Thoát Kiếp Nữ Phụ: Nam Phụ Ngươi Đừng Có Quá Đáng
Chương 14: Đạp chân bạn nhảy cũng là một kĩ thuật
Dương Hạo Quân nhìn qua Lăng Vũ Huyền và Diệp Phong Minh, đôi mắt đẹp nheo lại chuyển hướng mắt qua ly rượu Lăng Vũ Huyền cầm trên tay khóe miệng nâng lên nụ cười quỷ dị.
Bên này Diệp Phong Minh nhìn qua ly rượu lại nhìn Lăng Vũ Huyền đang ngây ra, khoé miệng nâng lên nụ cười rất khẻ: " Lăng tiểu thư chúng ta lại gặp nhau rồi "
" Diệp tổng, xin chào lần trước vẫn chưa chào hỏi ...." Lăng Vũ Huyền ưu nhã nâng khóe mắt, nụ cười của yêu nghiệtnamphụthật đáng sợ.
Chỉ một cái nhết môi cũngcósức hút lớn như vậy, còncócái gương mặt đẹp hơn cảnữnhân kia thật làm cho người ta ganh tị đến thổ huyết thì mới thôi.
" Tôicóthể mời cô nhảy một bài được chứ. " Diệp Phong Minh hơi cứng nhắc lên tiếng hỏi.
Lăng Vũ Huyền đơ người vài giây,cóai nói cho cô biết kịch tình cẩu huyết vì sao lại thay đổi theo chiều hướng không còn cách cứu vãn nữa không.
Namphụmở miệng mời cô nhảy nha, côcónên mở tiệc ăn mừng vì ngoàinữchínhnamphụcòn nói chuyện với một ngườiphụnữcác còn mời ngườiphụnữấy nhảy nữa không mà đó còn lànữphụcản trởnữchính.
" Đó là vinh hạnh của tôi .... " Tuyệt đối chẳng vinh hạnh tý nào, trong lòng Lăng Vũ Huyền kêu gào nhưng vẽ mặt của cô treo một nụ cười nhẹ hết sức giả dối, ý cười không chạm tới đáy mắt mà bị một lớp băng mỏng ngăn cản : " Chỉ là kỹ thuật của tôi sẽ kiến Diệp tổng chê cười thôi "
Diệp Phong Minh không nói gì chỉ ưu nhã nâng tay phải ra làm một động tác mời, Lăng Vũ Huyền cũng rất tự nhiên nâng tay phải lên.
Khi tay hai người vừa chạm nhau cứ như một luồng điện chạy qua rất nhanh kiến cả cùng sững lại, mọi thứ xung quanh cứ như bốc hơi hết chỉ còn lại ánh đèn, chỉ còn những điệu nhạc nhẹ và cũng chỉ còn hai người.
Bàn tay của Diệp Phong Minh lúc đầucóhơi cưng ngắt ôm eo nhỏ nhắn của Lăng Vũ Huyền nhưng rất nhanh liền thả lỏng tay, bước chân cũng ổn định hơn, anh tham lam khịt mũi một cái một mùi thơm bay thẳng vào mũi anh, hương thơm hoa nhài nhàn nhạt.
Lăng Vũ Huyền vẫn ưu nhã di chuyển đầu hơi nghiên qua bên trái, ánh mắt lựa chọn né tránh không nhìn gương mặt tuyệt mĩ kia nhìn cứ như là đang tập trung vào bước nhảy nhưng thật ra là cô đang âm thầm đỏ mặt nha.
Được nhảy chung với thần tượng nha, hơn nữa mùi hương trên người thần tượng rất tốt nha,nữchính à cô thật khôngcómắt một chút nào cả.
Chỉ là khung cảnh lãng mạn bị cắt đứt bởi... " bộp " Lăng Vũ Huyền đạp một phát vào chân Diệp Phong Minh.
Diệp Phong Minh cũng cứng người lại một chút, khóe môi đang cười cũng cứng ngắt nhìn Lăng Vũ Huyền đang nhịn cười run rẩy phía dưới.
Tiểu mỗ mèo nàycóphải hay không là cố tình đạp vào chân hắn, chẳng lẽ cô không thích nhảy với hắn đến vậy?
Nếu Lăng Vũ Huyền biết được suy nghĩ của Diệp Phong Minh chắc chắn sẽ kêu oan nha, trong bảykiếpqua thứ cô ghét nhất chính là học khiêu vũ vì thế học hai ba ngày cô liền kiếm lý do công việc học hay làm việc bận rộn mà trốn không tập khiêu vũ.
Mà lý do đơn giản của việc cô không thích khiêu vũ vì cô rất ghét người khác đặt tay ngay eo mình, cái cảm giác nhưcóngười đụng chạm thật ớn lạnh.... vì thế khiêu vũ của cô luôn không tốt chỉ cần nhảy một hồi là thế nào cũng sẽcólỗi hoặc đạp chân bạn nhảy.
Lăng Vũ Huyền chưa bao giờ cảm thấy trong 18 vạn năm qua bất lực như vậy cô rất không muốn đạp chân thần tượng nha.
" Bộp ...." cô cố thả chậm tốc độ nhưng mà vẫn đạp phải chân của Diệp Phong Minh.
" Lăng Vũ Huyền.... " Giọng điệu của Diệp Phong Minh cũng trở nên không được tốt lắm.
Lăng Vũ Huyền cuối đầu xuống như một đứa trẻ phạm lỗi nhưng vẫn cứng miệng bất mãn nói : " Tôi đã nói là tôi khiêu vũ rất tệ mà anh không tin "
" Cô ..." Diệp Phong Minh đang tính nói cái gì nữa thì tiểu mỗ mèo nào đó trượt đặt đạp một cái thật mạnh lên chân của anh khiến anh đau muốn chết...
" Bộp ...." Lần này cả hai đều chết lạnh di chuyển theo nhạc, Lăng Vũ Huyền sắc mặt ngày càng trắng, bàn tay cũng run rẩy, cô thật không cố ý nha.
Diệp Phong Minh bị ăn đau đến nắm chặt eo của Lăng Vũ huyền khiến thân thể của hai người xác vào nhau không một khe hở.
Cả hai đều muốn nhanh hết bài nhạc để còn ra khỏi sàn nhảy chứ kiểu này cả hai đều .... không thể chịu nổi.
Chỉ là cả hai đều không biết thật ra bài nhạc này vốn dĩ nó không dài như thế nhưngcóngười cố tình làm cho nó dài ra hơn 7 phút.
Dương Hạo Quân đứng trong bóng tối hai tay đút túi quần đôi mắt nhìn chằm chằm hai bóng người trên sàn nhảy, mặc dù đứng rất xa nhưng hắn vẫn thấy được nét mặt của Lăng Vũ Huyền chuyển xuống trắng xanh, mồ hơi rơi trên trán, còn sắc mặt của Diệp Phong Mình thì đang cắn răng chịu đựng cái gì đó.
Mắt dẹp của hắn nheo lại sau đó nhìn đồng hồ trên tay, thuốc đãcótác dụng rồi sao, trò chơi đến lúc bắt dầu rồi.... chỉ là hắn không biết rằng Lăng Vũ Huyền căn bản không uống ly rượu kia.
Bên này Diệp Phong Minh nhìn qua ly rượu lại nhìn Lăng Vũ Huyền đang ngây ra, khoé miệng nâng lên nụ cười rất khẻ: " Lăng tiểu thư chúng ta lại gặp nhau rồi "
" Diệp tổng, xin chào lần trước vẫn chưa chào hỏi ...." Lăng Vũ Huyền ưu nhã nâng khóe mắt, nụ cười của yêu nghiệtnamphụthật đáng sợ.
Chỉ một cái nhết môi cũngcósức hút lớn như vậy, còncócái gương mặt đẹp hơn cảnữnhân kia thật làm cho người ta ganh tị đến thổ huyết thì mới thôi.
" Tôicóthể mời cô nhảy một bài được chứ. " Diệp Phong Minh hơi cứng nhắc lên tiếng hỏi.
Lăng Vũ Huyền đơ người vài giây,cóai nói cho cô biết kịch tình cẩu huyết vì sao lại thay đổi theo chiều hướng không còn cách cứu vãn nữa không.
Namphụmở miệng mời cô nhảy nha, côcónên mở tiệc ăn mừng vì ngoàinữchínhnamphụcòn nói chuyện với một ngườiphụnữcác còn mời ngườiphụnữấy nhảy nữa không mà đó còn lànữphụcản trởnữchính.
" Đó là vinh hạnh của tôi .... " Tuyệt đối chẳng vinh hạnh tý nào, trong lòng Lăng Vũ Huyền kêu gào nhưng vẽ mặt của cô treo một nụ cười nhẹ hết sức giả dối, ý cười không chạm tới đáy mắt mà bị một lớp băng mỏng ngăn cản : " Chỉ là kỹ thuật của tôi sẽ kiến Diệp tổng chê cười thôi "
Diệp Phong Minh không nói gì chỉ ưu nhã nâng tay phải ra làm một động tác mời, Lăng Vũ Huyền cũng rất tự nhiên nâng tay phải lên.
Khi tay hai người vừa chạm nhau cứ như một luồng điện chạy qua rất nhanh kiến cả cùng sững lại, mọi thứ xung quanh cứ như bốc hơi hết chỉ còn lại ánh đèn, chỉ còn những điệu nhạc nhẹ và cũng chỉ còn hai người.
Bàn tay của Diệp Phong Minh lúc đầucóhơi cưng ngắt ôm eo nhỏ nhắn của Lăng Vũ Huyền nhưng rất nhanh liền thả lỏng tay, bước chân cũng ổn định hơn, anh tham lam khịt mũi một cái một mùi thơm bay thẳng vào mũi anh, hương thơm hoa nhài nhàn nhạt.
Lăng Vũ Huyền vẫn ưu nhã di chuyển đầu hơi nghiên qua bên trái, ánh mắt lựa chọn né tránh không nhìn gương mặt tuyệt mĩ kia nhìn cứ như là đang tập trung vào bước nhảy nhưng thật ra là cô đang âm thầm đỏ mặt nha.
Được nhảy chung với thần tượng nha, hơn nữa mùi hương trên người thần tượng rất tốt nha,nữchính à cô thật khôngcómắt một chút nào cả.
Chỉ là khung cảnh lãng mạn bị cắt đứt bởi... " bộp " Lăng Vũ Huyền đạp một phát vào chân Diệp Phong Minh.
Diệp Phong Minh cũng cứng người lại một chút, khóe môi đang cười cũng cứng ngắt nhìn Lăng Vũ Huyền đang nhịn cười run rẩy phía dưới.
Tiểu mỗ mèo nàycóphải hay không là cố tình đạp vào chân hắn, chẳng lẽ cô không thích nhảy với hắn đến vậy?
Nếu Lăng Vũ Huyền biết được suy nghĩ của Diệp Phong Minh chắc chắn sẽ kêu oan nha, trong bảykiếpqua thứ cô ghét nhất chính là học khiêu vũ vì thế học hai ba ngày cô liền kiếm lý do công việc học hay làm việc bận rộn mà trốn không tập khiêu vũ.
Mà lý do đơn giản của việc cô không thích khiêu vũ vì cô rất ghét người khác đặt tay ngay eo mình, cái cảm giác nhưcóngười đụng chạm thật ớn lạnh.... vì thế khiêu vũ của cô luôn không tốt chỉ cần nhảy một hồi là thế nào cũng sẽcólỗi hoặc đạp chân bạn nhảy.
Lăng Vũ Huyền chưa bao giờ cảm thấy trong 18 vạn năm qua bất lực như vậy cô rất không muốn đạp chân thần tượng nha.
" Bộp ...." cô cố thả chậm tốc độ nhưng mà vẫn đạp phải chân của Diệp Phong Minh.
" Lăng Vũ Huyền.... " Giọng điệu của Diệp Phong Minh cũng trở nên không được tốt lắm.
Lăng Vũ Huyền cuối đầu xuống như một đứa trẻ phạm lỗi nhưng vẫn cứng miệng bất mãn nói : " Tôi đã nói là tôi khiêu vũ rất tệ mà anh không tin "
" Cô ..." Diệp Phong Minh đang tính nói cái gì nữa thì tiểu mỗ mèo nào đó trượt đặt đạp một cái thật mạnh lên chân của anh khiến anh đau muốn chết...
" Bộp ...." Lần này cả hai đều chết lạnh di chuyển theo nhạc, Lăng Vũ Huyền sắc mặt ngày càng trắng, bàn tay cũng run rẩy, cô thật không cố ý nha.
Diệp Phong Minh bị ăn đau đến nắm chặt eo của Lăng Vũ huyền khiến thân thể của hai người xác vào nhau không một khe hở.
Cả hai đều muốn nhanh hết bài nhạc để còn ra khỏi sàn nhảy chứ kiểu này cả hai đều .... không thể chịu nổi.
Chỉ là cả hai đều không biết thật ra bài nhạc này vốn dĩ nó không dài như thế nhưngcóngười cố tình làm cho nó dài ra hơn 7 phút.
Dương Hạo Quân đứng trong bóng tối hai tay đút túi quần đôi mắt nhìn chằm chằm hai bóng người trên sàn nhảy, mặc dù đứng rất xa nhưng hắn vẫn thấy được nét mặt của Lăng Vũ Huyền chuyển xuống trắng xanh, mồ hơi rơi trên trán, còn sắc mặt của Diệp Phong Mình thì đang cắn răng chịu đựng cái gì đó.
Mắt dẹp của hắn nheo lại sau đó nhìn đồng hồ trên tay, thuốc đãcótác dụng rồi sao, trò chơi đến lúc bắt dầu rồi.... chỉ là hắn không biết rằng Lăng Vũ Huyền căn bản không uống ly rượu kia.
Tác giả :
Minh Ngọc Huyên