Thợ Săn Tại Dị Giới
Chương 35: Hứa Thời Thiên
Khi Trần Vũ định thần lại, thì cũng vừa lúc bắt gặp được ánh mắt của mọi người nhìn về phía mình. Hắn không khỏi tự sờ lên mặt mình một cái, rồi xấu hổ nói: “Ta thật sự biết mình rất đẹp trai, các ngươi cũng không cần nhìn ta như vậy a! Ta sẽ rất ngượng ngùng!"
Lời này của hắn làm cho mọi người đều trợn to hai mắt lên mà nhìn! Bọn họ đã gặp qua người không biết xấu hổ, cũng chưa từng gặp qua người có da mặt dày như hắn!
Tiểu Phương ném cho hắn một cái lườm thật sâu: “Không biết liêm sĩ!"
“…"
“Tiểu huynh đệ, người anh em này của bọn ta bị ngươi giết chết, ngươi nói xem chúng ta nên tính toán món nợ này như thế nào đây?" Quan Thắng đột nhiên đặt xác của Ngô Dụng xuống, hướng về phía Trần Vũ hỏi.
“Tính toán? Tính toán như thế nào?" Trần Vũ khẽ nhếch môi lên cười, sau đó bỗng nhiên nghiêm mặt lại, nói: “Ta thấy, giết một người cũng là giết, mà giết thêm vài người nữa cũng là giết! Nếu muốn trách thì trách miệng hắn không được sạch sẽ mà thôi!"
Nói đến đây, Trần Vũ hướng về phía Hắc Long, hô lên một tiếng: “Đem toàn bộ những người này đánh trọng thương, chỉ cần chừa lại một chút hơi thở cho ta luyện cung là được!"
“Hừ, ta không phải là thủ hạ của ngươi, việc gì ta phải nghe lời của ngươi?" Hắc Long hừ lạnh một tiếng.
Nghe được lời này của Hắc Long, Trần Vũ có chút trợn trừng mắt, nhưng rất nhanh Trần Vũ liền làm bộ tiếc nuối, lắc đầu nói: “Chậc, chậc! Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc a! Ta đang nghĩ, không biết có nên kiếm cho ngươi một cái thân thể mới hay không? Nhưng xem ra thứ này ngươi cũng không cần đến nữa rồi!"
“Thật?" Hắc Long mở to hai mắt ra nhìn Trần Vũ, nhưng sau đó nó liền nghi ngờ, nói: “Tiểu tử, mặc dù ta không biết ngươi làm sao có thể thay đổi được khế ước giữa ta và ngươi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ngươi có thể lừa được ta! Muốn kiếm được cho ta một bộ thi thể, ngươi nghĩ ngươi có thể làm được sao?"
Trần Vũ lắc lắc ngón tay, nói: “Với gia tộc của ta, trên đời này không có gì là không thể làm được! Nếu ngươi muốn sống lại, ta có thể cho ngươi một bộ khôi lỗi Thánh Cấp nha! Chỉ có điều, là ngươi không cần, vậy thì thôi đi!"
Nói xong, Trần Vũ liền phất tay, làm bộ như muốn xoay người bỏ đi. Cái bộ dáng này của hắn, cũng có mấy phần phong phạm của con cháu thế gia. Đặc biệt là bộ mặt đang ngước lên trời, hai tay chắp ở sau lưng kia.
Một bộ khôi lỗi Thánh Cấp!
Đừng nói là những người khác ở đây, mà ngay cả Hắc Long cũng giật mình. Nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều lắc đầu, bọn họ đều cho rằng Trần Vũ chỉ là đang đùa bỡn Hắc Long mà thôi.
Chỉ có điều, lúc này trong mắt Hắc Long lại sáng lên. Quả thật nó cũng có mấy phần nghi ngờ, nhưng từ sau khi bị đoạt xá Trần Vũ thất bại, rồi khế ước giữa nó và Trần Vũ lại quỷ dị biến thành một loại ràng buộc cực kỳ đáng sợ. Nó liền ẩn ẩn phát hiện ra, tên tiểu tử này không hề đơn giản một chút nào. Đặc biệt là câu nói gia tộc ở phía sau lưng của Trần Vũ. Một tên thiếu niên chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, thực lực không mạnh, lại có thể ép nó đến tình trạng như thế này, chỉ có thể chứng minh một điều rằng, gia tộc sau lưng của tên tiểu tử này thật sự rất mạnh.
Đã như vậy, nó thà rằng tin điều Trần Vũ nói là thật, còn hơn đối đầu với một thế lực kinh khủng như vậy. Cho nên, Hắc Long chỉ đắn đo một hồi, liền hào hứng gật đầu, nói: “Được, coi như Hắc Long ta tin tưởng ngươi một lần! Nếu ngươi mà lừa gạt ta, thì chớ có trách ta không khách khí với ngươi. Dù ta không thể giết được ngươi, nhưng ta cũng có cách làm cho người sống không bằng chết!"
Hắc Long nói xong, liền tản ra khí tức cường giả Thiên Cấp đỉnh phong của nó. Dù chỉ là linh hồn thể, nhưng uy thế của nó thật sự rất đáng sợ, mà khí thế của nó đã ép lên trên thân thể của bốn người Quan Thắng, Công Tôn Thắng, Thập Tam Nương và Thập Tứ Nương. Ngay cả bốn con Xích Diễm Hồ và con Xích Dực Hổ kia cũng chịu không nổi loại uy thế này, trực tiếp nằm quỳ dưới đất, không dám nhúc nhích một chút nào.
Trần Vũ thấy thế, trong lòng liền thả lỏng hơn rất nhiều. Quả thật hắn cũng không có nói dối Hắc Long, trong cửa hàng của hệ thống có một bộ khôi lỗi Thánh Cấp tầng một, cần một linh hồn thể cường đại như Hắc Long mới có thể khởi động được. Chỉ có điều, giá trị của bộ khôi lỗi này tới tận mười lăm vạn điểm thương thành. Mà trên người hắn, chỉ vừa vặn dùng một khối tinh hạch Trung Cấp đỉnh phong mới đổi được một trăm điểm thương thành mà thôi. Chờ đến khi hắn có thể đổi được bộ khôi lỗi này, không biết là ngày tháng năm nào nữa rồi.
Mà bốn người Quan Thắng, Công Tôn Thắng, Thập Tam Nương, Thập Tứ Nương bị khí thế của Hắc Long ép cho không thể nào thở nổi, trong lòng đã vô cùng kinh hãi. Chính bọn hắn cũng không ngờ tới, đám người này lại khó dây dưa như vậy. Đặc biệt là tên thiếu niên kia, hắn không chỉ có được thực lực đủ để giết chết Ngô Dụng, mà còn có một con Hắc Long vô cùng cường đại đi theo bảo hộ. Cho đến lúc này, trong lòng bọn hắn đã bắt đầu có chút hối hận. Biết vậy, bọn hắn chỉ cẩn lấy tiền lộ phí rồi rút lui thì đã tốt rồi. Nhưng trên đời này làm gì có thứ thuốc hối hận?
Phạch! Phạch!
Bất giác, trên bầu trời đột nhiên nổi lên một tầng mây đen, phía trên tầng mây ánh lên những tia chớp sáng loáng, vô cùng dọa người. Mà không khí xung quanh tầng mây đen này cũng bắt đầu chuyển động một mãnh liệt, nhanh chóng tạo thành một cái vòi rồng xuất hiện giữa không trung, thổi lên những cơn gió lốc vô cùng dữ tợn.
“Ồ!" Hắc Long đột nhiên ồ lên một tiếng, trong giọng nói của nó dường như có mấy phần kinh ngạc.
“Chuyện gì đang xảy ra?" Trần Vũ cũng kinh ngạc ngước đầu nhìn lên bầu trời.
“Hình như có kẻ nào đó muốn bầy trận đối phó chúng ta, cho nên mới làm ra thiên tượng như vậy. Người này quả thật là không tầm thường!" Trong lời nói của Hắc Long bề ngoài như là đang ca ngợi người này, nhưng ngữ điệu thì lại có mấy phần khinh thường.
“Là Thần Toán Tử tiên sinh sao?" Trong mắt của đám người Quan Thắng khi nhìn lên bầu trời, cũng hiện ra một tia mừng rỡ.
“Hừ, kẻ nào dám đến Phượng Hoàng Lĩnh này gây ra náo loạn như vậy? Còn không mau mau thả bọn họ ra!" Một giọng nói từ trên hư không vọng xuống, nghe có vẻ rất uy thế.
“Chỉ giả huyền hư thì có gì mà ghê gớm! Mau cút ra đây cho ta!" Hắc Long ngửa cổ lên trời rống to một tiếng.
Bịch!
Dường như ngay lập tức ở trước mặt mọi người xuất hiện một cái hố sâu, bụi đất bay lên mù mịt, rồi một giọng nói vô cùng tức giận vang lên: “A, là kẻ nào dám kéo ngã bản tọa! Các ngươi là đang tự muốn tìm chết hay sao?"
Bụi đất dần dần tán đi, lúc này mọi người mới nhìn thấy một gã đàn ông trung niên, dáng người hơi gầy, trên hai bên mép còn để mấy cọng râu dài. Thấy người này xuất hiện, đám người Trần Vũ không khỏi nhìn nhau. Mà bọn người Quan Thắng cũng hô lên: “Hứa Thời Thiên, sao lại là ngươi?"
“Ồ, bọn người các ngươi sao nằm ở dưới đất làm gì? Chẳng lẽ ở dưới đó có bảo tàng gì sao?" Hai con mắt híp của Hứa Thời Thiên không khỏi nheo lại thành một đường thẳng, ngay sau đó hắn liền quay sang nhìn đám người Trần Vũ đứng ở xung quanh. Khi hắn nhìn thấy hai người Hương nhi và Bạch Ngạn, cặp mắt liền sáng lên: “Chà chà, là nữ nhân Hồ tộc! Trên người các ngươi hình như có bảo vật gì nha!"
Hứa Thời Thiên vừa nói dứt lời, hai tay liền hướng trước ngực của Bạch Ngạn bắt tới. Khoảng cách giữa hắn và Bạch Ngạn phải tới mấy chục thước, nhưng chỉ thoáng một cái, tay hắn đã áp tới trước ngực của nàng.
“Hừ!" Lúc này Hắc Long đột nhiên hừ lạnh một tiếng, làm cho cả thân hình của Hứa Thời Thiên đều bị chấn động, vội vàng lui lại phía sau mấy bước.
“A! Ngươi là ke vừa rồi hù ta ngã từ trên trời rơi xuống hay sao?" Hứa Thời Thiên hơi đánh giá Hắc Long một chút, sau đó trên khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười xảo trá: “Khà khà, Hắc Long huynh, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp! Sao ngươi lại chạy đến đây làm gì a?"
“Ồ, ngươi nhận ra ta sao?" Hắc Long có chút kinh ngạc nhìn qua tên nhân loại nhỏ bé ở trước mặt.
“Quen! Đương nhiên là quen! Ta làm sao lại không quen biết một người như là Hắc Long huynh được chứ!" Trền mặt Hứa Thời Thiên lộ ra một nụ cười hèn mọn, sau đó hắn đi gần tới chỗ của Hắc Long, tiếp tục nói: “Năm xưa, khi ta còn trẻ, ta đã từng đi đến rất nhiều nơi, không có nơi nào là không nhắc đến đại danh của Hắc Long huynh! Cho nên khi ta vừa nhìn thấy huynh, ta liền nhận ra được ngay!"
“Thật sao?" Lúc này hai mắt của Hắc Long cũng híp lại.
“Khè khè, được nhiên là được rồi!" Nói đến đây, khóe môi của Hứa Thời Thiên liền nhếch lên, sau đó hô lớn một tiếng: “Thu cho ta!"
Không biết từ lúc nào, trên tay Hứa Thời Thiên lại cầm một cái túi lớn, hướng chỗ Hắc Long hút tới. Ngay lập tức, linh hồn thể của Hắc Long liền bị hút vào bên trong.
Lời này của hắn làm cho mọi người đều trợn to hai mắt lên mà nhìn! Bọn họ đã gặp qua người không biết xấu hổ, cũng chưa từng gặp qua người có da mặt dày như hắn!
Tiểu Phương ném cho hắn một cái lườm thật sâu: “Không biết liêm sĩ!"
“…"
“Tiểu huynh đệ, người anh em này của bọn ta bị ngươi giết chết, ngươi nói xem chúng ta nên tính toán món nợ này như thế nào đây?" Quan Thắng đột nhiên đặt xác của Ngô Dụng xuống, hướng về phía Trần Vũ hỏi.
“Tính toán? Tính toán như thế nào?" Trần Vũ khẽ nhếch môi lên cười, sau đó bỗng nhiên nghiêm mặt lại, nói: “Ta thấy, giết một người cũng là giết, mà giết thêm vài người nữa cũng là giết! Nếu muốn trách thì trách miệng hắn không được sạch sẽ mà thôi!"
Nói đến đây, Trần Vũ hướng về phía Hắc Long, hô lên một tiếng: “Đem toàn bộ những người này đánh trọng thương, chỉ cần chừa lại một chút hơi thở cho ta luyện cung là được!"
“Hừ, ta không phải là thủ hạ của ngươi, việc gì ta phải nghe lời của ngươi?" Hắc Long hừ lạnh một tiếng.
Nghe được lời này của Hắc Long, Trần Vũ có chút trợn trừng mắt, nhưng rất nhanh Trần Vũ liền làm bộ tiếc nuối, lắc đầu nói: “Chậc, chậc! Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc a! Ta đang nghĩ, không biết có nên kiếm cho ngươi một cái thân thể mới hay không? Nhưng xem ra thứ này ngươi cũng không cần đến nữa rồi!"
“Thật?" Hắc Long mở to hai mắt ra nhìn Trần Vũ, nhưng sau đó nó liền nghi ngờ, nói: “Tiểu tử, mặc dù ta không biết ngươi làm sao có thể thay đổi được khế ước giữa ta và ngươi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ngươi có thể lừa được ta! Muốn kiếm được cho ta một bộ thi thể, ngươi nghĩ ngươi có thể làm được sao?"
Trần Vũ lắc lắc ngón tay, nói: “Với gia tộc của ta, trên đời này không có gì là không thể làm được! Nếu ngươi muốn sống lại, ta có thể cho ngươi một bộ khôi lỗi Thánh Cấp nha! Chỉ có điều, là ngươi không cần, vậy thì thôi đi!"
Nói xong, Trần Vũ liền phất tay, làm bộ như muốn xoay người bỏ đi. Cái bộ dáng này của hắn, cũng có mấy phần phong phạm của con cháu thế gia. Đặc biệt là bộ mặt đang ngước lên trời, hai tay chắp ở sau lưng kia.
Một bộ khôi lỗi Thánh Cấp!
Đừng nói là những người khác ở đây, mà ngay cả Hắc Long cũng giật mình. Nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều lắc đầu, bọn họ đều cho rằng Trần Vũ chỉ là đang đùa bỡn Hắc Long mà thôi.
Chỉ có điều, lúc này trong mắt Hắc Long lại sáng lên. Quả thật nó cũng có mấy phần nghi ngờ, nhưng từ sau khi bị đoạt xá Trần Vũ thất bại, rồi khế ước giữa nó và Trần Vũ lại quỷ dị biến thành một loại ràng buộc cực kỳ đáng sợ. Nó liền ẩn ẩn phát hiện ra, tên tiểu tử này không hề đơn giản một chút nào. Đặc biệt là câu nói gia tộc ở phía sau lưng của Trần Vũ. Một tên thiếu niên chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, thực lực không mạnh, lại có thể ép nó đến tình trạng như thế này, chỉ có thể chứng minh một điều rằng, gia tộc sau lưng của tên tiểu tử này thật sự rất mạnh.
Đã như vậy, nó thà rằng tin điều Trần Vũ nói là thật, còn hơn đối đầu với một thế lực kinh khủng như vậy. Cho nên, Hắc Long chỉ đắn đo một hồi, liền hào hứng gật đầu, nói: “Được, coi như Hắc Long ta tin tưởng ngươi một lần! Nếu ngươi mà lừa gạt ta, thì chớ có trách ta không khách khí với ngươi. Dù ta không thể giết được ngươi, nhưng ta cũng có cách làm cho người sống không bằng chết!"
Hắc Long nói xong, liền tản ra khí tức cường giả Thiên Cấp đỉnh phong của nó. Dù chỉ là linh hồn thể, nhưng uy thế của nó thật sự rất đáng sợ, mà khí thế của nó đã ép lên trên thân thể của bốn người Quan Thắng, Công Tôn Thắng, Thập Tam Nương và Thập Tứ Nương. Ngay cả bốn con Xích Diễm Hồ và con Xích Dực Hổ kia cũng chịu không nổi loại uy thế này, trực tiếp nằm quỳ dưới đất, không dám nhúc nhích một chút nào.
Trần Vũ thấy thế, trong lòng liền thả lỏng hơn rất nhiều. Quả thật hắn cũng không có nói dối Hắc Long, trong cửa hàng của hệ thống có một bộ khôi lỗi Thánh Cấp tầng một, cần một linh hồn thể cường đại như Hắc Long mới có thể khởi động được. Chỉ có điều, giá trị của bộ khôi lỗi này tới tận mười lăm vạn điểm thương thành. Mà trên người hắn, chỉ vừa vặn dùng một khối tinh hạch Trung Cấp đỉnh phong mới đổi được một trăm điểm thương thành mà thôi. Chờ đến khi hắn có thể đổi được bộ khôi lỗi này, không biết là ngày tháng năm nào nữa rồi.
Mà bốn người Quan Thắng, Công Tôn Thắng, Thập Tam Nương, Thập Tứ Nương bị khí thế của Hắc Long ép cho không thể nào thở nổi, trong lòng đã vô cùng kinh hãi. Chính bọn hắn cũng không ngờ tới, đám người này lại khó dây dưa như vậy. Đặc biệt là tên thiếu niên kia, hắn không chỉ có được thực lực đủ để giết chết Ngô Dụng, mà còn có một con Hắc Long vô cùng cường đại đi theo bảo hộ. Cho đến lúc này, trong lòng bọn hắn đã bắt đầu có chút hối hận. Biết vậy, bọn hắn chỉ cẩn lấy tiền lộ phí rồi rút lui thì đã tốt rồi. Nhưng trên đời này làm gì có thứ thuốc hối hận?
Phạch! Phạch!
Bất giác, trên bầu trời đột nhiên nổi lên một tầng mây đen, phía trên tầng mây ánh lên những tia chớp sáng loáng, vô cùng dọa người. Mà không khí xung quanh tầng mây đen này cũng bắt đầu chuyển động một mãnh liệt, nhanh chóng tạo thành một cái vòi rồng xuất hiện giữa không trung, thổi lên những cơn gió lốc vô cùng dữ tợn.
“Ồ!" Hắc Long đột nhiên ồ lên một tiếng, trong giọng nói của nó dường như có mấy phần kinh ngạc.
“Chuyện gì đang xảy ra?" Trần Vũ cũng kinh ngạc ngước đầu nhìn lên bầu trời.
“Hình như có kẻ nào đó muốn bầy trận đối phó chúng ta, cho nên mới làm ra thiên tượng như vậy. Người này quả thật là không tầm thường!" Trong lời nói của Hắc Long bề ngoài như là đang ca ngợi người này, nhưng ngữ điệu thì lại có mấy phần khinh thường.
“Là Thần Toán Tử tiên sinh sao?" Trong mắt của đám người Quan Thắng khi nhìn lên bầu trời, cũng hiện ra một tia mừng rỡ.
“Hừ, kẻ nào dám đến Phượng Hoàng Lĩnh này gây ra náo loạn như vậy? Còn không mau mau thả bọn họ ra!" Một giọng nói từ trên hư không vọng xuống, nghe có vẻ rất uy thế.
“Chỉ giả huyền hư thì có gì mà ghê gớm! Mau cút ra đây cho ta!" Hắc Long ngửa cổ lên trời rống to một tiếng.
Bịch!
Dường như ngay lập tức ở trước mặt mọi người xuất hiện một cái hố sâu, bụi đất bay lên mù mịt, rồi một giọng nói vô cùng tức giận vang lên: “A, là kẻ nào dám kéo ngã bản tọa! Các ngươi là đang tự muốn tìm chết hay sao?"
Bụi đất dần dần tán đi, lúc này mọi người mới nhìn thấy một gã đàn ông trung niên, dáng người hơi gầy, trên hai bên mép còn để mấy cọng râu dài. Thấy người này xuất hiện, đám người Trần Vũ không khỏi nhìn nhau. Mà bọn người Quan Thắng cũng hô lên: “Hứa Thời Thiên, sao lại là ngươi?"
“Ồ, bọn người các ngươi sao nằm ở dưới đất làm gì? Chẳng lẽ ở dưới đó có bảo tàng gì sao?" Hai con mắt híp của Hứa Thời Thiên không khỏi nheo lại thành một đường thẳng, ngay sau đó hắn liền quay sang nhìn đám người Trần Vũ đứng ở xung quanh. Khi hắn nhìn thấy hai người Hương nhi và Bạch Ngạn, cặp mắt liền sáng lên: “Chà chà, là nữ nhân Hồ tộc! Trên người các ngươi hình như có bảo vật gì nha!"
Hứa Thời Thiên vừa nói dứt lời, hai tay liền hướng trước ngực của Bạch Ngạn bắt tới. Khoảng cách giữa hắn và Bạch Ngạn phải tới mấy chục thước, nhưng chỉ thoáng một cái, tay hắn đã áp tới trước ngực của nàng.
“Hừ!" Lúc này Hắc Long đột nhiên hừ lạnh một tiếng, làm cho cả thân hình của Hứa Thời Thiên đều bị chấn động, vội vàng lui lại phía sau mấy bước.
“A! Ngươi là ke vừa rồi hù ta ngã từ trên trời rơi xuống hay sao?" Hứa Thời Thiên hơi đánh giá Hắc Long một chút, sau đó trên khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười xảo trá: “Khà khà, Hắc Long huynh, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp! Sao ngươi lại chạy đến đây làm gì a?"
“Ồ, ngươi nhận ra ta sao?" Hắc Long có chút kinh ngạc nhìn qua tên nhân loại nhỏ bé ở trước mặt.
“Quen! Đương nhiên là quen! Ta làm sao lại không quen biết một người như là Hắc Long huynh được chứ!" Trền mặt Hứa Thời Thiên lộ ra một nụ cười hèn mọn, sau đó hắn đi gần tới chỗ của Hắc Long, tiếp tục nói: “Năm xưa, khi ta còn trẻ, ta đã từng đi đến rất nhiều nơi, không có nơi nào là không nhắc đến đại danh của Hắc Long huynh! Cho nên khi ta vừa nhìn thấy huynh, ta liền nhận ra được ngay!"
“Thật sao?" Lúc này hai mắt của Hắc Long cũng híp lại.
“Khè khè, được nhiên là được rồi!" Nói đến đây, khóe môi của Hứa Thời Thiên liền nhếch lên, sau đó hô lớn một tiếng: “Thu cho ta!"
Không biết từ lúc nào, trên tay Hứa Thời Thiên lại cầm một cái túi lớn, hướng chỗ Hắc Long hút tới. Ngay lập tức, linh hồn thể của Hắc Long liền bị hút vào bên trong.
Tác giả :
Vô Danh Thị