Thổ Phỉ Công Lược
Chương 16: Ngươi không xuống núi thì ta lên núi!!!
Ôn Liễu Niên cũng không nhịn được có chút đồng tình với huynh đệ họ Mục.
Phỏng chừng sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh thành đầu heo.
“Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Ám vệ phi thường tò mò, “Chưa từng nghe Tiểu Ngũ nhắc qua." Lại còn có vụ mai mối như vậy !
“Chuyện hồi năm ngoái." Triệu Ngũ nói, “Chúng ta đến Vân Nam thăm người thân rồi gặp phải hai huynh đệ Mục Vạn Lôi. Lúc đó đại ca ta mở tiệc, mời Mục gia trang cùng những môn phái giang hồ khác ở Vân Nam."
Triệu Ngũ tuy là em ruột của Tây Nam Vương Đoạn Bạch Nguyệt, nhưng đối với tranh đấu triều đình một chút cũng không hứng thú, cho nên vẫn luôn ở Truy Ảnh cung tại Thục Trung, hàng năm cũng chỉ trở về một hai lần để thăm người thân. Đoạn Bạch Nguyệt đối với đệ đệ này cực kỳ để tâm, cũng mấy lần muốn mang hắn trở lại bên cạnh, nhưng đáng tiếc mỗi lần như thế đều bị cự tuyệt. Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng đều là những lão cáo già trong chốn giang hồ, tất nhiên có thể nhìn ra Triệu Ngũ quan trọng với Đoạn Bạch Nguyệt như thế nào, cho nên liền nhân lúc say ngà ngà, nói mình có một muội muội cũng gọi là có chút quốc sắc thiên hương vẫn chưa xuất giá, vẫn luôn ngưỡng mộ Triệu Ngũ.
Dựa theo ý nghĩ của huynh đệ Mục gia thì cho dù đã kết hôn, nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, huống hồ Triệu Ngũ vừa là em ruột của Vân Nam Vương, vừa là người đứng thứ hai ở Truy Ảnh cung, nếu như có thể leo lên được cửa này, thì cho dù là ở võ lâm Trung Nguyên hay là Miêu Cương ở Vân Nam đều có được chỗ dựa tốt, có thể nói là một vốn bốn lời, cho nên trong lòng cũng rất kỳ vọng vào chuyện tốt này.
“Cầu hôn?" Vân Nam Vương Đoạn Bạch Nguyệt nở nụ cười, ngửa đầu uống cạn một chén rượu.
Tuy nói Hoa Đường không có mặt ở đây, nhưng Triệu Ngũ vẫn lạnh hết cả người, quyết đoán lắc đầu từ chối, chỉ lo chậm một chút thì sẽ phải đến thư phòng ngủ.
“Thật sự không thể sao?" Mục Vạn Hùng rất là tiếc nuối, “Cho dù không thể làm thiếp thì làm nha đầu ấm giường cũng coi như là đã thỏa mãn tâm nguyện của xá muội, mỹ nhân vốn xứng anh hùng, không bằng suy nghĩ thêm một chút đi ?"
“Mục nhị trang chủ nói đùa." Triệu Ngũ nói, “Trong thiên hạ này, ta chỉ cầu có được một người thật lòng."
“Thế nhưng —— "
“Uống rượu!" Đoạn Bạch Nguyệt cắt ngang lời hai người.
Mục Vạn Hùng không thể làm gì khác hơn là đem lời còn lại nuốt xuống.
Cũng chính là vì nguyên nhân này, Hoa Đường mỗi khi nhắc đến Mục gia trang cũng sẽ không có tâm trạng tốt lành gì.
“Xác thực không phải người tốt lành gì." Mộc Thanh Sơn nghe xong nói, “Hơn nữa còn có chút ngu xuẩn."
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Sư gia nói rất có lý." Mặc dù trước kia chưa từng nghe qua môn phái này, chỉ cần nghe Triệu Ngũ nói thôi thì cũng đã thấy Mục Vạn Hùng cùng Mục Vạn Lôi hoàn toàn là một kiểu người ích kỷ lại mê công danh lợi lộc —— Dù sao ở trong giang hồ ai cũng biết Hoa Đường tính cách mạnh mẽ, tuyệt đối không phải người hiền lành gì, nếu là thật có muội muội muốn gả cho Triệu Ngũ, cuộc sống sau này tất nhiên sẽ không dễ chịu. Biết rõ như vậy mà còn muốn đem muội muội của mình đưa qua làm thiếp với lại nha đầu, có thể thấy được hắn không phải hạng người lương thiện gì.“Dù vậy cũng không có gì lạ." Ôn Liễu Niên lại nói, “Dù sao nếu hắn thật sự có bản lĩnh thì đã sớm một mình tới núi Thương Mang rồi, cần gì phải chờ hợp tác với quan phủ."
“Vậy tiếp theo đại nhân định làm gì?" Mộc Thanh Sơn hỏi.
“Chẳng biết có thể nhờ Triệu thiếu hiệp một chuyện hay không?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Ngũ gật đầu, “Đại nhân cứ nói."
Ôn Liễu Niên nói lời kinh người, “Ta muốn lên núi Thương Mang một chuyến."
“A?" Mộc Thanh Sơn nghe vậy bị sợ hết hồn, “Như vậy e là không ổn."
“Nếu Triệu Việt nhất định không chịu xuống núi, vậy bản quan chỉ có thể tự mình đi tìm hắn." Ôn Liễu Niên nói, “Cho dù không muốn liên kết cùng quan phủ, thì ít nhất cũng phải biết hắn với Mục gia trang đến tột cùng có thù hận gì."
“Nếu biết thì đại nhân định làm gì?" Mộc Thanh Sơn hỏi.
Ôn Liễu Niên nói, “Biết thì mới có thể tiếp tục nghĩ cách, trước khi triều đình mang đạn pháo đến đem hắn bức xuống núi Thương Mang."
Mộc Thanh Sơn tán thưởng, “Đại nhân đối Triệu đại đương gia thực sự là quan tâm săn sóc."
“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy?" Triệu Ngũ cùng Hoa Đường cũng không biết chuyện Triệu Việt, vì vậy có chút giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Ôn Liễu Niên đem sự tình trong núi Thương Mang nói qua một lần.
“Còn có thủ lĩnh thổ phỉ như vậy?" Hoa Đường sau khi nghe xong bật cười, “Trong khoảng thời gian này, hắn hẳn là bị đại nhân làm cho tức đến điên rồi."
“Bản quan không cảm thấy hắn là thổ phỉ." Ôn Liễu Niên chủ động coi như không nghe được nửa câu sau, “Ngược lại càng giống như muốn cầu chút thanh tịnh lại bất cẩn chọn nhầm nơi đặt chân."
“Thật ra cũng không hẳn." Thượng Vân Trạch lắc đầu, “Triêu Mộ nhai trên núi Thương Mang dễ thủ khó công, bên ngoài còn có hơn chục nhóm thổ phỉ bao quanh, có thể tạo thành một lớp lá chắn tốt, người ngoài muốn xông vào tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, chọn được nơi này kì thực rất kì diệu."
“Đại nhân định khi nào lên núi?" Triệu Ngũ hỏi.
“Cành nhanh càng tốt." Ôn Liễu Niên nói, “Không thì ngay đêm nay được không? Nếu Triệu Đại đương gia chịu đáp ứng, đến giao thừa nói không chừng còn có thể cùng ăn cơm tất niên." Phi thường tốt đẹp.
“Không thành vấn đề." Triệu Ngũ gật đầu, “Thượng bảo chủ dẫn đường, đêm nay ta liền đưa đại nhân lên Triệu Mộ nhai."
Ám vệ nhiệt tình giơ tay, chúng ta cũng muốn đi !
Có náo nhiệt nhất định phải xem, vậy mới đúng là vật biểu tượng giang hồ.
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm gật đầu, “Càng đông người càng tốt."
Mộc Thanh Sơn xuất phát từ nội tâm cảm thấy, Triệu Việt đại khái lại sắp phải đau đầu đi.Lúc trước vì không biết rõ trên Triệu Mộ nhai rốt cuộc có bao nhiêu người, cho nên Thượng Vân Trạch không dám tùy tiện hành động, lo không bảo vệ tốt được Ôn Liễu Niên. Lần này có hai đại cao thủ Truy Ảnh cung, còn có bảy, tám ám vệ đi cùng, hắn tất nhiên là không còn lo lắng nữa, cũng vui vẻ đồng ý dẫn đường.
“Ngươi phải cẩn thận." Lúc chạng vạng, Mộc Thanh Sơn dặn dò Thượng Vân Trạch, “Tuyệt đối không được bị thương."
“Đương nhiên sẽ không." Thượng Vân Trạch cười cười, “Đi ngầm mà thôi, lại không phải đi đánh nhau."
“Vậy đi nghỉ ngơi sớm một chút, đêm nay sẽ không được ngủ." Mộc Thanh Sơn nói, “Ta đi về trước."
“Mọt sách." Thượng Vân Trạch gọi hắn lại.
“Sao?" Mộc Thanh Sơn quay đầu lại.
“Ngươi có bùa hộ mệnh không?" Thượng Vân Trạch hỏi.
“Bùa hộ mệnh?" Mộc Thanh Sơn ngẫm lại, từ trên cổ tháo xuống một khối ngọc điêu khắc, “Chỉ có cái này, có tính hay không?"
Thượng Vân Trạch cầm lấy trong tay, thấy là một tiểu thỏ tử bằng ngọc, chất liệu cũng không tệ, chỉ là nét điêu khắc có hơi thô.
“Khi còn bé đại ca ở bên ngoài mua được, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền." Thấy hắn cứ nhìn chăm chú, Mộc Thanh Sơn có chút ngượng ngùng.
“Cho ta mượn một đêm được không?" Thượng Vân Trạch hỏi.
“Được." Mộc Thanh Sơn vui vẻ đáp ứng.
Thượng Vân Trạch thấy buồn cười, “Sao lại sảng khoái như vậy."
Mộc Thanh Sơn: …
Sảng khoái còn không tốt.
“Đợi ta từ núi Thương Mang trở về, liền trả lại cho ngươi." Thượng Vân Trạch cất tiểu thỏ tử đi, “Đi nghỉ ngơi đi."
“Ân." Mộc Thanh Sơn gật đầu, xoay người rời khỏi tiểu viện.
Thượng Vân Trạch khóe miệng nhếch lên, tâm trạng nhìn qua phi thường tốt.
Ám vệ lặng yên không một tiếng động đứng trên nóc nhà.
Thượng Vân Trạch: …
Tập thể vật biểu tượng giang hồ thở dài, mệt chúng ta rình trộm lâu như vậy, lại có thể để người chạy mất, ngay cả ôm một cái cũng không có! Trên trời tuyết nhỏ bay bay, bốn phía yên tĩnh không hề có một tiếng động, người lại ngốc như vậy, quả thực chính là thiên thời địa lợi nhân hoà, thế mà lại không lừa vào tay được, thật sự không lo lắng cả đời sẽ phải độc thân sao.
Thượng Vân Trạch gân xanh trên trán kịch liệt nhảy lên, xoay người trở về phòng ngủ.
Thực sự rất muốn đánh người.
Bóng đêm dần sâu, tuyết rơi cũng càng lúc càng lớn. Ôn Liễu Niên mặc một bộ y phục dạ hành màu đen, nhìn qua ngược lại cũng có vài phần bộ dáng cao thủ.
Đương nhiên, cũng chỉ là nhìn qua mà thôi.
“Hắt xì!" Chưa ra khỏi cửa, mà Ôn Liễu Niên đã nhảy mũi một cái thật lớn.
Hoa Đường lắc đầu, “Hay là đại nhân mặc thêm áo bông đi, trong núi so với trong thành càng lạnh hơn."
“Không cần." Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Bản quan… Hắt xì hắt xì hắt xì!"
Mộc Thanh Sơn bọc áo bông siêu lớn quanh người, ôm lò sưởi đồng tình nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên thành thật trở về phòng ngủ, một lát sau lấy tư thế một cuộn bông chầm rãi bước ra.
“Lên đường thôi." Triệu Ngũ nói, “Bằng không trời sẽ sáng."
Thượng Vân Trạch gật đầu, xoay người ra tiểu viện. Những người còn lại cũng lập tức đuổi theo, giây lát sau liền biến mất ở trong bóng đêm.
Mộc Thanh Sơn trở về nhà định ngủ, cuối cùng vẫn là lo lắng an nguy của mọi người nên một chút buồn ngủ cũng không có, vì vậy đơn giản liền khoác áo đi tới thư phòng, định đọc sách đốt thời gian. Đến hơn nửa đêm, ánh nến trên bàn chợt nhảy lên vài cái, hắn còn chưa kịp chỉnh lại đèn thì trong phòng đột nhiên có thêm hai hắc y nhân.
“A!" Mộc Thanh Sơn bị dọa hết hồn, theo bản năng đứng lên muốn gọi người tới, may là đúng lúc thấy được tướng mạo người đến là ai, vì vậy giật mình nói, “Triệu đại đương gia?"
“Tại sao lại là ngươi?" Triệu Việt nhíu mày, thấy thư phòng còn sáng đèn hắn còn tưởng là vị Tri phủ đại nhân kia.
“Triệu đại đương gia đến tìm đại nhân nhà ta ?" Mộc Thanh Sơn hỏi.
Triệu Việt gật đầu, “Hắn ở đâu?"
Phỏng chừng sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh thành đầu heo.
“Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Ám vệ phi thường tò mò, “Chưa từng nghe Tiểu Ngũ nhắc qua." Lại còn có vụ mai mối như vậy !
“Chuyện hồi năm ngoái." Triệu Ngũ nói, “Chúng ta đến Vân Nam thăm người thân rồi gặp phải hai huynh đệ Mục Vạn Lôi. Lúc đó đại ca ta mở tiệc, mời Mục gia trang cùng những môn phái giang hồ khác ở Vân Nam."
Triệu Ngũ tuy là em ruột của Tây Nam Vương Đoạn Bạch Nguyệt, nhưng đối với tranh đấu triều đình một chút cũng không hứng thú, cho nên vẫn luôn ở Truy Ảnh cung tại Thục Trung, hàng năm cũng chỉ trở về một hai lần để thăm người thân. Đoạn Bạch Nguyệt đối với đệ đệ này cực kỳ để tâm, cũng mấy lần muốn mang hắn trở lại bên cạnh, nhưng đáng tiếc mỗi lần như thế đều bị cự tuyệt. Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng đều là những lão cáo già trong chốn giang hồ, tất nhiên có thể nhìn ra Triệu Ngũ quan trọng với Đoạn Bạch Nguyệt như thế nào, cho nên liền nhân lúc say ngà ngà, nói mình có một muội muội cũng gọi là có chút quốc sắc thiên hương vẫn chưa xuất giá, vẫn luôn ngưỡng mộ Triệu Ngũ.
Dựa theo ý nghĩ của huynh đệ Mục gia thì cho dù đã kết hôn, nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, huống hồ Triệu Ngũ vừa là em ruột của Vân Nam Vương, vừa là người đứng thứ hai ở Truy Ảnh cung, nếu như có thể leo lên được cửa này, thì cho dù là ở võ lâm Trung Nguyên hay là Miêu Cương ở Vân Nam đều có được chỗ dựa tốt, có thể nói là một vốn bốn lời, cho nên trong lòng cũng rất kỳ vọng vào chuyện tốt này.
“Cầu hôn?" Vân Nam Vương Đoạn Bạch Nguyệt nở nụ cười, ngửa đầu uống cạn một chén rượu.
Tuy nói Hoa Đường không có mặt ở đây, nhưng Triệu Ngũ vẫn lạnh hết cả người, quyết đoán lắc đầu từ chối, chỉ lo chậm một chút thì sẽ phải đến thư phòng ngủ.
“Thật sự không thể sao?" Mục Vạn Hùng rất là tiếc nuối, “Cho dù không thể làm thiếp thì làm nha đầu ấm giường cũng coi như là đã thỏa mãn tâm nguyện của xá muội, mỹ nhân vốn xứng anh hùng, không bằng suy nghĩ thêm một chút đi ?"
“Mục nhị trang chủ nói đùa." Triệu Ngũ nói, “Trong thiên hạ này, ta chỉ cầu có được một người thật lòng."
“Thế nhưng —— "
“Uống rượu!" Đoạn Bạch Nguyệt cắt ngang lời hai người.
Mục Vạn Hùng không thể làm gì khác hơn là đem lời còn lại nuốt xuống.
Cũng chính là vì nguyên nhân này, Hoa Đường mỗi khi nhắc đến Mục gia trang cũng sẽ không có tâm trạng tốt lành gì.
“Xác thực không phải người tốt lành gì." Mộc Thanh Sơn nghe xong nói, “Hơn nữa còn có chút ngu xuẩn."
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Sư gia nói rất có lý." Mặc dù trước kia chưa từng nghe qua môn phái này, chỉ cần nghe Triệu Ngũ nói thôi thì cũng đã thấy Mục Vạn Hùng cùng Mục Vạn Lôi hoàn toàn là một kiểu người ích kỷ lại mê công danh lợi lộc —— Dù sao ở trong giang hồ ai cũng biết Hoa Đường tính cách mạnh mẽ, tuyệt đối không phải người hiền lành gì, nếu là thật có muội muội muốn gả cho Triệu Ngũ, cuộc sống sau này tất nhiên sẽ không dễ chịu. Biết rõ như vậy mà còn muốn đem muội muội của mình đưa qua làm thiếp với lại nha đầu, có thể thấy được hắn không phải hạng người lương thiện gì.“Dù vậy cũng không có gì lạ." Ôn Liễu Niên lại nói, “Dù sao nếu hắn thật sự có bản lĩnh thì đã sớm một mình tới núi Thương Mang rồi, cần gì phải chờ hợp tác với quan phủ."
“Vậy tiếp theo đại nhân định làm gì?" Mộc Thanh Sơn hỏi.
“Chẳng biết có thể nhờ Triệu thiếu hiệp một chuyện hay không?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Ngũ gật đầu, “Đại nhân cứ nói."
Ôn Liễu Niên nói lời kinh người, “Ta muốn lên núi Thương Mang một chuyến."
“A?" Mộc Thanh Sơn nghe vậy bị sợ hết hồn, “Như vậy e là không ổn."
“Nếu Triệu Việt nhất định không chịu xuống núi, vậy bản quan chỉ có thể tự mình đi tìm hắn." Ôn Liễu Niên nói, “Cho dù không muốn liên kết cùng quan phủ, thì ít nhất cũng phải biết hắn với Mục gia trang đến tột cùng có thù hận gì."
“Nếu biết thì đại nhân định làm gì?" Mộc Thanh Sơn hỏi.
Ôn Liễu Niên nói, “Biết thì mới có thể tiếp tục nghĩ cách, trước khi triều đình mang đạn pháo đến đem hắn bức xuống núi Thương Mang."
Mộc Thanh Sơn tán thưởng, “Đại nhân đối Triệu đại đương gia thực sự là quan tâm săn sóc."
“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy?" Triệu Ngũ cùng Hoa Đường cũng không biết chuyện Triệu Việt, vì vậy có chút giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Ôn Liễu Niên đem sự tình trong núi Thương Mang nói qua một lần.
“Còn có thủ lĩnh thổ phỉ như vậy?" Hoa Đường sau khi nghe xong bật cười, “Trong khoảng thời gian này, hắn hẳn là bị đại nhân làm cho tức đến điên rồi."
“Bản quan không cảm thấy hắn là thổ phỉ." Ôn Liễu Niên chủ động coi như không nghe được nửa câu sau, “Ngược lại càng giống như muốn cầu chút thanh tịnh lại bất cẩn chọn nhầm nơi đặt chân."
“Thật ra cũng không hẳn." Thượng Vân Trạch lắc đầu, “Triêu Mộ nhai trên núi Thương Mang dễ thủ khó công, bên ngoài còn có hơn chục nhóm thổ phỉ bao quanh, có thể tạo thành một lớp lá chắn tốt, người ngoài muốn xông vào tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, chọn được nơi này kì thực rất kì diệu."
“Đại nhân định khi nào lên núi?" Triệu Ngũ hỏi.
“Cành nhanh càng tốt." Ôn Liễu Niên nói, “Không thì ngay đêm nay được không? Nếu Triệu Đại đương gia chịu đáp ứng, đến giao thừa nói không chừng còn có thể cùng ăn cơm tất niên." Phi thường tốt đẹp.
“Không thành vấn đề." Triệu Ngũ gật đầu, “Thượng bảo chủ dẫn đường, đêm nay ta liền đưa đại nhân lên Triệu Mộ nhai."
Ám vệ nhiệt tình giơ tay, chúng ta cũng muốn đi !
Có náo nhiệt nhất định phải xem, vậy mới đúng là vật biểu tượng giang hồ.
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm gật đầu, “Càng đông người càng tốt."
Mộc Thanh Sơn xuất phát từ nội tâm cảm thấy, Triệu Việt đại khái lại sắp phải đau đầu đi.Lúc trước vì không biết rõ trên Triệu Mộ nhai rốt cuộc có bao nhiêu người, cho nên Thượng Vân Trạch không dám tùy tiện hành động, lo không bảo vệ tốt được Ôn Liễu Niên. Lần này có hai đại cao thủ Truy Ảnh cung, còn có bảy, tám ám vệ đi cùng, hắn tất nhiên là không còn lo lắng nữa, cũng vui vẻ đồng ý dẫn đường.
“Ngươi phải cẩn thận." Lúc chạng vạng, Mộc Thanh Sơn dặn dò Thượng Vân Trạch, “Tuyệt đối không được bị thương."
“Đương nhiên sẽ không." Thượng Vân Trạch cười cười, “Đi ngầm mà thôi, lại không phải đi đánh nhau."
“Vậy đi nghỉ ngơi sớm một chút, đêm nay sẽ không được ngủ." Mộc Thanh Sơn nói, “Ta đi về trước."
“Mọt sách." Thượng Vân Trạch gọi hắn lại.
“Sao?" Mộc Thanh Sơn quay đầu lại.
“Ngươi có bùa hộ mệnh không?" Thượng Vân Trạch hỏi.
“Bùa hộ mệnh?" Mộc Thanh Sơn ngẫm lại, từ trên cổ tháo xuống một khối ngọc điêu khắc, “Chỉ có cái này, có tính hay không?"
Thượng Vân Trạch cầm lấy trong tay, thấy là một tiểu thỏ tử bằng ngọc, chất liệu cũng không tệ, chỉ là nét điêu khắc có hơi thô.
“Khi còn bé đại ca ở bên ngoài mua được, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền." Thấy hắn cứ nhìn chăm chú, Mộc Thanh Sơn có chút ngượng ngùng.
“Cho ta mượn một đêm được không?" Thượng Vân Trạch hỏi.
“Được." Mộc Thanh Sơn vui vẻ đáp ứng.
Thượng Vân Trạch thấy buồn cười, “Sao lại sảng khoái như vậy."
Mộc Thanh Sơn: …
Sảng khoái còn không tốt.
“Đợi ta từ núi Thương Mang trở về, liền trả lại cho ngươi." Thượng Vân Trạch cất tiểu thỏ tử đi, “Đi nghỉ ngơi đi."
“Ân." Mộc Thanh Sơn gật đầu, xoay người rời khỏi tiểu viện.
Thượng Vân Trạch khóe miệng nhếch lên, tâm trạng nhìn qua phi thường tốt.
Ám vệ lặng yên không một tiếng động đứng trên nóc nhà.
Thượng Vân Trạch: …
Tập thể vật biểu tượng giang hồ thở dài, mệt chúng ta rình trộm lâu như vậy, lại có thể để người chạy mất, ngay cả ôm một cái cũng không có! Trên trời tuyết nhỏ bay bay, bốn phía yên tĩnh không hề có một tiếng động, người lại ngốc như vậy, quả thực chính là thiên thời địa lợi nhân hoà, thế mà lại không lừa vào tay được, thật sự không lo lắng cả đời sẽ phải độc thân sao.
Thượng Vân Trạch gân xanh trên trán kịch liệt nhảy lên, xoay người trở về phòng ngủ.
Thực sự rất muốn đánh người.
Bóng đêm dần sâu, tuyết rơi cũng càng lúc càng lớn. Ôn Liễu Niên mặc một bộ y phục dạ hành màu đen, nhìn qua ngược lại cũng có vài phần bộ dáng cao thủ.
Đương nhiên, cũng chỉ là nhìn qua mà thôi.
“Hắt xì!" Chưa ra khỏi cửa, mà Ôn Liễu Niên đã nhảy mũi một cái thật lớn.
Hoa Đường lắc đầu, “Hay là đại nhân mặc thêm áo bông đi, trong núi so với trong thành càng lạnh hơn."
“Không cần." Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Bản quan… Hắt xì hắt xì hắt xì!"
Mộc Thanh Sơn bọc áo bông siêu lớn quanh người, ôm lò sưởi đồng tình nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên thành thật trở về phòng ngủ, một lát sau lấy tư thế một cuộn bông chầm rãi bước ra.
“Lên đường thôi." Triệu Ngũ nói, “Bằng không trời sẽ sáng."
Thượng Vân Trạch gật đầu, xoay người ra tiểu viện. Những người còn lại cũng lập tức đuổi theo, giây lát sau liền biến mất ở trong bóng đêm.
Mộc Thanh Sơn trở về nhà định ngủ, cuối cùng vẫn là lo lắng an nguy của mọi người nên một chút buồn ngủ cũng không có, vì vậy đơn giản liền khoác áo đi tới thư phòng, định đọc sách đốt thời gian. Đến hơn nửa đêm, ánh nến trên bàn chợt nhảy lên vài cái, hắn còn chưa kịp chỉnh lại đèn thì trong phòng đột nhiên có thêm hai hắc y nhân.
“A!" Mộc Thanh Sơn bị dọa hết hồn, theo bản năng đứng lên muốn gọi người tới, may là đúng lúc thấy được tướng mạo người đến là ai, vì vậy giật mình nói, “Triệu đại đương gia?"
“Tại sao lại là ngươi?" Triệu Việt nhíu mày, thấy thư phòng còn sáng đèn hắn còn tưởng là vị Tri phủ đại nhân kia.
“Triệu đại đương gia đến tìm đại nhân nhà ta ?" Mộc Thanh Sơn hỏi.
Triệu Việt gật đầu, “Hắn ở đâu?"
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San