Thịnh Thế Vinh Sủng
Chương 73
Khi Từ tần còn tranh sủng, tâm sinh kiêu ngạo, ỷ vào gia thế còn có chút mạnh hơn Hoàng hậu, bởi vậy chưa từng để Hoàng hậu vào mắt. Khi đó còn có Phượng Đồng bên cạnh nhảy nhót lung tung, Bát công chúa học theo mẫu thân và huynh trưởng, mưa dầm thấm lâu, đối với Hoàng hậu, với Thái tử đều không chút tôn kính.
Trong số các công chúa, Thái tử thấy phiền nhất chính là muội muội ngang ngược kiêu ngạo này, có điều bởi tuổi nàng còn nhỏ, lại còn là nữ nhi, nên không muốn so đo với nàng thôi, thường ngày cũng chỉ coi như người xa lạ, bày ra vẻ huynh muội tình thâm chỉ vì nể mặt Hoàng thượng.
hiện tại thấy Bát công chúa tuy đang có chuyện cầu người khác, nhưng ý tứ trong đôi mắt lại là “Ngươi không làm theo ý bổn cung thì chính là đồ khốn!" Trong lòng Thái tử có chút khó chịu, nhưng khi cúi đầu xuống, bắt gặp A Nguyên và Phượng Đằng đều cùng ngẩng đầu lên nhìn mình, đôi mắt to đen láy tràn đầy niềm thân cận, tâm tình của hắn lại tốt lên, liền nở nụ cười nhẹ, nhịn lại khó chịu trong lòng ôn hòa nói: “Có chuyện gì thì Hoàng muội cứ nói với Phụ hoàng, bảo Phụ hoàng làm chủ mới phải." nóivới hắn làm cái rắm gì! Chẳng lẽ một Thái tử, còn có thể chạy theo nói này nói nọ với Hoàng thượng, bảo hắn đi làm chủ thay tần thiếp của phụ hoàng, thương cho thứ mẫu kia sao?
Thế còn ra cái thanh danh gì!
“Hoàng muội cũng có chút nóng vội." Phượng Đồng vốn bảo Bát công chúa phải kiềm chế, không nghĩ tới nha đầu chết tiệt kia lại thiếu kiên nhẫn như vậy, tức khắc mặt méo xệch, thấy mấy huynh đệ xung quanh đều nhìn mình sắc mặt không tốt mấy, vội vàng hướng phía trên cười gượng nói: “Cũng vì hoàn cảnh hiện nay của Từ tần nương nương thật không tốt lắm, Thái tử ngài cũng biết đấy, tình cảm mẫu tử khó nói thành lời mà. Hoàng muội nhìn mẫu thân phải chịu khổ, bản thân muội ấy còn đau khổ hơn nhiều." Từ tần bị giáng vị, lại thất sủng, bị Hoàng thượng cấm cung, trong cung nàng ta toàn là vẻ tiêu điều.
Nội giám cung nữ trong cung đều là người có mắt nhìn, thấy Từ tần thật sự bị Hoàng thượng ghét bỏ rồi, chỉ là dưới gối còn có Bát công chúa nên mới chưa bị Hoàng thượng biếm vào lãnh cung, bèn bắt đầu không tôn kính vị Từ tần nương nương này. Thủ đoạn trong cung rất nhiều, chỉ bất động thanh sắc cũng có thể khiến ngươi phải chịu thua thiệt. Trong thời gian ngắn ngủi bị tra tấn đủ loại, đến nước tắm cũng khôngcó để dùng, Từ tần có chút hỏng rồi. Lại nghe bên ngoài phong thanh người này được sủng ái, người kia được thăng vị phần, đến cung nữ thân cận bên người cũng đã thành tân sủng của Hoàng thượng, vị này khi còn ở nhà đã bao giờ phải chịu khổ như thế, liền sắp có xu thế phát điên.
Đến chủ nhân như Từ tần cung nhân còn dám hầu hạ cho có lệ, càng không nói tới Bát công chúa chưa từng được Hoàng thượng sủng ái, đến thủ hạ nô tài của Bát công chúa cũng bắt đầu không nghe lời, khiến nàng ta chịu khổ không ít, bởi vậy nàng vẫn luôn nghĩ tới đường lui, ít nhất sẽ khá hơn tình trạng hiện nay. Chỉ là hiện tại bên trong hậu cung, Hoàng thượng chỉ để Hoàng hậu định đoạt, tiếng nói của Bát công chúakhông có trọng lượng trước Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng lười đến hỏi xem một phi tần và một công chúa sống có tốt không, Bát công chúa có khổ mà không nói được, liền vào một ngày chặn đường Phượng Đồng, bảo hắn nghĩ cách cho mình.
Phượng Đồng có thể nghĩ ra được biện pháp gì? hắn còn không được sủng ái mà!
Chỉ có điều, hiện giờ trong cung Thuận vương điện hạ xuất hiện một vị cao nhân, chuyên chỉ điểm, thật sự mang lại không ít chỗ tốt cho Phượng Đồng, lấy việc này ra hỏi, vị cao nhân kia liền mỉm cười bày cho hắn một kế, làm Phượng Đồng vỗ bàn tán dương không thôi.
Trước mặt tất cả mọi người, bảo Bát công chúa thỉnh cầu Thái tử phi.
Hoàng hậu mong đến ngày Từ tần chịu khổ còn không kjp, còn có sự tín nhiệm của Hoàng thượng, nên đường này đi không thông. Trước kia Bát công chúa toàn làm chuyện ngu xuẩn, đến Thái hậu còn không thích nàng, cũng không thể cầu xin Thái hậu. Bởi vậy phải khóc lóc cầu xin Thái tử phi. Nếu Thái tử phi không chịu giúp, thì phu thê Thái tử vô tình với muội muội, còn nếu đồng ý…
Trong lòng Hoàng hậu sẽ vui vẻ vẻ vì Thái tử phi cầu tình cho phi tử của Hoàng thượng sao? Chưa nói tới trở mặt với nhau, chính là tình cảm chắn chẵn sẽ có rạn nứt. Đến lúc đó, Thái tử phi thất sủng trước Hoàng hậu, còn không liên lụy tới Hoàn g trưởng tôn Phượng Đằng sao? Hồ nước phải loạn, mới thừa dịp đục nước kéo cò được chứ. Mắt thấy đây là một kế sách vô cùng tốt, lại bị đồng đội ngu như heo Bát công chúa phá hoại mất, Phượng Đồng tức giận đến thở phì phò, nhưng trong đầu nảy ramột ý, lại cười xum xoe nói: “Thái tử trăm công ngàn việc, sao có thời gian rảnh rỗi như vậy? Nhưng thật ra thì, Thái tử phi xưa nay luôn yêu thương các Hoàng muội, tất nhiên không nỡ để Hoàng muội đau lòng…"
Há mồm ngậm miệng, đều dính tới Thái tử phi vô tội.
“Ơ…" mắt thấy Thái tử nhẹ nhàng vỗ vào bả vai mình, A Nguyên hiểu bất luận Thái tửnói gì cũng đều không ổn, bèn nhe răng cười với Phượng Đồng kiêng kỵ ra mặt, nói: “Hồi trước, Tam hoàng huynh còn há mồm ngậm miệng đều là ‘dì’, nay Từ tần nương nương vừa bị giáng vị, huynh liền chuyển thành ‘nương nương’, ta nói Tam hoàng huynh cái này này, tuy rằng xưa nay đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi luôn không dễ dàng gì, chúng ta cũng không trông vậy vào người trăm công ngàn việc như huynh điphân ưu thay Từ tần nương nương, chỉ là, cũng không thể bỏ đá xuống giếng như vậy chứ?"
“không chừng Từ tần nương nương còn đau lòng vì chuyện này nhiều hơn." Phượng Đằng hận hoàng thúc này dám tính kế mẫu thân mình, liền bổ thêm một đao.
Phượng Đồng suýt nữa bị hai đứa nhãi con nói cho nghẹn không thở nổi, lúc này, nóikhông ra lời.
“Hoàng muội thương Từ tần như vậy, cũng là có tâm." Thái tử chỉ mỉm cười sờ đầu hai nhóc con coi như khen thưởng, còn Trịnh vương sắc mặt lạnh lùng khiến Bát công chúa sợ hãi lạnh nhạt nói: “Chỉ là hiện giờ, Từ tần phạm vào quy định trong cung,không trừng phạt, chỉ biết cầu xin, tha cho Từ tần dễ dàng, sau này trong hậu cung, còn có luật lệ đáng nói nào nữa? Từ tần như thế nào, đương nhiên trong lòng Phụ hoàng biết rõ, nay Hoàng muội cầu này cầu kia, không bằng bảo Từ tần an phận thủ thường, tĩnh tâm lại, làm Phụ hoàng vừa lòng, tự nhiên sẽ khoan thứ cho nàng." hiệntại Trịnh vương làm việc trong Lại bộ, lúc nào cũng rõ ràng minh bạch, há mồm pháp luật ngậm miệng quy củ, Bát công chúa nào dám tranh luận với hắn, chỉ khóc thút thít trước Nhị hoàng huynh xưa nay thẳng như ruột ngựa, không biết phải làm thế nào.
“Hoàng muội khóc thành như vậy, cô vô cùng đau lòng." Thái tử thấy Phượng Đồngkhông nói nữa, mới cười cười, nói: “Hay là, chốc nữa trở lại cùng, chuẩn bị chút ca vũ cho Hoàng muội vui vẻ, đỡ cô đơn?"
Thái tử cũng thật xấu a.
không chỉ không chịu giúp, còn đưa ca vũ cho người ta, Bát công chúa nên khóc hay nên cười đây? A Nguyên nằm trong cánh tay Thái tử, được Thái tử xoa bóp thoải mái đến híp mắt, nhưng trong lòng, vạn phần xác định Thái tử đúng là con trai Hoàng thượng.
Lòng dạ hẹp hòi như vậy quả thực là gene di truyền.
“Khó lắm mới đoàn tụ được một bữa, Hoàng muội như thế, làm chúng ta đều khôngbiết làm sao cho phải." Phượng Đường nhìn thoáng qua Trịnh vương, khóe miệng giật giật, cũng biết con trai Hoàng hậu lúc này mà khi dễ Bát công chúa sẽ khiến người khác lên án, liền cười nhàn nhạt nói: “Bằng không, thỉnh Tam hoàng huynh đưa muội về?"
“Thế sao được?!" Phượng Đồng ngẩn ra, tức khắc cự tuyệt.
hắn tới yến tiệc của Thái tử, bàn đến việc của bát công chúa, chính là để cho Hoàng thượng cảm thấy huynh hữu đệ cung, trước khi làm nên cơm cháo, lại rước về một Bát công chúa khóc lóc sướt mướt, còn ra thể thống gì? Lúc này cũng bất chấp tâm trạng của Bát cong chúa, vội vàng kéo Bát công chúa vừa oán hận nhìn về phía Thái tử vừa liều mạng giãy dụa về, ấn xuống bên cạnh mình, xong mới cười nói: “Trẻ con ý mà, tới cũng nhanh đi cũng mau, tất cả mọi người đều là người một nhà, đừng chấp chặt với nó." Dứt lời, liền giơ chén rượu đặt trên bàn lên, kính Thái tử một chút, một hơi uống cạn.
A Nguyên cọ cọ mặt vào ống tay áo Thái tử, che đi vẻ nghi hoặc trên mặt mình.
Phượng Đồng này, có phải uống lộn thuốc hay không? Sao dáng vẻ kỳ quái như vậy?
Phượng Đường lại hừ lạnh trong lòng một tiếng, trong mắt lộ ra hận ý nhàn nhạt.
Mưu sĩ kia trong phủ Phượng Đồng, hắn không chỉ biết, hơn nữa, đã phải chịu không ít đòn giấu tay. Khi rời kinh, việc khiến hắn khó thể nào quên, suýt nữa nhập ma chướng, cũng là do người này dựng lên. Mắt thấy người này vậy mà đầu quân cho Phượng Đồng, đôi tay Phượng Đường nắm chặt lại, chỉ hận không thể giải quyết luôn cả Phượng Đồng, mới có thể tiêu đi mối họa trong lòng.
Thái tử lại chỉ cười uống chén rượu trong tay, thấy mũi nhỏ A Nguyên và Phượng Đằng đều hít hà thứ trong tay mình, liền cười tủm tỉm nói: “Đây là làm từ tuyết trắng, vo cùng thanh ngọt, cũng không quá nặng, có muốn thử không?" Thấy mắt hai nhóc con đều sáng lên, thèm đến chảy nước miếng, cũng không chê cười, chỉ tự mình đổ ra mộtchén rượu, cho Phượng Đằng nếm một ngụm, thấy tiểu tử này chẹp chẹp dư vị trênmôi, bèn cúi đầu, dùng ống tay áo to rộng, che cho A Nguyên rồi trộm đút cho nàng nếm một ngụm.
A Nguyên lấm la lấm lét ngó mấy huynh trưởng, thấy vì nàng đang ở bên cạnh Thái tử nên các huynh trưởng rất yên lòng, lúc này chỉ cúi đầu nói chuyện với nhau, vội vàng húp một ngụm rượu mang hương thơm dịu mát thấm ruột gan, vào đến miệng đột nhiên mày nhíu cả lại, phì cái phun hết cả ra, túm lấy cánh tay Thái tử đã đặt chén rượu lên bàn và đang che miệng cười rộ, nói: “Thái tử ca ca hư quá!" Cay chết nàng rồi, là ai nói thanh ngọt thế??!! Đưa ra ngoài hung hang đánh mông cho công chúa điện hạ!
Phượng Đằng thấy cô cô cũng bị lừa, mới lè lưỡi ra, đi theo ra bên ngoài nhổ nước miếng.
Thái tử thấy hai nhóc con này cùng xúm lại căm giận nhìn mình, cười đến run rẩy cả người, lâu nước mắt nói: “Về sau có nhớ kỹ bài học này không?"
“A Nguyên sẽ mách Hoàng bá nương." Tiểu phản đồ Phượng Đằng này, làm cô cô, A Nguyên tuyệt đối không thể tha thứ tiểu này đã làm phản, vừa đá tiểu tử này qua mộtbên, vừa hung hãn mà tỏ vẻ bản thân muốn cáo trạng.
“Hoàng huynh." Trịnh vương rất nghiêm túc, thấy Thái tử vậy mà lại lừa hai đứa bé,không khỏi không tán đồng mà lắc đầu, cho người mang nước trắng tới cho A Nguyên và Phượng Đằng vẫn đang liên tiếp muốn nhào vào người cô cô để súc miệng, xong mới lạnh mặt nhắc nhở: “Hai nhóc còn nhỏ, sao có thể làm vậy? Bị ảnh hưởng thì sao bây giờ? Sau này, vạn lần không thể tùy tiện như vậy."
“Biết rồi." Thái tử bị đệ đệ giáo huấn một chút, lại rất thành thật đáp ứng, dừng mộtchút, gọi người mang mấy cây quạt quý báu dâng lên trước mặt A Nguyên, cười nói: “Cái này, vừa tiện để ta nhận lỗi với A Nguyên, ngàn vạn lần đừng tố cáo ta với mẫu hậu." Thấy A Nguyên dáng vẻ hung hãn ưỡn cái bụng nhỏ đã bị ‘ăn hành’ của mình lên, hắn không nhịn được cười, luôn miệng nói: “Ta thự sự rất sợ hãi."
“ không điều thiện nào hơn biết sai chịu sửa." A Nguyên rung đùi đắc ý nói, thấy mộtđám huynh trưởng đều cười bất đắc dĩ, tức khắc cảm thấy bản thân thật uy vũ, vênh mặt hất hàm mà sai khiến Phượng Đằng đem mấy cây quạt không phải ngọc cốt thìcũng là trúc cốt thực đáng tiền đến bên cạnh, mình lại nhặt xem một cái đặt trên bàn dài, rồi lại nói đùa vài câu với các huynh trưởng, sau thấy Thái tử vỗ vỗ tay, liền có hàng dài vũ nữ tiến vào như nước chảy, eo nhỏ thon thả, mềm mại đáng yêu, rất là cảnh đẹp ý vui, đứng đầu là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi trang điểm nhẹnhàng, váy áo bồng bềnh như một đóa hoa sen, sau khi hành lễ với mọi người trong điện, liền tung dải tay áo hiến vũ.
không biết tiếng đàn tới từ đâu, màn ca vũ ảo diệu như vậy, thực khiến lòng người thích thú. A Nguyên xem không chớp mắt, vô cùng vui vẻ, Phượng Đường ỏe bên lạikhông thấy có gì hứng thú, chỉ cúi đầu nói chuyện không ngừng với Trịnh vương,không liếc mắt nhìn những thiếu nữ đẹp như hoa này một cái, đặc biệt lãnh khốc vô tình. Ngược lại, Phượng Khanh mỉm cười xem ca vũ, nghiêng đầu cười nói với A Nguyên: “Thích cái này à?" Thấy nàng gật đầu, không khỏi lắc đầu cười nói: “Chẳng trách muội thích chạy tới phủ Tam hoàng tỷ, cũng vì cái này sao?"
“Nhiều mỹ nhân như vậy, còn náo nhiệt nữa, ai lại không thích chứ?" Đối diện với Phượng Đồng nhìn mấy cô nương kia mà dường như tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài, tuy rằng A Nguyên cảm thấy bản thân cũng là một tiểu quỷ háo sắc, cũng không tệ như Phượng Đồng, liền trộm ghé vào bên tai Phượng Khanh nhỏ giọng nói: “Nên để Thiếu khanh đại nhân trông thấy con rể ông ấy có cái đức hạnh gì."
Muốn làm con rể tốt, nhưng lại không làm cho trọn chăng, A Nguyên chợt cảm thấy, tiểu tử Phượng Đồng này, thật đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Nhưng nàng cũng không để tâm làm gì, còn Bát công chúa đã sớm ôm một bụng lửa giận do đám huynh trưởng vô tình vô nghĩa, bây giờ đến Phượng Đồng cũng không chịu nói chuyện với mình, tức khắc không nhịn được nữa.
“Tránh ra!" Cung nữ bên cạnh gắp thức ăn cho nàng, Bát công chúa lại giơ tay vung xuống một bạt tai, khiến cung nữ ngã qua một bên, rồi đứng dậy mắng: “Hầu hạ chủ nhân như thế à?! Còn biết quy củ không?!"
“đang ở cung Thái tử, Bát hoàng muội phát điên cái gì thế?" A Nguyên bực bội nhất là với muội muội này, liền cười lạnh nói: “Thái tử có lòng tốt để chúng ta xuất cung giải sầu, Hoàng muội không để tâm ý Thái tử trong lòng thì cũng thôi đi, dạo gần đây, nhà nào mà chẳng có một con sói mắt trắng? Chỉ là, going trống khua chiêng làm người khác không được vui vẻ như vậy, là muốn làm gì đây?"
“Ả hầu hạ không tốt, mà cũng chỉ là nô tài thôi, chẳng lẽ ta còn không thể động vào?!" Bát công chúa thấy A Nguyên nói cứ chậm rì rì, vừa nói vừa há miệng được Phượng Đằng ân cần đút cho, tức giận đến đỏ cả tròng mắt.
Lúc này ca vũ đã dừng lại. Tuy là hai nữ nhi, nhưng cả hai đều là công chúa, bỗng có xung đột, cũng khiến người khác không biết theo ai.
“Hầu hạ không tốt, tự nhiên sẽ có quản sự đứng đầu cung Thái tử lo liệu, Hoàng muội tự mình giáo huấn như vậy, tính toán chi li với một nha đầu, không khỏi hơi mất thân phận." một bạt tai này, không chỉ đánh vào mặt cung nữ, mà còn đánh cả lên mặt Thái tử, chỉ là để Thái tử tự mình lên tiếng, không khỏi sinh ra hiềm nghi khi dễ trẻ con, lúc này A Nguyên mở lời, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là tỷ muội tranh cãi, huống chi Bát công chúa không biết lý lẽ, cũng không lanh lợi, đấu với nàng, A Nguyên qua thực phần thắng vô hạn, liền nhàn nhạt mà nói: “Ở cung của mình ra vẻ ta đây còn chưa đủ, Hoàng muội còn bày ra thái độ này trước mặt huynh trưởng, thật làm người khác hoài nghi, không biết bình thường Từ tần nương nương dạy dỗ muội thế nào."
“Ngươi!" Bát công chúa nắm chặt tay muốn xông tới, lại bị Phượng Đồng lôi kéo,không thể động đậy, chỉ khóc lóc nói: “Bây giờ, ngươi chỉ là ỷ vào mẫu phi ta đang khó khăn, không có ai làm chủ thay ta mà thôi, Phụ hoàng thường nói huynh muội tình sâu nghĩa nặng, chẳng lẽ đây là tình sâu nghĩa nặng sao?"
“AI dám bắt nạt ngươi chứ? Nếu Hoàng muội tát thiếu những người khác được mấy cái, ta liền A di đà phật." A Nguyên cười lạnh một tiếng, cũng ném chiếc đúa trong tay lên mặt bàn, lạnh lùng mà nói: “Khoảng thời gian tốt như này, chúng ta đều vui vẻ mà, mới vừa rồi các Hoàng huynh còn không được tính là chăm sóc ngươi sao? Giỏi nhất là khiến người khác khó chịu, cả phòng chúng ta đều bắt nạt Hoàng muội chắc?" Dứt lời, liền đứng dậy nói với Thái tử: “Chỗ này hơi mất tự nhiên, muội ra đằng sau gặp Hoàng tẩu đây." Xem hậu cung Thái tử, còn khá hơn nhiều ở đây nhìn vẻ mặt “Tất cả các ngươi đều có lỗi với ta" của Bát công chúa.
“Con dẫn cô cô đi." Phượng Đằng ra sức bó một túi to đồ ăn các loại, rồi lon ton đút cho A Nguyên, xong cũng đi theo nói.
“Thời tiết bên ngoài không tồi, các con cứ đi đi." Thái tử bèn ôn hòa nói, Bát công chúa thấy Thái tử cũng không để ý đến nàng, òa lên một tiếng, khóc lóc chạy ra ngoài.
“Tiểu Tâm hồi cung cùng công chúa, lòng công chúa không sảng khoái, các ngươi thỉnh tội trước với Mẫu hậu đi." Thái tử phân phó nội giám bên người, thuận tiện báo Hoàng hậu, miễn cho Phượng Đồng hoặc là Bát công chúa lại nháo loạn, xong xuôi mới mỉm cười với Phượng Đồng đang đứng ngồi không yên nói: “Hoàng muội về rồi, Tam hoàng đệ, đệ không đi theo à?" hắn thở dài: “nói cho cùng cũng do Hoàng đệ đưa tới cùng, lúc đến cười, lúc về lại khóc…" Lời ngập ngừng, có chút ý vị thâm trường.
“Nếu đã vậy, Hoàng đệ xin về trước." Tâm trạng tốt của Phượng Đồng đã bị Bát công chúa phá hỏng, hiện tại trong lòng hận không chịu được, nhưng thấy Thái tử có ý muốn đuổi khách, vẫn không thể không đứng dậy, đuổi theo Bát công chúa xui xẻo.
“Vô liêm sỉ!" Phượng Đường nhìn bóng dáng hắn, liền hừ lạnh, quay đầu nói với Thái tử: “Gần đây trong phủ tiểu tử này có một quân sư, đệ đã từng ở phủ anh vương, hiệntại cách hành sử của hắn có chút làm người khác nhìn không thấu, chỉ sợ có liên quan đến anh vương." Lúc đi thăm thú, Phượng Đường và Trịnh vương từng đến đất phong của vị thúc tổ phụ anh vương. Vị thúc tổ phụ này từng là em cùng cha khác mẹ của tiên đế, nhà họ mẹ hòn mọn, tiên đế chướng mắt, đã sớm ban tiễn ra đất phong, nhưng cũng chính vì vậy, không có động tĩnh gì ở kinh thành nữa, liền bị người khác quên đi ít nhiều. Lúc hai người lơ đãng tới đất phong của người này, mới cảm thấy có chút không đúng.
“Đệ đã bàn với phụ hoàng về việc này." Binh lính ở đất phong vậy mà có tới vạn người, ai mà tin được là chỉ để bảo hộ mình anh vương chứ? Trịnh vương bèn nói với Thái tử trầm ngâm: “Mà trong phủ anh vương, khách khanh môn khách vô số, nhìnkhông đơn giản đâu."
“ Thỉnh phụ hoàng xem xét quyết định đi thôi." Tuy rằng con không nói cha sai, nhưng Thái tử vẫn ít nhiều hiểu được rằng tiên đế hoa mắt ù tai, một kẻ dã tâm bừng bừng như vậy mà vẫn còn giữ lại đến bây giờ, khiến Thái tử vô cùng bất đắc dĩ, thở dài nói: “Sao phụ hoàng không rõ tình hình không ổn trong tôn thất chứ? Chỉ là đại khái vẫn ở trong bóng tối, dù muốn giải quyết, cũng vô cớ xuất binh." không có chứng cớ xác thực, mà ngươi muốn giết chết tôn thất? Sợ tôn thất không dám tạo phản à?
Phượng Khanh vừa đi phía sau A Nguyên, vừa nhẹ giọng nói: “Hay là, thừa dịp thánh thọ Hoàng bá phụ, mời hết vào kinh thành?" Kỳ thật, phủ Túc vương lại được lợi từ mối họa ngầm này. Hoàng thượng sinh cảnh giác với tôn thất, để áp chế mấy huynh đệ thúc bá này, nên phong tước cao cho bốn con trai dưới gối đệ đệ ruột Túc vương, như thế, mới có thể khiến người trong tôn thất tâm sinh kiêng kỵ, có thể ngoan ngoãn hơn chút.
A Nguyên không muốn nghe những điều này, thấy vì mình ở đây, lời của mấy huynh trưởng cũng tế nhị đi, liền nhẹ nhàng ra ngoài, thấy Phượng Đằng đang nhìn ngó xung quanh, bèn hỏi: “Nhìn gì đấy?"
Nàng vừa dứt lời, liền thấy Phượng Minh cũng từ trong bước ra, hắn không kiên nhẫnnói: “Nghe mà đau đầu, ra ngoài cho thoáng." Lục đục với nhau như vậy, thực sự hắnchẳng chút hứng thú, chí hướng của Phượng Minh cũng vốn không đặt tỏng triều, nghe các huynh trưởng thảo luận làm thế nào áp chế tôn thất, cũng cảm thấy khôngthú vị, vừa ra đây thì thấy A Nguyên và Phượng Đằng đang đứng cùng nhau, liền hí hửng nói: “Sớm biết là bàn mấy chuyện này, còn không bằng ta ở nhà sắp xếp việc trong phủ." Đại hôn sắp đến, phủ đang được tu sửa lại lần nữa, làm sao còn nhiều thời giờ quan tâm cái này cái kia.
A Nguyên bất đắc dĩ mà nhìn hoàng huynh đội vợ lên đầu, thở dài một hơi, lắc đầunói: “Hoàng huynh ạ, huynh không chịu động não như vậy, sẽ có vấn đề lớn đó."
Phượng Đằng vừa lắng tai nghe, vừa tìm mấy huynh đệ nhà mình, cười phụt mộttiếng.
“Muội cứ đợi đấy cho ta." Có vợ rồi Phượng Minh cũng lợi hại hơn, búng vào trán A Nguyên đang cười hì hì, rồi nói: “Ta phải tiến cung nói với phụ hoàng về việc hôm nay, về trước đây." Phượng Đồng nhất định sẽ cáo trạng, chính vì vậy, Phượng Minh cũngkhông thể ngồi im. Việc cáo trạng không dùng đầu óc mấy so với nghiên cứu tâm tính của tôn thất còn nhẹ hơn nhiều, Thành vương điện hạ rất thích.
Phượng Minh vui vẻ rời đi, A Nguyên nhón chân nhìn theo bóng dáng hắn, quay đầu lại lại thấy vẻ mặt Phượng Đằng có chút mất mát, liền khó hiểu hỏi: “Ngươi không vui à?"
“Các huynh đệ đều lớn rồi, có chút cảm khái ý mà." Phượng Đằng đuổi cung nhân bên người đi, đi theo sau A Nguyên, như ông cụ non mà nói.
“một đám còn chưa ngồi lên được ghế cao, lớn gì chứ." Tuy A Nguyên nói như vậy, nhưng trong lòng hơi hơi thở dài.
Đừng nhìn Thái tử còn chưa đăng cơ, mà mấy đứa con ở dưới này, tỏng lòng cũng đềuđã có chút tính toán. Phượng Đằng tuy là Hoàng trưởng tôn, nhưng ai quy định là Hoàng trưởng tôn Thái tử phi sinh ra nhất định sẽ là Thái tử tương lai, Hoàng thượng tương lai chứ? Hồi trước tuổi mấy hoàng tôn còn nhỏ, còn rất hòa thuận. hiện giờ lớn hơn chút, tuy rằng không quá xa lạ, nhưng đã tạo khoảng cách. Phượng Đằng thân thiết nhất với mẫu thân và đệ đệ ruột của mình, người ngoài đều xếp sau. Huống chihiện nay, mà nói ngay trong yến hội hôm nay, Phượng Đằng có thể có một vị trí nhỏtrong nhóm các Hoàng thúc, mà các hoàng tôn khác, lại không có phần nào.
Đãi ngộ khác biệt như vậy, trong lòng ai có thể dễ chịu đây?
“Ngươi làm huynh trưởng, mặc kề dù thế nào, đều nên hữu ái đệ muội, lòng dạ bao dung." A Nguyên đường hoàng mà nói, thấy bốn phía không có người, liền thấp giọngnói: “Nếu có người cứ hùng hổ, cũng không cần phải khách khí."
“Đa tạ cô cô." Có thể nói những lời này với hắn, dễ thấy được là A Nguyên thực sựxem hắn là người một nhà, Phượng Đằng cảm kích lôi kéo ống tay áo A Nguyên, nhỏgiọng nói: “Bây giờ phụ thân còn là Thái tử, thì vẫn tốt." Nếu đến khi tiến thêm mộtbước, nhìn Tam hoàng thúc hiện tại, liền ra bọn đệ đệ của hắn. Nghĩ đến đây, tâm trạng Phượng Đằng có chút đi xuống, thấy A Nguyên lo lắng nhìn mình, chỉ nhẹ giọngnói: “Tóm lại, ta sẽ không làm hại các đệ đệ." Được cái gật đầu hài lòng của A Nguyên, hắn dừng lại một lúc, cười khổ nói: “Bên ngoại muốn Nhị hoàng thúc tái giá đó, ta nghĩ đây không phải là rước phiền phức cho mình hay sao."
Trong số các công chúa, Thái tử thấy phiền nhất chính là muội muội ngang ngược kiêu ngạo này, có điều bởi tuổi nàng còn nhỏ, lại còn là nữ nhi, nên không muốn so đo với nàng thôi, thường ngày cũng chỉ coi như người xa lạ, bày ra vẻ huynh muội tình thâm chỉ vì nể mặt Hoàng thượng.
hiện tại thấy Bát công chúa tuy đang có chuyện cầu người khác, nhưng ý tứ trong đôi mắt lại là “Ngươi không làm theo ý bổn cung thì chính là đồ khốn!" Trong lòng Thái tử có chút khó chịu, nhưng khi cúi đầu xuống, bắt gặp A Nguyên và Phượng Đằng đều cùng ngẩng đầu lên nhìn mình, đôi mắt to đen láy tràn đầy niềm thân cận, tâm tình của hắn lại tốt lên, liền nở nụ cười nhẹ, nhịn lại khó chịu trong lòng ôn hòa nói: “Có chuyện gì thì Hoàng muội cứ nói với Phụ hoàng, bảo Phụ hoàng làm chủ mới phải." nóivới hắn làm cái rắm gì! Chẳng lẽ một Thái tử, còn có thể chạy theo nói này nói nọ với Hoàng thượng, bảo hắn đi làm chủ thay tần thiếp của phụ hoàng, thương cho thứ mẫu kia sao?
Thế còn ra cái thanh danh gì!
“Hoàng muội cũng có chút nóng vội." Phượng Đồng vốn bảo Bát công chúa phải kiềm chế, không nghĩ tới nha đầu chết tiệt kia lại thiếu kiên nhẫn như vậy, tức khắc mặt méo xệch, thấy mấy huynh đệ xung quanh đều nhìn mình sắc mặt không tốt mấy, vội vàng hướng phía trên cười gượng nói: “Cũng vì hoàn cảnh hiện nay của Từ tần nương nương thật không tốt lắm, Thái tử ngài cũng biết đấy, tình cảm mẫu tử khó nói thành lời mà. Hoàng muội nhìn mẫu thân phải chịu khổ, bản thân muội ấy còn đau khổ hơn nhiều." Từ tần bị giáng vị, lại thất sủng, bị Hoàng thượng cấm cung, trong cung nàng ta toàn là vẻ tiêu điều.
Nội giám cung nữ trong cung đều là người có mắt nhìn, thấy Từ tần thật sự bị Hoàng thượng ghét bỏ rồi, chỉ là dưới gối còn có Bát công chúa nên mới chưa bị Hoàng thượng biếm vào lãnh cung, bèn bắt đầu không tôn kính vị Từ tần nương nương này. Thủ đoạn trong cung rất nhiều, chỉ bất động thanh sắc cũng có thể khiến ngươi phải chịu thua thiệt. Trong thời gian ngắn ngủi bị tra tấn đủ loại, đến nước tắm cũng khôngcó để dùng, Từ tần có chút hỏng rồi. Lại nghe bên ngoài phong thanh người này được sủng ái, người kia được thăng vị phần, đến cung nữ thân cận bên người cũng đã thành tân sủng của Hoàng thượng, vị này khi còn ở nhà đã bao giờ phải chịu khổ như thế, liền sắp có xu thế phát điên.
Đến chủ nhân như Từ tần cung nhân còn dám hầu hạ cho có lệ, càng không nói tới Bát công chúa chưa từng được Hoàng thượng sủng ái, đến thủ hạ nô tài của Bát công chúa cũng bắt đầu không nghe lời, khiến nàng ta chịu khổ không ít, bởi vậy nàng vẫn luôn nghĩ tới đường lui, ít nhất sẽ khá hơn tình trạng hiện nay. Chỉ là hiện tại bên trong hậu cung, Hoàng thượng chỉ để Hoàng hậu định đoạt, tiếng nói của Bát công chúakhông có trọng lượng trước Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng lười đến hỏi xem một phi tần và một công chúa sống có tốt không, Bát công chúa có khổ mà không nói được, liền vào một ngày chặn đường Phượng Đồng, bảo hắn nghĩ cách cho mình.
Phượng Đồng có thể nghĩ ra được biện pháp gì? hắn còn không được sủng ái mà!
Chỉ có điều, hiện giờ trong cung Thuận vương điện hạ xuất hiện một vị cao nhân, chuyên chỉ điểm, thật sự mang lại không ít chỗ tốt cho Phượng Đồng, lấy việc này ra hỏi, vị cao nhân kia liền mỉm cười bày cho hắn một kế, làm Phượng Đồng vỗ bàn tán dương không thôi.
Trước mặt tất cả mọi người, bảo Bát công chúa thỉnh cầu Thái tử phi.
Hoàng hậu mong đến ngày Từ tần chịu khổ còn không kjp, còn có sự tín nhiệm của Hoàng thượng, nên đường này đi không thông. Trước kia Bát công chúa toàn làm chuyện ngu xuẩn, đến Thái hậu còn không thích nàng, cũng không thể cầu xin Thái hậu. Bởi vậy phải khóc lóc cầu xin Thái tử phi. Nếu Thái tử phi không chịu giúp, thì phu thê Thái tử vô tình với muội muội, còn nếu đồng ý…
Trong lòng Hoàng hậu sẽ vui vẻ vẻ vì Thái tử phi cầu tình cho phi tử của Hoàng thượng sao? Chưa nói tới trở mặt với nhau, chính là tình cảm chắn chẵn sẽ có rạn nứt. Đến lúc đó, Thái tử phi thất sủng trước Hoàng hậu, còn không liên lụy tới Hoàn g trưởng tôn Phượng Đằng sao? Hồ nước phải loạn, mới thừa dịp đục nước kéo cò được chứ. Mắt thấy đây là một kế sách vô cùng tốt, lại bị đồng đội ngu như heo Bát công chúa phá hoại mất, Phượng Đồng tức giận đến thở phì phò, nhưng trong đầu nảy ramột ý, lại cười xum xoe nói: “Thái tử trăm công ngàn việc, sao có thời gian rảnh rỗi như vậy? Nhưng thật ra thì, Thái tử phi xưa nay luôn yêu thương các Hoàng muội, tất nhiên không nỡ để Hoàng muội đau lòng…"
Há mồm ngậm miệng, đều dính tới Thái tử phi vô tội.
“Ơ…" mắt thấy Thái tử nhẹ nhàng vỗ vào bả vai mình, A Nguyên hiểu bất luận Thái tửnói gì cũng đều không ổn, bèn nhe răng cười với Phượng Đồng kiêng kỵ ra mặt, nói: “Hồi trước, Tam hoàng huynh còn há mồm ngậm miệng đều là ‘dì’, nay Từ tần nương nương vừa bị giáng vị, huynh liền chuyển thành ‘nương nương’, ta nói Tam hoàng huynh cái này này, tuy rằng xưa nay đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi luôn không dễ dàng gì, chúng ta cũng không trông vậy vào người trăm công ngàn việc như huynh điphân ưu thay Từ tần nương nương, chỉ là, cũng không thể bỏ đá xuống giếng như vậy chứ?"
“không chừng Từ tần nương nương còn đau lòng vì chuyện này nhiều hơn." Phượng Đằng hận hoàng thúc này dám tính kế mẫu thân mình, liền bổ thêm một đao.
Phượng Đồng suýt nữa bị hai đứa nhãi con nói cho nghẹn không thở nổi, lúc này, nóikhông ra lời.
“Hoàng muội thương Từ tần như vậy, cũng là có tâm." Thái tử chỉ mỉm cười sờ đầu hai nhóc con coi như khen thưởng, còn Trịnh vương sắc mặt lạnh lùng khiến Bát công chúa sợ hãi lạnh nhạt nói: “Chỉ là hiện giờ, Từ tần phạm vào quy định trong cung,không trừng phạt, chỉ biết cầu xin, tha cho Từ tần dễ dàng, sau này trong hậu cung, còn có luật lệ đáng nói nào nữa? Từ tần như thế nào, đương nhiên trong lòng Phụ hoàng biết rõ, nay Hoàng muội cầu này cầu kia, không bằng bảo Từ tần an phận thủ thường, tĩnh tâm lại, làm Phụ hoàng vừa lòng, tự nhiên sẽ khoan thứ cho nàng." hiệntại Trịnh vương làm việc trong Lại bộ, lúc nào cũng rõ ràng minh bạch, há mồm pháp luật ngậm miệng quy củ, Bát công chúa nào dám tranh luận với hắn, chỉ khóc thút thít trước Nhị hoàng huynh xưa nay thẳng như ruột ngựa, không biết phải làm thế nào.
“Hoàng muội khóc thành như vậy, cô vô cùng đau lòng." Thái tử thấy Phượng Đồngkhông nói nữa, mới cười cười, nói: “Hay là, chốc nữa trở lại cùng, chuẩn bị chút ca vũ cho Hoàng muội vui vẻ, đỡ cô đơn?"
Thái tử cũng thật xấu a.
không chỉ không chịu giúp, còn đưa ca vũ cho người ta, Bát công chúa nên khóc hay nên cười đây? A Nguyên nằm trong cánh tay Thái tử, được Thái tử xoa bóp thoải mái đến híp mắt, nhưng trong lòng, vạn phần xác định Thái tử đúng là con trai Hoàng thượng.
Lòng dạ hẹp hòi như vậy quả thực là gene di truyền.
“Khó lắm mới đoàn tụ được một bữa, Hoàng muội như thế, làm chúng ta đều khôngbiết làm sao cho phải." Phượng Đường nhìn thoáng qua Trịnh vương, khóe miệng giật giật, cũng biết con trai Hoàng hậu lúc này mà khi dễ Bát công chúa sẽ khiến người khác lên án, liền cười nhàn nhạt nói: “Bằng không, thỉnh Tam hoàng huynh đưa muội về?"
“Thế sao được?!" Phượng Đồng ngẩn ra, tức khắc cự tuyệt.
hắn tới yến tiệc của Thái tử, bàn đến việc của bát công chúa, chính là để cho Hoàng thượng cảm thấy huynh hữu đệ cung, trước khi làm nên cơm cháo, lại rước về một Bát công chúa khóc lóc sướt mướt, còn ra thể thống gì? Lúc này cũng bất chấp tâm trạng của Bát cong chúa, vội vàng kéo Bát công chúa vừa oán hận nhìn về phía Thái tử vừa liều mạng giãy dụa về, ấn xuống bên cạnh mình, xong mới cười nói: “Trẻ con ý mà, tới cũng nhanh đi cũng mau, tất cả mọi người đều là người một nhà, đừng chấp chặt với nó." Dứt lời, liền giơ chén rượu đặt trên bàn lên, kính Thái tử một chút, một hơi uống cạn.
A Nguyên cọ cọ mặt vào ống tay áo Thái tử, che đi vẻ nghi hoặc trên mặt mình.
Phượng Đồng này, có phải uống lộn thuốc hay không? Sao dáng vẻ kỳ quái như vậy?
Phượng Đường lại hừ lạnh trong lòng một tiếng, trong mắt lộ ra hận ý nhàn nhạt.
Mưu sĩ kia trong phủ Phượng Đồng, hắn không chỉ biết, hơn nữa, đã phải chịu không ít đòn giấu tay. Khi rời kinh, việc khiến hắn khó thể nào quên, suýt nữa nhập ma chướng, cũng là do người này dựng lên. Mắt thấy người này vậy mà đầu quân cho Phượng Đồng, đôi tay Phượng Đường nắm chặt lại, chỉ hận không thể giải quyết luôn cả Phượng Đồng, mới có thể tiêu đi mối họa trong lòng.
Thái tử lại chỉ cười uống chén rượu trong tay, thấy mũi nhỏ A Nguyên và Phượng Đằng đều hít hà thứ trong tay mình, liền cười tủm tỉm nói: “Đây là làm từ tuyết trắng, vo cùng thanh ngọt, cũng không quá nặng, có muốn thử không?" Thấy mắt hai nhóc con đều sáng lên, thèm đến chảy nước miếng, cũng không chê cười, chỉ tự mình đổ ra mộtchén rượu, cho Phượng Đằng nếm một ngụm, thấy tiểu tử này chẹp chẹp dư vị trênmôi, bèn cúi đầu, dùng ống tay áo to rộng, che cho A Nguyên rồi trộm đút cho nàng nếm một ngụm.
A Nguyên lấm la lấm lét ngó mấy huynh trưởng, thấy vì nàng đang ở bên cạnh Thái tử nên các huynh trưởng rất yên lòng, lúc này chỉ cúi đầu nói chuyện với nhau, vội vàng húp một ngụm rượu mang hương thơm dịu mát thấm ruột gan, vào đến miệng đột nhiên mày nhíu cả lại, phì cái phun hết cả ra, túm lấy cánh tay Thái tử đã đặt chén rượu lên bàn và đang che miệng cười rộ, nói: “Thái tử ca ca hư quá!" Cay chết nàng rồi, là ai nói thanh ngọt thế??!! Đưa ra ngoài hung hang đánh mông cho công chúa điện hạ!
Phượng Đằng thấy cô cô cũng bị lừa, mới lè lưỡi ra, đi theo ra bên ngoài nhổ nước miếng.
Thái tử thấy hai nhóc con này cùng xúm lại căm giận nhìn mình, cười đến run rẩy cả người, lâu nước mắt nói: “Về sau có nhớ kỹ bài học này không?"
“A Nguyên sẽ mách Hoàng bá nương." Tiểu phản đồ Phượng Đằng này, làm cô cô, A Nguyên tuyệt đối không thể tha thứ tiểu này đã làm phản, vừa đá tiểu tử này qua mộtbên, vừa hung hãn mà tỏ vẻ bản thân muốn cáo trạng.
“Hoàng huynh." Trịnh vương rất nghiêm túc, thấy Thái tử vậy mà lại lừa hai đứa bé,không khỏi không tán đồng mà lắc đầu, cho người mang nước trắng tới cho A Nguyên và Phượng Đằng vẫn đang liên tiếp muốn nhào vào người cô cô để súc miệng, xong mới lạnh mặt nhắc nhở: “Hai nhóc còn nhỏ, sao có thể làm vậy? Bị ảnh hưởng thì sao bây giờ? Sau này, vạn lần không thể tùy tiện như vậy."
“Biết rồi." Thái tử bị đệ đệ giáo huấn một chút, lại rất thành thật đáp ứng, dừng mộtchút, gọi người mang mấy cây quạt quý báu dâng lên trước mặt A Nguyên, cười nói: “Cái này, vừa tiện để ta nhận lỗi với A Nguyên, ngàn vạn lần đừng tố cáo ta với mẫu hậu." Thấy A Nguyên dáng vẻ hung hãn ưỡn cái bụng nhỏ đã bị ‘ăn hành’ của mình lên, hắn không nhịn được cười, luôn miệng nói: “Ta thự sự rất sợ hãi."
“ không điều thiện nào hơn biết sai chịu sửa." A Nguyên rung đùi đắc ý nói, thấy mộtđám huynh trưởng đều cười bất đắc dĩ, tức khắc cảm thấy bản thân thật uy vũ, vênh mặt hất hàm mà sai khiến Phượng Đằng đem mấy cây quạt không phải ngọc cốt thìcũng là trúc cốt thực đáng tiền đến bên cạnh, mình lại nhặt xem một cái đặt trên bàn dài, rồi lại nói đùa vài câu với các huynh trưởng, sau thấy Thái tử vỗ vỗ tay, liền có hàng dài vũ nữ tiến vào như nước chảy, eo nhỏ thon thả, mềm mại đáng yêu, rất là cảnh đẹp ý vui, đứng đầu là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi trang điểm nhẹnhàng, váy áo bồng bềnh như một đóa hoa sen, sau khi hành lễ với mọi người trong điện, liền tung dải tay áo hiến vũ.
không biết tiếng đàn tới từ đâu, màn ca vũ ảo diệu như vậy, thực khiến lòng người thích thú. A Nguyên xem không chớp mắt, vô cùng vui vẻ, Phượng Đường ỏe bên lạikhông thấy có gì hứng thú, chỉ cúi đầu nói chuyện không ngừng với Trịnh vương,không liếc mắt nhìn những thiếu nữ đẹp như hoa này một cái, đặc biệt lãnh khốc vô tình. Ngược lại, Phượng Khanh mỉm cười xem ca vũ, nghiêng đầu cười nói với A Nguyên: “Thích cái này à?" Thấy nàng gật đầu, không khỏi lắc đầu cười nói: “Chẳng trách muội thích chạy tới phủ Tam hoàng tỷ, cũng vì cái này sao?"
“Nhiều mỹ nhân như vậy, còn náo nhiệt nữa, ai lại không thích chứ?" Đối diện với Phượng Đồng nhìn mấy cô nương kia mà dường như tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài, tuy rằng A Nguyên cảm thấy bản thân cũng là một tiểu quỷ háo sắc, cũng không tệ như Phượng Đồng, liền trộm ghé vào bên tai Phượng Khanh nhỏ giọng nói: “Nên để Thiếu khanh đại nhân trông thấy con rể ông ấy có cái đức hạnh gì."
Muốn làm con rể tốt, nhưng lại không làm cho trọn chăng, A Nguyên chợt cảm thấy, tiểu tử Phượng Đồng này, thật đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Nhưng nàng cũng không để tâm làm gì, còn Bát công chúa đã sớm ôm một bụng lửa giận do đám huynh trưởng vô tình vô nghĩa, bây giờ đến Phượng Đồng cũng không chịu nói chuyện với mình, tức khắc không nhịn được nữa.
“Tránh ra!" Cung nữ bên cạnh gắp thức ăn cho nàng, Bát công chúa lại giơ tay vung xuống một bạt tai, khiến cung nữ ngã qua một bên, rồi đứng dậy mắng: “Hầu hạ chủ nhân như thế à?! Còn biết quy củ không?!"
“đang ở cung Thái tử, Bát hoàng muội phát điên cái gì thế?" A Nguyên bực bội nhất là với muội muội này, liền cười lạnh nói: “Thái tử có lòng tốt để chúng ta xuất cung giải sầu, Hoàng muội không để tâm ý Thái tử trong lòng thì cũng thôi đi, dạo gần đây, nhà nào mà chẳng có một con sói mắt trắng? Chỉ là, going trống khua chiêng làm người khác không được vui vẻ như vậy, là muốn làm gì đây?"
“Ả hầu hạ không tốt, mà cũng chỉ là nô tài thôi, chẳng lẽ ta còn không thể động vào?!" Bát công chúa thấy A Nguyên nói cứ chậm rì rì, vừa nói vừa há miệng được Phượng Đằng ân cần đút cho, tức giận đến đỏ cả tròng mắt.
Lúc này ca vũ đã dừng lại. Tuy là hai nữ nhi, nhưng cả hai đều là công chúa, bỗng có xung đột, cũng khiến người khác không biết theo ai.
“Hầu hạ không tốt, tự nhiên sẽ có quản sự đứng đầu cung Thái tử lo liệu, Hoàng muội tự mình giáo huấn như vậy, tính toán chi li với một nha đầu, không khỏi hơi mất thân phận." một bạt tai này, không chỉ đánh vào mặt cung nữ, mà còn đánh cả lên mặt Thái tử, chỉ là để Thái tử tự mình lên tiếng, không khỏi sinh ra hiềm nghi khi dễ trẻ con, lúc này A Nguyên mở lời, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là tỷ muội tranh cãi, huống chi Bát công chúa không biết lý lẽ, cũng không lanh lợi, đấu với nàng, A Nguyên qua thực phần thắng vô hạn, liền nhàn nhạt mà nói: “Ở cung của mình ra vẻ ta đây còn chưa đủ, Hoàng muội còn bày ra thái độ này trước mặt huynh trưởng, thật làm người khác hoài nghi, không biết bình thường Từ tần nương nương dạy dỗ muội thế nào."
“Ngươi!" Bát công chúa nắm chặt tay muốn xông tới, lại bị Phượng Đồng lôi kéo,không thể động đậy, chỉ khóc lóc nói: “Bây giờ, ngươi chỉ là ỷ vào mẫu phi ta đang khó khăn, không có ai làm chủ thay ta mà thôi, Phụ hoàng thường nói huynh muội tình sâu nghĩa nặng, chẳng lẽ đây là tình sâu nghĩa nặng sao?"
“AI dám bắt nạt ngươi chứ? Nếu Hoàng muội tát thiếu những người khác được mấy cái, ta liền A di đà phật." A Nguyên cười lạnh một tiếng, cũng ném chiếc đúa trong tay lên mặt bàn, lạnh lùng mà nói: “Khoảng thời gian tốt như này, chúng ta đều vui vẻ mà, mới vừa rồi các Hoàng huynh còn không được tính là chăm sóc ngươi sao? Giỏi nhất là khiến người khác khó chịu, cả phòng chúng ta đều bắt nạt Hoàng muội chắc?" Dứt lời, liền đứng dậy nói với Thái tử: “Chỗ này hơi mất tự nhiên, muội ra đằng sau gặp Hoàng tẩu đây." Xem hậu cung Thái tử, còn khá hơn nhiều ở đây nhìn vẻ mặt “Tất cả các ngươi đều có lỗi với ta" của Bát công chúa.
“Con dẫn cô cô đi." Phượng Đằng ra sức bó một túi to đồ ăn các loại, rồi lon ton đút cho A Nguyên, xong cũng đi theo nói.
“Thời tiết bên ngoài không tồi, các con cứ đi đi." Thái tử bèn ôn hòa nói, Bát công chúa thấy Thái tử cũng không để ý đến nàng, òa lên một tiếng, khóc lóc chạy ra ngoài.
“Tiểu Tâm hồi cung cùng công chúa, lòng công chúa không sảng khoái, các ngươi thỉnh tội trước với Mẫu hậu đi." Thái tử phân phó nội giám bên người, thuận tiện báo Hoàng hậu, miễn cho Phượng Đồng hoặc là Bát công chúa lại nháo loạn, xong xuôi mới mỉm cười với Phượng Đồng đang đứng ngồi không yên nói: “Hoàng muội về rồi, Tam hoàng đệ, đệ không đi theo à?" hắn thở dài: “nói cho cùng cũng do Hoàng đệ đưa tới cùng, lúc đến cười, lúc về lại khóc…" Lời ngập ngừng, có chút ý vị thâm trường.
“Nếu đã vậy, Hoàng đệ xin về trước." Tâm trạng tốt của Phượng Đồng đã bị Bát công chúa phá hỏng, hiện tại trong lòng hận không chịu được, nhưng thấy Thái tử có ý muốn đuổi khách, vẫn không thể không đứng dậy, đuổi theo Bát công chúa xui xẻo.
“Vô liêm sỉ!" Phượng Đường nhìn bóng dáng hắn, liền hừ lạnh, quay đầu nói với Thái tử: “Gần đây trong phủ tiểu tử này có một quân sư, đệ đã từng ở phủ anh vương, hiệntại cách hành sử của hắn có chút làm người khác nhìn không thấu, chỉ sợ có liên quan đến anh vương." Lúc đi thăm thú, Phượng Đường và Trịnh vương từng đến đất phong của vị thúc tổ phụ anh vương. Vị thúc tổ phụ này từng là em cùng cha khác mẹ của tiên đế, nhà họ mẹ hòn mọn, tiên đế chướng mắt, đã sớm ban tiễn ra đất phong, nhưng cũng chính vì vậy, không có động tĩnh gì ở kinh thành nữa, liền bị người khác quên đi ít nhiều. Lúc hai người lơ đãng tới đất phong của người này, mới cảm thấy có chút không đúng.
“Đệ đã bàn với phụ hoàng về việc này." Binh lính ở đất phong vậy mà có tới vạn người, ai mà tin được là chỉ để bảo hộ mình anh vương chứ? Trịnh vương bèn nói với Thái tử trầm ngâm: “Mà trong phủ anh vương, khách khanh môn khách vô số, nhìnkhông đơn giản đâu."
“ Thỉnh phụ hoàng xem xét quyết định đi thôi." Tuy rằng con không nói cha sai, nhưng Thái tử vẫn ít nhiều hiểu được rằng tiên đế hoa mắt ù tai, một kẻ dã tâm bừng bừng như vậy mà vẫn còn giữ lại đến bây giờ, khiến Thái tử vô cùng bất đắc dĩ, thở dài nói: “Sao phụ hoàng không rõ tình hình không ổn trong tôn thất chứ? Chỉ là đại khái vẫn ở trong bóng tối, dù muốn giải quyết, cũng vô cớ xuất binh." không có chứng cớ xác thực, mà ngươi muốn giết chết tôn thất? Sợ tôn thất không dám tạo phản à?
Phượng Khanh vừa đi phía sau A Nguyên, vừa nhẹ giọng nói: “Hay là, thừa dịp thánh thọ Hoàng bá phụ, mời hết vào kinh thành?" Kỳ thật, phủ Túc vương lại được lợi từ mối họa ngầm này. Hoàng thượng sinh cảnh giác với tôn thất, để áp chế mấy huynh đệ thúc bá này, nên phong tước cao cho bốn con trai dưới gối đệ đệ ruột Túc vương, như thế, mới có thể khiến người trong tôn thất tâm sinh kiêng kỵ, có thể ngoan ngoãn hơn chút.
A Nguyên không muốn nghe những điều này, thấy vì mình ở đây, lời của mấy huynh trưởng cũng tế nhị đi, liền nhẹ nhàng ra ngoài, thấy Phượng Đằng đang nhìn ngó xung quanh, bèn hỏi: “Nhìn gì đấy?"
Nàng vừa dứt lời, liền thấy Phượng Minh cũng từ trong bước ra, hắn không kiên nhẫnnói: “Nghe mà đau đầu, ra ngoài cho thoáng." Lục đục với nhau như vậy, thực sự hắnchẳng chút hứng thú, chí hướng của Phượng Minh cũng vốn không đặt tỏng triều, nghe các huynh trưởng thảo luận làm thế nào áp chế tôn thất, cũng cảm thấy khôngthú vị, vừa ra đây thì thấy A Nguyên và Phượng Đằng đang đứng cùng nhau, liền hí hửng nói: “Sớm biết là bàn mấy chuyện này, còn không bằng ta ở nhà sắp xếp việc trong phủ." Đại hôn sắp đến, phủ đang được tu sửa lại lần nữa, làm sao còn nhiều thời giờ quan tâm cái này cái kia.
A Nguyên bất đắc dĩ mà nhìn hoàng huynh đội vợ lên đầu, thở dài một hơi, lắc đầunói: “Hoàng huynh ạ, huynh không chịu động não như vậy, sẽ có vấn đề lớn đó."
Phượng Đằng vừa lắng tai nghe, vừa tìm mấy huynh đệ nhà mình, cười phụt mộttiếng.
“Muội cứ đợi đấy cho ta." Có vợ rồi Phượng Minh cũng lợi hại hơn, búng vào trán A Nguyên đang cười hì hì, rồi nói: “Ta phải tiến cung nói với phụ hoàng về việc hôm nay, về trước đây." Phượng Đồng nhất định sẽ cáo trạng, chính vì vậy, Phượng Minh cũngkhông thể ngồi im. Việc cáo trạng không dùng đầu óc mấy so với nghiên cứu tâm tính của tôn thất còn nhẹ hơn nhiều, Thành vương điện hạ rất thích.
Phượng Minh vui vẻ rời đi, A Nguyên nhón chân nhìn theo bóng dáng hắn, quay đầu lại lại thấy vẻ mặt Phượng Đằng có chút mất mát, liền khó hiểu hỏi: “Ngươi không vui à?"
“Các huynh đệ đều lớn rồi, có chút cảm khái ý mà." Phượng Đằng đuổi cung nhân bên người đi, đi theo sau A Nguyên, như ông cụ non mà nói.
“một đám còn chưa ngồi lên được ghế cao, lớn gì chứ." Tuy A Nguyên nói như vậy, nhưng trong lòng hơi hơi thở dài.
Đừng nhìn Thái tử còn chưa đăng cơ, mà mấy đứa con ở dưới này, tỏng lòng cũng đềuđã có chút tính toán. Phượng Đằng tuy là Hoàng trưởng tôn, nhưng ai quy định là Hoàng trưởng tôn Thái tử phi sinh ra nhất định sẽ là Thái tử tương lai, Hoàng thượng tương lai chứ? Hồi trước tuổi mấy hoàng tôn còn nhỏ, còn rất hòa thuận. hiện giờ lớn hơn chút, tuy rằng không quá xa lạ, nhưng đã tạo khoảng cách. Phượng Đằng thân thiết nhất với mẫu thân và đệ đệ ruột của mình, người ngoài đều xếp sau. Huống chihiện nay, mà nói ngay trong yến hội hôm nay, Phượng Đằng có thể có một vị trí nhỏtrong nhóm các Hoàng thúc, mà các hoàng tôn khác, lại không có phần nào.
Đãi ngộ khác biệt như vậy, trong lòng ai có thể dễ chịu đây?
“Ngươi làm huynh trưởng, mặc kề dù thế nào, đều nên hữu ái đệ muội, lòng dạ bao dung." A Nguyên đường hoàng mà nói, thấy bốn phía không có người, liền thấp giọngnói: “Nếu có người cứ hùng hổ, cũng không cần phải khách khí."
“Đa tạ cô cô." Có thể nói những lời này với hắn, dễ thấy được là A Nguyên thực sựxem hắn là người một nhà, Phượng Đằng cảm kích lôi kéo ống tay áo A Nguyên, nhỏgiọng nói: “Bây giờ phụ thân còn là Thái tử, thì vẫn tốt." Nếu đến khi tiến thêm mộtbước, nhìn Tam hoàng thúc hiện tại, liền ra bọn đệ đệ của hắn. Nghĩ đến đây, tâm trạng Phượng Đằng có chút đi xuống, thấy A Nguyên lo lắng nhìn mình, chỉ nhẹ giọngnói: “Tóm lại, ta sẽ không làm hại các đệ đệ." Được cái gật đầu hài lòng của A Nguyên, hắn dừng lại một lúc, cười khổ nói: “Bên ngoại muốn Nhị hoàng thúc tái giá đó, ta nghĩ đây không phải là rước phiền phức cho mình hay sao."
Tác giả :
Phi Dực