Thời Đại Vợ Đẹp
Chương 44: Tạm biệt tình yêu của em (2)
Bảy giờ tối, sau khi làm xong hai ca phẫu thuật, tuy Park Yuchun cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng nghĩ tới tiểu giai nhân ngọt ngào ở nhà, trong lòng hắn liền như một cái mô tơ điện, muốn chạy nhanh chóng về để nhìn thấy cậu. Trên đường lái xe, Park Yuchun đeo tai nghe của điện thoại, nhấn đến số của Vật nhỏ “Quái lạ, sao lại tắt máy? Hôm qua rõ ràng sạc pin cho em ấy rồi mà. Ha ha, nhất định là trên lớp Tiếng Anh, nghe trộm nhạc nên mới hết pin. Đứa nhỏ này, chắc cũng không phát hiện ra, thật sơ ý." Park Yuchun vừa lải nhải, vừa hiện lên nụ cười cưng chiều.
Sau đó hắn gọi về số máy bàn ở nhà, nhưng điện thoại vang nửa ngày cũng không có ai đón “Chắc đang chơi game, điện thoại cũng lười bắt. May là mình đó, nếu là mẹ vợ, cậu bạn nhỏ Kim Junsu, mông em đã gặp họa rồi."
Park Yuchun vội vàng lái xe về nhà, chỉ vì muốn nhìn thấy Vật nhỏ sớm hơn hai phút. Dù đã kết hôn hơn nửa năm, nhưng bây giờ hắn lại giống như thằng nhóc mới biết yêu. Không thấy một chút là đã lo lắng rồi.
Thật vất vả về đến nhà, sau khi mở cửa lại phát hiện trong nhà là một mảng tối đen. Park Yuchun đưa tay mở đèn ở cửa, cởi áo khoác, đổi giày.
“Vật nhỏ, em đang làm gì vậy? Sao không mở đèn? Junsu~ Bà xã~ Bảo bối, em ở trên lầu hả? Ông xã về rồi này." Park Yuchun ngó nghiêng xung quanh, không ngừng kêu to, nhưng mãi mà vẫn không thấy Kim Junsu đi ra.
“Thằng nhóc này, lại muốn chơi trốn tìm à. Junsu, em trốn ở đâu, mau ra đây." Nhưng chờ một lát vẫn không có ai đáp lại “Anh thấy em rồi đó, đừng trốn nữa, mau ra đây đi." Trong ngôi nhà lớn này, chỉ có tiếng hắn vọng lại. Dù có kêu thế nào cũng không có người trả lời, Park Yuchun bắt đầu nôn nóng, hắn bước nhanh tới cửa phòng ngủ lầu hai “Nhất định là ở bên trong. Vật nhỏ, để anh bắt được là chết đấy." Lời này không biết là đang uy hiếp Vật nhỏ hay là hắn đang tự trấn an chính mình. Park Yuchun cầu nguyện trong lòng, cầu mong trong phút chốc hắn mở cửa phòng ra, Vật nhỏ sẽ bổ nhào vào người hắn nói “Ông xã, sao về muộn vậy? Em đói."
Nhưng sau khi mở cửa ra, vẫn là một mảng tối đen như mực. Trong lòng Park Yuchun lạnh đi, hắn cầm ngay điện thoại di động gọi cho mẹ Kim.
[Alo.]
“Mẹ, con, Yuchun đây. Su Su có ở bên đó không ạ?" Lúc này Park Yuchun có chút khẩn trương. Lỡ mẹ Kim bảo không có, mà lại mắng Vật nhỏ nhà hắn thì sao?
[Không có, Su Su không tới. Nó không có ở nhà sao?]
“A… a! Chuyện đó… có thể là qua nhà Jaejoong ạ, để con gọi thử cho Jaejoong."
[Thằng nhóc chết tiệt này. Có chồng rồi mà tối lại chạy lung tung. Nhưng mà, con rể Park à. Gần đây mẹ thấy Junsu có chút là lạ. Hôm qua nó tới, nó nói một loạt lời kỳ quái với mẹ. Nói cái gì mà, rất yêu mẹ, luyến tiếc mẹ, linh tinh gì đó. Con rể, gần đây hai đứa cãi nhau à?] Vừa lúc con rể Park gọi tới, mẹ Kim nghĩ lại lời Junsu nói với bà hôm qua, lại cảm thấy không hiểu ra sao cả.
“Không ạ, không có cãi nhau đâu mẹ. Có thể là gần đây công việc con hơi bận, nên không có thời gian ở bên cạnh em ấy. Chắc là giận dỗi thôi. Lẽ ra con nên bỏ nhiều thời gian quan tâm em ấy hơn." Park Yuchun đột nhiên nhớ tới đêm qua, Junsu nói với hắn chuyện đi chơi, có phải vì hắn từ chối, nên cậu không vui không?
[Hả? Sao nó có thể không hiểu chuyện thế được. Thật là, mai con bắt nó qua chỗ mẹ. Mẹ thay con dạy nó. Thằng nhóc này sao lại không thông cảm cho người lớn chứ. Con rể Park, con đừng giận, Junsu nó có chút không hiểu chuyện, nhưng nói rõ đạo lý với nó, nó sẽ thông suốt. Con có khó chịu cũng đừng cãi nhau với nó, bình tĩnh nói với nó có được không?] Mẹ Kim vẫn cảm thấy Park Yuchun ưu tú như thế, Junsu có thể kết hôn với hắn đã là nhờ phước tổ tiên tám đời rồi.
“Mẹ vợ, mẹ đừng nói thế, Junsu rất hiểu chuyện. Thật sự là rất hiểu chuyện. Lần này là con không tốt, mẹ đừng trách em ấy. Con sẽ không cãi nhau với em ấy. Junsu còn nhỏ, con lớn hơn em ấy nhiều tuổi như vậy, chắc chắn sẽ không bắt nạt em ấy. Mẹ vợ cứ yên tâm."
[Ha ha… Đương nhiên mẹ yên tâm rồi! Yuchun của chúng ta thật hoàn mỹ, đối tốt với Junsu, lại hiếu thuận với mẹ và ba nó như vậy. Con rể à, con phải khoan dung thật nhiều với Junsu đó.]
“Vâng thưa mẹ. Bây giờ con đi gọi cho Jaejoong đây. Chắc là chơi cùng Jaejoong, dạo này Su Su hay tìm cậu ta chơi lắm." Park Yuchun khẩn trương tới tay toát ra mồ hôi lạnh.
Sau khi cúp máy, hắn vọt xuống lầu, cầm chìa khóa xe, cũng không mặc áo khoác mà lái thẳng qua nhà Jung Kim.
Dọc đường đi, hắn liên tục nhấn đến số của Kim Jaejoong, nhưng mỗi lần đều không có dũng khí nhấn nút gọi. Không hiểu sao hắn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Lỡ Vật nhỏ của hắn không có ở nhà Kim Jaejoong thì sao? Nếu không tới đó, thì trễ thế này Vật nhỏ có thể đi đâu? Không biết. Park Yuchun lắc đầu, đừng có nghĩ lung tung nữa, nhất định là chơi chỗ Jaejoong, rồi quên mất giờ về nhà. Vô tình điện thoại lại hết pin. Nhất định là thế, ừ, nhất định là như vậy.
Tay phải của Park Yuchun túm chặt tay lái, tay trái nắm lại đặt trên miệng, răng đã cắn lên một vết sâu mà không biết đau.
Tới cửa nhà Jung Yunho, sau khi thông qua người gác cổng, hắn cơ hồ chạy tới, lần đầu tiên hắn chán ghét hoa viên nhà Jung Yunho. Vì sao lại rộng như vậy, khoảng cách vào đến nhà xa lắm có biết không?
Jung Yunho đã ra mở cửa, nhìn Park Yuchun ở xa xa chạy tới, liền ra đón hắn “Yuchun, sao vội vã vậy? Có chuyện gì à?" Vỗ bả vai Park Yuchun, ý bảo hắn vào bên trong.
“Anh Yunho, Jaejoong đâu?" Park Yuchun thở hổn hển vì lúc nãy mới chạy băng băng cộng thêm tâm tình lại nôn nóng, vẻ mặt mỏi mệt hỏi Jung Yunho.
“Jaejoong trong phòng ngủ. Em tìm cậu ấy?" Jae Jae nhà y cũng đã ngủ suốt buổi trưa, chiều tối hắn phải gọi dậy ăn cơm, nếu không Shim Changmin với cái dạ dày không đáy đã ăn sạch rồi. Từ lúc Jung Yunho giao công việc cho Changmin quản lý, phần lớn thời gian hắn đều ở nhà làm bảo mẫu, ngoại trừ một số hội nghị bắt buộc hắn phải tham gia, hắn mới tới công ty. Họp xong, cũng không chậm trễ một phút mà về nhà ngay, chăm vợ.
Vì để cho Kim Jaejoong ăn ngon miệng hơn một chút, Jung Yunho lại mời thêm hai vị đầu bếp nổi danh về nhà. Vì vậy bây giờ tập đoàn Dongbang liền mặc cho tổng giám đốc Shim toàn quyền quyết định. Đương nhiên là lúc đến giờ cơm chiều, cậu cũng sẽ nói là hắn bóc lột sức lao động của mình mà phải bồi thường bằng vật chất. Jung Yunho cũng không đá cậu đi, dù sao Kim Jaejoong cũng không ăn hết chỗ đồ ăn này. Không biết sao từ lúc mang thai, càng ngày càng ăn ít, khiến cho hắn đau lòng lắm. Mỗi bữa cũng không ăn hết vài miếng, cả ngày đa số đều ngủ. Đồ ăn ngon cuối cùng lại vô hết bụng thằng nhãi kia.
“Anh Yunho, Su Su nhà em có tới đây không?" Park Yuchun nhìn chung quanh, đều không thấy bóng dáng cậu nhóc nhà mình. Ngược lại chỉ có bác sĩ Shim cầm cái đùi gà to, nhét đầy miệng, gật đầu một cái xem như chào hắn.
“Không có, Junsu không tới. Em ấy không ở nhà sao?" Jung Yunho kêu người giúp việc pha cà phê cho Park Yuchun, tự mình tiếp đãi hắn ngồi xuống.
“Ở nhà thì em còn chạy tới đây làm gì. Em vừa về nhà thì thấy trong nhà tối đen. Gọi điện thì tắt máy. Rốt cuộc chạy đi đâu chứ?" Park Yuchun làm sao ngồi yên được, hắn đang vội muốn chết.
“Em hỏi mẹ vợ chưa?" Jung Yunho nhăn mày, thằng nhóc đó có thể chạy đi đâu chứ, Park Yuchun đúng là làm quá rồi.
“Hỏi rồi, nói là không có. Vừa cúp máy, em đã tới chỗ anh ngay. Em tưởng em ấy đến đây, nhưng…A! Rốt cuộc là đi đâu chứ. Trước kia em ấy chưa bao giờ như vậy hết." Park Yuchun nóng lòng, tự lớn tiếng với chính bản thân mình. Changmin chưa thấy qua viện trưởng Park như vậy, miếng cơm trong miệng cũng không dám nuốt xuống, mắt trợn tròn nhìn hắn. Jung Yunho cũng không biết làm sao cho hắn bình tĩnh lại, chỉ có thể nói “Yuchun, em đừng lo. Anh đi kêu Jaejoong cho em. Em chờ một chút."
Không quá năm phút, liền thấy Kim Jaejoong vác cái bụng to, một chân lết chiếc dép lê, chân còn lại để chân trần nặng nề chạy xuống cầu thang. Đằng sau Jung Yunho vẫn còn cầm một chiếc dép lê chạy theo.
“Jae Jae à, đi dép vào. Lát lạnh sẽ đau bụng đấy. Này, em đừng chạy, coi chừng ảnh hưởng đến con anh."
Kim Jaejoong cũng không thèm quan tâm hắn ở sau hô to gọi nhỏ, chạy chậm tới trước mặt Park Yuchun, vội vàng hỏi “Sao lại thế? Junsu đâu? Chỗ mẹ cũng không có sao?"
“Đúng vậy. Tôi hỏi qua rồi, nói là không có tới. Jaejoong, hôm nay cậu có nói chuyện điện thoại với Junsu không?" Park Yuchun đáp, sau đó cũng vội vã hỏi lại.
“Không. Hôm nay tôi ngủ cả ngày. Không có nhận cuộc gọi nào hết. Yunho, anh có nhận điện thoại của Junsu không?" Kim Jaejoong quay qua hỏi Jung Yunho, sợ Vật nhỏ gọi lúc y đang ngủ, nên không nhận được.
“Không, hôm nay Junsu không gọi qua. Anh cũng không nghe người giúp việc nói em ấy có gọi." Jung Yunho ngồi xuống đi nốt chiếc dép cho Kim Jaejoong, sau đó đứng dậy, lắc đầu, vẻ mặt phủ định.
“Nó có thể đi đâu chứ? A, Yuchun, cậu đã gọi cho thầy chủ nhiệm của Junsu chưa? Không chừng ở trường có hoạt động gì đó." Kim Jaejoong kiếm điện thoại “Jung Yunho, điện thoại em đâu? Mau đưa đây cho em."
“Anh cất rồi, anh sợ sóng điện thoại không tốt cho con. Để anh đi lấy cho em." Dám sai ông trùm mafia, xem ra chỉ có mỗi Kim Jaejoong thôi.
Jung Yunho lấy di động ra, bấm đến số thầy chủ nhiệm của Junsu, sau đó đưa cho Park Yuchun.
Chờ đến lúc đối phương vừa nhận máy, Park Yuchun liền vội vã hỏi “Chào thầy, tôi là phụ huynh của em Kim Junsu. Cho tôi hỏi hôm nay trường có hoạt động gì đặc biệt không? Sao bây giờ Junsu vẫn chưa về nhà?"
“Cái gì, thầy nói cái gì?"
“Thầy bảo hôm nay Junsu không đi học?"
“Đúng, buổi sáng tôi có xin phép nghỉ 2 tiết đầu cho em ấy. Nhưng… em ấy không hề đi học?"
“Vâng, tôi biết rồi. Thầy đừng lo lắng. Tìm được em ấy tôi sẽ hỏi rõ nguyên nhân rồi báo cho thầy."
Cúp điện thoại, cơ thể Park Yuchun nặng trĩu, phịch xuống sô pha. Jung Yunho với Kim Jaejoong cũng nghe được nội dung cuộc gọi mà lộ ra vẻ lo lắng, ngay cả Changmin cũng đã lau sạch tay, theo chân mọi người nhăn mày lại.
Nửa tiếng sau, Park Yuchun gọi gấp cho ông nội Park, Hyuk Jae, Dong Hae. Thậm chí còn dò hỏi các bạn bè khác, ngay cả Hyun Hae từng thầm mến Junsu trước kia. Nhưng đáp án đều như nhau. Junsu không đi học, cũng không gọi điện cho tụi nó.
“Jaejoong, phải làm sao đây? Tôi đánh mất Junsu rồi… Junsu của tôi…" Một tay Park Yuchun ôm đầu, ngón tay nắm chặt lấy tóc, tay kia đập lên sô pha, có thể nghe thấy rõ giọng nói hắn đã trở nên run rẩy.
“Anh Yuchun, anh đừng như vậy. Có khi anh Junsu chỉ ham chơi. Học sinh nào chẳng từng trốn học. Theo em, bây giờ chúng ta về nhà anh đi, không chừng anh Junsu đã về đó." Shim Changmin nãy giờ chưa lên tiếng, đột nhiên mở miệng.
“Đúng, đúng, đúng! Changmin nói đúng. Park Yuchun, bây giờ cậu về đi. Không phải, chúng ta cùng tới nhà cậu. Không chừng Su Su đã ở nhà chờ cậu đó. Yunho, mau kêu tài xế đi. Lẹ lên." Kim Jaejoong tiếp lời Changmin, hy vọng có thể an ủi Park Yuchun một chút.
Đoàn người nhanh chóng di chuyển tới nhà Park Yuchun, Park Yuchun run rẩy lấy chìa khóa mở cửa. Nhưng vẫn không có ai. Trong không gian yên tĩnh này, không một ai dám lên tiếng, bọn họ cũng không biết phải làm sao mới có thể trấn tĩnh hắn.
“Park Yuchun, bây giờ không phải lúc đần mặt ra. Chúng ta kiểm tra xem trong nhà có thiếu gì không. Cho dù rời nhà cũng phải đem theo chút đồ. Nếu không bị mất gì, ít nhất cũng không phải bị bắt cóc." Kim Jaejoong đỡ cái bụng to, nói.
Tất cả mọi người liền đi vào phòng ngủ của Park Yuchun và Kim Junsu, bắt đầu lục tìm.
“Anh Yuchun, anh xem cái này nè." Changmin vừa nói, ba người còn lại liền xúm tới, hóa ra ở dưới gối có một lá thư.
Park Yuchun giật lấy lá thư trong tay Changmin, hai tay run rẩy xé phong bì. Mấy người còn lại tựa hồ đã có suy đoán, lá thư này có thể chính là…
Park Yuchun nhìn lá thư, biểu tình vừa rối rắm vừa thống khổ, run rẩy lan truyền khắp toàn thân hắn. Kim Jaejoong rất muốn biết nội dung lá thư, nhưng lại không dám đoạt lấy.
Đột nhiên, Park Yuchun ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập nước mắt cùng phẫn nộ “Kim Junsu! Sao em có thể…"
Sau đó hắn té xỉu. Jung Yunho với Shim Changmin phải vội vàng lái xe đưa hắn tới bệnh viện. Kim Jaejoong có chút cố sức cúi người xuống, nhặt lá thư rơi trên đất. Ngồi trên giường bắt đầu xem. Vật nhỏ, rốt cuộc em viết cái gì lại có thể làm cho một Park Yuchun luôn mạnh mẽ ngã xuống như vậy?
[Yuchun ưu tú nhất của em,
Xin lỗi anh. Lúc anh nhìn thấy lá thư này, em đã rời khỏi. Cho dù em không thể bỏ được tất cả, nhưng em vẫn chọn lựa rời đi.
Yuchun của em, xin cho phép em tùy hứng một lần nữa. Em biết hàng ngày em đều không ngoan, nhưng anh vẫn luôn bao dung với em. Chỉ cần em nói, cho dù nó không hợp với hình tượng của anh, anh cũng đều đồng ý vô điều kiện.
Yuchun của em, xin hãy cho em tiếp tục tùy hứng lần nữa. Em từng nói em không thích anh bị người khác chăm chú nhìn. Nhưng nhất định anh không biết, lúc người khác nhìn anh, em ghen tị biết bao nhiêu. Trong đám đông, Yuchun của em thật chói mắt.
Yuchun của em, xin hãy cho em tiếp tục tùy hứng lần nữa. Anh đã nói anh thích quấn chặt lấy em. Nhưng nhất định anh không biết, giữa chúng ta, em mới là người quấn lấy anh. Bên anh, em thật sự thiếu mất cảm giác an toàn.
Yuchun của em, xin hãy cho em tiếp tục tùy hứng lần nữa. Em biết là một người đàn ông, lẽ ra phải rộng lượng. Biết rõ trước kia anh đa tình nhưng em tình nguyện xem như không biết. Nhưng nhất định là anh không biết, em thật sự muốn anh chỉ yêu mỗi mình em thôi.
Yuchun của em, xin hãy cho em tiếp tục tùy hứng lần nữa. Lúc em oan ức, anh sẽ luôn là người đầu tiên xuất hiện, an ủi em. Anh yêu thương em thậm chí vượt quá giới hạn của em.
Yuchun của em… làm sao đây… Anh thật sự quá xuất sắc, cùng là con trai, nhưng em lại chỉ là một đứa nhỏ yếu đuối. Có chuyện gì khó khăn liền trốn sau lưng anh, để cho anh giải quyết hộ.
Yuchun của em. Em thật sự rất yêu anh. Yêu đến chính em không biết sâu đậm thế nào. Nhưng em không xứng với anh. Anh quá hoàn mỹ, còn em lại là một đứa ngu ngốc. Không thể làm bất cứ điều gì cho anh. Yuchun à, làm sao đây? Em muốn trở thành một Kim Junsu có thể xứng đôi với Park Yuchun.
Yuchun của em… ông xã của em… xin tha thứ cho sự tùy hứng này của em. Hãy cho em chút thời gian. 5 năm, 5 năm chắc là đủ. Lúc đó, em sẽ trở về làm một Kim Junsu xuất sắc, một Kim Junsu xứng đôi với anh.
Yuchun của em… chờ em nhé… nhất định phải chờ em đấy… Xin anh… chờ em…
Vợ yêu của anh: Junsu]
Kim Jaejoong kiên trì xem hết lá thư trong tay “Junsu, đồ ngốc. Em không biết mình đi lần này, bỏ lại Park Yuchun, sẽ cho người khác cơ hội sao… Năm năm này, họ có thể thay thế vị trí của em đó…"
Sau đó hắn gọi về số máy bàn ở nhà, nhưng điện thoại vang nửa ngày cũng không có ai đón “Chắc đang chơi game, điện thoại cũng lười bắt. May là mình đó, nếu là mẹ vợ, cậu bạn nhỏ Kim Junsu, mông em đã gặp họa rồi."
Park Yuchun vội vàng lái xe về nhà, chỉ vì muốn nhìn thấy Vật nhỏ sớm hơn hai phút. Dù đã kết hôn hơn nửa năm, nhưng bây giờ hắn lại giống như thằng nhóc mới biết yêu. Không thấy một chút là đã lo lắng rồi.
Thật vất vả về đến nhà, sau khi mở cửa lại phát hiện trong nhà là một mảng tối đen. Park Yuchun đưa tay mở đèn ở cửa, cởi áo khoác, đổi giày.
“Vật nhỏ, em đang làm gì vậy? Sao không mở đèn? Junsu~ Bà xã~ Bảo bối, em ở trên lầu hả? Ông xã về rồi này." Park Yuchun ngó nghiêng xung quanh, không ngừng kêu to, nhưng mãi mà vẫn không thấy Kim Junsu đi ra.
“Thằng nhóc này, lại muốn chơi trốn tìm à. Junsu, em trốn ở đâu, mau ra đây." Nhưng chờ một lát vẫn không có ai đáp lại “Anh thấy em rồi đó, đừng trốn nữa, mau ra đây đi." Trong ngôi nhà lớn này, chỉ có tiếng hắn vọng lại. Dù có kêu thế nào cũng không có người trả lời, Park Yuchun bắt đầu nôn nóng, hắn bước nhanh tới cửa phòng ngủ lầu hai “Nhất định là ở bên trong. Vật nhỏ, để anh bắt được là chết đấy." Lời này không biết là đang uy hiếp Vật nhỏ hay là hắn đang tự trấn an chính mình. Park Yuchun cầu nguyện trong lòng, cầu mong trong phút chốc hắn mở cửa phòng ra, Vật nhỏ sẽ bổ nhào vào người hắn nói “Ông xã, sao về muộn vậy? Em đói."
Nhưng sau khi mở cửa ra, vẫn là một mảng tối đen như mực. Trong lòng Park Yuchun lạnh đi, hắn cầm ngay điện thoại di động gọi cho mẹ Kim.
[Alo.]
“Mẹ, con, Yuchun đây. Su Su có ở bên đó không ạ?" Lúc này Park Yuchun có chút khẩn trương. Lỡ mẹ Kim bảo không có, mà lại mắng Vật nhỏ nhà hắn thì sao?
[Không có, Su Su không tới. Nó không có ở nhà sao?]
“A… a! Chuyện đó… có thể là qua nhà Jaejoong ạ, để con gọi thử cho Jaejoong."
[Thằng nhóc chết tiệt này. Có chồng rồi mà tối lại chạy lung tung. Nhưng mà, con rể Park à. Gần đây mẹ thấy Junsu có chút là lạ. Hôm qua nó tới, nó nói một loạt lời kỳ quái với mẹ. Nói cái gì mà, rất yêu mẹ, luyến tiếc mẹ, linh tinh gì đó. Con rể, gần đây hai đứa cãi nhau à?] Vừa lúc con rể Park gọi tới, mẹ Kim nghĩ lại lời Junsu nói với bà hôm qua, lại cảm thấy không hiểu ra sao cả.
“Không ạ, không có cãi nhau đâu mẹ. Có thể là gần đây công việc con hơi bận, nên không có thời gian ở bên cạnh em ấy. Chắc là giận dỗi thôi. Lẽ ra con nên bỏ nhiều thời gian quan tâm em ấy hơn." Park Yuchun đột nhiên nhớ tới đêm qua, Junsu nói với hắn chuyện đi chơi, có phải vì hắn từ chối, nên cậu không vui không?
[Hả? Sao nó có thể không hiểu chuyện thế được. Thật là, mai con bắt nó qua chỗ mẹ. Mẹ thay con dạy nó. Thằng nhóc này sao lại không thông cảm cho người lớn chứ. Con rể Park, con đừng giận, Junsu nó có chút không hiểu chuyện, nhưng nói rõ đạo lý với nó, nó sẽ thông suốt. Con có khó chịu cũng đừng cãi nhau với nó, bình tĩnh nói với nó có được không?] Mẹ Kim vẫn cảm thấy Park Yuchun ưu tú như thế, Junsu có thể kết hôn với hắn đã là nhờ phước tổ tiên tám đời rồi.
“Mẹ vợ, mẹ đừng nói thế, Junsu rất hiểu chuyện. Thật sự là rất hiểu chuyện. Lần này là con không tốt, mẹ đừng trách em ấy. Con sẽ không cãi nhau với em ấy. Junsu còn nhỏ, con lớn hơn em ấy nhiều tuổi như vậy, chắc chắn sẽ không bắt nạt em ấy. Mẹ vợ cứ yên tâm."
[Ha ha… Đương nhiên mẹ yên tâm rồi! Yuchun của chúng ta thật hoàn mỹ, đối tốt với Junsu, lại hiếu thuận với mẹ và ba nó như vậy. Con rể à, con phải khoan dung thật nhiều với Junsu đó.]
“Vâng thưa mẹ. Bây giờ con đi gọi cho Jaejoong đây. Chắc là chơi cùng Jaejoong, dạo này Su Su hay tìm cậu ta chơi lắm." Park Yuchun khẩn trương tới tay toát ra mồ hôi lạnh.
Sau khi cúp máy, hắn vọt xuống lầu, cầm chìa khóa xe, cũng không mặc áo khoác mà lái thẳng qua nhà Jung Kim.
Dọc đường đi, hắn liên tục nhấn đến số của Kim Jaejoong, nhưng mỗi lần đều không có dũng khí nhấn nút gọi. Không hiểu sao hắn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Lỡ Vật nhỏ của hắn không có ở nhà Kim Jaejoong thì sao? Nếu không tới đó, thì trễ thế này Vật nhỏ có thể đi đâu? Không biết. Park Yuchun lắc đầu, đừng có nghĩ lung tung nữa, nhất định là chơi chỗ Jaejoong, rồi quên mất giờ về nhà. Vô tình điện thoại lại hết pin. Nhất định là thế, ừ, nhất định là như vậy.
Tay phải của Park Yuchun túm chặt tay lái, tay trái nắm lại đặt trên miệng, răng đã cắn lên một vết sâu mà không biết đau.
Tới cửa nhà Jung Yunho, sau khi thông qua người gác cổng, hắn cơ hồ chạy tới, lần đầu tiên hắn chán ghét hoa viên nhà Jung Yunho. Vì sao lại rộng như vậy, khoảng cách vào đến nhà xa lắm có biết không?
Jung Yunho đã ra mở cửa, nhìn Park Yuchun ở xa xa chạy tới, liền ra đón hắn “Yuchun, sao vội vã vậy? Có chuyện gì à?" Vỗ bả vai Park Yuchun, ý bảo hắn vào bên trong.
“Anh Yunho, Jaejoong đâu?" Park Yuchun thở hổn hển vì lúc nãy mới chạy băng băng cộng thêm tâm tình lại nôn nóng, vẻ mặt mỏi mệt hỏi Jung Yunho.
“Jaejoong trong phòng ngủ. Em tìm cậu ấy?" Jae Jae nhà y cũng đã ngủ suốt buổi trưa, chiều tối hắn phải gọi dậy ăn cơm, nếu không Shim Changmin với cái dạ dày không đáy đã ăn sạch rồi. Từ lúc Jung Yunho giao công việc cho Changmin quản lý, phần lớn thời gian hắn đều ở nhà làm bảo mẫu, ngoại trừ một số hội nghị bắt buộc hắn phải tham gia, hắn mới tới công ty. Họp xong, cũng không chậm trễ một phút mà về nhà ngay, chăm vợ.
Vì để cho Kim Jaejoong ăn ngon miệng hơn một chút, Jung Yunho lại mời thêm hai vị đầu bếp nổi danh về nhà. Vì vậy bây giờ tập đoàn Dongbang liền mặc cho tổng giám đốc Shim toàn quyền quyết định. Đương nhiên là lúc đến giờ cơm chiều, cậu cũng sẽ nói là hắn bóc lột sức lao động của mình mà phải bồi thường bằng vật chất. Jung Yunho cũng không đá cậu đi, dù sao Kim Jaejoong cũng không ăn hết chỗ đồ ăn này. Không biết sao từ lúc mang thai, càng ngày càng ăn ít, khiến cho hắn đau lòng lắm. Mỗi bữa cũng không ăn hết vài miếng, cả ngày đa số đều ngủ. Đồ ăn ngon cuối cùng lại vô hết bụng thằng nhãi kia.
“Anh Yunho, Su Su nhà em có tới đây không?" Park Yuchun nhìn chung quanh, đều không thấy bóng dáng cậu nhóc nhà mình. Ngược lại chỉ có bác sĩ Shim cầm cái đùi gà to, nhét đầy miệng, gật đầu một cái xem như chào hắn.
“Không có, Junsu không tới. Em ấy không ở nhà sao?" Jung Yunho kêu người giúp việc pha cà phê cho Park Yuchun, tự mình tiếp đãi hắn ngồi xuống.
“Ở nhà thì em còn chạy tới đây làm gì. Em vừa về nhà thì thấy trong nhà tối đen. Gọi điện thì tắt máy. Rốt cuộc chạy đi đâu chứ?" Park Yuchun làm sao ngồi yên được, hắn đang vội muốn chết.
“Em hỏi mẹ vợ chưa?" Jung Yunho nhăn mày, thằng nhóc đó có thể chạy đi đâu chứ, Park Yuchun đúng là làm quá rồi.
“Hỏi rồi, nói là không có. Vừa cúp máy, em đã tới chỗ anh ngay. Em tưởng em ấy đến đây, nhưng…A! Rốt cuộc là đi đâu chứ. Trước kia em ấy chưa bao giờ như vậy hết." Park Yuchun nóng lòng, tự lớn tiếng với chính bản thân mình. Changmin chưa thấy qua viện trưởng Park như vậy, miếng cơm trong miệng cũng không dám nuốt xuống, mắt trợn tròn nhìn hắn. Jung Yunho cũng không biết làm sao cho hắn bình tĩnh lại, chỉ có thể nói “Yuchun, em đừng lo. Anh đi kêu Jaejoong cho em. Em chờ một chút."
Không quá năm phút, liền thấy Kim Jaejoong vác cái bụng to, một chân lết chiếc dép lê, chân còn lại để chân trần nặng nề chạy xuống cầu thang. Đằng sau Jung Yunho vẫn còn cầm một chiếc dép lê chạy theo.
“Jae Jae à, đi dép vào. Lát lạnh sẽ đau bụng đấy. Này, em đừng chạy, coi chừng ảnh hưởng đến con anh."
Kim Jaejoong cũng không thèm quan tâm hắn ở sau hô to gọi nhỏ, chạy chậm tới trước mặt Park Yuchun, vội vàng hỏi “Sao lại thế? Junsu đâu? Chỗ mẹ cũng không có sao?"
“Đúng vậy. Tôi hỏi qua rồi, nói là không có tới. Jaejoong, hôm nay cậu có nói chuyện điện thoại với Junsu không?" Park Yuchun đáp, sau đó cũng vội vã hỏi lại.
“Không. Hôm nay tôi ngủ cả ngày. Không có nhận cuộc gọi nào hết. Yunho, anh có nhận điện thoại của Junsu không?" Kim Jaejoong quay qua hỏi Jung Yunho, sợ Vật nhỏ gọi lúc y đang ngủ, nên không nhận được.
“Không, hôm nay Junsu không gọi qua. Anh cũng không nghe người giúp việc nói em ấy có gọi." Jung Yunho ngồi xuống đi nốt chiếc dép cho Kim Jaejoong, sau đó đứng dậy, lắc đầu, vẻ mặt phủ định.
“Nó có thể đi đâu chứ? A, Yuchun, cậu đã gọi cho thầy chủ nhiệm của Junsu chưa? Không chừng ở trường có hoạt động gì đó." Kim Jaejoong kiếm điện thoại “Jung Yunho, điện thoại em đâu? Mau đưa đây cho em."
“Anh cất rồi, anh sợ sóng điện thoại không tốt cho con. Để anh đi lấy cho em." Dám sai ông trùm mafia, xem ra chỉ có mỗi Kim Jaejoong thôi.
Jung Yunho lấy di động ra, bấm đến số thầy chủ nhiệm của Junsu, sau đó đưa cho Park Yuchun.
Chờ đến lúc đối phương vừa nhận máy, Park Yuchun liền vội vã hỏi “Chào thầy, tôi là phụ huynh của em Kim Junsu. Cho tôi hỏi hôm nay trường có hoạt động gì đặc biệt không? Sao bây giờ Junsu vẫn chưa về nhà?"
“Cái gì, thầy nói cái gì?"
“Thầy bảo hôm nay Junsu không đi học?"
“Đúng, buổi sáng tôi có xin phép nghỉ 2 tiết đầu cho em ấy. Nhưng… em ấy không hề đi học?"
“Vâng, tôi biết rồi. Thầy đừng lo lắng. Tìm được em ấy tôi sẽ hỏi rõ nguyên nhân rồi báo cho thầy."
Cúp điện thoại, cơ thể Park Yuchun nặng trĩu, phịch xuống sô pha. Jung Yunho với Kim Jaejoong cũng nghe được nội dung cuộc gọi mà lộ ra vẻ lo lắng, ngay cả Changmin cũng đã lau sạch tay, theo chân mọi người nhăn mày lại.
Nửa tiếng sau, Park Yuchun gọi gấp cho ông nội Park, Hyuk Jae, Dong Hae. Thậm chí còn dò hỏi các bạn bè khác, ngay cả Hyun Hae từng thầm mến Junsu trước kia. Nhưng đáp án đều như nhau. Junsu không đi học, cũng không gọi điện cho tụi nó.
“Jaejoong, phải làm sao đây? Tôi đánh mất Junsu rồi… Junsu của tôi…" Một tay Park Yuchun ôm đầu, ngón tay nắm chặt lấy tóc, tay kia đập lên sô pha, có thể nghe thấy rõ giọng nói hắn đã trở nên run rẩy.
“Anh Yuchun, anh đừng như vậy. Có khi anh Junsu chỉ ham chơi. Học sinh nào chẳng từng trốn học. Theo em, bây giờ chúng ta về nhà anh đi, không chừng anh Junsu đã về đó." Shim Changmin nãy giờ chưa lên tiếng, đột nhiên mở miệng.
“Đúng, đúng, đúng! Changmin nói đúng. Park Yuchun, bây giờ cậu về đi. Không phải, chúng ta cùng tới nhà cậu. Không chừng Su Su đã ở nhà chờ cậu đó. Yunho, mau kêu tài xế đi. Lẹ lên." Kim Jaejoong tiếp lời Changmin, hy vọng có thể an ủi Park Yuchun một chút.
Đoàn người nhanh chóng di chuyển tới nhà Park Yuchun, Park Yuchun run rẩy lấy chìa khóa mở cửa. Nhưng vẫn không có ai. Trong không gian yên tĩnh này, không một ai dám lên tiếng, bọn họ cũng không biết phải làm sao mới có thể trấn tĩnh hắn.
“Park Yuchun, bây giờ không phải lúc đần mặt ra. Chúng ta kiểm tra xem trong nhà có thiếu gì không. Cho dù rời nhà cũng phải đem theo chút đồ. Nếu không bị mất gì, ít nhất cũng không phải bị bắt cóc." Kim Jaejoong đỡ cái bụng to, nói.
Tất cả mọi người liền đi vào phòng ngủ của Park Yuchun và Kim Junsu, bắt đầu lục tìm.
“Anh Yuchun, anh xem cái này nè." Changmin vừa nói, ba người còn lại liền xúm tới, hóa ra ở dưới gối có một lá thư.
Park Yuchun giật lấy lá thư trong tay Changmin, hai tay run rẩy xé phong bì. Mấy người còn lại tựa hồ đã có suy đoán, lá thư này có thể chính là…
Park Yuchun nhìn lá thư, biểu tình vừa rối rắm vừa thống khổ, run rẩy lan truyền khắp toàn thân hắn. Kim Jaejoong rất muốn biết nội dung lá thư, nhưng lại không dám đoạt lấy.
Đột nhiên, Park Yuchun ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập nước mắt cùng phẫn nộ “Kim Junsu! Sao em có thể…"
Sau đó hắn té xỉu. Jung Yunho với Shim Changmin phải vội vàng lái xe đưa hắn tới bệnh viện. Kim Jaejoong có chút cố sức cúi người xuống, nhặt lá thư rơi trên đất. Ngồi trên giường bắt đầu xem. Vật nhỏ, rốt cuộc em viết cái gì lại có thể làm cho một Park Yuchun luôn mạnh mẽ ngã xuống như vậy?
[Yuchun ưu tú nhất của em,
Xin lỗi anh. Lúc anh nhìn thấy lá thư này, em đã rời khỏi. Cho dù em không thể bỏ được tất cả, nhưng em vẫn chọn lựa rời đi.
Yuchun của em, xin cho phép em tùy hứng một lần nữa. Em biết hàng ngày em đều không ngoan, nhưng anh vẫn luôn bao dung với em. Chỉ cần em nói, cho dù nó không hợp với hình tượng của anh, anh cũng đều đồng ý vô điều kiện.
Yuchun của em, xin hãy cho em tiếp tục tùy hứng lần nữa. Em từng nói em không thích anh bị người khác chăm chú nhìn. Nhưng nhất định anh không biết, lúc người khác nhìn anh, em ghen tị biết bao nhiêu. Trong đám đông, Yuchun của em thật chói mắt.
Yuchun của em, xin hãy cho em tiếp tục tùy hứng lần nữa. Anh đã nói anh thích quấn chặt lấy em. Nhưng nhất định anh không biết, giữa chúng ta, em mới là người quấn lấy anh. Bên anh, em thật sự thiếu mất cảm giác an toàn.
Yuchun của em, xin hãy cho em tiếp tục tùy hứng lần nữa. Em biết là một người đàn ông, lẽ ra phải rộng lượng. Biết rõ trước kia anh đa tình nhưng em tình nguyện xem như không biết. Nhưng nhất định là anh không biết, em thật sự muốn anh chỉ yêu mỗi mình em thôi.
Yuchun của em, xin hãy cho em tiếp tục tùy hứng lần nữa. Lúc em oan ức, anh sẽ luôn là người đầu tiên xuất hiện, an ủi em. Anh yêu thương em thậm chí vượt quá giới hạn của em.
Yuchun của em… làm sao đây… Anh thật sự quá xuất sắc, cùng là con trai, nhưng em lại chỉ là một đứa nhỏ yếu đuối. Có chuyện gì khó khăn liền trốn sau lưng anh, để cho anh giải quyết hộ.
Yuchun của em. Em thật sự rất yêu anh. Yêu đến chính em không biết sâu đậm thế nào. Nhưng em không xứng với anh. Anh quá hoàn mỹ, còn em lại là một đứa ngu ngốc. Không thể làm bất cứ điều gì cho anh. Yuchun à, làm sao đây? Em muốn trở thành một Kim Junsu có thể xứng đôi với Park Yuchun.
Yuchun của em… ông xã của em… xin tha thứ cho sự tùy hứng này của em. Hãy cho em chút thời gian. 5 năm, 5 năm chắc là đủ. Lúc đó, em sẽ trở về làm một Kim Junsu xuất sắc, một Kim Junsu xứng đôi với anh.
Yuchun của em… chờ em nhé… nhất định phải chờ em đấy… Xin anh… chờ em…
Vợ yêu của anh: Junsu]
Kim Jaejoong kiên trì xem hết lá thư trong tay “Junsu, đồ ngốc. Em không biết mình đi lần này, bỏ lại Park Yuchun, sẽ cho người khác cơ hội sao… Năm năm này, họ có thể thay thế vị trí của em đó…"
Tác giả :
Ma Ma Ma