Thịnh Thế Trà Hương
Chương 239: Xử phạt
Đúng lúc này, nha hoàn bên ngoài thông báo: “Đại thiếu phu nhân cùng Tam thiếu phu nhân đến!"
Tiếp theo, Tần Thiên và Phương Nghiên Hạnh đi vào, nhìn thấy cảnh tượng khóc lóc trong phòng không khỏi sửng sốt.
Nhìn thấy Tần Thiên, Trang Minh Hỉ chỉ cảm thấy toàn thân cơ bắp chỉ trong nháy mắt cứng đờ, nàng lập tức lau khô nước mắt, ngồi thẳng thân mình, nàng có thể khóc lóc trước mặt mọi người, duy nhất có người này, nàng quyết định không thể để nàng ta nhìn thấy mình rơi dù chỉ một giọt nước mắt!
Nàng vì ai mới phải chịu lăng nhục như vậy?
Tuy rằng ban đầu bị bắt đi nàng còn chưa hiểu vì sao, nhưng trải qua thời gian một tháng, nàng đã bắt đầu hiểu về tình hình, nàng sao còn không rõ ràng!
Tạ Đình Quân, Tần Thiên, hai người kia, hai người kia…
Trang Minh Hỉ cắn chặt khớp hàm, trong mắt hình như có ngọn lửa thiêu đốt!
Tần Thiên tự nhiên nhìn thấy ánh mắt Trang Minh Hỉ nhìn mình, loại ánh mắt này khiến nàng cả người lạnh lẽo, không biết vì sao, nàng nhớ tới một người, đó là Linh Nhi, hai năm trước vì hãm hại nàng bất thành mà bị đuổi ra khỏi Trang phủ.
Linh Nhi là vì Trang Tín Xuyên, cho nên đối với nàng sinh ra hận ý, nàng có thể lý giải. Nhưng Trang Minh Hỉ vì sao lại có hận ý khắc cốt ghi tâm đối với nàng như vậy, bởi vì vị trí đương gia, hay là vì Tạ Đình Quân?
Nếu là lý do trước, nàng ta là một thứ nữ, lại sắp xuất giá, đâu có xung đột về lợi ích? Nếu là lý do thứ hai, chẳng lẽ là bởi vì mấy lời đồn đãi? Nhưng nàng biết rõ mình cùng Tín Ngạn tình cảm thâm hậu, Tạ Đình Quân đối với nàng ta cũng coi trọng, nàng ta đang ăn dấm chua gì đây a?
Tần Thiên thật sự không thể lý giải.
Bất quá tôn chỉ của Tần Thiên là, người không đánh ta, ta cũng không đánh người, nhưng nếu phạm vào ta, thì cũng đừng trách ta! Bất kể nàng ta vì nguyên nhân gì nhưng đều nhằm vào mình, chẳng lẽ nàng còn khoanh tay chịu chết? Nay Trang Minh Hỉ nằm trong tay nàng, cũng đừng trách nàng không biết thương hại đồng tình.
Mỗi người đều phải vì sở tác sở vi của bản thân mà gánh vác hậu quả.
Thấy các nàng tiến vào, Nhị di thái thái tiến lên làm lễ. Tần Thiên đi đến bên giường Trang Minh Hỉ nhìn nàng ta bình tĩnh nói: “Nghe nói ngươi đã tỉnh lại, nương bảo ta đến thăm ngươi, thuận tiện hỏi ngươi mấy câu." Nói xong Tần Thiên thấy nàng sắc mặt xanh trắng, thuận tiện hỏi một câu: “Thế nào, thân mình đỡ hơn nhiều chưa?"
Nghe thấy câu ân cần thăm hỏi, Trang Minh Hỉ trong lòng nao nao, bởi vì sau khi nàng tỉnh lại, nghe được câu thăm hỏi đầu tiên tuyệt đối không nghĩ tới lại từ trong miệng của nàng!
Giả mù sa mưa!
“Minh Hỉ thân thể đã không còn trở ngại, đa tạ Đại thiếu phu nhân quan tâm!" Trang Minh Hỉ không mặn không nhạt trả lời. Sự tình đến nước này, cũng không cần phải ngụy trang nữa.
Đối với sự lạnh nhạt của nàng, Tần Thiên cũng không thèm để ý, tiếp tục hỏi: “Đỡ hơn nhiều là tốt rồi, nương vẫn lo lắng cho ngươi!"
Nghe câu nói này, Trang Minh Hỉ trong lòng hơi hơi nóng lên, thật tình mà nói, từ nhỏ đến lớn, Đại nương quả thật chưa từng bạc đãi nàng…
“Ta sẽ đi thỉnh an Đại nương." Trang Minh Hỉ giọng điệu trở nên nhu hòa hơn.
“Ân, trước đó, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi có biết kẻ bắt cóc ngươi là loại người nào không? Còn có, bọn họ vì sao bắt cóc ngươi, ngươi sao có thể trở về?" Cũng không phải Tần Thiên hiếu kỳ, có điều việc Trang Minh Hỉ bị bắt đi rất ly kỳ, mà lúc trở về lại càng ly kỳ hơn, nàng vẫn luôn muốn biết rõ ràng.
Nghe vậy, Trang Minh Hỉ cúi đầu xuống, dùng chăn bao lấy thân, dáng vẻ sợ hãi khẩn trương: “Ta cũng không biết, sự tình phát sinh đột ngọt, bọn họ vẫn luôn che mặt, ta căn bản không biết bọn họ là ai, ta cũng không biết bọn họ đem ta tới chỗ nào, dường như là một thôn trang, nhưng vị trí cụ thể ở đâu ta cũng không biết. Bọn họ nhốt ta hơn một tháng, bọn họ nhục nhã ta…"
Nói tới đây, Trang Minh Hỉ bắt đầu nức nở, Nhị di thái thái tiến lên ôm nàng vào lòng, Phương Nghiên Hạnh vẻ mặt đồng tình.
“Sau đó bọn họ đem ta mang ra ngoài, nói là phải bán ta cho kỹ viện. Trên đường đi, ta thừa dịp bọn họ không chú ý nhảy xuống xe ngựa, thừa dịp đêm tối mà thoát khỏi bọn họ, chạy suốt cả một đêm, mới tìm được đường về!" Trang Minh Hỉ vừa khóc vừa nói.
Thấy nàng khóc lóc đáng thương, nhớ tới nàng hơn một tháng nay chịu khổ, Tần Thiên trong lòng không khỏi dâng lên trắc ẩn chi tâm, nhưng lại nghĩ tới nàng đối với mình vô cùng ác độc, nếu lần này bởi vì đồng tình mà buông tha nàng, khó bảo toàn lần sau nàng ta sẽ không lặp lại, lần sau, bản thân có thể thoát được hay không? Nhân vật Đông Quách tiên sinh, quyết không thể làm!
Nghĩ vậy, Tần Thiên cứng rắn, lại nói: “Sự việc cuối cùng, chúng ta đã bắt được Trương Dũng, hiện tại hoài nghi ngươi cùng hắn thông đồng hãm hại ta! Ta cho ngươi hai ngày bảo dưỡng thân thể, hai ngày sau, nương sẽ tự thân thẩm tra xử lí chuyện này! Tốt nhất ngươi nên thành thật khai báo, nếu không, chúng ta sẽ đưa việc này cho quan phủ xử lý, đến lúc đó kết quả ra sao sẽ không nằm trong tầm khống chế của chúng ta!"
Vừa dứt lời, Trang Minh Hỉ còn chưa kịp nói chuyện, Trang Tín Xuyên vẫn đứng ở một bên bỗng nhiên một bước xa vọt tới bên người Trang Minh Hỉ, chỉ vào nàng rồi nói với Tần Thiên: “Đại thiếu phu nhân, chuyện này vừa rồi chúng ta đã hỏi qua Minh Hỉ, nàng đã thừa nhận là nàng làm. Nàng nói nàng chỉ là nhất thời hồ đồ mới có thể làm ra loại sự tình này, nàng đang chuẩn bị nhận lỗi với Đại nương! Hiện tại thân thể nàng đã không còn trở ngại, cũng không cần phải đợi thêm hai ngày, bây giờ ta sẽ mang nàng đến chỗ Đại nương dập đầu nhận sai!"
Nói xong, Trang Tín Xuyên nắm lấy cánh tay Trang Minh Hỉ, kéo nàng ra khỏi giường. Bởi vì dùng sức quá mạnh, thiếu chút nữa làm cho nàng ngã xuống đất, may mà có Hỉ Thước ở một bên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
Hành động này làm cho Tần Thiên và Phương Nghiên Hạnh đều ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn Trang Tín Xuyên thúc giục Hỉ Thước đi hài cho Trang Minh Hỉ.
Trang Minh Hỉ sắc mặt xanh trắng lại càng tái nhợt không có chút huyết sắc, nàng cắn môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Có điều Trang Tín Xuyên đối với muội muội cũng không hề thương tâm, thấy nàng đi hài xong, lập tức kéo nàng đi ra ngoài, Trang Minh Hỉ cơ hồ phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi theo.
Tần Thiên cùng Phương Nghiên Hạnh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều khiếp sợ, Trang Tín Xuyên này đối với muội muội đúng là quá vô tình!
Hai người thở dài trong lòng, cũng đi theo.
Bởi vì Trang Tín Xuyên lôi kéo Trang Minh Hỉ chủ động nhận tội, cho nên thẩm tra xử lí liền tiến hành trước thời hạn.
Đại phu nhân triệu tập cả nhà đến đại sảnh.
Trang Tín Xuyên vì muốn biểu hiện việc này không liên quan đến mình, lớn tiếng mắng chửi Trang Minh Hỉ, còn buộc Trang Minh Hỉ dập đầu nhận sai trước Đại phu nhân và Tần Thiên.
Mọi người thấy Trang Minh Hỉ bị Trang Tín Xuyên ấn cúi đầu xuống, rơi lệ đầy mặt, bộ dáng run rẩy, trong lòng đều cảm thấy thương hại.
Sau đó, Đại phu nhân lại tự mình hỏi có phải Trang Minh Hỉ làm ra loại sự tình này hay không, sự tình đến mức này, Trang Minh Hỉ cũng không thể nói xạo, nhất nhất nhận tội. Trên mặt từ đầu tới cuối đều mang vẻ nản lòng thoái chí tuyệt vọng.
“Vì sao? Minh Hỉ, vì sao ngươi phải làm như vậy?" Đại phu nhân đau lòng nói: “Ta vẫn nghĩ ngươi là người có hiểu biết, nhưng ngươi đã làm cho ta quá thất vọng rồi…"
Đây đúng là nghi vấn trong lòng Tần Thiên, lập tức Tần Thiên nhìn về phía Trang Minh Hỉ đang quỳ gối trong sảnh.
Đã thấy Trang Minh Hỉ cười thảm vài tiếng, sau đó lắc người bò lên từ dưới đất: “Vì sao?" Trang Minh Hỉ lảo đảo vài bước, sau khi đứng vững, liền xoay người đi đến trước mặt Tần Thiên và Trang Tín Ngạn. Trang Minh Hỉ nhìn bọn họ cười lạnh nói: “Đại ca, ngươi tin tưởng nữ nhân này, nhưng ta không tin". Trang Minh Hỉ ngón tay run run chỉ vào Tần Thiên: “Nếu không phải nàng ta khiến Tạ Đình Quân có niệm tưởng, Tạ Đình Quân sao có thể không để ý an nguy bản thân mà cứu nàng? Còn vì nàng mất đi ba ngón tay? Đại ca, ngươi tin tưởng nữ nhân này như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ chịu thiệt!"
Nghe thấy lời ấy, Tần Thiên trong lòng dâng lên tức giận, đã đến nước này, nàng ta còn không quên cắn mình một ngụm! Chẳng lẽ thật sự vì Tạ Đình Quân?
“Ngươi hiểu lầm rồi." Tần Thiên đang muốn giải thích hai câu, Trang Minh Hỉ lại vẫy vẫy tay, lộ vẻ sầu thảm cười: “Hiện tại có hiểu lầm hay không cũng không còn quan trọng, ta hiện tại đã rơi vào tình cảnh này, Tạ gia cũng sẽ không muốn cưới ta …" Nói xong nước mắt rơi xuống.
Lần này thật sự thành công có được sự đồng tình của mọi người.
Mọi người nhớ tới đồn đãi lúc trước giữa Tạ Đình Quân và Tần Thiên, tuy rằng đại đa số không đến mức hoài nghi Tần Thiên, nhưng đều có thể lý giải tâm tình của Trang Minh Hỉ. Hơn nữa nàng hiện tại lại xảy ra loại sự tình này, bao gồm Đại phu nhân, sự trách cứ trong lòng đều phai nhạt không ít.
Mà Nhị di thái thái và Trang Tín Xuyên đối với lời giải thích của nàng cũng thực vừa lòng, điều này cho thấy nàng là vì thù riêng mới làm ra chuyện này, nửa điểm cũng không liên quan đến bọn họ.
Tất cả mọi người bao gồm cả Tần Thiên đều không nghĩ tới Trang Minh Hỉ còn có thể có mục đích gì khác. Vốn là một thứ nữ sắp xuất giá còn có tâm tư muốn đoạt lấy địa vị gia chủ Trang phủ ai cũng không thể tưởng tượng ra nổi, cũng khó trách mọi người không nghĩ ra.
Đang lúc Tần Thiên còn muốn nói gì đó, Trang Tín Ngạn lại giữ tay nàng, tiếp theo hắn đứng lên, từ trong lòng lấy ra giấy bút, viết xuống: “Tần Thiên là thê tử của ta, mặc kệ người khác nói cái gì, ta chỉ tin tưởng nàng. Tạ Đình Quân vốn là vị hôn phu của ngươi, nếu ngươi tình nguyện tín nhiệm người khác, mà không muốn tin hắn, như vậy việc hôn nhân này thế nào cũng bất thành."
Nhìn thấy những lời này, Trang Minh Hỉ biến sắc mấy lần, cuối cùng, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Thiên, trong lòng tràn ngập ghen tỵ.
Chính vì như thế, nàng mới có thể thống hận nàng ta, mặc kệ là ai đều hướng về Tần Thiên, đặt nàng ta vào trong lòng, có ai cho Trang Minh Hỉ nàng một vị trí quan trọng trong lòng đây?
Cuối cùng, Đại phu nhân quyết định xử trí, Trương Dũng hãm hại gia chủ, đánh ba mươi đại bản, sau đó đem bán đi. Về phần Trang Minh Hỉ, Đại phu nhân trong lòng tuy rằng tràn ngập thương tiếc, nhưng bà từ trước đến nay đều xử sự công bằng, Tần Thiên cũng là người Trang phủ, bà sẽ vì Tần Thiên chủ trì công đạo. Vì thế, dựa theo gia quy, Trang Minh Hỉ không thể ở lại trong phủ, bị điều đến biệt viện, hơn nữa hết thảy chi phí đều giảm phân nửa, tương lai nếu xuất giá, đồ cưới cũng sẽ giảm phân nửa.
Vốn định lập tức chấp hành, nhưng vì Trang Minh Hỉ bỗng nhiên té xỉu, Nhị di thái thái khóc lóc cầu xin, Đại phu nhân liền cho phép Trang Minh Hỉ ở trong phủ bảo dưỡng thân thể cho tốt rồi mới điều đi. Nhưng trong khoảng thời gian điều dưỡng thân thể sẽ bị cấm cửa, không thể ở Trang phủ tùy ra ra vào.
Không lâu sau, Tạ Đình Quân bởi vì nghe thấy có người làm nhục Trang Minh Hỉ, mà cùng người khác đánh giết, kết quả bị người đả thương, hôn mê bất tỉnh. Tạ gia cảm thấy không thể để việc này tiếp diễn, liền thừa dịp lúc Tạ Đình Quân hôn mê mà hối hôn với Trang phủ. Tạ Đình Quân tỉnh lại còn tìm đến cửa Trang phủ, yêu cầu tiếp tục hôn ước, kết quả bị Đại phu nhân khuyên giải, cũng đành buông tay.
Kết quả, Tạ Đình Quân lại trở thành nam tử si tình trong mắt mọi người. Đối với việc Tạ gia từ hôn không có một ai nói Tạ gia không phải.
Dường như đó là một kết cục hợp tình hợp lý
Hôn ước vốn bị Tạ Đình Quân làm cho phức tạp cứ như vậy mà hóa giải.
Tiếp theo, Tần Thiên và Phương Nghiên Hạnh đi vào, nhìn thấy cảnh tượng khóc lóc trong phòng không khỏi sửng sốt.
Nhìn thấy Tần Thiên, Trang Minh Hỉ chỉ cảm thấy toàn thân cơ bắp chỉ trong nháy mắt cứng đờ, nàng lập tức lau khô nước mắt, ngồi thẳng thân mình, nàng có thể khóc lóc trước mặt mọi người, duy nhất có người này, nàng quyết định không thể để nàng ta nhìn thấy mình rơi dù chỉ một giọt nước mắt!
Nàng vì ai mới phải chịu lăng nhục như vậy?
Tuy rằng ban đầu bị bắt đi nàng còn chưa hiểu vì sao, nhưng trải qua thời gian một tháng, nàng đã bắt đầu hiểu về tình hình, nàng sao còn không rõ ràng!
Tạ Đình Quân, Tần Thiên, hai người kia, hai người kia…
Trang Minh Hỉ cắn chặt khớp hàm, trong mắt hình như có ngọn lửa thiêu đốt!
Tần Thiên tự nhiên nhìn thấy ánh mắt Trang Minh Hỉ nhìn mình, loại ánh mắt này khiến nàng cả người lạnh lẽo, không biết vì sao, nàng nhớ tới một người, đó là Linh Nhi, hai năm trước vì hãm hại nàng bất thành mà bị đuổi ra khỏi Trang phủ.
Linh Nhi là vì Trang Tín Xuyên, cho nên đối với nàng sinh ra hận ý, nàng có thể lý giải. Nhưng Trang Minh Hỉ vì sao lại có hận ý khắc cốt ghi tâm đối với nàng như vậy, bởi vì vị trí đương gia, hay là vì Tạ Đình Quân?
Nếu là lý do trước, nàng ta là một thứ nữ, lại sắp xuất giá, đâu có xung đột về lợi ích? Nếu là lý do thứ hai, chẳng lẽ là bởi vì mấy lời đồn đãi? Nhưng nàng biết rõ mình cùng Tín Ngạn tình cảm thâm hậu, Tạ Đình Quân đối với nàng ta cũng coi trọng, nàng ta đang ăn dấm chua gì đây a?
Tần Thiên thật sự không thể lý giải.
Bất quá tôn chỉ của Tần Thiên là, người không đánh ta, ta cũng không đánh người, nhưng nếu phạm vào ta, thì cũng đừng trách ta! Bất kể nàng ta vì nguyên nhân gì nhưng đều nhằm vào mình, chẳng lẽ nàng còn khoanh tay chịu chết? Nay Trang Minh Hỉ nằm trong tay nàng, cũng đừng trách nàng không biết thương hại đồng tình.
Mỗi người đều phải vì sở tác sở vi của bản thân mà gánh vác hậu quả.
Thấy các nàng tiến vào, Nhị di thái thái tiến lên làm lễ. Tần Thiên đi đến bên giường Trang Minh Hỉ nhìn nàng ta bình tĩnh nói: “Nghe nói ngươi đã tỉnh lại, nương bảo ta đến thăm ngươi, thuận tiện hỏi ngươi mấy câu." Nói xong Tần Thiên thấy nàng sắc mặt xanh trắng, thuận tiện hỏi một câu: “Thế nào, thân mình đỡ hơn nhiều chưa?"
Nghe thấy câu ân cần thăm hỏi, Trang Minh Hỉ trong lòng nao nao, bởi vì sau khi nàng tỉnh lại, nghe được câu thăm hỏi đầu tiên tuyệt đối không nghĩ tới lại từ trong miệng của nàng!
Giả mù sa mưa!
“Minh Hỉ thân thể đã không còn trở ngại, đa tạ Đại thiếu phu nhân quan tâm!" Trang Minh Hỉ không mặn không nhạt trả lời. Sự tình đến nước này, cũng không cần phải ngụy trang nữa.
Đối với sự lạnh nhạt của nàng, Tần Thiên cũng không thèm để ý, tiếp tục hỏi: “Đỡ hơn nhiều là tốt rồi, nương vẫn lo lắng cho ngươi!"
Nghe câu nói này, Trang Minh Hỉ trong lòng hơi hơi nóng lên, thật tình mà nói, từ nhỏ đến lớn, Đại nương quả thật chưa từng bạc đãi nàng…
“Ta sẽ đi thỉnh an Đại nương." Trang Minh Hỉ giọng điệu trở nên nhu hòa hơn.
“Ân, trước đó, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi có biết kẻ bắt cóc ngươi là loại người nào không? Còn có, bọn họ vì sao bắt cóc ngươi, ngươi sao có thể trở về?" Cũng không phải Tần Thiên hiếu kỳ, có điều việc Trang Minh Hỉ bị bắt đi rất ly kỳ, mà lúc trở về lại càng ly kỳ hơn, nàng vẫn luôn muốn biết rõ ràng.
Nghe vậy, Trang Minh Hỉ cúi đầu xuống, dùng chăn bao lấy thân, dáng vẻ sợ hãi khẩn trương: “Ta cũng không biết, sự tình phát sinh đột ngọt, bọn họ vẫn luôn che mặt, ta căn bản không biết bọn họ là ai, ta cũng không biết bọn họ đem ta tới chỗ nào, dường như là một thôn trang, nhưng vị trí cụ thể ở đâu ta cũng không biết. Bọn họ nhốt ta hơn một tháng, bọn họ nhục nhã ta…"
Nói tới đây, Trang Minh Hỉ bắt đầu nức nở, Nhị di thái thái tiến lên ôm nàng vào lòng, Phương Nghiên Hạnh vẻ mặt đồng tình.
“Sau đó bọn họ đem ta mang ra ngoài, nói là phải bán ta cho kỹ viện. Trên đường đi, ta thừa dịp bọn họ không chú ý nhảy xuống xe ngựa, thừa dịp đêm tối mà thoát khỏi bọn họ, chạy suốt cả một đêm, mới tìm được đường về!" Trang Minh Hỉ vừa khóc vừa nói.
Thấy nàng khóc lóc đáng thương, nhớ tới nàng hơn một tháng nay chịu khổ, Tần Thiên trong lòng không khỏi dâng lên trắc ẩn chi tâm, nhưng lại nghĩ tới nàng đối với mình vô cùng ác độc, nếu lần này bởi vì đồng tình mà buông tha nàng, khó bảo toàn lần sau nàng ta sẽ không lặp lại, lần sau, bản thân có thể thoát được hay không? Nhân vật Đông Quách tiên sinh, quyết không thể làm!
Nghĩ vậy, Tần Thiên cứng rắn, lại nói: “Sự việc cuối cùng, chúng ta đã bắt được Trương Dũng, hiện tại hoài nghi ngươi cùng hắn thông đồng hãm hại ta! Ta cho ngươi hai ngày bảo dưỡng thân thể, hai ngày sau, nương sẽ tự thân thẩm tra xử lí chuyện này! Tốt nhất ngươi nên thành thật khai báo, nếu không, chúng ta sẽ đưa việc này cho quan phủ xử lý, đến lúc đó kết quả ra sao sẽ không nằm trong tầm khống chế của chúng ta!"
Vừa dứt lời, Trang Minh Hỉ còn chưa kịp nói chuyện, Trang Tín Xuyên vẫn đứng ở một bên bỗng nhiên một bước xa vọt tới bên người Trang Minh Hỉ, chỉ vào nàng rồi nói với Tần Thiên: “Đại thiếu phu nhân, chuyện này vừa rồi chúng ta đã hỏi qua Minh Hỉ, nàng đã thừa nhận là nàng làm. Nàng nói nàng chỉ là nhất thời hồ đồ mới có thể làm ra loại sự tình này, nàng đang chuẩn bị nhận lỗi với Đại nương! Hiện tại thân thể nàng đã không còn trở ngại, cũng không cần phải đợi thêm hai ngày, bây giờ ta sẽ mang nàng đến chỗ Đại nương dập đầu nhận sai!"
Nói xong, Trang Tín Xuyên nắm lấy cánh tay Trang Minh Hỉ, kéo nàng ra khỏi giường. Bởi vì dùng sức quá mạnh, thiếu chút nữa làm cho nàng ngã xuống đất, may mà có Hỉ Thước ở một bên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
Hành động này làm cho Tần Thiên và Phương Nghiên Hạnh đều ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn Trang Tín Xuyên thúc giục Hỉ Thước đi hài cho Trang Minh Hỉ.
Trang Minh Hỉ sắc mặt xanh trắng lại càng tái nhợt không có chút huyết sắc, nàng cắn môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Có điều Trang Tín Xuyên đối với muội muội cũng không hề thương tâm, thấy nàng đi hài xong, lập tức kéo nàng đi ra ngoài, Trang Minh Hỉ cơ hồ phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi theo.
Tần Thiên cùng Phương Nghiên Hạnh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều khiếp sợ, Trang Tín Xuyên này đối với muội muội đúng là quá vô tình!
Hai người thở dài trong lòng, cũng đi theo.
Bởi vì Trang Tín Xuyên lôi kéo Trang Minh Hỉ chủ động nhận tội, cho nên thẩm tra xử lí liền tiến hành trước thời hạn.
Đại phu nhân triệu tập cả nhà đến đại sảnh.
Trang Tín Xuyên vì muốn biểu hiện việc này không liên quan đến mình, lớn tiếng mắng chửi Trang Minh Hỉ, còn buộc Trang Minh Hỉ dập đầu nhận sai trước Đại phu nhân và Tần Thiên.
Mọi người thấy Trang Minh Hỉ bị Trang Tín Xuyên ấn cúi đầu xuống, rơi lệ đầy mặt, bộ dáng run rẩy, trong lòng đều cảm thấy thương hại.
Sau đó, Đại phu nhân lại tự mình hỏi có phải Trang Minh Hỉ làm ra loại sự tình này hay không, sự tình đến mức này, Trang Minh Hỉ cũng không thể nói xạo, nhất nhất nhận tội. Trên mặt từ đầu tới cuối đều mang vẻ nản lòng thoái chí tuyệt vọng.
“Vì sao? Minh Hỉ, vì sao ngươi phải làm như vậy?" Đại phu nhân đau lòng nói: “Ta vẫn nghĩ ngươi là người có hiểu biết, nhưng ngươi đã làm cho ta quá thất vọng rồi…"
Đây đúng là nghi vấn trong lòng Tần Thiên, lập tức Tần Thiên nhìn về phía Trang Minh Hỉ đang quỳ gối trong sảnh.
Đã thấy Trang Minh Hỉ cười thảm vài tiếng, sau đó lắc người bò lên từ dưới đất: “Vì sao?" Trang Minh Hỉ lảo đảo vài bước, sau khi đứng vững, liền xoay người đi đến trước mặt Tần Thiên và Trang Tín Ngạn. Trang Minh Hỉ nhìn bọn họ cười lạnh nói: “Đại ca, ngươi tin tưởng nữ nhân này, nhưng ta không tin". Trang Minh Hỉ ngón tay run run chỉ vào Tần Thiên: “Nếu không phải nàng ta khiến Tạ Đình Quân có niệm tưởng, Tạ Đình Quân sao có thể không để ý an nguy bản thân mà cứu nàng? Còn vì nàng mất đi ba ngón tay? Đại ca, ngươi tin tưởng nữ nhân này như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ chịu thiệt!"
Nghe thấy lời ấy, Tần Thiên trong lòng dâng lên tức giận, đã đến nước này, nàng ta còn không quên cắn mình một ngụm! Chẳng lẽ thật sự vì Tạ Đình Quân?
“Ngươi hiểu lầm rồi." Tần Thiên đang muốn giải thích hai câu, Trang Minh Hỉ lại vẫy vẫy tay, lộ vẻ sầu thảm cười: “Hiện tại có hiểu lầm hay không cũng không còn quan trọng, ta hiện tại đã rơi vào tình cảnh này, Tạ gia cũng sẽ không muốn cưới ta …" Nói xong nước mắt rơi xuống.
Lần này thật sự thành công có được sự đồng tình của mọi người.
Mọi người nhớ tới đồn đãi lúc trước giữa Tạ Đình Quân và Tần Thiên, tuy rằng đại đa số không đến mức hoài nghi Tần Thiên, nhưng đều có thể lý giải tâm tình của Trang Minh Hỉ. Hơn nữa nàng hiện tại lại xảy ra loại sự tình này, bao gồm Đại phu nhân, sự trách cứ trong lòng đều phai nhạt không ít.
Mà Nhị di thái thái và Trang Tín Xuyên đối với lời giải thích của nàng cũng thực vừa lòng, điều này cho thấy nàng là vì thù riêng mới làm ra chuyện này, nửa điểm cũng không liên quan đến bọn họ.
Tất cả mọi người bao gồm cả Tần Thiên đều không nghĩ tới Trang Minh Hỉ còn có thể có mục đích gì khác. Vốn là một thứ nữ sắp xuất giá còn có tâm tư muốn đoạt lấy địa vị gia chủ Trang phủ ai cũng không thể tưởng tượng ra nổi, cũng khó trách mọi người không nghĩ ra.
Đang lúc Tần Thiên còn muốn nói gì đó, Trang Tín Ngạn lại giữ tay nàng, tiếp theo hắn đứng lên, từ trong lòng lấy ra giấy bút, viết xuống: “Tần Thiên là thê tử của ta, mặc kệ người khác nói cái gì, ta chỉ tin tưởng nàng. Tạ Đình Quân vốn là vị hôn phu của ngươi, nếu ngươi tình nguyện tín nhiệm người khác, mà không muốn tin hắn, như vậy việc hôn nhân này thế nào cũng bất thành."
Nhìn thấy những lời này, Trang Minh Hỉ biến sắc mấy lần, cuối cùng, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Thiên, trong lòng tràn ngập ghen tỵ.
Chính vì như thế, nàng mới có thể thống hận nàng ta, mặc kệ là ai đều hướng về Tần Thiên, đặt nàng ta vào trong lòng, có ai cho Trang Minh Hỉ nàng một vị trí quan trọng trong lòng đây?
Cuối cùng, Đại phu nhân quyết định xử trí, Trương Dũng hãm hại gia chủ, đánh ba mươi đại bản, sau đó đem bán đi. Về phần Trang Minh Hỉ, Đại phu nhân trong lòng tuy rằng tràn ngập thương tiếc, nhưng bà từ trước đến nay đều xử sự công bằng, Tần Thiên cũng là người Trang phủ, bà sẽ vì Tần Thiên chủ trì công đạo. Vì thế, dựa theo gia quy, Trang Minh Hỉ không thể ở lại trong phủ, bị điều đến biệt viện, hơn nữa hết thảy chi phí đều giảm phân nửa, tương lai nếu xuất giá, đồ cưới cũng sẽ giảm phân nửa.
Vốn định lập tức chấp hành, nhưng vì Trang Minh Hỉ bỗng nhiên té xỉu, Nhị di thái thái khóc lóc cầu xin, Đại phu nhân liền cho phép Trang Minh Hỉ ở trong phủ bảo dưỡng thân thể cho tốt rồi mới điều đi. Nhưng trong khoảng thời gian điều dưỡng thân thể sẽ bị cấm cửa, không thể ở Trang phủ tùy ra ra vào.
Không lâu sau, Tạ Đình Quân bởi vì nghe thấy có người làm nhục Trang Minh Hỉ, mà cùng người khác đánh giết, kết quả bị người đả thương, hôn mê bất tỉnh. Tạ gia cảm thấy không thể để việc này tiếp diễn, liền thừa dịp lúc Tạ Đình Quân hôn mê mà hối hôn với Trang phủ. Tạ Đình Quân tỉnh lại còn tìm đến cửa Trang phủ, yêu cầu tiếp tục hôn ước, kết quả bị Đại phu nhân khuyên giải, cũng đành buông tay.
Kết quả, Tạ Đình Quân lại trở thành nam tử si tình trong mắt mọi người. Đối với việc Tạ gia từ hôn không có một ai nói Tạ gia không phải.
Dường như đó là một kết cục hợp tình hợp lý
Hôn ước vốn bị Tạ Đình Quân làm cho phức tạp cứ như vậy mà hóa giải.
Tác giả :
Thập Tam Xuân