Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá
Chương 35
Editor: Kaori0kawa
Beta 1: Mai_kari
Chân Mạch cứ ngủ suốt như vậy.
Lúc hắn nói về quá khứ với Tiết Minh Dương, hắn còn muốn đem hết những gì giấu trong lòng ra nói, nói xong mọi thứ đã thoải mái, tất cả đều có thể tốt lên. Thế nhưng, khi hắn nói xong, chỉ cảm thấy như đã cởi từng bước từng bước cởi bỏ áo giáp trên người mình ra, không chỉ áo giáp, ngay cả da cũng đều kéo theo, chỉ còn lại có thân thể máu tươi nhễ nhại, nhưng không đau, chỉ là mệt mỏi vô biên từng đợt từng đợt hung mãnh tấn công, khiến hắn mệt đến không thể cảm nhận được gì nữa.
Hắn phảng phất đã mất đi thính giác, thị giác, xúc giác, vị giác, ngay cả cảm giác đau đớn cùng cơ khát cũng mất đi, chỉ còn lại mệt mỏi, thầm nghĩ ngủ một giấc, không muốn nhúc nhích gì. Hắn hoàn toàn không có khái niệm thời gian, trong phòng ngủ vĩnh viễn là rèm cửa màu đen dày nặng nề, không bật đèn. Hắn càng ngủ càng thấy mệt, thế nhưng vẫn ngủ.
Thỉnh thoảng, hắn sẽ đứng lên, đi vào toilet ở phòng khách. Hắn mặc áo ngủ đơn bạc, phảng phất như không cảm thấy lạnh, làm Thẩm An Ninh sợ một trận, luống cuống tay chân nắm lấy áo ba-đờ-xuy khoát lên cho hắn. Hắn nhìn Thẩm An Ninh, một lát mới hiểu được cậu là ai, nhưng không có bất luận biểu tình gì, liền xoay người vào gian phòng, lại tiếp tục ngủ.
Thẩm An Ninh hết cách với hắn, chỉ có thể đem đồ ăn lên, đúng ba bữa gọi hắn dậy, cho ăn. Hắn vô ý thức há miệng ăn hai miếng rồi lắc đầu, ngã xuống ngủ tiếp.
Thẩm An Ninh bực mình tới mức vò cái đầu tóc tai rực rỡ của mình thành một nhúm bùi nhùi lung tung mà chẳng hề hay biết gì. Đến khi Tiết Minh Dương xuất hiện, cậu cũng chẳng còn hơi sức châm chọc khiêu khích, chỉ hy vọng y có thể giúp Chân Mạch một chút.
———————-
Buổi tối, Tiết Minh Dương vừa xuất hiện liền làm cậu giật mình. Y hoàn toàn biến thành một người khác, tóc được cắt rất ngắn, tất cả y phục đều thay đổi, đường nét ngắn gọn lưu sướng, hiển nhiên cũng là hàng hiệu, nhưng từ trên xuống dưới đều không có nhãn hiệu rõ rệt nào, nhìn cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái. Y cũng không dùng nước hoa gì, trái lại càng tăng phần mị lực.
Nhìn dáng dấp y như thế, thật sự rất có thành ý, Thẩm An Ninh cũng tha thứ cho y.
Tiết Minh Dương lật lật tủ quần áo trong phòng Chân Mạch, không tìm thấy chăn dư, liền chạy ra ngoài mua một cái về, đặt ở trên giường, dáng vẻ như chuẩn bị ở đây qua đêm.
Tiếp theo, Cao Kiến Quân cũng lại đây. Thấy thần tình Thẩm An Ninh lo lắng, anh nhẹ giọng an ủi: “Chúng ta đã bất lực, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính Mạch Mạch, và hy vọng Tiết Minh Dương có thể giúp Mạch Mạch vượt qua cửa ải khó khăn này."
Thẩm An Ninh biết anh nói đúng, cũng chỉ nhẫn nại thở dài, rồi theo anh đi.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại. Tiết Minh Dương lập tức nhẫn nại không được nữa, mở TV nho nhỏ trong phòng khách, buồn chán xem kịch.
Bình thường, trong xe, văn phòng cùng trong nhà y đều có điều hòa, đã quen cảnh ấm áp, nên mặc đồ cũng không nhiều, lúc này càng ngồi càng lạnh, thực sự chịu không nổi, đơn giản cũng đành phải vậy, liền mở cái chăn mới mua ra, đắp lên người.
———————-
Lúc Chân Mạch mơ mơ màng màng đi tới, liền thấy ở phòng khác có một con quái vật giống con gấu ngốc ngốc to to đang ngồi ở đó, không khỏi đờ ra, nửa ngày chẳng phản ứng nổi.
Tiết Minh Dương cũng có chút đờ ra, nhìn hắn một hồi, lúc này mới đột nhiên có phản ứng, vội vã nhảy lên, kéo chăn trên người xuống, đắp qua cho hắn, trong miệng lải nhải: “Em cứ thế sẽ cảm lạnh đó, sao không chịu yêu thương chính mình gì hết? Muốn cái gì cứ bảo anh một tiếng…"
Chân Mạch nhàn nhạt nói: “Tôi muốn đi toilet."
Tiết Minh Dương lập tức ôm cả chăn lẫn người vào lòng, đưa hắn đi.
Chân Mạch đứng ở chỗ đó, không động, chỉ nói: “Anh trở về đi."
Tiết Minh Dương cũng rất đanh đá cười cười: “Anh ở thêm một chút, em yên tâm, anh sẽ không quấy rối em, em cứ ngủ một giấc cho đã là được."
Đầu óc vẫn không thanh tỉnh, ủ rũ dày đặc làm hắn đầu váng mắt hoa. Hắn không cải cọ cùng người này, đành nói: “Vậy anh đi ra ngoài đi."
Tiết Minh Dương không dám nói lại, đành lui về phòng khách.
Một lát sau, Chân Mạch mở rộng cửa đi ra, hai tay lạnh lẽo, hiển nhiên là dùng nước lạnh rửa tay, hắn không để ý đến Tiết Minh Dương, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Tiết Minh Dương nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, còn có thân thể thon gầy trong lớp áo ngủ, lòng đau nhức không ngớt, lúc này nhanh chóng theo sau, muốn dìu hắn một chút.
Dường như trong tiềm thức Chân Mạch không muốn đụng chạm người khác, nhưng trong đầu vẫn có một ý thức khác ngăn cản hắn chống cự. Hắn khẽ run lên, lập tức bất động, có vẻ rất thuận theo, ánh mắt nhìn Tiết Minh Dương trống rỗng.
Tiết Minh Dương bỗng nhiên hiểu được điều này, chỉ cảm thấy vô cùng hối hận. Y thật không nên để Chân Mạch nói ra, hẳn là cái gì cũng không hỏi. Cho dù hắn thực là coi mình như thế thân, bản thân cũng có thể phát huy thần kinh thô, mặt dày dây dưa quấn lấy hắn, chết cũng không buông cho đến khi thế thân biến thành chân thân. Vì sao trong lúc nhất thời suy nghĩ không nghĩ ra, nhất định phải buộc hắn nói ra quá khứ, đem những thứ vốn đã mai táng trong lòng máu chảy đầm đìa đào ra? Y một bên loạn nghĩ, một bên nhanh tay nhanh chân đưa hắn lên giường, lập tức dùng chăn bao kín lấy Chân Mạch. May là thảm điện vẫn chạy, ổ chăn còn rất ấm, khiến Tiết Minh Dương yên tâm một chút.
Một lát sau, y cũng lên giường, không dám dùng cùng một cái chăn với Chân Mạch, sợ hắn cảm thấy khổ sở. Y quấn chăn mình mới mua, nằm xuống. Sợ Chân Mạch bỗng nhiên rời giường, y nằm kế bên, chỉ cần hắn nghiêng người một cái, Tiết Minh Dương sẽ tỉnh, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chậm của hắn trong bóng đêm, Tiết Minh Dương mới an tĩnh lại.
——————-
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm An Ninh lại tới nhận ca, thấy đôi mắt gấu trúc của y, không khỏi bật cười, nhưng không châm chọc gì, trong lòng cũng nảy sinh thiện cảm.
Cao Kiến Quân vẫn dùng nụ cười hiền hòa nhìn Chân Mạch, lập tức căn dặn Thẩm An Ninh hai câu rồi rời đi.
Qua một tuần như vậy, Chân Mạch rốt cục tỉnh ngủ. Trời vừa mới sáng, hắn đã mở mắt ra, đứng lên giật rèm cửa sổ, mặc quần áo, đi ra ngoài, thấy Tiết Minh Dương đang ngồi ở sofa uống sữa bò, không khỏi hỏi y: “Sao anh lại ở đây?"
Tiết Minh Dương lấy làm kinh hãi, nhanh chóng ngồi thẳng, cẩn cẩn dực dực nói: “Anh ở đây với em."
Chân Mạch nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn y, dường như chậm rãi nghĩ tới chuyện mấy ngày nay, thần tình bình tĩnh gật đầu, đến ngồi bên cạnh, nói rất ngắn gọn: “Tôi dự định từ chức. Tôi không ký hợp đồng lao động với công ty, theo ‘Luật lao động’ quy định, tôi trả công ty hai tháng tiền lương, từ chức tức thời có hiệu lực."
Tiết Minh Dương cố ý lảng sang chuyện khác: “Mấy ngày này em không ăn uống gì đàng hoàng, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi?"
Chân Mạch vuốt vuốt tóc, đứng dậy vào buồng vệ sinh, mở nước tắm.
Tiết Minh Dương đối với hành động hiện tại của hắn hoàn toàn không hiểu, đành lấy tĩnh chế động, tùy theo ý của hắn.
Qua một hồi lâu, Chân Mạch mới đi ra, tóc ướt đẫm, trên mặt đã có vài phần huyết sắc, cả người có thêm chút sinh khí.
Tiết Minh Dương vội vã chạy lại, muốn lấy khăn lau tóc cho hắn. Chân Mạch lùi ra sau một bước, nhàn nhạt nói: “Những gì tôi nói đều là thật, chúng ta dừng ở đây, sau này không liên quan gì đến nhau nữa."
Thái độ Tiết Minh Dương cũng rất thành khẩn: “Mạch Mạch, anh vì chuyện quá khứ mà xin lỗi em, hy vọng em tha thứ cho anh. Những lúc chúng ta bên nhau, đều là anh không tốt, xử sự không thích hợp. Kỳ thực quá khứ của em anh thật sự không quan tâm, anh đối với em chỉ có tình yêu, sau này sẽ đối xử tốt với em. Hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, đừng quyết định nhanh như thế."
Chân Mạch suy nghĩ một hồi, rồi lãnh tĩnh nói: “Em không có ý khác, chỉ là không còn cảm giác nữa, cho nên không cần…cùng một chỗ nữa. Em…hết cách lên giường với anh, cũng không muốn có quan hệ gì nữa….chỉ là thế thôi. Về phần từ chức, bởi vì em không muốn lại ra ngoài xã giao, tâm lực đã mất rồi, không thể làm một tổng giám đốc cho xứng chức, cho nên quyết định rời khỏi. Về phần cổ phần của em, vốn chính là tiền của anh, vậy cứ trả lại cho anh thôi."
Tiết Minh Dương bất vi sở động, mỉm cười nói: “Đưa cho em chính là đưa cho em, cũng đâu phải cho không, đó là những gì em đạt được. Em làm việc rất tốt. Tất cả cổ đông công ty đều thừa nhận cả, nỗ lực mà em bỏ ra hơn xa những gì công ty hồi báo cho em. Anh hy vọng em có thể ở lại. Gần đây em quá mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi, nghỉ không lương cũng được, cũng không phải anh chiếu cố đặc thù cho em."
Chân Mạch còn muốn nói thêm thì Thẩm An Ninh đã tới. Vừa vào cửa, thấy Chân Mạch dường như khôi phục tinh thần, cậu không khỏi đại hỉ, xông lên kéo kéo hắn, liên thanh hỏi: “Mạch Mạch, cậu dậy rồi à. Ha ha, đi, chúng ta đi uống trà sáng đi, tôi thèm quá rồi."
Cao Kiến Quân tại phía sau cậu, dùng ánh mắt ấm áp nhìn Chân Mạch, cười nói: “Đúng vậy, An Ninh muốn uống lâu rồi mà tôi không có thời gian. Chân Mạch, cậu cùng An Ninh đi đi, buổi trưa tôi sẽ trở về ăn trưa cùng mọi người."
Chân Mạch nhìn hai người bọn họ, trong lòng sạch sẽ như tuyết vừa tan, nở nụ cười: “Được."
Tiết Minh Dương đại hỉ, lập tức nói: “Hôm nay anh không đi làm, anh cũng đi nữa."
Thẩm An Ninh nhìn y nháy mắt liên tục với mình, cảm thấy rất khôi hài, nhưng cũng nguyện ý làm đệm lưng cho y: “Tốt, anh theo trả tiền vậy, rốt cuộc coi như cho anh mặt mũi."
Tiết Minh Dương cười hì hì: “Dạ dạ, tạ chủ long ân."
Chân Mạch thấy Thẩm An Ninh nói như vậy, cũng không phản đối nữa.
————————–
Cao Kiến Quân lái xe một mình. Bọn họ dự định ngồi xe Tiết Minh Dương, trước nhìn phải ngắm, thế nào cũng không nhìn thấy chiếc xe thể thao đỏ tươi kia đâu. Tiết Minh Dương mỉm cười, đi đến bên một chiếc xe Lexus đen (1), có vẻ rất trọng ổn.
Chân Mạch không có biểu tình gì, cũng không hé răng, chỉ có Thẩm An Ninh “Woa woa…" Chỉ huy Tiết Minh Dương, chạy đến Vân Thủy các.
Bữa cơm này ăn thật lâu, Thẩm An Ninh quả nhiên như rất lâu rồi không ăn, từng đợt từng đợt lấy rất nhiều đồ ăn. Chân Mạch nhìn thấy thế, dần dần nở nụ cười, cũng bị hắn khuyến khích ăn rất nhiều. Tiết Minh Dương sợ bản thân tùy tiện nói gì, trái lại phá hủy khẩu vị của hắn, liền ở một bên giả người trong suốt, trong lòng lại thực cao hứng.
————————
Chờ về đến nhà, đã sắp trưa rồi. Chân Mạch nhìn Tiết Minh Dương, trầm ngâm một lát, muốn mở miệng nói. Thẩm An Ninh thấy hắn sắc mặt thấy hắn bất thiện, dường như muốn đuổi kẻ lãng tử đã quay đầu hối lỗi kia đi, vội vã ở một bên rút dao tương trợ. Cậu mở tủ lạnh, nói to: “Mạch Mạch, nhà cậu sao cái gì cũng không có hết vậy? Đi, chúng ta đi siêu thị mua đồ."
Chân Mạch không kịp phản ứng đã bị cậu kéo đi. Tiết Minh Dương rất cảm kích Thẩm An Ninh, nhắm mắt theo đuôi, đi ra cửa chính khu ký túc xá.
Bên cạnh có một siêu thị, cửa ghi bốn chữ “Siêu thị Minh Giai", bên trong lại có vẻ rất lạnh lẽo. Thẩm An Ninh tà tà liếc một cái, hừ lạnh một tiếng, liền lôi kéo Chân Mạch đi qua đường.
Chân Mạch vẫn rất đạm mạc với sự vật chung quanh đều đi đến cửa mới phát hiện siêu thị này tên “Siêu thị Thiên Đô". Hắn nhìn bốn chữ đỏ tươi to lớn, rốt cuộc nhịn không được, quay đầu liếc Tiết Minh Dương một cái.
Thẩm An Ninh hắc hắc cười cười, hứng thú mà nói: “Mạch Mạch, chắc cậu còn chưa biết nhỉ? Hiện tại khu thương mại Thiên Đô cũng mở siêu thị ổn định giá rồi, hơn nữa đâu có Minh Giai, đó có Thiên Đô, ha ha, rất nhiều đồ giá rẻ, sau một thời gian ngắn nửa sợ là siêu thị Minh Giai sẽ chẳng còn nữa."
Nhắc tới làm ăn, Tiết Minh Dương nhất thời định liệu trước, mỉm cười: “Cuộc chiến giá cả mà, thủ đoạn xưa lắm rồi, ai có thực lực người đó thắng, coi ai đấu được với ai."
Chân Mạch không nói cái gì, liền cùng Thẩm An Ninh cùng nhau đi vào.
Bên trong có rất nhiều người, đứng xếp hàng ở bàn thu ngân là cả một hàng dài. Chân Mạch nhìn một chút một ít hàng hoá hắn tương đối quen thuộc, phát hiện giá cả rất thấp, thảo nào hấp dẫn người như thế.
Thẩm An Ninh cầm rất nhiều đồ ăn vặt cùng đồ uống, bỏ đầy cả hai túi. Tiết Minh Dương trả tiền, không khỏi thở dài.
Thẩm An Ninh cảm thấy kinh ngạc, vừa đi vừa nói: “Không phải chứ? Tiết tổng Tiết tổng, mới trả có 100 đồng thôi, anh đã tiếc tới thế rồi ư?"
Chân Mạch ở một bên cười nói: “Anh ta không tiếc tiền đã trả, mà là tiếc tiền thuế."
“Quả nhiên người hiểu anh chỉ có Mạch Mạch." Tiết Minh Dương thấy hắn chịu lên tiếng, nhất thời đại hỉ. “An Ninh, cậu mua nhiêu đó quả thật không tính là nhiều, nhưng nếu như tôi phân phối từ nội bộ công ty ra chứ không mua, sẽ không tính là thu nhập doanh nghiệp, đỡ được tiền thuế doanh thu đó."
Thẩm An Ninh mở lớn mắt, hỏi y: “Thuế doanh thu là bao nhiêu?"
Chân Mạch mỉm cười: “Không đến 7%."
Thẩm An Ninh há miệng: “7 đồng mà anh đã tiếc tới vậy rồi sao? Hiện tại tôi biết anh phát tài bằng cách nào rồi."
Trên mặt Chân Mạch tiếu ý tiệm nùng lại không nói gì thêm.
Tiết Minh Dương nở nụ cười hiền hòa: “An Ninh, cậu đừng có nói tôi thành như vậy chứ, có thể tiết kiệm được thì phải tiết kiệm, chỗ cần bỏ tiền tôi cũng đâu keo kiệt, đây gọi là tiến thối thoả đáng, cử chỉ đúng mực."
Thẩm An Ninh cười ha ha: “Anh cứ thổi phồng lên đi."
Nói xong, bọn họ lại băng qua đường.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng xe hơi nhấn ga cách đó không xa vọt đến.
Chân Mạch rất mẫn cảm, lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc như tên rời cung hướng về phía Thẩm An Ninh lao tới. Hắn không chút nghĩ ngợi, ôm cổ Thẩm An Ninh, đẩy cậu vào ven đường, bản thân lại lạc ở phía sau.
Tiết Minh Dương chỉ chậm hơn hắn một cái nháy mắt. Y tiến lên, vòng tay bảo vệ hai người bọn họ. Bọn họ nhào ra trước quá nhanh, một thời nắm giữ không được cân đối, lảo đảo vài bước, cùng nhau ngã xuống đất. Tiết Minh Dương như thiểm điện nhào lên che trên người Chân Mạch cùng Thẩm An Ninh, nỗ lực dùng thân thể của chính mình bảo vệ bọn họ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một chiếc Mercedes từ hướng ngược lại chạy vọt lại đây, đâm thẳng vào chiếc xe kia. Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn đinh tai nhức óc, Mercedes nặng nề mà đụng vào đầu xe kia, hất nó ra ven đường, ngã vào thân cây ngô đồng thô to mới dừng lại.
Người đi đường nhìn một màn kinh tâm động phách đó đều sợ ngây người.
Cao Kiến Quân trong xe lao ra, nhìn về phía ba người ngã nằm trên đất cách đó không xa, lập tức phán đoán ra bọn họ không có việc gì. Vì vậy nhào ra, giật cái cửa của chiếc xe đã biến hình kia ra, một tay túm lấy tài xế, đè gã ra bãi cỏ. Anh sắc mặt tái mét, ánh mắt tàn nhẫn, hỏi gằn: “Nói, ai kêu mày tới? Tiết Minh hay Cao phu nhân?"
Người nọ bị đập đầu trong khi va chạm, máu chảy rất nhiều nhưng lại không bị thương nặng, lúc này ánh mắt lòe lòe, cắn răng không nói.
Cao Kiến Quân cười lạnh một tiếng: “Mày cũng là dân lăn lộn trên đường, Cao Kiến Quân tao là ai, chỉ sợ mày cũng biết rồi nhỉ? Mày không nói, tao tìm đại ca mày hay đại ca của đại ca mày để hỏi? Mày là đàn em của ai?"
Gã kia có chút hoảng, mặt lộ vẻ do dự.
Tay Cao Kiến Quân siết chặt cổ gã, chậm rãi gằng: “Mày không nói tao cũng có biện pháp tra ra, tới lúc đó, không cần tao nói mày cũng biết hậu quả chứ? Nếu như là người thông minh, hay nhất nghe theo Cao Kiến Quân tao."
Ý chí của gã kia cuối cùng cũng bị áp lực cường đại của anh đánh tan, rốt cục cúi đầu nói: “Là Cao phu nhân."
Cao Kiến Quân thả tay, để gã đứng dậy, nét mặt trở nên hòa hoãn rất nhiều, hờ hững hỏi: “Mày là đàn em của ai?"
Người nọ cúi thấp đầu: “Tôn nhị ca."
Cao Kiến Quân lập tức lấy ra điện thoại di động, bắt đầu gọi.
Lúc này Tiết Minh Dương đã đứng dậy. Y nâng Chân Mạch cùng Thẩm An Ninh lên, gấp gáp hỏi: “Thế nào? Có bị thương không?"
Thẩm An Ninh lắc đầu, lại quan tâm nhìn về phía Cao Kiến Quân.
Chân Mạch nhìn sự thân thiết trong mắt Tiết Minh Dương, lại cúi đầu nhìn về phía cánh tay bị trầy xước tới chảy máu của y, sự đề phòng sâu trong lòng dần dần phai nhạt đi. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Em không sao, còn anh? Có sao không?"
“Tốt cả." Tiết Minh Dương rất hài lòng, buông hắn ra, đi về hướng Cao Kiến Quân.
Thần tình Cao Kiến Quân vô cùng nghiêm túc, cầm điện thoại di động, rõ ràng nói: “Tôn nhị ca, chuyện này là việc nhà của vợ chồng tôi, hy vọng nhị ca đừng tham gia vào. Nếu như Tôn nhị ca thiếu tiền trà, tùy thời hỏi tôi….tốt, tốt, vậy tôi cảm ơn Tôn nhị ca nhiều….không cần khách khí, Tôn nhị ca cũng đừng hiểu lầm, tôi là thật tâm….tốt, tốt, Tôn nhị ca nói quá lời, xin lỗi thì không cần, tôi cũng nghĩ là người dưới không hiểu quy củ, nhận bừa việc, nếu như là nhị ca biết, thế nào lại không cho tôi mặt mũi chứ. Ha ha, nói qua nói lại, tôi còn cần nhị ca giúp tôi một việc….thay tôi truyền lời cho người trong giới, Thẩm An Ninh cùng Chân Mạch hai người kia là bạn tốt của tôi, sau này ai dám động đến bọn họ, đó chính là muốn gây sự với Cao Kiến Quân tôi. Đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt nể mũi, mọi người đều không thoải mái…Tốt, tốt, vậy cảm ơn nhị ca rồi."
Anh mới vừa đi đến, Tiết Minh Dương ở một bên cất cao giọng nói: “Thêm một câu, ai dám động đến hai người kia, cũng là gây sự với Tiết Minh Dương này."
Thanh âm y rất vang, người bên kia hiển nhiên đã nghe được. Cao Kiến Quân nghe xong, cười nói: “Tốt tốt tốt, vậy cảm ơn nhị ca, hôm nào mời nhị ca uống trà."
Lúc này, Thẩm An Ninh nhìn nét mặt trên mặt Chân Mạch trở nên nhu hòa, cười nói: “Mạch Mạch, người này biết sửa chữa, biết lấy công chuộc tội, cậu tạm tha cho y đi."
Chân Mạch cúi đầu, nhoẻn miệng cười.
Beta 1: Mai_kari
Chân Mạch cứ ngủ suốt như vậy.
Lúc hắn nói về quá khứ với Tiết Minh Dương, hắn còn muốn đem hết những gì giấu trong lòng ra nói, nói xong mọi thứ đã thoải mái, tất cả đều có thể tốt lên. Thế nhưng, khi hắn nói xong, chỉ cảm thấy như đã cởi từng bước từng bước cởi bỏ áo giáp trên người mình ra, không chỉ áo giáp, ngay cả da cũng đều kéo theo, chỉ còn lại có thân thể máu tươi nhễ nhại, nhưng không đau, chỉ là mệt mỏi vô biên từng đợt từng đợt hung mãnh tấn công, khiến hắn mệt đến không thể cảm nhận được gì nữa.
Hắn phảng phất đã mất đi thính giác, thị giác, xúc giác, vị giác, ngay cả cảm giác đau đớn cùng cơ khát cũng mất đi, chỉ còn lại mệt mỏi, thầm nghĩ ngủ một giấc, không muốn nhúc nhích gì. Hắn hoàn toàn không có khái niệm thời gian, trong phòng ngủ vĩnh viễn là rèm cửa màu đen dày nặng nề, không bật đèn. Hắn càng ngủ càng thấy mệt, thế nhưng vẫn ngủ.
Thỉnh thoảng, hắn sẽ đứng lên, đi vào toilet ở phòng khách. Hắn mặc áo ngủ đơn bạc, phảng phất như không cảm thấy lạnh, làm Thẩm An Ninh sợ một trận, luống cuống tay chân nắm lấy áo ba-đờ-xuy khoát lên cho hắn. Hắn nhìn Thẩm An Ninh, một lát mới hiểu được cậu là ai, nhưng không có bất luận biểu tình gì, liền xoay người vào gian phòng, lại tiếp tục ngủ.
Thẩm An Ninh hết cách với hắn, chỉ có thể đem đồ ăn lên, đúng ba bữa gọi hắn dậy, cho ăn. Hắn vô ý thức há miệng ăn hai miếng rồi lắc đầu, ngã xuống ngủ tiếp.
Thẩm An Ninh bực mình tới mức vò cái đầu tóc tai rực rỡ của mình thành một nhúm bùi nhùi lung tung mà chẳng hề hay biết gì. Đến khi Tiết Minh Dương xuất hiện, cậu cũng chẳng còn hơi sức châm chọc khiêu khích, chỉ hy vọng y có thể giúp Chân Mạch một chút.
———————-
Buổi tối, Tiết Minh Dương vừa xuất hiện liền làm cậu giật mình. Y hoàn toàn biến thành một người khác, tóc được cắt rất ngắn, tất cả y phục đều thay đổi, đường nét ngắn gọn lưu sướng, hiển nhiên cũng là hàng hiệu, nhưng từ trên xuống dưới đều không có nhãn hiệu rõ rệt nào, nhìn cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái. Y cũng không dùng nước hoa gì, trái lại càng tăng phần mị lực.
Nhìn dáng dấp y như thế, thật sự rất có thành ý, Thẩm An Ninh cũng tha thứ cho y.
Tiết Minh Dương lật lật tủ quần áo trong phòng Chân Mạch, không tìm thấy chăn dư, liền chạy ra ngoài mua một cái về, đặt ở trên giường, dáng vẻ như chuẩn bị ở đây qua đêm.
Tiếp theo, Cao Kiến Quân cũng lại đây. Thấy thần tình Thẩm An Ninh lo lắng, anh nhẹ giọng an ủi: “Chúng ta đã bất lực, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính Mạch Mạch, và hy vọng Tiết Minh Dương có thể giúp Mạch Mạch vượt qua cửa ải khó khăn này."
Thẩm An Ninh biết anh nói đúng, cũng chỉ nhẫn nại thở dài, rồi theo anh đi.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại. Tiết Minh Dương lập tức nhẫn nại không được nữa, mở TV nho nhỏ trong phòng khách, buồn chán xem kịch.
Bình thường, trong xe, văn phòng cùng trong nhà y đều có điều hòa, đã quen cảnh ấm áp, nên mặc đồ cũng không nhiều, lúc này càng ngồi càng lạnh, thực sự chịu không nổi, đơn giản cũng đành phải vậy, liền mở cái chăn mới mua ra, đắp lên người.
———————-
Lúc Chân Mạch mơ mơ màng màng đi tới, liền thấy ở phòng khác có một con quái vật giống con gấu ngốc ngốc to to đang ngồi ở đó, không khỏi đờ ra, nửa ngày chẳng phản ứng nổi.
Tiết Minh Dương cũng có chút đờ ra, nhìn hắn một hồi, lúc này mới đột nhiên có phản ứng, vội vã nhảy lên, kéo chăn trên người xuống, đắp qua cho hắn, trong miệng lải nhải: “Em cứ thế sẽ cảm lạnh đó, sao không chịu yêu thương chính mình gì hết? Muốn cái gì cứ bảo anh một tiếng…"
Chân Mạch nhàn nhạt nói: “Tôi muốn đi toilet."
Tiết Minh Dương lập tức ôm cả chăn lẫn người vào lòng, đưa hắn đi.
Chân Mạch đứng ở chỗ đó, không động, chỉ nói: “Anh trở về đi."
Tiết Minh Dương cũng rất đanh đá cười cười: “Anh ở thêm một chút, em yên tâm, anh sẽ không quấy rối em, em cứ ngủ một giấc cho đã là được."
Đầu óc vẫn không thanh tỉnh, ủ rũ dày đặc làm hắn đầu váng mắt hoa. Hắn không cải cọ cùng người này, đành nói: “Vậy anh đi ra ngoài đi."
Tiết Minh Dương không dám nói lại, đành lui về phòng khách.
Một lát sau, Chân Mạch mở rộng cửa đi ra, hai tay lạnh lẽo, hiển nhiên là dùng nước lạnh rửa tay, hắn không để ý đến Tiết Minh Dương, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Tiết Minh Dương nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, còn có thân thể thon gầy trong lớp áo ngủ, lòng đau nhức không ngớt, lúc này nhanh chóng theo sau, muốn dìu hắn một chút.
Dường như trong tiềm thức Chân Mạch không muốn đụng chạm người khác, nhưng trong đầu vẫn có một ý thức khác ngăn cản hắn chống cự. Hắn khẽ run lên, lập tức bất động, có vẻ rất thuận theo, ánh mắt nhìn Tiết Minh Dương trống rỗng.
Tiết Minh Dương bỗng nhiên hiểu được điều này, chỉ cảm thấy vô cùng hối hận. Y thật không nên để Chân Mạch nói ra, hẳn là cái gì cũng không hỏi. Cho dù hắn thực là coi mình như thế thân, bản thân cũng có thể phát huy thần kinh thô, mặt dày dây dưa quấn lấy hắn, chết cũng không buông cho đến khi thế thân biến thành chân thân. Vì sao trong lúc nhất thời suy nghĩ không nghĩ ra, nhất định phải buộc hắn nói ra quá khứ, đem những thứ vốn đã mai táng trong lòng máu chảy đầm đìa đào ra? Y một bên loạn nghĩ, một bên nhanh tay nhanh chân đưa hắn lên giường, lập tức dùng chăn bao kín lấy Chân Mạch. May là thảm điện vẫn chạy, ổ chăn còn rất ấm, khiến Tiết Minh Dương yên tâm một chút.
Một lát sau, y cũng lên giường, không dám dùng cùng một cái chăn với Chân Mạch, sợ hắn cảm thấy khổ sở. Y quấn chăn mình mới mua, nằm xuống. Sợ Chân Mạch bỗng nhiên rời giường, y nằm kế bên, chỉ cần hắn nghiêng người một cái, Tiết Minh Dương sẽ tỉnh, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chậm của hắn trong bóng đêm, Tiết Minh Dương mới an tĩnh lại.
——————-
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm An Ninh lại tới nhận ca, thấy đôi mắt gấu trúc của y, không khỏi bật cười, nhưng không châm chọc gì, trong lòng cũng nảy sinh thiện cảm.
Cao Kiến Quân vẫn dùng nụ cười hiền hòa nhìn Chân Mạch, lập tức căn dặn Thẩm An Ninh hai câu rồi rời đi.
Qua một tuần như vậy, Chân Mạch rốt cục tỉnh ngủ. Trời vừa mới sáng, hắn đã mở mắt ra, đứng lên giật rèm cửa sổ, mặc quần áo, đi ra ngoài, thấy Tiết Minh Dương đang ngồi ở sofa uống sữa bò, không khỏi hỏi y: “Sao anh lại ở đây?"
Tiết Minh Dương lấy làm kinh hãi, nhanh chóng ngồi thẳng, cẩn cẩn dực dực nói: “Anh ở đây với em."
Chân Mạch nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn y, dường như chậm rãi nghĩ tới chuyện mấy ngày nay, thần tình bình tĩnh gật đầu, đến ngồi bên cạnh, nói rất ngắn gọn: “Tôi dự định từ chức. Tôi không ký hợp đồng lao động với công ty, theo ‘Luật lao động’ quy định, tôi trả công ty hai tháng tiền lương, từ chức tức thời có hiệu lực."
Tiết Minh Dương cố ý lảng sang chuyện khác: “Mấy ngày này em không ăn uống gì đàng hoàng, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi?"
Chân Mạch vuốt vuốt tóc, đứng dậy vào buồng vệ sinh, mở nước tắm.
Tiết Minh Dương đối với hành động hiện tại của hắn hoàn toàn không hiểu, đành lấy tĩnh chế động, tùy theo ý của hắn.
Qua một hồi lâu, Chân Mạch mới đi ra, tóc ướt đẫm, trên mặt đã có vài phần huyết sắc, cả người có thêm chút sinh khí.
Tiết Minh Dương vội vã chạy lại, muốn lấy khăn lau tóc cho hắn. Chân Mạch lùi ra sau một bước, nhàn nhạt nói: “Những gì tôi nói đều là thật, chúng ta dừng ở đây, sau này không liên quan gì đến nhau nữa."
Thái độ Tiết Minh Dương cũng rất thành khẩn: “Mạch Mạch, anh vì chuyện quá khứ mà xin lỗi em, hy vọng em tha thứ cho anh. Những lúc chúng ta bên nhau, đều là anh không tốt, xử sự không thích hợp. Kỳ thực quá khứ của em anh thật sự không quan tâm, anh đối với em chỉ có tình yêu, sau này sẽ đối xử tốt với em. Hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, đừng quyết định nhanh như thế."
Chân Mạch suy nghĩ một hồi, rồi lãnh tĩnh nói: “Em không có ý khác, chỉ là không còn cảm giác nữa, cho nên không cần…cùng một chỗ nữa. Em…hết cách lên giường với anh, cũng không muốn có quan hệ gì nữa….chỉ là thế thôi. Về phần từ chức, bởi vì em không muốn lại ra ngoài xã giao, tâm lực đã mất rồi, không thể làm một tổng giám đốc cho xứng chức, cho nên quyết định rời khỏi. Về phần cổ phần của em, vốn chính là tiền của anh, vậy cứ trả lại cho anh thôi."
Tiết Minh Dương bất vi sở động, mỉm cười nói: “Đưa cho em chính là đưa cho em, cũng đâu phải cho không, đó là những gì em đạt được. Em làm việc rất tốt. Tất cả cổ đông công ty đều thừa nhận cả, nỗ lực mà em bỏ ra hơn xa những gì công ty hồi báo cho em. Anh hy vọng em có thể ở lại. Gần đây em quá mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi, nghỉ không lương cũng được, cũng không phải anh chiếu cố đặc thù cho em."
Chân Mạch còn muốn nói thêm thì Thẩm An Ninh đã tới. Vừa vào cửa, thấy Chân Mạch dường như khôi phục tinh thần, cậu không khỏi đại hỉ, xông lên kéo kéo hắn, liên thanh hỏi: “Mạch Mạch, cậu dậy rồi à. Ha ha, đi, chúng ta đi uống trà sáng đi, tôi thèm quá rồi."
Cao Kiến Quân tại phía sau cậu, dùng ánh mắt ấm áp nhìn Chân Mạch, cười nói: “Đúng vậy, An Ninh muốn uống lâu rồi mà tôi không có thời gian. Chân Mạch, cậu cùng An Ninh đi đi, buổi trưa tôi sẽ trở về ăn trưa cùng mọi người."
Chân Mạch nhìn hai người bọn họ, trong lòng sạch sẽ như tuyết vừa tan, nở nụ cười: “Được."
Tiết Minh Dương đại hỉ, lập tức nói: “Hôm nay anh không đi làm, anh cũng đi nữa."
Thẩm An Ninh nhìn y nháy mắt liên tục với mình, cảm thấy rất khôi hài, nhưng cũng nguyện ý làm đệm lưng cho y: “Tốt, anh theo trả tiền vậy, rốt cuộc coi như cho anh mặt mũi."
Tiết Minh Dương cười hì hì: “Dạ dạ, tạ chủ long ân."
Chân Mạch thấy Thẩm An Ninh nói như vậy, cũng không phản đối nữa.
————————–
Cao Kiến Quân lái xe một mình. Bọn họ dự định ngồi xe Tiết Minh Dương, trước nhìn phải ngắm, thế nào cũng không nhìn thấy chiếc xe thể thao đỏ tươi kia đâu. Tiết Minh Dương mỉm cười, đi đến bên một chiếc xe Lexus đen (1), có vẻ rất trọng ổn.
Chân Mạch không có biểu tình gì, cũng không hé răng, chỉ có Thẩm An Ninh “Woa woa…" Chỉ huy Tiết Minh Dương, chạy đến Vân Thủy các.
Bữa cơm này ăn thật lâu, Thẩm An Ninh quả nhiên như rất lâu rồi không ăn, từng đợt từng đợt lấy rất nhiều đồ ăn. Chân Mạch nhìn thấy thế, dần dần nở nụ cười, cũng bị hắn khuyến khích ăn rất nhiều. Tiết Minh Dương sợ bản thân tùy tiện nói gì, trái lại phá hủy khẩu vị của hắn, liền ở một bên giả người trong suốt, trong lòng lại thực cao hứng.
————————
Chờ về đến nhà, đã sắp trưa rồi. Chân Mạch nhìn Tiết Minh Dương, trầm ngâm một lát, muốn mở miệng nói. Thẩm An Ninh thấy hắn sắc mặt thấy hắn bất thiện, dường như muốn đuổi kẻ lãng tử đã quay đầu hối lỗi kia đi, vội vã ở một bên rút dao tương trợ. Cậu mở tủ lạnh, nói to: “Mạch Mạch, nhà cậu sao cái gì cũng không có hết vậy? Đi, chúng ta đi siêu thị mua đồ."
Chân Mạch không kịp phản ứng đã bị cậu kéo đi. Tiết Minh Dương rất cảm kích Thẩm An Ninh, nhắm mắt theo đuôi, đi ra cửa chính khu ký túc xá.
Bên cạnh có một siêu thị, cửa ghi bốn chữ “Siêu thị Minh Giai", bên trong lại có vẻ rất lạnh lẽo. Thẩm An Ninh tà tà liếc một cái, hừ lạnh một tiếng, liền lôi kéo Chân Mạch đi qua đường.
Chân Mạch vẫn rất đạm mạc với sự vật chung quanh đều đi đến cửa mới phát hiện siêu thị này tên “Siêu thị Thiên Đô". Hắn nhìn bốn chữ đỏ tươi to lớn, rốt cuộc nhịn không được, quay đầu liếc Tiết Minh Dương một cái.
Thẩm An Ninh hắc hắc cười cười, hứng thú mà nói: “Mạch Mạch, chắc cậu còn chưa biết nhỉ? Hiện tại khu thương mại Thiên Đô cũng mở siêu thị ổn định giá rồi, hơn nữa đâu có Minh Giai, đó có Thiên Đô, ha ha, rất nhiều đồ giá rẻ, sau một thời gian ngắn nửa sợ là siêu thị Minh Giai sẽ chẳng còn nữa."
Nhắc tới làm ăn, Tiết Minh Dương nhất thời định liệu trước, mỉm cười: “Cuộc chiến giá cả mà, thủ đoạn xưa lắm rồi, ai có thực lực người đó thắng, coi ai đấu được với ai."
Chân Mạch không nói cái gì, liền cùng Thẩm An Ninh cùng nhau đi vào.
Bên trong có rất nhiều người, đứng xếp hàng ở bàn thu ngân là cả một hàng dài. Chân Mạch nhìn một chút một ít hàng hoá hắn tương đối quen thuộc, phát hiện giá cả rất thấp, thảo nào hấp dẫn người như thế.
Thẩm An Ninh cầm rất nhiều đồ ăn vặt cùng đồ uống, bỏ đầy cả hai túi. Tiết Minh Dương trả tiền, không khỏi thở dài.
Thẩm An Ninh cảm thấy kinh ngạc, vừa đi vừa nói: “Không phải chứ? Tiết tổng Tiết tổng, mới trả có 100 đồng thôi, anh đã tiếc tới thế rồi ư?"
Chân Mạch ở một bên cười nói: “Anh ta không tiếc tiền đã trả, mà là tiếc tiền thuế."
“Quả nhiên người hiểu anh chỉ có Mạch Mạch." Tiết Minh Dương thấy hắn chịu lên tiếng, nhất thời đại hỉ. “An Ninh, cậu mua nhiêu đó quả thật không tính là nhiều, nhưng nếu như tôi phân phối từ nội bộ công ty ra chứ không mua, sẽ không tính là thu nhập doanh nghiệp, đỡ được tiền thuế doanh thu đó."
Thẩm An Ninh mở lớn mắt, hỏi y: “Thuế doanh thu là bao nhiêu?"
Chân Mạch mỉm cười: “Không đến 7%."
Thẩm An Ninh há miệng: “7 đồng mà anh đã tiếc tới vậy rồi sao? Hiện tại tôi biết anh phát tài bằng cách nào rồi."
Trên mặt Chân Mạch tiếu ý tiệm nùng lại không nói gì thêm.
Tiết Minh Dương nở nụ cười hiền hòa: “An Ninh, cậu đừng có nói tôi thành như vậy chứ, có thể tiết kiệm được thì phải tiết kiệm, chỗ cần bỏ tiền tôi cũng đâu keo kiệt, đây gọi là tiến thối thoả đáng, cử chỉ đúng mực."
Thẩm An Ninh cười ha ha: “Anh cứ thổi phồng lên đi."
Nói xong, bọn họ lại băng qua đường.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng xe hơi nhấn ga cách đó không xa vọt đến.
Chân Mạch rất mẫn cảm, lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc như tên rời cung hướng về phía Thẩm An Ninh lao tới. Hắn không chút nghĩ ngợi, ôm cổ Thẩm An Ninh, đẩy cậu vào ven đường, bản thân lại lạc ở phía sau.
Tiết Minh Dương chỉ chậm hơn hắn một cái nháy mắt. Y tiến lên, vòng tay bảo vệ hai người bọn họ. Bọn họ nhào ra trước quá nhanh, một thời nắm giữ không được cân đối, lảo đảo vài bước, cùng nhau ngã xuống đất. Tiết Minh Dương như thiểm điện nhào lên che trên người Chân Mạch cùng Thẩm An Ninh, nỗ lực dùng thân thể của chính mình bảo vệ bọn họ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một chiếc Mercedes từ hướng ngược lại chạy vọt lại đây, đâm thẳng vào chiếc xe kia. Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn đinh tai nhức óc, Mercedes nặng nề mà đụng vào đầu xe kia, hất nó ra ven đường, ngã vào thân cây ngô đồng thô to mới dừng lại.
Người đi đường nhìn một màn kinh tâm động phách đó đều sợ ngây người.
Cao Kiến Quân trong xe lao ra, nhìn về phía ba người ngã nằm trên đất cách đó không xa, lập tức phán đoán ra bọn họ không có việc gì. Vì vậy nhào ra, giật cái cửa của chiếc xe đã biến hình kia ra, một tay túm lấy tài xế, đè gã ra bãi cỏ. Anh sắc mặt tái mét, ánh mắt tàn nhẫn, hỏi gằn: “Nói, ai kêu mày tới? Tiết Minh hay Cao phu nhân?"
Người nọ bị đập đầu trong khi va chạm, máu chảy rất nhiều nhưng lại không bị thương nặng, lúc này ánh mắt lòe lòe, cắn răng không nói.
Cao Kiến Quân cười lạnh một tiếng: “Mày cũng là dân lăn lộn trên đường, Cao Kiến Quân tao là ai, chỉ sợ mày cũng biết rồi nhỉ? Mày không nói, tao tìm đại ca mày hay đại ca của đại ca mày để hỏi? Mày là đàn em của ai?"
Gã kia có chút hoảng, mặt lộ vẻ do dự.
Tay Cao Kiến Quân siết chặt cổ gã, chậm rãi gằng: “Mày không nói tao cũng có biện pháp tra ra, tới lúc đó, không cần tao nói mày cũng biết hậu quả chứ? Nếu như là người thông minh, hay nhất nghe theo Cao Kiến Quân tao."
Ý chí của gã kia cuối cùng cũng bị áp lực cường đại của anh đánh tan, rốt cục cúi đầu nói: “Là Cao phu nhân."
Cao Kiến Quân thả tay, để gã đứng dậy, nét mặt trở nên hòa hoãn rất nhiều, hờ hững hỏi: “Mày là đàn em của ai?"
Người nọ cúi thấp đầu: “Tôn nhị ca."
Cao Kiến Quân lập tức lấy ra điện thoại di động, bắt đầu gọi.
Lúc này Tiết Minh Dương đã đứng dậy. Y nâng Chân Mạch cùng Thẩm An Ninh lên, gấp gáp hỏi: “Thế nào? Có bị thương không?"
Thẩm An Ninh lắc đầu, lại quan tâm nhìn về phía Cao Kiến Quân.
Chân Mạch nhìn sự thân thiết trong mắt Tiết Minh Dương, lại cúi đầu nhìn về phía cánh tay bị trầy xước tới chảy máu của y, sự đề phòng sâu trong lòng dần dần phai nhạt đi. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Em không sao, còn anh? Có sao không?"
“Tốt cả." Tiết Minh Dương rất hài lòng, buông hắn ra, đi về hướng Cao Kiến Quân.
Thần tình Cao Kiến Quân vô cùng nghiêm túc, cầm điện thoại di động, rõ ràng nói: “Tôn nhị ca, chuyện này là việc nhà của vợ chồng tôi, hy vọng nhị ca đừng tham gia vào. Nếu như Tôn nhị ca thiếu tiền trà, tùy thời hỏi tôi….tốt, tốt, vậy tôi cảm ơn Tôn nhị ca nhiều….không cần khách khí, Tôn nhị ca cũng đừng hiểu lầm, tôi là thật tâm….tốt, tốt, Tôn nhị ca nói quá lời, xin lỗi thì không cần, tôi cũng nghĩ là người dưới không hiểu quy củ, nhận bừa việc, nếu như là nhị ca biết, thế nào lại không cho tôi mặt mũi chứ. Ha ha, nói qua nói lại, tôi còn cần nhị ca giúp tôi một việc….thay tôi truyền lời cho người trong giới, Thẩm An Ninh cùng Chân Mạch hai người kia là bạn tốt của tôi, sau này ai dám động đến bọn họ, đó chính là muốn gây sự với Cao Kiến Quân tôi. Đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt nể mũi, mọi người đều không thoải mái…Tốt, tốt, vậy cảm ơn nhị ca rồi."
Anh mới vừa đi đến, Tiết Minh Dương ở một bên cất cao giọng nói: “Thêm một câu, ai dám động đến hai người kia, cũng là gây sự với Tiết Minh Dương này."
Thanh âm y rất vang, người bên kia hiển nhiên đã nghe được. Cao Kiến Quân nghe xong, cười nói: “Tốt tốt tốt, vậy cảm ơn nhị ca, hôm nào mời nhị ca uống trà."
Lúc này, Thẩm An Ninh nhìn nét mặt trên mặt Chân Mạch trở nên nhu hòa, cười nói: “Mạch Mạch, người này biết sửa chữa, biết lấy công chuộc tội, cậu tạm tha cho y đi."
Chân Mạch cúi đầu, nhoẻn miệng cười.
Tác giả :
Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết