Thoại Hồ

Chương 36: Nguyên tiêu (phần hai)

Hai người lại đi vài bước, dừng lại ở đoạn cao nhất trên chiếc cầu hình vòm. Phong cảnh nhìn thấy ở nơi cao dĩ nhiên là bất đồng,, nhìn trước nhìn sau, nhìn thấy đó là những dải hoa đăng rực rỡ liên tiếp cùng bóng người lay động, mặc dù người người đều ngưỡng mặt nhưng cũng không thể thấy rõ thần sắc, lờ mờ, có một phen ý nhị mông lung khác biệt.

Con sông dưới chân cầu quanh co khúc khuỷu chạy xa tít tắp, ven sông hiện hữu một ít phòng ở hắt lên những mảnh sáng le lói, trước mọi cửa nhà đều treo đèn ***g đỏ thẩm, ảnh ngược trong nước theo những gợn sóng mà lan tỏa thành từng đạo nếp uốn dập dềnh.

Xa xa trên mặt sông, một trước một sau hai tòa thuyền hoa chậm rãi lướt đến, rèm thuyền nhẹ lay, tiếng trúc thanh thanh, dưới bốn góc mái hiên treo những dây đèn ***g dài cực kỳ xinh đẹp, tại sa mạn che khuất như thực như ảo, trong thuyền hoa, ngọn đèn dầu huy hoàng sáng rọi, bóng người lay động, phồn hoa náo nhiệt.

Trên triền đê thấp hai bên bờ sông dần dần xuất hiện một ít nam nữ trẻ tuổi, trong tay từng người đang cầm một chiếc hoa đăng, đa số là hình hoa sen, đặt trong lòng bàn tay làm hắt ánh sáng lên những thần sắc hoặc vui mừng hoặc ưu tư của từng cá nhân. Tới gần nước sông, ngồi xổm xuống ước nguyện, đặt đèn hoa sen vào trong nước nhẹ nhàng đẩy, nhìn chiếc đèn mang theo tâm nguyện muốn nói lại thôi của mình, dần dần trôi xa.

Trong lúc nhất thời, mặt sông tối đen được hoa đăng điểm tô, đẹp đến giống như sao trời dưới màn đêm, rực rỡ lóa mắt.

Bạch Lê khác với ngày thường mà trở nên an tĩnh, nhìn từng mảnh phồn hoa dưới chân cầu, nhịn không được ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Trên mặt đất có sao nhưng trời cao lại không có, bất quá trên trời có minh nguyệt, sáng tỏ, mượt mà, ánh đến trong lòng hắn sáng rọi.

A Thanh ở bên cạnh hắn, ông trời cuối cùng cũng không phụ hắn.

Du Thanh nhìn sườn mặt yên lặng cùng sóng mắt lưu động kia của hắn, nhịn không được nắm chặt tay, tầm mắt một tấc lại một tấc dao động trên mặt hắn, giống như hết thảy những gì quanh mình đều không đáng giá để nhìn đến, có thể ánh vào đôi mắt, chỉ có một người bên cạnh này thôi.

Qua tiết Nguyên tiêu, tất cả những ồn ào náo nhiệt đều sẽ kết thúc, phồn hoa nơi thế gian cũng không gì hơn cái này, chung quy là một hồi mây khói, chỉ có người bên cạnh này, mới là đáng giá quý trọng cùng lưu luyến nhất.

An tĩnh cũng được, náo nhiệt cũng được, không lưu giữ được ánh sáng cùng âm thanh, chỉ duy nhất có một người làm bạn bên cạnh như thế, cuộc đời này không cầu gì hơn.

Bạch Lê cảm nhận được tầm mắt của hắn, quay đầu nhìn hắn, khóe mắt không cầm được mà trong suốt, lời nói mang theo nghẹn ngào:" A Thanh, có thể cùng một chỗ với ngươi, ta thật vui vẻ!"

Du Thanh trong lòng quặn đau, đưa tay nhẹ nhàng gạt đi những giọt lệ vương bên khóe mắt hắn, cảm thấy chính mình nghiệp chướng nặng nề:" Thật là ngốc mà…"

Những người lui tới có một vài kẻ chú ý tới hành động của bọn họ, tò mò đánh giá bọn họ, lại nhất thời không thể nhìn ra được Bạch Lê là nam hay nữ, nếu là nam tử thì hai người thân mật như vậy liền có chút khó có thể lý giải; nếu là nữ tử, nhưng rồi lại thiếu một chút âm nhu của nữ tử, cuối cùng bởi vì vội vàng đi xem múa đèn rồng, nên cũng chỉ vội vàng liếc mắt rồi lại đi đến phía trước. Chung quy chỉ là người qua đường không quen biết.

Người đi trên cầu như nước chảy, thành một cảnh tượng từng hàng di động, ngược lại hai người lẳng lặng đứng ở đầu cầu, thành nhân vật chính xinh đẹp đứng trên đài đoạt mắt người xem.

Trong ngày thường đều chỉ có hai người, tâm tình Bạch Lê cũng không có gợn sóng gì lớn, Du Thanh đối tốt với hắn, hắn liền vui vẻ, Du Thanh cố ý đùa hắn, hắn liền giả vờ tức giận, mỗi cái nhăn mặt mỗi cái mỉm cười đều là bởi vì những lần giơ tay nhấc chân của hắn.

Lúc này đặt mình trong bầu không khí ồn ào náo nhiệt như thế, Bạch Lê chợt phát hiện, nguyên lai người người đều có hỉ nộ ái ố, bọn họ đem tâm sự gửi gắm trong một chiếc hoa đăng nho nhỏ, phiêu đãng theo nước sông, giống như đem bao tâm sự mang đi.

Sinh mệnh con người bất quá vội vàng như thoi đưa, mà hắn, từ khi nhận biết được sự việc thì đã sống hơn một ngàn năm. Hắn dành thời gian hơn một ngàn năm yên lặng làm bạn với Du Thanh, hiện giờ rốt cục được đền bù như mong muốn, nỗi lòng bốc lên đến lợi hại, nước mắt liền không khống chế được mới rơi xuống.

Du Thanh thay hắn lau nước mắt, ngược lại khiến hắn càng khóc càng dữ dội, dường như dù có như thế nào cũng lau không xong, trong lòng vừa vội vừa đau, nâng hai tay ôm lấy mặt hắn lau cho hắn, ôn nhu nói:" Ngốc à, mau nín đi".

Bạch Lê hít hít cái mũi, mắt không nháy mà nhìn hắn, rồi lại bởi vì hơi nước làm nhòe hai mắt nên nhìn không rõ, không ngừng mà chớp mắt:" Ta chỉ là cao hứng…"

Trong lòng Du Thanh thở dài: Có chỗ nào là cao hứng đơn giản như vậy? Ngàn năm ủy khuất này, có lẽ nào chỉ với hai giọt lệ liền có thể biểu đạt hết tất cả?.

Bạch Lê quả thật ủy khuất, chỉ là tâm tư hắn đơn thuần, trong lòng cao hứng nhiều hơn ủy khuất, vậy nên cho rằng việc này đơn giản chính là cao hứng. Dùng thời gian một ngàn năm mới có được một người thương tiếc, nào có đạo lý không ủy khuất?.

Trước kia hắn sẽ không làm càn như thế mà khóc là bởi vì dù có khổ sở đến đâu thì cũng không có người để kể khổ, nhưng hôm nay Du Thanh rốt cục thích hắn, đau hắn, có thể bao dung hắn hết thảy, những ủy khuất này của hắn giống như hồng thủy vỡ đê, càng không thể vãn hồi. Hắn để ý Du Thanh nên hắn mới có thể ủy khuất, hiện giờ Du Thanh để ý hắn, hắn có thể đem những ủy khuất này phát tiết ra.

Nói đến nói đi, hai chữ “Ủy khuất", kỳ thực cũng là xa xỉ, không thể kể ra rõ ràng.

Du Thanh nhìn hắn khóc đến ruột gan đứt từng khúc, giang tay ôm hắn vào trong ngực, mặc kệ đám người lui tới này, hãy còn vỗ vỗ lưng hắn nhẹ giọng an ủi, nhưng cũng không ngăn cản hắn, chỉ ngóng trông hắn có thể đem hết tất cả nỗi lòng mà khóc ra.

Bạch Lê khóc thút thít nấc nghẹn, lung tung mà chỉ biết nói mình cao hứng, khóc đến mệt mỏi rốt cục im lặng xuống, nâng hai mắt sưng đỏ lên nhìn hắn, vẻ mặt thẹn thùng:"A Thanh, ngươi có phải đang trộm chê cười ta hay không?"

Du Thanh một trận đau lòng, rồi lại bị bộ dáng này của hắn chọc cho muốn cười, thở dài xoa xoa mắt hắn, thấp giọng nói:" Sau này mọi việc đã có ta chịu trách nhiệm, ngươi muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, tâm sự không nên giấu ở trong lòng, biết chưa?"

Bạch Lê nín khóc mỉm cười:" Khổng để ở trong lòng thì còn gọi là tâm sự cái gì?"

Du Thanh sớm đã thấy quen với cảm xúc tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh này của hắn, thấy hắn cười liền biết hắn là thật sự vui vẻ, không khỏi an tâm xuống, cười nói:" Ngươi tên ngốc này thế nhưng còn biết hùng biện, thật đúng là phải nhìn với cặp mắt khác xưa".

“ Còn nói ta ngốc…" Bạch Lê giữ chặt một bàn tay của hắn, lần thứ hai cười rộ lên:" Tâm sự của ta làm sao ngươi biết được?!"

“ Ân, lúc này là ta ngốc, biết còn hỏi" Du Thanh tại trong ống tay áo nắm chặt lấy tay hắn, ôn nhu nói:" Khóc xong có đói bụng không? Đói bụng thì ta mang ngươi đi ăn gà nướng".

Hai mắt Bạch Lê thoáng chốc sáng lên, nhảy nhót mà kêu:"Chết đói!"

Cách đó không xa, ở trên đường, Tiết Thường đứng yên thật lâu, không có mặc xiêm y đẹp đẽ quý giá, chỉ mặc một thân trường bào màu xanh nhạt, khiến cho hắn trông phong thần như ngọc nhưng thần sắc cũng là ảm đạm, bị người phía sau chen lấn một chút, thiếu chút nữa không đứng vững gót chân.

Thị vệ áo xám phía sau vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, đôi tròng mắt tối đen, mày nhíu lại, thanh âm cung kính nói:" Đại nhân, vẫn là trở về nghỉ ngơi đi".

Tiết Thường nhìn bóng dáng nơi đầu cầu đang cầm tay nhau đi xa, nói không nên lời đến tột cùng là trong lòng có bao nhiêu đau đớn, khóe môi gợi lên một tia cười khổ, thấp giọng nói:" Còn cho hắn là thật sự không thích náo nhiệt đâu…"

Thị vệ nhìn hắn một cái, nhấp nhếch môi, rũ mắt xuống nói:" Mới vừa rồi đại nhân đến biệt viện cũng là vì để thấy hắn sao?"

Tiết Thường nghiêng đầu hướng hắn nhìn thoáng qua, nhướng một bên đuôi lông mày, ý cười chưa tan:" Ngươi hôm nay ngược lại nói nhiều".

Thị vệ vội vàng lui về phía sau nửa bước, sắc mặt trầm tĩnh như nước:" Thuộc hạ không dám".

“Thôi thôi…" Tiết Thường khoát tay:" Lại không có trách ngươi, sợ hãi như vậy làm cái gì?" Nói xong liền bước về phía đầu cầu.

Ánh mắt thị vệ chợt ngưng trệ, vội vàng theo sau:" Đại nhân, việc đã đến nước này, ngài vẫn là sớm trở về nghỉ ngơi đi, miễn cho gặp lại rồi tăng thêm phiền não".

Tiết Thường cất bước tiến lên, không chút để ý mà cười nói:" Phiền não cái gì? Đem người đoạt lại không phải là được sao?"

“Đại nhân tâm như gương sáng, nhất định sẽ không làm ra việc ngu muội như thế".

Tiết Thường dừng bước lại, quay đầu nhìn thoáng qua hắn:" Ngươi cho rằng ngươi hiểu ta?"

“Thuộc hạ không dám, chỉ là không rõ, đại nhân coi trọng hắn ở điểm nào? Làm gì lại để bụng như thế…"

“ Hôm nay ngươi nói nhiều thật ".

Thần sắc thị vệ chợt ngưng trệ, vội vàng cúi đầu:" Thuộc hạ mạo phạm".

Tiết Thường trầm mặc mà nhìn hắn một lát, kề sát vào hắn, trầm giọng nói:" Ngươi thích ta?"

Thị vệ cả kinh, lui về phía sau nửa bước kéo giãn khoảng cách với hắn:" Thuộc hạ không dám".

“Không dám?" Tiết Thường đem hai chữ này của hắn “nhấm nuốt" một phen, cười cười, xoay người đi lên cầu, sau khi nghe được tiếng bước chân trầm ổn nhắm mắt theo đuôi của hắn, không quay đầu lại, đi đến vị trí lúc trước Bạch Lê đã từng đứng, liền không đi nữa mà dừng lại cước bộ, nhìn những trản hoa đăng cong cong uốn lượn trên mặt sông, trầm mặc một lúc lâu.

“ Không thế nào hiểu biết, nói gì đến để bụng?" Tiết Thường bỗng nhiên mở miệng.

Thị vệ rũ mắt xuống mím  môi, giống như không nghe được lời hắn nói.

Tiết Thường lại tự mình nói tiếp:" Khó có được nhìn thấy một người thông thấu linh lung như vậy…Cũng là đã muộn một bước…"

“Ban đêm lạnh, đại nhân hôm nay ăn mặc ít, vẫn là trở về nghỉ ngơi đi".

“Dong dài" Tiết Thường không kiên nhẫn mà liếc hắn một cái, thấy hắn giống như một pho tượng Phật mà đứng ở đó, nhịn không được lại cảm thấy buồn cười, khoát tay thở dài một tiếng:" Thôi, trở về đi"

Du Thanh mua cho Bạch Lê một con gà nướng thơm ngào ngạt, kéo xuống một cái chân gà đưa tới trong tay hắn, phần còn lại liền dùng giấy dầu bao lại, nắm lấy một bàn tay nhàn rỗi của hắn, dắt hắn bước tới phương hướng đang có múa đèn rồng.

Bạch Lê hai ba cái liền gặm cái chân gà chỉ còn xương cốt, gặm đến sạch sẽ, không tìm thấy chỗ ném liền tiếp tục cầm ở trong tay, lại tiếp nhận không chiếc khác Du Thanh đưa tới, gặm hai cái liền đưa đến bên miệng hắn:" A Thanh, ngươi cũng ăn a!"

Du Thanh cố ý ghẹo hắn:" Ta không khóc, một chút cũng không đói".

Bạch Lê bị hắn nói đến có chút thẹn thùng, rầm rì mà mắng hắn:" Chỉ biết là ngươi sẽ chê cười ta!" Nói là nói như vậy nhưng trong lòng lại vẫn là cao hứng quá đỗi, biết hắn nguyên bản liền không yêu thích mấy thứ đầy mỡ như thế này, liền không chút khách khí mà tiếp tục gặm.

Đợi cho đến khi bước tới nơi múa đèn rồng, toàn bộ gà trong tay đã muốn bị gặm đến chỉ còn thất tinh bát lạc xương cốt.

Du Thanh thấy mấy cái xương đó tới một chút thịt cũng không còn dính lại, nhịn không được muốn cười, lấy giấy dầu bọc lại mấy cái xương này, dẫn hắn xuyên qua một cái ngõ nhỏ đi đến bờ sông, đem xương cốt ném tới một bên trên mặt đất, rất nhanh liền có con chó vàng nhà người khác gần đó lại đây ngoạm đi.

Hai người ở bên bờ sông rửa tay, lại xuyên qua ngõ nhỏ đi trở về, Bạch Lê xa xa liền nhìn thấy ngay cửa ngõ có một cái cây to vô cùng tốt để leo lên, kinh hỉ nói:"A Thanh, nếu không chúng ta đi lên ngọn cây xem đi!"

Hiện giờ chưa tới đầu xuân, trên cây vẫn trụi lủi không có phiến lá cây nào, bất quá có thể rành mạch nhìn thấy phẩm chất của nhánh cây. Du Thanh liếc mắt đánh giá một cái, yên tâm, gật đầu mà cười:" Nghe lời ngươi".

Bạch Lê nhảy nhót không thôi, kéo tay hắn chạy nhanh tới:"A Thanh, ta tới trước!" Nói xong liền buông tay hắn ra, hai ba cái liền lủi lên ngồi xuống nhánh cây, cúi đầu cười tủm tỉm với Du Thanh mà ngoắc ngoắc.

Du Thanh từ nhỏ lớn lên ở vùng núi, leo cây thì dĩ nhiên cũng không nói chơi, bất quả ngược lại so với Bạch Lê thì nhã nhặn hơn rất nhiều, vén vạt áo rồi cũng thực dễ dàng liền leo lên.

Bạch Lê thấy hắn leo lên, lại quệt mông đi lên phía trước hai cái, leo lên nóc nhà, ngồi xuống liền quay đầu hướng hắn mà ngoắc, vẻ mặt rất là hưng phấn, đợi đến khi Du Thanh đến đây ngồi liền chỉa chỉa phía dưới:" Ngươi xem! Nhìn như vậy có thể thấy rõ hơn nhiều so với những ngốc tử phía dưới!"

Du Thanh thấy hắn kêu người khác là ngốc tử, không nhịn được mà cười ra tiếng, ôm lấy hắn vào lòng:" Ừ, cũng là ngươi thông minh".

“ Đó là dĩ nhiên!" Bạch Lê đắc ý cười rộ lên, cười xong lại quay đầu ngạc nhiên mà trừng Du Thanh, đem hắn trừng đến mạc danh kỳ diệu.

Du Thanh sờ sờ mặt mình:" Làm sao vậy?"

Hai mắt Bạch Lê bỗng nhiên nhíu lại, ôm sát thắt lưng hắn hung hăng cọ cọ lên ngực hắn, ngẩng đầu nhe răng trợn mắt mà nhìn hắn nói: “A Thanh! Ngươi cái người đọc sách mà không nhã nhặn! Thế nhưng học theo ta leo lên nóc nhà người khác! Ha ha ha ha!"

Đèn rồng phía dưới bay lên quay cuồng, đám người một mảnh trầm trồ khen ngợi.

Du Thanh nựng nựng mặt hắn, cười rộ lên, nhịn không được cúi người hôn lên môi hắn. Bạch Lê nắm chặt bàn tay đang đặt phía sau lưng hắn, tiếng than nhẹ thỏa mãn bị bao phủ trong tiếng người sôi trào.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại