Thịnh Thế Yêu Sủng
Chương 91: Đạt được thần lực
Nhược Ly đứng ở biên giới giữa Thiên giới và Yêu Giới, vừa định hạ chiến thư lần nữa thì đột nhiên một nam nhân dáng dấp hiền lành xuất hiện, ông ta đứng đó nhìn Nhược Ly.
Ngay sau đó ông ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và biểu tình mừng rỡ, ông ta tiến lên một bước muốn kéo Nhược Ly nhưng Nhược Ly lắc mình một cái tránh thoát, thấy ông ta không có ác ý mới không ra tay hạ độc thủ.
Nàng luôn cảm thấy người này rất quen mặt, nhưng hình như nàng rất chán ghét người này, giống như người này đã làm ra chuyện gì đó không thể tha thứ với nàng, nhưng mất một lúc cũng không nhớ ra được.
"Hài tử ngoan, ta chính là phụ hoàng của ngươi!" Thiên đế dịu dàng nói, khóe mắt lóe lên nước mắt kích động. Nhược Ly khẽ cau mày, cảm thấy buồn cười, ông ta đang nói cái gì? Nói ông ta là phụ hoàng của nàng sao? Ý kia không cần nói cũng biết, nàng chính là nữ nhi của Thiên đế?
"Nhưng mà, làm sao trên người ngươi lại có yêu khí, ngươi là tiên thể mà?." Thiên đế kinh hô, lại muốn tiến lên một bước, tuy nhiên lại bị Nhược Ly dùng một lực tinh thần khổng lồ cản lại, ông ta thấy vậy cũng không mạnh mẽ đột phá, mà chỉ thử nói: "Cùng phụ hoàng về nhà có được không?"
Nhược Ly càng nhíu chặt chân mày, trên mặt lộ vẻ khó xử, ngay cả đầu cũng cảm thấy hơi đau, Dạ Ly Lạc đứng bên cạnh vừa thấy liền tiến lên ôm lấy Nhược Ly, để cho nàng tựa vào người mình.
Hắn cũng cảm thấy khó có thể tiếp nhận, hắn biết Nhược Ly làThiên nữ của Thiên giới, chỉ không ngờ nàng lại là nữ nhi của Thiên đế, chuyện này. . . . . . Bọn họ cho rằng nàng chỉ là con của một tiên nhân nào đó trên Thiên giới, không ngờ. . . . . .
Nhược Ly im lặng một lát, sau đó quay đầu lại cười với Dạ Ly Lạc một cái, coi như là an ủi: "Lạc, ta muốn đi Thiên giới một chuyến, chung quy ta vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, trở về đó biết đâu lại nhớ lại được những ký ức trước đây."
Dạ Ly Lạc vốn định ngăn cản nhưng khi nhìn ánh mắt kiên định của Nhược Ly lại không thốt được nên lời, đành gật đầu đồng ý, hắn tin tưởng Nhược Ly có thể tự mình xử lý tốt chuyện này, hơn nữa hắn và Nhược Ly còn tâm ý tương thông nên nếu nàng có chuyện gì, hắn cũng có thể xuất hiện trước tiên để cứu nàng, coi như cũng bớt đi nỗi lo về sau.
Nhược Ly cùng Thiên đế tiến vào Thiên giới, tất cả mọi chuyện đều quá thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến Nhược Ly có chút không thoải mái, đáng tiếc nàng còn chưa kịp phản ứng, Thiên đế lại đột nhiên ra tay. Nhược Ly nhất thời lơi lỏng phòng bị nên cũng không tránh kịp, tuy nàng đối với vị Thiên đế này có phòng bị, nhưng vẫn cảm thấy bọn họ chảy chung dòng máu nên chắc ông ta sẽ không ra tay, nhưng nàng vạn vạn không ngờ rằng Thiên đế lại thật sự xuống tay với nàng.
Nhược Ly bị Thiên đế đánh ngã xuống đất, lúc trước vì trợ cứu Dạ Mị cũng Dạ Quỷ nên yêu khí đã bị hao tổn quá lớn, lúc này lại phải chịu một ngoại lực lớn như thế nên không chống đỡ nổi mà ngất xỉu.
Ngay lúc nàng hôn mê trong lòng cũng tràn đầy bi phẫn, vị phụ thân ruột thịt này không ngờ lại đối xử với nàng như thế, thật còn không bằng heo chó, nàng nhất định sẽ không tha thứ cho ông ta một cách nhẹ nhàng đâu!
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Nhược Ly cũng không cảm thấy thân thể đau đớn nữa mà chỉ cảm thấy giống mình đang ở trong một cái lò luyện ấm áp, thân thể dần dần khôi phục, ý thức cũng dần dần tỉnh táo lại. Toàn thân được bao bọc trong một cỗ ấp áp thoải mái không nói nên lời giống như căn bản nàng chưa từng bị thương.
Nhược Ly thử chậm rãi mở mắt ra, nàng phát hiện thân mình đang ở trong một mảnh ánh sáng màu vàng trong, nàng cúi đầu nhìn qua thân thể của mình, lại vận chuyển yêu khí trong người thì thấy cũng không có bất kỳ nơi nào khó chịu, tất cả công lực đã hoàn toàn khôi phục.
Nhược Ly không khỏi thì thào nói: "Ta đã chết sao?" Nàng vừa thốt lên liền nghe thấy một giọng nói dịu dàng hiền hoà vang lên bên tai: "Không, con à, con chưa chết, con còn sống, chỉ là thân thể của con đang ở trong lĩnh vực do linh lực cuối cùng của ta thành lập được mà thôi."
Nhược Ly toàn thân chấn động vội ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy ở bên cạnh mình có một một mỹ nữ phong hoa tuyệt đại đang lơ lửng, nàng cảm thụ năng lượng ấm áp kia là từ trên người đối phương truyền tới, nàng không khỏi sinh ra một loại cảm giác thân thiết không rõ, mà khuôn mặt của bà ấy và nàng thật sự là quá giống nhau, nàng không nhịn được run giọng hỏi: "Bà là ai? Cái gì gọi là một chút linh lực cuối cùng của bà chứ?"
Nữ nhân giống như nữ thần kia khẽ cười nói: "Ta là Thiên nữ đời trước của thiên giới, mà con, con nên gọi ta. . . . . ." Dừng lại một chút, trong mắt bà dâng lên một tầng hơi nước, chậm rãi nói: "Con nên gọi ta là mẫu thân."
Nhược Ly nghe vậy cảm thấy chuyện mình phỏng đoán trước kia không hề sai, nhưng nghe chính miệng người của Thiên giới nói ra nàng vẫn cảm thấy có hơi khó tiếp nhận, toàn thân nàng chấn động, thất thanh nói: "Cái gì? Ta...ta phải gọi bà là mẫu thân sao? Điều này, điều này làm sao có thể?"
Hai hàng nước mắt từ trên khuôn mặt người kia chảy xuôi xuống, bà ngẹn ngào nói: "Ta không nói dối đâu, con nên gọi ta là mẫu thân, bởi vì con là nữ nhi duy nhất của ta!"
Nhược Ly hoàn toàn mờ mịt, vừa rồi mới xuất hiện một tên phụ hoàng ác độc, lúc này lại nhảy ra một người mẫu thân, ai có thể nói cho nàng biết rốt cuộc nàng phải nên làm như thế nào, toàn thân nàng hơi run rẩy: "Ơ, đây tột cùng là chuyện gì, sao ta lại đột nhiên biến thành nữ nhi duy nhất của Thiên đế, mà tại sao ông ta lại muốn hại ta, bà nói cho ta biết đi, nói cho ta biết đây là chuyện gì xảy ra?"
Nữ nhân kia thở dài một tiếng sau mới chậm rãi nói, chỉ là giọng nói rất nghẹn ngào, hiển nhiên là cũng không kìm hãm được: "Ta đương nhiên muốn nói rất nhiều chuyện với con nhưng ta không có bao nhiêu thời gian, ta đã dùng chút linh lực cuối dùng để có thể dùng linh hồn ở đây đợi con, cũng là vì có một ngày có thể nói cho con biết chân tướng của sự thật. Bây giờ cũng nên khôi phục trí nhớ cho con rồi."
Nữ nhân kia chậm rãi ưu nhã nâng tay phải lên, tức thì Nhược Ly chỉ cảm thấy có một bóng dáng thoáng lên trước mắt, nữ nhân kia cũng đã đi tới trước mặt nàng, Nhược Ly muốn phản kháng, tuy nhiên nàng cảm thấy cả người một chút hơi sức cũng không có, ngón tay của nữ nhân kia đặt ngay tại mi tâm của nàng."Khôi phục đi!"
Một điểm ánh sáng từ đầu ngón tay nữ nhân ảo ảnh lóe sáng, Nhược Ly lập tức cảm giác trong đầu mình giống như bị cự chùy mãnh liệt đập một cái, kịch liệt đau đớn nhất thời bao lấy toàn thân, khiến nàng không tự chủ được kêu thành tiếng.
Những hình ảnh mơ hồ giống như ảo ảnh lúc trước xuất hiện trong đầu dần trở nên rõ ràng, một màn tiếp một màn thoáng qua trước mắt. Ý thức cũng mở rộng vô hạn để dung nạp trí nhớ bất thình lình này.
Đầu nàng đau đớn vô cùng, nước mắt cũng không nhịn được chảy ra, người nam nhân kia, người nam nhân kia là phụ thân trên danh nghĩa của nàng, rốt cuộc ông ta đã làm cái gì?
Sao nàng lại có thể quên, mẫu thân bị đóng đinh trên Thiên trụ để làm kết giới một cách vô cùng bi thảm, nàng bây giờ hối hận đến chết đi được, oán hận mình nóng nảy, tại sao nàng có thể quên mẫu thân cũng thù hận của mình, tại sao có thể quên cừu hận của mình?
"Không --" Nhược Ly khổ sở hô to, vô số tia điện màu đen vây quanh thân thể của nàng không ngừng tàn sát bừa bãi. Khiến cho các đám mây khắp xung quanh đều kích động.
Nhược Ly than nhẹ một tiếng, hai tay quét qua, đám mây xung quanh mới khôi phục bộ dáng lúc trước, lúc này Nhược Ly cũng đã từ từ khôi phục bình thường, không hề co quắp nữa nhưng trong mắt nàng lại tràn đầy vẻ mê mang.
Nhưng sự mê mang lại từ từ bị hận ý thay thế, trong đôi mắt nàng là nỗi bi ai thê lương đến tận xương tủy, ánh mắt như thế khiến mẫu thân Nhược Ly cũng cảm thấy khổ sở, bà đột nhiên thấy hối hận vì đã khiến Nhược Ly nhớ lại những điều trước kia, rốt cuộc có đúng hay không, có còn ý nghĩa gì hay không?
Bà vội ôm Nhược Ly vào trong lòng mình, chán nản nói: "Là mẫu thân có lỗi với con, mới khiến con phải khổ sở như vậy, ta thật sự hi vọng có thể đem nỗi khổ sở của con san hết lên người mẫu thân! Nhưng con à, nếu như mẫu thân không nói cho con biết tất cả thì không biết tên phụ hoàng âm độc kia sẽ lợi dụng con làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì, cho nên con ngoan, sau này có khai chiến cũng không cần phải xuống tay lưu tình với ông ta, nếu không người bị thương tổn chỉ có thể là con, mẫu thân thật không đành lòng."
Nhược Ly lúc này cũng đã bình tĩnh lại, nàng rúc vào trong lòng mẫu thân, lạnh nhạt nói: "Mẫu thân, tại sao lại như vậy, người thiện lương như người tại sao lại gặp phải loại người như ông ta, thế đạo này thật là không công bằng."
Nhược Ly biết đây thời khắc cuối cùng nàng được ở bên mẫu thân, thân thể của mẫu thân thật ra chỉ là ảo ảnh, đợi đến chút linh lực cuối cùng này bị tiêu tán, mẫu thân của nàng cũng sẽ biến mất hoàn toàn trên thế giới này.
Linh hồn bị đóng đinh ở Thiên trụ trọn đời không được siêu sinh, không được đầu thai, không được giải thoát, tan thành mây khói, đến cuối cùng cũng không còn tồn tại.
Đó sự tàn nhẫn đến mức nào, tàn nhẫn đến mức nào?
Vừa nghĩ tới đó nội tâm của nàng lại không thể bình tĩnh, cảm thấy nhất định phải hủy diệt cái gì đó thì mới có thể thoải mái. Nhưng được mẫu thân ôm trong ngực lại khiến nàng thấy rất ấm áp, không để cho nàng lại cảm thấy mình muốn giết người.
Nhược Ly đột nhiên đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, con biết rõ trong thân thể mình còn có linh khí Tiên giới bị phong ấn, người hãy trả lại thần lực cho con đi. Con muốn cùng Thiên Đế quyết chiến một phen. Con muốn phá hủy Thiên trụ của Thiên giới, trả lại sự yên bình cho các người!"
Mẫu thân của Nhược Ly chấn động, thê lương nói: "Con à, sao con phải khổ sở như vậy chứ? Chẳng lẽ con không biết bây giờ con đã là yêu thể, làm sao đột nhiên có thể hấp thu nhiều linh khí Thiên giới như vậy, còn chưa bao giờ có người làm được như thế, vạn nhất nếu có cái gì bất trắc. . . . . ."
Nhưng Nhược Ly lại lạnh lùng nói: "Mẫu thân, chẳng lẽ người muốn con cả đời phải sống trong khổ sở, ông ta và con chỉ có một người có thể còn sống!"
Trong ánh mắt mẫu thân nàng tràn đầy vẻ phức tạp, mặc dù bà muốn Thiên đế chết, nhưng bà thật sự không muốn nữ nhi của mình mạo hiểm. Nhưng với tính tình của Nhược Ly, bà cũng biết một khi nàng đã quyết định thì nhất định sẽ làm cho bằng được, huống chi đây là còn là một lần duy nhất, cũng là một cơ hội cuối cùng có thể giúp nàng mở ra phong ấn, nếu như bỏ qua thì sức mạnh khổng lồ trên người nàng nhất định sẽ vĩnh viễn bị phong bế, như vậy cũng không công bằng với Nhược Ly.
Huống chi, coi như Nhược Ly không gây hấn đánh nhau với Thiên đế một trận, Thiên đế cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, mà ông ta có thực lực sâu không lường được, cho dù có Ám vương giúp một tay, cũng không biết có thể đánh thắng được ông ta hay không, nếu như nhất định là số mạng bị chém giết, vậy không bằng liều lĩnh đánh cuộc một phen, nói không chừng còn có thể có một phần thắng.
Mẫu thân Nhược Ly cắn răng một cái, sau khi suy nghĩ sâu xa nửa ngày cuối cũng cũng trầm trọng gật đầu, nói: "Được rồi, chỉ là, con nhất định không thể hành động theo cảm tình, thời khắc đều phải lấy tính mạng của mình làm trọng, hơn nữa phải chờ Ám vương, nếu không hậu quả không thể lường trước được đâu."
Nhược Ly nặng nề gật đầu, nàng biết chuyện như vậy nhất định sẽ có nguy hiểm nhưng nàng cũng tin tưởng nàng nhất định có thể vượt qua, hóa nguy thành an, vì chính nghĩa luôn luôn chiến thắng.
Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, khẽ thở dài: "Mẫu thân, con nhất định sẽ báo thù cho người! Tin tưởng con, con yêu người! Con hi vọng người có thể được giải thoát, mẫu thân. . . . . ."
Ngay sau đó ông ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và biểu tình mừng rỡ, ông ta tiến lên một bước muốn kéo Nhược Ly nhưng Nhược Ly lắc mình một cái tránh thoát, thấy ông ta không có ác ý mới không ra tay hạ độc thủ.
Nàng luôn cảm thấy người này rất quen mặt, nhưng hình như nàng rất chán ghét người này, giống như người này đã làm ra chuyện gì đó không thể tha thứ với nàng, nhưng mất một lúc cũng không nhớ ra được.
"Hài tử ngoan, ta chính là phụ hoàng của ngươi!" Thiên đế dịu dàng nói, khóe mắt lóe lên nước mắt kích động. Nhược Ly khẽ cau mày, cảm thấy buồn cười, ông ta đang nói cái gì? Nói ông ta là phụ hoàng của nàng sao? Ý kia không cần nói cũng biết, nàng chính là nữ nhi của Thiên đế?
"Nhưng mà, làm sao trên người ngươi lại có yêu khí, ngươi là tiên thể mà?." Thiên đế kinh hô, lại muốn tiến lên một bước, tuy nhiên lại bị Nhược Ly dùng một lực tinh thần khổng lồ cản lại, ông ta thấy vậy cũng không mạnh mẽ đột phá, mà chỉ thử nói: "Cùng phụ hoàng về nhà có được không?"
Nhược Ly càng nhíu chặt chân mày, trên mặt lộ vẻ khó xử, ngay cả đầu cũng cảm thấy hơi đau, Dạ Ly Lạc đứng bên cạnh vừa thấy liền tiến lên ôm lấy Nhược Ly, để cho nàng tựa vào người mình.
Hắn cũng cảm thấy khó có thể tiếp nhận, hắn biết Nhược Ly làThiên nữ của Thiên giới, chỉ không ngờ nàng lại là nữ nhi của Thiên đế, chuyện này. . . . . . Bọn họ cho rằng nàng chỉ là con của một tiên nhân nào đó trên Thiên giới, không ngờ. . . . . .
Nhược Ly im lặng một lát, sau đó quay đầu lại cười với Dạ Ly Lạc một cái, coi như là an ủi: "Lạc, ta muốn đi Thiên giới một chuyến, chung quy ta vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, trở về đó biết đâu lại nhớ lại được những ký ức trước đây."
Dạ Ly Lạc vốn định ngăn cản nhưng khi nhìn ánh mắt kiên định của Nhược Ly lại không thốt được nên lời, đành gật đầu đồng ý, hắn tin tưởng Nhược Ly có thể tự mình xử lý tốt chuyện này, hơn nữa hắn và Nhược Ly còn tâm ý tương thông nên nếu nàng có chuyện gì, hắn cũng có thể xuất hiện trước tiên để cứu nàng, coi như cũng bớt đi nỗi lo về sau.
Nhược Ly cùng Thiên đế tiến vào Thiên giới, tất cả mọi chuyện đều quá thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến Nhược Ly có chút không thoải mái, đáng tiếc nàng còn chưa kịp phản ứng, Thiên đế lại đột nhiên ra tay. Nhược Ly nhất thời lơi lỏng phòng bị nên cũng không tránh kịp, tuy nàng đối với vị Thiên đế này có phòng bị, nhưng vẫn cảm thấy bọn họ chảy chung dòng máu nên chắc ông ta sẽ không ra tay, nhưng nàng vạn vạn không ngờ rằng Thiên đế lại thật sự xuống tay với nàng.
Nhược Ly bị Thiên đế đánh ngã xuống đất, lúc trước vì trợ cứu Dạ Mị cũng Dạ Quỷ nên yêu khí đã bị hao tổn quá lớn, lúc này lại phải chịu một ngoại lực lớn như thế nên không chống đỡ nổi mà ngất xỉu.
Ngay lúc nàng hôn mê trong lòng cũng tràn đầy bi phẫn, vị phụ thân ruột thịt này không ngờ lại đối xử với nàng như thế, thật còn không bằng heo chó, nàng nhất định sẽ không tha thứ cho ông ta một cách nhẹ nhàng đâu!
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Nhược Ly cũng không cảm thấy thân thể đau đớn nữa mà chỉ cảm thấy giống mình đang ở trong một cái lò luyện ấm áp, thân thể dần dần khôi phục, ý thức cũng dần dần tỉnh táo lại. Toàn thân được bao bọc trong một cỗ ấp áp thoải mái không nói nên lời giống như căn bản nàng chưa từng bị thương.
Nhược Ly thử chậm rãi mở mắt ra, nàng phát hiện thân mình đang ở trong một mảnh ánh sáng màu vàng trong, nàng cúi đầu nhìn qua thân thể của mình, lại vận chuyển yêu khí trong người thì thấy cũng không có bất kỳ nơi nào khó chịu, tất cả công lực đã hoàn toàn khôi phục.
Nhược Ly không khỏi thì thào nói: "Ta đã chết sao?" Nàng vừa thốt lên liền nghe thấy một giọng nói dịu dàng hiền hoà vang lên bên tai: "Không, con à, con chưa chết, con còn sống, chỉ là thân thể của con đang ở trong lĩnh vực do linh lực cuối cùng của ta thành lập được mà thôi."
Nhược Ly toàn thân chấn động vội ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy ở bên cạnh mình có một một mỹ nữ phong hoa tuyệt đại đang lơ lửng, nàng cảm thụ năng lượng ấm áp kia là từ trên người đối phương truyền tới, nàng không khỏi sinh ra một loại cảm giác thân thiết không rõ, mà khuôn mặt của bà ấy và nàng thật sự là quá giống nhau, nàng không nhịn được run giọng hỏi: "Bà là ai? Cái gì gọi là một chút linh lực cuối cùng của bà chứ?"
Nữ nhân giống như nữ thần kia khẽ cười nói: "Ta là Thiên nữ đời trước của thiên giới, mà con, con nên gọi ta. . . . . ." Dừng lại một chút, trong mắt bà dâng lên một tầng hơi nước, chậm rãi nói: "Con nên gọi ta là mẫu thân."
Nhược Ly nghe vậy cảm thấy chuyện mình phỏng đoán trước kia không hề sai, nhưng nghe chính miệng người của Thiên giới nói ra nàng vẫn cảm thấy có hơi khó tiếp nhận, toàn thân nàng chấn động, thất thanh nói: "Cái gì? Ta...ta phải gọi bà là mẫu thân sao? Điều này, điều này làm sao có thể?"
Hai hàng nước mắt từ trên khuôn mặt người kia chảy xuôi xuống, bà ngẹn ngào nói: "Ta không nói dối đâu, con nên gọi ta là mẫu thân, bởi vì con là nữ nhi duy nhất của ta!"
Nhược Ly hoàn toàn mờ mịt, vừa rồi mới xuất hiện một tên phụ hoàng ác độc, lúc này lại nhảy ra một người mẫu thân, ai có thể nói cho nàng biết rốt cuộc nàng phải nên làm như thế nào, toàn thân nàng hơi run rẩy: "Ơ, đây tột cùng là chuyện gì, sao ta lại đột nhiên biến thành nữ nhi duy nhất của Thiên đế, mà tại sao ông ta lại muốn hại ta, bà nói cho ta biết đi, nói cho ta biết đây là chuyện gì xảy ra?"
Nữ nhân kia thở dài một tiếng sau mới chậm rãi nói, chỉ là giọng nói rất nghẹn ngào, hiển nhiên là cũng không kìm hãm được: "Ta đương nhiên muốn nói rất nhiều chuyện với con nhưng ta không có bao nhiêu thời gian, ta đã dùng chút linh lực cuối dùng để có thể dùng linh hồn ở đây đợi con, cũng là vì có một ngày có thể nói cho con biết chân tướng của sự thật. Bây giờ cũng nên khôi phục trí nhớ cho con rồi."
Nữ nhân kia chậm rãi ưu nhã nâng tay phải lên, tức thì Nhược Ly chỉ cảm thấy có một bóng dáng thoáng lên trước mắt, nữ nhân kia cũng đã đi tới trước mặt nàng, Nhược Ly muốn phản kháng, tuy nhiên nàng cảm thấy cả người một chút hơi sức cũng không có, ngón tay của nữ nhân kia đặt ngay tại mi tâm của nàng."Khôi phục đi!"
Một điểm ánh sáng từ đầu ngón tay nữ nhân ảo ảnh lóe sáng, Nhược Ly lập tức cảm giác trong đầu mình giống như bị cự chùy mãnh liệt đập một cái, kịch liệt đau đớn nhất thời bao lấy toàn thân, khiến nàng không tự chủ được kêu thành tiếng.
Những hình ảnh mơ hồ giống như ảo ảnh lúc trước xuất hiện trong đầu dần trở nên rõ ràng, một màn tiếp một màn thoáng qua trước mắt. Ý thức cũng mở rộng vô hạn để dung nạp trí nhớ bất thình lình này.
Đầu nàng đau đớn vô cùng, nước mắt cũng không nhịn được chảy ra, người nam nhân kia, người nam nhân kia là phụ thân trên danh nghĩa của nàng, rốt cuộc ông ta đã làm cái gì?
Sao nàng lại có thể quên, mẫu thân bị đóng đinh trên Thiên trụ để làm kết giới một cách vô cùng bi thảm, nàng bây giờ hối hận đến chết đi được, oán hận mình nóng nảy, tại sao nàng có thể quên mẫu thân cũng thù hận của mình, tại sao có thể quên cừu hận của mình?
"Không --" Nhược Ly khổ sở hô to, vô số tia điện màu đen vây quanh thân thể của nàng không ngừng tàn sát bừa bãi. Khiến cho các đám mây khắp xung quanh đều kích động.
Nhược Ly than nhẹ một tiếng, hai tay quét qua, đám mây xung quanh mới khôi phục bộ dáng lúc trước, lúc này Nhược Ly cũng đã từ từ khôi phục bình thường, không hề co quắp nữa nhưng trong mắt nàng lại tràn đầy vẻ mê mang.
Nhưng sự mê mang lại từ từ bị hận ý thay thế, trong đôi mắt nàng là nỗi bi ai thê lương đến tận xương tủy, ánh mắt như thế khiến mẫu thân Nhược Ly cũng cảm thấy khổ sở, bà đột nhiên thấy hối hận vì đã khiến Nhược Ly nhớ lại những điều trước kia, rốt cuộc có đúng hay không, có còn ý nghĩa gì hay không?
Bà vội ôm Nhược Ly vào trong lòng mình, chán nản nói: "Là mẫu thân có lỗi với con, mới khiến con phải khổ sở như vậy, ta thật sự hi vọng có thể đem nỗi khổ sở của con san hết lên người mẫu thân! Nhưng con à, nếu như mẫu thân không nói cho con biết tất cả thì không biết tên phụ hoàng âm độc kia sẽ lợi dụng con làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì, cho nên con ngoan, sau này có khai chiến cũng không cần phải xuống tay lưu tình với ông ta, nếu không người bị thương tổn chỉ có thể là con, mẫu thân thật không đành lòng."
Nhược Ly lúc này cũng đã bình tĩnh lại, nàng rúc vào trong lòng mẫu thân, lạnh nhạt nói: "Mẫu thân, tại sao lại như vậy, người thiện lương như người tại sao lại gặp phải loại người như ông ta, thế đạo này thật là không công bằng."
Nhược Ly biết đây thời khắc cuối cùng nàng được ở bên mẫu thân, thân thể của mẫu thân thật ra chỉ là ảo ảnh, đợi đến chút linh lực cuối cùng này bị tiêu tán, mẫu thân của nàng cũng sẽ biến mất hoàn toàn trên thế giới này.
Linh hồn bị đóng đinh ở Thiên trụ trọn đời không được siêu sinh, không được đầu thai, không được giải thoát, tan thành mây khói, đến cuối cùng cũng không còn tồn tại.
Đó sự tàn nhẫn đến mức nào, tàn nhẫn đến mức nào?
Vừa nghĩ tới đó nội tâm của nàng lại không thể bình tĩnh, cảm thấy nhất định phải hủy diệt cái gì đó thì mới có thể thoải mái. Nhưng được mẫu thân ôm trong ngực lại khiến nàng thấy rất ấm áp, không để cho nàng lại cảm thấy mình muốn giết người.
Nhược Ly đột nhiên đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, con biết rõ trong thân thể mình còn có linh khí Tiên giới bị phong ấn, người hãy trả lại thần lực cho con đi. Con muốn cùng Thiên Đế quyết chiến một phen. Con muốn phá hủy Thiên trụ của Thiên giới, trả lại sự yên bình cho các người!"
Mẫu thân của Nhược Ly chấn động, thê lương nói: "Con à, sao con phải khổ sở như vậy chứ? Chẳng lẽ con không biết bây giờ con đã là yêu thể, làm sao đột nhiên có thể hấp thu nhiều linh khí Thiên giới như vậy, còn chưa bao giờ có người làm được như thế, vạn nhất nếu có cái gì bất trắc. . . . . ."
Nhưng Nhược Ly lại lạnh lùng nói: "Mẫu thân, chẳng lẽ người muốn con cả đời phải sống trong khổ sở, ông ta và con chỉ có một người có thể còn sống!"
Trong ánh mắt mẫu thân nàng tràn đầy vẻ phức tạp, mặc dù bà muốn Thiên đế chết, nhưng bà thật sự không muốn nữ nhi của mình mạo hiểm. Nhưng với tính tình của Nhược Ly, bà cũng biết một khi nàng đã quyết định thì nhất định sẽ làm cho bằng được, huống chi đây là còn là một lần duy nhất, cũng là một cơ hội cuối cùng có thể giúp nàng mở ra phong ấn, nếu như bỏ qua thì sức mạnh khổng lồ trên người nàng nhất định sẽ vĩnh viễn bị phong bế, như vậy cũng không công bằng với Nhược Ly.
Huống chi, coi như Nhược Ly không gây hấn đánh nhau với Thiên đế một trận, Thiên đế cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, mà ông ta có thực lực sâu không lường được, cho dù có Ám vương giúp một tay, cũng không biết có thể đánh thắng được ông ta hay không, nếu như nhất định là số mạng bị chém giết, vậy không bằng liều lĩnh đánh cuộc một phen, nói không chừng còn có thể có một phần thắng.
Mẫu thân Nhược Ly cắn răng một cái, sau khi suy nghĩ sâu xa nửa ngày cuối cũng cũng trầm trọng gật đầu, nói: "Được rồi, chỉ là, con nhất định không thể hành động theo cảm tình, thời khắc đều phải lấy tính mạng của mình làm trọng, hơn nữa phải chờ Ám vương, nếu không hậu quả không thể lường trước được đâu."
Nhược Ly nặng nề gật đầu, nàng biết chuyện như vậy nhất định sẽ có nguy hiểm nhưng nàng cũng tin tưởng nàng nhất định có thể vượt qua, hóa nguy thành an, vì chính nghĩa luôn luôn chiến thắng.
Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, khẽ thở dài: "Mẫu thân, con nhất định sẽ báo thù cho người! Tin tưởng con, con yêu người! Con hi vọng người có thể được giải thoát, mẫu thân. . . . . ."
Tác giả :
Mèo Vẫn Ở Đây