Thịnh Thế Trà Hương

Chương 89: Khát vọng

Trong lúc đó, Tần Thiên cầm thuốc trị thương đi đến phòng của Thu Lan, còn chưa bước vào, đã nghe thấy tiếng cười nói của Thu Lan ở bên trong vọng ra.

Tần Thiên vừa đẩy cửa ra đi vào, vừa cười nói: “Từ xưa đến nay bị đánh còn có thể cười vui vẻ như vậy, cũng chỉ có một người như ngươi thôi!"

Trong phòng, Thu Lan ghé vào trên giường, Thanh Liễu, Bích Liên ngồi ở bên cạnh người nàng. Thanh Liễu đang bôi thuốc cho Thu Lan. Thu Lan mặc dù đau đến nhe răng trợn mắt, trên mặt lại vẫn đang tươi cười.

Bích Liên vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo nàng đến ngồi. Tần Thiên cười đi qua, “Xem ra Đại phu nhân đã thủ hạ lưu tình, không đánh đau ngươi."

Vừa dứt lời, Thu Lan lại “Tê" một tiếng kêu lên, “Thanh Liễu, ngươi nhẹ tay chút." Lại nhìn về phía Tần Thiên: “Làm sao có thể không đau, ngươi xem xem da của ta đều bị rách a! Bất quá …" Thu Lan đau hừ hừ hai tiếng, lại tiếp tục nói: “Bất quá trong lòng ta thoải mái nên cảm thấy thống khoái, làm người thật sự không nên làm điều xấu. Lúc trước ta làm như vậy, mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, ngày trôi qua cũng không yên ổn. Đại phu nhân nói rất đúng, càng suy nghĩ nhiều càng mệt mỏi, ta nên an phận làm một nhị đẳng nha hoàn là tốt rồi." Nói xong, nàng nhìn về phía Tần Thiên: “Đúng rồi, ngươi sao không ở trong phòng hầu hạ Đại thiếu gia, chạy tới chỗ ta làm cái gì."

Tần Thiên lắc lắc lọ trong tay, cười nói: “Ta có thuốc tốt, cố ý tới đưa cho ngươi." Nói xong, cười nhìn về phía Bích Liên, “Ta cũng chỉ mượn hoa hiến phật, thuốc này là do lần trước bị thương, Bích Liên tỷ tỷ đưa cho ta, lại nói tiếp ta còn muốn đa tạ Bích Liên tỷ tỷ, thuốc này rất công hiệu?"

Bích Liên vẻ mặt mê mang, “Ta khi nào thì đưa cho ngươi thuốc?"

“Chính là thuốc này a?" Tần Thiên cầm bình sứ trong tay đưa cho Bích Liên xem, “Không phải ngươi bảo Hải Phú đưa cho ta sao?"

Bích Liên nghiêng đầu nhìn qua, bỗng nhiên cười “Thuốc này thật sự không phải ta đưa cho ngươi, bất quá ta biết là ai lấy đưa cho ngươi. Thuốc này là do lúc trước tay thiếu gia bị thương, ta lấy từ chỗ Đại phu nhân cầm về cho Đại thiếu gia. Ngươi nhìn xem, thuốc tốt thế này trừ bỏ chủ tử, hạ nhân như chúng ta sao có được?"

Trang Tín Ngạn? Tần Thiên nhất thời có chút sợ run, hóa ra hắn biết mình bị thương!

“A, hóa ra là Đại thiếu gia đưa cho ngươi." Thanh Liễu cũng mị mị cười rộ lên, vẻ mặt bỡn cợt, “Bình thường thấy Đại thiếu gia lạnh nhạt, thì ra còn biết đau lòng người khác."

Thu Lan cũng cười rộ lên, “Mấy ngày này Đại thiếu gia không mang Tần Thiên đi cùng, có người còn nói là Tần Thiên thất sủng, hóa ra hoàn toàn không phải vậy, là Đại thiếu gia của chúng ta đau lòng chân nàng bị thương, muốn để Tần Thiên tĩnh dưỡng! Vậy thì không phải là thất sủng, ngược lại là sủng vô cùng nữa kìa!"

“Cứ như vậy, Tần Thiên của chúng ta nói không chừng rất nhanh sẽ là tiểu di nương a!"

Ba người mỗi người một câu trêu ghẹo Tần Thiên, nói đến mức khiến Tần Thiên không chịu nổi. Nàng thảy bình sứ vào bên cạnh Thu Lan, “Các ngươi ba người không phải là người tốt, không để ý tới các ngươi nữa." Nói xong liền chạy ra ngoài, khiến ba người ngồi ở đó cười rộ lên.

Thời điểm vừa chạy ra cửa, Thu Lan bỗng nhiên gọi nàng lại, “Tần Thiên."

Tần Thiên quay đầu nhìn.

“Đa tạ ngươi." Thu Lan nhìn nàng nhẹ giọng nói.

“Đa tạ cái gì chứ." Tần Thiên cũng cười cười, xoay người ra khỏi phòng.

Từ phòng của Thu Lan đi ra, Tần Thiên trong đầu vẫn đang hồi tưởng lời các nàng nói.

Chẳng lẽ hắn thật sự muốn cho mình nghỉ ngơi thật tốt?

Càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, vừa được nghỉ ngơi một thời gian, lại có thuốc tốt để bôi, vết thương của mình mới có thể khỏi nhanh như vậy?

Đứa nhỏ này… Tần Thiên cười cười, kỳ thật cũng là người ngoài lạnh trong nóng.

Nàng xuyên qua cửa ngách, trở lại tiểu viện của Trang Tín Ngạn, trước đi xem Trang Tín Ngạn đã ngủ hay chưa.

Đi vào phòng ngủ của Trang Tín Ngạn, đã thấy hắn ngồi ở bên giường đọc sách. Hắn mỗi đêm trước khi đi ngủ đều thích xem sách, Tần Thiên cũng không để ý, mới vừa đi tới gần hai bước, có lẽ là Trang Tín Ngạn phát hiện ra nàng, đột nhiên ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy nàng, gương mặt vốn luôn duy trì bình tĩnh bỗng nhiên hiện lên thần sắc kinh hoảng, đồng thời đánh rơi quyển sách trên tay xuống đất.

Bởi vì sách rơi xuống vị trí vừa vặn bị chân giường che mất, cho nên nàng không thấy rõ là sách gì. Đang muốn đi qua nhặt lên, nhưng không nghĩ tới Trang Tín Ngạn bỗng nhiên cầm lấy gối đầu trên giường ném về phía nàng, thiếu chút nữa đánh trúng người nàng. Phải biết rằng gối đầu của hắn làm bằng trúc, tuy rằng bên ngoài bọc vải mềm, nhưng nếu trúng vào người sẽ rất đau a.

Tần Thiên bị hắn ném không khỏi dừng bước, trong lòng có chút căm tức, vừa rồi còn cảm thấy hắn ngoài lạnh trong nóng, căn bản vẫn là hỉ nộ vô thường.

Chỉ trong chốc lát, Trang Tín Ngạn đã đứng dậy cầm quyển sách kia lên, nắm chặt trong tay, nằm xuống giường, đưa lưng về phía nàng.

Tần Thiên rất tức giận, nhưng vẫn nhặt gối đầu lên, đi đến bên giường hắn đặt xuống, hắn cảm giác được hơi hơi ngẩng đầu phối hợp để nàng đặt vào, nhưng cũng không quay đầu lại, trong lúc đó, nàng dường như nhìn thấy gáy hắn một mảnh ửng đỏ, trong lòng có chút kỳ quái, không khỏi cúi đầu muốn nhìn cẩn thận một chút, thật không nghĩ tới hắn bỗng nhiên kéo chăn trùm hết lên đầu!

Cảm giác này hình như là sợ nàng chiếm tiện nghi của hắn thì phải!

Tần Thiên dở khóc dở cười, bỗng nhiên có cảm giác muốn đánh người.

Nàng buồn bực thở ra một hơi, ở phía sau hắn làm ra mấy động tác trêu ngươi, sau khi thoáng nguôi giận mới xoay người, thổi tắt ngọn nến rồi đi ra ngoài ngủ.

Cũng không biết sau bao lâu, Tần Thiên bỗng nhiên cảm giác trước mắt có ánh sáng, mở to mắt, đã thấy Trang Tín Ngạn giơ ngọn nến, khuôn mặt lạnh nhạt đứng ở trước mặt.

Tần Thiên hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy.

Trang Tín Ngạn cầm giấy viết đưa đến trước mặt nàng, mặt trên rõ ràng viết mấy chữ to, “Ngươi sao ngủ say như vậy? Ta gõ cột giường được một lúc rồi?"

Có sao? Tần Thiên nhất thời có chút sững sờ, sao nàng một tiếng đều không nghe thấy? Nàng thật sự ngủ say như vậy? Không có khả năng a?

“Sao lại như vậy được?" Tần Thiên nhìn gương mặt lãnh trầm của hắn, lầm bầm một tiếng.

Hắn lại đưa giấy ra trước mặt nàng, “Lập tức đứng dậy vào bên trong ngủ đi, không đến mức để ta mỗi lần đi tiểu đêm đều phải tự mình châm đèn chứ! Có nha hoàn nào như ngươi không?"

Hắn gương mặt trầm xuống, khiến Tần Thiên nhất thời nhìn không ra thật giả.

“Nhanh lên! Nếu không ta sẽ trừ bạc của ngươi!" Hắn lại viết xuống mấy chữ thật to.

Tần Thiên mới đầu còn có chút không muốn, nhưng mà nhìn thấy bốn chữ to “Trừ bạc của ngươi", lập tức có phản ứng, vội vàng đứng dậy, không nói hai lời, thu thập các thứ.

Gì thì gì, trăm ngàn lần đừng khấu trừ tiền của nàng, nàng phải tích cóp tiền để chuộc thân a!

Tần Thiên ôm chăn đệm đi vào phòng, dù sao hắn đối với nữ nhân cũng không có hứng thú, trước chống đỡ một thời gian rồi nói sau. Hơn nữa mình dù sao cũng là nha hoàn, nếu nằm ngủ ở gian ngoài thật sự ảnh hưởng đến việc hầu hạ hắn, cũng không tốt.

Trang Tín Ngạn ở phía sau nhìn bóng dáng của nàng, hơi nhướn mày, khóe miệng vểnh lên.

Hắn hít sâu một hơi, lại hồi phục gương mặt lạnh nhạt như trước đi vào phòng.

Trong phòng, Tần Thiên đang sửa sang lại giường, Trang Tín Ngạn lãnh nghiêm mặt đi qua, ngồi lên giường của mình, dư quang khóe mắt không ngừng mà liếc về phía nàng.

Lúc đi ngủ, Tần Thiên đều tháo búi tóc, mặc nội y, nội y dài quần dài, giao lĩnh rộng thùng thình, vô cùng bảo thủ, Tần Thiên không biết là ở trước mặt Trang Tín Ngạn mặc như vậy thì có vấn đề gì. Nàng vốn không hề biết, nữ nhân mặc nội y chỉ có người thân cận bên cạnh mới có thể nhìn thấy, mà trong số những người thân cận thì đầu tiên tất nhiên là trượng phu.

Vốn cũng không có gì đáng nói, nhưng thời điểm Tần Thiên bỗng nhiên đứng dậy vội vàng, nội y vải dệt mềm mại bị siết lại vòng quanh trước ngực nàng tạo nên đường cong.

Cơ thể này tuy rằng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng phát dục cũng rất tốt, hơn nữa Tần Thiên cũng không có thói quen mặc đồ che ngực, cho nên bộ ngực đầy đặn, đường cong thập phần lộ rõ.

Trang Tín Ngạn nhìn thấy, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh trong xuân cung đồ, trong bức tranh nữ nhân lõa lồ bộ ngực, tròn tròn, cong cong, nhìn qua rất mềm mại, giống như bánh bao thịt mà Nguyệt Nương thường làm…

Của nàng cũng là như vậy?

Trang Tín Ngạn lúc này bỗng nhiên có ý nghĩ muốn cởi sạch quần áo của nàng, xúc động muốn xem đến tột cùng.

Trong lòng không chịu khống chế lại nhảy nhót, giống như có một trăm con thỏ ở trong lồng ngực mà nhảy loạn, cơ hồ khiến lồng ngực hắn như nứt vỡ.

Hắn nói với bản thân, nàng là nữ nhân của hắn, hắn hoàn toàn có thể làm như vậy, nhưng nhớ tới lúc trước nàng kháng cự hắn, lại không thể hành động, hắn cũng không biết phải làm gì.

Tần Thiên thu thập xong, rót chén nước cho hắn. Trang Tín Ngạn tiếp nhận, uống liền mấy hớp. Khứu giác của hắn luôn luôn linh mẫn, nàng đứng cách đó không xa, hắn hoàn toàn có thể ngửi được từ trên người nàng phát ra từng đợt mùi thơm, không biết là mùi hương gì, chỉ biết rất dễ chịu, khiến toàn thân hắn đều nhịn không được nóng lên. Bụng dưới có cảm giác xa lạ mà quen thuộc xuất hiện.

Cảm giác này khiến trong lòng hắn sinh ra một khát vọng, loại khát vọng này mạnh mẽ đến mức làm cho hắn chịu không nổi, hắn muốn đi kiểm tra nàng, ôm nàng một cái, thậm chí càng nhiều hơn thế…

Cảm giác miệng đắng lưỡi khô, hắn lại uống liền mấy ngụm nước, nhưng một chút hữu dụng đều không có, cổ họng, thân thể, tâm của hắn đều nóng ran rất khó chịu.

Hắn đem cái chén đưa cho nàng, Tần Thiên tiếp được, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm tay hắn. Hắn rốt cuộc nhịn không được, vươn tay cầm lấy tay nàng, cảm giác mềm mại mịn màng, làm cho tâm của hắn hơi hơi rung động…

Nhưng đúng lúc này, Tần Thiên cả người run lên, chén trong tay rơi xuống đất, phát ra thanh âm lớn, tiếp theo nàng tránh khỏi tay hắn, lui hai bước, hoảng sợ khẩn trương nhìn hắn.

Nhìn vẻ mặt của nàng, Trang Tín Ngạn giống như bị ai đó tạt cho một gáo nước lạnh, toàn thân vừa lạnh vừa nóng, khó chịu nói không nên lời. Sắc mặt của hắn chỉ trong chốc lát trở nên trắng bệch, tay bị nàng tránh ra không thể khống chế mà run rẩy.

Hắn cúi đầu, chậm rãi lên giường, đưa lưng về phía nàng nằm xuống, không hề nhúc nhích.

Không ai biết rằng, vừa rồi hắn cầm tay nàng đã cố lấy bao nhiêu dũng khí…

“… Ngươi là phế vật sẽ không thể nói cũng không thể nghe, ta không muốn cả đời đi theo ngươi…"

Không tự kìm hãm, trong đầu lại hồi tưởng lời Lục Bình đã từng nói qua với hắn.

Bên này, Tần Thiên vẫn cảnh giác nhìn hắn, xác định hắn sẽ không tiến thêm một bước nào, mới tạm yên lòng.

Vừa rồi hắn là cố ý hay là vô tình, Tần Thiên không thể biết rõ, bất quá Trang Tín Ngạn nếu thật sự có ý nghĩ kia, nàng nhất định phải nói cho hắn, nàng hoàn toàn không muốn trở thành nữ nhân của hắn. Cũng may vừa rồi nhìn phản ứng của hắn, hắn cũng không phải kẻ vô sỉ bá đạo cứng rắn cưỡng bức người khác.

Tần Thiên thổi tắt ngọn nến, nằm lên tháp, trong bóng đêm nàng cẩn thận nghe ngóng thật lâu, thấy Trang Tín Ngạn bên kia không có tiếng động gì nữa, lúc này mới an tâm ngủ say.
Tác giả : Thập Tam Xuân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại