Thoại Hồ
Chương 45
Sau khi Bạch Lê nhìn theo Du Thanh tiến vào cửa cung thì thật sự nghe theo lời của hắn, trở về cùng với những thư đồng khác, chỉ là dọc theo đường đi này lại im lặng hơn rất nhiều so với ngày thường. Người khác chỉ cho rằng hắn vì việc Du Thanh hôn mê mà mệt nhọc nên cần nghỉ ngơi, liền cũng không tìm hắn nói chuyện, nhưng bọn họ lại không biết rằng hắn đã sớm mất hồn mất vía, tuy trên mặt nhìn không ra điều gì, nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng mê mang.
Trở lại Tiết phủ, hắn liền nhốt mình trong phòng, ngơ ngẩn ngồi trước cửa sổ, cắn môi, nước mắt rưng rưng đảo quanh hốc mắt, nhưng nhất định không chịu rơi xuống. Hắn đi theo Du Thanh một ngàn năm, thật vất vả đến cuối cùng mới có thể ở cùng một chỗ, thế nhưng lại không có cách nào gần gũi, trưởng lão nói ấn ký này đã khắc vào cốt tủy, mà hắn lại không thể bỏ đi đoạn xương cốt này.
Vừa nghĩ đến những thống khổ của Du Thanh mỗi lần chạm vào ấn ký này, hắn liền áy náy đến không thể kềm chế được. Riêng việc y đau đớn đã có thể làm cho hắn kinh hãi, không nghĩ tới thế nhưng y còn có thể bị ngất. Sự tra tấn trong hai đêm này, đối với hắn mà nói thì quả thực là sống không bằng chết., hắn rất sợ đến cuối cùng Du Thanh vẫn không tỉnh lại, sợ người mà hắn thật vất vả mới có được kia, lại mất đi.
Bạch Lê ngồi trong phòng thật lâu, trong lòng như đang rỉ máu. Hắn không muốn làm Du Thanh chịu khổ, nhưng hắn cũng không muốn rời khỏi y. Nói đến nói đi, đều là tại mình tham lam, nguyên bản vẫn nghĩ rằng có thể được ở cùng một chỗ với y đã là đủ rồi, nhưng sau khi cùng một chỗ thì lại ngóng trông được thân mật hơn. Người tham lam, yêu càng tham lam hơn.
Một trận gió từ cửa sổ thổi tới, ngoài cửa sổ, bóng cây lay động, một nhánh cây liễu rủ đang phe phất bên cửa. Bạch Lê theo bản năng ngắt xuống một chiếc lá non mới nhú, đặt trên đầu ngón tay vân vê, trong đầu bỗng nhiên hiện lên đêm ba mươi ấy, nhớ đến bộ dáng Du Thanh mỉm cười khi lấy đóa hoa mai đặt giữa mi tâm hắn, môi mấp máy, lệ vương nơi khóe mắt chung quy cũng không khống chế được mà trượt xuống.
Hắn căn bản là không thể rời khỏi Du Thanh, hắn thích y, hắn thích mỗi một cái tươi cười, thích thanh âm y nói chuyện, càng thích y hôn môi mình. Vừa nghĩ tới về sau chỉ có thể dõi mắt trông mong mà nhìn, Bạch Lê dù có làm thế nào cũng không cầm được nước mắt, khóc đến tê tâm liệt phế rồi lại nức nở không thành tiếng. (*)
Gió thổi ngoài cửa sổ có chút vần vũ, xem ra tựa hồ trời muốn mưa, Bạch Lê khóc thành một “người lệ", nghe động tĩnh các thư đồng bên cạnh phòng đang lục tục đi ra ngoài, cũng chưa hoàn hồn, chờ một thời gian lâu sau mới mạnh bừng tỉnh, tuy rằng có lẽ không kịp nữa, nhưng vẫn muốn đi đến nghênh đón Du Thanh, rồi lại ý thức được hốc mắt mình nhất định đang sưng đỏ, căn bản là không dám đi qua gặp hắn, đành phải vội vội vàng vàng đi múc một ít nước lại đây rửa mặt.
Rửa xong chuẩn bị xuất môn thì bên ngoài lại bắt đầu náo nhiệt lên, Bạch Lê ngẩn ra, vội vàng mở cửa xông ra ngoài:" A Thanh!" Lời còn chưa dứt, lại sửng sốt khi không thấy Du Thanh trong đám người.
“ A Thanh sao lại không trở về?" Bạch Lê hỏi đến thật cẩn thận.
Một người trả lời:" Hắn nói đi mua cho ngươi chút chân gà rồi trở về, nói vậy chắc đang trên đường đâu".
Sắc mặt Bạch Lê vui vẻ, nhất thời tinh thần phấn chấn:" Ân!" Ngay sau đó liền xông nhanh ra ngoài, làm cho mấy người xung quanh thấy mà trợn mắt há mồm.
Bạch Lê một đường chạy vội vào thành, chạy tới cửa hàng mà bọn họ thường ghé, nhưng không có nhìn thấy bóng người, nghĩ đến trên đường đi cũng không nhìn thấy hắn, đoán có lẽ là hắn đi đường khác, vội vàng làm thuật pháp tìm hắn, nhưng nửa ngày cũng không tìm ra hơi thở của hắn, trong lòng lộp bộp một chút.
Lúc này sắc trời đã dần tối xuống, mây đen tụ cùng một chỗ, tâm tình của Bạch Lê so với đám mây đen dày đặc kia còn muốn nặng hơn rất nhiều, không biết vì sao mình lại không thể tra ra hơi thở của Du Thanh, trong lòng lo sợ bất an, vội vàng lấy lại bình tĩnh, nghĩ đến y hôm nay là đi vào cung, càng hoảng sợ hơn, vội vàng ẩn thân tiến vào hoàng cung.
Kỳ thật, chỉ cần Du Thanh ở trong cung, hắn không cần đi vào thì cũng có thể tìm được y, nhưng hắn lại gấp đến độ không được, không kịp nghĩ sâu hơn, nghĩ đến trong cung còn có một vị công chúa như vậy, trong đầu liền ong ong lộn xộn cả đi, hận không thể lập tức lật tung cả hoàng thành lên.
Chính là hắn dù có như thế nào cũng nghĩ không tới, trong hoàng cung cũng không thể tìm thấy bóng dáng Du Thanh.
Mất hồn mà rời khỏi hoàng cung, Bạch Lê hiện ra thân hình, hòa vào dòng người đang vội vàng chen chúc nối đuôi nhau về nhà, vẻ mặt mờ mịt, đột nhiên không tìm thấy phương hướng đi về, không biết nên đi về hướng nào, cũng không biết đến nơi đâu mới có thể tìm được người thương.
Giờ này khắc này, Du Thanh đang bị bao bọc bởi kết giới do sư phụ tạo ra, người bên ngoài nhìn không thấy, Bạch Lê dĩ nhiên cũng nhìn không thấy.
Không Hoa lão quân thổi râu trừng mắt với hắn:" Thật bản lãnh! Vi sư đều thiếu chút nữa tìm không ra ngươi! Hiện giờ khôi phục tiên lực, không mau chạy nhanh tới báo cho ta một tiếng, mà lại vội vội vàng vàng đi mua chân gà cho tên tiểu hồ ly kia, ngươi quả là thực hiếu thuận mà!".
Du Thanh bị hắn dạy bảo đến nỗi có chút thẹn thùng, vội vàng quỳ xuống:" Sư phụ, đệ tử cũng đang muốn đi tìm ngài, chỉ là chưa tới kịp mà thôi".
Không Hoa lão quân cực kỳ khó chịu mà hừ một tiếng, ngồi khoanh chân đối diện hắn, vẫy vẫy tay:" Ngươi cũng ngồi xuống đi, đừng quỳ".
“ Vâng “ Du Thanh cười cười, lên tiếng rồi thuận theo ý hắn ngồi xuống.
Không Hoa lão quân nhìn thoáng qua mi tâm hắn, thấy hắn ẩn đi ấn ký hoa mai đó, lại hừ một tiếng, nói:" Còn gạt tiểu hồ ly đâu? Không nói cho nó cũng tốt, an phận ở thế gian nghỉ ngơi ngàn năm nữa cho ta!".
Du Thanh sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn hắn:" Sao sư phụ nói ra lời ấy?"
Không Hoa lão quân vẫn chưa đáp lời hắn, chỉ là đưa tay sang phía hắn, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, đặt dính lên trên trán hắn, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn mà làm một đạo phù chú, đợi vầng sáng giữa mi tâm hắn biến mất, lúc này mới thu tay lại:" Đạo phù chú này có thể che đi linh lực của ngươi, có nó thì Thiên đế sẽ không thể dễ dàng tìm được ngươi, nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì đừng nên dùng pháp thuật, miễn khiến cho người khác hồ nghi".
Du Thanh nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt động dung, nhưng nhất thời lại không thể nói ra từ nào.
Không Hoa lão quân thở dài:" Năm đó kêu ngươi bỏ tiểu hồ ly này đi, ngươi nhất định không chịu, còn cho rằng ngươi chỉ thuần túy là thích nuôi nó, không thể tưởng tượng được quả thật là động chân tình, nếu không phải ngươi đại náo địa phủ, vi sư chỉ sợ là vẫn chưa hay biết".
Mặt Du Thanh lộ ra vẻ áy náy, lại nghe hắn nói:" Một trận chiến dưới địa phủ, nguyên khí ngươi bị đại thương, quả thực có thể coi như là trong họa có phúc. Ngươi trộm tinh thần đỉnh của thiên đình, nhiễu loạn thời không, Thiên đế vốn là tức giận không thôi, bất quá cũng may tiên lực của ngươi bị ngưng trệ, đến tột cùng là đã trở lại đời nào thì cũng không thể xác định. Chuyện mà Thiên đình phải làm còn rất nhiều, sẽ không giống như vi sư tìm ra ngươi nhanh như vậy, vẫn chưa chú ý tới ngươi đã khôi phục tiên lực, nếu ta tìm được ngươi trước một bước, vậy ngươi hãy an tâm đợi ở thế gian".
“ Sư phụ…" Vành mắt Du Thanh có chút phiếm hồng, nhịn không được lại quỳ xuống đất:" Đệ tử thẹn với sư phụ! Nhưng mà, A Lê vì đệ tử mà chịu khổ ngàn năm, đệ tử thật vất vả mới đoàn tụ với hắn, tuyệt đối không thể rời đi hắn lần nữa".
“ Ai! Tại sao ngươi lại quỳ xuống!" Không Hoa lão quân bất đắc dĩ lấy tay cốc lên đầu hắn:" Cũng không có trách cứ ngươi, mau đứng lên cho ta!".
Du Thanh không chịu đứng dậy, nghiêm mặt nói:" Chính là bởi vì sư phụ che chở có thêm, đệ tử mới càng áy náy".
Không Hoa lão quân trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, đành phải theo ý hắn, nghĩ nghĩ lại nghi hoặc nói:" Ta chỉ biết thương thế của ngươi thật sự nặng, nhưng cũng không thể dự đoán được ngươi lại nhanh khôi phục như vậy".
Du Thanh cười cười:" Nói đến cũng khéo, năm đó khi cứu A Lê ra khỏi thiên lao rồi đưa xuống hạ giới, nghĩ lại hắn còn chưa từng bước chân ra đời, sợ hắn bị người khác khi dễ, liền khắc xuống ấn ký của đệ tử lên sau lưng hắn, truyền ba tầng linh lực cho hắn, không thể tưởng tượng được hiện giờ ấn ký này trái lại đã thức tỉnh đệ tử".
Không Hoa lão quân dĩ nhiên không biết việc này, nghe vậy mặt lộ vẻ khiếp sợ:" Khó trách khó trách…"
“ Khó trách cái gì?" Du Thanh bị hắn nói làm cho sửng sốt.
Không Hoa lão quân bỗng nhiên cười rộ lên:" Ngươi có biết ta vì sao phải cho ngươi ở thế gian nghỉ ngơi thêm ngàn năm nữa không?"
Du Thanh khó hiểu:" Vì sao?"
Không Hoa lão quân vuốt râu mà cười, mặt lộ vẻ tự hào:" Thật không hổ là đệ tử của Không Hoa lão quân ta, linh lực vừa thuần nhất vừa tinh khiết. Ba tầng linh lực kia của ngươi chỉ sợ là sớm đã tự hành vận chuyển trong cơ thể của tiểu hồ ly, cùng hắn hợp lại làm một. Hiện giờ tiểu hồ ly đã không còn là yêu thuần chủng, qua một ngàn năm nữa là có thể tu thành tiểu tiên".
Du Thanh nghe được mà trợn mắt há mồm, muốn kinh hỉ, lại sợ chính mình nghe nhầm, lăng lăng nói:" Vì sao đệ tử không nhìn ra?"
“ Đạo hạnh ngươi còn thấp, dĩ nhiên là nhìn không ra" Không Hoa lão quân liễm đi vẻ vui mừng, rồi cả giận nói:" Bằng không ngươi nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng cho ngươi cùng một tên tiểu yêu dây dưa không ngớt sao? Chúng ta tuy là Tán tiên, nhưng chung quy cũng phải chịu sự quản hạt của Thiên đế, thượng tiên không thể cùng loài yêu mến nhau, ngươi sao lại không biết điều đó?".
Du Thanh vẫn còn đang bị vây trong khiếp sợ:" Cho nên, sư phụ là đang thay đệ tử kéo dài thời gian, chờ A Lê tu thành chính quả, Thiên đế sẽ không khó xử thêm nữa".
“ Xem là vậy đi. Trước đó, ngươi chỉ cần cẩn thận một chút, đừng để cho Thiên đế tìm được, một ngàn năm sau, mọi sự liền sẽ đại cát “ Không Hoa lão quân thấy thần sắc hắn dại ra, nhịn không được cốc cốc lên đầu hắn, nói:" May mắn là ngươi đúng lúc đem trả lại tinh thần đỉnh, lần làm xằng làm bậy này cũng không mang đến tai họa cho sinh linh, không tính là tội ác tày trời, bằng không thì Thiên đế dù có cày xới hết phàm trần cũng phải bắt được ngươi, nếu như vậy thì dù vi sư có bản lĩnh đến đâu cũng không thể bảo hộ ngươi chu toàn".
Toàn bộ đầu óc của Du Thanh đều là Bạch Lê, giật mình lăng lăng một lúc lâu, nghi hoặc nói:" A Lê sau khi tu thành chính quả thì Thiên đế sẽ thật sự không làm khó dễ hắn nữa sao?"
Không Hoa lão quân suýt chút nữa bị hắn làm cho tức chết đi được:" Tiểu hồ ly kia có cái gì đáng phải lo lắng? Hắn đơn giản chỉ là làm đổ vài thứ, nếu không phải do ngươi, hắn cũng không được phép đi lên thiên giới, chịu đau khổ ngàn năm qua cũng coi như đã bị trừng phạt rồi, Thiên đế làm sao mà lại không chịu bỏ qua cho một cái tiểu yêu? Ngươi nên lo lắng chính là bản thân ngươi! Đầu tiên là cự tuyệt chức quan Thiên đế muốn ban tặng, sau này lại đại náo thiên lao, minh mục trương đảm coi rẻ thiên đình, vì đi địa phủ cướp người mà lại trộm thần khí của hắn, ngươi đây là chạm vào vảy ngược của Thiên đế ngươi có biết không?".
Ý cười trên mặt Du Thanh hoàn toàn không có vẻ xấu hổ, thấy sư phụ dựng mắt trừng mình, đành phải theo ý tứ của hắn mà gật gật đầu:" Đệ tử biết".
Không Hoa lão quân tức giận đến nỗi lông mi bạc phếch giật giật:" Có lệ!"
Du Thanh vội vàng cười cười lấy lòng:" Đệ tử biết sư phụ đã một phen khổ tâm, những gì sư phụ dạy bảo đệ tử nhất định ghi nhớ".
“ Hứ! Ngươi quay về rồi hẵng ghi nhớ!"
Du Thanh lúc này nhưng thật ra hiện lên vẻ áy náy, rũ mắt nói:" Sư phụ nguyên bản tiêu diêu tự tại, hiện giờ lại bị đệ tử liên lụy, trong tâm đệ tử có thẹn".
“ Hừ! Thẹn cái gì mà thẹn? Ta chỉ có một người đệ tử là ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện, ai sẽ chơi cờ với ta?" Không Hoa lão quân từ mặt đất đứng dậy:" Mau đứng lên đi, vì một tên tiểu yêu mà không biết đã quỳ trước ta bao nhiêu lần".
Du Thanh vội vàng nghe lời đứng lên, nhìn hắn một cái, trên mặt lộ ra ý cười:" Sư phụ ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nhất định cũng thích A Lê, bằng không năm đó đã sớm đem bỏ hắn. Đợi hắn tu luyện thành tiên, đệ tử sẽ mang hắn về hiếu kính với sư phụ".
“ Dẫn hắn trở về quấy rối thì có!" Không Hoa lão quân trừng mắt liếc hắn một cái, phất phất tay áo:" Tốt lắm, những gì nên dặn cũng đã dặn, Thiên đế bên kia nếu có xuất hiện trạng huống nào thì vi sư sẽ thay ngươi nói đỡ, tốt xấu gì thì hắn sẽ lưu cho ta vài phần mặt mũi".
Du Thanh há miệng thở dốc, tràn ngập cảm kích nhưng không có cách nào dùng lời nói để diễn tả, muốn quỳ xuống dập đầu cung tiễn nhưng lại sợ hắn không thích, nhất thời thật có chút ngố ngố.
Không Hoa lão quân thấy bộ dáng này của hắn, vừa bực mình vừa buồn cười:" Đi mua chân gà của ngươi đi! Lão già ta trở về sống cô độc một mình, ngươi tự giải quyết cho tốt!".
Du Thanh giật mình lặng một lát, bùm một tiếng lại quỳ xuống đất:" Đa tạ sư phụ!".
Không Hoa lão quân đưa tay chỉ chỉ hắn, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, nháy mắt biến mất tại chỗ, kết giới cũng biến mất theo đó.
Du Thanh sợ mình tự nhiên xuất hiện sẽ làm người qua đường hoảng sợ, vội vàng hạ một đạo kết giới cho mình, từ trên mặt đất đứng lên, lúc này mới phát hiện bên ngoài đã sớm bị u ám bao phủ, mưa to tầm tã, đi tới ngõ tắt nhỏ không người chú ý rồi bỏ đi kết giới, đội mưa đi đến cửa hàng.
Mua chân gà, lại mua một ít đồ ăn mà Bạch Lê yêu thích, dùng giấy dầu không thấm nước gói kỹ giấu trong tay áo, đội mưa hướng Tiết phủ bên ngoài thành đi đến.
Du Thanh một đường đi một đường nghĩ lại những gì sư phụ đã nói, lấy tay sờ sờ trán, biết rằng có phù chú mà sư phụ nói này, cho dù hắn có làm pháp thuật thì cũng sẽ không khiến cho thiên giới chú ý, nhịn không được trong lòng vừa vui sướng vừa áy náy.
Sau khi trở về, thần sắc đã như thường, bất quá toàn thân đều bị xối ướt, tùy ý chào hỏi với mấy người gặp được rồi liền đẩy cửa vào nhà, nhưng lại phát hiện trong phòng trống rỗng, lại đi phòng bếp, vẫn là không tìm được, vội vàng đến hỏi người khác:" Có từng nhìn thấy thư đồng nhà ta không?"
“ Hắn đi ra ngoài tìm ngươi, hắn còn chưatrở về “ Người nọ lắc đầu, nhớ tới hắn vừa mới ngất xỉu, lại hảo tâm nói:" Du huynh mắc mưa sao? Vẫn là mau chóng đổi quần áo đi, miễn cho bị cảm lạnh".
“ Hảo, đa tạ “ Du Thanh cười cười, xoay người trở về phòng, đóng cửa lại đi tới trước bàn, phất tay áo qua trước gương đồng, trong kính hiện ra thân ảnh Bạch Lê, đúng là ở trong sơn động mà đêm ba mươi bọn họ đã ngồi, vẻ mặt đang mờ mịt mà nhìn màn mưa trước cửa động, trên khóe mắt còn vương lệ.
Du Thanh nhìn thấy mà lòng đau xót, cũng không quan tâm đến việc thay quần áo, mở cửa vội vội vàng vàng liền xông ra ngoài.
Chú thích:
(*): Khóc đến tê tâm liệt phế rồi lại nức nở không thành tiếng: Ngay cái chỗ “nức nở ko thành tiếng" mình đã dịch thoáng hơn 1 chút, trong QT ghi là “Khóc đến tê tâm liệt phế rồi lại vô thanh vô tức".
Trở lại Tiết phủ, hắn liền nhốt mình trong phòng, ngơ ngẩn ngồi trước cửa sổ, cắn môi, nước mắt rưng rưng đảo quanh hốc mắt, nhưng nhất định không chịu rơi xuống. Hắn đi theo Du Thanh một ngàn năm, thật vất vả đến cuối cùng mới có thể ở cùng một chỗ, thế nhưng lại không có cách nào gần gũi, trưởng lão nói ấn ký này đã khắc vào cốt tủy, mà hắn lại không thể bỏ đi đoạn xương cốt này.
Vừa nghĩ đến những thống khổ của Du Thanh mỗi lần chạm vào ấn ký này, hắn liền áy náy đến không thể kềm chế được. Riêng việc y đau đớn đã có thể làm cho hắn kinh hãi, không nghĩ tới thế nhưng y còn có thể bị ngất. Sự tra tấn trong hai đêm này, đối với hắn mà nói thì quả thực là sống không bằng chết., hắn rất sợ đến cuối cùng Du Thanh vẫn không tỉnh lại, sợ người mà hắn thật vất vả mới có được kia, lại mất đi.
Bạch Lê ngồi trong phòng thật lâu, trong lòng như đang rỉ máu. Hắn không muốn làm Du Thanh chịu khổ, nhưng hắn cũng không muốn rời khỏi y. Nói đến nói đi, đều là tại mình tham lam, nguyên bản vẫn nghĩ rằng có thể được ở cùng một chỗ với y đã là đủ rồi, nhưng sau khi cùng một chỗ thì lại ngóng trông được thân mật hơn. Người tham lam, yêu càng tham lam hơn.
Một trận gió từ cửa sổ thổi tới, ngoài cửa sổ, bóng cây lay động, một nhánh cây liễu rủ đang phe phất bên cửa. Bạch Lê theo bản năng ngắt xuống một chiếc lá non mới nhú, đặt trên đầu ngón tay vân vê, trong đầu bỗng nhiên hiện lên đêm ba mươi ấy, nhớ đến bộ dáng Du Thanh mỉm cười khi lấy đóa hoa mai đặt giữa mi tâm hắn, môi mấp máy, lệ vương nơi khóe mắt chung quy cũng không khống chế được mà trượt xuống.
Hắn căn bản là không thể rời khỏi Du Thanh, hắn thích y, hắn thích mỗi một cái tươi cười, thích thanh âm y nói chuyện, càng thích y hôn môi mình. Vừa nghĩ tới về sau chỉ có thể dõi mắt trông mong mà nhìn, Bạch Lê dù có làm thế nào cũng không cầm được nước mắt, khóc đến tê tâm liệt phế rồi lại nức nở không thành tiếng. (*)
Gió thổi ngoài cửa sổ có chút vần vũ, xem ra tựa hồ trời muốn mưa, Bạch Lê khóc thành một “người lệ", nghe động tĩnh các thư đồng bên cạnh phòng đang lục tục đi ra ngoài, cũng chưa hoàn hồn, chờ một thời gian lâu sau mới mạnh bừng tỉnh, tuy rằng có lẽ không kịp nữa, nhưng vẫn muốn đi đến nghênh đón Du Thanh, rồi lại ý thức được hốc mắt mình nhất định đang sưng đỏ, căn bản là không dám đi qua gặp hắn, đành phải vội vội vàng vàng đi múc một ít nước lại đây rửa mặt.
Rửa xong chuẩn bị xuất môn thì bên ngoài lại bắt đầu náo nhiệt lên, Bạch Lê ngẩn ra, vội vàng mở cửa xông ra ngoài:" A Thanh!" Lời còn chưa dứt, lại sửng sốt khi không thấy Du Thanh trong đám người.
“ A Thanh sao lại không trở về?" Bạch Lê hỏi đến thật cẩn thận.
Một người trả lời:" Hắn nói đi mua cho ngươi chút chân gà rồi trở về, nói vậy chắc đang trên đường đâu".
Sắc mặt Bạch Lê vui vẻ, nhất thời tinh thần phấn chấn:" Ân!" Ngay sau đó liền xông nhanh ra ngoài, làm cho mấy người xung quanh thấy mà trợn mắt há mồm.
Bạch Lê một đường chạy vội vào thành, chạy tới cửa hàng mà bọn họ thường ghé, nhưng không có nhìn thấy bóng người, nghĩ đến trên đường đi cũng không nhìn thấy hắn, đoán có lẽ là hắn đi đường khác, vội vàng làm thuật pháp tìm hắn, nhưng nửa ngày cũng không tìm ra hơi thở của hắn, trong lòng lộp bộp một chút.
Lúc này sắc trời đã dần tối xuống, mây đen tụ cùng một chỗ, tâm tình của Bạch Lê so với đám mây đen dày đặc kia còn muốn nặng hơn rất nhiều, không biết vì sao mình lại không thể tra ra hơi thở của Du Thanh, trong lòng lo sợ bất an, vội vàng lấy lại bình tĩnh, nghĩ đến y hôm nay là đi vào cung, càng hoảng sợ hơn, vội vàng ẩn thân tiến vào hoàng cung.
Kỳ thật, chỉ cần Du Thanh ở trong cung, hắn không cần đi vào thì cũng có thể tìm được y, nhưng hắn lại gấp đến độ không được, không kịp nghĩ sâu hơn, nghĩ đến trong cung còn có một vị công chúa như vậy, trong đầu liền ong ong lộn xộn cả đi, hận không thể lập tức lật tung cả hoàng thành lên.
Chính là hắn dù có như thế nào cũng nghĩ không tới, trong hoàng cung cũng không thể tìm thấy bóng dáng Du Thanh.
Mất hồn mà rời khỏi hoàng cung, Bạch Lê hiện ra thân hình, hòa vào dòng người đang vội vàng chen chúc nối đuôi nhau về nhà, vẻ mặt mờ mịt, đột nhiên không tìm thấy phương hướng đi về, không biết nên đi về hướng nào, cũng không biết đến nơi đâu mới có thể tìm được người thương.
Giờ này khắc này, Du Thanh đang bị bao bọc bởi kết giới do sư phụ tạo ra, người bên ngoài nhìn không thấy, Bạch Lê dĩ nhiên cũng nhìn không thấy.
Không Hoa lão quân thổi râu trừng mắt với hắn:" Thật bản lãnh! Vi sư đều thiếu chút nữa tìm không ra ngươi! Hiện giờ khôi phục tiên lực, không mau chạy nhanh tới báo cho ta một tiếng, mà lại vội vội vàng vàng đi mua chân gà cho tên tiểu hồ ly kia, ngươi quả là thực hiếu thuận mà!".
Du Thanh bị hắn dạy bảo đến nỗi có chút thẹn thùng, vội vàng quỳ xuống:" Sư phụ, đệ tử cũng đang muốn đi tìm ngài, chỉ là chưa tới kịp mà thôi".
Không Hoa lão quân cực kỳ khó chịu mà hừ một tiếng, ngồi khoanh chân đối diện hắn, vẫy vẫy tay:" Ngươi cũng ngồi xuống đi, đừng quỳ".
“ Vâng “ Du Thanh cười cười, lên tiếng rồi thuận theo ý hắn ngồi xuống.
Không Hoa lão quân nhìn thoáng qua mi tâm hắn, thấy hắn ẩn đi ấn ký hoa mai đó, lại hừ một tiếng, nói:" Còn gạt tiểu hồ ly đâu? Không nói cho nó cũng tốt, an phận ở thế gian nghỉ ngơi ngàn năm nữa cho ta!".
Du Thanh sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn hắn:" Sao sư phụ nói ra lời ấy?"
Không Hoa lão quân vẫn chưa đáp lời hắn, chỉ là đưa tay sang phía hắn, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, đặt dính lên trên trán hắn, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn mà làm một đạo phù chú, đợi vầng sáng giữa mi tâm hắn biến mất, lúc này mới thu tay lại:" Đạo phù chú này có thể che đi linh lực của ngươi, có nó thì Thiên đế sẽ không thể dễ dàng tìm được ngươi, nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì đừng nên dùng pháp thuật, miễn khiến cho người khác hồ nghi".
Du Thanh nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt động dung, nhưng nhất thời lại không thể nói ra từ nào.
Không Hoa lão quân thở dài:" Năm đó kêu ngươi bỏ tiểu hồ ly này đi, ngươi nhất định không chịu, còn cho rằng ngươi chỉ thuần túy là thích nuôi nó, không thể tưởng tượng được quả thật là động chân tình, nếu không phải ngươi đại náo địa phủ, vi sư chỉ sợ là vẫn chưa hay biết".
Mặt Du Thanh lộ ra vẻ áy náy, lại nghe hắn nói:" Một trận chiến dưới địa phủ, nguyên khí ngươi bị đại thương, quả thực có thể coi như là trong họa có phúc. Ngươi trộm tinh thần đỉnh của thiên đình, nhiễu loạn thời không, Thiên đế vốn là tức giận không thôi, bất quá cũng may tiên lực của ngươi bị ngưng trệ, đến tột cùng là đã trở lại đời nào thì cũng không thể xác định. Chuyện mà Thiên đình phải làm còn rất nhiều, sẽ không giống như vi sư tìm ra ngươi nhanh như vậy, vẫn chưa chú ý tới ngươi đã khôi phục tiên lực, nếu ta tìm được ngươi trước một bước, vậy ngươi hãy an tâm đợi ở thế gian".
“ Sư phụ…" Vành mắt Du Thanh có chút phiếm hồng, nhịn không được lại quỳ xuống đất:" Đệ tử thẹn với sư phụ! Nhưng mà, A Lê vì đệ tử mà chịu khổ ngàn năm, đệ tử thật vất vả mới đoàn tụ với hắn, tuyệt đối không thể rời đi hắn lần nữa".
“ Ai! Tại sao ngươi lại quỳ xuống!" Không Hoa lão quân bất đắc dĩ lấy tay cốc lên đầu hắn:" Cũng không có trách cứ ngươi, mau đứng lên cho ta!".
Du Thanh không chịu đứng dậy, nghiêm mặt nói:" Chính là bởi vì sư phụ che chở có thêm, đệ tử mới càng áy náy".
Không Hoa lão quân trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, đành phải theo ý hắn, nghĩ nghĩ lại nghi hoặc nói:" Ta chỉ biết thương thế của ngươi thật sự nặng, nhưng cũng không thể dự đoán được ngươi lại nhanh khôi phục như vậy".
Du Thanh cười cười:" Nói đến cũng khéo, năm đó khi cứu A Lê ra khỏi thiên lao rồi đưa xuống hạ giới, nghĩ lại hắn còn chưa từng bước chân ra đời, sợ hắn bị người khác khi dễ, liền khắc xuống ấn ký của đệ tử lên sau lưng hắn, truyền ba tầng linh lực cho hắn, không thể tưởng tượng được hiện giờ ấn ký này trái lại đã thức tỉnh đệ tử".
Không Hoa lão quân dĩ nhiên không biết việc này, nghe vậy mặt lộ vẻ khiếp sợ:" Khó trách khó trách…"
“ Khó trách cái gì?" Du Thanh bị hắn nói làm cho sửng sốt.
Không Hoa lão quân bỗng nhiên cười rộ lên:" Ngươi có biết ta vì sao phải cho ngươi ở thế gian nghỉ ngơi thêm ngàn năm nữa không?"
Du Thanh khó hiểu:" Vì sao?"
Không Hoa lão quân vuốt râu mà cười, mặt lộ vẻ tự hào:" Thật không hổ là đệ tử của Không Hoa lão quân ta, linh lực vừa thuần nhất vừa tinh khiết. Ba tầng linh lực kia của ngươi chỉ sợ là sớm đã tự hành vận chuyển trong cơ thể của tiểu hồ ly, cùng hắn hợp lại làm một. Hiện giờ tiểu hồ ly đã không còn là yêu thuần chủng, qua một ngàn năm nữa là có thể tu thành tiểu tiên".
Du Thanh nghe được mà trợn mắt há mồm, muốn kinh hỉ, lại sợ chính mình nghe nhầm, lăng lăng nói:" Vì sao đệ tử không nhìn ra?"
“ Đạo hạnh ngươi còn thấp, dĩ nhiên là nhìn không ra" Không Hoa lão quân liễm đi vẻ vui mừng, rồi cả giận nói:" Bằng không ngươi nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng cho ngươi cùng một tên tiểu yêu dây dưa không ngớt sao? Chúng ta tuy là Tán tiên, nhưng chung quy cũng phải chịu sự quản hạt của Thiên đế, thượng tiên không thể cùng loài yêu mến nhau, ngươi sao lại không biết điều đó?".
Du Thanh vẫn còn đang bị vây trong khiếp sợ:" Cho nên, sư phụ là đang thay đệ tử kéo dài thời gian, chờ A Lê tu thành chính quả, Thiên đế sẽ không khó xử thêm nữa".
“ Xem là vậy đi. Trước đó, ngươi chỉ cần cẩn thận một chút, đừng để cho Thiên đế tìm được, một ngàn năm sau, mọi sự liền sẽ đại cát “ Không Hoa lão quân thấy thần sắc hắn dại ra, nhịn không được cốc cốc lên đầu hắn, nói:" May mắn là ngươi đúng lúc đem trả lại tinh thần đỉnh, lần làm xằng làm bậy này cũng không mang đến tai họa cho sinh linh, không tính là tội ác tày trời, bằng không thì Thiên đế dù có cày xới hết phàm trần cũng phải bắt được ngươi, nếu như vậy thì dù vi sư có bản lĩnh đến đâu cũng không thể bảo hộ ngươi chu toàn".
Toàn bộ đầu óc của Du Thanh đều là Bạch Lê, giật mình lăng lăng một lúc lâu, nghi hoặc nói:" A Lê sau khi tu thành chính quả thì Thiên đế sẽ thật sự không làm khó dễ hắn nữa sao?"
Không Hoa lão quân suýt chút nữa bị hắn làm cho tức chết đi được:" Tiểu hồ ly kia có cái gì đáng phải lo lắng? Hắn đơn giản chỉ là làm đổ vài thứ, nếu không phải do ngươi, hắn cũng không được phép đi lên thiên giới, chịu đau khổ ngàn năm qua cũng coi như đã bị trừng phạt rồi, Thiên đế làm sao mà lại không chịu bỏ qua cho một cái tiểu yêu? Ngươi nên lo lắng chính là bản thân ngươi! Đầu tiên là cự tuyệt chức quan Thiên đế muốn ban tặng, sau này lại đại náo thiên lao, minh mục trương đảm coi rẻ thiên đình, vì đi địa phủ cướp người mà lại trộm thần khí của hắn, ngươi đây là chạm vào vảy ngược của Thiên đế ngươi có biết không?".
Ý cười trên mặt Du Thanh hoàn toàn không có vẻ xấu hổ, thấy sư phụ dựng mắt trừng mình, đành phải theo ý tứ của hắn mà gật gật đầu:" Đệ tử biết".
Không Hoa lão quân tức giận đến nỗi lông mi bạc phếch giật giật:" Có lệ!"
Du Thanh vội vàng cười cười lấy lòng:" Đệ tử biết sư phụ đã một phen khổ tâm, những gì sư phụ dạy bảo đệ tử nhất định ghi nhớ".
“ Hứ! Ngươi quay về rồi hẵng ghi nhớ!"
Du Thanh lúc này nhưng thật ra hiện lên vẻ áy náy, rũ mắt nói:" Sư phụ nguyên bản tiêu diêu tự tại, hiện giờ lại bị đệ tử liên lụy, trong tâm đệ tử có thẹn".
“ Hừ! Thẹn cái gì mà thẹn? Ta chỉ có một người đệ tử là ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện, ai sẽ chơi cờ với ta?" Không Hoa lão quân từ mặt đất đứng dậy:" Mau đứng lên đi, vì một tên tiểu yêu mà không biết đã quỳ trước ta bao nhiêu lần".
Du Thanh vội vàng nghe lời đứng lên, nhìn hắn một cái, trên mặt lộ ra ý cười:" Sư phụ ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nhất định cũng thích A Lê, bằng không năm đó đã sớm đem bỏ hắn. Đợi hắn tu luyện thành tiên, đệ tử sẽ mang hắn về hiếu kính với sư phụ".
“ Dẫn hắn trở về quấy rối thì có!" Không Hoa lão quân trừng mắt liếc hắn một cái, phất phất tay áo:" Tốt lắm, những gì nên dặn cũng đã dặn, Thiên đế bên kia nếu có xuất hiện trạng huống nào thì vi sư sẽ thay ngươi nói đỡ, tốt xấu gì thì hắn sẽ lưu cho ta vài phần mặt mũi".
Du Thanh há miệng thở dốc, tràn ngập cảm kích nhưng không có cách nào dùng lời nói để diễn tả, muốn quỳ xuống dập đầu cung tiễn nhưng lại sợ hắn không thích, nhất thời thật có chút ngố ngố.
Không Hoa lão quân thấy bộ dáng này của hắn, vừa bực mình vừa buồn cười:" Đi mua chân gà của ngươi đi! Lão già ta trở về sống cô độc một mình, ngươi tự giải quyết cho tốt!".
Du Thanh giật mình lặng một lát, bùm một tiếng lại quỳ xuống đất:" Đa tạ sư phụ!".
Không Hoa lão quân đưa tay chỉ chỉ hắn, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, nháy mắt biến mất tại chỗ, kết giới cũng biến mất theo đó.
Du Thanh sợ mình tự nhiên xuất hiện sẽ làm người qua đường hoảng sợ, vội vàng hạ một đạo kết giới cho mình, từ trên mặt đất đứng lên, lúc này mới phát hiện bên ngoài đã sớm bị u ám bao phủ, mưa to tầm tã, đi tới ngõ tắt nhỏ không người chú ý rồi bỏ đi kết giới, đội mưa đi đến cửa hàng.
Mua chân gà, lại mua một ít đồ ăn mà Bạch Lê yêu thích, dùng giấy dầu không thấm nước gói kỹ giấu trong tay áo, đội mưa hướng Tiết phủ bên ngoài thành đi đến.
Du Thanh một đường đi một đường nghĩ lại những gì sư phụ đã nói, lấy tay sờ sờ trán, biết rằng có phù chú mà sư phụ nói này, cho dù hắn có làm pháp thuật thì cũng sẽ không khiến cho thiên giới chú ý, nhịn không được trong lòng vừa vui sướng vừa áy náy.
Sau khi trở về, thần sắc đã như thường, bất quá toàn thân đều bị xối ướt, tùy ý chào hỏi với mấy người gặp được rồi liền đẩy cửa vào nhà, nhưng lại phát hiện trong phòng trống rỗng, lại đi phòng bếp, vẫn là không tìm được, vội vàng đến hỏi người khác:" Có từng nhìn thấy thư đồng nhà ta không?"
“ Hắn đi ra ngoài tìm ngươi, hắn còn chưatrở về “ Người nọ lắc đầu, nhớ tới hắn vừa mới ngất xỉu, lại hảo tâm nói:" Du huynh mắc mưa sao? Vẫn là mau chóng đổi quần áo đi, miễn cho bị cảm lạnh".
“ Hảo, đa tạ “ Du Thanh cười cười, xoay người trở về phòng, đóng cửa lại đi tới trước bàn, phất tay áo qua trước gương đồng, trong kính hiện ra thân ảnh Bạch Lê, đúng là ở trong sơn động mà đêm ba mươi bọn họ đã ngồi, vẻ mặt đang mờ mịt mà nhìn màn mưa trước cửa động, trên khóe mắt còn vương lệ.
Du Thanh nhìn thấy mà lòng đau xót, cũng không quan tâm đến việc thay quần áo, mở cửa vội vội vàng vàng liền xông ra ngoài.
Chú thích:
(*): Khóc đến tê tâm liệt phế rồi lại nức nở không thành tiếng: Ngay cái chỗ “nức nở ko thành tiếng" mình đã dịch thoáng hơn 1 chút, trong QT ghi là “Khóc đến tê tâm liệt phế rồi lại vô thanh vô tức".
Tác giả :
Phù Phong Lưu Ly