Thợ Săn Tại Dị Giới
Chương 24: Ta có rất nhiều răng, ngươi cứ yên tâm!
“Rống!"
Bị ăn đòn liên tục như vậy, linh hồn thể của Bạch Tượng cũng tiêu hao rất lớn. Cuối cùng nó giận dữ rống to một tiếng, rồi hai chân của nó dậm mạnh xuống mặt đất, làm cho toàn bộ đại địa đều bắt đầu rung chuyển lên. Những con hồn thú ở xung quanh đều run rẩy quỳ rạp xuống mặt đất, không thể nào nhúc nhích được. Đám người Trần Vũ cũng bị chấn động mạnh, Trần Vũ suýt chút nữa thì đã từ trên lưng của Đại Thỏ Ngọc rớt xuống đất. Trần Tiểu Phương cũng không kém hơn chút nào, tay nàng đang cố giữ chặt lấy đùi phải của Trần Vũ.
“Này, ngươi ôm như vậy đủ chưa a?" Ánh mắt của Trần Vũ nhìn về phía Trần Tiểu Phương có chút kỳ quái, nói.
Nàng bị hắn nhìn như vậy, vừa xấu hổ, vừa tức giận mắng: “Ai thèm ôm ngươi chứ? Tại ngươi không chịu tránh ra còn trách ta?"
“Ngươi?" Trần Vũ suýt chút nữa là không kiềm được xúc động, đá nàng bay xuống dưới đất.
“Ài, làm đàn ông không được thô bạo với phụ nữ a!" Thời điểm Trần Vũ nghĩ như vậy, miệng của hắn không khỏi nhếch lên cười một cách vô cùng khả ố.
Tiểu Phương càng nhìn, càng không vừa mắt, nàng hung hăng đá cho hắn một cước, nói: “Ngươi đang nghĩ chuyện xấu?"
Trần Vũ nghe thế không những không cảm thấy xấu hổ, hai mắt còn sáng lên: “Ồ, làm sao ngươi biết là ta đang nghĩ đến chuyện xấu? Chẳng lẽ…"
“Cút! Ta không cho phép ngươi nói bậy!" Nàng lần này trực tiếp tung lên một cước, đá hắn bay xuống lưng Đại Thỏ Ngọc.
Khi Trần Vũ ngước mắt lên nhìn lại, đã thấy ánh mắt hung hăng của nàng nhìn về phía mình, mà trên khóe môi của nàng còn treo lên một nụ cười đầy đắc ý.
“Ngươi!" Trần Vũ chỉ tay về phía nàng, rất muốn mắng cho nàng một trận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn đành buông tay xuống, nói: “Ta không chấp với nữ nhân như ngươi!"
Hắn nói xong, liền phủi phúi đất, đứng dậy, tiếp tục trèo lên lưng Đại Thỏ Ngọc để quan sát tiếp trận chiến giữa Hắc Long và Bạch Tượng. Lúc này, Hắc Long lại bị Bạch Tượng đè ra đánh vô cùng chật vật.
Sau khi sử dụng tuyệt kỹ Đại Địa Chấn, bức lui được Hắc Long ra ngoài, Bạch Tượng lại dùng cái vòi dài của mình quất về phía Hắc Long. Mà lần này nó không chỉ dùng linh hồn lực để tấn công, mà còn sử ra một chiêu, Linh Hồn Trói Buộc, trực tiếp quấn chặt lấy Hắc Long. Sau đó nó dùng cái vòi của mình đem cả thân hình to lớn của Hắc Long nhấc lên, đập thẳng xuống mặt đất.
“Ầm!"
“Ầm!"
Liên tiếp những âm thanh chói tai vang lên, mà mặt đất như là bị nứt toát ra, tạo thành vô số những cái hố sâu.
“Này, con Hắc Long này không phải là bị Bạch Tượng đập chết luôn rồi đấy chứ?" Tiểu Phương nhìn về phía trước, sắc mặt không khỏi lo lắng, hỏi.
“Ngươi cứ yên tâm, nó còn không chết được đâu! Cứ yên lặng xem là được!" Trần Vũ vừa nói, vừa trực tiếp ngồi xuống xếp bằng trên lưng Đại Thỏ Ngọc, còn kéo tay của Tiểu Phương, nói: “Ngồi xuống đây, hiếm lắm mới có một trận chiến đặc sắc như vậy, chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này, phải quan sát cho thật kỹ!"
“Thật sự là không có vấn đề gì chứ?" Tuy có chút lo lắng, nhưng Tiểu Phương vẫn nghe lời ngồi xuống bên cạnh Trần Vũ, thậm chí nàng còn vỗ tay rèo hò cổ vũ cho Hắc Long.
“Hắc Long, cố lên! Ngươi không thể nào bị đánh bại dễ dàng như vậy được a! Con Bạch Tượng này làm sao có thể sánh được với ngươi! Nếu ngươi mà thua thì thật sự là quá mất mặt a!" Không biết từ đâu, Trần Vũ lấy ra một gói bổng ngô, vừa đưa lên miệng nhai, vừa chỉ trỏ về phía Hắc Long.
Hắc Long lúc này tuy bị đánh cho vô cùng chật vật, nhưng nó vẫn có thể quan sát mọi thứ rất rõ ràng. Nó nhìn thấy Trần Vũ ngồi trên lưng Đại Thỏ Ngọc, vừa cầm bổng ngô ăn, vừa chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình. Mà bên cạnh Trần Vũ lúc này cũng không chỉ có một mình Trần Tiểu Phương, ngay cả Hương nhi, Bạch Ngạn cũng đang ngồi cùng, chỉ có Trần Minh là vác cây rìu ngồi xếp bằng dưới đất, thỉnh thoảng hướng lên trên nhận lấy bổng ngô từ trên tay của Tiểu Phương, vừa ăn vừa vỗ tay khen ngon.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, Hắc Long suýt chút nữa là hộc máu đến chết. Mà Trần Vũ thì rất vui vẻ quan sát sắc mặt này của Hắc Long.
“Tiểu Nguyệt, món bổng ngô này của hệ thống cũng không tệ nha! Sau này có thể làm nhiều hơn một chút được hay không?" Trần Vũ âm thầm nói chuyện với Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt lúc này cũng đang treo lơ lửng ở trên Kim Sách, một tay cầm lấy bổng ngô, một tay lật lật màn hình trước mặt, rồi thản nhiên nói: “Chuyện này cũng không thể là không được! Nhưng sau này hệ thống sẽ bán nó ở trên thương phẩm, giá cả của nó tương đương với một viên sơ cấp tinh thạch. Sau này chủ nhân chỉ cần kiếm được tinh thạch, thì thứ gì cũng có thể lấy ra trao đổi được hết!"
“Tinh thạch, thứ này là thứ gì?" Trần Vũ kinh ngạc hỏi.
“Hiện tại hệ thống chỉ tạm thời giới thiệu một số tính năng mới như vậy thôi, sau này, khi đẳng cấp của chủ nhân cao hơn, thì hệ thống sẽ theo đó mà mở rộng ra!" Tiểu Nguyệt chỉ đáp qua loa như thế, rồi theo Kim Sách biến mất ngay tại chỗ.
Lần nào Tiểu Nguyệt cũng xuất hiện rồi biến mất như vậy, làm cho Trần Vũ có chút bực mình. Mà lúc này, còn có một chuyện càng khiến Trần Vũ bực mình hơn xuất hiện.
Không biết là con Hắc Long kia suy nghĩ như thế nào, mà nó lại đột nhiên rống to một tiếng, rồi tránh thoát công kích của Bạch Tượng, chạy thẳng về phía Trần Vũ, hô to: “Ta không đánh nữa! Ta không đánh nữa! Tiểu tử, ngươi mau giúp ta giải quyết con súc sinh này đi! Ta đánh nhau với nó mệt rồi!"
Cái gì?
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt ra mà nhìn chằm chằm về phía thân ảnh của Hắc Long càng ngày càng gần. Còn Trần Vũ thì trực tiếp nhảy dựng lên, nói: “Hắc Long, ngươi mà không đánh chết được con Bạch Tượng này, một khi nó mà xông qua đây, ta có chuyện gì, thì ngươi cũng không yên thân đâu!"
“Hăc hắc, nếu ngươi không chết thì chắc cũng không có vấn đề gì đâu a? Dù sao con Bạch Tượng này ta cũng đánh không lại nha!" Hắc Long vừa nói, lại vừa tăng tốc độ lên. Khoảng cách của nó với đám người Trần Vũ chỉ còn hơn mấy trăm thước.
Mà con Bạch Tượng kia thì chạy đuổi theo phía sau không ngừng, mỗi một bước chân của nó đều làm cho mặt đất trở nên rung chuyển dữ dội. Trần Vũ lúc này mới tận mắt thấy được sự đáng sợ của con Bạch Tượng này, hắn không khỏi nuốt vào một ngụm nước miếng, vội vàng la lớn: “Không được qua đây, ngươi không được qua đây a!"
“Hắc hắc, tiểu tử, ta đã tận lực rồi nha! Ta hy vọng là ngươi không bị con Bạch Tượng này giẫm chết! Dù sao ngươi với ta cũng đã ký kết khế ước rồi nha!" Lời này của Hắc Long là muốn dò xét xem thái độ của Trần Vũ sẽ như thế nào, và hắn cũng muốn kiểm chứng một điều, đó là hạn mức cuối cùng của khế ước này là đến mức độ nào. Chỉ cần biết được hạn mức cuối cùng này, sau này nó sẽ không dễ dàng bị Trần Vũ khống chế nữa, thậm chí, nó còn có thể chọc cho Trần Vũ nổi điên, để nó có thể giải trừ được khế ước.
Chỉ là, nụ cười trên mặt của nó nhanh chóng bị co rút lại, chỉ thấy Trần Vũ cầm lấy Bạch Ngân Cung, đứng chễnh chệ trên lưng Đại Thỏ Ngọc, hô lơn: “Chạy!"
Đại Thỏ Ngọc nhận được mệnh lệnh của Trần Vũ, lập tức mang theo tất cả mọi người lao nhanh ra khỏi Hố Trời.
Nhưng chuyện này cũng không khiến sắc mặt Hắc Long trở nên khó coi đến như vậy, mà lúc này mũi tên trên Bạch Ngân Cung lại hướng thẳng về phía nó lao tới. Nếu như mũi tên này do Trần Vũ bắn ra thì nó cũng không sợ, vì dù sao Trần Vũ và nó cũng đã ký kết Bình Đẳng Khế Ước, nên Trần Vũ không thể nào công kích nó được. Mà mũi tên này lại do Bạch Ngạn bắn ra, nàng là một võ giả Cao Cấp, với lại nàng còn là một pháp sư băng hỏa, song thuộc tính. Cho nên, mỗi mũi tên của nàng bắn ra đều mang theo một luồng hơi lạnh và một trận nhiệt hỏa.
Mà Hắc Long lúc này chỉ là hình thức linh hồn thể, sức phòng ngự của nó bị hạn chế rất nhiều. Nếu không, với khả năng phòng ngự của Long tộc, nó không thể nào sợ mũi tên của Trần Vũ bắn trúng, cũng không sợ công kích của con Bạch Tượng kia, càng không sợ mũi tên của Bạch Ngạn bắn tới. Đáng tiếc, trên đời này không có chứ nếu, nó chỉ có thể thống hận mà rống lên: “Tiểu tử, ngươi vô sĩ!"
“Hè hè! Ta có rất nhiều răng, ngươi cứ yên tâm!" Trần Vũ vừa nhe răng cười, vừa vỗ tay nói: “Bạch Ngạn thật giỏi nha! Bạch Ngạn cố lên! Đúng, đúng, nhắm ngay chỗ đó, ngay chỗ đó! Đúng, đúng rồi! Không cần bắn nó bị thương, chỉ cần làm giảm tốc độ của nó lại là được rồi! Chậc chậc, con Bạch Tượng kia cũng chạy không chậm một chút nào a! Dừng lại, mau dừng lại! Chúng ta lại tiếp tục xem chương trình thế giới động vật nào!"
Bị ăn đòn liên tục như vậy, linh hồn thể của Bạch Tượng cũng tiêu hao rất lớn. Cuối cùng nó giận dữ rống to một tiếng, rồi hai chân của nó dậm mạnh xuống mặt đất, làm cho toàn bộ đại địa đều bắt đầu rung chuyển lên. Những con hồn thú ở xung quanh đều run rẩy quỳ rạp xuống mặt đất, không thể nào nhúc nhích được. Đám người Trần Vũ cũng bị chấn động mạnh, Trần Vũ suýt chút nữa thì đã từ trên lưng của Đại Thỏ Ngọc rớt xuống đất. Trần Tiểu Phương cũng không kém hơn chút nào, tay nàng đang cố giữ chặt lấy đùi phải của Trần Vũ.
“Này, ngươi ôm như vậy đủ chưa a?" Ánh mắt của Trần Vũ nhìn về phía Trần Tiểu Phương có chút kỳ quái, nói.
Nàng bị hắn nhìn như vậy, vừa xấu hổ, vừa tức giận mắng: “Ai thèm ôm ngươi chứ? Tại ngươi không chịu tránh ra còn trách ta?"
“Ngươi?" Trần Vũ suýt chút nữa là không kiềm được xúc động, đá nàng bay xuống dưới đất.
“Ài, làm đàn ông không được thô bạo với phụ nữ a!" Thời điểm Trần Vũ nghĩ như vậy, miệng của hắn không khỏi nhếch lên cười một cách vô cùng khả ố.
Tiểu Phương càng nhìn, càng không vừa mắt, nàng hung hăng đá cho hắn một cước, nói: “Ngươi đang nghĩ chuyện xấu?"
Trần Vũ nghe thế không những không cảm thấy xấu hổ, hai mắt còn sáng lên: “Ồ, làm sao ngươi biết là ta đang nghĩ đến chuyện xấu? Chẳng lẽ…"
“Cút! Ta không cho phép ngươi nói bậy!" Nàng lần này trực tiếp tung lên một cước, đá hắn bay xuống lưng Đại Thỏ Ngọc.
Khi Trần Vũ ngước mắt lên nhìn lại, đã thấy ánh mắt hung hăng của nàng nhìn về phía mình, mà trên khóe môi của nàng còn treo lên một nụ cười đầy đắc ý.
“Ngươi!" Trần Vũ chỉ tay về phía nàng, rất muốn mắng cho nàng một trận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn đành buông tay xuống, nói: “Ta không chấp với nữ nhân như ngươi!"
Hắn nói xong, liền phủi phúi đất, đứng dậy, tiếp tục trèo lên lưng Đại Thỏ Ngọc để quan sát tiếp trận chiến giữa Hắc Long và Bạch Tượng. Lúc này, Hắc Long lại bị Bạch Tượng đè ra đánh vô cùng chật vật.
Sau khi sử dụng tuyệt kỹ Đại Địa Chấn, bức lui được Hắc Long ra ngoài, Bạch Tượng lại dùng cái vòi dài của mình quất về phía Hắc Long. Mà lần này nó không chỉ dùng linh hồn lực để tấn công, mà còn sử ra một chiêu, Linh Hồn Trói Buộc, trực tiếp quấn chặt lấy Hắc Long. Sau đó nó dùng cái vòi của mình đem cả thân hình to lớn của Hắc Long nhấc lên, đập thẳng xuống mặt đất.
“Ầm!"
“Ầm!"
Liên tiếp những âm thanh chói tai vang lên, mà mặt đất như là bị nứt toát ra, tạo thành vô số những cái hố sâu.
“Này, con Hắc Long này không phải là bị Bạch Tượng đập chết luôn rồi đấy chứ?" Tiểu Phương nhìn về phía trước, sắc mặt không khỏi lo lắng, hỏi.
“Ngươi cứ yên tâm, nó còn không chết được đâu! Cứ yên lặng xem là được!" Trần Vũ vừa nói, vừa trực tiếp ngồi xuống xếp bằng trên lưng Đại Thỏ Ngọc, còn kéo tay của Tiểu Phương, nói: “Ngồi xuống đây, hiếm lắm mới có một trận chiến đặc sắc như vậy, chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này, phải quan sát cho thật kỹ!"
“Thật sự là không có vấn đề gì chứ?" Tuy có chút lo lắng, nhưng Tiểu Phương vẫn nghe lời ngồi xuống bên cạnh Trần Vũ, thậm chí nàng còn vỗ tay rèo hò cổ vũ cho Hắc Long.
“Hắc Long, cố lên! Ngươi không thể nào bị đánh bại dễ dàng như vậy được a! Con Bạch Tượng này làm sao có thể sánh được với ngươi! Nếu ngươi mà thua thì thật sự là quá mất mặt a!" Không biết từ đâu, Trần Vũ lấy ra một gói bổng ngô, vừa đưa lên miệng nhai, vừa chỉ trỏ về phía Hắc Long.
Hắc Long lúc này tuy bị đánh cho vô cùng chật vật, nhưng nó vẫn có thể quan sát mọi thứ rất rõ ràng. Nó nhìn thấy Trần Vũ ngồi trên lưng Đại Thỏ Ngọc, vừa cầm bổng ngô ăn, vừa chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình. Mà bên cạnh Trần Vũ lúc này cũng không chỉ có một mình Trần Tiểu Phương, ngay cả Hương nhi, Bạch Ngạn cũng đang ngồi cùng, chỉ có Trần Minh là vác cây rìu ngồi xếp bằng dưới đất, thỉnh thoảng hướng lên trên nhận lấy bổng ngô từ trên tay của Tiểu Phương, vừa ăn vừa vỗ tay khen ngon.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, Hắc Long suýt chút nữa là hộc máu đến chết. Mà Trần Vũ thì rất vui vẻ quan sát sắc mặt này của Hắc Long.
“Tiểu Nguyệt, món bổng ngô này của hệ thống cũng không tệ nha! Sau này có thể làm nhiều hơn một chút được hay không?" Trần Vũ âm thầm nói chuyện với Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt lúc này cũng đang treo lơ lửng ở trên Kim Sách, một tay cầm lấy bổng ngô, một tay lật lật màn hình trước mặt, rồi thản nhiên nói: “Chuyện này cũng không thể là không được! Nhưng sau này hệ thống sẽ bán nó ở trên thương phẩm, giá cả của nó tương đương với một viên sơ cấp tinh thạch. Sau này chủ nhân chỉ cần kiếm được tinh thạch, thì thứ gì cũng có thể lấy ra trao đổi được hết!"
“Tinh thạch, thứ này là thứ gì?" Trần Vũ kinh ngạc hỏi.
“Hiện tại hệ thống chỉ tạm thời giới thiệu một số tính năng mới như vậy thôi, sau này, khi đẳng cấp của chủ nhân cao hơn, thì hệ thống sẽ theo đó mà mở rộng ra!" Tiểu Nguyệt chỉ đáp qua loa như thế, rồi theo Kim Sách biến mất ngay tại chỗ.
Lần nào Tiểu Nguyệt cũng xuất hiện rồi biến mất như vậy, làm cho Trần Vũ có chút bực mình. Mà lúc này, còn có một chuyện càng khiến Trần Vũ bực mình hơn xuất hiện.
Không biết là con Hắc Long kia suy nghĩ như thế nào, mà nó lại đột nhiên rống to một tiếng, rồi tránh thoát công kích của Bạch Tượng, chạy thẳng về phía Trần Vũ, hô to: “Ta không đánh nữa! Ta không đánh nữa! Tiểu tử, ngươi mau giúp ta giải quyết con súc sinh này đi! Ta đánh nhau với nó mệt rồi!"
Cái gì?
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt ra mà nhìn chằm chằm về phía thân ảnh của Hắc Long càng ngày càng gần. Còn Trần Vũ thì trực tiếp nhảy dựng lên, nói: “Hắc Long, ngươi mà không đánh chết được con Bạch Tượng này, một khi nó mà xông qua đây, ta có chuyện gì, thì ngươi cũng không yên thân đâu!"
“Hăc hắc, nếu ngươi không chết thì chắc cũng không có vấn đề gì đâu a? Dù sao con Bạch Tượng này ta cũng đánh không lại nha!" Hắc Long vừa nói, lại vừa tăng tốc độ lên. Khoảng cách của nó với đám người Trần Vũ chỉ còn hơn mấy trăm thước.
Mà con Bạch Tượng kia thì chạy đuổi theo phía sau không ngừng, mỗi một bước chân của nó đều làm cho mặt đất trở nên rung chuyển dữ dội. Trần Vũ lúc này mới tận mắt thấy được sự đáng sợ của con Bạch Tượng này, hắn không khỏi nuốt vào một ngụm nước miếng, vội vàng la lớn: “Không được qua đây, ngươi không được qua đây a!"
“Hắc hắc, tiểu tử, ta đã tận lực rồi nha! Ta hy vọng là ngươi không bị con Bạch Tượng này giẫm chết! Dù sao ngươi với ta cũng đã ký kết khế ước rồi nha!" Lời này của Hắc Long là muốn dò xét xem thái độ của Trần Vũ sẽ như thế nào, và hắn cũng muốn kiểm chứng một điều, đó là hạn mức cuối cùng của khế ước này là đến mức độ nào. Chỉ cần biết được hạn mức cuối cùng này, sau này nó sẽ không dễ dàng bị Trần Vũ khống chế nữa, thậm chí, nó còn có thể chọc cho Trần Vũ nổi điên, để nó có thể giải trừ được khế ước.
Chỉ là, nụ cười trên mặt của nó nhanh chóng bị co rút lại, chỉ thấy Trần Vũ cầm lấy Bạch Ngân Cung, đứng chễnh chệ trên lưng Đại Thỏ Ngọc, hô lơn: “Chạy!"
Đại Thỏ Ngọc nhận được mệnh lệnh của Trần Vũ, lập tức mang theo tất cả mọi người lao nhanh ra khỏi Hố Trời.
Nhưng chuyện này cũng không khiến sắc mặt Hắc Long trở nên khó coi đến như vậy, mà lúc này mũi tên trên Bạch Ngân Cung lại hướng thẳng về phía nó lao tới. Nếu như mũi tên này do Trần Vũ bắn ra thì nó cũng không sợ, vì dù sao Trần Vũ và nó cũng đã ký kết Bình Đẳng Khế Ước, nên Trần Vũ không thể nào công kích nó được. Mà mũi tên này lại do Bạch Ngạn bắn ra, nàng là một võ giả Cao Cấp, với lại nàng còn là một pháp sư băng hỏa, song thuộc tính. Cho nên, mỗi mũi tên của nàng bắn ra đều mang theo một luồng hơi lạnh và một trận nhiệt hỏa.
Mà Hắc Long lúc này chỉ là hình thức linh hồn thể, sức phòng ngự của nó bị hạn chế rất nhiều. Nếu không, với khả năng phòng ngự của Long tộc, nó không thể nào sợ mũi tên của Trần Vũ bắn trúng, cũng không sợ công kích của con Bạch Tượng kia, càng không sợ mũi tên của Bạch Ngạn bắn tới. Đáng tiếc, trên đời này không có chứ nếu, nó chỉ có thể thống hận mà rống lên: “Tiểu tử, ngươi vô sĩ!"
“Hè hè! Ta có rất nhiều răng, ngươi cứ yên tâm!" Trần Vũ vừa nhe răng cười, vừa vỗ tay nói: “Bạch Ngạn thật giỏi nha! Bạch Ngạn cố lên! Đúng, đúng, nhắm ngay chỗ đó, ngay chỗ đó! Đúng, đúng rồi! Không cần bắn nó bị thương, chỉ cần làm giảm tốc độ của nó lại là được rồi! Chậc chậc, con Bạch Tượng kia cũng chạy không chậm một chút nào a! Dừng lại, mau dừng lại! Chúng ta lại tiếp tục xem chương trình thế giới động vật nào!"
Tác giả :
Vô Danh Thị