Thịnh Thế Phong Hoa
Quyển 1 - Chương 97: Trong lúc đó, trời đất chỉ có ta và chàng
Bạch Phong Hoa hơi hơi hí mắt. Trong mắt hiện lên một tia ý vị thâm trường, nhìn Duy Vũ trong lòng có chút không yên đứng lên.
“Điều kiện, nói đi." Bạch Phong Hoa trên mặt nở nụ cười thản nhiên, chậm rãi nói ra vài chữ như vậy.
Lưu Quang tuyết liên, mình nhất định phải, mặc kệ là phải dùng thủ đoạn gì. Lão hồ ly Duy Hạ kia muốn dùng Lưu Quang tuyết liên dụ dỗ mình đồng ý hôn sự của Duy Phong giả cùng Tử Mặc, tính toán quả nhiên không sai.
Lưu quang tuyết liên còn đang để ở một nơi bí mật, nghe khẩu khí của Duy Phong trước mắt, hình như không phải dễ dàng lấy được như vậy. Nhưng mà hiện tại có sẵn người giúp đỡ cũng tốt. Vừa có thể lấy được Lưu Quang tuyết liên, lại vừa có thể dùng năng lực giúp Duy Phong – người thừa kế của Thiên Địa thương hội đổi lại được cơ thể, một đại ân tình như thế cũng thật tốt a.
“Giúp ta đổi lại cơ thể." Duy Phong nhìn Bạch Phong Hoa rốt cục đã tỏ thái độ, cắn răng gian nan phun ra vài chữ.
“Được." Bạch Phong Hoa trên mặt mang ý cười, đáp ứng. Chuyện đối hồn này, nếu đổi lại là người khác có thể không tin được, nhưng mà Bạch Phong Hoa hiểu được, chuyện này tuyệt đối có thể.
“Tỷ?"
“Bạch tỷ tỷ?"
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh đều kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa. Thái độ của Bạch Phong Hoa là hoàn toàn tin tưởng lời nói của Duy Vũ, trên thế giới này thực sự có loại chung nghịch thiên như thế? Làm sao có thể?! Làm sao có thể làm cho hai con người đổi hồn phách cho nhau? Thật không thể tưởng tượng được, thật không thể tin nổi! Nhưng mà, hai người nhìn Duy Vũ trước mắt kia gương mặt bẩn thỉu nhưng trong con ngươi lại hiện lên sự tinh lượng, liên tưởng tới những chuyện mới phát sinh gần đây, trong lòng lại không thể không tin tưởng.
“Ngươi, ngươi thật sự là Duy Phong?" Bạch Tử Mặc thử hỏi.
Duy Phong nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt lại hiện lên một chút thê lương.
“Ngươi hiện tại ở tạm chỗ này, Tử Mặc, đệ nhớ chiếu cố nàng, việc này trước phải giữ bí mật." Bạch Phong Hoa xoay người, tiếp tục nói, “Thiếu Minh, đi theo tỷ."
An Thiếu Minh đi theo phía sau Bạch Phong Hoa ra ngoài, để lại hai người Bạch Tử Mặc cùng Duy Phong ở lại trong phòng, mắt to trừng mắt nhỏ. Hai người này mỗi lần nhìn thấy nhau liền đấu võ mồm, lúc này đây hai người lại cực kỳ trầm mặc.
“Cái kia, cũng may không phải là ngươi cầu hôn…" Bạch Tử Mặc không biết như thế nào, liền phiền não nói một câu như vậy.
“Cầu hôn?" Duy Phong sửng sốt.
“Đúng vậy, kẻ giả mạo kia lôi kéo cha ngươi tới đây la hết ầm ĩ đòi cầu hôn, muốn ta lấy nàng. Chậc chậc…" Bạch Tử Mặc vừa nói đến đây, cả người lại nổi da gà.
Duy Phong chăm chú nhìn Bạch Tử Mặc, trong lòng có một trận đau thương.Tiểu Vũ. Ngươi hận ta đến mức này sao? Ngay cả hắn ngươi cũng muốn cướp đi sao?
Duy Phong trầm mặc, Bạch Tử Mặc cũng không biết nói gì, chỉ ngồi tại chỗ vò đầu, sau đó tiếp tục trầm mặc.
Nhất thời, không khí trong phòng quái dị đến cực điểm.
“Này, uy, thứ tốt a!" Khi hai người đang trong trạng thái trầm mặc thì ngoài cửa truyền đến tiếng kinh ngạc của An Thiếu Minh .
“Cái gì tốt?" Bạch Tử Mặc nhíu mày hỏi.
“Này, đại tiểu thư, ngươi thật có phúc, Bạch tỷ tỷ cho ngươi đội cái này để tránh bại lộ, thứ tốt a thứ tốt, nếu không phải là cái này dành cho con gái thì ta cũng không nghĩ sẽ đưa cho cô." An Thiếu Minh có chút đau lòng đưa mặt nạ trong tay cho Duy Phong.
Duy Phong tiếp nhận, vừa nhìn thấy cũng thật sự chấn động, một chiếc mặt nạ tinh xảo, đeo lên liền không nhìn ra bộ dáng trước kia nữa. Bạch Phong Hoa sao lại có thứ trân quý thế này?
“Tử Mặc, Bạch tỷ tỷ bảo ngươi chiếu cố nàng thật tốt, nhìn người này một thân chật vật, ngươi đi tìm người giúp nàng rửa mặt chải đầu, sửa sang lại một chút đi." An Thiếu Minh hề hề cười gian, sau đó ngáp dài, “Ta rất mệt a, ngươi nhanh đi là việc đi, ta nghỉ ngơi trước."
“Này, uy, uy, An Thiếu Minh cái tên hỗn đản này, ngươi cứ như vậy bỏ mặc ta?" Bạch Tử Mặc ở phía sau quát.
“Đó là việc của ngươi …" An Thiếu Minh cũng không quay đầu liền cấp tốc chạy thật xa, Bạch Tử Mặc tức giận ở phía sau giơ chân.
Bạch Tử Mặc quay đầu, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Duy Phong, mất tự nhiên rút trừu khóe miệng: “Ngươi đợi một chút, ta gọi người đến."
Cuối cùng Bạch Tử Mặc đem cây mắc cỡ gọi tới, thế này mới như trút được gánh nặng. Cây mắc cỡ vừa nghe là Bạch Phong Hoa phân phó, không nói hai lời, cái gì cũng không có hỏi mà bắt đầu đứng lên động thủ hỗ trợ, nhìn cây mắc cỡ đem công việc sắp xếp thỏa đáng, lúc này Bạch Tử Mặc mới chạy ra sân, hướng theo phía Bạch Phong Hoa.
Phía sau Bạch Phong Hoa đã an bài Bạch Dịch Thủy nghỉ ngơi, chính mình ở trong phòng cùng Tiểu Điệp thương lượng cái gì, nói là thương lượng, chi bằng nói là uy hiếp.
Thời điểm Bạch Phong Hoa nhìn thấy Duy Phong, Bạch Phong Hoa liền cảm giác được Tiểu Điệp ở trong tai nàng có điểm khác thường. Về tới phòng, Bạch Phong Hoa liền đem Tiểu Điệp xuống, đặt ở trên bàn, như hổ rình mồi nói: “Nói đi, Tiểu Điệp, ngươi có biết cái gì?"
“Không có gì." Tiểu Điệp cuộn tròn vo cái thân hình nho nhỏ của mình, khó chịu nói.
“Không nói, liền cắt năm ngày đồ ăn." Bạch Phong Hoa lộ vẻ mặt dữ tợn uy hiếp nói.
“Được rồi, ta nói, ta nói, ta tiến lên liền cảm giác được trong cơ thể người đó có hương vị thật ghê tởm, thật đáng ghét." Tiểu Điệp vặn vẹo thân mình khó chịu nói.
“Hương vị ghê tởm, ý ngươi muốn nói là chung trong cơ thể của Duy Phong, ngươi có thể cảm giác được?" Bạch Phong Hoa bỗng nhiên nhớ tới lúc ở Độc Long cốc kia, tộc trưởng đã nói qua với mình, đối đãi với Tiểu Điệp còn có một chút kiêng kị, không được gọi nàng là sâu, càng không thể nói nàng là Chung Vương. Cho dù đây là lời nói thật cũng tuyệt đối không thể nói! Bởi vì Tiểu Điệp chán ghét bị gọi là chung, nàng vẫn cảm thấy mình là một con Hồ Điệp xinh đẹp, cấp bậc cơ thể so với sâu khác nhau một trời một vực. Nhưng mà, trên thực tế, Tiểu Điệp chính là Chung Vương! Một Chung Vương hàng thật giá thật không thể hoài nghi!
“Đúng, hương vị sao lại ghê tởm như vậy." Tiểu Điệp vặn vẹo thân mình, rất là khó chịu nói.
“Ngươi có thể khắc chế?" Bạch Phong Hoa nói đến đây liền hứng thú.
Tiểu Điệp xoay đầu sang một bên, trong ánh mắt tiểu đậu xanh bình thường cư nhiên tràn đầy khinh thường.
Bạch Phong Hoa nhìn thấy liền hiểu được .
Chung Vương, Tiểu Điệp chính là Chung Vương, làm sao có thể không khắc chế được loại cổ này?
“Có thể đem chung ở trong cơ thể kia bức ra ngoài được không?" Ngón tay Bạch Phong Hoa chọc chọc lên người Tiểu Điệp, Tiểu Điệp loạng choạng đầu óc, hừ lạnh một câu.
“Ta từ chối." Tiểu Điệp nhắm mắt lại, rất là khinh thường. Đùa giỡn cái gì vậy, ta chính là một con bướm xinh đẹp a!
Là con bướm, làm sao có thể có liên quan tới mấy con sâu béo ngốc nghếch đó được? Không thèm để ý tới đám trùng ngốc kia.
“Được rồi, từ hôm nay trở đi, ngươi tự lực cánh sinh đi. Đồ ăn ngon đã không có, buổi tối ngươi cũng đừng mong hấp thụ một chút máu tươi trên người của ta, từ nay về sau cũng không mang ngươi xem mỹ nam." Bạch Phong Hoa nhún vai, thản nhiên nói.
“Ngươi xấu xa, ti bỉ." Tiểu Điệp trừng lớn hai con mắt đậu xanh nho nhỏ của nó, tức giận nhìn Bạch Phong Hoa.
Kẻ này thật đáng giận, mỗi một câu nói ra đều đâm trúng điểm yếu của mình. Mỹ thực, mỹ nam, đối với chính mình mà nói là không thể thiếu a!
“Làm, hay là mặc kệ?" Bạch Phong Hoa nói ngắn gọn lần nữa.
“Làm!" Tiểu Điệp nghiến răng nghiến lợi phun ra một tiếng. Mỹ thực của ta, mỹ nam của ta… Ô ô ô, vì các ngươi, hôm nay ta bằng bất cứ giá nào cũng phải thất tiết.
Bạch Phong Hoa nhìn bộ dáng tức giận của Tiểu Điệp, nhịn không được nở nụ cười, vừa mới đánh một gậy xong đương nhiên phải ngọt ngào dỗ: “Xong xuôi mọi việc, ta sẽ cho ngươi thật nhiều đồ ăn ngon, Còn mỹ nam vẫn là đi đến xem thử thế nào.."
“Ngươi nói đấy nhé!" trong lòng Tiểu Điệp bắt đầu cân bằng trở lại.
Một người một sâu đạt thành hiệp nghị, Tiểu Điệp lại lui về bên tai Bạch Phong Hoa đi ngủ. Đầu mùa xuân cảm giác mát làm cho nàng thực khó chịu.
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
“Tử Mặc, vào đi." Bạch Phong Hoa vừa nghe tiếng bước chân bên ngoài liền biết ngay là Bạch Tử Mặc.
Bạch Tử Mặc vội vàng đẩy cửa mà vào, ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn Bạch Phong Hoa nói: “Tỷ. Sao lại đem đại tiểu thư đó cột vào người của đệ."
“Trước mắt đệ là người thích hợp nhất chiếu cố nàng." Bạch Phong Hoa nhún vai thản nhiên nói, Bạch Tử Mặc còn muốn phản bác lại, Bạch Phong Hoa sắc mặt cũng là nhất ngưng trọng, chậm rãi nói, “Tử Mặc, đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ một chút, nàng là một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, hiện tại lại lưu lạc đến mức như vậy. Nhưng mà nàng liều mạng cũng muốn tới nơi này tìm đệ, điều này nói lên cái gì? Đệ là nơi ấm áp duy nhất trong lòng nàng. Ta biết đệ không thích nàng, nhưng cũng không nên ở thời điểm này bài xích nàng."
Bạch Tử Mặc cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa nói: “Vâng, đệ đã biết phải làm thế nào rồi, tỷ tỷ."
“Nhưng mà, tỷ hi vọng đệ phân rõ ràng, cái gì là đồng cảm, cái gì là tình yêu." Bạch Phong Hoa nghiêm mặt nói, nàng không hy vọng tiểu tử ngốc này đem đồng cảm cùng tình yêu lẫn lộn.
“Đệ đã biết, tỷ tỷ, tỷ yên tâm." Bạch Tử Mặc nhe răng cười hắc hắc, “Đệ đệ của người cũng là kẻ rất lý trí ."
Bạch Phong Hoa mỉm cười. Nâng tay nói: “Đi thôi."
Bạch Tử Mặc gật đầu rời đi.
Sáng sớm hôm sau, một chiếc thiệp mời được đưa tới tay Bạch Phong Hoa. Ba ngày sau là sinh nhật của Thiên Địa thương hội Đại tiểu thư Duy Phong, cố ý mở tiệc chiêu đãi mời đoàn người Bạch Phong Hoa cùng với Bạch Tử Mặc tới tham gia.
“Phong Hoa, ngươi thấy thế nào?" Bạch Dịch Thủy ngồi ở cái bàn bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
“Đi, vì sao không đi." Bạch Phong Hoa đem thiệp mời đưa cho Bạch Tử Mặc. Lạnh lùng cười."Ý bọn họ thế nào chúng ta đã biết."
“Như thế, Tử Mặc có ý gì không?" Bạch Dịch Thủy quay đầu nhìn về phía Bạch Tử Mặc.
Bạch Tử Mặc nhún vai: “Hết thảy đều nghe theo tỷ tỷ, tỷ sớm đã có an bài."
“Nga?" Bạch Dịch Thủy hơi hơi nhướng mày, nhìn Bạch Tử Mặc đối mặt với việc của mình mà mang bộ dáng như chẳng liên quan, Bạch Dịch Thủy tuy rằng “nga" một tiếng, nhưng chỗ sâu nhất trong con ngươi lại không có chút kinh ngạc. Từ lâu hắn đã hiểu được, Bạch Phong Hoa không còn giống như trước kia, khúm núm, yếu đuối, bị người ta bắt nạt, nàng hiện tại là hào quang vạn trượng, một mình có thể đảm đương một phía, đáng để cho người ta tín nhiệm cùng phó thác.
“Đại ca, cùng đi đi." Bạch Phong Hoa cười nói.
“Không, không cần, ta phải trở về, Đông Mộc còn có rất nhiều việc cần phải xử lý. Chuyện này muội xử lý là tốt rồi, gia gia cùng cha mẹ cũng có ý tứ này. Tử Mặc không thích, mọi chuyện xem như không. Quyết định là bởi thái độ của Tử Mặc." Bạch Dịch Thủy không biết cô gái diện mạo bình thường ở trong phòng chính là Duy Phong đeo mặt nạ, cho nên rất tự nhiên mà nói như thế.
Đáy mắt Duy Phong hiện lên một tia mất tự nhiên, ánh mắt lướt qua Bạch Tử Mặc, sau đó dời ngay tức khắc. Trong lòng có chút phức tạp.
“Như vậy, được rồi, nếu đại ca có việc đệ cũng không giữ huynh lại nữa, vẫn chưa kịp khoản đãi huynh thật tốt."
Bạch Phong Hoa có chút ngượng ngùng cười rộ lên, gần đây quả thật có khá nhiều việc.
“Không cần, các ngươi xử lý tốt việc này là được. Việc xong rồi, có thời gian rảnh rỗi thì trở về nhà một chút. Nhưng mà tứ đại quốc trăm năm chi hẹn sắp đến rồi, đến lúc đó khả năng chúng ta cũng sẽ tới a." Bạch Dịch Thủy mỉm cười.
“Thật sự?" Bạch Phong Hoa vui sướng hỏi.
“Muội cũng không thể dọa người nha, cố gắng lên." Bạch Dịch Thủy ha ha cười, đứng lên, đi đến bên người Bạch Phong Hoa, vươn tay sờ sờ đầu Bạch Phong Hoa, lại xoa xoa tóc Bạch Tử Mặc, xoa thành đầu gà mới thôi, sau đó nói “Tử Mặc, ngoan ngoãn nghe lời, không được gây chuyện."
“Đệ giống kẻ hay đi gây chuyện lắm sao? Đệ rất ngoan mà." Bạch Tử Mặc căm giận để ý tóc của mình, bất mãn nói.
An Thiếu Minh nhìn một màn này, trong lòng có chút chua chát. Chưa từng có người nào thân thiết với hắn như vậy. Vừa nghĩ đến đây, bàn tay to lớn, ấm áp kia của Bạch Dịch Thủy đã sờ trên đầu của An Thiếu Minh, An Thiếu Minh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lại Bạch Dịch Thủy đang mỉm cười : “Thiếu Minh, đệ cần phải để ý nhiều đến Tử Mặc, nó thực sự không an phận."
“Vâng, Bạch đại ca, đệ sẽ." cổ họng An Thiếu Minh nghẹn lại, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, tay nắm chặt quyền, ngẩng đầu như muốn thử.
“Ngươi đánh đi, là ta giám sát chặt chẽ ngươi!" Bạch Tử Mặc rì rầm.
Bạch Dịch Thủy quay đầu về phía Bạch Phong Hoa mỉm cười, trong lòng hai người đã hiểu ý nhau.
Cứ như vậy. Mọi người tiễn bước Bạch Dịch Thủy. Duy Phong đứng ở cửa lớn, nhìn mấy người trước mắt lưu luyến chia tay, trong lòng lại chậm rãi dâng lên một chút thẫn thờ cùng cảm giác mất mát. Phụ thân, hiện tại đang làm cái gì? Hình như cho tới bây giờ, phụ thân cũng chưa từng xoa đầu mình giống như vừa rồi Bạch tử Mặc bị Bạch đại ca xoa thành cái đầu gà.
Trong lòng nàng dâng lên cảm giác vô cùng hâm mộ. Cho tới nay phụ thân luôn mang đến cho mình rất nhiều những thứ quý hiếm. Muốn cái gì được cái đó, hận không thể đem toàn bộ bảo vật trong thiên hạ đến trước mặt mình. Nhưng mà, phụ thân, cái con muốn không phải là những thứ đó, con… Thầm mong muốn người thường xuyên ở cạnh con, xoa đầu con giống như Bạch đại ca.
Ba ngày sau, Thiên Địa thương hội phái xe ngựa chuyên dụng tới đón đoàn người Bạch Phong Hoa, có thể thấy được sự đãi ngộ đối với Bạch Phong Hoa là như thế nào. Tổng bộ Thiên Địa thương hội, người ngoài đúng là không biết ở nơi nào. Nhưng đêm yến hôm nay, lại tại một tòa hào trạch ở Chu Vũ quốc. Hào trạch này mới mua trước đó không lâu. Liền vì “Duy Phong" cấp tổ chức yến hội sinh nhật.
Khi xe ngựa dừng lại, đoàn người Bạch Phong Hoa xuống ngựa, lập tức có người tiến lên nghênh đón. Người này không phải ai khác, chính là Duy Trắc Tín lúc trước cũng cùng mạo hiểm đi vào cổ mộ, giờ phút này hắn ở ngoài mặt tuy rằng rất khách khí, nhưng trong mắt lại là sự bất mãn mà ai cũng có thể thấy được.
Đám người Bạch Phong Hoa đánh giá chung quanh, tốt lắm, thực khí phái. Ngoài đại môn (cửa lớn) hai con sư tử đá to lớn sống động, tiến vào hào trạch sau đại môn, bên trong viện đèn đuốc sáng trưng, phần đông là đèn lồng màu đỏ xa hoa đem toàn bộ sân chiếu sáng.
“Ha ha, Thánh giả đại nhân đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh cho tệ xá." Thiên Địa Thương Hội luôn hành động thầm lặng, lúc này bọn họ mở tiệc chiêu đãi mọi người tất nhiên là có việc,, người không nhiều lắm, nhưng toàn bộ đều là đại nhân vật có uy tín. Người theo ra cửa đón, chính là Duy Hạ."Duy Phong" đứng ở bên cạnh Duy Hạ, trên người một thân quần áo phấn hồng, gương mặt hoa đào bình thường đã kiều diễm lại càng trở nên mê người. Hôm nay “Duy Phong" quả thật rất động lòng người, nàng đứng ở đó thẹn thùng nhìn Bạch Tử Mặc, trong ngực Bạch Tử Mặc lại nổi da gà một trận.
“Duy hội trưởng thật sự là quá khen." Bạch Phong Hoa thản nhiên cười, khách khí trả lời .
“Như vậy, mời." Duy Hạ cười ha ha, nghiêng người đem đoàn người Bạch Phong Hoa đón đi vào. Ánh mắt thế nhưng không nhìn Bạch Tử Mặc mà lại dừng ở cô gái diện mạo bình thường đi bên cạnh. Trong mắt Duy Phong hiện lên một tia ảm đạm, cúi đầu không lên tiếng, đi theo ở phía sau.
“Duy Phong" rất muốn dính lấy Bạch Tử Mặc, nhưng mà trong trường hợp này, cũng chỉ có thể đi song song bên người Bạch Tử Mặc, ánh mắt lướt qua cô gái cạnh Bạch Tử Mặc nhưng cũng không để ý nhiều. Nàng xem qua cô gái này, đoán là người hầu Bạch Phong Hoa mang đến, bình thường như vậy, chắc sẽ không có khả năng liên quan gì tới Bạch Tử Mặc.
Đêm yến hôm nay phi phàm náo nhiệt, kỳ thật khách mời cũng không nhiều, chủ yếu là gia nhân Duy gia. Gia tộc này, quả nhiên không đơn giản. Dân cư phần đông, nhân tài đông đúc. Người người trên mặt đều lộ ra sự khôn khéo. Thương hội quả nhiên chính là thương hội, thương nhân thế gia thật sự là làm cho người ta cảm giác có chút áp lực.
Duy Hạ ngồi ở ghế trên cùng, tiếp theo là “Duy Phong", Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc được an bài ở thượng tịch, là nơi cách Duy Hạ gần nhất. Không có bất luận kẻ nào phản đối. Tất cả mọi người cùng nhau kính rượu, sau đó ngồi xuống, Duy Hạ liền khẩn cấp đứng lên cùng Bạch Phong Hoa nói chuyện với nhau.
“Thánh giả đại nhân, không biết đã nhiều ngày suy nghĩ như thế nào? Bạch lão gia tử chắc hẳn đã nói qua?" Duy Hạ đã định liệu trước, mỉm cười hỏi. Điều kiện hắn đưa ra không phải là nhiều bình thường. Chắp tay dâng tặng một nửa Thiên Địa thương hội, số tài sản đó lớn tới cỡ nào. Hơn nữa một khi Bạch Tử Mặc cùng nữ nhi của mình kết hôn, về sau toàn bộ thương hội còn không phải là của Bạch gia sao? Điều kiện chỉ có một, Bạch Tử Mặc ở rể là được, cái này kỳ thật cũng không phải là việc khó. Hắn cũng không tin trên đời này có người không thích tiền. Mặc kệ là cái gì, bản thân đều có giá. “Thật là đại lễ." Bạch Phong Hoa mỉm cười, nhìn Duy Hạ nói, “Nhưng mà, Duy hội trưởng thật sự cho rằng nữ nhi bảo bối của ngài muốn thì kết quả nhất định sẽ như thế sao?"
“Đó là tự nhiên." Duy Hạ quay đầu liếc mắt một cái nhìn “Duy Phong" đang ngồi cách đó không xa, ánh mắt sủng nịnh, khẳng định trả lời. Nữ nhi bảo bối rất ít khi mở miệng hỏi hắn muốn thứ gì đó, lúc này lại chủ động mở miệng, hơn nữa là chuyện chung thân đại sự, sao có thể là trò đùa.
“Ha ha…" Bạch Phong Hoa cũng lạnh lùng cười, bỗng nhiên ngẩng đầu, trực tiếp nhìn Duy Hạ nói."Xem ra, Duy hội trưởng thật sự rất thương yêu nữ nhi của mình a."
Hai chữ yêu thương này, Bạch Phong Hoa tăng thêm một ít giọng điệu.
Duy Hạ không phải đứa ngốc, hắn tự nhiên nghe ra giọng điệu châm chọc trong lời nói của Bạch Phong Hoa, nhưng trên mặt cũng không lộ ra sự bất mãn, mà là mỉm cười nói: “Ta chỉ có duy nhất một nữ nhi bảo bối, ta nói rồi, mặc kệ là nó muốn cái gì, ta đều sẽ đem đến trước mặt nàng."
Duy Hạ nói xong những lời này. Vẻ mặt hai người Duy Phong và “Duy Phong" đều là hơi đổi.
“Thật không? Duy nhất nữ nhi bảo bối, vậy Duy Vũ đâu? Không biết một nữ nhi nữa của Duy hội trưởng đâu rồi? Sao hôm nay lại không thấy nàng đi ra?" Bạch Phong Hoa nhìn quanh bốn phía một chút, lười biếng hỏi một câu như vậy.
Bạch Phong Hoa trong lời nói, nhất thạch kích khởi ngàn tầng lãng. Không khí xung quanh vốn đang hòa hợp nhất thời đều trở nên cứng đờ, hiện tại ai cũng đều biết, bởi vì Duy Vũ hạ độc mưu hại Duy Phong mà bị hủy bỏ chiến khí đuổi ra khỏi gia môn, chuyện này làm cho Duy Hạ vô cùng tức giận. Mà hiện tại Bạch Phong Hoa biết rõ lại còn cố hỏi. Thế này không phải là sờ mông hổ sao? Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Bạch Phong Hoa.
Sắc mặt Duy Hạ liền trầm xuống, âm thanh lạnh lùng, nói: “Thánh giả đại nhân, sao lại nói ra những lời đó? Duy Hạ ta, chỉ có một nữ nhi bảo bối duy nhất là Duy Phong."
Bạch Phong Hoa giọng mỉa mai cười: “Nói như vậy nghĩa là Duy hội trưởng không thừa nhận thứ nữ số khổ Duy Vũ?"
“Thánh giả đại nhân, chuyện của nhà ta, ta nghĩ ngài không có lý do gì để can thiệp." Chén rượu Duy Hạ nắm trong tay như muốn bị bóp nát.
Hắn không có chú ý tới, “Duy Phong" ngồi ở không xa bên cạnh hắn cả người đều hơi run run đứng lên, ở chỗ sâu trong đáy mắt của nàng có sự không cam lòng, tức giận, oán hận… Còn Duy Phong ngồi bên người Bạch Tử Mặc, sắc mặt cũng phức tạp một mảnh, chỗ sâu trong con ngươi có đau xót, thương tiếc cùng cảm xúc khác không hiểu được.
“Nếu, Duy Phong không phải Duy Phong, Duy Vũ không phải Duy Vũ, không biết Duy hội trưởng còn có thể bình tĩnh như vậy hay không? Hay vẫn là bất công như thế, yêu thương đích nữ, bài xích thứ nữ của mình?" Bạch Phong Hoa thế nhưng không có để ý Duy Hạ, cũng không có bận tâm toàn bộ đám người trong đại đường đang trợn mắt nhìn nhau.
“Thánh giả đại nhân, lời này có ý tứ gì?" Duy Hạ rốt cục cảm thấy có chút không thích hợp, bỗng nhiên cảm giác được dị thường, quay đầu nhìn lại. Cư nhiên nhìn thấy “Duy Phong" có chút run nhè nhẹ, trong lòng lại cảm thấy nghi hoặc.
“Nếu ngồi ở bên người Duy hội trưởng không phải nữ nhi bảo bối Duy Phong của ngài, mà là Duy Vũ ngài vẫn bài xích, không biết Duy hội trưởng sẽ xử lý ra sao?" Bạch Phong Hoa cười nhẹ, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một câu như vậy nhưng lời nói lại rợn cả người.
Toàn bộ đại đường lặng ngắt như tờ, có người muốn cười, cười lời nói của Bạch Phong Hoa vô căn cứ, lại phát hiện ra như thế nào cũng cười không ra tiếng. Cỗ không khí áp lực này, làm cho trong lòng mỗi người đều dâng lên cảm giác lạnh cả người.
“Bạch tỷ tỷ, tỷ lại đùa rồi, cũng chẳng buồn cười chút nào." “Duy Phong" ở phía sau mở miệng, nhưng là giọng nói có chút hơi run run.
Duy Hạ nhíu mày, gắt gao nhìn Bạch Phong Hoa, hắn vào Nam ra Bắc nhiều năm, có cái gì mà hắn không gặp qua.
Bạch Phong Hoa trong trường hợp này dám nói những lời như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân của nàng.
“Đổi hồn chung." Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười, miệng phun ra ba chữ này. Này ba chữ, nháy mắt làm cho “Duy Phong" đang bình thường như rơi vào hầm băng. Trong nháy mắt nàng cứng ngắc tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Bạch Phong Hoa, ở giờ khắc này, trên mặt Bạch Phong Hoa mỉm cười giống như độc xà làm cho nàng thấy run rẩy.
“Ngươi, nói cái gì?" Duy Hạ vụt đứng lên, gắt gao nhìn Bạch Phong Hoa, “ba" một tiếng, cái chén trong tay bị bóp nát.
“Ta nói…" Bạch Phong Hoa cũng chậm rãi đứng lên."Người ngồi ở bên cạnh ngài, không phải là Duy Phong thực sự, không phải là nữ nhi bảo bối duy nhất của ngài, đó là Duy Vũ. Duy Phong thực sự, ở trong này. Hai người trao đổi hồn phách, bởi vì ăn vào đổi hồn chung."
Duy Hạ giật mình ngay tại chỗ, ánh mắt có chút dại ra, nhìn về phía cô gái bình thường đang ngồi ở bên người Bạch Tử Mặc.
Cô gái kia chậm rãi đứng lên, trong mắt hàm chứa lệ quang, nhẹ nhàng mở miệng: “Phụ thân, người quên rồi sao, người đã nói, sinh nhật năm nay của con, người sẽ mang con đi xem hoa hải."
Thân mình Duy Hạ liền cứng đờ, không thể tin nhìn nhìn cô gái đang bị nước mắt che phủ, đúng vậy, hoa hải! Kỳ thật cái này đều không phải là hoa, mà là các loại khoáng thạch lì dị tạo thành, khi đó hắn mới khai quật được một mỏ quặng, bên trong có khoáng thạch đủ màu sắc, xinh đẹp tuyệt trần, còn chưa có tiêu thụ ra bên ngoài, chuyện này chỉ có một mình hắn biết, chính là các trưởng lão của thương hội cũng không biết. Hắn đã đồng ý qua, muốn dẫn nữ nhi bảo bối của mình đi tới nơi đó. Chỉ đồng ý với duy nhất một mình nàng.
“Phong nhi?" Giọng nói Duy Hạ đã run run không thôi, chậm rãi vươn tay ra, thân hướng về phía cô gái kia. Gương mặt cô gái đó không phải Duy Phong, cũng không phải Duy Vũ. Nhưng mà, Duy Hạ trong lòng cũng đã ở lấy máu, một ý niệm đáng sợ quét qua đầu hắn. Trong lòng có một giọng nói càng lúc càng lớn, cô gái kia, mới là nữ nhi thật sự của mình!
“Phụ thân! Người đang làm cái gì vậy? Con mới là nữ nhi của người!" Giọng nói của “Duy Phong" phía sau kêu lên.
“Thật không?" Duy Hạ chậm rãi quay đầu nhìn về phía “Duy Phong", ánh mắt lạnh như băng, “Như vậy, ta hỏi ngươi, hoa hải ở nơi nào?"
“Duy Phong" sửng sốt, tiếp theo lại lập tức khôi phục sắc mặt bình thường, ngượng ngùng cười nói, “Phụ thân, Phong nhi nhất thời quên mà thôi."
“Ta đây hỏi lại ngươi, vào năm sinh nhật ngươi mười tuổi, ta mang ngươi đi một chỗ, tặng ngươi một cái lễ vật là gì?" Giọng nói lạnh như băng của Duy Hạ đã muốn đến cực điểm, lời nói mới rồi của Bạch Phong Hoa lúc này giống như một thanh lợi kiếm đâm vào lòng hắn một vết thương. Chính mình thế nhưng lại đem kẻ đê tiện Duy Vũ vào nhà, hại nữ nhi bảo bối sao?
“Duy Phong" sắc mặt bắt đầu mất tự nhiên đứng lên, đang cúi đầu lại đột nhiên lại nâng lên, lộ ra gương mặt tươi cười nói: “Đã qua đi lâu rồi, nữ nhi không nhớ rõ a."
“Ngươi không nhớ rõ, nhưng ta lại nhớ rất rõ." Duy Phong ở phía sau nhẹ nhàng mở miệng, “Năm ấy, phụ thân mang ta đi là tới mộ phần của mẫu thân, tặng cho ta một khối ngọc bội, đó là của mẫu thân lưu lại, bây giờ vẫn còn mang ở trên cổ của ngươi!"
“Duy Phong" thân hình mạnh mẽ run lên, suýt nữa đứng không vững, vươn tay dùng sức vịn vào ghế dựa, đôi môi hơi run run đứng lên, sắc mặt tái nhợt.
“Phong nhi!" Duy Hạ giờ phút này làm sao còn có nửa phần hoài nghi, ba bước cũng làm thành hai bước, chạy vội tới trước mặt Duy Phong một tay hung hăng ôm lấy nàng vào lòng.
“Phụ thân!" Duy Phong nước mắt cũng không ngừng chảy xuống dưới.
Bạch Phong Hoa nhìn “Duy Phong" vẻ mặt tái nhợt, lại nhìn bên này cha và con gái đang ôm nhau mà khóc, nhún vai, trong lòng lại tuyệt không vui sướng, tâm tình trầm trọng tương phản.
Phía trước đại đường một mảnh tĩnh mịch, hiện tại lại có tiếng động lớn vang lên. Một màn này làm cho trong lòng nhiều người rung động không thôi, ai cũng thật không ngờ sự tình sẽ phát sinh thành cái dạng này. Ai cũng không ngờ chân tướng sự tình lại như thế.
“Duy Vũ, ngươi còn gì để nói không?" Duy Hạ quay đầu, vẻ mặt tức giận nhìn người chiếm lấy thân thể nữ nhi đứng ở trước mặt mình phẫn nộ quát.
“Hừ, nếu đã biết thì còn cái gì để nói chứ?" Duy Vũ phía sau lại hoàn toàn thả lỏng, tùy ý nhún vai thản nhiên nói, bỗng nhiên rút từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ, khi ánh mắt mọi người còn đang kinh ngạc nhìn liền đặt ngay lên cổ, âm lãnh nói, “Các ngươi đều biết rồi thì đã sao? Hiện tại ta sẽ phá hủy thân thể này, cả hai cùng chết."
“Dừng tay!" Duy Hạ trong lòng cả kinh, vội vàng mở miệng quát.
Nhưng mà, thanh âm chưa lạc, chủy thủ trong tay Duy Vũ đã rơi cạch một tiếng, người ra tay là Bạch Tử Mặc. Bạch Tử Mặc cầm cái chén chuẩn xác ném trúng chủy thủ trong tay Duy Vũ. Những người bên cạnh thấy thế, lập tức ùa lên bắt lấy. Duy Hạ ở một bên lớn tiếng quát lớn bảo mọi người phải cẩn thận.
Xem một màn này Bạch Phong Hoa thổn thức không thôi.
Cũng là nữ nhi, đãi ngộ thật là quá bất đồng.
Rốt cục, Duy Vũ bị bắt, áp giải đến trước mặt Duy Hạ. Duy Phong ở phía sau cũng bóc mặt nạ, lộ ra gương mặt của Duy Vũ.
Bạch Phong Hoa đứng ở một bên, ánh mắt lạnh nhìn trò khôi hài này. Ai ngờ Duy Hạ lại xoay người hướng Bạch Phong Hoa hứa hẹn cái đại lễ, một cái đại lễ này, làm cho tất cả mọi người trong đại đường đều ngây ngẩn cả người.
“Thánh giả đại nhân, ta biết ngài nhất định là có biện pháp giúp tiểu nữ, mong rằng Thánh giả đại nhân ra tay tương trợ. Biết Thánh giả đại nhân không hề hứng thú với tiền tài, nhưng mà lần này nhân tình chúng ta sẽ nhớ kỹ, về sau nếu có cần, mặc kệ là Thánh giả đại nhân phân phó, hay là người nhà họ Bạch, thậm chí là hậu nhân của Bạch gia có phân phó, chúng ta chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó." Hứa hẹn này của Duy Hạ thật ra làm cho Bạch Phong Hoa trong lòng cả kinh. Hảo trọng hứa hẹn, đây chính là đại hứa hẹn của nhiều thế hệ .
“Được" Bạch Phong Hoa một lời đáp ứng. Hôm nay, tại đại đường này có mọi người chứng kiến, nàng không phải chỉ biết võ mồm.
Bạch Phong Hoa vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo Tiểu Điệp đang ngủ trong tai, Tiểu Điệp mơ màng mở con mắt tiểu đậu xanh, trợn mắt nhìn liền biết sao lại thế này. Nàng cũng không vô nghĩa, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mở miệng ra, không có âm thanh gì phát ra, duy trì tư thế bất động như vậy.
Mọi người không cảm thấy cái gì, nhưng là Chung trong cơ thể Duy Vũ đang nhận được thương tổn rất nặng.
Tiểu Điệp là Chung Vương, mới mang ba phần năng lượng ra, đã đem cổ trong cơ thể hai người hoàn toàn đánh chết, yên lặng không một tiếng động.
Gió nhẹ cùng duy mưa lúc này một khắc, hai người đều thống khổ ôm lấy bụng của mình, sắc mặt đại biến. Trong lòng Duy Hạ hoảng sợ, lo lắng đỡ lấy cô gái bên người, nhưng là còn chưa kịp tới, Bạch Phong Hoa lại buông tay không nói: “Được rồi."
“A?" Duy Hạ sửng sốt, sau đó ngẩng lên nhìn cô gái đang bị chế trụ ở trên đại đường, trong mắt rưng rưng nhìn mình.
Một câu phụ thân ôn nhu, làm cho hắn hiểu được, hồn phách nữ nhi bảo bối của mình đã trở về trên người nàng.
“Phong nhi!" Duy Hạ không để ý xung quanh, tách mọi người ra, tiến lên, hung hăng đem nữ nhi của mình ôm vào lòng.
Chiêu thức ấy của Tiểu Điệp lộ ra, không có người nào biết, chỉ có Bạch Phong Hoa là biết rõ ràng. Ở trong ánh mắt của mọi người, Bạch Phong Hoa bất động thanh sắc thế nhưng lại thoải mái giải quyết vấn đề như vậy. Ánh mắt người xem nhìn nàng đã muốn bất đồng. Cô gái tuổi còn trẻ này thế nhưng lại có trong tay Thần khí, lên làm Chu Tước thánh giả này, nàng rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật mà người khác không biết? Chuyện phát sinh ở thời điểm này, làm cho Bạch Phong Hoa lại tăng thêm vài phần thần bí cùng cường đại.
Mà Duy Vũ đứng ở trước mặt Bạch Phong Hoa nhìn một màn này, nước mắt cũng rơi xuống, âm độc nhìn về phía Duy Hạ cùng Duy Phong, bỗng nhiên đứng lên ngửa đầu cười ha ha, càng cười càng điên cuồng.
Những người khác đều sửng sốt. Nhìn Duy Vũ điên cuồng cười to, ánh mắt tất cả đều hướng về phía Duy Hạ, chờ đợi Duy Hạ phân phó.
Duy Hạ ôm lấy Duy Phong, lạnh lùng nhìn Duy Vũ: “Còn có cái gì muốn nói sao?"
“Có!" Duy Vũ dừng điên cuồng cười to, “Ta đương nhiên là còn muốn nói. Ta cũng là nữ nhi của ngươi, lại bị ngươi đối đãi giống như súc sinh. Từ nhỏ ngươi đã bức ta luyện công, bởi vì muốn bảo hộ Duy Phong. Ngươi bắt ta ăn vào tử mẫu chung trung tử chung, một khi Duy Phong xảy ra chuyện ta cũng không sống được. Cho tới bây giờ ta vẫn luôn phải làm bóng dáng của nàng ta để mà sống. Có đồ tốt ngươi cũng đều cho nàng, mà ta thì sao, vĩnh viễn là một con chó sống dưới bóng người khác, ta làm nhiều việc như vậy vì Duy gia, nhưng vẫn không được ngươi thừa nhận…"
“Câm mồm!" Duy Hạ sắc mặt trở nên dị thường khó coi, “Phong nhi đối với ngươi chẳng lẽ không đủ tốt?"
“Phi! Nàng tốt? Cho tới bây giờ đều là còn thừa mới cho ta, đồ cũng vậy, người cũng vậy!" Duy Vũ cười điên cuồng, cười tan nát cõi lòng."Những thứ tặng cho ta không phải đều là sau khi nàng đã chọn sao? Bố thí, ta không cần." Giờ khắc này trong lòng Duy Vũ vỡ ra từng mảnh từng mảnh. Đổi hồn cổ, là người nọ tạo ra một đôi duy nhất, người đó bảo với mình cũng không có chắc chắn thành công. Vật quá mức nghịch thiên như vậy. Nếu không thành công, thì chỉ có con đường chết. Nhưng mà, cho dù là chết, nàng cũng nguyện ý thử một phen! Cam tâm tình nguyện thử, không oán không hối hận! Kết quả thành công, nhưng kết cục vẫn là như thế… Thoạt nhìn sắc mặt Duy Phong cũng có chút biến. Như vậy là sao? Những thứ mình đưa cho nàng, đều là phụ thân đưa cho mình đều đưa nàng một nửa, đó là những thứ còn lại sau khi mình chọn sao? Nàng vẫn cho rằng mình đối đãi với nàng như thế sao?
Duy Hạ nhìn ánh mắt oán hận kia của Duy Vũ. Lại nhìn cả sảnh đường khách nhân cùng tộc nhân, trong lòng vừa tức vừa giận: “Người đâu, kéo xuống trước cho ta."
“Không cần, phụ thân thân ái của ta…" Duy Vũ lại cười quỷ dị, bình tĩnh nhìn Duy Hạ cùng Duy Phong, gằn lớn từng tiếng rõ ràng, nói “Nếu có kiếp sau, ta hy vọng có thể được sinh ra ở một gia đình bình thường, có mẫu thân cùng phụ thân thương. Không bao giờ nữa muốn đầu thai tại một nơi giống như thế này làm bóng dáng của kẻ khác. Kiếp sau, tuyệt đối không làm thứ nữ!"
Sau khi Duy Vũ hung hăng nói những lời này xong, lợi dụng mọi người đang không chú ý, sét đánh không kịp bưng tai hung hăng lao đầu vào cây cột bên cạnh, óc vỡ toang, có thể thấy được dùng rất nhiều sức lực, quyết tâm muốn chết.
Sự việc đột nhiên phát sinh, không ai nghĩ đến Duy Vũ sẽ làm ra hành vi như vậy, tất cả mọi người đều bị nàng làm cho bất động.
Nhất thời, máu tươi văng khắp nơi, toàn bộ đại đường đều bị bao phủ bởi một mùi máu tươi nồng đậm. Duy Vũ mất mạng như vậy. Cái chết kịch liệt không để lại lối thoát. Hận thù cùng nước mắt của nàng, đều lưu lại trong lòng mỗi người ở đại đường này.
Bạch Phong Hoa nhìn vũng máu của Duy Vũ, tâm tình có chút trầm xuống. Thử nghĩ, có bao nhiêu người đứng trên vị trí của Duy Vũ, cơ hội thay mận đổi đào như trong lời nói có bao nhiêu phần nắm chắc?
Duy Hạ kinh ngạc nhìn thi thể Duy Vũ, cả người đều hoảng hốt. Trong mắt của hắn hiện lên cảm xúc phức tạp, không ai có thể biết… Sự tình như vậy chấm dứt.
Cho dù trên dưới Duy gia vội vàng xử lý chuyện này, Duy Hạ cùng Duy Phong vẫn không quên hứa hẹn với Bạch Phong Hoa lúc trước—Lưu Quang tuyết liên.
Tối ngày hôm sau, Bạch Phong Hoa nhìn thấy Duy Hạ, Duy Hạ dường như qua một đêm mà già đi đến mười tuổi. Về chuyện của Duy Vũ, hắn cái gì cũng không có nói, nhưng Bạch Phong Hoa cũng hiểu được, chuyện lần này kích thích hắn không nhỏ.
Duy Hạ cùng Duy Phong mở cơ quan, vì Bạch Phong Hoa lấy ra Lưu Quang tuyết liên, lòng Bạch Phong Hoa nháy mắt trầm xuống.
Tuyết liên trong tay này, không phải là Lưu Quang tuyết liên, chỉ là một gốc cây tuyết liên niên đại có chút cửu viễn mà thôi. Lưu Quang tuyết liên sinh trưởng nơi âm lãnh, có ánh mặt trời chiếu vào sẽ nở rộ ra các màu lưu quang. Nhưng mà tuyết liên này dưới ánh mặt trời nhưng lại không có nở rộ ra các màu lưu quang.
“Không phải Lưu Quang tuyết liên?" Duy Hạ cùng Duy Phong đều có chút trợn tròn mắt.
“Đúng vậy." Bạch Phong Hoa trong lòng mất mát vô cùng, lại vẫn cười nhẹ, “Không có gì, cái này cũng không phải là các ngươi mong muốn. Các ngươi cũng không biết mà." Nhìn biểu tình kinh ngạc của Duy Phong cùng Duy Hạ, Bạch Phong Hoa liền biết hai người này cũng không biết tuyết liên là thật hay là giả.
“Thật sự là thực xin lỗi, Bạch tỷ tỷ." Duy Phong cúi đầu xuống xin lỗi.
“Không quan hệ, gần đây các ngươi bận rộn, ta cũng không tiện ở lại lâu, như vậy cáo từ." Bạch Phong Hoa hiểu được hay cha con chắc hẳn trong giờ phút này lòng cũng không có bình tĩnh. Đương nhiên nên mở miệng cáo biệt .
“Đa tạ thánh giả đại nhân tương trợ, ân tình này Thiên Địa thương hội chúng ta sẽ nhớ kỹ, lời hứa hẹn tối hôm qua trên đại đường vĩnh viễn khắc ghi." Duy Hạ thành khẩn nói.
“Như thế, đa tạ." Bạch Phong Hoa tâm tình cũng không giai, khách khí gật gật đầu.
“Không cần, Thánh giả đại nhân, lần này không cấp cho ngài được thứ ngài muốn, đây cũng là tuyết liên, ngài vui lòng nhận đi. Có lẽ sẽ có lúc cần dùng đến." Duy Hạ chặn Bạch Phong Hoa lại đưa tuyết liên.
Bạch Phong Hoa cũng không tiếp tục khách khí, thuận tay cầm lấy, cùng hai người cáo từ rồi mang theo đoàn người Tử Mặc trực tiếp hồi Thánh điện .
Ở trong xe ngựa, tất cả mọi người đều trầm mặc .
Bạch Phong Hoa nhắm mắt dựa vào phía sau xe, trong lòng phiền nhiễu không thôi.
Mà Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh cũng không nói được một lời, tối hôm qua phát sinh một màn ở tên đại đường làm rung động thật sâu vào tâm linh họ. Duy Vũ cuối cùng lại lựa chọn cái chết lịch liệt như vậy, lời nàng lưu lại trước khi tự sát như tiếng nhắc nhở trong lòng mỗi người.
Về tới thánh điện, mọi người không tiếng động trở về phòng của mình.
Một đêm vô miên, mùa xuân đang dần tới gần.
Xuân ý dạt dào, toàn bộ đại lục đều được bao phủ ở bên trong một mảnh xuân ý. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe hở từng chiếc lá cây xanh mướt. Toàn bộ thế giới như tái sinh.
Một ngày này, thời tiết đã có chút âm lãnh, trên bầu trời đã không có mặt trời.
Bạch Phong Hoa đứng ở trong viện Nhị thiên điện, nhìn mãn viên lục ý, suy nghĩ có chút bay lên. Sắp đến sinh nhật mười bảy tuổi, cách thời gian độc phát tác còn ba năm. Nếu trong ba năm này còn mà không tập trung được tất cả những thứ để làm thuốc giải, sinh mệnh liền cứ như vậy chấm dứt.
Quay đầu nhìn vào trong sân nơi sư huynh ở, bên kia một mảnh u tĩnh. Sư huynh hiện tại chắc hẳn còn bên trong địa phương kia cùng nguồi đeo mặt nạ. Cũng không biết cấp bậc luyện dược của sư huynh tăng lên tới đâu rồi.
Một năm, ở thế giới này mới chưa đầy một năm, thế nhưng lại ngập tràn sự vướng bận đối với thế giới này. Bạch gia, nơi đó làm cho nàng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, này vướng bận nàng, những người nàng để ý, đều làm cho nàng không yên lòng.
Bạch Phong Hoa chậm rãi tiêu sái đi vào trong viện, nhìn hoa trong vườn đang kết thành cái nụ, trong lòng có chút phức tạp, lần đầu tiên, trong trí nhớ của mình, mình sống không phải cho riêng bản thân mình. Mình thế nhưng cũng có người vướng bận mình, cũng có người quan tâm trân trọng mình. Mẫu thân, cha, đại ca, gia gia, Tử Mặc. Thiếu Minh… Bạch Phong Hoa vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve nụ hoa mới chớm kia, khóe miệng hiện lên một chút ý cười thản nhiên.
Liền ngay sau đó, gió lạnh lại thổi lên, sắc trời trở nên u ám.
Trong lòng bàn tay bỗng nhiên chảy xuống một giọt mưa lạnh lẽo, Bạch Phong Hoa ngẩng đầu, càng nhiều cảm giác mát mới hạ xuống. Một giọt, hai giọt, ba giọt, mưa nhỏ bắt đầu tí tách rơi xuống. Chung quanh dần dần lạnh đi, Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn về phía nụ hoa mới chớm, trong lòng trầm xuống. Một cỗ thương cảm không hiểu tự nhiên sinh ra.
Ba năm, chỉ có ba năm ngắn ngủn … Lưu Quang tuyết liên của Thiên địa thượng hội, thế nhưng là giả … Không thể tập trung được vật phẩm làm giải độc như trong lời nói, chính mình sẽ ảm đạm trôi đi, hết thảy đều đã hóa thành hư ảo. Những ấm áp trong lòng, cũng sẽ mất đi. Sự tồn tại của mình lại bị gạt bỏ, hết thảy đều muốn không có quan hệ với mình.
Trở thành một u hồn, không biết sẽ bay tới nơi nào, đó là kết cục cuối cùng của mình sao? Lại một lần nữa rơi vào thế giới lạnh như băng kia… Vì cái gì mà sống? Trừ bỏ âm lãnh cùng hắc ám, còn có cái gì?
“Suy nghĩ cái gì? Vẻ mặt đau thương như vậy không thích hợp với nàng." Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên đột ngột vang lên ở bên tai Bạch Phong Hoa làm cho người ta tim đập nhanh. Mưa trên đỉnh đầu, im lặng mà dừng, không còn bắn lên trên người nàng nữa.
Bạch Phong Hoa giật mình, chậm rãi ngẩng đầu, không thể tin nhìn về hướng chủ nhân của giọng nói vừa phát ra.
Con ngươi trong suốt xinh đẹp, dung nhan tuyệt mỹ, nhất tịch không nhiễm một hạt bụi áo trắng, dáng vẻ cao quý tao nhã, Mạc Thanh Tuyệt cứ như vậy bỗng nhiên xuất hiện ở bên người Bạch Phong Hoa. Mà trên tay hắn, giơ ra một mảnh lá cây thật lớn, cứ như vậy giơ lên tự nhiên, chắn ở trên đầu nàng, đem những giọt mưa lạnh ngăn lại.
Một màn này, tựa như một bức tranh hoàn mĩ. Trời đất trong lúc đó, giống nhau chỉ còn lại hai người bọn họ, tất cả những thứ xung quanh đều trở thành nền.
“Chàng, chàng …" Lãnh ý vừa rồi trong lòng Bạch Phong Hoa nháy mắt bị đánh tan, kinh ngạc người trước mắt, lại không biết nói như thế là tốt hay không tốt.
Mạc Thanh Tuyệt, là Mạc Thanh Tuyệt… “Mưa đã ngừng." Mạc Thanh Tuyệt đứng ở bên người Bạch Phong Hoa, bình tĩnh nhìn nàng, trong ánh mắt nồng đậm sự lo lắng cùng sủng nịch.
“Nếu không ngừng thì sao?" Bạch Phong Hoa quay đầu ngời trời đang mưa phùn, hơi hơi nhíu mi, trong lòng phức tạp vạn phần. Mạc Thanh Tuyệt, khi mình cảm thấy rét lạnh lại xuất hiện trước mặt mình.
Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói, “Nếu mưa vẫn không ngừng, ta sẽ vĩnh viễn che mưa cho nàng."
Đồng tử Bạch Phong Hoa mở to, trong lòng có cái gì đó đột nhiên dâng lên, sau đó nở rộ. Nhìn vẻ mặt kiên định trên dung nhan tuấn mỹ trước mắt này, Bạch Phong Hoa có chút hoảng hốt đứng lên, trong lòng lại thật ấm áp, sự lo lắng dường như muốn tràn ra ngoài theo trái tim.
Nếu mưa vẫn không ngừng, ta sẽ vĩnh viễn che mưa cho nàng…
“Điều kiện, nói đi." Bạch Phong Hoa trên mặt nở nụ cười thản nhiên, chậm rãi nói ra vài chữ như vậy.
Lưu Quang tuyết liên, mình nhất định phải, mặc kệ là phải dùng thủ đoạn gì. Lão hồ ly Duy Hạ kia muốn dùng Lưu Quang tuyết liên dụ dỗ mình đồng ý hôn sự của Duy Phong giả cùng Tử Mặc, tính toán quả nhiên không sai.
Lưu quang tuyết liên còn đang để ở một nơi bí mật, nghe khẩu khí của Duy Phong trước mắt, hình như không phải dễ dàng lấy được như vậy. Nhưng mà hiện tại có sẵn người giúp đỡ cũng tốt. Vừa có thể lấy được Lưu Quang tuyết liên, lại vừa có thể dùng năng lực giúp Duy Phong – người thừa kế của Thiên Địa thương hội đổi lại được cơ thể, một đại ân tình như thế cũng thật tốt a.
“Giúp ta đổi lại cơ thể." Duy Phong nhìn Bạch Phong Hoa rốt cục đã tỏ thái độ, cắn răng gian nan phun ra vài chữ.
“Được." Bạch Phong Hoa trên mặt mang ý cười, đáp ứng. Chuyện đối hồn này, nếu đổi lại là người khác có thể không tin được, nhưng mà Bạch Phong Hoa hiểu được, chuyện này tuyệt đối có thể.
“Tỷ?"
“Bạch tỷ tỷ?"
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh đều kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa. Thái độ của Bạch Phong Hoa là hoàn toàn tin tưởng lời nói của Duy Vũ, trên thế giới này thực sự có loại chung nghịch thiên như thế? Làm sao có thể?! Làm sao có thể làm cho hai con người đổi hồn phách cho nhau? Thật không thể tưởng tượng được, thật không thể tin nổi! Nhưng mà, hai người nhìn Duy Vũ trước mắt kia gương mặt bẩn thỉu nhưng trong con ngươi lại hiện lên sự tinh lượng, liên tưởng tới những chuyện mới phát sinh gần đây, trong lòng lại không thể không tin tưởng.
“Ngươi, ngươi thật sự là Duy Phong?" Bạch Tử Mặc thử hỏi.
Duy Phong nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt lại hiện lên một chút thê lương.
“Ngươi hiện tại ở tạm chỗ này, Tử Mặc, đệ nhớ chiếu cố nàng, việc này trước phải giữ bí mật." Bạch Phong Hoa xoay người, tiếp tục nói, “Thiếu Minh, đi theo tỷ."
An Thiếu Minh đi theo phía sau Bạch Phong Hoa ra ngoài, để lại hai người Bạch Tử Mặc cùng Duy Phong ở lại trong phòng, mắt to trừng mắt nhỏ. Hai người này mỗi lần nhìn thấy nhau liền đấu võ mồm, lúc này đây hai người lại cực kỳ trầm mặc.
“Cái kia, cũng may không phải là ngươi cầu hôn…" Bạch Tử Mặc không biết như thế nào, liền phiền não nói một câu như vậy.
“Cầu hôn?" Duy Phong sửng sốt.
“Đúng vậy, kẻ giả mạo kia lôi kéo cha ngươi tới đây la hết ầm ĩ đòi cầu hôn, muốn ta lấy nàng. Chậc chậc…" Bạch Tử Mặc vừa nói đến đây, cả người lại nổi da gà.
Duy Phong chăm chú nhìn Bạch Tử Mặc, trong lòng có một trận đau thương.Tiểu Vũ. Ngươi hận ta đến mức này sao? Ngay cả hắn ngươi cũng muốn cướp đi sao?
Duy Phong trầm mặc, Bạch Tử Mặc cũng không biết nói gì, chỉ ngồi tại chỗ vò đầu, sau đó tiếp tục trầm mặc.
Nhất thời, không khí trong phòng quái dị đến cực điểm.
“Này, uy, thứ tốt a!" Khi hai người đang trong trạng thái trầm mặc thì ngoài cửa truyền đến tiếng kinh ngạc của An Thiếu Minh .
“Cái gì tốt?" Bạch Tử Mặc nhíu mày hỏi.
“Này, đại tiểu thư, ngươi thật có phúc, Bạch tỷ tỷ cho ngươi đội cái này để tránh bại lộ, thứ tốt a thứ tốt, nếu không phải là cái này dành cho con gái thì ta cũng không nghĩ sẽ đưa cho cô." An Thiếu Minh có chút đau lòng đưa mặt nạ trong tay cho Duy Phong.
Duy Phong tiếp nhận, vừa nhìn thấy cũng thật sự chấn động, một chiếc mặt nạ tinh xảo, đeo lên liền không nhìn ra bộ dáng trước kia nữa. Bạch Phong Hoa sao lại có thứ trân quý thế này?
“Tử Mặc, Bạch tỷ tỷ bảo ngươi chiếu cố nàng thật tốt, nhìn người này một thân chật vật, ngươi đi tìm người giúp nàng rửa mặt chải đầu, sửa sang lại một chút đi." An Thiếu Minh hề hề cười gian, sau đó ngáp dài, “Ta rất mệt a, ngươi nhanh đi là việc đi, ta nghỉ ngơi trước."
“Này, uy, uy, An Thiếu Minh cái tên hỗn đản này, ngươi cứ như vậy bỏ mặc ta?" Bạch Tử Mặc ở phía sau quát.
“Đó là việc của ngươi …" An Thiếu Minh cũng không quay đầu liền cấp tốc chạy thật xa, Bạch Tử Mặc tức giận ở phía sau giơ chân.
Bạch Tử Mặc quay đầu, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Duy Phong, mất tự nhiên rút trừu khóe miệng: “Ngươi đợi một chút, ta gọi người đến."
Cuối cùng Bạch Tử Mặc đem cây mắc cỡ gọi tới, thế này mới như trút được gánh nặng. Cây mắc cỡ vừa nghe là Bạch Phong Hoa phân phó, không nói hai lời, cái gì cũng không có hỏi mà bắt đầu đứng lên động thủ hỗ trợ, nhìn cây mắc cỡ đem công việc sắp xếp thỏa đáng, lúc này Bạch Tử Mặc mới chạy ra sân, hướng theo phía Bạch Phong Hoa.
Phía sau Bạch Phong Hoa đã an bài Bạch Dịch Thủy nghỉ ngơi, chính mình ở trong phòng cùng Tiểu Điệp thương lượng cái gì, nói là thương lượng, chi bằng nói là uy hiếp.
Thời điểm Bạch Phong Hoa nhìn thấy Duy Phong, Bạch Phong Hoa liền cảm giác được Tiểu Điệp ở trong tai nàng có điểm khác thường. Về tới phòng, Bạch Phong Hoa liền đem Tiểu Điệp xuống, đặt ở trên bàn, như hổ rình mồi nói: “Nói đi, Tiểu Điệp, ngươi có biết cái gì?"
“Không có gì." Tiểu Điệp cuộn tròn vo cái thân hình nho nhỏ của mình, khó chịu nói.
“Không nói, liền cắt năm ngày đồ ăn." Bạch Phong Hoa lộ vẻ mặt dữ tợn uy hiếp nói.
“Được rồi, ta nói, ta nói, ta tiến lên liền cảm giác được trong cơ thể người đó có hương vị thật ghê tởm, thật đáng ghét." Tiểu Điệp vặn vẹo thân mình khó chịu nói.
“Hương vị ghê tởm, ý ngươi muốn nói là chung trong cơ thể của Duy Phong, ngươi có thể cảm giác được?" Bạch Phong Hoa bỗng nhiên nhớ tới lúc ở Độc Long cốc kia, tộc trưởng đã nói qua với mình, đối đãi với Tiểu Điệp còn có một chút kiêng kị, không được gọi nàng là sâu, càng không thể nói nàng là Chung Vương. Cho dù đây là lời nói thật cũng tuyệt đối không thể nói! Bởi vì Tiểu Điệp chán ghét bị gọi là chung, nàng vẫn cảm thấy mình là một con Hồ Điệp xinh đẹp, cấp bậc cơ thể so với sâu khác nhau một trời một vực. Nhưng mà, trên thực tế, Tiểu Điệp chính là Chung Vương! Một Chung Vương hàng thật giá thật không thể hoài nghi!
“Đúng, hương vị sao lại ghê tởm như vậy." Tiểu Điệp vặn vẹo thân mình, rất là khó chịu nói.
“Ngươi có thể khắc chế?" Bạch Phong Hoa nói đến đây liền hứng thú.
Tiểu Điệp xoay đầu sang một bên, trong ánh mắt tiểu đậu xanh bình thường cư nhiên tràn đầy khinh thường.
Bạch Phong Hoa nhìn thấy liền hiểu được .
Chung Vương, Tiểu Điệp chính là Chung Vương, làm sao có thể không khắc chế được loại cổ này?
“Có thể đem chung ở trong cơ thể kia bức ra ngoài được không?" Ngón tay Bạch Phong Hoa chọc chọc lên người Tiểu Điệp, Tiểu Điệp loạng choạng đầu óc, hừ lạnh một câu.
“Ta từ chối." Tiểu Điệp nhắm mắt lại, rất là khinh thường. Đùa giỡn cái gì vậy, ta chính là một con bướm xinh đẹp a!
Là con bướm, làm sao có thể có liên quan tới mấy con sâu béo ngốc nghếch đó được? Không thèm để ý tới đám trùng ngốc kia.
“Được rồi, từ hôm nay trở đi, ngươi tự lực cánh sinh đi. Đồ ăn ngon đã không có, buổi tối ngươi cũng đừng mong hấp thụ một chút máu tươi trên người của ta, từ nay về sau cũng không mang ngươi xem mỹ nam." Bạch Phong Hoa nhún vai, thản nhiên nói.
“Ngươi xấu xa, ti bỉ." Tiểu Điệp trừng lớn hai con mắt đậu xanh nho nhỏ của nó, tức giận nhìn Bạch Phong Hoa.
Kẻ này thật đáng giận, mỗi một câu nói ra đều đâm trúng điểm yếu của mình. Mỹ thực, mỹ nam, đối với chính mình mà nói là không thể thiếu a!
“Làm, hay là mặc kệ?" Bạch Phong Hoa nói ngắn gọn lần nữa.
“Làm!" Tiểu Điệp nghiến răng nghiến lợi phun ra một tiếng. Mỹ thực của ta, mỹ nam của ta… Ô ô ô, vì các ngươi, hôm nay ta bằng bất cứ giá nào cũng phải thất tiết.
Bạch Phong Hoa nhìn bộ dáng tức giận của Tiểu Điệp, nhịn không được nở nụ cười, vừa mới đánh một gậy xong đương nhiên phải ngọt ngào dỗ: “Xong xuôi mọi việc, ta sẽ cho ngươi thật nhiều đồ ăn ngon, Còn mỹ nam vẫn là đi đến xem thử thế nào.."
“Ngươi nói đấy nhé!" trong lòng Tiểu Điệp bắt đầu cân bằng trở lại.
Một người một sâu đạt thành hiệp nghị, Tiểu Điệp lại lui về bên tai Bạch Phong Hoa đi ngủ. Đầu mùa xuân cảm giác mát làm cho nàng thực khó chịu.
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
“Tử Mặc, vào đi." Bạch Phong Hoa vừa nghe tiếng bước chân bên ngoài liền biết ngay là Bạch Tử Mặc.
Bạch Tử Mặc vội vàng đẩy cửa mà vào, ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn Bạch Phong Hoa nói: “Tỷ. Sao lại đem đại tiểu thư đó cột vào người của đệ."
“Trước mắt đệ là người thích hợp nhất chiếu cố nàng." Bạch Phong Hoa nhún vai thản nhiên nói, Bạch Tử Mặc còn muốn phản bác lại, Bạch Phong Hoa sắc mặt cũng là nhất ngưng trọng, chậm rãi nói, “Tử Mặc, đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ một chút, nàng là một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, hiện tại lại lưu lạc đến mức như vậy. Nhưng mà nàng liều mạng cũng muốn tới nơi này tìm đệ, điều này nói lên cái gì? Đệ là nơi ấm áp duy nhất trong lòng nàng. Ta biết đệ không thích nàng, nhưng cũng không nên ở thời điểm này bài xích nàng."
Bạch Tử Mặc cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa nói: “Vâng, đệ đã biết phải làm thế nào rồi, tỷ tỷ."
“Nhưng mà, tỷ hi vọng đệ phân rõ ràng, cái gì là đồng cảm, cái gì là tình yêu." Bạch Phong Hoa nghiêm mặt nói, nàng không hy vọng tiểu tử ngốc này đem đồng cảm cùng tình yêu lẫn lộn.
“Đệ đã biết, tỷ tỷ, tỷ yên tâm." Bạch Tử Mặc nhe răng cười hắc hắc, “Đệ đệ của người cũng là kẻ rất lý trí ."
Bạch Phong Hoa mỉm cười. Nâng tay nói: “Đi thôi."
Bạch Tử Mặc gật đầu rời đi.
Sáng sớm hôm sau, một chiếc thiệp mời được đưa tới tay Bạch Phong Hoa. Ba ngày sau là sinh nhật của Thiên Địa thương hội Đại tiểu thư Duy Phong, cố ý mở tiệc chiêu đãi mời đoàn người Bạch Phong Hoa cùng với Bạch Tử Mặc tới tham gia.
“Phong Hoa, ngươi thấy thế nào?" Bạch Dịch Thủy ngồi ở cái bàn bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
“Đi, vì sao không đi." Bạch Phong Hoa đem thiệp mời đưa cho Bạch Tử Mặc. Lạnh lùng cười."Ý bọn họ thế nào chúng ta đã biết."
“Như thế, Tử Mặc có ý gì không?" Bạch Dịch Thủy quay đầu nhìn về phía Bạch Tử Mặc.
Bạch Tử Mặc nhún vai: “Hết thảy đều nghe theo tỷ tỷ, tỷ sớm đã có an bài."
“Nga?" Bạch Dịch Thủy hơi hơi nhướng mày, nhìn Bạch Tử Mặc đối mặt với việc của mình mà mang bộ dáng như chẳng liên quan, Bạch Dịch Thủy tuy rằng “nga" một tiếng, nhưng chỗ sâu nhất trong con ngươi lại không có chút kinh ngạc. Từ lâu hắn đã hiểu được, Bạch Phong Hoa không còn giống như trước kia, khúm núm, yếu đuối, bị người ta bắt nạt, nàng hiện tại là hào quang vạn trượng, một mình có thể đảm đương một phía, đáng để cho người ta tín nhiệm cùng phó thác.
“Đại ca, cùng đi đi." Bạch Phong Hoa cười nói.
“Không, không cần, ta phải trở về, Đông Mộc còn có rất nhiều việc cần phải xử lý. Chuyện này muội xử lý là tốt rồi, gia gia cùng cha mẹ cũng có ý tứ này. Tử Mặc không thích, mọi chuyện xem như không. Quyết định là bởi thái độ của Tử Mặc." Bạch Dịch Thủy không biết cô gái diện mạo bình thường ở trong phòng chính là Duy Phong đeo mặt nạ, cho nên rất tự nhiên mà nói như thế.
Đáy mắt Duy Phong hiện lên một tia mất tự nhiên, ánh mắt lướt qua Bạch Tử Mặc, sau đó dời ngay tức khắc. Trong lòng có chút phức tạp.
“Như vậy, được rồi, nếu đại ca có việc đệ cũng không giữ huynh lại nữa, vẫn chưa kịp khoản đãi huynh thật tốt."
Bạch Phong Hoa có chút ngượng ngùng cười rộ lên, gần đây quả thật có khá nhiều việc.
“Không cần, các ngươi xử lý tốt việc này là được. Việc xong rồi, có thời gian rảnh rỗi thì trở về nhà một chút. Nhưng mà tứ đại quốc trăm năm chi hẹn sắp đến rồi, đến lúc đó khả năng chúng ta cũng sẽ tới a." Bạch Dịch Thủy mỉm cười.
“Thật sự?" Bạch Phong Hoa vui sướng hỏi.
“Muội cũng không thể dọa người nha, cố gắng lên." Bạch Dịch Thủy ha ha cười, đứng lên, đi đến bên người Bạch Phong Hoa, vươn tay sờ sờ đầu Bạch Phong Hoa, lại xoa xoa tóc Bạch Tử Mặc, xoa thành đầu gà mới thôi, sau đó nói “Tử Mặc, ngoan ngoãn nghe lời, không được gây chuyện."
“Đệ giống kẻ hay đi gây chuyện lắm sao? Đệ rất ngoan mà." Bạch Tử Mặc căm giận để ý tóc của mình, bất mãn nói.
An Thiếu Minh nhìn một màn này, trong lòng có chút chua chát. Chưa từng có người nào thân thiết với hắn như vậy. Vừa nghĩ đến đây, bàn tay to lớn, ấm áp kia của Bạch Dịch Thủy đã sờ trên đầu của An Thiếu Minh, An Thiếu Minh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lại Bạch Dịch Thủy đang mỉm cười : “Thiếu Minh, đệ cần phải để ý nhiều đến Tử Mặc, nó thực sự không an phận."
“Vâng, Bạch đại ca, đệ sẽ." cổ họng An Thiếu Minh nghẹn lại, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, tay nắm chặt quyền, ngẩng đầu như muốn thử.
“Ngươi đánh đi, là ta giám sát chặt chẽ ngươi!" Bạch Tử Mặc rì rầm.
Bạch Dịch Thủy quay đầu về phía Bạch Phong Hoa mỉm cười, trong lòng hai người đã hiểu ý nhau.
Cứ như vậy. Mọi người tiễn bước Bạch Dịch Thủy. Duy Phong đứng ở cửa lớn, nhìn mấy người trước mắt lưu luyến chia tay, trong lòng lại chậm rãi dâng lên một chút thẫn thờ cùng cảm giác mất mát. Phụ thân, hiện tại đang làm cái gì? Hình như cho tới bây giờ, phụ thân cũng chưa từng xoa đầu mình giống như vừa rồi Bạch tử Mặc bị Bạch đại ca xoa thành cái đầu gà.
Trong lòng nàng dâng lên cảm giác vô cùng hâm mộ. Cho tới nay phụ thân luôn mang đến cho mình rất nhiều những thứ quý hiếm. Muốn cái gì được cái đó, hận không thể đem toàn bộ bảo vật trong thiên hạ đến trước mặt mình. Nhưng mà, phụ thân, cái con muốn không phải là những thứ đó, con… Thầm mong muốn người thường xuyên ở cạnh con, xoa đầu con giống như Bạch đại ca.
Ba ngày sau, Thiên Địa thương hội phái xe ngựa chuyên dụng tới đón đoàn người Bạch Phong Hoa, có thể thấy được sự đãi ngộ đối với Bạch Phong Hoa là như thế nào. Tổng bộ Thiên Địa thương hội, người ngoài đúng là không biết ở nơi nào. Nhưng đêm yến hôm nay, lại tại một tòa hào trạch ở Chu Vũ quốc. Hào trạch này mới mua trước đó không lâu. Liền vì “Duy Phong" cấp tổ chức yến hội sinh nhật.
Khi xe ngựa dừng lại, đoàn người Bạch Phong Hoa xuống ngựa, lập tức có người tiến lên nghênh đón. Người này không phải ai khác, chính là Duy Trắc Tín lúc trước cũng cùng mạo hiểm đi vào cổ mộ, giờ phút này hắn ở ngoài mặt tuy rằng rất khách khí, nhưng trong mắt lại là sự bất mãn mà ai cũng có thể thấy được.
Đám người Bạch Phong Hoa đánh giá chung quanh, tốt lắm, thực khí phái. Ngoài đại môn (cửa lớn) hai con sư tử đá to lớn sống động, tiến vào hào trạch sau đại môn, bên trong viện đèn đuốc sáng trưng, phần đông là đèn lồng màu đỏ xa hoa đem toàn bộ sân chiếu sáng.
“Ha ha, Thánh giả đại nhân đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh cho tệ xá." Thiên Địa Thương Hội luôn hành động thầm lặng, lúc này bọn họ mở tiệc chiêu đãi mọi người tất nhiên là có việc,, người không nhiều lắm, nhưng toàn bộ đều là đại nhân vật có uy tín. Người theo ra cửa đón, chính là Duy Hạ."Duy Phong" đứng ở bên cạnh Duy Hạ, trên người một thân quần áo phấn hồng, gương mặt hoa đào bình thường đã kiều diễm lại càng trở nên mê người. Hôm nay “Duy Phong" quả thật rất động lòng người, nàng đứng ở đó thẹn thùng nhìn Bạch Tử Mặc, trong ngực Bạch Tử Mặc lại nổi da gà một trận.
“Duy hội trưởng thật sự là quá khen." Bạch Phong Hoa thản nhiên cười, khách khí trả lời .
“Như vậy, mời." Duy Hạ cười ha ha, nghiêng người đem đoàn người Bạch Phong Hoa đón đi vào. Ánh mắt thế nhưng không nhìn Bạch Tử Mặc mà lại dừng ở cô gái diện mạo bình thường đi bên cạnh. Trong mắt Duy Phong hiện lên một tia ảm đạm, cúi đầu không lên tiếng, đi theo ở phía sau.
“Duy Phong" rất muốn dính lấy Bạch Tử Mặc, nhưng mà trong trường hợp này, cũng chỉ có thể đi song song bên người Bạch Tử Mặc, ánh mắt lướt qua cô gái cạnh Bạch Tử Mặc nhưng cũng không để ý nhiều. Nàng xem qua cô gái này, đoán là người hầu Bạch Phong Hoa mang đến, bình thường như vậy, chắc sẽ không có khả năng liên quan gì tới Bạch Tử Mặc.
Đêm yến hôm nay phi phàm náo nhiệt, kỳ thật khách mời cũng không nhiều, chủ yếu là gia nhân Duy gia. Gia tộc này, quả nhiên không đơn giản. Dân cư phần đông, nhân tài đông đúc. Người người trên mặt đều lộ ra sự khôn khéo. Thương hội quả nhiên chính là thương hội, thương nhân thế gia thật sự là làm cho người ta cảm giác có chút áp lực.
Duy Hạ ngồi ở ghế trên cùng, tiếp theo là “Duy Phong", Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc được an bài ở thượng tịch, là nơi cách Duy Hạ gần nhất. Không có bất luận kẻ nào phản đối. Tất cả mọi người cùng nhau kính rượu, sau đó ngồi xuống, Duy Hạ liền khẩn cấp đứng lên cùng Bạch Phong Hoa nói chuyện với nhau.
“Thánh giả đại nhân, không biết đã nhiều ngày suy nghĩ như thế nào? Bạch lão gia tử chắc hẳn đã nói qua?" Duy Hạ đã định liệu trước, mỉm cười hỏi. Điều kiện hắn đưa ra không phải là nhiều bình thường. Chắp tay dâng tặng một nửa Thiên Địa thương hội, số tài sản đó lớn tới cỡ nào. Hơn nữa một khi Bạch Tử Mặc cùng nữ nhi của mình kết hôn, về sau toàn bộ thương hội còn không phải là của Bạch gia sao? Điều kiện chỉ có một, Bạch Tử Mặc ở rể là được, cái này kỳ thật cũng không phải là việc khó. Hắn cũng không tin trên đời này có người không thích tiền. Mặc kệ là cái gì, bản thân đều có giá. “Thật là đại lễ." Bạch Phong Hoa mỉm cười, nhìn Duy Hạ nói, “Nhưng mà, Duy hội trưởng thật sự cho rằng nữ nhi bảo bối của ngài muốn thì kết quả nhất định sẽ như thế sao?"
“Đó là tự nhiên." Duy Hạ quay đầu liếc mắt một cái nhìn “Duy Phong" đang ngồi cách đó không xa, ánh mắt sủng nịnh, khẳng định trả lời. Nữ nhi bảo bối rất ít khi mở miệng hỏi hắn muốn thứ gì đó, lúc này lại chủ động mở miệng, hơn nữa là chuyện chung thân đại sự, sao có thể là trò đùa.
“Ha ha…" Bạch Phong Hoa cũng lạnh lùng cười, bỗng nhiên ngẩng đầu, trực tiếp nhìn Duy Hạ nói."Xem ra, Duy hội trưởng thật sự rất thương yêu nữ nhi của mình a."
Hai chữ yêu thương này, Bạch Phong Hoa tăng thêm một ít giọng điệu.
Duy Hạ không phải đứa ngốc, hắn tự nhiên nghe ra giọng điệu châm chọc trong lời nói của Bạch Phong Hoa, nhưng trên mặt cũng không lộ ra sự bất mãn, mà là mỉm cười nói: “Ta chỉ có duy nhất một nữ nhi bảo bối, ta nói rồi, mặc kệ là nó muốn cái gì, ta đều sẽ đem đến trước mặt nàng."
Duy Hạ nói xong những lời này. Vẻ mặt hai người Duy Phong và “Duy Phong" đều là hơi đổi.
“Thật không? Duy nhất nữ nhi bảo bối, vậy Duy Vũ đâu? Không biết một nữ nhi nữa của Duy hội trưởng đâu rồi? Sao hôm nay lại không thấy nàng đi ra?" Bạch Phong Hoa nhìn quanh bốn phía một chút, lười biếng hỏi một câu như vậy.
Bạch Phong Hoa trong lời nói, nhất thạch kích khởi ngàn tầng lãng. Không khí xung quanh vốn đang hòa hợp nhất thời đều trở nên cứng đờ, hiện tại ai cũng đều biết, bởi vì Duy Vũ hạ độc mưu hại Duy Phong mà bị hủy bỏ chiến khí đuổi ra khỏi gia môn, chuyện này làm cho Duy Hạ vô cùng tức giận. Mà hiện tại Bạch Phong Hoa biết rõ lại còn cố hỏi. Thế này không phải là sờ mông hổ sao? Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Bạch Phong Hoa.
Sắc mặt Duy Hạ liền trầm xuống, âm thanh lạnh lùng, nói: “Thánh giả đại nhân, sao lại nói ra những lời đó? Duy Hạ ta, chỉ có một nữ nhi bảo bối duy nhất là Duy Phong."
Bạch Phong Hoa giọng mỉa mai cười: “Nói như vậy nghĩa là Duy hội trưởng không thừa nhận thứ nữ số khổ Duy Vũ?"
“Thánh giả đại nhân, chuyện của nhà ta, ta nghĩ ngài không có lý do gì để can thiệp." Chén rượu Duy Hạ nắm trong tay như muốn bị bóp nát.
Hắn không có chú ý tới, “Duy Phong" ngồi ở không xa bên cạnh hắn cả người đều hơi run run đứng lên, ở chỗ sâu trong đáy mắt của nàng có sự không cam lòng, tức giận, oán hận… Còn Duy Phong ngồi bên người Bạch Tử Mặc, sắc mặt cũng phức tạp một mảnh, chỗ sâu trong con ngươi có đau xót, thương tiếc cùng cảm xúc khác không hiểu được.
“Nếu, Duy Phong không phải Duy Phong, Duy Vũ không phải Duy Vũ, không biết Duy hội trưởng còn có thể bình tĩnh như vậy hay không? Hay vẫn là bất công như thế, yêu thương đích nữ, bài xích thứ nữ của mình?" Bạch Phong Hoa thế nhưng không có để ý Duy Hạ, cũng không có bận tâm toàn bộ đám người trong đại đường đang trợn mắt nhìn nhau.
“Thánh giả đại nhân, lời này có ý tứ gì?" Duy Hạ rốt cục cảm thấy có chút không thích hợp, bỗng nhiên cảm giác được dị thường, quay đầu nhìn lại. Cư nhiên nhìn thấy “Duy Phong" có chút run nhè nhẹ, trong lòng lại cảm thấy nghi hoặc.
“Nếu ngồi ở bên người Duy hội trưởng không phải nữ nhi bảo bối Duy Phong của ngài, mà là Duy Vũ ngài vẫn bài xích, không biết Duy hội trưởng sẽ xử lý ra sao?" Bạch Phong Hoa cười nhẹ, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một câu như vậy nhưng lời nói lại rợn cả người.
Toàn bộ đại đường lặng ngắt như tờ, có người muốn cười, cười lời nói của Bạch Phong Hoa vô căn cứ, lại phát hiện ra như thế nào cũng cười không ra tiếng. Cỗ không khí áp lực này, làm cho trong lòng mỗi người đều dâng lên cảm giác lạnh cả người.
“Bạch tỷ tỷ, tỷ lại đùa rồi, cũng chẳng buồn cười chút nào." “Duy Phong" ở phía sau mở miệng, nhưng là giọng nói có chút hơi run run.
Duy Hạ nhíu mày, gắt gao nhìn Bạch Phong Hoa, hắn vào Nam ra Bắc nhiều năm, có cái gì mà hắn không gặp qua.
Bạch Phong Hoa trong trường hợp này dám nói những lời như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân của nàng.
“Đổi hồn chung." Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười, miệng phun ra ba chữ này. Này ba chữ, nháy mắt làm cho “Duy Phong" đang bình thường như rơi vào hầm băng. Trong nháy mắt nàng cứng ngắc tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Bạch Phong Hoa, ở giờ khắc này, trên mặt Bạch Phong Hoa mỉm cười giống như độc xà làm cho nàng thấy run rẩy.
“Ngươi, nói cái gì?" Duy Hạ vụt đứng lên, gắt gao nhìn Bạch Phong Hoa, “ba" một tiếng, cái chén trong tay bị bóp nát.
“Ta nói…" Bạch Phong Hoa cũng chậm rãi đứng lên."Người ngồi ở bên cạnh ngài, không phải là Duy Phong thực sự, không phải là nữ nhi bảo bối duy nhất của ngài, đó là Duy Vũ. Duy Phong thực sự, ở trong này. Hai người trao đổi hồn phách, bởi vì ăn vào đổi hồn chung."
Duy Hạ giật mình ngay tại chỗ, ánh mắt có chút dại ra, nhìn về phía cô gái bình thường đang ngồi ở bên người Bạch Tử Mặc.
Cô gái kia chậm rãi đứng lên, trong mắt hàm chứa lệ quang, nhẹ nhàng mở miệng: “Phụ thân, người quên rồi sao, người đã nói, sinh nhật năm nay của con, người sẽ mang con đi xem hoa hải."
Thân mình Duy Hạ liền cứng đờ, không thể tin nhìn nhìn cô gái đang bị nước mắt che phủ, đúng vậy, hoa hải! Kỳ thật cái này đều không phải là hoa, mà là các loại khoáng thạch lì dị tạo thành, khi đó hắn mới khai quật được một mỏ quặng, bên trong có khoáng thạch đủ màu sắc, xinh đẹp tuyệt trần, còn chưa có tiêu thụ ra bên ngoài, chuyện này chỉ có một mình hắn biết, chính là các trưởng lão của thương hội cũng không biết. Hắn đã đồng ý qua, muốn dẫn nữ nhi bảo bối của mình đi tới nơi đó. Chỉ đồng ý với duy nhất một mình nàng.
“Phong nhi?" Giọng nói Duy Hạ đã run run không thôi, chậm rãi vươn tay ra, thân hướng về phía cô gái kia. Gương mặt cô gái đó không phải Duy Phong, cũng không phải Duy Vũ. Nhưng mà, Duy Hạ trong lòng cũng đã ở lấy máu, một ý niệm đáng sợ quét qua đầu hắn. Trong lòng có một giọng nói càng lúc càng lớn, cô gái kia, mới là nữ nhi thật sự của mình!
“Phụ thân! Người đang làm cái gì vậy? Con mới là nữ nhi của người!" Giọng nói của “Duy Phong" phía sau kêu lên.
“Thật không?" Duy Hạ chậm rãi quay đầu nhìn về phía “Duy Phong", ánh mắt lạnh như băng, “Như vậy, ta hỏi ngươi, hoa hải ở nơi nào?"
“Duy Phong" sửng sốt, tiếp theo lại lập tức khôi phục sắc mặt bình thường, ngượng ngùng cười nói, “Phụ thân, Phong nhi nhất thời quên mà thôi."
“Ta đây hỏi lại ngươi, vào năm sinh nhật ngươi mười tuổi, ta mang ngươi đi một chỗ, tặng ngươi một cái lễ vật là gì?" Giọng nói lạnh như băng của Duy Hạ đã muốn đến cực điểm, lời nói mới rồi của Bạch Phong Hoa lúc này giống như một thanh lợi kiếm đâm vào lòng hắn một vết thương. Chính mình thế nhưng lại đem kẻ đê tiện Duy Vũ vào nhà, hại nữ nhi bảo bối sao?
“Duy Phong" sắc mặt bắt đầu mất tự nhiên đứng lên, đang cúi đầu lại đột nhiên lại nâng lên, lộ ra gương mặt tươi cười nói: “Đã qua đi lâu rồi, nữ nhi không nhớ rõ a."
“Ngươi không nhớ rõ, nhưng ta lại nhớ rất rõ." Duy Phong ở phía sau nhẹ nhàng mở miệng, “Năm ấy, phụ thân mang ta đi là tới mộ phần của mẫu thân, tặng cho ta một khối ngọc bội, đó là của mẫu thân lưu lại, bây giờ vẫn còn mang ở trên cổ của ngươi!"
“Duy Phong" thân hình mạnh mẽ run lên, suýt nữa đứng không vững, vươn tay dùng sức vịn vào ghế dựa, đôi môi hơi run run đứng lên, sắc mặt tái nhợt.
“Phong nhi!" Duy Hạ giờ phút này làm sao còn có nửa phần hoài nghi, ba bước cũng làm thành hai bước, chạy vội tới trước mặt Duy Phong một tay hung hăng ôm lấy nàng vào lòng.
“Phụ thân!" Duy Phong nước mắt cũng không ngừng chảy xuống dưới.
Bạch Phong Hoa nhìn “Duy Phong" vẻ mặt tái nhợt, lại nhìn bên này cha và con gái đang ôm nhau mà khóc, nhún vai, trong lòng lại tuyệt không vui sướng, tâm tình trầm trọng tương phản.
Phía trước đại đường một mảnh tĩnh mịch, hiện tại lại có tiếng động lớn vang lên. Một màn này làm cho trong lòng nhiều người rung động không thôi, ai cũng thật không ngờ sự tình sẽ phát sinh thành cái dạng này. Ai cũng không ngờ chân tướng sự tình lại như thế.
“Duy Vũ, ngươi còn gì để nói không?" Duy Hạ quay đầu, vẻ mặt tức giận nhìn người chiếm lấy thân thể nữ nhi đứng ở trước mặt mình phẫn nộ quát.
“Hừ, nếu đã biết thì còn cái gì để nói chứ?" Duy Vũ phía sau lại hoàn toàn thả lỏng, tùy ý nhún vai thản nhiên nói, bỗng nhiên rút từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ, khi ánh mắt mọi người còn đang kinh ngạc nhìn liền đặt ngay lên cổ, âm lãnh nói, “Các ngươi đều biết rồi thì đã sao? Hiện tại ta sẽ phá hủy thân thể này, cả hai cùng chết."
“Dừng tay!" Duy Hạ trong lòng cả kinh, vội vàng mở miệng quát.
Nhưng mà, thanh âm chưa lạc, chủy thủ trong tay Duy Vũ đã rơi cạch một tiếng, người ra tay là Bạch Tử Mặc. Bạch Tử Mặc cầm cái chén chuẩn xác ném trúng chủy thủ trong tay Duy Vũ. Những người bên cạnh thấy thế, lập tức ùa lên bắt lấy. Duy Hạ ở một bên lớn tiếng quát lớn bảo mọi người phải cẩn thận.
Xem một màn này Bạch Phong Hoa thổn thức không thôi.
Cũng là nữ nhi, đãi ngộ thật là quá bất đồng.
Rốt cục, Duy Vũ bị bắt, áp giải đến trước mặt Duy Hạ. Duy Phong ở phía sau cũng bóc mặt nạ, lộ ra gương mặt của Duy Vũ.
Bạch Phong Hoa đứng ở một bên, ánh mắt lạnh nhìn trò khôi hài này. Ai ngờ Duy Hạ lại xoay người hướng Bạch Phong Hoa hứa hẹn cái đại lễ, một cái đại lễ này, làm cho tất cả mọi người trong đại đường đều ngây ngẩn cả người.
“Thánh giả đại nhân, ta biết ngài nhất định là có biện pháp giúp tiểu nữ, mong rằng Thánh giả đại nhân ra tay tương trợ. Biết Thánh giả đại nhân không hề hứng thú với tiền tài, nhưng mà lần này nhân tình chúng ta sẽ nhớ kỹ, về sau nếu có cần, mặc kệ là Thánh giả đại nhân phân phó, hay là người nhà họ Bạch, thậm chí là hậu nhân của Bạch gia có phân phó, chúng ta chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó." Hứa hẹn này của Duy Hạ thật ra làm cho Bạch Phong Hoa trong lòng cả kinh. Hảo trọng hứa hẹn, đây chính là đại hứa hẹn của nhiều thế hệ .
“Được" Bạch Phong Hoa một lời đáp ứng. Hôm nay, tại đại đường này có mọi người chứng kiến, nàng không phải chỉ biết võ mồm.
Bạch Phong Hoa vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo Tiểu Điệp đang ngủ trong tai, Tiểu Điệp mơ màng mở con mắt tiểu đậu xanh, trợn mắt nhìn liền biết sao lại thế này. Nàng cũng không vô nghĩa, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mở miệng ra, không có âm thanh gì phát ra, duy trì tư thế bất động như vậy.
Mọi người không cảm thấy cái gì, nhưng là Chung trong cơ thể Duy Vũ đang nhận được thương tổn rất nặng.
Tiểu Điệp là Chung Vương, mới mang ba phần năng lượng ra, đã đem cổ trong cơ thể hai người hoàn toàn đánh chết, yên lặng không một tiếng động.
Gió nhẹ cùng duy mưa lúc này một khắc, hai người đều thống khổ ôm lấy bụng của mình, sắc mặt đại biến. Trong lòng Duy Hạ hoảng sợ, lo lắng đỡ lấy cô gái bên người, nhưng là còn chưa kịp tới, Bạch Phong Hoa lại buông tay không nói: “Được rồi."
“A?" Duy Hạ sửng sốt, sau đó ngẩng lên nhìn cô gái đang bị chế trụ ở trên đại đường, trong mắt rưng rưng nhìn mình.
Một câu phụ thân ôn nhu, làm cho hắn hiểu được, hồn phách nữ nhi bảo bối của mình đã trở về trên người nàng.
“Phong nhi!" Duy Hạ không để ý xung quanh, tách mọi người ra, tiến lên, hung hăng đem nữ nhi của mình ôm vào lòng.
Chiêu thức ấy của Tiểu Điệp lộ ra, không có người nào biết, chỉ có Bạch Phong Hoa là biết rõ ràng. Ở trong ánh mắt của mọi người, Bạch Phong Hoa bất động thanh sắc thế nhưng lại thoải mái giải quyết vấn đề như vậy. Ánh mắt người xem nhìn nàng đã muốn bất đồng. Cô gái tuổi còn trẻ này thế nhưng lại có trong tay Thần khí, lên làm Chu Tước thánh giả này, nàng rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật mà người khác không biết? Chuyện phát sinh ở thời điểm này, làm cho Bạch Phong Hoa lại tăng thêm vài phần thần bí cùng cường đại.
Mà Duy Vũ đứng ở trước mặt Bạch Phong Hoa nhìn một màn này, nước mắt cũng rơi xuống, âm độc nhìn về phía Duy Hạ cùng Duy Phong, bỗng nhiên đứng lên ngửa đầu cười ha ha, càng cười càng điên cuồng.
Những người khác đều sửng sốt. Nhìn Duy Vũ điên cuồng cười to, ánh mắt tất cả đều hướng về phía Duy Hạ, chờ đợi Duy Hạ phân phó.
Duy Hạ ôm lấy Duy Phong, lạnh lùng nhìn Duy Vũ: “Còn có cái gì muốn nói sao?"
“Có!" Duy Vũ dừng điên cuồng cười to, “Ta đương nhiên là còn muốn nói. Ta cũng là nữ nhi của ngươi, lại bị ngươi đối đãi giống như súc sinh. Từ nhỏ ngươi đã bức ta luyện công, bởi vì muốn bảo hộ Duy Phong. Ngươi bắt ta ăn vào tử mẫu chung trung tử chung, một khi Duy Phong xảy ra chuyện ta cũng không sống được. Cho tới bây giờ ta vẫn luôn phải làm bóng dáng của nàng ta để mà sống. Có đồ tốt ngươi cũng đều cho nàng, mà ta thì sao, vĩnh viễn là một con chó sống dưới bóng người khác, ta làm nhiều việc như vậy vì Duy gia, nhưng vẫn không được ngươi thừa nhận…"
“Câm mồm!" Duy Hạ sắc mặt trở nên dị thường khó coi, “Phong nhi đối với ngươi chẳng lẽ không đủ tốt?"
“Phi! Nàng tốt? Cho tới bây giờ đều là còn thừa mới cho ta, đồ cũng vậy, người cũng vậy!" Duy Vũ cười điên cuồng, cười tan nát cõi lòng."Những thứ tặng cho ta không phải đều là sau khi nàng đã chọn sao? Bố thí, ta không cần." Giờ khắc này trong lòng Duy Vũ vỡ ra từng mảnh từng mảnh. Đổi hồn cổ, là người nọ tạo ra một đôi duy nhất, người đó bảo với mình cũng không có chắc chắn thành công. Vật quá mức nghịch thiên như vậy. Nếu không thành công, thì chỉ có con đường chết. Nhưng mà, cho dù là chết, nàng cũng nguyện ý thử một phen! Cam tâm tình nguyện thử, không oán không hối hận! Kết quả thành công, nhưng kết cục vẫn là như thế… Thoạt nhìn sắc mặt Duy Phong cũng có chút biến. Như vậy là sao? Những thứ mình đưa cho nàng, đều là phụ thân đưa cho mình đều đưa nàng một nửa, đó là những thứ còn lại sau khi mình chọn sao? Nàng vẫn cho rằng mình đối đãi với nàng như thế sao?
Duy Hạ nhìn ánh mắt oán hận kia của Duy Vũ. Lại nhìn cả sảnh đường khách nhân cùng tộc nhân, trong lòng vừa tức vừa giận: “Người đâu, kéo xuống trước cho ta."
“Không cần, phụ thân thân ái của ta…" Duy Vũ lại cười quỷ dị, bình tĩnh nhìn Duy Hạ cùng Duy Phong, gằn lớn từng tiếng rõ ràng, nói “Nếu có kiếp sau, ta hy vọng có thể được sinh ra ở một gia đình bình thường, có mẫu thân cùng phụ thân thương. Không bao giờ nữa muốn đầu thai tại một nơi giống như thế này làm bóng dáng của kẻ khác. Kiếp sau, tuyệt đối không làm thứ nữ!"
Sau khi Duy Vũ hung hăng nói những lời này xong, lợi dụng mọi người đang không chú ý, sét đánh không kịp bưng tai hung hăng lao đầu vào cây cột bên cạnh, óc vỡ toang, có thể thấy được dùng rất nhiều sức lực, quyết tâm muốn chết.
Sự việc đột nhiên phát sinh, không ai nghĩ đến Duy Vũ sẽ làm ra hành vi như vậy, tất cả mọi người đều bị nàng làm cho bất động.
Nhất thời, máu tươi văng khắp nơi, toàn bộ đại đường đều bị bao phủ bởi một mùi máu tươi nồng đậm. Duy Vũ mất mạng như vậy. Cái chết kịch liệt không để lại lối thoát. Hận thù cùng nước mắt của nàng, đều lưu lại trong lòng mỗi người ở đại đường này.
Bạch Phong Hoa nhìn vũng máu của Duy Vũ, tâm tình có chút trầm xuống. Thử nghĩ, có bao nhiêu người đứng trên vị trí của Duy Vũ, cơ hội thay mận đổi đào như trong lời nói có bao nhiêu phần nắm chắc?
Duy Hạ kinh ngạc nhìn thi thể Duy Vũ, cả người đều hoảng hốt. Trong mắt của hắn hiện lên cảm xúc phức tạp, không ai có thể biết… Sự tình như vậy chấm dứt.
Cho dù trên dưới Duy gia vội vàng xử lý chuyện này, Duy Hạ cùng Duy Phong vẫn không quên hứa hẹn với Bạch Phong Hoa lúc trước—Lưu Quang tuyết liên.
Tối ngày hôm sau, Bạch Phong Hoa nhìn thấy Duy Hạ, Duy Hạ dường như qua một đêm mà già đi đến mười tuổi. Về chuyện của Duy Vũ, hắn cái gì cũng không có nói, nhưng Bạch Phong Hoa cũng hiểu được, chuyện lần này kích thích hắn không nhỏ.
Duy Hạ cùng Duy Phong mở cơ quan, vì Bạch Phong Hoa lấy ra Lưu Quang tuyết liên, lòng Bạch Phong Hoa nháy mắt trầm xuống.
Tuyết liên trong tay này, không phải là Lưu Quang tuyết liên, chỉ là một gốc cây tuyết liên niên đại có chút cửu viễn mà thôi. Lưu Quang tuyết liên sinh trưởng nơi âm lãnh, có ánh mặt trời chiếu vào sẽ nở rộ ra các màu lưu quang. Nhưng mà tuyết liên này dưới ánh mặt trời nhưng lại không có nở rộ ra các màu lưu quang.
“Không phải Lưu Quang tuyết liên?" Duy Hạ cùng Duy Phong đều có chút trợn tròn mắt.
“Đúng vậy." Bạch Phong Hoa trong lòng mất mát vô cùng, lại vẫn cười nhẹ, “Không có gì, cái này cũng không phải là các ngươi mong muốn. Các ngươi cũng không biết mà." Nhìn biểu tình kinh ngạc của Duy Phong cùng Duy Hạ, Bạch Phong Hoa liền biết hai người này cũng không biết tuyết liên là thật hay là giả.
“Thật sự là thực xin lỗi, Bạch tỷ tỷ." Duy Phong cúi đầu xuống xin lỗi.
“Không quan hệ, gần đây các ngươi bận rộn, ta cũng không tiện ở lại lâu, như vậy cáo từ." Bạch Phong Hoa hiểu được hay cha con chắc hẳn trong giờ phút này lòng cũng không có bình tĩnh. Đương nhiên nên mở miệng cáo biệt .
“Đa tạ thánh giả đại nhân tương trợ, ân tình này Thiên Địa thương hội chúng ta sẽ nhớ kỹ, lời hứa hẹn tối hôm qua trên đại đường vĩnh viễn khắc ghi." Duy Hạ thành khẩn nói.
“Như thế, đa tạ." Bạch Phong Hoa tâm tình cũng không giai, khách khí gật gật đầu.
“Không cần, Thánh giả đại nhân, lần này không cấp cho ngài được thứ ngài muốn, đây cũng là tuyết liên, ngài vui lòng nhận đi. Có lẽ sẽ có lúc cần dùng đến." Duy Hạ chặn Bạch Phong Hoa lại đưa tuyết liên.
Bạch Phong Hoa cũng không tiếp tục khách khí, thuận tay cầm lấy, cùng hai người cáo từ rồi mang theo đoàn người Tử Mặc trực tiếp hồi Thánh điện .
Ở trong xe ngựa, tất cả mọi người đều trầm mặc .
Bạch Phong Hoa nhắm mắt dựa vào phía sau xe, trong lòng phiền nhiễu không thôi.
Mà Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh cũng không nói được một lời, tối hôm qua phát sinh một màn ở tên đại đường làm rung động thật sâu vào tâm linh họ. Duy Vũ cuối cùng lại lựa chọn cái chết lịch liệt như vậy, lời nàng lưu lại trước khi tự sát như tiếng nhắc nhở trong lòng mỗi người.
Về tới thánh điện, mọi người không tiếng động trở về phòng của mình.
Một đêm vô miên, mùa xuân đang dần tới gần.
Xuân ý dạt dào, toàn bộ đại lục đều được bao phủ ở bên trong một mảnh xuân ý. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe hở từng chiếc lá cây xanh mướt. Toàn bộ thế giới như tái sinh.
Một ngày này, thời tiết đã có chút âm lãnh, trên bầu trời đã không có mặt trời.
Bạch Phong Hoa đứng ở trong viện Nhị thiên điện, nhìn mãn viên lục ý, suy nghĩ có chút bay lên. Sắp đến sinh nhật mười bảy tuổi, cách thời gian độc phát tác còn ba năm. Nếu trong ba năm này còn mà không tập trung được tất cả những thứ để làm thuốc giải, sinh mệnh liền cứ như vậy chấm dứt.
Quay đầu nhìn vào trong sân nơi sư huynh ở, bên kia một mảnh u tĩnh. Sư huynh hiện tại chắc hẳn còn bên trong địa phương kia cùng nguồi đeo mặt nạ. Cũng không biết cấp bậc luyện dược của sư huynh tăng lên tới đâu rồi.
Một năm, ở thế giới này mới chưa đầy một năm, thế nhưng lại ngập tràn sự vướng bận đối với thế giới này. Bạch gia, nơi đó làm cho nàng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, này vướng bận nàng, những người nàng để ý, đều làm cho nàng không yên lòng.
Bạch Phong Hoa chậm rãi tiêu sái đi vào trong viện, nhìn hoa trong vườn đang kết thành cái nụ, trong lòng có chút phức tạp, lần đầu tiên, trong trí nhớ của mình, mình sống không phải cho riêng bản thân mình. Mình thế nhưng cũng có người vướng bận mình, cũng có người quan tâm trân trọng mình. Mẫu thân, cha, đại ca, gia gia, Tử Mặc. Thiếu Minh… Bạch Phong Hoa vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve nụ hoa mới chớm kia, khóe miệng hiện lên một chút ý cười thản nhiên.
Liền ngay sau đó, gió lạnh lại thổi lên, sắc trời trở nên u ám.
Trong lòng bàn tay bỗng nhiên chảy xuống một giọt mưa lạnh lẽo, Bạch Phong Hoa ngẩng đầu, càng nhiều cảm giác mát mới hạ xuống. Một giọt, hai giọt, ba giọt, mưa nhỏ bắt đầu tí tách rơi xuống. Chung quanh dần dần lạnh đi, Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn về phía nụ hoa mới chớm, trong lòng trầm xuống. Một cỗ thương cảm không hiểu tự nhiên sinh ra.
Ba năm, chỉ có ba năm ngắn ngủn … Lưu Quang tuyết liên của Thiên địa thượng hội, thế nhưng là giả … Không thể tập trung được vật phẩm làm giải độc như trong lời nói, chính mình sẽ ảm đạm trôi đi, hết thảy đều đã hóa thành hư ảo. Những ấm áp trong lòng, cũng sẽ mất đi. Sự tồn tại của mình lại bị gạt bỏ, hết thảy đều muốn không có quan hệ với mình.
Trở thành một u hồn, không biết sẽ bay tới nơi nào, đó là kết cục cuối cùng của mình sao? Lại một lần nữa rơi vào thế giới lạnh như băng kia… Vì cái gì mà sống? Trừ bỏ âm lãnh cùng hắc ám, còn có cái gì?
“Suy nghĩ cái gì? Vẻ mặt đau thương như vậy không thích hợp với nàng." Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên đột ngột vang lên ở bên tai Bạch Phong Hoa làm cho người ta tim đập nhanh. Mưa trên đỉnh đầu, im lặng mà dừng, không còn bắn lên trên người nàng nữa.
Bạch Phong Hoa giật mình, chậm rãi ngẩng đầu, không thể tin nhìn về hướng chủ nhân của giọng nói vừa phát ra.
Con ngươi trong suốt xinh đẹp, dung nhan tuyệt mỹ, nhất tịch không nhiễm một hạt bụi áo trắng, dáng vẻ cao quý tao nhã, Mạc Thanh Tuyệt cứ như vậy bỗng nhiên xuất hiện ở bên người Bạch Phong Hoa. Mà trên tay hắn, giơ ra một mảnh lá cây thật lớn, cứ như vậy giơ lên tự nhiên, chắn ở trên đầu nàng, đem những giọt mưa lạnh ngăn lại.
Một màn này, tựa như một bức tranh hoàn mĩ. Trời đất trong lúc đó, giống nhau chỉ còn lại hai người bọn họ, tất cả những thứ xung quanh đều trở thành nền.
“Chàng, chàng …" Lãnh ý vừa rồi trong lòng Bạch Phong Hoa nháy mắt bị đánh tan, kinh ngạc người trước mắt, lại không biết nói như thế là tốt hay không tốt.
Mạc Thanh Tuyệt, là Mạc Thanh Tuyệt… “Mưa đã ngừng." Mạc Thanh Tuyệt đứng ở bên người Bạch Phong Hoa, bình tĩnh nhìn nàng, trong ánh mắt nồng đậm sự lo lắng cùng sủng nịch.
“Nếu không ngừng thì sao?" Bạch Phong Hoa quay đầu ngời trời đang mưa phùn, hơi hơi nhíu mi, trong lòng phức tạp vạn phần. Mạc Thanh Tuyệt, khi mình cảm thấy rét lạnh lại xuất hiện trước mặt mình.
Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói, “Nếu mưa vẫn không ngừng, ta sẽ vĩnh viễn che mưa cho nàng."
Đồng tử Bạch Phong Hoa mở to, trong lòng có cái gì đó đột nhiên dâng lên, sau đó nở rộ. Nhìn vẻ mặt kiên định trên dung nhan tuấn mỹ trước mắt này, Bạch Phong Hoa có chút hoảng hốt đứng lên, trong lòng lại thật ấm áp, sự lo lắng dường như muốn tràn ra ngoài theo trái tim.
Nếu mưa vẫn không ngừng, ta sẽ vĩnh viễn che mưa cho nàng…
Tác giả :
Vô Ý Bảo Bảo