳng lặng chấp nhận tất cả chính vì vậy làm anh càng đau lòng. Anh không thể đi theo cô. Không phải vì anh không muốn mà là anh rất hiểu Băng Hi, anh cũng biết nếu để mặc cô ta ở quán thì sẽ rất nhiều việc sẽ phát sinh. Vì thế anh phải tìm một chỗ để đảm bảo cho cô ta không gây chuyện rồi mới đi tìm cô được.
Nhật Thiên lái xe trên mọi góc đường, anh chạy đến công ty, chạy đến nhà mẫu giáo của Đậu Đậu.
-Anh tìm ai vậy? – Lã Hiên kéo người đàn ông đang mặc vét đang ngơ ngác trong đám trẻ nhỏ.
Nhật Thiên cuối cùng cũng gặp được cứu tinh, anh chạy đến:
-Cô giáo cho tôi hỏi Đậu Đậu về chưa?
-À , Đậu Đậu vừa về với mẹ rồi anh…
Câu nói còn chưa buông hết thì người đàn ông lại vội vã rời đi. Lã Hiên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh, trái tim vẫn chưa hết rộn ràng. Người đàn ông anh tuấn như vậy, đây là lần đầu tiên cô được tiếp xúc…
Nhật Thiên bồn chồn nhìn con đường chật kín phía trước, lại tắc đường rồi. Anh sẽ phải mất rất nhiều thời gian để đến chung cư của cô
Lúc anh đỗ xe dưới chung cư cũng đã 9 giờ tối. Chung cư của cô rất xa và đường lại tắc liên tục. Bây giờ không biết Đậu Đậu còn thức không?
Chung cư Innovist’s
Rầm…Rầm…
-Đậu Đậu, mở cửa cho chú… Đậu Đậu.
-Thanh Tâm, mở cửa ra đi em… Cho anh cơ hội giải thích được không?
-Đậu Đậu…. Thanh Tâm…
Thanh Tâm lạnh lùng đứng nhìn cánh cửa vì anh mà rung lên bần bật:
-Mẹ, mẹ hay mở cửa cho chú đi…- Đậu Đậu kéo tay năn nỉ cô.
-Con vào phòng đi. Ngoan, nghe lời mẹ.
Đậu Đậu thấy tâm trạng cô không tốt thì cũng ngoan ngoãn vâng lời. Vừa đi vừa ngoái lại dùng ánh mắt cầu xin mẹ.
-Anh về đi. Tôi đã nói với anh rồi. Anh còn làm ồn nữa tôi sẽ gọi bảo vệ.
-Em mở cửa đi, có gì thì cùng nhau nói chuyện được không? Chuyện của Băng Hi…
-Tôi không rảnh nghe chuyện hai người. Đám cưới của hai người tôi cũng biết rồi. Xin anh đừng làm phiền mẹ con tôi nữa được không? Anh tốt nhất nên về với vợ sắp cưới của anh đi.
Thanh Tâm cố giữ cho giọng mình không run rẩy. Cô thì ra vẫn chưa chấp nhận được việc anh sẽ đến bên người con gái khác, cô thì ra vẫn đau lòng khi cuối cùng người anh bảo vệ không phải cô. Thanh Tâm đưa tay tắt đèn, cô không muốn đau nữa… Xin anh… về đi…
-Thanh Tâm, Thanh Tâm….
Hàng xóm bên cạnh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
-Anh bị điên à? Đêm hôm yên lặng để người khác ngủ.
Nhật Thiên đứng chờ ở đây đã hai tiếng, Thanh Tâm dường như không có ý định cho anh vào. Anh trượt xuống trước cửa nhà cô, anh sẽ chờ, nhất định sẽ chờ em ra mở cửa. Nỗi đau của em bốn năm trước chờ đợi thêm mấy tiếng thôi vẫn chưa là gì.
-Mẹ ơi trời sắp mưa rồi.
Đậu Đậu bất thình lình xuất hiện trước giường cô.
-Con lại đây ngủ với mẹ. Con sợ sấm sét hả. – Thanh Tâm vẫn chưa ngủ, cô thực ra cũng lo lắng không biết anh đã đi chưa. Trong lòng rất muốn đi kiểm tra nhưng lại sợ nếu anh chưa đi lại làm anh hiểu nhầm.
-Mẹ con không sợ. Nhưng mà… nhưng mà… chú… không biết có bị ướt không?
-Con ngủ đi, mưa thì chú ấy phải về thôi.- Cô ôm Đậu Đậu vào lòng, đưa tay vuốt lưng thằng bé.
Nhật Thiên bị bảo vệ đẩy ra khỏi chung cư, anh im lặng ngồi trên ghế đá trước cổng. Mắt vẫn hướng về phía căn hộ của cô.
Anh soạn cho cô một tin nhắn. Người ta thường nói cuộc gọi chưa chắc đã nghe nhưng nhắn tin chắc chắn sẽ đọc. Hôm nay, anh nhất định phải đợi được cô xuất hiện: “ Thanh Tâm, anh đợi em…"
Thanh Tâm thất thần nhìn tin nhắn trên màn hình. Bên ngoài trời đang mưa rất to, sấm chớp cũng liên tục. Mưa hòa cùng đêm tối, cây cối cũng nghiêng ngả vìgió mạnh. Dưới ánh đèn nhập nhoạng yếu ớt, Thanh Tâm cố nhìn xuyên qua màn mưa. Anh chắc về rồi chứ, mưa như vậy mà? Nhưng, nếu như… Dù sao cô cũng nên đi kiểm tra một chút, cô không muốn vì mình mà tổng giám đốc của một tập đoàn ngã bệnh. Chỉ vậy thôi.
Mưa bao phủ xung quanh Nhật Thiên, cái mát lạnh của nước mưa và gió thấm dần vào cơ thể anh. Đôi mắt anh cũng mờ dần, làn nước trước mặt nhanh chóng phủ lên đôi mắt đã nhắm chặt. Anh mệt quá, cả hít thở cũng khó khăn…
-Nhật Thiên, này, anh tỉnh dậy đi. Tôi bảo anh về rồi mà…
Thanh Tâm lo lắng che ô cho anh. Người đàn ông này, cô không biết phải làm sao với anh nữa.
Âm thanh quen thuộc kéo cho anh một chút lí trí. Anh vòng tay ôm lấy cô, cả cơ thể dựa hoàn toàn vào cô, giọng nói thì thầm: “ Thật may quá, Thanh Tâm, em đến rồi."
-Này, này, anh tỉnh dậy đi.- Thanh Tâm vừa chạm vào mặt anh đã bị nhiệt độ nóng bừng từ cơ thể anh truyền đến. Chết thật, anh sốt rồi.
Cô chật vật đỡ anh lên trên nhà. Trước khi lên còn ghé vào siêu thị nhỏ ở tầng hầm. Thật may bà chủ vẫn chưa đóng cửa.
-Thanh Tâm, cháu chưa ngủ sao?- Bà chủ đang xem bóng đá thì bị bộ dạng ướt đẫm của một nam một nữ dọa cho hoảng sợ.
-Bác, bác trông anh ta hộ cháu. Cháu mua chút đồ.
Thanh Tâm bỏ mặc đôi mắt cú đêm đang chăm chú nhìn mình. Một người mẹ đơn thân đêm hôm xuất hiện cùng một người đàn ông đến cô cũng sẽ tò mò nói gì đến bà chủ cửa hàng.
-Bác, tính tiền hộ cháu với.
-Một bộ pyjama, một à cái này, còn gì nữa không… Cái hàng tommy này đang mua hai tặng một đấy, cháu lấy thêm cái nữa đi.- Bà chủ cửa hàng vui vẻ quét hàng.
-Cỡ to còn một chiếc thôi ạ- Thanh Tâm thản nhiên trả lời, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng. Cô thật muốn tát vào cái miệng mình, câu nói vừa rồi đã chứng tỏ giữa anh và cô có bao thân mật.
Bà chủ quán vừa cười vừa nháy mắt với cô. Thanh Tâm khóc thầm trong lòng, không hỏi cũng biết ngày mai nữ chính trong câu chuyện của mọi người ở chung cư là ai rồi.
Thanh Tâm cuối cùng cũng vác được anh lên phòng. Cảm giác anh dựa hoàn toàn vào mình lại kéo cô về những ngày làm thư ký cho anh. Đêm đó, anh cũng dựa vào cô như vậy nhưng là có sự giúp đỡ của tài xế Triệu còn lần này cô lại phải một mình đưa anh lên nhà nên mất rất lâu vừa đi vừa nghỉ mới đến được căn hộ.
Thanh Tâm thay quần áo cho anh, lấy khăn ấm lau qua người rồi giúp anh mặc quần áo. Mỗi chỗ cô đều lau qua loa, hạn chế nhìn xuống dưới hạ thân của anh. Cơ thể anh vẫn quyến rũ như vậy, trước kia và kể cả bây giờ luôn rắn chắc và ấm áp.
Thanh Tâm hốt hoảng nhìn chiếc quần lót tam giác trên tay. Chiếc quần này, cho khủng long à? Chỗ đó sao lại to thế chứ. Cô khẽ nuốt nước bọt, nhắm mắt cuống cuồng xỏ chân anh vào trong. Giống mặc cho Đậu Đậu, đúng rồi giống mặc cho Đậu Đậu. Nhật Thiên thấy bàn tay man mát chu du trên cơ thểmình thì vô cùng dễ chịu. Đôi bàn tay mềm mại đó còn đang chạm vào chỗ đó của anh. Anh vô thức đưa tay giữ bàn tay ấy lại, cảm nhận xúc cảm da thịt truyền từ hạ thân.
-Á …- Thanh Tâm bật ngửa ra sau, đôi mắt trợn trừng.
Anh sao anh dám đặt tay cô vào đó. Cảm giác nóng rẫy trên tay còn chưa tan hết, cô đưa mắt dò xét người đàn ông trên giường, xác định anh vẫn mê man mới tiếp tục mặc quần áo cho anh.
38 độ, anh sốt cao quá. Chắc anh lại làm việc quá sức rồi, lại còn dầm mưa lâu như vậy. Thanh Tâm thở dài dán miếng hạ sốt lên trán anh.
Nhìn đôi môi đang mím chặt của Nhật Thiên rồi lại nhìn cốc thuốc trên tay. Cô phải cho anh uống thuốc thôi. Thanh Tâm uống một ngụm nước trắng sau đó ngậm lấy đôi môi của anh. Cả người anh nóng quá, môi anh cũng vậy.
Nhật Thiên cảm nhận một đôi môi mềm mềm ấm ấm, áp lên môi mình. Hương vị này, ngọt quá. Anh lại khao khát nhiều hơn, cánh tay cũng tự nhiên vòng ra ôm chặt lấy lưng cô.
Thanh Tâm bị đôi bàn tay nóng rực của anh sờ loạn trên lưng thì khó chịu vô cùng. Đến ốm cũng muốn ăn đậu hũ của cô, cô tức giận cắn môi anh trừng phạt. Lúc này, miệng anh cũng hé ra kháng nghị, đôi mày lại nhíu chặt.
Thanh Tâm lấy hết chỗ thuốc ngậm lại trong miệng rồi đem đến ép cho anh nuốt hết. Vị thuốc đắng lại làm khuôn mặt anh nhăn nhó hơn, Thanh Tâm bật cười vì bộ dạng trẻ con của anh. Nhật Thiên sao cho anh uống thuốc mà không khác gì cho Đậu Đậu uống vậy?
Nhật Thiên ngoan ngoãn nằm cuộn mình trên giường Thanh Tâm, thấy anh đã hạ sốt cô mới yên tâm đi thay quần áo và sấy tóc. Tiết trời đã sang thu, cô cũng không thể để mình bị cảm lạnh được.
-Thanh Tâm, đừng, em đừng đi…- Nhật Thiên mơ màng gọi tên cô, mắt lờ mờ mở ra. Anh đang ở đâu? Căn phòng tối đen như mực, chỉ có hơi thở đều đều bên cạnh. Hương hoa hồng nhàn nhạt vấn vít trong không khí. Hóa ra anh đang ngủ trong phòng cô.
Nhật Thiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Tâm, ánh trăng từ cửa sổ chiều vào giúp anh nhìn rõ cô hơn. Trời bên ngoài cũng tạnh mưa, bốn năm qua,hình ảnhngười con gái này đã ám ảnh anh mỗi đêm. Vì vậy anh rất thích đi ngủ, vì chỉ có ngủ anh mới có thể gặp lại cô nhưng càng sợ lúc tỉnh dậy, để rồi hụt hẫng thừa nhận cô đã rời xa mình. Bây giờ cô đang ngay bên cạnh anh, giống như những đêm bốn năm qua nhưng cảm xúc lại vô cùng chân thật. Anh lại mơ rồi. Nhật Thiên khẽ cười khổ, anh đưa hai tay kéo cơ thể nhỏ nhắn của cô gái đang ngủ gục lên giường. Dù là mơ, hãy cho anh gần em thêm chút nữa…
Thanh Tâm có cảm giác được một vòng tay ôm rất chặt. Mùi hương bạc hà thoải mái bao trọn lấy cô. Cô đưa hai tay ôm chặt lấy cơ thể ấm áp trước mặt.
Trăng bên ngoài rất sáng, ánh sáng dát vàng hai cơ thể đang quấn quýt trên giường. Đêm nay, giấc ngủ đến hai người cũng thật dễ dàng…
Công ty Beauty Plus
-Cậu đang xem gì đấy?
-Phim mới nhất của Băng Hi đấy, người đâu mà đẹp vậy chứ. Nghe nói chị ấy là hoa đã có chủ rồi, tiếc thật.
-Chậu nào may mắn thế?
-Cậu không biết sao? Nghe đồn là người đang hợp tác với chúng ta đó. Là… Tô tổng.
Cộc cộc…
Hai nhân viên tiếp tân đang nghịch ngợm điện thoại hốt hoảng ngẩng lên.
-Các cô có thể cho tôi vào không? – Người phụ nữ với mái tóc xoăn lượn sóng rủ xuống hai bên vai, đôi môi đỏ nở một nụ cười thân thiện. Đôi tay trắng muốt gỡ cặp kính râm trên mặt.
Hai nhân viên hốt hoảng nhìn vào trong điện thoại rồi lại nhìn cô.
-Băng Hi… Cô ấy là Băng Hi. Trời ơi. Chị ơi em là fan của chị đó, chị cho em xin chữ kí.
Băng Hi sau khi tặng chữ kí cho mọi người dưới tầng thì cũng được đặt cách để bước lên phòng marketing.
Thanh Tâm sững sờ nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Cô ấy, đã đến rồi.
Hurray Café
-Lâu rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ? – Băng Hi vắt chéo chân, đưa tay nguấy cốc café trên bàn.
Thanh Tâm khó hiểu nhìn cô ta. Cô không gọi đồ uống vì không muốn ở lại lâu.
-Tôi không nghĩ cô rảnh rỗi đến đây để hỏi thăm sức khỏe của tôi. Cô có chuyện gì thì nói đi, cô rảnh nhưng tôi thì không…
-Được tôi không thích cái loại phụ nữ dối trá như cô, tôi sẽ nói luôn.
-Cô nên ăn nói tôn trọng tôi một chút. Tôi dù không thể ngồi đây lâu nhưng cũng không muốn mất thời gian để nghe cô chửi bới tôi.
-Cô còn giả vờ cái gì nữa, tôi nói sai sao? Cô giờ có con với người khác rồi lại muốn quay sang quyến rũ Nhật Thiên à. Cô đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ.
-Nếu cô đến đây chỉ để xúc phạm tôi thì xin lỗi tôi không thích nói chuyện với người kém thông minh. – Thanh Tâm lạnh lùng đứng lên.
-Cô dám chửi tôi. Cô dừng lại, tôi cho cô đi chưa? Cô ngồi xuống.
-Cô cũng nghe hiểu cơ à? Cô tưởng tôi còn là Thanh Tâm bốn năm trước sao? Cô nhầm rồi, Thanh Tâm bốn năm trước không phải là con người thật của tôi. Tôi bây giờ không còn cái gì ràng buộc nữa, cô còn muốn dọa tôi cái gì. Bây giờ tôi không liên quan đến Nhật Thiên nữa, cô lại muốn gọi anh ấy đến rồi diễn lại màn kịch vớ vẩn năm xưa sao? Nếu đúng thì nói với tôi một tiếng, tôi sẵn lòng diễn tiếp cùng cô. Tôi rất muốn anh ấy thấy, rất muốn anh ấy rời xa tôi.
-Cô bỉ ổi, tôi đâu như cô nói. Cô…
-Tôi sao nào? Thông minh thì tôi nhận. Cô nhìn lại mình đi, cô đang thay đổi giống ai? Mái tóc xoăn dài, cả cách trang điểm nhẹ nhàng này nữa, mùi hoa hồng trên người cô. Chắc cô cũng tốn công nghiên cứu tôi lắm nhỉ. Tôi quên mất cô là diễn viên nhưng cô nên nhớ vai diễn rồi cũng phải kết thúc. Cô nên dừng lại được rồi. Tiện thể mùi hương trên người cô rất khó chịu.
Băng Hi cuối cũng cũng không giữ được bình tĩnh, cô xông lên giựt tóc Thanh Tâm. Thanh Tâm cũng không yếu thế cô cũng đưa tay giật tóc lại, những ngón tay xinh xắn cũng phát huy công lực.
Thanh Tâm tất nhiên sẽ đánh thắng thân hình gầy xơ xác của cô ta. Cô đưa tay giật mái tóc xoăn của Băng Hi, ép cô ngẩng mặt lên nhìn mình.
-Sao nào, cô muốn tôi hủy đi khuôn mặt chỉnh sửa này không? Một lần, tôi đã cảnh báo cô rồi, cô làm thương tôi một lần nhưng không có lần thứ hai đâu. Vết bỏng đó tôi vẫn còn nhức nhối lắm. Tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi, cô không để yên cho tôi được à? – Thanh Tâm đẩy cô ta nằm xuống đất, ngồi lên trên người cô ta rồi đưa tay đánh tới tấp.
-Thanh Tâm… dừng lại. – Nhật Thiên hốt hoảng chạy vào, anh kéo người cô khỏi người Băng Hi
Khuôn mặt sưng đỏ của Băng Hi cũng giàn dụa nước mắt, cô khóc lóc nhìn Nhật Thiên. Anh thở dài cởi áo ngoài phủ lên mặt Băng Hi. Khuôn mặt cô bị Thanh Tâm đánh cho biến dạng rồi, nếu anh không kịp không biết cô ấy sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.
-Anh buông ra, tốt lắm. Anh đến rồi thì nhốt con chó điên của anh lại, đừng để nó đi linh tinh rồi sủa cắn người vô tội.
Anh thì ra vẫn bảo vệ cô ta, anh mãi mãi không biết người phụ nữ kia có bao nhiêu ghê tởm.
Thanh Tâm lạnh lùng bước ra khỏi cửa.
-Tạm biệt Nhật Thiên. À tạm biệt cả Thanh……. Tâm ……..“bản ….lỗi".
Nhật Thiên đỡ Băng Hi ra xe quản lý, anh dặn dò quản lý một chút:
-Mấy ngày nay không được cho cô ấy ra ngoài. Những tin tức cô ấy bị đánh hôm nay mà lộ ra thì anh chuẩn bị mất việc đi…
Nói rồi anh lạnh lùng quay mặt đi. Băng Hi cứ ngỡ anh quan tâm mình vội bắt lấy tay anh:
-Nhật Thiên anh định bỏ mặc em sao? Em bị đánh đến thế này rồi… Con ả đó..
-Câm miệng, tôi không muốn nghe một lời nói giả dối của cô nữa.Cô không được gọi cô ấy như vậy. Cô còn tiếp tục nói tôi không biết mình sẽ làm gì đâu? Vết bỏng? Băng Hi tôi nhìn nhầm cô rồi. Tôi giờ mới biết tất cả những gì mẹ tôi nói về cô là đúng. Kết thúc rồi, cô đừng tìm tôi nữa. Tôi đã đưa cô đến ngày hôm nay cũng có thể dìm cô xuống không để lại dấu vết.
Băng Hi sững sờ nhìn Nhật Thiên. Thì ra anh biết rồi… Vậy là anh sẽ bỏ cô sao, cửa ô tô dần đóng lại che dần đi gương mặt giận dữ của Nhật Thiên. Đến lúc này cô nhận ra mình đã thực sự đánh mất anh rồi.
Nhật Thiên bấm điện thoại gọi cho Thanh Tâm, anh liên tục nhận được tiếng tút tút đều đặn.
Cô đi đâu rồi?
Anh nhớ lại biểu cảm vừa rồi của cô trong quán café, bốn năm trước, khung cảnh có lẽ cùng vậy. Cô bị Băng Hi làm bị thương mà anh không hề hay biết lại còn nặng lời với cô. Giờ nghĩ lại anh thấy mình thật đáng trách, thấy cô bị bỏng mà cũng không làm rõ nguyên nhân, để cô chịu từ ủy khuất này đến ủy khuất khác. Băng Hi lần này không gọi anh đến, là anh lo cho cô. Anh cũng không biết làm sao nữa, anh sợ cô sẽ làm gì sai với Băng Hi. Anh sợ cô sẽ bị người khác nhìn thấy, bị người ta chỉ trỏ hay xấu nhất là bị fan của Băng Hi trừng phạt. Anh không muốn cuộc sống của cô bị đảo lộn lần nữa vì những người phụ nữ quanh anh. Nhưng anh cũng cảm thấy may mắn vì lần này mình có mặt. Nếu không thì có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được bộ mặt thật của cô ta, không biết được sự nhẫn tâm của mình bốn năm về trước, không biết được Thanh Tâm với cuộc hôn nhân của hai người có bao nhiêu mệt mỏi. Đôi mắt hôm nay cô nhìn anh cũng vậy, cũng có cả giận dữ, có chút trách móc, có chút giễu cợt. Cô thà chết cũng không để lộ chút yếu đuối trước anh, cô cũng không giải thích, chỉ lẳng lặng chấp nhận tất cả chính vì vậy làm anh càng đau lòng. Anh không thể đi theo cô. Không phải vì anh không muốn mà là anh rất hiểu Băng Hi, anh cũng biết nếu để mặc cô ta ở quán thì sẽ rất nhiều việc sẽ phát sinh. Vì thế anh phải tìm một chỗ để đảm bảo cho cô ta không gây chuyện rồi mới đi tìm cô được.
Nhật Thiên lái xe trên mọi góc đường, anh chạy đến công ty, chạy đến nhà mẫu giáo của Đậu Đậu.
-Anh tìm ai vậy? – Lã Hiên kéo người đàn ông đang mặc vét đang ngơ ngác trong đám trẻ nhỏ.
Nhật Thiên cuối cùng cũng gặp được cứu tinh, anh chạy đến:
-Cô giáo cho tôi hỏi Đậu Đậu về chưa?
-À , Đậu Đậu vừa về với mẹ rồi anh…
Câu nói còn chưa buông hết thì người đàn ông lại vội vã rời đi. Lã Hiên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh, trái tim vẫn chưa hết rộn ràng. Người đàn ông anh tuấn như vậy, đây là lần đầu tiên cô được tiếp xúc…
Nhật Thiên bồn chồn nhìn con đường chật kín phía trước, lại tắc đường rồi. Anh sẽ phải mất rất nhiều thời gian để đến chung cư của cô
Lúc anh đỗ xe dưới chung cư cũng đã 9 giờ tối. Chung cư của cô rất xa và đường lại tắc liên tục. Bây giờ không biết Đậu Đậu còn thức không?
Chung cư Innovist’s
Rầm…Rầm…
-Đậu Đậu, mở cửa cho chú… Đậu Đậu.
-Thanh Tâm, mở cửa ra đi em… Cho anh cơ hội giải thích được không?
-Đậu Đậu…. Thanh Tâm…
Thanh Tâm lạnh lùng đứng nhìn cánh cửa vì anh mà rung lên bần bật:
-Mẹ, mẹ hay mở cửa cho chú đi…- Đậu Đậu kéo tay năn nỉ cô.
-Con vào phòng đi. Ngoan, nghe lời mẹ.
Đậu Đậu thấy tâm trạng cô không tốt thì cũng ngoan ngoãn vâng lời. Vừa đi vừa ngoái lại dùng ánh mắt cầu xin mẹ.
-Anh về đi. Tôi đã nói với anh rồi. Anh còn làm ồn nữa tôi sẽ gọi bảo vệ.
-Em mở cửa đi, có gì thì cùng nhau nói chuyện được không? Chuyện của Băng Hi…
-Tôi không rảnh nghe chuyện hai người. Đám cưới của hai người tôi cũng biết rồi. Xin anh đừng làm phiền mẹ con tôi nữa được không? Anh tốt nhất nên về với vợ sắp cưới của anh đi.
Thanh Tâm cố giữ cho giọng mình không run rẩy. Cô thì ra vẫn chưa chấp nhận được việc anh sẽ đến bên người con gái khác, cô thì ra vẫn đau lòng khi cuối cùng người anh bảo vệ không phải cô. Thanh Tâm đưa tay tắt đèn, cô không muốn đau nữa… Xin anh… về đi…
-Thanh Tâm, Thanh Tâm….
Hàng xóm bên cạnh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
-Anh bị điên à? Đêm hôm yên lặng để người khác ngủ.
Nhật Thiên đứng chờ ở đây đã hai tiếng, Thanh Tâm dường như không có ý định cho anh vào. Anh trượt xuống trước cửa nhà cô, anh sẽ chờ, nhất định sẽ chờ em ra mở cửa. Nỗi đau của em bốn năm trước chờ đợi thêm mấy tiếng thôi vẫn chưa là gì.
-Mẹ ơi trời sắp mưa rồi.
Đậu Đậu bất thình lình xuất hiện trước giường cô.
-Con lại đây ngủ với mẹ. Con sợ sấm sét hả. – Thanh Tâm vẫn chưa ngủ, cô thực ra cũng lo lắng không biết anh đã đi chưa. Trong lòng rất muốn đi kiểm tra nhưng lại sợ nếu anh chưa đi lại làm anh hiểu nhầm.
-Mẹ con không sợ. Nhưng mà… nhưng mà… chú… không biết có bị ướt không?
-Con ngủ đi, mưa thì chú ấy phải về thôi.- Cô ôm Đậu Đậu vào lòng, đưa tay vuốt lưng thằng bé.
Nhật Thiên bị bảo vệ đẩy ra khỏi chung cư, anh im lặng ngồi trên ghế đá trước cổng. Mắt vẫn hướng về phía căn hộ của cô.
Anh soạn cho cô một tin nhắn. Người ta thường nói cuộc gọi chưa chắc đã nghe nhưng nhắn tin chắc chắn sẽ đọc. Hôm nay, anh nhất định phải đợi được cô xuất hiện: “ Thanh Tâm, anh đợi em…"
Thanh Tâm thất thần nhìn tin nhắn trên màn hình. Bên ngoài trời đang mưa rất to, sấm chớp cũng liên tục. Mưa hòa cùng đêm tối, cây cối cũng nghiêng ngả vìgió mạnh. Dưới ánh đèn nhập nhoạng yếu ớt, Thanh Tâm cố nhìn xuyên qua màn mưa. Anh chắc về rồi chứ, mưa như vậy mà? Nhưng, nếu như… Dù sao cô cũng nên đi kiểm tra một chút, cô không muốn vì mình mà tổng giám đốc của một tập đoàn ngã bệnh. Chỉ vậy thôi.
Mưa bao phủ xung quanh Nhật Thiên, cái mát lạnh của nước mưa và gió thấm dần vào cơ thể anh. Đôi mắt anh cũng mờ dần, làn nước trước mặt nhanh chóng phủ lên đôi mắt đã nhắm chặt. Anh mệt quá, cả hít thở cũng khó khăn…
-Nhật Thiên, này, anh tỉnh dậy đi. Tôi bảo anh về rồi mà…
Thanh Tâm lo lắng che ô cho anh. Người đàn ông này, cô không biết phải làm sao với anh nữa.
Âm thanh quen thuộc kéo cho anh một chút lí trí. Anh vòng tay ôm lấy cô, cả cơ thể dựa hoàn toàn vào cô, giọng nói thì thầm: “ Thật may quá, Thanh Tâm, em đến rồi."
-Này, này, anh tỉnh dậy đi.- Thanh Tâm vừa chạm vào mặt anh đã bị nhiệt độ nóng bừng từ cơ thể anh truyền đến. Chết thật, anh sốt rồi.
Cô chật vật đỡ anh lên trên nhà. Trước khi lên còn ghé vào siêu thị nhỏ ở tầng hầm. Thật may bà chủ vẫn chưa đóng cửa.
-Thanh Tâm, cháu chưa ngủ sao?- Bà chủ đang xem bóng đá thì bị bộ dạng ướt đẫm của một nam một nữ dọa cho hoảng sợ.
-Bác, bác trông anh ta hộ cháu. Cháu mua chút đồ.
Thanh Tâm bỏ mặc đôi mắt cú đêm đang chăm chú nhìn mình. Một người mẹ đơn thân đêm hôm xuất hiện cùng một người đàn ông đến cô cũng sẽ tò mò nói gì đến bà chủ cửa hàng.
-Bác, tính tiền hộ cháu với.
-Một bộ pyjama, một à cái này, còn gì nữa không… Cái hàng tommy này đang mua hai tặng một đấy, cháu lấy thêm cái nữa đi.- Bà chủ cửa hàng vui vẻ quét hàng.
-Cỡ to còn một chiếc thôi ạ- Thanh Tâm thản nhiên trả lời, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng. Cô thật muốn tát vào cái miệng mình, câu nói vừa rồi đã chứng tỏ giữa anh và cô có bao thân mật.
Bà chủ quán vừa cười vừa nháy mắt với cô. Thanh Tâm khóc thầm trong lòng, không hỏi cũng biết ngày mai nữ chính trong câu chuyện của mọi người ở chung cư là ai rồi.
Thanh Tâm cuối cùng cũng vác được anh lên phòng. Cảm giác anh dựa hoàn toàn vào mình lại kéo cô về những ngày làm thư ký cho anh. Đêm đó, anh cũng dựa vào cô như vậy nhưng là có sự giúp đỡ của tài xế Triệu còn lần này cô lại phải một mình đưa anh lên nhà nên mất rất lâu vừa đi vừa nghỉ mới đến được căn hộ.
Thanh Tâm thay quần áo cho anh, lấy khăn ấm lau qua người rồi giúp anh mặc quần áo. Mỗi chỗ cô đều lau qua loa, hạn chế nhìn xuống dưới hạ thân của anh. Cơ thể anh vẫn quyến rũ như vậy, trước kia và kể cả bây giờ luôn rắn chắc và ấm áp.
Thanh Tâm hốt hoảng nhìn chiếc quần lót tam giác trên tay. Chiếc quần này, cho khủng long à? Chỗ đó sao lại to thế chứ. Cô khẽ nuốt nước bọt, nhắm mắt cuống cuồng xỏ chân anh vào trong. Giống mặc cho Đậu Đậu, đúng rồi giống mặc cho Đậu Đậu. Nhật Thiên thấy bàn tay man mát chu du trên cơ thểmình thì vô cùng dễ chịu. Đôi bàn tay mềm mại đó còn đang chạm vào chỗ đó của anh. Anh vô thức đưa tay giữ bàn tay ấy lại, cảm nhận xúc cảm da thịt truyền từ hạ thân.
-Á …- Thanh Tâm bật ngửa ra sau, đôi mắt trợn trừng.
Anh sao anh dám đặt tay cô vào đó. Cảm giác nóng rẫy trên tay còn chưa tan hết, cô đưa mắt dò xét người đàn ông trên giường, xác định anh vẫn mê man mới tiếp tục mặc quần áo cho anh.
38 độ, anh sốt cao quá. Chắc anh lại làm việc quá sức rồi, lại còn dầm mưa lâu như vậy. Thanh Tâm thở dài dán miếng hạ sốt lên trán anh.
Nhìn đôi môi đang mím chặt của Nhật Thiên rồi lại nhìn cốc thuốc trên tay. Cô phải cho anh uống thuốc thôi. Thanh Tâm uống một ngụm nước trắng sau đó ngậm lấy đôi môi của anh. Cả người anh nóng quá, môi anh cũng vậy.
Nhật Thiên cảm nhận một đôi môi mềm mềm ấm ấm, áp lên môi mình. Hương vị này, ngọt quá. Anh lại khao khát nhiều hơn, cánh tay cũng tự nhiên vòng ra ôm chặt lấy lưng cô.
Thanh Tâm bị đôi bàn tay nóng rực của anh sờ loạn trên lưng thì khó chịu vô cùng. Đến ốm cũng muốn ăn đậu hũ của cô, cô tức giận cắn môi anh trừng phạt. Lúc này, miệng anh cũng hé ra kháng nghị, đôi mày lại nhíu chặt.
Thanh Tâm lấy hết chỗ thuốc ngậm lại trong miệng rồi đem đến ép cho anh nuốt hết. Vị thuốc đắng lại làm khuôn mặt anh nhăn nhó hơn, Thanh Tâm bật cười vì bộ dạng trẻ con của anh. Nhật Thiên sao cho anh uống thuốc mà không khác gì cho Đậu Đậu uống vậy?
Nhật Thiên ngoan ngoãn nằm cuộn mình trên giường Thanh Tâm, thấy anh đã hạ sốt cô mới yên tâm đi thay quần áo và sấy tóc. Tiết trời đã sang thu, cô cũng không thể để mình bị cảm lạnh được.
-Thanh Tâm, đừng, em đừng đi…- Nhật Thiên mơ màng gọi tên cô, mắt lờ mờ mở ra. Anh đang ở đâu? Căn phòng tối đen như mực, chỉ có hơi thở đều đều bên cạnh. Hương hoa hồng nhàn nhạt vấn vít trong không khí. Hóa ra anh đang ngủ trong phòng cô.
Nhật Thiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Tâm, ánh trăng từ cửa sổ chiều vào giúp anh nhìn rõ cô hơn. Trời bên ngoài cũng tạnh mưa, bốn năm qua,hình ảnhngười con gái này đã ám ảnh anh mỗi đêm. Vì vậy anh rất thích đi ngủ, vì chỉ có ngủ anh mới có thể gặp lại cô nhưng càng sợ lúc tỉnh dậy, để rồi hụt hẫng thừa nhận cô đã rời xa mình. Bây giờ cô đang ngay bên cạnh anh, giống như những đêm bốn năm qua nhưng cảm xúc lại vô cùng chân thật. Anh lại mơ rồi. Nhật Thiên khẽ cười khổ, anh đưa hai tay kéo cơ thể nhỏ nhắn của cô gái đang ngủ gục lên giường. Dù là mơ, hãy cho anh gần em thêm chút nữa…
Thanh Tâm có cảm giác được một vòng tay ôm rất chặt. Mùi hương bạc hà thoải mái bao trọn lấy cô. Cô đưa hai tay ôm chặt lấy cơ thể ấm áp trước mặt.
Trăng bên ngoài rất sáng, ánh sáng dát vàng hai cơ thể đang quấn quýt trên giường. Đêm nay, giấc ngủ đến hai người cũng thật dễ dàng…
Tác giả :
Songphuong