Thịnh Thế Trà Hương
Chương 105: Thiên binh thần tướng
Khung cảnh hội chợ lộn xộn, Hải Phú cùng bốn năm đại hán xoay đánh thành một đoàn, tuy rằng chưa mệt mỏi, nhưng bị đối phương gắt gao cuốn lấy, tạm thời cũng không thể thoát thân. Đại hán mặt đen cùng vài nông phu khác ở một bên hùng hùng hổ hổ, thu hút dân chúng vây quanh lại cao hứng xem náo nhiệt, thấy Hải Phú cùng mấy người kia đánh nhau rất phấn khích, còn lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, có tiểu hài tử bướng bỉnh nghịch ngợm nhặt lên một hòn đá to ném vào người bọn họ, thấy đánh trúng liền nhảy nhót vỗ tay cười to. Hải Phú vừa tức vừa vội muốn trở về bên cạnh thiếu gia, lại bị những người này cuốn lấy, sống chết không cho hắn đi qua.
Đại hán mặt đen mắt thấy Trang Tín Ngạn chạy về phía Tần Thiên, hướng tới mấy đại hán phía sau vung tay, kêu lên: “Ngăn tiểu bạch kiểm kia lại cho ta!"
Bên này, Tần Thiên nhìn thấy Trang Tín Ngạn cấp tốc chạy về phía mình, mấy người kia nóng nảy, túm nàng bỏ chạy. Tần Thiên làm sao khuất phục, dùng hết khí lực giãy dụa, mắt thấy Trang Tín Ngạn sẽ hướng lại đây, bỗng nhiên lại có ba nông phu khác vây quanh Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn cũng không biết võ, làm sao là đối thủ của bọn họ, chỉ giây lát đã bị bọn họ chế trụ.
Mắt thấy những người đó mang Tần Thiên đi, Trang Tín Ngạn mặt trắng bệch, bỗng nhiên như nổi khùng, quyền cước tuy rằng không có kết cấu, nhưng tư thế liều mạng, mấy người kia bị hắn đánh trúng vài cái, trong lúc nhất thời cũng không dám tiếp cận quá gần, chỉ vây quanh không cho hắn vượt qua.
Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên càng ngày càng xa, nhìn Tần Thiên không ngừng khóc nháo giãy dụa, gấp đến mức cơ hồ muốn nổi điên, nhưng cũng không có biện pháp nào, hắn không thể nói, không thể kêu, không thể chỉ trích, không thể lên án mạnh mẽ, một khắc kia khiến hắn chưa bao giờ thống hận thiếu hụt của bản thân giống như hiện tại.
Hắn nhìn những người trước mặt, hai mắt đỏ lên, bộ mặt dữ tợn, tựa như loài thú bị dồn vào đường cùng sắp phát cuồng, mấy hán tử ngăn trở nhìn thấy bộ dạng này của hắn, cũng không khỏi có chút nhút nhát.
Ngay tại thời điểm mấu chốt, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, ngay sau đó, một tuấn mã đen tuyền nhanh như chớp phóng tới, cưỡi trên lưng ngựa là một nam tử mặc trường bào màu đen. Hắn dáng người khôi ngô, khuôn mặt lạnh lùng, trong tay vung roi ngựa, gió thổi bay trường bào của hắn, hùng hổ, uy phong lẫm lẫm, giống như thiên binh thần tướng, bí mật mang theo sấm chớp gió cuốn mây tan đi qua.
Đi đến đâu, người đi đường tự động tránh ra, người nọ cưỡi ngựa theo hướng phía bên trong trung tâm, mang theo một trận cuồng phong, khiến người hai bên đường cơ hồ không mở được mắt ra.
Tần Thiên đang liều mạng giãy giụa chỉ nghe bên tai tiếng võ ngựa “Đát đát đát", giây tiếp theo, tiếng võ ngựa dường như gần ngay ở bên cạnh, ngay lập tức, nàng thấy một cánh tay ôm ngang người mình, sau đó chỉ thấy trời đất đảo lộn, chờ đến lúc nàng phục hồi tinh thần, mới phát giác bản thân đã ngồi ở trên lưng ngựa, trước mặt là ngực áo y bào màu đen, thân mình theo đà ngựa phi trên đường mà liên tục xóc nảy.
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, “Tiểu nha đầu, tốt nhất ngươi nên ôm chặt ta, nếu không bị rơi xuống, sẽ tan xương nát thịt!"
Vừa dứt lời, ngựa nhảy chồm lên một cái, Tần Thiên chỉ cảm thấy toàn thân mất thăng bằng, kinh hoảng, xuất phát từ bản năng mà ôm lấy thắt lưng người nọ, người nọ bỗng ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười dường như có thể đâm thủng trời, hào khí can vân, Tần Thiên thậm chí có thể cảm giác được chấn động trong ngực hắn.
Hắc mã hướng về phía Trang Tín Ngạn phóng tới, người nọ bỗng nhiên vươn roi, vài cái đã đem hán tử vây xung quanh Trang Tín Ngạn đánh ngã, lại vọt tới Hải Phú bên kia, người nọ thét một tiếng, mãnh đề cương ngựa, hắc mã hí dài, hai móng trước bật cao, đá bay mấy đại hán đang đánh nhau với Hải Phú. Hải Phú nhìn đại mã chồm lên cao bằng hai người trước mặt, trợn mắt há hốc mồm. Mà Tần Thiên bởi vì biến cố này, thân mình hoàn toàn mất trọng tâm, chỉ có thể nhắm tịt mắt sống chết ôm thắt lưng tráng kiện của người nọ.
Người nọ tiếng cười không ngừng, hảo sảng khoái ý, ngay sau đó lại huy động roi ngựa quật mấy hán tử té ngã trên mặt đất không thể nhúc nhích.
Trong đám người liên tục vang lên âm thanh ủng hộ.
“Đem tên cuồng vọng kia thu thập cho ta, ta hôm nay muốn đánh cho hắn ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra!" Đại hán mặt đen tức giận rống to.
Người nọ dường như không hề sợ hãi, chỉ cúi đầu nói một câu bên tai Tần Thiên: “Ôm chặt ta, nha đầu, ta mang ngươi rời khỏi nơi này."
“Thiếu gia, thiếu gia nhà ta…"
Người nọ cười lạnh một tiếng đánh gãy lời nàng, “Ngươi yên tâm, thiếu gia nhà ngươi không có việc gì, rời khỏi đây rồi, ta sẽ an toàn đem ngươi trở về."
Nói xong, vung roi ngựa, hắc mã tung vó lướt qua một hàng bán rong nhỏ, chạy ra khỏi vòng vây, hướng về thôn trấn bên kia phóng đi, rất nhanh đã biến mất trong đám người, chỉ nghe âm thanh vó ngựa “Tháp tháp" càng ngày càng xa.
Bên này, Hải Phú lôi đại hán gần nhất lại, giơ quyền uy hiếp: “Nói, các ngươi rốt cuộc là người nào!"
Đại hán mặt đen thấy thế, tiến lên đẩy Hải Phú ra, nâng huynh đệ bị thương dậy, gào thét một tiếng rồi rời đi, giây lát liền biến mất trong đám người, quần chúng vây quanh thấy không còn náo nhiệt cũng lần lượt tản đi.
Trong đám người chỉ còn lại Trang Tín Ngạn và Hải Phú đứng ở đó.
Hải Phú chạy vội tới bên cạnh Trang Tín Ngạn, cẩn thận đánh giá thiếu gia nhà mình, thấy hắn ngoài quần áo bị rách mấy chỗ, trên mặt có vết thương ngoài da, cũng không bị thương chỗ nào khác.
“Thiếu gia không có việc gì chứ?" Hải Phú nhìn hắn quan tâm hỏi.
Trang Tín Ngạn lại thất thần nhìn phương hướng Tần Thiên biến mất, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lạc lõng mà cô tịch.
“Thiếu gia." Hải Phú kéo nhẹ hắn.
Trang Tín Ngạn lúc này mới quay đầu nhìn Hải Phú, hai mắt trống rỗng, rõ ràng là đang nhìn hắn, nhưng dường như không phát hiện ra hắn đang đứng đó.
Hải Phú rất lo lắng: “Thiếu gia, người không sao chứ."
Trang Tín Ngạn nhìn hắn miệng hé ra lại ngậm vào, qua một hồi lâu mới phản ứng lại, hắn lắc đầu, chậm rãi xoay người, vô mục đích đi về phía trước, hai chân nặng nề trầm trọng.
Hải Phú đi lên phía trước hắn, “Thiếu gia, người đừng lo lắng, dù sao cũng là người quen biết, hắn sẽ không làm gì Tần Thiên đâu."
Trang Tín Ngạn dừng bước, hai tay bỗng nắm chặt thành quyền.
***
Bên kia, người nọ cưỡi ngựa mang theo Tần Thiên rất nhanh đã đi qua trấn nhỏ, dần dần, bốn phía người ở càng ngày càng thưa thớt, một lúc sau, hai bên đều là cánh đồng mênh mông, rõ ràng đã cách trấn nhỏ rất xa.
“Tạ công tử, Tạ công tử, người dừng lại!" Tần Thiên lớn tiếng kêu lên, có điều thanh âm bị gió thổi qua yếu đi nhiều, nhưng cũng đủ để cho người cưỡi ngựa nghe thấy.
Một lát sau, Tạ Đình Quân mới chậm rãi giảm tốc rồi ngừng lại.
Tần Thiên đến lúc này mới dám buông thắt lưng của hắn ra, từ trong lòng hắn thăm dò chung quanh, trong miệng nhịn không được thầm oán: “Tạ công tử, ta vẫn bảo người dừng lại, người sao không nghe thấy, đây là chỗ nào rồi?"
Tạ Đình Quân hai tay nắm cương ngựa, đem nàng vòng ở trong ngực, hắn nở nụ cười vài tiếng, nói: “Nha đầu, trước tiên, ngươi có phải nên nói lời cảm tạ đã hay không, dù sao ta cũng là người cứu ngươi."
“Nói lời cảm tạ?" Tần Thiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Lúc này đã gần đến giữa trưa, thái dương chiếu vào thân người có chút nóng. Vị trí của hắn vừa vặn ngược sáng, khiến trên mặt hắn tối lại, ngũ quan càng trở nên thâm thúy, góc cạnh rõ ràng.
Tạ Đình Quân có diện mạo của người phương bắc, trán rộng lớn, xương gò má đầy đặn, cằm ngay ngắn, có lẽ vì hàng năm đều xuất môn, làn da có màu rám nắng khỏe mạnh lại tinh tế, ở cằm còn có một chòm râu ngắn xanh nhạt. Hơn nữa hắn cường tráng khôi ngô, khí thế kiệt ngạo bất tuân, không thể không nói, Tạ Đình Quân so với Trang Tín Ngạn có nét nam nhân đặc trưng hoàn toàn khác.
Tạ Đình Quân sẽ khiến người khác nghĩ tới thảo nguyên rộng lớn bát ngát mờ mịt, vạn mã chạy qua, hùng ưng giương cánh. Mà Trang Tín Ngạn lại khiến người khác nghĩ đến sơn thủy Giang Nam, chung lâm dục tú, thanh tuyển tuyệt luân.
Thấy Tần Thiên nhìn mình chằm chằm, ánh mắt trực tiếp lớn mật, Tạ Đình Quân nhịn không được nhíu mày mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tuyết, càng đem lại một cảm giác dã tính, giống như loài sói đang chạy thong thả trên thảo nguyên.
“Chẳng lẽ cô nương không muốn nói lời cảm tạ với ta?"
Tần Thiên nhìn hắn: “Ta vì sao phải cảm tạ một kẻ có ý đồ bắt cóc mình?"
Tạ Đình Quân thần sắc khẽ biến, “Ngươi nói cái gì?"
Tần Thiên thu hồi ánh mắt, cười cười, “Những người đó ta căn bản không biết, lại luôn miệng nói ta cùng thiếu gia nhà ta bỏ trốn, trong hành động dường như đã biết trước thiếu gia nhà ta có chỗ thiếu hụt." Nàng lại nhìn về phía hắn: “Mà Tạ công tử lại đúng lúc xuất hiện cứu chúng ta, nếu tất cả đều là trùng hợp, vậy sự trùng hợp này không khỏi cũng hơi quá rồi."
Những người đó từ phía sau Trang Tín Ngạn hướng nàng tập kích, rõ ràng đã biết Trang Tín Ngạn có chỗ thiếu hụt. Đây là hành vi đã có âm mưu từ trước. Nhưng bọn họ mới tới nơi này không lâu, ngày thường cũng ít khi xuất môn, hôm nay đến chợ cũng là nhất thời hứng thú, căn bản không thể có khả năng có người đã âm mưu bắt cóc nàng từ trước. Mà việc Tạ Đình Quân xuất hiện lại có thể giải thích hết thảy điểm đáng ngờ.
Tạ Đình Quân ngửa đầu cười to hai tiếng, “Thật là một nha đầu thông minh, không sai, ngươi nói không sai, ta cũng không ngại thừa nhận, những người đó quả thật do ta ra lệnh. Ta cũng không muốn thương tổn các ngươi, bất quá chỉ muốn cùng các ngươi vui đùa chút thôi!"
“Tạ công tử không khỏi cũng quá nhàm chán rồi!" Tần Thiên trừng mắt hắn, trong lòng dâng lên tức giận, lúc ấy nàng trong lòng sợ hãi đến thế nào, Trang Tín Ngạn cũng lo lắng đến thế nào, Hải Phú càng cố gắng đến thế nào, nhưng hết thảy bất quá chỉ do hắn muốn đùa vui.
Làm sao có người có thể đáng giận như vậy? Nàng hận không thể chửi ầm lên, nhưng biết đối phương cũng không phải là thiện nam tín nữ, chọc giận hắn, bản thân sẽ không có kết quả tốt, lập tức dành nhịn xuống tức giận trong lòng.
“Thả ta xuống." Tần Thiên gạt tay hắn, nàng lúc này đang gồi ở trên lưng ngựa, tiếp cận với hắn, tư thế cũng có chút ái muội, khiến nàng rất không thoải mái.
Ai ngờ Tạ Đình Quân cười nhẹ hai tiếng, ngược lại hai tay càng ôm chặt, đem nàng vây khốn.
“Thả xuống làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đi bộ trở về?" Hắn cúi đầu ở bên tai nàng đè thấp thanh âm nói.
Tần Thiên cũng không nói nhiều, há mồm dùng sức cắn một cái lên cánh tay hắn. Tạ Đình Quân bị đau, buông tay ra. Tần Thiên nắm lấy cơ hội, nhảy xuống, té lăn trên đất, khuỷu tay cùng đầu gối bị trầy da một chút, bất quá cũng không bị thương tổn gì khác.
Tần Thiên cắn răng đứng lên, vỗ vỗ bụi đất bám trên người, dọc theo đường lúc nãy đi trở về.
Tạ Đình Quân không nghĩ tới nàng lại kiên cường như vậy, quả thật ngoài ý muốn, hắn ruổi ngựa đi theo phía sau nàng, “Ngươi thật sự định đi bộ trở về? Ngươi có biết nơi này cách trấn trên bao xa hay không? Cách thôn trang nơi ngươi trú ngụ bao xa hay không? Ngươi cứ đi như vậy, chỉ sợ trời tối cũng chưa về được nhà."
Tần Thiên vẫn đi về phía trước, cũng không lên tiếng, trong lòng lại suy nghĩ, dù vậy so với việc cùng hắn cưỡi chung một con ngựa vẫn tốt hơn nhiều, người này, trong bụng toàn ý nghĩ xấu, ai biết hắn trong lòng đang có chủ ý gì?
Tác giả :
Thập Tam Xuân