Thỏ Lười Chỉ Ăn Cỏ Quanh Hang
Chương 3: Ngủ chung
Em……" Máu từng cơn dâng lên não, phỏng chừng sắc mặt của tôi giờ khắc này cũng không khá hơn chút nào. Cô em gái này của tôi, trong đầu đang suy nghĩ gì hả?
“Không phải chỉ là đút miếng táo thôi sao, ca, anh thua nha"
Sở Sở còn đang cổ động, tôi đang cố gắng lắng lòng lại, lấy hết sức lực. Đút miếng táo cũng không cần đút như vậy chứ đại ca? Hai chúng ta đều là con trai, miệng đối miệng, tôi……
Tôi lùi một bước nói: “Anh chọn lời thật lòng"
Sở Sở trăm lần không muốn: “Không được, anh đã chọn đại mạo hiểm rồi thì không được sửa lại"
Tôi thao, con bà nó, không phải chỉ là miệng đối miệng đút miếng táo thôi sao, cũng không phải hôn môi, tôi một đại nam nhân, sợ cái gì chứ?
Tôi cầm lấy miếng táo, ngậm lên môi, nhìn Tô Chiêm một chút, xác định hắn sẽ không đem tôi đánh một trận rồi ném đi mới ngẩng đầu lên chậm rãi hướng tới gần hắn.
Má ơi, hai nam nhân, mọi người nói xem hắn nhìn tôi chằm chằm làm gì nhỉ? Làm cho tâm trí tôi ngẩn ngơ, tôi xem khoảng cách từ miếng táo đến môi hắn, đơn giản nhắm hai mắt lại. Suy đoán khoảng cách, sắp đến rồi, nhanh lên, hắn mau tiếp a, làm sao còn chưa tiếp a!
Bỗng nhiên, “Bịch" miếng táo rơi mất, sau đó tôi đụng phải cái gì? Mềm mại, nong nóng, ẩm ướt.
“A……" Mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt phóng to trước mắt, mới ý thức được giờ khắc này môi của chúng tôi dĩ nhiên là đang dính vào nhau rồi. Tôi đột nhiên nhảy về phía sau, suýt chút nữa đụng vào bàn trà.
Tôi đứng ở nơi xa xa, nhìn khuôn mặt sững sờ của Tô Chiêm, hận không thể nhảy xuống lam sắc đa não hà. Hắn xem tôi là bằng hữu, là huynh đệ, tôi lại…… Tôi lại cợt nhả hắn, tôi biến thái a!
(Lam sắc đa não hà: bài hát Màu xanh sông Danube. Trong bài hát sông Danube có màu xanh, có hương vị của hoa tươi khiến tâm tình thoải mái)
“Không sao, tiếp tục đi." Cũng còn may Tô Chiêm đại nhân độ lượng, không so đo.
Vòng thứ hai, người thua là Tô Chiêm, người hỏi vẫn là Sở Sở, hắn chọn lời thật lòng. Tôi không ngừng nháy mắt với Sở Sở, ra hiệu cho nó, Tô Chiêm là khách, đừng quá trớn.
Sở Sở hỏi: “Tô Chiêm ca, nụ hôn đầu của anh vẫn còn chứ?"
Tô Chiêm nói: “Không còn rồi" Kỳ thực có thể hiểu, Tô Chiêm lớn lên đẹp trai như vậy, bạn gái khẳng định đựng đầy một giỏ, nụ hôn đầu khẳng định đã sớm mất.
Tô Chiêm lại bổ sung một câu: “Ngay lúc nãy đã không còn"
Tôi che miệng, dường như bị sét đánh trúng. Trong nháy mắt cảm giác mình là kẻ ác mang tội lớn, tôi cợt nhã bằng hữu thì thôi, còn chiếm nụ hôn đầu của người ta, tôi rất không phải người a!
Nhưng mà kẻ cầm đầu – Sở Sở lại cười đến không biết trời cao đất rộng: “Được rồi, ngày hôm nay đến đây thôi, không quấy rầy các anh nữa. Đúng rồi, ca, bang của em có mấy em gái rất thích anh, em giúp anh cự tuyệt"
“Chờ chút, anh không có bạn gái a, em sao lại giúp anh từ chối chứ?"
Sở Sở ý tứ sâu xa nhìn Tô Chiêm một chút, nói với tôi: “Ca, lòng tham của anh không được quá lớn nha, cẩn thận chết như thế nào cũng không biết"
“Em nói linh tinh gì vậy hả? Này……" Sở Sở đi lên lầu.
“Tiểu Kiền, tôi cũng phải về rồi" Tô Chiêm dọn dẹp đồ vật xong cũng phải về rồi.
Tôi dè dặt hỏi hắn: “Chờ chút, tôi mới vừa……Cậu không giận chứ?" Thật lo hắn vì chuyện này mà giận tôi, tôi không phải đã chọc giận hắn chứ, ngộ nhỡ huynh đệ đều không làm được, oan uổng này quá lớn a.
“Cái kia, muội muội tôi có lúc nó cứ như vậy, nhưng nó không có ý gì xấu, còn chuyện ngày hôm nay, tôi thật sự xin lỗi……Tôi……"
“Tôi không trách cậu, tôi phải về rồi"
“Vậy tôi đưa cậu đi"
“Ừm" Hắn không từ chối.
Tôi cùng hắn chạy tới nhà ga đã mười hai giờ, vào lúc này đừng nói xe công cộng, taxi dù (taxi không hợp pháp) cũng không có, tôi cuối cùng cũng không thể để hắn đi bộ về nhà, hay ngủ ở ngoài đường một đêm.
Tôi nói: “Nếu không, cậu về nhà tôi ngủ tạm một đêm đi?"
“Cậu nhất định bắt tôi đến nhà cậu ngủ?" Hắn nhìn tôi, lại lặp lại một lần nữa.
“Đương nhiên! Lời tôi từng nói sẽ không đổi ý đâu? Chúng ta là bạn tốt, anh em tốt mà, đến nhà tôi ngủ một đêm thì có làm sao? Tuy rằng nhà tôi hơi nhỏ, nhưng là vẫn có giường cho cậu ngủ, cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu ngủ phòng khách. Tôi nghĩ rồi, cậu ngủ ở phòng tôi đi, trong phòng tôi có chăn giường, tôi ngủ ở phòng khách"
“Không cần"
“Sao?"
“Tôi thấy giường của cậu cũng không nhỏ, hai người có thể cùng ngủ"
Về đến nhà, tôi giúp Tô Chiêm tìm một bộ đồ ngủ, để hắn đi tắm trước. Trong lúc hắn tắm, tôi lấy bài thi ra bắt đầu giải đề, ngày hôm nay rối loạn cả ngày, bài tập cũng chưa làm.
Không biết qua bao lâu, Tô Chiêm đã tắm xong, đi tới, tôi đang suy tư đề bài, không nhìn thấy hắn. Hắn ngồi ở phía sau tôi, một cái tay vòng qua tay tôi, có cảm giác như nắm lấy tay tôi, hắn chỉ vào đề bài trước mặt tôi nói: “Đề bài này suy nghĩ của cậu là đúng, nhưng cách giải này là sai"
Sau đó hắn lấy bút của tôi, viết lên lên giấy nháp, cách làm từ đầu tới cuối cho tôi một lần.
“Được rồi, cách giải này tôi cũng biết"
Hắn chỉ chỉ một đề phía dưới: “Vậy cậu làm bài này cho tôi xem"
Tôi nhắm mắt, đoạt lấy bút, làm bộ bày ra dáng vẻ đã hiểu, liếc mắt nhìn đề bài, cái đề bài quái quỷ gì đây? Nhìn thế nào cũng không hiểu? Tôi lại nhìn một lần, nhìn lại một lần, còn nhìn thêm một lần…… Vẫn là không hiểu.
Tôi chống cằm làm bộ suy nghĩ, bút bỗng nhiên bị hắn đoạt lấy, hắn lại bắt đầu giải bài.
Để cho tiện tính toán, hắn lại ngồi sát tôi thêm một chút, hai cái tay duỗi tới, một bên giảng giải, một bên tính toán.
Hắn giải những bài mà bình thường tôi không sao hiểu nổi, hiện tại tôi thật muốn cảm thán một câu: IQ chênh lệch đúng là không thể vượt qua a!
Giải vài bài, tôi cũng buồn ngủ, thả bài thi xuống, chuẩn bị đi tắm rửa, nhìn mình và hắn một chút, đột nhiên kinh sợ.
Tô Chiêm còn đang giúp tôi giải đề bài cuối cùng, nhiều khả năng sẽ không chú ý tới, hai cái tay hắn hoàn toàn đem tôi bỏ trong l*ng ngực, tư thế này, thật rất ám muội!
Tôi muốn đứng lên, hắn bỗng nhiên nhắc nhở nói: “Đừng nhúc nhích" Hơi thở phả vào lỗ tai tôi, có chút ngứa. Bởi vì thân thể rất gần, tôi bỗng nhiên cảm giác được chỗ đó của hắn có biến hóa…… Hắn vòng lấy tay của tôi không cho thu về, còn vuốt ve trên vai của tôi.
Tôi đột nhiên đẩy hắn ra đứng lên: “Tôi đi tắm, cậu……Cậu nghỉ sớm một chút đi."
Tôi bứt tốc như chạy đua trăm mét để chạy vào buồng tắm, khóa cửa, tắm tới lạnh hết cả người, phát hiện hắn còn chưa ngủ.
“Cậu ngủ giường tôi đi, tôi ngủ phòng khách" Nói xong tôi lấy chăn trong ngăn kéo ra.
Hắn bỗng nhiên kéo cánh tay của tôi lại: “Phòng khách lạnh, ngủ ở đây đi"
“Cái kia, tôi sợ cậu không quen cùng người khác chen một cái giường"
“Không sao"
“Cái kia…… Tôi lo lắng……"
“Sao lại phí lời như vậy!" Nói xong tôi nhận một trận thiên phiên địa chuyển (trời long đất lở), hoàn toàn bị hắn đẩy ngã xuống giường. Hắn dùng tay chống đỡ lấy thân thể, nằm sấp phía trên tôi, nhìn tôi chằm chằm. Đồ ngủ của tôi cho hắn mặc có chút nhỏ, lộ ra hơn một nửa l*ng ngực, ánh mắt tôi nhìn xuống dưới, hắn có cơ bụng, tôi đố kị a.
Hắn nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, nói thật, ánh mắt kia, nhìn tôi như baby, thật không dễ chịu a.
Tôi đang muốn đẩy hắn ra thì hắn thả tôi ra, nằm xuống bên cạnh tôi: “Ngủ đi"
Hai chúng tôi mỗi người nằm một bên, cùng nhau đờ người nhìn trần nhà. Chăn hơi nhỏ, hai đại nam nhân dùng thực sự rất miễn cưỡng.
Tôi nói: “Tôi đi lấy thêm chăn, tôi ngủ sẽ giật chăn, làm cậu lạnh sẽ không tốt"
“Không cần" Hắn nói xong nghiêng người sang nhìn tôi: “Giường hơi nhỏ, để hai cái chăn thì càng chiếm không gian"
Cũng đúng, vậy thì mặc kệ, nói xong tôi liền nhắm mắt lại tìm Chu công chơi mạt chược (ngủ thiếp đi)
Sáu giờ, đồng hồ báo thức vang lên, tôi từ trên giường ngồi dậy, không biết đụng vào vật gì, mũi đau đớn một trận, tỉnh cả ngủ.
Tôi bưng mũi, thống khổ mở mắt ra, nhìn tôi như thế, bưng nửa bên mặt đau đến ngao ngao gọi Tô Chiêm, diễn một trò cười.
“Cậu là cương thi a? Làm gì bỗng nhiên bật dậy?" Tô Chiêm kẻ ác cáo trạng trước (người xấu còn nguỵ biện)
“Hết cách rồi, đây là thói quen của tôi, tiếng chuông vừa vang liền muốn rời giường. Nhất niên chi kế tại vu xuân, nhất nhật chi kế tại vu thần (Kế hoạch của một năm bất đầu vào mùa xuân, Kế hoạch của một ngày bắt đầu vào sáng sớm), nghe qua chưa? Đừng cản tôi, tôi ta muốn giải toả a.
“Khắc khổ như thế?"
“……"
Tôi đi giày vào, chuẩn bị đi vào toilet, quay đầu nhìn hắn một chút, trong lòng cảm thấy kỳ quái, hắn rõ ràng ngủ bên cạnh tôi, tôi từ chính diện bật dậy, làm sao lại đụng vào hắn? Lẽ nào……
“Đúng rồi, cậu vừa lén lén lút lút ngồi đó làm gì?"
Hắn quả nhiên chột dạ sờ sờ mũi: “Tôi buộc dây giày a, ai biết cậu bỗng nhiên bật dậy, dọa tôi một trận"
Hóa ra là như vậy, là tôi nghĩ nhiều rồi.
Buổi trưa chủ nhật, tôi cùng Tô Chiêm trở về trường học.
Lối vào trạm tàu điện ngầm, tôi đang muốn đi xuống cầu thang, hắn bỗng nhiên nói với tôi: “Cậu xuống làm gì?"
Tôi ngớ ra chừng ba giây đồng hồ, nhìn dáng dấp kia của hắn, giống như chưa từng thấy tàu điện ngầm. Tôi nói: “Đón tàu điện ngầm a" Hắn một mặt mê man nhìn chung quanh, tôi đây càng hoài nghi: “Cậu không biết…… Chưa từng đón tàu điện ngầm sao?"
Tô Chiêm ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, tôi bình thường ra ngoài đều lái……đón taxi"
Tôi nói: “Nha, cậu thật sự có tiền!"
Tôi vẫn cảm thấy hắn đang gạt tôi, thế kỷ hai mươi mốt, cũng không phải thời Dân quốc, ai còn chưa từng đón tàu điện ngầm chứ?
Mãi đến tận lúc mua vé, tiến vào tàu điện ngầm, hắn đứng ngốc ra, nhìn chung quanh, như kẻ ngốc. Cũng không biết vịn vào tay vịn để giữ thăng bằng, tàu điện ngầm khởi động, thân thể hắn bỗng nhiên nghiêng sang một bên, tôi vội vàng đưa tay kéo tay hắn lại, giúp hắn giữ vững thăng bằng lại.
Lần này tôi tin, người này đúng là chưa từng đi tàu điện ngầm.
“Vịn vào" Tôi nhắc nhở hắn.
Hiện tại phát hiện, cùng hắn đón tàu điện ngầm thật rất mất mặt a, tôi dời ánh mắt, làm bộ không quen biết hắn.
Bỗng nhiên cánh tay căng thẳng, là hắn nắm lấy tay tôi. Tôi mờ mịt nhìn hắn, nhìn hắn nắm lấy tay tôi, đại ca, tôi là tay vịn cho anh nắm sao, anh nắm tay tôi là chuyện gì hả?
Quên đi, hiện tại nhiều người, tay vịn đều không còn chỗ trống, để hắn nắm đi, tránh việc hắn té tôi phải dẫn hắn nhập viện nữa.
Tôi quyết định, chờ lúc ra khỏi tàu điện ngầm đường ai nấy đi, tôi về trường học của tôi, hắn về nhà của hắn, sau đó cả đời không qua lại với nhau, cứ quyết định như vậy! Đi cùng với hắn đúng là rất mất mặt.
“Không phải chỉ là đút miếng táo thôi sao, ca, anh thua nha"
Sở Sở còn đang cổ động, tôi đang cố gắng lắng lòng lại, lấy hết sức lực. Đút miếng táo cũng không cần đút như vậy chứ đại ca? Hai chúng ta đều là con trai, miệng đối miệng, tôi……
Tôi lùi một bước nói: “Anh chọn lời thật lòng"
Sở Sở trăm lần không muốn: “Không được, anh đã chọn đại mạo hiểm rồi thì không được sửa lại"
Tôi thao, con bà nó, không phải chỉ là miệng đối miệng đút miếng táo thôi sao, cũng không phải hôn môi, tôi một đại nam nhân, sợ cái gì chứ?
Tôi cầm lấy miếng táo, ngậm lên môi, nhìn Tô Chiêm một chút, xác định hắn sẽ không đem tôi đánh một trận rồi ném đi mới ngẩng đầu lên chậm rãi hướng tới gần hắn.
Má ơi, hai nam nhân, mọi người nói xem hắn nhìn tôi chằm chằm làm gì nhỉ? Làm cho tâm trí tôi ngẩn ngơ, tôi xem khoảng cách từ miếng táo đến môi hắn, đơn giản nhắm hai mắt lại. Suy đoán khoảng cách, sắp đến rồi, nhanh lên, hắn mau tiếp a, làm sao còn chưa tiếp a!
Bỗng nhiên, “Bịch" miếng táo rơi mất, sau đó tôi đụng phải cái gì? Mềm mại, nong nóng, ẩm ướt.
“A……" Mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt phóng to trước mắt, mới ý thức được giờ khắc này môi của chúng tôi dĩ nhiên là đang dính vào nhau rồi. Tôi đột nhiên nhảy về phía sau, suýt chút nữa đụng vào bàn trà.
Tôi đứng ở nơi xa xa, nhìn khuôn mặt sững sờ của Tô Chiêm, hận không thể nhảy xuống lam sắc đa não hà. Hắn xem tôi là bằng hữu, là huynh đệ, tôi lại…… Tôi lại cợt nhả hắn, tôi biến thái a!
(Lam sắc đa não hà: bài hát Màu xanh sông Danube. Trong bài hát sông Danube có màu xanh, có hương vị của hoa tươi khiến tâm tình thoải mái)
“Không sao, tiếp tục đi." Cũng còn may Tô Chiêm đại nhân độ lượng, không so đo.
Vòng thứ hai, người thua là Tô Chiêm, người hỏi vẫn là Sở Sở, hắn chọn lời thật lòng. Tôi không ngừng nháy mắt với Sở Sở, ra hiệu cho nó, Tô Chiêm là khách, đừng quá trớn.
Sở Sở hỏi: “Tô Chiêm ca, nụ hôn đầu của anh vẫn còn chứ?"
Tô Chiêm nói: “Không còn rồi" Kỳ thực có thể hiểu, Tô Chiêm lớn lên đẹp trai như vậy, bạn gái khẳng định đựng đầy một giỏ, nụ hôn đầu khẳng định đã sớm mất.
Tô Chiêm lại bổ sung một câu: “Ngay lúc nãy đã không còn"
Tôi che miệng, dường như bị sét đánh trúng. Trong nháy mắt cảm giác mình là kẻ ác mang tội lớn, tôi cợt nhã bằng hữu thì thôi, còn chiếm nụ hôn đầu của người ta, tôi rất không phải người a!
Nhưng mà kẻ cầm đầu – Sở Sở lại cười đến không biết trời cao đất rộng: “Được rồi, ngày hôm nay đến đây thôi, không quấy rầy các anh nữa. Đúng rồi, ca, bang của em có mấy em gái rất thích anh, em giúp anh cự tuyệt"
“Chờ chút, anh không có bạn gái a, em sao lại giúp anh từ chối chứ?"
Sở Sở ý tứ sâu xa nhìn Tô Chiêm một chút, nói với tôi: “Ca, lòng tham của anh không được quá lớn nha, cẩn thận chết như thế nào cũng không biết"
“Em nói linh tinh gì vậy hả? Này……" Sở Sở đi lên lầu.
“Tiểu Kiền, tôi cũng phải về rồi" Tô Chiêm dọn dẹp đồ vật xong cũng phải về rồi.
Tôi dè dặt hỏi hắn: “Chờ chút, tôi mới vừa……Cậu không giận chứ?" Thật lo hắn vì chuyện này mà giận tôi, tôi không phải đã chọc giận hắn chứ, ngộ nhỡ huynh đệ đều không làm được, oan uổng này quá lớn a.
“Cái kia, muội muội tôi có lúc nó cứ như vậy, nhưng nó không có ý gì xấu, còn chuyện ngày hôm nay, tôi thật sự xin lỗi……Tôi……"
“Tôi không trách cậu, tôi phải về rồi"
“Vậy tôi đưa cậu đi"
“Ừm" Hắn không từ chối.
Tôi cùng hắn chạy tới nhà ga đã mười hai giờ, vào lúc này đừng nói xe công cộng, taxi dù (taxi không hợp pháp) cũng không có, tôi cuối cùng cũng không thể để hắn đi bộ về nhà, hay ngủ ở ngoài đường một đêm.
Tôi nói: “Nếu không, cậu về nhà tôi ngủ tạm một đêm đi?"
“Cậu nhất định bắt tôi đến nhà cậu ngủ?" Hắn nhìn tôi, lại lặp lại một lần nữa.
“Đương nhiên! Lời tôi từng nói sẽ không đổi ý đâu? Chúng ta là bạn tốt, anh em tốt mà, đến nhà tôi ngủ một đêm thì có làm sao? Tuy rằng nhà tôi hơi nhỏ, nhưng là vẫn có giường cho cậu ngủ, cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu ngủ phòng khách. Tôi nghĩ rồi, cậu ngủ ở phòng tôi đi, trong phòng tôi có chăn giường, tôi ngủ ở phòng khách"
“Không cần"
“Sao?"
“Tôi thấy giường của cậu cũng không nhỏ, hai người có thể cùng ngủ"
Về đến nhà, tôi giúp Tô Chiêm tìm một bộ đồ ngủ, để hắn đi tắm trước. Trong lúc hắn tắm, tôi lấy bài thi ra bắt đầu giải đề, ngày hôm nay rối loạn cả ngày, bài tập cũng chưa làm.
Không biết qua bao lâu, Tô Chiêm đã tắm xong, đi tới, tôi đang suy tư đề bài, không nhìn thấy hắn. Hắn ngồi ở phía sau tôi, một cái tay vòng qua tay tôi, có cảm giác như nắm lấy tay tôi, hắn chỉ vào đề bài trước mặt tôi nói: “Đề bài này suy nghĩ của cậu là đúng, nhưng cách giải này là sai"
Sau đó hắn lấy bút của tôi, viết lên lên giấy nháp, cách làm từ đầu tới cuối cho tôi một lần.
“Được rồi, cách giải này tôi cũng biết"
Hắn chỉ chỉ một đề phía dưới: “Vậy cậu làm bài này cho tôi xem"
Tôi nhắm mắt, đoạt lấy bút, làm bộ bày ra dáng vẻ đã hiểu, liếc mắt nhìn đề bài, cái đề bài quái quỷ gì đây? Nhìn thế nào cũng không hiểu? Tôi lại nhìn một lần, nhìn lại một lần, còn nhìn thêm một lần…… Vẫn là không hiểu.
Tôi chống cằm làm bộ suy nghĩ, bút bỗng nhiên bị hắn đoạt lấy, hắn lại bắt đầu giải bài.
Để cho tiện tính toán, hắn lại ngồi sát tôi thêm một chút, hai cái tay duỗi tới, một bên giảng giải, một bên tính toán.
Hắn giải những bài mà bình thường tôi không sao hiểu nổi, hiện tại tôi thật muốn cảm thán một câu: IQ chênh lệch đúng là không thể vượt qua a!
Giải vài bài, tôi cũng buồn ngủ, thả bài thi xuống, chuẩn bị đi tắm rửa, nhìn mình và hắn một chút, đột nhiên kinh sợ.
Tô Chiêm còn đang giúp tôi giải đề bài cuối cùng, nhiều khả năng sẽ không chú ý tới, hai cái tay hắn hoàn toàn đem tôi bỏ trong l*ng ngực, tư thế này, thật rất ám muội!
Tôi muốn đứng lên, hắn bỗng nhiên nhắc nhở nói: “Đừng nhúc nhích" Hơi thở phả vào lỗ tai tôi, có chút ngứa. Bởi vì thân thể rất gần, tôi bỗng nhiên cảm giác được chỗ đó của hắn có biến hóa…… Hắn vòng lấy tay của tôi không cho thu về, còn vuốt ve trên vai của tôi.
Tôi đột nhiên đẩy hắn ra đứng lên: “Tôi đi tắm, cậu……Cậu nghỉ sớm một chút đi."
Tôi bứt tốc như chạy đua trăm mét để chạy vào buồng tắm, khóa cửa, tắm tới lạnh hết cả người, phát hiện hắn còn chưa ngủ.
“Cậu ngủ giường tôi đi, tôi ngủ phòng khách" Nói xong tôi lấy chăn trong ngăn kéo ra.
Hắn bỗng nhiên kéo cánh tay của tôi lại: “Phòng khách lạnh, ngủ ở đây đi"
“Cái kia, tôi sợ cậu không quen cùng người khác chen một cái giường"
“Không sao"
“Cái kia…… Tôi lo lắng……"
“Sao lại phí lời như vậy!" Nói xong tôi nhận một trận thiên phiên địa chuyển (trời long đất lở), hoàn toàn bị hắn đẩy ngã xuống giường. Hắn dùng tay chống đỡ lấy thân thể, nằm sấp phía trên tôi, nhìn tôi chằm chằm. Đồ ngủ của tôi cho hắn mặc có chút nhỏ, lộ ra hơn một nửa l*ng ngực, ánh mắt tôi nhìn xuống dưới, hắn có cơ bụng, tôi đố kị a.
Hắn nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, nói thật, ánh mắt kia, nhìn tôi như baby, thật không dễ chịu a.
Tôi đang muốn đẩy hắn ra thì hắn thả tôi ra, nằm xuống bên cạnh tôi: “Ngủ đi"
Hai chúng tôi mỗi người nằm một bên, cùng nhau đờ người nhìn trần nhà. Chăn hơi nhỏ, hai đại nam nhân dùng thực sự rất miễn cưỡng.
Tôi nói: “Tôi đi lấy thêm chăn, tôi ngủ sẽ giật chăn, làm cậu lạnh sẽ không tốt"
“Không cần" Hắn nói xong nghiêng người sang nhìn tôi: “Giường hơi nhỏ, để hai cái chăn thì càng chiếm không gian"
Cũng đúng, vậy thì mặc kệ, nói xong tôi liền nhắm mắt lại tìm Chu công chơi mạt chược (ngủ thiếp đi)
Sáu giờ, đồng hồ báo thức vang lên, tôi từ trên giường ngồi dậy, không biết đụng vào vật gì, mũi đau đớn một trận, tỉnh cả ngủ.
Tôi bưng mũi, thống khổ mở mắt ra, nhìn tôi như thế, bưng nửa bên mặt đau đến ngao ngao gọi Tô Chiêm, diễn một trò cười.
“Cậu là cương thi a? Làm gì bỗng nhiên bật dậy?" Tô Chiêm kẻ ác cáo trạng trước (người xấu còn nguỵ biện)
“Hết cách rồi, đây là thói quen của tôi, tiếng chuông vừa vang liền muốn rời giường. Nhất niên chi kế tại vu xuân, nhất nhật chi kế tại vu thần (Kế hoạch của một năm bất đầu vào mùa xuân, Kế hoạch của một ngày bắt đầu vào sáng sớm), nghe qua chưa? Đừng cản tôi, tôi ta muốn giải toả a.
“Khắc khổ như thế?"
“……"
Tôi đi giày vào, chuẩn bị đi vào toilet, quay đầu nhìn hắn một chút, trong lòng cảm thấy kỳ quái, hắn rõ ràng ngủ bên cạnh tôi, tôi từ chính diện bật dậy, làm sao lại đụng vào hắn? Lẽ nào……
“Đúng rồi, cậu vừa lén lén lút lút ngồi đó làm gì?"
Hắn quả nhiên chột dạ sờ sờ mũi: “Tôi buộc dây giày a, ai biết cậu bỗng nhiên bật dậy, dọa tôi một trận"
Hóa ra là như vậy, là tôi nghĩ nhiều rồi.
Buổi trưa chủ nhật, tôi cùng Tô Chiêm trở về trường học.
Lối vào trạm tàu điện ngầm, tôi đang muốn đi xuống cầu thang, hắn bỗng nhiên nói với tôi: “Cậu xuống làm gì?"
Tôi ngớ ra chừng ba giây đồng hồ, nhìn dáng dấp kia của hắn, giống như chưa từng thấy tàu điện ngầm. Tôi nói: “Đón tàu điện ngầm a" Hắn một mặt mê man nhìn chung quanh, tôi đây càng hoài nghi: “Cậu không biết…… Chưa từng đón tàu điện ngầm sao?"
Tô Chiêm ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, tôi bình thường ra ngoài đều lái……đón taxi"
Tôi nói: “Nha, cậu thật sự có tiền!"
Tôi vẫn cảm thấy hắn đang gạt tôi, thế kỷ hai mươi mốt, cũng không phải thời Dân quốc, ai còn chưa từng đón tàu điện ngầm chứ?
Mãi đến tận lúc mua vé, tiến vào tàu điện ngầm, hắn đứng ngốc ra, nhìn chung quanh, như kẻ ngốc. Cũng không biết vịn vào tay vịn để giữ thăng bằng, tàu điện ngầm khởi động, thân thể hắn bỗng nhiên nghiêng sang một bên, tôi vội vàng đưa tay kéo tay hắn lại, giúp hắn giữ vững thăng bằng lại.
Lần này tôi tin, người này đúng là chưa từng đi tàu điện ngầm.
“Vịn vào" Tôi nhắc nhở hắn.
Hiện tại phát hiện, cùng hắn đón tàu điện ngầm thật rất mất mặt a, tôi dời ánh mắt, làm bộ không quen biết hắn.
Bỗng nhiên cánh tay căng thẳng, là hắn nắm lấy tay tôi. Tôi mờ mịt nhìn hắn, nhìn hắn nắm lấy tay tôi, đại ca, tôi là tay vịn cho anh nắm sao, anh nắm tay tôi là chuyện gì hả?
Quên đi, hiện tại nhiều người, tay vịn đều không còn chỗ trống, để hắn nắm đi, tránh việc hắn té tôi phải dẫn hắn nhập viện nữa.
Tôi quyết định, chờ lúc ra khỏi tàu điện ngầm đường ai nấy đi, tôi về trường học của tôi, hắn về nhà của hắn, sau đó cả đời không qua lại với nhau, cứ quyết định như vậy! Đi cùng với hắn đúng là rất mất mặt.
Tác giả :
Tố Ngọc