Thợ Săn Tại Dị Giới
Chương 17: Miệng tiện sẽ bị sét đánh!
“Không được!" Người đầu tiên lên tiếng phản đối chính là một trong số bốn cô gái đi theo Hồ Mị Nương, nàng này dáng người cao gầy, vũ khí sử dụng lại là một cây trường tiên được làm từ gân yêu thú, nên tản mác ra một chút yêu dã.
“Hừ, từ khi nào mà chuyện của ta các ngươi lại được phép xen vào? Lui xuống cho ta?" Hồ Mị Nương bộc phát ra khí thế cường giả Thiên Giai của mình, trừng mắt mà nhìn thiếu nữ trước mặt.
Nhưng cô gái này lại có vẻ rất ương ngạnh, nàng lại tiếp tục nói: “Tuy Truy Hồn là tuyệt kỹ của Hồ tộc chúng ta, nhưng người thi pháp sẽ có một đoạn thời gian bị suy yếu!"
Nàng nói đến đây, ánh mắt lại đảo qua xung quanh, lạnh lùng nói: “Đám nam nhân ở đây đều như là hổ đói! Chỉ cần tỷ tỷ xảy ra chuyện, bọn chúng nhất định sẽ không buông tha cho ngươi và đám tỷ muội chúng ta! Đám tỷ muội chúng ta cũng không phải là đối thủ của bọn họ, cho nên chuyện này tuyệt đối không thể thực hiện được!"
Trọng giọng nói của nàng kèm theo một cỗ sát khí không hề che giấu một chút nào, đặc biệt là ánh mắt của nàng lại hướng về phía lão Tần nhìn kỹ mấy lần, làm cho lão suýt chút nữa thì tức đến hộc máu. Lão thật sự là bị oan a!
“Không cần ngươi phải nói nhiều! Chuyện này cứ để ta tự đi quyết định là được rồi!" Hồ Mị Nương có chút tức giận, nàng phất tay bỏ đi vào trong trướng bồng của mình. Thật tình nàng cũng lo lắng nhất chính là vấn đề này, mặc dù nàng và đám người Hổ Báo binh đoàn này trên danh nghĩa là thuê mướn, nhưng không có nghĩa là bọn họ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của nàng. Mà điểm yếu của nàng cũng không dễ dàng bị bại lộ, không nghĩ đến nha đầu kia lại nóng nảy nói rõ ràng ra như vậy, quả thật là làm cho nàng tức muốn một tay đập chết nha đầu này!
Lúc Hồ Mị Nương đi ngang qua chỗ lão Tần, không quên lườm hắn một cái, mặc dù da mặt lão rất dày, lúc này cũng phải đỏ lên: “Này, thái độ của các ngươi với ta như vậy là có ý gì? Ta không hề biết chuyện này lại có mạo hiểm lớn như vậy a! Các ngươi nghĩ lão Tần ta là hạng người như thế nào chứ?"
“Dâm tặc!"
Hồ Mị Nương quăng lại cho lão một câu, rồi đi vào trong trướng bồng của mình. Mặt lão có chút sượng lại.
“Con bà nó, đây là có ý gì a?"
Ba vị thủ lĩnh của Hổ Báo binh đoàn cũng tự thống lĩnh thuộc hạ của mình trở lại chỗ trú quân, mà hai anh em Trần Minh, Trần Tiểu Phương cũng bỏ đi, chỉ còn lại có Trần Vũ là chưa kịp rời đi, bị lại kéo lại, nói: “Tiểu huynh đệ, chỉ có ngươi là không nghĩ ta như vậy có phải không? Ta là người đầu đội trời chân đạp đất, đường đường chính chính, phong lưu khoái hoạt, làm sao lại là loại người như thế phải không?"
Trần Vũ khẽ thở dài một tiếng, cố tình vỗ vỗ bả vai của lão, nói: “Lão Tần, làm người cũng nên có chút liêm sĩ a! Không nên lợi dụng lúc người ta khó khăn mà làm ra chuyện lén lút sau lưng, đặc biệt là đối với nữ nhân nha!"
“Con mẹ nó! Cút! Cút ngay cho ta! Lão tử không phải là hạng người đó a!" Mặt lão Tần lập tức đen lại, lão nhấc chân lên đá cho Trần Vũ một cước, nhưng lúc này Trần Vũ đã có chút chuẩn bị, nên vội vàng lách người chạy thoát.
Hắn vừa chạy, vừa tức giận mắng: “Lão Tần, chuyện của ngươi làm ai ai cũng biết, sao lại còn trách ta?"
Lời nói của Trần Vũ văng vẳng vọng lại xung quanh, lão Tần một mình đứng ngây ra như phỗng, trong lòng có cỗ phiền muộn không thể nào tả hết được.
“Con mẹ nó, lão tử làm sai chuyện gì a? Ông trời thật là bất công với ta a! Ta hận ông!"
“Oành!"
Lời lão vừa mới thốt ra, một tia sét lớn đánh thẳng xuống dưới đất, chẻ một cây đại thụ ở gần đó ra làm đôi, suýt chút nữa là dọa chết lão. Lão vội vàng chạy nhanh ra xa, miệng không ngừng mắng: “Con mẹ nó, không công bằng! Thật sự là không công bằng a!"
“Oanh! Oanh! Oanh!"
Lôi điện từ trên trời không ngừng bổ xuống, làm cho mặt đất ở xung quanh trở nên hỗn loạn, mà chỗ lão đứng liền xuất hiện ba cái hố sâu. Lúc này mọi người cũng đã chạy ra, nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng phải hít một hơi thật sâu.
Hổ Ca có chút khác lạ nhìn mấy cái hố ở trước mặt: “Lão ta không thật sự bị ông trời đánh chết rồi chứ?"
Sư Vương, gã đàn ông có mái tóc hung, lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết!"
Báo Tử, gã pháp sư mặc áo choàng đen khẽ nói: “Vẫn chưa chết!"
Giọng của gã pháp sư này ồm ồm rất khó nghe, nhưng lúc này cũng chẳng có người nào để ý đến hắn, vì lão Tần đã từng trong hố sâu đi ra ngoài, trên mặt còn là một vẻ kinh khủng, không thể nào tưởng tượng được. Lúc này đầu tóc của lão có mấy phần bị đốt cháy đen, quần áo trên người cũng bị đánh cho rách tả tơi. Nhìn dáng vẻ của lão có chút chất vật, nhưng ai cũng nhận thấy là lão vẫn không hề có việc gì. Lão ho khụ một tiếng, miệng tính nói cái gì, lại có chút sợ hãi nhìn lên trên trời, sau đó mới không dám nói thêm lời nào nữa, mà chỉ lặng lẽ trở về chỗ nghỉ ngơi của mình.
Trần Vũ đứng cách lão cũng không xa, hai mắt hết nhìn trên người lão, lại nhìn xuống mấy cái hố sâu ở trước mặt, hắn không khỏi hít lấy một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm nghĩ: “Như vậy mà vẫn không chết?"
Nếu lúc này lão Tần mà biết được suy nghĩ của hắn, có khi lão sẽ lao đến mà liều mạng một phen.
“Hừ, miệng tiện sẽ bị sét đánh! Đáng đời!" Tiểu Phương đứng ở một bên khoác tay, hừ lạnh một tiếng.
Trần Vũ hơi nhìn nàng một chút, cũng không nói gì thêm. Sau một lúc, mọi người cũng liền tản đi. Vì đề phòng người của Huyết Sát binh đoàn bất ngờ tập kích nên mấy vị thủ lĩnh của Hổ Báo binh đoàn quyết định mở ra ma pháp trận, bảo vệ toàn bộ khu vực mười dặm xung quanh nơi đóng quân. Đương nhiên khoản tiêu hao này đều tính lên trên người của Hồ Mị Nương. Mà trải qua chuyện vừa rồi, Hồ Mị Nương dường như cũng trở nên trầm lặng hơn rất nhiều, nàng không còn cợt nhã như trước đó nữa.
Chỉ có điều, tối hôm đó đột nhiên Hồ Mị Nương lại đi đến tìm Trần Vũ, làm cho hắn không thể nói nên lời. Trong chỗ ngủ của Trần Vũ gồm có Trần Minh, Tiểu Phương và lão Tần. Nhưng lão Tần sau lần đó, đã biến mất không thấy đâu nữa. Mà vết thương trên người của Trần Minh cũng chưa hề khỏi hẳn, nên cả đêm hắn đều trở mình không thể ngủ được. Tiểu Phương dường như cũng có tâm trạng, nàng hết nhìn ra ngoài, lại lâu lâu quay sang nhìn Trần Vũ đang nằm ở một góc bên trong.
Trần Vũ vốn dĩ cũng không hề đi ngủ, hắn đang liên hệ với Tiểu Nguyệt để tra thông tin vị trí của Hồn Hoa. Chuyện lúc chiều làm cho hắn cảm thấy rất áp lực, hắn muốn tự mình tách ra ngoài, đi tìm Hồn Hoa xong, sau đó sẽ nhanh chóng đến giao cho ông lão ở trong căn nhà gỗ trong Trần Gia thôn, cầm lấy tấm bản đồ đi đến Kinh Đô, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, nâng cao thực lực của mình lên.
Nhưng Tiểu Nguyệt tra một hồi, lại nói cho Trần Vũ biết: “Thưa chủ nhân, số lượng Hồn Hoa ở khu vực gần đây không thấy xuất hiện, hệ thống tra thấy có một chỗ xuất hiện rất nhiều Hồn Hoa, cách vị trí hiện tại chừng năm mươi dặm. Nhưng vì hệ thống không có bản đồ cụ thể, nên không thể tra được thông tin chính xác!"
Tiểu Nguyệt nói đến đây, khuôn mặt có chút xấu hổ. Trần Vũ cũng hết cách. Cuối cùng hắn cũng có thể xác định được một việc, đó là cái hệ thống này của hắn, rất rất cùi bắp!
Đúng lúc này, trong không khí bất chợt lan tỏa đến một mùi hương rất đặc trưng của nữ nhân, mà cái mùi hương này cả ngày nay Trần Vũ không biết đã ngửi thấy bao nhiêu lần. Trong đầu Trần Vũ không khỏi hiện lên hình ảnh một nữ nhân ăn mặc nóng bỏng, khuôn ngực đầy đặn, trên mặt lộ ra một nụ cười cực kỳ quyến rũ xuất hiện ở trước mặt mình.
“Tiểu đệ đệ, ngươi đã ngủ hay là còn thức? Có thể ra ngoài gặp mặt tỷ tỷ một chút được hay không?" Một giọng nói mềm mại, mà thánh thót như rót mật vào trong lòng.
Trần Vũ vừa xoay người lại, liền thấy Hồ Mị Nương đang đứng dựa vào phía bên ngoài trướng bồng, nhìn về phía hắn cười cười.
“Hừ, từ khi nào mà chuyện của ta các ngươi lại được phép xen vào? Lui xuống cho ta?" Hồ Mị Nương bộc phát ra khí thế cường giả Thiên Giai của mình, trừng mắt mà nhìn thiếu nữ trước mặt.
Nhưng cô gái này lại có vẻ rất ương ngạnh, nàng lại tiếp tục nói: “Tuy Truy Hồn là tuyệt kỹ của Hồ tộc chúng ta, nhưng người thi pháp sẽ có một đoạn thời gian bị suy yếu!"
Nàng nói đến đây, ánh mắt lại đảo qua xung quanh, lạnh lùng nói: “Đám nam nhân ở đây đều như là hổ đói! Chỉ cần tỷ tỷ xảy ra chuyện, bọn chúng nhất định sẽ không buông tha cho ngươi và đám tỷ muội chúng ta! Đám tỷ muội chúng ta cũng không phải là đối thủ của bọn họ, cho nên chuyện này tuyệt đối không thể thực hiện được!"
Trọng giọng nói của nàng kèm theo một cỗ sát khí không hề che giấu một chút nào, đặc biệt là ánh mắt của nàng lại hướng về phía lão Tần nhìn kỹ mấy lần, làm cho lão suýt chút nữa thì tức đến hộc máu. Lão thật sự là bị oan a!
“Không cần ngươi phải nói nhiều! Chuyện này cứ để ta tự đi quyết định là được rồi!" Hồ Mị Nương có chút tức giận, nàng phất tay bỏ đi vào trong trướng bồng của mình. Thật tình nàng cũng lo lắng nhất chính là vấn đề này, mặc dù nàng và đám người Hổ Báo binh đoàn này trên danh nghĩa là thuê mướn, nhưng không có nghĩa là bọn họ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của nàng. Mà điểm yếu của nàng cũng không dễ dàng bị bại lộ, không nghĩ đến nha đầu kia lại nóng nảy nói rõ ràng ra như vậy, quả thật là làm cho nàng tức muốn một tay đập chết nha đầu này!
Lúc Hồ Mị Nương đi ngang qua chỗ lão Tần, không quên lườm hắn một cái, mặc dù da mặt lão rất dày, lúc này cũng phải đỏ lên: “Này, thái độ của các ngươi với ta như vậy là có ý gì? Ta không hề biết chuyện này lại có mạo hiểm lớn như vậy a! Các ngươi nghĩ lão Tần ta là hạng người như thế nào chứ?"
“Dâm tặc!"
Hồ Mị Nương quăng lại cho lão một câu, rồi đi vào trong trướng bồng của mình. Mặt lão có chút sượng lại.
“Con bà nó, đây là có ý gì a?"
Ba vị thủ lĩnh của Hổ Báo binh đoàn cũng tự thống lĩnh thuộc hạ của mình trở lại chỗ trú quân, mà hai anh em Trần Minh, Trần Tiểu Phương cũng bỏ đi, chỉ còn lại có Trần Vũ là chưa kịp rời đi, bị lại kéo lại, nói: “Tiểu huynh đệ, chỉ có ngươi là không nghĩ ta như vậy có phải không? Ta là người đầu đội trời chân đạp đất, đường đường chính chính, phong lưu khoái hoạt, làm sao lại là loại người như thế phải không?"
Trần Vũ khẽ thở dài một tiếng, cố tình vỗ vỗ bả vai của lão, nói: “Lão Tần, làm người cũng nên có chút liêm sĩ a! Không nên lợi dụng lúc người ta khó khăn mà làm ra chuyện lén lút sau lưng, đặc biệt là đối với nữ nhân nha!"
“Con mẹ nó! Cút! Cút ngay cho ta! Lão tử không phải là hạng người đó a!" Mặt lão Tần lập tức đen lại, lão nhấc chân lên đá cho Trần Vũ một cước, nhưng lúc này Trần Vũ đã có chút chuẩn bị, nên vội vàng lách người chạy thoát.
Hắn vừa chạy, vừa tức giận mắng: “Lão Tần, chuyện của ngươi làm ai ai cũng biết, sao lại còn trách ta?"
Lời nói của Trần Vũ văng vẳng vọng lại xung quanh, lão Tần một mình đứng ngây ra như phỗng, trong lòng có cỗ phiền muộn không thể nào tả hết được.
“Con mẹ nó, lão tử làm sai chuyện gì a? Ông trời thật là bất công với ta a! Ta hận ông!"
“Oành!"
Lời lão vừa mới thốt ra, một tia sét lớn đánh thẳng xuống dưới đất, chẻ một cây đại thụ ở gần đó ra làm đôi, suýt chút nữa là dọa chết lão. Lão vội vàng chạy nhanh ra xa, miệng không ngừng mắng: “Con mẹ nó, không công bằng! Thật sự là không công bằng a!"
“Oanh! Oanh! Oanh!"
Lôi điện từ trên trời không ngừng bổ xuống, làm cho mặt đất ở xung quanh trở nên hỗn loạn, mà chỗ lão đứng liền xuất hiện ba cái hố sâu. Lúc này mọi người cũng đã chạy ra, nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng phải hít một hơi thật sâu.
Hổ Ca có chút khác lạ nhìn mấy cái hố ở trước mặt: “Lão ta không thật sự bị ông trời đánh chết rồi chứ?"
Sư Vương, gã đàn ông có mái tóc hung, lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết!"
Báo Tử, gã pháp sư mặc áo choàng đen khẽ nói: “Vẫn chưa chết!"
Giọng của gã pháp sư này ồm ồm rất khó nghe, nhưng lúc này cũng chẳng có người nào để ý đến hắn, vì lão Tần đã từng trong hố sâu đi ra ngoài, trên mặt còn là một vẻ kinh khủng, không thể nào tưởng tượng được. Lúc này đầu tóc của lão có mấy phần bị đốt cháy đen, quần áo trên người cũng bị đánh cho rách tả tơi. Nhìn dáng vẻ của lão có chút chất vật, nhưng ai cũng nhận thấy là lão vẫn không hề có việc gì. Lão ho khụ một tiếng, miệng tính nói cái gì, lại có chút sợ hãi nhìn lên trên trời, sau đó mới không dám nói thêm lời nào nữa, mà chỉ lặng lẽ trở về chỗ nghỉ ngơi của mình.
Trần Vũ đứng cách lão cũng không xa, hai mắt hết nhìn trên người lão, lại nhìn xuống mấy cái hố sâu ở trước mặt, hắn không khỏi hít lấy một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm nghĩ: “Như vậy mà vẫn không chết?"
Nếu lúc này lão Tần mà biết được suy nghĩ của hắn, có khi lão sẽ lao đến mà liều mạng một phen.
“Hừ, miệng tiện sẽ bị sét đánh! Đáng đời!" Tiểu Phương đứng ở một bên khoác tay, hừ lạnh một tiếng.
Trần Vũ hơi nhìn nàng một chút, cũng không nói gì thêm. Sau một lúc, mọi người cũng liền tản đi. Vì đề phòng người của Huyết Sát binh đoàn bất ngờ tập kích nên mấy vị thủ lĩnh của Hổ Báo binh đoàn quyết định mở ra ma pháp trận, bảo vệ toàn bộ khu vực mười dặm xung quanh nơi đóng quân. Đương nhiên khoản tiêu hao này đều tính lên trên người của Hồ Mị Nương. Mà trải qua chuyện vừa rồi, Hồ Mị Nương dường như cũng trở nên trầm lặng hơn rất nhiều, nàng không còn cợt nhã như trước đó nữa.
Chỉ có điều, tối hôm đó đột nhiên Hồ Mị Nương lại đi đến tìm Trần Vũ, làm cho hắn không thể nói nên lời. Trong chỗ ngủ của Trần Vũ gồm có Trần Minh, Tiểu Phương và lão Tần. Nhưng lão Tần sau lần đó, đã biến mất không thấy đâu nữa. Mà vết thương trên người của Trần Minh cũng chưa hề khỏi hẳn, nên cả đêm hắn đều trở mình không thể ngủ được. Tiểu Phương dường như cũng có tâm trạng, nàng hết nhìn ra ngoài, lại lâu lâu quay sang nhìn Trần Vũ đang nằm ở một góc bên trong.
Trần Vũ vốn dĩ cũng không hề đi ngủ, hắn đang liên hệ với Tiểu Nguyệt để tra thông tin vị trí của Hồn Hoa. Chuyện lúc chiều làm cho hắn cảm thấy rất áp lực, hắn muốn tự mình tách ra ngoài, đi tìm Hồn Hoa xong, sau đó sẽ nhanh chóng đến giao cho ông lão ở trong căn nhà gỗ trong Trần Gia thôn, cầm lấy tấm bản đồ đi đến Kinh Đô, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, nâng cao thực lực của mình lên.
Nhưng Tiểu Nguyệt tra một hồi, lại nói cho Trần Vũ biết: “Thưa chủ nhân, số lượng Hồn Hoa ở khu vực gần đây không thấy xuất hiện, hệ thống tra thấy có một chỗ xuất hiện rất nhiều Hồn Hoa, cách vị trí hiện tại chừng năm mươi dặm. Nhưng vì hệ thống không có bản đồ cụ thể, nên không thể tra được thông tin chính xác!"
Tiểu Nguyệt nói đến đây, khuôn mặt có chút xấu hổ. Trần Vũ cũng hết cách. Cuối cùng hắn cũng có thể xác định được một việc, đó là cái hệ thống này của hắn, rất rất cùi bắp!
Đúng lúc này, trong không khí bất chợt lan tỏa đến một mùi hương rất đặc trưng của nữ nhân, mà cái mùi hương này cả ngày nay Trần Vũ không biết đã ngửi thấy bao nhiêu lần. Trong đầu Trần Vũ không khỏi hiện lên hình ảnh một nữ nhân ăn mặc nóng bỏng, khuôn ngực đầy đặn, trên mặt lộ ra một nụ cười cực kỳ quyến rũ xuất hiện ở trước mặt mình.
“Tiểu đệ đệ, ngươi đã ngủ hay là còn thức? Có thể ra ngoài gặp mặt tỷ tỷ một chút được hay không?" Một giọng nói mềm mại, mà thánh thót như rót mật vào trong lòng.
Trần Vũ vừa xoay người lại, liền thấy Hồ Mị Nương đang đứng dựa vào phía bên ngoài trướng bồng, nhìn về phía hắn cười cười.
Tác giả :
Vô Danh Thị