Thỏ Nữ Lang Tây Du Kí
Chương 10
Mười tháng sau…
Tiếng la to thê lương đã ngừng, thay vào đó là tiếng trẻ con khóc oe oe, Hoắc Tây Du tâm tình lo lắng, khiếp sợ nhưng hắn không thể động đậy, không thể chạy vào bên trong để xem tình hình…
“Chúc mừng lão gia, chúc mừng phu nhân." Bà mụ ra khỏi phòng cửa báo tin vui:“Thiếu phu nhân sinh hạ một một oa nhi trắng trẻo, mập mạp, Hoắc thiếu gia ngài làm cha……"
“Nương đứa nhỏ đâu?", Hoắc Tây Du không kiên nhẫn ngắt lời bà mụ, hỏi thẳng trọng điểm.
“Thiếu phu nhân mạnh khỏe, mẫu tử bình an..", bà mụ còn chưa dứt lời, hắn đã nhanh chóng đi vào phòng.
“Ai, bộ dáng của hắn chính là khẩn trương tới thê tử, ngươi đừng để ý hắn", Hoắc phy nhân vẻ mặt vui mừng trấn an bà mụ.
“Không có gì, vợ chồng thiếu gia tình cảm sâu đậm, đây là chuyện toàn Đồng Thành đều biết, khẩn trương là đương nhiên", bà mụ cười không ngừng.
“Người đâu, mang bạc đến thưởng cho bà mụ", Hoắc lão gia cũng cười vui vẻ.
“Mau, chúng ta đi bào tin vui cho nương đi…"
Hoắc Tây Du không rảnh đi quản mọi người tám chuyện nhà, hắn vội vàng đi thẳng vào trong phòng. Bên trong nha hoàn đang bế một oa nhi khóc nhỉ non, Hoắc Tây Du làm như không thấy, bước thẳng đến bên giường…
“Phu quân." Vẻ mặt mệt mỏi, Kim Thố lộ ra nụ cười yếu ớt.
Bộ dáng của nàng có chút chật vật, có chút thê thảm, mồ hôi làm ướt đẫm y phục, sắc mặt trắng xanh, đôi môi cũng không có chút huyết sắc…Nhưng trong mắt Hoắc Tây Du vẫn rất xinh đẹp.
Nhịn không được đưa tay vuốt má nàng, chỉnh sửa y phục cho nàng…
“Vất vả cho ngươi." Hắn mở miệng, thanh âm có chút chút khàn khàn.
Kim Thố nhắm mắt lại, khuôn mặt mệt mỏi nhợt nhạt cười, nhẹ nhẹ lắc đầu, ý bảo mình không cảm thấy vất vả.
Trên thực tế, nàng cảm thấy hắn thật ngốc.
Từ lúc chân chính là vợ chồng đến nay, hắn thỉnh thoảng vẫn thấy bất an, không biết mình có điểm nào tốt hơn người khác đủ để nàng khăng khăng một mực thương hắn, thậm chí còn mạo hiểm sinh mạng để sinh cho hắn một oa nhi trắng trẻo, mập mạp.
Thật sự là đại ngốc!
Kim Thố cảm thấy hắn thực ngốc, nhưng trong lòng cũng cảm thấy hắn đáng yêu vô cùng.
Hắn nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, là hổ giấy, tính tình xấu làm người ta không dám thân cận nhưng trên thực tế hắn lại là người dễ mềm lòng, dễ thương lượng nhất.
Bộ dáng hắn nhìn rắn rỏi, tác phong thành thục nhưng có lúc cũng rất ngây thơ.
Đặc biệt là lúc khen hắn
Người này, chỉ cần khen hắn, hắn sẽ nhăn mặt, làm bộ không để ý, coi như không có chuyện gì nhưng thực ra hắn rất cao hứng.
Hắn như vậy, Kim Thố rất thích, rất thích, cảm thấy một đại nam nhân sao có thể đáng yêu như vậy?
Vì hắn, muốn nàng lại làm thỏ đói ăn sói bao nhiên lần cũng không sao, dù sao chỉ cần uống rượu vào cho có can đảm là được, sinh thêm cho hắn nhiều tiểu oa nhi là kết tinh tình yêu của hai người, nàng tuyệt không cảm thấy mình có ủy khuất hay vất vả gì.
Huống chi sau khi sinh đứa nhỏ, làm cho lão gia an tâm cũng tập trung toàn lực cho cháu nội, bọn họ mới có cơ hội đi ngao du, không phải sao?
Hắn thực là ngốc mà…
Lộ vẻ mỉm cười ngọt ngào, Kim Thố an tâm ngủ.
Trước khi rơi vào giấc ngủ, nàng còn định nói với hắn, nàng thương hắn đến mức nào, nàng muốn thấy vẻ mặt vui sướng, hạnh phúc của hắn…
Hoắc Tây Du nhìn nàng điềm tĩnh ngủ, lại nhìn sang oa nhi xấu xí mà nha hòa vừa đưa cho hắn. Là đứa nhỏ của bọn hắn, là đứa nhỏ của nàng và hắn…
Hoắc Tây Du không biết phải dùng từ gì để diễn tả.
Hắn không nghĩ tới, một ván này, hắn lại thắng.
Không phải rượu say loạn tính, cũng không phải sau khi tỉnh dậy không tiếp nhận nổi sự việc đã xảy ra. Sau khi tỉnh dậy, nàng vẫn nằm trong lòng hắn, tuy có chút xấu hỗ nhưng phần nhiều lại là cao hứng, làm cho hắn tin, lần này hắn thực sự đã thắng.
Tiểu Thố Tử thế nhưng bất tri bất giác đi vào lòng hắn rồi cứ ở mãi trong đó không chịu đi, cũng nguyện ý vì hắn mà sinh tiểu oa nhi.
Làm cho Hoắc Tây Du sung sướng, hạnh phúc đến choáng váng, không quan tâm đến hình tượng của một đại nam nhân.
Ôm con, nhìn tiểu thê tử ngủ mê man, hắn cảm thấy mỹ mãn, chỉ có một ý niệm trong đầu…
Chờ nàng tỉnh lại…… Chờ nàng tỉnh lại……
Tiếng la to thê lương đã ngừng, thay vào đó là tiếng trẻ con khóc oe oe, Hoắc Tây Du tâm tình lo lắng, khiếp sợ nhưng hắn không thể động đậy, không thể chạy vào bên trong để xem tình hình…
“Chúc mừng lão gia, chúc mừng phu nhân." Bà mụ ra khỏi phòng cửa báo tin vui:“Thiếu phu nhân sinh hạ một một oa nhi trắng trẻo, mập mạp, Hoắc thiếu gia ngài làm cha……"
“Nương đứa nhỏ đâu?", Hoắc Tây Du không kiên nhẫn ngắt lời bà mụ, hỏi thẳng trọng điểm.
“Thiếu phu nhân mạnh khỏe, mẫu tử bình an..", bà mụ còn chưa dứt lời, hắn đã nhanh chóng đi vào phòng.
“Ai, bộ dáng của hắn chính là khẩn trương tới thê tử, ngươi đừng để ý hắn", Hoắc phy nhân vẻ mặt vui mừng trấn an bà mụ.
“Không có gì, vợ chồng thiếu gia tình cảm sâu đậm, đây là chuyện toàn Đồng Thành đều biết, khẩn trương là đương nhiên", bà mụ cười không ngừng.
“Người đâu, mang bạc đến thưởng cho bà mụ", Hoắc lão gia cũng cười vui vẻ.
“Mau, chúng ta đi bào tin vui cho nương đi…"
Hoắc Tây Du không rảnh đi quản mọi người tám chuyện nhà, hắn vội vàng đi thẳng vào trong phòng. Bên trong nha hoàn đang bế một oa nhi khóc nhỉ non, Hoắc Tây Du làm như không thấy, bước thẳng đến bên giường…
“Phu quân." Vẻ mặt mệt mỏi, Kim Thố lộ ra nụ cười yếu ớt.
Bộ dáng của nàng có chút chật vật, có chút thê thảm, mồ hôi làm ướt đẫm y phục, sắc mặt trắng xanh, đôi môi cũng không có chút huyết sắc…Nhưng trong mắt Hoắc Tây Du vẫn rất xinh đẹp.
Nhịn không được đưa tay vuốt má nàng, chỉnh sửa y phục cho nàng…
“Vất vả cho ngươi." Hắn mở miệng, thanh âm có chút chút khàn khàn.
Kim Thố nhắm mắt lại, khuôn mặt mệt mỏi nhợt nhạt cười, nhẹ nhẹ lắc đầu, ý bảo mình không cảm thấy vất vả.
Trên thực tế, nàng cảm thấy hắn thật ngốc.
Từ lúc chân chính là vợ chồng đến nay, hắn thỉnh thoảng vẫn thấy bất an, không biết mình có điểm nào tốt hơn người khác đủ để nàng khăng khăng một mực thương hắn, thậm chí còn mạo hiểm sinh mạng để sinh cho hắn một oa nhi trắng trẻo, mập mạp.
Thật sự là đại ngốc!
Kim Thố cảm thấy hắn thực ngốc, nhưng trong lòng cũng cảm thấy hắn đáng yêu vô cùng.
Hắn nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, là hổ giấy, tính tình xấu làm người ta không dám thân cận nhưng trên thực tế hắn lại là người dễ mềm lòng, dễ thương lượng nhất.
Bộ dáng hắn nhìn rắn rỏi, tác phong thành thục nhưng có lúc cũng rất ngây thơ.
Đặc biệt là lúc khen hắn
Người này, chỉ cần khen hắn, hắn sẽ nhăn mặt, làm bộ không để ý, coi như không có chuyện gì nhưng thực ra hắn rất cao hứng.
Hắn như vậy, Kim Thố rất thích, rất thích, cảm thấy một đại nam nhân sao có thể đáng yêu như vậy?
Vì hắn, muốn nàng lại làm thỏ đói ăn sói bao nhiên lần cũng không sao, dù sao chỉ cần uống rượu vào cho có can đảm là được, sinh thêm cho hắn nhiều tiểu oa nhi là kết tinh tình yêu của hai người, nàng tuyệt không cảm thấy mình có ủy khuất hay vất vả gì.
Huống chi sau khi sinh đứa nhỏ, làm cho lão gia an tâm cũng tập trung toàn lực cho cháu nội, bọn họ mới có cơ hội đi ngao du, không phải sao?
Hắn thực là ngốc mà…
Lộ vẻ mỉm cười ngọt ngào, Kim Thố an tâm ngủ.
Trước khi rơi vào giấc ngủ, nàng còn định nói với hắn, nàng thương hắn đến mức nào, nàng muốn thấy vẻ mặt vui sướng, hạnh phúc của hắn…
Hoắc Tây Du nhìn nàng điềm tĩnh ngủ, lại nhìn sang oa nhi xấu xí mà nha hòa vừa đưa cho hắn. Là đứa nhỏ của bọn hắn, là đứa nhỏ của nàng và hắn…
Hoắc Tây Du không biết phải dùng từ gì để diễn tả.
Hắn không nghĩ tới, một ván này, hắn lại thắng.
Không phải rượu say loạn tính, cũng không phải sau khi tỉnh dậy không tiếp nhận nổi sự việc đã xảy ra. Sau khi tỉnh dậy, nàng vẫn nằm trong lòng hắn, tuy có chút xấu hỗ nhưng phần nhiều lại là cao hứng, làm cho hắn tin, lần này hắn thực sự đã thắng.
Tiểu Thố Tử thế nhưng bất tri bất giác đi vào lòng hắn rồi cứ ở mãi trong đó không chịu đi, cũng nguyện ý vì hắn mà sinh tiểu oa nhi.
Làm cho Hoắc Tây Du sung sướng, hạnh phúc đến choáng váng, không quan tâm đến hình tượng của một đại nam nhân.
Ôm con, nhìn tiểu thê tử ngủ mê man, hắn cảm thấy mỹ mãn, chỉ có một ý niệm trong đầu…
Chờ nàng tỉnh lại…… Chờ nàng tỉnh lại……
Tác giả :
Đồng Tranh