Thoại Hồ
Chương 48: Nguyên hình
Bạch Lê ngủ một giấc này là ngủ đến hai ngày, khiến cho Du Thanh cảm thấy một thấy một trận áy náy và đau lòng, ban ngày khi có người đến gõ cửa thì đều phải che khuất cái đuôi hắn cho kỹ lại, còn phải vuốt vuốt cho phẳng lại thay hắn, miễn làm cho người khác có điều hoài nghi.
Những người khác đối với việc hắn ban ngày mà đi ngủ thì cũng không thấy có gì kỳ quái, dù sao cũng biết hắn hai ngày này vẫn luôn canh giữ tại bên giường, nhất định là mệt nhọc, hơn nữa thời gian ghé qua cũng ngắn, dĩ nhiên sẽ không rõ lắm đến tột cùng là hắn đã ngủ bao lâu.
Sáng sớm ngày thứ ba, Bạch Lê rốt cuộc tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, nhất thời không rõ ràng lắm chính mình đang ở nơi nào, nhìn nhìn chung quanh mới quan sát rõ được gian phòng này.
Giấc ngủ đã được bổ sung, cơn buồn ngủ cũng tiêu tán, cả người đều trở nên có tinh thần không ít, chỉ là toàn thân bủn rủn vô lực. Bạch Lê giật giật tay chân, nhớ tới chính mình đã làm chuyện thập phần thân mật với Du Thanh, nhìn chằm chằm đỉnh giường mà nheo mắt cười rộ lên, nở nụ cười một lát mới phát giác trong phòng không có thanh âm, vội vàng từ trên giường ngồi dậy:" A Thanh?"
Kêu liên tiếp hai tiếng cũng không thấy có người đáp, Bạch Lê trong lòng hoảng hốt, nhanh chóng từ trên giường đứng lên, vừa định nhảy xuống giường, bỗng nhiên cảm thấy là lạ, cúi đầu nhìn xuống, toàn thân mình lại trống trơn, dư quang đảo qua, nhìn chằm chằm cái đuôi mình rồi sửng sốt một lát, nhất thời cả kinh, hai tay thò ra sau mông sờ sờ, rồi nâng tay lên sờ sờ lỗ tai, hoàn toàn nghĩ không ra mình khi nào thì biến thành như vậy.
Bạch Lê nháy mắt mấy cái, muốn thu lại cái đuôi và lỗ tai, nhưng là hắn vừa mới tỉnh ngủ, vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, linh lực lại không sử dụng được, mất nửa ngày mà vẫn không thể nào giấu đi được.
Đang không biết làm sao nên cũng chưa từng chú ý tới cánh cửa bên ngoài không tiếng động mở ra rồi khép lại, Bạch Lê cân nhắc mãi nhưng cứ giống như là mất trí nhớ vậy, dù có như thế nào thì cũng không thể nhớ rõ, vốn dĩ là muốn cho Du Thanh một kinh hỉ, hiện tại cũng không biết là hắn có nhìn thấy chưa.
Du Thanh bưng điểm tâm bước vào, đặt lên bàn, lách qua bình phong đi tới phòng trong, vừa ngẩng đầu liền thấy hắn vẻ mặt mê mang mà đứng cao ở trên giường, sửng sốt một chút, ôn nhu nói:" A Lê, ngươi tỉnh?"
“A!" Bạch Lê bị dọa một trận hết hồn, trừng mắt nhìn hắn:" A Thanh!".
Hai người đứng đối diện nhau mà mắt to trừng mắt nhỏ, Du Thanh một thân sạch sẽ mặt mang mỉm cười, còn Bạch Lê là trống trơn với tai hồ trên đầu, kéo theo chín cái đuôi hồ lớn, trừng mắt vẻ mặt không biết làm sao.
Ý cười trong mắt Du Thanh càng thêm sâu sắc, hướng bên giường đi đến.
“A!" Bạch Lê bỗng nhiên kêu sợ hãi một tiếng, ngồi xồm xuống kéo chăn che mình lại, tiếp tục ngây ngẩn cả người, cũng không biết tại sao mình lại phải làm như vậy, đành phải tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.
Du Thanh dở khóc dở cười, đi qua kéo tấm chăn hắn đang nắm chặt trong tay xuống, đưa tay ôm thắt lưng hắn, cười nói:" Tiểu hồ yêu, ngươi đây là đang làm cái gì? Mau xuống dưới".
Bạch Lê vẫn không nhúc nhích, tức giận mà sờ sờ sau mông, thầm thầm thì thì nói:" A Thanh, ngươi biết rồi sao? Ta còn chuẩn bị cho ngươi một kinh hỉ đâu…"
Du Thanh hôn thân lên bụng hắn, cười nói:" Đã muốn thật kinh hỉ. Mau xuống dưới đây khoác quần áo vào! Cái đuôi này của ngươi dài ra rồi cũng không thu vào được, ta cũng không biết nên làm thế nào mặc quần áo vào cho ngươi, đành phải để cho ngươi *** mà ngủ".
Bạch Lê đột nhiên nhăn nhó lên, do do dự dự nhìn hắn, một lúc lâu mới nói:"A Thanh, ngươi có thích ta như vầy hay không?".
Tay Du Thanh bỗng nhiên căng lên, tay kia thì luồn xuống khuỷu chân của hắn, không hề dự triệu mà bế hắn lên, tại trên môi hắn hôn thân, cười nói:" Thích “. Nói xong đá đá đôi giày trước giường, buông hắn xuống, làm cho hai chân hắn đứng trên giày, lấy quần áo đặt một bên thay vào cho hắn.
Bạch Lê vui sướng mà nhìn hắn:" Thât sự?"
Du Thanh nhéo nhéo lỗ tai hắn, thấy hắn hưởng thụ mà nheo mắt lại, cười rộ lên:" Dĩ nhiên là thật, không phải đã nói rồi sao? Dù ngươi có biến thành bộ dáng gì đi nữa thì ta cũng đều thích hết".
Bạch Lê nhất thời khôi phục tinh thần, vui vẻ mà một phen ôm cổ hắn, nâng chân nhảy dựng lên liền quấn lấy thắt lưng hắn, còn chưa có quấn chắc, mặt đột nhiên nhăn lại, vội vàng buông chân xuống, xoa xoa mông vẻ mặt đau khổ nói:" Đau…"
Du Thanh vừa đau lòng buồn cười, vội vàng giúp đỡ mà xoa xoa mông cho hắn. ( Đau bên trong sao anh lại xoa bên ngoài? =)]
Bạch Lê lập tức liền nhớ tới các loại triền miên trong sơn động, nhất thời hơi thở có chút dồn dập, giương mắt nhìn hắn, con ngươi sáng ngời trong suốt, trong lòng vui mừng như muốn tràn ra, không biết phải biểu đạt như thế nào mới tốt, lần thứ hai ôm lấy hắn, hung hăng cọ lên sườn mặt và cổ hắn, cười gọi tên hắn, làm nũng:" A Thanh…"
Du Thanh trong mắt ý cười minh mị, nhớ tới nguyên bản khi hắn còn làm hồ ly cũng thích cọ mình như vậy, trong lòng dị thường mềm mại, sờ sờ đầu hắn, ôm hắn làm cho hắn có thể cọ cho đủ.
Bạch Lê súc miệng rửa mặt sạch, cùng hắn ăn điểm tâm, nhưng lỗ tai và cái đuôi vẫn như cũ mà không thu về, thật sự là thân mình rất mệt mỏi, thế là cả ngày cũng không ra cửa, ở trong phòng nghỉ ngơi.
Hiện giờ thi Đình chấm dứt, Du Thanh cũng không còn bị áp lực thi cử, chỉ cần chờ xem kết quả là được, những ngày này lập tức trở nên thanh nhàn xuống, liền ngồi ở trước cửa sổ trải giấy mài mực, vẽ lại bộ dáng lúc này của Bạch Lê, bất quá vì phòng ngừa không cẩn thận bị người nhìn thấy nên chỉ vẽ thần thái của hắn, vẫn chưa vẽ lỗ tai và cái đuôi hắn.
Bạch Lê gục xuống bàn nhìn hắn cười ngây ngô, cái đuôi quét lên đùi hắn một chút, thấy hắn nhìn qua hướng mình, nhất thời cười đến càng vui vẻ.
Du Thanh đưa tay xoa bóp lỗ tai hắn, cười nói:" Biến về hồ ly cho ta nhìn một cái đi".
“Úc!" Bạch Lê lên tiếng, thử rúc người một chút rồi chui xuống bàn.
Du Thanh sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn hắn:" Như thế nào lại trốn đi?".
“ Không được nhìn lén!" Bạch Lê ngồi xổm ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn hắn, thấy hắn vẫn cứ nhìn mình, hầm hừ mà vỗ vỗ lên đầu gối hắn:" Đã nói là không được nhìn!"
Du Thanh nén cười ngẩng đầu, lần thứ hai cầm bút vẽ tranh, vừa mới vẽ hai nét, trên đùi liền có móng vuốt cào cào lên, vội vàng đặt bút xuống, xoay người nhìn phía dưới bàn.
Hồ ly bên chân ấy cùng với dáng vẻ ngàn năm trước nhìn thấy cũng không có gì khác biệt, đôi mắt dài nhỏ linh động, móng vuốt cong cong, lỗ tai linh lung, cái đuôi xõa tung, toàn thân tuyết trắng, cực kỳ linh khí.
Du Thanh trong mắt ý cười dạt dào, đi tới một bên nhuyễn tháp, vỗ vỗ lên đùi:" A Lê, lại đây".
Lỗ tai hồ ly giật giật, tuy rằng không cười được, nhưng vẫn có thể nhìn ra ý cười trong mắt, hai ba cái liền nhảy lên trên đùi hắn, ngẩng đầu nhìn hắn nửa ngày, cọ cọ lên ngực hắn.
Du Thanh sờ sờ lông mao mềm mại trên người hắn, nâng cổ hắn lên gãi gãi, tựa lưng vào ghế ngồi cười rộ lên:" A Lê, cái này là ngươi phải chịu thiệt rồi, nếu ta có nói xấu ngươi thì ngươi cũng không thể phản bác lại ta".
Hồ ly vung cái đuôi vỗ vỗ lên người hắn, ngẩng đầu hướng hắn xèo xèo mà kêu, tại trên người hắn bước hai bước, hai chân trước đặt lên ngực hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, vẻ mặt không thoải mái.
Du Thanh nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong thoáng chốc cứ ngỡ rằng mình lại về tới những ngày trên thiên giới năm đó, thấy hắn chịu nhiều khổ cực như vậy nhưng vẫn đơn thuần như lúc ban đầu, nhịn không được trong lòng thở dài, lần thứ hai cảm thấy đau lòng, ôn nhu mà từng chút từng chút vuốt ve trên người hắn.
Hồ ly hưởng thụ mà nheo lại ánh mắt, lỗ tai cùng khum về phía sau, đang lúc chuẩn bị liếm lên mặt hắn một chút thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Hồ ly hoảng hốt, nhanh chóng hóa thành hình người, ghé vào trên người Du Thanh. Du Thanh sờ sờ lên đuôi hắn, cười nói:" Bộ dáng ngươi thế này thì làm sao đi gặp người? Mau biến trở về đi".
Bạch Lê sửng sốt một chút, gật gật đầu:" Úc!" Vừa nãy còn bảo Du Thanh không được nhìn lén, lúc này chính mình liền quên béng, trong chớp mắt đứng trước mặt hắn mà biến trở về hồ ly.
Bên ngoài lần thứ hai truyền đến tiếng đập cửa:" Du huynh có ở đây không?".
Du Thanh nhanh chóng đi tới bên giường, nhét Bạch Lê vào ổ chăn, cách chăn mà trấn an vỗ vỗ lên người hắn, đi ra mở cửa:" Trương huynh? Có việc ư?"
Trương Nguyên Tài gật gật đầu:" Du huynh, mực của ta dùng hết rồi, muốn tới đây nhìn xem có thể mượn một chút của ngươi được không".
Du Thanh vội vàng mời hắn vào:" Chỗ này của ta vừa lúc còn có một thỏi mực còn chưa dùng qua, ngươi cầm đi".
“ Thật tốt quá! Đa tạ Du huynh! Chờ ngày mai ta đi mua rồi đem đến trả cho ngươi“.
“ Trương huynh khách khí! “.
Trương Nguyên Tài tiếp nhận thỏi mực, theo bản năng nhìn lướt qua bên giường:" Thư đồng của ngươi còn đang…. A ? Đó là cái gì ? “.
Du Thanh nhìn lướt qua bên giường, bình tĩnh nói:" Quần áo".
“ A ! “ Trương Nguyên Tài gật gật đầu:" Vì sao không thấy thư đồng nhà ngươi?"
“ Hắn đi phòng bếp “.
Trương Nguyên Tài sửng sốt một chút : “ Ta mới vừa đi qua phòng bếp, vì sao không thấy hắn ? “
“Khụ…" Du Thanh mân nhếch môi:" Kia đại khái là… Đi ngoài đi…"
“ A…" Trương Nguyên tài gật gật đầu, đột nhiên hưng phấn nói:" Đúng rồi! Du huynh ! Ta vừa lúc có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi ! “.
Khóe miệng Du Thanh hơi hơi co rút : “Trương huynh mời ngồi".
Trương Nguyên Tài hưng trí cực cao, vội vàng ngồi xuống hàn huyên với hắn, hơn nửa ngày trôi qua, lần thứ hai nghi hoặc : “ Vì sao thư đồng nhà ngươi còn chưa trở về ? “.
Du Thanh nhanh chóng từ trên băng ghế đứng lên : “ Có thể là bị tiêu chảy hay không ? Ta đi xem một chút ! “.
Trương Nguyên Tài vội vàng đứng lên theo : “ Hảo, ngươi nhanh đi đi ! Ta cũng cần phải trở về “.
“ Hảo" thần sắc Du Thanh vội vàng, cùng đi ra cửa với hắn, đợi hắn về phòng rồi mới vội vàng xoay người, nhanh chóng vào nhà đóng cửa lại.
Bạch Lê nghe được động tĩnh, trộm ló đầu ra từ trong chăn nhìn nhìn, nhanh chóng nhảy xuống hóa thành hình người, lập tức tiến lên bổ nhào vào người hắn : “ Tên ngốc mọt sách này thật đáng ghét ! “.
Du Thanh đóng cửa rồi ôm hắn lại, nhịn nửa ngày, chung quy cũng nhịn không được, ôm bả vai hắn cười rộ lên : “ Lần sau ngươi lại đi trêu cợt hắn một lần “.
Những người khác đối với việc hắn ban ngày mà đi ngủ thì cũng không thấy có gì kỳ quái, dù sao cũng biết hắn hai ngày này vẫn luôn canh giữ tại bên giường, nhất định là mệt nhọc, hơn nữa thời gian ghé qua cũng ngắn, dĩ nhiên sẽ không rõ lắm đến tột cùng là hắn đã ngủ bao lâu.
Sáng sớm ngày thứ ba, Bạch Lê rốt cuộc tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, nhất thời không rõ ràng lắm chính mình đang ở nơi nào, nhìn nhìn chung quanh mới quan sát rõ được gian phòng này.
Giấc ngủ đã được bổ sung, cơn buồn ngủ cũng tiêu tán, cả người đều trở nên có tinh thần không ít, chỉ là toàn thân bủn rủn vô lực. Bạch Lê giật giật tay chân, nhớ tới chính mình đã làm chuyện thập phần thân mật với Du Thanh, nhìn chằm chằm đỉnh giường mà nheo mắt cười rộ lên, nở nụ cười một lát mới phát giác trong phòng không có thanh âm, vội vàng từ trên giường ngồi dậy:" A Thanh?"
Kêu liên tiếp hai tiếng cũng không thấy có người đáp, Bạch Lê trong lòng hoảng hốt, nhanh chóng từ trên giường đứng lên, vừa định nhảy xuống giường, bỗng nhiên cảm thấy là lạ, cúi đầu nhìn xuống, toàn thân mình lại trống trơn, dư quang đảo qua, nhìn chằm chằm cái đuôi mình rồi sửng sốt một lát, nhất thời cả kinh, hai tay thò ra sau mông sờ sờ, rồi nâng tay lên sờ sờ lỗ tai, hoàn toàn nghĩ không ra mình khi nào thì biến thành như vậy.
Bạch Lê nháy mắt mấy cái, muốn thu lại cái đuôi và lỗ tai, nhưng là hắn vừa mới tỉnh ngủ, vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, linh lực lại không sử dụng được, mất nửa ngày mà vẫn không thể nào giấu đi được.
Đang không biết làm sao nên cũng chưa từng chú ý tới cánh cửa bên ngoài không tiếng động mở ra rồi khép lại, Bạch Lê cân nhắc mãi nhưng cứ giống như là mất trí nhớ vậy, dù có như thế nào thì cũng không thể nhớ rõ, vốn dĩ là muốn cho Du Thanh một kinh hỉ, hiện tại cũng không biết là hắn có nhìn thấy chưa.
Du Thanh bưng điểm tâm bước vào, đặt lên bàn, lách qua bình phong đi tới phòng trong, vừa ngẩng đầu liền thấy hắn vẻ mặt mê mang mà đứng cao ở trên giường, sửng sốt một chút, ôn nhu nói:" A Lê, ngươi tỉnh?"
“A!" Bạch Lê bị dọa một trận hết hồn, trừng mắt nhìn hắn:" A Thanh!".
Hai người đứng đối diện nhau mà mắt to trừng mắt nhỏ, Du Thanh một thân sạch sẽ mặt mang mỉm cười, còn Bạch Lê là trống trơn với tai hồ trên đầu, kéo theo chín cái đuôi hồ lớn, trừng mắt vẻ mặt không biết làm sao.
Ý cười trong mắt Du Thanh càng thêm sâu sắc, hướng bên giường đi đến.
“A!" Bạch Lê bỗng nhiên kêu sợ hãi một tiếng, ngồi xồm xuống kéo chăn che mình lại, tiếp tục ngây ngẩn cả người, cũng không biết tại sao mình lại phải làm như vậy, đành phải tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.
Du Thanh dở khóc dở cười, đi qua kéo tấm chăn hắn đang nắm chặt trong tay xuống, đưa tay ôm thắt lưng hắn, cười nói:" Tiểu hồ yêu, ngươi đây là đang làm cái gì? Mau xuống dưới".
Bạch Lê vẫn không nhúc nhích, tức giận mà sờ sờ sau mông, thầm thầm thì thì nói:" A Thanh, ngươi biết rồi sao? Ta còn chuẩn bị cho ngươi một kinh hỉ đâu…"
Du Thanh hôn thân lên bụng hắn, cười nói:" Đã muốn thật kinh hỉ. Mau xuống dưới đây khoác quần áo vào! Cái đuôi này của ngươi dài ra rồi cũng không thu vào được, ta cũng không biết nên làm thế nào mặc quần áo vào cho ngươi, đành phải để cho ngươi *** mà ngủ".
Bạch Lê đột nhiên nhăn nhó lên, do do dự dự nhìn hắn, một lúc lâu mới nói:"A Thanh, ngươi có thích ta như vầy hay không?".
Tay Du Thanh bỗng nhiên căng lên, tay kia thì luồn xuống khuỷu chân của hắn, không hề dự triệu mà bế hắn lên, tại trên môi hắn hôn thân, cười nói:" Thích “. Nói xong đá đá đôi giày trước giường, buông hắn xuống, làm cho hai chân hắn đứng trên giày, lấy quần áo đặt một bên thay vào cho hắn.
Bạch Lê vui sướng mà nhìn hắn:" Thât sự?"
Du Thanh nhéo nhéo lỗ tai hắn, thấy hắn hưởng thụ mà nheo mắt lại, cười rộ lên:" Dĩ nhiên là thật, không phải đã nói rồi sao? Dù ngươi có biến thành bộ dáng gì đi nữa thì ta cũng đều thích hết".
Bạch Lê nhất thời khôi phục tinh thần, vui vẻ mà một phen ôm cổ hắn, nâng chân nhảy dựng lên liền quấn lấy thắt lưng hắn, còn chưa có quấn chắc, mặt đột nhiên nhăn lại, vội vàng buông chân xuống, xoa xoa mông vẻ mặt đau khổ nói:" Đau…"
Du Thanh vừa đau lòng buồn cười, vội vàng giúp đỡ mà xoa xoa mông cho hắn. ( Đau bên trong sao anh lại xoa bên ngoài? =)]
Bạch Lê lập tức liền nhớ tới các loại triền miên trong sơn động, nhất thời hơi thở có chút dồn dập, giương mắt nhìn hắn, con ngươi sáng ngời trong suốt, trong lòng vui mừng như muốn tràn ra, không biết phải biểu đạt như thế nào mới tốt, lần thứ hai ôm lấy hắn, hung hăng cọ lên sườn mặt và cổ hắn, cười gọi tên hắn, làm nũng:" A Thanh…"
Du Thanh trong mắt ý cười minh mị, nhớ tới nguyên bản khi hắn còn làm hồ ly cũng thích cọ mình như vậy, trong lòng dị thường mềm mại, sờ sờ đầu hắn, ôm hắn làm cho hắn có thể cọ cho đủ.
Bạch Lê súc miệng rửa mặt sạch, cùng hắn ăn điểm tâm, nhưng lỗ tai và cái đuôi vẫn như cũ mà không thu về, thật sự là thân mình rất mệt mỏi, thế là cả ngày cũng không ra cửa, ở trong phòng nghỉ ngơi.
Hiện giờ thi Đình chấm dứt, Du Thanh cũng không còn bị áp lực thi cử, chỉ cần chờ xem kết quả là được, những ngày này lập tức trở nên thanh nhàn xuống, liền ngồi ở trước cửa sổ trải giấy mài mực, vẽ lại bộ dáng lúc này của Bạch Lê, bất quá vì phòng ngừa không cẩn thận bị người nhìn thấy nên chỉ vẽ thần thái của hắn, vẫn chưa vẽ lỗ tai và cái đuôi hắn.
Bạch Lê gục xuống bàn nhìn hắn cười ngây ngô, cái đuôi quét lên đùi hắn một chút, thấy hắn nhìn qua hướng mình, nhất thời cười đến càng vui vẻ.
Du Thanh đưa tay xoa bóp lỗ tai hắn, cười nói:" Biến về hồ ly cho ta nhìn một cái đi".
“Úc!" Bạch Lê lên tiếng, thử rúc người một chút rồi chui xuống bàn.
Du Thanh sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn hắn:" Như thế nào lại trốn đi?".
“ Không được nhìn lén!" Bạch Lê ngồi xổm ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn hắn, thấy hắn vẫn cứ nhìn mình, hầm hừ mà vỗ vỗ lên đầu gối hắn:" Đã nói là không được nhìn!"
Du Thanh nén cười ngẩng đầu, lần thứ hai cầm bút vẽ tranh, vừa mới vẽ hai nét, trên đùi liền có móng vuốt cào cào lên, vội vàng đặt bút xuống, xoay người nhìn phía dưới bàn.
Hồ ly bên chân ấy cùng với dáng vẻ ngàn năm trước nhìn thấy cũng không có gì khác biệt, đôi mắt dài nhỏ linh động, móng vuốt cong cong, lỗ tai linh lung, cái đuôi xõa tung, toàn thân tuyết trắng, cực kỳ linh khí.
Du Thanh trong mắt ý cười dạt dào, đi tới một bên nhuyễn tháp, vỗ vỗ lên đùi:" A Lê, lại đây".
Lỗ tai hồ ly giật giật, tuy rằng không cười được, nhưng vẫn có thể nhìn ra ý cười trong mắt, hai ba cái liền nhảy lên trên đùi hắn, ngẩng đầu nhìn hắn nửa ngày, cọ cọ lên ngực hắn.
Du Thanh sờ sờ lông mao mềm mại trên người hắn, nâng cổ hắn lên gãi gãi, tựa lưng vào ghế ngồi cười rộ lên:" A Lê, cái này là ngươi phải chịu thiệt rồi, nếu ta có nói xấu ngươi thì ngươi cũng không thể phản bác lại ta".
Hồ ly vung cái đuôi vỗ vỗ lên người hắn, ngẩng đầu hướng hắn xèo xèo mà kêu, tại trên người hắn bước hai bước, hai chân trước đặt lên ngực hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, vẻ mặt không thoải mái.
Du Thanh nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong thoáng chốc cứ ngỡ rằng mình lại về tới những ngày trên thiên giới năm đó, thấy hắn chịu nhiều khổ cực như vậy nhưng vẫn đơn thuần như lúc ban đầu, nhịn không được trong lòng thở dài, lần thứ hai cảm thấy đau lòng, ôn nhu mà từng chút từng chút vuốt ve trên người hắn.
Hồ ly hưởng thụ mà nheo lại ánh mắt, lỗ tai cùng khum về phía sau, đang lúc chuẩn bị liếm lên mặt hắn một chút thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Hồ ly hoảng hốt, nhanh chóng hóa thành hình người, ghé vào trên người Du Thanh. Du Thanh sờ sờ lên đuôi hắn, cười nói:" Bộ dáng ngươi thế này thì làm sao đi gặp người? Mau biến trở về đi".
Bạch Lê sửng sốt một chút, gật gật đầu:" Úc!" Vừa nãy còn bảo Du Thanh không được nhìn lén, lúc này chính mình liền quên béng, trong chớp mắt đứng trước mặt hắn mà biến trở về hồ ly.
Bên ngoài lần thứ hai truyền đến tiếng đập cửa:" Du huynh có ở đây không?".
Du Thanh nhanh chóng đi tới bên giường, nhét Bạch Lê vào ổ chăn, cách chăn mà trấn an vỗ vỗ lên người hắn, đi ra mở cửa:" Trương huynh? Có việc ư?"
Trương Nguyên Tài gật gật đầu:" Du huynh, mực của ta dùng hết rồi, muốn tới đây nhìn xem có thể mượn một chút của ngươi được không".
Du Thanh vội vàng mời hắn vào:" Chỗ này của ta vừa lúc còn có một thỏi mực còn chưa dùng qua, ngươi cầm đi".
“ Thật tốt quá! Đa tạ Du huynh! Chờ ngày mai ta đi mua rồi đem đến trả cho ngươi“.
“ Trương huynh khách khí! “.
Trương Nguyên Tài tiếp nhận thỏi mực, theo bản năng nhìn lướt qua bên giường:" Thư đồng của ngươi còn đang…. A ? Đó là cái gì ? “.
Du Thanh nhìn lướt qua bên giường, bình tĩnh nói:" Quần áo".
“ A ! “ Trương Nguyên Tài gật gật đầu:" Vì sao không thấy thư đồng nhà ngươi?"
“ Hắn đi phòng bếp “.
Trương Nguyên Tài sửng sốt một chút : “ Ta mới vừa đi qua phòng bếp, vì sao không thấy hắn ? “
“Khụ…" Du Thanh mân nhếch môi:" Kia đại khái là… Đi ngoài đi…"
“ A…" Trương Nguyên tài gật gật đầu, đột nhiên hưng phấn nói:" Đúng rồi! Du huynh ! Ta vừa lúc có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi ! “.
Khóe miệng Du Thanh hơi hơi co rút : “Trương huynh mời ngồi".
Trương Nguyên Tài hưng trí cực cao, vội vàng ngồi xuống hàn huyên với hắn, hơn nửa ngày trôi qua, lần thứ hai nghi hoặc : “ Vì sao thư đồng nhà ngươi còn chưa trở về ? “.
Du Thanh nhanh chóng từ trên băng ghế đứng lên : “ Có thể là bị tiêu chảy hay không ? Ta đi xem một chút ! “.
Trương Nguyên Tài vội vàng đứng lên theo : “ Hảo, ngươi nhanh đi đi ! Ta cũng cần phải trở về “.
“ Hảo" thần sắc Du Thanh vội vàng, cùng đi ra cửa với hắn, đợi hắn về phòng rồi mới vội vàng xoay người, nhanh chóng vào nhà đóng cửa lại.
Bạch Lê nghe được động tĩnh, trộm ló đầu ra từ trong chăn nhìn nhìn, nhanh chóng nhảy xuống hóa thành hình người, lập tức tiến lên bổ nhào vào người hắn : “ Tên ngốc mọt sách này thật đáng ghét ! “.
Du Thanh đóng cửa rồi ôm hắn lại, nhịn nửa ngày, chung quy cũng nhịn không được, ôm bả vai hắn cười rộ lên : “ Lần sau ngươi lại đi trêu cợt hắn một lần “.
Tác giả :
Phù Phong Lưu Ly