Thịnh Thế Trà Hương
Chương 258: Yến hội
Về đến phủ, vừa vặn chạm mặt Trang Tín Ngạn trở về từ Trà Hành, thấy Thanh Liễu thần sắc mất tự nhiên, biết nàng cảm xúc tạm thời còn chưa thể ổn định, không khỏi lo lắng Trang Tín Ngạn luôn thận trọng sẽ nhìn ra manh mối, Tần Thiên vội vàng phân phó Thanh Liễu lui xuống.
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn cùng nhau trở về phòng, Tần Thiên ổn định cảm xúc, giống như ngày thường kêu nha hoàn tiến vào hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo.
Tần Thiên giúp hắn cởi áo khoác, thay y phục mặc ở nhà, một bên nhàn thoại nói với hắn: “Tín Ngạn, ta có chuyện muốn thương lượng với chàng."
Trang Tín Ngạn nhìn nàng, mỉm cười, con ngươi xinh đẹp tràn ngập nghi vấn.
Tần Thiên bảo hạ nhân lui xuống, lôi kéo hắn ngồi xuống, tận lực dùng khẩu khí vững vàng nói với hắn:
“Tín Ngạn, chờ sau khi vị trí Thương tổng được định đoạt, chúng ta trở về Dương Thành được không? Chuyện nơi này sẽ thỉnh người khác đến làm."
Dương Thành không nằm trong phạm vi quản hạt của Tạ Đình Quân, hiện tại Tổng đốc ở đó chính là chất của Tống Thái phó, Tống Tuần phủ hồi trước, tin tưởng Tạ Đình Quân dù có bản lĩnh cũng không thể vươn tới nơi đó.
“Sao bỗng nhiên có quyết định này?" Trang Tín Ngạn nhìn nàng cảm thấy có chút kỳ quái.
Tần Thiên cười cười, tuy rằng trong lòng hoảng loạn, nhưng vẫn tận lực biểu hiện vẻ tự nhiên.
“Cũng không phải đột nhiên, kỳ thật ta sớm đã có ý này, cuộc sống nơi đây ta không quen, ta muốn trở về nhà."
Trang Tín Ngạn nhìn nàng một lúc, Tần Thiên có gắng che giấu lo âu trong lòng, nhìn hắn cười.
Hắn lấy giấy bút bên cạnh bàn, viết xuống: “Nhưng chúng ta vừa mới thành lập thương hội, còn có rất nhiều chuyện chờ chúng ta xử lý, hiện tại nếu giao cho người khác chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện, như vậy đi, chúng ta trước hết mời người tới, sau đó qua mấy tháng, hết thảy đã đi vào quỹ đạo, chúng ta cũng quen thuộc với sự vụ nơi đây, cũng giúp cho người quản lý sau này tiếp nhận tốt hơn, rồi chúng ta trở về nhà cũng không muộn."
Câu nói quá dài Trang Tín Ngạn vẫn chưa thể phát âm ra, chỉ có thể mượn giấy bút để biểu đạt.
Qua mấy tháng? Tần Thiên trong lòng lo lắng, cũng không biết Tạ Đình Quân có thể nhẫn nại chờ lâu như vậy không, hay là nên sớm rời khỏi đây sẽ tốt hơn.
“Tín Ngạn…" Tần Thiên cầm tay hắn, vẻ mặt giọng điệu đều mang theo chút khẩn cầu, “Ta không thích nơi này, ở trong này ta không vui, ta thật sự muốn về nhà. Ta nhớ Thế Sử…"
Trang Tín Ngạn làm sao không nhớ con, cũng có thể thông cảm tình cảm của Tần Thiên, thấy nàng một lòng mong trở về, hắn không muốn để nàng thất vọng, lập tức, ôm nàng vào lòng, nói: “Được, đều theo ý của nàng. Chờ việc này xong sẽ trở về nhà." Trong lòng lại suy nghĩ, cùng lắm thì hắn vất vả hơn một chút, một tháng qua Tuệ Châu một lần, kiểm tra một chút là tốt rồi. Chỉ cần có thể khiến nàng vui vẻ, hắn vất vả một chút cũng đâu có sao?
Hắn ôm chặt nàng, người trong lòng là tình cảm chân thành của hắn, là người mà hắn quý trọng nhất, nàng đem lại cho hắn hạnh phúc và khoái hoạt, chỉ cần nàng vui vẻ, hắn thật sự nguyện ý vì nàng làm mọi chuyện.
Hắn cười cười, trong lòng vô hạn thỏa mãn.
***
Ngày hôm sau, trừ Thịnh Thế và mười lăm thương hành, các thương nhân ngoại quốc còn lưu lại Tuệ Châu, còn có Lý Tuần phủ, Chu Quan Trường, đều được Tần Thiên mời tới di quán. Khi Jill Sam từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy trong đại sảnh không khí náo nhiệt, trong lòng kinh nghi bất định.
Tần Thiên đang tiếp đón khách khứa nhìn thấy Jill Sam liền mỉm cười, mang theo Triệu phiên dịch tiên sinh đi qua.
Hôm nay nàng đã thu xếp tâm tình, nhất định hôm nay phải giải quyết chuyện của Jill Sam, sớm cùng hắn hoàn thành giao dịch, thì có thể sớm rời khỏi Tuệ Châu.
“Jill Sam tiên sinh, đa tạ hãnh diện"
Jill Sam nhìn Tần Thiên, hai mắt sáng lên khen: “Phu nhân hôm nay thật đẹp."
Ngày thường, Tần Thiên luôn ăn vận giản dị, nhưng hôm nay đặc biệt cho nên có trang điểm một chút, nàng mặc một kiện khâm vải áo dài tay áo thêu hoa hạnh rủ xuống đế hài, bên dưới là váy màu hồng nhạt thêu hoa viền nếp váy, trên đầu cắm một đôi trâm điểm thúy như ý, làm nổi bật khuôn mặt, dáng người yểu điệu của nàng, lộng lẫy khiến người khác kinh diễm.
“Đa tạ tán thưởng" Tần Thiên rộng rãi cười.
“Phu nhân rất khác với các nữ tử khác mà ta từng chứng kiến" Jill Sam tiếp tục cười nói: “Phu nhân là nữ tử tiêu sái, cơ trí nhất mà ta gặp."
“Jill Sam tiên sinh, mặc dù ngươi tâng bốc ta lên tận trời, ta cũng sẽ không đáp ứng điều kiện của ngươi đâu." Tần Thiên nói giỡn.
Jill Sam nháy mắt mấy cái, hài hước trả lời: “Bị ngươi phát hiện rồi."
Ba người đều cười cười.
Jill Sam nhìn bốn phía chung quanh, lại hỏi: “Phu nhân hôm nay có dụng ý gì?"
Tần Thiên cười nói: “Tiên sinh đợi một lát sẽ biết, ta trước mang tiên sinh an vị." Nói xong, nàng mang theo Jill Sam đi vào đại sảnh.
Đại sảnh bày năm bàn tròn, phía trước là một bục cao. Tần Thiên sắp đặt Jill Sam an vị ở một bàn bên ngoài, vừa đứng dậy, liền nghe thấy có người gọi nàng, Tần Thiên nhìn lại, hóa ra là Dương quan.
Tần Thiên cười đi đến bàn của Dương quan, bàn này tất cả đều là thương hành, ngồi cùng bàn còn có Trang Minh Hỉ cùng Phan quan, thấy nàng lại đây, Trang Minh Hỉ nhìn nàng mỉm cười.
Dương quan đứng lên, chỉ vào xung quanh nói: “Hôm nay Tần đương gia đang bố trí gì a?"
Đây đúng là nghi vấn trong lòng mọi người, lập tức, ánh mắt nghi hoặc của nhóm thương hành nhất tề xoát xoát bắn về phía Tần Thiên.
Tần Thiên không chút hoang mang, mỉm cười, “Mọi người không cần nóng vội, ta hiện tại nói ra, mọi người làm sao còn có hứng thú xem diễn? Dung thứ cho tiểu muội ta giữ bí mật lúc này vậy." Lại nói tiếp: “Tóm lại sẽ không lãng phí thời gian quý giá của mọi người. Có khách đến, ta đi trước."
Chờ Tần Thiên đi rồi, Dương quan ngồi xuống, đè thấp thanh âm hỏi Trang Minh Hỉ bên cạnh: “Ngươi thu được tin tức gì không?"
Trang Minh Hỉ ra vẻ nghi hoặc: “Không có a, chẳng lẽ Dương quan thu được tin tức gì?"
Dương quan lập tức cười: “Ta nào có, chẳng qua chỉ hỏi như vậy thôi" trong lòng lại suy tư tin tức hôm qua thu được rốt cuộc là có dụng ý gì?
Bất quá thấy sự phô trương và vẻ mặt định liệu trước mọi việc của Tần Thiên, cùng với biểu hiện của Jill Sam đối với Tần Thiên vô cùng ưu ái, đều khiến hắn cảm nhận được một loại uy hiếp.
Thân là thương hành, làm sao đối với địa vị Thương tổng lại không có dã tâm? Có điều hắn không có nhiều ưu thế, vừa không giống Trang Minh Hỉ quen biết với Jill Sam, cũng không giống Tần Thiên có lá trà Bích loa xuân làm đòn sát thủ, những gì hắn có thể làm là tận lực thỏa mãn yêu cầu của Jill Sam, nhưng cùng Jill Sam giao tế vài lần, đối phương giống như cá chạch không thể nắm bắt, như thế nào cũng không chịu đưa ra tin tức chính xác, khiến hắn không khỏi khẩn trương. Hôm nay nhìn thấy Tần Thiên này khắp nơi lộ ra thần bí, càng làm cho hắn lo lắng.
Liếc mắt một cái nhìn Dương quan bên cạnh mày nhíu chặt, Trang Minh Hỉ bưng lên chén trà men trắng in hoa, dùng động tác uống trà để che giấu khóe miệng cười lạnh.
Ánh mắt không tự giác đuổi theo Tần Thiên ở phía trước, thấy nàng ý cười trong suốt chiêu đãi thương nhân ngoại quốc, Trang Minh Hỉ mày cũng không khỏi hơi nhăn lại.
Nàng trong lòng rốt cuộc đang có chủ ý gì?
Bất quá…
Trang Minh Hỉ buông chung trà trong tay.
Mặc kệ nàng ta có chủ ý gì, muốn phá hư chuyện của nàng cũng không chỉ có một mình ta.
“Nói đến tin tức, trong số các vị đang ngồi đây, sợ rằng chỉ có Phan quan mới có mà thôi." Dương quan nhìn Phan quan cười nói, “Phan quan, dù sao cũng không phải bí mật gì, ngươi xem mọi người đều đang sốt ruột tò mò, ngươi lộ ra một chút đi."
Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn qua, Phan quan cười nhẹ, gương mặt gầy tràn ngập thẳng thắn thành khẩn: “Ta thật sự có tâm vì mọi người giải thích nghi hoặc, đáng tiếc Phan mỗ so với các vị cũng không biết có gì khác biệt."
“Bất quá ta nghĩ Tần đương gia nếu thận trọng mời chúng ta đến, tất nhiên không phải mời chúng ta ăn cơm uống trà đơn giản như vậy. Mọi người vẫn nên tĩnh tâm chờ đợi đi" Một gã thương hành khác nói.
“Không sai, không sai, chỉ nhìn một cách đơn thuần sau khi nàng ta tiếp nhận Thịnh Thế trong vài năm ngắn ngủi đã đem Thịnh Thế phát triển đến môn quy lớn như vậy, người bình thường đâu thể so sánh, người như vậy tin tưởng nhất định sẽ không khiến chúng ta thất vọng " lại có người tiếp lời.
Các thương hành khác phụ hoạ theo đuôi, kế tiếp đề đều quay chung quanh những chuyện trong mấy năm gần đây của Tần Thiên.
Trang Minh Hỉ nghe bên tai mọi người đối với Tần Thiên khẳng định cùng khen ngợi, luôn mồm cái gì tu mi kỳ nữ tử, khiến Trang Minh Hỉ trong lòng phiền muộn tức giận không thôi.
Nàng hiện tại thành tựu chẳng lẽ kém cỏi Tần Thiên? Vì sao mỗi người trong mắt chỉ nhìn thấy Tần Thiên mà không màng tới nàng?
Lại không biết, xưa nay thủ đoạn buôn bán của nàng quá mức bá đạo, trong cảm nhận của các thương hành tại đây cũng không có nhiều hảo cảm, hơn nữa có một số lời đồn về quan hệ giữa nàng và Chu Quan Trường, tuy rằng mọi người không dám nói gì, có điều trong lòng rốt vẫn nghĩ rằng nàng là một nữ nhân trơ trẽn.
Nhưng về cách làm người của Tần Thiên, chỉ cần cùng Thịnh Thế giao tế, không khỏi phải khen ngợi, một người có thể thường xuyên đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì hắn suy nghĩ, tất nhiên sẽ được hoan nghênh, hơn nữa Thịnh Thế buôn bán luôn luôn dựa trên tín nghĩa, mặc kệ gặp phải thiên tai nhân họa, Thịnh Thế cũng tuyệt đối không keo kiệt, khẳng khái giúp tiền, như vậy thương gia bao gồm cả quan phủ đều vô cùng tôn trọng sùng kính.
Bên này, Tần Thiên đang cùng khách nhân tiếp đón, bỗng nhiên nghe thấy có người báo: “Tổng đốc đại nhân đến"
Tần Thiên trong lòng cả kinh, hắn sao lại đến đây?
Tạ Đình Quân tiền hô hậu ủng quan uy mười phần đi vào, Tần Thiên theo bản năng đi đến bên cạnh Trang Tín Ngạn.
Người ngồi đó đều đứng lên tiêp đón Tạ Đình Quân, bất quá chỉ trong nháy mắt, Tạ Đình Quân liền thay thế Tần Thiên trở thành nhân vật chúa tể trong sảnh.
Cùng mọi người tiếp đón xong, Tạ Đình Quân đi đến trước mặt Tần Thiên và Trang Tín Ngạn, thản nhiên cười nói: “Bản quan nghe nói hôm nay ở đây vô cùng náo nhiệt, cố ý tới xem. Trang công tử cùng Tần đương gia sẽ không để ý bản quan không mời mà đến chứ."
Vẻ mặt vẫn giống như lần đầu tiên lạnh lùng xa cách, nếu so sánh với hôm qua thật sự như hai người khác nhau, Tần Thiên cảnh giác nhìn hắn, một lòng gắt gao.
“Tạ đại nhân đại giá quang lâm thật sự là vinh hạnh của phu thê chúng ta." Tần Thiên tận lực khiến bản thân thoạt nhìn bình tĩnh.
Tạ Đình Quân lại nhìn về phía Trang Tín Ngạn, thấy tay Tần Thiên khoác lên khuỷu tay hắn, bộ dáng chim nhỏ nép vào người hắn, giống như hắn luôn là chỗ dựa của nàng vậy.
Hắn trong lòng không khỏi nổi lên đắng ngắt, “Trang công tử thật sự có phúc khí, có thể lấy được thê tử có năng lực như Tần đương gia."
Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn Tần Thiên cười cười, lại nhìn về phía Tạ Đình Quân, cũng không che giấu khoái hoạt tận đáy lòng.
Thấy Tạ Đình Quân sắc mặt hơi trầm xuống, Tần Thiên vội bước lên phía trước, nói: “Tạ đại nhân mời theo dân phụ." Tiếp theo đem Tạ Đình Quân an bài ngồi cùng bàn với Lý Tri phủ cùng Chu Quan Trường.
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn cùng nhau trở về phòng, Tần Thiên ổn định cảm xúc, giống như ngày thường kêu nha hoàn tiến vào hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo.
Tần Thiên giúp hắn cởi áo khoác, thay y phục mặc ở nhà, một bên nhàn thoại nói với hắn: “Tín Ngạn, ta có chuyện muốn thương lượng với chàng."
Trang Tín Ngạn nhìn nàng, mỉm cười, con ngươi xinh đẹp tràn ngập nghi vấn.
Tần Thiên bảo hạ nhân lui xuống, lôi kéo hắn ngồi xuống, tận lực dùng khẩu khí vững vàng nói với hắn:
“Tín Ngạn, chờ sau khi vị trí Thương tổng được định đoạt, chúng ta trở về Dương Thành được không? Chuyện nơi này sẽ thỉnh người khác đến làm."
Dương Thành không nằm trong phạm vi quản hạt của Tạ Đình Quân, hiện tại Tổng đốc ở đó chính là chất của Tống Thái phó, Tống Tuần phủ hồi trước, tin tưởng Tạ Đình Quân dù có bản lĩnh cũng không thể vươn tới nơi đó.
“Sao bỗng nhiên có quyết định này?" Trang Tín Ngạn nhìn nàng cảm thấy có chút kỳ quái.
Tần Thiên cười cười, tuy rằng trong lòng hoảng loạn, nhưng vẫn tận lực biểu hiện vẻ tự nhiên.
“Cũng không phải đột nhiên, kỳ thật ta sớm đã có ý này, cuộc sống nơi đây ta không quen, ta muốn trở về nhà."
Trang Tín Ngạn nhìn nàng một lúc, Tần Thiên có gắng che giấu lo âu trong lòng, nhìn hắn cười.
Hắn lấy giấy bút bên cạnh bàn, viết xuống: “Nhưng chúng ta vừa mới thành lập thương hội, còn có rất nhiều chuyện chờ chúng ta xử lý, hiện tại nếu giao cho người khác chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện, như vậy đi, chúng ta trước hết mời người tới, sau đó qua mấy tháng, hết thảy đã đi vào quỹ đạo, chúng ta cũng quen thuộc với sự vụ nơi đây, cũng giúp cho người quản lý sau này tiếp nhận tốt hơn, rồi chúng ta trở về nhà cũng không muộn."
Câu nói quá dài Trang Tín Ngạn vẫn chưa thể phát âm ra, chỉ có thể mượn giấy bút để biểu đạt.
Qua mấy tháng? Tần Thiên trong lòng lo lắng, cũng không biết Tạ Đình Quân có thể nhẫn nại chờ lâu như vậy không, hay là nên sớm rời khỏi đây sẽ tốt hơn.
“Tín Ngạn…" Tần Thiên cầm tay hắn, vẻ mặt giọng điệu đều mang theo chút khẩn cầu, “Ta không thích nơi này, ở trong này ta không vui, ta thật sự muốn về nhà. Ta nhớ Thế Sử…"
Trang Tín Ngạn làm sao không nhớ con, cũng có thể thông cảm tình cảm của Tần Thiên, thấy nàng một lòng mong trở về, hắn không muốn để nàng thất vọng, lập tức, ôm nàng vào lòng, nói: “Được, đều theo ý của nàng. Chờ việc này xong sẽ trở về nhà." Trong lòng lại suy nghĩ, cùng lắm thì hắn vất vả hơn một chút, một tháng qua Tuệ Châu một lần, kiểm tra một chút là tốt rồi. Chỉ cần có thể khiến nàng vui vẻ, hắn vất vả một chút cũng đâu có sao?
Hắn ôm chặt nàng, người trong lòng là tình cảm chân thành của hắn, là người mà hắn quý trọng nhất, nàng đem lại cho hắn hạnh phúc và khoái hoạt, chỉ cần nàng vui vẻ, hắn thật sự nguyện ý vì nàng làm mọi chuyện.
Hắn cười cười, trong lòng vô hạn thỏa mãn.
***
Ngày hôm sau, trừ Thịnh Thế và mười lăm thương hành, các thương nhân ngoại quốc còn lưu lại Tuệ Châu, còn có Lý Tuần phủ, Chu Quan Trường, đều được Tần Thiên mời tới di quán. Khi Jill Sam từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy trong đại sảnh không khí náo nhiệt, trong lòng kinh nghi bất định.
Tần Thiên đang tiếp đón khách khứa nhìn thấy Jill Sam liền mỉm cười, mang theo Triệu phiên dịch tiên sinh đi qua.
Hôm nay nàng đã thu xếp tâm tình, nhất định hôm nay phải giải quyết chuyện của Jill Sam, sớm cùng hắn hoàn thành giao dịch, thì có thể sớm rời khỏi Tuệ Châu.
“Jill Sam tiên sinh, đa tạ hãnh diện"
Jill Sam nhìn Tần Thiên, hai mắt sáng lên khen: “Phu nhân hôm nay thật đẹp."
Ngày thường, Tần Thiên luôn ăn vận giản dị, nhưng hôm nay đặc biệt cho nên có trang điểm một chút, nàng mặc một kiện khâm vải áo dài tay áo thêu hoa hạnh rủ xuống đế hài, bên dưới là váy màu hồng nhạt thêu hoa viền nếp váy, trên đầu cắm một đôi trâm điểm thúy như ý, làm nổi bật khuôn mặt, dáng người yểu điệu của nàng, lộng lẫy khiến người khác kinh diễm.
“Đa tạ tán thưởng" Tần Thiên rộng rãi cười.
“Phu nhân rất khác với các nữ tử khác mà ta từng chứng kiến" Jill Sam tiếp tục cười nói: “Phu nhân là nữ tử tiêu sái, cơ trí nhất mà ta gặp."
“Jill Sam tiên sinh, mặc dù ngươi tâng bốc ta lên tận trời, ta cũng sẽ không đáp ứng điều kiện của ngươi đâu." Tần Thiên nói giỡn.
Jill Sam nháy mắt mấy cái, hài hước trả lời: “Bị ngươi phát hiện rồi."
Ba người đều cười cười.
Jill Sam nhìn bốn phía chung quanh, lại hỏi: “Phu nhân hôm nay có dụng ý gì?"
Tần Thiên cười nói: “Tiên sinh đợi một lát sẽ biết, ta trước mang tiên sinh an vị." Nói xong, nàng mang theo Jill Sam đi vào đại sảnh.
Đại sảnh bày năm bàn tròn, phía trước là một bục cao. Tần Thiên sắp đặt Jill Sam an vị ở một bàn bên ngoài, vừa đứng dậy, liền nghe thấy có người gọi nàng, Tần Thiên nhìn lại, hóa ra là Dương quan.
Tần Thiên cười đi đến bàn của Dương quan, bàn này tất cả đều là thương hành, ngồi cùng bàn còn có Trang Minh Hỉ cùng Phan quan, thấy nàng lại đây, Trang Minh Hỉ nhìn nàng mỉm cười.
Dương quan đứng lên, chỉ vào xung quanh nói: “Hôm nay Tần đương gia đang bố trí gì a?"
Đây đúng là nghi vấn trong lòng mọi người, lập tức, ánh mắt nghi hoặc của nhóm thương hành nhất tề xoát xoát bắn về phía Tần Thiên.
Tần Thiên không chút hoang mang, mỉm cười, “Mọi người không cần nóng vội, ta hiện tại nói ra, mọi người làm sao còn có hứng thú xem diễn? Dung thứ cho tiểu muội ta giữ bí mật lúc này vậy." Lại nói tiếp: “Tóm lại sẽ không lãng phí thời gian quý giá của mọi người. Có khách đến, ta đi trước."
Chờ Tần Thiên đi rồi, Dương quan ngồi xuống, đè thấp thanh âm hỏi Trang Minh Hỉ bên cạnh: “Ngươi thu được tin tức gì không?"
Trang Minh Hỉ ra vẻ nghi hoặc: “Không có a, chẳng lẽ Dương quan thu được tin tức gì?"
Dương quan lập tức cười: “Ta nào có, chẳng qua chỉ hỏi như vậy thôi" trong lòng lại suy tư tin tức hôm qua thu được rốt cuộc là có dụng ý gì?
Bất quá thấy sự phô trương và vẻ mặt định liệu trước mọi việc của Tần Thiên, cùng với biểu hiện của Jill Sam đối với Tần Thiên vô cùng ưu ái, đều khiến hắn cảm nhận được một loại uy hiếp.
Thân là thương hành, làm sao đối với địa vị Thương tổng lại không có dã tâm? Có điều hắn không có nhiều ưu thế, vừa không giống Trang Minh Hỉ quen biết với Jill Sam, cũng không giống Tần Thiên có lá trà Bích loa xuân làm đòn sát thủ, những gì hắn có thể làm là tận lực thỏa mãn yêu cầu của Jill Sam, nhưng cùng Jill Sam giao tế vài lần, đối phương giống như cá chạch không thể nắm bắt, như thế nào cũng không chịu đưa ra tin tức chính xác, khiến hắn không khỏi khẩn trương. Hôm nay nhìn thấy Tần Thiên này khắp nơi lộ ra thần bí, càng làm cho hắn lo lắng.
Liếc mắt một cái nhìn Dương quan bên cạnh mày nhíu chặt, Trang Minh Hỉ bưng lên chén trà men trắng in hoa, dùng động tác uống trà để che giấu khóe miệng cười lạnh.
Ánh mắt không tự giác đuổi theo Tần Thiên ở phía trước, thấy nàng ý cười trong suốt chiêu đãi thương nhân ngoại quốc, Trang Minh Hỉ mày cũng không khỏi hơi nhăn lại.
Nàng trong lòng rốt cuộc đang có chủ ý gì?
Bất quá…
Trang Minh Hỉ buông chung trà trong tay.
Mặc kệ nàng ta có chủ ý gì, muốn phá hư chuyện của nàng cũng không chỉ có một mình ta.
“Nói đến tin tức, trong số các vị đang ngồi đây, sợ rằng chỉ có Phan quan mới có mà thôi." Dương quan nhìn Phan quan cười nói, “Phan quan, dù sao cũng không phải bí mật gì, ngươi xem mọi người đều đang sốt ruột tò mò, ngươi lộ ra một chút đi."
Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn qua, Phan quan cười nhẹ, gương mặt gầy tràn ngập thẳng thắn thành khẩn: “Ta thật sự có tâm vì mọi người giải thích nghi hoặc, đáng tiếc Phan mỗ so với các vị cũng không biết có gì khác biệt."
“Bất quá ta nghĩ Tần đương gia nếu thận trọng mời chúng ta đến, tất nhiên không phải mời chúng ta ăn cơm uống trà đơn giản như vậy. Mọi người vẫn nên tĩnh tâm chờ đợi đi" Một gã thương hành khác nói.
“Không sai, không sai, chỉ nhìn một cách đơn thuần sau khi nàng ta tiếp nhận Thịnh Thế trong vài năm ngắn ngủi đã đem Thịnh Thế phát triển đến môn quy lớn như vậy, người bình thường đâu thể so sánh, người như vậy tin tưởng nhất định sẽ không khiến chúng ta thất vọng " lại có người tiếp lời.
Các thương hành khác phụ hoạ theo đuôi, kế tiếp đề đều quay chung quanh những chuyện trong mấy năm gần đây của Tần Thiên.
Trang Minh Hỉ nghe bên tai mọi người đối với Tần Thiên khẳng định cùng khen ngợi, luôn mồm cái gì tu mi kỳ nữ tử, khiến Trang Minh Hỉ trong lòng phiền muộn tức giận không thôi.
Nàng hiện tại thành tựu chẳng lẽ kém cỏi Tần Thiên? Vì sao mỗi người trong mắt chỉ nhìn thấy Tần Thiên mà không màng tới nàng?
Lại không biết, xưa nay thủ đoạn buôn bán của nàng quá mức bá đạo, trong cảm nhận của các thương hành tại đây cũng không có nhiều hảo cảm, hơn nữa có một số lời đồn về quan hệ giữa nàng và Chu Quan Trường, tuy rằng mọi người không dám nói gì, có điều trong lòng rốt vẫn nghĩ rằng nàng là một nữ nhân trơ trẽn.
Nhưng về cách làm người của Tần Thiên, chỉ cần cùng Thịnh Thế giao tế, không khỏi phải khen ngợi, một người có thể thường xuyên đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì hắn suy nghĩ, tất nhiên sẽ được hoan nghênh, hơn nữa Thịnh Thế buôn bán luôn luôn dựa trên tín nghĩa, mặc kệ gặp phải thiên tai nhân họa, Thịnh Thế cũng tuyệt đối không keo kiệt, khẳng khái giúp tiền, như vậy thương gia bao gồm cả quan phủ đều vô cùng tôn trọng sùng kính.
Bên này, Tần Thiên đang cùng khách nhân tiếp đón, bỗng nhiên nghe thấy có người báo: “Tổng đốc đại nhân đến"
Tần Thiên trong lòng cả kinh, hắn sao lại đến đây?
Tạ Đình Quân tiền hô hậu ủng quan uy mười phần đi vào, Tần Thiên theo bản năng đi đến bên cạnh Trang Tín Ngạn.
Người ngồi đó đều đứng lên tiêp đón Tạ Đình Quân, bất quá chỉ trong nháy mắt, Tạ Đình Quân liền thay thế Tần Thiên trở thành nhân vật chúa tể trong sảnh.
Cùng mọi người tiếp đón xong, Tạ Đình Quân đi đến trước mặt Tần Thiên và Trang Tín Ngạn, thản nhiên cười nói: “Bản quan nghe nói hôm nay ở đây vô cùng náo nhiệt, cố ý tới xem. Trang công tử cùng Tần đương gia sẽ không để ý bản quan không mời mà đến chứ."
Vẻ mặt vẫn giống như lần đầu tiên lạnh lùng xa cách, nếu so sánh với hôm qua thật sự như hai người khác nhau, Tần Thiên cảnh giác nhìn hắn, một lòng gắt gao.
“Tạ đại nhân đại giá quang lâm thật sự là vinh hạnh của phu thê chúng ta." Tần Thiên tận lực khiến bản thân thoạt nhìn bình tĩnh.
Tạ Đình Quân lại nhìn về phía Trang Tín Ngạn, thấy tay Tần Thiên khoác lên khuỷu tay hắn, bộ dáng chim nhỏ nép vào người hắn, giống như hắn luôn là chỗ dựa của nàng vậy.
Hắn trong lòng không khỏi nổi lên đắng ngắt, “Trang công tử thật sự có phúc khí, có thể lấy được thê tử có năng lực như Tần đương gia."
Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn Tần Thiên cười cười, lại nhìn về phía Tạ Đình Quân, cũng không che giấu khoái hoạt tận đáy lòng.
Thấy Tạ Đình Quân sắc mặt hơi trầm xuống, Tần Thiên vội bước lên phía trước, nói: “Tạ đại nhân mời theo dân phụ." Tiếp theo đem Tạ Đình Quân an bài ngồi cùng bàn với Lý Tri phủ cùng Chu Quan Trường.
Tác giả :
Thập Tam Xuân