Thịnh Thế Vinh Sủng
Chương 102
Thời buổi này, vợ có công chồng vẫn phụ*!
* Nguyên văn là “si tình nữ phụ lòng hán", nhưng để như trên có thể sẽ quen thuộc hơn.
Công chúa điện hạ ngồi xổm chồm hỗm khổ sợ chờ đợi mười mấy năm ròng, khó lắm mới đợi được mây tan trăng sáng, cuối cùng cũng thấy một chút ánh lửa đèn, mà chỉ chớp mắt, phu quân phải ngồi xổm giữ gìn bao năm mới có được đã bị yêu tinh cướp mất, loại sự tình bi phãn này người bình thường cũng khó lòng lý giải, ruột gan rực lửa, cảm thấy tình yêu mười mấy năm của Công chúa điện hạ đã ném đi cho chó ăn mất rồi, xoay người lại liền ấn mỹ thiếu niên đang cười không ngừng kia lên trên mặt bàn đá, kéo tay áo hung hăng gặm lên gương mặt trắng nõn tuấn mỹ của thanh niên, lúc sau, dáng vẻ bất chấp tất cả gào lên: “không chiếm được trái tim ngươi, thì có được người của ngươi cũng được!"
Dứt lời, thái độ hung dữ, định cởi áo A Dung xấu xa vẫn đang cười ha hả khôngngừng.
“Điện hạ tha cho ta." Cuộc sống vui vẻ như vậy, nữ nhi khiến mình hạnh phúc như vậy, A Dung cảm thấy bầu trời cũng sáng sủa lên, lúc này đây cười không ngậm được miệng, bị A Nguyên kéo vạt xuống, lộ ra một chút xương quai xanh tinh xảo, ánh mắt mênh mông tình ý, làm sắc lang A Nguyên tim đập thình thịch. A Dung cầm lấy tay A Nguyên, nhịn không được mà nắm thật chặt, nói: “Chỉ là nói đùa thôi, mẫu thân đãsớm từ chối rồi." nói xong liền ôn hòa nhìn A Nguyên ngốc ngếch si tình mà nói:"Trong lòng ta, chỉ có một người đáng để ta giận, ta yêu, ta thương…"
Bị sắc đẹp mê hoặc đến mê man, Công chúa điện hạ lại thình thình nghe được lời này, tức khắc lăn sang một bên nôn ọe.
Quá sến!
A Dung nằm trên bàn đá lạnh buốt ngửa mặt lên trời, cười đến run rẩy cả người.
“Dừng dừng." Nếu không bảo A Dung xấu xa dừng lại, thì lời thoại gê tởm như vậy quả thực cố ý khiêu khích mà. A Nguyên cảm thấy hiện giờ tiểu tử này không nghe lời lắm, đen mặt ấn vai A Dung xuống, chỉ là có chút mơ hồ mà tự mình lẩm bẩm: “Sao nghe có vẻ quen quen thế nhỉ?" Quá quen thuộc, giống như là trước đây nàng đã từng nóivới ai vậy.
“Người đã từng nói với Nhị thiếu gia phủ Định Quốc công." A Dung cười cười, có lòng tốt nhắc nhở một chút.
A Nguyên nhớ ra, trầm ngâm nhìn trời, hồi lâu sau cũng không nói gì.
Tiểu biểu đệ phủ Định Quốc công kia là một đứa ngốc, Công chúa điện hạ xấu xa như thế, sao có thể nghe lời nàng của được chứ? Vậy mà lại tin tưởng không nghi ngờ A Nguyên chút nào. Hôm trước A Nguyên cảm thấy hẳn là nên giúp đỡ tiểu biểu đệ, liềnnói một câu này dạy hắn, bảo hắn ngâm nga trước mặt Ngũ Công chúa một chút thử xem có hiệu quả không, tiểu biểu đệ tiểu biểu đệ đi thật, e thẹn biểu đạt tâm ý si tình của mình trước bộ mặt nghẹn họng trân trối của Ngũ Công chúa, làm A Nguyên trốn sau cười lăn lộn. Tuy rằng sau đó bị Ngũ Công chúa đuổi giết, nhưng có thể chiêm ngưỡng cảnh tượng hiếm có như xem hí kịch này, cũng coi như là thu hoạch nho nhỏ.
“Huynh biết từ lúc nào thế?" A Nguyên rụt rụt cổ, vẻ mặt đau khổ hỏi.
Nàng thích trêu đùa người khác, nhưng đùa giỡn bản thân thì thực sự không có nhân đạo.
“Rất thú vị, mẫu thân cũng nói rất thú vị." A Dung cười xong, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn của A Nguyên một phen, cảm nhận được xúc cảm không tồi, mới cười tủm tỉm nói.
“Dì cũng biết sao?" A Nguyên chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, cả người vô lực ghé vào người A Dung, rúc thẳng vào lồng ngực hắn, không khỏi có chút ủ rũ mà nói: “Chỉ sợ, dì cảm thấy đầu óc của ta có bệnh!" Nếu không phải não tàn, thì sao có thể rảnh rỗi mà nói như thế được?
“Mẫu thân chỉ giật mình thôi." Nghĩ đến phu nhân Thành Dương bá thực sự cảm thấy A Nguyên khôn ngoan lanh lẹ, là đứa bé đáng yêu, A Dung liền rất vừa lòng, thấy A Nguyên mềm như bông ghé vào lòng mình, rốt cuộc cảm thấy có chút mất tự nhiên, đẩy đẩy nữ nhi ra ngoài, đang muốn nói, vừa quay đầu liền thình lình thấy A Đồng Tam đệ nhà mình đang sợ ngây người nhìn về A Nguyên trong lồng ngực mình, A Dung lập tức cúi đầu nhìn, liền thấy vạt áo của mình rộng mở, lại là chỗ chính giữa ngực, bèn hơi hơi đẩy A Nguyên ra, bản thân nghiêng người chỉnh lại xiêm y, rồi mới vẫy vẫy tay với đệ đệ nói: “Sao lại tới đây?"
“Lại đây!" Tiểu hồi nhỏ, A Hoài và A Đồng chính là chân sai vặt của Công chúa phá phách, A Nguyên ưỡn ưỡn ngực, vênh mặt hất hàm sai khiến mà kêu lên: “Nhanh lên, bằng không xử lý huynh!"
Đối mặt với nhóc con sau này rất có thể sẽ thành đại tẩu của mình, A Đồng hiền lành chất phác cúi đầu nhịn.
Nhưng có người không thể nhịn đâu.
Tô Dung đi theo phu quân lại đây, thấy phu quân nhà mình bị Công chúa tại thượng này khi dễ thì tức khắc tức giận không nhẹ, nhào lên muốn bóp miệng A Nguyên lại!
“Dĩ hạ phạm thượng!" A Nguyên thấy Tô Dung hung thần ác sát mà nhào lên, tức khắc kêu oai oái, gào lên: “Đau chết bổn cung rồi!"
“Buông tay." A Dung kéo Công chúa làm màu “sét đánh không mưa" này vào trong lòng, nở nụ cười đẹp đau cả mắt với Tô Dung, vô cùng tiếu lý tàng đao.
“Muội…muội còn chưa chạm vào nàng mà." Bị một đôi vô sỉ này dọa sợ ngây người, Tô Dung lí nhí.
“Dám chạm vào, cắn ngươi!" A Nguyên có chỗ dựa, tức khắc vẫy đuôi, dương dương đắc ý nói.
A Dung ở phía sau nàng hơi hơi mỉm cười, coi như trả lời.
Tô Dung tức giận đến đôi mắt cũng biến đen, thấy phu quân nhà mình vẫn ngơ ngác nhìn, tựa như cũng chưa hiểu ra chuyện này là như thế nào, tức khắc cảm thấy bản thân thua rồi, chỉ thả lại một câu tàn nhẫn: “Chờ ta nói cho mẫu thân đi!" nói xong liền, dậm chân mà đi.
“Đừng dậm, đau chân." A Đồng ở bên liền lo lắng nói.
Đối diện với khuôn mặt chất phác như vậy, lại thấy Tô Dung nhìn gương mặt do luyện công ngoài trời mà đen nhẻm mà đỏ mặt lên, A Nguyên bèn cảm thấy thời buổi này đúng là nồi nào úp vung nấy, cảm khái một chút, xong mới vung vẩy xiêm y, quay đầu lại đắc ý nhìn thoáng qua gương mặt phù dung của người trong lòng mình, đúng là quả thực đẹp đến choáng váng, liền lôi kéo tay A Dung, đắc ý mà nói: “Vẫn là mắt bổn cung tốt hơn." Dứt lời, nghe thấy Tô Dung đang muốn lên trên phòng, liền cũng đicùng A Dung, mới đi vài bước liền thấy một phụ nhân trẻ tuổi bưng một cái mâm gỗ dẫn theo vài nha đầu đi hướng lên trên phòng, thấy đúng là vị tam thái thái mới vào cửa, Tô Dung liền hô: “Tam thẩm ạ?"
Phụ nhân kia vội vang quay đầu, khuôn mặt cũng chỉ gọi là thanh tú lộ vẻ kinh hỉ, dừng lại, thấy mấy tiểu bối đi tới thỉnh an nàng, liền đỏ mặt nói: “Ta làm vài món đồ, đều là vải vóc các tẩu tử tặng ta từ trước, định tặng làm tâm ý."
A Nguyên nhìn vào, liền thấy đường may của mấy món đồ đều tinh xảo, nhìn như in vào vải dệt, đến chất liệu cũng vô cùng mềm mại, nhìn cũng không bí, cảm thấy vị tam thái thái này cũng coi như tận tâm, liền cười nói: “Có thể thấy được là đã mất khôngbiết bao nhiêu tâm huyết." Phía trên là bức đồng tử nằm trên lá sen nghịch nước, màu sắc tươi sáng đáng yêu, đường nét tinh xảo, có thể thấy được là thêu rất có lòng.
“Ta ở nhà nhàn rỗi nên làm chút ít may vá." Được Công chúa mở miệng, Tam Thái thái liền có chút dè dặt mà nói.
Vị tam thái thái này nguyện ý tận tâm vì một đứa bé, có thể thấy được là một nữ nhân ôn thuần, A Nguyên lại vừa mới nghe Tô Dung nói qua rằng vị tam thái thái này mộtlòng hầu hạ Trạm Tam lão gia, cũng không cố tình đi nịnh nọt A Nhạc, không quản chuyện bao đồng, biết rõ kiêng kỵ, bèn sinh ra vài phần hảo cảm, huống chi qua lại từ trước cũng biết người này người kia, bởi vậy thái độ khách khí. Mọi người đi tới thượng phòng, lại thấy trong phòng có thêm một nữ nhân xinh đẹp dịu dàng, đang ngồi cạnh phu nhân Thành Dương bá mỉm cười trò chuyện, thấy mọi người tiến vào liền đứng dậy đón chào.
Nữ nhân này cực xa lạ, A Nguyên chưa từng gặp, lúc này đây liền có chút nghi ngờ. Phu nhân Thành Dương bá gọi tam thái thái tới trước mặt mình trước, thấy nàng đỏ mặt đưa đồ trên tay tới trước mình, nhìn nhìn liền nhíu mày dỗi nói: “Đây là để cho muội làm xiêm y, sao lại thành ra cho đứa nhỏ này?" Thấy tam thái thái chỉ mỉm cười, mím miệng không nói, bèn ôn hòa bảo: “Trong phủ rất nhiều vải vóc, muội chỉ cần nóivới lão Tam một tiếng, hà tất phải dùng của mình." Thấy Tam thái thái định nói gì đó, phu nhân Thành Dương bá liền nhẹ nhàng nói: “Nhìn cả người muội này, đã bao lâu rồi không có đồ mới?"
Dứt lời liền cao giọng kêu nha đầu lấy vải tới, giao cho nha đầu phía sau tam thái thái bảo nàng mang về làm y phục mới.
“Muội không phải là muốn đồ của tẩu tử…" Tam thái thái chân tay luống cuống.
“Muội làm xiêm y cho thằng bé này là tấm lòng của muội. Cái này…." Phu nhân Thành Dương bá cười nói :"Là tấm lòng của ta." Lại khuyên thêm vài câu để nàng nhận, kêu nàng ngồi bên người mình, xong mới chỉ vào nữ nhi xinh đẹp kia, cười nói với A Nguyên: “ Hẳn con chưa gặp đại tỷ, đều là tỷ muội nhà mình, về sau đều ở kinh thành, cũng có chốn qua lại."
Nữ nhân xinh đẹp kia cười ôn nhu, đứng dậy tiến lại thỉnh an A Nguyên, được A Nguyên đỡ, rồi quay đầu lại liếc mắt nhìn phu nhân Thành Dương bá một cái, ánh mắt ái mộ, thập phần thân cận, quay đầu nói với A Nguyên: “cô cô nói phải, về sau, đều dựa vào Công chúa."
Vị này hẳn là trưởng tỷ Tô Ngọc trong miệng Tô Dung. A Nguyên nhìn nàng rất thân cận với phu nhân Thành Dương bá, nhưng lại khá lãnh đạm với Trần Lưu Quận quân mẫu thân mình, liền cảm thấy ứng với lời vừa rồi của Tô Dung, chỉ là thấy nàng cũngkhông phải là một người không hiểu chuyện, thấy kỳ lạ trong lòng, rốt cuộc nói gì đó trước mặt bằng hữu mới kết bạn cũng không tốt, liền chỉ cười, kéo Tô Ngọc ngồi xuống cùng mình, cười đùa với nhau. Con trai A Tuệ đã được bà vú ôm xuống, phu nhân Thế tử cũng đã đi thăm A Tuệ, lúc này đây trong phòng cũng chỉ có người thân thiết, A Nguyên nói nói cười cười đến sung sướng.
A Dung ngồi cạnh, mỉm cười nhìn A Nguyên ở bên người nhà mình như cá gặp nước, liền vui mừng khôn cùng.
Mới nói vài câu, Trần Lưu quận quân là người khó nhẫn nhịn được, thấy Tô Ngọc cũngkhông có vẻ muốn nói chuyện với mình liề có chút khó chịu, lúc này thấy nha đầu bưng điểm tâm lên, vội vàng cười nói: “Phù dung bánh Ngọc Nhi thích nhất này, nếm thử xem."
“Đa tạ mẫu thân." Tô Ngọc lại nhàn nhạt, nghiêng người nhận điểm tâm này, tùy tiện đặt lên mặt bàn.
Thái độ như vậy làm A Nguyên nhíu mày. Tô Dung là người nóng nảy tính nết y đúc mẫu thân, tức khắc giận dữ, đứng phắt dậy cười lạnh, nói: “Ta thấy, đại tỷ tỷ đang coi là mẫu thân làm khó gì tỷ vậy?!"
“Nhị nha đầu!" Trần Lưu Quận quân thấy Tô Dung lợi hại như vậy, liền kêu lên mộttiếng.
Phu nhân Thành Dương bá chưa biết rõ ngọn nguồn, mắt thấy không ổn, liền nhíu mày, thấy mắt Tô Ngọc ánh lên nước mắt, vội vàng gọi Tô Ngọc: “Ngọc Nhi lại đây."
Năm xưa phu nhân Thành Dương bá sinh A Dung, vì là con trai nên cực mong có nữ nhi. Trùng hợp là Trần Lưu Quận quân lại sinh một nha đầu, phu nhân Thành Dương bá yêu thích không rời, thường xuyên đón Tô Ngọc tới phủ chơi đùa, nhiều ít cũng có ân dưỡng dục. Huống chi phu nhân Thành Dương bá ôn nhu hiền huệ, cũng không làm ra việc chia cách gì đó, được người tôn trọng. Trong lòng Tô Ngọc, phu nhân Thành Dương bá như mẫu thân, so với Trần Lưu Quận quân còn sâu nặng hơn, lúc này đây được cô mẫu gọi, liền phụng phịu đến trước mặt phu nhân Thành Dương bá, miệng hé ra còn chưa nói nên lời đã rơi nước mắt.
“Sao thế này?" Mắt thấy mấy tiểu bối đều trầm mặc, phu nhân Thành Dương bá vừa lau nước mắt cho Tô ngọc, vừa tò mò hỏi.
“Mẫu thân toàn tâm toàn ý vì tỷ, tỷ khóc lóc cái gì?!" Tô Dung cười lạnh nói: “Hay là,không để đại tỷ tỷ chịu thiệt một ít, thì là sai?"
“Muội để người ngoài coi tỷ là đố phụ, chẳng lẽ còn không làm ta thiệt thòi sao?" Tô Ngọc quay lại nghẹn ngào mà nói.
Tô Dung tức giận không nhẹ, chỉ kể hết sự tình xảy ra trước đó. nói xong, phu nhân Thành Dương bá liền trầm mặc, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng, thấy Tô Ngọc trông mong nhìn mình, tựa như muốn mình làm chủ cho nàng, vì đứa nhỏ đã được mẫu thân bảo hộ đến mức hồ đồ này mà thầm thở dài, nhẹ giọng: “nói cho cô cô xem nào, vì sao phải để cô gia nạp thiếp?" Thấy Tô Ngọc há mồm định trả lời, bà vươn tay ngăn lại, nhướng mày hỏi: “Chính vì để người ngoài không cho rằng con không thể dung thứ người khác, chính vì một cái thanh danh tốt?"
“Con không thích như mẫu thân." Tô Ngọc thoáng nhìn qua Trần Lưu Quận quân, nhỏgiọng đáp.
“Mẫu thân con… đều là vì con." Phu nhân Thành Dương bá ôn nhu nói: “Thanh danhđã là gì? Con đắc ý chút, cuộc sống tốt chút, cả người khoan khoái chút, thanh danh đâu có liên quan gì?" Nghe thấy Tô Ngọc dường như nhỏ giọng nói gì đó, bà bèn cườinói: “Dượng con cũng chỉ có mình ta, tức là ta cũng là đố phụ, chỉ cần trong lòng thoải mái, ta cảm thấy thanh danh như vậy, cũng đáng."
Lúc này Tô Ngọc mới nhớ tới, phu quân của cô cô cũng không có thiếp, tức khắc đỏ mặt, lí nhí: “cô cô ôn nhu…"
“Đó là tính cánh, mẫu thân con…" Bà quay đầu lại cười nhìn Trần Lưu Quận quân, rồi ngồi thẳng người lên chậm rãi nói: “Quý nữ tôn thất, dựa vào cái gì mà khom lưng trước kẻ khác?" Thấy Tô Ngọc rũ mắt không nói gì, bà liền hỏi: “Con nói phải cho côgia nạp thiếp, nhưng nếu thực sự có thêm một nữ nhân như vậy, lòng con không khó chịu sao?"
Tô Ngọc dĩ nhiên đã nghĩ tới điều này, nghe vậy liền thấp giọng nói: “Nữ nhân thế gian đều là như vậy, khổ sở trong lòng qua ngày là khỏi."
“Lời này mới là dọa người nè!" A Nguyên ngồi bên liền cười, liếc mắt nhìn A Dung mộtcái, giương giọng nói: “Thời buổi này, thiếp thất trong nhà càng nhiều mới ra loại quảng cáo rùm beng này, bằng không bảo các nàng sống thế nào đây? Ta thấy, đây là ghen ghét với cuộc sống tốt đẹp của tỷ tỷ, muốn chia rẽ tình cảm phu thê hai người, thấy đại tỷ tỷ không vui vẻ, người ta mới mừng đấy." Thấy Tô Ngọc ngây ngốc nhìn mình, vẻ mặt bị kinh động, A Nguyên liền cười ha hả mà nói: “Ta khuyên đại tỷ, thế gian này, trừ thân nhân của mình, ai nói cũng đừng tin, cũng không phải là khuê nữ nhà mình, cuộc sống của con mình không tốt mà cũng đau lòng đâu!"
“Nhưng…" Tô Ngọc vốn là người không có chính kiến, lúc này đây được mọi người thay phiên khuyên nhủ, lại có chút dao động.
“Huống chi…" A Nguyên cười lạnh một tiếng, nhìn bà tử tròng mắt liên láo ở bên mộtcái, lạnh lùng mà nói: “Khuyến khích tỷ tỷ như vậy, không chừng trong lòng đang tính toán lợi ích gì đấy đấy!" Dứt lời liền thấy Tô Ngọc hướng ánh mắt về phía bà tử kia, bèn nhướn mày cười nói: “không phải là trong nhà mụ mụ này cũng có một tiểu nha đầu hoa dung nguyệt mạo, muốn phân ưu cùng đại tỷ đó chứ?"
Tô Ngọc nhớ tới bà tử thân cận này quả nhiên đã từng ẩn ý với mình nhiều lần, tức khắc vẻ mặt thay đổi!
“Đây mới là vì khuê nữ ruột thịt của mình, mà chủ tử cũng bán!" A Nguyên liền cười hì hì nói.
“Quận quân! Lão nô…" Bà tử kia vừa thấy ánh mắt ngoan lệ của Trần Lưu Quận quân nhìn qua đã tức khắc quỳ xuống, dập đầu đại khái đến đầu rơi máu chảy cũng khôngdám dừng lại, mắt thấy bà ta bị dọa vỡ mật, A Nguyên cũng nói thầm trong lòng mộtchút, không biết Trần Lưu Quận quân này đến tột cùng là hổ cái như thế nào, mà chỉmột cái liếc mắt đã dọa người ta thành thế này, rồi cười nới với Tô Ngọc đang trợn mắt há mồm: “Nếu không phải Quận quân hối thúc tỷ như vậy, ai sẽ để niềm vui của tỷ vào trong lòng đây?" Lời này vừa dứt, hốc mắt Trần Lưu Quận quân cũng đỏ lên, Tô Ngọc ngập ngừng nhìn qua, thấy mẫu thân xưa nay luôn kiên cường vậy mà lại khóc, liền không biết nên làm sao bây giờ.
Từ khi nàng biết nhận thức, mẫu thân thập phần kiên cường, nào có lúc đã rơi lệ đâu?
“Mẫu thân…" Tô Ngọc gọi một tiếng.
“Con là trưởng nữ của mẫu thân con, tấm lòng của nàng đối với con đến đệ đệ con cũng xếp sau, chỉ con mới làm nàng đau lòng được." Phu nhân Thành Dương bá liền thở dài nói: “ Nhiều năm như vậy rồi, muội muội con, đệ đệ con đều là tự thân vận động, chỉ có con được dưỡng bên người mẫu thân, khi còn nhỏ, mẫu thân con mà ôm đệ đệ con nhiều hơn chút, con đều khóc nháo lên không được thế…" bà sờ đầu Tô Ngọc, ôn nhu mà nói: “Chớ nói tới cha mẹ trên đời này, chỉ nói tới tấm lòng của mẫu thân con đối với con, tự con vỗ ngực hỏi bản thân một chút, con đã từng làm nàng thất vọng chưa?"
“Thế nhân vẫn có thành kiến với ta, nhưng chính ra ta lại cảm kích mấy phán xét của người đời này, cũng để con nhận rõ được con người thật của họ, không con gả vào lại chịu tội." Trần Lưu Quận quân bụm mặt nức nở: “Để ta nhìn con chịu đựng thiếp thất tới châm chọc con, thì ta tình nguyện để con làm gái lờ thì cũng tốt hơn để con ngày ngày khổ sở." Bà nắm lấy tay Tô Ngọc, nữ nhi cũng không vung tay ra, Trần Lưu Quận quân vui mừng, rưng rưng nói: “Mẫu thân còn có thể hại con sao? Trong nhà thê thiếp thành đàn, sao còn có ngày lành đây?"
“May mà đại tỷ phu hiểu chuyện, bằng không nạp thật, đại tỷ tỷ phải khóc chết." Tô Dung thờ ơ lạnh nhạt, lúc này cười lạnh nói.
Tô Ngọc chột dạ, có chút hiểu ra, lại vẫn hơi chần chờ.
A Nguyên lại biết không phải một sớm một chiều có thể thay đổi, lúc này chỉ cần đánh tan ý định của Tô Ngọc là được, bèn vỗ tay cười nói: “Lão nô này đáng giận, ta thấy lại là bất trung thực, đại tỷ tỷ thực hẳn nên tự lập lên, cũng để cho hạ nhân nhìn rõ uy phong của tỷ tỷ, bằng không, nô tài tính kế đại tỷ lần tới, còn không chừng là khôngbiết từ đâu ra đó."
“Điện hạ cảm thấy nên làm như thế nào?" Tô Ngọc cảm thấy A Nguyên thập phần quan tâm mình, thầm tín nhiệm A Nguyên, liền quay đầu lại hỏi.
A Nguyên cười tủm tỉm mà liếc mắt nhìn bà tử kia một cái, xoay chuyển ánh mắt mới cười nói: “Chuyện này lại đơn giản, bên ngoài đều xử trí như thế, nếu tỷ muốn giồng như bên ngoài, thì cứ chiếu theo lời ta nói mà làm." Thấy Tô Ngọc vội vàng gật đầu, nàng khụ một tiếng, mới chậm rãi cười nói: “Đưa bà từ này về phủ, cũng chớ nhắc đến nạp thiếp gì đó, bằng không đại tỷ tỷ lại không phải không hiền lương sao?" Quả nhiên Tô Ngọc cảm thấy tất cả đều là nghĩ cho mình, nhanh nhẹn gật đầu, trước ý cười tỏng mắt A Dung, A Nguyên trong lòng có chút đắc ý, liền tiếp tục nói: “Chỉ nói lão nô này bất trung, đánh bà ta mấy chục bản tử là được, kêu tất cả nô tài trong viện tỷ tỷ ra xem, nhìn cho kỹ là xong rồi."
Nàng nghiêng đầu ngắm một đóa hoa trong bình hòa bên cạnh xuống, dùng sức bóp chặt, vẻ mặt lại mang theo vài phần thiện ý mà nói: “Cũng chớ có kêu đánh kêu giết, trời cao có đức hiếu sinh. Năm mươi bản tử đánh không chết, cho bà ta một đường sống là được." Nàng nói xong, miệng liền niệm Phật: “Cũng là một phen từ bi của tỷ tỷ." Năm mươi bản tử đánh không chết, nàng cũng chưa từng gặp qua. Chỉ là, vẫn đủ lừa Tô Ngọc.
“A Nguyên nói rất thích đáng." Ánh mắt phu nhân Thành Dương bá trầm trầm, bà gật đầu mỉm cười.
Tô Ngọc bản tính ôn nhu, thấy trưởng bối vẫn chưa muốn mạng bà tử này, tuy trong lòng tức giận bà tử này phản chủ, nhưng mà cũng vì bà ta mà thở phào nhẹ nhõm mộthơi, tức khắc liền đứng dậy đỏ mặt nói: “Đa tạ công chúa."
Về sau ngươi còn có thể cảm tạ ta, mới là chỗ tốt của bổn cung đó.
A Nguyên mặt lộ vẻ mỉm cười ấm áp, tâm nói nếu ngươi không phải thân thích của Trạm gia, thì một kẻ hồ đồ nhưu vậy, ta cũng lười quản.
Có chỗ dựa cường hãn, lại có thế sống mơ màng đến vậy, cũng coi như là một loại năng lực.
Cảm khái một chút, A Nguyên liền thấy Tô Ngọc ôm Trần Lưu quận quân cùng nhau khóc, cảm thấy hẳn là không có việc của mình, bèn qua trò chuyện với phu nhân Thành Dương bá. Phu nhân Thành Dương bá chỉ cảm thấy nha đầu này hiện giờ càng lanh lẹ sành sỏi, yêu thích vô cùng, có tâm để nàng thân cận hơn với A Dung nhiều thân cận, bởi vậy cũng chỉ nói vài câu liền ném A Nguyên cho nhi tử, còn mình lôi kéo Trần Lưu quận quân và Tô Ngọc đi. Tô Dung ở phía sau nhìn, chỉ cảm thấy đau cả não, cũng để A Đồng chất phác bảo hộ dẫn đi rồi.
A Nguyên đứng dậy cáo từ với Nhị thái thái Tam thái thái trong phòng rồi rời đi cùng A Dung, đi dạo ở phía sau vườn trong chốc lát, nhìn trộm thấy dáng vẻ nghiêm trang của A Dung, không phải là vẻ cười như hồ ly ban nãy, liền dừng lại, nghiêm túc kêu: “Dung ca ca!"
“Điện hạ có gì phân phó?" A Dung đã thuần thục nghiệp vụ, liền mỉm cười hỏi.
“Gọi huynh một tiếng nghe xem chút thôi." Công chúa ranh ma thấy A Dung đi đến bên cạnh mình, tức khắc mặt mày hớn hở, xốc lại sắc tâm của mình một cái, mới như kẻ trộm nói: “Gọi gọi huynh nhiều chút, về sau mới thương huynh hơn nha~"
A Dung quả thực muốn thở dài.
Công chúa, có biết sau này gả về đây, bản thân ta không cần nhịn nữa, thì nàng sẽ có kết cục không? Hẳn là không biết, bằng không, sẽ không tự đào hố chôn mình như vậy đâu.
Thấy A Nguyên cảm thấy chính mình chiếm thượng phong, rất đắc ý che miệng như trộm được vàng hi hi ha ha mà cười, A Dung nhịn không được lắc đầu, nhưng nghĩ tới gì đó, đôi mày thanh tú chậm rãi nhíu lại.
“Xém quên hỏi Người…" A Dung thấy A Nguyên nghi hoặc nhìn qua, chần chờ một lát, liền nhẹ giọng nói: “Sao ở trong kinh, ta nghe nói Người khen ngợi Ngũ thiếu Từ gia,hắn lỗi lạc tựa thanh tùng, còn khen hắn ưu tú, tâm tri kỷ, ý muốn cầm tay đồng du hử?"
Nghe nói, rất thích, chỉ thiếu hẹn ước sau hoàng hôn rồi?
* Nguyên văn là “si tình nữ phụ lòng hán", nhưng để như trên có thể sẽ quen thuộc hơn.
Công chúa điện hạ ngồi xổm chồm hỗm khổ sợ chờ đợi mười mấy năm ròng, khó lắm mới đợi được mây tan trăng sáng, cuối cùng cũng thấy một chút ánh lửa đèn, mà chỉ chớp mắt, phu quân phải ngồi xổm giữ gìn bao năm mới có được đã bị yêu tinh cướp mất, loại sự tình bi phãn này người bình thường cũng khó lòng lý giải, ruột gan rực lửa, cảm thấy tình yêu mười mấy năm của Công chúa điện hạ đã ném đi cho chó ăn mất rồi, xoay người lại liền ấn mỹ thiếu niên đang cười không ngừng kia lên trên mặt bàn đá, kéo tay áo hung hăng gặm lên gương mặt trắng nõn tuấn mỹ của thanh niên, lúc sau, dáng vẻ bất chấp tất cả gào lên: “không chiếm được trái tim ngươi, thì có được người của ngươi cũng được!"
Dứt lời, thái độ hung dữ, định cởi áo A Dung xấu xa vẫn đang cười ha hả khôngngừng.
“Điện hạ tha cho ta." Cuộc sống vui vẻ như vậy, nữ nhi khiến mình hạnh phúc như vậy, A Dung cảm thấy bầu trời cũng sáng sủa lên, lúc này đây cười không ngậm được miệng, bị A Nguyên kéo vạt xuống, lộ ra một chút xương quai xanh tinh xảo, ánh mắt mênh mông tình ý, làm sắc lang A Nguyên tim đập thình thịch. A Dung cầm lấy tay A Nguyên, nhịn không được mà nắm thật chặt, nói: “Chỉ là nói đùa thôi, mẫu thân đãsớm từ chối rồi." nói xong liền ôn hòa nhìn A Nguyên ngốc ngếch si tình mà nói:"Trong lòng ta, chỉ có một người đáng để ta giận, ta yêu, ta thương…"
Bị sắc đẹp mê hoặc đến mê man, Công chúa điện hạ lại thình thình nghe được lời này, tức khắc lăn sang một bên nôn ọe.
Quá sến!
A Dung nằm trên bàn đá lạnh buốt ngửa mặt lên trời, cười đến run rẩy cả người.
“Dừng dừng." Nếu không bảo A Dung xấu xa dừng lại, thì lời thoại gê tởm như vậy quả thực cố ý khiêu khích mà. A Nguyên cảm thấy hiện giờ tiểu tử này không nghe lời lắm, đen mặt ấn vai A Dung xuống, chỉ là có chút mơ hồ mà tự mình lẩm bẩm: “Sao nghe có vẻ quen quen thế nhỉ?" Quá quen thuộc, giống như là trước đây nàng đã từng nóivới ai vậy.
“Người đã từng nói với Nhị thiếu gia phủ Định Quốc công." A Dung cười cười, có lòng tốt nhắc nhở một chút.
A Nguyên nhớ ra, trầm ngâm nhìn trời, hồi lâu sau cũng không nói gì.
Tiểu biểu đệ phủ Định Quốc công kia là một đứa ngốc, Công chúa điện hạ xấu xa như thế, sao có thể nghe lời nàng của được chứ? Vậy mà lại tin tưởng không nghi ngờ A Nguyên chút nào. Hôm trước A Nguyên cảm thấy hẳn là nên giúp đỡ tiểu biểu đệ, liềnnói một câu này dạy hắn, bảo hắn ngâm nga trước mặt Ngũ Công chúa một chút thử xem có hiệu quả không, tiểu biểu đệ tiểu biểu đệ đi thật, e thẹn biểu đạt tâm ý si tình của mình trước bộ mặt nghẹn họng trân trối của Ngũ Công chúa, làm A Nguyên trốn sau cười lăn lộn. Tuy rằng sau đó bị Ngũ Công chúa đuổi giết, nhưng có thể chiêm ngưỡng cảnh tượng hiếm có như xem hí kịch này, cũng coi như là thu hoạch nho nhỏ.
“Huynh biết từ lúc nào thế?" A Nguyên rụt rụt cổ, vẻ mặt đau khổ hỏi.
Nàng thích trêu đùa người khác, nhưng đùa giỡn bản thân thì thực sự không có nhân đạo.
“Rất thú vị, mẫu thân cũng nói rất thú vị." A Dung cười xong, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn của A Nguyên một phen, cảm nhận được xúc cảm không tồi, mới cười tủm tỉm nói.
“Dì cũng biết sao?" A Nguyên chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, cả người vô lực ghé vào người A Dung, rúc thẳng vào lồng ngực hắn, không khỏi có chút ủ rũ mà nói: “Chỉ sợ, dì cảm thấy đầu óc của ta có bệnh!" Nếu không phải não tàn, thì sao có thể rảnh rỗi mà nói như thế được?
“Mẫu thân chỉ giật mình thôi." Nghĩ đến phu nhân Thành Dương bá thực sự cảm thấy A Nguyên khôn ngoan lanh lẹ, là đứa bé đáng yêu, A Dung liền rất vừa lòng, thấy A Nguyên mềm như bông ghé vào lòng mình, rốt cuộc cảm thấy có chút mất tự nhiên, đẩy đẩy nữ nhi ra ngoài, đang muốn nói, vừa quay đầu liền thình lình thấy A Đồng Tam đệ nhà mình đang sợ ngây người nhìn về A Nguyên trong lồng ngực mình, A Dung lập tức cúi đầu nhìn, liền thấy vạt áo của mình rộng mở, lại là chỗ chính giữa ngực, bèn hơi hơi đẩy A Nguyên ra, bản thân nghiêng người chỉnh lại xiêm y, rồi mới vẫy vẫy tay với đệ đệ nói: “Sao lại tới đây?"
“Lại đây!" Tiểu hồi nhỏ, A Hoài và A Đồng chính là chân sai vặt của Công chúa phá phách, A Nguyên ưỡn ưỡn ngực, vênh mặt hất hàm sai khiến mà kêu lên: “Nhanh lên, bằng không xử lý huynh!"
Đối mặt với nhóc con sau này rất có thể sẽ thành đại tẩu của mình, A Đồng hiền lành chất phác cúi đầu nhịn.
Nhưng có người không thể nhịn đâu.
Tô Dung đi theo phu quân lại đây, thấy phu quân nhà mình bị Công chúa tại thượng này khi dễ thì tức khắc tức giận không nhẹ, nhào lên muốn bóp miệng A Nguyên lại!
“Dĩ hạ phạm thượng!" A Nguyên thấy Tô Dung hung thần ác sát mà nhào lên, tức khắc kêu oai oái, gào lên: “Đau chết bổn cung rồi!"
“Buông tay." A Dung kéo Công chúa làm màu “sét đánh không mưa" này vào trong lòng, nở nụ cười đẹp đau cả mắt với Tô Dung, vô cùng tiếu lý tàng đao.
“Muội…muội còn chưa chạm vào nàng mà." Bị một đôi vô sỉ này dọa sợ ngây người, Tô Dung lí nhí.
“Dám chạm vào, cắn ngươi!" A Nguyên có chỗ dựa, tức khắc vẫy đuôi, dương dương đắc ý nói.
A Dung ở phía sau nàng hơi hơi mỉm cười, coi như trả lời.
Tô Dung tức giận đến đôi mắt cũng biến đen, thấy phu quân nhà mình vẫn ngơ ngác nhìn, tựa như cũng chưa hiểu ra chuyện này là như thế nào, tức khắc cảm thấy bản thân thua rồi, chỉ thả lại một câu tàn nhẫn: “Chờ ta nói cho mẫu thân đi!" nói xong liền, dậm chân mà đi.
“Đừng dậm, đau chân." A Đồng ở bên liền lo lắng nói.
Đối diện với khuôn mặt chất phác như vậy, lại thấy Tô Dung nhìn gương mặt do luyện công ngoài trời mà đen nhẻm mà đỏ mặt lên, A Nguyên bèn cảm thấy thời buổi này đúng là nồi nào úp vung nấy, cảm khái một chút, xong mới vung vẩy xiêm y, quay đầu lại đắc ý nhìn thoáng qua gương mặt phù dung của người trong lòng mình, đúng là quả thực đẹp đến choáng váng, liền lôi kéo tay A Dung, đắc ý mà nói: “Vẫn là mắt bổn cung tốt hơn." Dứt lời, nghe thấy Tô Dung đang muốn lên trên phòng, liền cũng đicùng A Dung, mới đi vài bước liền thấy một phụ nhân trẻ tuổi bưng một cái mâm gỗ dẫn theo vài nha đầu đi hướng lên trên phòng, thấy đúng là vị tam thái thái mới vào cửa, Tô Dung liền hô: “Tam thẩm ạ?"
Phụ nhân kia vội vang quay đầu, khuôn mặt cũng chỉ gọi là thanh tú lộ vẻ kinh hỉ, dừng lại, thấy mấy tiểu bối đi tới thỉnh an nàng, liền đỏ mặt nói: “Ta làm vài món đồ, đều là vải vóc các tẩu tử tặng ta từ trước, định tặng làm tâm ý."
A Nguyên nhìn vào, liền thấy đường may của mấy món đồ đều tinh xảo, nhìn như in vào vải dệt, đến chất liệu cũng vô cùng mềm mại, nhìn cũng không bí, cảm thấy vị tam thái thái này cũng coi như tận tâm, liền cười nói: “Có thể thấy được là đã mất khôngbiết bao nhiêu tâm huyết." Phía trên là bức đồng tử nằm trên lá sen nghịch nước, màu sắc tươi sáng đáng yêu, đường nét tinh xảo, có thể thấy được là thêu rất có lòng.
“Ta ở nhà nhàn rỗi nên làm chút ít may vá." Được Công chúa mở miệng, Tam Thái thái liền có chút dè dặt mà nói.
Vị tam thái thái này nguyện ý tận tâm vì một đứa bé, có thể thấy được là một nữ nhân ôn thuần, A Nguyên lại vừa mới nghe Tô Dung nói qua rằng vị tam thái thái này mộtlòng hầu hạ Trạm Tam lão gia, cũng không cố tình đi nịnh nọt A Nhạc, không quản chuyện bao đồng, biết rõ kiêng kỵ, bèn sinh ra vài phần hảo cảm, huống chi qua lại từ trước cũng biết người này người kia, bởi vậy thái độ khách khí. Mọi người đi tới thượng phòng, lại thấy trong phòng có thêm một nữ nhân xinh đẹp dịu dàng, đang ngồi cạnh phu nhân Thành Dương bá mỉm cười trò chuyện, thấy mọi người tiến vào liền đứng dậy đón chào.
Nữ nhân này cực xa lạ, A Nguyên chưa từng gặp, lúc này đây liền có chút nghi ngờ. Phu nhân Thành Dương bá gọi tam thái thái tới trước mặt mình trước, thấy nàng đỏ mặt đưa đồ trên tay tới trước mình, nhìn nhìn liền nhíu mày dỗi nói: “Đây là để cho muội làm xiêm y, sao lại thành ra cho đứa nhỏ này?" Thấy tam thái thái chỉ mỉm cười, mím miệng không nói, bèn ôn hòa bảo: “Trong phủ rất nhiều vải vóc, muội chỉ cần nóivới lão Tam một tiếng, hà tất phải dùng của mình." Thấy Tam thái thái định nói gì đó, phu nhân Thành Dương bá liền nhẹ nhàng nói: “Nhìn cả người muội này, đã bao lâu rồi không có đồ mới?"
Dứt lời liền cao giọng kêu nha đầu lấy vải tới, giao cho nha đầu phía sau tam thái thái bảo nàng mang về làm y phục mới.
“Muội không phải là muốn đồ của tẩu tử…" Tam thái thái chân tay luống cuống.
“Muội làm xiêm y cho thằng bé này là tấm lòng của muội. Cái này…." Phu nhân Thành Dương bá cười nói :"Là tấm lòng của ta." Lại khuyên thêm vài câu để nàng nhận, kêu nàng ngồi bên người mình, xong mới chỉ vào nữ nhi xinh đẹp kia, cười nói với A Nguyên: “ Hẳn con chưa gặp đại tỷ, đều là tỷ muội nhà mình, về sau đều ở kinh thành, cũng có chốn qua lại."
Nữ nhân xinh đẹp kia cười ôn nhu, đứng dậy tiến lại thỉnh an A Nguyên, được A Nguyên đỡ, rồi quay đầu lại liếc mắt nhìn phu nhân Thành Dương bá một cái, ánh mắt ái mộ, thập phần thân cận, quay đầu nói với A Nguyên: “cô cô nói phải, về sau, đều dựa vào Công chúa."
Vị này hẳn là trưởng tỷ Tô Ngọc trong miệng Tô Dung. A Nguyên nhìn nàng rất thân cận với phu nhân Thành Dương bá, nhưng lại khá lãnh đạm với Trần Lưu Quận quân mẫu thân mình, liền cảm thấy ứng với lời vừa rồi của Tô Dung, chỉ là thấy nàng cũngkhông phải là một người không hiểu chuyện, thấy kỳ lạ trong lòng, rốt cuộc nói gì đó trước mặt bằng hữu mới kết bạn cũng không tốt, liền chỉ cười, kéo Tô Ngọc ngồi xuống cùng mình, cười đùa với nhau. Con trai A Tuệ đã được bà vú ôm xuống, phu nhân Thế tử cũng đã đi thăm A Tuệ, lúc này đây trong phòng cũng chỉ có người thân thiết, A Nguyên nói nói cười cười đến sung sướng.
A Dung ngồi cạnh, mỉm cười nhìn A Nguyên ở bên người nhà mình như cá gặp nước, liền vui mừng khôn cùng.
Mới nói vài câu, Trần Lưu quận quân là người khó nhẫn nhịn được, thấy Tô Ngọc cũngkhông có vẻ muốn nói chuyện với mình liề có chút khó chịu, lúc này thấy nha đầu bưng điểm tâm lên, vội vàng cười nói: “Phù dung bánh Ngọc Nhi thích nhất này, nếm thử xem."
“Đa tạ mẫu thân." Tô Ngọc lại nhàn nhạt, nghiêng người nhận điểm tâm này, tùy tiện đặt lên mặt bàn.
Thái độ như vậy làm A Nguyên nhíu mày. Tô Dung là người nóng nảy tính nết y đúc mẫu thân, tức khắc giận dữ, đứng phắt dậy cười lạnh, nói: “Ta thấy, đại tỷ tỷ đang coi là mẫu thân làm khó gì tỷ vậy?!"
“Nhị nha đầu!" Trần Lưu Quận quân thấy Tô Dung lợi hại như vậy, liền kêu lên mộttiếng.
Phu nhân Thành Dương bá chưa biết rõ ngọn nguồn, mắt thấy không ổn, liền nhíu mày, thấy mắt Tô Ngọc ánh lên nước mắt, vội vàng gọi Tô Ngọc: “Ngọc Nhi lại đây."
Năm xưa phu nhân Thành Dương bá sinh A Dung, vì là con trai nên cực mong có nữ nhi. Trùng hợp là Trần Lưu Quận quân lại sinh một nha đầu, phu nhân Thành Dương bá yêu thích không rời, thường xuyên đón Tô Ngọc tới phủ chơi đùa, nhiều ít cũng có ân dưỡng dục. Huống chi phu nhân Thành Dương bá ôn nhu hiền huệ, cũng không làm ra việc chia cách gì đó, được người tôn trọng. Trong lòng Tô Ngọc, phu nhân Thành Dương bá như mẫu thân, so với Trần Lưu Quận quân còn sâu nặng hơn, lúc này đây được cô mẫu gọi, liền phụng phịu đến trước mặt phu nhân Thành Dương bá, miệng hé ra còn chưa nói nên lời đã rơi nước mắt.
“Sao thế này?" Mắt thấy mấy tiểu bối đều trầm mặc, phu nhân Thành Dương bá vừa lau nước mắt cho Tô ngọc, vừa tò mò hỏi.
“Mẫu thân toàn tâm toàn ý vì tỷ, tỷ khóc lóc cái gì?!" Tô Dung cười lạnh nói: “Hay là,không để đại tỷ tỷ chịu thiệt một ít, thì là sai?"
“Muội để người ngoài coi tỷ là đố phụ, chẳng lẽ còn không làm ta thiệt thòi sao?" Tô Ngọc quay lại nghẹn ngào mà nói.
Tô Dung tức giận không nhẹ, chỉ kể hết sự tình xảy ra trước đó. nói xong, phu nhân Thành Dương bá liền trầm mặc, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng, thấy Tô Ngọc trông mong nhìn mình, tựa như muốn mình làm chủ cho nàng, vì đứa nhỏ đã được mẫu thân bảo hộ đến mức hồ đồ này mà thầm thở dài, nhẹ giọng: “nói cho cô cô xem nào, vì sao phải để cô gia nạp thiếp?" Thấy Tô Ngọc há mồm định trả lời, bà vươn tay ngăn lại, nhướng mày hỏi: “Chính vì để người ngoài không cho rằng con không thể dung thứ người khác, chính vì một cái thanh danh tốt?"
“Con không thích như mẫu thân." Tô Ngọc thoáng nhìn qua Trần Lưu Quận quân, nhỏgiọng đáp.
“Mẫu thân con… đều là vì con." Phu nhân Thành Dương bá ôn nhu nói: “Thanh danhđã là gì? Con đắc ý chút, cuộc sống tốt chút, cả người khoan khoái chút, thanh danh đâu có liên quan gì?" Nghe thấy Tô Ngọc dường như nhỏ giọng nói gì đó, bà bèn cườinói: “Dượng con cũng chỉ có mình ta, tức là ta cũng là đố phụ, chỉ cần trong lòng thoải mái, ta cảm thấy thanh danh như vậy, cũng đáng."
Lúc này Tô Ngọc mới nhớ tới, phu quân của cô cô cũng không có thiếp, tức khắc đỏ mặt, lí nhí: “cô cô ôn nhu…"
“Đó là tính cánh, mẫu thân con…" Bà quay đầu lại cười nhìn Trần Lưu Quận quân, rồi ngồi thẳng người lên chậm rãi nói: “Quý nữ tôn thất, dựa vào cái gì mà khom lưng trước kẻ khác?" Thấy Tô Ngọc rũ mắt không nói gì, bà liền hỏi: “Con nói phải cho côgia nạp thiếp, nhưng nếu thực sự có thêm một nữ nhân như vậy, lòng con không khó chịu sao?"
Tô Ngọc dĩ nhiên đã nghĩ tới điều này, nghe vậy liền thấp giọng nói: “Nữ nhân thế gian đều là như vậy, khổ sở trong lòng qua ngày là khỏi."
“Lời này mới là dọa người nè!" A Nguyên ngồi bên liền cười, liếc mắt nhìn A Dung mộtcái, giương giọng nói: “Thời buổi này, thiếp thất trong nhà càng nhiều mới ra loại quảng cáo rùm beng này, bằng không bảo các nàng sống thế nào đây? Ta thấy, đây là ghen ghét với cuộc sống tốt đẹp của tỷ tỷ, muốn chia rẽ tình cảm phu thê hai người, thấy đại tỷ tỷ không vui vẻ, người ta mới mừng đấy." Thấy Tô Ngọc ngây ngốc nhìn mình, vẻ mặt bị kinh động, A Nguyên liền cười ha hả mà nói: “Ta khuyên đại tỷ, thế gian này, trừ thân nhân của mình, ai nói cũng đừng tin, cũng không phải là khuê nữ nhà mình, cuộc sống của con mình không tốt mà cũng đau lòng đâu!"
“Nhưng…" Tô Ngọc vốn là người không có chính kiến, lúc này đây được mọi người thay phiên khuyên nhủ, lại có chút dao động.
“Huống chi…" A Nguyên cười lạnh một tiếng, nhìn bà tử tròng mắt liên láo ở bên mộtcái, lạnh lùng mà nói: “Khuyến khích tỷ tỷ như vậy, không chừng trong lòng đang tính toán lợi ích gì đấy đấy!" Dứt lời liền thấy Tô Ngọc hướng ánh mắt về phía bà tử kia, bèn nhướn mày cười nói: “không phải là trong nhà mụ mụ này cũng có một tiểu nha đầu hoa dung nguyệt mạo, muốn phân ưu cùng đại tỷ đó chứ?"
Tô Ngọc nhớ tới bà tử thân cận này quả nhiên đã từng ẩn ý với mình nhiều lần, tức khắc vẻ mặt thay đổi!
“Đây mới là vì khuê nữ ruột thịt của mình, mà chủ tử cũng bán!" A Nguyên liền cười hì hì nói.
“Quận quân! Lão nô…" Bà tử kia vừa thấy ánh mắt ngoan lệ của Trần Lưu Quận quân nhìn qua đã tức khắc quỳ xuống, dập đầu đại khái đến đầu rơi máu chảy cũng khôngdám dừng lại, mắt thấy bà ta bị dọa vỡ mật, A Nguyên cũng nói thầm trong lòng mộtchút, không biết Trần Lưu Quận quân này đến tột cùng là hổ cái như thế nào, mà chỉmột cái liếc mắt đã dọa người ta thành thế này, rồi cười nới với Tô Ngọc đang trợn mắt há mồm: “Nếu không phải Quận quân hối thúc tỷ như vậy, ai sẽ để niềm vui của tỷ vào trong lòng đây?" Lời này vừa dứt, hốc mắt Trần Lưu Quận quân cũng đỏ lên, Tô Ngọc ngập ngừng nhìn qua, thấy mẫu thân xưa nay luôn kiên cường vậy mà lại khóc, liền không biết nên làm sao bây giờ.
Từ khi nàng biết nhận thức, mẫu thân thập phần kiên cường, nào có lúc đã rơi lệ đâu?
“Mẫu thân…" Tô Ngọc gọi một tiếng.
“Con là trưởng nữ của mẫu thân con, tấm lòng của nàng đối với con đến đệ đệ con cũng xếp sau, chỉ con mới làm nàng đau lòng được." Phu nhân Thành Dương bá liền thở dài nói: “ Nhiều năm như vậy rồi, muội muội con, đệ đệ con đều là tự thân vận động, chỉ có con được dưỡng bên người mẫu thân, khi còn nhỏ, mẫu thân con mà ôm đệ đệ con nhiều hơn chút, con đều khóc nháo lên không được thế…" bà sờ đầu Tô Ngọc, ôn nhu mà nói: “Chớ nói tới cha mẹ trên đời này, chỉ nói tới tấm lòng của mẫu thân con đối với con, tự con vỗ ngực hỏi bản thân một chút, con đã từng làm nàng thất vọng chưa?"
“Thế nhân vẫn có thành kiến với ta, nhưng chính ra ta lại cảm kích mấy phán xét của người đời này, cũng để con nhận rõ được con người thật của họ, không con gả vào lại chịu tội." Trần Lưu Quận quân bụm mặt nức nở: “Để ta nhìn con chịu đựng thiếp thất tới châm chọc con, thì ta tình nguyện để con làm gái lờ thì cũng tốt hơn để con ngày ngày khổ sở." Bà nắm lấy tay Tô Ngọc, nữ nhi cũng không vung tay ra, Trần Lưu Quận quân vui mừng, rưng rưng nói: “Mẫu thân còn có thể hại con sao? Trong nhà thê thiếp thành đàn, sao còn có ngày lành đây?"
“May mà đại tỷ phu hiểu chuyện, bằng không nạp thật, đại tỷ tỷ phải khóc chết." Tô Dung thờ ơ lạnh nhạt, lúc này cười lạnh nói.
Tô Ngọc chột dạ, có chút hiểu ra, lại vẫn hơi chần chờ.
A Nguyên lại biết không phải một sớm một chiều có thể thay đổi, lúc này chỉ cần đánh tan ý định của Tô Ngọc là được, bèn vỗ tay cười nói: “Lão nô này đáng giận, ta thấy lại là bất trung thực, đại tỷ tỷ thực hẳn nên tự lập lên, cũng để cho hạ nhân nhìn rõ uy phong của tỷ tỷ, bằng không, nô tài tính kế đại tỷ lần tới, còn không chừng là khôngbiết từ đâu ra đó."
“Điện hạ cảm thấy nên làm như thế nào?" Tô Ngọc cảm thấy A Nguyên thập phần quan tâm mình, thầm tín nhiệm A Nguyên, liền quay đầu lại hỏi.
A Nguyên cười tủm tỉm mà liếc mắt nhìn bà tử kia một cái, xoay chuyển ánh mắt mới cười nói: “Chuyện này lại đơn giản, bên ngoài đều xử trí như thế, nếu tỷ muốn giồng như bên ngoài, thì cứ chiếu theo lời ta nói mà làm." Thấy Tô Ngọc vội vàng gật đầu, nàng khụ một tiếng, mới chậm rãi cười nói: “Đưa bà từ này về phủ, cũng chớ nhắc đến nạp thiếp gì đó, bằng không đại tỷ tỷ lại không phải không hiền lương sao?" Quả nhiên Tô Ngọc cảm thấy tất cả đều là nghĩ cho mình, nhanh nhẹn gật đầu, trước ý cười tỏng mắt A Dung, A Nguyên trong lòng có chút đắc ý, liền tiếp tục nói: “Chỉ nói lão nô này bất trung, đánh bà ta mấy chục bản tử là được, kêu tất cả nô tài trong viện tỷ tỷ ra xem, nhìn cho kỹ là xong rồi."
Nàng nghiêng đầu ngắm một đóa hoa trong bình hòa bên cạnh xuống, dùng sức bóp chặt, vẻ mặt lại mang theo vài phần thiện ý mà nói: “Cũng chớ có kêu đánh kêu giết, trời cao có đức hiếu sinh. Năm mươi bản tử đánh không chết, cho bà ta một đường sống là được." Nàng nói xong, miệng liền niệm Phật: “Cũng là một phen từ bi của tỷ tỷ." Năm mươi bản tử đánh không chết, nàng cũng chưa từng gặp qua. Chỉ là, vẫn đủ lừa Tô Ngọc.
“A Nguyên nói rất thích đáng." Ánh mắt phu nhân Thành Dương bá trầm trầm, bà gật đầu mỉm cười.
Tô Ngọc bản tính ôn nhu, thấy trưởng bối vẫn chưa muốn mạng bà tử này, tuy trong lòng tức giận bà tử này phản chủ, nhưng mà cũng vì bà ta mà thở phào nhẹ nhõm mộthơi, tức khắc liền đứng dậy đỏ mặt nói: “Đa tạ công chúa."
Về sau ngươi còn có thể cảm tạ ta, mới là chỗ tốt của bổn cung đó.
A Nguyên mặt lộ vẻ mỉm cười ấm áp, tâm nói nếu ngươi không phải thân thích của Trạm gia, thì một kẻ hồ đồ nhưu vậy, ta cũng lười quản.
Có chỗ dựa cường hãn, lại có thế sống mơ màng đến vậy, cũng coi như là một loại năng lực.
Cảm khái một chút, A Nguyên liền thấy Tô Ngọc ôm Trần Lưu quận quân cùng nhau khóc, cảm thấy hẳn là không có việc của mình, bèn qua trò chuyện với phu nhân Thành Dương bá. Phu nhân Thành Dương bá chỉ cảm thấy nha đầu này hiện giờ càng lanh lẹ sành sỏi, yêu thích vô cùng, có tâm để nàng thân cận hơn với A Dung nhiều thân cận, bởi vậy cũng chỉ nói vài câu liền ném A Nguyên cho nhi tử, còn mình lôi kéo Trần Lưu quận quân và Tô Ngọc đi. Tô Dung ở phía sau nhìn, chỉ cảm thấy đau cả não, cũng để A Đồng chất phác bảo hộ dẫn đi rồi.
A Nguyên đứng dậy cáo từ với Nhị thái thái Tam thái thái trong phòng rồi rời đi cùng A Dung, đi dạo ở phía sau vườn trong chốc lát, nhìn trộm thấy dáng vẻ nghiêm trang của A Dung, không phải là vẻ cười như hồ ly ban nãy, liền dừng lại, nghiêm túc kêu: “Dung ca ca!"
“Điện hạ có gì phân phó?" A Dung đã thuần thục nghiệp vụ, liền mỉm cười hỏi.
“Gọi huynh một tiếng nghe xem chút thôi." Công chúa ranh ma thấy A Dung đi đến bên cạnh mình, tức khắc mặt mày hớn hở, xốc lại sắc tâm của mình một cái, mới như kẻ trộm nói: “Gọi gọi huynh nhiều chút, về sau mới thương huynh hơn nha~"
A Dung quả thực muốn thở dài.
Công chúa, có biết sau này gả về đây, bản thân ta không cần nhịn nữa, thì nàng sẽ có kết cục không? Hẳn là không biết, bằng không, sẽ không tự đào hố chôn mình như vậy đâu.
Thấy A Nguyên cảm thấy chính mình chiếm thượng phong, rất đắc ý che miệng như trộm được vàng hi hi ha ha mà cười, A Dung nhịn không được lắc đầu, nhưng nghĩ tới gì đó, đôi mày thanh tú chậm rãi nhíu lại.
“Xém quên hỏi Người…" A Dung thấy A Nguyên nghi hoặc nhìn qua, chần chờ một lát, liền nhẹ giọng nói: “Sao ở trong kinh, ta nghe nói Người khen ngợi Ngũ thiếu Từ gia,hắn lỗi lạc tựa thanh tùng, còn khen hắn ưu tú, tâm tri kỷ, ý muốn cầm tay đồng du hử?"
Nghe nói, rất thích, chỉ thiếu hẹn ước sau hoàng hôn rồi?
Tác giả :
Phi Dực