Thổ Phỉ Công Lược
Chương 22: Đại đương gia không nên cứ âm mặt!!!
Phòng ngủ bài trí rất đơn giản, thậm chí so với trong nhà còn đơn giản hơn, chỗ tốt duy nhất chính là rộng rãi sáng sủa không ít, Mộc Thanh Sơn thắp nến, từ trên bàn lấy ra hai cái chén, nói trước, “Ta không biết uống rượu."
Thượng Vân Trạch cười cười, “Ta biết."
Vậy vì sao ngươi không đi tìm người khác… Mộc sư gia yên lặng nghĩ thầm.
“Rượu rất nhạt, sẽ không say được." Thượng Vân Trạch nhàn nhạt giúp hắn đánh bay vấn đề, “Uống thử xem."
Mộc Thanh Sơn đỡ lấy, lắc lắc trong tay, trong chén là chất lỏng trong suốt màu đỏ hồng, phảng phất còn mùi hoa nhàn nhạt.
“Đáng tiếc không có chén dạ quang." Thượng Vân Trạch nói, “Chỉ có thể uống như vậy."
Mộc Thanh Sơn cẩn thận uống một ngụm nhỏ.
“Thấy sao?" Thượng Vân Trạch nhìn hắn.
Mộc Thanh Sơn nói, “Cũng không tệ lắm."
Thượng Vân Trạch nói, “Nói thật."
Mộc Thanh Sơn dừng một chút, sau đó thành thành thực thực nói, “Vẫn là uống trà tốt hơn."
Thượng Vân Trạch bật cười.
“Bảo chủ thứ lỗi." Mộc Thanh Sơn có chút ngượng ngùng, “Ta quả thật không uống rượu."
“Không sao." Thượng Vân Trạch ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, “Uống rượu chú trọng là tâm tình, chỉ cần đúng người rồi, có hiểu rượu hay không cũng không sao."
Mộc Thanh Sơn cái hiểu cái không, lại cảm thấy nếu đã đồng ý cùng uống rượu, vậy ngồi không cũng không tốt lắm, vì vậy cái miệng nhỏ vẫn luôn nhếch lên.
“Tiểu Mộc." Thượng Vân Trạch dưới ánh nến nhìn hắn.
“Sao." Mộc Thanh Sơn ngẩng đầu.
“Uống say thì phải làm sao bây giờ?" Thượng Vân Trạch ánh mắt si mê, âm thanh có chút khàn khàn.
“Bảo chủ uống say?" Mộc Thanh Sơn đặt chén rượu xuống, đứng lên, “Ta đến nhà bếp nấu chút canh giải rượu."
Thượng Vân Trạch đem người kéo lại.
Mộc Thanh Sơn có chút khẩn trương, ngươi ngươi ngươi tuyệt đối không nên say đó!
Khi còn bé hắn có một lần thấy đại ca uống rượu say, hơi doạ người.
Nhìn ánh mắt cảnh giác của hắn, Thượng Vân Trạch có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, “Sợ cái gì?"
Sợ ngươi đánh ta a! Mộc Thanh Sơn cẩn thận từng chút một nhìn hắn, “Bảo chủ trước tiên chờ ở đây, ta rất nhanh sẽ trở về."
“Không cần canh giải rượu gì đâu." Thượng Vân Trạch đặt cằm lên trên bả vai hắn, “Ngủ một giấc là tốt rồi."
“Thật sao?" Thấy hắn vẫn còn vài phần lý trí, Mộc Thanh Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy ta mang ngươi trở về phòng."
Thượng Vân Trạch: …
Mộc Thanh Sơn gian nan đỡ hắn ra ngoài.
Thượng Vân Trạch rất muốn hỏi, trên đời này sao lại có người ngốc như vậy.Ngốc thì cũng thôi đi, lại còn cố tình… khiến người ta yêu thích như thế.
Thượng Vân Trạch thân hình cao lớn, lại uống rượu, đối với người tay trói gà không chặt như Mộc Thanh Sơn mà nói, muốn đỡ hắn trở về phòng hiển nhiên không phải là chuyện dễ dàng. Hai người một đường ôm ôm ấp ấp, rất vất vả mới đến phòng khách, lại nghe được trong phòng truyền đến một tiếng vang lớn.
Mộc Thanh Sơn sợ hết hồn, đây... đây là xảy ra chuyện gì?
Thượng Vân Trạch khóe miệng khẽ nhếch lên.
Một khắc sau, chỉ thấy một đám ám vệ oanh oanh liệt liệt chạy ra, phía sau khói bụi cuồn cuộn.
Mộc Thanh Sơn giật mình, “Chư vị anh hùng đang làm gì thế, vì sao lại ở trong phòng bảo chủ?"
Ám vệ bình tĩnh nói, “Bắt chuột."
Mộc Thanh Sơn càng nghi hoặc, “Mùa đông lạnh giá sẽ có chuột?"
“Đúng vậy a." Ám vệ nói, “Chúng ta cũng biết được là có chút kỳ quái, có lẽ là thành tinh."
Mộc Thanh Sơn khập khiễng bước nhìn vào trong phòng, “Bắt được không?"
“Chưa bắt được, chạy mất rồi." Ám vệ biểu tình thành khẩn, “Còn không cẩn thận làm sụp giường Thượng bảo chủ." Đây mới là trọng điểm a!
Thượng Vân Trạch bắt đầu cảm thấy, có một nhóm người như thế ở đây cũng không hẳn là không tốt.
“Hóa ra là giường a?" Mộc Thanh Sơn có chút 囧, trách không được khắp phòng toàn bụi.
Ám vệ lập tức biểu thị chúng ta sẽ bỏ bạc sửa lại thật tốt, tuyệt đối sẽ không để phủ nha phải bỏ ra một văn tiền nào.
“Ngược lại không phải là chuyện này." Mộc Thanh Sơn khó xử nói, “Mà là Thượng bảo chủ đêm nay sẽ phải nghỉ ngơi ở đâu?"
Ám vệ lập tức nói, không bằng sư gia tạm thời thu nhận bảo chủ một đêm đi, thế nào?
Mộc Thanh Sơn suy nghĩ một chút, phát hiện quả thật cũng chỉ có biện pháp này.
Nhưng mà cũng may giường bên trong phủ nha rất lớn, hai người ngủ dư sức.
Vì vậy hắn lại tốn sức đem người kéo trở lại.
Ám vệ đứng ở phía sau nhiệt tình phất tay, “Đi ngủ sớm một chút a."
Dựa theo tiến độ này, nói không chừng rất nhanh liền có thể uống rượu mừng.
Loại chuyện đưa lì xì cho bà mối này, tùy tùy tiện tiện vài ngàn lượng là được rồi, chúng ta nhất định sẽ không chê ít.
Đúng vậy.
Mộc Thanh Sơn dìu Thượng Vân Trạch trở về phòng, lại lấy nước ấm giúp hắn lau mặt súc miệng, đem chính mình lăn qua lăn lại đổ một thân mồ hôi, cuối cùng cũng có thể đem người dìu lên trên giường.
Sau khi dùng chỗ nước ấm còn lại rửa mặt hai lần, Mộc Thanh Sơn ngồi ở bên giường cởi áo ra.
Thượng Vân Trạch vô liêm sỉ nhìn lén.Mọt sách kén ăn, cho nên trên người cũng không có mấy lạng thịt, eo thon nhỏ nhắn, lúc khom lưng cởi y phục, áo ngắn bị kéo lên trên một đoạn, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn.
Đại khái là bởi vì uống rượu, Thượng Vân Trạch cảm giác mình có chút khô miệng.
Mộc Thanh Sơn mặc xong bộ y phục rộng rãi, rồi mới thổi đèn, sờ soạng nhẹ nhàng chui vào chăn —— Hắn từ trước đến giờ sợ lạnh, vẫn luôn phải mặc thật kín mới có thể ngủ yên ổn.
Thượng Vân Trạch ở trong bóng tối nhìn hắn.
Mộc Thanh Sơn nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, rất sâu.
Ngủ rất nhanh, hoặc bởi quá mệt mỏi, hoặc bởi vì có ít tâm sự, Mộc Thanh Sơn hiển nhiên thuộc loại sau.
Thượng Vân Trạch bật cười, đầu tiên là cảm thấy thích, sau đó lại có chút ủ rũ —— Nếu như hắn biết được suy nghĩ trong lòng mình, dù cho chỉ là mảy may loáng thoáng một chút thôi, chỉ sợ cũng sẽ không thể ngủ nhanh như vậy được a?
Mộc Thanh Sơn lông mi khẽ run, cảm thấy trên môi có chút nóng bỏng.
Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Ôn Liễu Niên duỗi thắt lưng mệt mỏi bước ra khỏi phòng, đi đường vẫn có chút bất tiện, nhưng mà đã tốt hơn rất nhiều —— Hoa Đường trước giờ y thuật cao siêu, vết thương nhỏ ấy hiển nhiên không đáng kể.
Triệu Việt cũng vừa vặn bước vào tiểu viện.
Ôn Liễu Niên phất tay một cái, “Đại đương gia, sớm."
“… Sớm." Triệu Việt cảm thấy mình có lẽ là nên trễ một chút rồi hẳn trở về.
Ôn Liễu Niên mời, “Có thể cùng nhau ăn điểm tâm không?"
Triệu Việt nói, “Không cần, Cám ơn."
Ôn Liễu Niên lại nói, “Hôm nay Đại đương gia định làm gì?"
Triệu Việt nói, “Cái gì cũng không định làm."
Ôn Liễu Niên nói, “Bản quan định đi thăm lão nhân gia trăm tuổi trong thành."
Triệu Việt nói, “Ừ."
Trong viện tiếp tục rơi vào trầm mặc, Ôn Liễu Niên cùng hắn nói lời từ biệt, cười tủm tỉm đi bộ đến nhà bếp tìm bao đường ăn điểm tâm.
Lục Truy ở nóc nhà lắc lắc bầu rượu, “Có thể hỏi một vấn đề hay không?"
Triệu Việt cứng rắn nói, “Không thể."
Lục Truy nhảy vào trong viện, “Theo lý mà nói, Đại đương gia cũng không phải là người ăn nói vụng về, vì sao mỗi lần nhìn thấy Ôn đại nhân, bầu không khí đều lúng túng quỷ dị như vậy?"
Triệu Việt nói, “Ta vừa nói với ngươi ‘Không thể’ ."
Thượng Vân Trạch cười cười, “Ta biết."
Vậy vì sao ngươi không đi tìm người khác… Mộc sư gia yên lặng nghĩ thầm.
“Rượu rất nhạt, sẽ không say được." Thượng Vân Trạch nhàn nhạt giúp hắn đánh bay vấn đề, “Uống thử xem."
Mộc Thanh Sơn đỡ lấy, lắc lắc trong tay, trong chén là chất lỏng trong suốt màu đỏ hồng, phảng phất còn mùi hoa nhàn nhạt.
“Đáng tiếc không có chén dạ quang." Thượng Vân Trạch nói, “Chỉ có thể uống như vậy."
Mộc Thanh Sơn cẩn thận uống một ngụm nhỏ.
“Thấy sao?" Thượng Vân Trạch nhìn hắn.
Mộc Thanh Sơn nói, “Cũng không tệ lắm."
Thượng Vân Trạch nói, “Nói thật."
Mộc Thanh Sơn dừng một chút, sau đó thành thành thực thực nói, “Vẫn là uống trà tốt hơn."
Thượng Vân Trạch bật cười.
“Bảo chủ thứ lỗi." Mộc Thanh Sơn có chút ngượng ngùng, “Ta quả thật không uống rượu."
“Không sao." Thượng Vân Trạch ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, “Uống rượu chú trọng là tâm tình, chỉ cần đúng người rồi, có hiểu rượu hay không cũng không sao."
Mộc Thanh Sơn cái hiểu cái không, lại cảm thấy nếu đã đồng ý cùng uống rượu, vậy ngồi không cũng không tốt lắm, vì vậy cái miệng nhỏ vẫn luôn nhếch lên.
“Tiểu Mộc." Thượng Vân Trạch dưới ánh nến nhìn hắn.
“Sao." Mộc Thanh Sơn ngẩng đầu.
“Uống say thì phải làm sao bây giờ?" Thượng Vân Trạch ánh mắt si mê, âm thanh có chút khàn khàn.
“Bảo chủ uống say?" Mộc Thanh Sơn đặt chén rượu xuống, đứng lên, “Ta đến nhà bếp nấu chút canh giải rượu."
Thượng Vân Trạch đem người kéo lại.
Mộc Thanh Sơn có chút khẩn trương, ngươi ngươi ngươi tuyệt đối không nên say đó!
Khi còn bé hắn có một lần thấy đại ca uống rượu say, hơi doạ người.
Nhìn ánh mắt cảnh giác của hắn, Thượng Vân Trạch có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, “Sợ cái gì?"
Sợ ngươi đánh ta a! Mộc Thanh Sơn cẩn thận từng chút một nhìn hắn, “Bảo chủ trước tiên chờ ở đây, ta rất nhanh sẽ trở về."
“Không cần canh giải rượu gì đâu." Thượng Vân Trạch đặt cằm lên trên bả vai hắn, “Ngủ một giấc là tốt rồi."
“Thật sao?" Thấy hắn vẫn còn vài phần lý trí, Mộc Thanh Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy ta mang ngươi trở về phòng."
Thượng Vân Trạch: …
Mộc Thanh Sơn gian nan đỡ hắn ra ngoài.
Thượng Vân Trạch rất muốn hỏi, trên đời này sao lại có người ngốc như vậy.Ngốc thì cũng thôi đi, lại còn cố tình… khiến người ta yêu thích như thế.
Thượng Vân Trạch thân hình cao lớn, lại uống rượu, đối với người tay trói gà không chặt như Mộc Thanh Sơn mà nói, muốn đỡ hắn trở về phòng hiển nhiên không phải là chuyện dễ dàng. Hai người một đường ôm ôm ấp ấp, rất vất vả mới đến phòng khách, lại nghe được trong phòng truyền đến một tiếng vang lớn.
Mộc Thanh Sơn sợ hết hồn, đây... đây là xảy ra chuyện gì?
Thượng Vân Trạch khóe miệng khẽ nhếch lên.
Một khắc sau, chỉ thấy một đám ám vệ oanh oanh liệt liệt chạy ra, phía sau khói bụi cuồn cuộn.
Mộc Thanh Sơn giật mình, “Chư vị anh hùng đang làm gì thế, vì sao lại ở trong phòng bảo chủ?"
Ám vệ bình tĩnh nói, “Bắt chuột."
Mộc Thanh Sơn càng nghi hoặc, “Mùa đông lạnh giá sẽ có chuột?"
“Đúng vậy a." Ám vệ nói, “Chúng ta cũng biết được là có chút kỳ quái, có lẽ là thành tinh."
Mộc Thanh Sơn khập khiễng bước nhìn vào trong phòng, “Bắt được không?"
“Chưa bắt được, chạy mất rồi." Ám vệ biểu tình thành khẩn, “Còn không cẩn thận làm sụp giường Thượng bảo chủ." Đây mới là trọng điểm a!
Thượng Vân Trạch bắt đầu cảm thấy, có một nhóm người như thế ở đây cũng không hẳn là không tốt.
“Hóa ra là giường a?" Mộc Thanh Sơn có chút 囧, trách không được khắp phòng toàn bụi.
Ám vệ lập tức biểu thị chúng ta sẽ bỏ bạc sửa lại thật tốt, tuyệt đối sẽ không để phủ nha phải bỏ ra một văn tiền nào.
“Ngược lại không phải là chuyện này." Mộc Thanh Sơn khó xử nói, “Mà là Thượng bảo chủ đêm nay sẽ phải nghỉ ngơi ở đâu?"
Ám vệ lập tức nói, không bằng sư gia tạm thời thu nhận bảo chủ một đêm đi, thế nào?
Mộc Thanh Sơn suy nghĩ một chút, phát hiện quả thật cũng chỉ có biện pháp này.
Nhưng mà cũng may giường bên trong phủ nha rất lớn, hai người ngủ dư sức.
Vì vậy hắn lại tốn sức đem người kéo trở lại.
Ám vệ đứng ở phía sau nhiệt tình phất tay, “Đi ngủ sớm một chút a."
Dựa theo tiến độ này, nói không chừng rất nhanh liền có thể uống rượu mừng.
Loại chuyện đưa lì xì cho bà mối này, tùy tùy tiện tiện vài ngàn lượng là được rồi, chúng ta nhất định sẽ không chê ít.
Đúng vậy.
Mộc Thanh Sơn dìu Thượng Vân Trạch trở về phòng, lại lấy nước ấm giúp hắn lau mặt súc miệng, đem chính mình lăn qua lăn lại đổ một thân mồ hôi, cuối cùng cũng có thể đem người dìu lên trên giường.
Sau khi dùng chỗ nước ấm còn lại rửa mặt hai lần, Mộc Thanh Sơn ngồi ở bên giường cởi áo ra.
Thượng Vân Trạch vô liêm sỉ nhìn lén.Mọt sách kén ăn, cho nên trên người cũng không có mấy lạng thịt, eo thon nhỏ nhắn, lúc khom lưng cởi y phục, áo ngắn bị kéo lên trên một đoạn, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn.
Đại khái là bởi vì uống rượu, Thượng Vân Trạch cảm giác mình có chút khô miệng.
Mộc Thanh Sơn mặc xong bộ y phục rộng rãi, rồi mới thổi đèn, sờ soạng nhẹ nhàng chui vào chăn —— Hắn từ trước đến giờ sợ lạnh, vẫn luôn phải mặc thật kín mới có thể ngủ yên ổn.
Thượng Vân Trạch ở trong bóng tối nhìn hắn.
Mộc Thanh Sơn nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, rất sâu.
Ngủ rất nhanh, hoặc bởi quá mệt mỏi, hoặc bởi vì có ít tâm sự, Mộc Thanh Sơn hiển nhiên thuộc loại sau.
Thượng Vân Trạch bật cười, đầu tiên là cảm thấy thích, sau đó lại có chút ủ rũ —— Nếu như hắn biết được suy nghĩ trong lòng mình, dù cho chỉ là mảy may loáng thoáng một chút thôi, chỉ sợ cũng sẽ không thể ngủ nhanh như vậy được a?
Mộc Thanh Sơn lông mi khẽ run, cảm thấy trên môi có chút nóng bỏng.
Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Ôn Liễu Niên duỗi thắt lưng mệt mỏi bước ra khỏi phòng, đi đường vẫn có chút bất tiện, nhưng mà đã tốt hơn rất nhiều —— Hoa Đường trước giờ y thuật cao siêu, vết thương nhỏ ấy hiển nhiên không đáng kể.
Triệu Việt cũng vừa vặn bước vào tiểu viện.
Ôn Liễu Niên phất tay một cái, “Đại đương gia, sớm."
“… Sớm." Triệu Việt cảm thấy mình có lẽ là nên trễ một chút rồi hẳn trở về.
Ôn Liễu Niên mời, “Có thể cùng nhau ăn điểm tâm không?"
Triệu Việt nói, “Không cần, Cám ơn."
Ôn Liễu Niên lại nói, “Hôm nay Đại đương gia định làm gì?"
Triệu Việt nói, “Cái gì cũng không định làm."
Ôn Liễu Niên nói, “Bản quan định đi thăm lão nhân gia trăm tuổi trong thành."
Triệu Việt nói, “Ừ."
Trong viện tiếp tục rơi vào trầm mặc, Ôn Liễu Niên cùng hắn nói lời từ biệt, cười tủm tỉm đi bộ đến nhà bếp tìm bao đường ăn điểm tâm.
Lục Truy ở nóc nhà lắc lắc bầu rượu, “Có thể hỏi một vấn đề hay không?"
Triệu Việt cứng rắn nói, “Không thể."
Lục Truy nhảy vào trong viện, “Theo lý mà nói, Đại đương gia cũng không phải là người ăn nói vụng về, vì sao mỗi lần nhìn thấy Ôn đại nhân, bầu không khí đều lúng túng quỷ dị như vậy?"
Triệu Việt nói, “Ta vừa nói với ngươi ‘Không thể’ ."
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San