Thịnh Thế Phong Hoa
Quyển 2 - Chương 46: Cảm giác đau lòng
“Hắn, kéo ta.Tiểu Bạch, liền, đánh hắn." Vô Song nói chuyện lại không mạch lạc.Hơn nữa ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn trong lòng càng sốt ruột.
Tiểu Bạch? Bạch Phong Hoa hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Hồ Ly bạc đang che chở Vô Song.Hồ Ly bạc cũng trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa, ánh mắt không coi là hiền lành.
Tiểu Bạch, Hồ Ly bạch tên này, như thế nào có chút quái dị.Giống như kêu chính mình.Mà ý Vô Song ý nói là cái nam tử trẻ tuổi kia kéo hắn, cho nên Tiểu Bạch mới đả thương người? Nam tử kia vì sao kéo Vô Song?
Bạch Phong Hoa xoay người nhìn nam tử trẻ tuổi cầm đầu, ánh mắt nghiêm túc, cẩn thận đánh giá nam tử.Dung mạo coi như qua, cánh tay đã bị thương, hiện tại băng bó tốt lắm.Mi gian có một cỗ háo sắc làm cho Bạch Phong Hoa thực không xem vừa mắt.Nam tử kia chống lại ánh mắt sắc bén của Bạch Phong Hoa, có chút chột dạ tránh né.
Nam tử trẻ tuổi kia lớn tiếng kêu: “Bạch đại sư, tuy ngươi là khách Hoàng Phủ gia chúng ta, nhưng ngươi cũng không thể làm việc thiên vị a.Là cái đứa nhỏ kia xui khiến yêu thú đả thương người, cho dù nháo đến nơi gia chủ đại nhân, gia chủ đại nhân cũng có thể chủ trì công đạo."
Hừ! Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng, nam tử trẻ tuổi này nguyên lai là người Hoàng Phủ gia sao? Nghĩ đến lôi Hoàng Phủ Thành ra chính mình sẽ kiêng kỵ sao? Thật sự buồn cười!!!
“Đúng vậy, yêu thú cư nhiên vô duyên vô cớ đả thương người, thật sự là đáng giận!"
“Yêu thú chính là động vật nguy hiểm!!!"
“Đúng, giết yêu thú kia!"
Tiếng kêu gào vang thành một mảnh, Tiểu Bạch nhe răng gầm lên.Này đám nhân loại vô sỉ, đổi trắng thay đen, thật sự là dơ bẩn đến cực điểm! Giêt bọn họ! Toàn bộ giết chết!
“Làm càn! Chỉ bằng các ngươi!" Ngay tại thời điểm Tiểu Bạch muốn động thủ, Bạch Phong Hoa chợt quát một tiếng, rút Trường Không kiếm ra.Khoảng khắc đó, Trường Không kiếm nở rộ cửu sắc ánh sáng chói mắt, khiến mắt người cơ hồ mở không ra.
“Thần khí!!!"
“Thần khí đứng đầu!"
“Trường Không kiếm trong truyền thuyêt! Không phải hoa mắt, thật sự là xuất hiện!"
Cái này, ánh mắt mọi người đều nhìn thân Trường Không kiếm trong tay Bạch Phong Hoa.Mà cái nam tử trẻ tuổi vừa kêu gào, sắc mặt lại thay đổi.Bạch Phong Hoa cư nhiên có thần khí, hơn nữa còn là thần khí đứng đầu_Trường Không kiếm.Nói như vậy, cho dù nháo đến gia chủ Hoàng Phủ gia nơi đó, hắn cũng không nhất định có thể lấy lòng được.
Mọi người thấy Trường Không kiếm trong tay Bạch Phong Hoa đều tán loạn cả lên, tâm tư khác nhau.Không ít người trong lúc ấy trong lòng đều bắt đầu tính toán.
Ở phía sau, đoàn người Mạc Thanh Tuyệt cũng chạy đến.Hoàng Phủ Trác cũng phiêu nhiên kích động đứng ở bên người Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa dùng Trường Không kiếm chỉ nam tử kia, ánh mắt đã biến dị thường lạnh lẽo, lạnh lùng gằn từng tiếng một: “Nói, sự tình rốt cuộc là sao? Có một chữ giả, ta hôm nay khiến ngươi chảy máu tươi!"
Hoàng Phủ Trác nhìn nam tử trẻ tuổi, nhíu mày.Nam tử này, kêu Hoàng Phủ Phí, là con của một trưởng lão Hoàng Phủ gia.Thực lực không đáng nói, về phần làm người…
“Ta nói, ta nói." Hoàng Phủ Phí vội vàng nói: “Lúc ấy ta nhìn thấy tiểu hài tử đứng ở nơi đó, hình như muốn tìm người.Cho nên ta liền tiến đến nghĩ giúp hắn tìm người.Ta mới đầu thật không biết hắn chính là người bên người Bạch đại sư.Không nghĩ tới cái yêu thú kia không nhìn được ta có lòng tốt, cư nhiên công kích ta.Xem, cánh tay bị thương của ta a." Hoàng Phủ Phí đem chính cánh tay của mình để Bạch Phong Hoa cùng Hoàng Phủ Trác xem.Hoàng Phủ Phí không nhận ra Vô Song cũng không kỳ quái.Vô Song tuy rằng cùng Bạch Phong Hoa như hình với bóng, nhưng thường xuyên được Bạch Phong Hoa ôm vào trong ngực, không có lúc nào lộ ra khuôn mặt.
Tiểu Bạch nghe đến đó, tức giận lắc lắc cái đuôi, lập tức muốn phát tác.Này, nhân loại ghê tởm, rõ ràng hắn đối với Vô Song nghĩ động thủ động cước, hơn nữa ngôn từ ô uế, cho nên chính mình mới chuẩn bị giết hắn.Nhưng mà Vô Song ngăn lại, chính mình mới khiến hắn bị thương mà không có lấy tính mệnh của hắn.Hiện tại, hắn lại còn lật ngược đem lời nói biến đen thành trắng như vậy!
“Nói dối, chết!" Tiểu Bạch vừa nâng móng vuốt lên bị Bạch Phong Hoa dùng một câu nói lạnh như băng làm đông lạnh.Bạch Phong Hoa vung Trường Không kiếm lên, tròng mắt không có một tia độ ấm, một cỗ hơi thở đáng sợ dần dần bao phủ chung quanh Bạch Phong Hoa.
Mạc Thanh Tuyệt nhíu mày, hắn biết, lúc này đây, Bạch Phong Hoa là thật sự nổi giận.Vô Song giống như là vẩy rồng của nàng, thực bất hạnh, lúc này cái nam tử kia đã chạm vào vẩy rồng của nàng.
“Ngươi, ngươi làm sao có thể như vậy? Bạch Phong Hoa, đừng tưởng rằng ngươi là cái cao cấp luyện dược sư, lại có thần khí là có thể nói xấu ta! Ta nói từng câu đều là thật.Ngươi nói ta nói dối, chứng cớ đâu?" Hoàng Phủ Phí bị ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Phong Hoa khóa chặt, cả người rét run, trong lòng dâng lên từng trận run rẩy, nhưng mặt ngoài như cũ sống chết cãi lại.
“Ta nói ngươi nói dối, chính là nói dối." Bạch Phong Hoa đã không muốn nói lời vô nghĩa, vung Trường Không kiếm lên định tấn công.
“Đợi chút!" Hoàng Phủ Trác lại vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Hoàng Phủ Phí trong lòng vui vẻ, được cứu.Vừa rồi trong tích tắc, hắn cảm giác được hơi thở tử vong vô cùng gần, hoàn hảo Hoàng Phủ thiếu gia ngăn lại.
“Hoàng Phủ Trác, ngươi nếu cố ý bao che, ta không ngại đối với ngươi động thủ." Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn Hoàng Phủ Trác, trên mặt lạnh như băng, cả người giờ khắc này nở rộ chiến khí màu trắng.Khiến mọi người chung quanh một trận kinh hô.Thực lực Bạch Phong Hoa, rốt cuộc đến mức nào? Hắn không phải chỉ là một cái cao cấp luyện dược sư sao? Ai cũng phỏng đoán thực lực của hắn ở cấp bốn hoặc cấp, nhiều nhất có thể tự bảo vệ mà thôi.Thế nhưng, Bạch Phong Hoa vừa rồi thể hiện thực lực, vượt quá xa so với tưởng tượng của bọn họ.
Hoàng Phủ Trác nhìn vẻ mặt Bạch Phong Hoa lạnh như băng, nghe giọng điệu lạnh lẽ của nàng, cư nhiên trong lòng dâng lên một trận đau xót nhàn nhạt.Đây, là cái cảm giác gì? Vì sao chính mình lại có cảm giác như vậy?"
“Không, ngươi hiểu lầm." Hoàng Phủ Trác kìm nén xuống cỗ cảm giác đau lòng, thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn cho mọi người biết một sự thật mà thôi."
Bạch Phong Hoa nhíu mày nhìn Hoàng Phủ Trác, không rõ Hoàng Phủ Trác rốt cuộc muốn làm cái gì.Nhưng nhìn vẻ măt nghiêm túc của hắn, tạm thời thu liễu sát khí của chinh mình.
Mạc Thanh Tuyệt còn lại đứng ở bên người Bạch Phong Hoa, khởi động bí thuật đối với Bạch Phong Hoa trực tiếp truyền âm: "Kỳ thật, ta cũng không ngại giúp nàng giết sạch đám nhân loại ngu muội dơ bẩn này."
Bạch Phong Hoa ngẩn ra, quay đầu nhìn Mạc Thanh Tuyệt, đối diện cặp con ngươi dịu dàng. Khóe miệng nàng hơi cong lên, trong mắt cũng hiện ý cười.Đám người kia, ánh mắt tham lam vừa mới nhìn thấy Trường Không kiếm trong tay nàng, nàng không phải không có thấy.Bất quá, còn không đến tình trạng đó.
“Hoàng Phủ Phí, ham mê của ngươi, ngươi cho chúng ta cũng không biết sao?" Hoàng Phủ Trác cao giọng nói một câu như vậy.
Mọi người ở đây nghi hoặc, này Hoàng Phủ Trác rốt cuộc có ý tứ gì? Ngữ khí này, hình như không giống là nghĩ muốn giúp người nhà mình a.
Hoàng Phủ Phí sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, không thể tin nhìn Hoàng Phủ Trác.Chẳng lẽ Hoàng Phủ Trác phải tuyệt tình như vậy sao? Hắn chẳng lẽ quên thân phận của mình sao? Chính mình nhưng là đứa nhỏ của Nhị trưởng lão a! Nhị trưởng lão đối với mình sủng ái, chẳng lẽ Hoàng Phủ Trác không biết?
“Ngươi xưa nay thích luyến đồng (yêu thích hài đồng_ trẻ con ), lén nơi nơi mua, chúng ta cũng không có so đo.Nhưng hôm nay, ngươi cư nhiên đem ma trảo bản thân hướng về người bên cạnh Bạch đại sư.Hơn nữa, ý đồ dùng sức mạnh, cho nên mới bị yêu thú bên người đứa bé kia tập kích, có thể là giả sao?" Hoàng Phủ Trác nói xong lời cuối, giọng điệu đã muốn nghiêm khắc vô cùng.
Hoàng Phủ Phí cả người run run, sắc mặt đã trắng bệch.
Bạch Phong Hoa còn lại là sửng sốt, Hoàng Phủ Trác, đây là muốn làm gì? Hắn không phải muốn bao che khuyết điểm, mà là giúp mình sao?
Người chung quanh xì xào bàn tán.Hoàng Phủ Trác là ai? Hoàng Phủ Trác là đại thiếu gia Hoàng Phủ gia, là gia chủ tương lai của Hoàng Phủ gia, lời hắn nói, có ai sẽ hoài nghi? Trái lại, Hoàng Phủ Phí, Hoàng Phủ Phí sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, cả người đã lạnh đến phát run.Không biết là tức giận hay là sợ.
“Hôm nay, ta sẽ thanh lý môn hộ." Hoàng Phủ Trác giọng nói nhẹ nhàng, giọng điệu thản nhiên, nhưng lại lộ ra một cỗ uy nghiêm cùng lãnh khốc không thể kháng cự.
“Hoàng Phủ thiếu gia, tha ta đi.Ta thật sự không biết hắn là người bên cạnh Bạch đại sư, cho nên ta mới…" Hoàng Phủ Phí cả người run run, tận sâu trong con ngươi đều là sợ hãi.
Hoàng Phủ Phí lời này rơi xuống, sự tình đã không có trì hoãn.Thực rõ ràng, sự tình chính là y theo lời Hoàng Phủ Trác nói, Hoàng Phủ Phí ý đồ nhúng chàm Vô Song, cho nên mới bị yêu thú bên người Vô Song công kích.Tiếp theo Hoàng Phủ Phí triệu tập người, kích động người trong tộc vây bắt tiêu diệt yêu thú kia.
“Niệm tình phụ thân ngươi vì Hoàng Phủ gia làm việc, chuyện hôm nay, ta chặt ngươi một cánh tay." Hoàng Phủ Trác giọng nói lạnh như băng, không hề thương nghị đường sống.
“Hoàng Phủ Trác, ngươi dám! Cha ta sẽ không bỏ qua… A!" Hoàng Phủ Phí lời còn chưa nói xong, tiếng kêu thảm thiết tức thì vang vọng phía chân trời.
Hoàng Phủ Trác người đã động, kiếm giương cao, máu tươi phun trào.
Hoàng Phủ Phí một cánh tay, cứ như vậy rời khỏi chủ nhân, rơi xuống ở tại mặt đất.Máu tươi mạnh mẽ phun tung toéo ra ngoài, Hoàng Phủ Trác tiến lên, lấy ra một bình sứ, từ bên trong đổ ra mấy viên đan dược sau bóp nát rắc lên miệng vết thương của Hoàng Phủ Phí.Hoàng Phủ Phí thống khổ tru lên, trong mắt oán hận nhìn Hoàng Phủ Trác, ánh mắt đã muốn che kín tơ máu.
“Hoàng Phủ Trác…" Hoàng Phủ Phí cuối cùng phun ra vài chữ, người trực tiếp đau đến ngất đi.
“Nâng đi xuống." Hoàng Phủ Trác thản nhiên phân phó người Hoàng Phủ gia đứng ở bên cạnh.
“Dạ, dạ!" Những người đó vội vàng đáp ứng, ba chân bốn cẳng nâng Hoàng Phủ Phí rời đi.
Chung quanh một mảnh yên lặng.
Hoàng Phủ Trác thủ đoạn Lôi Đình, khiến mọi người chấn động.
“Sự tình đã sáng tỏ, mọi người có thể giải tán.Nếu có ý nghĩ khác, đi lên thử xem." Hoàng Phủ Trác ‘vân đạm phong kinh’ phun ra một câu.Trên mặt lại là bộ dáng tiêu sái xa lánh xa trước kia, giống như chuyện máu chảy tàn khốc vừa rồi không phải hắn làm.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hiểu rõ thủ đoạn Hoàng Phủ Trác, biết được Hoàng Phủ Trác thực lực vốn cũng rất khủng bố.Hơn nữa, vừa rồi cũng chứng kiến thực lực Bạch Phong Hoa, cho nên cho dù có ý cũng chỉ có thể tạm đè ép xuống.Mọi người phẫn nộ rời đi.
Bạch Phong Hoa nhìn bóng lưng Hoàng Phủ Trác, khẽ nhíu mày, tiến lên hai bước, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Hoàng Phủ Trác không quay đầu, chính là bắt đầu nhấc chân định rời đi.
“Còn có, thực xin lỗi." Bạch Phong Hoa có chút áy náy, vừa rồi hiểu lầm ý Hoàng Phủ Trác, nghĩ đến hắn giúp cái đồ bỏ đi kia, cho nên mới nói những lời ‘ngoan’ với hắn.
Hoàng Phủ Trác bước chân ngừng lại, hơi dừng một chút, nói: "Không có việc gì."
Nói xong, Hoàng Phủ Trác mới tiếp tục đi lên phía trước.Chuyện vừa rồi, hắn cần đi tìm Hoàng Phủ Thành giải thích một chút.
Đợi Hoàng Phủ Trác rời đi, Bạch Phong Hoa thế này mới xoay người nhìn Vô Song.Vô Song hoan hô một tiếng, trực tiếp chạy nhào vào lòng Bạch Phong Hoa.Bạch Phong Hoa cao hứng, một tay bế Vô Song đứng lên, đánh giá Vô Song cẩn thận, giọng điệu thật lo lắng: "Không có việc gì đi? Có bị thương không?"
Vù………
Là ai, phun lãnh khí.
Bạch Phong Hoa ngẩng đầu, tức thì chống lại ánh mắt bất mãn của Tiểu Bạch kia.Tựa hồ muốn nói, có ta ở đây, ai có thể thương tổn được Vô Song a.
“Là ngươi vẫn bảo vệ Vô Song sao? Cám ơn a." Bạch Phong Hoa đối với Tiểu Bạch mỉm cười nói.
Hai cái tai lớn của Tiểu Bạch run run đứng lên, có chút ngượng ngùng.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, nàng." Vô Song chỉ vào Tiểu Bạch hướng Bạch Phong Hoa giới thiệu, sau đó đối với Tiểu Bạch chỉ vào Bạch Phong Hoa nói: "Ta, của nàng.Ngươi, của ta."
Tiểu Bạch tự nhiên là nghe hiểu được.Người này chính là người đặt tên cho Vô Song.Nàng cùng người khác, không giống vậy! Tốt lắm, hương vị của nàng rất dễ chịu, mới vừa rồi nói cũng phi thường tốt.
Tiểu Bạch gật gật đầu, đi tiến lên đây, đầu lớn cực đại xù lông cúi thật thập, ở trên mặt Bạch Phong Hoa cọ đi cọ lại.Cọ Bạch Phong Hoa ngứa, nhịn không được nở nụ cười.
Mạc Thanh Tuyệt lại đáng giá Tiểu Bạch, trong mắt có nghi hoặc.Thật lâu sâu, trong mắt mới hiện lên kinh ngạc.Này, căn bản không phải là Hồ Ly! Là Quang Sát! Trong truyền thuyết con của Quang cùng Ảnh.Là sinh vật có tốc độ nhanh nhất, khi Quang Sát trưởng thành thì nghe nói có năng lực vượt không gian ,tùy ý nháy mắt di chuyển.Vô Song thật sự là nhặt được bảo vật a, cư nhiên nhặt được một sinh vật như vậy trở về.Bất quá, Quang Sát không thích người đụng chạm, nhưng Quang Sát trước mắt cư nhiên cùng Vô Song thân cận như vậy, cũng nguyện ý chủ động thân thiết với Bạch Phong Hoa.
Mạc Thanh Tuyệt thử vươn tay muốn chạm đến Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lại cảm giác được, xoay người cái mũi phun lãnh khí, mắt lộ ra hung quang nhìn Mạc Thanh Tuyệt.
Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, hiểu được.Lấy được tín nhiệm của Quang Sát không dễ dàng, nhưng một khi lấy được, Quang Sát sẽ khăng khăng một mực.Thực rõ ràng, Bạch Phong Hoa hành động vừa rồi làm cho Quang Sát thừa nhận nàng.Đây là một loại chuyện tốt.Bất quá, trước không cần nói cho Bạch Phong Hoa biết bề ngoài giống hồ ly nhưng là Quang Sát trong truyền thuyết.Đợi Quang Sát trưởng thành, lại cho nàng kinh hỉ tốt lắm.
Bạch Phong Hoa nhìn Mạc Thanh Tuyệt trong mắt hiện lên ý cười trẻ con, không khỏi hiếu kỳ: "Chàng đang cười cái gì?"
“Không có gì." Mạc Thanh Tuyệt nhịn cười, lắc đầu, “Được rồi, chúng ta về quán trọ trước đi.Vô Song cùng Tiểu Bạch khẳng định là đói bụng." Tô Mộng Vân đã đi nơi hẻo lánh tập luyện cách sử dụng Si Cầm, cho nên không có ở trong quán trọ, tự nhiên cũng không biết chuyện phát sinh bên này.
Bạch Phong Hoa vừa nói xong, Vô Song bụng truyền đến tiếng kêu thầm thì.Mấy ngày nay hắn cùng Tiểu Bạch thật vất vả, tìm không thấy đường không nói, còn tìm không đến đồ ăn ngon. Đói bụng chính là đi tìm quả dại ăn, quả thật chưa ăn đến cái có dinh dưỡng.
Tiểu Bạch gật đầu, tỏ vẻ nàng cũng đói bụng.
Bạch Phong Hoa nở nụ cười, ôm Vô Song nói: "Đi thôi, chúng ta đi về trước." Vừa nói xong, Tiểu Bạch liền nhỏ đi, biến thành một cái bề ngoài giống tiểu Hồ Ly khả ái, trực tiếp đáp lên bả vai Vô Song, Vô Song vươn tay ôm lấy Tiểu Bạch.Cái này, một người một Hồ để Bạch Phong Hoa ôm.
“Nặng sao?" Mạc Thanh Tuyệt trừng mắt nhìn một màn này hỏi.
“Không nặng." Bạch Phong Hoa nở nụ cười, nhưng trong lòng tê rần.Vô Song thân thể lại nhẹ, càng gầy, mấy ngày nay quả nhiên đứa bé này ăn rất nhiều khổ.Kế tiếp nhất định phải hảo hảo bồi bổ cho hắn.
“Sư huynh đi thôi." Bạch Phong Hoa hướng Nam Cung Vân bên cạnh vẫn trầm mặc gật gật đầu.
Nam Cung Vân ân một tiếng, đi theo phía sau Mạc Thanh Tuyệt cùng Bạch Phong Hoa.Nam Cung Vân nhìn bóng lưng Mạc Thanh Tuyệt cùng Bạch Phong Hoa, trong lòng một trận cô đơn.Phong Hoa trên mặt mỉm cười, giống như hoa, chính là vì hắn mà nở rộ.Mà mình, có nên buông tay không…Chính mình cũng nghĩ làm cho Phong Hoa trên mặt tươi cười như vậy.Nhưng mà, mình có thể làm được sao?
“Vân ca ca…" Mộ Dung Âm Sinh ở phía sau giọng nói bỗng vang lên bên tai Nam Cung Vân.
“Ân?" Nam Cung Vân ở trước đó đã thừa nhận bản thân khôi phục trí nhớ, đối nàng thái độ tốt hơn rất nhiều.
“Vân ca ca, kỳ thật, ngươi cũng có thể làm cho nàng tươi cười như vậy.Ngươi có thể, ngươi vì sao muốn buông tay?" Mộ Dung Âm Sinh kế tiếp một phen dồn dập trong lời nói khiến Nam Cung Vân sắc mặt đại biến.
“Ngươi, ngươi như thế nào?" Nam Cung Vân sắc mặt biến đổi, Mộ Dung Âm Sinh lời này nói, quả thật giống như biết suy nghĩ Nam Cung Vân vừa rồi.Nam Cung Vân đột nhiên ngừng lai, xoay người ánh mắt sáng quắc nhìn Mộ Dung Âm Sinh, chính là trong mắt hiện lên tức giận nhàn nhạt.
“Ta, ta không phải cố ý.Vân ca ca, ngươi hãy nghe ta nói." Mộ Dung Âm Sinh vội vàng xua tay, bối rối giải thích, “Ta không phải cố ý, hơn nữa không phải thực sự là chấp niệm trong lòng ta sẽ không nghe được, còn có không tới gần ta cũng nghe không được."
“Có ý gì?" Nam Cung Vân nhíu mày, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
Mộ Dung Âm Sinh nhìn chung quanh một chút, thế này mới nhỏ giọng nói: "Vân ca ca, ta có thể nghe được tiếng nói từ tận đáy lòng con người.Nhưng mà, là phi thường chấp niệm ta mới có thể nghe được, hơn nữa cần phải đứng thật gần mới nghe được." Mộ Dung Âm Sinh nhỏ giọng, con ngươi ở chỗ sâu nhất có bối rối cùng lo lắng, “Ta không phải cố ý, thật sự.Ta cũng khống chế không được chuyện như vậy.Này tiếng nói này chính nó liền chui vào lỗ tai của ta.Ta căn bản không thể ngăn cản."
Nam Cung Vân bị lời này của Mộ Dung Âm Sinh hoàn toàn chấn động, cư nhiên sẽ có chuyện đó, làm sao có thể!
“Là cái thời điểm đó mới có." Mộ Dung Âm Sinh lo lắng giải thích, “Khi đó ngươi bỗng nhiên mất tích, ta thực vội, nơi nơi tìm ngươi.Sau lại, sau lại, ta phát hiện mình có thể nghe được tiếng lòng người khác."
“Chấp niệm…" Nam Cung Vân giật mình, khó khăn nói ra hai chữ như vậy.
“Vân ca ca, thực xin lỗi, ta thật không phải là cố ý, ta thề, về sau không bao giờ cùng ngươi đi gần như vậy.Nói như vậy liền không thể nghe đến tiếng lòng của ngươi." Mộ Dung Âm Sinh nghĩ đến Nam Cung Vân tức giận, trong lòng khẩn trương, liều mạng cam đoan, xin lỗi.
Nam Cung Vân lộ ra ý cười chua xót, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không thể khiến nàng tươi cười như vậy."
Mộ Dung Âm Sinh sửng sốt, tiếp theo kiên định nói: "Ngươi chưa thử qua, ngươi làm sao có thể biết? Ngươi có thể, ta cho rằng ngươi có thể.Bạch Phong Hoa phi thường để ý ngươi, không phải sao? Ngươi vì sao sớm phủ định chính mình như vậy?"
“Tiểu Âm Sinh, có chuyện tình, không phải cố gắng là có thể." Nam Cung Vân trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười chua xót kia làm cho người ta tâm cơ hồ đều vỡ nát.
“Không, Vân ca ca, ngươi cũng có thể! Không cần buông tha, được không? Không tới cuối cùng đều không cần buông tha! Bọn họ còn chưa có thành thân, chưa có xác lập quan hệ.Vì sao ngươi sẽ sớm buông tha như vậy?" Mộ Dung Âm Sinh nắm chặt tay thành quyền vung lên, “Vân ca ca, đợi đánh lui Ma tộc, sẽ cùng cái người kêu Mạc Thanh Tuyệt phân cao thấp.Hừ, hắn có gì đặc biệt hơn ngươi."
Nam Cung Vân giật mình, nhìn người trước mặt trương ra khuôn mặt nghiêm túc, rốt cuộc lộ ra nụ cười tươi, vươn tay ở trên đầu Mộ Dung Âm Sinh nhẹ nhàng sờ sờ: "Tiểu Âm Sinh, cám ơn ngươi."
Nói xong lời này, Nam Cung Vân lập tức xoay người tiến lên phía trước đuổi theo.
Mộ Dung Âm Sinh đứng ở tại chỗ, chậm rãi vươn tay chạm vào đầu mình, trên mặt lộ ra một nụ cười thật tươi.Vân ca ca tay vẫn ấm áp như vậy.Cảm giác, thật tốt.
Về tới quán trọ, Bạch Phong Hoa cho người chuẩn bị cho Vô Song cùng Tiểu Bạch một bàn đầy mỹ thực, nhìn hai cái tiểu tử kia ăn uống ‘lang thôn thổ huyết’ ( ăn như hổ đói ), Bạch Phong Hoa khóe miệng cong lên, gắp thức ăn cho Vô Song, lại gắp đồ ăn cho Tiểu Bạch.Này hai cái tiểu tử, xem ra thật sự đói bụng lắm, một bàn lớn đồ ăn, gió cuốn mây tan, rất nhanh đã mất hơn nửa.
Đợi hai cái tiểu tử kia ăn đến cái bụng đều tròn vo, Bạch Phong Hoa thỏa mãn nhìn Vô Song, chợt nhớ tới một chuyện.
“Vô Song, Tiểu Điệp đâu? Nàng cùng ngươi cùng một chỗ đi? Cuối cùng không phải nằm sấp trên đầu ngươi sao?" Bạch Phong Hoa nhìn đầu Vô Song, thế này mới chú ý tới trên đầu Vô Song làm sao có Tiểu Sâu xanh biếc.
Vô Song cả kinh, phúc chốc ngồi thẳng lưng, sau đó vươn tay ở trên tóc mình sờ loạn, càng sờ càng hoảng hốt.Không có, không có! Cái thịt sâu chán ghét kia không biết khi nào thì không nằm ở trên đầu mình!
Bạch Phong Hoa nhìn Vô Song khóc lên, hiểu được.Tiểu Điệp cùng Vô Song thất lạc! Rất có thể ở thời điểm truyền tống, bị thất lạc.Bởi vì dựa vào uy lực chân nhỏ của Tiểu Điệp, bắt được cũng không buông ra.
“Như thế nào, làm?" Vô Song khóc nức nở, đáng thương hề hề nhìn Bạch Phong Hoa.
Tiểu Bạch còn lại há mồm, nghi hoặc nhìn Vô Song một chút, lại nhìn Phong Hoa.Này, Tiểu Điệp là vật gì? Vô Song đã đánh mất? Cho nên Bạch Phong Hoa muốn tức giận? Nếu Bạch Phong Hoa tức giận mình làm thế nào? Mình thích Vô Song, cũng thích Bạch Phong Hoa.Nói vậy chính mình giúp ai đây? Thật là có chút hao tổn tâm trí a.Tiểu Bạch đơn thuần buồn rầu.
“Không sao.Tiểu Điệp không phải dễ dàng liền gặp nguy hiểm như vậy.Sinh mệnh của nàng nhưng tràn đầy vô cùng. Thịnh vượng dồi dào." Bạch Phong Hoa vươn tay nhéo khuôn mặt Vô Song, mỉm cười an ủi, “Nàng nhưng là Cổ Vương, ai có thể khi dễ nàng? Biết đâu ngày mai liền báo vào trên một người, chỉ huy người mang nàng trở lại đâu."
Vô Song vừa nghe Bạch Phong Hoa nói như vậy, trong lòng mới hơi thả lỏng.Tiểu Bạch nhìn Bạch Phong Hoa mỉm cười, trong lòng cũng thở một ngụm khí dài, không cần lo lắng phải giúp ai a.
Bạch Phong Hoa nhìn Vô Song yên lòng, nàng trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng phi thường lo lắng.Lời vừa nói tuy rằng không giả, Tiểu Điệp là Cổ Vương, quả thật có thể khống chế được người mang nàng trở về.Nhưng mà, kia cũng là đối phương trên người có Cổ! Đây là khả năng cực kỳ bé nhỏ cỡ nào.Còn có Tiểu Điệp hạ xuống một cái địa phương không biết, vậy phải làm thế nào? Vô Song đối với lời Bạch Phong Hoa nói rất tin tưởng không nghi ngờ.
Bạch Phong Hoa trong lòng lo lắng cũng không có biểu hiện ra ngoài, bởi vì nói vậy sẽ chỉ làm cho Vô Song càng thêm lo lắng khổ sở.Bạch Phong Hoa trong lòng thở dài, một mặt lo lắng Tiểu Điệp, một mặt Bạch Phong Hoa vì Tiểu Điệp bi ai.Tiểu Điệp đáng thương, thật vất vả thật sự coi trọng một người, người ta trong lòng hoàn toàn không có nàng.Ngay cả nàng khi nào không thấy, cũng chưa phát giác đến.
Bất quá Vô Song bình yên trở về, làm cho trong lòng Bạch Phong Hoa cũng thả lỏng không ít.Hiện tại chỉ thiếu An Thiếu Minh cùng Oánh Nhi, còn có Tiểu Điệp! Hy vọng Thiếu Minh cùng Oánh Nhi không có chuyện.
Tô Mộng Vân cùng Vô Song lục tục trở về làm cho mọi người nghĩ đến kế tiếp người khác cũng bình yên trở về.Nhưng mà, trừ bỏ Tử Mặc hiện tại bình an vô sự ở bên ngoài, An Thiếu Minh cùng Thượng Quan Oánh Nhi nhưng vẫn không có xuất hiện.
Bổn Bổn đi tìm Tiểu Mễ còn chưa quay trở về.
Kế tiếp lại xảy ra một chuyện kinh thiên động địa, mà sự kiện đoàn người Bạch Phong Hoa xem ra, là không thể tưởng tượng như vậy.
Thượng Quan gia gia chủ không thường xuyên lộ diện luôn luôn rất bề bộn, toàn bộ công việc đều là Thượng Quan Oánh Nhi xử lý, lúc này đây dị thường đứng lên cao giọng phách lối! Hắn làm một sự kiện ai cũng không nghĩ tới.
Hắn thỉnh quần hùng đi Vân Yên thành, đương nhiên chủ yếu mời các đại thế gia.Mở Thánh địa Thượng Quan gia cho mọi người thăm quan, để cho tất cả mọi người đi quan sát lịch sử ngàn năm trước, nhân loại cùng Ma tộc đại chiến.Cũng tuyên bố Ma tộc xâm nhập Nhân giới, hy vọng mọi người cùng hắn cùng nhau đối kháng chống lại Ma tộc.
Còn có một tin tức kinh người, hắn bắt được một cái Ma tộc, nếu mọi người không tin có thể trước đến Vân Yên thành, chính mình xem xét cái Ma tộc kia.Nghe kể lại phi thường không bình thường, nói cái cái Ma tộc kia máu màu Lam, sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ.
Bày tỏ nếu không ngăn cản Ma tộc xâm nhập, Nhân giới sẽ sinh linh đồ than.
Phong thiếp mời lời nói khẩn thiết, chứng cớ vô cùng xác thực, còn thần khí thường xuyên chiếu sáng xuất thế chính là cùng chuyện này có liên quan.Mà biến cố phát sinh ở Chu Sa cốc, cũng do Ma tộc làm.
Đủ loại sự tình liên hệ cùng một chỗ, không ít người đều tin tưởng chuyện này, đều bắt đầu khởi hành đi Vân Yên thành.
Bạch Phong Hoa cũng được mời trong hàng ngũ.
Khách điếm, Bạch Phong Hoa ngồi ở ghế trên, đong đưa phong thiệp mời trong tay, quét mắt nhìn mọi người trong phòng: "Các ngươi, thấy thế nào?"
Người trong phòng có Mạc Thanh Tuyệt, Hoàng Phủ Trác, Tô Mộng Vân, Mộ Dung Âm Sinh, còn có Vô Song ngồi ở bên người Bạch Phong Hoa cùng Tiểu Bạch ở trong lòng ngực hắn.
“Vân Dương thúc thúc đã gấp rút lên đường, hắn tựa hồ rất không tin tưởng." Nam Cung Vân lạnh nhạt nói.
“Người của Hoàng Phủ gia rất nhiều người đều đi." Hoàng Phủ Trác nhíu mày mà ngay cả Hoàng Phủ Thành cũng kiềm chế không được, suốt đêm chạy đi Vân Yên thành.Hoàng Phủ Nhã còn lại là tâm tư tò mò, tự nhiên cũng đi theo.
“Ông nội của ta bọn họ cũng toàn bộ đi.Này thiệp mời bên trong viết kể lại, làm cho người ta sinh ra cảm giác rất chân thật.Rất nhiều người tin tưởng không hoài nghi." Mộ Dung Âm Sinh cũng nói.
“Chuyện này rất kỳ quái." Mạc Thanh Tuyệt thanh âm lạnh lùng nói.
“Bắt đầu là kỳ quái, quả thực chính là quỷ dị." Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng, “Cái gia chủ Thượng Quan gia kia, cho tới nay đều không nhúng tay vào chuyện này, Oánh Nhi tỷ vừa xảy ra chuyện, hắn liền xuất hiện.Cũng thật sự trùng hợp quá đi.Thánh Địa không phải là nơi Thượng Quan Gia hắn thờ phụng nhất sao, hiện tại lại trở thành nơi ngắm cảnh."
“Muốn đi sao?" Mạc Thanh Tuyệt nhíu mày hỏi.
Tiểu Bạch? Bạch Phong Hoa hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Hồ Ly bạc đang che chở Vô Song.Hồ Ly bạc cũng trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa, ánh mắt không coi là hiền lành.
Tiểu Bạch, Hồ Ly bạch tên này, như thế nào có chút quái dị.Giống như kêu chính mình.Mà ý Vô Song ý nói là cái nam tử trẻ tuổi kia kéo hắn, cho nên Tiểu Bạch mới đả thương người? Nam tử kia vì sao kéo Vô Song?
Bạch Phong Hoa xoay người nhìn nam tử trẻ tuổi cầm đầu, ánh mắt nghiêm túc, cẩn thận đánh giá nam tử.Dung mạo coi như qua, cánh tay đã bị thương, hiện tại băng bó tốt lắm.Mi gian có một cỗ háo sắc làm cho Bạch Phong Hoa thực không xem vừa mắt.Nam tử kia chống lại ánh mắt sắc bén của Bạch Phong Hoa, có chút chột dạ tránh né.
Nam tử trẻ tuổi kia lớn tiếng kêu: “Bạch đại sư, tuy ngươi là khách Hoàng Phủ gia chúng ta, nhưng ngươi cũng không thể làm việc thiên vị a.Là cái đứa nhỏ kia xui khiến yêu thú đả thương người, cho dù nháo đến nơi gia chủ đại nhân, gia chủ đại nhân cũng có thể chủ trì công đạo."
Hừ! Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng, nam tử trẻ tuổi này nguyên lai là người Hoàng Phủ gia sao? Nghĩ đến lôi Hoàng Phủ Thành ra chính mình sẽ kiêng kỵ sao? Thật sự buồn cười!!!
“Đúng vậy, yêu thú cư nhiên vô duyên vô cớ đả thương người, thật sự là đáng giận!"
“Yêu thú chính là động vật nguy hiểm!!!"
“Đúng, giết yêu thú kia!"
Tiếng kêu gào vang thành một mảnh, Tiểu Bạch nhe răng gầm lên.Này đám nhân loại vô sỉ, đổi trắng thay đen, thật sự là dơ bẩn đến cực điểm! Giêt bọn họ! Toàn bộ giết chết!
“Làm càn! Chỉ bằng các ngươi!" Ngay tại thời điểm Tiểu Bạch muốn động thủ, Bạch Phong Hoa chợt quát một tiếng, rút Trường Không kiếm ra.Khoảng khắc đó, Trường Không kiếm nở rộ cửu sắc ánh sáng chói mắt, khiến mắt người cơ hồ mở không ra.
“Thần khí!!!"
“Thần khí đứng đầu!"
“Trường Không kiếm trong truyền thuyêt! Không phải hoa mắt, thật sự là xuất hiện!"
Cái này, ánh mắt mọi người đều nhìn thân Trường Không kiếm trong tay Bạch Phong Hoa.Mà cái nam tử trẻ tuổi vừa kêu gào, sắc mặt lại thay đổi.Bạch Phong Hoa cư nhiên có thần khí, hơn nữa còn là thần khí đứng đầu_Trường Không kiếm.Nói như vậy, cho dù nháo đến gia chủ Hoàng Phủ gia nơi đó, hắn cũng không nhất định có thể lấy lòng được.
Mọi người thấy Trường Không kiếm trong tay Bạch Phong Hoa đều tán loạn cả lên, tâm tư khác nhau.Không ít người trong lúc ấy trong lòng đều bắt đầu tính toán.
Ở phía sau, đoàn người Mạc Thanh Tuyệt cũng chạy đến.Hoàng Phủ Trác cũng phiêu nhiên kích động đứng ở bên người Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa dùng Trường Không kiếm chỉ nam tử kia, ánh mắt đã biến dị thường lạnh lẽo, lạnh lùng gằn từng tiếng một: “Nói, sự tình rốt cuộc là sao? Có một chữ giả, ta hôm nay khiến ngươi chảy máu tươi!"
Hoàng Phủ Trác nhìn nam tử trẻ tuổi, nhíu mày.Nam tử này, kêu Hoàng Phủ Phí, là con của một trưởng lão Hoàng Phủ gia.Thực lực không đáng nói, về phần làm người…
“Ta nói, ta nói." Hoàng Phủ Phí vội vàng nói: “Lúc ấy ta nhìn thấy tiểu hài tử đứng ở nơi đó, hình như muốn tìm người.Cho nên ta liền tiến đến nghĩ giúp hắn tìm người.Ta mới đầu thật không biết hắn chính là người bên người Bạch đại sư.Không nghĩ tới cái yêu thú kia không nhìn được ta có lòng tốt, cư nhiên công kích ta.Xem, cánh tay bị thương của ta a." Hoàng Phủ Phí đem chính cánh tay của mình để Bạch Phong Hoa cùng Hoàng Phủ Trác xem.Hoàng Phủ Phí không nhận ra Vô Song cũng không kỳ quái.Vô Song tuy rằng cùng Bạch Phong Hoa như hình với bóng, nhưng thường xuyên được Bạch Phong Hoa ôm vào trong ngực, không có lúc nào lộ ra khuôn mặt.
Tiểu Bạch nghe đến đó, tức giận lắc lắc cái đuôi, lập tức muốn phát tác.Này, nhân loại ghê tởm, rõ ràng hắn đối với Vô Song nghĩ động thủ động cước, hơn nữa ngôn từ ô uế, cho nên chính mình mới chuẩn bị giết hắn.Nhưng mà Vô Song ngăn lại, chính mình mới khiến hắn bị thương mà không có lấy tính mệnh của hắn.Hiện tại, hắn lại còn lật ngược đem lời nói biến đen thành trắng như vậy!
“Nói dối, chết!" Tiểu Bạch vừa nâng móng vuốt lên bị Bạch Phong Hoa dùng một câu nói lạnh như băng làm đông lạnh.Bạch Phong Hoa vung Trường Không kiếm lên, tròng mắt không có một tia độ ấm, một cỗ hơi thở đáng sợ dần dần bao phủ chung quanh Bạch Phong Hoa.
Mạc Thanh Tuyệt nhíu mày, hắn biết, lúc này đây, Bạch Phong Hoa là thật sự nổi giận.Vô Song giống như là vẩy rồng của nàng, thực bất hạnh, lúc này cái nam tử kia đã chạm vào vẩy rồng của nàng.
“Ngươi, ngươi làm sao có thể như vậy? Bạch Phong Hoa, đừng tưởng rằng ngươi là cái cao cấp luyện dược sư, lại có thần khí là có thể nói xấu ta! Ta nói từng câu đều là thật.Ngươi nói ta nói dối, chứng cớ đâu?" Hoàng Phủ Phí bị ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Phong Hoa khóa chặt, cả người rét run, trong lòng dâng lên từng trận run rẩy, nhưng mặt ngoài như cũ sống chết cãi lại.
“Ta nói ngươi nói dối, chính là nói dối." Bạch Phong Hoa đã không muốn nói lời vô nghĩa, vung Trường Không kiếm lên định tấn công.
“Đợi chút!" Hoàng Phủ Trác lại vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Hoàng Phủ Phí trong lòng vui vẻ, được cứu.Vừa rồi trong tích tắc, hắn cảm giác được hơi thở tử vong vô cùng gần, hoàn hảo Hoàng Phủ thiếu gia ngăn lại.
“Hoàng Phủ Trác, ngươi nếu cố ý bao che, ta không ngại đối với ngươi động thủ." Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn Hoàng Phủ Trác, trên mặt lạnh như băng, cả người giờ khắc này nở rộ chiến khí màu trắng.Khiến mọi người chung quanh một trận kinh hô.Thực lực Bạch Phong Hoa, rốt cuộc đến mức nào? Hắn không phải chỉ là một cái cao cấp luyện dược sư sao? Ai cũng phỏng đoán thực lực của hắn ở cấp bốn hoặc cấp, nhiều nhất có thể tự bảo vệ mà thôi.Thế nhưng, Bạch Phong Hoa vừa rồi thể hiện thực lực, vượt quá xa so với tưởng tượng của bọn họ.
Hoàng Phủ Trác nhìn vẻ mặt Bạch Phong Hoa lạnh như băng, nghe giọng điệu lạnh lẽ của nàng, cư nhiên trong lòng dâng lên một trận đau xót nhàn nhạt.Đây, là cái cảm giác gì? Vì sao chính mình lại có cảm giác như vậy?"
“Không, ngươi hiểu lầm." Hoàng Phủ Trác kìm nén xuống cỗ cảm giác đau lòng, thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn cho mọi người biết một sự thật mà thôi."
Bạch Phong Hoa nhíu mày nhìn Hoàng Phủ Trác, không rõ Hoàng Phủ Trác rốt cuộc muốn làm cái gì.Nhưng nhìn vẻ măt nghiêm túc của hắn, tạm thời thu liễu sát khí của chinh mình.
Mạc Thanh Tuyệt còn lại đứng ở bên người Bạch Phong Hoa, khởi động bí thuật đối với Bạch Phong Hoa trực tiếp truyền âm: "Kỳ thật, ta cũng không ngại giúp nàng giết sạch đám nhân loại ngu muội dơ bẩn này."
Bạch Phong Hoa ngẩn ra, quay đầu nhìn Mạc Thanh Tuyệt, đối diện cặp con ngươi dịu dàng. Khóe miệng nàng hơi cong lên, trong mắt cũng hiện ý cười.Đám người kia, ánh mắt tham lam vừa mới nhìn thấy Trường Không kiếm trong tay nàng, nàng không phải không có thấy.Bất quá, còn không đến tình trạng đó.
“Hoàng Phủ Phí, ham mê của ngươi, ngươi cho chúng ta cũng không biết sao?" Hoàng Phủ Trác cao giọng nói một câu như vậy.
Mọi người ở đây nghi hoặc, này Hoàng Phủ Trác rốt cuộc có ý tứ gì? Ngữ khí này, hình như không giống là nghĩ muốn giúp người nhà mình a.
Hoàng Phủ Phí sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, không thể tin nhìn Hoàng Phủ Trác.Chẳng lẽ Hoàng Phủ Trác phải tuyệt tình như vậy sao? Hắn chẳng lẽ quên thân phận của mình sao? Chính mình nhưng là đứa nhỏ của Nhị trưởng lão a! Nhị trưởng lão đối với mình sủng ái, chẳng lẽ Hoàng Phủ Trác không biết?
“Ngươi xưa nay thích luyến đồng (yêu thích hài đồng_ trẻ con ), lén nơi nơi mua, chúng ta cũng không có so đo.Nhưng hôm nay, ngươi cư nhiên đem ma trảo bản thân hướng về người bên cạnh Bạch đại sư.Hơn nữa, ý đồ dùng sức mạnh, cho nên mới bị yêu thú bên người đứa bé kia tập kích, có thể là giả sao?" Hoàng Phủ Trác nói xong lời cuối, giọng điệu đã muốn nghiêm khắc vô cùng.
Hoàng Phủ Phí cả người run run, sắc mặt đã trắng bệch.
Bạch Phong Hoa còn lại là sửng sốt, Hoàng Phủ Trác, đây là muốn làm gì? Hắn không phải muốn bao che khuyết điểm, mà là giúp mình sao?
Người chung quanh xì xào bàn tán.Hoàng Phủ Trác là ai? Hoàng Phủ Trác là đại thiếu gia Hoàng Phủ gia, là gia chủ tương lai của Hoàng Phủ gia, lời hắn nói, có ai sẽ hoài nghi? Trái lại, Hoàng Phủ Phí, Hoàng Phủ Phí sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, cả người đã lạnh đến phát run.Không biết là tức giận hay là sợ.
“Hôm nay, ta sẽ thanh lý môn hộ." Hoàng Phủ Trác giọng nói nhẹ nhàng, giọng điệu thản nhiên, nhưng lại lộ ra một cỗ uy nghiêm cùng lãnh khốc không thể kháng cự.
“Hoàng Phủ thiếu gia, tha ta đi.Ta thật sự không biết hắn là người bên cạnh Bạch đại sư, cho nên ta mới…" Hoàng Phủ Phí cả người run run, tận sâu trong con ngươi đều là sợ hãi.
Hoàng Phủ Phí lời này rơi xuống, sự tình đã không có trì hoãn.Thực rõ ràng, sự tình chính là y theo lời Hoàng Phủ Trác nói, Hoàng Phủ Phí ý đồ nhúng chàm Vô Song, cho nên mới bị yêu thú bên người Vô Song công kích.Tiếp theo Hoàng Phủ Phí triệu tập người, kích động người trong tộc vây bắt tiêu diệt yêu thú kia.
“Niệm tình phụ thân ngươi vì Hoàng Phủ gia làm việc, chuyện hôm nay, ta chặt ngươi một cánh tay." Hoàng Phủ Trác giọng nói lạnh như băng, không hề thương nghị đường sống.
“Hoàng Phủ Trác, ngươi dám! Cha ta sẽ không bỏ qua… A!" Hoàng Phủ Phí lời còn chưa nói xong, tiếng kêu thảm thiết tức thì vang vọng phía chân trời.
Hoàng Phủ Trác người đã động, kiếm giương cao, máu tươi phun trào.
Hoàng Phủ Phí một cánh tay, cứ như vậy rời khỏi chủ nhân, rơi xuống ở tại mặt đất.Máu tươi mạnh mẽ phun tung toéo ra ngoài, Hoàng Phủ Trác tiến lên, lấy ra một bình sứ, từ bên trong đổ ra mấy viên đan dược sau bóp nát rắc lên miệng vết thương của Hoàng Phủ Phí.Hoàng Phủ Phí thống khổ tru lên, trong mắt oán hận nhìn Hoàng Phủ Trác, ánh mắt đã muốn che kín tơ máu.
“Hoàng Phủ Trác…" Hoàng Phủ Phí cuối cùng phun ra vài chữ, người trực tiếp đau đến ngất đi.
“Nâng đi xuống." Hoàng Phủ Trác thản nhiên phân phó người Hoàng Phủ gia đứng ở bên cạnh.
“Dạ, dạ!" Những người đó vội vàng đáp ứng, ba chân bốn cẳng nâng Hoàng Phủ Phí rời đi.
Chung quanh một mảnh yên lặng.
Hoàng Phủ Trác thủ đoạn Lôi Đình, khiến mọi người chấn động.
“Sự tình đã sáng tỏ, mọi người có thể giải tán.Nếu có ý nghĩ khác, đi lên thử xem." Hoàng Phủ Trác ‘vân đạm phong kinh’ phun ra một câu.Trên mặt lại là bộ dáng tiêu sái xa lánh xa trước kia, giống như chuyện máu chảy tàn khốc vừa rồi không phải hắn làm.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hiểu rõ thủ đoạn Hoàng Phủ Trác, biết được Hoàng Phủ Trác thực lực vốn cũng rất khủng bố.Hơn nữa, vừa rồi cũng chứng kiến thực lực Bạch Phong Hoa, cho nên cho dù có ý cũng chỉ có thể tạm đè ép xuống.Mọi người phẫn nộ rời đi.
Bạch Phong Hoa nhìn bóng lưng Hoàng Phủ Trác, khẽ nhíu mày, tiến lên hai bước, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Hoàng Phủ Trác không quay đầu, chính là bắt đầu nhấc chân định rời đi.
“Còn có, thực xin lỗi." Bạch Phong Hoa có chút áy náy, vừa rồi hiểu lầm ý Hoàng Phủ Trác, nghĩ đến hắn giúp cái đồ bỏ đi kia, cho nên mới nói những lời ‘ngoan’ với hắn.
Hoàng Phủ Trác bước chân ngừng lại, hơi dừng một chút, nói: "Không có việc gì."
Nói xong, Hoàng Phủ Trác mới tiếp tục đi lên phía trước.Chuyện vừa rồi, hắn cần đi tìm Hoàng Phủ Thành giải thích một chút.
Đợi Hoàng Phủ Trác rời đi, Bạch Phong Hoa thế này mới xoay người nhìn Vô Song.Vô Song hoan hô một tiếng, trực tiếp chạy nhào vào lòng Bạch Phong Hoa.Bạch Phong Hoa cao hứng, một tay bế Vô Song đứng lên, đánh giá Vô Song cẩn thận, giọng điệu thật lo lắng: "Không có việc gì đi? Có bị thương không?"
Vù………
Là ai, phun lãnh khí.
Bạch Phong Hoa ngẩng đầu, tức thì chống lại ánh mắt bất mãn của Tiểu Bạch kia.Tựa hồ muốn nói, có ta ở đây, ai có thể thương tổn được Vô Song a.
“Là ngươi vẫn bảo vệ Vô Song sao? Cám ơn a." Bạch Phong Hoa đối với Tiểu Bạch mỉm cười nói.
Hai cái tai lớn của Tiểu Bạch run run đứng lên, có chút ngượng ngùng.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, nàng." Vô Song chỉ vào Tiểu Bạch hướng Bạch Phong Hoa giới thiệu, sau đó đối với Tiểu Bạch chỉ vào Bạch Phong Hoa nói: "Ta, của nàng.Ngươi, của ta."
Tiểu Bạch tự nhiên là nghe hiểu được.Người này chính là người đặt tên cho Vô Song.Nàng cùng người khác, không giống vậy! Tốt lắm, hương vị của nàng rất dễ chịu, mới vừa rồi nói cũng phi thường tốt.
Tiểu Bạch gật gật đầu, đi tiến lên đây, đầu lớn cực đại xù lông cúi thật thập, ở trên mặt Bạch Phong Hoa cọ đi cọ lại.Cọ Bạch Phong Hoa ngứa, nhịn không được nở nụ cười.
Mạc Thanh Tuyệt lại đáng giá Tiểu Bạch, trong mắt có nghi hoặc.Thật lâu sâu, trong mắt mới hiện lên kinh ngạc.Này, căn bản không phải là Hồ Ly! Là Quang Sát! Trong truyền thuyết con của Quang cùng Ảnh.Là sinh vật có tốc độ nhanh nhất, khi Quang Sát trưởng thành thì nghe nói có năng lực vượt không gian ,tùy ý nháy mắt di chuyển.Vô Song thật sự là nhặt được bảo vật a, cư nhiên nhặt được một sinh vật như vậy trở về.Bất quá, Quang Sát không thích người đụng chạm, nhưng Quang Sát trước mắt cư nhiên cùng Vô Song thân cận như vậy, cũng nguyện ý chủ động thân thiết với Bạch Phong Hoa.
Mạc Thanh Tuyệt thử vươn tay muốn chạm đến Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lại cảm giác được, xoay người cái mũi phun lãnh khí, mắt lộ ra hung quang nhìn Mạc Thanh Tuyệt.
Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, hiểu được.Lấy được tín nhiệm của Quang Sát không dễ dàng, nhưng một khi lấy được, Quang Sát sẽ khăng khăng một mực.Thực rõ ràng, Bạch Phong Hoa hành động vừa rồi làm cho Quang Sát thừa nhận nàng.Đây là một loại chuyện tốt.Bất quá, trước không cần nói cho Bạch Phong Hoa biết bề ngoài giống hồ ly nhưng là Quang Sát trong truyền thuyết.Đợi Quang Sát trưởng thành, lại cho nàng kinh hỉ tốt lắm.
Bạch Phong Hoa nhìn Mạc Thanh Tuyệt trong mắt hiện lên ý cười trẻ con, không khỏi hiếu kỳ: "Chàng đang cười cái gì?"
“Không có gì." Mạc Thanh Tuyệt nhịn cười, lắc đầu, “Được rồi, chúng ta về quán trọ trước đi.Vô Song cùng Tiểu Bạch khẳng định là đói bụng." Tô Mộng Vân đã đi nơi hẻo lánh tập luyện cách sử dụng Si Cầm, cho nên không có ở trong quán trọ, tự nhiên cũng không biết chuyện phát sinh bên này.
Bạch Phong Hoa vừa nói xong, Vô Song bụng truyền đến tiếng kêu thầm thì.Mấy ngày nay hắn cùng Tiểu Bạch thật vất vả, tìm không thấy đường không nói, còn tìm không đến đồ ăn ngon. Đói bụng chính là đi tìm quả dại ăn, quả thật chưa ăn đến cái có dinh dưỡng.
Tiểu Bạch gật đầu, tỏ vẻ nàng cũng đói bụng.
Bạch Phong Hoa nở nụ cười, ôm Vô Song nói: "Đi thôi, chúng ta đi về trước." Vừa nói xong, Tiểu Bạch liền nhỏ đi, biến thành một cái bề ngoài giống tiểu Hồ Ly khả ái, trực tiếp đáp lên bả vai Vô Song, Vô Song vươn tay ôm lấy Tiểu Bạch.Cái này, một người một Hồ để Bạch Phong Hoa ôm.
“Nặng sao?" Mạc Thanh Tuyệt trừng mắt nhìn một màn này hỏi.
“Không nặng." Bạch Phong Hoa nở nụ cười, nhưng trong lòng tê rần.Vô Song thân thể lại nhẹ, càng gầy, mấy ngày nay quả nhiên đứa bé này ăn rất nhiều khổ.Kế tiếp nhất định phải hảo hảo bồi bổ cho hắn.
“Sư huynh đi thôi." Bạch Phong Hoa hướng Nam Cung Vân bên cạnh vẫn trầm mặc gật gật đầu.
Nam Cung Vân ân một tiếng, đi theo phía sau Mạc Thanh Tuyệt cùng Bạch Phong Hoa.Nam Cung Vân nhìn bóng lưng Mạc Thanh Tuyệt cùng Bạch Phong Hoa, trong lòng một trận cô đơn.Phong Hoa trên mặt mỉm cười, giống như hoa, chính là vì hắn mà nở rộ.Mà mình, có nên buông tay không…Chính mình cũng nghĩ làm cho Phong Hoa trên mặt tươi cười như vậy.Nhưng mà, mình có thể làm được sao?
“Vân ca ca…" Mộ Dung Âm Sinh ở phía sau giọng nói bỗng vang lên bên tai Nam Cung Vân.
“Ân?" Nam Cung Vân ở trước đó đã thừa nhận bản thân khôi phục trí nhớ, đối nàng thái độ tốt hơn rất nhiều.
“Vân ca ca, kỳ thật, ngươi cũng có thể làm cho nàng tươi cười như vậy.Ngươi có thể, ngươi vì sao muốn buông tay?" Mộ Dung Âm Sinh kế tiếp một phen dồn dập trong lời nói khiến Nam Cung Vân sắc mặt đại biến.
“Ngươi, ngươi như thế nào?" Nam Cung Vân sắc mặt biến đổi, Mộ Dung Âm Sinh lời này nói, quả thật giống như biết suy nghĩ Nam Cung Vân vừa rồi.Nam Cung Vân đột nhiên ngừng lai, xoay người ánh mắt sáng quắc nhìn Mộ Dung Âm Sinh, chính là trong mắt hiện lên tức giận nhàn nhạt.
“Ta, ta không phải cố ý.Vân ca ca, ngươi hãy nghe ta nói." Mộ Dung Âm Sinh vội vàng xua tay, bối rối giải thích, “Ta không phải cố ý, hơn nữa không phải thực sự là chấp niệm trong lòng ta sẽ không nghe được, còn có không tới gần ta cũng nghe không được."
“Có ý gì?" Nam Cung Vân nhíu mày, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
Mộ Dung Âm Sinh nhìn chung quanh một chút, thế này mới nhỏ giọng nói: "Vân ca ca, ta có thể nghe được tiếng nói từ tận đáy lòng con người.Nhưng mà, là phi thường chấp niệm ta mới có thể nghe được, hơn nữa cần phải đứng thật gần mới nghe được." Mộ Dung Âm Sinh nhỏ giọng, con ngươi ở chỗ sâu nhất có bối rối cùng lo lắng, “Ta không phải cố ý, thật sự.Ta cũng khống chế không được chuyện như vậy.Này tiếng nói này chính nó liền chui vào lỗ tai của ta.Ta căn bản không thể ngăn cản."
Nam Cung Vân bị lời này của Mộ Dung Âm Sinh hoàn toàn chấn động, cư nhiên sẽ có chuyện đó, làm sao có thể!
“Là cái thời điểm đó mới có." Mộ Dung Âm Sinh lo lắng giải thích, “Khi đó ngươi bỗng nhiên mất tích, ta thực vội, nơi nơi tìm ngươi.Sau lại, sau lại, ta phát hiện mình có thể nghe được tiếng lòng người khác."
“Chấp niệm…" Nam Cung Vân giật mình, khó khăn nói ra hai chữ như vậy.
“Vân ca ca, thực xin lỗi, ta thật không phải là cố ý, ta thề, về sau không bao giờ cùng ngươi đi gần như vậy.Nói như vậy liền không thể nghe đến tiếng lòng của ngươi." Mộ Dung Âm Sinh nghĩ đến Nam Cung Vân tức giận, trong lòng khẩn trương, liều mạng cam đoan, xin lỗi.
Nam Cung Vân lộ ra ý cười chua xót, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không thể khiến nàng tươi cười như vậy."
Mộ Dung Âm Sinh sửng sốt, tiếp theo kiên định nói: "Ngươi chưa thử qua, ngươi làm sao có thể biết? Ngươi có thể, ta cho rằng ngươi có thể.Bạch Phong Hoa phi thường để ý ngươi, không phải sao? Ngươi vì sao sớm phủ định chính mình như vậy?"
“Tiểu Âm Sinh, có chuyện tình, không phải cố gắng là có thể." Nam Cung Vân trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười chua xót kia làm cho người ta tâm cơ hồ đều vỡ nát.
“Không, Vân ca ca, ngươi cũng có thể! Không cần buông tha, được không? Không tới cuối cùng đều không cần buông tha! Bọn họ còn chưa có thành thân, chưa có xác lập quan hệ.Vì sao ngươi sẽ sớm buông tha như vậy?" Mộ Dung Âm Sinh nắm chặt tay thành quyền vung lên, “Vân ca ca, đợi đánh lui Ma tộc, sẽ cùng cái người kêu Mạc Thanh Tuyệt phân cao thấp.Hừ, hắn có gì đặc biệt hơn ngươi."
Nam Cung Vân giật mình, nhìn người trước mặt trương ra khuôn mặt nghiêm túc, rốt cuộc lộ ra nụ cười tươi, vươn tay ở trên đầu Mộ Dung Âm Sinh nhẹ nhàng sờ sờ: "Tiểu Âm Sinh, cám ơn ngươi."
Nói xong lời này, Nam Cung Vân lập tức xoay người tiến lên phía trước đuổi theo.
Mộ Dung Âm Sinh đứng ở tại chỗ, chậm rãi vươn tay chạm vào đầu mình, trên mặt lộ ra một nụ cười thật tươi.Vân ca ca tay vẫn ấm áp như vậy.Cảm giác, thật tốt.
Về tới quán trọ, Bạch Phong Hoa cho người chuẩn bị cho Vô Song cùng Tiểu Bạch một bàn đầy mỹ thực, nhìn hai cái tiểu tử kia ăn uống ‘lang thôn thổ huyết’ ( ăn như hổ đói ), Bạch Phong Hoa khóe miệng cong lên, gắp thức ăn cho Vô Song, lại gắp đồ ăn cho Tiểu Bạch.Này hai cái tiểu tử, xem ra thật sự đói bụng lắm, một bàn lớn đồ ăn, gió cuốn mây tan, rất nhanh đã mất hơn nửa.
Đợi hai cái tiểu tử kia ăn đến cái bụng đều tròn vo, Bạch Phong Hoa thỏa mãn nhìn Vô Song, chợt nhớ tới một chuyện.
“Vô Song, Tiểu Điệp đâu? Nàng cùng ngươi cùng một chỗ đi? Cuối cùng không phải nằm sấp trên đầu ngươi sao?" Bạch Phong Hoa nhìn đầu Vô Song, thế này mới chú ý tới trên đầu Vô Song làm sao có Tiểu Sâu xanh biếc.
Vô Song cả kinh, phúc chốc ngồi thẳng lưng, sau đó vươn tay ở trên tóc mình sờ loạn, càng sờ càng hoảng hốt.Không có, không có! Cái thịt sâu chán ghét kia không biết khi nào thì không nằm ở trên đầu mình!
Bạch Phong Hoa nhìn Vô Song khóc lên, hiểu được.Tiểu Điệp cùng Vô Song thất lạc! Rất có thể ở thời điểm truyền tống, bị thất lạc.Bởi vì dựa vào uy lực chân nhỏ của Tiểu Điệp, bắt được cũng không buông ra.
“Như thế nào, làm?" Vô Song khóc nức nở, đáng thương hề hề nhìn Bạch Phong Hoa.
Tiểu Bạch còn lại há mồm, nghi hoặc nhìn Vô Song một chút, lại nhìn Phong Hoa.Này, Tiểu Điệp là vật gì? Vô Song đã đánh mất? Cho nên Bạch Phong Hoa muốn tức giận? Nếu Bạch Phong Hoa tức giận mình làm thế nào? Mình thích Vô Song, cũng thích Bạch Phong Hoa.Nói vậy chính mình giúp ai đây? Thật là có chút hao tổn tâm trí a.Tiểu Bạch đơn thuần buồn rầu.
“Không sao.Tiểu Điệp không phải dễ dàng liền gặp nguy hiểm như vậy.Sinh mệnh của nàng nhưng tràn đầy vô cùng. Thịnh vượng dồi dào." Bạch Phong Hoa vươn tay nhéo khuôn mặt Vô Song, mỉm cười an ủi, “Nàng nhưng là Cổ Vương, ai có thể khi dễ nàng? Biết đâu ngày mai liền báo vào trên một người, chỉ huy người mang nàng trở lại đâu."
Vô Song vừa nghe Bạch Phong Hoa nói như vậy, trong lòng mới hơi thả lỏng.Tiểu Bạch nhìn Bạch Phong Hoa mỉm cười, trong lòng cũng thở một ngụm khí dài, không cần lo lắng phải giúp ai a.
Bạch Phong Hoa nhìn Vô Song yên lòng, nàng trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng phi thường lo lắng.Lời vừa nói tuy rằng không giả, Tiểu Điệp là Cổ Vương, quả thật có thể khống chế được người mang nàng trở về.Nhưng mà, kia cũng là đối phương trên người có Cổ! Đây là khả năng cực kỳ bé nhỏ cỡ nào.Còn có Tiểu Điệp hạ xuống một cái địa phương không biết, vậy phải làm thế nào? Vô Song đối với lời Bạch Phong Hoa nói rất tin tưởng không nghi ngờ.
Bạch Phong Hoa trong lòng lo lắng cũng không có biểu hiện ra ngoài, bởi vì nói vậy sẽ chỉ làm cho Vô Song càng thêm lo lắng khổ sở.Bạch Phong Hoa trong lòng thở dài, một mặt lo lắng Tiểu Điệp, một mặt Bạch Phong Hoa vì Tiểu Điệp bi ai.Tiểu Điệp đáng thương, thật vất vả thật sự coi trọng một người, người ta trong lòng hoàn toàn không có nàng.Ngay cả nàng khi nào không thấy, cũng chưa phát giác đến.
Bất quá Vô Song bình yên trở về, làm cho trong lòng Bạch Phong Hoa cũng thả lỏng không ít.Hiện tại chỉ thiếu An Thiếu Minh cùng Oánh Nhi, còn có Tiểu Điệp! Hy vọng Thiếu Minh cùng Oánh Nhi không có chuyện.
Tô Mộng Vân cùng Vô Song lục tục trở về làm cho mọi người nghĩ đến kế tiếp người khác cũng bình yên trở về.Nhưng mà, trừ bỏ Tử Mặc hiện tại bình an vô sự ở bên ngoài, An Thiếu Minh cùng Thượng Quan Oánh Nhi nhưng vẫn không có xuất hiện.
Bổn Bổn đi tìm Tiểu Mễ còn chưa quay trở về.
Kế tiếp lại xảy ra một chuyện kinh thiên động địa, mà sự kiện đoàn người Bạch Phong Hoa xem ra, là không thể tưởng tượng như vậy.
Thượng Quan gia gia chủ không thường xuyên lộ diện luôn luôn rất bề bộn, toàn bộ công việc đều là Thượng Quan Oánh Nhi xử lý, lúc này đây dị thường đứng lên cao giọng phách lối! Hắn làm một sự kiện ai cũng không nghĩ tới.
Hắn thỉnh quần hùng đi Vân Yên thành, đương nhiên chủ yếu mời các đại thế gia.Mở Thánh địa Thượng Quan gia cho mọi người thăm quan, để cho tất cả mọi người đi quan sát lịch sử ngàn năm trước, nhân loại cùng Ma tộc đại chiến.Cũng tuyên bố Ma tộc xâm nhập Nhân giới, hy vọng mọi người cùng hắn cùng nhau đối kháng chống lại Ma tộc.
Còn có một tin tức kinh người, hắn bắt được một cái Ma tộc, nếu mọi người không tin có thể trước đến Vân Yên thành, chính mình xem xét cái Ma tộc kia.Nghe kể lại phi thường không bình thường, nói cái cái Ma tộc kia máu màu Lam, sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ.
Bày tỏ nếu không ngăn cản Ma tộc xâm nhập, Nhân giới sẽ sinh linh đồ than.
Phong thiếp mời lời nói khẩn thiết, chứng cớ vô cùng xác thực, còn thần khí thường xuyên chiếu sáng xuất thế chính là cùng chuyện này có liên quan.Mà biến cố phát sinh ở Chu Sa cốc, cũng do Ma tộc làm.
Đủ loại sự tình liên hệ cùng một chỗ, không ít người đều tin tưởng chuyện này, đều bắt đầu khởi hành đi Vân Yên thành.
Bạch Phong Hoa cũng được mời trong hàng ngũ.
Khách điếm, Bạch Phong Hoa ngồi ở ghế trên, đong đưa phong thiệp mời trong tay, quét mắt nhìn mọi người trong phòng: "Các ngươi, thấy thế nào?"
Người trong phòng có Mạc Thanh Tuyệt, Hoàng Phủ Trác, Tô Mộng Vân, Mộ Dung Âm Sinh, còn có Vô Song ngồi ở bên người Bạch Phong Hoa cùng Tiểu Bạch ở trong lòng ngực hắn.
“Vân Dương thúc thúc đã gấp rút lên đường, hắn tựa hồ rất không tin tưởng." Nam Cung Vân lạnh nhạt nói.
“Người của Hoàng Phủ gia rất nhiều người đều đi." Hoàng Phủ Trác nhíu mày mà ngay cả Hoàng Phủ Thành cũng kiềm chế không được, suốt đêm chạy đi Vân Yên thành.Hoàng Phủ Nhã còn lại là tâm tư tò mò, tự nhiên cũng đi theo.
“Ông nội của ta bọn họ cũng toàn bộ đi.Này thiệp mời bên trong viết kể lại, làm cho người ta sinh ra cảm giác rất chân thật.Rất nhiều người tin tưởng không hoài nghi." Mộ Dung Âm Sinh cũng nói.
“Chuyện này rất kỳ quái." Mạc Thanh Tuyệt thanh âm lạnh lùng nói.
“Bắt đầu là kỳ quái, quả thực chính là quỷ dị." Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng, “Cái gia chủ Thượng Quan gia kia, cho tới nay đều không nhúng tay vào chuyện này, Oánh Nhi tỷ vừa xảy ra chuyện, hắn liền xuất hiện.Cũng thật sự trùng hợp quá đi.Thánh Địa không phải là nơi Thượng Quan Gia hắn thờ phụng nhất sao, hiện tại lại trở thành nơi ngắm cảnh."
“Muốn đi sao?" Mạc Thanh Tuyệt nhíu mày hỏi.
Tác giả :
Vô Ý Bảo Bảo