Thịnh Thế Phong Hoa
Quyển 2 - Chương 31: Không phải người xấu, nhưng cũng không phải người tốt
“Các ngươi tính làm như thế nào?" Phượng Tử Tô lo lắng hỏi.
“Không cần lo lắng." Nam Cung Vân nắm tay Phương Tử Tô an ủi, “Nương, con đã không giống ngày xưa, lật đổ bọn họ không phải là việc khó."
“Nương biết." Phượng Tử Tô ôn nhu mỉm cười, trong tươi cười nhưng lại có một tia lo lắng, “Ta biết Vân nhi hiện tại cũng là cao cấp luyện dược sư, lại có thần khí.Vân nhi của ta là người lợi hại nhất thiên hạ." Trong giọng nói không che giấu được kiêu ngạo.
“Một khi đã như vậy, mẫu thân sẽ không cần lo lắng.Như sư muội nói, bọn họ nợ của chúng ta, chúng ta tất nhiên phải đòi lại gấp trăm nghìn lần." Nói đến lời này, sắc mặt Nam Cung Vân đã là một mảnh lạnh lẽo.Mẫu thân mình bị nhốt ở đây một mình suốt hai mươi năm, suốt hai mươi năm! Không cần nói thân thể không chịu nổi, tâm hồn bị thương mới là thống khổ nhất.
“Vân nhi… Con, con không nên làm thương tổn Nhược An." Do dự, Phượng Tử Tô cuối cùng mở miệng nói ra chuyện chính mình vừa rồi nghĩ muốn nói đến.Nàng lo lắng không phải là Vân nhi không đối phó được với bọn Nam Cung Kỳ, không cần nói thân phận Vân nhi bây giờ là cao cấp luyện dược sư, tùy tiện gia nhập một thế gia, thế gia kia tất đều đem hết toàn lực hỗ trợ.Chỉ là Nam Cung Vân thần khí trong tay phi thường đáng sợ, nghe nói Cửu Thiên cung có thể bắn xuyên mọi thứ, nếu Nam Cung Vân nghĩ muốn lấy bất kỳ tánh mạng kẻ nào cũng không phải chuyện khó khăn.
Phượng Tử Tô nói ra lời này, Nam Cung Vân sắc mặt đại biến.Mà Bạch Phong Hoa lại tuyệt không cảm thấy kỳ quái.Nữ nhân a…Ở mặt tình cảm luôn như vậy cho dù người mang đầy thương tích nhưng vẫn duy trì nụ cười.
“Nương! Nương đang nói cái gì?" Nam Cung Vân mi gian mang vẻ giận dữ, “Nương quên hắn là như thế nào đối với ngươi? Ngươi cũng nói, hắn căn bản không cho ngươi nói một câu.Mặc kệ cái nương Nam Cung Kỳ hãm hại ngươi! Hiện tại ngươi bệnh thành ra thế này rồi, còn vì hắn cầu tình?"
“Năm đó lấy máu nghiệm thân bị người động tay chân, hắn tận mắt thấy chuyện đó, cho nên mới… Hơn nữa, hơn nữa!" Phượng Tô vội vàng thanh minh, “Hơn nữa lúc trước các trưởng lão kiên trì đem ta buộc đá ném sông, là cha ngươi ngăn cản sửa lại giam cầm."
“Hắn không phải cha ta, ta không có người cha như vậy." Nam Cung Vân cười lạnh, giọng nói lạnh lẽo.Không cần nói nhiều năm không có cảm nhân được tình thân, riêng chuyện mẫu thân bị nhốt ở trong này, Nam Cung Vân trong lòng đã bài xích hắn.
Phượng Tử Tô sốt ruột, đang muốn nói lại ho dữ dội, khụ cả người đều phải cúi gập xuống, một màn này Nam Cung Vân nhìn đến đau lòng không thôi.
“Nương, người không sao chứ?" Nam Cung Vân tiến lên vì Phượng Tử Tô khẽ vỗ phía lưng của nàng nhẹ giọng hỏi.
Phượng Tô lắc đầu lại ho khan dữ dội.Nam Cung Vân trong lòng từng đợt khó chịu dâng lên.
“Sư huynh, kỳ thật bất kể như thế nào, ở huyết thống hắn là phụ thân thân sinh của huynh, điểm ấy không thể thay đổi.Nhưng mà, ngươi thực nhẫn tâm đến lúc đó lấy đi sinh mệnh của hắn?" Bạch Phong Hoa nhìn thấy Phượng Tử Tô mày nhíu mặt nhăn lại, tự nhiên biết nàng lo lắng chuyện phụ tử tương tàn.
Nam Cung Vân cắn môi không lên tiếng.
“Sư huynh, đợi ngày đó chân tướng sự tình rõ ràng, phụ thân ngươi nghĩ phải chịu đựng dày vò cùng áy náy." Bạch Phong Hoa nhẹ giọng khuyên giải an ủi.
“Đúng vậy a, Vân nhi, dù sao hắn cũng là phụ thân thân sinh ngươi.Ngươi không thể lấy tánh mạng của hắn." Phượng Tử Tô vội vàng đung đưa cánh tay Nam Cung Vân nói.
“Sư huynh!" Bạch Phong Hoa nhìn sắc mặt do dự của Nam Cung Vân nâng cao thanh âm, thời điểm Phượng Tử Tô không có nhìn thấy lại ‘sử liễm cá nhân sắc’ ( cho một cái ánh mắt ).
Nam Cung Vân ngẩn ra, cuối cùng quay đầu nhìn Phượng Tử Tô nói: "Hảo, mẫu thân, ta không giết hắn."
“Vân nhi, Vân nhi…" Phượng Tử Tô nước mắt phút chốc chảy xuống, vươn tay ôm cổ Nam Cung Vân, “Thực xin lỗi, Vân nhi, nương thực xin lỗi, khiến ngươi phải chịu khổ như vậy, bây giờ còn yêu cầu vô lý." Nam Cung Vân không có hé răng, mặc Phượng Tử Tô ôm hắn không hề cử động.
Qua một hồi lâu, Phượng Tử Tô cảm xúc cuối cùng bình tĩnh xuống dưới.
“Như vậy, phu nhân, không cần chờ lâu lắm, chúng ta nhất định sẽ tới đón ngươi đi ra ngoài." Bạch Phong Hoa mỉm cười cam đoan nói.
“Kêu ta Phượng di, kêu phu nhân thực xa lạ…" Phượng Tử Tô ngại ngùng cười cười, nàng đối với sư muội của Vân nhi là thích xuất phát từ nội tâm.Nàng khéo hiểu lòng người như vậy, tâm tư thật trong sáng.Hơn nữa, nhìn ra Vân nhi thật đối với nàng rất coi trọng, cũng thực nghe đề nghị của nàng.Phượng Tử Tô càng xem Bạch Phong Hoa càng vừa lòng, trong lòng cảm thán ông trời đối xử với chính nàng cũng không tệ, đợi chờ suốt hai mươi năm, không chỉ chờ được con trai trở về, còn chờ trở về một cô con dâu.
“Hảo, Phượng di." Bạch Phong Hoa nhếch miệng cười, kêu giòn tan, thẳng kêu khiến Phượng Tô trong lòng một trận vui mừng.
“Đúng rồi, ngươi Vân Dương thúc thúc vẫn không có tin tức, đuổi theo Âm Sinh không cùng các ngươi liên hệ sao?" Vừa rồi, Nam Cung Vân đã đem tình huống Vân Dương nói cho nàng, nàng hiện tại nhớ ra mới hỏi một câu.Mộ Dung Âm Sinh Phượng Tử Tử là nhớ rõ, là tiểu nha đầu mới trước đây kia tổng đi theo bên người Vân nhi.Luôn tìm kiếm Vân nhi bảo hộ, mà Vân nhi cũng thực che chở cho nàng.Vân nhi thời điểm ở cùng nàng một chỗ chơi đùa thực vui vẻ, nhưng đó là người bạn duy nhất của con nàng.Khi đó Phượng Tử Tô cũng không có hướng suy nghĩ sâu xa.Nay, biết được Mộ Dung Âm Sinh đối với Vân nhi nhớ mãi không quên, cũng thực cảm động.Chằng qua, hết thảy đều phải phải do Vân nhi quyết định.Mà thái độ Vân nhi, nàng phi thường hiểu rõ.Không cần lời nói, nàng đã nhận ra, Vân nhi đối với Mộ Dung Âm Sinh không có phương diện ý tứ kia, mà đối với sư muội này… Mặc kệ như thế nào, chính mình hẳn nên tôn trọng lựa chọn của Vân nhi.
“Không có." Nam Cung Vân nhắc tới Vân Dương sắc mặt lập tức lạnh xuống, “Nương, không phải ta đối với hắn thành kiến, hắn luôn tự cho mình là đúng nghĩ muốn giúp ta làm quyết định.Đem suy nghĩ của mình áp đặt lên người khác, như vậy thực khiến ta bất mãn." Nam Cung Vân lần này nói chuyện một chút tình cảm cũng không có giữ.
Phượng Tử Tô nghe xong, ngẩn ra: "Hắn, vẫn như vậy sao? Vĩnh viễn đều như cũ không có thay đổi."
“Không đề cập tới hắn.Nương, ngươi cũng đã biết bảo khố Nam Cung gia có một bảo vật, gọi là Long Châu, có thể có tác dụng giải độc." Nam Cung Vân cũng không có quên chuyện tình chính mình đi vào Thiên Xuyên đại lục.Hắn không muốn nhắc đến Vân Dương, mà vòng vo chuyển đề tài.
“Biết." Phượng Tử Tô gật đầu.
“Thật sự? Thật tốt quá?!" Nam Cung Vân kích động hô nhỏ ra tiếng.
Bạch Phong Hoa ngược lại có chút ngây ngẩn cả người, Long Châu? Mình tại sao chưa từng nghe qua chuyện này? Sư huynh lúc nào mà biết đến? Có thể giải độc gì, chẳng lẽ… Bạch Phong Hoa trong đầu nháy mắt hiện lên một suy nghĩ, tiếp theo kinh ngạc nhìn vẻ mặt hưng phấn của Nam Cung Vân.Nàng giờ phút này đã đoán ra mục đích Nam Cung Vân hỏi cái này.
Là vì nàng!
“Bảo khố đúng là có vật này, nhưng truyền thuyết nói cái gì giải bách độc.Chúng ta cũng chưa có kiểm chứng qua." Phượng Tử Tô suy tư trả lời.Mà chúng ta đề cập tới, tự nhiên bao gồm nàng cùng người nhà Nam Cung.
“Có là tốt rồi." Nam Cung Vân cười gật gật đầu, tuyệt đối sẽ không buông tha hy vọng cùng cơ hội.
Ba người lại thương nghị một hồi, Nam Cung Vân mới quyết định cùng Bạch Phong Hoa rời đi.Nam Cung Vân để lại không ít thuốc bổ điều trị thân thể, mà Bạch Phong Hoa còn đem toàn bộ đồ dùng trong túi Càn Khôn ra, bài trí phòng ở của Phượng Tử Tô.Các loại đồ ăn quần áo đầy đủ mọi thứ.Xem Phượng Tô cảm thán, Bạch Phong Hoa tuổi còn nhỏ cư nhiên đã có bảo vật túi Càn Khôn.Lại cảm động Bạch Phong Hoa cẩn thận, nhìn nàng xuất ra gì đó bài trí, vì chính mình chuẩn bị chu toàn như vậy.
“Ly Yên…" Bạch Phong Hoa nhe răng cười, gọi Ly Yên.
Ly Yên giả chết, không phản ứng.
“Phong Hoa gọi ngươi đấy!" Thanh âm Tiểu Mộc không nhanh không chậm vang lên.
Sưu________
Ly Yên nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Bạch Phong Hoa, dọa Phượng Tử Tô thối lui về sau hai bước.
“Ly Yên tốt nhất, mấy ngày nay cầu xin ngươi ở tại chỗ này chiếu cố Phượng di một chút đi." Bạch Phong Hoa nhe răng cười âm hiểm đối với Ly Yên.Khốc Khốc tính tình nóng nảy, sợ gây chuyện bại lộ.Mà Tiểu Mộc phải ở bên cạnh mình đến lúc đó còn luyện đan.Nhìn tới nhìn lui, tự nhiên là Ly Yên giả dối bình tĩnh có vẻ thích hợp.
“Hừ, được rồi." Ly Yên không thoải mái đáp ứng xuống.Đáng giận, vừa cùng Tiểu Mộc tách ra, Khốc Khốc tên hỗn đản kia, lại có thể cùng một mình ở chung với Tiểu Mộc.
Khốc khốc bên trong vui mừng a, sắt a, chán ghét quỷ Ly Yên chợt xuất hiện, mình có thể một mình ở cùng chỗ với Tiểu Mộc.Giờ phút này hắn thật sự hận không thể ôm lấy Bạch Phong Hoa hôn lấy một cái, quát to một tiếng, Bạch Phong Hoa, ngươi thật sự là dịu dàng thiện lương a.
“Khốc Khốc." Bạch Phong Hoa cười hắc hắc, “Ngươi đi vào trong cơ thể sư huynh, gần nhất cùng sư huynh." Ly Yên vừa nghe, vui sướng khi người gặp họa ở giữa không trung bay lượn.
“Không muốn." Khốc Khốc không cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.
“Vậy ngươi ở lại chiếu cố Phượng di." Bạch Phong Hoa thản nhiên phân phó.
Khốc Khốc lúc này chạy vội chui vào trong cơ thể Nam Cung Vân, sợ Ly Yên đổi vị trí.Ở trong cơ thể sư huynh cũng rất tốt, ít nhất cách Tiểu Mộc rất gần.Ly Yên thiết một tiếng, rất là khó chịu.Khốc Khốc lệ rơi đầy mặt ở trong lòng mắng, Bạch Phong Hoa ngươi ác ma này.Vĩnh viễn như vậy làm cho gọi người, nga, không, vĩnh viễn như vậy làm cho gọi hỏa.
“Đây là cái gì?" Phượng Tử Tô sắc mặt có chút khiếp sợ, nhưng không có sợ hãi.Nàng kinh ngạc nhìn hỏa diễm bay lượn giữa không trung, lại nhìn đến một đoàn hỏa diễm khác bay vào trong cơ thể Vân nhi.Nhưng mà, Vân nhi hình như không có gì không khỏe.
“Là Ngũ Hành chi hỏa." Nam Cung Vân nhàn nhạt nói.
Phượng Tô sắc mặt lúc này lại thay đổi lần nữa.Ngũ Hành chi hỏa! Thiếu nữ trước mắt, rốt cuộc là người nào?
“Phượng di, như vậy chúng ta trước đi ngươi bảo trọng." Bạch Phong Hoa làm xong hết thảy hướng Phượng Tử Tô nói lời từ biệt.
“Nương, rất nhanh sẽ đến đón ngươi." Nam Cung Vân nắm chặt tay Phượng Tử Tô, kiên định nói.
Phượng Tử Tô gật đầu thật mạnh.
Sắp trời hừng đồng thì hai người mới ra khỏi phủ đệ Nam Cung, về tới quán trọ.
Để cho Vô Song nằm xuống ngủ, Bạch Phong Hoa đi tới bên cửa sổ Nam Cung Vân đứng vẫn trầm mặc không nói.
“Phong Hoa, vì sao ngươi ngăn cản ta giết Nam Cung Nhược An? Cho dù năm đó là có người hãm hại, nhưng hắn làm gia chủ, làm một trượng phu, phụ thân một đứa nhỏ, nhưng không có lựa chọn tin tưởng thê tử của chính mình cùng đứa nhỏ.Người như thế, đáng chết!" Nam Cung Vân thanh âm rất thấp, nhưng hận ý lại khắc cốt ghi tâm.
“Sư huynh, ngươi thực cho rằng muốn trừng phạt một người chính là giết chết người đó sao?" Bạch Phong Hoa cười nhẹ, chậm rãi nói: "Nếu chân tướng sự tình làm rõ, hắn nghĩ muốn nhận thức ngươi, ngươi sẽ nhận hắn sao?"
“Sẽ không!" Nam Cung Vân cũng không nghĩ, trực tiếp một mực chắc chắn.
“Trừng phạt lớn nhất là, hắn thực để ý đến ngươi, ngươi lại hoàn toàn không nhìn nhận hắn." Bạch Phong Hoa tựa vào cửa sổ, nhìn trời sáng dần, mỉm cười, “Đến lúc đó, ngươi làm như vậy là được.Chờ đến thời điểm ngươi nghĩ muốn tha thứ cho hắn."
“Vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hắn!" Nam Cung Vân từ kẽ răng hé ra vài chữ.
“Được rồi, chúng ta trước không thảo luận vấn đề này." Bạch Phong Hoa cười cười, “Kế tiếp, sư huynh ngươi có muốn dịch dung một chút đến nhà Nam Cung, đi cứu cái người không có tư cách làm phụ thân không."
“Không cứu." Nam Cung Vân còn không có hỏi vì sao Bạch Phong Hoa an bài như vậy, cũng đã một ngụm cự tuyệt.
“Không cần cự tuyệt nhanh như vậy a, sư huynh." Bạch Phong Hoa mỉm cười, “Không cần chuẩn trị, kế hoạch như thế nào thực hiện?"
Nam Cung Vân ngẩn ra, Bạch Phong Hoa mỉm cười, tươi cười trong đó có lạnh lẽo.Dù rằng Phượng Tử Tô đối với Nam Cung Nhược An không có oán hận, nhưng Nam Cung Nhược An đối với sư huynh thương tổn là sự thật.Mặc kệ cái gọi là lý do, sai lầm chính là sai lầm.Nếu sai lầm rồi, sẽ vì chính mình phạm ở dưới xin tha thứ! Mình tuyệt đối sẽ không để cho Nam Cung Nhược An cùng Nam Cung Kỳ dễ chịu.Về phần ngày sau, sư huynh có hay không tha thứ cho hắn, thì phải chính sư huynh quyết định.
Đặc biệt là Nam Cung Kỳ, lần này thật đúng là nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt.
Bạch Phong Hoa híp mắt nhìn mặt trời mọc phương xa, trong lòng cười lạnh.Ta Bạch Phong Hoa, không phải người xấu, nhưng cũng không phải người tốt.Ta không chủ động đả thương ngươi, nhưng nếu ngươi thương tổn đến người ta để ý, vậy ta sẽ trả gấp bội, tuyệt không nương tay.
Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân vẫn nghỉ ngơi đến buổi chiều mới rời giường, sau đó rửa mặt ăn cơm.Nam Cung Vân móc ra mặt nạ da người trước kia Bạch Phong Hoa đưa cho hắn, dựa theo Bạch Phong Hoa dặn dò, trực tiếp đi phủ đệ Nam Cung gia.Mà Bạch Phong Hoa ôm Vô Song, đứng ở bên cửa sổ sau khi nhìn bóng lưng Nam Cung Vân biến mất ở ngã tư, mới xoay người hướng dưới lầu đi.
Nàng nơi muốn đến chính là Ca nghê lâu.Ca nghệ lâu cùng thanh lâu bất đồng, thanh lâu không cần phải nói mọi người cũng biết địa phương đó là gì.Nhưng Ca Nghệ lâu, danh như ý nghĩa, chính là ý tứ trên mặt chữ.Bên trong có thể thưởng thức ca khúc vũ đạo, có nữ tử cũng có nam tử.Nhưng đều bán nghệ không bán thân.Mà Thượng Quan gia ở mặt khác trong bảy đại thế gia thành chủ cùng một ít thành nhỏ đều mở Ca Nghệ lâu.
Bạch Phong Hoa mang theo đứa nhỏ xuất hiên ở Ca Nghệ lâu, cũng không có khiến người khác chú ý, nàng trực tiếp tìm được một gã người hầu nói muốn tìm lão bản nương.Đối phương xem nàng khí thế mạnh, không dám chậm trễ, tự nhiên chạy đi thông báo.
“A, vị tiểu ca .." Lão bản nương xinh đẹp lắc cây quạt tròn chân thành đi ra, nhìn đến thiếu niên ngồi ở bàn uống trà nhưng thật ra không có quá để ý, nhưng thời điểm nhìn thấy Vô Song nhãn tình sáng rực lên, vội vàng hướng lại đây, kích động nói, “Xương cốt thật sự rất hoàn mỹ.Vị đại gia này, ngài muốn bao nhiêu bạc?" Xưng hô đã từ tiểu ca biến thành đại gia.Cảm tình nàng là đem Bạch Phong Hoa cho rằng đến Ca Nghệ lâu bán đứa nhỏ.
Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn về phía lão bản nương, tay đem Vô Song ôm vào lòng.
“Vị đại gia này, ngài muốn bao nhiêu bạc, ngài mở miệng bao nhiêu cũng được." Lão bản nương ánh mắt nhìn chằm chằm Vô Song, nhìn từ trên xuống dưới.Ca Nghệ lâu không phải kỹ viện, tướng mạo mặc dù nặng, nhưng đều không phải quan trọng nhất.Đứa bé này thể cốt luyện vũ là lựa chọn tốt nhất.Mặt mày hốc hác không sao cả, một ngày kia luyện vũ thành mang theo cái khăn che mặt là được.
Bạch Phong Hoa nhìn lão bản thao thao bất tuyệt, trên mặt đột nhiên nở ra nụ cười kinh diễm vô cùng.Lão bản nương ngơ ngẩn trong chớp mắt.
“Lão bản, cho ngươi xem đồ tốt." Bạch Phong Hoa đưa tay vào túi Càn Khôn mò đến nửa ngày không có móc ra.Lão bản vẻ mặt lơ đễnh, nhưng khi nhìn thấy Bạch Phong Hoa đưa ra thứ đó thì hai chân run run trực tiếp lập tức quỳ xuống.
“Còn mua Vô Song nhà ta nữa sao?" Bạch Phong Hoa tà ác nở nụ cười.Vô Song nghiêng đầu nhìn lão bản, xem lão bản tim đều muốn nhảy ra ngoài.
“Không, không mua.Nha, không phải, tiểu nhân cho tới bây giờ không có suy nghĩ này." Lão bản kia trong lòng nghĩ muốn chết cũng có.Thiếu niên ở trước mặt móc ra lệnh bài cư nhiên là chủ nhân mới có thể có.Gặp lệnh bài như nhìn thấy chủ nhân.Vừa rồi nàng cư nhiên vô lễ mạo phạm, hy vọng đối phương không cần so đo mới đúng.Nghĩ đến đây, lão bản lại vội vàng cầu xin tha thứ.
“Được rồi." Bạch PHong Hoa không hề trêu cợt lão bản nương, cười nói: "Đứng lên đi, có chính sự cho ngươi làm."
“Dạ." Lão bản vội vàng đứng thẳng người, cũng không dám ngồi, đứng ở trước mặt Bạch Phong Hoa, đứng thẳng tắp cứng ngắc cả người.
“Đem giấy bút đến đây, để ta viết ba phong thư, đưa đến trong tay Hoàng Phủ Thành, Trưởng Tôn Phi Yến, còn có Oánh Nhi tỷ tỷ." Bạch Phong Hoa phân phó.
Lão bản kia vội vàng quay đầu đi phân phó hạ nhân mang giấy bút tới, nhưng trong lòng đoán xem thiếu niên này cùng chủ nhân liên hệ thế nào.Kêu thân thiết như vậy, Oánh nhi tỷ…
Nhìn nội dung thư Bạch Phong Hoa viết, lão bả kia sửng sốt.
Thiếu niên này là ai? Hắn có tư cách gì thỉnh Hoàng Phủ gia chủ, cùng Trưởng Tôn gia Trưởng Tôn Phi Yến đại tiểu thư đi Vĩnh An Thành? Đùa giỡn cái gì!Chủ nhân nhà mình mời còn có thể, dù sao ngọc bội đều ở trên tay hắn.Nhưng mà Hoàng Phủ gia chủ_Hoàng Phủ Thành! Chỉ một phong thư là có thể mời đến? Còn có Trưởng Tôn đại tiểu thư, cái nữ tử có tiếng tăm trong thương giới, làm sao có thể bởi vì một phong thư mà bỏ chạy đến Vĩnh An thành?
Nhưng mà thời điểm Bạch Phong Hoa ký tên, lão bản nương trực tiếp té xỉu.
Bạch Phong Hoa!!!
Cái thiếu niên cao cấp luyện dược sư thanh danh nổi sóng đó sao!
“Không cần lo lắng." Nam Cung Vân nắm tay Phương Tử Tô an ủi, “Nương, con đã không giống ngày xưa, lật đổ bọn họ không phải là việc khó."
“Nương biết." Phượng Tử Tô ôn nhu mỉm cười, trong tươi cười nhưng lại có một tia lo lắng, “Ta biết Vân nhi hiện tại cũng là cao cấp luyện dược sư, lại có thần khí.Vân nhi của ta là người lợi hại nhất thiên hạ." Trong giọng nói không che giấu được kiêu ngạo.
“Một khi đã như vậy, mẫu thân sẽ không cần lo lắng.Như sư muội nói, bọn họ nợ của chúng ta, chúng ta tất nhiên phải đòi lại gấp trăm nghìn lần." Nói đến lời này, sắc mặt Nam Cung Vân đã là một mảnh lạnh lẽo.Mẫu thân mình bị nhốt ở đây một mình suốt hai mươi năm, suốt hai mươi năm! Không cần nói thân thể không chịu nổi, tâm hồn bị thương mới là thống khổ nhất.
“Vân nhi… Con, con không nên làm thương tổn Nhược An." Do dự, Phượng Tử Tô cuối cùng mở miệng nói ra chuyện chính mình vừa rồi nghĩ muốn nói đến.Nàng lo lắng không phải là Vân nhi không đối phó được với bọn Nam Cung Kỳ, không cần nói thân phận Vân nhi bây giờ là cao cấp luyện dược sư, tùy tiện gia nhập một thế gia, thế gia kia tất đều đem hết toàn lực hỗ trợ.Chỉ là Nam Cung Vân thần khí trong tay phi thường đáng sợ, nghe nói Cửu Thiên cung có thể bắn xuyên mọi thứ, nếu Nam Cung Vân nghĩ muốn lấy bất kỳ tánh mạng kẻ nào cũng không phải chuyện khó khăn.
Phượng Tử Tô nói ra lời này, Nam Cung Vân sắc mặt đại biến.Mà Bạch Phong Hoa lại tuyệt không cảm thấy kỳ quái.Nữ nhân a…Ở mặt tình cảm luôn như vậy cho dù người mang đầy thương tích nhưng vẫn duy trì nụ cười.
“Nương! Nương đang nói cái gì?" Nam Cung Vân mi gian mang vẻ giận dữ, “Nương quên hắn là như thế nào đối với ngươi? Ngươi cũng nói, hắn căn bản không cho ngươi nói một câu.Mặc kệ cái nương Nam Cung Kỳ hãm hại ngươi! Hiện tại ngươi bệnh thành ra thế này rồi, còn vì hắn cầu tình?"
“Năm đó lấy máu nghiệm thân bị người động tay chân, hắn tận mắt thấy chuyện đó, cho nên mới… Hơn nữa, hơn nữa!" Phượng Tô vội vàng thanh minh, “Hơn nữa lúc trước các trưởng lão kiên trì đem ta buộc đá ném sông, là cha ngươi ngăn cản sửa lại giam cầm."
“Hắn không phải cha ta, ta không có người cha như vậy." Nam Cung Vân cười lạnh, giọng nói lạnh lẽo.Không cần nói nhiều năm không có cảm nhân được tình thân, riêng chuyện mẫu thân bị nhốt ở trong này, Nam Cung Vân trong lòng đã bài xích hắn.
Phượng Tử Tô sốt ruột, đang muốn nói lại ho dữ dội, khụ cả người đều phải cúi gập xuống, một màn này Nam Cung Vân nhìn đến đau lòng không thôi.
“Nương, người không sao chứ?" Nam Cung Vân tiến lên vì Phượng Tử Tô khẽ vỗ phía lưng của nàng nhẹ giọng hỏi.
Phượng Tô lắc đầu lại ho khan dữ dội.Nam Cung Vân trong lòng từng đợt khó chịu dâng lên.
“Sư huynh, kỳ thật bất kể như thế nào, ở huyết thống hắn là phụ thân thân sinh của huynh, điểm ấy không thể thay đổi.Nhưng mà, ngươi thực nhẫn tâm đến lúc đó lấy đi sinh mệnh của hắn?" Bạch Phong Hoa nhìn thấy Phượng Tử Tô mày nhíu mặt nhăn lại, tự nhiên biết nàng lo lắng chuyện phụ tử tương tàn.
Nam Cung Vân cắn môi không lên tiếng.
“Sư huynh, đợi ngày đó chân tướng sự tình rõ ràng, phụ thân ngươi nghĩ phải chịu đựng dày vò cùng áy náy." Bạch Phong Hoa nhẹ giọng khuyên giải an ủi.
“Đúng vậy a, Vân nhi, dù sao hắn cũng là phụ thân thân sinh ngươi.Ngươi không thể lấy tánh mạng của hắn." Phượng Tử Tô vội vàng đung đưa cánh tay Nam Cung Vân nói.
“Sư huynh!" Bạch Phong Hoa nhìn sắc mặt do dự của Nam Cung Vân nâng cao thanh âm, thời điểm Phượng Tử Tô không có nhìn thấy lại ‘sử liễm cá nhân sắc’ ( cho một cái ánh mắt ).
Nam Cung Vân ngẩn ra, cuối cùng quay đầu nhìn Phượng Tử Tô nói: "Hảo, mẫu thân, ta không giết hắn."
“Vân nhi, Vân nhi…" Phượng Tử Tô nước mắt phút chốc chảy xuống, vươn tay ôm cổ Nam Cung Vân, “Thực xin lỗi, Vân nhi, nương thực xin lỗi, khiến ngươi phải chịu khổ như vậy, bây giờ còn yêu cầu vô lý." Nam Cung Vân không có hé răng, mặc Phượng Tử Tô ôm hắn không hề cử động.
Qua một hồi lâu, Phượng Tử Tô cảm xúc cuối cùng bình tĩnh xuống dưới.
“Như vậy, phu nhân, không cần chờ lâu lắm, chúng ta nhất định sẽ tới đón ngươi đi ra ngoài." Bạch Phong Hoa mỉm cười cam đoan nói.
“Kêu ta Phượng di, kêu phu nhân thực xa lạ…" Phượng Tử Tô ngại ngùng cười cười, nàng đối với sư muội của Vân nhi là thích xuất phát từ nội tâm.Nàng khéo hiểu lòng người như vậy, tâm tư thật trong sáng.Hơn nữa, nhìn ra Vân nhi thật đối với nàng rất coi trọng, cũng thực nghe đề nghị của nàng.Phượng Tử Tô càng xem Bạch Phong Hoa càng vừa lòng, trong lòng cảm thán ông trời đối xử với chính nàng cũng không tệ, đợi chờ suốt hai mươi năm, không chỉ chờ được con trai trở về, còn chờ trở về một cô con dâu.
“Hảo, Phượng di." Bạch Phong Hoa nhếch miệng cười, kêu giòn tan, thẳng kêu khiến Phượng Tô trong lòng một trận vui mừng.
“Đúng rồi, ngươi Vân Dương thúc thúc vẫn không có tin tức, đuổi theo Âm Sinh không cùng các ngươi liên hệ sao?" Vừa rồi, Nam Cung Vân đã đem tình huống Vân Dương nói cho nàng, nàng hiện tại nhớ ra mới hỏi một câu.Mộ Dung Âm Sinh Phượng Tử Tử là nhớ rõ, là tiểu nha đầu mới trước đây kia tổng đi theo bên người Vân nhi.Luôn tìm kiếm Vân nhi bảo hộ, mà Vân nhi cũng thực che chở cho nàng.Vân nhi thời điểm ở cùng nàng một chỗ chơi đùa thực vui vẻ, nhưng đó là người bạn duy nhất của con nàng.Khi đó Phượng Tử Tô cũng không có hướng suy nghĩ sâu xa.Nay, biết được Mộ Dung Âm Sinh đối với Vân nhi nhớ mãi không quên, cũng thực cảm động.Chằng qua, hết thảy đều phải phải do Vân nhi quyết định.Mà thái độ Vân nhi, nàng phi thường hiểu rõ.Không cần lời nói, nàng đã nhận ra, Vân nhi đối với Mộ Dung Âm Sinh không có phương diện ý tứ kia, mà đối với sư muội này… Mặc kệ như thế nào, chính mình hẳn nên tôn trọng lựa chọn của Vân nhi.
“Không có." Nam Cung Vân nhắc tới Vân Dương sắc mặt lập tức lạnh xuống, “Nương, không phải ta đối với hắn thành kiến, hắn luôn tự cho mình là đúng nghĩ muốn giúp ta làm quyết định.Đem suy nghĩ của mình áp đặt lên người khác, như vậy thực khiến ta bất mãn." Nam Cung Vân lần này nói chuyện một chút tình cảm cũng không có giữ.
Phượng Tử Tô nghe xong, ngẩn ra: "Hắn, vẫn như vậy sao? Vĩnh viễn đều như cũ không có thay đổi."
“Không đề cập tới hắn.Nương, ngươi cũng đã biết bảo khố Nam Cung gia có một bảo vật, gọi là Long Châu, có thể có tác dụng giải độc." Nam Cung Vân cũng không có quên chuyện tình chính mình đi vào Thiên Xuyên đại lục.Hắn không muốn nhắc đến Vân Dương, mà vòng vo chuyển đề tài.
“Biết." Phượng Tử Tô gật đầu.
“Thật sự? Thật tốt quá?!" Nam Cung Vân kích động hô nhỏ ra tiếng.
Bạch Phong Hoa ngược lại có chút ngây ngẩn cả người, Long Châu? Mình tại sao chưa từng nghe qua chuyện này? Sư huynh lúc nào mà biết đến? Có thể giải độc gì, chẳng lẽ… Bạch Phong Hoa trong đầu nháy mắt hiện lên một suy nghĩ, tiếp theo kinh ngạc nhìn vẻ mặt hưng phấn của Nam Cung Vân.Nàng giờ phút này đã đoán ra mục đích Nam Cung Vân hỏi cái này.
Là vì nàng!
“Bảo khố đúng là có vật này, nhưng truyền thuyết nói cái gì giải bách độc.Chúng ta cũng chưa có kiểm chứng qua." Phượng Tử Tô suy tư trả lời.Mà chúng ta đề cập tới, tự nhiên bao gồm nàng cùng người nhà Nam Cung.
“Có là tốt rồi." Nam Cung Vân cười gật gật đầu, tuyệt đối sẽ không buông tha hy vọng cùng cơ hội.
Ba người lại thương nghị một hồi, Nam Cung Vân mới quyết định cùng Bạch Phong Hoa rời đi.Nam Cung Vân để lại không ít thuốc bổ điều trị thân thể, mà Bạch Phong Hoa còn đem toàn bộ đồ dùng trong túi Càn Khôn ra, bài trí phòng ở của Phượng Tử Tô.Các loại đồ ăn quần áo đầy đủ mọi thứ.Xem Phượng Tô cảm thán, Bạch Phong Hoa tuổi còn nhỏ cư nhiên đã có bảo vật túi Càn Khôn.Lại cảm động Bạch Phong Hoa cẩn thận, nhìn nàng xuất ra gì đó bài trí, vì chính mình chuẩn bị chu toàn như vậy.
“Ly Yên…" Bạch Phong Hoa nhe răng cười, gọi Ly Yên.
Ly Yên giả chết, không phản ứng.
“Phong Hoa gọi ngươi đấy!" Thanh âm Tiểu Mộc không nhanh không chậm vang lên.
Sưu________
Ly Yên nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Bạch Phong Hoa, dọa Phượng Tử Tô thối lui về sau hai bước.
“Ly Yên tốt nhất, mấy ngày nay cầu xin ngươi ở tại chỗ này chiếu cố Phượng di một chút đi." Bạch Phong Hoa nhe răng cười âm hiểm đối với Ly Yên.Khốc Khốc tính tình nóng nảy, sợ gây chuyện bại lộ.Mà Tiểu Mộc phải ở bên cạnh mình đến lúc đó còn luyện đan.Nhìn tới nhìn lui, tự nhiên là Ly Yên giả dối bình tĩnh có vẻ thích hợp.
“Hừ, được rồi." Ly Yên không thoải mái đáp ứng xuống.Đáng giận, vừa cùng Tiểu Mộc tách ra, Khốc Khốc tên hỗn đản kia, lại có thể cùng một mình ở chung với Tiểu Mộc.
Khốc khốc bên trong vui mừng a, sắt a, chán ghét quỷ Ly Yên chợt xuất hiện, mình có thể một mình ở cùng chỗ với Tiểu Mộc.Giờ phút này hắn thật sự hận không thể ôm lấy Bạch Phong Hoa hôn lấy một cái, quát to một tiếng, Bạch Phong Hoa, ngươi thật sự là dịu dàng thiện lương a.
“Khốc Khốc." Bạch Phong Hoa cười hắc hắc, “Ngươi đi vào trong cơ thể sư huynh, gần nhất cùng sư huynh." Ly Yên vừa nghe, vui sướng khi người gặp họa ở giữa không trung bay lượn.
“Không muốn." Khốc Khốc không cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.
“Vậy ngươi ở lại chiếu cố Phượng di." Bạch Phong Hoa thản nhiên phân phó.
Khốc Khốc lúc này chạy vội chui vào trong cơ thể Nam Cung Vân, sợ Ly Yên đổi vị trí.Ở trong cơ thể sư huynh cũng rất tốt, ít nhất cách Tiểu Mộc rất gần.Ly Yên thiết một tiếng, rất là khó chịu.Khốc Khốc lệ rơi đầy mặt ở trong lòng mắng, Bạch Phong Hoa ngươi ác ma này.Vĩnh viễn như vậy làm cho gọi người, nga, không, vĩnh viễn như vậy làm cho gọi hỏa.
“Đây là cái gì?" Phượng Tử Tô sắc mặt có chút khiếp sợ, nhưng không có sợ hãi.Nàng kinh ngạc nhìn hỏa diễm bay lượn giữa không trung, lại nhìn đến một đoàn hỏa diễm khác bay vào trong cơ thể Vân nhi.Nhưng mà, Vân nhi hình như không có gì không khỏe.
“Là Ngũ Hành chi hỏa." Nam Cung Vân nhàn nhạt nói.
Phượng Tô sắc mặt lúc này lại thay đổi lần nữa.Ngũ Hành chi hỏa! Thiếu nữ trước mắt, rốt cuộc là người nào?
“Phượng di, như vậy chúng ta trước đi ngươi bảo trọng." Bạch Phong Hoa làm xong hết thảy hướng Phượng Tử Tô nói lời từ biệt.
“Nương, rất nhanh sẽ đến đón ngươi." Nam Cung Vân nắm chặt tay Phượng Tử Tô, kiên định nói.
Phượng Tử Tô gật đầu thật mạnh.
Sắp trời hừng đồng thì hai người mới ra khỏi phủ đệ Nam Cung, về tới quán trọ.
Để cho Vô Song nằm xuống ngủ, Bạch Phong Hoa đi tới bên cửa sổ Nam Cung Vân đứng vẫn trầm mặc không nói.
“Phong Hoa, vì sao ngươi ngăn cản ta giết Nam Cung Nhược An? Cho dù năm đó là có người hãm hại, nhưng hắn làm gia chủ, làm một trượng phu, phụ thân một đứa nhỏ, nhưng không có lựa chọn tin tưởng thê tử của chính mình cùng đứa nhỏ.Người như thế, đáng chết!" Nam Cung Vân thanh âm rất thấp, nhưng hận ý lại khắc cốt ghi tâm.
“Sư huynh, ngươi thực cho rằng muốn trừng phạt một người chính là giết chết người đó sao?" Bạch Phong Hoa cười nhẹ, chậm rãi nói: "Nếu chân tướng sự tình làm rõ, hắn nghĩ muốn nhận thức ngươi, ngươi sẽ nhận hắn sao?"
“Sẽ không!" Nam Cung Vân cũng không nghĩ, trực tiếp một mực chắc chắn.
“Trừng phạt lớn nhất là, hắn thực để ý đến ngươi, ngươi lại hoàn toàn không nhìn nhận hắn." Bạch Phong Hoa tựa vào cửa sổ, nhìn trời sáng dần, mỉm cười, “Đến lúc đó, ngươi làm như vậy là được.Chờ đến thời điểm ngươi nghĩ muốn tha thứ cho hắn."
“Vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hắn!" Nam Cung Vân từ kẽ răng hé ra vài chữ.
“Được rồi, chúng ta trước không thảo luận vấn đề này." Bạch Phong Hoa cười cười, “Kế tiếp, sư huynh ngươi có muốn dịch dung một chút đến nhà Nam Cung, đi cứu cái người không có tư cách làm phụ thân không."
“Không cứu." Nam Cung Vân còn không có hỏi vì sao Bạch Phong Hoa an bài như vậy, cũng đã một ngụm cự tuyệt.
“Không cần cự tuyệt nhanh như vậy a, sư huynh." Bạch Phong Hoa mỉm cười, “Không cần chuẩn trị, kế hoạch như thế nào thực hiện?"
Nam Cung Vân ngẩn ra, Bạch Phong Hoa mỉm cười, tươi cười trong đó có lạnh lẽo.Dù rằng Phượng Tử Tô đối với Nam Cung Nhược An không có oán hận, nhưng Nam Cung Nhược An đối với sư huynh thương tổn là sự thật.Mặc kệ cái gọi là lý do, sai lầm chính là sai lầm.Nếu sai lầm rồi, sẽ vì chính mình phạm ở dưới xin tha thứ! Mình tuyệt đối sẽ không để cho Nam Cung Nhược An cùng Nam Cung Kỳ dễ chịu.Về phần ngày sau, sư huynh có hay không tha thứ cho hắn, thì phải chính sư huynh quyết định.
Đặc biệt là Nam Cung Kỳ, lần này thật đúng là nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt.
Bạch Phong Hoa híp mắt nhìn mặt trời mọc phương xa, trong lòng cười lạnh.Ta Bạch Phong Hoa, không phải người xấu, nhưng cũng không phải người tốt.Ta không chủ động đả thương ngươi, nhưng nếu ngươi thương tổn đến người ta để ý, vậy ta sẽ trả gấp bội, tuyệt không nương tay.
Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân vẫn nghỉ ngơi đến buổi chiều mới rời giường, sau đó rửa mặt ăn cơm.Nam Cung Vân móc ra mặt nạ da người trước kia Bạch Phong Hoa đưa cho hắn, dựa theo Bạch Phong Hoa dặn dò, trực tiếp đi phủ đệ Nam Cung gia.Mà Bạch Phong Hoa ôm Vô Song, đứng ở bên cửa sổ sau khi nhìn bóng lưng Nam Cung Vân biến mất ở ngã tư, mới xoay người hướng dưới lầu đi.
Nàng nơi muốn đến chính là Ca nghê lâu.Ca nghệ lâu cùng thanh lâu bất đồng, thanh lâu không cần phải nói mọi người cũng biết địa phương đó là gì.Nhưng Ca Nghệ lâu, danh như ý nghĩa, chính là ý tứ trên mặt chữ.Bên trong có thể thưởng thức ca khúc vũ đạo, có nữ tử cũng có nam tử.Nhưng đều bán nghệ không bán thân.Mà Thượng Quan gia ở mặt khác trong bảy đại thế gia thành chủ cùng một ít thành nhỏ đều mở Ca Nghệ lâu.
Bạch Phong Hoa mang theo đứa nhỏ xuất hiên ở Ca Nghệ lâu, cũng không có khiến người khác chú ý, nàng trực tiếp tìm được một gã người hầu nói muốn tìm lão bản nương.Đối phương xem nàng khí thế mạnh, không dám chậm trễ, tự nhiên chạy đi thông báo.
“A, vị tiểu ca .." Lão bản nương xinh đẹp lắc cây quạt tròn chân thành đi ra, nhìn đến thiếu niên ngồi ở bàn uống trà nhưng thật ra không có quá để ý, nhưng thời điểm nhìn thấy Vô Song nhãn tình sáng rực lên, vội vàng hướng lại đây, kích động nói, “Xương cốt thật sự rất hoàn mỹ.Vị đại gia này, ngài muốn bao nhiêu bạc?" Xưng hô đã từ tiểu ca biến thành đại gia.Cảm tình nàng là đem Bạch Phong Hoa cho rằng đến Ca Nghệ lâu bán đứa nhỏ.
Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn về phía lão bản nương, tay đem Vô Song ôm vào lòng.
“Vị đại gia này, ngài muốn bao nhiêu bạc, ngài mở miệng bao nhiêu cũng được." Lão bản nương ánh mắt nhìn chằm chằm Vô Song, nhìn từ trên xuống dưới.Ca Nghệ lâu không phải kỹ viện, tướng mạo mặc dù nặng, nhưng đều không phải quan trọng nhất.Đứa bé này thể cốt luyện vũ là lựa chọn tốt nhất.Mặt mày hốc hác không sao cả, một ngày kia luyện vũ thành mang theo cái khăn che mặt là được.
Bạch Phong Hoa nhìn lão bản thao thao bất tuyệt, trên mặt đột nhiên nở ra nụ cười kinh diễm vô cùng.Lão bản nương ngơ ngẩn trong chớp mắt.
“Lão bản, cho ngươi xem đồ tốt." Bạch Phong Hoa đưa tay vào túi Càn Khôn mò đến nửa ngày không có móc ra.Lão bản vẻ mặt lơ đễnh, nhưng khi nhìn thấy Bạch Phong Hoa đưa ra thứ đó thì hai chân run run trực tiếp lập tức quỳ xuống.
“Còn mua Vô Song nhà ta nữa sao?" Bạch Phong Hoa tà ác nở nụ cười.Vô Song nghiêng đầu nhìn lão bản, xem lão bản tim đều muốn nhảy ra ngoài.
“Không, không mua.Nha, không phải, tiểu nhân cho tới bây giờ không có suy nghĩ này." Lão bản kia trong lòng nghĩ muốn chết cũng có.Thiếu niên ở trước mặt móc ra lệnh bài cư nhiên là chủ nhân mới có thể có.Gặp lệnh bài như nhìn thấy chủ nhân.Vừa rồi nàng cư nhiên vô lễ mạo phạm, hy vọng đối phương không cần so đo mới đúng.Nghĩ đến đây, lão bản lại vội vàng cầu xin tha thứ.
“Được rồi." Bạch PHong Hoa không hề trêu cợt lão bản nương, cười nói: "Đứng lên đi, có chính sự cho ngươi làm."
“Dạ." Lão bản vội vàng đứng thẳng người, cũng không dám ngồi, đứng ở trước mặt Bạch Phong Hoa, đứng thẳng tắp cứng ngắc cả người.
“Đem giấy bút đến đây, để ta viết ba phong thư, đưa đến trong tay Hoàng Phủ Thành, Trưởng Tôn Phi Yến, còn có Oánh Nhi tỷ tỷ." Bạch Phong Hoa phân phó.
Lão bản kia vội vàng quay đầu đi phân phó hạ nhân mang giấy bút tới, nhưng trong lòng đoán xem thiếu niên này cùng chủ nhân liên hệ thế nào.Kêu thân thiết như vậy, Oánh nhi tỷ…
Nhìn nội dung thư Bạch Phong Hoa viết, lão bả kia sửng sốt.
Thiếu niên này là ai? Hắn có tư cách gì thỉnh Hoàng Phủ gia chủ, cùng Trưởng Tôn gia Trưởng Tôn Phi Yến đại tiểu thư đi Vĩnh An Thành? Đùa giỡn cái gì!Chủ nhân nhà mình mời còn có thể, dù sao ngọc bội đều ở trên tay hắn.Nhưng mà Hoàng Phủ gia chủ_Hoàng Phủ Thành! Chỉ một phong thư là có thể mời đến? Còn có Trưởng Tôn đại tiểu thư, cái nữ tử có tiếng tăm trong thương giới, làm sao có thể bởi vì một phong thư mà bỏ chạy đến Vĩnh An thành?
Nhưng mà thời điểm Bạch Phong Hoa ký tên, lão bản nương trực tiếp té xỉu.
Bạch Phong Hoa!!!
Cái thiếu niên cao cấp luyện dược sư thanh danh nổi sóng đó sao!
Tác giả :
Vô Ý Bảo Bảo