Thợ Săn Tại Dị Giới
Chương 14: Giết chết Dã Trư Vương
“Vèo!"
Vào lúc này, mặc kệ là ai xuất hiện, mũi tên trên dây cung của Trần Vũ đã được bắn ra. Đây là một cơ hội tốt hiếm có để kiếm điểm kinh nghiệm, Trần Vũ làm sao có thể dễ dàng nhường cho kẻ khác được.
“Phập!"
Mũi tên dường như bỏ mặt tất cả các lớp phòng ngự trên người Dã Trư Vương, cũng bỏ qua cả tuyệt kỹ Địa Ngục Lao Lung đang phóng xuất ra bên ngoài. Mũi tên này xuyên thẳng qua trán của Dã Trư Vương đâm ngược về phía sau, cấm thẳng vào một góc cây bên ngoài.
“Rống!"
Lần này, con Dã Trư Vương to lớn đau đớn rống lớn một tiếng, rồi cả người như một tòa núi nhỏ, từ từ ngã xuống mặt đất. Bụi đất bay lên mù mịt, che khuất cả thân hình của nó.
Không khí dường như trở nên tĩnh lặng lại, lúc này có thể dễ dàng nghe thấy tiếng hít thở của từng người ở đây.
“Đinh! Chúc mừng chủ nhân kích sát Dã Trư Vương, nhận được ba ngàn tám trăm điểm kinh nghiệm!"
“Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được một viên trung cấp thú hạch đỉnh phong song thuộc tính!"
“Đinh! Chúc mừng chủ nhân thăng cấp! Đẳng cấp hiện tại là cấp sáu!"
Liên tiếp những âm thanh nhắc nhở vang lên, làm cho Trần Vũ mừng rỡ không thôi, nhưng một giây sau mặt hắn lại trở nên méo xệch. Lão Tần từ trong đống bụi đất lao ra, lão ho khan mấy tiếng, rồi lớn tiếng mắng: “Tiểu tử thúi, ngươi là cố ý có phải không? Ngươi muốn mưu sát lão ca có phải hay không?"
Lão Tần ôm lấy vết thương ở trên vai, lảo đảo bước tới. Lúc nãy, mũi tên của Trần Vũ không chỉ bắn xuyên qua người Dã Trư Vương, mà ngay cả lão cũng suýt bị mũi tên đó lấy mạng. May là lão nhanh chóng tránh kịp, nếu không thì bây giờ lão đã thành một cỗ thi thể nằm dưới mặt đất chung với con Dã Trư Vương kia rồi.
“Hì hì hì, tiểu huynh đệ, không nghĩ tới ngươi thật là lợi hại nga! Một thợ săn sơ cấp tầng năm, ồ, không đúng, ngươi mới vừa rồi lại thăng cấp rồi sao? Lợi hại, thật là lợi hại a! Một thợ săn sơ cấp tầng sáu, lại có thể giết chết một con Dã Trư Vương trung cấp đỉnh phong, đúng là kỳ lạ hiếm thấy nha! Tiểu huynh đệ có hứng thú gia nhập vào đội ngũ của chúng ta hay không?" Người đi tới nói chuyện là một nữ nhân vô cùng nóng bỏng, nàng chỉ quấn trên ngực một tầng da thú, hai bầu ngực no tròn hiển hiện ra trước mắt đủ để làm cho bất kỳ một tên nam nhân nào mê mẩn không có lối về, mà dưới eo của nàng, cũng chỉ quấn độc một cái quần ngắn, để lộ ra cả một đôi chân trần dài miên man, trên tay nàng thì cầm lấy trường cung, miệng cười đầy mê hoặc.
Trần Vũ cảm nhận thấy trên người của nữ nhân này có một tia hương khí nhàn nhạt, hắn hơi hít vào một chút đầu óc đã muốn bị mê muội.
“Chủ nhân, cẩn thận! Nữ nhân trước mặt là một thợ săn Thiên cấp, trên người nàng ta có tu luyện mị thuật, mùi hương mà chủ nhân hít phải là Hồ Mị hương, loại hương này chỉ có người của Hồ Mị nhất tốc mới có thể xuất hiện được!" Ngay lúc này, tiếng nhắc nhở của Tiểu Nguyệt vang lên, để cho Trần Vũ kinh hãi giật mình, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước.
Thấy sắc mặt hốt hoảng của Trần Vũ nhìn về phía mình, nữ nhân này không khỏi che miệng cười lên khanh khách: “Ai nha, tiểu huynh đệ, ngươi làm gì lại sợ ta như vậy a?"
“Hừ!" Đột nhiên lão Tần hừ lên một tiếng, đứng chắn giữa nữ nhân này và Trần Vũ, nói: “Hộ Mị Nương, tên tiểu tử này là bằng hữu của ta, ngươi đừng có dùng thứ mị thuật của ngươi câu dẫn hắn!"
Thấy lão Tần đứng vào chen ngang, nữ nhân này cũng không có chút tức giận nào, lại cười, nói: “Ai nha, Tần Quân! Ngươi làm sao bây giờ lại ra nông nỗi này a? Một hai hoa đạo tặc đại danh danh đỉnh đỉnh một thời, sao giờ lại như một tên phế nahan thế này? Ngay cả một con Dã Trư Vương trung cấp cũng không thể đối phó nổi, phải nhờ vị tiểu huynh đệ kia bắn một mũi tên ra cứu giúp a!"
Nàng vừa nói, vừa nhìn về phía Trần Vũ nháy nháy mắt. Lúc này, Trần Vũ nào dám lại gần nàng nữa, hắn ước gì mình càng cách xa bà nương này càng xa càng tốt.
Lão Tần nghe nhắc đến chuyện cũ của mình, có chút không vui, nói: “Hừ, năm xưa lão Tần ta hào hoa phong nhã, ưu tú tuyệt luân! Cần gì mà lại đi làm đạo tặc chứ? Nhớ năm đó, ta là lãng tử phong lưu, đi đến nơi nào, nữ tử ở nơi đó đều bị ta mê đảo đến chết đi sống lại! Ài, đáng tiếc năm tháng trôi đi, ta không còn phong độ như ngày nào nữa a!"
Nếu là người không biết nội tình của lão, chắc bộ dáng bây giờ của lão có thể khiến cho người ta thương cảm đến roi lợi. Nhưng ở đây ai không nhìn thấy thủ đoạn đê tiện vừa rồi của lão, Trần Minh chỉ im lặng quay đầu đi chỗ khác, coi như là chưa từng quen biết với người này. Tiểu Phương thì độc ác hơn, trực tiếp mắng hai tiếng: “Vô sĩ!"
Chỉ có Trần Vũ là khẽ gật gật đầu, nhưng trọng bụng hắn thì mắng to mấy tiếng: “Quá vô sĩ!"
Nhưng dù sao da mặt lão cũng rất dày, lão không hề cảm thấy ngại ngùng một chút nào, lão lại bắt đầu thao thao bất tuyệt thêm một tràng nữa. Đến lúc này, Hồ Mị Nương cũng nhịn không được, nói: “Tần Quân, ta không nghĩ đến ngươi không chỉ vô sĩ, mà da mặt của ngươi lại còn dày đến như vậy? Lần sau gặp mặt, ngươi đừng nói với ai là ta có quen biết đến ngươi!"
Đến lúc này rồi mà lão còn không biết xấu hổ nữa thì thật là hết thuốc chữa, lão hơi ngừng lại, vẻ mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc hớn, nói: “Ngươi đến đây là để tìm ta hay là có chuyện gì khác?"
Hồ Mị Nương không có trả lời, mà nhìn lão mỉm cười, nói: “Ngươi thử đoán xem!"
Lão không có nhìn nàng, mà đưa mắt nhìn sang những người ở phía sau lưng nàng, một lúc sau mới chậm rãi, nói: “Hôm qua, ta có nhìn thấy người của Huyết Sát binh đoàn đến Trần Gia thôn! Mục đích của các ngươi và bọn họ có liên quan gì đến nhau hay không?"
Nghe nhắc đến cái danh tự này, vẻ đừa cợt trên gương mặt của Hồ Mị Nương cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một sự lo lắng, nói: “Chuyện này có liên quan đến một thành viên của Thiên Hồ nhất tộc chúng ta! Chúng ta cần phải tìm nàng trở về trước khi đám người Huyết Sát kia truy tung ra được tung tích của nàng. Ta biết ngươi có phương pháp có thể làm được việc này, nên đã đặc biệt đến đây tìm ngươi!"
Nghe đến đây, lão Tần liền lắc đầu, nói: “Nếu là mười năm về trước, có lẽ ta sẽ giúp các ngươi! Nhưng hiện tại…"
Lão chỉ nói đến đó, lại không tiếp tục nói nữa, Hồ Mị Nương cũng chỉ có thể thở dài, nói: “Ài… Ta biết là ngươi đã bị phế đi, nhưng dù sao năng lực của ngươi vẫn mạnh hơn người của chúng ta! Với lại…" Nàng nói đến đây, bỗng nhiên hơi cúi thấp người xuống, nhỏ giọng nói: “Ngươi là người ta có thể tin tưởng được nha!"
Giọng của nàng tuy rất nhỏ, nhưng cũng không cố ý che giấu, lão Tần lập tức xạm mặt lại, nói: “Con bà nó, lão tử đã lâu rồi không có chơi nữ nhân xinh đẹp như ngươi! Ngươi mà còn câu dẫn ta, coi chừng lão tử làm thịt ngươi luôn tại đây đấy!"
Hồ Mị Nương ra vẻ sợ hãi, vội lùi về sau mấy bước, vỗ vỗ lấy bộ ngực no tròn của mình, run rẩy nói: “Ngươi… ngươi đừng qua đây a! Người ta… người ta vẫn còn là xử nữ đấy! Người ta rất sợ nha!"
Nhìn bộ dạng của nàng lúc này, tên tiểu lão Tần cũng đã bắt đầu rục rịch, lão không khỏi thầm mắng trong bụng một tiếng: “Con mẹ nó, đúng là yêu tinh đòi mạng người mà!"
Nhưng bên ngoài thì lão lại phất tay, nói: “Thôi được rồi, ta sẽ giúp ngươi lần này! Nhưng mà ta nói trước, đây là lần cuối cùng ta giúp các ngươi! Sau này tốt nhất là các ngươi đừng có đến tìm ta nữa!"
“Ngươi cứ yên tâm!" Hồ Mị Nương nói xong lời này, lại quay sang nhìn Trần Vũ, cười một cách vũ mị: “Tiểu huynh đệ, như vậy là chúng ta lại cùng đường rồi nha!"
Nàng vừa nói, vừa chớp chớp mắt, làm cho Trần Vũ nổi hết cả da gà, không dám nhìn nàng thêm một chút nào. Nhìn dáng vẻ của Trần Vũ, nàng dường như cảm thấy rất yêu thích, nên cười lên ha hả, nói: “Thú vị, người này thật là thú vị a!"
“Hừ!" Không biết từ lúc nào, Tiểu Phương đã đi tới bên người Trần Vũ, nhìn về phía Hồ Mị Nương hừ lạnh một tiếng.
Trần Minh đứng một bên bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng kéo tay em gái của mình lại. Nhưng nàng lại quay sang lườm hắn một cái, làm cho hắn không thể nói nên lời.
Vào lúc này, mặc kệ là ai xuất hiện, mũi tên trên dây cung của Trần Vũ đã được bắn ra. Đây là một cơ hội tốt hiếm có để kiếm điểm kinh nghiệm, Trần Vũ làm sao có thể dễ dàng nhường cho kẻ khác được.
“Phập!"
Mũi tên dường như bỏ mặt tất cả các lớp phòng ngự trên người Dã Trư Vương, cũng bỏ qua cả tuyệt kỹ Địa Ngục Lao Lung đang phóng xuất ra bên ngoài. Mũi tên này xuyên thẳng qua trán của Dã Trư Vương đâm ngược về phía sau, cấm thẳng vào một góc cây bên ngoài.
“Rống!"
Lần này, con Dã Trư Vương to lớn đau đớn rống lớn một tiếng, rồi cả người như một tòa núi nhỏ, từ từ ngã xuống mặt đất. Bụi đất bay lên mù mịt, che khuất cả thân hình của nó.
Không khí dường như trở nên tĩnh lặng lại, lúc này có thể dễ dàng nghe thấy tiếng hít thở của từng người ở đây.
“Đinh! Chúc mừng chủ nhân kích sát Dã Trư Vương, nhận được ba ngàn tám trăm điểm kinh nghiệm!"
“Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được một viên trung cấp thú hạch đỉnh phong song thuộc tính!"
“Đinh! Chúc mừng chủ nhân thăng cấp! Đẳng cấp hiện tại là cấp sáu!"
Liên tiếp những âm thanh nhắc nhở vang lên, làm cho Trần Vũ mừng rỡ không thôi, nhưng một giây sau mặt hắn lại trở nên méo xệch. Lão Tần từ trong đống bụi đất lao ra, lão ho khan mấy tiếng, rồi lớn tiếng mắng: “Tiểu tử thúi, ngươi là cố ý có phải không? Ngươi muốn mưu sát lão ca có phải hay không?"
Lão Tần ôm lấy vết thương ở trên vai, lảo đảo bước tới. Lúc nãy, mũi tên của Trần Vũ không chỉ bắn xuyên qua người Dã Trư Vương, mà ngay cả lão cũng suýt bị mũi tên đó lấy mạng. May là lão nhanh chóng tránh kịp, nếu không thì bây giờ lão đã thành một cỗ thi thể nằm dưới mặt đất chung với con Dã Trư Vương kia rồi.
“Hì hì hì, tiểu huynh đệ, không nghĩ tới ngươi thật là lợi hại nga! Một thợ săn sơ cấp tầng năm, ồ, không đúng, ngươi mới vừa rồi lại thăng cấp rồi sao? Lợi hại, thật là lợi hại a! Một thợ săn sơ cấp tầng sáu, lại có thể giết chết một con Dã Trư Vương trung cấp đỉnh phong, đúng là kỳ lạ hiếm thấy nha! Tiểu huynh đệ có hứng thú gia nhập vào đội ngũ của chúng ta hay không?" Người đi tới nói chuyện là một nữ nhân vô cùng nóng bỏng, nàng chỉ quấn trên ngực một tầng da thú, hai bầu ngực no tròn hiển hiện ra trước mắt đủ để làm cho bất kỳ một tên nam nhân nào mê mẩn không có lối về, mà dưới eo của nàng, cũng chỉ quấn độc một cái quần ngắn, để lộ ra cả một đôi chân trần dài miên man, trên tay nàng thì cầm lấy trường cung, miệng cười đầy mê hoặc.
Trần Vũ cảm nhận thấy trên người của nữ nhân này có một tia hương khí nhàn nhạt, hắn hơi hít vào một chút đầu óc đã muốn bị mê muội.
“Chủ nhân, cẩn thận! Nữ nhân trước mặt là một thợ săn Thiên cấp, trên người nàng ta có tu luyện mị thuật, mùi hương mà chủ nhân hít phải là Hồ Mị hương, loại hương này chỉ có người của Hồ Mị nhất tốc mới có thể xuất hiện được!" Ngay lúc này, tiếng nhắc nhở của Tiểu Nguyệt vang lên, để cho Trần Vũ kinh hãi giật mình, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước.
Thấy sắc mặt hốt hoảng của Trần Vũ nhìn về phía mình, nữ nhân này không khỏi che miệng cười lên khanh khách: “Ai nha, tiểu huynh đệ, ngươi làm gì lại sợ ta như vậy a?"
“Hừ!" Đột nhiên lão Tần hừ lên một tiếng, đứng chắn giữa nữ nhân này và Trần Vũ, nói: “Hộ Mị Nương, tên tiểu tử này là bằng hữu của ta, ngươi đừng có dùng thứ mị thuật của ngươi câu dẫn hắn!"
Thấy lão Tần đứng vào chen ngang, nữ nhân này cũng không có chút tức giận nào, lại cười, nói: “Ai nha, Tần Quân! Ngươi làm sao bây giờ lại ra nông nỗi này a? Một hai hoa đạo tặc đại danh danh đỉnh đỉnh một thời, sao giờ lại như một tên phế nahan thế này? Ngay cả một con Dã Trư Vương trung cấp cũng không thể đối phó nổi, phải nhờ vị tiểu huynh đệ kia bắn một mũi tên ra cứu giúp a!"
Nàng vừa nói, vừa nhìn về phía Trần Vũ nháy nháy mắt. Lúc này, Trần Vũ nào dám lại gần nàng nữa, hắn ước gì mình càng cách xa bà nương này càng xa càng tốt.
Lão Tần nghe nhắc đến chuyện cũ của mình, có chút không vui, nói: “Hừ, năm xưa lão Tần ta hào hoa phong nhã, ưu tú tuyệt luân! Cần gì mà lại đi làm đạo tặc chứ? Nhớ năm đó, ta là lãng tử phong lưu, đi đến nơi nào, nữ tử ở nơi đó đều bị ta mê đảo đến chết đi sống lại! Ài, đáng tiếc năm tháng trôi đi, ta không còn phong độ như ngày nào nữa a!"
Nếu là người không biết nội tình của lão, chắc bộ dáng bây giờ của lão có thể khiến cho người ta thương cảm đến roi lợi. Nhưng ở đây ai không nhìn thấy thủ đoạn đê tiện vừa rồi của lão, Trần Minh chỉ im lặng quay đầu đi chỗ khác, coi như là chưa từng quen biết với người này. Tiểu Phương thì độc ác hơn, trực tiếp mắng hai tiếng: “Vô sĩ!"
Chỉ có Trần Vũ là khẽ gật gật đầu, nhưng trọng bụng hắn thì mắng to mấy tiếng: “Quá vô sĩ!"
Nhưng dù sao da mặt lão cũng rất dày, lão không hề cảm thấy ngại ngùng một chút nào, lão lại bắt đầu thao thao bất tuyệt thêm một tràng nữa. Đến lúc này, Hồ Mị Nương cũng nhịn không được, nói: “Tần Quân, ta không nghĩ đến ngươi không chỉ vô sĩ, mà da mặt của ngươi lại còn dày đến như vậy? Lần sau gặp mặt, ngươi đừng nói với ai là ta có quen biết đến ngươi!"
Đến lúc này rồi mà lão còn không biết xấu hổ nữa thì thật là hết thuốc chữa, lão hơi ngừng lại, vẻ mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc hớn, nói: “Ngươi đến đây là để tìm ta hay là có chuyện gì khác?"
Hồ Mị Nương không có trả lời, mà nhìn lão mỉm cười, nói: “Ngươi thử đoán xem!"
Lão không có nhìn nàng, mà đưa mắt nhìn sang những người ở phía sau lưng nàng, một lúc sau mới chậm rãi, nói: “Hôm qua, ta có nhìn thấy người của Huyết Sát binh đoàn đến Trần Gia thôn! Mục đích của các ngươi và bọn họ có liên quan gì đến nhau hay không?"
Nghe nhắc đến cái danh tự này, vẻ đừa cợt trên gương mặt của Hồ Mị Nương cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một sự lo lắng, nói: “Chuyện này có liên quan đến một thành viên của Thiên Hồ nhất tộc chúng ta! Chúng ta cần phải tìm nàng trở về trước khi đám người Huyết Sát kia truy tung ra được tung tích của nàng. Ta biết ngươi có phương pháp có thể làm được việc này, nên đã đặc biệt đến đây tìm ngươi!"
Nghe đến đây, lão Tần liền lắc đầu, nói: “Nếu là mười năm về trước, có lẽ ta sẽ giúp các ngươi! Nhưng hiện tại…"
Lão chỉ nói đến đó, lại không tiếp tục nói nữa, Hồ Mị Nương cũng chỉ có thể thở dài, nói: “Ài… Ta biết là ngươi đã bị phế đi, nhưng dù sao năng lực của ngươi vẫn mạnh hơn người của chúng ta! Với lại…" Nàng nói đến đây, bỗng nhiên hơi cúi thấp người xuống, nhỏ giọng nói: “Ngươi là người ta có thể tin tưởng được nha!"
Giọng của nàng tuy rất nhỏ, nhưng cũng không cố ý che giấu, lão Tần lập tức xạm mặt lại, nói: “Con bà nó, lão tử đã lâu rồi không có chơi nữ nhân xinh đẹp như ngươi! Ngươi mà còn câu dẫn ta, coi chừng lão tử làm thịt ngươi luôn tại đây đấy!"
Hồ Mị Nương ra vẻ sợ hãi, vội lùi về sau mấy bước, vỗ vỗ lấy bộ ngực no tròn của mình, run rẩy nói: “Ngươi… ngươi đừng qua đây a! Người ta… người ta vẫn còn là xử nữ đấy! Người ta rất sợ nha!"
Nhìn bộ dạng của nàng lúc này, tên tiểu lão Tần cũng đã bắt đầu rục rịch, lão không khỏi thầm mắng trong bụng một tiếng: “Con mẹ nó, đúng là yêu tinh đòi mạng người mà!"
Nhưng bên ngoài thì lão lại phất tay, nói: “Thôi được rồi, ta sẽ giúp ngươi lần này! Nhưng mà ta nói trước, đây là lần cuối cùng ta giúp các ngươi! Sau này tốt nhất là các ngươi đừng có đến tìm ta nữa!"
“Ngươi cứ yên tâm!" Hồ Mị Nương nói xong lời này, lại quay sang nhìn Trần Vũ, cười một cách vũ mị: “Tiểu huynh đệ, như vậy là chúng ta lại cùng đường rồi nha!"
Nàng vừa nói, vừa chớp chớp mắt, làm cho Trần Vũ nổi hết cả da gà, không dám nhìn nàng thêm một chút nào. Nhìn dáng vẻ của Trần Vũ, nàng dường như cảm thấy rất yêu thích, nên cười lên ha hả, nói: “Thú vị, người này thật là thú vị a!"
“Hừ!" Không biết từ lúc nào, Tiểu Phương đã đi tới bên người Trần Vũ, nhìn về phía Hồ Mị Nương hừ lạnh một tiếng.
Trần Minh đứng một bên bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng kéo tay em gái của mình lại. Nhưng nàng lại quay sang lườm hắn một cái, làm cho hắn không thể nói nên lời.
Tác giả :
Vô Danh Thị