Thợ Săn
Chương 36: Cuộc giải cứu (3)
- Nam! Nam! Nam!
Những âm thanh trong trẻo cùng cảm giác mềm mại, êm ái lan tỏa khắp thân thể khiến Nam bất giác tỉnh dậy và không tin vào mắt mình khi thấy Linh đang dụi đầu vào người hắn để đánh thức dậy.
- Linh à?
Hắn hỏi để xem mình có hoa mắt hay không. Linh gật đầu, hai dòng nước mắt chảy dài, trong thâm tâm cô biết rằng thể nào hắn cũng tìm ra mình nhưng trong tình trạng bị trói và thương tích đầy mình như này thì không dám nghĩ tới.
- Mình xin lỗi đã khiến Nam rơi vào tình trạng này... - Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
- Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta phải thoát khỏi nơi đây đã!
Lúc này Nam đã tỉnh táo trở lại và hắn biết hai người đang ở trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm, không nên tốn thời gian chạy theo dòng cảm xúc không giúp ích gì cho việc cứu hai người thoát ra. Linh thì dĩ nhiên không thể nào nghĩ ra được cách nào có thể giúp hai người thoát khỏi nơi đây, cô với hắn đều bị trói rất chặt nên nghĩ rằng cả hai đều rơi vào tuyệt cảnh nên mới buông xuôi theo dòng cảm xúc như vậy. Nghe tiếng Nam cô cũng chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Nam đánh giá một lượt hoàn cảnh của mình lúc này, hắn bị giam ở trong hầm rượu, tay hắn bị trói chặt vào cột nhà, ở khoảng đầu bị thương máu rỉ ra khô lại làm tóc cứng như được vuốt keo. Cuộc tiếp đất không an toàn đã khiến một trong số những tên bắt cóc canh gác phát hiện và giáng cho hắn một khúc gậy vào đầu dẫn đến bất tỉnh. Dù bọn bắt cóc đều là những kẻ chẳng phải tốt đẹp gì nhưng cũng không dám thuận tay cái giết đi một mạng người, trông bộ đồ đen cùng với khuôn mặt mười chín tuổi của Nam, bọn chúng lại nghĩ hắn chỉ là một tay trộm non nớt chẳng thể nào gây bất cứ sự nguy hiểm nào nên đã nhốt hắn ở trong hầm rượu này cùng với Linh.
Nam cố gắng vận dụng sức mạnh còn sót lại để chuyển cơ thể sang trạng thái phân rã hòng thoát khỏi sợi dây trói nhưng không có bất cứ một phản ứng nào xảy ra, hắn đã hoàn toàn kiệt sức. Lúc này chỉ còn hi vọng vào viên thuốc kích thích vẫn còn ở trong túi áo, hắn tập trung vào cảm nhận viên thuốc để dịch chuyển tức thời lên miệng nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể xê dịch được một li. Cuối cùng hắn nhìn sang Linh, cả chân và tay cô đều bị trói, tay trói quặt lại đằng sau, với tình trạng như vậy thì rất khó có thể giúp gì được cho hắn, nhưng dù là một phần nghìn cơ hội thành công thì cũng phải thử.
- Linh có thể ngồi dậy được chứ?
Linh gật đầu, cố gắng gượng ngồi dậy.
- Tốt lắm! Hãy di chuyển ra phía sau chiếc cột và cởi trói cho mình.
Nghe lời Nam, Linh cố nhoài người vòng ra sau lưng hắn, hai tay bị trói ngược của cô cố dò dẫm lấy mối trói, nhưng vì hai tay bị trói ngược rất bất tiện và sức khỏe của Linh lúc này cũng không được tốt nên dù cố gắng hết sức sợi dây trói vẫn không hề nới lỏng ra chút nào. Sau một lát chờ đợi nhận thấy hai bàn tay của mình vẫn không hề được nới lỏng, Nam thở dài một hơi rồi nhẹ giọng:
- Được rồi, còn một cách khác, trong túi áo ngực của mình có một viên thuốc kích thích, nếu nuốt nó, sức mạnh của mình sẽ hồi phục và mình có thể tự thoát ra được.
Lúc đầu Nam không muốn cho Linh biết sự tồn tại của viên thuốc kích dục này, nhưng trong hoàn cảnh không còn sự lựa chọn nào khác thì cũng đành chấp nhận, dù gì thì giữ được tính mạng vẫn là điều quan trọng nhất. Linh cũng nhận thấy việc cố gắng cởi trói cho Nam chỉ là vô vọng, nghe thấy hắn nói vậy cô dừng việc làm vô ích đó và nhoài người về phía trước hắn. Nhưng túi áo Nam lại ở vị trí quá cao, chiếc áo Thợ Săn của Nam lại bó sát vào người nên rất khó thò tay vào móc viên thuốc ra được. Sau giây lát suy nghĩ, Linh chuyển sang dùng miệng để cắn rách khoảng đáy túi áo để viên thuốc chuồi ra. Chiếc áo được làm từ vật liệu cao phân tử nên rất bền và độ đàn hồi lớn, sau một hồi dứt đi dứt lại những viền may mới bị đứt tung, chiếc áo bị xé toạc một khoảng, viên thuốc kích thích rơi ra lăn lách cách xuống nền nhà. Linh dừng lại trong giây lát để lấy hơi rồi lại cố trườn mình tới, cô cũng đã gần như kiệt sức và phải cố gắng phi thường thì mới di chuyển được trong một tư thế bất lợi như vậy.
Viên thuốc lúc này đã ở ngay trước mặt, không chần chừ Linh mím môi lại ngậm lấy viên thuốc rồi lăn người về phía Nam, tì người vào hắn và cố nhoài đầu lên. Nam biết mình phải làm gì, hắn thở một hơi dài rồi cúi đầu xuống, môi hai người khép chặt lại với nhau để viên thuốc khỏi rơi ra, Linh lia đầu lưỡi lên chuyển viên thuốc sang cho Nam.
Phải nói cơ thể của Nam vẫn còn bị hai viên thuốc đầu tiên kích thích rất dữ dội, đến khi đôi môi mềm đỏ mọng của Linh khép chặt môi hắn lại làm hắn không thể kiềm chế nổi dòng cảm xúc của mình. Viên thuốc kích thích đã nằm yên trong dạ dày nhưng môi của hắn vẫn điên cuồng giữ đôi môi của Linh lại, lưỡi di chuyển tìm cách xâm nhập qua hàm răng trắng bóng của cô.
Dù không cố tình thì đây cũng là lần đầu tiên Linh hôn một người con trai, bị hắn tấn công dữ dội đến vậy cô cũng phát hoảng định dứt ra, nhưng rất nhanh sau đó dòng cảm xúc yêu đương tồn tại trong lòng bấy lâu lại hiện về, cộng với việc vừa nãy ngậm vào miệng viên thuốc kích thích hòa tan mất phần nào, vì thế sau giây phút đầu lưỡng lự cô cũng nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của hắn.
Vừa lúc đó, cửa phòng bật mở.
- Chà ngọt ngào quá nhỉ! Thì ra hai đứa quen nhau à? Tao tưởng mày là thằng trộm chứ?
Một tên bắt cóc râu quai nón, mặt to bè thô thiển nhìn hai người, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, hẳn là hắn không hiểu vì sao Nam lại biết được Linh ở đây mà giải cứu. Trong suy nghĩ của hắn, việc bắt cóc Linh ngoài hắn, đám đàn em và cô hiệu trưởng thì vẫn chưa có ai biết chứ đừng nói tới chuyện dò ra địa chỉ ở một nơi cực kỳ xa xôi hẻo lánh này.
- Nhưng con bé đó là của tao! Bọn tao chưa được nếm miếng nào mà mày định cuỗm mất à!
Một giọng nói đầy vẻ tàn nhẫn vang lên, tiếp sau là những tiếng cười đầy tham lam. Linh nghe thấy vậy sợ hãi nép chặt vào người Nam như tìm đến một cứu cánh trong lúc tuyệt vọng. Nam nhìn bọn bắt cóc, có năm tên, đều là những kẻ lực lưỡng và xăm trổ đầy mình, không biết sau khi thuốc kích thích phát huy tác dụng hắn có thể hạ gục được tất cả bọn chúng hay không.
- Cô hiệu trưởng Học viện HA đã thực hiện đúng như những gì chúng mày yêu cầu. Hãy thả người ra!
Hắn nói, cố gắng kéo dài thời gian đến khi thuốc phát huy tác dụng.
- Thì ra mụ ấy đã kể với mày à? Thả ư? Dễ dàng vậy sao?
Tên râu quai nón lạnh lùng lôi Linh ra khỏi Nam và giật tung chiếc áo mà cô đang mặc trên người. Linh co rúm người lại, chống cự lại một cách yếu ớt.
- Đừng có đụng vào người tôi.
- Nào cô em – tên râu quai nón cười nhạt – Chiều bọn anh đêm nay thôi mà!
- Không! Không!
Linh kêu lên tuyệt vọng khi bị tên râu quai nón kéo ra giữa nhà. Nam đỏ bừng mặt vì tức giận, cố giãy giụa, nhưng thuốc vẫn chưa phát huy tác dụng, từng giây từng phút với hắn lúc này cảm tưởng như bị giãn ra hàng thế kỷ.
- Thả cô ấy ra! Lũ khốn kiếp! Nếu không thì đừng có trách ta!
Tên râu quai nón nghe thấy vậy thì cười lên sằng sặc:
- Mày định làm gì bọn tao? Dù có ba đầu sáu tay mày cũng không thoát nổi nơi đây mà còn sống đâu. Chúng mày nghĩ sao để nó chứng kiến cảnh chúng ta đùa nghịch bạn gái nó?
Nói đoạn tên râu quai nón giật nốt chiếc áo còn sót lại trên người Linh, một thân hình tuyệt mĩ lộ ra khiến đám bắt cóc không khỏi nuốt nước bọt, hai mắt rực lửa. Toàn thân Nam run lên vì tức giận, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, đôi mắt hắn dần chuyển sang màu đỏ rực, bộ não tự động chuyển sang chế độ tấn công cấp cao nhất và sau một tiếng thét vang trời những sợi dây trói bị đứt tung.
- Lũ khốn, phải chết!
Bọn bắt cóc nghe thấy véo véo của việc dây trói bị đứt thì cũng giật mình quay lại. Nhưng chưa kịp định thần thì đột nhiên có một luồng sét cực mạnh xẹt tới hất tung hai tên lên trời, đập mạnh vào tường hầm và gục xuống bất tỉnh. Những tên còn lại thấy thế trong lòng cả kinh, không hiểu tên thanh niên mới lớn này lấy sức mạnh ở đâu ra mà ghê gớm đến vậy.
Nam không nói, không rằng, mắt ánh lên một tia tàn khốc, hắn lao vút tới tung một cú đấm trời giáng vào giữa mặt tên râu quai nón khiến hàng chục chiếc răng của hắn bị văng ra ngoài. Đồng thời phóng một chùm tia sét cực mạnh vào hai tên còn lại, trong nháy mắt tất cả đã bị hạ gục. Ngay sau đó những tia sét trên người đột ngột tắt ngúm, hắn quỳ gục xuống và nôn ra một hốc máu.
- Nam!
Quên cả nỗi sợ hãi kinh hoàng mà lũ bắt cóc gây ra, Linh vội chạy đến đỡ Nam dậy, hắn vẫn tiếp tục nôn ra hàng hốc máu, mặt tái nhợt, cảm tưởng có thể chết ngay được. Linh không biết phải làm gì lúc ngày ngoài việc ôm lấy hắn, nước mắt chảy dài. Sau giây lát, Nam cũng trấn tĩnh lại, hắn đưa tay lên quệt máu trên miệng và nói với giọng thì thào:
- Mình không sao! Những tên này chỉ tạm thời bất tỉnh thôi, chúng ta phải dời khỏi đây ngay. Linh mặc áo vào đi!
Linh lúc này mới chợt nhận ra nửa thân trên của cô gần như không còn gì để che chắn nữa, một người con gái trong sáng như Linh mà bị người khác nhìn thấy trong tình trạng hở hang thế này là điều rất khủng khiếp, cô hốt hoảng thu tay lại che ngang ngực. Đối mặt với thân hình tuyệt mỹ như tiên nữ của Linh cộng với việc nuốt liên tiếp ba viên thuốc kích thích cực mạnh đủ để một người bình thường tự sát nếu không được phát tiết ra ngoài trong lòng Nam cũng cực kỳ chấn động. Nhưng trong tình hình cơ thể không còn lấy một tia sức lực thì sự ham muốn cũng giảm đi chín phần mười, cộng với một lý trí mạnh mẽ hắn cũng miễn cưỡng quay mặt đi chỗ khác.
- Được rồi! Mình chưa nhìn thấy gì đâu.
Hắn nói, dĩ nhiên đó chỉ là câu nói để trấn an Linh hoặc trừ khi hắn bị mù bẩm sinh thì người ta mới tin được. Linh tuy xấu hổ nhưng cũng không dám chậm trễ mặc vội quần áo vào người. Nhưng chiếc áo đã bị bọn bắt cóc xé rách tan hoang, không thể mặc được nữa. Sau giây lát lưỡng lự, cô thở dài cởi chiếc áo hôi hám, cáu bẩn từ một tên bắt cóc nhỏ con để mặc lên người. Cô mặc chiếc áo vào mà cảm thấy rùng mình như thể một bàn tay bẩn thỉu nào đó chạm vào mình vậy. Nhưng Linh chợt nhận ra đó không phải là cảm giác, một tên bắt cóc đã tỉnh lại và nắm chắc lấy cổ chân cô.
- Á!
Linh kinh hãi hét lên. Nam vội quay lại và tung cú đấm toàn lực vào kẻ vừa tỉnh, lúc này hắn đã yếu lắm, phải bồi thêm ba bốn cú nữa thì mới làm nó ngất đi. Tiềm năng trong cơ thể hắn bây giờ cũng đã cạn kiệt, nếu bọn bắt cóc cùng tỉnh dậy thì không biết điều gì sẽ xảy ra.
- Bọn chúng đang tỉnh lại rồi. Chúng ta phải dời khỏi đây ngay!
Nam nói với giọng hết sức nghiêm trọng, đoạn nắm lấy tay Linh và lảo đảo đứng dậy, mặc kệ việc cô vẫn còn chưa đóng hết cúc áo. Linh cũng không dám có ý kiến gì, một tay giữ hai vạt áo lại che đi cơ thể, tay kia cứ mặc cho Nam cầm lấy kéo đi.
Nam kéo Linh ra khỏi hầm rượu và chốt cửa lại, nhưng tay hắn run đến nỗi không thể cài then vào được.
- Để mình!
Linh khẽ nói và giúp hắn chốt cửa. Nam dựa người vào tường, đầu quẹo sang một bên cảm tưởng như không thể đứng vững thêm được nữa. Linh đóng vội cúc áo lại rồi quàng tay qua người hắn và dìu đi. Hai người đi qua một hành lang tăm tối, mùi không khí lạnh lẽo, ẩm thấp từ tường tỏa ra khiến Linh không khỏi rùng mình, cái mùi này cô đã ngửi mấy hôm nay, mùi của giam hãm, sợ hãi tột cùng. Cửa hầm còn cách không xa, hơi thở tự do đã phả vào, Linh định thở nhẹ một hơi thì đột nhiên Nam kéo cô lại ép sát vào tường.
- Sao vậy?
- Còn một tên đang canh gác.
Nam thì thầm, vừa lúc đó có một ánh đèn lóe qua không gian trước mặt hiện rõ một bóng người đi đi lại lại trước cửa hầm, miệng phì phèo điếu thuốc. Thấy vậy đôi mắt Linh lại hiện lên vẻ tuyệt vọng, người cô rũ xuống.
- Đừng sợ!
Nam an ủi rồi dồn toàn bộ sức mạnh lên đầu ngón tay để phóng ra tia lửa điện, nhưng hắn chỉ tạo ra vài tia sét nhỏ lập lòe trên đầu ngón tay trong giây lát rồi biến mất vô tung vô ảnh. Tình hình mỗi lúc thêm nguy ngập, nếu bọn bắt cóc trong hầm rượu mà tỉnh dậy thì hai người không còn hi vọng nào thoát được. Nam nhìn Linh, lúc này chỉ còn cách điệu hổ li sơn mà thôi.
- Bây giờ mình sẽ dụ hắn sang hướng khác, còn bạn phải chạy thật nhanh ra ngoài.
Hắn nói gần như ra lệnh rồi buông Linh ra định bước đi trước, nhưng Linh ngay lập tức ôm lấy hắn không cho đi.
- Không! Bọn chúng sẽ giết Nam mất!
- Bạn hãy chạy ra ngoài và tìm cách liên lạc với cảnh sát đến cứu mình, chúng ta chỉ còn cách đó thôi, mình là con trai, nếu bị bọn chúng bắt sẽ dễ ứng phó hơn.
Câu nói của Nam khiến Linh nhớ lại lúc bọn bắt cóc định làm nhục mình thì khẽ rùng mình sợ hãi. Thấy Linh có vẻ xuôi xuôi, Nam an ủi:
- Hãy nghe mình, nếu không làm vậy thì sẽ không ai thoát được.
Linh im lặng trong giây lát rồi đột ngột ôm chặt lấy Nam và đặt lên môi hắn một nụ hôn nồng nàn.
- Hãy hứa với mình là Nam sẽ sống!
Nam gật đầu, cái gật đầu không rõ là đồng ý với Linh hay chỉ là thay lời an ủi, sau những điều đã gây ra cho đám xã hội đen kia, nếu bị bắt lại thì không biết hắn có bao nhiêu phần trăm sống sót. Vừa lúc đó, có tiếng đập cửa vọng ra từ hầm rượu. Nam dứt khoát dời khỏi vòng tay của Linh và lao ra ngoài.
Tên gác cửa cũng nghe thấy tiếng cửa đập, tuy nhiên hắn tin rằng với một đám đồng bọn có sức chín trâu hai hổ ở trong đó thì chắc là không có sự biến gì đặc biệt nên cũng chỉ thờ ngó vào. Nhưng rồi mặt hắn lập tức biến sắc khi thấy một bóng đen bất thần lao tới xô hắn ngã ngửa ra. Nhưng là một kẻ được phân công canh gác thì dĩ nhiên sức khỏe cũng không tầm thường, tuy bị xô ngã nhưng hắn cũng không hoảng loạn ra sức đẩy bật kẻ xô mình lại phía sau. Nam lúc này gần như đã kiệt sức, sức mạnh xô vào tên gác cửa chủ yếu là theo quán tính nên nhanh chóng bị tên gác cửa dùng sức mạnh của mình đẩy ngược lại mà không có bất kỳ phản ứng nào. Cả hắn và tên gác cửa cùng ngã ra nhưng tên gác cửa ngay lập tức bật dậy còn hắn phải vất vả lắm mới miễn cưỡng đứng lên được.
- Thì ra là mày à? - Tên gác cửa hẳn nhận ra tên trộm mình vừa đánh gục cách đây không lâu. - Sao mày có thể thoát ra được?
Nam không nói gì, khởi động chế độ chiến đấu và liều mạng xông lên.
- A! Giỏi!
Tên gác cửa tỏ ra hơi bất ngờ, nếu là người khác thì lẽ ra phải chạy bán sống bán chết rồi mới đúng. Hắn cười nhạt, chờ Nam xông tới thuận tay tung một cú đấm vào giữa mặt đối thủ. Nhưng Nam lé được, hai bàn tay hắn nắm lại cứ nhằm cái bóng mờ ảo đó mà đấm tới. Cơ thể của hắn bây giờ đã rất yếu, tốc độ ra đòn chậm, những cú đấm không còn nhiều uy lực. Tên gác cửa thấy đối thủ của mình không biết tự lượng sức, cứ lao vào như con thiêu thân thì cũng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, đôi tay lực lưỡng của hắn liền tung một cơn mưa những cú đấm liên tiếp giáng lên cơ thể mềm rũ của Nam khiến máu từ mắt, mũi, miệng hắn chảy ra ròng ròng. Nhưng vết thương của thể xác hắn có là gì so với sự an toàn của Linh, hắn cứ lao vào đấm để kéo dài thời gian cho cô trốn thoát.
- Bốp bốp!
- Á...!
Một tiếng thét ghê rợn vang lên, tên gác cửa trợn trừng mắt nhìn về phía sau, Linh đang đứng đó trên tay cầm một khúc gỗ lim to bằng bắp tay người lớn. Vốn là một cô gái thuần khiết, những chuyện đánh đấm gần như không thuộc về thế giới của Linh, vậy mà lúc này cô phải cầm trên tay khúc gỗ và đánh vào người khác, dù đó là kẻ cực kỳ xấu xa thì cô vẫn vô cùng chấn động, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi. Lẽ ra đang trong lúc đối phương còn choáng váng thì phải giáng thêm vài đòn nữa để hạ gục hắn, nhưng Linh lúc này lại đứng trơ ra, đôi tay run lên không làm gì cả. Dù vậy, may mắn đã mỉm cười với hai người, dù chỉ là một cú đánh không mạnh lắm, nhưng đòn vừa rồi của Linh đã đánh trúng điểm yếu trên người tên canh gác, toàn thân hắn đơ như khúc gỗ rồi đổ rầm xuống nền nhà, mắt vẫn còn mở trừng trừng vẻ tức giận vì bị đánh lén.
Lúc này thân thể Nam đã mềm nhũn, thậm chí không thể nào đứng vững nổi nữa, hắn chỉ biết trận chiến đã kết thúc chứ không hiểu được tại sao, bởi hình ảnh trước mắt hắn lúc này đã trở nên nhạt nhòa. Rồi cảm giác êm ái, dịu dàng lại lan tỏa khắp thân thể hắn, cảm giác thân thương đó chỉ có được khi hắn đón nhận cái ôm của Linh hôm nào.
- Linh,.. Linh, sao còn ở đây...
Hắn thì thào nói.
- Mình không thể bỏ Nam lại được!
Đôi mắt Linh chan hòa lệ nhưng giọng nói đầy cương quyết, Nam biết Linh đã quyết tâm như vậy thì cũng chẳng thế nào khác được. Lúc này từ hầm rượu vang vọng ra những tiếng rung chấn kịch liệt, cánh cửa có vẻ không chịu được bao lâu nữa.
- Đi thôi! Bọn chúng sắp ra được rồi!
Linh quàng tay Nam qua vai và dìu hắn ra khỏi ngôi biệt thự hoang, không hiểu lúc này cô lấy sức mạnh ở đâu mà thân hình mảnh mai của cô gần như đỡ toàn bộ cơ thể Nam mà vẫn vững vàng dị thường.
Trời tối đen như mực, đường rừng núi gập ghềnh hiểm trở, Linh hoàn toàn không để ý đến phương hướng, cô dìu Nam một mạch đi về phía trước, càng xa ngôi biệt thự hoang càng tốt. Ở đâu đó vang lên những tiếng chửi rủa, những pha đèn lấp loáng xuyên màn đêm, chắc hẳn bọn bắt cóc đang truy tìm hai người.
- Linh chạy trước đi!
Nam nói, dù người hết sức yếu ớt nhưng hắn cũng đủ tỉnh táo để biết được rằng với tốc độ di chuyển này thì việc bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.
- Không, dù có chết mình cũng không thể để Nam lại một mình.
Linh nói rất cương quyết như một lời thề độc, Nam cũng đành chịu thua, chỉ còn biết cố gắng hết sức cho việc chạy trốn.
Kịch!
- A!
Bóng tối đã biến quả đồi thành một nơi đầy cạm bẫy, với việc phi thân liều mạng như Linh và Nam điều không may cuối cùng cũng xảy đến, Linh vấp phải một một cái cây bị đổ chắn ngang lối đi và ngã ra, trong thời khắc sinh tử cô còn cố gắng đẩy Nam ra khỏi mình để hắn không bị cuốn theo. Nhưng rất nhanh Nam cũng phát hiện ra sự biến liền dùng hết sức bình sinh chồm người ra ôm lấy Linh, cố gắng bao trọn cô hết sức có thể. Hai người cuộn lại với nhau lăn xuống vực.
Sau không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng hai người cũng dừng lại ở một cái hố sâu. Linh toàn thân ê ẩm, nhưng với một hành trình khủng khiếp như thế không gẫy cái xương nào là may mắn lắm rồi, cũng bởi Nam đã bao trọn cô hết sức có thể nhận lấy mọi tổn thương về mình.
- Nam!
Linh khẽ gọi, nhưng Nam hoàn toàn bất động, không có bất kỳ phản ứng nào cho thấy việc hắn nghe được lời cô nói.
- Nam! Tỉnh lại đi.
Linh gọi lần thứ hai, nước mắt chảy ra giàn giụa. Dù trời rất tối nhưng cũng không khó có thể nhận ra trên người hắn chi chít vết thương, bộ quần áo Thợ Săn thậm chí còn không ra hình thù gì nữa. Linh lúc này cảm thấy bất lực, chỉ biết ôm lấy hắn và khóc.
- Nam! Nam biết không... mình yêu Nam!
Không biết vì cơ thể Nam cường đại hay lời tỏ tình của Linh trong hoàn cảnh đặc biệt này khiến hắn tỉnh dậy, hắn nhẹ đưa tay lên vuốt đi nước mắt trên má Linh và khẽ nói:
- Mình không sao...
Hắn chưa nói hết câu thì lại gục đầu xuống ngất đi.
Linh đặt tay lên kẽ môi của Nam, cảm thấy hơi thở của hắn vẫn ổn định thì trong lòng cũng nhẹ nhõm đi chút ít. Tiếng quát tháo, tiếng chửi bới vẫn vang vọng, cần phải tìm chỗ để ẩn nấp đã, Linh nghĩ, trong tình trạng của hai người thế này không thể nào di chuyển xa được.
Linh cố gắng nâng Nam dậy dìu hắn đi tìm một nơi trú ẩn. Lúc này Nam đã ngất đi, trọng lượng hoàn toàn đè lên người Linh, vì thế chỉ đi được vài bước mà Linh đã cảm thấy thở không ra hơi, nhưng rồi sau một vài hô hấp để lấy lại sức cô lại tiếp tục.
Cứ thế, Linh cũng di chuyển được hơn một trăm mét thì nhìn thấy những lùm cây đen đen trong bóng đêm mịt mùng, không do dự cô liền dìu Nam vào đó.
“Phách! Phách! Phách!", Linh hoảng hồn suýt chút nữa thì hét lên khi có một loạt những bóng đen lướt qua đầu mình, một bầy dơi thấy tiếng động liền tung cánh bay tán loạn. Sau vài giây hồn xiêu phách lạc Linh cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, là một người chăm đọc sách cô biết bầy dơi thường trú ở trong hang, hẳn là gần đây có một cái hang nào đó. Nghĩ vậy và không chần chừ, Linh dự đoán hướng bay của đàn dơi mà đi tới.
Những âm thanh trong trẻo cùng cảm giác mềm mại, êm ái lan tỏa khắp thân thể khiến Nam bất giác tỉnh dậy và không tin vào mắt mình khi thấy Linh đang dụi đầu vào người hắn để đánh thức dậy.
- Linh à?
Hắn hỏi để xem mình có hoa mắt hay không. Linh gật đầu, hai dòng nước mắt chảy dài, trong thâm tâm cô biết rằng thể nào hắn cũng tìm ra mình nhưng trong tình trạng bị trói và thương tích đầy mình như này thì không dám nghĩ tới.
- Mình xin lỗi đã khiến Nam rơi vào tình trạng này... - Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
- Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta phải thoát khỏi nơi đây đã!
Lúc này Nam đã tỉnh táo trở lại và hắn biết hai người đang ở trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm, không nên tốn thời gian chạy theo dòng cảm xúc không giúp ích gì cho việc cứu hai người thoát ra. Linh thì dĩ nhiên không thể nào nghĩ ra được cách nào có thể giúp hai người thoát khỏi nơi đây, cô với hắn đều bị trói rất chặt nên nghĩ rằng cả hai đều rơi vào tuyệt cảnh nên mới buông xuôi theo dòng cảm xúc như vậy. Nghe tiếng Nam cô cũng chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Nam đánh giá một lượt hoàn cảnh của mình lúc này, hắn bị giam ở trong hầm rượu, tay hắn bị trói chặt vào cột nhà, ở khoảng đầu bị thương máu rỉ ra khô lại làm tóc cứng như được vuốt keo. Cuộc tiếp đất không an toàn đã khiến một trong số những tên bắt cóc canh gác phát hiện và giáng cho hắn một khúc gậy vào đầu dẫn đến bất tỉnh. Dù bọn bắt cóc đều là những kẻ chẳng phải tốt đẹp gì nhưng cũng không dám thuận tay cái giết đi một mạng người, trông bộ đồ đen cùng với khuôn mặt mười chín tuổi của Nam, bọn chúng lại nghĩ hắn chỉ là một tay trộm non nớt chẳng thể nào gây bất cứ sự nguy hiểm nào nên đã nhốt hắn ở trong hầm rượu này cùng với Linh.
Nam cố gắng vận dụng sức mạnh còn sót lại để chuyển cơ thể sang trạng thái phân rã hòng thoát khỏi sợi dây trói nhưng không có bất cứ một phản ứng nào xảy ra, hắn đã hoàn toàn kiệt sức. Lúc này chỉ còn hi vọng vào viên thuốc kích thích vẫn còn ở trong túi áo, hắn tập trung vào cảm nhận viên thuốc để dịch chuyển tức thời lên miệng nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể xê dịch được một li. Cuối cùng hắn nhìn sang Linh, cả chân và tay cô đều bị trói, tay trói quặt lại đằng sau, với tình trạng như vậy thì rất khó có thể giúp gì được cho hắn, nhưng dù là một phần nghìn cơ hội thành công thì cũng phải thử.
- Linh có thể ngồi dậy được chứ?
Linh gật đầu, cố gắng gượng ngồi dậy.
- Tốt lắm! Hãy di chuyển ra phía sau chiếc cột và cởi trói cho mình.
Nghe lời Nam, Linh cố nhoài người vòng ra sau lưng hắn, hai tay bị trói ngược của cô cố dò dẫm lấy mối trói, nhưng vì hai tay bị trói ngược rất bất tiện và sức khỏe của Linh lúc này cũng không được tốt nên dù cố gắng hết sức sợi dây trói vẫn không hề nới lỏng ra chút nào. Sau một lát chờ đợi nhận thấy hai bàn tay của mình vẫn không hề được nới lỏng, Nam thở dài một hơi rồi nhẹ giọng:
- Được rồi, còn một cách khác, trong túi áo ngực của mình có một viên thuốc kích thích, nếu nuốt nó, sức mạnh của mình sẽ hồi phục và mình có thể tự thoát ra được.
Lúc đầu Nam không muốn cho Linh biết sự tồn tại của viên thuốc kích dục này, nhưng trong hoàn cảnh không còn sự lựa chọn nào khác thì cũng đành chấp nhận, dù gì thì giữ được tính mạng vẫn là điều quan trọng nhất. Linh cũng nhận thấy việc cố gắng cởi trói cho Nam chỉ là vô vọng, nghe thấy hắn nói vậy cô dừng việc làm vô ích đó và nhoài người về phía trước hắn. Nhưng túi áo Nam lại ở vị trí quá cao, chiếc áo Thợ Săn của Nam lại bó sát vào người nên rất khó thò tay vào móc viên thuốc ra được. Sau giây lát suy nghĩ, Linh chuyển sang dùng miệng để cắn rách khoảng đáy túi áo để viên thuốc chuồi ra. Chiếc áo được làm từ vật liệu cao phân tử nên rất bền và độ đàn hồi lớn, sau một hồi dứt đi dứt lại những viền may mới bị đứt tung, chiếc áo bị xé toạc một khoảng, viên thuốc kích thích rơi ra lăn lách cách xuống nền nhà. Linh dừng lại trong giây lát để lấy hơi rồi lại cố trườn mình tới, cô cũng đã gần như kiệt sức và phải cố gắng phi thường thì mới di chuyển được trong một tư thế bất lợi như vậy.
Viên thuốc lúc này đã ở ngay trước mặt, không chần chừ Linh mím môi lại ngậm lấy viên thuốc rồi lăn người về phía Nam, tì người vào hắn và cố nhoài đầu lên. Nam biết mình phải làm gì, hắn thở một hơi dài rồi cúi đầu xuống, môi hai người khép chặt lại với nhau để viên thuốc khỏi rơi ra, Linh lia đầu lưỡi lên chuyển viên thuốc sang cho Nam.
Phải nói cơ thể của Nam vẫn còn bị hai viên thuốc đầu tiên kích thích rất dữ dội, đến khi đôi môi mềm đỏ mọng của Linh khép chặt môi hắn lại làm hắn không thể kiềm chế nổi dòng cảm xúc của mình. Viên thuốc kích thích đã nằm yên trong dạ dày nhưng môi của hắn vẫn điên cuồng giữ đôi môi của Linh lại, lưỡi di chuyển tìm cách xâm nhập qua hàm răng trắng bóng của cô.
Dù không cố tình thì đây cũng là lần đầu tiên Linh hôn một người con trai, bị hắn tấn công dữ dội đến vậy cô cũng phát hoảng định dứt ra, nhưng rất nhanh sau đó dòng cảm xúc yêu đương tồn tại trong lòng bấy lâu lại hiện về, cộng với việc vừa nãy ngậm vào miệng viên thuốc kích thích hòa tan mất phần nào, vì thế sau giây phút đầu lưỡng lự cô cũng nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của hắn.
Vừa lúc đó, cửa phòng bật mở.
- Chà ngọt ngào quá nhỉ! Thì ra hai đứa quen nhau à? Tao tưởng mày là thằng trộm chứ?
Một tên bắt cóc râu quai nón, mặt to bè thô thiển nhìn hai người, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, hẳn là hắn không hiểu vì sao Nam lại biết được Linh ở đây mà giải cứu. Trong suy nghĩ của hắn, việc bắt cóc Linh ngoài hắn, đám đàn em và cô hiệu trưởng thì vẫn chưa có ai biết chứ đừng nói tới chuyện dò ra địa chỉ ở một nơi cực kỳ xa xôi hẻo lánh này.
- Nhưng con bé đó là của tao! Bọn tao chưa được nếm miếng nào mà mày định cuỗm mất à!
Một giọng nói đầy vẻ tàn nhẫn vang lên, tiếp sau là những tiếng cười đầy tham lam. Linh nghe thấy vậy sợ hãi nép chặt vào người Nam như tìm đến một cứu cánh trong lúc tuyệt vọng. Nam nhìn bọn bắt cóc, có năm tên, đều là những kẻ lực lưỡng và xăm trổ đầy mình, không biết sau khi thuốc kích thích phát huy tác dụng hắn có thể hạ gục được tất cả bọn chúng hay không.
- Cô hiệu trưởng Học viện HA đã thực hiện đúng như những gì chúng mày yêu cầu. Hãy thả người ra!
Hắn nói, cố gắng kéo dài thời gian đến khi thuốc phát huy tác dụng.
- Thì ra mụ ấy đã kể với mày à? Thả ư? Dễ dàng vậy sao?
Tên râu quai nón lạnh lùng lôi Linh ra khỏi Nam và giật tung chiếc áo mà cô đang mặc trên người. Linh co rúm người lại, chống cự lại một cách yếu ớt.
- Đừng có đụng vào người tôi.
- Nào cô em – tên râu quai nón cười nhạt – Chiều bọn anh đêm nay thôi mà!
- Không! Không!
Linh kêu lên tuyệt vọng khi bị tên râu quai nón kéo ra giữa nhà. Nam đỏ bừng mặt vì tức giận, cố giãy giụa, nhưng thuốc vẫn chưa phát huy tác dụng, từng giây từng phút với hắn lúc này cảm tưởng như bị giãn ra hàng thế kỷ.
- Thả cô ấy ra! Lũ khốn kiếp! Nếu không thì đừng có trách ta!
Tên râu quai nón nghe thấy vậy thì cười lên sằng sặc:
- Mày định làm gì bọn tao? Dù có ba đầu sáu tay mày cũng không thoát nổi nơi đây mà còn sống đâu. Chúng mày nghĩ sao để nó chứng kiến cảnh chúng ta đùa nghịch bạn gái nó?
Nói đoạn tên râu quai nón giật nốt chiếc áo còn sót lại trên người Linh, một thân hình tuyệt mĩ lộ ra khiến đám bắt cóc không khỏi nuốt nước bọt, hai mắt rực lửa. Toàn thân Nam run lên vì tức giận, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, đôi mắt hắn dần chuyển sang màu đỏ rực, bộ não tự động chuyển sang chế độ tấn công cấp cao nhất và sau một tiếng thét vang trời những sợi dây trói bị đứt tung.
- Lũ khốn, phải chết!
Bọn bắt cóc nghe thấy véo véo của việc dây trói bị đứt thì cũng giật mình quay lại. Nhưng chưa kịp định thần thì đột nhiên có một luồng sét cực mạnh xẹt tới hất tung hai tên lên trời, đập mạnh vào tường hầm và gục xuống bất tỉnh. Những tên còn lại thấy thế trong lòng cả kinh, không hiểu tên thanh niên mới lớn này lấy sức mạnh ở đâu ra mà ghê gớm đến vậy.
Nam không nói, không rằng, mắt ánh lên một tia tàn khốc, hắn lao vút tới tung một cú đấm trời giáng vào giữa mặt tên râu quai nón khiến hàng chục chiếc răng của hắn bị văng ra ngoài. Đồng thời phóng một chùm tia sét cực mạnh vào hai tên còn lại, trong nháy mắt tất cả đã bị hạ gục. Ngay sau đó những tia sét trên người đột ngột tắt ngúm, hắn quỳ gục xuống và nôn ra một hốc máu.
- Nam!
Quên cả nỗi sợ hãi kinh hoàng mà lũ bắt cóc gây ra, Linh vội chạy đến đỡ Nam dậy, hắn vẫn tiếp tục nôn ra hàng hốc máu, mặt tái nhợt, cảm tưởng có thể chết ngay được. Linh không biết phải làm gì lúc ngày ngoài việc ôm lấy hắn, nước mắt chảy dài. Sau giây lát, Nam cũng trấn tĩnh lại, hắn đưa tay lên quệt máu trên miệng và nói với giọng thì thào:
- Mình không sao! Những tên này chỉ tạm thời bất tỉnh thôi, chúng ta phải dời khỏi đây ngay. Linh mặc áo vào đi!
Linh lúc này mới chợt nhận ra nửa thân trên của cô gần như không còn gì để che chắn nữa, một người con gái trong sáng như Linh mà bị người khác nhìn thấy trong tình trạng hở hang thế này là điều rất khủng khiếp, cô hốt hoảng thu tay lại che ngang ngực. Đối mặt với thân hình tuyệt mỹ như tiên nữ của Linh cộng với việc nuốt liên tiếp ba viên thuốc kích thích cực mạnh đủ để một người bình thường tự sát nếu không được phát tiết ra ngoài trong lòng Nam cũng cực kỳ chấn động. Nhưng trong tình hình cơ thể không còn lấy một tia sức lực thì sự ham muốn cũng giảm đi chín phần mười, cộng với một lý trí mạnh mẽ hắn cũng miễn cưỡng quay mặt đi chỗ khác.
- Được rồi! Mình chưa nhìn thấy gì đâu.
Hắn nói, dĩ nhiên đó chỉ là câu nói để trấn an Linh hoặc trừ khi hắn bị mù bẩm sinh thì người ta mới tin được. Linh tuy xấu hổ nhưng cũng không dám chậm trễ mặc vội quần áo vào người. Nhưng chiếc áo đã bị bọn bắt cóc xé rách tan hoang, không thể mặc được nữa. Sau giây lát lưỡng lự, cô thở dài cởi chiếc áo hôi hám, cáu bẩn từ một tên bắt cóc nhỏ con để mặc lên người. Cô mặc chiếc áo vào mà cảm thấy rùng mình như thể một bàn tay bẩn thỉu nào đó chạm vào mình vậy. Nhưng Linh chợt nhận ra đó không phải là cảm giác, một tên bắt cóc đã tỉnh lại và nắm chắc lấy cổ chân cô.
- Á!
Linh kinh hãi hét lên. Nam vội quay lại và tung cú đấm toàn lực vào kẻ vừa tỉnh, lúc này hắn đã yếu lắm, phải bồi thêm ba bốn cú nữa thì mới làm nó ngất đi. Tiềm năng trong cơ thể hắn bây giờ cũng đã cạn kiệt, nếu bọn bắt cóc cùng tỉnh dậy thì không biết điều gì sẽ xảy ra.
- Bọn chúng đang tỉnh lại rồi. Chúng ta phải dời khỏi đây ngay!
Nam nói với giọng hết sức nghiêm trọng, đoạn nắm lấy tay Linh và lảo đảo đứng dậy, mặc kệ việc cô vẫn còn chưa đóng hết cúc áo. Linh cũng không dám có ý kiến gì, một tay giữ hai vạt áo lại che đi cơ thể, tay kia cứ mặc cho Nam cầm lấy kéo đi.
Nam kéo Linh ra khỏi hầm rượu và chốt cửa lại, nhưng tay hắn run đến nỗi không thể cài then vào được.
- Để mình!
Linh khẽ nói và giúp hắn chốt cửa. Nam dựa người vào tường, đầu quẹo sang một bên cảm tưởng như không thể đứng vững thêm được nữa. Linh đóng vội cúc áo lại rồi quàng tay qua người hắn và dìu đi. Hai người đi qua một hành lang tăm tối, mùi không khí lạnh lẽo, ẩm thấp từ tường tỏa ra khiến Linh không khỏi rùng mình, cái mùi này cô đã ngửi mấy hôm nay, mùi của giam hãm, sợ hãi tột cùng. Cửa hầm còn cách không xa, hơi thở tự do đã phả vào, Linh định thở nhẹ một hơi thì đột nhiên Nam kéo cô lại ép sát vào tường.
- Sao vậy?
- Còn một tên đang canh gác.
Nam thì thầm, vừa lúc đó có một ánh đèn lóe qua không gian trước mặt hiện rõ một bóng người đi đi lại lại trước cửa hầm, miệng phì phèo điếu thuốc. Thấy vậy đôi mắt Linh lại hiện lên vẻ tuyệt vọng, người cô rũ xuống.
- Đừng sợ!
Nam an ủi rồi dồn toàn bộ sức mạnh lên đầu ngón tay để phóng ra tia lửa điện, nhưng hắn chỉ tạo ra vài tia sét nhỏ lập lòe trên đầu ngón tay trong giây lát rồi biến mất vô tung vô ảnh. Tình hình mỗi lúc thêm nguy ngập, nếu bọn bắt cóc trong hầm rượu mà tỉnh dậy thì hai người không còn hi vọng nào thoát được. Nam nhìn Linh, lúc này chỉ còn cách điệu hổ li sơn mà thôi.
- Bây giờ mình sẽ dụ hắn sang hướng khác, còn bạn phải chạy thật nhanh ra ngoài.
Hắn nói gần như ra lệnh rồi buông Linh ra định bước đi trước, nhưng Linh ngay lập tức ôm lấy hắn không cho đi.
- Không! Bọn chúng sẽ giết Nam mất!
- Bạn hãy chạy ra ngoài và tìm cách liên lạc với cảnh sát đến cứu mình, chúng ta chỉ còn cách đó thôi, mình là con trai, nếu bị bọn chúng bắt sẽ dễ ứng phó hơn.
Câu nói của Nam khiến Linh nhớ lại lúc bọn bắt cóc định làm nhục mình thì khẽ rùng mình sợ hãi. Thấy Linh có vẻ xuôi xuôi, Nam an ủi:
- Hãy nghe mình, nếu không làm vậy thì sẽ không ai thoát được.
Linh im lặng trong giây lát rồi đột ngột ôm chặt lấy Nam và đặt lên môi hắn một nụ hôn nồng nàn.
- Hãy hứa với mình là Nam sẽ sống!
Nam gật đầu, cái gật đầu không rõ là đồng ý với Linh hay chỉ là thay lời an ủi, sau những điều đã gây ra cho đám xã hội đen kia, nếu bị bắt lại thì không biết hắn có bao nhiêu phần trăm sống sót. Vừa lúc đó, có tiếng đập cửa vọng ra từ hầm rượu. Nam dứt khoát dời khỏi vòng tay của Linh và lao ra ngoài.
Tên gác cửa cũng nghe thấy tiếng cửa đập, tuy nhiên hắn tin rằng với một đám đồng bọn có sức chín trâu hai hổ ở trong đó thì chắc là không có sự biến gì đặc biệt nên cũng chỉ thờ ngó vào. Nhưng rồi mặt hắn lập tức biến sắc khi thấy một bóng đen bất thần lao tới xô hắn ngã ngửa ra. Nhưng là một kẻ được phân công canh gác thì dĩ nhiên sức khỏe cũng không tầm thường, tuy bị xô ngã nhưng hắn cũng không hoảng loạn ra sức đẩy bật kẻ xô mình lại phía sau. Nam lúc này gần như đã kiệt sức, sức mạnh xô vào tên gác cửa chủ yếu là theo quán tính nên nhanh chóng bị tên gác cửa dùng sức mạnh của mình đẩy ngược lại mà không có bất kỳ phản ứng nào. Cả hắn và tên gác cửa cùng ngã ra nhưng tên gác cửa ngay lập tức bật dậy còn hắn phải vất vả lắm mới miễn cưỡng đứng lên được.
- Thì ra là mày à? - Tên gác cửa hẳn nhận ra tên trộm mình vừa đánh gục cách đây không lâu. - Sao mày có thể thoát ra được?
Nam không nói gì, khởi động chế độ chiến đấu và liều mạng xông lên.
- A! Giỏi!
Tên gác cửa tỏ ra hơi bất ngờ, nếu là người khác thì lẽ ra phải chạy bán sống bán chết rồi mới đúng. Hắn cười nhạt, chờ Nam xông tới thuận tay tung một cú đấm vào giữa mặt đối thủ. Nhưng Nam lé được, hai bàn tay hắn nắm lại cứ nhằm cái bóng mờ ảo đó mà đấm tới. Cơ thể của hắn bây giờ đã rất yếu, tốc độ ra đòn chậm, những cú đấm không còn nhiều uy lực. Tên gác cửa thấy đối thủ của mình không biết tự lượng sức, cứ lao vào như con thiêu thân thì cũng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, đôi tay lực lưỡng của hắn liền tung một cơn mưa những cú đấm liên tiếp giáng lên cơ thể mềm rũ của Nam khiến máu từ mắt, mũi, miệng hắn chảy ra ròng ròng. Nhưng vết thương của thể xác hắn có là gì so với sự an toàn của Linh, hắn cứ lao vào đấm để kéo dài thời gian cho cô trốn thoát.
- Bốp bốp!
- Á...!
Một tiếng thét ghê rợn vang lên, tên gác cửa trợn trừng mắt nhìn về phía sau, Linh đang đứng đó trên tay cầm một khúc gỗ lim to bằng bắp tay người lớn. Vốn là một cô gái thuần khiết, những chuyện đánh đấm gần như không thuộc về thế giới của Linh, vậy mà lúc này cô phải cầm trên tay khúc gỗ và đánh vào người khác, dù đó là kẻ cực kỳ xấu xa thì cô vẫn vô cùng chấn động, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi. Lẽ ra đang trong lúc đối phương còn choáng váng thì phải giáng thêm vài đòn nữa để hạ gục hắn, nhưng Linh lúc này lại đứng trơ ra, đôi tay run lên không làm gì cả. Dù vậy, may mắn đã mỉm cười với hai người, dù chỉ là một cú đánh không mạnh lắm, nhưng đòn vừa rồi của Linh đã đánh trúng điểm yếu trên người tên canh gác, toàn thân hắn đơ như khúc gỗ rồi đổ rầm xuống nền nhà, mắt vẫn còn mở trừng trừng vẻ tức giận vì bị đánh lén.
Lúc này thân thể Nam đã mềm nhũn, thậm chí không thể nào đứng vững nổi nữa, hắn chỉ biết trận chiến đã kết thúc chứ không hiểu được tại sao, bởi hình ảnh trước mắt hắn lúc này đã trở nên nhạt nhòa. Rồi cảm giác êm ái, dịu dàng lại lan tỏa khắp thân thể hắn, cảm giác thân thương đó chỉ có được khi hắn đón nhận cái ôm của Linh hôm nào.
- Linh,.. Linh, sao còn ở đây...
Hắn thì thào nói.
- Mình không thể bỏ Nam lại được!
Đôi mắt Linh chan hòa lệ nhưng giọng nói đầy cương quyết, Nam biết Linh đã quyết tâm như vậy thì cũng chẳng thế nào khác được. Lúc này từ hầm rượu vang vọng ra những tiếng rung chấn kịch liệt, cánh cửa có vẻ không chịu được bao lâu nữa.
- Đi thôi! Bọn chúng sắp ra được rồi!
Linh quàng tay Nam qua vai và dìu hắn ra khỏi ngôi biệt thự hoang, không hiểu lúc này cô lấy sức mạnh ở đâu mà thân hình mảnh mai của cô gần như đỡ toàn bộ cơ thể Nam mà vẫn vững vàng dị thường.
Trời tối đen như mực, đường rừng núi gập ghềnh hiểm trở, Linh hoàn toàn không để ý đến phương hướng, cô dìu Nam một mạch đi về phía trước, càng xa ngôi biệt thự hoang càng tốt. Ở đâu đó vang lên những tiếng chửi rủa, những pha đèn lấp loáng xuyên màn đêm, chắc hẳn bọn bắt cóc đang truy tìm hai người.
- Linh chạy trước đi!
Nam nói, dù người hết sức yếu ớt nhưng hắn cũng đủ tỉnh táo để biết được rằng với tốc độ di chuyển này thì việc bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.
- Không, dù có chết mình cũng không thể để Nam lại một mình.
Linh nói rất cương quyết như một lời thề độc, Nam cũng đành chịu thua, chỉ còn biết cố gắng hết sức cho việc chạy trốn.
Kịch!
- A!
Bóng tối đã biến quả đồi thành một nơi đầy cạm bẫy, với việc phi thân liều mạng như Linh và Nam điều không may cuối cùng cũng xảy đến, Linh vấp phải một một cái cây bị đổ chắn ngang lối đi và ngã ra, trong thời khắc sinh tử cô còn cố gắng đẩy Nam ra khỏi mình để hắn không bị cuốn theo. Nhưng rất nhanh Nam cũng phát hiện ra sự biến liền dùng hết sức bình sinh chồm người ra ôm lấy Linh, cố gắng bao trọn cô hết sức có thể. Hai người cuộn lại với nhau lăn xuống vực.
Sau không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng hai người cũng dừng lại ở một cái hố sâu. Linh toàn thân ê ẩm, nhưng với một hành trình khủng khiếp như thế không gẫy cái xương nào là may mắn lắm rồi, cũng bởi Nam đã bao trọn cô hết sức có thể nhận lấy mọi tổn thương về mình.
- Nam!
Linh khẽ gọi, nhưng Nam hoàn toàn bất động, không có bất kỳ phản ứng nào cho thấy việc hắn nghe được lời cô nói.
- Nam! Tỉnh lại đi.
Linh gọi lần thứ hai, nước mắt chảy ra giàn giụa. Dù trời rất tối nhưng cũng không khó có thể nhận ra trên người hắn chi chít vết thương, bộ quần áo Thợ Săn thậm chí còn không ra hình thù gì nữa. Linh lúc này cảm thấy bất lực, chỉ biết ôm lấy hắn và khóc.
- Nam! Nam biết không... mình yêu Nam!
Không biết vì cơ thể Nam cường đại hay lời tỏ tình của Linh trong hoàn cảnh đặc biệt này khiến hắn tỉnh dậy, hắn nhẹ đưa tay lên vuốt đi nước mắt trên má Linh và khẽ nói:
- Mình không sao...
Hắn chưa nói hết câu thì lại gục đầu xuống ngất đi.
Linh đặt tay lên kẽ môi của Nam, cảm thấy hơi thở của hắn vẫn ổn định thì trong lòng cũng nhẹ nhõm đi chút ít. Tiếng quát tháo, tiếng chửi bới vẫn vang vọng, cần phải tìm chỗ để ẩn nấp đã, Linh nghĩ, trong tình trạng của hai người thế này không thể nào di chuyển xa được.
Linh cố gắng nâng Nam dậy dìu hắn đi tìm một nơi trú ẩn. Lúc này Nam đã ngất đi, trọng lượng hoàn toàn đè lên người Linh, vì thế chỉ đi được vài bước mà Linh đã cảm thấy thở không ra hơi, nhưng rồi sau một vài hô hấp để lấy lại sức cô lại tiếp tục.
Cứ thế, Linh cũng di chuyển được hơn một trăm mét thì nhìn thấy những lùm cây đen đen trong bóng đêm mịt mùng, không do dự cô liền dìu Nam vào đó.
“Phách! Phách! Phách!", Linh hoảng hồn suýt chút nữa thì hét lên khi có một loạt những bóng đen lướt qua đầu mình, một bầy dơi thấy tiếng động liền tung cánh bay tán loạn. Sau vài giây hồn xiêu phách lạc Linh cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, là một người chăm đọc sách cô biết bầy dơi thường trú ở trong hang, hẳn là gần đây có một cái hang nào đó. Nghĩ vậy và không chần chừ, Linh dự đoán hướng bay của đàn dơi mà đi tới.
Tác giả :
Nam Minh