Thỏ Nữ Lang Tây Du Kí
Chương 7
Kim Thố theo trực giác nắm lấy người bên cạnh, có ý nghĩ muốn trốn đi.
Nhưng nàng không thể làm, bởi vì ca ca nàng không phải, hơn nữa còn rất yêu thương nàng, nếu nàng thật xem hắn giống như quỷ, chưa nói nghiêm trọng là nàng lấy oán trả ơn mà như vậy cũng quá thất lễ, cũng làm tổn thương tâm của ca ca. Cho nên dù nàng có chút hoảng hốt cũng cố gắng nhẫn nhịn.
Sau đó, theo bản năn, Kim Thố lại bắt đầu phán đoán ý tưởng cùng cảm xúc của đối phương, phát hiện là…
Biểu tình trên mặt ca ca thật khó hiểu, không biết là tức giận hay là thế nào?
Các đó mấy trượng, Kim Bình vẻ mặt sâu xa khó hiểu, nhìn không ra vui buồn, Kim Thố không nhìn ra được vẻ mặt của hắn là muốn nói gì, là như thế nào…
Mà Kim Thố không biết rằng khi nàng đang muốn tìm hiểu cảm xúc của đối phương thì Kim Bình cũng đã thu hết những phản ứng của nàng vào trong mắt, làm cho hắn…làm cho hắn…rất là rung động.
Tuy chỉ lóe lên rồi biến mất rất nhanh, nhưng hắn thấy thật rõ ràng sự kinh hoảng trong mắt muội muội.
Hắn đau đến tận xương, muội muội hắn coi như là bảo bối, còn quý hơn tính mạng thế nhưng thấy hắn không phải là vui sướng mà là kinh hoảng, không phải như nhìn thấy cứu binh giúp nàng giải thoát mà còn như muốn trốn tránh. Phản ứng đầu tiên nàng thấy hắn lại là như vậy?
Ngươi trước kia có từng thấy muội muội cười như vậy? Mai Hoa đã hỏi hắn như thế.
Cái ngươi cho là cái nàng cần sao? Đối với nàng là cái tốt nhất sao? Mai Hoa cũng đã hỏi như vậy.
Lời nói vừa mới nảy như kim châm vào lòng Kim Bình, làm cho hắn thật thật chính chính nhìn thẳng nó mà không phải là lời vô tình vô nghĩa khi vợ chồng cãi nhau.
Lần đầu tiên, Kim Bình thật thật chính chính suy nghĩ vấn đề này, hắn quả thật chưa từng thấy vẻ mặt tươi cười, sáng lạn như vậy xuất hiện trên mặt muội muội. Hắn cũng chưa từng nghĩ tới muội muội nhà mình sẽ có lúc cười to, sảng khoái như vậy, bởi hắn luôn cho rằng muội muội là sống nội tâm, ít nói…
Chẳng lẽ là thật sự?
Là do hắn tự cho mình là đúng quá mức, đúng như lời Tiểu Hoa nói, hắn đối với muội muội yêu thương, quan tâm đều là xuất phát từ phía hắn, thực ra lại làm cho muội muội không vui?
Kim Bình bỗng nhiên cảm thấy không xác định.
Trước đây vẫn tin tưởng vững chắc, đột nhiên nghi vấn, không xác định.
Tiểu Thố muội muội của hắn…hắn…
“Ca ca." Kim Thố thông minh tiến lên gọi người, cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng chỉ mới hai tháng không gặp, nhìn huynh trưởng lại thấy có phần khác lạ.
Kim Bình không phải như trước?
Cho đến khi Kim Thố đến gần, không biết có phải vì nàng giả nam trang hay không, nhưng Kim Bình có chút hoảng hốt…vì sao…vì sao muội muội mà hắn yêu quý nâng niu như vậy lại làm cho hắn cảm thấy có chút xa lạ?
Chung quanh vẫn ầm ĩ, nhiều loại ngôn ngữ trao đổi với nhau nhưng huynh muội bọn họ vẫn im lặng không lên tiếng.
“Ngươi……" Cuối cùng Kim Bình cũng mở miệng nhưng lại chần chừ, một lúc sau mới nói tiếp “ gần đây có ổn không?"
Kim Thố không đáp hắn, cũng hỏi lại:“Ca ca ngươi tức giận sao?"
Vấn đề này, Kim Bình không có cách nào trả lời nàng, bởi vì lúc này suy nghĩ của hắn thập phần hỗn loạn.
Hoắc Tây Du tất nhiên là nhìn ra hắn đang tâm thần bất ổn, tiến lên đem Kim Thố bảo vệ ở phía sau “ ngươi đừng có mắng nàng, có chuyện gì, tìm ta là được"
Lời này làm cho Kim Bình từ trong hỗn loạn tìm được phương hướng.
Tất cả đều do Hoắc Tây Du, nếu hắn không làm loạn, sự tình đâu có phát sinh như vậy?
Đánh hắn.
Kim Bình nghĩ là làm liền, vung tay lên, đấm một quyền vào mắt phải của Hoắc Tây Du.
Kim Thố kinh hô ra tiếng, tiếng hô này làm cho Kim Bình bình tĩnh được chút ý, nhưng còn chưa kịp mắng nàng nữ sanh ngoại tộc, thì phát hiện nàng đã xông lên trước…
Mai Hoa té xỉu.
Mùa đông đi qua, mùa xuân đến.
Tiết trời trên mặt đất đã ấm lại, vạn vật đang thức tỉnh nhưng có người trong lòng vẫn băng giá như mùa đông.
Mai Hoa sanh non.
Mang thai hơn một tháng nhưng nàng không biết, còn bôn ba khắp nơi hơn một tháng, tâm tình lại không tốt, cuối cùng cũng làm cho đứa nhỏ rời bỏ nàng mà đi.
Tâm tư Mai Hoa giờ như tro tàn, đối với Kim Bình không oán, không hận, dường như mất đi đứa bé kia đã không còn cảm giác gì, cảm thấy không sao cả.
Vì Mai Hoa không muốn quay về Kim gia cũng không nguyện có bất kỳ liên hệ nào với Kim Bình cho nên sau khi sinh non, nàng ở lại chỗ Hoắc gia tĩnh dưỡng.
Sau khi tĩnh dưỡng, thân thể đã hồi phục, giờ là lúc nàng nên rời đi.
Mai Hoa đang thu thập hành lý, chuẩn bị trở về Phượng Ngô sơn, cũng đúng lúc Kim Thố cùng nha hoàn mang canh bổ tới…
“Chị dâu ngươi làm cái gì?" Kim Thố vừa nhìn thấy đã biết sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng liền chấn động.
“Nhờ Hoắc Tây Du điều dưỡng, sức khỏe của ta đã phục hồi như cũ, cũng đã đến lúc quay về Phượng Ngô sơn", Mai Hoa giải thích.
Kim Thố cắn môi dưới, không nói nên lời.
Nàng nhìn thấy tất cả nên tất nhiên cũng biết vì sao chị dâu và anh trai ra nông nỗi này, cũng hiểu khúc mắt của chị dâu, cảm thấy thật đáng thương, đối với một nữ tử mà nói thật sự rất đau.
“Không có gì, ngươi đừng khổ sở." Mai Hoa cười cười, dừng lại động tác, rất phối hợp đi đến trước bàn, nha hoàn đã nhanh chóng mang canh bổ đến.
Cầm lấy thìa, Mai Hoa quấy đều để giảm độ nóng, cũng không quên an ủi Kim Thố “ ta với ca ca ngươi có duyên mà không phận, nhưng ngươi vẫn là ngươi, là người ta xem như muội muội ruột thịt, không có gì thay đổi, nếu có gì thì đến Phượng Ngô sơn tìm ta, đương nhiên là không có việc cũng có thể đến"
Nhge nói như thế, Kim Thố làm sao an lòng được? Rõ ràng là hai người yêu nhau, vì sao lại đến nông nỗi này?
“Ca ca hắn biết sai rồi." Kim Thố vẫn muốn thay huynh trưởng cầu tình “ chuyện đứa nhỏ là hắn không biết, sự việc phát sinh như vậy kỳ thật hắn cũng rất khó chịu"
“Thố nhi, đừng đề cập hắn với ta nữa, được không?", Mai Hoa vẻ mặt bình tĩnh thỉnh cầu, nếu duyên phận đã hết, đừng nói là gặp lại mà ngay cả tên hắn cũng không nghe.
“Chị dâu……".
Nếu đáp ứng lời của Mai Hoa, thì nàng là muội muội làm sao đối mặt với ca ca?
Thái độ của Mai Hoa đối với Kim Bình là cách xa ngàn dặm, chỉ cần Kim Bình có mặt ở đây thì nàng không chịu uống thuốc, luôn cảm thấy thương tâm vì mất con. Vì muốn tốt cho nàng, để nàng an tâm tĩnh dưỡng mà Kim Bình phải tránh mặt.
Ngay cả nhìn mặt nàng cũng không được, Kim Bình đã rất đau khổ, Kim Thố làm muội muội nhìn thấy lại không giúp được gì, giờ làm sao đáp ứng nàng đây?
Nhưng nàng biết là do ca ca mình làm sai, làm tổn thương lòng của chị dâu, thật muốn giúp cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, nên như thế nào.
“Thố nhi, ta thiệt tình xem ngươi như muội muội ruột thịt"
“Ta biết, chị dâu vẫn rất tốt với ta", đó là chỗ Kim Thố thấy khó xử.
“Cho nên, chuyện ta với ca ca ngươi, người đừng để tâm, đừng đa tâm tự trách, cho rằng do ngươi làm hại, ngươi chỉ cần đi theo Tây Du, sống cuộc sống của các ngươi, biết không?", Mai Hoa dặn dò.
Muốn Kim Thố không tự trách sao đây?
Nguyên nhân là nàng, đều là bởi vì nàng……
“Lúc trước, công công muốn ta phối hợp, ta chỉ xem trọng nhân phẩm của Tây Du, là một đối tượng tốt. bây giờ thấy kết quả còn tốt hơn ngoài ý muốn, các ngươi nhìn rất hòa hợp với nhau, cảm giác tốt lắm", Mai Hoa mỉm cười.
Đang chìm đắm trong bi thương, Kim Thố không nghĩ tới đề tài lại chuyển sang nàng.
“Ta thấy Tây Du đối với ngươi rất tốt, so với hắn trước kia có chút thay đổi", Mai Hoa cảm thấy thú vị, buông thìa nói “ hắn trước kia không có nhiều nhẫn nại như vậy, tuy rằng tính không xấu nhưng lại không nói được lời dễ nghe, ta chưa từng nghĩ một người không nhẫn nại nhưng hắn lại cùng ngươi đi dạo chợ"
Hai má Kim Thố hồng hồng, nhỏ giọng nói “ hắn nha, nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, có khi nói chuyện khó nghe một chút nhưng kỳ thật tâm rất rốt, luôn suy nghĩ vì người khác"
Mai Hoa nhìn nàng cười không ngừng.
Kim Thố bị nàng nhìn như vậy, có chút hoảng hốt…
“Là thật, hắn…… Hắn tốt lắm." Muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một câu này.
“Hảo, hảo, hảo, ngươi cảm thấy tốt, kia đương nhiên tốt lắm a." Mai Hoa cười meo meo.
Thấy Mai Hoa cười như vậy, Kim Thố đại khái cũng biết nàng đang nghĩ cái gì, cho rằn vợ chồng nàng tương kính thân ái, tâm đầu ý hợp…nhưng đây là hiểu lầm, rõ ràng đều là hiểu lầm a.
Nhưng Kim Thố lại không thể giải thích, không thể để cho mọi người biết Hoắc Tây Du cũng không thật lòng muốn cưới nàng, tất cả đều là vì người nhà và đồng tình cho tình cảnh của nàng…Vì đồng tình, vì thành toàn cho người nhà mà cưới nàng thôi.
Hắn thật sự là người tốt, rất tốt, đối với nàng cũng chiếu cố thân thiết nhưng tình cảm cũng không giống anh trai và chị dâu lúc trước, chỉ có điều Kim Thố không thể nói.
Mỗi người đều có chuyện phiền não, nàng làm sao còn có thể gia tăng thêm phiền toái cho mọi người?
“Chị dâu, nhân lúc còn nóng, uống canh đi", vì không được tự nhiên, không biết phải đối phó thế nào nên Kim Thố đành phải lảng sang chuyện khác.
Mai Hoa nghe lời, uống canh xong liền nói “ có cơ hội thì đến chỗ ta tạo chơi, biết không?"
“Chị dâu, nhất định phải về Phượng Ngô sơn sao?", Kim Thố cảm thấy luyến tiếc, cũng nghĩ tới nếu vợ chồng cách xa nhau như vậy, huynh trưởng muốn làm lành với thê tử chỉ sợ là khó khăn càng nhiều hơn.
“Là chỗ ta từng lớn lên mà, ta quay về sẽ có các sư huynh đệ chiếu cố, lại giống như nữ vương, tha hồ khoái hoạt", Mai Hoa kiêu ngạo nói.
“Ta biết." Mai Hoa cùng Quản Tam Quốc là đồng môn. Chính xác hơn thì Quản Tam Quốc bái cha của Mai Hoa làm sư phụ, việc này Kim Thố cũng biết “ Tam Quốc ca ca có nói qua, nếu không vì ca ca, chị dâu đã sớm trở thành Mai Hoa nữ hiệp nổi tiếng giang hồ rồi"
“Đâu có, đâu có." Mai Hoa ra vẻ khiêm tốn, nhưng rõ ràng nhìn ra đắc ý.
“Chị dâu, ta sẽ nhớ ngươi." Kim Thố thành tâm nói.
“Có lẽ nên sửa cách xưng hô", Mai Hoa đột nhiên nói “ chờ khi ca ca ngươi nghĩ thông suốt, đồng ý ký tên lên hưu thư, đã không còn quan hệ, về sau ngươi không thể lại gọi ta là chị dâu"
“……" Kim Thố không nghĩ tiếp ứng lời đề nghị này, nàng không nghĩ sẽ sửa miệng.
“Chuyện đó cũng không cần gấp, ngươi cứ chuẩn bị tâm lý trước thôi, chờ ta thu thập xong, chào Hoắc bá bá và Tây Du một tiếng là sẽ lên đường"
“Nhất định phải hôm nay sao?" Kim Thố một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có.
“Dùng dằng, dây dưa không phải là chuyện nữ nhân giang hồ làm", Mai Hoa nói rất tiêu sái.
Kim Thố khổ sở trong lòng, chỉ có thể gật gật đầu.
“Đừng như vậy, ngày nào đó chờ ngươi sinh ra một oa nhi béo mập, ta sẽ đến thăm các ngươi." Mai Hoa nói.
Một câu nói chơi lại làm cho hai người lầm vào trầm mặc.
Một oa nhi béo mập, một oa nhi béo mập…
Khi Kim Bình nhận tin chạy tới thì chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng oai hùng của người cũ phóng ngựa rời đi.
“Ca ca." Kim Thố nhìn thấy huynh trưởng, thúc giục nói:“Chị dâu mới vừa đi, ngươi mau đuổi theo."
Kim Bình xuống ngựa….
“Tây Du." Hắn gọi người, mắt sáng như đuốc, nhìn Kim Thố phía sau Hoắc Tây Du, thận trọng mở miệng:“Ta đem muội muội giao cho ngươi."
Kim Thố ngẩn người, bởi câu nói này.
Hoắc Tây Du thần sắc bình tĩnh, chỉ nhìn nhìn Kim Bình đánh giá.
“Muội, ta đem ngươi giao cho Tây Du." Kim Bình thần sắc bình tĩnh, hắn như đã rút ra được bài học kinh nghiệm xương máu, nói tiếp “ ngươi đã trưởng thành, đã lập gia đình, không còn là tiểu oa nhi cần ta che chở nữa, sau này Tây Du mới là chỗ dựa của ngươi, đúng như cha và chị dâu ngươi nói, ta nên buông tay"
“Ca……" lẽ ra phải thở phào một hơi mới đúng, nhưng cảm giác này không có xuất hiện, ngược lại khi nghe hắn nói như vậy, Kim Thố còn có chút sầu não.
“Yên tâm, ngươi vĩnh viễn đều là muội muội của Kim Bình ta", Kim Bình bổ sung “ có chuyện gì, cứ nói một tiếng, trong nhà và ca ca tuyệt đối là chỗ để ngươi vĩnh viễn có thể dựa vào, cũng không phải vì ngươi đã gởi cho người thì sẽ trở thành người lạ, biết không?"
Lời này, nói với nàng mà cũng là cho Hoắc Tây Du nghe, muốn cho hắn biết, muội muội của Kim Bình hắn dù đã gả ra ngoài cũng vẫn là bảo bối của Kim gia, đừng nghĩ tới làm gì có lỗi với nàng.
“Mặc kệ chuyện của ta với chị dâu ngươi như thế nào, đều là chuyện của ta và nàng, ngươi ngoan, nghe lời, đừng để trong lòng, đây là vấn đề của chúng ta, không liên quan tới ngươi", Kim Bình lại dặn dò, sợ nàng suy nghĩ miên man.
“Ca……"
“Không có việc gì, ngươi yên tâm, ta sẽ giải quyết." Kim Bình nói.
Kim Thố nhìn hắn xoay người lên ngựa, sau đó, hăng hái ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt thực tâm không cam lòng không nguyện dừng lại người ở phía sau nàng…
“Tây Du, ta sẽ không xin lỗi." Kim Bình nói.
Hoắc Tây Du cười lạnh nhìn hắn.
“Ngươi cưới muội muội bảo bối của ta, còn không đợi ta về uống rượu mừng, cứ như vậy bỏ qua ta, chỉ đánh cho ngươi một quyền là có lợi cho ngươi rồi", Kim Bình còn nói
“Nếu vậy còn muốn phải nói với ngươi một tiếng cảm ơn a?". Hoắc Tây Du không chút khách khí châm chọc hắn.
“Huynh đệ bao năm nay, ta sẽ không so đo với ngươi", Kim Bình cũng không vừa.
“Ngươi càng lúc càng vô sỉ"
Trong lúc Kim Thố lo lắng không biết hai người kia có lời qua tiếng lại mà thành ẩu đả không, thì Kim Bình đột nhiên nói
“Đối xử tốt với nàng", đương nhiên còn có một quyền giơ lên đi kèm câu nói “ nếu làm cho nàng thương tâm rơi lệ, thì không chỉ có một quyền thôi đâu"
“Thái độ của ngươi thế là sao?", Hoắc Tây Du mắt lạnh nhìn hắn.
“Nàng đáng giá."
Hoắc Tây Du im lặng một chút, cuối cùng cũng phẫn nộ mắng “ dông dài, mau đuổi theo Tiểu Hoa của ngươi đi"
Thấy thế, Kim Bình cười to ra tiếng, giục ngựa mà đi.
Đúng là một tiếng hẹn gặp lại cũng không có?
Kim Thố không hiểu tình cảm của nam nhân là như thế nào, ngay cả câu hẹn gặp lại với đối phương cũng không nói…
Hoắc Tây Du hiểu lầm của nàng kinh ngạc, chỉ làm nàng không thể nhận ly biệt trường hợp……
“Không có việc gì, Kim Bình sẽ đem Tiểu Hoa trở về.", an ủi người khác không phải là sở trường của Hoắc Tây Du, hắn đã cố hết sức.
Lời này càng gợi lên thương tâm trong lòng Kim Thố, nàng ưu tư nhìn hắn, hai mắt phiếm hồng, nhìn rất tội nghiệp.
Hoắc Tây Du cảm thấy mình đã hết thuốc chữa.
Hắn lại thấy nàng như vậy rất đáng yêu, trong tâm có một cảm giác khó đè nén, rất muốn, rất muốn…
Bình tĩnh!
Hoắc Tây Du, ngươi nhưng là chính nhân quân tử, không phải là Kim Bình kia luyến muội thành si biến thái, trăm ngàn lần phải bình tĩnh!
Hoắc Tây Du tự răn đe mình, nhớ đến bộ dáng biến thái của Kim Bình khi nói tới muội muội, mới kìm được tâm đang náo loạn không yên, không biết vì sao lại xúc động như vậy.
“Ngươi biết không?" Kim Thố đã mở miệng, hồn nhiên không để ý đến nội tâm đang gợn sóng của hắn “ tuy rằng quản ta rất kỹ, rất chặt, làm ta có lúc thở không nổi, nhưng…ca ca hắn thật sự đối với ta rất tốt"
Hoắc Tây Du từ chối cho ý kiến.
“Ta thuở nhỏ không có mẫu thân, phụ thân lại lo việc của tiền trang, chỉ có ca ca làm bạn với ta, cẩn thận che chở ta lớn lên, vô tư đối đãi tốt với ta", Kim Thố lại tự trách “ hồi đáp duy nhất của ta lại là liên lụy việc hôn nhân của hắn không thuận, đứa nhỏ còn chưa ra đời cũng bỏ đi…"
“Nói bậy bạ gì đó?" Khinh xích, Hoắc Tây Du không muốn thấy nàng lâm vào tự trách.
“Sự tình rõ ràng là vậy…… Hai người bọn họ yêu nhau, nếu không vì ta, ca ca và chị dâu đâu lâm vào cảnh như ngày hôm nay", tình nhân trong mắt không dung một hạt cát, đạo lý này nàng hiểu được
Rõ ràng nàng chính là vấn đề lớn nhất, chính vì mỗi người đều đối xử tốt với nàng, không muốn nàng tự trách mà làm chuyện sai lầm, coi như chuyện không liên quan tới nàng, có thể không liên quan không?
Liệu lương tâm của nàng có thể mặc kệ chuyện đó không, chưa nói tới cái khác…A!
Hai gò má đột nhiên thấy đau, làm cho Kim Thố giật mình, không còn rảnh để nghĩ tới chuyện khác, hiện tại nàn chỉ bận tâm một chuyện: hắn nhéo má nàng làm gì?
“Ngươi hãy nghe cho kỹ, việc này ta sẽ không nói lại lần thứ hai", Hoắc Tây Du nhéo hai gò má mềm mại của nàng…Hắn tuyệt đối không thừa nhận, nhéo hai gò má nàng xúc cảm thập phần mê người, làm cho người ta muốn cắn…
“A! A! Đau!" Kim Thố hô.
Cuối cùng cũng buông tay, Hoắc Tây Du tức giận nói “ có người trách ngươi?"
Kim Thố bụm mặt, thật đáng thương lắc đầu.
Chính vì không có người trách tội nàng, nàng mới càng tự trách mình, bởi vì rõ ràng là nàng sai, hết thảy đều do nàng, vì tồn tại của nàng mới có thể khiến cho…
“Hắn chiếu cố ngươi, nhìn ngươi khỏa mạnh, trưởng thành là một cách để bù lại sự mất mát mẫu thân trong lòng hắn"
Kim Thố kinh ngạc nhìn hắn.
Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này!
Đối với mẫu thân, nàng kỳ thật hoàn toàn không có trí nhớ, trưởng thành trong quá trình thiếu mẫu thân, mặc dù có chút chút tiếc nuối, nhưng cảm thụ kỳ thật cũng không khắc sâu.
Nàng không nghĩ tới…… Không nghĩ tới…..thì ra ca ca vẫn mang vết thương đó trong lòng, vẫn đau…
Kim Thố lã chã chực khóc, không nghĩ tới nàng làm muội muội lại thất bại như vậy, cho tới giờ vẫn không phát hiện được nỗi đau của ca ca.
“Không có việc gì." Hoắc Tây Du một tay ôm lấy nàng vào lòng.
Lúc này, đã mặc kệ mình có phải sẽ bước theo vết xe đổ của Kim Bình hay không, có phải giống biến thái hay không.
Cũng bất chấp luôn đây là bên ngoài cổng nhà, trên đường luôn có người qua lại.
Biểu tình thương tâm của nàng giống như một quyền thẳng tắp đánh vào tâm của Hoắc Tây Du, làm cho hắn căn bản không cần phải băn khoăn chuyện gì nữa, chỉ biết đưa tay ôm nàng vào lòng.
“Chuyện của Tiểu Hoa lần này, vừa lúc làm cho Kim Bình nhìn ra vấn đề của hắn, quá trình có lẽ sẽ đau nhưng vết thương cũ nếu không chữa trị tận gốc thì không khỏi dứt được, qua thì tốt rồi", hắm nói.
Trước kia bởi vì không khắc sâu cảm thụ, cảm thấy không đến mức quá đáng, cho nên Hoắc Tây Du vẫn không muốn can thiệp, cho đến khi liên tiếp xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, hắn mới biết chấp niệm của Kim Bình đã quá sâu, quá nặng…
Nay một phen nhân duyên lần lượt thay đổi, có thể cho Kim Bình nhìn thấu vấn đề của mình, giải quyết triệt để vết thương cũ, Hoắc Tây Du thấy cũng là chuyện tốt.
“Tiểu Hoa cùng Kim Bình không trách ngươi, là vì bọn họ cũng biết vấn đề ở đâu, hiện tại ca ngươi nguyện ý đối mặt vấn đề, mọi chuyện đều chuyển biến tốt, ngươi đừng nghĩ nhiều quá", người ngoài sáng, người tron cuộc u mê, nên Hoắc Tây Du nhìn rõ vấn đề hơn nàng.
“Thật vậy chăng?" nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hơi ai hết, nàng thật mong ca ca và chị dâu có thể hạnh phúc như xưa.
Đối mặt tràn ngập tín nhiệm như vậy, hy vọng đạt được, hai mắt tỏa sáng như sao, nam nhân bình thường làm sao chịu được?
Cực kỳ đột ngột, Hoắc Tây Du buông ra nàng, coi như lúc này mới nhận ra, hắn đúng là ở trên đường ôm ấp nàng.
“Lừa ngươi thì có gì tốt", Hoắc Tây Du nói, cũng không quay đầu mà cất bước đi vào nhà “ đừng nhìn, nhìn nữa người cũng sẽ không trở về, vào nhà thôi"
Kim Thố nhìn hắn bóng dáng, kinh ngạc, chỉ có thể kinh ngạc đến phát ngốc.
Trong lòng cảm thấy trống vắng, nhưng nàng không dám nhìn thẳng vào phần mất mát đó, cố không nghĩ đến, làm bộ như nó chưa từng tồn tại.
Từ lúc bị thương tới giờ, chưa từng tồn tại cảm giác như vậy.
Không nói chuyện, Kim Thố đi theo vào nhà.
Nhưng nàng không thể làm, bởi vì ca ca nàng không phải, hơn nữa còn rất yêu thương nàng, nếu nàng thật xem hắn giống như quỷ, chưa nói nghiêm trọng là nàng lấy oán trả ơn mà như vậy cũng quá thất lễ, cũng làm tổn thương tâm của ca ca. Cho nên dù nàng có chút hoảng hốt cũng cố gắng nhẫn nhịn.
Sau đó, theo bản năn, Kim Thố lại bắt đầu phán đoán ý tưởng cùng cảm xúc của đối phương, phát hiện là…
Biểu tình trên mặt ca ca thật khó hiểu, không biết là tức giận hay là thế nào?
Các đó mấy trượng, Kim Bình vẻ mặt sâu xa khó hiểu, nhìn không ra vui buồn, Kim Thố không nhìn ra được vẻ mặt của hắn là muốn nói gì, là như thế nào…
Mà Kim Thố không biết rằng khi nàng đang muốn tìm hiểu cảm xúc của đối phương thì Kim Bình cũng đã thu hết những phản ứng của nàng vào trong mắt, làm cho hắn…làm cho hắn…rất là rung động.
Tuy chỉ lóe lên rồi biến mất rất nhanh, nhưng hắn thấy thật rõ ràng sự kinh hoảng trong mắt muội muội.
Hắn đau đến tận xương, muội muội hắn coi như là bảo bối, còn quý hơn tính mạng thế nhưng thấy hắn không phải là vui sướng mà là kinh hoảng, không phải như nhìn thấy cứu binh giúp nàng giải thoát mà còn như muốn trốn tránh. Phản ứng đầu tiên nàng thấy hắn lại là như vậy?
Ngươi trước kia có từng thấy muội muội cười như vậy? Mai Hoa đã hỏi hắn như thế.
Cái ngươi cho là cái nàng cần sao? Đối với nàng là cái tốt nhất sao? Mai Hoa cũng đã hỏi như vậy.
Lời nói vừa mới nảy như kim châm vào lòng Kim Bình, làm cho hắn thật thật chính chính nhìn thẳng nó mà không phải là lời vô tình vô nghĩa khi vợ chồng cãi nhau.
Lần đầu tiên, Kim Bình thật thật chính chính suy nghĩ vấn đề này, hắn quả thật chưa từng thấy vẻ mặt tươi cười, sáng lạn như vậy xuất hiện trên mặt muội muội. Hắn cũng chưa từng nghĩ tới muội muội nhà mình sẽ có lúc cười to, sảng khoái như vậy, bởi hắn luôn cho rằng muội muội là sống nội tâm, ít nói…
Chẳng lẽ là thật sự?
Là do hắn tự cho mình là đúng quá mức, đúng như lời Tiểu Hoa nói, hắn đối với muội muội yêu thương, quan tâm đều là xuất phát từ phía hắn, thực ra lại làm cho muội muội không vui?
Kim Bình bỗng nhiên cảm thấy không xác định.
Trước đây vẫn tin tưởng vững chắc, đột nhiên nghi vấn, không xác định.
Tiểu Thố muội muội của hắn…hắn…
“Ca ca." Kim Thố thông minh tiến lên gọi người, cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng chỉ mới hai tháng không gặp, nhìn huynh trưởng lại thấy có phần khác lạ.
Kim Bình không phải như trước?
Cho đến khi Kim Thố đến gần, không biết có phải vì nàng giả nam trang hay không, nhưng Kim Bình có chút hoảng hốt…vì sao…vì sao muội muội mà hắn yêu quý nâng niu như vậy lại làm cho hắn cảm thấy có chút xa lạ?
Chung quanh vẫn ầm ĩ, nhiều loại ngôn ngữ trao đổi với nhau nhưng huynh muội bọn họ vẫn im lặng không lên tiếng.
“Ngươi……" Cuối cùng Kim Bình cũng mở miệng nhưng lại chần chừ, một lúc sau mới nói tiếp “ gần đây có ổn không?"
Kim Thố không đáp hắn, cũng hỏi lại:“Ca ca ngươi tức giận sao?"
Vấn đề này, Kim Bình không có cách nào trả lời nàng, bởi vì lúc này suy nghĩ của hắn thập phần hỗn loạn.
Hoắc Tây Du tất nhiên là nhìn ra hắn đang tâm thần bất ổn, tiến lên đem Kim Thố bảo vệ ở phía sau “ ngươi đừng có mắng nàng, có chuyện gì, tìm ta là được"
Lời này làm cho Kim Bình từ trong hỗn loạn tìm được phương hướng.
Tất cả đều do Hoắc Tây Du, nếu hắn không làm loạn, sự tình đâu có phát sinh như vậy?
Đánh hắn.
Kim Bình nghĩ là làm liền, vung tay lên, đấm một quyền vào mắt phải của Hoắc Tây Du.
Kim Thố kinh hô ra tiếng, tiếng hô này làm cho Kim Bình bình tĩnh được chút ý, nhưng còn chưa kịp mắng nàng nữ sanh ngoại tộc, thì phát hiện nàng đã xông lên trước…
Mai Hoa té xỉu.
Mùa đông đi qua, mùa xuân đến.
Tiết trời trên mặt đất đã ấm lại, vạn vật đang thức tỉnh nhưng có người trong lòng vẫn băng giá như mùa đông.
Mai Hoa sanh non.
Mang thai hơn một tháng nhưng nàng không biết, còn bôn ba khắp nơi hơn một tháng, tâm tình lại không tốt, cuối cùng cũng làm cho đứa nhỏ rời bỏ nàng mà đi.
Tâm tư Mai Hoa giờ như tro tàn, đối với Kim Bình không oán, không hận, dường như mất đi đứa bé kia đã không còn cảm giác gì, cảm thấy không sao cả.
Vì Mai Hoa không muốn quay về Kim gia cũng không nguyện có bất kỳ liên hệ nào với Kim Bình cho nên sau khi sinh non, nàng ở lại chỗ Hoắc gia tĩnh dưỡng.
Sau khi tĩnh dưỡng, thân thể đã hồi phục, giờ là lúc nàng nên rời đi.
Mai Hoa đang thu thập hành lý, chuẩn bị trở về Phượng Ngô sơn, cũng đúng lúc Kim Thố cùng nha hoàn mang canh bổ tới…
“Chị dâu ngươi làm cái gì?" Kim Thố vừa nhìn thấy đã biết sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng liền chấn động.
“Nhờ Hoắc Tây Du điều dưỡng, sức khỏe của ta đã phục hồi như cũ, cũng đã đến lúc quay về Phượng Ngô sơn", Mai Hoa giải thích.
Kim Thố cắn môi dưới, không nói nên lời.
Nàng nhìn thấy tất cả nên tất nhiên cũng biết vì sao chị dâu và anh trai ra nông nỗi này, cũng hiểu khúc mắt của chị dâu, cảm thấy thật đáng thương, đối với một nữ tử mà nói thật sự rất đau.
“Không có gì, ngươi đừng khổ sở." Mai Hoa cười cười, dừng lại động tác, rất phối hợp đi đến trước bàn, nha hoàn đã nhanh chóng mang canh bổ đến.
Cầm lấy thìa, Mai Hoa quấy đều để giảm độ nóng, cũng không quên an ủi Kim Thố “ ta với ca ca ngươi có duyên mà không phận, nhưng ngươi vẫn là ngươi, là người ta xem như muội muội ruột thịt, không có gì thay đổi, nếu có gì thì đến Phượng Ngô sơn tìm ta, đương nhiên là không có việc cũng có thể đến"
Nhge nói như thế, Kim Thố làm sao an lòng được? Rõ ràng là hai người yêu nhau, vì sao lại đến nông nỗi này?
“Ca ca hắn biết sai rồi." Kim Thố vẫn muốn thay huynh trưởng cầu tình “ chuyện đứa nhỏ là hắn không biết, sự việc phát sinh như vậy kỳ thật hắn cũng rất khó chịu"
“Thố nhi, đừng đề cập hắn với ta nữa, được không?", Mai Hoa vẻ mặt bình tĩnh thỉnh cầu, nếu duyên phận đã hết, đừng nói là gặp lại mà ngay cả tên hắn cũng không nghe.
“Chị dâu……".
Nếu đáp ứng lời của Mai Hoa, thì nàng là muội muội làm sao đối mặt với ca ca?
Thái độ của Mai Hoa đối với Kim Bình là cách xa ngàn dặm, chỉ cần Kim Bình có mặt ở đây thì nàng không chịu uống thuốc, luôn cảm thấy thương tâm vì mất con. Vì muốn tốt cho nàng, để nàng an tâm tĩnh dưỡng mà Kim Bình phải tránh mặt.
Ngay cả nhìn mặt nàng cũng không được, Kim Bình đã rất đau khổ, Kim Thố làm muội muội nhìn thấy lại không giúp được gì, giờ làm sao đáp ứng nàng đây?
Nhưng nàng biết là do ca ca mình làm sai, làm tổn thương lòng của chị dâu, thật muốn giúp cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, nên như thế nào.
“Thố nhi, ta thiệt tình xem ngươi như muội muội ruột thịt"
“Ta biết, chị dâu vẫn rất tốt với ta", đó là chỗ Kim Thố thấy khó xử.
“Cho nên, chuyện ta với ca ca ngươi, người đừng để tâm, đừng đa tâm tự trách, cho rằng do ngươi làm hại, ngươi chỉ cần đi theo Tây Du, sống cuộc sống của các ngươi, biết không?", Mai Hoa dặn dò.
Muốn Kim Thố không tự trách sao đây?
Nguyên nhân là nàng, đều là bởi vì nàng……
“Lúc trước, công công muốn ta phối hợp, ta chỉ xem trọng nhân phẩm của Tây Du, là một đối tượng tốt. bây giờ thấy kết quả còn tốt hơn ngoài ý muốn, các ngươi nhìn rất hòa hợp với nhau, cảm giác tốt lắm", Mai Hoa mỉm cười.
Đang chìm đắm trong bi thương, Kim Thố không nghĩ tới đề tài lại chuyển sang nàng.
“Ta thấy Tây Du đối với ngươi rất tốt, so với hắn trước kia có chút thay đổi", Mai Hoa cảm thấy thú vị, buông thìa nói “ hắn trước kia không có nhiều nhẫn nại như vậy, tuy rằng tính không xấu nhưng lại không nói được lời dễ nghe, ta chưa từng nghĩ một người không nhẫn nại nhưng hắn lại cùng ngươi đi dạo chợ"
Hai má Kim Thố hồng hồng, nhỏ giọng nói “ hắn nha, nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, có khi nói chuyện khó nghe một chút nhưng kỳ thật tâm rất rốt, luôn suy nghĩ vì người khác"
Mai Hoa nhìn nàng cười không ngừng.
Kim Thố bị nàng nhìn như vậy, có chút hoảng hốt…
“Là thật, hắn…… Hắn tốt lắm." Muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một câu này.
“Hảo, hảo, hảo, ngươi cảm thấy tốt, kia đương nhiên tốt lắm a." Mai Hoa cười meo meo.
Thấy Mai Hoa cười như vậy, Kim Thố đại khái cũng biết nàng đang nghĩ cái gì, cho rằn vợ chồng nàng tương kính thân ái, tâm đầu ý hợp…nhưng đây là hiểu lầm, rõ ràng đều là hiểu lầm a.
Nhưng Kim Thố lại không thể giải thích, không thể để cho mọi người biết Hoắc Tây Du cũng không thật lòng muốn cưới nàng, tất cả đều là vì người nhà và đồng tình cho tình cảnh của nàng…Vì đồng tình, vì thành toàn cho người nhà mà cưới nàng thôi.
Hắn thật sự là người tốt, rất tốt, đối với nàng cũng chiếu cố thân thiết nhưng tình cảm cũng không giống anh trai và chị dâu lúc trước, chỉ có điều Kim Thố không thể nói.
Mỗi người đều có chuyện phiền não, nàng làm sao còn có thể gia tăng thêm phiền toái cho mọi người?
“Chị dâu, nhân lúc còn nóng, uống canh đi", vì không được tự nhiên, không biết phải đối phó thế nào nên Kim Thố đành phải lảng sang chuyện khác.
Mai Hoa nghe lời, uống canh xong liền nói “ có cơ hội thì đến chỗ ta tạo chơi, biết không?"
“Chị dâu, nhất định phải về Phượng Ngô sơn sao?", Kim Thố cảm thấy luyến tiếc, cũng nghĩ tới nếu vợ chồng cách xa nhau như vậy, huynh trưởng muốn làm lành với thê tử chỉ sợ là khó khăn càng nhiều hơn.
“Là chỗ ta từng lớn lên mà, ta quay về sẽ có các sư huynh đệ chiếu cố, lại giống như nữ vương, tha hồ khoái hoạt", Mai Hoa kiêu ngạo nói.
“Ta biết." Mai Hoa cùng Quản Tam Quốc là đồng môn. Chính xác hơn thì Quản Tam Quốc bái cha của Mai Hoa làm sư phụ, việc này Kim Thố cũng biết “ Tam Quốc ca ca có nói qua, nếu không vì ca ca, chị dâu đã sớm trở thành Mai Hoa nữ hiệp nổi tiếng giang hồ rồi"
“Đâu có, đâu có." Mai Hoa ra vẻ khiêm tốn, nhưng rõ ràng nhìn ra đắc ý.
“Chị dâu, ta sẽ nhớ ngươi." Kim Thố thành tâm nói.
“Có lẽ nên sửa cách xưng hô", Mai Hoa đột nhiên nói “ chờ khi ca ca ngươi nghĩ thông suốt, đồng ý ký tên lên hưu thư, đã không còn quan hệ, về sau ngươi không thể lại gọi ta là chị dâu"
“……" Kim Thố không nghĩ tiếp ứng lời đề nghị này, nàng không nghĩ sẽ sửa miệng.
“Chuyện đó cũng không cần gấp, ngươi cứ chuẩn bị tâm lý trước thôi, chờ ta thu thập xong, chào Hoắc bá bá và Tây Du một tiếng là sẽ lên đường"
“Nhất định phải hôm nay sao?" Kim Thố một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có.
“Dùng dằng, dây dưa không phải là chuyện nữ nhân giang hồ làm", Mai Hoa nói rất tiêu sái.
Kim Thố khổ sở trong lòng, chỉ có thể gật gật đầu.
“Đừng như vậy, ngày nào đó chờ ngươi sinh ra một oa nhi béo mập, ta sẽ đến thăm các ngươi." Mai Hoa nói.
Một câu nói chơi lại làm cho hai người lầm vào trầm mặc.
Một oa nhi béo mập, một oa nhi béo mập…
Khi Kim Bình nhận tin chạy tới thì chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng oai hùng của người cũ phóng ngựa rời đi.
“Ca ca." Kim Thố nhìn thấy huynh trưởng, thúc giục nói:“Chị dâu mới vừa đi, ngươi mau đuổi theo."
Kim Bình xuống ngựa….
“Tây Du." Hắn gọi người, mắt sáng như đuốc, nhìn Kim Thố phía sau Hoắc Tây Du, thận trọng mở miệng:“Ta đem muội muội giao cho ngươi."
Kim Thố ngẩn người, bởi câu nói này.
Hoắc Tây Du thần sắc bình tĩnh, chỉ nhìn nhìn Kim Bình đánh giá.
“Muội, ta đem ngươi giao cho Tây Du." Kim Bình thần sắc bình tĩnh, hắn như đã rút ra được bài học kinh nghiệm xương máu, nói tiếp “ ngươi đã trưởng thành, đã lập gia đình, không còn là tiểu oa nhi cần ta che chở nữa, sau này Tây Du mới là chỗ dựa của ngươi, đúng như cha và chị dâu ngươi nói, ta nên buông tay"
“Ca……" lẽ ra phải thở phào một hơi mới đúng, nhưng cảm giác này không có xuất hiện, ngược lại khi nghe hắn nói như vậy, Kim Thố còn có chút sầu não.
“Yên tâm, ngươi vĩnh viễn đều là muội muội của Kim Bình ta", Kim Bình bổ sung “ có chuyện gì, cứ nói một tiếng, trong nhà và ca ca tuyệt đối là chỗ để ngươi vĩnh viễn có thể dựa vào, cũng không phải vì ngươi đã gởi cho người thì sẽ trở thành người lạ, biết không?"
Lời này, nói với nàng mà cũng là cho Hoắc Tây Du nghe, muốn cho hắn biết, muội muội của Kim Bình hắn dù đã gả ra ngoài cũng vẫn là bảo bối của Kim gia, đừng nghĩ tới làm gì có lỗi với nàng.
“Mặc kệ chuyện của ta với chị dâu ngươi như thế nào, đều là chuyện của ta và nàng, ngươi ngoan, nghe lời, đừng để trong lòng, đây là vấn đề của chúng ta, không liên quan tới ngươi", Kim Bình lại dặn dò, sợ nàng suy nghĩ miên man.
“Ca……"
“Không có việc gì, ngươi yên tâm, ta sẽ giải quyết." Kim Bình nói.
Kim Thố nhìn hắn xoay người lên ngựa, sau đó, hăng hái ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt thực tâm không cam lòng không nguyện dừng lại người ở phía sau nàng…
“Tây Du, ta sẽ không xin lỗi." Kim Bình nói.
Hoắc Tây Du cười lạnh nhìn hắn.
“Ngươi cưới muội muội bảo bối của ta, còn không đợi ta về uống rượu mừng, cứ như vậy bỏ qua ta, chỉ đánh cho ngươi một quyền là có lợi cho ngươi rồi", Kim Bình còn nói
“Nếu vậy còn muốn phải nói với ngươi một tiếng cảm ơn a?". Hoắc Tây Du không chút khách khí châm chọc hắn.
“Huynh đệ bao năm nay, ta sẽ không so đo với ngươi", Kim Bình cũng không vừa.
“Ngươi càng lúc càng vô sỉ"
Trong lúc Kim Thố lo lắng không biết hai người kia có lời qua tiếng lại mà thành ẩu đả không, thì Kim Bình đột nhiên nói
“Đối xử tốt với nàng", đương nhiên còn có một quyền giơ lên đi kèm câu nói “ nếu làm cho nàng thương tâm rơi lệ, thì không chỉ có một quyền thôi đâu"
“Thái độ của ngươi thế là sao?", Hoắc Tây Du mắt lạnh nhìn hắn.
“Nàng đáng giá."
Hoắc Tây Du im lặng một chút, cuối cùng cũng phẫn nộ mắng “ dông dài, mau đuổi theo Tiểu Hoa của ngươi đi"
Thấy thế, Kim Bình cười to ra tiếng, giục ngựa mà đi.
Đúng là một tiếng hẹn gặp lại cũng không có?
Kim Thố không hiểu tình cảm của nam nhân là như thế nào, ngay cả câu hẹn gặp lại với đối phương cũng không nói…
Hoắc Tây Du hiểu lầm của nàng kinh ngạc, chỉ làm nàng không thể nhận ly biệt trường hợp……
“Không có việc gì, Kim Bình sẽ đem Tiểu Hoa trở về.", an ủi người khác không phải là sở trường của Hoắc Tây Du, hắn đã cố hết sức.
Lời này càng gợi lên thương tâm trong lòng Kim Thố, nàng ưu tư nhìn hắn, hai mắt phiếm hồng, nhìn rất tội nghiệp.
Hoắc Tây Du cảm thấy mình đã hết thuốc chữa.
Hắn lại thấy nàng như vậy rất đáng yêu, trong tâm có một cảm giác khó đè nén, rất muốn, rất muốn…
Bình tĩnh!
Hoắc Tây Du, ngươi nhưng là chính nhân quân tử, không phải là Kim Bình kia luyến muội thành si biến thái, trăm ngàn lần phải bình tĩnh!
Hoắc Tây Du tự răn đe mình, nhớ đến bộ dáng biến thái của Kim Bình khi nói tới muội muội, mới kìm được tâm đang náo loạn không yên, không biết vì sao lại xúc động như vậy.
“Ngươi biết không?" Kim Thố đã mở miệng, hồn nhiên không để ý đến nội tâm đang gợn sóng của hắn “ tuy rằng quản ta rất kỹ, rất chặt, làm ta có lúc thở không nổi, nhưng…ca ca hắn thật sự đối với ta rất tốt"
Hoắc Tây Du từ chối cho ý kiến.
“Ta thuở nhỏ không có mẫu thân, phụ thân lại lo việc của tiền trang, chỉ có ca ca làm bạn với ta, cẩn thận che chở ta lớn lên, vô tư đối đãi tốt với ta", Kim Thố lại tự trách “ hồi đáp duy nhất của ta lại là liên lụy việc hôn nhân của hắn không thuận, đứa nhỏ còn chưa ra đời cũng bỏ đi…"
“Nói bậy bạ gì đó?" Khinh xích, Hoắc Tây Du không muốn thấy nàng lâm vào tự trách.
“Sự tình rõ ràng là vậy…… Hai người bọn họ yêu nhau, nếu không vì ta, ca ca và chị dâu đâu lâm vào cảnh như ngày hôm nay", tình nhân trong mắt không dung một hạt cát, đạo lý này nàng hiểu được
Rõ ràng nàng chính là vấn đề lớn nhất, chính vì mỗi người đều đối xử tốt với nàng, không muốn nàng tự trách mà làm chuyện sai lầm, coi như chuyện không liên quan tới nàng, có thể không liên quan không?
Liệu lương tâm của nàng có thể mặc kệ chuyện đó không, chưa nói tới cái khác…A!
Hai gò má đột nhiên thấy đau, làm cho Kim Thố giật mình, không còn rảnh để nghĩ tới chuyện khác, hiện tại nàn chỉ bận tâm một chuyện: hắn nhéo má nàng làm gì?
“Ngươi hãy nghe cho kỹ, việc này ta sẽ không nói lại lần thứ hai", Hoắc Tây Du nhéo hai gò má mềm mại của nàng…Hắn tuyệt đối không thừa nhận, nhéo hai gò má nàng xúc cảm thập phần mê người, làm cho người ta muốn cắn…
“A! A! Đau!" Kim Thố hô.
Cuối cùng cũng buông tay, Hoắc Tây Du tức giận nói “ có người trách ngươi?"
Kim Thố bụm mặt, thật đáng thương lắc đầu.
Chính vì không có người trách tội nàng, nàng mới càng tự trách mình, bởi vì rõ ràng là nàng sai, hết thảy đều do nàng, vì tồn tại của nàng mới có thể khiến cho…
“Hắn chiếu cố ngươi, nhìn ngươi khỏa mạnh, trưởng thành là một cách để bù lại sự mất mát mẫu thân trong lòng hắn"
Kim Thố kinh ngạc nhìn hắn.
Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này!
Đối với mẫu thân, nàng kỳ thật hoàn toàn không có trí nhớ, trưởng thành trong quá trình thiếu mẫu thân, mặc dù có chút chút tiếc nuối, nhưng cảm thụ kỳ thật cũng không khắc sâu.
Nàng không nghĩ tới…… Không nghĩ tới…..thì ra ca ca vẫn mang vết thương đó trong lòng, vẫn đau…
Kim Thố lã chã chực khóc, không nghĩ tới nàng làm muội muội lại thất bại như vậy, cho tới giờ vẫn không phát hiện được nỗi đau của ca ca.
“Không có việc gì." Hoắc Tây Du một tay ôm lấy nàng vào lòng.
Lúc này, đã mặc kệ mình có phải sẽ bước theo vết xe đổ của Kim Bình hay không, có phải giống biến thái hay không.
Cũng bất chấp luôn đây là bên ngoài cổng nhà, trên đường luôn có người qua lại.
Biểu tình thương tâm của nàng giống như một quyền thẳng tắp đánh vào tâm của Hoắc Tây Du, làm cho hắn căn bản không cần phải băn khoăn chuyện gì nữa, chỉ biết đưa tay ôm nàng vào lòng.
“Chuyện của Tiểu Hoa lần này, vừa lúc làm cho Kim Bình nhìn ra vấn đề của hắn, quá trình có lẽ sẽ đau nhưng vết thương cũ nếu không chữa trị tận gốc thì không khỏi dứt được, qua thì tốt rồi", hắm nói.
Trước kia bởi vì không khắc sâu cảm thụ, cảm thấy không đến mức quá đáng, cho nên Hoắc Tây Du vẫn không muốn can thiệp, cho đến khi liên tiếp xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, hắn mới biết chấp niệm của Kim Bình đã quá sâu, quá nặng…
Nay một phen nhân duyên lần lượt thay đổi, có thể cho Kim Bình nhìn thấu vấn đề của mình, giải quyết triệt để vết thương cũ, Hoắc Tây Du thấy cũng là chuyện tốt.
“Tiểu Hoa cùng Kim Bình không trách ngươi, là vì bọn họ cũng biết vấn đề ở đâu, hiện tại ca ngươi nguyện ý đối mặt vấn đề, mọi chuyện đều chuyển biến tốt, ngươi đừng nghĩ nhiều quá", người ngoài sáng, người tron cuộc u mê, nên Hoắc Tây Du nhìn rõ vấn đề hơn nàng.
“Thật vậy chăng?" nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hơi ai hết, nàng thật mong ca ca và chị dâu có thể hạnh phúc như xưa.
Đối mặt tràn ngập tín nhiệm như vậy, hy vọng đạt được, hai mắt tỏa sáng như sao, nam nhân bình thường làm sao chịu được?
Cực kỳ đột ngột, Hoắc Tây Du buông ra nàng, coi như lúc này mới nhận ra, hắn đúng là ở trên đường ôm ấp nàng.
“Lừa ngươi thì có gì tốt", Hoắc Tây Du nói, cũng không quay đầu mà cất bước đi vào nhà “ đừng nhìn, nhìn nữa người cũng sẽ không trở về, vào nhà thôi"
Kim Thố nhìn hắn bóng dáng, kinh ngạc, chỉ có thể kinh ngạc đến phát ngốc.
Trong lòng cảm thấy trống vắng, nhưng nàng không dám nhìn thẳng vào phần mất mát đó, cố không nghĩ đến, làm bộ như nó chưa từng tồn tại.
Từ lúc bị thương tới giờ, chưa từng tồn tại cảm giác như vậy.
Không nói chuyện, Kim Thố đi theo vào nhà.
Tác giả :
Đồng Tranh