Thố Vương Tiên Lộ
Chương 93: Người nhàn rỗi (2)
Lý Hào vốn xuất thân trong hoàng tộc, nhưng hắn thân cô thế cô, ngoài lợi thế là con trưởng thì hắn chẳng có gì khác. Cuộc sống nơi hoàng cung đối với hắn mà nói chẳng có gì vui thú nữa, đặc biệt là khi hắn đã bắt đầu trưởng thành, một số thế lực muốn lôi kéo hắn vào cuộc tranh giành quyền lực, nhưng hắn không muốn điều đó cho nên suốt ngày chỉ vui chơi mong muốn một cuộc sống yên bình. Nhưng người khác đa nghi lại cho rằng hắn âm hiểm không thể không trừ
Để tránh khỏi cuộc tranh dành hắn đã lợi dụng cơ hội đi săn để bỏ chốn, việc hắn biến mất không làm người khác yên lòng ngược lại khiến phe đối địch lo ngại không ít.
Những thú vui thì Lý Hào đã thử qua vô số, nhưng việc làm bằng tay chân thi chưa có làm qua bao giờ, trước nay đều là Từ Dũng làm thay hắn, nhưng lần này vào Tông Môn thì không thể đi theo sát như kẻ hầu được, Tông Môn không cho phép điều đó vì sẽ hạn chế đi khả năng phát triển của đệ tử. Cũng May là Lý Hào cũng muốn làm cuộc sống của một thường dân, nên không ngại mấy việc nhổ cỏ dại thế này
Dược viên nằm ngay phía dưới Đan Phòng, khuôn viên khá rộng lớn, phía bên trong có một căn nhà nhỏ thiết kế đơn giản, phia bên cạnh có một dòng nước nhỏ chảy theo máng trúc nghe từng tiếng róc rách thật êm tai, Phía trước căn nhà nhỏ có phơi mấy loại thảo dược đã khô héo cửa nhà chỉ khép hờ hình như phía bên trong có người
Vì Dựa vào địa thế mà xây dựng nên dược viên của Cửu Huyền Tông chỉ nhận được ánh nắng vào buổi sáng, còn buổi chiều thì phần lớn đã được che phủ bởi bóng râm, chỉ còn một tia sáng chiếu tới được nơi đây, không gian màu vàng của buổi chiều làm khung cảnh trở nên khá yên bình.
Ngồi cặm cụi nhổ cỏ được một lúc lâu thì có người đi tới làm Lý Hạo chú ý, Đây chính là nữ nhân mấy hôm trước gặp đây mà, Gặp một lần là không thể quên. Hôm nay Mộng Lăng vận y phục lục của đệ tử Tông Môn, trông khá thanh cao có phần thoát tục, có điều khuôn mặt nàng không phải đang lo lắng điều gì đó thì phải. Thoáng ngập ngừng ở cửa một hồi lâu rồi nàng mới mạnh dạn mở cửa đi vào
Cánh cửa sổ được kéo lên khiến Lý Hạo có thể nhìn thấy bên trong còn có một nam nhân nữa, ánh mắt có vẻ vô hồn, tóc dài buông xõa xuống bộ y phục màu xanh rộng thùng thình. Người này cũng là đệ tử Cửu Huyền Môn tên gọi là Liễu Tương Sinh, một thiên tài đã bị rơi xuống từ đỉnh cao
“ Tương Sinh, huynh … đã đỡ chút nào chưa?"
Mộng Lăng đưa bàn tay nắm lấy tay của nam nhân, nhẹ nhàng hỏi. Nhưng vẫn như thường lệ, từ sau khi trở về thì ít nói hơn hẳn, Dường như việc bị phế đi đôi tay khiến hắn bị suy sụp không ít, nghe nói phải ba năm sau mới có cơ hội khôi phục trở lại.
“Muội biết thời gian này rất khó khăn với huynh… Muội cũng từng gặp hoàn cảnh giống hệt như vậy… không tu vi, dung nhan còn bị hủy. Nhưng hiện giờ mọi chuyện đã qua rồi…. Muội tin chỉ cần huynh cũng kiên trì chắc chắn sẽ lại là một thiên tài được người người ngưỡng mộ"
“Muội… Hiện giờ ta chẳng còn gì nữa"
Đưa hai bàn tay nắm chặt lấy tay nam nhân, ánh mắt trìu mến nhìn tới, giọng nói có chút nghẹn ngào
“Huynh …còn có… muội"
Không dám đối diện với nữ nhân nữa, tình ý của nàng hắn không thể nhận được nữa. quay mặt sang một bên
“Một kẻ không còn khả năng tu luyện… Gia thế cũng không còn…Đúng như mọi người nói… Ta đã là một phế nhân không thể ngóc đầu"
“Huynh tuyệt đối không phải phế nhân… Chỉ cần tĩnh dưỡng vài năm huynh có thể… mà"
Khuôn mặt nam tử khẽ đanh lại
“Ba năm … ba năm không tu luyện thì ta trở thành thứ gì chứ… Bắt đầu lại thì ta vĩnh viễn không bao giờ đuổi kịp người khác… Muội có hiểu không?"
Tự nhiên thấy nam nhân nổi giận
“Nhưng.."
“Đủ rồi… Đừng nói nữa… Hãy để ta một mình"
“Tương sinh…"
Nam nhân chợt quát lớn
“Ta bảo ngươi đi đi… Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa"
Từ bên ngoài còn nghe rõ từng chữ, chứng tỏ là giận thật rồi. Lăng Mộng sụt sùi rồi quay người chạy ra khỏi dược viên, Đây là lần đầu tiên thấy nam nhân nổi giận như vậy. Cũng may là nàng chưa nói sẽ được Chưởng Môn nhận làm đệ tử, nếu không nam nhân còn bị đả kích nhiều hơn nữa.
Nữ nhân bỏ đi không lâu, thì có một lão giả lại đi tới. vừa nhìn qua là biết có chuyện gì, Tiến vào trong nhưng chẳng thấy nam nhân cất tiếng chào hỏi, lão thấy tâm trạng người này không tốt chút nào, vốn là thiên tài nay đã mất khả năng tu luyện, nếu không muốn nói là phế nhân. Dường như chưởng môn không đặt quá nhiều hi vọng vào người này nữa, một người có thể là thiên tài nhưng sau ba năm may ra có cơ hội khôi phục, Còn chưa chắc có thể trở lại như xưa hay không. Ma Môn đang ngày càng lớn mạnh, tương lai của Tông Môn không thể chỉ dựa vào người này được nữa
“Ngươi hãy ở đây tĩnh tâm một thời gian đi… Người vừa rồi chính là đệ tử đầu tiên được chưởng môn thu nhận, là tương lai của Tông Môn, ngươi không nên cư xử như vậy"
Số mệnh thật khó đoán, vị thế hai người nay đã đổi cho nhau, kẻ lên voi người xuống chó. Nam nhân tự hỏi nếu ngày đó không trở về Bạch Thành thì liệu hắn có rơi vào hoàn cảnh như bây giờ. Người được cả tông môn kỳ vọng, lúc này chính là hắn. Giờ nghĩ lại nếu không về gặp Mộng Lăng thì hắn giờ có thể cùng với con gái của Trưởng Lão, Minh Hiên kết thành đạo lữ, tạo nên một truyền kỳ ở Cửu Huyền Môn. Sao cái gã ma môn kia không giết hắn đi cho rồi, thảm cảnh này chính là thứ ngươi muốn nhìn thấy sao?... Ta có thù hằn gì với ngươi ư. Không được, ta nhất định phải khôi phục lại… Nhất định phải trở lại đỉnh cao một lần nữa? Cái gã ma môn đáng hận kia nhất định ta phải lột da, moi tim của hắn mới hả giận…
Khuôn mặt nam tử chợt biến đổi, nhưng trưởng lão chẳng lại đang chú ý ra bên ngoài, phía Lý Hào đang cặm cụi ngồi đó
“Tên kia… Ngươi đấy… Ngươi đang làm cái gì ở đó vậy?"
“Đệ tử đang nhổ cỏ dại…"
Nhổ cỏ dại sao? Trưởng lão suy nghĩ hồi lâu rồi hốt hoảng chạy ra. Nhìn nắm thảo dược đã bị nhổ hơn phân nửa, Khuôn mặt chợt mếu máo
“Đồ Phá hoại… Cỏ dại ở bên kia… chỗ này là thảo dược ta chăm sóc làm gì có cỏ dại… trời ơi công sức bấy lâu nay thế là hết rồi… Thanh tâm thảo… Phục Linh Hoa …"
Ngoảnh mặt lại phía Lý Hào thét ra lửa
“Bắt đền nhà ngươi. Mau trả lại cho ta"
Lý Hào gãi đầu gãi tai một hồi
“Hết hôm nay mà không trồng lại hết thì biết tay của ta"
Bị trưởng lão xả giận cho một trận rồi hùng hục bỏ đi. Giờ thì hắn phải trồng lại đám ctharo dược mà mình vừa nhổ cả buổi chiều. Khó trách hắn đâu biết là thảo dược, nhìn mấy cây giống cỏ dại thế là hắn cứ nhổ
Trời đã tối hẳn, chỉ còn ánh trăng đã lên cao trông thấy. Cuối cùng hắn cũng đã trồng xong. Cả người dính đầy bùn đất, nên hắn đi qua con sông gần đó tắm rửa một hồi rồi mới ra về. Ngó qua căn nhà gỗ, thì bên trong tối om, nam nhân đã rời đi từ lúc nào không hay
…
Rảo bước qua những bậc thang, Lý Hào lao tới nhảy xuống con sông nghe một tiếng" Tõm", Tắm vào lúc nửa đêm cảm giác thật khác lạ, Nhưng bơi lội hồi lâu thì hắn đã bắt đầu cảm thấy hơi cóng. Nước về đêm ngâm lâu thì từ mát giờ đã chuyển sang lạnh rồi
Trôi theo dòng một quãng, hắn đã lò mò bò lên bờ. Quần áo ướt sũng nên hắn để trần vò qua một lúc rồi phơi lên cành cây gần đó, Chợt thấy một nữ nhân đang ngồi co chân trên mỏm đá, đang suy ngẫm gì đó ghê lắm, dưới ánh trăng mờ, hắn nhận ra đây là nữ nhân mà hắn vẫn luôn muốn được gặp lại đây mà, chiều nay đã gặp qua nhưng khí đó hắn không ở trong trạng thái tốt ( đang nhổ cỏ) giờ thì sạch sẽ rồi ( theo nghĩa đen luôn)
Để tránh khỏi cuộc tranh dành hắn đã lợi dụng cơ hội đi săn để bỏ chốn, việc hắn biến mất không làm người khác yên lòng ngược lại khiến phe đối địch lo ngại không ít.
Những thú vui thì Lý Hào đã thử qua vô số, nhưng việc làm bằng tay chân thi chưa có làm qua bao giờ, trước nay đều là Từ Dũng làm thay hắn, nhưng lần này vào Tông Môn thì không thể đi theo sát như kẻ hầu được, Tông Môn không cho phép điều đó vì sẽ hạn chế đi khả năng phát triển của đệ tử. Cũng May là Lý Hào cũng muốn làm cuộc sống của một thường dân, nên không ngại mấy việc nhổ cỏ dại thế này
Dược viên nằm ngay phía dưới Đan Phòng, khuôn viên khá rộng lớn, phía bên trong có một căn nhà nhỏ thiết kế đơn giản, phia bên cạnh có một dòng nước nhỏ chảy theo máng trúc nghe từng tiếng róc rách thật êm tai, Phía trước căn nhà nhỏ có phơi mấy loại thảo dược đã khô héo cửa nhà chỉ khép hờ hình như phía bên trong có người
Vì Dựa vào địa thế mà xây dựng nên dược viên của Cửu Huyền Tông chỉ nhận được ánh nắng vào buổi sáng, còn buổi chiều thì phần lớn đã được che phủ bởi bóng râm, chỉ còn một tia sáng chiếu tới được nơi đây, không gian màu vàng của buổi chiều làm khung cảnh trở nên khá yên bình.
Ngồi cặm cụi nhổ cỏ được một lúc lâu thì có người đi tới làm Lý Hạo chú ý, Đây chính là nữ nhân mấy hôm trước gặp đây mà, Gặp một lần là không thể quên. Hôm nay Mộng Lăng vận y phục lục của đệ tử Tông Môn, trông khá thanh cao có phần thoát tục, có điều khuôn mặt nàng không phải đang lo lắng điều gì đó thì phải. Thoáng ngập ngừng ở cửa một hồi lâu rồi nàng mới mạnh dạn mở cửa đi vào
Cánh cửa sổ được kéo lên khiến Lý Hạo có thể nhìn thấy bên trong còn có một nam nhân nữa, ánh mắt có vẻ vô hồn, tóc dài buông xõa xuống bộ y phục màu xanh rộng thùng thình. Người này cũng là đệ tử Cửu Huyền Môn tên gọi là Liễu Tương Sinh, một thiên tài đã bị rơi xuống từ đỉnh cao
“ Tương Sinh, huynh … đã đỡ chút nào chưa?"
Mộng Lăng đưa bàn tay nắm lấy tay của nam nhân, nhẹ nhàng hỏi. Nhưng vẫn như thường lệ, từ sau khi trở về thì ít nói hơn hẳn, Dường như việc bị phế đi đôi tay khiến hắn bị suy sụp không ít, nghe nói phải ba năm sau mới có cơ hội khôi phục trở lại.
“Muội biết thời gian này rất khó khăn với huynh… Muội cũng từng gặp hoàn cảnh giống hệt như vậy… không tu vi, dung nhan còn bị hủy. Nhưng hiện giờ mọi chuyện đã qua rồi…. Muội tin chỉ cần huynh cũng kiên trì chắc chắn sẽ lại là một thiên tài được người người ngưỡng mộ"
“Muội… Hiện giờ ta chẳng còn gì nữa"
Đưa hai bàn tay nắm chặt lấy tay nam nhân, ánh mắt trìu mến nhìn tới, giọng nói có chút nghẹn ngào
“Huynh …còn có… muội"
Không dám đối diện với nữ nhân nữa, tình ý của nàng hắn không thể nhận được nữa. quay mặt sang một bên
“Một kẻ không còn khả năng tu luyện… Gia thế cũng không còn…Đúng như mọi người nói… Ta đã là một phế nhân không thể ngóc đầu"
“Huynh tuyệt đối không phải phế nhân… Chỉ cần tĩnh dưỡng vài năm huynh có thể… mà"
Khuôn mặt nam tử khẽ đanh lại
“Ba năm … ba năm không tu luyện thì ta trở thành thứ gì chứ… Bắt đầu lại thì ta vĩnh viễn không bao giờ đuổi kịp người khác… Muội có hiểu không?"
Tự nhiên thấy nam nhân nổi giận
“Nhưng.."
“Đủ rồi… Đừng nói nữa… Hãy để ta một mình"
“Tương sinh…"
Nam nhân chợt quát lớn
“Ta bảo ngươi đi đi… Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa"
Từ bên ngoài còn nghe rõ từng chữ, chứng tỏ là giận thật rồi. Lăng Mộng sụt sùi rồi quay người chạy ra khỏi dược viên, Đây là lần đầu tiên thấy nam nhân nổi giận như vậy. Cũng may là nàng chưa nói sẽ được Chưởng Môn nhận làm đệ tử, nếu không nam nhân còn bị đả kích nhiều hơn nữa.
Nữ nhân bỏ đi không lâu, thì có một lão giả lại đi tới. vừa nhìn qua là biết có chuyện gì, Tiến vào trong nhưng chẳng thấy nam nhân cất tiếng chào hỏi, lão thấy tâm trạng người này không tốt chút nào, vốn là thiên tài nay đã mất khả năng tu luyện, nếu không muốn nói là phế nhân. Dường như chưởng môn không đặt quá nhiều hi vọng vào người này nữa, một người có thể là thiên tài nhưng sau ba năm may ra có cơ hội khôi phục, Còn chưa chắc có thể trở lại như xưa hay không. Ma Môn đang ngày càng lớn mạnh, tương lai của Tông Môn không thể chỉ dựa vào người này được nữa
“Ngươi hãy ở đây tĩnh tâm một thời gian đi… Người vừa rồi chính là đệ tử đầu tiên được chưởng môn thu nhận, là tương lai của Tông Môn, ngươi không nên cư xử như vậy"
Số mệnh thật khó đoán, vị thế hai người nay đã đổi cho nhau, kẻ lên voi người xuống chó. Nam nhân tự hỏi nếu ngày đó không trở về Bạch Thành thì liệu hắn có rơi vào hoàn cảnh như bây giờ. Người được cả tông môn kỳ vọng, lúc này chính là hắn. Giờ nghĩ lại nếu không về gặp Mộng Lăng thì hắn giờ có thể cùng với con gái của Trưởng Lão, Minh Hiên kết thành đạo lữ, tạo nên một truyền kỳ ở Cửu Huyền Môn. Sao cái gã ma môn kia không giết hắn đi cho rồi, thảm cảnh này chính là thứ ngươi muốn nhìn thấy sao?... Ta có thù hằn gì với ngươi ư. Không được, ta nhất định phải khôi phục lại… Nhất định phải trở lại đỉnh cao một lần nữa? Cái gã ma môn đáng hận kia nhất định ta phải lột da, moi tim của hắn mới hả giận…
Khuôn mặt nam tử chợt biến đổi, nhưng trưởng lão chẳng lại đang chú ý ra bên ngoài, phía Lý Hào đang cặm cụi ngồi đó
“Tên kia… Ngươi đấy… Ngươi đang làm cái gì ở đó vậy?"
“Đệ tử đang nhổ cỏ dại…"
Nhổ cỏ dại sao? Trưởng lão suy nghĩ hồi lâu rồi hốt hoảng chạy ra. Nhìn nắm thảo dược đã bị nhổ hơn phân nửa, Khuôn mặt chợt mếu máo
“Đồ Phá hoại… Cỏ dại ở bên kia… chỗ này là thảo dược ta chăm sóc làm gì có cỏ dại… trời ơi công sức bấy lâu nay thế là hết rồi… Thanh tâm thảo… Phục Linh Hoa …"
Ngoảnh mặt lại phía Lý Hào thét ra lửa
“Bắt đền nhà ngươi. Mau trả lại cho ta"
Lý Hào gãi đầu gãi tai một hồi
“Hết hôm nay mà không trồng lại hết thì biết tay của ta"
Bị trưởng lão xả giận cho một trận rồi hùng hục bỏ đi. Giờ thì hắn phải trồng lại đám ctharo dược mà mình vừa nhổ cả buổi chiều. Khó trách hắn đâu biết là thảo dược, nhìn mấy cây giống cỏ dại thế là hắn cứ nhổ
Trời đã tối hẳn, chỉ còn ánh trăng đã lên cao trông thấy. Cuối cùng hắn cũng đã trồng xong. Cả người dính đầy bùn đất, nên hắn đi qua con sông gần đó tắm rửa một hồi rồi mới ra về. Ngó qua căn nhà gỗ, thì bên trong tối om, nam nhân đã rời đi từ lúc nào không hay
…
Rảo bước qua những bậc thang, Lý Hào lao tới nhảy xuống con sông nghe một tiếng" Tõm", Tắm vào lúc nửa đêm cảm giác thật khác lạ, Nhưng bơi lội hồi lâu thì hắn đã bắt đầu cảm thấy hơi cóng. Nước về đêm ngâm lâu thì từ mát giờ đã chuyển sang lạnh rồi
Trôi theo dòng một quãng, hắn đã lò mò bò lên bờ. Quần áo ướt sũng nên hắn để trần vò qua một lúc rồi phơi lên cành cây gần đó, Chợt thấy một nữ nhân đang ngồi co chân trên mỏm đá, đang suy ngẫm gì đó ghê lắm, dưới ánh trăng mờ, hắn nhận ra đây là nữ nhân mà hắn vẫn luôn muốn được gặp lại đây mà, chiều nay đã gặp qua nhưng khí đó hắn không ở trong trạng thái tốt ( đang nhổ cỏ) giờ thì sạch sẽ rồi ( theo nghĩa đen luôn)
Tác giả :
Naophang23