Thịnh Thế Phong Hoa
Quyển 2 - Chương 49: Giao dịch giữa Bạch Phong Hoa cùng thủ giới giả
“Không sai! Cho nên ngươi nhớ kỹ, không nên tùy tiện đi trêu chọc hắn." Ma Ảnh khẩu khí thực nghiêm túc.
“Dạ, đa tạ Ma Ảnh đại nhân nhắc nhở." Thượng Quan Hoành Viễn gật đầu, tiếp theo lại lo lắng hỏi, “Nhưng ba ngày sao huyết tế như thế nào cho phải, hắn đã cứu tiện tỳ kia đem đi."
“Tùy ý tìm một nữ nhân trong lòng có dục vọng tăm tối tới, ta làm cho nàng Ma hóa là được.Làm hỏng mặt của nàng, đến lúc đó thay thế." Ma Ảnh thản nhiên dặn dò.
“Dạ!" Thượng Quan Hoành Viễn gật gật đầu.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một cỗ bóng đen từ trong thân thể hắn xông ra.
“Ngươi đi làm đi, ta trước nghỉ ngơi." Đoàn bóng đen này chính là Ma Ảnh.Chân thân của hắn không có cách nào lại đây, chỉ có tìm nơi ký túc.Mà Thượng Quan Hoành Viễn nội tâm có dục vọng âm u, là nơi lý tưởng nhất tá túc.
Thượng Quan Hoành Viễn gật đầu, lui đi ra ngoài, đi tìm người Ma Ảnh căn dặn.
Ma Ảnh dần dần biến ảo thành một hình dáng lớn hơn, bay tới bên giường, nhìn thấy được y ngồi xếp bằng ở chỗ kia.Hắn nhìn Ma Ngột kính trên bàn, trong lòng cười lạnh không thôi: Thượng Quan Hoành Viễn, nội tâm trong ngươi càng dơ bẩn âm u đen tối càng mạnh càng tốt.Chỉ có như vậy, sức mạnh của ta mới có thể càng thêm càng đại.Ra vẻ đạo mạo quân tử, nội tâm càng dơ bẩn, hồn phách càng mỹ vị ( đồ ăn ngon ).Tiếp tục đi, Thượng Quan Hoành Viễn, ngươi tiếp tục đi xuống như vậy.Đợi đại môn Ma giới vừa mở ra, đầu tiên đem ngươi cắn nuốt! Nguyện vọng đáng ghê tởm kia của ngươi, chưa hoàn thành cũng thế.
Lúc này, Mạc Thanh Tuyệt đã đem Tiểu Thảo cứu đi, mang theo Tiểu Thảo đi đến chỗ Bạch Phong Hoa.
“Thanh Tuyệt!" Bạch Phong Hoa vui sướng đi lên đón, nhìn đến Thanh Tuyệt bình yên trở về, lòng của nàng mới nhẹ nhõm.
“Nàng bị thương rất nặng." Mạc Thanh Tuyệt đem Tiểu Thảo đặt tựa vào dưới tàng cây.
Bạch Phong Hoa ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên thân thể Tiểu Thảo, càng kiểm tra càng tức giận.
“Thượng Quan Hoàng Viễn, đến cả heo chó cũng không bằng." Bạch Phong Hoa oán hận lấy ra bình sứ, đem đan dược tốt nhất bóp rắc vào miệng vết thương , lại nắm lấy cái cằm của nàng, đang chuẩn bị đút đan dược cho nàng lại phát hiện miệng của nàng có cái gì đó.
“Đây là cái gì?"
Bạch Phong Hoa nghi hoặc nhìn thứ trong miệng Tiểu Thảo, bỗng nhiên Tiểu Thảo tỉnh lại.
“A, ô?" Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn người xuất hiện trước mặt nàng.Bạch Phong Hoa, thật là Bạch Phong Hoa.
“Tiểu Thảo, miệng ngươi là cái gì? Trước ăn dược này vào đi." Bạch Phong Hoa đem đan dược đưa tới bên miệng Tiểu Thảo, Tiểu Thảo lại dùng sức lắc đầu.Tiếp theo quay đầu nhìn về phía Mạc Thanh Tuyệt, ánh mắt bi thương mà khẩn thiết.
“Nàng nói, cùng thiếu gia không có khả năng, không cần lãng phí dược." Mạc Thanh Tuyệt thản nhiên đem ý nguyện của Tiểu Thảo nói cho Bạch Phong Hoa nghe.
Bạch Phong Hoa sửng sốt, hiểu được Thanh Tuyệt là dùng bí thuật cùng Tiểu Thảo nói chuyện với nhau.
“Ngươi, chẳng lẽ không muốn gặp Hiên Viên Vô Ngân sao?" Bạch Phong hoa cũng không nghĩ Tiểu Thảo cứ như vậy buông tha.
Tiểu Thảo nghe được Bạch Phong Hoa nói những lời này, con ngươi phút chốc tỏa sáng, sáng quắc nhìn Bạch Phong Hoa, gật đầu lại lắc đầu.Tiếp theo chỉ chỉ chính miệng mình gì đó.
“Nàng muống gặp, nhưng cảm thấy hai người đã không có khả năng, nàng mở miệng là yêu đan Yêu thú của nàng lưu lại cho nàng." Mạc Thanh Tuyệt thở dài.
Tiểu Thảo cúi đầu đem đem Yêu đan trong chính miệng mình phun ra, sau đó mở to hai mắt nhìn Mạc Thanh Tuyệt, lại nhìn nhìn Bạch Phong Hoa, trong mắt tràn ngập khẩn cầu.Vươn tay đem Yêu đan đưa tới trước mặt Bạch Phong Hoa, nhíu mày, không có hành động gì.
“Nàng muốn gặp mặt Hiên Viên Vô Ngân lần cuối cùng." Mạc Thanh Tuyệt nhìn Yêu đan trong tay Tiểu Thảo, trầm giọng nói: “Yêu đan này, rất quý trọng, là nguyên liệu luyện đan rất tốt.Nhưng nhân loại lại trực tiếp ăn, sau nhận nguồn năng lượng thật lớn, nhưng cũng sẽ sinh ra dị biến.Kết quả tệ nhất chính là biến bản thân thành yêu thú, trở thành một sinh vật.Mà ngươi hiện tại là thân thể Ma hóa, sau khi ăn vào, có lẽ sẽ thay đổi hình thể của ngươi."
Tiểu Thảo dùng sức gật đầu, thừa nhận Mạc Thanh Tuyệt nói rất đúng.Yêu thú của nàng trước khi chết có nói cho qua cho nàng, nay một khi nàng ăn Yêu đan vào, nàng có lẽ biến đổi không phải là nàng, tuy rằng sẽ có được sức mạnh cường đại, nhưng cũng không giữ được hình thái hiện tại của nàng.
“Ta mang ngươi đi gặp Hiên Viên Vô Ngân." Mạc Thanh Tuyệt nhìn vẻ mặt Bạch Phong Hoa đau thương, trogn lòng không đành lòng, biết Bạch Phong Hoa vì Tiểu Thảo đau lòng.
Tiểu Thảo phút chốc liều mạng đứng dậy, bình tĩnh nhìn Mạc Thanh Tuyệt, mắt chớp một cái nước mắt chảy ra.
“Đi thôi," Mạc Thanh Tuyệt hướng Bạch Phong Hoa gật gật đầu, Bạch Phong Hoa hiểu ý, xoay người đem Tiểu Thảo đỡ lên.Mạc Thanh Tuyệt kéo cánh tay Bạch Phong Hoa lại, nhẹ giọng nói, “Nhắm mắt lại."
Bạch Phong Hoa hướng Tiểu Thảo gật gật đầu, Tiểu Thảo từ từ nhắm mắt lại.Bạch Phong Hoa cũng đã tập thành thói quen, Mạc Thanh Tuyệt có thể mang theo người nháy mắt rời đi.
Tiểu Thảo lại cảm giác một trận mê muội, khi nàng mở mắt ra, liền nhìn thấy một màn chung quanh quen thuộc.Gian phòng này, n àng rất quen thuojc, là phòng ngủ thiếu gia! Mắt quét nhìn chung quanh, lại nhìn đến Mạc Thanh Tuyệt đã sét đánh không kịp bưng tai đánh hôn mê hai nha hoàn ở trong phòng, sau đó lặng yên không tiếng động đi tới cửa, để ý hai thị vệ đang canh giữ ở cửa.
Bạch Phong Hoa còn lại là giúp đỡ Tiểu Thảo đi tới bên giường, nhẹ nhàng xốc rèm che lên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn tái nhợt của Hiên Viên Vô Ngân.Khi Tiểu Thảo nhìn đến người trong lòng, nước mắt không ngừng đi xuống.Xoay người bắt ống tay áo của Bạch Phong Hoa, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.
Bạch Phong Hoa gật gật đầu, đỡ Tiểu Thảo ngồi ở bên giường, thế này mới xoay người vì Hiên Viên Vô Ngân bắt mạch.Đem một ít chiến khí rót vào trong cơ thể Hiên Viên Vô Ngân, Bạch Phong Hoa cẩn thận kiểm tra.Trong lúc nhất thời, Bạch Phong Hoa trầm mặc xuống dưới, xem tim Tiểu Thảo sắp theo cổ họng nhảy ra.Nàng nắm tay thành quyền, lại không dám lên tiếng, sợ quấy rầy Bạch Phong Hoa.
Thật lâu sau, Bạch Phong Hoa mới nhẹ giọng nói: “Đừng lo láng,không có việc gì." Bạch Phong Hoa xuất ra một bộ ngân châm, hướng Tiểu Thảo nói, “Cởi quần áo của hắn ra."
Tiểu Thảo sửng sốt, nhìn Bạch Phong Hoa chỉ ngây ngốc không hề động.
“Ngươi cởi hay là ta cởi? Ta nói cho ngươi, ta là nữ nhân.Nếu ngươi hy vọng nữ nhân khác giúp người trong lòng ngươi cởi quần áo, ta không ngại.Chỉ sợ ngươi để ý." Bạch Phong Hoa chớp mắt vài cái cười khẽ nói.
Tiểu Thảo lúc này lại si ngốc.Nữ nhân! Bạch Phong Hoa hóa ra là nữ nhân.
Bạch Phong Hoa đảo cặp mắt trắng dã, lấy ra một viên đan dược ăn vào, lên tiếng giọng nói đã trở về giọng nữ vốn có:"Tin hay không tùy ngươi a, ta chỉ là uống thuốc thay đổi thanh tuyến ( giọng nói )." Bạch Phong Hoa nhún vai, nhìn đến Tiểu Thảo còn đang hoảng hốt, làm bộ tay bắt lấy áo vì Hiên Viên Vô Ngân cởi bỏ quần áo.Tiểu Thảo vội vàng di chuyển thân mình giúp Hiên Viên Vô Ngân cởi quần áo.Bạch Phong Hoa khóe miệng gợi lên ý cười giảo hoạt.
Một màn này, vừa vặn bị Mạc Thanh Tuyệt nhìn thấy.Mạc Thanh Tuyệt không khỏi mỉm cười, Phong Hoa chính là Phong Hoa, còn có thể dùng phương thức vô lại đáng yêu như vậy khi dễ người.
Tiểu Thảo sau đem quần áo Hiên Viên Vô Ngân cởi sạch, Bạch Phong Hoa thần sắc nghiêm túc, bắt đầu vì Hiên Viên Vô Ngân thi châm.Cuối cùng cả người Hiên Viên Vô Ngân đều là châm, giống như con nhím, Tiểu Thảo xem mà trong lòng run sợ.Châm xong, Bạch Phong Hoa thở dài một hơi, lấy r aba bình sứ: “Hiện tại, cho hắn ăn đan dược theo thứ tự, hẳn là có thể tỉnh." Bạch Phong Hoa nói xong định cho Hiên Viên Vô Ngân nuốt đan dược.
Ai ngơ tay đến giữa không trung lại bị Tiểu Thảo đè lại.
“Làm sao vậy Tiểu Thảo?" Bạch Phong Hoa nghi hoặc hỏi.
Tiểu Thảo nhìn Bạch Phong Hoa, kiên định lắc đầu, tiếp theo quay đầu nhìn Hiên Viên Vô Ngân trương ra khuôn mặt bình tĩnh, thật sâu nhìn lại, nước mặt không ngừng rớt xuống.
Đủ, vậy là đủ rồi.Có thể cuối cùng liếc mắt nhìn thiếu gia một cái, chính mình thực thỏa mãn.Thiếu gia có mảnh trời riêng của chính mình, đã biến thành hình dạng như vậy, không thể liên lụy thiếu gia, không thể làm cho thiếu gia khó xử.
Tiểu Thảo nhìn mặt Hiên Viên Vô Ngân, mỉm cười rơi lệ.
Giờ khắc này, không cần Mạc Thanh Tuyệt giải thích, Bạch Phong Hoa cũng hiểu được suy nghĩ Tiểu Thảo.
Trong lúc nhất thời, Bạch Phong Hoa trầm mặc xuống dưới.Có điều, cảm giác hít thở không thông kia là chuyện gì xảy ra? Rất đau, rất đau.
Mạc Thanh Tuyệt nhìn một màn này, khẽ thở dài.Yêu đến sâu đậm như thế, chính là như thế …
“Ngươi, muốn cược một phen hay không." Mạc Thanh Tuyệt tiến lên đến đây, chậm rãi nói, “Có biện pháp có thể cùng hắn vĩnh viễn cùng một chỗ.Nhưng, cũng không phải ngươi hiện tại."
“Có ý gì?" Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn về phía Mạc Thanh Tuyệt.
Tiểu Thảo đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đột nhiên hiểu được. Nàng tay rảnh cầm Yêu đan, cắn môi, thật sâu nhìn người còn hôn mê ở trên giường.Có thể cùng thiếu gia một chỗ, nhưng chính mình không còn là chính mình …
“Chuyện này rất tàn nhẫn!" Bạch Phong Hoa giờ phút này cũng hiểu được Tiểu Thảo muốn làm gì.Nàng vừa định ngăn cản, cũng đã không còn kịp rồi, Tiểu Thảo mãnh mẽ cầm Yên đan trong tay đưa đến bên miệng, một ngụm nuốt vào.
“Không nên, Tiểu Thảo!" Bạch Phong Hoa nghĩ ngăn cản, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.Tiểu Thảo sau một ngụm nuốt Yêu đan, thống khổ đem thân thể cuộn thành một đoàn.Bạch Phong Hoa vừa sợ vừa tức, Tiểu Thảo làm như vậy, đối chính nàng cùng đối Hiên Viên Vô Ngân mà nói đều rất tàn nhẫn! Nàng có thể ở bên người Hiên Viên Vô Ngân, nhưng nàng đã không còn là chính nàng.Người Hiên Viên Vô Ngân mỗi ngày tưởng niệm lại ở ngay tại chính bên người mình, nhưng lại vĩnh viễn không biết được nàng ở ngay tại chính bên người mình!
“Chính nàng lựa chọn!" Mạc Thanh Tuyệt khẽ dựa vào lại đây, thấp giọng nói, “Ngươi làm cho nàng rời đi như vậy, hai người trọn đời cách xa nhau, hay là làm bạn cả đời."
“Nếu là ta, tình nguyện lựa chọn trọn đời cách xa nhau! Cũng không muốn tình huống như vậy xảy ra, mỗi ngày gặp mặt cũng không biết đối phương chính là người mình tưởng niệm!"Bạch Phong Hoa gầm lên, oán giận nhìn Mạc Thanh Tuyệt.
Mạc Thanh Tuyệt nhìn Bạch Phong Hoa trước mắt lộ ra khuôn mặt tức giận, nháy mắt hoảng hốt.Ánh mắt này, rất quen thuộc, rất quen thuộc …Vì sao, trong lòng có một loại đau thương thật lớn nhanh chóng tràn ngập lan ra, làm cho hắn tim cơ hồ muốn vỡ vụn, sắp không thể hô hấp.Đau quá, cảm giác đau quá, còn có, tràn đầy hối hận.Đây là có chuyện gì?
“Thanh Tuyệt, làm sao vậy? Thực xin lỗi, ta nói có điểm quá đáng." Bạch Phong Hoa nhìn sắc mặt Thanh Tuyệt càng ngày càng tái nhợt, nghĩ lời mình nói mới rồi quá khích, vội vàng xin lỗi.
“Không, Phong Hoa, không phải..." Mạc Thanh Tuyệt vươn tay đè lại ngực mình, khẽ lắc đầu.Trí nhớ hắn cũng chưa hoàn toàn khôi phục, chuyện cùng Bạch Phong Hoa trước kia, hắn cũng không nhớ rõ.Vừa rồi, thần thái cùng ánh mắt Bạch Phong Hoa, gây xúc động mạnh đến chỗ sâu nhất trong trí nhớ.Nhưng cẩn thận nghĩ đến, lại cái gì đều không nhớ nổi.
“Trước nhìn Tiểu Thảo đi." Mạc Thanh Tuyệt đè nén cỗ đau đớn kịch liệt trong lòng, nói khẽ với Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa thế này mới lấy lại tinh thần, chạy nhanh nhìn Tiểu Thảo trên mặt đất, lại kinh ngạc phát hiện Tiểu Thảo không thấy.Trên mặt đất chỉ có một bãi vết máu màu lam trên quần áo Tiểu Thảo, cùng một sinh vật bề ngoài giống Tiểu Điêu. ( chim nhỏ )
“Điêu? ( Chim )" Bạch Phong Hoa ngồi xuống, nhíu mày nhìn Tiểu Điêu mắt đen lúng liếng trừng nàng, lại ngẩng đầu nhìn Mạc Thanh Tuyệt, co rút khóe miệng, “Đây, là Tiểu Thảo?"
“Hẳn vậy." Mạc Thanh Tuyệt tâm tình rốt cuộc bình thản xuống, khẽ gật đầu.
“Chiêm chiếp .." Tiểu Điêu phát ra tiếng kêu, sưu một tiếng nhảy đến trên bả vai Bạch Phong Hoa, vươn móng vuốt nhỏ lướt qua khuôn mặt Bạch Phong Hoa.
“Không phải vậy, Tiểu Thảo …" Bạch Phong Hoa cảm thấy đầu óc muốn động kinh.
“Đây là nguyên nhân nhân loại không dám sử dụng Yên đan." Mạc Thanh Tuyệt tựa vào một bên, trầm giọng nói, "Yêu đan thuộc yêu thú, tất cả sức mạnh của yêu thú đều giấu ở bên trong.Tên Hàm Lượng kia, cho dù trùng hợp có được Yên đan, cũng chỉ dám dùng làm Hỏa Diễm mà thôi."
Bạch Phong Hoa vươn tay bắt lấy Tiểu Điêu đặt đến trước mặt mình, nhíu mày nói: "Tiểu Thảo?"
Tiểu Điên kia dùng sức gật đầu, tiếp theo há miệng ba, phun ra một hơi.Một trận gió lướt qua sườn mặt Bạch Phong Hoa, đánh ở phía sau rèm giường, trực tiếp đem rèm thủng một lỗ to.
Bạch Phong Hoa ngẩn ra, Tiểu Thảo cũng sửng sốt.
“Xem ra, Tiểu Thảo quả thật thừa nhận được một ít sức mạnh." Mạc Thanh Tuyệt giả thích, “Nàng có thể cứu tỉnh Hiên Viên Vô Ngân, đem Tiểu Thảo giao cho hắn, nói Tiểu Điêu này là Tiểu Thảo lưu lại cho hắn, để hắn đối xử tử tế là được."
Tiểu Thảo chiêm chiếp hai tiếng, đầu nhỏ gật gật, sau đó đem tầm mắt nhìn quần áo trên mặt đất.Bạch Phong Hoa hiểu ý, đem quần áo toàn bộ thu vào trong túi Càn Khôn, chuẩn bị mang đi ra ngoài tiêu hủy.
Bạch Phong Hoa đem Tiểu Thảo đặt ở một bên, đem đan dược trong bình sứ cho Hiên Viên Vô Ngân uống xuống.
Rất nhanh, Hiên Viên Vô Ngân từ từ mở hai mắt, khi hắn nhìn thấy người trước mắt, lắp bắp kinh hãi.
“Tiểu Thảo, Tiểu Thảo đâu?" Hiên Viên Vô Ngân phút chốc ngồi dậy, sốt ruột hô tên Tiểu Thảo, “Bạch đại sư, ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Đây, đây là phòng ở của ta, ta như thế nào lại ở chỗ này?" Hiên Viên Vô Ngân bỗng ngồi mạnh dậy, thế cho nên làm ngân châm trên người bị méo, thế này mới cảm giác được đau đớn, hít lãnh khí.Tiểu Thảo ngồi xổm bên giường thấy được, vội vàng nhảy đến bên người Hiên Viên Vô Ngân, chiêm chiếp kêu lên.
“Đây là gì?" Hiên Viên Vô Ngân không đợi Bạch Phong Hoa đáp lời, đã bị vật nhỏ nhảy đến bên người thu hút.Khi hắn vừa nhìn đến cặp mắt ôn nhu kia của Tiểu Điêu, không khỏi thật cẩn thận đem Tiểu Điêu nâng lên.Một cỗ cảm giác quen thuộc dần dần truyền khắp toàn thân.Tò mò quá, làm sao có cảm giác như vậy?
“Các ngươi là bị gia chủ Thượng Quan gia_Thượng Quan Hoành Viễn tập kích.Hắn bắt Tiểu Thảo đi, đánh ngươi hôn mê.Tiểu Thảo dưới sự giúp đỡ của yêu thú của nàng đã muốn chạy đi, nói cùng ngươi không còn khả năng, dặn ngươi bảo trọng thân thể, Tiểu Điêu này là nàng lưu lại cho nàng, dặn ngươi đối xử tử tế với nó." Mạc Thanh Tuyệt thản nhiên nói.
Bạch Phong Hoa lại trầm mặc, nhìn ánh mắt thỏa mãn kia của Tiểu Điêu cùng vẻ mặt Hiên Viên Vô Ngân thương tâm, không khỏi nhíu mày.
“Tiểu Thảo , lưu lại nó, nói những lời này sao?" Hiên Viên Vô Ngân thương tâm không thôi, thống khổ hỏi:"Nàng làm sao có thể chính mình rời đi? Lưu ta một người? Rõ ràng đã nói, muốn cùng nhau bạch đầu giai lão."
“Chiêm chiếp .." Tiểu Điệp sốt ruột kên lên, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay Hiên Viên Vô Ngân.
“Bạch đại sự, là ngươi, là ngươi cứu tỉnh ta sao?" Hiên Viên Vô Ngân cúi đầu nhìn người đầy ngân châm hỏi.
Bạch Phong Hoa trầm mặc, nhìn Tiểu Điêu, ánh mắt thâm trầm.
“Là Phong Hoa cứu ngươi.Ngươi không nên cô phụ tâm ý Tiểu Thảo, hảo hảo sống sót đi. Có vật nhỏ này cùng ngươi, ngươi hảo hảo đối xử tử tế với nó, ta nghĩ kia cũng là tâm nguyện của Tiểu Thảo." Mạc Thanh Tuyệt nhìn Bạch Phong Hoa trầm mặc không nói, biết trong lòng nàng chịu khổ sở, tay giữ chặt Bạch Phong Hoa nói, “Phong Hoa, chúng ta đi thôi, để Hiên Viên Vô Ngân một mình suy nghĩ."
Bạch Phong Hoa lại giãy khỏi tay Thanh Tuyệt, mắt nâng lên sáng quắc nhìn Hiên Viên Vô Ngân.
Tiểu Điên tim phút chốc nhảy dựng lên.
“Hiên Viên Vô Ngân, Tiểu Điêu trong tay ngươi kỳ thật chính là Tiểu Thảo!" Bạch Phong Hoa nhất ngữ kinh người, không để ý ánh mắt kinh ngạc của Mạc Thanh Tuyệt cùng Tiểu Điêu, tiếp tục nói, “Tiểu Thảo bị tra tấn không thành hình người lại còn lo lắng cho ngươi, cầu ta tới cứu ngươi.Nàng bản thân bị trọng thương, hơn nữa thân phận Ma tộc, cho dù may mắn sống sót, cũng không có biện pháp cùng ngươi một chỗ.Nhưng nàng lại quá yêu ngươi, cho nên đã nghĩ dùng hình thái này cùng ngươi cả đời."
“Cái gì?" Hiên Viên Vô Ngân chấn động, cúi đầu nhìn Tiểu Điêu trong lòng bàn tay, nhìn đến khóe mắt vật nhỏ ướt át, “Tiểu Thảo, ngươi thật là Tiểu Thảo?"
“Phong Hoa, nàng …?" Mạc Thanh Tuyệt kinh ngạc, không rõ Phong Hoa vì sao làm như vậy.Sự tình nói trắng ra, có kết quả tốt gì sao?
“Hiên Viên Vô Ngân, nếu ngươi không sâu đậm, ngươi hiện tại có thể đem Tiểu Điêu trong tay ngươi vứt bỏ." Bạch Phong Hoa giọng nói lạnh lùng, “Tiểu Thảo tâm nguyên rất đơn giản, chính là ở bên cạnh ngươi, cảm thụ hỉ nộ ái ố của ngươi.Nàng không nghĩ liên lụy đến ngươi, ngươi tương lai là gia chủ Hiên Viên gia,không có khả năng mạo hiểm chống đối một thiên hạ to lớn đi thú một cái Ma tộc."
“Tiểu Thảo, Tiểu Thảo, nàng như thế nào ngu như vậy, nàng như thế nào …" Hiên Viên Vô Ngân nhìn Tiểu Điêu trong lòng bàn tay đã chảy nước mắt, trong lòng đau đến tột đỉnh, ánh mắt lại chua xót không thôi.
“Hiện tại sự tình chân tướng ngươi đã biết, là hảo hảo đối xử nàng, hay là chê nàng, chính ngươi lựa chọn đi." Bạch Phong Hoa dứt lời lập tức quay đầu nhìn vẻ mặt Mạc Thanh Tuyệt kinh ngạc thản nhiên nói, “Chúng ta đi thôi." Bạch Phong Hoa cố ý nói như vậy, trên thực tế nàng đã biết kết quả.Nhìn Hiên Viên Vô Ngân chảy nước mắt, nàng cũng đã biết kết quả.
Bạch Phong Hoa kéo Mạc Thanh Tuyệt muốn ly khai, Hiên Viên Vô Ngân vội vàng ra tiếng: “Đợi chút!"
“Còn có việc?" Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn Hiên Viên Vô Ngân.
“Cám ơn ngươi, Bạch đại sư.Trải qua chuyện Tiểu Thảo, ta mới biết được, cái gì thiên hạ, cái gì quyền thế, đầu là hư không." Hiên Viên Vô Ngân nói xong, cúi đầu nhìn Tiểu Điêu trong lòng bàn tay, ánh mắt biến ôn nhu, “Ngày sau, có Tiểu Thảo ở cạnh là đủ rồi.Cho dù Tiểu Thảo là cái hình dạng gì, với ta mà nói, nàng chính là nàng, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Bạch Phong Hoa nở nụ cười, không tiếng động cười rộ lên.Mà Mạc Thanh Tuyệt còn lại lăng lăng nhìn Hiên Viên Vô Ngân trương ra khuôn mặt tươi cười ôn nhu, hắn không rõ, vì sao Hiên Viên Vô Ngân có thể cười thỏa mãn như vậy, hạnh phúc như vậy.Rõ ràng người yêu thương nhất đã biến thành như vậy.
“Hiên Viên Vô Ngân, chúc ngươi cùng Tiểu Thảo hạnh phúc." Bạch Phong Hoa tự đáy lòng chúc phúc, trong lòng một cỗ ấm áp dần dần khuếch tán, tràn đến tận trái tim.
“Cám ơn." Hiên Viên Vô Ngân mỉm cười gật gật đầu, nâng Tiểu Thảo đến bên mặt, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Chiêm chiếp." Tiểu Thảo cũng hướng Bạch Phong Hoa vung móng vuốt, ánh mắt sớm đã không còn kinh ngạc cùng bối rồi như vừa rồi, có chỉ là cảm kích cùng thỏa mãn.
Mạc Thanh Tuyệt nhìn một màn trước mắt này, chỉ cảm thấy hình ảnh như vậy duy mỹ, như vậy hài hòa.
“Đi thôi." Bạch Phong Hoa kéo Mạc Thanh Tuyệt, “Để không gian lại cho bọn họ!"
Mạc Thanh Tuyệt hồi phục lại tinh thần, khẽ gật gật đầu, ôm thắt lưng Bạch Phong Hoa, nháy mắt biến mất ở tại chỗ.
Khi Bạch Phong Hoa lại mở mắt, phát hiện bọn họ đi tới ngoài thành Hiên Viên gia mà thôi.
“Làm sao vậy?" Bạch Phong Hoa nhìn sắc mặt Mạc Thanh Tuyệt có chút không thích hợp, lo lắng hỏi.
“Phong Hoa, nàng thật sự cảm thấy bọn họ có thể như vậy được sao?" Mạc Thanh Tuyệt rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
“Đó là đương nhiên.Tâm ý đối phương đều biết, đều quý trọng, mới là tốt nhất." Bạch Phong Hoa gật đầu.
“Song, có đôi khi lời nói dối mang thiện ý không phải tốt sao?" Mạc Thanh Tuyệt chần chờ nói, “Nếu …"
“Ngừng! Dừng!" Bạch Phong Hoa lập tức lên tiếng đãnh gẫy lời Thanh Tuyệt nói, “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta trước cho ngươi nghe chuyện xưa, nghe xong ngươi liền hiểu được."
Mạc Thanh Tuyệt sửng sốt, tiếp theo gật gật đầu, ý bảo Bạch Phong Hoa giảng giải.
“Có một đôi yêu nhau rất sâu đậm, có một ngày, nam tử mắc bệnh nan y không thể chữa khỏi không lâu nữa sẽ rời nhân gian.Cho nên lừa gạt chính người mình yêu nói hắn đã yêu nữ nhân khác, cùng với người mình yêu tách ra không gặp lại nữa." Bạch Phong Hoa chậm rãi nói.
“Hẳn là như vậy a.Để cho nữ tử quên chính mình, đi tìm hạnh phúc khác.Bởi vì nam nhân sẽ chết đi a.Không thể lưu lại cho nàng trí nhớ thống khổ cùng tiếc nuối a." Mạc Thanh Tuyệt nói.
“Hừ!" Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng, “Tự cho mình là đúng! Đây là cái ngươi gọi là lời nói dối thiện ý! Ngươi thật sự nghĩ nam nhân làm như vậy về sau nữ nhân sẽ quên hắn, sau sẽ đi tìm người yêu khác,sống bạch đầu giai lão sao?"
“Chẳng lẽ không phải?" Mạc Thanh Tuyệt chần chờ hỏi.
“Kết cục chuyện xưa là, nữ nhân so với nam nhân kia chết trước, hơn nữa là mang theo đau thương nồng đậm.Nàng thương tâm mà chết, u buồn mà chết.Yêu khắc sâu như vậy, làm sao có thể nói thay lòng đổi dạ liền thay lòng đổi dạ? Làm sao có thể nói tùy tiện đi tìm người khác là tìm được? Đương nhiên, nam nhân kia thương tâm hối hận, nhưng hết thảy đều đã muộn màng." Bạch Phong Hoa nói đến chỗ này, giọng nói đã lạnh như băng, “Nếu là ta, ta không cần cái gọi là nói dối thiện ý.Yêu không nên giấu diếm, cho dù là cái gọi là thiện ý.Hai người, có khó khăn gì, đều hẳn nên đồng thời đối mặt.Mặc kệ cuối cùng sẽ thế nào."
Mạc Thanh Tuyệt sửng sốt, nhìn ánh mắt Bạch Phong Hoa kiên định, trong lòng bị xúc động.Mà trong óc chỗ sâu nhất, có gì đó thức tỉnh.Đau, đau đớn dần dần lan tràn toàn thân.
“Thanh Tuyệt!" Bạch Phong Hoa nhìn sắc mặt Mạc Thanh Tuyệt không đúng, hoảng sợ bước lên phía trước đỡ hắn, “Ngươi không sao chứ, làm sao vậy? Gần đây ngươi thường xuyên xuất hiện tình huống như vậy." Bạch Phong Hoa đè mạch Thanh Tuyệt, kỳ quái, thân thể cũng không có gì dị thường.
“Ta không sao." Mạc Thanh Tuyệt ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa, nở một nụ cười tươi ôn nhu, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, dịu dàng nói, “Phong Hoa, ta sẽ không giấu diếm nàng cái gì.Nàng nói rất đúng, yêu không nên giấu diếm, cho dù cái gọi là giấu diếm thiện ý.Có chuyện gì, về sau chúng ta cùng nhau đối mặt .."
Bạch Phong Hoa thoáng chốc đỏ bừng mặt, thần sắc cũng cực mất tự nhiên.Mạc Thanh Tuyệt, đây là lần đầu tiên ngay trước mặt nàng nói những lời này.Là thông báo sao? Lần đầu tiên trực tiếp thông báo như vậy?
“Ta đến từ Vị Diện khác, ta không thuộc nơi này.Ta tới nơi này, là vì tìm kiếm nàng." Mạc Thanh Tuyệt giọng nói bỗng nhiên trở nên sâu kín, có chút phiền muộn, “Thời gian lâu lắm lâu lắm, trí nhớ, ta chính mình đều quên mất.Khi ta đầu tiên nhìn đến nàng, ta chỉ là bị ánh mắt linh động kia của nàng làm xúc động, cũng không có phát giác nàng chính là người ta tìm kiếm.Thời gian lâu như vậy, ta mới xác định, nàng chính là người ta muốn tìm."
“Ta? Chính là người muốn tìm?" Bạch Phong Hoa lăng lăng nhìn Thanh Tuyệt, lời này, rốt cuộc là ý gì? Thân phận Thanh Tuyệt là cái gì?
“Ta sẽ nhớ lại, mà nàng, cũng nhất định sẽ nhớ hết thảy.Ta chờ đến ngày đó." Mạc Thanh Tuyệt buồn rầu nhìn Bạch Phong Hoa, nhẹ giọng an ủi: “Hiện tại không nên suy nghĩ, sẽ chỉ làm chính mình phiền muộn mà thôi.Ngày đó nên đến tự nhiên sẽ đến.Nhắm mắt lại, cái gì đều không cần suy nghĩ." Mạc Thanh Tuyệt nhẹ nhàng đem Bạch Phong Hoa ôm vào trong lòng.
Ôm ấp ấm áp, thực an tâm, thực an tâm.Bạch Phong Hoa nhắm mắt lại, trong lòng một mảnh yên bình.Vì sao có một cỗ cảm giác, cái ôm này thực ấm áp?
Bỗng nhiên, Mạc Thanh Tuyệt biến sắc, ôm chặt Bạch Phong Hoa.Bạch Phong Hoa rõ ràng cảm giác được Thanh Tuyệt thân mình cứng đờ lại.Còn chưa kịp mở miệng hỏi làm sao, liền cảm giác được một trận choáng váng.Đợi lấy lại tinh thần, phát hiện cảnh vật chung quanh bất đồng.Nơi này, hình như có chút quen thuộc.
Là Mất Mát Chi Sâm! Đúng là vách nơi đen lúc trước nàng cùng Đông Phương Lưu Phong giao chiến.Bọn họ làm sao có thể xuất hiện ở trong này? Mạc Thanh Tuyệt di chuyển đến đây sao?
“Thanh Tuyệt, chúng ta …" Bạch Phong Hoa lên tiếng hỏi.
Mạc Thanh Tuyệt liền trầm giọng đánh gẫy, “Không phải ta.Là thủ giới giả, hắn phát hiện chúng ta.Là hắn mạnh mẽ đem chúng ta chuyển đến nơi này."
“Nhân loại không biết phá hư trật tự kết cục chỉ có một, thì phải là gạt bỏ." Ngay sau đó, thủ giới giả giọng nói không chút cảm xúc đột ngột rơi vào trong lỗ tai bọn họ.
Bạch Phong Hoa trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, nhìn đến thủ giới giả không tiếng động phiêu phủ ở trên đầu bọn họ.
“Ta sớm nói, ta vô tình phá hư cái ngươi gọi là trật tự, ta tìm được người tức khắc rời đi." Mạc Thanh Tuyệt hừ lạnh nói.
“Người ngươi muốn tìm đã tìm được, nhưng nàng cũng là người phá hư trật tự, cho nên nhất định phải gạt bỏ." Thủ giới giả đại kiếm trong tay chỉ Bạch Phong Hoa, lạnh như băng nói: “Ngươi vì sao bức chúng ta, ta chưa bao giờ phá hư cái ngươi gọi là trật tự." Bạch Phong Hoa tự nhiên biết thủ giới gia trước mắt có chỗ đáng sợ, nhưng nàng không hề lui bước.
“Ngươi tồn tại, chính là phá hủy trật tự." Thủ giới giả giọng nói lạnh lùng nói ra một câu này, không hề vô nghĩa nữa, trực tiếp một kiếm đánh xuống.Mạc Thanh Tuyệt hừ lạnh một tiếng, sáo ngọc bên hông hạ xuống, nhẹ thay nhoáng lên một cái, sáo ngọc tức khắc khôi phục biến thành ngọc luân, đón nhận đại kiếm của thủ giới giả.
Tiếng vang thật lớn, vang vọng toàn bộ Mất Mát Chi Sâm.Bạch Phong Hoa lo lắng nhìn bóng dáng Mạc Thân Tuyệt, trong lòng lại nghi hoặc.Thủ giới giả trong lời nói là có ý gì? Chính mình tồn tại liền phá hư trật tự? Bởi vì linh hồn của nàng là dị giới xuyên qua mà đến sao? Sẽ là như vậy sao?
“Bởi vì hồn phách ta đến từ thế giới khác sao?" Bạch Phong Hoa nhìn thủ giới giả, quát lạnh.
“Cùng hồn phách ngươi không quan hệ.Nguyên khí trong cơ thể ngươi, căn bản không thuộc thế giới này, phải gạt bỏ!" Thủ giới giả thoát khỏi công kích của Mạc Thanh Tuyệt, cái mũi phun khí lạnh, trả lời Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa mở to mắt, quả nhiên vẫn là thân thể này có vấn đề sao?
“Thủ giới giả không nên ép ta động thủ." Mạc Thanh Tuyệt phiêu phù giữa không trung, thần sắc lạnh lùng, “Ngươi hẳn là biết.Ta không có xuất toàn lực."
“Cho dù như thế nào, ta cũng muốn thủ vững chức trách của ta!" Thủ giới giả vung cự kiếm trong tay, bổ về phía Mạc Thanh Tuyệt.
“Muốn chết!" Mạc Thanh Tuyệt hừ lạnh môt tiếng, hào quang ngọc luân trong tay hiện ra.Hắn cũng không nghĩ muốn phá hư cân bằng thế giới này, thế giới này tồn vong vốn cùng hắn không có bất cứ quan hệ gì, nhưng là vì người Phong Hoa để ý sống trên thế giới này, cho nên hắn khống chế sức mạnh của chính mình.Nay thủ giới giả cứ cổ hủ cố chấp như vậy, nên cho hắn chút giáo huấn.
“Đợi chút!" Bỗng nhiên, Ly yên theo trong cơ thể Bạch Phong Hoa vọt ra, giống như lấy dũng khí lớn, bay đến giữa không trung, lớn tiếng kêu lên, “Đại nhân, thỉnh ngài đợi chút.Ta có chuyện muốn nói!"
“Tiểu Hỏa?" Thủ giới giả thấy rõ Hỏa diễm đến gần hắn cùng Mạc Thanh Tuyệt, nghi hoặc nhíu mày, tiếp theo lớn tiếng nghiêm khắc quát, “Ngươi thật to gan, không canh giữ ở Tử Vong Chi Hải, chạy đến nơi này làm cái gì? Ta lập tức khiến cho ngươi hóa thành tro tàn!"
Ly Yên lạnh run, đối mặt với thủ giới giả cường đại đáng sợ, nàng là từ trong lòng mà kính sợ.Đây cũng là nguyên nhân lần trước Mạc Thanh Tuyệt chống lại thủ giới giả nàng không có xuất hiện, thủ giới giả có thể tùy ý đem nàng hoàn toàn gạt bỏ.Nàng tử Tử Vong Chi Hải đi theo Tiểu Mộc chạy tới nơi này, cũng là gánh nhận phiêu lưu thật lớn.
Tiểu Mộc đằng sau khẩn trương an nguy Ly Yên, cũng theo trong cơ thể Bạch Phong Hoa chạy đi ra đến bên cạnh Ly Yên, Khốc Khốc đương nhiên cũng bay lại đây.Khốc Khốc tuy rằng thực không thích Ly Yên, nhưng nếu Ly Yên biến mất hắn cũng không dễ chịu.Ngũ Hành Chi Hỏa, thiếu một cái, đều không thể!
“Đại nhân, thỉnh ngài hãy nghe ta nói a!" Ly Yên sốt ruột nói, “Hiện tại quan trọng nhất không phải ngài đối phó người trước mắt, mà là Ma tộc a! Ngàn năm đã quan, phong ấn đại môn Ma giới đã buông lỏng.Đã có Ma tộc xâm nhập lại đây, Ma hóa một số nhân loại."
“Cái gì?" Thủ giới giả giọng nói giống như sét đánh ầm ầm vang lên, vừa sợ vừa giận.
“Đây là sự thật, đại nhân.Chúng ta luôn luôn truy tra chuyện này.Mà hai vị ngài muốn gạt bỏ, luôn luôn nghĩ biện pháp đối kháng Ma tộc a." Ly Yên vội vàng nói.
Thủ giới giả sắc mặt âm tình bất định, phẫn nộ quát: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, kể lại toàn bộ."
“Dạ!"Ly Yên vội vàng đem sự tình trước sau kể lại, theo Đông Phương Lưu Phong đến chuyện Thượng Quan Hoành Viễn nói hết.
Mạc Thanh Tuyệt cùng Bạch Phong Hoa đều trầm mặc nhìn sắc mặt thủ giới giả càng ngày càng ngưng trọng, hắn mày nhăn mặt nhúm, không biết suy nghĩ cái gì.
“Lần trước ta đi xem xét phát hiện phong ấn đại môn Ma giới có hiện tượng lỏng …" Thật lâu sau thủ giới giả mới chậm rãi lên tiếng, giọng điệu cư nhiên bất đắc dĩ không dễ phát hiện.Tiếp theo vung đại kiếm trong tay, mạnh mẽ chỉ Bạch Phong Hoa đứng ở vách núi đen.
Mạc Thanh Tuyệt cả kinh, vội vàng lắc mình chắn trước mặt Bạch Phong Hoa.Có điều, cũng không có nghênh đón công kích của thủ giới giả.
“Nhân loại, chúng ta đến làm một cuộc giao dịch."
Thủ giới giả giọng nói nặng nề ầm ầm vang lên.
Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt đều sửng sốt, thủ giới giả thái độ bỗng chuyển biến làm cho bọn họ không thể thích ứng.Lập tức, hai người hiểu được, thủ giới giả, chỉ sợ không thể chính mình đối kháng Ma tộc xâm nhập.Thủ giới giả đương nhiên cũng phát hiện thần thái hai người, trong lòng thầm hận.Nếu không phải năm ấy bị cái nhân loại ấy làm bị thương nặng còn chưa khôi phục lại sức mạnh, chính mình cần gì nhờ đến sức mạnh nhân loại đến đối kháng Ma tộc? Cái nhân loại chết tiệt kia, chính mình về sau thương nặng, lại nhớ tới Vị Diện trước.Nghĩ báo thì cũng không có cơ hội!
“Ngươi, hiện tại có thần khí đứng đầu_Trường Không kiếm, mà các thần khí khác cũng đều chung quanh ngươi.Nếu ngươi dẫn dắt người của ngươi, sử dụng thần khí giúp ta đối kháng Ma tộc, lại phong ấn đại môn Ma giới, như vậy ta lập tức một mặt khai đao, không tiến hành xử phạt ngươi cùng gia nhân (người nhà) ngươi." Thủ giới giả ánh mắt dừng ở trên thân Trường Không kiếm bên hông Bạch Phong Hoa.
“Người nhà của ta?" Bạch Phong Hoa nhíu mày, thủ giới giả nói lời này có nghĩa gì?
“Ngươi không biết sao? Ngươi là hận duệ nhân loại." Thủ giới giả nói đến chỗ này, giọng nói trở nên nghiêm túc, “Hậu duệ nhân loại phá hư trật tự, theo Vị Diện trước đi xuống.Các ngươi trốn tốt lắm, nhưng hôm nay bị ta phát hiện, ta tất nhiên sẽ gạt bỏ."
Bạch Phong Hoa hoàn toàn sửng sốt.Hậu duệ? Vị Diện trước đến? Chẳng lẽ! Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy không phải người Vị Diện này? Chẳng lẽ bọn họ là người Vị Diện khác đến? Cho nên chính mình trong cơ thể mới có nguyên khí không thuộc thế giới này? Thật muốn lập tức hỏi phụ mẫu rốt cuộc chuyện gì xảy ra!
“Có điều ngươi vừa rồi nói, giúp ngươi chống lại Ma tộc, lại phong ấn đại môn Ma giới liền xóa bỏ." Mạc Thanh Tuyệt lạnh lùng lên tiếng.
“Không sai, đó là sau khi các ngươi thành công đánh lui Ma tộc." Thủ giới giả trầm giọng nói tiếp, tiếp theo cúi đầu nhìn Bạch Phong Hoa, giọng điệu khinh thường, “Bất quá, nhân loại, ngươi thật sự quá yếu.Đến lúc đó căn bản không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của Trường Không kiếm, không thể phát huy toàn bộ sức mạnh thần khí tập trung cùng một chỗ."
Bạch Phong Hoa cắn môi, khẩu khí khinh miệt như vậy, lời nói khinh thường, không cam lòng, rất không cam lòng! Có điều, đối phương lại đều nói lời nói thật.Quá yếu, chính mình thật sự quá yếu.Ở trước mặt thủ giới giả không chịu nổi một kích, cùng Đông Phương Lưu Phong giao chiến cũng rất miễn cưỡng.Cho dù nghĩ giúp thủ giới giả đối kháng Ma tộc, đến lúc đó dựa vào thực lực chính mình như vậy, có thể làm cái gì?
“Cho nên, nhân loại! Ngươi phải mau chóng tăng lên thực lực của ngươi." Thủ giới giả thanh âm ầm ầm nổ tung bên tai Bạch Phong Hoa, “Đi U Linh ảo cảnh của ta, mau chóng tăng lên thực lực của chính ngươi."
Bạch Phong Hoa ngẩn ra, U Linh ảo cảnh?
“Là không gian thủ giới giả tu luyện." Mạc Thanh Tuyệt nhẹ giọng ở bên tai Phong Hoa nói, “Nàng đi đi, chính mình cẩn thận.Bên ngoài hết thảy có ta, không cần lo lắng.Đây là cơ hội tốt để nàng tăng thực lực."
Bạch Phong Hoa quay đầu, chống lại con ngươi trong suốt của Mạc Thanh Tuyệt, dùng sức gật gật đầu, trong lòng cái ý niệm kia giờ phút này vô cùng kiên định.Nhất định phải biến cường, cường đến có thể bảo hộ người mình để ý!
“Như vậy, đi thôi!" Thủ giới giả thu hồi đại kiếm, lấy tay ở giữa hư không họa xuất ra một vòng tròn, một cái lốc xoáy màu đen lập tức xuất hiện ở trước mặt Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa nhìn Mạc Thanh Tuyệt, gật gật đầu, dứt khoát nhấc chân bước vào giữa lốc xoáy màu đen, cứ như vậy biến mất.
Ngay sau đó, lốc xoáy cũng biến mất ở giữa không trung.
Thủ giới giả lạnh lùng nhìn Mạc Thanh Tuyệt, trầm giọng nói: “Hy vọng ngươi cũng tuân thủ lời ngươi hứa, đợi Ma tộc thối lui, mang theo người ngươi tìm được, rời thế giới này."
“Ta sẽ.Đa tạ ngươi." Mạc Thanh Tuyệt thản nhiên nói lời cảm tạ.
“Ngươi không cần nói lời cảm tạ." Thủ giới giả trong lòng một trận khó chịu. Hắn làm sao không biết, nam nhân này thủy chung không có sử dụng toàn lực, hắn tất nhiên cố kỵ gì đó mới có thể như vậy.Nhân loại cường đại như vậy, đi vào thế giới này rốt cuộc muốn làm cái gì? Thật sự chính là tìm người sao?
“Đợi nàng tăng thực lực lên, ta sẽ thả nàng đi ra ngoài." Thủ giới giả nói một câu, tiếp theo vẫy tay, đem kết giới toàn bộ mất mát chi sâm xóa.Ngay sau đó, thân hình của hắn cứ như vậy biến mất ở giữa không trung.
“Hô ..Rốt cuộc đi rồi." Ly Yên bị dọa thở một hơi thật dài.
“Ngươi như thế nào gặp phải tên đáng sợ như vậy a?" Khốc Khốc trong lòng còn sợ hãi, thủ giới giả uy áp làm cho hắn đều cảm giác rất khó chịu.
“Thời điểm ta một mình lang thang đi tìm Tiểu Mộc, bị hắn phát hiện, sau đó hắn lệnh ra canh giữ ở Tử Vong Chi Hải, để người hai đại lục không thể dễ dàng lui tới." Ly Yên giải thích.
"Thì ra là thế." Khốc Khốc nói.
"Tốt lắm, chúng ta đi thôi. Phong Hoa hiện không có đây, còn có rất nhiều chuyện cần xử lý." Mạc Thanh Tuyệt tiếp đón tam đoàn hỏa diễm giữa không trung.Tam đoàn hỏa diễm chớp động, theo thứ tự chui vào trong cơ thể Mạc Thanh Tuyệt.
Ngay sau đó, bóng dáng Mạc Thanh Tuyệt cũng biến mất ở tại chỗ, đi phủ đệ Thượng Quan gia.
Giờ phút này, Vô Song vô cùng lo lắng, hắn vốn ở Ấn Thiên kính trông được đến Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt đem Tiểu Thảo cứu ra, nhìn đến chuyện giữa Hiên Viên Vô Ngân cùng Tiểu Thảo.Hắn vì Tiểu Bạch trong lòng đều cao hứng, sự tình có thể giải quyết viễn mãn như vậy.Nhưng không nghĩ tới hai người sau khi ra khỏi thành không lâu, trong gương cái gì cũng nhìn không tới.Ngay tại thời điểm Vô Song từ trên ghế nhảy xuống lo lắng vạn phần, Mạc Thanh Tuyệt bỗng nhiên xuất hiện ở ngay tại trước mặt hắn.
Vô Song sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Mạc Thanh Tuyệt, lại quay đầu nhìn hai bên người Mạc Thanh Tuyệt.Không có! Bạch Phong Hoa không thấy! Vô Song chuyển tới phía sau Mạc Thanh Tuyệt, vẫn không có nhìn thấy Bạch Phong Hoa, thế này mới sốt ruột.Một phen kéo góc ám Mạc Thanh Tuyệt, vội vàng hỏi:" Người, người đâu?"
"Vô Song ngoan, Bạch tỷ tỷ ngươi hiện tại ở một chỗ tu luyện, đợi nàng tu hành xong tự nhiên sẽ trở lại. Mạc Thanh Tuyệt vuốt Vô Song đầu an ủi,"Ngươi nhưng đừng quên nàng nói a, muốn ngươi ngoan ngoãn nghe lời."
"Thật sự?" Vô Song cắn cắn môi, trừng to mắt nhìn Mạc Thanh Tuyệt.
Mạc Thanh Tuyệt gật đầu: "Phong Hoa nhưng cố ý dặn dò, nếu nàng trở về biết ngươi không ngoan, sẽ không để ý đến ngươi.Nhưng nếu ngươi ngoan ngoãn, khi trở lại sẽ thưởng cho ngươi."
Vô Song vốn vừa nghe câu trước, bĩu môi, lại nghe được Mạc Thanh Tuyệt nói câu kế tiếp, chớp chớp mắt, thật mạnh gật gật đầu.
Tiểu Bạch ở một bên phe phẩy cái đuôi, cái mũi phun lãnh khí, khinh bỉ nhìn Mạc Thanh Tuyệt. Trong lòng thầm nghĩ người này đại hỗn đản, chỉ biết lừa gạt tiểu hài tử.
Mà giữa phòng ngủ Thượng Quan Hoành Viễn, Thượng Quan Hoành Viễn nhìn cảnh tượng trong gương đồng dạng thực giật mình.
“Ma Ảnh đại nhân, cái nữ nhân kia, như thế nào không thấy?" Thượng Quan Hoành Viễn bên này gặp được tình huống tương tự giống Vô Song gặp được, cũng là lúc Mạc Thanh Tuyệt cùng Bạch Phong Hoa rời Hiên Viên gia, liền nhìn không tới.
“Không cần phải xen vào.Chúng ta y theo kế hoạch làm việc." Ma Ảnh giọng nói xót xa xót xa vang lên.Bạch Phong Hoa người này, quả thật rất nguy hiểm.Chẳng qua, Ma Yểm bên kia có nói, nữ nhân này giao cho bọn hắn đối phó.Như vậy chính mình chỉ cần hảo hảo làm chuyện bên này là được.Đến lúc đó, đại môn Ma giới mở cưa, hết thảy đều đã trở thành kết cục đã định.
“Dạ, Ma Ảnh đại nhân," Thượng Quan Hoành Viễn đáp lời,"Người thay thế tiện tỳ Tiểu Thảo kia đã thành công Ma hóa, nhốt ở đó."
“Tốt lắm, dựa theo kế hoạch của ngươi làm việc đi." Ma Ảnh nói xong câu đó lập tức không có tiếng động nữa.
Thượng Quan Hoành Viễn nhìn Ma Ngột kính trên bàn, giữa con ngươi hiện chút ánh sáng.Rất nhanh, rất nhanh, là có thể thực hiện nguyện vọng của chính mình.Tâm nguyện nhiều năm, rốt cuộc có biện pháp thực hiện, nghĩ đến đây, Thượng Quan Hoành Viễn liền kích động vạn phần.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Thanh Tuyệt đem tình huống nói cho mọi người. Mọi người sắc mặt khác nhau, có lo lắng, có vui sướng.Lại duy độc không có ý ngoài ý muốn, bọn họ tựa đã có thói quen bất khả tư nghị chuyện tình phát sinh ở trên người Bạch Phong Hoa.
“Như vậy, chúng ta cần phải làm là đề phòng Thượng Quan Hoành Viễn, sau đó chờ Bạch Phong Hoa trở về?" Hoàng Phủ Trác hơi hơi nhíu mi, "Thần khí, hiện tại rốt cuộc còn thiếu cái gì?"
“Tràng Hận chủy thủ, cùng Liễu Nguyệt tiên." Mạc Thanh Tuyệt trầm giọng nói, “Trên người Phong Hoa có Thiên Dược Đỉnh cùng Trường Không kiếm cùng một bộ phận Chuyển Sinh thạch."
Mạc Thanh Tuyệt lời này nói ra làm cho Hoàng Phủ Trác cùng Mộ Dung Âm Sinh lắp bắp kinh hãi.Không nghĩ tới thần khi đã thu thập không ít mà đều tập trung đến bên người Bạch Phong Hoa.
“Kế tiếp xem Thượng Quan Hoành Viễn muốn làm gì ." Mạc Thanh Tuyệt cười lạnh,"Hai kiện thần khí này, rất nhanh sẽ xuất thế."
Mọi người trầm mặc, đều tự suy nghĩ.
Ba ngày sau, Thượng Quan Hoành Viễn thanh thế lớn cử hành đại hội diệt Ma, sau đem nữ tử Ma hóa giết chết, bắt đầu cùng mọi người thương thảo đại kế đối kháng Ma tộc.Mà không ít người ý kiến thành lập Minh hội đối kháng Ma tộc, lại để của Thượng Quan Hoành Viễn làm Minh chủ.Dù sao cũng là hắn bắt Ma tộc, hơn nữa đối Ma tộc so với các thế gia khác đều có nghiên cứu.Lần trước dược thủy tạo thành thương tổn cho Ma tộc, có thể nói làm cho ký ức người hãy còn mới mẻ.Mặc dù đoàn người Hoàng Phủ Thành không thực nguyện ý, nhưng cũng không có cách nào, đề cử Thượng Quan Hoành Viễn trở thành Minh chỉ hội diệt Ma.
Đoàn người Mạc Thanh Tuyệt mắt lạnh nhìn.Bạch Phong Hoa mất tích, cố nhiên khiến người chú ý.Dù sao nàng hiện tại có thần khí Trường Không kiếm, là trợ lực giúp đối kháng Ma tộc.Mạc Thanh Tuyệt chính là nhẹ nhàng bang quơ một câu Bạch Phong Hoa đang bế quan, vì tăng thực lực đối kháng Ma tộc.Hơn nữa, đoàn người Hoàng Phủ Trác khẳng định, ai cũng không dám nói cái gì.
Thượng Quan Hoành Viễn một phen phát biểu dong dạc lý do thoái thác, nhưng không có người đề cập nửa câu đến Đông Phương Lưu Phong.Đông Phương Lưu Phong là trung tâm lực lượng của Đông Phương gia, cũng không có xuất hiện.Mọi người lúc chú ý đều đặt ở trên Ma tộc cùng các thần khí, hiển nhiên không có người chú ý đến Đông Phương Lưu Phong.
Lúc này, Đông Phương Lưu Phong đang ngồi dưới một gốc đại thụ ở Mất mát Chi Sâm, thờ ơ dựa vào đại thụ.
“Dạ, đa tạ Ma Ảnh đại nhân nhắc nhở." Thượng Quan Hoành Viễn gật đầu, tiếp theo lại lo lắng hỏi, “Nhưng ba ngày sao huyết tế như thế nào cho phải, hắn đã cứu tiện tỳ kia đem đi."
“Tùy ý tìm một nữ nhân trong lòng có dục vọng tăm tối tới, ta làm cho nàng Ma hóa là được.Làm hỏng mặt của nàng, đến lúc đó thay thế." Ma Ảnh thản nhiên dặn dò.
“Dạ!" Thượng Quan Hoành Viễn gật gật đầu.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một cỗ bóng đen từ trong thân thể hắn xông ra.
“Ngươi đi làm đi, ta trước nghỉ ngơi." Đoàn bóng đen này chính là Ma Ảnh.Chân thân của hắn không có cách nào lại đây, chỉ có tìm nơi ký túc.Mà Thượng Quan Hoành Viễn nội tâm có dục vọng âm u, là nơi lý tưởng nhất tá túc.
Thượng Quan Hoành Viễn gật đầu, lui đi ra ngoài, đi tìm người Ma Ảnh căn dặn.
Ma Ảnh dần dần biến ảo thành một hình dáng lớn hơn, bay tới bên giường, nhìn thấy được y ngồi xếp bằng ở chỗ kia.Hắn nhìn Ma Ngột kính trên bàn, trong lòng cười lạnh không thôi: Thượng Quan Hoành Viễn, nội tâm trong ngươi càng dơ bẩn âm u đen tối càng mạnh càng tốt.Chỉ có như vậy, sức mạnh của ta mới có thể càng thêm càng đại.Ra vẻ đạo mạo quân tử, nội tâm càng dơ bẩn, hồn phách càng mỹ vị ( đồ ăn ngon ).Tiếp tục đi, Thượng Quan Hoành Viễn, ngươi tiếp tục đi xuống như vậy.Đợi đại môn Ma giới vừa mở ra, đầu tiên đem ngươi cắn nuốt! Nguyện vọng đáng ghê tởm kia của ngươi, chưa hoàn thành cũng thế.
Lúc này, Mạc Thanh Tuyệt đã đem Tiểu Thảo cứu đi, mang theo Tiểu Thảo đi đến chỗ Bạch Phong Hoa.
“Thanh Tuyệt!" Bạch Phong Hoa vui sướng đi lên đón, nhìn đến Thanh Tuyệt bình yên trở về, lòng của nàng mới nhẹ nhõm.
“Nàng bị thương rất nặng." Mạc Thanh Tuyệt đem Tiểu Thảo đặt tựa vào dưới tàng cây.
Bạch Phong Hoa ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên thân thể Tiểu Thảo, càng kiểm tra càng tức giận.
“Thượng Quan Hoàng Viễn, đến cả heo chó cũng không bằng." Bạch Phong Hoa oán hận lấy ra bình sứ, đem đan dược tốt nhất bóp rắc vào miệng vết thương , lại nắm lấy cái cằm của nàng, đang chuẩn bị đút đan dược cho nàng lại phát hiện miệng của nàng có cái gì đó.
“Đây là cái gì?"
Bạch Phong Hoa nghi hoặc nhìn thứ trong miệng Tiểu Thảo, bỗng nhiên Tiểu Thảo tỉnh lại.
“A, ô?" Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn người xuất hiện trước mặt nàng.Bạch Phong Hoa, thật là Bạch Phong Hoa.
“Tiểu Thảo, miệng ngươi là cái gì? Trước ăn dược này vào đi." Bạch Phong Hoa đem đan dược đưa tới bên miệng Tiểu Thảo, Tiểu Thảo lại dùng sức lắc đầu.Tiếp theo quay đầu nhìn về phía Mạc Thanh Tuyệt, ánh mắt bi thương mà khẩn thiết.
“Nàng nói, cùng thiếu gia không có khả năng, không cần lãng phí dược." Mạc Thanh Tuyệt thản nhiên đem ý nguyện của Tiểu Thảo nói cho Bạch Phong Hoa nghe.
Bạch Phong Hoa sửng sốt, hiểu được Thanh Tuyệt là dùng bí thuật cùng Tiểu Thảo nói chuyện với nhau.
“Ngươi, chẳng lẽ không muốn gặp Hiên Viên Vô Ngân sao?" Bạch Phong hoa cũng không nghĩ Tiểu Thảo cứ như vậy buông tha.
Tiểu Thảo nghe được Bạch Phong Hoa nói những lời này, con ngươi phút chốc tỏa sáng, sáng quắc nhìn Bạch Phong Hoa, gật đầu lại lắc đầu.Tiếp theo chỉ chỉ chính miệng mình gì đó.
“Nàng muống gặp, nhưng cảm thấy hai người đã không có khả năng, nàng mở miệng là yêu đan Yêu thú của nàng lưu lại cho nàng." Mạc Thanh Tuyệt thở dài.
Tiểu Thảo cúi đầu đem đem Yêu đan trong chính miệng mình phun ra, sau đó mở to hai mắt nhìn Mạc Thanh Tuyệt, lại nhìn nhìn Bạch Phong Hoa, trong mắt tràn ngập khẩn cầu.Vươn tay đem Yêu đan đưa tới trước mặt Bạch Phong Hoa, nhíu mày, không có hành động gì.
“Nàng muốn gặp mặt Hiên Viên Vô Ngân lần cuối cùng." Mạc Thanh Tuyệt nhìn Yêu đan trong tay Tiểu Thảo, trầm giọng nói: “Yêu đan này, rất quý trọng, là nguyên liệu luyện đan rất tốt.Nhưng nhân loại lại trực tiếp ăn, sau nhận nguồn năng lượng thật lớn, nhưng cũng sẽ sinh ra dị biến.Kết quả tệ nhất chính là biến bản thân thành yêu thú, trở thành một sinh vật.Mà ngươi hiện tại là thân thể Ma hóa, sau khi ăn vào, có lẽ sẽ thay đổi hình thể của ngươi."
Tiểu Thảo dùng sức gật đầu, thừa nhận Mạc Thanh Tuyệt nói rất đúng.Yêu thú của nàng trước khi chết có nói cho qua cho nàng, nay một khi nàng ăn Yêu đan vào, nàng có lẽ biến đổi không phải là nàng, tuy rằng sẽ có được sức mạnh cường đại, nhưng cũng không giữ được hình thái hiện tại của nàng.
“Ta mang ngươi đi gặp Hiên Viên Vô Ngân." Mạc Thanh Tuyệt nhìn vẻ mặt Bạch Phong Hoa đau thương, trogn lòng không đành lòng, biết Bạch Phong Hoa vì Tiểu Thảo đau lòng.
Tiểu Thảo phút chốc liều mạng đứng dậy, bình tĩnh nhìn Mạc Thanh Tuyệt, mắt chớp một cái nước mắt chảy ra.
“Đi thôi," Mạc Thanh Tuyệt hướng Bạch Phong Hoa gật gật đầu, Bạch Phong Hoa hiểu ý, xoay người đem Tiểu Thảo đỡ lên.Mạc Thanh Tuyệt kéo cánh tay Bạch Phong Hoa lại, nhẹ giọng nói, “Nhắm mắt lại."
Bạch Phong Hoa hướng Tiểu Thảo gật gật đầu, Tiểu Thảo từ từ nhắm mắt lại.Bạch Phong Hoa cũng đã tập thành thói quen, Mạc Thanh Tuyệt có thể mang theo người nháy mắt rời đi.
Tiểu Thảo lại cảm giác một trận mê muội, khi nàng mở mắt ra, liền nhìn thấy một màn chung quanh quen thuộc.Gian phòng này, n àng rất quen thuojc, là phòng ngủ thiếu gia! Mắt quét nhìn chung quanh, lại nhìn đến Mạc Thanh Tuyệt đã sét đánh không kịp bưng tai đánh hôn mê hai nha hoàn ở trong phòng, sau đó lặng yên không tiếng động đi tới cửa, để ý hai thị vệ đang canh giữ ở cửa.
Bạch Phong Hoa còn lại là giúp đỡ Tiểu Thảo đi tới bên giường, nhẹ nhàng xốc rèm che lên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn tái nhợt của Hiên Viên Vô Ngân.Khi Tiểu Thảo nhìn đến người trong lòng, nước mắt không ngừng đi xuống.Xoay người bắt ống tay áo của Bạch Phong Hoa, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.
Bạch Phong Hoa gật gật đầu, đỡ Tiểu Thảo ngồi ở bên giường, thế này mới xoay người vì Hiên Viên Vô Ngân bắt mạch.Đem một ít chiến khí rót vào trong cơ thể Hiên Viên Vô Ngân, Bạch Phong Hoa cẩn thận kiểm tra.Trong lúc nhất thời, Bạch Phong Hoa trầm mặc xuống dưới, xem tim Tiểu Thảo sắp theo cổ họng nhảy ra.Nàng nắm tay thành quyền, lại không dám lên tiếng, sợ quấy rầy Bạch Phong Hoa.
Thật lâu sau, Bạch Phong Hoa mới nhẹ giọng nói: “Đừng lo láng,không có việc gì." Bạch Phong Hoa xuất ra một bộ ngân châm, hướng Tiểu Thảo nói, “Cởi quần áo của hắn ra."
Tiểu Thảo sửng sốt, nhìn Bạch Phong Hoa chỉ ngây ngốc không hề động.
“Ngươi cởi hay là ta cởi? Ta nói cho ngươi, ta là nữ nhân.Nếu ngươi hy vọng nữ nhân khác giúp người trong lòng ngươi cởi quần áo, ta không ngại.Chỉ sợ ngươi để ý." Bạch Phong Hoa chớp mắt vài cái cười khẽ nói.
Tiểu Thảo lúc này lại si ngốc.Nữ nhân! Bạch Phong Hoa hóa ra là nữ nhân.
Bạch Phong Hoa đảo cặp mắt trắng dã, lấy ra một viên đan dược ăn vào, lên tiếng giọng nói đã trở về giọng nữ vốn có:"Tin hay không tùy ngươi a, ta chỉ là uống thuốc thay đổi thanh tuyến ( giọng nói )." Bạch Phong Hoa nhún vai, nhìn đến Tiểu Thảo còn đang hoảng hốt, làm bộ tay bắt lấy áo vì Hiên Viên Vô Ngân cởi bỏ quần áo.Tiểu Thảo vội vàng di chuyển thân mình giúp Hiên Viên Vô Ngân cởi quần áo.Bạch Phong Hoa khóe miệng gợi lên ý cười giảo hoạt.
Một màn này, vừa vặn bị Mạc Thanh Tuyệt nhìn thấy.Mạc Thanh Tuyệt không khỏi mỉm cười, Phong Hoa chính là Phong Hoa, còn có thể dùng phương thức vô lại đáng yêu như vậy khi dễ người.
Tiểu Thảo sau đem quần áo Hiên Viên Vô Ngân cởi sạch, Bạch Phong Hoa thần sắc nghiêm túc, bắt đầu vì Hiên Viên Vô Ngân thi châm.Cuối cùng cả người Hiên Viên Vô Ngân đều là châm, giống như con nhím, Tiểu Thảo xem mà trong lòng run sợ.Châm xong, Bạch Phong Hoa thở dài một hơi, lấy r aba bình sứ: “Hiện tại, cho hắn ăn đan dược theo thứ tự, hẳn là có thể tỉnh." Bạch Phong Hoa nói xong định cho Hiên Viên Vô Ngân nuốt đan dược.
Ai ngơ tay đến giữa không trung lại bị Tiểu Thảo đè lại.
“Làm sao vậy Tiểu Thảo?" Bạch Phong Hoa nghi hoặc hỏi.
Tiểu Thảo nhìn Bạch Phong Hoa, kiên định lắc đầu, tiếp theo quay đầu nhìn Hiên Viên Vô Ngân trương ra khuôn mặt bình tĩnh, thật sâu nhìn lại, nước mặt không ngừng rớt xuống.
Đủ, vậy là đủ rồi.Có thể cuối cùng liếc mắt nhìn thiếu gia một cái, chính mình thực thỏa mãn.Thiếu gia có mảnh trời riêng của chính mình, đã biến thành hình dạng như vậy, không thể liên lụy thiếu gia, không thể làm cho thiếu gia khó xử.
Tiểu Thảo nhìn mặt Hiên Viên Vô Ngân, mỉm cười rơi lệ.
Giờ khắc này, không cần Mạc Thanh Tuyệt giải thích, Bạch Phong Hoa cũng hiểu được suy nghĩ Tiểu Thảo.
Trong lúc nhất thời, Bạch Phong Hoa trầm mặc xuống dưới.Có điều, cảm giác hít thở không thông kia là chuyện gì xảy ra? Rất đau, rất đau.
Mạc Thanh Tuyệt nhìn một màn này, khẽ thở dài.Yêu đến sâu đậm như thế, chính là như thế …
“Ngươi, muốn cược một phen hay không." Mạc Thanh Tuyệt tiến lên đến đây, chậm rãi nói, “Có biện pháp có thể cùng hắn vĩnh viễn cùng một chỗ.Nhưng, cũng không phải ngươi hiện tại."
“Có ý gì?" Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn về phía Mạc Thanh Tuyệt.
Tiểu Thảo đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đột nhiên hiểu được. Nàng tay rảnh cầm Yêu đan, cắn môi, thật sâu nhìn người còn hôn mê ở trên giường.Có thể cùng thiếu gia một chỗ, nhưng chính mình không còn là chính mình …
“Chuyện này rất tàn nhẫn!" Bạch Phong Hoa giờ phút này cũng hiểu được Tiểu Thảo muốn làm gì.Nàng vừa định ngăn cản, cũng đã không còn kịp rồi, Tiểu Thảo mãnh mẽ cầm Yên đan trong tay đưa đến bên miệng, một ngụm nuốt vào.
“Không nên, Tiểu Thảo!" Bạch Phong Hoa nghĩ ngăn cản, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.Tiểu Thảo sau một ngụm nuốt Yêu đan, thống khổ đem thân thể cuộn thành một đoàn.Bạch Phong Hoa vừa sợ vừa tức, Tiểu Thảo làm như vậy, đối chính nàng cùng đối Hiên Viên Vô Ngân mà nói đều rất tàn nhẫn! Nàng có thể ở bên người Hiên Viên Vô Ngân, nhưng nàng đã không còn là chính nàng.Người Hiên Viên Vô Ngân mỗi ngày tưởng niệm lại ở ngay tại chính bên người mình, nhưng lại vĩnh viễn không biết được nàng ở ngay tại chính bên người mình!
“Chính nàng lựa chọn!" Mạc Thanh Tuyệt khẽ dựa vào lại đây, thấp giọng nói, “Ngươi làm cho nàng rời đi như vậy, hai người trọn đời cách xa nhau, hay là làm bạn cả đời."
“Nếu là ta, tình nguyện lựa chọn trọn đời cách xa nhau! Cũng không muốn tình huống như vậy xảy ra, mỗi ngày gặp mặt cũng không biết đối phương chính là người mình tưởng niệm!"Bạch Phong Hoa gầm lên, oán giận nhìn Mạc Thanh Tuyệt.
Mạc Thanh Tuyệt nhìn Bạch Phong Hoa trước mắt lộ ra khuôn mặt tức giận, nháy mắt hoảng hốt.Ánh mắt này, rất quen thuộc, rất quen thuộc …Vì sao, trong lòng có một loại đau thương thật lớn nhanh chóng tràn ngập lan ra, làm cho hắn tim cơ hồ muốn vỡ vụn, sắp không thể hô hấp.Đau quá, cảm giác đau quá, còn có, tràn đầy hối hận.Đây là có chuyện gì?
“Thanh Tuyệt, làm sao vậy? Thực xin lỗi, ta nói có điểm quá đáng." Bạch Phong Hoa nhìn sắc mặt Thanh Tuyệt càng ngày càng tái nhợt, nghĩ lời mình nói mới rồi quá khích, vội vàng xin lỗi.
“Không, Phong Hoa, không phải..." Mạc Thanh Tuyệt vươn tay đè lại ngực mình, khẽ lắc đầu.Trí nhớ hắn cũng chưa hoàn toàn khôi phục, chuyện cùng Bạch Phong Hoa trước kia, hắn cũng không nhớ rõ.Vừa rồi, thần thái cùng ánh mắt Bạch Phong Hoa, gây xúc động mạnh đến chỗ sâu nhất trong trí nhớ.Nhưng cẩn thận nghĩ đến, lại cái gì đều không nhớ nổi.
“Trước nhìn Tiểu Thảo đi." Mạc Thanh Tuyệt đè nén cỗ đau đớn kịch liệt trong lòng, nói khẽ với Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa thế này mới lấy lại tinh thần, chạy nhanh nhìn Tiểu Thảo trên mặt đất, lại kinh ngạc phát hiện Tiểu Thảo không thấy.Trên mặt đất chỉ có một bãi vết máu màu lam trên quần áo Tiểu Thảo, cùng một sinh vật bề ngoài giống Tiểu Điêu. ( chim nhỏ )
“Điêu? ( Chim )" Bạch Phong Hoa ngồi xuống, nhíu mày nhìn Tiểu Điêu mắt đen lúng liếng trừng nàng, lại ngẩng đầu nhìn Mạc Thanh Tuyệt, co rút khóe miệng, “Đây, là Tiểu Thảo?"
“Hẳn vậy." Mạc Thanh Tuyệt tâm tình rốt cuộc bình thản xuống, khẽ gật đầu.
“Chiêm chiếp .." Tiểu Điêu phát ra tiếng kêu, sưu một tiếng nhảy đến trên bả vai Bạch Phong Hoa, vươn móng vuốt nhỏ lướt qua khuôn mặt Bạch Phong Hoa.
“Không phải vậy, Tiểu Thảo …" Bạch Phong Hoa cảm thấy đầu óc muốn động kinh.
“Đây là nguyên nhân nhân loại không dám sử dụng Yên đan." Mạc Thanh Tuyệt tựa vào một bên, trầm giọng nói, "Yêu đan thuộc yêu thú, tất cả sức mạnh của yêu thú đều giấu ở bên trong.Tên Hàm Lượng kia, cho dù trùng hợp có được Yên đan, cũng chỉ dám dùng làm Hỏa Diễm mà thôi."
Bạch Phong Hoa vươn tay bắt lấy Tiểu Điêu đặt đến trước mặt mình, nhíu mày nói: "Tiểu Thảo?"
Tiểu Điên kia dùng sức gật đầu, tiếp theo há miệng ba, phun ra một hơi.Một trận gió lướt qua sườn mặt Bạch Phong Hoa, đánh ở phía sau rèm giường, trực tiếp đem rèm thủng một lỗ to.
Bạch Phong Hoa ngẩn ra, Tiểu Thảo cũng sửng sốt.
“Xem ra, Tiểu Thảo quả thật thừa nhận được một ít sức mạnh." Mạc Thanh Tuyệt giả thích, “Nàng có thể cứu tỉnh Hiên Viên Vô Ngân, đem Tiểu Thảo giao cho hắn, nói Tiểu Điêu này là Tiểu Thảo lưu lại cho hắn, để hắn đối xử tử tế là được."
Tiểu Thảo chiêm chiếp hai tiếng, đầu nhỏ gật gật, sau đó đem tầm mắt nhìn quần áo trên mặt đất.Bạch Phong Hoa hiểu ý, đem quần áo toàn bộ thu vào trong túi Càn Khôn, chuẩn bị mang đi ra ngoài tiêu hủy.
Bạch Phong Hoa đem Tiểu Thảo đặt ở một bên, đem đan dược trong bình sứ cho Hiên Viên Vô Ngân uống xuống.
Rất nhanh, Hiên Viên Vô Ngân từ từ mở hai mắt, khi hắn nhìn thấy người trước mắt, lắp bắp kinh hãi.
“Tiểu Thảo, Tiểu Thảo đâu?" Hiên Viên Vô Ngân phút chốc ngồi dậy, sốt ruột hô tên Tiểu Thảo, “Bạch đại sư, ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Đây, đây là phòng ở của ta, ta như thế nào lại ở chỗ này?" Hiên Viên Vô Ngân bỗng ngồi mạnh dậy, thế cho nên làm ngân châm trên người bị méo, thế này mới cảm giác được đau đớn, hít lãnh khí.Tiểu Thảo ngồi xổm bên giường thấy được, vội vàng nhảy đến bên người Hiên Viên Vô Ngân, chiêm chiếp kêu lên.
“Đây là gì?" Hiên Viên Vô Ngân không đợi Bạch Phong Hoa đáp lời, đã bị vật nhỏ nhảy đến bên người thu hút.Khi hắn vừa nhìn đến cặp mắt ôn nhu kia của Tiểu Điêu, không khỏi thật cẩn thận đem Tiểu Điêu nâng lên.Một cỗ cảm giác quen thuộc dần dần truyền khắp toàn thân.Tò mò quá, làm sao có cảm giác như vậy?
“Các ngươi là bị gia chủ Thượng Quan gia_Thượng Quan Hoành Viễn tập kích.Hắn bắt Tiểu Thảo đi, đánh ngươi hôn mê.Tiểu Thảo dưới sự giúp đỡ của yêu thú của nàng đã muốn chạy đi, nói cùng ngươi không còn khả năng, dặn ngươi bảo trọng thân thể, Tiểu Điêu này là nàng lưu lại cho nàng, dặn ngươi đối xử tử tế với nó." Mạc Thanh Tuyệt thản nhiên nói.
Bạch Phong Hoa lại trầm mặc, nhìn ánh mắt thỏa mãn kia của Tiểu Điêu cùng vẻ mặt Hiên Viên Vô Ngân thương tâm, không khỏi nhíu mày.
“Tiểu Thảo , lưu lại nó, nói những lời này sao?" Hiên Viên Vô Ngân thương tâm không thôi, thống khổ hỏi:"Nàng làm sao có thể chính mình rời đi? Lưu ta một người? Rõ ràng đã nói, muốn cùng nhau bạch đầu giai lão."
“Chiêm chiếp .." Tiểu Điệp sốt ruột kên lên, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay Hiên Viên Vô Ngân.
“Bạch đại sự, là ngươi, là ngươi cứu tỉnh ta sao?" Hiên Viên Vô Ngân cúi đầu nhìn người đầy ngân châm hỏi.
Bạch Phong Hoa trầm mặc, nhìn Tiểu Điêu, ánh mắt thâm trầm.
“Là Phong Hoa cứu ngươi.Ngươi không nên cô phụ tâm ý Tiểu Thảo, hảo hảo sống sót đi. Có vật nhỏ này cùng ngươi, ngươi hảo hảo đối xử tử tế với nó, ta nghĩ kia cũng là tâm nguyện của Tiểu Thảo." Mạc Thanh Tuyệt nhìn Bạch Phong Hoa trầm mặc không nói, biết trong lòng nàng chịu khổ sở, tay giữ chặt Bạch Phong Hoa nói, “Phong Hoa, chúng ta đi thôi, để Hiên Viên Vô Ngân một mình suy nghĩ."
Bạch Phong Hoa lại giãy khỏi tay Thanh Tuyệt, mắt nâng lên sáng quắc nhìn Hiên Viên Vô Ngân.
Tiểu Điên tim phút chốc nhảy dựng lên.
“Hiên Viên Vô Ngân, Tiểu Điêu trong tay ngươi kỳ thật chính là Tiểu Thảo!" Bạch Phong Hoa nhất ngữ kinh người, không để ý ánh mắt kinh ngạc của Mạc Thanh Tuyệt cùng Tiểu Điêu, tiếp tục nói, “Tiểu Thảo bị tra tấn không thành hình người lại còn lo lắng cho ngươi, cầu ta tới cứu ngươi.Nàng bản thân bị trọng thương, hơn nữa thân phận Ma tộc, cho dù may mắn sống sót, cũng không có biện pháp cùng ngươi một chỗ.Nhưng nàng lại quá yêu ngươi, cho nên đã nghĩ dùng hình thái này cùng ngươi cả đời."
“Cái gì?" Hiên Viên Vô Ngân chấn động, cúi đầu nhìn Tiểu Điêu trong lòng bàn tay, nhìn đến khóe mắt vật nhỏ ướt át, “Tiểu Thảo, ngươi thật là Tiểu Thảo?"
“Phong Hoa, nàng …?" Mạc Thanh Tuyệt kinh ngạc, không rõ Phong Hoa vì sao làm như vậy.Sự tình nói trắng ra, có kết quả tốt gì sao?
“Hiên Viên Vô Ngân, nếu ngươi không sâu đậm, ngươi hiện tại có thể đem Tiểu Điêu trong tay ngươi vứt bỏ." Bạch Phong Hoa giọng nói lạnh lùng, “Tiểu Thảo tâm nguyên rất đơn giản, chính là ở bên cạnh ngươi, cảm thụ hỉ nộ ái ố của ngươi.Nàng không nghĩ liên lụy đến ngươi, ngươi tương lai là gia chủ Hiên Viên gia,không có khả năng mạo hiểm chống đối một thiên hạ to lớn đi thú một cái Ma tộc."
“Tiểu Thảo, Tiểu Thảo, nàng như thế nào ngu như vậy, nàng như thế nào …" Hiên Viên Vô Ngân nhìn Tiểu Điêu trong lòng bàn tay đã chảy nước mắt, trong lòng đau đến tột đỉnh, ánh mắt lại chua xót không thôi.
“Hiện tại sự tình chân tướng ngươi đã biết, là hảo hảo đối xử nàng, hay là chê nàng, chính ngươi lựa chọn đi." Bạch Phong Hoa dứt lời lập tức quay đầu nhìn vẻ mặt Mạc Thanh Tuyệt kinh ngạc thản nhiên nói, “Chúng ta đi thôi." Bạch Phong Hoa cố ý nói như vậy, trên thực tế nàng đã biết kết quả.Nhìn Hiên Viên Vô Ngân chảy nước mắt, nàng cũng đã biết kết quả.
Bạch Phong Hoa kéo Mạc Thanh Tuyệt muốn ly khai, Hiên Viên Vô Ngân vội vàng ra tiếng: “Đợi chút!"
“Còn có việc?" Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn Hiên Viên Vô Ngân.
“Cám ơn ngươi, Bạch đại sư.Trải qua chuyện Tiểu Thảo, ta mới biết được, cái gì thiên hạ, cái gì quyền thế, đầu là hư không." Hiên Viên Vô Ngân nói xong, cúi đầu nhìn Tiểu Điêu trong lòng bàn tay, ánh mắt biến ôn nhu, “Ngày sau, có Tiểu Thảo ở cạnh là đủ rồi.Cho dù Tiểu Thảo là cái hình dạng gì, với ta mà nói, nàng chính là nàng, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Bạch Phong Hoa nở nụ cười, không tiếng động cười rộ lên.Mà Mạc Thanh Tuyệt còn lại lăng lăng nhìn Hiên Viên Vô Ngân trương ra khuôn mặt tươi cười ôn nhu, hắn không rõ, vì sao Hiên Viên Vô Ngân có thể cười thỏa mãn như vậy, hạnh phúc như vậy.Rõ ràng người yêu thương nhất đã biến thành như vậy.
“Hiên Viên Vô Ngân, chúc ngươi cùng Tiểu Thảo hạnh phúc." Bạch Phong Hoa tự đáy lòng chúc phúc, trong lòng một cỗ ấm áp dần dần khuếch tán, tràn đến tận trái tim.
“Cám ơn." Hiên Viên Vô Ngân mỉm cười gật gật đầu, nâng Tiểu Thảo đến bên mặt, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Chiêm chiếp." Tiểu Thảo cũng hướng Bạch Phong Hoa vung móng vuốt, ánh mắt sớm đã không còn kinh ngạc cùng bối rồi như vừa rồi, có chỉ là cảm kích cùng thỏa mãn.
Mạc Thanh Tuyệt nhìn một màn trước mắt này, chỉ cảm thấy hình ảnh như vậy duy mỹ, như vậy hài hòa.
“Đi thôi." Bạch Phong Hoa kéo Mạc Thanh Tuyệt, “Để không gian lại cho bọn họ!"
Mạc Thanh Tuyệt hồi phục lại tinh thần, khẽ gật gật đầu, ôm thắt lưng Bạch Phong Hoa, nháy mắt biến mất ở tại chỗ.
Khi Bạch Phong Hoa lại mở mắt, phát hiện bọn họ đi tới ngoài thành Hiên Viên gia mà thôi.
“Làm sao vậy?" Bạch Phong Hoa nhìn sắc mặt Mạc Thanh Tuyệt có chút không thích hợp, lo lắng hỏi.
“Phong Hoa, nàng thật sự cảm thấy bọn họ có thể như vậy được sao?" Mạc Thanh Tuyệt rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
“Đó là đương nhiên.Tâm ý đối phương đều biết, đều quý trọng, mới là tốt nhất." Bạch Phong Hoa gật đầu.
“Song, có đôi khi lời nói dối mang thiện ý không phải tốt sao?" Mạc Thanh Tuyệt chần chờ nói, “Nếu …"
“Ngừng! Dừng!" Bạch Phong Hoa lập tức lên tiếng đãnh gẫy lời Thanh Tuyệt nói, “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta trước cho ngươi nghe chuyện xưa, nghe xong ngươi liền hiểu được."
Mạc Thanh Tuyệt sửng sốt, tiếp theo gật gật đầu, ý bảo Bạch Phong Hoa giảng giải.
“Có một đôi yêu nhau rất sâu đậm, có một ngày, nam tử mắc bệnh nan y không thể chữa khỏi không lâu nữa sẽ rời nhân gian.Cho nên lừa gạt chính người mình yêu nói hắn đã yêu nữ nhân khác, cùng với người mình yêu tách ra không gặp lại nữa." Bạch Phong Hoa chậm rãi nói.
“Hẳn là như vậy a.Để cho nữ tử quên chính mình, đi tìm hạnh phúc khác.Bởi vì nam nhân sẽ chết đi a.Không thể lưu lại cho nàng trí nhớ thống khổ cùng tiếc nuối a." Mạc Thanh Tuyệt nói.
“Hừ!" Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng, “Tự cho mình là đúng! Đây là cái ngươi gọi là lời nói dối thiện ý! Ngươi thật sự nghĩ nam nhân làm như vậy về sau nữ nhân sẽ quên hắn, sau sẽ đi tìm người yêu khác,sống bạch đầu giai lão sao?"
“Chẳng lẽ không phải?" Mạc Thanh Tuyệt chần chờ hỏi.
“Kết cục chuyện xưa là, nữ nhân so với nam nhân kia chết trước, hơn nữa là mang theo đau thương nồng đậm.Nàng thương tâm mà chết, u buồn mà chết.Yêu khắc sâu như vậy, làm sao có thể nói thay lòng đổi dạ liền thay lòng đổi dạ? Làm sao có thể nói tùy tiện đi tìm người khác là tìm được? Đương nhiên, nam nhân kia thương tâm hối hận, nhưng hết thảy đều đã muộn màng." Bạch Phong Hoa nói đến chỗ này, giọng nói đã lạnh như băng, “Nếu là ta, ta không cần cái gọi là nói dối thiện ý.Yêu không nên giấu diếm, cho dù là cái gọi là thiện ý.Hai người, có khó khăn gì, đều hẳn nên đồng thời đối mặt.Mặc kệ cuối cùng sẽ thế nào."
Mạc Thanh Tuyệt sửng sốt, nhìn ánh mắt Bạch Phong Hoa kiên định, trong lòng bị xúc động.Mà trong óc chỗ sâu nhất, có gì đó thức tỉnh.Đau, đau đớn dần dần lan tràn toàn thân.
“Thanh Tuyệt!" Bạch Phong Hoa nhìn sắc mặt Mạc Thanh Tuyệt không đúng, hoảng sợ bước lên phía trước đỡ hắn, “Ngươi không sao chứ, làm sao vậy? Gần đây ngươi thường xuyên xuất hiện tình huống như vậy." Bạch Phong Hoa đè mạch Thanh Tuyệt, kỳ quái, thân thể cũng không có gì dị thường.
“Ta không sao." Mạc Thanh Tuyệt ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa, nở một nụ cười tươi ôn nhu, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, dịu dàng nói, “Phong Hoa, ta sẽ không giấu diếm nàng cái gì.Nàng nói rất đúng, yêu không nên giấu diếm, cho dù cái gọi là giấu diếm thiện ý.Có chuyện gì, về sau chúng ta cùng nhau đối mặt .."
Bạch Phong Hoa thoáng chốc đỏ bừng mặt, thần sắc cũng cực mất tự nhiên.Mạc Thanh Tuyệt, đây là lần đầu tiên ngay trước mặt nàng nói những lời này.Là thông báo sao? Lần đầu tiên trực tiếp thông báo như vậy?
“Ta đến từ Vị Diện khác, ta không thuộc nơi này.Ta tới nơi này, là vì tìm kiếm nàng." Mạc Thanh Tuyệt giọng nói bỗng nhiên trở nên sâu kín, có chút phiền muộn, “Thời gian lâu lắm lâu lắm, trí nhớ, ta chính mình đều quên mất.Khi ta đầu tiên nhìn đến nàng, ta chỉ là bị ánh mắt linh động kia của nàng làm xúc động, cũng không có phát giác nàng chính là người ta tìm kiếm.Thời gian lâu như vậy, ta mới xác định, nàng chính là người ta muốn tìm."
“Ta? Chính là người muốn tìm?" Bạch Phong Hoa lăng lăng nhìn Thanh Tuyệt, lời này, rốt cuộc là ý gì? Thân phận Thanh Tuyệt là cái gì?
“Ta sẽ nhớ lại, mà nàng, cũng nhất định sẽ nhớ hết thảy.Ta chờ đến ngày đó." Mạc Thanh Tuyệt buồn rầu nhìn Bạch Phong Hoa, nhẹ giọng an ủi: “Hiện tại không nên suy nghĩ, sẽ chỉ làm chính mình phiền muộn mà thôi.Ngày đó nên đến tự nhiên sẽ đến.Nhắm mắt lại, cái gì đều không cần suy nghĩ." Mạc Thanh Tuyệt nhẹ nhàng đem Bạch Phong Hoa ôm vào trong lòng.
Ôm ấp ấm áp, thực an tâm, thực an tâm.Bạch Phong Hoa nhắm mắt lại, trong lòng một mảnh yên bình.Vì sao có một cỗ cảm giác, cái ôm này thực ấm áp?
Bỗng nhiên, Mạc Thanh Tuyệt biến sắc, ôm chặt Bạch Phong Hoa.Bạch Phong Hoa rõ ràng cảm giác được Thanh Tuyệt thân mình cứng đờ lại.Còn chưa kịp mở miệng hỏi làm sao, liền cảm giác được một trận choáng váng.Đợi lấy lại tinh thần, phát hiện cảnh vật chung quanh bất đồng.Nơi này, hình như có chút quen thuộc.
Là Mất Mát Chi Sâm! Đúng là vách nơi đen lúc trước nàng cùng Đông Phương Lưu Phong giao chiến.Bọn họ làm sao có thể xuất hiện ở trong này? Mạc Thanh Tuyệt di chuyển đến đây sao?
“Thanh Tuyệt, chúng ta …" Bạch Phong Hoa lên tiếng hỏi.
Mạc Thanh Tuyệt liền trầm giọng đánh gẫy, “Không phải ta.Là thủ giới giả, hắn phát hiện chúng ta.Là hắn mạnh mẽ đem chúng ta chuyển đến nơi này."
“Nhân loại không biết phá hư trật tự kết cục chỉ có một, thì phải là gạt bỏ." Ngay sau đó, thủ giới giả giọng nói không chút cảm xúc đột ngột rơi vào trong lỗ tai bọn họ.
Bạch Phong Hoa trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, nhìn đến thủ giới giả không tiếng động phiêu phủ ở trên đầu bọn họ.
“Ta sớm nói, ta vô tình phá hư cái ngươi gọi là trật tự, ta tìm được người tức khắc rời đi." Mạc Thanh Tuyệt hừ lạnh nói.
“Người ngươi muốn tìm đã tìm được, nhưng nàng cũng là người phá hư trật tự, cho nên nhất định phải gạt bỏ." Thủ giới giả đại kiếm trong tay chỉ Bạch Phong Hoa, lạnh như băng nói: “Ngươi vì sao bức chúng ta, ta chưa bao giờ phá hư cái ngươi gọi là trật tự." Bạch Phong Hoa tự nhiên biết thủ giới gia trước mắt có chỗ đáng sợ, nhưng nàng không hề lui bước.
“Ngươi tồn tại, chính là phá hủy trật tự." Thủ giới giả giọng nói lạnh lùng nói ra một câu này, không hề vô nghĩa nữa, trực tiếp một kiếm đánh xuống.Mạc Thanh Tuyệt hừ lạnh một tiếng, sáo ngọc bên hông hạ xuống, nhẹ thay nhoáng lên một cái, sáo ngọc tức khắc khôi phục biến thành ngọc luân, đón nhận đại kiếm của thủ giới giả.
Tiếng vang thật lớn, vang vọng toàn bộ Mất Mát Chi Sâm.Bạch Phong Hoa lo lắng nhìn bóng dáng Mạc Thân Tuyệt, trong lòng lại nghi hoặc.Thủ giới giả trong lời nói là có ý gì? Chính mình tồn tại liền phá hư trật tự? Bởi vì linh hồn của nàng là dị giới xuyên qua mà đến sao? Sẽ là như vậy sao?
“Bởi vì hồn phách ta đến từ thế giới khác sao?" Bạch Phong Hoa nhìn thủ giới giả, quát lạnh.
“Cùng hồn phách ngươi không quan hệ.Nguyên khí trong cơ thể ngươi, căn bản không thuộc thế giới này, phải gạt bỏ!" Thủ giới giả thoát khỏi công kích của Mạc Thanh Tuyệt, cái mũi phun khí lạnh, trả lời Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa mở to mắt, quả nhiên vẫn là thân thể này có vấn đề sao?
“Thủ giới giả không nên ép ta động thủ." Mạc Thanh Tuyệt phiêu phù giữa không trung, thần sắc lạnh lùng, “Ngươi hẳn là biết.Ta không có xuất toàn lực."
“Cho dù như thế nào, ta cũng muốn thủ vững chức trách của ta!" Thủ giới giả vung cự kiếm trong tay, bổ về phía Mạc Thanh Tuyệt.
“Muốn chết!" Mạc Thanh Tuyệt hừ lạnh môt tiếng, hào quang ngọc luân trong tay hiện ra.Hắn cũng không nghĩ muốn phá hư cân bằng thế giới này, thế giới này tồn vong vốn cùng hắn không có bất cứ quan hệ gì, nhưng là vì người Phong Hoa để ý sống trên thế giới này, cho nên hắn khống chế sức mạnh của chính mình.Nay thủ giới giả cứ cổ hủ cố chấp như vậy, nên cho hắn chút giáo huấn.
“Đợi chút!" Bỗng nhiên, Ly yên theo trong cơ thể Bạch Phong Hoa vọt ra, giống như lấy dũng khí lớn, bay đến giữa không trung, lớn tiếng kêu lên, “Đại nhân, thỉnh ngài đợi chút.Ta có chuyện muốn nói!"
“Tiểu Hỏa?" Thủ giới giả thấy rõ Hỏa diễm đến gần hắn cùng Mạc Thanh Tuyệt, nghi hoặc nhíu mày, tiếp theo lớn tiếng nghiêm khắc quát, “Ngươi thật to gan, không canh giữ ở Tử Vong Chi Hải, chạy đến nơi này làm cái gì? Ta lập tức khiến cho ngươi hóa thành tro tàn!"
Ly Yên lạnh run, đối mặt với thủ giới giả cường đại đáng sợ, nàng là từ trong lòng mà kính sợ.Đây cũng là nguyên nhân lần trước Mạc Thanh Tuyệt chống lại thủ giới giả nàng không có xuất hiện, thủ giới giả có thể tùy ý đem nàng hoàn toàn gạt bỏ.Nàng tử Tử Vong Chi Hải đi theo Tiểu Mộc chạy tới nơi này, cũng là gánh nhận phiêu lưu thật lớn.
Tiểu Mộc đằng sau khẩn trương an nguy Ly Yên, cũng theo trong cơ thể Bạch Phong Hoa chạy đi ra đến bên cạnh Ly Yên, Khốc Khốc đương nhiên cũng bay lại đây.Khốc Khốc tuy rằng thực không thích Ly Yên, nhưng nếu Ly Yên biến mất hắn cũng không dễ chịu.Ngũ Hành Chi Hỏa, thiếu một cái, đều không thể!
“Đại nhân, thỉnh ngài hãy nghe ta nói a!" Ly Yên sốt ruột nói, “Hiện tại quan trọng nhất không phải ngài đối phó người trước mắt, mà là Ma tộc a! Ngàn năm đã quan, phong ấn đại môn Ma giới đã buông lỏng.Đã có Ma tộc xâm nhập lại đây, Ma hóa một số nhân loại."
“Cái gì?" Thủ giới giả giọng nói giống như sét đánh ầm ầm vang lên, vừa sợ vừa giận.
“Đây là sự thật, đại nhân.Chúng ta luôn luôn truy tra chuyện này.Mà hai vị ngài muốn gạt bỏ, luôn luôn nghĩ biện pháp đối kháng Ma tộc a." Ly Yên vội vàng nói.
Thủ giới giả sắc mặt âm tình bất định, phẫn nộ quát: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, kể lại toàn bộ."
“Dạ!"Ly Yên vội vàng đem sự tình trước sau kể lại, theo Đông Phương Lưu Phong đến chuyện Thượng Quan Hoành Viễn nói hết.
Mạc Thanh Tuyệt cùng Bạch Phong Hoa đều trầm mặc nhìn sắc mặt thủ giới giả càng ngày càng ngưng trọng, hắn mày nhăn mặt nhúm, không biết suy nghĩ cái gì.
“Lần trước ta đi xem xét phát hiện phong ấn đại môn Ma giới có hiện tượng lỏng …" Thật lâu sau thủ giới giả mới chậm rãi lên tiếng, giọng điệu cư nhiên bất đắc dĩ không dễ phát hiện.Tiếp theo vung đại kiếm trong tay, mạnh mẽ chỉ Bạch Phong Hoa đứng ở vách núi đen.
Mạc Thanh Tuyệt cả kinh, vội vàng lắc mình chắn trước mặt Bạch Phong Hoa.Có điều, cũng không có nghênh đón công kích của thủ giới giả.
“Nhân loại, chúng ta đến làm một cuộc giao dịch."
Thủ giới giả giọng nói nặng nề ầm ầm vang lên.
Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt đều sửng sốt, thủ giới giả thái độ bỗng chuyển biến làm cho bọn họ không thể thích ứng.Lập tức, hai người hiểu được, thủ giới giả, chỉ sợ không thể chính mình đối kháng Ma tộc xâm nhập.Thủ giới giả đương nhiên cũng phát hiện thần thái hai người, trong lòng thầm hận.Nếu không phải năm ấy bị cái nhân loại ấy làm bị thương nặng còn chưa khôi phục lại sức mạnh, chính mình cần gì nhờ đến sức mạnh nhân loại đến đối kháng Ma tộc? Cái nhân loại chết tiệt kia, chính mình về sau thương nặng, lại nhớ tới Vị Diện trước.Nghĩ báo thì cũng không có cơ hội!
“Ngươi, hiện tại có thần khí đứng đầu_Trường Không kiếm, mà các thần khí khác cũng đều chung quanh ngươi.Nếu ngươi dẫn dắt người của ngươi, sử dụng thần khí giúp ta đối kháng Ma tộc, lại phong ấn đại môn Ma giới, như vậy ta lập tức một mặt khai đao, không tiến hành xử phạt ngươi cùng gia nhân (người nhà) ngươi." Thủ giới giả ánh mắt dừng ở trên thân Trường Không kiếm bên hông Bạch Phong Hoa.
“Người nhà của ta?" Bạch Phong Hoa nhíu mày, thủ giới giả nói lời này có nghĩa gì?
“Ngươi không biết sao? Ngươi là hận duệ nhân loại." Thủ giới giả nói đến chỗ này, giọng nói trở nên nghiêm túc, “Hậu duệ nhân loại phá hư trật tự, theo Vị Diện trước đi xuống.Các ngươi trốn tốt lắm, nhưng hôm nay bị ta phát hiện, ta tất nhiên sẽ gạt bỏ."
Bạch Phong Hoa hoàn toàn sửng sốt.Hậu duệ? Vị Diện trước đến? Chẳng lẽ! Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy không phải người Vị Diện này? Chẳng lẽ bọn họ là người Vị Diện khác đến? Cho nên chính mình trong cơ thể mới có nguyên khí không thuộc thế giới này? Thật muốn lập tức hỏi phụ mẫu rốt cuộc chuyện gì xảy ra!
“Có điều ngươi vừa rồi nói, giúp ngươi chống lại Ma tộc, lại phong ấn đại môn Ma giới liền xóa bỏ." Mạc Thanh Tuyệt lạnh lùng lên tiếng.
“Không sai, đó là sau khi các ngươi thành công đánh lui Ma tộc." Thủ giới giả trầm giọng nói tiếp, tiếp theo cúi đầu nhìn Bạch Phong Hoa, giọng điệu khinh thường, “Bất quá, nhân loại, ngươi thật sự quá yếu.Đến lúc đó căn bản không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của Trường Không kiếm, không thể phát huy toàn bộ sức mạnh thần khí tập trung cùng một chỗ."
Bạch Phong Hoa cắn môi, khẩu khí khinh miệt như vậy, lời nói khinh thường, không cam lòng, rất không cam lòng! Có điều, đối phương lại đều nói lời nói thật.Quá yếu, chính mình thật sự quá yếu.Ở trước mặt thủ giới giả không chịu nổi một kích, cùng Đông Phương Lưu Phong giao chiến cũng rất miễn cưỡng.Cho dù nghĩ giúp thủ giới giả đối kháng Ma tộc, đến lúc đó dựa vào thực lực chính mình như vậy, có thể làm cái gì?
“Cho nên, nhân loại! Ngươi phải mau chóng tăng lên thực lực của ngươi." Thủ giới giả thanh âm ầm ầm nổ tung bên tai Bạch Phong Hoa, “Đi U Linh ảo cảnh của ta, mau chóng tăng lên thực lực của chính ngươi."
Bạch Phong Hoa ngẩn ra, U Linh ảo cảnh?
“Là không gian thủ giới giả tu luyện." Mạc Thanh Tuyệt nhẹ giọng ở bên tai Phong Hoa nói, “Nàng đi đi, chính mình cẩn thận.Bên ngoài hết thảy có ta, không cần lo lắng.Đây là cơ hội tốt để nàng tăng thực lực."
Bạch Phong Hoa quay đầu, chống lại con ngươi trong suốt của Mạc Thanh Tuyệt, dùng sức gật gật đầu, trong lòng cái ý niệm kia giờ phút này vô cùng kiên định.Nhất định phải biến cường, cường đến có thể bảo hộ người mình để ý!
“Như vậy, đi thôi!" Thủ giới giả thu hồi đại kiếm, lấy tay ở giữa hư không họa xuất ra một vòng tròn, một cái lốc xoáy màu đen lập tức xuất hiện ở trước mặt Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa nhìn Mạc Thanh Tuyệt, gật gật đầu, dứt khoát nhấc chân bước vào giữa lốc xoáy màu đen, cứ như vậy biến mất.
Ngay sau đó, lốc xoáy cũng biến mất ở giữa không trung.
Thủ giới giả lạnh lùng nhìn Mạc Thanh Tuyệt, trầm giọng nói: “Hy vọng ngươi cũng tuân thủ lời ngươi hứa, đợi Ma tộc thối lui, mang theo người ngươi tìm được, rời thế giới này."
“Ta sẽ.Đa tạ ngươi." Mạc Thanh Tuyệt thản nhiên nói lời cảm tạ.
“Ngươi không cần nói lời cảm tạ." Thủ giới giả trong lòng một trận khó chịu. Hắn làm sao không biết, nam nhân này thủy chung không có sử dụng toàn lực, hắn tất nhiên cố kỵ gì đó mới có thể như vậy.Nhân loại cường đại như vậy, đi vào thế giới này rốt cuộc muốn làm cái gì? Thật sự chính là tìm người sao?
“Đợi nàng tăng thực lực lên, ta sẽ thả nàng đi ra ngoài." Thủ giới giả nói một câu, tiếp theo vẫy tay, đem kết giới toàn bộ mất mát chi sâm xóa.Ngay sau đó, thân hình của hắn cứ như vậy biến mất ở giữa không trung.
“Hô ..Rốt cuộc đi rồi." Ly Yên bị dọa thở một hơi thật dài.
“Ngươi như thế nào gặp phải tên đáng sợ như vậy a?" Khốc Khốc trong lòng còn sợ hãi, thủ giới giả uy áp làm cho hắn đều cảm giác rất khó chịu.
“Thời điểm ta một mình lang thang đi tìm Tiểu Mộc, bị hắn phát hiện, sau đó hắn lệnh ra canh giữ ở Tử Vong Chi Hải, để người hai đại lục không thể dễ dàng lui tới." Ly Yên giải thích.
"Thì ra là thế." Khốc Khốc nói.
"Tốt lắm, chúng ta đi thôi. Phong Hoa hiện không có đây, còn có rất nhiều chuyện cần xử lý." Mạc Thanh Tuyệt tiếp đón tam đoàn hỏa diễm giữa không trung.Tam đoàn hỏa diễm chớp động, theo thứ tự chui vào trong cơ thể Mạc Thanh Tuyệt.
Ngay sau đó, bóng dáng Mạc Thanh Tuyệt cũng biến mất ở tại chỗ, đi phủ đệ Thượng Quan gia.
Giờ phút này, Vô Song vô cùng lo lắng, hắn vốn ở Ấn Thiên kính trông được đến Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt đem Tiểu Thảo cứu ra, nhìn đến chuyện giữa Hiên Viên Vô Ngân cùng Tiểu Thảo.Hắn vì Tiểu Bạch trong lòng đều cao hứng, sự tình có thể giải quyết viễn mãn như vậy.Nhưng không nghĩ tới hai người sau khi ra khỏi thành không lâu, trong gương cái gì cũng nhìn không tới.Ngay tại thời điểm Vô Song từ trên ghế nhảy xuống lo lắng vạn phần, Mạc Thanh Tuyệt bỗng nhiên xuất hiện ở ngay tại trước mặt hắn.
Vô Song sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Mạc Thanh Tuyệt, lại quay đầu nhìn hai bên người Mạc Thanh Tuyệt.Không có! Bạch Phong Hoa không thấy! Vô Song chuyển tới phía sau Mạc Thanh Tuyệt, vẫn không có nhìn thấy Bạch Phong Hoa, thế này mới sốt ruột.Một phen kéo góc ám Mạc Thanh Tuyệt, vội vàng hỏi:" Người, người đâu?"
"Vô Song ngoan, Bạch tỷ tỷ ngươi hiện tại ở một chỗ tu luyện, đợi nàng tu hành xong tự nhiên sẽ trở lại. Mạc Thanh Tuyệt vuốt Vô Song đầu an ủi,"Ngươi nhưng đừng quên nàng nói a, muốn ngươi ngoan ngoãn nghe lời."
"Thật sự?" Vô Song cắn cắn môi, trừng to mắt nhìn Mạc Thanh Tuyệt.
Mạc Thanh Tuyệt gật đầu: "Phong Hoa nhưng cố ý dặn dò, nếu nàng trở về biết ngươi không ngoan, sẽ không để ý đến ngươi.Nhưng nếu ngươi ngoan ngoãn, khi trở lại sẽ thưởng cho ngươi."
Vô Song vốn vừa nghe câu trước, bĩu môi, lại nghe được Mạc Thanh Tuyệt nói câu kế tiếp, chớp chớp mắt, thật mạnh gật gật đầu.
Tiểu Bạch ở một bên phe phẩy cái đuôi, cái mũi phun lãnh khí, khinh bỉ nhìn Mạc Thanh Tuyệt. Trong lòng thầm nghĩ người này đại hỗn đản, chỉ biết lừa gạt tiểu hài tử.
Mà giữa phòng ngủ Thượng Quan Hoành Viễn, Thượng Quan Hoành Viễn nhìn cảnh tượng trong gương đồng dạng thực giật mình.
“Ma Ảnh đại nhân, cái nữ nhân kia, như thế nào không thấy?" Thượng Quan Hoành Viễn bên này gặp được tình huống tương tự giống Vô Song gặp được, cũng là lúc Mạc Thanh Tuyệt cùng Bạch Phong Hoa rời Hiên Viên gia, liền nhìn không tới.
“Không cần phải xen vào.Chúng ta y theo kế hoạch làm việc." Ma Ảnh giọng nói xót xa xót xa vang lên.Bạch Phong Hoa người này, quả thật rất nguy hiểm.Chẳng qua, Ma Yểm bên kia có nói, nữ nhân này giao cho bọn hắn đối phó.Như vậy chính mình chỉ cần hảo hảo làm chuyện bên này là được.Đến lúc đó, đại môn Ma giới mở cưa, hết thảy đều đã trở thành kết cục đã định.
“Dạ, Ma Ảnh đại nhân," Thượng Quan Hoành Viễn đáp lời,"Người thay thế tiện tỳ Tiểu Thảo kia đã thành công Ma hóa, nhốt ở đó."
“Tốt lắm, dựa theo kế hoạch của ngươi làm việc đi." Ma Ảnh nói xong câu đó lập tức không có tiếng động nữa.
Thượng Quan Hoành Viễn nhìn Ma Ngột kính trên bàn, giữa con ngươi hiện chút ánh sáng.Rất nhanh, rất nhanh, là có thể thực hiện nguyện vọng của chính mình.Tâm nguyện nhiều năm, rốt cuộc có biện pháp thực hiện, nghĩ đến đây, Thượng Quan Hoành Viễn liền kích động vạn phần.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Thanh Tuyệt đem tình huống nói cho mọi người. Mọi người sắc mặt khác nhau, có lo lắng, có vui sướng.Lại duy độc không có ý ngoài ý muốn, bọn họ tựa đã có thói quen bất khả tư nghị chuyện tình phát sinh ở trên người Bạch Phong Hoa.
“Như vậy, chúng ta cần phải làm là đề phòng Thượng Quan Hoành Viễn, sau đó chờ Bạch Phong Hoa trở về?" Hoàng Phủ Trác hơi hơi nhíu mi, "Thần khí, hiện tại rốt cuộc còn thiếu cái gì?"
“Tràng Hận chủy thủ, cùng Liễu Nguyệt tiên." Mạc Thanh Tuyệt trầm giọng nói, “Trên người Phong Hoa có Thiên Dược Đỉnh cùng Trường Không kiếm cùng một bộ phận Chuyển Sinh thạch."
Mạc Thanh Tuyệt lời này nói ra làm cho Hoàng Phủ Trác cùng Mộ Dung Âm Sinh lắp bắp kinh hãi.Không nghĩ tới thần khi đã thu thập không ít mà đều tập trung đến bên người Bạch Phong Hoa.
“Kế tiếp xem Thượng Quan Hoành Viễn muốn làm gì ." Mạc Thanh Tuyệt cười lạnh,"Hai kiện thần khí này, rất nhanh sẽ xuất thế."
Mọi người trầm mặc, đều tự suy nghĩ.
Ba ngày sau, Thượng Quan Hoành Viễn thanh thế lớn cử hành đại hội diệt Ma, sau đem nữ tử Ma hóa giết chết, bắt đầu cùng mọi người thương thảo đại kế đối kháng Ma tộc.Mà không ít người ý kiến thành lập Minh hội đối kháng Ma tộc, lại để của Thượng Quan Hoành Viễn làm Minh chủ.Dù sao cũng là hắn bắt Ma tộc, hơn nữa đối Ma tộc so với các thế gia khác đều có nghiên cứu.Lần trước dược thủy tạo thành thương tổn cho Ma tộc, có thể nói làm cho ký ức người hãy còn mới mẻ.Mặc dù đoàn người Hoàng Phủ Thành không thực nguyện ý, nhưng cũng không có cách nào, đề cử Thượng Quan Hoành Viễn trở thành Minh chỉ hội diệt Ma.
Đoàn người Mạc Thanh Tuyệt mắt lạnh nhìn.Bạch Phong Hoa mất tích, cố nhiên khiến người chú ý.Dù sao nàng hiện tại có thần khí Trường Không kiếm, là trợ lực giúp đối kháng Ma tộc.Mạc Thanh Tuyệt chính là nhẹ nhàng bang quơ một câu Bạch Phong Hoa đang bế quan, vì tăng thực lực đối kháng Ma tộc.Hơn nữa, đoàn người Hoàng Phủ Trác khẳng định, ai cũng không dám nói cái gì.
Thượng Quan Hoành Viễn một phen phát biểu dong dạc lý do thoái thác, nhưng không có người đề cập nửa câu đến Đông Phương Lưu Phong.Đông Phương Lưu Phong là trung tâm lực lượng của Đông Phương gia, cũng không có xuất hiện.Mọi người lúc chú ý đều đặt ở trên Ma tộc cùng các thần khí, hiển nhiên không có người chú ý đến Đông Phương Lưu Phong.
Lúc này, Đông Phương Lưu Phong đang ngồi dưới một gốc đại thụ ở Mất mát Chi Sâm, thờ ơ dựa vào đại thụ.
Tác giả :
Vô Ý Bảo Bảo