Thỏ Lười Chỉ Ăn Cỏ Quanh Hang
Chương 2: Gặp phụ huynh
Chuyện này phát sinh quá đột nhiên, tôi không thể phản ứng ngay lại được, rõ ràng một giây trước tôi còn chiếm thế thượng phong mà.
Chờ tôi lấy lại tinh thần, mới phát hiện thân thể của hắn đang tiến đến gần tôi, mặt hắn đang chầm chậm phóng to, như muốn chạm vào mặt tôi.
Tim đập rất nhanh, mặt có chút nóng lên, tôi vội vàng đưa tay đẩy hắn ra. Ai ngờ hắn không buông tay, còn tiến thêm một chân vào giữa hai chân tôi, đầu gối của hắn xuyên qua chân tôi chạm vào vách tường, tướng đứng hình chữ u ép tôi vào bảng đen.
Lần này, tôi thật sự ngay cả động đậy một chút cũng không dám, chỉ có thể mạnh mẽ lườm hắn.
Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, hắn đã chết mười lần rồi.
“Thả ra, cậu làm gì vậy?" Tôi gầm nhẹ với hắn.
Mặt với mắt cự ly rất gần, hơi thở của hắn đều toả lên mặt của tôi, hắn cười có chút tà khí: “Cậu nếu như không để ý tới tôi, cậu có tin không? Tôi liền khiến cậu khóc lóc cầu xin tôi"
“Ha? Cái gì? Tôi không để ý tới cậu, cậu có muốn đánh nhau với tôi không? Đến a, một mình đấu hay là gọi đồng bọn, muốn kêu người không?" Tôi cũng không sợ hắn, dù sao hắn là học sinh mới, mới đến, người quen không nhiều. Mà tôi ở đây bằng hữu khắp nơi, tùy tiện gọi là có thể gọi tới mười mấy, đánh hắn một trận chỉ là chuyện nhỏ.
Hắn lạnh lùng liếc tôi một lát, cuối cùng buông tôi ra.
Khà khà, xem đi, hắn quả nhiên là sợ tôi.
Tôi thu tay lại, trở về chổ ngồi của mình, thiệt là, người này trông lịch sự, làm sao khí lực lại như cầm thú thế, tay của tôi bị hắn nắm đến đau.
Tôi giận là thật a, đùa giỡn mà, hắn dùng khí lực lớn như vậy làm gì?
Lúc ăn cơm trưa, tôi không chờ hắn, ai ngờ tôi không chờ hắn, hắn cũng không để ý đến tôi, tự mình đi ăn. Hừ, không để ý thì không để ý! Lúc ăn cơm tối, tôi bực mình cũng không chờ hắn, chuông tan học vang lên tôi liền đi ra khỏi phòng học.
Lúc đi tới cầu thang bỗng nhiên đụng phải hắn, hắn đưa một tay chống lên tường chặn lối đi của tôi: “Tiểu Kiền, cậu còn đang giận tôi?"
Tôi căm tức nhìn hắn: “Cậu biết a? Biết liền cút nhanh lên!"
“Tiểu Kiền, tôi sai rồi, tha thứ cho tôi có được không?"
Tôi không để ý đến hắn, đẩy hắn ra đi về phía trước.
“Tiểu Kiền tôi mời cậu ăn cơm, cậu đừng không để ý tới tôi a"
“Tiểu Kiền tôi mời cậu ăn cơm một tuần, một tháng, một năm……"
Hắn vừa nói vừa đuổi theo, lải nhải, tôi nghe thấy đau hết cả đầu, nói với hắn: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, tôi không giận nữa, thế nhưng cậu cũng không được trêu chọc tôi nữa"
Hắn xin thề, giật đầu đồng ý.
Tô Chiêm rất coi trọng chữ tín, thật sự liên tục mời tôi ăn cơm một tuần. Thứ hai cuối tuần, hắn vẫn ở chỗ cũ mời tôi, tôi nói: “Chuyện kia, một tuần rồi, cậu không cần mời tôi nữa"
“Ai nói mời cậu một tuần?" Hắn đột nhiên rống lên.
Tôi thao! Không phải cậu nói lẽ nào tôi nói? Ai lúc trước còn thề một cách thành khẩn, thế nào lại không nhận? Kết quả hắn nói câu tiếp theo liền khiến tôi không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi nói mời cậu ăn cơm một năm, tôi nói được làm được, ai khuyên tôi cũng không được!"
Tôi hãn, tôi đại hãn, tôi bộc bố hãn, tôi thành cát tư hãn…… (kiểu nói quá như kiểu cạn lời, khô lời, sahara lời… của Việt Nam, hãn: mồ hôi)
Tôi đưa tay sờ sờ trán của hắn, thăm dò nhiệt độ, gật gù: “Ừm, đúng là rất nóng" tay tôi trên đường thu lại thì bị hắn tóm lấy, hắn yên lặng nhìn tôi, trong mắt ẩn chứa sóng lớn nhưng khi đó tôi không hiểu.
“Tiểu Kiền……" Hắn muốn nói lại thôi.
“Cái gì?" Tôi nghi vấn nhìn hắn.
Hắn chần chờ một chút, ánh mắt lưu luyến trên người tôi, bỗng nhiên chuyển qua nơi khác, buông tôi ra: “Không có gì."
“Đúng rồi, Tô Chiêm Chủ nhật này cậu có rảnh không?"
“Chuyện gì?"
“Cũng không có việc lớn gì, chính là muốn hỏi cậu có thời gian không. Cuối tuần này ba mẹ tôi đều ở nhà, muốn mời cậu tới nhà của tôi ăn bữa cơm. Tay nghề của mẹ tôi vô cùng tốt nha, cậu không biết chứ trong lúc tôi ở trường tôi mỗi ngày đều nhớ đến món ăn mẹ tôi làm. Aiz, nếu như cậu không rãnh thì quên đi"
“Không, tôi rãnh" Hắn trả lời rất kiên quyết.
Sáng sớm thứ bảy, tôi đến trạm xe đón hắn, đón được thì hai đứa đón taxi trở về.
Đến nhà, tôi kêu hắn đến phòng khách xem ti vi, sau đó tôi đi giúp mẹ thái rau, mẹ của tôi đẩy tôi ra. “Đi đi đi, theo tiểu soái ca kia đi, ở đây vướng chân vướng tay!"
Sau đó tôi bị đuổi ra, chỉ đành đến phòng khách, Tô Chiêm đang xem TV, không ngừng chuyển kênh, cũng không biết hắn muốn xem cái gì.
Tôi gọt hai quả táo, cắt thành miếng, để vào dĩa, cầm một miếng nếm thử, ngọt vô cùng. Tôi chỉ chỉ cái dĩa với Tô Chiêm: “Ăn táo đi, không cần khách khí"
Tô Chiêm ăn một nửa miếng táo còn lại của tôi, một mặt thỏa mãn: “Ưm, đúng là ngọt thật"
Trong đầu tôi ầm ầm tiếng nổ.
Tôi giống như người máy đứng dậy lên lầu, đẩy cửa ra, theo lời mẹ thường nói: “Làm bài tập" nó lúc này mang tai nghe, ôm máy vi tính, ngón tay gõ phím cũng nhanh thật nha, trong miệng nói cái gì “Xông lên, có một mình hắn thì có gì sợ, đánh hắn! Nãi mụ (bảo mẫu – trong game chắc là mấy con buff máu) nhanh cho nương tử ta thêm máu! Đừng quan tâm ta, ta không chết được đâu!"
Không sai. Đây chính là em gái của tôi, Vân Sở Sở, so với tôi nhỏ hơn hai tuổi, năm nay lớp mười.
Game Online, là thứ nó yêu thích nhất.
Tôi gọi nó, nó cũng không thèm trả lời, tôi hiếu kỳ đi tới. Tôi không có hứng thú với Game Online, cũng không biết nó chơi cái gì. Chỉ biết là bên trong nó điểu khiển một nhân vật đi tới đi lui, nhìn kỹ thì đây là nhân vật nam. Nó là con gái chơi nhân yêu (con trai chơi nhân vật nữ, con gái chơi nhân vật nam)!
“Em sao lại chơi nhân vật nam?" Trên đầu nhân vật nam nó chơi còn mang theo một tên gọi phu quân gì đó, tôi đến nhéo lỗ tai nó: “Còn nhỏ không lo học, bày đặt võng luyến (yêu đương trên mạng)?"
Nó còn nguỵ biện: “Đây không phải là võng luyến, chúng ta quen biết bên ngoài"
“Vậy cũng không cho phép yêu sớm" Nó lườm tôi một lát.
Tôi thừa nhận, tư tưởng của tôi giống như ba tôi, bảo thủ a.
Sở Sở lập tức trả lời: Hắn soái? Cả ngày đâm đầu vào sách giáo khoa y như con mọt sách ngoan ngoãn không ra ngoài, tướng công của em mới đúng là soái không ai sánh kịp a! (mùi bách đâu đây)
Nương tử Sở Sở: Tướng công anh ghen sao? Ha ha, tướng công anh mới soái, anh đẹp trai nhất, yêu anh, ma ma đát! (hành động hôn dùng để biểu đạt tình cảm thuỷ chung với người mình yêu)
Thật không chịu được hai đứa này, tôi vỗ vỗ nó: “Nhanh đi ăn cơm a" Xuống lầu.
Tôi sau khi xuống tới nhỏ giọng nói với Tô Chiêm: “Chuyện này, một lát em gái tôi nếu như hỏi số điện thoại của cậu, đòi chụp ảnh chung, vân vân, cậu chiều theo nó chút nha" Hết cách rồi, ai bảo Sở Sở là bảo bối nhà chúng ta, hơn nữa muội muội tôi là siêu cấp mê gái, Tô Chiêm lại rất thu hút.
Ai ngờ Vân Sở Sở xuống, câu nói đầu tiên là: “Ca, bạn trai anh hả" Còn nói như chuyện bình thường.
Tôi cùng Tô Chiêm là huynh đệ tốt? Làm bẩn danh dự huynh đệ như vậy không phải là hành vi quân tử…… Quên đi, nó vốn không phải quân tử, nó là nữ hán tử.
Tôi la nó một tiếng: “Em nói linh tinh gì vậy?" Sau đó bận bịu giải thích với Tô Chiêm: “Em gái tôi không hiểu chuyện, thích nói lung tung, cậu đừng để ý"
Tô Chiêm đúng là không để ý, Sở Sở nhỏ giọng kháng nghị: “Ca, em ít nhất biết được nhiều thứ hơn anh nha"
Tôi thuận miệng nói: “Em biết chủ nghĩa cách mạng, đạo đức truyền thống sao?"
Vân Sở Sở: “……"
Sở Sở ngồi đối diện chúng tôi ăn táo, ánh mắt lại nhìn Tô Chiêm. Nhìn hồi lâu, bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh Tô Chiêm, tôi cảnh giác nhìn nó, để ngừa hành động thất lễ (như sờ mông, nhéo ngực…) của nó đối với Tô Chiêm. Sở Sở hôm nay đúng là không vượt quá khuôn phép, cũng không có táy máy tay chân. Nó giống như người bình thường, nó nghiêm túc nói với Tô Chiêm: “Anh của tôi đây, tuy rằng mặt hơi xấu xí một chút, không được cao lắm, đầu óc cũng không quá thông minh, nhưng là người thành thật, mong anh lượng thứ a"
“Đương nhiên, tôi tên Tô Chiêm, xin chào"
“Tôi tên Vân Sở Sở, anh cũng gọi tôi là Sở Sở như ảnh là được rồi, ân, sau này tôi cũng là em gái của anh rồi"
Tôi mặt không thay đổi nhìn Tô Chiêm bị muội muội tôi trêu chọc, có chút đau lòng thay Tô Chiêm.
Thiệt là, em gái tôi không biết xem là ưu điểm hay nhược điểm: cùng soái ca như quen thuộc. Không biết “Nương tử" kia trong game có phải là bạn trai ngoài đời của nó? Có điều cũng tốt, nó có bạn trai, không phải vậy nó vừa ý Tô Chiêm kêu tôi làm mối, vậy thì những tháng ngày tốt đẹp của tôi sẽ chấm dứt.
Ba mẹ đều rất yêu thích Tô Chiêm, lúc ăn cơm không ngừng gắp cho hắn. Đặc biệt mẹ tôi quả thực tốt đến mức quá đáng, lúc khen hắn giống minh tinh đang “HOT" nào đó, lúc khen hắn thông minh, lúc khen hắn lễ phép, còn không quên tiện thể hạ thấp tôi.
Mà Vân Sở Sở, nó ăn một miếng cơm, cùng Tô Chiêm giao lưu ánh mắt, nhưng không nói lời nào. Bỗng nhiên, Tô Chiêm gắp một ít ngưu tiên (xx bò) bỏ vào bát tôi, quay đầu nhỏ giọng nói với tôi: “Em gái cậu kêu tôi tôi gắp chút này cho cậu"
Ta nhìn nhìn Tô Chiêm, lại nhìn nhìn Sở Sở. Trời ơi! Các người là dùng ngôn ngữ thần linh để giao lưu? Ngôn ngữ hình thể cấp 4?
Sở Sở lúc này mỉm cười, nhìn chằm chằm tôi cùng Tô Chiêm, ánh mắt sáng lên.
Ngưu tiên dùng để làm gì? Nó – tiểu cô nương 16 tuổi…… Biết những thứ này…… Tôi……
Cơm nước xong, ba mẹ đi ra ngoài tản bộ, tôi, Tô Chiêm, Sở Sở ba người xem ti vi, vô cùng tẻ nhạt.
Sở Sở đề nghị: “Không bằng chúng ta chơi “lời thật lòng hay đại mạo hiểm" đi?"
“Được" Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi mà, tôi liền gật đầu, Tô Chiêm cũng không có ý kiến, bắt đầu thôi.
Vòng thứ nhất, người thua là tôi, tôi chọn Đại Mạo Hiểm, ra yêu cầu là Sở Sở.
“Ân, ca……em cũng không làm khó anh, liền……đút Tô Chiêm ca ăn miếng táo đi" Đút táo cũng không có gì, tôi đưa tay lấy miếng táo, Sở Sở lại bổ sung: “Dùng miệng!"
–Truyện này một chương dài hơn mấy truyện khác quá trời luôn–
Chờ tôi lấy lại tinh thần, mới phát hiện thân thể của hắn đang tiến đến gần tôi, mặt hắn đang chầm chậm phóng to, như muốn chạm vào mặt tôi.
Tim đập rất nhanh, mặt có chút nóng lên, tôi vội vàng đưa tay đẩy hắn ra. Ai ngờ hắn không buông tay, còn tiến thêm một chân vào giữa hai chân tôi, đầu gối của hắn xuyên qua chân tôi chạm vào vách tường, tướng đứng hình chữ u ép tôi vào bảng đen.
Lần này, tôi thật sự ngay cả động đậy một chút cũng không dám, chỉ có thể mạnh mẽ lườm hắn.
Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, hắn đã chết mười lần rồi.
“Thả ra, cậu làm gì vậy?" Tôi gầm nhẹ với hắn.
Mặt với mắt cự ly rất gần, hơi thở của hắn đều toả lên mặt của tôi, hắn cười có chút tà khí: “Cậu nếu như không để ý tới tôi, cậu có tin không? Tôi liền khiến cậu khóc lóc cầu xin tôi"
“Ha? Cái gì? Tôi không để ý tới cậu, cậu có muốn đánh nhau với tôi không? Đến a, một mình đấu hay là gọi đồng bọn, muốn kêu người không?" Tôi cũng không sợ hắn, dù sao hắn là học sinh mới, mới đến, người quen không nhiều. Mà tôi ở đây bằng hữu khắp nơi, tùy tiện gọi là có thể gọi tới mười mấy, đánh hắn một trận chỉ là chuyện nhỏ.
Hắn lạnh lùng liếc tôi một lát, cuối cùng buông tôi ra.
Khà khà, xem đi, hắn quả nhiên là sợ tôi.
Tôi thu tay lại, trở về chổ ngồi của mình, thiệt là, người này trông lịch sự, làm sao khí lực lại như cầm thú thế, tay của tôi bị hắn nắm đến đau.
Tôi giận là thật a, đùa giỡn mà, hắn dùng khí lực lớn như vậy làm gì?
Lúc ăn cơm trưa, tôi không chờ hắn, ai ngờ tôi không chờ hắn, hắn cũng không để ý đến tôi, tự mình đi ăn. Hừ, không để ý thì không để ý! Lúc ăn cơm tối, tôi bực mình cũng không chờ hắn, chuông tan học vang lên tôi liền đi ra khỏi phòng học.
Lúc đi tới cầu thang bỗng nhiên đụng phải hắn, hắn đưa một tay chống lên tường chặn lối đi của tôi: “Tiểu Kiền, cậu còn đang giận tôi?"
Tôi căm tức nhìn hắn: “Cậu biết a? Biết liền cút nhanh lên!"
“Tiểu Kiền, tôi sai rồi, tha thứ cho tôi có được không?"
Tôi không để ý đến hắn, đẩy hắn ra đi về phía trước.
“Tiểu Kiền tôi mời cậu ăn cơm, cậu đừng không để ý tới tôi a"
“Tiểu Kiền tôi mời cậu ăn cơm một tuần, một tháng, một năm……"
Hắn vừa nói vừa đuổi theo, lải nhải, tôi nghe thấy đau hết cả đầu, nói với hắn: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, tôi không giận nữa, thế nhưng cậu cũng không được trêu chọc tôi nữa"
Hắn xin thề, giật đầu đồng ý.
Tô Chiêm rất coi trọng chữ tín, thật sự liên tục mời tôi ăn cơm một tuần. Thứ hai cuối tuần, hắn vẫn ở chỗ cũ mời tôi, tôi nói: “Chuyện kia, một tuần rồi, cậu không cần mời tôi nữa"
“Ai nói mời cậu một tuần?" Hắn đột nhiên rống lên.
Tôi thao! Không phải cậu nói lẽ nào tôi nói? Ai lúc trước còn thề một cách thành khẩn, thế nào lại không nhận? Kết quả hắn nói câu tiếp theo liền khiến tôi không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi nói mời cậu ăn cơm một năm, tôi nói được làm được, ai khuyên tôi cũng không được!"
Tôi hãn, tôi đại hãn, tôi bộc bố hãn, tôi thành cát tư hãn…… (kiểu nói quá như kiểu cạn lời, khô lời, sahara lời… của Việt Nam, hãn: mồ hôi)
Tôi đưa tay sờ sờ trán của hắn, thăm dò nhiệt độ, gật gù: “Ừm, đúng là rất nóng" tay tôi trên đường thu lại thì bị hắn tóm lấy, hắn yên lặng nhìn tôi, trong mắt ẩn chứa sóng lớn nhưng khi đó tôi không hiểu.
“Tiểu Kiền……" Hắn muốn nói lại thôi.
“Cái gì?" Tôi nghi vấn nhìn hắn.
Hắn chần chờ một chút, ánh mắt lưu luyến trên người tôi, bỗng nhiên chuyển qua nơi khác, buông tôi ra: “Không có gì."
“Đúng rồi, Tô Chiêm Chủ nhật này cậu có rảnh không?"
“Chuyện gì?"
“Cũng không có việc lớn gì, chính là muốn hỏi cậu có thời gian không. Cuối tuần này ba mẹ tôi đều ở nhà, muốn mời cậu tới nhà của tôi ăn bữa cơm. Tay nghề của mẹ tôi vô cùng tốt nha, cậu không biết chứ trong lúc tôi ở trường tôi mỗi ngày đều nhớ đến món ăn mẹ tôi làm. Aiz, nếu như cậu không rãnh thì quên đi"
“Không, tôi rãnh" Hắn trả lời rất kiên quyết.
Sáng sớm thứ bảy, tôi đến trạm xe đón hắn, đón được thì hai đứa đón taxi trở về.
Đến nhà, tôi kêu hắn đến phòng khách xem ti vi, sau đó tôi đi giúp mẹ thái rau, mẹ của tôi đẩy tôi ra. “Đi đi đi, theo tiểu soái ca kia đi, ở đây vướng chân vướng tay!"
Sau đó tôi bị đuổi ra, chỉ đành đến phòng khách, Tô Chiêm đang xem TV, không ngừng chuyển kênh, cũng không biết hắn muốn xem cái gì.
Tôi gọt hai quả táo, cắt thành miếng, để vào dĩa, cầm một miếng nếm thử, ngọt vô cùng. Tôi chỉ chỉ cái dĩa với Tô Chiêm: “Ăn táo đi, không cần khách khí"
Tô Chiêm ăn một nửa miếng táo còn lại của tôi, một mặt thỏa mãn: “Ưm, đúng là ngọt thật"
Trong đầu tôi ầm ầm tiếng nổ.
Tôi giống như người máy đứng dậy lên lầu, đẩy cửa ra, theo lời mẹ thường nói: “Làm bài tập" nó lúc này mang tai nghe, ôm máy vi tính, ngón tay gõ phím cũng nhanh thật nha, trong miệng nói cái gì “Xông lên, có một mình hắn thì có gì sợ, đánh hắn! Nãi mụ (bảo mẫu – trong game chắc là mấy con buff máu) nhanh cho nương tử ta thêm máu! Đừng quan tâm ta, ta không chết được đâu!"
Không sai. Đây chính là em gái của tôi, Vân Sở Sở, so với tôi nhỏ hơn hai tuổi, năm nay lớp mười.
Game Online, là thứ nó yêu thích nhất.
Tôi gọi nó, nó cũng không thèm trả lời, tôi hiếu kỳ đi tới. Tôi không có hứng thú với Game Online, cũng không biết nó chơi cái gì. Chỉ biết là bên trong nó điểu khiển một nhân vật đi tới đi lui, nhìn kỹ thì đây là nhân vật nam. Nó là con gái chơi nhân yêu (con trai chơi nhân vật nữ, con gái chơi nhân vật nam)!
“Em sao lại chơi nhân vật nam?" Trên đầu nhân vật nam nó chơi còn mang theo một tên gọi phu quân gì đó, tôi đến nhéo lỗ tai nó: “Còn nhỏ không lo học, bày đặt võng luyến (yêu đương trên mạng)?"
Nó còn nguỵ biện: “Đây không phải là võng luyến, chúng ta quen biết bên ngoài"
“Vậy cũng không cho phép yêu sớm" Nó lườm tôi một lát.
Tôi thừa nhận, tư tưởng của tôi giống như ba tôi, bảo thủ a.
Sở Sở lập tức trả lời: Hắn soái? Cả ngày đâm đầu vào sách giáo khoa y như con mọt sách ngoan ngoãn không ra ngoài, tướng công của em mới đúng là soái không ai sánh kịp a! (mùi bách đâu đây)
Nương tử Sở Sở: Tướng công anh ghen sao? Ha ha, tướng công anh mới soái, anh đẹp trai nhất, yêu anh, ma ma đát! (hành động hôn dùng để biểu đạt tình cảm thuỷ chung với người mình yêu)
Thật không chịu được hai đứa này, tôi vỗ vỗ nó: “Nhanh đi ăn cơm a" Xuống lầu.
Tôi sau khi xuống tới nhỏ giọng nói với Tô Chiêm: “Chuyện này, một lát em gái tôi nếu như hỏi số điện thoại của cậu, đòi chụp ảnh chung, vân vân, cậu chiều theo nó chút nha" Hết cách rồi, ai bảo Sở Sở là bảo bối nhà chúng ta, hơn nữa muội muội tôi là siêu cấp mê gái, Tô Chiêm lại rất thu hút.
Ai ngờ Vân Sở Sở xuống, câu nói đầu tiên là: “Ca, bạn trai anh hả" Còn nói như chuyện bình thường.
Tôi cùng Tô Chiêm là huynh đệ tốt? Làm bẩn danh dự huynh đệ như vậy không phải là hành vi quân tử…… Quên đi, nó vốn không phải quân tử, nó là nữ hán tử.
Tôi la nó một tiếng: “Em nói linh tinh gì vậy?" Sau đó bận bịu giải thích với Tô Chiêm: “Em gái tôi không hiểu chuyện, thích nói lung tung, cậu đừng để ý"
Tô Chiêm đúng là không để ý, Sở Sở nhỏ giọng kháng nghị: “Ca, em ít nhất biết được nhiều thứ hơn anh nha"
Tôi thuận miệng nói: “Em biết chủ nghĩa cách mạng, đạo đức truyền thống sao?"
Vân Sở Sở: “……"
Sở Sở ngồi đối diện chúng tôi ăn táo, ánh mắt lại nhìn Tô Chiêm. Nhìn hồi lâu, bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh Tô Chiêm, tôi cảnh giác nhìn nó, để ngừa hành động thất lễ (như sờ mông, nhéo ngực…) của nó đối với Tô Chiêm. Sở Sở hôm nay đúng là không vượt quá khuôn phép, cũng không có táy máy tay chân. Nó giống như người bình thường, nó nghiêm túc nói với Tô Chiêm: “Anh của tôi đây, tuy rằng mặt hơi xấu xí một chút, không được cao lắm, đầu óc cũng không quá thông minh, nhưng là người thành thật, mong anh lượng thứ a"
“Đương nhiên, tôi tên Tô Chiêm, xin chào"
“Tôi tên Vân Sở Sở, anh cũng gọi tôi là Sở Sở như ảnh là được rồi, ân, sau này tôi cũng là em gái của anh rồi"
Tôi mặt không thay đổi nhìn Tô Chiêm bị muội muội tôi trêu chọc, có chút đau lòng thay Tô Chiêm.
Thiệt là, em gái tôi không biết xem là ưu điểm hay nhược điểm: cùng soái ca như quen thuộc. Không biết “Nương tử" kia trong game có phải là bạn trai ngoài đời của nó? Có điều cũng tốt, nó có bạn trai, không phải vậy nó vừa ý Tô Chiêm kêu tôi làm mối, vậy thì những tháng ngày tốt đẹp của tôi sẽ chấm dứt.
Ba mẹ đều rất yêu thích Tô Chiêm, lúc ăn cơm không ngừng gắp cho hắn. Đặc biệt mẹ tôi quả thực tốt đến mức quá đáng, lúc khen hắn giống minh tinh đang “HOT" nào đó, lúc khen hắn thông minh, lúc khen hắn lễ phép, còn không quên tiện thể hạ thấp tôi.
Mà Vân Sở Sở, nó ăn một miếng cơm, cùng Tô Chiêm giao lưu ánh mắt, nhưng không nói lời nào. Bỗng nhiên, Tô Chiêm gắp một ít ngưu tiên (xx bò) bỏ vào bát tôi, quay đầu nhỏ giọng nói với tôi: “Em gái cậu kêu tôi tôi gắp chút này cho cậu"
Ta nhìn nhìn Tô Chiêm, lại nhìn nhìn Sở Sở. Trời ơi! Các người là dùng ngôn ngữ thần linh để giao lưu? Ngôn ngữ hình thể cấp 4?
Sở Sở lúc này mỉm cười, nhìn chằm chằm tôi cùng Tô Chiêm, ánh mắt sáng lên.
Ngưu tiên dùng để làm gì? Nó – tiểu cô nương 16 tuổi…… Biết những thứ này…… Tôi……
Cơm nước xong, ba mẹ đi ra ngoài tản bộ, tôi, Tô Chiêm, Sở Sở ba người xem ti vi, vô cùng tẻ nhạt.
Sở Sở đề nghị: “Không bằng chúng ta chơi “lời thật lòng hay đại mạo hiểm" đi?"
“Được" Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi mà, tôi liền gật đầu, Tô Chiêm cũng không có ý kiến, bắt đầu thôi.
Vòng thứ nhất, người thua là tôi, tôi chọn Đại Mạo Hiểm, ra yêu cầu là Sở Sở.
“Ân, ca……em cũng không làm khó anh, liền……đút Tô Chiêm ca ăn miếng táo đi" Đút táo cũng không có gì, tôi đưa tay lấy miếng táo, Sở Sở lại bổ sung: “Dùng miệng!"
–Truyện này một chương dài hơn mấy truyện khác quá trời luôn–
Tác giả :
Tố Ngọc