Thời Đại Vợ Đẹp
Chương 16: Ký sự nữ vương báo thù (4)
Park Yuchun ở bên kia, cầm một ly Champagne, đổ sạch một hơi vào miệng “Chết tiệt! Kim Junsu, rốt cuộc em ở đâu?" Park Yuchun thấp giọng rủa một tiếng. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng thét chói tai của một cô gái, buổi tiệc đang ồn ào bỗng im lặng.
“Mày là đồ ngốc à? Có biết bộ đồ này bao nhiêu tiền không?" Park Yuchun cảm thấy giọng nói này có chút quen quen. Ở chỗ xa xa đó đã có một đám người vây quanh, hắn vốn chẳng có tâm tình đi xem náo nhiệt, chỉ là giọng nói quen thuộc này tự nhiên lại khiến hắn muốn bước tới thôi.
“Này, rốt cuộc có biết mình đang làm gì không? Một phục vụ nho nhỏ như mày có đền nổi đầm cho tao không? Bộ đồ này phải tốn một năm tiền lương của mày may ra mới mua nổi đấy." Giọng nói chua ngoa của cô gái vang lên. Cuối cùng Park Yuchun cũng nhận ra người đó. Tưởng ai, hóa ra là Im Yoona. Hừ, Jung Yunho cũng thật là, sao lại mời ả tới. Park Yuchun vừa định xoay người rời đi, thì chợt nghe thấy một giọng nói thỏ thẻ.
“Xin… xin lỗi. Em… em sẽ giặt sạch cho chị."
“Giặt sạch? Nói dễ nghe thật đấy. Bây giờ mày phải mua ngay cho tao bộ mới y như bộ này, còn không đừng nghĩ đến chuyện tao bỏ qua cho." Im YooNa túm cổ áo của cậu phục vụ, không chịu bỏ qua.
“Em… em… em không có tiền… em… sẽ về nhà lấy tiền… sau đó đi với chị được không?" Cậu phục vụ cúi thấp đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Tao không phải kẻ ngốc. Người nghèo như mày, gây chuyện rồi bỏ chạy, mày nghĩ tao không biết à? Bồi thường tiền đây." Im YooNa vừa muốn đẩy cậu phục vụ đó thì bị một người ngăn lại.
“Dừng tay!" Park Yuchun xông vào đám người, đứng trước mặt Im Yoona, gạt tay cô nàng đang kéo tay cậu phục vụ ra.
“Viện… viện trưởng Park… sao anh lại ở đây?" Im YooNa luống cuống, cô không ngờ Park Yuchun cũng đến đây. Anh ấy có thấy không nhỉ?
“Cô có thể đến còn tôi thì không à? Cô cũng quá đáng lắm đấy. Sao có thể bắt nạt người ta ra mặt vậy?" Park Yuchun kéo cậu phục vụ vào trong ngực, hung dữ nhìn Im YooNa.
“Cái… cái gì? Rõ ràng là nó làm dơ đầm của em. Viện trưởng, sao anh có thể bênh người lạ được?"
“Người lạ à? Cô biết em ấy là ai không?"
“Không phải tên phục vụ bưng chén đĩa ư? Dù sao em cũng là người ái mộ anh, sao anh có thể đối xử với em như vậy?" Im Yoona nghẹn ngào nói, bộ dạng như sắp khóc rồi. Cô nàng càng nói lại càng làm cho Park Yuchun tức giận “Im YooNa! Cô nghe cho kỹ, em ấy không phải là phục vụ. Em ấy là Vợ. Chưa. Cưới. Của. Tôi." Park Yuchun nghiến răng nghiến lợi nói. Mọi người ở đây đều sửng sốt. Im YooNa mở to miệng, thất thần đứng tại chỗ.
“Bảo bối, chúng ta đi thôi." Park Yuchun muốn ôm vật nhỏ rời đi, không ngờ vật nhỏ lại đẩy hắn ra, chạy ra ngoài.
“Su Su!" Park Yuchun vội vàng đuổi theo.
Jung Yunho cùng Kim Jaejoong thật ra nhìn thấy hết tất cả, lúc này mới đứng ra làm chủ đại cục “Được rồi, chỉ có một chút sự cố, bây giờ đã giải quyết ổn thỏa, mời mọi người tiếp tục buổi tiệc." Jung Yunho đứng trong hội trường, nói.
“Su Su! Bảo bối! Đừng chạy!" Park Yuchun chạy ra khỏi hội trường. Thấy sắp đuổi kịp vật nhỏ, hắn liền duỗi cánh tay ra, từ sau kéo vật nhỏ lại “Anh xem em còn chạy đi đâu được." Vật nhỏ không chịu nghe, giãy dụa trong ngực hắn.
“Bảo bối, bảo bối! Em nghe anh nói đã. Bình tĩnh một chút, nghe anh nói." Hai tay Park Yuchun ôm chặt lấy cậu bạn nhỏ Kim Junsu.
“Không cần. Ngài Park, ngài buông ra." Cậu bạn nhỏ vẫn cố gắng giãy dụa.
“Ngài Park? Em gọi anh là ngài Park? Kim Junsu, em…" Hốc mắt của Park Yuchun đỏ lên, vác vật nhỏ lên vai, đi đến xe của mình, may là xe hắn cũng đậu ở chỗ không xa.
“Buông ra, đồ xấu, thả tôi xuống, thả tôi xuống." Vật nhỏ quơ hai chân, hai tay thì đập loạn xạ vào lưng Park Yuchun. Park Yuchun đi đến trước xe, mở cửa xe ra, ném vật nhỏ vào, sau đó hắn cũng ngồi vào. Vật nhỏ chịu oan ức lớn như vậy cũng không chịu thua, vừa bị hắn ném vào cũng lớn mật muốn mở cửa xe bên kia chạy trốn. Park Yuchun nhanh tay khóa cửa xe lại, không cho cậu nhóc trốn ra ngoài.
“Em còn muốn trốn?" Park Yuchun bắt lấy vật nhỏ, kéo mạnh vật nhỏ vào trong ngực mình.
“Buông ra! Ngài Park, buông ra." Vật nhỏ giãy dụa, hét lên.
“Vật nhỏ, anh cảnh cáo em, nếu còn gọi anh là ‘ngài Park’, anh sẽ lập tức làm em ngay tại đây, cho em biết anh rốt cuộc là gì của em đấy." Park Yuchun hung dữ đe dọa, vật nhỏ nghe thấy vậy cũng sợ hãi không dám nhúc nhích nữa.
“Cháu… Ô ô ô…" Vật nhỏ òa khóc. Park Yuchun mới nhận ra giọng nói của mình lúc nãy rất hung tợn, nhưng khi nghe thấy vật nhỏ gọi hắn là ‘ngài Park’, hắn thật sự mất hết bình tĩnh. Từ lúc hắn quen vật nhỏ, chưa bao giờ vật nhỏ gọi hắn xa lạ như thế.
“Chú là gì của cháu? Chú là gì của cháu chứ? Chú chỉ là ngài Park thôi. Ngoài ra chú chẳng là cái gì cả. Chẳng có quan hệ gì với cháu hết." Vật nhỏ hét toàn bộ oan ức của mình ra.
“Bảo bối, là lỗi của anh, là anh sai. Em giận thì dùng cách gì trừng phạt anh cũng được, nhưng đừng xem anh là người xa lạ. Anh không chịu nổi khi em tỏ ra không biết anh đâu. Su Su, em muốn anh chết à?" Park Yuchun ôm lấy vật nhỏ, để vật nhỏ ngồi trên đùi mình, khuôn mặt hắn đều chôn ở hõm vai cậu nhóc. Thấy Park Yuchun như vậy, nhớ tới tin nhắn trong điện thoại, vật nhỏ lập tức mềm lòng, giơ hai tay, ôm lại hắn.
“Bảo bối, em có biết ngày em bỏ đi, anh đã đi khắp nơi tìm em thế nào không? Anh đi khắp nơi, nhưng không tìm thấy em, sau đó anh đi hỏi ba mẹ vợ, ba mẹ biết rõ em ở đâu, nhưng không nói cho anh biết, không ai nói cho anh biết hết. Em có biết cái cảm giác bị cô lập đó đáng sợ thế nào không? Su, anh thật sự rất tội nghiệp."
“Ô ô ô ô…" Vật nhỏ khóc nức nở.
“Bảo bối, anh rất lo cho em, lo em không ăn, không ngủ được. Sợ em chịu thiệt thòi. Là lỗi của anh. Su Su, tha thứ cho anh được không?" Park Yuchun dùng tay nâng khuôn mặt Kim Junsu lên, đầy tình cảm nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cậu.
“Chú Park… Ô ô ô… cháu… cháu thấy… chú không từ chối chị ấy, hơn nữa chị ấy còn rất đẹp. Cháu suy nghĩ thật lâu, cháu mới biết cháu không xứng với chú, chuyện kết hôn, chú hủy đi. Cháu sẽ xem như mình nằm mơ, sau đó sẽ nói rõ với ba mẹ, sẽ không làm chú khó xử đâu."
“Cái gì? Ai nói em không xứng với anh? Là tên khốn nào nói thế? Nếu không gặp được Junsu, anh còn phải sống cô đơn một mình, nếu không có em, anh sẽ không bao giờ được nhìn thấy thiên sứ. Bảo bối, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, nhưng em chính là bảo bối của anh. Em đã đánh cắp toàn bộ trái tim anh, không để lại cho anh một chút gì, nếu em bỏ anh, không có trái tim, sao anh có thể sống tiếp?"
“Nhưng… họ đều nói cháu ngốc." Kim Junsu cúi đầu, đôi tay mũm mỉm xoắn góc áo đã nhăn nhúm.
“Vậy người thích em, yêu em có phải ngốc hơn không? Vật nhỏ em gọi anh là ông xã cho anh nghe đi."
“Không muốn. Ngoại trừ chú đồng ý với cháu, lần sau có người tỏ tình với chú, chú phải từ chối ngay từ đầu. Không phải chú bảo chỉ thích cháu, yêu mỗi cháu thôi sao?" Vật nhỏ lau nước mắt, khuôn mặt đỏ ửng lên vì khóc.
“Được, anh thề sau này sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Anh thề sau này có ai tỏ tình với anh, anh sẽ từ chối thẳng. Bảo bối, em mau gọi anh là ông xã đi. Vừa nãy em gọi anh là ngài Park, anh đau lòng lắm đấy." Park Yuchun sờ mặt vật nhỏ nhà hắn, làm nũng, nói.
“Ông xã~"
“Ngoan! Hứa với anh không bao giờ được bỏ chạy như thế nữa. Nếu không muốn thấy anh chết, thì em đừng rời xa anh." Nghe vật nhỏ gọi mình là ông xã, Park Yuchun mới thả lỏng tâm tình ra, ôm vật nhỏ vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu.
“Ông xã, thật ra Su Su biết, Su Su rất ngốc… Mẹ luôn nói Su Su ngốc, ba không nói, nhưng cũng thường gọi là nhóc con ngốc, Hyuk Jae cũng thường kêu ‘Kim Junsu, cậu là đồ ngốc à?’" Vật nhỏ nói ra suy nghĩ của mình.
“Bảo bối…"
“Nghe Su Su nói xong đã, mọi người đều nói Su Su ngốc, chỉ có anh Jae Jae, anh ấy chưa bao giờ mắng Su Su, chưa bao giờ kêu Su Su ngốc, lúc mẹ mắng, anh ấy luôn nói giúp Su Su, lúc kết quả học tập thấp, anh Jae Jae luôn kiên nhẫn dạy Su Su học. Thỉnh thoảng em gây chuyện, anh ấy đều sẽ giải quyết dùm em. Em đi lạc, anh ấy sẽ là người đầu tiên tìm thấy em."
Tại cậu ta quen em trước anh thôi. Chuyện cậu ta làm được, anh cũng có thể làm. Thôi bỏ đi, cần gì ghen với một tên đã kết hôn chứ.
“Chỉ có anh Jae Jae mới không thấy em ngốc, nên em mới thích anh ấy. Ông xã… em muốn nhờ anh một chuyện."
“Hả? Chuyện gì anh cũng đồng ý. Ngoại trừ việc em muốn rời bỏ anh, không muốn lấy anh thôi."
“Nếu… anh có thấy em ngốc, cũng không được ghét em, em có ngốc, anh cũng phải kết hôn với em. Sau khi kết hôn mới thấy em thật ngốc cũng không được vứt bỏ em. Thấy em ngốc thì chỉ được nghĩ trong lòng thôi, không được nói với em như vậy. Mọi người đều nói em ngốc, em sẽ không để ý, nhưng anh cũng chê em, em sẽ đau lòng lắm đấy." Vật nhỏ dùng khuôn mặt ướt đẫm cọ xát vào ngực của Park Yuchun.
“Anh đồng ý, đồng ý tất cả với em. Dù cả thế giới này có chê em ngốc, anh cũng sẽ không chê em. Vì anh là ông xã của em, là ông xã em yêu nhất." Nghe Kim Junsu nói thế, khóe mắt Park Yuchun cũng cay cay. Hắn nghiêng đầu qua, hôn lên mặt vật nhỏ, không ngờ bình thường vật nhỏ hồn nhiên như vậy, trong lòng lại hiểu mọi chuyện, tâm sự lại nặng nề như thế.
“Dạ, ông xã thật tốt. Ông xã, hôn nhẹ~" Vật nhỏ nghe Park Yuchun hứa hẹn, liền vui mừng chui ra khỏi lòng hắn, chu môi, đòi hắn hôn nhẹ.
“Nhưng mà bảo bối à, ông xã không chỉ muốn hôn nhẹ, ông xã còn muốn ‘yêu’ em." Hôn nhẹ lên môi vật nhỏ một cái, Park Yuchun nói ra mong muốn của mình. Vừa nãy vật nhỏ cọ trên người hắn, là đàn ông ai chẳng có phản ứng. Ban đầu hắn sợ dọa đến vật nhỏ, nên mới không dám tiến thêm bước nữa, nhưng qua chuyện này, hắn chỉ hận không thể lập tức biến vật nhỏ thành của mình thôi.
“Yêu? Được ạ, em muốn cùng ông xã yêu. Hì hì." Xem ra vật nhỏ không hiểu chữ ‘yêu’ ở đây là gì. Cậu nhóc thật sự cần một khóa giáo dục giới tính đấy.
“Thật à?" Park Yuchun lại không ngờ vật nhỏ nhà hắn nghĩ thoáng như vậy.
“Thật ạ. Ông xã, em muốn yêu yêu. Hì hì." Vật nhỏ tiếp tục gật đầu.
“Vậy bây giờ chúng ta về nhà." Park Yuchun thật sự không nhịn được nữa, thấy cậu bạn nhỏ dùng đôi mắt nòng nọc ngây thơ, giọng nói mềm nhẹ nói với hắn ‘ông xã, em muốn yêu yêu’ hắn đã thấy máu trào lên rồi. Đặt vật nhỏ vào vị trí phó lái, cài dây an toàn lại, sau đó Park Yuchun khởi động xe, lái nhanh về nhà.
“Anh không có ý nói xấu cậu ta. Park Yuchun tuy là chồng chưa cưới của em, nhưng anh biết cậu ta cũng khá lâu. Trước kia anh đã từng nói với em, cậu ta thích trêu chọc con gái, hơn nữa khả năng tự kiềm chế bản thân của cậu ta tương đối kém, cho nên… theo anh, loại đàn ông này, cần được giáo huấn một chút. Nếu cứ như vậy gả cho cậu ta, cậu ta sẽ thấy em là người dễ bắt nạt đấy." Bác sĩ Kim nghiêm túc phân tích cho vật nhỏ nghe.
“Giáo huấn? Như vậy tội nghiệp Yuchun lắm." Trẻ con vẫn là trẻ con, thật dễ mềm lòng.
“Su Su, nếu em thấy tội nghiệp cậu ta, vậy xem như anh chưa nói gì. Sau này có chịu thiệt thòi cũng đừng có chạy tới tìm anh mà khóc lóc đấy." Kim Jaejoong giả bộ như tức giận lắm. Mới có thế mà đã tội nghiệp à? Còn chưa gả em qua đó, làm gì bảo vệ dữ vậy.
“Không… không phải! Vậy… anh nói làm sao bây giờ? Em đều nghe lời anh." Thấy Kim Jaejoong tức giận, vật nhỏ không dám nói lại nữa, dù sao từ nhỏ đến lớn cậu đều nghe theo anh Jae Jae.
“Là em nói đấy. Anh không có ép em đâu." Kim Jaejoong nhíu mày, làm bộ như bất đắc dĩ lắm.
“Dạ." Vật nhỏ gật đầu như đập tỏi.
“Vậy ngày mai là lễ kỉ niệm công ty của anh Yunho của em, em đến buổi tiệc sớm, rồi giả làm phục vụ, chỗ đó sẽ có người giúp em, sau đó em chỉ cần chờ anh tới, anh sẽ nói em phải làm gì, hiểu chưa?"
“Sao phải giả làm phục vụ ạ? Yuchun sẽ đến ạ? Em giả làm phục vụ rồi phải làm gì?" Vật nhỏ thật sự chưa hiểu.
“Đối phó với loại đàn ông như Park Yuchun, cách tốt nhất là phải giả bộ đáng thương. Để cho cậu ta nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ em, như vậy cậu ta sẽ không bỏ rơi em được. Anh chọn chỗ nhiều người thế này, là muốn bọn họ đều chứng kiến cậu ta muốn bảo vệ em thế nào. Nếu có một ngày cậu ta thay đổi, hừ, cậu ta nhất định sẽ phải nghe rất nhiều lời chê trách của dư luận. Loại bội tình bạc nghĩa, thì heo chó cũng không bằng."
“Giả bộ… giả bộ tội nghiệp ạ?" Vậy có được không?
“Đúng vậy, bây giờ em phải diễn giống như một chú cún bị vứt bỏ vậy."
Trong buổi tiệc.
“Đúng rồi! Chuyện em bảo anh, anh sắp xếp xong chưa?" Sau khi đánh ghen xong, bác sĩ Kim mới nhớ tới chuyện quan trọng.
“Đương nhiên là xong rồi. Sắp có trò hay để xem rồi."
“Ừm. Em đi xem Su Su sao rồi. Jung Yunho, nhớ kỹ cho em, đừng để mấy con hồ ly khác quấn lấy đấy." Kim Jaejoong thấy vật nhỏ xuất hiện ở góc đã sớm sắp đặt trước, liền đi qua. Trước khi đi còn không quên dặn dò Jung Yunho không được để mấy cô nàng kia bám lấy.
“Em yên tâm. Qua đó đi, anh luôn ủng hộ em." Jung Yunho làm động tác fighting, cổ vũ Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong làm bộ như lơ đãng đi đến một góc của hội trường, chỗ này rất kín, mọi người ở trong bữa tiệc hầu như không ai chú ý tới. Với lại hiện tại Kim Junsu đang mặc đồ của người phục vụ, nên càng khiến người khác không chú ý. Đây cũng là nguyên nhân mà viện trưởng Park không phát hiện ra vật nhỏ.
“Khụ khụ, Su Su." Kim Jaejoong cầm một ly Champagne, nhỏ giọng gọi Kim Junsu, mắt ngó nghiêng xung quanh.
“Dạ? Anh Jae Jae, anh tới rồi." Vật nhỏ nhìn thấy người nhà, liền vui mừng, đứng ở đây thật lâu mà cậu vẫn không thấy anh Jae Jae đâu, thật sự sợ muốn chết.
“Suỵt! Nhỏ giọng một chút. Su Su, mấy câu anh dạy em tối qua em thuộc hết chưa?"
“Dạ, cũng sơ sơ… Anh cũng biết em không học thuộc lòng được mà." Những lời anh Jae Jae dạy, vật nhỏ còn không hiểu, chứ đừng nói là nhớ.
“Không phải đưa cho em tờ giấy nhỏ sao? Su Su, em để ý một chút. Có bắt được trái tim của người đàn ông của em hay không thì phải xem biểu hiện lát nữa của em đấy." Y có thể báo thù thành công hay không còn phải dựa vào biểu hiện của vật nhỏ.
“Em… em biết rồi. Lúc nãy em nhẩm trong đầu ba lần. Có mấy người đi qua đều nhìn em… giống như xem em có phải bị bệnh thần kinh không ấy." Câu cuối cùng Kim Junsu nói cực nhỏ.
“Su Su ngoan, mục tiêu xuất hiện rồi." Kim Jaejoong nhìn về một phía, cậu bạn nhỏ cũng nhìn theo.
“Su Su, nhận ra ả không?"
“Có ạ."
“Được rồi. Hôm qua anh đã bảo chị dâu em (Jung Yunho) làm thêm một thiệp mời. Nếu xét về gia thế của Im YooNa thì chưa đủ tư cách để đến buổi tiệc này đâu. Hôm qua nhận được thiệp chắc ả vui lắm."
“Anh, lát nữa em phải dùng cái gì đổ vào chị ta?"
“Lát nữa em đi ra, bưng một chén súp củ cải (1 trong 10 món súp tuyệt nhất thế giới, có màu đỏ, xuất phát từ Ukraine), không những làm dơ đầm của ả mà còn phải làm cho ả bỏng đến hiện nguyên hình ra." Kim Jaejoong nheo mắt, nham hiểm nói.
“Dạ, em hiểu ạ."
“Lát nữa anh sẽ đứng cách em không xa, phải nhớ nhìn ánh mắt anh đấy, biết chưa? Được rồi. 3, 2, 1, action!" Nói xong bác sĩ Kim tao nhã bước đi tìm chồng của mình.
Cậu bạn bưng một chén canh củ cải nóng hầm hập. Mà cậu nhóc cũng căng thẳng, sợ hãi đến cả người nóng rần lên. Cậu bạn nhỏ hít sâu một hơi, nhìn về phía Kim Jaejoong đứng cách đó không xa, gật nhẹ đầu, xuất phát. Cậu bạn nhỏ cẩn thận bước tới phía sau Im YooNa. Lúc này Im YooNa đang nói chuyện một người đàn ông.
Anh Jae Jae bảo đổ lên mông của chị ta, màu đỏ mà xuất hiện ở mông con gái chắc sẽ rất xấu hổ.
Bác sĩ Kim đúng là đen tối mà.
Vật nhỏ thấy thời cơ đến, liền làm đổ chén canh, cái bát rơi xuống mặt đất vang lên tiếng loảng xoảng.
“A! Nóng quá. Này, cậu làm cái gì vậy? Cậu là đồ ngốc à?" Im YooNa nóng đến suýt chút nữa nhảy vào người đàn ông bên cạnh.
“Xin… xin lỗi… em…"
“Em cái gì mà em? Mày không có mắt à? Canh nóng như vậy, muốn bỏng chết người khác hả?" Im YooNa tức giận, quát lên.
“Em… thật sự xin lỗi. Em bị vấp nên… Em sẽ giặt sạch cho chị."
Mắt thấy người vây quanh càng ngày càng nhiều, Kim Jaejoong đứng cách đó không xa nhìn Kim Junsu.
“Mày bồi thường nổi không?" Im YooNa dùng ánh mắt miệt thị nhìn cậu nhóc.
Bác sĩ Kim nhìn Kim Junsu, ý bảo: Su Su, khóc đi. Park Yuchun đang qua đấy.
Cậu bạn nhỏ nhíu mày: Anh, em không khóc được, tự nhiên em thấy có chút buồn cười.
Bác sĩ Kim trừng to mắt: Không phải dạy em rồi sao? Nhéo đùi đến khi khóc ra thì thôi.
“Bây giờ… bây giờ em không có tiền… em sẽ về nhà lấy, sau đó trả cho chị." Vật nhỏ nghe theo lời anh Jae Jae, nhéo đùi mình, nhưng mà đau quá.
“Tao không phải kẻ ngốc. Người nghèo như mày, gây chuyện rồi bỏ chạy, mày nghĩ tao không biết à? Bồi thường tiền đây." Im YooNa vừa muốn đẩy cậu phục vụ đó thì bị một người ngăn lại.
“Dừng tay!" Park Yuchun xông vào đám người, đứng trước mặt Im Yoona, gạt tay cô nàng đang kéo tay cậu phục vụ ra.
“Viện… viện trưởng Park… sao anh lại ở đây?" Im YooNa luống cuống, cô không ngờ Park Yuchun cũng đến đây. Anh ấy có thấy không nhỉ?
“Cô có thể đến còn tôi thì không à? Cô cũng quá đáng lắm đấy. Sao có thể bắt nạt người ta ra mặt vậy?" Park Yuchun kéo cậu phục vụ vào trong ngực, hung dữ nhìn Im YooNa.
Cậu bạn nhỏ trộm nhìn Kim Jaejoong: Anh, bây giờ em phải làm sao?
Bác sĩ Kim gật đầu: Được rồi! Chú ý ánh mắt, làm như cún con vô tội ấy.
Cậu bạn nhỏ cong khóe miệng: Anh, em không khóc được, mắc… mắc cười quá.
Bác sĩ Kim sốt ruột nhếch mày: Phải khóc cho anh. Mau nhéo mạnh thêm đi.
Vì thế, cậu bạn nhỏ lại thừa dịp người khác không chú ý, cấu mạnh lên đùi mình, do vô tình dùng sức quá mạnh nên đau đến nước mắt chảy ào ào ra.
“Cái… cái gì? Rõ ràng là nó làm dơ đầm của em. Viện trưởng, sao anh có thể bênh người lạ được?"
“Người lạ ư? Cô biết em ấy là ai không?"
“Không phải tên phục vụ bưng chén đĩa ư? Dù sao em cũng là người ái mộ anh, sao anh có thể đối xử với em như vậy?" Im Yoona nghẹn ngào nói, bộ dạng như sắp khóc rồi. Cô nàng càng nói Park Yuchun càng tức giận “Im YooNa! Cô nghe cho kỹ, em ấy không phải là phục vụ. Em ấy là Vợ. Chưa. Cưới. Của. Tôi." Park Yuchun nghiến răng nghiến lợi nói. Mọi người ở đây đều sửng sốt. Im YooNa mở to miệng, thất thần đứng tại chỗ.
“Bảo bối, chúng ta đi thôi." Park Yuchun muốn ôm vật nhỏ rời đi.
Cậu bạn nhỏ khẩn trương nhìn Kim Jaejoong: Anh, làm sao đây? Chú ấy muốn ôm em đi.
Bác sĩ Kim liếc mắt: Tối qua không phải anh đã dạy em phải làm sao à?
Cậu bạn nhỏ nhìn nóc nhà: Em quên rồi.
Bác sĩ Kim bất đắc dĩ, mở khẩu hình miệng: Chạy mau!
Vật nhỏ nhận được tín hiệu liền bắt đầu chạy.
“Su Su!" Park Yuchun vội vàng đuổi theo.
Jung Yunho cùng Kim Jaejoong đứng bên cạnh nhìn, lúc này mới đứng ra làm chủ đại cục “Được rồi, chỉ có một chút sự cố, bây giờ đã giải quyết ổn thỏa, mời mọi người tiếp tục buổi tiệc." Jung Yunho đứng trong hội trường, nói.
“Vợ à, em đang trả thù Park Yuchun đấy hả? Sao anh nhìn thấy giống như em đang giúp cậu ta vậy." Jung Yunho ôm lấy tiểu yêu tinh gây chuyện, nói.
“Haiz, mấy ngày trước chắc cậu ta đã sống không dễ chịu gì rồi. Anh không thấy mắt cậu ta thâm quầng sao. Chắc là không ăn, không ngủ được rồi. Với lại, không phải em đã nhận lời với ba mẹ rồi sao?" Kim Jaejoong ôm lại Jung Yunho.
“Đúng rồi! Không phải ba mẹ vợ nói xong chuyện phải gọi cho ba mẹ sao?"
“Ừm, để em báo cho ba mẹ." Nói xong, Kim Jaejoong lấy điện thoại di động ra, bấm đến số nhà họ Kim.
“Alo! Jaejoong à?" Giọng nói của mẹ Kim vang lên.
“Vâng ạ, mẹ, chuyện mẹ dặn đã hoàn thành rồi."
“Thật à? Ba nó, ba nó. Chuyện tụi nhỏ xong rồi." Mẹ Kim hưng phấn gọi ba Kim.
“Jaejoong à? Thật sự thành rồi sao?" Ba Kim đoạt lấy điện thoại, nói.
“Vâng thưa ba, chắc chắn gạo sẽ nấu thành cơm ạ. Park Yuchun có muốn rút lui cũng không được." Nói xong, Kim Jaejoong cười ha ha đầy khoái trá.
=> Chap 17: Gạo nấu thành cơm!
(Chú Park chính thức thịt cháu Su nhé)
“Mày là đồ ngốc à? Có biết bộ đồ này bao nhiêu tiền không?" Park Yuchun cảm thấy giọng nói này có chút quen quen. Ở chỗ xa xa đó đã có một đám người vây quanh, hắn vốn chẳng có tâm tình đi xem náo nhiệt, chỉ là giọng nói quen thuộc này tự nhiên lại khiến hắn muốn bước tới thôi.
“Này, rốt cuộc có biết mình đang làm gì không? Một phục vụ nho nhỏ như mày có đền nổi đầm cho tao không? Bộ đồ này phải tốn một năm tiền lương của mày may ra mới mua nổi đấy." Giọng nói chua ngoa của cô gái vang lên. Cuối cùng Park Yuchun cũng nhận ra người đó. Tưởng ai, hóa ra là Im Yoona. Hừ, Jung Yunho cũng thật là, sao lại mời ả tới. Park Yuchun vừa định xoay người rời đi, thì chợt nghe thấy một giọng nói thỏ thẻ.
“Xin… xin lỗi. Em… em sẽ giặt sạch cho chị."
“Giặt sạch? Nói dễ nghe thật đấy. Bây giờ mày phải mua ngay cho tao bộ mới y như bộ này, còn không đừng nghĩ đến chuyện tao bỏ qua cho." Im YooNa túm cổ áo của cậu phục vụ, không chịu bỏ qua.
“Em… em… em không có tiền… em… sẽ về nhà lấy tiền… sau đó đi với chị được không?" Cậu phục vụ cúi thấp đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Tao không phải kẻ ngốc. Người nghèo như mày, gây chuyện rồi bỏ chạy, mày nghĩ tao không biết à? Bồi thường tiền đây." Im YooNa vừa muốn đẩy cậu phục vụ đó thì bị một người ngăn lại.
“Dừng tay!" Park Yuchun xông vào đám người, đứng trước mặt Im Yoona, gạt tay cô nàng đang kéo tay cậu phục vụ ra.
“Viện… viện trưởng Park… sao anh lại ở đây?" Im YooNa luống cuống, cô không ngờ Park Yuchun cũng đến đây. Anh ấy có thấy không nhỉ?
“Cô có thể đến còn tôi thì không à? Cô cũng quá đáng lắm đấy. Sao có thể bắt nạt người ta ra mặt vậy?" Park Yuchun kéo cậu phục vụ vào trong ngực, hung dữ nhìn Im YooNa.
“Cái… cái gì? Rõ ràng là nó làm dơ đầm của em. Viện trưởng, sao anh có thể bênh người lạ được?"
“Người lạ à? Cô biết em ấy là ai không?"
“Không phải tên phục vụ bưng chén đĩa ư? Dù sao em cũng là người ái mộ anh, sao anh có thể đối xử với em như vậy?" Im Yoona nghẹn ngào nói, bộ dạng như sắp khóc rồi. Cô nàng càng nói lại càng làm cho Park Yuchun tức giận “Im YooNa! Cô nghe cho kỹ, em ấy không phải là phục vụ. Em ấy là Vợ. Chưa. Cưới. Của. Tôi." Park Yuchun nghiến răng nghiến lợi nói. Mọi người ở đây đều sửng sốt. Im YooNa mở to miệng, thất thần đứng tại chỗ.
“Bảo bối, chúng ta đi thôi." Park Yuchun muốn ôm vật nhỏ rời đi, không ngờ vật nhỏ lại đẩy hắn ra, chạy ra ngoài.
“Su Su!" Park Yuchun vội vàng đuổi theo.
Jung Yunho cùng Kim Jaejoong thật ra nhìn thấy hết tất cả, lúc này mới đứng ra làm chủ đại cục “Được rồi, chỉ có một chút sự cố, bây giờ đã giải quyết ổn thỏa, mời mọi người tiếp tục buổi tiệc." Jung Yunho đứng trong hội trường, nói.
“Su Su! Bảo bối! Đừng chạy!" Park Yuchun chạy ra khỏi hội trường. Thấy sắp đuổi kịp vật nhỏ, hắn liền duỗi cánh tay ra, từ sau kéo vật nhỏ lại “Anh xem em còn chạy đi đâu được." Vật nhỏ không chịu nghe, giãy dụa trong ngực hắn.
“Bảo bối, bảo bối! Em nghe anh nói đã. Bình tĩnh một chút, nghe anh nói." Hai tay Park Yuchun ôm chặt lấy cậu bạn nhỏ Kim Junsu.
“Không cần. Ngài Park, ngài buông ra." Cậu bạn nhỏ vẫn cố gắng giãy dụa.
“Ngài Park? Em gọi anh là ngài Park? Kim Junsu, em…" Hốc mắt của Park Yuchun đỏ lên, vác vật nhỏ lên vai, đi đến xe của mình, may là xe hắn cũng đậu ở chỗ không xa.
“Buông ra, đồ xấu, thả tôi xuống, thả tôi xuống." Vật nhỏ quơ hai chân, hai tay thì đập loạn xạ vào lưng Park Yuchun. Park Yuchun đi đến trước xe, mở cửa xe ra, ném vật nhỏ vào, sau đó hắn cũng ngồi vào. Vật nhỏ chịu oan ức lớn như vậy cũng không chịu thua, vừa bị hắn ném vào cũng lớn mật muốn mở cửa xe bên kia chạy trốn. Park Yuchun nhanh tay khóa cửa xe lại, không cho cậu nhóc trốn ra ngoài.
“Em còn muốn trốn?" Park Yuchun bắt lấy vật nhỏ, kéo mạnh vật nhỏ vào trong ngực mình.
“Buông ra! Ngài Park, buông ra." Vật nhỏ giãy dụa, hét lên.
“Vật nhỏ, anh cảnh cáo em, nếu còn gọi anh là ‘ngài Park’, anh sẽ lập tức làm em ngay tại đây, cho em biết anh rốt cuộc là gì của em đấy." Park Yuchun hung dữ đe dọa, vật nhỏ nghe thấy vậy cũng sợ hãi không dám nhúc nhích nữa.
“Cháu… Ô ô ô…" Vật nhỏ òa khóc. Park Yuchun mới nhận ra giọng nói của mình lúc nãy rất hung tợn, nhưng khi nghe thấy vật nhỏ gọi hắn là ‘ngài Park’, hắn thật sự mất hết bình tĩnh. Từ lúc hắn quen vật nhỏ, chưa bao giờ vật nhỏ gọi hắn xa lạ như thế.
“Chú là gì của cháu? Chú là gì của cháu chứ? Chú chỉ là ngài Park thôi. Ngoài ra chú chẳng là cái gì cả. Chẳng có quan hệ gì với cháu hết." Vật nhỏ hét toàn bộ oan ức của mình ra.
“Bảo bối, là lỗi của anh, là anh sai. Em giận thì dùng cách gì trừng phạt anh cũng được, nhưng đừng xem anh là người xa lạ. Anh không chịu nổi khi em tỏ ra không biết anh đâu. Su Su, em muốn anh chết à?" Park Yuchun ôm lấy vật nhỏ, để vật nhỏ ngồi trên đùi mình, khuôn mặt hắn đều chôn ở hõm vai cậu nhóc. Thấy Park Yuchun như vậy, nhớ tới tin nhắn trong điện thoại, vật nhỏ lập tức mềm lòng, giơ hai tay, ôm lại hắn.
“Bảo bối, em có biết ngày em bỏ đi, anh đã đi khắp nơi tìm em thế nào không? Anh đi khắp nơi, nhưng không tìm thấy em, sau đó anh đi hỏi ba mẹ vợ, ba mẹ biết rõ em ở đâu, nhưng không nói cho anh biết, không ai nói cho anh biết hết. Em có biết cái cảm giác bị cô lập đó đáng sợ thế nào không? Su, anh thật sự rất tội nghiệp."
“Ô ô ô ô…" Vật nhỏ khóc nức nở.
“Bảo bối, anh rất lo cho em, lo em không ăn, không ngủ được. Sợ em chịu thiệt thòi. Là lỗi của anh. Su Su, tha thứ cho anh được không?" Park Yuchun dùng tay nâng khuôn mặt Kim Junsu lên, đầy tình cảm nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cậu.
“Chú Park… Ô ô ô… cháu… cháu thấy… chú không từ chối chị ấy, hơn nữa chị ấy còn rất đẹp. Cháu suy nghĩ thật lâu, cháu mới biết cháu không xứng với chú, chuyện kết hôn, chú hủy đi. Cháu sẽ xem như mình nằm mơ, sau đó sẽ nói rõ với ba mẹ, sẽ không làm chú khó xử đâu."
“Cái gì? Ai nói em không xứng với anh? Là tên khốn nào nói thế? Nếu không gặp được Junsu, anh còn phải sống cô đơn một mình, nếu không có em, anh sẽ không bao giờ được nhìn thấy thiên sứ. Bảo bối, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, nhưng em chính là bảo bối của anh. Em đã đánh cắp toàn bộ trái tim anh, không để lại cho anh một chút gì, nếu em bỏ anh, không có trái tim, sao anh có thể sống tiếp?"
“Nhưng… họ đều nói cháu ngốc." Kim Junsu cúi đầu, đôi tay mũm mỉm xoắn góc áo đã nhăn nhúm.
“Vậy người thích em, yêu em có phải ngốc hơn không? Vật nhỏ em gọi anh là ông xã cho anh nghe đi."
“Không muốn. Ngoại trừ chú đồng ý với cháu, lần sau có người tỏ tình với chú, chú phải từ chối ngay từ đầu. Không phải chú bảo chỉ thích cháu, yêu mỗi cháu thôi sao?" Vật nhỏ lau nước mắt, khuôn mặt đỏ ửng lên vì khóc.
“Được, anh thề sau này sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Anh thề sau này có ai tỏ tình với anh, anh sẽ từ chối thẳng. Bảo bối, em mau gọi anh là ông xã đi. Vừa nãy em gọi anh là ngài Park, anh đau lòng lắm đấy." Park Yuchun sờ mặt vật nhỏ nhà hắn, làm nũng, nói.
“Ông xã~"
“Ngoan! Hứa với anh không bao giờ được bỏ chạy như thế nữa. Nếu không muốn thấy anh chết, thì em đừng rời xa anh." Nghe vật nhỏ gọi mình là ông xã, Park Yuchun mới thả lỏng tâm tình ra, ôm vật nhỏ vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu.
“Ông xã, thật ra Su Su biết, Su Su rất ngốc… Mẹ luôn nói Su Su ngốc, ba không nói, nhưng cũng thường gọi là nhóc con ngốc, Hyuk Jae cũng thường kêu ‘Kim Junsu, cậu là đồ ngốc à?’" Vật nhỏ nói ra suy nghĩ của mình.
“Bảo bối…"
“Nghe Su Su nói xong đã, mọi người đều nói Su Su ngốc, chỉ có anh Jae Jae, anh ấy chưa bao giờ mắng Su Su, chưa bao giờ kêu Su Su ngốc, lúc mẹ mắng, anh ấy luôn nói giúp Su Su, lúc kết quả học tập thấp, anh Jae Jae luôn kiên nhẫn dạy Su Su học. Thỉnh thoảng em gây chuyện, anh ấy đều sẽ giải quyết dùm em. Em đi lạc, anh ấy sẽ là người đầu tiên tìm thấy em."
Tại cậu ta quen em trước anh thôi. Chuyện cậu ta làm được, anh cũng có thể làm. Thôi bỏ đi, cần gì ghen với một tên đã kết hôn chứ.
“Chỉ có anh Jae Jae mới không thấy em ngốc, nên em mới thích anh ấy. Ông xã… em muốn nhờ anh một chuyện."
“Hả? Chuyện gì anh cũng đồng ý. Ngoại trừ việc em muốn rời bỏ anh, không muốn lấy anh thôi."
“Nếu… anh có thấy em ngốc, cũng không được ghét em, em có ngốc, anh cũng phải kết hôn với em. Sau khi kết hôn mới thấy em thật ngốc cũng không được vứt bỏ em. Thấy em ngốc thì chỉ được nghĩ trong lòng thôi, không được nói với em như vậy. Mọi người đều nói em ngốc, em sẽ không để ý, nhưng anh cũng chê em, em sẽ đau lòng lắm đấy." Vật nhỏ dùng khuôn mặt ướt đẫm cọ xát vào ngực của Park Yuchun.
“Anh đồng ý, đồng ý tất cả với em. Dù cả thế giới này có chê em ngốc, anh cũng sẽ không chê em. Vì anh là ông xã của em, là ông xã em yêu nhất." Nghe Kim Junsu nói thế, khóe mắt Park Yuchun cũng cay cay. Hắn nghiêng đầu qua, hôn lên mặt vật nhỏ, không ngờ bình thường vật nhỏ hồn nhiên như vậy, trong lòng lại hiểu mọi chuyện, tâm sự lại nặng nề như thế.
“Dạ, ông xã thật tốt. Ông xã, hôn nhẹ~" Vật nhỏ nghe Park Yuchun hứa hẹn, liền vui mừng chui ra khỏi lòng hắn, chu môi, đòi hắn hôn nhẹ.
“Nhưng mà bảo bối à, ông xã không chỉ muốn hôn nhẹ, ông xã còn muốn ‘yêu’ em." Hôn nhẹ lên môi vật nhỏ một cái, Park Yuchun nói ra mong muốn của mình. Vừa nãy vật nhỏ cọ trên người hắn, là đàn ông ai chẳng có phản ứng. Ban đầu hắn sợ dọa đến vật nhỏ, nên mới không dám tiến thêm bước nữa, nhưng qua chuyện này, hắn chỉ hận không thể lập tức biến vật nhỏ thành của mình thôi.
“Yêu? Được ạ, em muốn cùng ông xã yêu. Hì hì." Xem ra vật nhỏ không hiểu chữ ‘yêu’ ở đây là gì. Cậu nhóc thật sự cần một khóa giáo dục giới tính đấy.
“Thật à?" Park Yuchun lại không ngờ vật nhỏ nhà hắn nghĩ thoáng như vậy.
“Thật ạ. Ông xã, em muốn yêu yêu. Hì hì." Vật nhỏ tiếp tục gật đầu.
“Vậy bây giờ chúng ta về nhà." Park Yuchun thật sự không nhịn được nữa, thấy cậu bạn nhỏ dùng đôi mắt nòng nọc ngây thơ, giọng nói mềm nhẹ nói với hắn ‘ông xã, em muốn yêu yêu’ hắn đã thấy máu trào lên rồi. Đặt vật nhỏ vào vị trí phó lái, cài dây an toàn lại, sau đó Park Yuchun khởi động xe, lái nhanh về nhà.
“Anh không có ý nói xấu cậu ta. Park Yuchun tuy là chồng chưa cưới của em, nhưng anh biết cậu ta cũng khá lâu. Trước kia anh đã từng nói với em, cậu ta thích trêu chọc con gái, hơn nữa khả năng tự kiềm chế bản thân của cậu ta tương đối kém, cho nên… theo anh, loại đàn ông này, cần được giáo huấn một chút. Nếu cứ như vậy gả cho cậu ta, cậu ta sẽ thấy em là người dễ bắt nạt đấy." Bác sĩ Kim nghiêm túc phân tích cho vật nhỏ nghe.
“Giáo huấn? Như vậy tội nghiệp Yuchun lắm." Trẻ con vẫn là trẻ con, thật dễ mềm lòng.
“Su Su, nếu em thấy tội nghiệp cậu ta, vậy xem như anh chưa nói gì. Sau này có chịu thiệt thòi cũng đừng có chạy tới tìm anh mà khóc lóc đấy." Kim Jaejoong giả bộ như tức giận lắm. Mới có thế mà đã tội nghiệp à? Còn chưa gả em qua đó, làm gì bảo vệ dữ vậy.
“Không… không phải! Vậy… anh nói làm sao bây giờ? Em đều nghe lời anh." Thấy Kim Jaejoong tức giận, vật nhỏ không dám nói lại nữa, dù sao từ nhỏ đến lớn cậu đều nghe theo anh Jae Jae.
“Là em nói đấy. Anh không có ép em đâu." Kim Jaejoong nhíu mày, làm bộ như bất đắc dĩ lắm.
“Dạ." Vật nhỏ gật đầu như đập tỏi.
“Vậy ngày mai là lễ kỉ niệm công ty của anh Yunho của em, em đến buổi tiệc sớm, rồi giả làm phục vụ, chỗ đó sẽ có người giúp em, sau đó em chỉ cần chờ anh tới, anh sẽ nói em phải làm gì, hiểu chưa?"
“Sao phải giả làm phục vụ ạ? Yuchun sẽ đến ạ? Em giả làm phục vụ rồi phải làm gì?" Vật nhỏ thật sự chưa hiểu.
“Đối phó với loại đàn ông như Park Yuchun, cách tốt nhất là phải giả bộ đáng thương. Để cho cậu ta nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ em, như vậy cậu ta sẽ không bỏ rơi em được. Anh chọn chỗ nhiều người thế này, là muốn bọn họ đều chứng kiến cậu ta muốn bảo vệ em thế nào. Nếu có một ngày cậu ta thay đổi, hừ, cậu ta nhất định sẽ phải nghe rất nhiều lời chê trách của dư luận. Loại bội tình bạc nghĩa, thì heo chó cũng không bằng."
“Giả bộ… giả bộ tội nghiệp ạ?" Vậy có được không?
“Đúng vậy, bây giờ em phải diễn giống như một chú cún bị vứt bỏ vậy."
Trong buổi tiệc.
“Đúng rồi! Chuyện em bảo anh, anh sắp xếp xong chưa?" Sau khi đánh ghen xong, bác sĩ Kim mới nhớ tới chuyện quan trọng.
“Đương nhiên là xong rồi. Sắp có trò hay để xem rồi."
“Ừm. Em đi xem Su Su sao rồi. Jung Yunho, nhớ kỹ cho em, đừng để mấy con hồ ly khác quấn lấy đấy." Kim Jaejoong thấy vật nhỏ xuất hiện ở góc đã sớm sắp đặt trước, liền đi qua. Trước khi đi còn không quên dặn dò Jung Yunho không được để mấy cô nàng kia bám lấy.
“Em yên tâm. Qua đó đi, anh luôn ủng hộ em." Jung Yunho làm động tác fighting, cổ vũ Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong làm bộ như lơ đãng đi đến một góc của hội trường, chỗ này rất kín, mọi người ở trong bữa tiệc hầu như không ai chú ý tới. Với lại hiện tại Kim Junsu đang mặc đồ của người phục vụ, nên càng khiến người khác không chú ý. Đây cũng là nguyên nhân mà viện trưởng Park không phát hiện ra vật nhỏ.
“Khụ khụ, Su Su." Kim Jaejoong cầm một ly Champagne, nhỏ giọng gọi Kim Junsu, mắt ngó nghiêng xung quanh.
“Dạ? Anh Jae Jae, anh tới rồi." Vật nhỏ nhìn thấy người nhà, liền vui mừng, đứng ở đây thật lâu mà cậu vẫn không thấy anh Jae Jae đâu, thật sự sợ muốn chết.
“Suỵt! Nhỏ giọng một chút. Su Su, mấy câu anh dạy em tối qua em thuộc hết chưa?"
“Dạ, cũng sơ sơ… Anh cũng biết em không học thuộc lòng được mà." Những lời anh Jae Jae dạy, vật nhỏ còn không hiểu, chứ đừng nói là nhớ.
“Không phải đưa cho em tờ giấy nhỏ sao? Su Su, em để ý một chút. Có bắt được trái tim của người đàn ông của em hay không thì phải xem biểu hiện lát nữa của em đấy." Y có thể báo thù thành công hay không còn phải dựa vào biểu hiện của vật nhỏ.
“Em… em biết rồi. Lúc nãy em nhẩm trong đầu ba lần. Có mấy người đi qua đều nhìn em… giống như xem em có phải bị bệnh thần kinh không ấy." Câu cuối cùng Kim Junsu nói cực nhỏ.
“Su Su ngoan, mục tiêu xuất hiện rồi." Kim Jaejoong nhìn về một phía, cậu bạn nhỏ cũng nhìn theo.
“Su Su, nhận ra ả không?"
“Có ạ."
“Được rồi. Hôm qua anh đã bảo chị dâu em (Jung Yunho) làm thêm một thiệp mời. Nếu xét về gia thế của Im YooNa thì chưa đủ tư cách để đến buổi tiệc này đâu. Hôm qua nhận được thiệp chắc ả vui lắm."
“Anh, lát nữa em phải dùng cái gì đổ vào chị ta?"
“Lát nữa em đi ra, bưng một chén súp củ cải (1 trong 10 món súp tuyệt nhất thế giới, có màu đỏ, xuất phát từ Ukraine), không những làm dơ đầm của ả mà còn phải làm cho ả bỏng đến hiện nguyên hình ra." Kim Jaejoong nheo mắt, nham hiểm nói.
“Dạ, em hiểu ạ."
“Lát nữa anh sẽ đứng cách em không xa, phải nhớ nhìn ánh mắt anh đấy, biết chưa? Được rồi. 3, 2, 1, action!" Nói xong bác sĩ Kim tao nhã bước đi tìm chồng của mình.
Cậu bạn bưng một chén canh củ cải nóng hầm hập. Mà cậu nhóc cũng căng thẳng, sợ hãi đến cả người nóng rần lên. Cậu bạn nhỏ hít sâu một hơi, nhìn về phía Kim Jaejoong đứng cách đó không xa, gật nhẹ đầu, xuất phát. Cậu bạn nhỏ cẩn thận bước tới phía sau Im YooNa. Lúc này Im YooNa đang nói chuyện một người đàn ông.
Anh Jae Jae bảo đổ lên mông của chị ta, màu đỏ mà xuất hiện ở mông con gái chắc sẽ rất xấu hổ.
Bác sĩ Kim đúng là đen tối mà.
Vật nhỏ thấy thời cơ đến, liền làm đổ chén canh, cái bát rơi xuống mặt đất vang lên tiếng loảng xoảng.
“A! Nóng quá. Này, cậu làm cái gì vậy? Cậu là đồ ngốc à?" Im YooNa nóng đến suýt chút nữa nhảy vào người đàn ông bên cạnh.
“Xin… xin lỗi… em…"
“Em cái gì mà em? Mày không có mắt à? Canh nóng như vậy, muốn bỏng chết người khác hả?" Im YooNa tức giận, quát lên.
“Em… thật sự xin lỗi. Em bị vấp nên… Em sẽ giặt sạch cho chị."
Mắt thấy người vây quanh càng ngày càng nhiều, Kim Jaejoong đứng cách đó không xa nhìn Kim Junsu.
“Mày bồi thường nổi không?" Im YooNa dùng ánh mắt miệt thị nhìn cậu nhóc.
Bác sĩ Kim nhìn Kim Junsu, ý bảo: Su Su, khóc đi. Park Yuchun đang qua đấy.
Cậu bạn nhỏ nhíu mày: Anh, em không khóc được, tự nhiên em thấy có chút buồn cười.
Bác sĩ Kim trừng to mắt: Không phải dạy em rồi sao? Nhéo đùi đến khi khóc ra thì thôi.
“Bây giờ… bây giờ em không có tiền… em sẽ về nhà lấy, sau đó trả cho chị." Vật nhỏ nghe theo lời anh Jae Jae, nhéo đùi mình, nhưng mà đau quá.
“Tao không phải kẻ ngốc. Người nghèo như mày, gây chuyện rồi bỏ chạy, mày nghĩ tao không biết à? Bồi thường tiền đây." Im YooNa vừa muốn đẩy cậu phục vụ đó thì bị một người ngăn lại.
“Dừng tay!" Park Yuchun xông vào đám người, đứng trước mặt Im Yoona, gạt tay cô nàng đang kéo tay cậu phục vụ ra.
“Viện… viện trưởng Park… sao anh lại ở đây?" Im YooNa luống cuống, cô không ngờ Park Yuchun cũng đến đây. Anh ấy có thấy không nhỉ?
“Cô có thể đến còn tôi thì không à? Cô cũng quá đáng lắm đấy. Sao có thể bắt nạt người ta ra mặt vậy?" Park Yuchun kéo cậu phục vụ vào trong ngực, hung dữ nhìn Im YooNa.
Cậu bạn nhỏ trộm nhìn Kim Jaejoong: Anh, bây giờ em phải làm sao?
Bác sĩ Kim gật đầu: Được rồi! Chú ý ánh mắt, làm như cún con vô tội ấy.
Cậu bạn nhỏ cong khóe miệng: Anh, em không khóc được, mắc… mắc cười quá.
Bác sĩ Kim sốt ruột nhếch mày: Phải khóc cho anh. Mau nhéo mạnh thêm đi.
Vì thế, cậu bạn nhỏ lại thừa dịp người khác không chú ý, cấu mạnh lên đùi mình, do vô tình dùng sức quá mạnh nên đau đến nước mắt chảy ào ào ra.
“Cái… cái gì? Rõ ràng là nó làm dơ đầm của em. Viện trưởng, sao anh có thể bênh người lạ được?"
“Người lạ ư? Cô biết em ấy là ai không?"
“Không phải tên phục vụ bưng chén đĩa ư? Dù sao em cũng là người ái mộ anh, sao anh có thể đối xử với em như vậy?" Im Yoona nghẹn ngào nói, bộ dạng như sắp khóc rồi. Cô nàng càng nói Park Yuchun càng tức giận “Im YooNa! Cô nghe cho kỹ, em ấy không phải là phục vụ. Em ấy là Vợ. Chưa. Cưới. Của. Tôi." Park Yuchun nghiến răng nghiến lợi nói. Mọi người ở đây đều sửng sốt. Im YooNa mở to miệng, thất thần đứng tại chỗ.
“Bảo bối, chúng ta đi thôi." Park Yuchun muốn ôm vật nhỏ rời đi.
Cậu bạn nhỏ khẩn trương nhìn Kim Jaejoong: Anh, làm sao đây? Chú ấy muốn ôm em đi.
Bác sĩ Kim liếc mắt: Tối qua không phải anh đã dạy em phải làm sao à?
Cậu bạn nhỏ nhìn nóc nhà: Em quên rồi.
Bác sĩ Kim bất đắc dĩ, mở khẩu hình miệng: Chạy mau!
Vật nhỏ nhận được tín hiệu liền bắt đầu chạy.
“Su Su!" Park Yuchun vội vàng đuổi theo.
Jung Yunho cùng Kim Jaejoong đứng bên cạnh nhìn, lúc này mới đứng ra làm chủ đại cục “Được rồi, chỉ có một chút sự cố, bây giờ đã giải quyết ổn thỏa, mời mọi người tiếp tục buổi tiệc." Jung Yunho đứng trong hội trường, nói.
“Vợ à, em đang trả thù Park Yuchun đấy hả? Sao anh nhìn thấy giống như em đang giúp cậu ta vậy." Jung Yunho ôm lấy tiểu yêu tinh gây chuyện, nói.
“Haiz, mấy ngày trước chắc cậu ta đã sống không dễ chịu gì rồi. Anh không thấy mắt cậu ta thâm quầng sao. Chắc là không ăn, không ngủ được rồi. Với lại, không phải em đã nhận lời với ba mẹ rồi sao?" Kim Jaejoong ôm lại Jung Yunho.
“Đúng rồi! Không phải ba mẹ vợ nói xong chuyện phải gọi cho ba mẹ sao?"
“Ừm, để em báo cho ba mẹ." Nói xong, Kim Jaejoong lấy điện thoại di động ra, bấm đến số nhà họ Kim.
“Alo! Jaejoong à?" Giọng nói của mẹ Kim vang lên.
“Vâng ạ, mẹ, chuyện mẹ dặn đã hoàn thành rồi."
“Thật à? Ba nó, ba nó. Chuyện tụi nhỏ xong rồi." Mẹ Kim hưng phấn gọi ba Kim.
“Jaejoong à? Thật sự thành rồi sao?" Ba Kim đoạt lấy điện thoại, nói.
“Vâng thưa ba, chắc chắn gạo sẽ nấu thành cơm ạ. Park Yuchun có muốn rút lui cũng không được." Nói xong, Kim Jaejoong cười ha ha đầy khoái trá.
=> Chap 17: Gạo nấu thành cơm!
(Chú Park chính thức thịt cháu Su nhé)
Tác giả :
Ma Ma Ma