Thịnh Thế Yêu Sủng
Chương 58: Tương kế tựu kế
Mặc dù bọn chúng không thể động đậy nhưng vẫn có thể lên tiếng, trong lúc này tiếng kêu rên vang lên khắp nơi, mấy chục tên thích khách té xuống đất không nhúc nhích được, từng tên khó chịu đến mức hận không thể cắn lưỡi chết đi cho xong, đáng tiếc ngay cả động tác này bọn chúng cũng không làm được.
Lúc này Dạ Quỷ, Dạ Mị cùng Dạ Võng đã xử lý xong đám thích khách ở phòng nghị sự, lúc ba người bọn hắn vừa chạy tới, còn chưa đến gần thì Dạ Mị liền chau mày, trong nháy mắt mở ra một kết giới bảo hộ xung quanh ba người họ.
Dạ Võng thấy vậy cũng cảm thấy không ổn, cảm giác có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cẩn thận nhìn lên liền thấy một đám thích khách nằm la liệt trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng thống khổ giống như ăn phải ***, hắn liền quay đầu lại quát Dạ Mị.
"Ngươi lại cho tiểu thư loại dược gì mà nhìn dọa người như vậy!" Dạ Võng gào xong, Dạ Quỷ cũng liếc mắt nhìn Dạ Mị đầy vẻ tò mò, dược này xem ra cũng không phải là hiền lành gì.
Dạ Mị cười khan hai tiếng, hắn nhìn cảnh tường kinh khủng trước mắt lại nhìn Nhược Ly bên kia, chỉ cảm thấy trò quả thật giỏi hơn thầy rồi, có lẽ chính hắn cũng không ngờ Định Thân cổ kết hợp với Vạn kiến cắn cốt lại có thể tuyệt vời như thế, thật khiến hắn mở rộng tầm mắt, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười kỳ quái.
Dạ Võng vừa nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Dạ Mị liền cảm thấy chắc chắn không có việc gì tốt, cả người run lên, lui về phía sau một bước, cách xa cái tên không bình thường này một chút, nếu không lát nữa hắn ta nổi điên lên thì ở gần hắn lại mang họa vào thân.
"Chơi đã chưa?" Dạ Ly Lạc nhìn Nhược Ly càng ngày càng tận hứng, một đôi mắt đẹp vô cùng tỏa sáng nhìn chằm chằm vào những tên thích khách trước mặt, chói mắt khiến người ta không dời mắt nổi, hắn có hơi ghen tỵ liền cắt ngang thí nghiệm của nàng.
Nhược Ly vẫn chưa chơi đủ nhưng nhìn lũ thích khách này bị nàng chỉnh đến thê thảm không nỡ nhìn, nhớ ra còn phải đem bọn chúng đi bán vì vậy nàng liền dừng tay.
Nàng cẩn thận bỏ hai loại dược này vào Dị Không Gian, sau đó xoay người lại lôi kéo cánh tay Dạ Ly Lạc làm bộ như phải đi, lúc đi vẫn không quên trao một nhiệm vụ nặng nề cho Dạ Võng, "Dạ Võng hộ pháp, những thích khách này làm phiền ngươi đưa đến kỹ viện bán, bạc thu được dùng để tu sửa những nơi bị hư hại, nếu không bán được cho kỹ viện thì bán cho tiệm thuốc làm người thử dược cũng được."
Những thích khách kia vừa nghe tức thì trợn to hai mắt, sao trên đời này lại có người biến thái như vậy, nhiệm vụ ám sát thật bại không những không được chết mà còn bị bán vào kỹ viện, khiến bọn họ sống không bằng chết.
Dạ Ly Lạc nhẹ giọng cười, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cưng chìu nắm ngược lại tay Nhược Ly, vừa đi vừa chậm rãi nói, "Tiểu Nhược Ly, nàng thật nghịch ngợm." Lời này chứa đựng ba phần cưng chiều, sáu phần bất đắc dĩ, chỉ có một phân là giận trách.
Dạ Võng chỉ cảm thấy cả người run lên, khóe miệng như bị rút gân, đến bây giờ hắn vẫn không quen với việc chủ tử nhà mình dịu dàng như thế, vội vàng triệu tập ám
Vệ đến mang những thích khách nửa sống nửa chết đi.
“Đều tại tên ẻo là kia gây họa khiến ta phải khiếng vác mấy tên nửa sống nửa chết này!" Da Võng thu dọn những tên kia mệt đến nổi thở không ra hơi, liếc mắt thấy Dạ Mị đang nhàn nhã đứng một bên xem náo nhiệt, tức thì lại khôi phục lại công phu sư tử hóng của mình, gào lên.
“Chậc chậc, Dạ Võng, xem vẻ mặt của ngươi kìa, sao lại giống như ăn phải **** thế, thật khiến người ta thấy chán ngán." Dạ Mị tựa vào núi giả bên cạnh nhàn nhã phe phẩy quạt, một bộ dáng thanh thản nhìn Dạ Võng thêm dầu vào lửa nói.
Dạ Võng vừa thấy, trong nháy mắt tính khí nóng nảy trổi dậy, hắn hừ lạnh một tiếng, làm như muốn xông tới đánh Dạ Mị, nhưng Dạ Mị vẫn rất bình tĩnh tựa vào núi giả bên cạnh, chiếc quạt đang phe phẩy trên tay cũng không hề run rấy chút nào.
Quả thật, Dạ Võng còn chưa đến gần thì Dạ Qủy đã kéo hắn lại, trách cứ nói, “Lúc này là lúc nào rồi mà hai người các ngươi còn ở đây ồn ào, mau mau sắp xếp chỗ này cho ổn thỏa, gần đây không yên ổn, tất cả đều cảnh giác một chút cho ta!"
Thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Dạ Qủy, Dạ Mị cũng thu hồi bộ dạng lười biếng, sắc mặt cũng hơi nặng nề, lúc nãy đến liên tiếp hai nhóm hiển nhiên không phải chung một hội, xem ra càng ngày càng có nhiều kẻ không chịu nổi sự tịch mịch rồi.
Dạ Võng cũng cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng bằng sự thông minh của hắn, hiển nhiên không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, lại thấy Dạ Qủy hơi nổi giận, hắn nhìn Dạ Mị hừ lạnh một tiếng, dứ dứ quả đấm, sau đó xoay người tiếp tục xử lý chuyện Nhược Ly giao phó.
Đương nhiên hắn cũng không dám chọc giận Nhược Ly. Không nói chủ tử của bọn họ rất sủng ái nàng, mà chính mấy cái chai lọ của nàng cũng có thể khiến hắn không chịu nổi!
Trong tẩm điện, Nhược Ly nhíu mày ngồi bên mép giường nhìn Dạ Ly Lạc đang ngồi đọc sách bên kia, một lát sau nàng mới do dự hỏi: “Lạc, hai nhóm người kia là cùng một hội sao?"
Dạ Ly Lạc nghe nàng hỏi vậy liền nở nụ cười, hắn đã sớm biết Nhược Ly vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cũng đang đợi nàng lên tiếng, Nhược Ly luôn có suy nghĩ của riêng mình, hiện tại yêu lực của nàng còn yếu nên hắn không muốn tạo thêm áp lực cho nàng, tất cả hắn đều chờ nàng lên tiếng trước, nếu không sẽ khiến nàng càng thêm đè nén.
Hắn để sách xuống đi tới bên cạnh nàng, cúi đầu đối diện với đôi mắt chứa đầy sự nghi ngờ của nàng cưng chiều nói: “Không phải một nhóm, nhưng đều là người của Yêu giới."
“Hả? xem ra có rất nhiều người không ủng hộ ta làm Yêu Hoàng, không chừng lát nữa còn có kẻ không phục đến hành thích." Nhược Ly nhướng mày nói, trong giọng nói chứa ngạo khí hủy diệt cả thiên địa.
Dạ Ly Lạc lười biếng bước đến ngồi xuống cạnh Nhược Ly, đưa tay đùa nghịch mái tóc dài bạch kim của nàng, cúi đầu như đang suy tư, một lát sau mới lười biếng lên tiếng: “Vậy thì tới một người giết một người, tới một đôi giết luôn một đôi."
Đối với việc hành thích này hắn cũng không để trong lòng, tuy trời đất bao la nhưng hắn không tin có kể có thể dễ dàng lấy tính mệnh của hắn chứ đừng nói tổn thương Nhược Ly, nếu không thì ám vệ của hắn đã thành bọn vô công rỗi nghề rồi.
“Lạc, ta muốn tìm ra kẻ đứng sau chuyện này, không thể để cho hắn ung dung tự tại được." trong mắt Nhược Ly lóe lên sự tàn nhẫn, nàng không muốn kẻ khác coi nàng như quả hồng mềm mà bóp, lần lượt đến hành thích nàng, xem hoàng cung của nàng như ha viên nhà bọn chúng sao? Liên tiếp cho người hành thích nàng như vậy đã chạm vào ranh giới cuối cùng của nàng.
“Hả? nàng muốn làm gi?" Dạ Ly Lạc nhìn tiểu nữ tử tràn đầy tự tin bên cạnh trọng lòng cũng cảm thấy hứng thú, chiếu theo cách làm của hắn, chính là tình nguyện giết lầm ba ngàn tên cũng không để sót một tên, nhưng lúc này nhìn dáng vẻ tràn đày tự tin này của nàng đã nghĩ ra được một biện pháp hay.
“Tin tức tất cả bọn thích khách đều bị bắt có lẽ đã đến tay người kia, nếu hắn ta đã biết lần ra tay này thất bại nhất định sẽ phái thêm một đám nữa đến." Đôi con ngươi của Nhược Ly xoay tròn, cả người lộ ra một cỗ khí linh động, khiến Dạ Ly Lạc không tự chủ nhếch miệng hỏi tiếp: “Vậy thì làm như thế nào?"
“Ngày mai truyền ra tin tức chàng đã đi thăm dò vị trí của Ngự Linh Châu, như vậy chỉ còn ta một thân một mình ở hoàng cung, bọn họ nhất định sẽ phái ra nhóm thích khách thứ hai, đến lúc đó ta giả bộ bị thương để cho vài tên thích khách chạy thoát, như vậy có thể biết được kẻ sai khiến là ai, nếu như bọn họ không mắc mưu thì một khi tin tức ta bị thương truyền ra ngoài …."
Lúc này Dạ Quỷ, Dạ Mị cùng Dạ Võng đã xử lý xong đám thích khách ở phòng nghị sự, lúc ba người bọn hắn vừa chạy tới, còn chưa đến gần thì Dạ Mị liền chau mày, trong nháy mắt mở ra một kết giới bảo hộ xung quanh ba người họ.
Dạ Võng thấy vậy cũng cảm thấy không ổn, cảm giác có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cẩn thận nhìn lên liền thấy một đám thích khách nằm la liệt trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng thống khổ giống như ăn phải ***, hắn liền quay đầu lại quát Dạ Mị.
"Ngươi lại cho tiểu thư loại dược gì mà nhìn dọa người như vậy!" Dạ Võng gào xong, Dạ Quỷ cũng liếc mắt nhìn Dạ Mị đầy vẻ tò mò, dược này xem ra cũng không phải là hiền lành gì.
Dạ Mị cười khan hai tiếng, hắn nhìn cảnh tường kinh khủng trước mắt lại nhìn Nhược Ly bên kia, chỉ cảm thấy trò quả thật giỏi hơn thầy rồi, có lẽ chính hắn cũng không ngờ Định Thân cổ kết hợp với Vạn kiến cắn cốt lại có thể tuyệt vời như thế, thật khiến hắn mở rộng tầm mắt, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười kỳ quái.
Dạ Võng vừa nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Dạ Mị liền cảm thấy chắc chắn không có việc gì tốt, cả người run lên, lui về phía sau một bước, cách xa cái tên không bình thường này một chút, nếu không lát nữa hắn ta nổi điên lên thì ở gần hắn lại mang họa vào thân.
"Chơi đã chưa?" Dạ Ly Lạc nhìn Nhược Ly càng ngày càng tận hứng, một đôi mắt đẹp vô cùng tỏa sáng nhìn chằm chằm vào những tên thích khách trước mặt, chói mắt khiến người ta không dời mắt nổi, hắn có hơi ghen tỵ liền cắt ngang thí nghiệm của nàng.
Nhược Ly vẫn chưa chơi đủ nhưng nhìn lũ thích khách này bị nàng chỉnh đến thê thảm không nỡ nhìn, nhớ ra còn phải đem bọn chúng đi bán vì vậy nàng liền dừng tay.
Nàng cẩn thận bỏ hai loại dược này vào Dị Không Gian, sau đó xoay người lại lôi kéo cánh tay Dạ Ly Lạc làm bộ như phải đi, lúc đi vẫn không quên trao một nhiệm vụ nặng nề cho Dạ Võng, "Dạ Võng hộ pháp, những thích khách này làm phiền ngươi đưa đến kỹ viện bán, bạc thu được dùng để tu sửa những nơi bị hư hại, nếu không bán được cho kỹ viện thì bán cho tiệm thuốc làm người thử dược cũng được."
Những thích khách kia vừa nghe tức thì trợn to hai mắt, sao trên đời này lại có người biến thái như vậy, nhiệm vụ ám sát thật bại không những không được chết mà còn bị bán vào kỹ viện, khiến bọn họ sống không bằng chết.
Dạ Ly Lạc nhẹ giọng cười, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cưng chìu nắm ngược lại tay Nhược Ly, vừa đi vừa chậm rãi nói, "Tiểu Nhược Ly, nàng thật nghịch ngợm." Lời này chứa đựng ba phần cưng chiều, sáu phần bất đắc dĩ, chỉ có một phân là giận trách.
Dạ Võng chỉ cảm thấy cả người run lên, khóe miệng như bị rút gân, đến bây giờ hắn vẫn không quen với việc chủ tử nhà mình dịu dàng như thế, vội vàng triệu tập ám
Vệ đến mang những thích khách nửa sống nửa chết đi.
“Đều tại tên ẻo là kia gây họa khiến ta phải khiếng vác mấy tên nửa sống nửa chết này!" Da Võng thu dọn những tên kia mệt đến nổi thở không ra hơi, liếc mắt thấy Dạ Mị đang nhàn nhã đứng một bên xem náo nhiệt, tức thì lại khôi phục lại công phu sư tử hóng của mình, gào lên.
“Chậc chậc, Dạ Võng, xem vẻ mặt của ngươi kìa, sao lại giống như ăn phải **** thế, thật khiến người ta thấy chán ngán." Dạ Mị tựa vào núi giả bên cạnh nhàn nhã phe phẩy quạt, một bộ dáng thanh thản nhìn Dạ Võng thêm dầu vào lửa nói.
Dạ Võng vừa thấy, trong nháy mắt tính khí nóng nảy trổi dậy, hắn hừ lạnh một tiếng, làm như muốn xông tới đánh Dạ Mị, nhưng Dạ Mị vẫn rất bình tĩnh tựa vào núi giả bên cạnh, chiếc quạt đang phe phẩy trên tay cũng không hề run rấy chút nào.
Quả thật, Dạ Võng còn chưa đến gần thì Dạ Qủy đã kéo hắn lại, trách cứ nói, “Lúc này là lúc nào rồi mà hai người các ngươi còn ở đây ồn ào, mau mau sắp xếp chỗ này cho ổn thỏa, gần đây không yên ổn, tất cả đều cảnh giác một chút cho ta!"
Thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Dạ Qủy, Dạ Mị cũng thu hồi bộ dạng lười biếng, sắc mặt cũng hơi nặng nề, lúc nãy đến liên tiếp hai nhóm hiển nhiên không phải chung một hội, xem ra càng ngày càng có nhiều kẻ không chịu nổi sự tịch mịch rồi.
Dạ Võng cũng cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng bằng sự thông minh của hắn, hiển nhiên không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, lại thấy Dạ Qủy hơi nổi giận, hắn nhìn Dạ Mị hừ lạnh một tiếng, dứ dứ quả đấm, sau đó xoay người tiếp tục xử lý chuyện Nhược Ly giao phó.
Đương nhiên hắn cũng không dám chọc giận Nhược Ly. Không nói chủ tử của bọn họ rất sủng ái nàng, mà chính mấy cái chai lọ của nàng cũng có thể khiến hắn không chịu nổi!
Trong tẩm điện, Nhược Ly nhíu mày ngồi bên mép giường nhìn Dạ Ly Lạc đang ngồi đọc sách bên kia, một lát sau nàng mới do dự hỏi: “Lạc, hai nhóm người kia là cùng một hội sao?"
Dạ Ly Lạc nghe nàng hỏi vậy liền nở nụ cười, hắn đã sớm biết Nhược Ly vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cũng đang đợi nàng lên tiếng, Nhược Ly luôn có suy nghĩ của riêng mình, hiện tại yêu lực của nàng còn yếu nên hắn không muốn tạo thêm áp lực cho nàng, tất cả hắn đều chờ nàng lên tiếng trước, nếu không sẽ khiến nàng càng thêm đè nén.
Hắn để sách xuống đi tới bên cạnh nàng, cúi đầu đối diện với đôi mắt chứa đầy sự nghi ngờ của nàng cưng chiều nói: “Không phải một nhóm, nhưng đều là người của Yêu giới."
“Hả? xem ra có rất nhiều người không ủng hộ ta làm Yêu Hoàng, không chừng lát nữa còn có kẻ không phục đến hành thích." Nhược Ly nhướng mày nói, trong giọng nói chứa ngạo khí hủy diệt cả thiên địa.
Dạ Ly Lạc lười biếng bước đến ngồi xuống cạnh Nhược Ly, đưa tay đùa nghịch mái tóc dài bạch kim của nàng, cúi đầu như đang suy tư, một lát sau mới lười biếng lên tiếng: “Vậy thì tới một người giết một người, tới một đôi giết luôn một đôi."
Đối với việc hành thích này hắn cũng không để trong lòng, tuy trời đất bao la nhưng hắn không tin có kể có thể dễ dàng lấy tính mệnh của hắn chứ đừng nói tổn thương Nhược Ly, nếu không thì ám vệ của hắn đã thành bọn vô công rỗi nghề rồi.
“Lạc, ta muốn tìm ra kẻ đứng sau chuyện này, không thể để cho hắn ung dung tự tại được." trong mắt Nhược Ly lóe lên sự tàn nhẫn, nàng không muốn kẻ khác coi nàng như quả hồng mềm mà bóp, lần lượt đến hành thích nàng, xem hoàng cung của nàng như ha viên nhà bọn chúng sao? Liên tiếp cho người hành thích nàng như vậy đã chạm vào ranh giới cuối cùng của nàng.
“Hả? nàng muốn làm gi?" Dạ Ly Lạc nhìn tiểu nữ tử tràn đầy tự tin bên cạnh trọng lòng cũng cảm thấy hứng thú, chiếu theo cách làm của hắn, chính là tình nguyện giết lầm ba ngàn tên cũng không để sót một tên, nhưng lúc này nhìn dáng vẻ tràn đày tự tin này của nàng đã nghĩ ra được một biện pháp hay.
“Tin tức tất cả bọn thích khách đều bị bắt có lẽ đã đến tay người kia, nếu hắn ta đã biết lần ra tay này thất bại nhất định sẽ phái thêm một đám nữa đến." Đôi con ngươi của Nhược Ly xoay tròn, cả người lộ ra một cỗ khí linh động, khiến Dạ Ly Lạc không tự chủ nhếch miệng hỏi tiếp: “Vậy thì làm như thế nào?"
“Ngày mai truyền ra tin tức chàng đã đi thăm dò vị trí của Ngự Linh Châu, như vậy chỉ còn ta một thân một mình ở hoàng cung, bọn họ nhất định sẽ phái ra nhóm thích khách thứ hai, đến lúc đó ta giả bộ bị thương để cho vài tên thích khách chạy thoát, như vậy có thể biết được kẻ sai khiến là ai, nếu như bọn họ không mắc mưu thì một khi tin tức ta bị thương truyền ra ngoài …."
Tác giả :
Mèo Vẫn Ở Đây