Thịnh Thế Trà Hương
Chương 222: Lời đồn
Sau thời gian đầu xuân, Tần Thiên liền gọi người đưa năm trăm lượng bạc cho Lưu Dần, giúp hắn trọng chấn quán trà Lưu gia. Lưu Dần được Tần Thiên hỗ trợ rất cảm kích, năm trăm lượng bạc này đối với hắn mà nói chính là cứu mạng, hắn rất quý trọng cơ hội này. Mùa đông vừa rồi, hắn đã tìm người đem quán trà sửa chữa lại một lần nữa, trang trí lại bàn ghế, lại có lá trà mua chịu của Thịnh Thế, đợi đến thời điểm ba tháng hoa đào nở rộ, quán trà của Lưu gia một lần nữa được khai trương.
Nhưng quán trà Lưu gia vắng lặng lâu như vậy, lúc trước lại xảy ra nhiều chuyện xấu, người bình thường trong lòng cũng cảm thấy xui xẻo, sau khi khai trương nửa tháng, đúng là rất ít có khách nhân tới cửa, khiến Lưu Dần vừa mới qua ba mươi tuổi mà sầu não bạc cả đầu.
Thời điểm Tần Thiên biết chuyện này, vừa vặn xong việc của Tạ Uyển Quân, thấy Lưu Dần không thuận lợi, muốn tới giúp đỡ, thứ nhất người ta thật vất vả bắt đầu lại từ đầu, lần này mà thất bại thì cả đời cũng không còn cơ hội ngóc đầu dậy. Thứ hai, lúc trước là nàng chủ trương cho Lưu Dần mượn bạc, đối với chuyện này, khiến nhiều người không tâm phục khẩu phục, vạn nhất Lưu Dần thất bại, cũng chính là nàng tự đánh vào mặt mình rồi! Cho nên vô luận là vì Lưu Dần hay là vì chính mình, quán trà Lưu gia chỉ được phép thành công không được phép thất bại!
Sau khi đến ngồi ở quán trà Lưu gia hai, ba ngày, Tần Thiên rốt cục tìm được mấu chốt. Quán trà vốn là một nơi giúp vui ở một địa phương, nhưng quán trà Lưu gia một ngày hiếm có khách nhân tới cửa. Lưu Dần đứng ở cửa quán trà đi tới đi lui, hận không thể từ trên đường lôi người vào, mà hai tiểu nhị an vị ở một góc bàn chống cằm ngủ gà ngủ gật.
Tần Thiên nhìn thấy mà lắc đầu, nàng gọi Lưu Dần vào: “Lưu lão bản, khung cảnh này cũng không khỏi quá lạnh lùng rồi!"
Lưu Dần hé ra mặt xanh mét như mướp đắng: “Đại thiếu phu nhân, không cần người nói, ta cũng biết khung cảnh này lạnh lùng đến mức nào, nhưng mà khách nhân không bước vào ngồi, ta cũng không thể lôi kéo bọn họ vào a!"
“Sao không thỉnh một thuyết thư tiên sinh đến giúp vui náo nhiệt?" “Đại thiếu phu nhân có điều không biết" Lưu Dần thở dài lắc đầu: “Thuyết thư tiên sinh vừa thấy nơi này của ta như vậy cũng không chịu tới!"
Hóa ra thuyết thư tiên sinh chủ yếu thu bạc là do các khách nhân thưởng, khách nhân càng nhiều, thưởng lại càng nhiều, giống như nơi này ngay cả một con mèo cũng không thấy, có thuyết thư tiên sinh nào nguyện ý ở đây chứ?
Tần Thiên đứng dậy nhìn nhìn xung quanh, thu hút khách hàng đối với nàng mà nói cũng không phải việc khó, vừa suy tư một chút, đã đầy một bụng kế.
Nàng bảo Lưu Dần thỉnh vũ sư cùng người diễn xiếc ảo thuật biểu diễn trước đại môn, hấp dẫn người đến vây xem, sau đó đưa ra khẩu hiệu miễn phí tiền uống trà chiêu đãi khách nhân bước vào.
“Không thu tiền?" Lưu Dần nghe đến đó kinh ngạc nhìn về phía Tần Thiên, không thu tiền, vậy đâu có thu được tiền mua chịu lá trà! Huống chi còn mất tiền thỉnh vũ sư và người làm xiếc, hắn còn lại được bao nhiêu?
“Lưu lão bản, tiểu tài không ra, đại tài bất nhập, ngươi trước nên bỏ ra chút tiền vốn, khiến toàn cảnh trở nên náo nhiệt, hơn nữa bản tính con người vốn thích chiếm tiện nghi, tin tưởng sẽ không thể không chú ý, lá trà cũng không cần phải là loại thượng đẳng, chỉ cần mùi vị tạm được là tốt rồi!" Tần Thiên kiên nhẫn giải thích với hắn “Ngươi ngẫm lại xem, mọi người đều thích náo nhiệt, ví dụ chỉ là bán bánh bao, ai cũng tìm đến nơi buôn may bán đắt, mọi người thấy ngươi sinh ý thịnh vượng, khung cảnh náo nhiệt, sẽ đi theo cổ động, chờ đến lúc nhiều khách hơn, thuyết thư tiên sinh sẽ nguyện ý đến chỗ này, đến lúc đó, ngươi có quyền lựa chọn người! Nói không hay, chuyện xưa không hấp dẫn đa dạng, chúng ta sẽ không tuyển!" Thấy Lưu Dần còn có chút do dự, một bên Phạm Thiên đi cùng liền cười nói: “Lưu lão bản, ngươi còn do dự cái gì, Đại thiếu phu nhân nhà chúng ta đang chỉ điểm cho ngươi đó, đây chính là phúc khí của ngươi! Ngươi chẳng lẽ còn hoài nghi bản sự của đương gia chúng ta hay sao?"
Được một lời của Phạm Thiên khiến bừng tỉnh, người ta quản lý thành thạo một Trà Hành lớn như vậy, Tiểu Trà quán này của hắn thì tính là cái gì chứ? Nghĩ vậy, Lưu Dần vội vàng nói đa tạ, chuẩn bị mọi thứ theo phương pháp của Tần Thiên mà thử một lần.
Đang lúc Tần Thiên bận việc, các nữ nhân lại ở phía sau viện phơi nắng, thưởng thức cảnh xuân.
Là Đại phu nhân thu xếp, mắt bà tuy rằng không nhìn thấy, nhưng cảm giác được bên ngoài chim hót hương hoa thơm ngát, ở trong phòng ủ dột suốt một mùa đông bà cũng muốn bước ra ngoài hít thở không khí. Phương Nghiên Hạnh biết được sau đó vội vàng thông báo, rất nhanh đã an bài hết thảy, vì muốn náo nhiệt, lại thỉnh Tam di thái thái cùng Minh Lan, Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân đến.
Phương Nghiên Hạnh sai người ở hậu hoa viên bày bàn tiệc, mang lên rượu ngon cùng điểm tâm, những người có mặt đều phân biệt ngồi xuống.
Ánh nắng mặt trời mùa xuân ấm áp hoà thuận chiếu lên trên người, làm cho Đại phu nhân tâm tình rất tốt, không khỏi cảm thán: “Nếu Tần Thiên cũng ở đây thì tốt rồi!" Phương Nghiên Hạnh cười nói: “Con phái người đi thỉnh Đại thiếu phu nhân, lại nói tới, nàng nếu nhất định không đến, con sẽ bảo nàng hướng người tạ lỗi!"
“Thân là nhi tức không thể chiếu cố hiếu thuận bà bà, hẳn phải nên tạ lỗi!" Tam di thái thái nhàn nhàn nói một câu.
Đại phu nhân lập tức nhíu mày: “Có cái gì mà phải tạ lỗi, Tần Thiên không chỉ là nhi tức của ta, lại là gia chủ, trên người nàng trách nhiệm trọng đại, đương nhiên khó có thể tận thiện tận mỹ! Chính vì nàng vất vả, chúng ta mới có những ngày thanh nhàn như bây giờ! Về sau đừng bao giờ để ta phải nghe những lời như vậy nữa!" Tam di thái thái vội vàng ủy khuất nói: “Phu nhân đừng nóng giận, Xảo Vân cũng không có ý gì, là Xảo Vân ăn nói vụng về, lần sau sẽ không nói thế nữa!"
“Không có lần sau, về sau cứ biết điều mà bịt nhanh miệng mình lại!" Đại phu nhân lạnh lùng nói.
“Vâng, vâng" trước mặt bọn tiểu bối, Tam di thái thái khỏi nói có bao nhiêu xấu hổ!
Tiếp theo mọi người nhàn thoại việc nhà, Tam di thái thái thật sự nửa câu nói cũng không dám nhiều lời.
Đại phu nhân hiện tại thân mình không khỏe mạnh lắm, ngồi một lúc liền mệt mỏi, bà bảo bọn tiểu bối tiếp tục thưởng ngoạn, bản thân được Nguyệt Nương nâng đỡ rời đi.
Chờ Đại phu nhân đi rồi, Lưu Bích Quân ngồi ở bàn dài bên phải nhíu mày, hứng thú ngang nhiên nói: “Về chuyện của Tạ Tam tiểu thư hẳn các ngươi cũng đều biết rồi! Không thể không nói, Đại thiếu phu nhân quả nhiên lợi hại, chẳng những đạt được mục đích của mình, còn làm cho người khác không thể chỉ ra nàng có nửa điểm sai lầm! Thậm chí Tạ phu nhân chỉ sợ còn đối với nàng cảm kích từ tận đáy lòng đi!"
Trang Minh Hỉ ngồi bên cạnh rũ mắt xuống, bưng trà lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím, ánh mắt không ngừng lóe ra.
Quả thật lợi hại, việc này xử lý sạch sẽ lưu loát, vô cùng tốt đẹp! Tạ Đình Quân suy nghĩ muốn phá hư cũng không thể tìm ra biện pháp gì, hắn dù sao cũng phải cố kỵ thanh danh của muội muội mình.
Có điều, vượt qua nguy cơ Tạ Uyển Quân này, Tần Thiên ở Trang phủ địa vị càng thêm được củng cố, về sau sợ là rất khó có chuyện nạp thiếp xảy ra! Đợi đến lúc nàng sinh hạ trưởng tôn cho Trang phủ, Trang phủ cùng Trang Minh Hỉ nàng coi như hoàn toàn vô duyên rồi!
Nếu không thể làm gia chủ ở Trang phủ, sau khi bị Tạ Đình Quân từ hôn, nàng về sau sẽ sống thế nào đây? Chỉ sợ ca ca dưới sự giận dữ, tùy tiện gả nàng đi, đối với nàng mà nói lại sống không bằng chết! Chỉ có lật đổ Tần Thiên, trong lúc Trang phủ không có người chủ trì đại cục, bản thân mới có cơ hội xuất đầu lộ diện.
Bên kia, Lưu Bích Quân bảo Trang Minh Lan nói đến việc Tần Thiên lúc trước tham gia yến hội của Tri phủ phu nhân.
Về lần yến hội đó, Trang Minh Lan trí nhớ khắc sâu, cũng là lần khiến nàng đối với Tần Thiên kính nể đến cực điểm! Nàng phải như thế nào mới có thể có sự tin tin cùng khí độ như Đại tẩu đây? Nàng nghĩ đến ngày đó khi trở về, Tần Thiên ở trên xe nói với nàng.
Tần Thiên hỏi nàng: “Minh Lan, muội thật sự hy vọng về sau phu quân chỉ có một mình muội?"
Đã thấy qua Trang Tín Ngạn cùng ca ca Trang Tín Trung đối với thê tử tình thâm ý trọng, lại có đồ háo sắc Trang Tín Xuyên làm hình tượng phản diện đối lập, Trang Minh Lan tất nhiên cũng hy vọng có được mệnh tốt như Tần Thiên và Phương Nghiên Hạnh vậy.
Sau khi nàng khẳng định, Tần Thiên lúc ấy liền cười nói: “Nếu đây là ý muốn của muội, thân là Đại tẩu, ta nhất định sẽ giúp muội!" Nhớ tới điều này, Trang Minh Lan ngực nóng lên, lập tức đem việc yến hội ngày đó mỗi tiếng nói, cử động của Tần Thiên kể lại, nàng tuy rằng trời sanh tính tình nhát gan, nhưng mồm miệng coi như rõ ràng, kể chuyện cũng có đạo lý, làm cho mọi người ngồi đó nghe đến xuất thần, đặc biệt là Tam thiếu phu nhân, nghe đến chỗ phấn khích cũng nhịn không được trầm trồ khen ngợi!
Sau khi tàn tiệc, Lưu Bích Quân cùng Trang Minh Hỉ trên đường trở về, Lưu Bích Quân vẫn cảm thán: “Không thể không nói, nha đầu kia quả thật có chút bản sự, làm cho người ta không thể không bội phục!"
Trang Minh Hỉ cười cười, nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà người lợi hại, chu toàn mọi thứ cũng có khi không tránh khỏi thời điểm sơ sẩy."
Thấy Lưu Bích Quân vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng, Trang Minh Hỉ mỉm cười: “Không có ý gì, chỉ tùy tiện nói ra thôi!"
“Đúng vậy, tựa như bà bà, cậy mạnh nhiều năm, còn không phải đã bị đưa tới biệt viện hay sao?" Lưu Bích Quân tùy ý cười cười, “Hai ngày trước, nàng ta nhờ người chuyển lời, sống rất khó chịu a!" Trong giọng nói cũng không có ý quan tâm.
Trang Minh Hỉ nhớ tới mấy lời của ma ma chuyển lời kia: “Nhị di thái thái nói, nơi đó thời tiết lạnh lẽo, ẩm ướt, dù là ăn uống hay đồ dùng người cũng rất cẩn thận, hai ngày trước cũng không biết vì sao lại bị nổi mề đay, ngứa ngáy cả đêm không ngủ được, người bảo tiểu thư nhanh nghĩ biện pháp để người có thể trở lại đây!"
“Nhưng ta hiện tại đâu có biện pháp gì?" Trang Minh Hỉ nhìn Lưu Bích Quân khinh khẽ thở dài.
Trong lòng lại suy nghĩ: muốn nghĩ biện pháp đem nương trở về không phải là không thể được, nhưng chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến kế sách của mình. Vì kế hoạch của mình, đành phải ủy khuất người một khoảng thời gian vậy.
Trở lại Mai Hương viên, tôi tớ Trương Dũng đã đứng đó chờ. Trang Minh Hỉ nhìn thấy hắn liền đuổi hạ nhân đi, chỉ để lại Hỉ Thước ở bên cạnh hầu hạ.
“Sự tình thế nào rồi?" Trang Minh Hỉ thản nhiên hỏi.
Trương Dũng cười nói: “Nếu không thể hoàn thành việc tiểu thư giao phó, tiểu nhân cũng không dám đứng ở chỗ này!" Tiếp theo tiến lên từng bước, đè thấp thanh âm nói: “Nay hạ nhân đã tìm người truyền ra lời đồn đãi, không bao lâu nữa, sẽ truyền khắp toàn thành!"
Trang Minh Hỉ có được đáp án này mới có chút thả lỏng, ánh mắt như điện bắn về phía Trương Dũng: “Sự tình có làm sạch sẽ hay không? Với bản sự của nàng, muốn tra ra cái gì, cũng không phải không có khả năng!"
“Tứ tiểu thư yên tâm, việc này tiểu nhân làm cực kỳ bí ẩn, lời đồn đãi này nếu nàng muốn tra cũng tra không ra!" Trương Dũng vỗ bộ ngực.
Trang Minh Hỉ lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Làm tốt lắm, có thưởng!" Tiếp bảo Hỉ Thước xuất ra năm mươi lượng bạc cho hắn, Trương Dũng được thưởng vui rạo rực lui xuống.
“Nhưng tiểu thư, cùng là lời đồn đãi, người làm sao biết được Trương Dũng truyền ra ngoài nhất định có thể áp chế Đại thiếu phu nhân vì Tạ tiểu thư làm sáng tỏ?" Chờ Trương Dũng đi rồi, Hỉ Thước tò mò hỏi.
Trang Minh Hỉ dùng khăn tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng, sau đó cười nói: “Hỉ Thước, ngươi là đối với việc tốt của người khác cảm thấy hứng thú hay là đối với chuyện riêng tư của người khác cảm thấy hứng thú? Mọi người đều thích thám thính điều riêng tư xấu xa trong lòng người khác, càng xấu xa, bọn họ càng quan tâm! Cho nên hủy diệt một người vĩnh viễn so với cất nhắc một người dễ dàng hơn rất nhiều, ngươi cứ xem đi, không bao lâu nữa, những lời đồn đãi này sẽ hoàn toàn thay thế những lời đồn đãi mà nha đầu đó tốn công tốn sức tạo dựng."
Trang Minh Hỉ lạnh lùng cười.
Nhưng quán trà Lưu gia vắng lặng lâu như vậy, lúc trước lại xảy ra nhiều chuyện xấu, người bình thường trong lòng cũng cảm thấy xui xẻo, sau khi khai trương nửa tháng, đúng là rất ít có khách nhân tới cửa, khiến Lưu Dần vừa mới qua ba mươi tuổi mà sầu não bạc cả đầu.
Thời điểm Tần Thiên biết chuyện này, vừa vặn xong việc của Tạ Uyển Quân, thấy Lưu Dần không thuận lợi, muốn tới giúp đỡ, thứ nhất người ta thật vất vả bắt đầu lại từ đầu, lần này mà thất bại thì cả đời cũng không còn cơ hội ngóc đầu dậy. Thứ hai, lúc trước là nàng chủ trương cho Lưu Dần mượn bạc, đối với chuyện này, khiến nhiều người không tâm phục khẩu phục, vạn nhất Lưu Dần thất bại, cũng chính là nàng tự đánh vào mặt mình rồi! Cho nên vô luận là vì Lưu Dần hay là vì chính mình, quán trà Lưu gia chỉ được phép thành công không được phép thất bại!
Sau khi đến ngồi ở quán trà Lưu gia hai, ba ngày, Tần Thiên rốt cục tìm được mấu chốt. Quán trà vốn là một nơi giúp vui ở một địa phương, nhưng quán trà Lưu gia một ngày hiếm có khách nhân tới cửa. Lưu Dần đứng ở cửa quán trà đi tới đi lui, hận không thể từ trên đường lôi người vào, mà hai tiểu nhị an vị ở một góc bàn chống cằm ngủ gà ngủ gật.
Tần Thiên nhìn thấy mà lắc đầu, nàng gọi Lưu Dần vào: “Lưu lão bản, khung cảnh này cũng không khỏi quá lạnh lùng rồi!"
Lưu Dần hé ra mặt xanh mét như mướp đắng: “Đại thiếu phu nhân, không cần người nói, ta cũng biết khung cảnh này lạnh lùng đến mức nào, nhưng mà khách nhân không bước vào ngồi, ta cũng không thể lôi kéo bọn họ vào a!"
“Sao không thỉnh một thuyết thư tiên sinh đến giúp vui náo nhiệt?" “Đại thiếu phu nhân có điều không biết" Lưu Dần thở dài lắc đầu: “Thuyết thư tiên sinh vừa thấy nơi này của ta như vậy cũng không chịu tới!"
Hóa ra thuyết thư tiên sinh chủ yếu thu bạc là do các khách nhân thưởng, khách nhân càng nhiều, thưởng lại càng nhiều, giống như nơi này ngay cả một con mèo cũng không thấy, có thuyết thư tiên sinh nào nguyện ý ở đây chứ?
Tần Thiên đứng dậy nhìn nhìn xung quanh, thu hút khách hàng đối với nàng mà nói cũng không phải việc khó, vừa suy tư một chút, đã đầy một bụng kế.
Nàng bảo Lưu Dần thỉnh vũ sư cùng người diễn xiếc ảo thuật biểu diễn trước đại môn, hấp dẫn người đến vây xem, sau đó đưa ra khẩu hiệu miễn phí tiền uống trà chiêu đãi khách nhân bước vào.
“Không thu tiền?" Lưu Dần nghe đến đó kinh ngạc nhìn về phía Tần Thiên, không thu tiền, vậy đâu có thu được tiền mua chịu lá trà! Huống chi còn mất tiền thỉnh vũ sư và người làm xiếc, hắn còn lại được bao nhiêu?
“Lưu lão bản, tiểu tài không ra, đại tài bất nhập, ngươi trước nên bỏ ra chút tiền vốn, khiến toàn cảnh trở nên náo nhiệt, hơn nữa bản tính con người vốn thích chiếm tiện nghi, tin tưởng sẽ không thể không chú ý, lá trà cũng không cần phải là loại thượng đẳng, chỉ cần mùi vị tạm được là tốt rồi!" Tần Thiên kiên nhẫn giải thích với hắn “Ngươi ngẫm lại xem, mọi người đều thích náo nhiệt, ví dụ chỉ là bán bánh bao, ai cũng tìm đến nơi buôn may bán đắt, mọi người thấy ngươi sinh ý thịnh vượng, khung cảnh náo nhiệt, sẽ đi theo cổ động, chờ đến lúc nhiều khách hơn, thuyết thư tiên sinh sẽ nguyện ý đến chỗ này, đến lúc đó, ngươi có quyền lựa chọn người! Nói không hay, chuyện xưa không hấp dẫn đa dạng, chúng ta sẽ không tuyển!" Thấy Lưu Dần còn có chút do dự, một bên Phạm Thiên đi cùng liền cười nói: “Lưu lão bản, ngươi còn do dự cái gì, Đại thiếu phu nhân nhà chúng ta đang chỉ điểm cho ngươi đó, đây chính là phúc khí của ngươi! Ngươi chẳng lẽ còn hoài nghi bản sự của đương gia chúng ta hay sao?"
Được một lời của Phạm Thiên khiến bừng tỉnh, người ta quản lý thành thạo một Trà Hành lớn như vậy, Tiểu Trà quán này của hắn thì tính là cái gì chứ? Nghĩ vậy, Lưu Dần vội vàng nói đa tạ, chuẩn bị mọi thứ theo phương pháp của Tần Thiên mà thử một lần.
Đang lúc Tần Thiên bận việc, các nữ nhân lại ở phía sau viện phơi nắng, thưởng thức cảnh xuân.
Là Đại phu nhân thu xếp, mắt bà tuy rằng không nhìn thấy, nhưng cảm giác được bên ngoài chim hót hương hoa thơm ngát, ở trong phòng ủ dột suốt một mùa đông bà cũng muốn bước ra ngoài hít thở không khí. Phương Nghiên Hạnh biết được sau đó vội vàng thông báo, rất nhanh đã an bài hết thảy, vì muốn náo nhiệt, lại thỉnh Tam di thái thái cùng Minh Lan, Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân đến.
Phương Nghiên Hạnh sai người ở hậu hoa viên bày bàn tiệc, mang lên rượu ngon cùng điểm tâm, những người có mặt đều phân biệt ngồi xuống.
Ánh nắng mặt trời mùa xuân ấm áp hoà thuận chiếu lên trên người, làm cho Đại phu nhân tâm tình rất tốt, không khỏi cảm thán: “Nếu Tần Thiên cũng ở đây thì tốt rồi!" Phương Nghiên Hạnh cười nói: “Con phái người đi thỉnh Đại thiếu phu nhân, lại nói tới, nàng nếu nhất định không đến, con sẽ bảo nàng hướng người tạ lỗi!"
“Thân là nhi tức không thể chiếu cố hiếu thuận bà bà, hẳn phải nên tạ lỗi!" Tam di thái thái nhàn nhàn nói một câu.
Đại phu nhân lập tức nhíu mày: “Có cái gì mà phải tạ lỗi, Tần Thiên không chỉ là nhi tức của ta, lại là gia chủ, trên người nàng trách nhiệm trọng đại, đương nhiên khó có thể tận thiện tận mỹ! Chính vì nàng vất vả, chúng ta mới có những ngày thanh nhàn như bây giờ! Về sau đừng bao giờ để ta phải nghe những lời như vậy nữa!" Tam di thái thái vội vàng ủy khuất nói: “Phu nhân đừng nóng giận, Xảo Vân cũng không có ý gì, là Xảo Vân ăn nói vụng về, lần sau sẽ không nói thế nữa!"
“Không có lần sau, về sau cứ biết điều mà bịt nhanh miệng mình lại!" Đại phu nhân lạnh lùng nói.
“Vâng, vâng" trước mặt bọn tiểu bối, Tam di thái thái khỏi nói có bao nhiêu xấu hổ!
Tiếp theo mọi người nhàn thoại việc nhà, Tam di thái thái thật sự nửa câu nói cũng không dám nhiều lời.
Đại phu nhân hiện tại thân mình không khỏe mạnh lắm, ngồi một lúc liền mệt mỏi, bà bảo bọn tiểu bối tiếp tục thưởng ngoạn, bản thân được Nguyệt Nương nâng đỡ rời đi.
Chờ Đại phu nhân đi rồi, Lưu Bích Quân ngồi ở bàn dài bên phải nhíu mày, hứng thú ngang nhiên nói: “Về chuyện của Tạ Tam tiểu thư hẳn các ngươi cũng đều biết rồi! Không thể không nói, Đại thiếu phu nhân quả nhiên lợi hại, chẳng những đạt được mục đích của mình, còn làm cho người khác không thể chỉ ra nàng có nửa điểm sai lầm! Thậm chí Tạ phu nhân chỉ sợ còn đối với nàng cảm kích từ tận đáy lòng đi!"
Trang Minh Hỉ ngồi bên cạnh rũ mắt xuống, bưng trà lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím, ánh mắt không ngừng lóe ra.
Quả thật lợi hại, việc này xử lý sạch sẽ lưu loát, vô cùng tốt đẹp! Tạ Đình Quân suy nghĩ muốn phá hư cũng không thể tìm ra biện pháp gì, hắn dù sao cũng phải cố kỵ thanh danh của muội muội mình.
Có điều, vượt qua nguy cơ Tạ Uyển Quân này, Tần Thiên ở Trang phủ địa vị càng thêm được củng cố, về sau sợ là rất khó có chuyện nạp thiếp xảy ra! Đợi đến lúc nàng sinh hạ trưởng tôn cho Trang phủ, Trang phủ cùng Trang Minh Hỉ nàng coi như hoàn toàn vô duyên rồi!
Nếu không thể làm gia chủ ở Trang phủ, sau khi bị Tạ Đình Quân từ hôn, nàng về sau sẽ sống thế nào đây? Chỉ sợ ca ca dưới sự giận dữ, tùy tiện gả nàng đi, đối với nàng mà nói lại sống không bằng chết! Chỉ có lật đổ Tần Thiên, trong lúc Trang phủ không có người chủ trì đại cục, bản thân mới có cơ hội xuất đầu lộ diện.
Bên kia, Lưu Bích Quân bảo Trang Minh Lan nói đến việc Tần Thiên lúc trước tham gia yến hội của Tri phủ phu nhân.
Về lần yến hội đó, Trang Minh Lan trí nhớ khắc sâu, cũng là lần khiến nàng đối với Tần Thiên kính nể đến cực điểm! Nàng phải như thế nào mới có thể có sự tin tin cùng khí độ như Đại tẩu đây? Nàng nghĩ đến ngày đó khi trở về, Tần Thiên ở trên xe nói với nàng.
Tần Thiên hỏi nàng: “Minh Lan, muội thật sự hy vọng về sau phu quân chỉ có một mình muội?"
Đã thấy qua Trang Tín Ngạn cùng ca ca Trang Tín Trung đối với thê tử tình thâm ý trọng, lại có đồ háo sắc Trang Tín Xuyên làm hình tượng phản diện đối lập, Trang Minh Lan tất nhiên cũng hy vọng có được mệnh tốt như Tần Thiên và Phương Nghiên Hạnh vậy.
Sau khi nàng khẳng định, Tần Thiên lúc ấy liền cười nói: “Nếu đây là ý muốn của muội, thân là Đại tẩu, ta nhất định sẽ giúp muội!" Nhớ tới điều này, Trang Minh Lan ngực nóng lên, lập tức đem việc yến hội ngày đó mỗi tiếng nói, cử động của Tần Thiên kể lại, nàng tuy rằng trời sanh tính tình nhát gan, nhưng mồm miệng coi như rõ ràng, kể chuyện cũng có đạo lý, làm cho mọi người ngồi đó nghe đến xuất thần, đặc biệt là Tam thiếu phu nhân, nghe đến chỗ phấn khích cũng nhịn không được trầm trồ khen ngợi!
Sau khi tàn tiệc, Lưu Bích Quân cùng Trang Minh Hỉ trên đường trở về, Lưu Bích Quân vẫn cảm thán: “Không thể không nói, nha đầu kia quả thật có chút bản sự, làm cho người ta không thể không bội phục!"
Trang Minh Hỉ cười cười, nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà người lợi hại, chu toàn mọi thứ cũng có khi không tránh khỏi thời điểm sơ sẩy."
Thấy Lưu Bích Quân vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng, Trang Minh Hỉ mỉm cười: “Không có ý gì, chỉ tùy tiện nói ra thôi!"
“Đúng vậy, tựa như bà bà, cậy mạnh nhiều năm, còn không phải đã bị đưa tới biệt viện hay sao?" Lưu Bích Quân tùy ý cười cười, “Hai ngày trước, nàng ta nhờ người chuyển lời, sống rất khó chịu a!" Trong giọng nói cũng không có ý quan tâm.
Trang Minh Hỉ nhớ tới mấy lời của ma ma chuyển lời kia: “Nhị di thái thái nói, nơi đó thời tiết lạnh lẽo, ẩm ướt, dù là ăn uống hay đồ dùng người cũng rất cẩn thận, hai ngày trước cũng không biết vì sao lại bị nổi mề đay, ngứa ngáy cả đêm không ngủ được, người bảo tiểu thư nhanh nghĩ biện pháp để người có thể trở lại đây!"
“Nhưng ta hiện tại đâu có biện pháp gì?" Trang Minh Hỉ nhìn Lưu Bích Quân khinh khẽ thở dài.
Trong lòng lại suy nghĩ: muốn nghĩ biện pháp đem nương trở về không phải là không thể được, nhưng chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến kế sách của mình. Vì kế hoạch của mình, đành phải ủy khuất người một khoảng thời gian vậy.
Trở lại Mai Hương viên, tôi tớ Trương Dũng đã đứng đó chờ. Trang Minh Hỉ nhìn thấy hắn liền đuổi hạ nhân đi, chỉ để lại Hỉ Thước ở bên cạnh hầu hạ.
“Sự tình thế nào rồi?" Trang Minh Hỉ thản nhiên hỏi.
Trương Dũng cười nói: “Nếu không thể hoàn thành việc tiểu thư giao phó, tiểu nhân cũng không dám đứng ở chỗ này!" Tiếp theo tiến lên từng bước, đè thấp thanh âm nói: “Nay hạ nhân đã tìm người truyền ra lời đồn đãi, không bao lâu nữa, sẽ truyền khắp toàn thành!"
Trang Minh Hỉ có được đáp án này mới có chút thả lỏng, ánh mắt như điện bắn về phía Trương Dũng: “Sự tình có làm sạch sẽ hay không? Với bản sự của nàng, muốn tra ra cái gì, cũng không phải không có khả năng!"
“Tứ tiểu thư yên tâm, việc này tiểu nhân làm cực kỳ bí ẩn, lời đồn đãi này nếu nàng muốn tra cũng tra không ra!" Trương Dũng vỗ bộ ngực.
Trang Minh Hỉ lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Làm tốt lắm, có thưởng!" Tiếp bảo Hỉ Thước xuất ra năm mươi lượng bạc cho hắn, Trương Dũng được thưởng vui rạo rực lui xuống.
“Nhưng tiểu thư, cùng là lời đồn đãi, người làm sao biết được Trương Dũng truyền ra ngoài nhất định có thể áp chế Đại thiếu phu nhân vì Tạ tiểu thư làm sáng tỏ?" Chờ Trương Dũng đi rồi, Hỉ Thước tò mò hỏi.
Trang Minh Hỉ dùng khăn tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng, sau đó cười nói: “Hỉ Thước, ngươi là đối với việc tốt của người khác cảm thấy hứng thú hay là đối với chuyện riêng tư của người khác cảm thấy hứng thú? Mọi người đều thích thám thính điều riêng tư xấu xa trong lòng người khác, càng xấu xa, bọn họ càng quan tâm! Cho nên hủy diệt một người vĩnh viễn so với cất nhắc một người dễ dàng hơn rất nhiều, ngươi cứ xem đi, không bao lâu nữa, những lời đồn đãi này sẽ hoàn toàn thay thế những lời đồn đãi mà nha đầu đó tốn công tốn sức tạo dựng."
Trang Minh Hỉ lạnh lùng cười.
Tác giả :
Thập Tam Xuân