Thịnh Thế Phong Hoa
Quyển 1 - Chương 64: Thỉnh không cần vũ nhục những thứ ta thích

Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 1 - Chương 64: Thỉnh không cần vũ nhục những thứ ta thích

Gió lạnh gào thét, lạnh như băng đến tận xương. Mọi người đi đường không ngừng nghỉ, cũng rất là vất vả. Nhưng vì thần khí, tất cả mọi người không ai có câu oán hận. Ai nấy đều biết nếu thần khí một khi bị người khác giành trước sẽ là hậu quả thế nào.

Một ngày này, mọi người chạy đi, cuối cùng ở một khách điếm trong trấn nhỏ nghỉ tạm. Bôn ba vài ngày, rốt cục cũng ăn được thứ giống như đồ ăn, cũng được dùng nước ấm rửa chỗ bị thương.

Bạch Phong Hoa ăn uống no đủ, tắm rửa xong liền vào phòng nhị trưởng lão, nàng có việc muốn hỏi sư phụ của mình. Vừa mở cửa, nàng liền thấy nhị trưởng lão đang ngáp dài muốn đi ngủ. Bạch Phong Hoa đi vào, đóng cửa lại “Sư phụ, ta có việc cần hỏi ngài."

“Chuyện gì nhất định phải thần bí như vậy?" Nhị trưởng lão híp mắt ngáp dài hỏi.

“Sư phụ, ngài ngồi xuống trước, ngồi xuống." Bạch Phong Hoa cười hì hì đỡ nhị trưởng lão ngồi xuống, chính mình cũng ngồi ở bên cạnh.

“Ngươi cười thật gian. . . Có phải hay không lại gặp rắc rối ?" Nhị trưởng lão nhe răng hoài nghi hỏi.

“Làm sao có thể? Đồ đệ của ngài là ta nhu thuận linh mẫn như vậy, làm sao có thể hướng cho lão nhân gia ngài gây chuyện đâu?" Mũi Bạch Phong Hoa phun lãnh khí, không phục nói.

“Hắc. Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, còn giả bộ vô tội. Tối hôm đó ngươi đánh bao nhiêu người, đánh gãy bao nhiêu cái răng cửa của người ta, ngươi có đếm qua không?" Nhị trưởng lão nhìn đến bộ dáng không phục của Bạch Phong Hoa kia, đập bàn một cái.

“A, có sao có sao?" Bạch Phong Hoa đảo cặp mắt trắng dã làm bộ không có nghe đến nhị trưởng lão những lời này, tiếp theo nghiêm mặt nói, “Sư phụ, ta là thực có chuyện tìm ngươi."

“Nói đi, chuyện gì?" Nhị trưởng lão nhìn thấy Bạch Phong Hoa biểu tình nghiêm túc, cũng không tiếp tục la lối nữa.

“Thần khí, có phải hay không tứ đại thánh điện đều có một cái? Nói đi a, sư phụ, đừng giả ngốc nữa, cũng đừng khịt mũi! Ta đều đã biết." Bạch Phong Hoa nhìn nhị trưởng lão giả ngu vỗ bàn đứng lên, “Tại chỗ kia, ta đã thấy thần khí. Nhanh chút nói cho ta biết chuyện về thần khí đi “

“Ngươi gặp qua?" Nhị trưởng lão kinh ngạc hỏi.

“Dạ. Ngươi trước nói cho ta nghe một chút về thần khí đi." Bạch Phong Hoa gật gật đầu nghiêm mặt nói.

“Trong truyền thuyết mười đại thần khí hẳn là quả thật tồn tại. Từng thánh điện đều có một cái, nhưng là tựa hồ cũng không đầy đủ. Nghe đồn thật lâu trước kia có người sử dụng qua thần khí, uy lực vô cùng, nhưng là sau lại đã không có tin tức. Hơn nữa thần khí đều có chính mình ý thức, đều có chính mình hồn phách, muốn sử dụng được uy lực chân chính của thần khí, người đó phải có tư cách làm cho thần khí nhận chủ." Nhị trưởng lão thế này mới nói ra lời nói thật.

“Này, vậy Chu Tước thánh điện là loại thần khí gì?" Bạch Phong Hoa chớp chớp mắt cười hì hì hỏi.

“Hi, không phải là. . ." Nhị trưởng lão vừa nói tới đây, lập tức câm mồm, nhíu mày nhìn Bạch Phong Hoa nói, “Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia hỏi chuyện này để làm gì?"

“Này , ngài làm sao vậy sư phụ? Thu ta làm đồ đệ, cho dù không dạy ta chiến kỹ cũng được đi, nhưng hiện tại hỏi ngài vài chuyện, ngài lại còn ấp a ấp úng." Bạch Phong Hoa vừa thấy nhị trưởng lão có thái độ như vậy, lập tức cũng đập bàn đứng lên. Bạch Phong Hoa vừa nói xong, sắc mặt nhị trưởng lão có chút mất tự nhiên, ngượng ngùng nói: “Cái này không phải là do ngươi luôn không có thời gian sao? Ngươi luôn bận việc này việc nọ, không có thời gian tu hành.."

“Có dạy là chuyện của ngài, có học hay không là chuyện của ta, nhưng ngài có phải là một sư phụ tốt hay không?" Bạch Phong Hoa tức giận, trừng mắt kháng nghị, “Không dạy ta thì cũng được đi, nhưng ta hỏi ngài vài chuyện ngài lại liền khước từ không nói."

“Được rồi được rồi, nói cho ngươi cũng không có việc gì. Thánh điện của chúng ta không phải là thiên dược đỉnh sao? Nhưng chúng ta chỉ có một nửa mà thôi. Không tìm được một nửa kia thì chỉ là cái phế phẩm, mà một nửa kia nào có dễ dàng tìm được như vậy ? Cho dù tìm được rồi, nó lại là dễ dàng nhận chủ như vậy sao?" Nhị trưởng lão rút trừu khóe miệng khinh thường nói, “Nếu là dễ dàng nhận chủ như vậy, những thần kí này chẳng phải cũng tình nguyện tách ra hoặc là biến mất luôn sao?"

Hắn này những lời này nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng là Bạch Phong Hoa lại nghe đến tâm thần mạnh mẽ chấn động. Thiên dược đỉnh! Là thiên dược đỉnh a! Bạch Hổ thánh điện có nắp đỉnh, mà Chu Tước thánh điện cư nhiên có thân đỉnh. Hai loại thân khí này hợp lại cư nhiên là một đại thần khí! Bạch Phong Hoa càng nghĩ, trong lòng càng là kích động, nhưng là ở mặt ngoài lại thản nhiên hỏi: “Tình nguyện tách ra? Biến mất? Có ý tứ gì?"

“Những loại thần khí này đều có ý thức của riêng mình, đều là những vật vô cùng cao ngạo. Khi bọn hắn bị người ta tìm thấy, nhưng lại không muốn nhận chủ, bọn chúng sẽ lựa chọn phương thức cực đoan. Tỷ như thần khí thiên dược đỉnh này, trực tiếp chia làm hai bộ phận tản ra, mất đi linh tính, thành đồ rách nát. Còn thần khí của bọn chúng thì trực tiếp biến mất, không biết chui vào chỗ nào rồi." Nhị trưởng lão kiên nhẫn giải thích, trong lòng của hắn kỳ thật cũng là thổn thức không thôi. Mỗi lần ở mật thất nhìn đến bộ dáng thảm hại của thiên dược đỉnh kia, trong lòng chính là tiếc hận vô cùng a.

Bạch Phong Hoa nghe xong thì vô cùng sửng sốt, thần khí cư nhiên đều có tính tình cổ quái như vậy sao? Ngẫm lại cũng phải, nếu không thì bọn chúng làm sao là thần khí được? Bạch Phong Hoa lại hỏi tiếp : “Vậy sư phụ có biết các thánh điện khác có loại thần khí gì không?"

“Biết cái rắm a, ngươi nói có ai lại đi nói cho người khác mình đang giữ bảo bối gì không? Đây là cơ mật, ta nói cho ngươi nhưng ngươi cũng đừng có đồn ra ngoài a." Nhị trưởng lão ngưng thần nói.

“Đã biết." Bạch Phong Hoa thuận miệng trả lời một câu, trong lòng cũng là kinh hãi vô cùng. Thiên dược đỉnh, không nghĩ tới lại được bảo quản ở trong hai thánh điện. Quả thật, ai lại nghĩ ra được điều này, cho dù đã biết, lại có ai có năng lực đi đem hai cái bộ phận của thiên dược đỉnh tập trung cùng một chỗ?

Bạch Phong Hoa đứng dậy, mỉm cười: “Sư phụ, ngươi trước nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta còn muốn đi tiếp, không quấy rầy ngươi nữa. Ta trở về đây."

“Đúng rồi, này cho ngươi, đừng nói sư phụ không dạy ngươi nữa." Nhị trưởng lão từ trong lòng lấy ra một quyển sách nhỏ màu tím ném cho Bạch Phong Hoa, “Dựa theo bên trong, mỗi ngày buổi tối chải vuốt một lần kinh mạch của ngươi, đối với ngươi mới có lợi. Ngươi hiện tại đã bát cấp chiến khí, không phải dễ dàng đột phá cấp mới như vậy. Đi ra ngoài đi, ta cũng buồn ngủ rồi."

“A, còn có, quên nói cho ngươi , cần phải bảo trì tâm tình bình thản a, nếu không ngươi tẩu hỏa nhập ma ta cũng mặc kệ…" Thanh âm của nhị trưởng lão nhỏ dần.

Bạch Phong Hoa nhưng không có nghe được, chính là hừ một tiếng, tiếp nhận quyển sách sau đó liền đi trở về, không có đi nhìn kỹ. Nàng hiện ở trong lòng đều nghĩ đến thiên dược đỉnh.

Không ai có năng lực đem hai cái thần khí từ hai đại thánh điện hợp lại làm một, nhưng là không có nghĩa là nàng – Bạch Phong Hoa không thể!

Thiên dược đỉnh, mình nhất định phải có được!

Bạch Phong Hoa về tới phòng ở, chậm rãi bình phục tâm tình của mình, lúc này mới mở ra quyển sách nhị trưởng lão đưa, nhìn các tư thế quái dị bên trong, Bạch Phong Hoa co rút khóe miệng, lão nhân này không phải là có đam mê kỳ quặc gì chứ? Dùng những tư thế này xoa bóp kinh mạch của mình sao?

Bạch Phong Hoa có chút suy nghĩ, nhưng vẫn dựa theo những tư thế trong sách mà thực hiện, toàn thân cứ như thế tạo thành một tư thế kỳ quái. Cứ như vậy nàng bắt đầu xoa bóp kinh mạch. Vừa mới bắt đầu còn có chút không thoải mái, nhưng dần dần cơ thể liền thích ứng. Trong châu thân, chiến khí cũng thông thuận điều hòa, dần lan tỏa ra khắp người. Đến cao trào, chiến khí tựa hồ như đang bốc cháy khác thường. Cảm giác nóng rực làm cho Bạch Phong Hoa rất khó chịu.

Tuy rằng không bình thường, nhưng Bạch Phong Hoa vẫn không dừng lại, đơn giản là bởi vì nàng biết nhị trưởng lão sẽ không hại nàng. Nhưng mà, trong thân thể, chiến khí lại càng ngày càng nóng bức vô cùng, làm cho nàng mấy lấn suýt ngất đi.

Lão nhân chết tiệt này, là tâm pháp biến thái gì đây? Ngay tại thời điểm Bạch Phong Hoa không còn chịu nổi, trong cơ thể, chiến khí lại chậm rãi phục hồi, dòng khí lan tỏa khắp châu thân cũng chạy chậm lại.

“Hô ——" Bạch Phong Hoa thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng mắng to, “Này lão nhân đáng chết đưa cho ta tâm pháp biến thái gì chứ". Nhưng, vừa mắng xong câu này, bỗng nhiên nàng kinh ngạc nhận ra, trong cơ thể, chiến khí cư nhiên so với trước kia mạnh mẽ hơn nhiều.

Đây là có chuyện gì?

Bạch Phong Hoa lại cẩn thận đọc lại cuốn sách nhỏ màu tím kia, rốt cục ở trang cuối cùng, nàng tìm thấy được một tờ tựa như bản ghi chú, nét bút cẩu thả như được ghi lại từ lời nói ai đó. Đại ý chính là, mỗi ngày dựa theo những động tác kia, chải vuốt kinh mạch chiến khí, giúp thân thể cường tráng và tăng cường chiến khí. Làm một động tác không hiệu quả về sau lại đổi một động tác khác. Bạch Phong Hoa đếm, tổng cộng có ba mươi sáu cái động tác. Hôm nay luyện mới chỉ là một động tác, cũng đã thiếu chút nữa làm cho nàng chịu không nổi. Các động tác khác về sau hãy tính, hiện tại cần luyện tập thật tốt động tác ban nãy là được. Không cần phải tập nhiều động tác, quan trọng vẫn là chất lượng.

Đêm lạnh như nước, Bạch Phong Hoa trái lại trong thân thể lại cực hãn. Mãi cho đến bình minh nàng mới hạ nhiệt, sau đó tắm rửa một lát mới cảm thấy thư thái.

Dùng cơm rất sớm, mọi người lại lần nữa xuất phát đi khe núi. Phía trước mặt người đi tấp nập, phía sau càng vắng vẻ. Toàn bộ thẳng tiến vào khe núi vốn là nơi hoang vu không người, đường đi lại rất cheo leo. Cuối cùng mọi người không thể không xuống ngựa, tay nắm dây cương dò dẫm từng bước một. Đại trưởng lão phân phó lưu lại vài người trông nom đàn ngựa cùng hành lý. Còn lại mang theo đám đệ tử tinh nhuệ tiếp tục hướng phía trước mà đi.

Đêm đến, chỉ có ăn ngủ ngay ở ngoài trời. Gió lạnh, cảnh vật tiêu điều làm cho người ta cả người đều cảm thấy không thoải mái.

“Này cái thời tiết quỷ quái gì đây, cái nơi này. . ." Chu Tước thánh giả oán giận, thanh âm theo bên cạnh truyền đến. Nàng đứng ở một bên, thị vệ bên cạnh vì nàng hạ lều.

Bạch Phong Hoa tự mình dựng trại, trong lòng vẫn luôn luôn không ngừng nghĩ về chuyện thần khí. Những loại thần khí khác nàng thật sự cũng không cần. Cái nàng quan tâm nhất chính là thiên dược đỉnh cùng chuyển sinh thạch. Thiên dược đỉnh là để luyện ra giải dược cho chính mình, mà chuyển sinh thạch kia là Lâu Băng Nhi muốn. Cái con mèo đen kia vẫn cứ như thế đi theo Bạch Tử Mặc bên người không rời. Sinh thạch cứ thế nằm trong người nàng vô dụng, nhưng mà nàng cũng không có ý định rời đi tìm những bộ phận khác của chuyển sinh thạch.

“Tỷ, tỷ, ngươi mau nhìn, mau nhìn!" Bạch Tử Mặc bỗng nhiên hô to rồi vụt đứng lên, lấy tay chỉ lên bầu trời, hướng Bạch Phong Hoa mà gọi.

Bạch Phong Hoa theo tay hướng tay hắn nhìn lại, cũng ngây ngẩn cả người.

Ở xa xa trong trời đêm, một đạo thất thải quang thật lớn đang vút lên cao, lúc ẩn lúc hiện, nhưng không hề đứt đoạn, đem bầu trời kia chiếu rọi thành một vùng hào quang thất thải rực rỡ, tuyệt thế vô song.

“Thật đẹp, đó là thần khí phát ra hào quang sao?" Bạch Tử Mặc kinh hô, ánh mắt ngưng đọng.

Mọi người cũng đều hướng đến mảnh trời xa kia đang toát ra vùng ánh sáng thất thải huyễn lệ, tiệm dục mê người, đẹp đến nỗi người ta không thể rời mắt. Chính là nơi đó cách bên này còn rất xa, đi một ngày đường chưa hẳn đã đến nơi.

“Đều nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại đi." Đại trưởng lão vẫy tay làm cho mọi người thu lại ánh mắt, sau đó đều chạy nhanh về ăn cơm nghỉ ngơi.

“Nhưng là, đại trưởng lão, nếu chúng ta hiện tại không chạy nhanh đi đến đó, bị người khác chiếm lấy trước thì phải làm sao đây?" Chu Tước thánh giả ánh mắt vốn không hề rời khỏi khối hào quang ở chân trời, trong ánh mắt của nàng ngập tràn vẻ nôn nóng vô cùng.

Lời Chu Tước thánh giả vừa nói ra, mọi người lại có chút xôn xao. Đúng vậy, bọn họ nếu là ở trong này nghỉ ngơi, đến lúc đó thần khí xuất thế bị người khác cướp đi như thế nào cho phải?

“Thần khí xuất thế khi thất thải dị quang biến thành khối bát sắc, rồi cửu sắc. Hiện tại vẫn là hơi sớm. Suốt đêm chạy đi sẽ chỉ làm mọi người hao tổn thể lực, đến lúc đó lại càng không phải là đối thủ của kẻ khác. Ta đều nghĩ công bằng cho tất cả các ngươi, hiện tại nên làm vậy mới tốt. Đợi cho đến khi thất thải quang chuyển biến thành khối ánh sáng cửu sắc, các ngươi cứ thế mà cùng thiên hạ tranh đoạt. Mặc kệ là ai, chỉ cần có thể làm cho thần khí nhận chủ, thánh điện sẽ thưởng cho kẻ đó nguyên khí đan hai lạp, còn có chiến kỹ cao nhất của thánh điện." Đại trưởng lão đầu tiên là trầm giọng răn dạy Chu Tước thánh giả, tiếp theo cao giọng tuyên bố.

Nghe xong những lời từ Đại trưởng lão, tất cả mọi người đều sôi trào nhiệt huyết. Nguyên khí đan! Chu Tước thánh điện độc hữu đề cao chiến khí nguyên khí đan, dùng nó ngay sau đó có thể hỗ trợ người ta rất nhanh nâng bậc tu vi của mình. Còn có chiến kỹ cao nhất thánh điện! Sao lại có phần thưởng hậu hĩnh đến thế. Này nguyên khí đan, rất nhiều người cả đời đều không hề được chạm tới dù chỉ một lần. Nhất thời tất cả mọi người đều hưng phấn, tiếng cười cứ thế giòn giã vang lên.

Chu Tước thánh giả sắc mặt có chút khó coi, không thèm đáp lại, yên lặng ngồi ở một bên, ánh mắt lại hướng đến xa xa chân trời nơi thất thải dị quang dang ẩn hiện, ánh mắt càng ngày càng khao khát mãnh liệt.

Bạch Phong Hoa nhìn tình cảnh trước mắt, khóe miệng lộ ra vẻ tức giận. Đại trưởng lão nói chuyện thật sự là vô lý. Hứa hẹn ban thưởng nghe có vẻ hào phóng như thế, nhưng tự hỏi với thực lực của đám đệ tử này, có thể dễ dàng làm cho thần khí nhận chủ để có thể nhận lấy phần thưởng kia sao? Đó hoàn toàn chỉ là lời nói suông thôi. . .

Bạch Phong Hoa hướng ánh nhìn về bên cạnh Tử Mặc. Tử Mặc lấy ánh mắt si mê nhìn góc trời sáng rực đằng xa kia. Bạch Phong Hoa tức giận lấy khuỷu tay húc vào Bạch Tử Mặc: “Ngủ, nhìn cái gì vậy, ngươi cho là ngươi có thể đến lấy thần khí dễ dàng như vậy sao? Đến lấy để rồi nó không chấp nhận ngươi làm chủ nhân, rồi một kiếm sẽ đánh chết ngươi."

“A?" Bạch Tử Mặc lấy lại tinh thần, mở to hai mắt nhìn, “Tỷ, ngươi vừa nói cái gì?"

“Nói cái đầu ngươi a, ngủ." Bạch Phong Hoa không nhiều lời, tiến vào lều trại ấm áp. Này cái vùng núi hoang vu lạnh lẽo này, thật là lạnh lẽo như muốn lấy mạng người ta.

Đêm nay, rất nhiều người cũng chưa ngủ, đều hưng phấn trằn trọc, khát khao. Dù sao thần khí trong truyền thuyết hiện tại chỉ cách bọn họ không xa. Bọn họ sẽ rất nhanh còn có thể tận mắt chứng kiến chính diện mạo của thần khí.

Bạch Phong Hoa ngã lưng xuống liền chìm vào giấc ngủ. Nàng không phải không nghĩ đến việc chiếm đoạt thần khí, mà là cho rằng đại trưởng lão nói đúng. Không nghỉ ngơi dưỡng sức, làm sao có thể tập trung đủ khí lực để đi tranh đoạt thần khí kia.

Chu Tước thánh điện, Thanh Long thánh điện, Bạch Hổ thánh điện, Huyền Vũ thánh điện, còn có rất nhiều thế lực nhân mã từ khắp nơi, đều lục tục hướng khe núi kia thẳng tiến .

Sáng sớm, dùng cơm từ rất sớm, mọi người lại cấp tốc rời đi. Vùng phát ra ánh sáng vẫn còn cách xa.

Thẳng đến chạng vạng, đoàn người của Chu Tước thánh điện mới chạy tới đích cần đến.

Vừa bước vào khu vực kia, những chuyển động dị thường cứ thể nổi lên từ bốn phía.

“Người của Chu Tước thánh điện, các ngươi đến cũng thật trễ. Người của các ngươi, xem ra vĩnh viễn trì trệ như vậy sao." Một thanh âm lạnh như băng từ một lão nhân, đột ngột vang lên ở trên đầu bọn họ. Bạch Phong Hoa khẽ nhíu mi, thanh âm kia, tiếng vọng kia đều ở trên đầu bọn họ, nhưng không cách nào tìm ra được nó xuất phát từ đâu. Cao thủ, người đó ắt hẳn là một cao thủ không đơn giản.

“Ta nói là ai, nguyên lai là Thanh Long thánh điện ngũ trưởng lão. Ngươi chân què quặt như vậy, lại đến sớm thế, thật sự là khổ cho ngươi rồi." Lời đáp trả đầy vẻ châm chọc, không cần phải nói, chính là Chu Tước thánh điện nhị trưởng lão.

“Này cái lão bất tử nhà ngươi!" Giọng nói lạnh lẽo, thanh âm tựa hồ tức giận.

“Ngươi cũng chưa chết, ta như thế nào lại chết?" Nhị trưởng lão ha ha cười.

“Tốt lắm, không cần ầm ỹ. Người của Chu Tước thánh điện nghe đây, bên này là Thanh Long thánh điện chúng ta đã đến trước chiếm chỗ, các ngươi chính mình tìm một chỗ đi." Thanh âm lão nhân lại trầm ổn vang lên, “Không cần ở phía sau gây chiến, có khí lực thì hãy giữ đến khi thần khí xuất thế mà dùng."

Nhị trưởng lão vốn đang định đánh trả thêm hai câu, bị đại trưởng lão ngăn trở: “Nói rất đúng, đi thôi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi. Chờ thần khí xuất thế lại tái kiến."

Nhị trưởng lão hừ lạnh một tiếng, không nói, đi theo sau đại trưởng lão.

Bạch Phong Hoa yên lặng đi theo sau, trong lòng lại nghĩ đến người kia, có hay không cũng đến đây?

Đoàn người của Chu Tước thánh điện tìm nơi nghỉ tạm. Ngay thời điểm đó, lại kinh ngạc phát hiện, không chỉ người của các đại thánh điện đều đến, còn có các thế lực khác xuất đầu lộ diện, có thế lực bọn họ biết, cũng có thế lực không hề biết.

Ở phía nhóm người của Bạch Hổ thánh điện, mới gọi là hỗn loạn.

“Phong Hoa, Phong Hoa ——!" Kia là thanh âm hưng phấn, không cần phải nói cũng biết là Bạch Hổ thánh giả. Hắn vừa đến liền chạy vội chạy vàng tới trước mặt Bạch Phong Hoa, cười sáng lạn, “Phong Hoa, ta chỉ biết ngươi sẽ đến, cho nên ta cũng theo tới."

“Thánh giả đại nhân, ngài không cần như vậy"… Phía sau vài thị vệ vẻ mặt biểu tình dở khóc dở cười. Muốn ngăn lại ngăn không được, cũng không dám đi ngăn đón. Mà đứng ở sau nhóm thị vệ là vài lão nhân, đều dùng ánh mắt xem kỹ, đánh giá Bạch Phong Hoa, không có ý ngăn trở.

Chu Tước thánh điện cùng mọi người kinh ngạc, Bạch Hổ thánh giả khi nào thì quen biết trời tru sứ giả của bọn họ? Khi nào thì thân thiết đến như vậy? Hơn nữa với loại khẩu khí này, nghe ra chẳng phải đầy vẻ ám muội sao?

“Nếu ta biết ngươi sẽ đến, ta chắc hẳn sẽ không đến." Bạch Phong Hoa đối với vẻ mừng rỡ của Lạc Thần Phong lại đáp trả một câu đầy lạnh lùng.

“Phong Hoa, không cần phải nói như vậy. Từ lần trước từ biệt, ta liền…" Bạch Hổ thánh giả Lạc Thần Phong khẩu khí có chút ai oán. Hắn lần trước bị trói trở về, sau đó tỉnh lại, một hồi làm náo loạn cả Bạch Hổ thánh điện. Sau đó mới bị các vị trưởng lão khống chế, mới không thể bỏ chạy đi tìm Bạch Phong Hoa.

“Này, ngươi là ai?" Bạch Tử Mặc nhìn nam nhân trước mắt. Kẻ này đối với tỷ tỷ hắn đầy nhiệt tâm như vậy, nhưng tỷ hẳn lại đối lại đầy lạnh lùng, không hề có chút cảm động, đương nhiên hắn phải là người đầu tiên chất vấn thân phận kẻ kia.

“Ngươi là ai? là nam nhân bên cạnh Phong Hoa?" Lạc Thần Phong sắc mặt bỗng trở nên đen lại một mảnh, khẩu khí càng trở nên lạnh lẽo. Vừa nãy thái độ rõ ràng vẫn còn nồng nhiệt đến thế, giờ ngược lại trở nên băng lãnh, tựa như Lạc Thần Phong hồi nãy với bây giờ là hai người trái ngược.

“Đúng thì thế nào!" Bạch Tử Mặc hừ lạnh.

“Vậy ngươi liền bay đi cho ta." Lạc Thần Phong vung tay ra, một làn chiến khí màu trắng xuất hiện thành một quyền hướng cằm Tử Mặc phóng đến, đem hắn đánh bay lên trời, cứ như vậy tạo thành một đường cong đẹp đẽ rồi biến mất.

Mọi người há to miệng, bị cảnh tượng trước mắt này làm kinh hoảng, không thể nào phục hồi tinh thần. Bạch Tử Mặc đã là thất cấp chiến khí, nhưng không thể nào phản ứng kịp để né tránh, cứ như thế mà trực tiếp bị đánh bay. Lạc Thần Phong ra tay quá nhanh, rất nhiều người căn bản là không thấy rõ, lại càng không thể ngăn trở.

“Ngươi, sẽ hối hận." Bạch Phong Hoa bỗng nhiên lộ ra ý cười sáng lạn, thấp giọng thốt ra một câu.

“Hừ! Ta chết cũng sẽ không hối hận, cùng ta theo đuổi ngươi, kết cục này còn tốt cho hắn. Ta về sau thấy hắn một lần sẽ lại đánh hắn một lần!" Lạc Thần Phong cười tà mị, ngạo nghễ nói.

“Đó là đệ đệ của ta." Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng chậm rãi nói.

“A?" Lạc Thần Phong trên mặt, nét cười đã trở nên cứng ngắc.

“Là đệ đệ thân thiết của ta." Bạch Phong Hoa tiếp tục bình tĩnh bổ sung.

Lúc này Lạc Thần Phong muốn khóc, hắn rốt cục lấy lại tinh thần, nhanh chân mạnh mẽ chạy về hướng rơi của Bạch Tử Mặc. Mọi người chỉ nghe hắn hô lên một tiếng bi thảm “Đệ đệ, đệ đệ thân thiết của ta, ta tới cứu ngươi . . ."

Chu Tước thánh điện bên này, toàn bộ thành viên đã bất động đến hóa đá, mà thị vệ của Bạch Hổ thánh điện kia toàn bộ cúi đầu, bộ dáng như không còn chút mặt mũi nào để nhìn thiên hạ. Bọn họ đều đau lòng vì sao thánh giả của họ lại là kẻ dở hơi như vậy, thật là mất mặt, cho nên bọn họ cứ như vậy làm như không biết đến người kia. ..

Mà các trưởng lão của Bạch Hổ thánh điện lại nhìn cảnh tượng trước mắt cười tủm tỉm, vẻ mặt đều giống nhau, rất là hưởng thụ. Mà bọn họ nhận ra ánh mắt Bạch Phong Hoa đầy vẻ quái quỷ, quái quỷ đến nỗi làm cho Lạc Thần Phong tự nhiên như vậy biến thành trò cười cho thiên hạ.

"Quý vị trưởng lão của Chu Tước thánh điện, nếu không chê, mời đi theo bên này nghỉ tạm đi." Một vị trưởng lão của Bạch Hổ thánh điện tủm tỉm cười mở miệng tiếp đón người của Chu Tước thánh điện bên này.

Đại trưởng lão của Chu Tước thánh điện lúc này mới hồi phục tinh thần lại, cũng mỉm cười tiến lên cùng bọn họ đáp lại lời mời.

“Lão sư phụ, những người này sao ánh mắt lại quỷ dị như thế?" Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm chạy theo sư phụ cố hỏi một câu.

“Hắc hắc, nha đầu chết tiệt kia, ta cũng không nghĩ tới. Bạch Hổ thánh giả kia nghe nói thích màu đen đã trở thành cố chấp, lần trước ngươi có phải hay không đã gặp qua tên tiểu tử kia? Tiểu tử kia tựa hồ đối với ngươi một dạ chung tình a. Cái này mà nói, đối với Chu Tước thánh điện chúng ta là chuyện tốt, chuyện tốt a." Nhị trưởng lão rung đùi đắc ý vừa lòng nói.

“Xì, một kiếm ta cạo đầu lão sư phụ ngươi a. Tốt cái gì chứ?" Bạch Phong Hoa có chút tức giận nói, “Này, không phải là thích màu đen là ngu ngốc sao, vậy cứ gọi người có làn da đen đến là được mắt hắn ngay thôi."

“Ta lại không nghĩ vậy. Bất quá, tiểu tử kia hẳn không phải là người nông cạn như thế, không đến mức xem màu da liền thích ngươi ngay, ngươi còn phản đối cái gì?" Nhị trưởng lão có chút nghi hoặc hỏi.

“Phản đối gì chứ?" Bạch Phong Hoa nhíu mày tức giận nói, “Các ngươi đi qua đi, ta sẽ đi sau." Bạch Phong Hoa nhìn kia cảnh tượng lạ lùng kia cũng không thích, chuyển hướng quay người bỏ đi.

Nhị trưởng lão nhún vai, hướng bên kia đi đến, cũng các trưởng lão bên kia đáp lễ. Chu Tước thánh giả trầm mặc ngồi ở một bên, toàn bộ sự kiện vừa rồi nàng đều thu vào đáy mắt. Trong lòng nghi hoặc, Bạch Phong Hoa khi nào thì cùng kết giao với Bạch Hổ thánh giả? Hơn nữa Bạch Hổ thánh giả kia cư nhiên tựa hồ ái mộ nàng?! Có lầm hay không? Ái mộ kẻ quái dị Bạch Phong Hoa này, ngược lại từ đầu tới đuôi không thèm liếc nhìn nàng một cái. Bạch Phong Hoa vậy lại có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người sao?

Bạch Phong Hoa có chút buồn bực tiến ra một góc, vươn tay tự vuốt tóc của mình, lại đụng phải Tiểu Điệp, đánh thức nàng. Tiểu Điệp duỗi người, mà duỗi người gì chứ, nàng có thắt lưng đâu.

“Làm sao a?" Tiểu Điệp ngáp dài.

“Đúng rồi, thật là kỳ quái, Bạch Hổ thánh giả kia bề ngoài cũng coi như tuấn mỹ đi, như thế nào ngươi lại không thích hắn chứ?" Bạch Phong Hoa có chút tò mò hỏi.

“Này ngươi không cần lấy chuyện sỉ nhục ta làm vui nha." Tiểu Điệp khẩu khí nghiêm túc đứng lên, “Cái kẻ háo sắc kia, ta không có hứng thú, huống chi, hắn cư nhiên coi trọng ngươi, vẫn là nhiệt tình như vậy…"

Tiểu Điệp cũng chưa nói hết câu, đầu đã bị Bạch Phong Hoa vươn đầu ngón tay lạnh lùng dùng sức ấn xuống, làm nàng đầu óc choáng váng, một câu cũng cũng không nói tiếp ra được.

Nguyên lai là háo sắc gặp háo sắc. Cũng may mà nàng còn chưa thốt lên hai chữ trong câu nói kế tiếp, nếu không, thật sự là muốn chết!

“Bạch Hổ thánh giả định dùng phương thức đối nhân xử thế để hòa hoãn, mà các trưởng lão của Bạch Hổ thánh điện làm sao có thể tùy ý hắn quyết định như vậy? Thật sự là kỳ quái". Bạch Phong Hoa có chút ngạc nhiên. Thánh điện không phải đều là nơi tôn nghiêm, là tín ngưỡng quốc gia, cũng là lực lượng đại diện mang tính biểu tượng sao?

Bạch Phong Hoa nào đâu biết rằng, Bạch Hổ thánh điện cùng với ba thánh điện kia không giống nhau. Sáu vị trưởng lão của Bạch Hổ thánh điện, đều họ Lạc! Hết thảy không cần nói cũng biết, Bạch Hổ thánh điện, chính là cái “Gia tộc thánh điện". Sáu vị trưởng lão đều là trưởng bối của Lạc Thần Phong. Đại trưởng lão là gia gia của Lạc Thần Phong, nhị trưởng lão là Lạc Thần Phong thúc gia gia, tam trưởng lão là Lạc Thần Phong nhị gia gia, tức là đại trưởng lão đệ đệ… Mà sáu vị trưởng lão đối Lạc Thần Phong là từ bé đã yêu thương đến cực điểm.

Thế lực Lạc gia ở Bạch Húc quốc vẫn đứng vững không ngã cũng là có nguyên nhân. Nhà bọn họ luôn luôn tạo ra người anh tài, đoàn kết tối thượng, bất kể sự tình gì đều cùng nhau giải quyết. Mà gia tộc bọn họ lại có chiến kỹ độc môn, ở Bạch Húc quốc không thể có người sánh bằng. Lại trong cùng trang lứa, Lạc Thần Phong thiên tư hơn người, làm cho Lạc gia từ già đến trẻ đều mừng rỡ. Bởi vì Lạc Thần Phong xuất hiện làm cho bọn họ cảm thấy là trường hợp đặc biệt hiếm có có thể tạo được kỳ tích trong gia tộc, niềm hy vọng nâng tầm vị thế của thánh điện của họ từ trước đến nay đã không còn là mộng tưởng.

Nhưng Lạc Thần Phong đối việc này lại không hề hứng thú. Hắn là một thiên tài, nhưng cũng là một thiên tài lười biếng. Cả ngày chơi bời lêu lổng, thực lực vẫn như cũ không tiến bộ, tuy vẫn là mạnh nhất trong thế hệ mới của Lạc gia, người sau khó lòng theo kịp. Hắn đối với sự tình gì cũng tựa hồ không hứng thú, chỉ duy nhất thích màu đen. Đối với nữ nhân, lại càng không để mắt đến. Da dẻ trắng trẻo, chỉ là vẻ bề ngoài, hắn nhìn đến cũng chỉ cười mà không chút để tâm.

Điều đó Bạch Phong Hoa cũng không biết, bởi vì nàng đối với chuyện này cũng không có hứng thú, tự nhiên trong trí nhớ cũng không lưu lại.

“A, mỹ nam, mỹ nam siêu cấp, bên này, không đúng, là bên kia. . ." Vào thời điểm Bạch Phong Hoa đang trầm tư, Tiểu Điệp kia bị Bạch Phong Hoa làm cho choáng váng rốt cục tỉnh táo lại. Vừa tỉnh đến cứ như vậy hô to rồi đứng lên.

Mỹ nam? Mỹ nam siêu cấp? Chẳng lẽ là hắn sao?

Bạch Phong Hoa trong lòng khẽ run rẩy, ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng đêm nơi Tiểu Điệp đang hướng ánh mắt đến.

Mạc Thanh Tuyệt, là ngươi sao?

Bạch Phong Hoa lòng không khỏi xao động, chậm rãi hướng bên kia đi đến. Tiểu Điệp lại hưng phấn vặn vẹo thân mình, thân dài quá đầu.

Sắc trời hoàn toàn tối đen, Bạch Phong Hoa ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời đêm, thấy xa kia thất thải quang lại hiện ra. Mà trong lúc ngắm nhìn về hướng hào quang đang tỏa xuống bên dưới, một bóng người lọt vào tầm mắt Bạch Phong Hoa. Bóng dáng cô đơn, tóc dài phiêu dật tùy ý bay bay trên vai, thoáng nhìn xa xa như một pho tượng hoàn mỹ, lẳng lặng đứng ở đầu ngọn cây.

Khẽ kêu lên trong lòng một tiếng, Bạch Phong Hoa đạp chân phi thân xuống nhánh cây.

Tấm lưng kia nhẹ nhàng quay đầu, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ. Chính là trên khuôn mặt đó thản nhiên không thể hiện chút biểu tình rõ rệt, nhìn Bạch Phong Hoa phía sau, không một cử động cũng không lên tiếng. Sau đó lại quay đầu nhìn về phía kỳ quang thất thải. Cả người hắn phục sức hoa lệ, đã chứng minh thân phận của hắn, chính là — Huyền Vũ thánh giả.

“Mỹ nam, siêu cấp mỹ nam a ~" Tiểu Điệp ánh nhìn sáng rỡ đầy ngưỡng mộ, thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.

“Câm miệng!" Bạch Phong Hoa buồn bực vươn tay gõ đầu Tiểu Điệp xuống, cho là Tiểu Điệp nhất thời choáng váng, khẩu khí trở nên hồ đồ.

“Phong Hoa. ." Ngay tại lúc Bạch Phong Hoa làm xong động tác đó với Tiểu Điệp, bỗng phía sau có chút động tĩnh. Bạch Phong Hoa vừa chuyển đầu, liền mặt đối mặt với một khuôn mặt quen thuộc, vẫn ánh cười nhẹ nhàng trước sau như một như thế.

“Mạc Thanh Tuyệt." Bạch Phong Hoa nhìn nam tử trước mắt mỉm cười, trong lòng chợt nhận thấy một cảm giác vô cùng an toàn. Hắn quả nhiên vẫn đến đây.

Ngay tại thời điểm hai người nhìn nhau cười, một thanh âm giận dữ vang lên.

“Thiếu gia, tiểu thư, chính là nha đầu kia cầm của lệnh bài của chúng ta áp chế ta." Ngữ khí tràn đầy ủy khuất cùng oán giận phát ra từ một lão nhân.

Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt quay đầu, liền thấy ba người. Tuấn nam, mỹ nữ, lão nhân.

Phong Tín Tử!

Bạch Phong Hoa bỗng nhiên cả kinh, thần khí xuất thế, cũng đưa đến cả Phong Tín Tử sao?

“A, là nàng, là ta đưa nàng." Một thanh âm quen thuộc nhẹ nhàng truyền đến.

Bạch Phong Hoa sửng sốt, nhìn về cô gái xinh đẹp đang nói chuyện phía bên kia. Cô gái đó xinh đẹp nhưng dung mạo là xa lạ. Nhưng nhìn đôi mắt linh động kia, Bạch Phong Hoa đã nhận ra được. Đó chính là tiểu cô nương ngày ấy ở Thanh Hồng quốc tặng nàng lệnh bài Phong Tín Tử. Nói như vậy lúc ấy nàng là dịch dung che đi diện mạo thực của mình. Hiện tại, dung mạo thật sự của nàng chính là xinh đẹp động lòng người. Mà nàng bên cạnh vị nam tử kia, cũng là một mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong. Hắn lẳng lặng hướng về Bạch Phong Hoa bên này nhìn đến.

“Tiểu thư, lệnh bài kia là ngươi đưa sao? !" Lão nhân thốt lên hoảng hốt.

Bạch Phong Hoa cũng thầm đánh giá hai người trước mắt. Hai người này, ắt hẳn phải là nhân vật không tầm thường của Phong Tín Tử.

“Bạch Phong Hoa, chúng ta lại tái ngộ." Cô gái kia trực tiếp mở lời, “Ta nói rồi, lần sau gặp mặt ta sẽ nói cho ngươi tên của ta. Là Lâm Sở Sở."

“Tên là Khắp Nơi sao?" Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mày, trêu nàng.

"Khắp Nơi cái đầu ngươi a, là Sở Sở!" Lâm Sở Sở nhe răng tức giận nói.

“Ha ha. . ." Bạch Phong Hoa liền nở nụ cười, đối với cách nói chuyện thẳng thắn của Lâm Sở Sở, sau lần gặp đầu đến giờ nàng vẫn rất có ấn tượng tốt. Nguyên nhân, nàng là người thẳng thắn lại dễ bị khi dễ.

“Này, Bạch Phong Hoa, Chu Tước thánh điện các ngươi cũng dám đến cướp đoạt thần khí?" Lâm Sở Sở xoa thắt lưng nhìn Bạch Phong Hoa, tiếp theo không đợi Bạch Phong Hoa trả lời liền tự tin nói, “Các ngươi hiện tại có thể dẹp đường hồi phủ đi là vừa, bởi vì, thần khí nhất định là của Lâm gia chúng ta."

“Nếu không phải người của Lâm gia thì sao?" Bạch Phong Hoa mỉm cười, thản nhiên hỏi.

“Tuyệt đối phải như vậy! Tuyệt đối là của đại ca ta." Lâm Sở Sở tin tưởng tràn đầy, bởi vì hôm nay có ca ca đến đây. Ca ca của nàng không phải thiên tài bình thường, mà là thiên tài của thiên tài. Thời điểm thần khí xuất thế, nhất định thuộc về bọn hắn.

“Dám đánh đố?" Bạch Phong Hoa vẫn không lúc nào là không nghĩ đến Thất thải phong tín tử của Tổ chức Phong Tín Tử. Mạc Thanh Tuyệt khóe miệng mỉm cười, lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của một màn trước mắt.

“Cược liền cược. . ." Lâm Sở Sở lời còn chưa dứt, phía sau nam tử tuấn mỹ đã mở miệng.

“Sở Sở, trở về." Âm thanh trong trẻo có thêm chút uy nghiêm.

“Vâng, ca ca." Lâm Sở Sở làm cái mặt quỷ với Phong Hoa, quay trở về.

Bạch Phong Hoa tiếc nuối nhún vai, thực đáng tiếc. Bất quá, đại ca của Lâm Sở Sở này, hình như thực không hề đơn giản.

“Ai nha nha, mọi người đều có mặt rồi nha." Một âm thanh quen thuộc hướng Bạch Phong Hoa truyền đến. Tiếp theo là kim phấn rơi đầy trời. Tiêu Dao Vương Gia trong tay cây quạt phe phẩy, xuất hiện ở đầu ngọn cây.

Làm ơn ! Mùa đông sẽ không muốn cây quạt kia đâu, được không, Tiêu Dao Vương gia!

“Bạch Phong Hoa, hắc hắc, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi." Tiêu Dao Vương gia phe phẩy cây quạt trong tay, khẽ nhấc mũi chân, không tiếng động nhảy xuống, vui cười, “Thế nào? Có hay không thay đổi chủ ý đến vương phủ của ta ?"

“Không có, xem lại chính mình đi, hiện tại còn dám nghĩ đến?" Bạch Phong Hoa bất đắc dĩ nói. Mà Tiểu Điệp khi tỉnh lại, nhìn trước mắt một màn, hạnh phúc quả thực muốn nhảy cẫng lên. Mỹ nam, thật nhiều mỹ nam a. Mỹ nam thành đôi a!

Bạch Phong Hoa nhìn những người trước mắt, cảm thán, đêm nay, người quen thật nhiều.

Thần khí sức quyến rũ thật đúng là lớn.

Người đến, toàn bộ đều không phải kẻ tầm thường!

Thần khí, cuối cùng sẽ thuộc về ai đây?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại