Thoại Hồ

Chương 46: Động phòng (phần 1)

Người ta nói mưa xuân mỏng như tơ, nhưng trận mưa này trút xuống vừa lớn lại vừa nhanh, Bạch Lê ngồi xổm trong sơn động, khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ giống như hai trái hạch đào, sợi tóc và quần áo đều bị mưa xối đến ướt đẫm, mang theo hơi lạnh thanh tân của màn mưa, trên người thì lạnh, còn trong lòng lại vô cùng khủng hoảng, thân mình có chút run rẩy khó phát giác.

Hắn đã lật tung cả kinh thành lên, nhưng dù cho có tìm khắp nơi như thế nào đi chăng nữa thì cũng không tìm thấy bóng dáng Du Thanh, trong lòng cảm thấy bất an chưa từng có, đầu tiên là đối mặt với việc Du Thanh bị ngất, sau đó lại phải đối mặt với việc hắn đột nhiên biến mất,  toàn bộ trái tim giống như bị dao nhỏ hung hăng cứa vào, trong đầu cứ ong ong, tổng cảm thấy giống như trời sắp sập xuống..

Kinh thành đối với hắn mà nói lại xa lạ như thế, toàn bộ trái tim hắn đều chỉ quay chung quanh Du Thanh, hiện giờ không tìm thấy người, chính mình liền lập tức không biết nên đi nơi nào, bất tri bất giác liền theo bản năng mà đi vào sơn động này.

Đêm ba mươi sớm đã qua đi, nhưng hắn lại tổng cám thấy ở nơi đây vẫn còn lưu giữ hương vị trên người Du Thanh, trừ hai người bọn họ ra, tựa hồ chưa từng có ai đặt chân đến đây, bụi than nơi cửa động vẫn còn đó, một ít bụi than bên cạnh hòa với nước mưa và khí trời mà trở nên giống như mực đậm, men theo những khe rãnh nhỏ bé trên mặt đất rồi chảy ra bên ngoài.

Bạch Lê nhìn bụi than mà ngẩn người, nghĩ đến mình chính là người đứng đầu Hồ tộc, lúc này mới lập tức bừng tỉnh, vội vàng từ trên mặt đất đứng lên. Hắn tìm không thấy Du Thanh có lẽ là do pháp lực của hắn bị mất đi hiệu lực, hắn vẫn còn có thể bảo các trưởng lão thay hắn tìm lại một lần nữa, nếu các trưởng lão cũng tìm không thấy thì liền phân phó toàn bộ Hồ tộc tìm giùm hắn, dù cho có xới ba thước đất lên cũng phải tìm cho bằng được người.

Bạch Lê vừa quyết định chủ ý xong, nhấc chân liền muốn bước ra bên ngoài, không nghĩ tới đột nhiên thấy hoa mắt, bên hông bị buộc chặt, nhất thời rơi vào một cái ôm ấp tinh tường, quanh chóp mũi đều là hơi thở khiến hắn nhớ nhung đến muốn điên lên, trong lòng mãnh liệt nhảy dựng, vội vàng giương mắt nhìn lên.

Trong mắt Du Thanh tràn đầy đau lòng, hung hăng ôm siết hắn lại một lát, rồi lại vì lo lắng mà cách ra một khoảng nhìn một lượt từ đầu tới chân hắn, thấy thần sắc hỗn loạn đan xen giữa thương tâm và kinh hỉ của hắn, trong lòng một trận quặn đau, đưa tay vén lên những sợi tóc ướt sũng bên mặt hắn ra, ôn nhu nói:" A Lê, ta bảo ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, như thế nào lại chạy đến đây để mắc mưa thế này? Mau theo ta trở về".

Bạch Lê trừng lớn mắt, kinh ngạc mà nhìn hắn, nghe hắn nói xong mới hồi phục tinh thần lại, trong mắt nhất thời tràn ngập sương mù, qua hơn nửa ngày mới phát ra thanh âm hơi run rẩy:" A Thanh, vừa rồi ta tìm không thấy ngươi, ngươi đi đâu vậy?".

Du Thanh thấy hắn mê mang bối rối như vậy, liền đoán được hắn nhất định đã dùng phép thuật mà đi tìm mình, thầm than một tiếng, đưa tay ve vuốt lên đôi má lành lạnh của hắn, thấp giọng nói:" Ta đi mua một chút thức ăn cho ngươi, còn đang đặt ở trong phòng đâu, mau trở về tắm nước ấm ăn chân gà".

Bạch Lê nhìn không chuyển mắt, tham lam mà nhìn hắn, giống như đã xa cách đến mấy kiếp vậy, hốc mắt lần thứ hai nổi lên màu hồng, trong đôi con ngươi sương mù ấy, lệ bắt đầu tuôn rơi, nức nở nói:" Ta không cần chân gà, ta muốn A Thanh! Ta đã cho rằng không tìm được ngươi…"

Lời còn chưa dứt, tất cả những úy khuất đều dâng lên, lập tức tràn ra giống như cơn hồng thủy, mặt mũi đều là nước mắt, men theo da thịt nhẵn nhụi mà lan đến đầu ngón tay Du Thanh, xúc cảm nóng bỏng giống như khắc sâu vào trong tim hắn.

Du Thanh đau lòng không thôi, lần thứ hai cảm thấy chính mình nghiệp chướng nặng nề, vội vội vàng vàng lau mặt cho hắn, cúi đầu hôn lên mặt mày cùng khóe môi hắn:" Ngốc à, ta ở đây, đừng khóc".

Thân mình Bạch Lê đột nhiên cứng đờ, một tay đẩy hắn ra, lại nhanh chóng lui về phía sau nửa bước đứng cách một khoảng với hắn, khẩn trương quan sát hắn:" A Thanh, có đau hay không? Ngươi… Ngươi đừng đứng gần quá…"

Du Thanh nghe hắn nói như vậy, trong tim đau đến thiếu chút nữa hít thở không thông, nhanh chóng bước lại, một lần nữa kéo hắn ôm vào trong ngực, thấy hắn lại muốn né tránh, vội vàng vòng tay ôm chặt hắn hơn:" Không đau, một chút cũng không đau. Từ sau khi hôn mê thì ta đã có thể chạm lên ấn ký hoa mai này của ngươi rồi".

Bạch Lê nghe mà không hiểu:" A?"

Du Thanh thấy hắn không giãy dụa nữa, biết hắn nghe vào lời nói của mình, vội vàng buông lỏng hắn ra một ít, hôn thân lên môi hắn:" Ngươi xem, ta đây chẳng phải là không có việc gì hay sao?"

Vẻ mặt Bạch Lê mê mang, trong mắt lại bởi vì dâng lên hi vọng mà sáng lên, thật cẩn thận mà đưa tay sờ lên trán hắn:" Thật sao? Nơi này cũng không đau sao?"

“ Dĩ nhiên là thật, ta đã khi nào lừa gạt ngươi chưa?" Du Thanh trong mắt ý cười ấm áp, mang theo lực lượng trấn an, đưa tay cởi bỏ vạt áo hắn:" Ngươi xem bộ dáng ta có phải là khó chịu hay không?" Nói xong liền đem một bàn tay len vào trong vạt áo ướt đẫm của hắn, chậm rãi dời lên trên, lòng bàn tay áp sát vào ấn ký hắn, lẳng lặng nhìn hắn.

Bạch Lê không thể tin mà nhìn thần sắc như thường của hắn, ánh mắt càng phát ra sáng ngời:" Thật sự…"

Du Thanh hôn thân lên môi hắn, mỉm cười nhìn hắn:" Ngươi luôn luôn tin lời ta nói, lúc này cũng nên tin ta mới đúng".

Bạch Lê cảm thụ xúc cảm ấm áp trên lưng, nhìn con ngươi mang ý cười của hắn, miệng càng giương càng lớn, đột nhiên giang hai cánh tay ôm cổ hắn, thân mình gắt gao dán chặt với hắn, vui vẻ mà cười rộ lên:" Ta tin! A Thanh, ta tin ngươi!".

Du Thanh thấy hắn cười rộ lên, rốt cuộc tảng đá lớn nặng trịch trong lòng cũng buông xuống, ôm chặt hắn:" Ngốc à, ta nói rồi, mọi việc đều có ta chịu trách nhiệm, sau này không cần miên man suy nghĩ nữa, biết chưa?"

Bạch Lê sớm đã kích động đến nói không ra lời, ôm sát hắn liều mạng mà gật đầu, tâm tư nguyên bản đã đơn giản, lúc này giật mình kinh hỉ thì lại càng không thể miệt mài theo đuổi việc này.

Du Thanh thấy hắn đã cởi bỏ khúc mắc, lại nghĩ tới những gì sư phụ nói, cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang, nhẹ vỗ về lưng hắn, cười nói:" Mau cùng ta trở về".

Bạch Lê tại bên cổ hắn cọ đến cọ đi, như thế nào cũng không chịu buông tay, sau khi cọ dủ nghiện liền nâng mặt lên nhìn hắn, cảm xúc ảm đạm trong mắt sớm đã bị ý cười minh mị thay thế, vẻ mặt ngu đần đối diện với hắn mà cười nửa ngày, chồm qua hôn một cái vang dội lên môi hắn.

Tay Du Thanh căng thẳng, thấy hắn cao hứng như thế, không đành lòng thúc giục hắn đi về nữa, bất đắc dĩ cười nói:" Lời nói của ta đều thành gió thoảng bên tai".

Bạch Lê cười đến càng vui vẻ, nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên hôn lên môi hắn, đầu lưỡi đảo qua viền môi hắn.

Du Thanh ôm chặt lấy hắn, theo bản năng hé miệng, lập tức liền nghênh đón hắn tiến vào.

Bạch Lê hôn đến có chút vội vàng nhưng cũng thật cẩn thận, cảm nhận tất cả những cảm xúc bao hàm trong đó, cùng với vô số tưởng niệm mà dây dưa cùng đầu lưỡi hắn.

Tình cảm của Du Thanh không giống với những gì mà hắn biểu lộ ra ngoài, nhưng cũng không hề ít hơn so với hắn dù chỉ là một chút, định hết sức ôn nhu đáp lại hắn, nhưng lại nhịn không được hôn đến càng ngày càng sâu càng ngày càng kịch liệt, cảm giác được thân thể hắn xụi lơ tại ngực mình, nghe thấy những tiếng ngâm khẽ trong miệng hắn cùng với khí tức phát ra dồn dập, nhất thời toàn thân dấy lên ngọn lửa, vội vàng buông hắn ra, khàn khàn nói:" A Lê, mau cùng ta trở về, đừng để đông lạnh mà bị nhiễm thương hàn".

Bạch Lê thở hổn hển thất thần mà nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu rồi lại hôn lên.

Du Thanh không khống chế được mà ôm siết hắn càng chặt hơn, bàn tay dao động chung quanh lưng hắn.

“ Ngô…" toàn thân Bạch Lê bị gợi lên một trận run rẩy, lần thứ hai ngâm khẽ, buông môi ra dựa vào hắn thở dốc nói:" A Thanh… Ta muốn ngươi…"

Rõ ràng mỗi ngày đều gặp nhau, thế nhưng trong lòng vẫn nhớ nhung đến khắc khoải, mỗi một lời mà Bạch Lê nói ra đều giống như moi ra từ trong tim, Du Thanh thật cẩn thận, tỉ mỉ mà khắc sâu vào trong lòng mình. Những vần chữ ít ỏi ấy lại tựa như có sinh mệnh, làm cho hai người đều có chút thất thần, có chút đánh mất lý trí.

Du Thanh hôn vừa bá đạo vừa ôn nhu, đầu lưỡi liếm nhẹ chung quanh vòm miệng hắn, rồi cuốn lấy lưỡi hắn mà hung hăng mút vào, một tay ghì siết lấy hắn mà ve vuốt, một tay kia đặt phía sau đầu hắn, nhẹ nhàng xoa khẽ cần cổ hắn, bàn tay ấm nóng trong lúc lơ đãng mà lau đi hơn phân nửa hơi nước trên người hắn.

Bạch Lê sớm đã bị hắn hôn môi đến nỗi hồn vía lên mây, trong đầu chỉ còn mỗi một ý niệm là muốn gần gũi hơn với hắn, nên căn bản là không có cách nào chú ý tới chi tiết này kia, hai tay càng ôm chặt hắn hơn, nhưng dù có như thế nào cũng không thể khảm sâu hắn vào trong lòng được, đành phải cố hết khả năng mà dây dưa miệng lưỡi với hắn, liều mạng mà nghênh hợp.

Du Thanh hôn đến động tình không thôi, buông môi hắn ra, ánh mắt u ám nhìn hắn, thấy hai mắt hắn mê ly nhiễm đầy ***, đôi môi ướt át mê người khẽ nhếch, nhịn không được ôm lấy mặt hắn, đầu ngón tay men theo sợi tóc ẩm ướt bên má hắn, lần thứ hai hôn sâu.

Bạch Lê gắt gao dán sát vào hắn, ngực kịch liệt phập phồng, những tiếng hừ nhẹ khẽ phát ra lần lượt trêu chọc thần kinh hắn. Hai người đôi môi kề sát rồi lại tách ra, khát vọng mà nhìn nhau một cách nồng nàn, lần thứ hai kề sát.

“ A Thanh… Ngô…" Khóe môi Bạch Lê tràn ra một tiếng rên khẽ, bị hắn hoặc nặng hoặc nhẹ mà ma sát cùng liếm hôn khiêu khích đến nỗi toàn thân bủn rủn, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, nhịn không được khóe mắt trượt xuống một dòng lệ, ngay cả tiếng ngâm khẽ trong miệng cũng mang theo tiếng nấc nức nở.

Du Thanh bị tiếng khóc của hắn khiến cho đau lòng khôn xiết, nhịn không được hôn càng thêm vội vàng, một tay nâng mặt hắn, ngón cái nhẹ nhàng vuốt lên khóe mắt hắn, thừa dịp dứt ra vừa thở nặng nề gấp gáp vừa khàn khàn nói:" A Lê, ta sẽ không bao giờ rời khỏi ngươi".

Bạch Lê liều mạng gật đầu, lại bị hắn hôn, toàn thân lập tức xụi lơ, hai tay đang ôm ghì lấy cổ hắn thiếu chút nữa đã ôm không vững, vội vàng ôm lại thật chặt.

Hắn cùng Du Thanh sớm chiều ở chung, tại sao lại nói đến hai chữ “ Rời đi “? Lời này nếu tinh tế nghĩ đến, nhất định sẽ phát giác ra chỗ không thích hợp, bất quá hai người bây giờ cũng không có năng lực tự hỏi, nghĩ đến một ngàn năm dày vò này, cảm thấy lời này để lộ ra sự xót xa vô hạn trong lòng, ngược lại càng thêm triền miên, càng thêm kịch liệt.

Tay Du Thanh luôn luôn ve vuốt phía sau lưng hắn, đầu ngón tay thường thường lướt qua ấn ký hoa mai ấy, không tiếng động mà trấn an hắn. Bạch Lê vốn là tin hắn, hiện tại càng yên tâm hơn, theo bản năng, đầu lưỡi linh hoạt mà cùng hắn truy đuổi, thanh âm tràn ra từ yết hầu nhiễm thượng một tia mị sắc.

Du Thanh bị hắn câu dẫn đến nỗi hô hấp ồ ồ, buông môi ra nhìn hắn một cái thật sâu, thấy mi tâm và khóe mắt hắn tất cả đều là mị thái, con ngươi sương mù ướt át nửa khép, tràn đầy trong đó đều là sự yêu thích và khao khát đối với mình, trong lòng một trận rung động, nhịn không được vùi đầu hôn lên cổ hắn.

“ Ân…" Bạch Lê phát ra một tiếng rên khẽ lộ ra thỏa mãn, bị hắn mút hôn một cái thật mạnh, toàn thân đều tràn ra một cỗ tê dại, nhịn không được lại phát ra một tiếng mị âm thật dài. Thanh âm thứ hai này lại ẩn ẩn lộ ra bất mãn, khát vọng muốn được càng nhiều hơn.

Du Thanh hoàn toàn không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn lần này của hắn, bắt đầu ôm chặt hắn mà điên cuồng đòi lấy, miệng lưỡi tại trên cần cổ trắng mịn mềm mại của hắn, chung quanh gặm cắn liếm mút, hô hấp ồ ồ trong miệng mang theo nhiệt độ nóng rực, nóng đến nỗi tê dại, một tay ôm lấy hắn, tay kia theo bản năng cởi bỏ áo trong của hắn, xoa nắn ngực hắn.

Bạch Lê được ủng hộ, cũng học theo mà vội vàng cởi quần áo hắn, buông đôi tay đang ôm lấy cổ hắn ra, chuyển sang bên hông hắn, lại bởi vì kích động mà có chút run rẩy, hơn nửa ngày mới có thể cởi bỏ được đai lưng hắn, tiện tay ném xuống đất.

Du Thanh yêu cực kỳ bộ dáng này của hắn, ngẩng đầu hôn môi chung quanh mặt hắn, lại dời xuống môi hắn.

Toàn thân Bạch Lê nóng lên, mềm nhũn mà tựa vào cánh tay hắn, một bên cố gắng nghênh hợp hắn, một bên sờ soạng lên áo trong của hắn, giằng co một lúc lâu nhưng có như thế nào cũng không thể mở được nút thắt trên mép áo, muốn rũ mắt nhìn xuống, đành phải phát ra thanh âm “ngô ngô “, chân mày vì bất mãn mà nhíu lại, ngón tay cách quần áo mà cào nhẹ lên người hắn.

Du Thanh bị hắn cào nhẹ đến thiếu chút nữa không khống chế được, buông môi hắn ra, nắm lấy bàn tay hắn đặt lên môi hôn thân, rồi sau đó đặt lên vạt áo mình, giọng khàn khàn nói:" Không vội, ngươi chậm rãi cởi".

Bạch Lê gian nan mà nuốt một ngụm nước bọt, thở hổn hển nhìn hắn một cái, gật gật đầu, loạn cào cào mà bắt đầu cởi quần áo cho hắn.

Du Thanh phối hợp động tác của hắn, thường thường sẽ nhẹ hôn lên trán, lên khóe mắt và lên gương mặt hắn, dường như dù có làm thế nào cũng thấy hôn không đủ vậy, đôi mắt ôn nhuận thường ngày bây giờ đã trở nên sâu thẳm đầy si mê.

Bạch Lê bị hắn khẽ hôn đến nỗi hơi thở có chút hỗn loạn, không có quy luật gì mà gây sức ép một trận, rốt cục thì mới cởi hết quần áo hắn đến chỉ còn một cái tiết khố, nhìn những đường cong mạnh mẽ rắn chắc của hắn, cả gương mặt nhất thời bị thiêu đốt đến đỏ rực như lửa, giương mắt tràn ngập chờ mong mà nhìn hắn:" A Thanh, chúng ta đây là sắp động phòng sao?"

Du Thanh hôn hắn một chút, dán lên môi hắn, tiếng nói khàn khàn mang theo *** nhiễm thượng một tầng ý cười:" Hỏi ngốc vậy, nếu không phải động phòng thì còn có thể là cái gì? Ngươi có thích nơi này không? Nếu không thích, hôm nay sẽ không làm".

“ Muốn!" Bạch Lê thốt ra một chữ tràn ngập kinh hỉ, nhìn ý cười trong mắt hắn, chính mình cũng cười rộ theo, trong lòng ngọt ngào đến không chịu được, vội vàng ôm cổ hắn mà cọ như điên, làm nũng nói:" A Thanh, ta thực thích nơi này! Ta muốn!"

Du Thanh chỉ nói một từ “ Hảo “ ngắn ngủi, vùi đầu hôn một cái thật mạnh lên xương quai xanh tinh xảo của hắn, khiến cho hắn bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa không đứng vững mà lùi về sau nửa bước, đảo mắt một cái thì thắt lưng đã bị ôm lấy.

Bạch Lê tim đập càng nhanh càng kịch liệt hơn, cảm giác như tiếng bình bịch nhảy tung trong ***g ngực còn có thể át cả tiếng mưa rơi bên ngoài, ngay cả tiếng nói thốt ra từ trong miệng đều nghe ong ong cả lên:" A Thanh… Ân… Vậy từ nay về sau ta và ngươi… Là người một nhà…"

Du Thanh vùi đầu khẽ cắn lên ngực hắn, nghe vậy buông môi ra thấp giọng cười nói:" Còn nói ngốc nữa, chúng ta sớm đã là người một nhà".

Bạch Lê nghe được mà mặt mày cong cong, vui sướng, bị hắn đột nhiên ngậm lấy một nơi trên ngực mà bắt đầu liếm mút, nhịn không được lần thứ hai phát ra tiếng hừ nhẹ:" A…"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại