Thịnh Thế Phong Hoa
Quyển 1 - Chương 57: Phong vân quy tụ! Tiêu điểm chú ý!
“Tiểu thư?" Tiểu Thúy ở một bên không yên gọi.
“Ta đi xem." Bạch Phong Hoa lập tức đi đến đại sảnh, Bạch Tử Mặc đầy bụng nghi vấn đi theo.
Đến đại sảnh, Bạch lão cùng Bạch Hận Thủy đều đang tiếp đón sứ giả, Bạch Phong Hoa liếc mắt một cái liền nhận ra ai là sứ giả, bởi vì hắn mặc quần áo màu đỏ, phục sức giống như mấy tên thị vệ lần trước Chu Tước thánh giả mang theo khi xuất hiện. Sứ giả ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn không chớp mắt, mặt không chút thay đổi, Bạch lão và Bạch Hận Thủy thái độ lạnh lùng nhưng không thất lễ.
Khi hắn nhìn thấy Bạch Phong Hoa xuất hiện, lập tức đứng dậy đón “Bạch tiểu thư, thánh giả đại nhân có một phong thơ cho ngươi, ta tự mình giao tận tay cho ngươi." Sứ giả lấy ra thư, hai tay đưa ra. Thái độ của hắn với Bạch Phong Hoa rõ ràng khách khí hơn nhiều so với Bạch lão cùng Bạch Hận Thủy.
“Làm phiền sứ giả đại nhân." Bạch Phong Hoa cũng khách khí tiếp nhận thư.
Sứ giả đứng tại chỗ, lẳng lặng đợi. Bạch Phong Hoa thấy thế, đành phải lập tức mở thư đọc, trên mặt thư chữ viết tú lệ, nhưng ý tứ lại làm cho Bạch Phong Hoa ngây ngẩn cả người.
“Bạch tiểu thư, thánh giả đại nhân nói thỉnh ngài cố gắng, nàng sẽ ở thánh điện chờ ngài." Sứ giả khẩu khí tôn kính hơn, xưng hô cũng đổi thành kính ngữ.
“Đã biết, thỉnh sứ giả đại nhân trở về bẩm báo, ta sẽ đến." Bạch Phong Hoa gấp thư lại thản nhiên nói.
“Vậy, tại hạ cáo từ, Bạch tiểu thư nhất định mã đáo thành công." Sứ giả đại nhân chắp tay hành lễ liền muốn rời đi.
“Sứ giả đại nhân, không nghỉ tạm đêm nay, ngày mai hẵng đi?" Bạch lão lên tiếng.
“Không cần, cảm ơn Thừa tướng. Thánh giả đại nhân còn chờ tại hạ trở về phục mệnh, tại hạ cáo từ." Sứ giả không kiêu ngạo không siểm nịnh nói một câu như vậy, liền hành lễ cáo từ rời đi.
Sau khi sứ giả xuất môn, Bạch lão cùng Bạch Hận Thủy quay lại đây “Phong Hoa, chuyện gì vậy? Trong thư viết gì? Thánh giả đại nhân vì sao lại viết thư cho con?"
Bạch Tử Mặc khẩn cấp đoạt lấy thư, nhìn nội dung trừng lớn mắt.
“Viết gì vậy?" Bạch Hận Thủy nhìn thấy Bạch Tử Mặc kinh ngạc, nhíu mày bất an hỏi.
Bạch lão không hỏi, trực tiếp cầm xem, sau khi hắn xem xong cũng nhíu mày đưa cho Bạch Hận Thủy. Bạch Hận Thủy xem xong sắc mặt liền đại biến.
“Phụ thân, ngươi nói Chu Tước thánh giả có ý gì? Chúng ta làm thế nào bây giờ?" Bạch Hận Thủy trong lòng bất an. Bởi vì nội dung trong thư cư nhiên lại là Chu Tước thánh giả mời Bạch Phong Hoa tham gia tuyển đệ tử của thánh điện, hơn nữa còn tỏ vẻ Bạch Phong Hoa không cần có tên trong danh sách dự tuyển của Đông Mộc quốc, đây là đặc quyền của Chu Tước thánh giả, nàng có quyền mời một số người mới có tiềm lực tham gia lựa chọn hàng năm.
Bạch lão sắc mặt trầm xuống, chiêu này của Chu Tước thánh giả quả thực đã làm cho bọn họ khó xử.
“Gia gia, cha, không cần lo lắng. Ta đi là được." Bạch Phong Hoa hai mắt rạng rỡ, kiên định nói “Nếu nàng thịnh tình như vậy, ta sao lại không biết xấu hổ mà khách khí?"
“Phong Hoa, con sao?" Bạch lão cùng Bạch Hận Thủy ngây ngẩn nhìn ánh mắt mang theo cuồng ngạo của Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa lạnh nhạt cười, cúi đầu nói “Mọi người nhìn con xem."
Bạch lão cùng Bạch Hận Thủy liếc nhau, lo lắng trong đáy mắt hai người dần dần biến mất, dần dần được thay thế bởi (1) ý cười cùng chờ mong. Bọn họ sao lại quên, Bạch Phong Hoa cũng không phải là người cần bọn họ bảo hộ.
Bạch Phong Hoa hơi hơi nhắm mắt, nhìn cửa lớn, lòng lạnh lùng cười ‘Chu Tước thánh giả, ta thật hy vọng ngươi về sau không cần bởi vì quyết định này mà hối hận. Đông Mộc bởi vì mình mà náo động thật lớn, đây chính là lúc bắt đầu. Đông Mộc nho nhỏ mới chỉ là bước đầu tiên, ta nói rồi, nếu không thể che giấu, vậy thì thế giới này nhất định phải vì ta mà phấn khích! Chu Vũ quốc, Chu Tước thánh điện, thủ hộ thần thú Chu Tước… Bầu trời trên đầu các ngươi, sẽ vì ta mà thay đổi.’
Sau khi quyết định chọn người, ba ngày sau xuất phát, Bạch Phong Hoa tham gia là nhờ nhận được thư Chu Tước thánh giả gửi, điều này làm cho quốc dân Đông Mộc quốc lại sôi trào một phen. Năm nay, Đông Mộc có thể có sáu người dự tuyển, từ trước tới nay đây là lần nhiều nhất.
Đông Mộc quốc mọi người vì Bạch Phong Hoa mà cao hứng kiêu ngạo, nhưng cũng có ít người ghen ghét. Tỷ như Tiêu Tình Tình của Nghệ Cẩm Các.
“Rầm ——" Tiêu Tình Tình đem đồ trang điểm trên bàn toàn bộ hất xuống đất, mắt đẹp một mảnh đỏ đậm, trên mặt không che giấu được âm độc.
“Tiểu thư, tiểu thư, ngươi đừng như vậy…" Nha hoàn tự nhiên biết tâm tư chủ tử, vừa nghe Bạch Phong Hoa được Chu Tước thánh giả mời tham gia chọn lựa đệ tử của thánh điện, chủ tử liền chay về phòng phát tiết.
“Ngươi nói, kẻ quái dị đó có cái gì tốt? Không giống nữ nhân? Thô lỗ, dã man, không phải là chỉ có chiến khí cao thôi sao? Thế thì có ích lợi gì? Có thể ăn sao? Có thể làm các nam nhân thương tiếc sao?" Tiêu Tình Tình tức giận vỗ bàn “Còn có tiểu tiện nhân Tô Mộng Vân…" Tiêu Tình Tình chậm rãi vươn tay sờ mặt mình, ngày đó hung hăng một cái tát làm hại nàng dùng rất nhiều thuốc đắp, vài ngày không dám ra cửa gặp người. Thù này, nhất định phải báo!
“Tiểu thư, kẻ quái dị đương nhiên không giống nữ nhân, làm sao có thể so với tiểu thư? Tiểu thư mới là nữ thần trong lòng nam nhân." Nha hoàn nói lời nhỏ nhẹ khuyên giải an ủi.
“Ta muốn báo thù, nhất định phải báo thù, hai con tiểu tiện nhân, ta nhất định phải khiến cho bọn họ chết không có chỗ chôn!" Tiêu Tình Tình tức giận rít gào.
“Nhưng, tiểu thư không ai nguyện ý vì ngươi đi đắc tội kẻ quái dị, nàng hiện tại rất nổi bật a." Nha hoàn nhíu mày vẻ mặt đau khổ nói.
Tiêu Tình Tình hai tay nắm chặt, gắt gao nhìn mình trong gương, mặt dần dần trở lên dữ tợn. Con ngươi hiện lên không cam lòng, thống khổ, cừu hận, tuyệt vọng…
“Tiểu Cúc… Khưu lão khi nào thì trở về?" Tiêu Tình Tình nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Nha hoàn Tiểu Cúc nghe xong Tiêu Tình Tình, quá sợ hãi, kinh hoảng nói “Tiểu thư, tiểu thư, ngươi chẳng lẽ cầu người kia? Nhưng ngươi có biết hậu quả… Không cần a, tiểu thư, ngươi sao có thể vì hai cái tiểu tiện nhân mà tự hủy hoại con đường sống của mình!"
“Tự hủy hoại?" Tiêu Tình Tình chậm rãi quay đầu, trong mắt có điên cuồng tuyệt vọng, còn có nước mắt “Ta còn có thể thế nào? Cả đời này, còn có hy vọng gì? Người kia, ta cùng người kia vĩnh viễn không có khả năng cùng một chỗ. Không bao giờ có khả năng…"
“Tiểu thư…" Tiểu Cúc nhìn Tiêu Tình Tình trong lòng khó chịu, nức nở nói “Nhưng, tiểu thư, ngươi cũng không thể vì hai cái tiểu tiện nhân mà đi cầu người kia a, ngươi biết rõ người kia đối với ngươi vẫn có suy nghĩ không an phận."
“Ta cũng mệt mỏi rồi, nên tìm chỗ dựa cho nửa đời sau thôi." Tiêu Tình Tình suy sụp nói.
“Nhưng là, tiểu thư cũng không cần tìm người kia a, người kia đã qua tuổi sáu mươi!" Tiểu Cúc vội vàng nói, ý muốn thay đổi quyết định của Tiêu Tình Tình.
“Vậy ngươi nói, ta còn có thể tìm ai? Ai có năng lực hơn Bạch Phong Hoa? Ở Đông Mộc ai dám vì ta đi đắc tội Thừa tướng cùng Đồng Hòa Vương? Hắn là kẻ duy nhất ở Đông Mộc mạnh hơn Bạch Phong Hoa, chỉ có hắn mới dám đắc tội Bạch Phong Hoa." Tiêu Tình Tình trên mặt hiện lên ý cười điên cuồng, giống như là đang tự an ủi mình “Cho dù hắn đã qua tuổi sáu mươi, nhưng hắn có thực lực cường hãn, nhìn qua không đoán được tuổi." Mấy ngày nay, mỗi lần cùng những kẻ quyền quý yêu thích, nàng đều nhắc đến chuyện này, những kẻ đó đều giống như rắn rết, cười ha ha liền lừa dối qua mặt nàng. Nam nhân đê tiện! Nói cái gì vì mình máu chảy đầu rơi, nói cái gì vì mình chết không chối từ, kết quả đều là gạt người, một đám phế vật! Chỉ sợ cũng chỉ có lão nhân thực lực cường hãn ghê tởm kia mới có thể giúp nàng. Không cam lòng, nhưng không có năng lực thì làm sao? Tiếp tục như vậy, người kia cũng vĩnh viễn không có khả năng liếc nhìn nàng một cái.
Tiểu Cúc há mồm còn muốn nói, Tiêu Tình Tình mạnh mẽ vỗ bàn, tức giận nói “Tốt lắm, Tiểu Cúc, hiện tại nói cho ta, hắn khi nào thì trở về."
“Vâng… Tiểu thư…" Tiểu Cúc nhẹ nhàng cắn cắn môi, xoay người rời đi. Kẻ mà bọn họ nói chính là người mạnh nhất Đông Mộc, có cửu cấp chiến khí, Khâu Duy. Hắn vẫn ngưỡng mộ Tiêu Tình Tình không thôi, lại luôn vì Tiêu Tình Tình mà nếm mùi thất bại. Nam nhân luôn như vậy, những gì không chiếm được lại càng quý giá. Cho nên hắn vẫn không từ bỏ theo đuổi Tiêu Tình Tình, ngược lại càng thất bại lại càng hăng. Hàng năm cứ đến thời điểm này thì lại ra ngoài, đến bây giờ còn chưa về. Đông Mộc ngũ quốc tranh phách hắn cũng không có xem.
Tiểu Cúc ra cửa lớn, vẻ mặt bi thảm nhìn phòng ở của Tiêu Tình Tình, trong lòng bất đắc dĩ. Tiểu thư chỉ vì báo thù mà ủy thân cho lão nhân xấu xa kia sao? Thật đáng giá sao? Như vậy thật có thể báo thù sao?
Đoàn người Bạch Phong Hoa đã ra khỏi thành, Bạch lão thay Hoàng Thượng đến cửa thành tiễn đưa. Băng Nhi liếm chân trước, ngồi xổm trên vai Bạch Tử Mặc. Nàng nuốt một bộ phận chuyển sinh thạch, pháp lực hoàn toàn biến mất, bề ngoài là một con mèo bình thường. Thanh Long thánh điện có khả năng nhìn ra, nhưng Chu Tước thánh điện chắc sẽ không nhận ra, nên nàng mới lớn mật cùng đi.
“Đi đường cẩn thận, cứ hết sức là được." Bạch lão trầm giọng dặn dò.
“Đã biết, gia gia, ta khẳng định trúng tuyển." Bạch Tử Mặc lơ đễnh nói.
“Thằng nhóc, tin hay không ta…" Bạch lão giơ lên tay, Bạch Tử Mặc liền ôm đầu tránh qua một bên.
“Gia gia, các ngươi bảo trọng thân thể, chiếu cố tốt mẫu thân, có việc liền lập tức cho ta biết." Bạch Phong Hoa nghiêm túc nói với Bạch lão.
“Đã biết, ngươi cũng tự mình chiếu cố." Bạch lão gật đầu cười hớ hớ nói.
“Gia gia, ta là đang thật sự nói với ngươi, nếu có việc, nhất định phải lập tức cho ta biết." Bạch Phong Hoa sắc mặt không dịu đi, trịnh trọng nói. Nàng không có ở nhà, nếu trong nhà phát sinh chuyện gì thì không có cách nào lập tức xử lý, cho nên một lần nữa dặn dò Bạch lão có việc nhất định phải nói cho nàng.
“Được rồi, nhớ kỹ. Nhanh đi đi." Bạch lão thế mới gật gật đầu đáp ứng.
Một hàng sáu người bắt đầu xuất phát, sáu người sáu ngựa, dần dần đi xa. Dọc đường, sáu người trò chuyện thật vui, ở chung ngày càng hòa hợp.
Bạch Tử Mặc vẻ mặt không cam lòng nói cho Bạch Phong Hoa về việc xử phạt Bạch Linh Khê. Bạch lão cho nàng ta hai lựa chọn, một là tự phế chiến khí trở thành phế nhân nhưng có thể ở lại phủ Thừa tướng chuyện cũ bỏ qua. Hai là ra khỏi phủ Thừa tướng, từ nay về sau không liên quan gì tới Bạch gia.
“Nàng lựa chọn cái thứ hai?" Bạch Phong Hoa trở về Bạch gia không nhìn thấy Bạch Linh Khê, tự nhiên là đoán như vậy.
“Đúng, đáng giận, cứ như vậy thoải mái buông tha nàng. Ta cảm thấy, hẳn là phải huỷ chiến khí của nàng, sau đó đuổi ra khỏi cửa, đuổi ra khỏi Đông Mộc." Bạch Tử Mặc nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nói như vậy, mẫu thân cũng đồng ý?" Bạch Phong Hoa tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên, mẫu thân vừa tỉnh nghe lại chuyện này, liền giận tím mặt nha. Tỷ không thấy được, mẫu thân lúc đó khủng bố thế nào đâu, ta cũng không biết mẫu thân lại đáng sợ như vậy. Mẫu thân nói muốn mạng của nàng, không sao cả, nhưng động đến ngươi thì tuyệt đối không thể tha thứ. Vẫn là gia gia cùng cha, còn có đại ca cầu tình mới làm cho nương miễn cưỡng đồng ý hai quyết định đó." Bạch Tử Mặc nói tới đây, vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi nói “Dù sao ta về sau tuyệt đối sẽ không đi chọc nương tức giận."
Bạch Phong Hoa nghe xong nao nao, nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng đến bộ dáng mẫu thân thịnh nộ, mẫu thân luôn luôn ôn nhu rộng lượng lại vì Bạch Linh Khê muốn hại mình mà nổi giận?
“Dù sao ta vẫn cảm thấy quá tiện nghi cho tên hỗn đản đó. Vạn nhất nàng quay lại đối phó với chúng ta thì sao?" Bạch Tử Mặc cắn răng hừ lạnh, trong mắt có quyết đoán “Ta cảm thấy đối với người như vậy, hẳn là phải trảm thảo trừ căn, nếu không hậu hoạn vô cùng."
Bạch Phong Hoa sửng sốt, mở to hai mắt nhìn Bạch Tử Mặc nghiến răng nghiến lợi, một lúc lâu nói không ra lời.
“Sao vậy? Tỷ, sao vậy?" Bạch Tử Mặc bị Bạch Phong Hoa nhìn chăm chú có chút chột dạ, không khỏi ngượng ngùng nói “Tỷ, ngươi có phải cảm thấy ta rất tuyệt tình, có phải cảm thấy nàng tốt xấu gì cũng là tỷ tỷ của chúng ta nhiều năm qua, nhưng là ta…"
“Không!" Bạch Phong Hoa trảm đinh tiệt sắt đánh gãy lời Bạch Tử Mặc, tán thưởng nói ‘Tử Mặc, suy nghĩ của ngươi không có sai. Bạch Linh Khê có sát khí đối với ta, đều không phải là muốn dạy dỗ gì ta. Nàng trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ ta, muốn ta chết. Đối với người như vậy, tuyệt đối không thể nương tay. Hôm nay ta muốn ngươi nhớ kỹ những lời này, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình. Hôm nay ngươi nhất thời mềm lòng để cho kẻ địch chạy, ngày mai chính là ngày giỗ của ngươi. Sự thật tàn khốc, ngươi phải nhận thức rõ điều này."
“Hắc hắc, khó được tỷ tỷ khích lệ." Bạch Tử Mặc tiến lên, đầu to tựa vào bên vai Bạch Phong Hoa khoe mẽ.
Bạch Phong Hoa mỉm cười, dạy Bạch Tử Mặc điều này, không phải tàn nhẫn, mà là muốn hắn sớm nhận rõ sự thật. Những kẻ vong ân phụ nghĩa, trên thế giới vĩnh viễn không thiếu loại này sinh vật thần kì này. Kết cục của Thánh mẫu thực thê thảm…
“Đúng rồi, tỷ, vậy ngươi nói Bạch Linh Khê, có thể có thời cơ đối phó chúng ta hay không?" Bạch Tử Mặc ngẩng đầu, có chút lo lắng hỏi.
“Nàng đã bị trục xuất khỏi Bạch gia, đại biểu cho cái gì?" Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười, con ngươi lòe ra ánh sáng lạnh.
“Đại biểu cái gì nha?" Bạch Tử Mặc ngây ngốc hỏi.
“Đại biểu nàng đã không còn là người Bạch gia, không còn quan hệ gì với chúng ta nữa! Nếu dám động vào ta một lần nữa, ta sẽ khiến cho nàng phải hoàn toàn biến mất." Thanh âm lạnh lẽo của Bạch Phong Hoa vang lên.
“Đúng, tỷ nói rất đúng, tuyệt đối không thể cho nàng cơ hội thương tổn ngươi." Bạch Tử Mặc nắm chặt tay hung tợn nói.
Meo meo ~ Băng Nhi ngồi trên vai Bạch Tử Mặc, bất mãn liếc mắt trộm nhìn Bạch Phong Hoa. Chán ghét, nữ nhân hung dữ, không cần dạy hư Tử Mặc của ta. Bất quá, được rồi, không thể không thừa nhận, nữ nhân hung nữ này nói có đạo lý. Nếu người muốn giết mình, mình mềm lòng thả người. Người sẽ lại đến giết mình, vạn nhất lần thứ hai mình không phòng bị, bị đánh lén chết, chẳng phải thực mệt sao?
Một đường thực thuận lợi. Nhưng địa phương bọn họ muốn đi đầu tiên không phải Chu Tước thánh điện, mà là đi tới nơi khảo hạch ngoài thành Chu Vũ quốc. Mỗi năm, khảo hạch của Chu Tước thánh điện đều cử hành ở đây. Các đệ tử đến từ ngũ quốc và từ Chu Vũ quốc sở tại, còn có những nhân tài được các trưởng lão và thánh giả đề cử, đều tập trung ở một địa phương có tên Vụ Các, mà nơi bọn họ thực hiện khảo hạch chính là núi Vụ Nguyệt ở phía sau Vụ Các. Vụ Các cùng núi Vụ Nguyệt tồn tại tất nhiên là có lý do, núi Vụ Nguyệt bất luận một năm bốn mùa, đều tràn ngập sương mù, địa hình hiểm yếu, quái thạch lởm chởm, ai cũng không có cách nào thấy rõ ràng toàn bộ diện mạo của nó. Chỗ này liền thành nơi thánh điện chọn lựa khảo hạch đệ tử hàng năm, tại chân núi có xây dựng một kiến trúc gọi là Vụ Các. Số ít đệ tử đến đây trước đều đang điều tiết tâm trạng, ngồi xuống nghỉ tạm. Chờ sau khi toàn bộ người tham gia đến đông đủ, mới tuyên bố quy tắc khảo hạch.
Từ rất xa, bọn người Bạch Phong Hoa đã nhìn thấy phiến sơn mạch trắng xoá, như ẩn như hiện. “Cuối cùng cũng đến, mệt chết người." Bạch Tử Mặc nói.
Trước cửa Vụ Các, là hai thủ vệ vẻ mặt phụng phịu. “Người tới là ai?" Một thủ vệ mặt không chút thay đổi lạnh lùng hỏi.
“Chúng ta là thí sinh được Đông Mộc quốc đề cử tới tham gia tuyển chọn." An Thiếu Minh tiến lên lấy ra tín vật giơ lên.
Thủ vệ tập trung nhìn gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa “Vị này chính là Bạch Phong Hoa-Bạch tiểu thư phải không? Thánh giả đại nhân đã có phân phó qua, mời các ngươi vào bên trong, ở đại sảnh tìm quản sự, quản sự sẽ an bài tốt phòng ở cho các ngươi." Thủ vệ mặt lạnh lùng kia, sau khi xác định tín vật trong tay An Thiếu Minh là thật, càng thêm chắc chắc thân phận của Bạch Phong Hoa, khẩu khí của hắn cũng chậm lại rất nhiều, không lãnh mạc giống vừa rồi.
Đoàn người Bạch Tử Mặc đều có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Chu Tước thánh giả sẽ vì Bạch Phong Hoa chào hỏi. Ưu ái như vậy, chỉ sợ rất ít người có thể được hưởng đi? Bọn họ đoán đúng mà cũng không đúng. Có thể có “Ưu ái" như vậy trong tất cả các đệ tử, chỉ có Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa bất động thanh sắc gật gật đầu “Làm phiền." Trong lòng cười lạnh, Chu Tước thánh giả, ngươi đang đùa cái gì?
Mọi người xuống ngựa, dắt ngựa tiến vào sân Vụ Các, lập tức có người đi lên tiếp nhận ngựa của bọn họ, lễ phép chỉ cho cả bọn chỗ báo danh ở đại sảnh phía trước.
Mùa đã vào đông, bốn phía sân trong Vụ Các nở đầy hoa mai. Hoa mai cũng thật đẹp, có vài loại như đỏ thẫm, phấn hồng, màu vàng, còn có màu trắng.
“Thật đẹp…" Cây mắc cỡ nhìn chung quanh hoa mai, xấu hổ cười, cúi đầu nói.
Diệp Hàn cũng gật đầu “Ừ, rất được. Đông Mộc cũng chỉ có hoa mai màu vàng cùng màu trắng."
Diệp Hàn vừa mới nói xong, liền truyền đến thanh âm nhạo báng “Ta tưởng là ai, thì ra là một đám quê mùa từ Đông Mộc! Tiểu quốc ngũ phẩm đương nhiên là không có hoa mai gì quý giá rồi." Thanh âm tràn ngập châm chọc cay nghiệt.
Diệp Hàn biến sắc, quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy người nói một thân hoa lệ phục sức, đầu tựa vào cây cột bên trái hành lang, bên hông là tơ vàng, cùng một bảo kiếm cổ. Trên đầu đeo phát quan màu vàng, tuy rằng anh tuấn, nhưng khóe mi lại có đôi phần giả dối. Sau hắn đứng vài thiếu niên cũng là một thân hoa phục, đều cười lạnh khiêu khích nhìn bên này.
Diệp Hàn vừa muốn nổi đóa, Bạch Phong Hoa lại liếc mắt, ngăn cản Diệp Hàn.
“A, đây là ai, chính là người nổi bật trong ngũ quốc tranh phách, Bạch Phong Hoa đen như than đây mà, thật có ý tứ, họ Bạch mà lại đen như vậy, thật khôi hài." Thiếu niên cười nhạo, cong mi tiếp tục khinh thường nói “Bất quá dù náo động đến đâu đi chăng nữa, thì thế nào? Còn không phải phụ quốc của Chu Vũ quốc, các ngươi nhất định đều kém một bậc a, ha ha ha…" Dứt lời, thiếu niên càn rỡ cười ha hả, nhóm thiếu niên phía sau hắn cũng phụ họa cười ha ha.
Lời nói làm bại lộ thân phận của bọn họ, bọn họ là thí sinh dự tuyển của Chu Vũ quốc, xem bọn hắn mặc cũng biết ‘không phú cũng quý’.
“Đáng giận, các ngươi …" Bạch Tử Mặc giận sôi lên, rút kiếm xông lên.
Bạch Phong Hoa vươn tay ngăn cản Bạch Tử Mặc, nàng thấy tên thiếu niên cầm đầu chiến khí hẳn là thất cấp cao nhất, vài thiếu niên sau hắn thực lực cũng không yếu. Bạch Tử Mặc tùy tiện tiến lên nhất định chịu thiệt.
“Sao, sợ à?" Thiếu niên thấy thế lại cười đắc ý“Bạch Phong Hoa, ngươi không phải bát cấp chiến khí sao? Đến a, chúng ta đến thử xem." Thiếu niên cầm đầu lại càng kiêu ngạo.
“Thiên tài của Chu Vũ quốc nguyên lai đều là loại mặt hàng này, tựa hồ miệng cùng địa phương bài tiết giống nhau a. Nông cạn như thế, chỉ sợ Chu Vũ quốc về sau có thể bảo trì vị trí chủ quốc hiện tại hay không là rất khó nói a." Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười, cay nghiệt nói ra.
“Ngươi!" Thiếu niên cầm đầu sắc mặt tức khắc biến thành màu gan heo, vài thiếu niên sau hắn sắc mặt đại biến.
“Ngươi muốn chết!" Thiếu niên cầm đầu tức khắc rút kiếm, cả người phát ra màu trắng chiến khí hướng Bạch Phong Hoa hung ác công kích.
Đoàn người Bạch Tử Mặc đều lộ ra khinh thường, ngốc tử chờ bị đánh răng rơi đầy đất đi!
Nhưng Bạch Phong Hoa không có động, lẳng lặng đứng tại chỗ. Vẻ mặt bình tĩnh nhìn thế công hung ác càng ngày càng gần, mắt thấy kiếm sẽ chém tới mặt Bạch Phong Hoa. Đoàn người Bạch Tử Mặc lòng kinh hãi, như thế nào cũng không nghĩ Bạch Phong Hoa không chống cự. Mọi người trong lòng khẩn trương, muốn ra tay cứu trợ cũng đã quá trễ.
Trên mặt thiếu niên đã dần dần hiện ra đắc ý dữ tợn.
Nhưng ngay sau đó nổ phịch một tiếng.
Không có bất cứ dấu hiệu gì, thiếu niên sắp công kích Bạch Phong Hoa mạc danh kỳ diệu bay ra ngoài, cả người nện thật mạnh trên tường vây phía xa, thật lâu không đứng dậy được.
Tất cả mọi người bị một màn trước mắt làm giật mình, đây là tình huống gì chứ?
Tất các thí sinh Chu Vũ quốc đứng ở trên hành lang vốn đang chuẩn bị xem kịch vui đều há to miệng, không thể tin nhìn Bạch Phong Hoa. Người quái dị đen như than này, chẳng lẽ có thực lực khủng bố như vậy? Không có khả năng!
“Thân là tam hoàng tử Chu Vũ quốc, lại làm việc lỗ mãng, lời nói không thoả đáng, Bạch Phong Hoa nói không sai, Chu Vũ quốc về sau có bảo trụ được vị trí chủ quốc hay không cũng thật rất khó nói." Trong đại sảnh, âm âm truyền đến thanh âm như vậy.
Thiếu niên giãy giụa đứng lên vẻ mặt xám trắng, vừa mới ra tay chính là người nói chuyện-nhị trưởng lão! Là Chu Tước thánh điện nhị trưởng lão! Hắn khi nào thì ở đại sảnh? Thí sinh của Chu Vũ quốc đều hoa mắt choáng váng, ai cũng không nghĩ tới nhị trưởng lão bỗng nhiên ra tay. Nhị trưởng không phải ở trên lầu sao? Khi nào thì đi vào đại sảnh ?
Đoàn người Bạch Tử Mặc cũng kinh ngạc, người nói chuyện thanh âm âm lãnh, giống như muốn đâm thủng màng nhĩ, làm cho người ta run sợ. Vừa rồi là hắn ra tay? Thiếu niên kiêu ngạo kia lại là Chu Vũ quốc tam hoàng tử?
Bạch Phong Hoa khóe miệng gợi lên một chút độ cong không dễ phát hiện, nàng không phải không muốn ra tay đánh kẻ ngu ngốc không biết trời cao đất rộng, mà nàng đã nhận thấy trong đại sảnh có một vị cao nhân tọa trấn. Nói vậy người này chính là một trong các giám khảo, ở trước giám khảo đánh nhau, dùng mông cũng có thể biết kết cục. Này tam hoàng tử thật ngu ngốc, chậc chậc ~ bất quá, ngôn ngữ nhục nhã vừa rồi, mình đều rất keo kiệt nhớ kỹ. Ai, thật chịu không nổi mình a, trước giờ mình vẫn là kẻ nhỏ mọn thù dai nha. Bạch Phong Hoa đau lòng kịch liệt, ai thán một tiếng.
“Thí sinh Đông Mộc quốc đều vào đi." Thanh âm âm lãnh lại truyền đến, không cho phép bất kì ý tứ phản kháng nào.
Đoàn người Bạch Phong Hoa không do dự, đi vào đại sảnh. Trong đại sảnh, có một cái bàn thật dài, mặt trên để một ít tư liệu cùng văn chương, trước bàn, một lão già mặt mày từ ái đang ngồi. Nha? Đây là người nói chuyện âm ngoan vừa rồi? Thật không giống.
“Các ngươi đang nhìn cái gì?" Thanh âm âm lãnh lại truyền đến, Bạch Phong Hoa tìm theo thanh âm mới nhìn đến lão nhân có vẻ mặt lạnh như băng ngồi ở ghế trên cùng trong đại sảnh. Giờ khắc này, Bạch Phong Hoa không cảm giác được hơi thở của hắn. Bạch Phong Hoa nhất thời kinh ngạc, nói cách khác nàng ở bên ngoài có thể cảm nhận được hơi thở của người này, là do người này cố ý!
“Ngươi chính là Bạch Phong Hoa?" Lão nhân nhảy xuống từ trên ghế. Sở dĩ nói hắn nhảy, bởi vì hắn vóc dáng tựa hồ không cao, không phải tựa hồ, là xác thực quả thật phi thường không cao. Vóc dáng thấp bé, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn 1m6, một thân phục sức màu hồng chói mắt, quần áo thêu hoa tinh xảo cho thấy địa vị của hắn trong Chu Tước thánh điện không thấp. Hắn một đầu hơi hói, hai mắt nhấp nháy hữu thần, vẻ mặt lạnh như băng, mi gian có một cỗ cố chấp.
“Vâng." Bạch Phong Hoa hơi hơi khom thân, xem như hành lễ, “Đa tạ đại nhân vừa rồi ra tay cứu giúp."
“Ha ha ha ha ha…" Không nghĩ tới lão nhân lại cười ha ha, đi sát tới tai Bạch Phong Hoa cắn răng nói “Tiểu nha đầu nhà ngươi thật có tâm kế, kỳ thật vừa rồi chính ngươi cũng có thể đánh kẻ ngu ngốc không biết tốt xấu một chút."
“Vậy thì kẻ nằm không dậy được kia nhất định là ta." Bạch Phong Hoa nhìn như biết vâng lời, khiêm tốn nói.
“Đủ vô sỉ! Tốt lắm, miệng lưỡi cũng ngoan độc, thiên tư cũng tốt. Được rồi, hôm nay tiện nghi ngươi, làm đồ đệ ta đi. Phải biết rằng, lão phu đã hai mươi năm chưa thu đồ đệ." Lão nhân cười ha ha, cười đắc ý vạn phần ‘tiền phủ hậu ngưỡng’ (2).
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh liếc nhau, nhìn thấy kinh ngạc trong mắt đối phương. Lão nhân là ai a? Có thể nói như vậy sao? Những lời này của hắn là khen Bạch Phong Hoa hay là chê cười Bạch Phong Hoa đây? Thu người ta làm đồ đệ cũng không quản người ta đồng ý không, liền một câu tiện nghi ngươi. Thật sự là một lão nhân cố chấp. 囧 囧
Phó Vũ Ninh cùng Diệp Hàn còn có cây mắc cỡ cũng đều ngây ngẩn cả người, bọn họ cũng là lần đầu tiên nghe lời nói làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
“Nhị trưởng lão, không thể a, còn không có thông qua khảo hạch, ngài làm như vậy không phù hợp quy củ." Lão nhân ngồi trước bàn vội vàng đứng lên lo lắng nói.
“Ta nhổ vào! Ngươi cảm thấy đồ đệ ta không thông qua khảo hạch sao?" Lão nhân tức giận vỗ cái bàn, kề sát vào lão nhân đăng ký tức giận nói, khẩu khí kích động làm cho nước miếng bay tứ tung, còn văng lên mặt của người ta.
Nhị trưởng lão? Bạch Phong Hoa sửng sốt, lão nhân chính là Chu Tước thánh điện nhị trưởng lão! Tính tình cổ quái, cực đoan, siêu cấp bao che khuyết điểm, thực lực lại cường hãn nhất, nhị trưởng lão? Trăm nghe không bằng một thấy a, hôm nay vừa thấy, lão nhân này quả nhiên đầy khí phách. Bao che khuyết điểm, thật sự là siêu cấp bao che khuyết điểm, còn không có thông qua khảo hạch, cũng đã là đồ đệ hắn, còn vì đồ đệ vừa thu mà văng nước miếng lên mặt người ta.
Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nhìn lão nhân trước mắt, ôi, tính cách lão nhân này, mình thích nha
“Nhị trưởng lão, không cần lo lắng, ta nhất định thông qua khảo hạch." Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nói “Còn tiếng ‘sư phụ’ thì chờ sau khi khảo hạch xong, ta sẽ kêu."
“Nhìn xem, nhìn xem đồ đệ ta thật thông tình đạt lý, ngươi nợ đồ đệ ta một phần nhân tình a." Nhị trưởng lão vỗ vai lão giả đăng ký cười tủm tỉm nói, lão giả nhất thời có tâm tình rơi lệ đầy mặt. Này là chuyện gì? Sao lại liền biến thành mình nợ người ra nhân tình? Mình chính theo quy củ làm việc, thế nào lại thành mình không đúng?
“Nhanh đăng ký, cho bọn hắn phòng tốt nhất, đặc biệt đồ đệ ta a." Nhị trưởng lão vỗ vai lão giả khóc không ra nước mắt thúc giục.
Đoàn người Bạch Tử Mặc há hốc mồm, trước mắt rốt cuộc là tình huống gì? Hết thảy phát sinh quá nhanh, tư duy bọn họ đuổi không kịp.
Lão giả kia nhanh chóng đăng ký cho đám người Bạch Phong Hoa, trong lòng đau khổ, cô gái dung mạo xấu xí, rốt cuộc có sức quyến rũ gì? Khiến cho thánh giả đại nhân cùng nhị trưởng lão đều đối nàng ưu ái, một người đều hơn. Trong lòng đau khổ lại càng đau khổ, trên tay vẫn là rất nhanh đăng ký cho đoàn người Bạch Phong Hoa, sau đó đưa cho bọn họ mỗi người một thẻ bài phòng ngủ.
“Đồ đệ, sớm một chút hoàn thành khảo hạch a." Nhị trưởng lão cười tủm tỉm bỏ lại những lời này liền đi.
“Tỷ, cái kia, người kia là nhị trưởng lão, cư nhiên lại muốn thu ngươi làm đồ đệ!" Bạch Tử Mặc kinh kinh lắp bắp nói.
“Nhị trưởng lão đã hai mươi năm chưa thu đồ đệ, hai mươi năm qua, ngươi là người thứ nhất hắn coi trọng, mà lại còn là người hắn chủ động thu." Lão giả phụ trách đăng ký vươn tay lau nước miếng trên mặt phẫn nộ nói.
“Bạch tỷ tỷ, hắc hắc, ngươi chính không giống với." An Thiếu Minh cũng hì hì cao hứng nói.
“Cao hứng quá sớm, Bạch Phong Hoa, nhục nhã hôm nay ta nhớ kỹ." Tam Hoàng Tử phía sau sắc mặt có chút dịu, vừa đi vào đại sảnh, đã nghe thấy lời nói của lão giả đăng ký, trong lòng lại càng hận. Mục tiêu của hắn là thông qua khảo hạch, bái nhị trưởng lão làm sư phụ. Nhưng phong ba vừa rồi, đã để lại ấn tượng rất xấu cho nhị trưởng lão, bỏ lỡ mất tiên cơ. Cho dù thông qua khảo hạch, muốn nhị trưởng lão thu hắn làm đồ đệ, chỉ sợ không có khả năng. Tất cả đều tính trên đầu Bạch Phong Hoa.
“Ta nhớ rất rõ ràng a, cũng không phải là ta đánh ngươi, là nhị trưởng lão nga. Bộ dáng ngươi bay vèo vèo ta cũng nhớ kỹ." Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nói.
Bạch Phong Hoa vừa nói xong, đoàn người phía sau liền cúi đầu cười rộ lên, ngay cả cây mắc cỡ cũng nở nụ cười.
Tam hoàng tử vừa định phát hỏa, lòng còn sợ hãi nhìn quanh bốn phía, lại ở trong này nháo, hiển nhiên là hành vi không sáng suốt. “Bạch Phong Hoa, ngươi chờ đó cho ta, khi khảo hạch ta nhất định sẽ khiến ngươi trả giá đắt." Tam hoàng tử oán hận nói xong liền cùng vài người phía sau rời đi.
Bạch Phong Hoa nhìn tam hoàng tử, lạnh lùng cười, trả giá đắt sao? Đến lúc đó mình nên làm như thế nào đây? Lấy đi toàn bộ răng của hắn, hay là cái khác nhỉ…Ân, đó là một nan đề.
Mấy ngày kế tiếp, ngũ quốc các thí sinh đều đến. Trong đó có kẻ làm cho Bạch Phong Hoa đau đầu—— Quan Dạ Hi.
“Bạch Phong Hoa, gần đây khỏe không a? Ha ha, ta biết ngươi nhất định ở chỗ này, cho nên ta cũng muốn đến đây." Quan Dạ Hi hưng phấn nói.
“Làm ơn, tiểu vương gia, ngươi có thể có lễ nghi chút không? Ngươi là vương gia của một nước, ngươi như vậy thật không hợp quy củ." Bạch Phong Hoa đau đầu vạn phần. Bởi vì Quan Dạ Hi hiện tại đang trong tư thế một chân đặt trong phòng ngủ của Bạch Phong Hoa, có ý đồ muốn chen vào.
“Sao chứ? Chúng ta là đang đứng thẳng." Quan Dạ Hi cũng không cho là đúng.
“Này, tiểu vương gia, ngươi như vậy hơi quá đáng đi?" Bạch Tử Mặc thanh âm trắc trắc theo bên trái Quan Dạ Hi truyền đến.
“Chính là, thân là người trong hoàng thất, sao có thể như thế?" An Thiếu Minh thanh âm theo bên phải Quan Dạ Hi truyền đến.
Hai người mỗi người một bên đem Quan Dạ Hi thoát ly.
“Bạch Phong Hoa, ta nói với ngươi, ngươi thật sự nghĩ một chút dề nghị của ta…" Quan Dạ Hi chưa từ bỏ ý định, thanh âm càng ngày càng xa.
Bạch Phong Hoa nhún vai thở dài, hoàn toàn không nói gì.
Khi thí sinh đến đủ, đã là hai ngày sau, thánh điện khảo hạch chính thức bắt đầu.
Trận khảo hạch này, phong vân tề tụ, tập trung chú ý!
**
Giải thích:
(1) Nguyên văn: thủ nhi đại chi: chỉ người hoặc sự vật thay thế người hoặc sự vật khác). Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký-Hạng Vũ bản kỷ"
(2) Tiền phủ hậu ngưỡng: Bò ra đất mà cười, cười ngật ngưỡng
“Ta đi xem." Bạch Phong Hoa lập tức đi đến đại sảnh, Bạch Tử Mặc đầy bụng nghi vấn đi theo.
Đến đại sảnh, Bạch lão cùng Bạch Hận Thủy đều đang tiếp đón sứ giả, Bạch Phong Hoa liếc mắt một cái liền nhận ra ai là sứ giả, bởi vì hắn mặc quần áo màu đỏ, phục sức giống như mấy tên thị vệ lần trước Chu Tước thánh giả mang theo khi xuất hiện. Sứ giả ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn không chớp mắt, mặt không chút thay đổi, Bạch lão và Bạch Hận Thủy thái độ lạnh lùng nhưng không thất lễ.
Khi hắn nhìn thấy Bạch Phong Hoa xuất hiện, lập tức đứng dậy đón “Bạch tiểu thư, thánh giả đại nhân có một phong thơ cho ngươi, ta tự mình giao tận tay cho ngươi." Sứ giả lấy ra thư, hai tay đưa ra. Thái độ của hắn với Bạch Phong Hoa rõ ràng khách khí hơn nhiều so với Bạch lão cùng Bạch Hận Thủy.
“Làm phiền sứ giả đại nhân." Bạch Phong Hoa cũng khách khí tiếp nhận thư.
Sứ giả đứng tại chỗ, lẳng lặng đợi. Bạch Phong Hoa thấy thế, đành phải lập tức mở thư đọc, trên mặt thư chữ viết tú lệ, nhưng ý tứ lại làm cho Bạch Phong Hoa ngây ngẩn cả người.
“Bạch tiểu thư, thánh giả đại nhân nói thỉnh ngài cố gắng, nàng sẽ ở thánh điện chờ ngài." Sứ giả khẩu khí tôn kính hơn, xưng hô cũng đổi thành kính ngữ.
“Đã biết, thỉnh sứ giả đại nhân trở về bẩm báo, ta sẽ đến." Bạch Phong Hoa gấp thư lại thản nhiên nói.
“Vậy, tại hạ cáo từ, Bạch tiểu thư nhất định mã đáo thành công." Sứ giả đại nhân chắp tay hành lễ liền muốn rời đi.
“Sứ giả đại nhân, không nghỉ tạm đêm nay, ngày mai hẵng đi?" Bạch lão lên tiếng.
“Không cần, cảm ơn Thừa tướng. Thánh giả đại nhân còn chờ tại hạ trở về phục mệnh, tại hạ cáo từ." Sứ giả không kiêu ngạo không siểm nịnh nói một câu như vậy, liền hành lễ cáo từ rời đi.
Sau khi sứ giả xuất môn, Bạch lão cùng Bạch Hận Thủy quay lại đây “Phong Hoa, chuyện gì vậy? Trong thư viết gì? Thánh giả đại nhân vì sao lại viết thư cho con?"
Bạch Tử Mặc khẩn cấp đoạt lấy thư, nhìn nội dung trừng lớn mắt.
“Viết gì vậy?" Bạch Hận Thủy nhìn thấy Bạch Tử Mặc kinh ngạc, nhíu mày bất an hỏi.
Bạch lão không hỏi, trực tiếp cầm xem, sau khi hắn xem xong cũng nhíu mày đưa cho Bạch Hận Thủy. Bạch Hận Thủy xem xong sắc mặt liền đại biến.
“Phụ thân, ngươi nói Chu Tước thánh giả có ý gì? Chúng ta làm thế nào bây giờ?" Bạch Hận Thủy trong lòng bất an. Bởi vì nội dung trong thư cư nhiên lại là Chu Tước thánh giả mời Bạch Phong Hoa tham gia tuyển đệ tử của thánh điện, hơn nữa còn tỏ vẻ Bạch Phong Hoa không cần có tên trong danh sách dự tuyển của Đông Mộc quốc, đây là đặc quyền của Chu Tước thánh giả, nàng có quyền mời một số người mới có tiềm lực tham gia lựa chọn hàng năm.
Bạch lão sắc mặt trầm xuống, chiêu này của Chu Tước thánh giả quả thực đã làm cho bọn họ khó xử.
“Gia gia, cha, không cần lo lắng. Ta đi là được." Bạch Phong Hoa hai mắt rạng rỡ, kiên định nói “Nếu nàng thịnh tình như vậy, ta sao lại không biết xấu hổ mà khách khí?"
“Phong Hoa, con sao?" Bạch lão cùng Bạch Hận Thủy ngây ngẩn nhìn ánh mắt mang theo cuồng ngạo của Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa lạnh nhạt cười, cúi đầu nói “Mọi người nhìn con xem."
Bạch lão cùng Bạch Hận Thủy liếc nhau, lo lắng trong đáy mắt hai người dần dần biến mất, dần dần được thay thế bởi (1) ý cười cùng chờ mong. Bọn họ sao lại quên, Bạch Phong Hoa cũng không phải là người cần bọn họ bảo hộ.
Bạch Phong Hoa hơi hơi nhắm mắt, nhìn cửa lớn, lòng lạnh lùng cười ‘Chu Tước thánh giả, ta thật hy vọng ngươi về sau không cần bởi vì quyết định này mà hối hận. Đông Mộc bởi vì mình mà náo động thật lớn, đây chính là lúc bắt đầu. Đông Mộc nho nhỏ mới chỉ là bước đầu tiên, ta nói rồi, nếu không thể che giấu, vậy thì thế giới này nhất định phải vì ta mà phấn khích! Chu Vũ quốc, Chu Tước thánh điện, thủ hộ thần thú Chu Tước… Bầu trời trên đầu các ngươi, sẽ vì ta mà thay đổi.’
Sau khi quyết định chọn người, ba ngày sau xuất phát, Bạch Phong Hoa tham gia là nhờ nhận được thư Chu Tước thánh giả gửi, điều này làm cho quốc dân Đông Mộc quốc lại sôi trào một phen. Năm nay, Đông Mộc có thể có sáu người dự tuyển, từ trước tới nay đây là lần nhiều nhất.
Đông Mộc quốc mọi người vì Bạch Phong Hoa mà cao hứng kiêu ngạo, nhưng cũng có ít người ghen ghét. Tỷ như Tiêu Tình Tình của Nghệ Cẩm Các.
“Rầm ——" Tiêu Tình Tình đem đồ trang điểm trên bàn toàn bộ hất xuống đất, mắt đẹp một mảnh đỏ đậm, trên mặt không che giấu được âm độc.
“Tiểu thư, tiểu thư, ngươi đừng như vậy…" Nha hoàn tự nhiên biết tâm tư chủ tử, vừa nghe Bạch Phong Hoa được Chu Tước thánh giả mời tham gia chọn lựa đệ tử của thánh điện, chủ tử liền chay về phòng phát tiết.
“Ngươi nói, kẻ quái dị đó có cái gì tốt? Không giống nữ nhân? Thô lỗ, dã man, không phải là chỉ có chiến khí cao thôi sao? Thế thì có ích lợi gì? Có thể ăn sao? Có thể làm các nam nhân thương tiếc sao?" Tiêu Tình Tình tức giận vỗ bàn “Còn có tiểu tiện nhân Tô Mộng Vân…" Tiêu Tình Tình chậm rãi vươn tay sờ mặt mình, ngày đó hung hăng một cái tát làm hại nàng dùng rất nhiều thuốc đắp, vài ngày không dám ra cửa gặp người. Thù này, nhất định phải báo!
“Tiểu thư, kẻ quái dị đương nhiên không giống nữ nhân, làm sao có thể so với tiểu thư? Tiểu thư mới là nữ thần trong lòng nam nhân." Nha hoàn nói lời nhỏ nhẹ khuyên giải an ủi.
“Ta muốn báo thù, nhất định phải báo thù, hai con tiểu tiện nhân, ta nhất định phải khiến cho bọn họ chết không có chỗ chôn!" Tiêu Tình Tình tức giận rít gào.
“Nhưng, tiểu thư không ai nguyện ý vì ngươi đi đắc tội kẻ quái dị, nàng hiện tại rất nổi bật a." Nha hoàn nhíu mày vẻ mặt đau khổ nói.
Tiêu Tình Tình hai tay nắm chặt, gắt gao nhìn mình trong gương, mặt dần dần trở lên dữ tợn. Con ngươi hiện lên không cam lòng, thống khổ, cừu hận, tuyệt vọng…
“Tiểu Cúc… Khưu lão khi nào thì trở về?" Tiêu Tình Tình nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Nha hoàn Tiểu Cúc nghe xong Tiêu Tình Tình, quá sợ hãi, kinh hoảng nói “Tiểu thư, tiểu thư, ngươi chẳng lẽ cầu người kia? Nhưng ngươi có biết hậu quả… Không cần a, tiểu thư, ngươi sao có thể vì hai cái tiểu tiện nhân mà tự hủy hoại con đường sống của mình!"
“Tự hủy hoại?" Tiêu Tình Tình chậm rãi quay đầu, trong mắt có điên cuồng tuyệt vọng, còn có nước mắt “Ta còn có thể thế nào? Cả đời này, còn có hy vọng gì? Người kia, ta cùng người kia vĩnh viễn không có khả năng cùng một chỗ. Không bao giờ có khả năng…"
“Tiểu thư…" Tiểu Cúc nhìn Tiêu Tình Tình trong lòng khó chịu, nức nở nói “Nhưng, tiểu thư, ngươi cũng không thể vì hai cái tiểu tiện nhân mà đi cầu người kia a, ngươi biết rõ người kia đối với ngươi vẫn có suy nghĩ không an phận."
“Ta cũng mệt mỏi rồi, nên tìm chỗ dựa cho nửa đời sau thôi." Tiêu Tình Tình suy sụp nói.
“Nhưng là, tiểu thư cũng không cần tìm người kia a, người kia đã qua tuổi sáu mươi!" Tiểu Cúc vội vàng nói, ý muốn thay đổi quyết định của Tiêu Tình Tình.
“Vậy ngươi nói, ta còn có thể tìm ai? Ai có năng lực hơn Bạch Phong Hoa? Ở Đông Mộc ai dám vì ta đi đắc tội Thừa tướng cùng Đồng Hòa Vương? Hắn là kẻ duy nhất ở Đông Mộc mạnh hơn Bạch Phong Hoa, chỉ có hắn mới dám đắc tội Bạch Phong Hoa." Tiêu Tình Tình trên mặt hiện lên ý cười điên cuồng, giống như là đang tự an ủi mình “Cho dù hắn đã qua tuổi sáu mươi, nhưng hắn có thực lực cường hãn, nhìn qua không đoán được tuổi." Mấy ngày nay, mỗi lần cùng những kẻ quyền quý yêu thích, nàng đều nhắc đến chuyện này, những kẻ đó đều giống như rắn rết, cười ha ha liền lừa dối qua mặt nàng. Nam nhân đê tiện! Nói cái gì vì mình máu chảy đầu rơi, nói cái gì vì mình chết không chối từ, kết quả đều là gạt người, một đám phế vật! Chỉ sợ cũng chỉ có lão nhân thực lực cường hãn ghê tởm kia mới có thể giúp nàng. Không cam lòng, nhưng không có năng lực thì làm sao? Tiếp tục như vậy, người kia cũng vĩnh viễn không có khả năng liếc nhìn nàng một cái.
Tiểu Cúc há mồm còn muốn nói, Tiêu Tình Tình mạnh mẽ vỗ bàn, tức giận nói “Tốt lắm, Tiểu Cúc, hiện tại nói cho ta, hắn khi nào thì trở về."
“Vâng… Tiểu thư…" Tiểu Cúc nhẹ nhàng cắn cắn môi, xoay người rời đi. Kẻ mà bọn họ nói chính là người mạnh nhất Đông Mộc, có cửu cấp chiến khí, Khâu Duy. Hắn vẫn ngưỡng mộ Tiêu Tình Tình không thôi, lại luôn vì Tiêu Tình Tình mà nếm mùi thất bại. Nam nhân luôn như vậy, những gì không chiếm được lại càng quý giá. Cho nên hắn vẫn không từ bỏ theo đuổi Tiêu Tình Tình, ngược lại càng thất bại lại càng hăng. Hàng năm cứ đến thời điểm này thì lại ra ngoài, đến bây giờ còn chưa về. Đông Mộc ngũ quốc tranh phách hắn cũng không có xem.
Tiểu Cúc ra cửa lớn, vẻ mặt bi thảm nhìn phòng ở của Tiêu Tình Tình, trong lòng bất đắc dĩ. Tiểu thư chỉ vì báo thù mà ủy thân cho lão nhân xấu xa kia sao? Thật đáng giá sao? Như vậy thật có thể báo thù sao?
Đoàn người Bạch Phong Hoa đã ra khỏi thành, Bạch lão thay Hoàng Thượng đến cửa thành tiễn đưa. Băng Nhi liếm chân trước, ngồi xổm trên vai Bạch Tử Mặc. Nàng nuốt một bộ phận chuyển sinh thạch, pháp lực hoàn toàn biến mất, bề ngoài là một con mèo bình thường. Thanh Long thánh điện có khả năng nhìn ra, nhưng Chu Tước thánh điện chắc sẽ không nhận ra, nên nàng mới lớn mật cùng đi.
“Đi đường cẩn thận, cứ hết sức là được." Bạch lão trầm giọng dặn dò.
“Đã biết, gia gia, ta khẳng định trúng tuyển." Bạch Tử Mặc lơ đễnh nói.
“Thằng nhóc, tin hay không ta…" Bạch lão giơ lên tay, Bạch Tử Mặc liền ôm đầu tránh qua một bên.
“Gia gia, các ngươi bảo trọng thân thể, chiếu cố tốt mẫu thân, có việc liền lập tức cho ta biết." Bạch Phong Hoa nghiêm túc nói với Bạch lão.
“Đã biết, ngươi cũng tự mình chiếu cố." Bạch lão gật đầu cười hớ hớ nói.
“Gia gia, ta là đang thật sự nói với ngươi, nếu có việc, nhất định phải lập tức cho ta biết." Bạch Phong Hoa sắc mặt không dịu đi, trịnh trọng nói. Nàng không có ở nhà, nếu trong nhà phát sinh chuyện gì thì không có cách nào lập tức xử lý, cho nên một lần nữa dặn dò Bạch lão có việc nhất định phải nói cho nàng.
“Được rồi, nhớ kỹ. Nhanh đi đi." Bạch lão thế mới gật gật đầu đáp ứng.
Một hàng sáu người bắt đầu xuất phát, sáu người sáu ngựa, dần dần đi xa. Dọc đường, sáu người trò chuyện thật vui, ở chung ngày càng hòa hợp.
Bạch Tử Mặc vẻ mặt không cam lòng nói cho Bạch Phong Hoa về việc xử phạt Bạch Linh Khê. Bạch lão cho nàng ta hai lựa chọn, một là tự phế chiến khí trở thành phế nhân nhưng có thể ở lại phủ Thừa tướng chuyện cũ bỏ qua. Hai là ra khỏi phủ Thừa tướng, từ nay về sau không liên quan gì tới Bạch gia.
“Nàng lựa chọn cái thứ hai?" Bạch Phong Hoa trở về Bạch gia không nhìn thấy Bạch Linh Khê, tự nhiên là đoán như vậy.
“Đúng, đáng giận, cứ như vậy thoải mái buông tha nàng. Ta cảm thấy, hẳn là phải huỷ chiến khí của nàng, sau đó đuổi ra khỏi cửa, đuổi ra khỏi Đông Mộc." Bạch Tử Mặc nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nói như vậy, mẫu thân cũng đồng ý?" Bạch Phong Hoa tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên, mẫu thân vừa tỉnh nghe lại chuyện này, liền giận tím mặt nha. Tỷ không thấy được, mẫu thân lúc đó khủng bố thế nào đâu, ta cũng không biết mẫu thân lại đáng sợ như vậy. Mẫu thân nói muốn mạng của nàng, không sao cả, nhưng động đến ngươi thì tuyệt đối không thể tha thứ. Vẫn là gia gia cùng cha, còn có đại ca cầu tình mới làm cho nương miễn cưỡng đồng ý hai quyết định đó." Bạch Tử Mặc nói tới đây, vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi nói “Dù sao ta về sau tuyệt đối sẽ không đi chọc nương tức giận."
Bạch Phong Hoa nghe xong nao nao, nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng đến bộ dáng mẫu thân thịnh nộ, mẫu thân luôn luôn ôn nhu rộng lượng lại vì Bạch Linh Khê muốn hại mình mà nổi giận?
“Dù sao ta vẫn cảm thấy quá tiện nghi cho tên hỗn đản đó. Vạn nhất nàng quay lại đối phó với chúng ta thì sao?" Bạch Tử Mặc cắn răng hừ lạnh, trong mắt có quyết đoán “Ta cảm thấy đối với người như vậy, hẳn là phải trảm thảo trừ căn, nếu không hậu hoạn vô cùng."
Bạch Phong Hoa sửng sốt, mở to hai mắt nhìn Bạch Tử Mặc nghiến răng nghiến lợi, một lúc lâu nói không ra lời.
“Sao vậy? Tỷ, sao vậy?" Bạch Tử Mặc bị Bạch Phong Hoa nhìn chăm chú có chút chột dạ, không khỏi ngượng ngùng nói “Tỷ, ngươi có phải cảm thấy ta rất tuyệt tình, có phải cảm thấy nàng tốt xấu gì cũng là tỷ tỷ của chúng ta nhiều năm qua, nhưng là ta…"
“Không!" Bạch Phong Hoa trảm đinh tiệt sắt đánh gãy lời Bạch Tử Mặc, tán thưởng nói ‘Tử Mặc, suy nghĩ của ngươi không có sai. Bạch Linh Khê có sát khí đối với ta, đều không phải là muốn dạy dỗ gì ta. Nàng trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ ta, muốn ta chết. Đối với người như vậy, tuyệt đối không thể nương tay. Hôm nay ta muốn ngươi nhớ kỹ những lời này, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình. Hôm nay ngươi nhất thời mềm lòng để cho kẻ địch chạy, ngày mai chính là ngày giỗ của ngươi. Sự thật tàn khốc, ngươi phải nhận thức rõ điều này."
“Hắc hắc, khó được tỷ tỷ khích lệ." Bạch Tử Mặc tiến lên, đầu to tựa vào bên vai Bạch Phong Hoa khoe mẽ.
Bạch Phong Hoa mỉm cười, dạy Bạch Tử Mặc điều này, không phải tàn nhẫn, mà là muốn hắn sớm nhận rõ sự thật. Những kẻ vong ân phụ nghĩa, trên thế giới vĩnh viễn không thiếu loại này sinh vật thần kì này. Kết cục của Thánh mẫu thực thê thảm…
“Đúng rồi, tỷ, vậy ngươi nói Bạch Linh Khê, có thể có thời cơ đối phó chúng ta hay không?" Bạch Tử Mặc ngẩng đầu, có chút lo lắng hỏi.
“Nàng đã bị trục xuất khỏi Bạch gia, đại biểu cho cái gì?" Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười, con ngươi lòe ra ánh sáng lạnh.
“Đại biểu cái gì nha?" Bạch Tử Mặc ngây ngốc hỏi.
“Đại biểu nàng đã không còn là người Bạch gia, không còn quan hệ gì với chúng ta nữa! Nếu dám động vào ta một lần nữa, ta sẽ khiến cho nàng phải hoàn toàn biến mất." Thanh âm lạnh lẽo của Bạch Phong Hoa vang lên.
“Đúng, tỷ nói rất đúng, tuyệt đối không thể cho nàng cơ hội thương tổn ngươi." Bạch Tử Mặc nắm chặt tay hung tợn nói.
Meo meo ~ Băng Nhi ngồi trên vai Bạch Tử Mặc, bất mãn liếc mắt trộm nhìn Bạch Phong Hoa. Chán ghét, nữ nhân hung dữ, không cần dạy hư Tử Mặc của ta. Bất quá, được rồi, không thể không thừa nhận, nữ nhân hung nữ này nói có đạo lý. Nếu người muốn giết mình, mình mềm lòng thả người. Người sẽ lại đến giết mình, vạn nhất lần thứ hai mình không phòng bị, bị đánh lén chết, chẳng phải thực mệt sao?
Một đường thực thuận lợi. Nhưng địa phương bọn họ muốn đi đầu tiên không phải Chu Tước thánh điện, mà là đi tới nơi khảo hạch ngoài thành Chu Vũ quốc. Mỗi năm, khảo hạch của Chu Tước thánh điện đều cử hành ở đây. Các đệ tử đến từ ngũ quốc và từ Chu Vũ quốc sở tại, còn có những nhân tài được các trưởng lão và thánh giả đề cử, đều tập trung ở một địa phương có tên Vụ Các, mà nơi bọn họ thực hiện khảo hạch chính là núi Vụ Nguyệt ở phía sau Vụ Các. Vụ Các cùng núi Vụ Nguyệt tồn tại tất nhiên là có lý do, núi Vụ Nguyệt bất luận một năm bốn mùa, đều tràn ngập sương mù, địa hình hiểm yếu, quái thạch lởm chởm, ai cũng không có cách nào thấy rõ ràng toàn bộ diện mạo của nó. Chỗ này liền thành nơi thánh điện chọn lựa khảo hạch đệ tử hàng năm, tại chân núi có xây dựng một kiến trúc gọi là Vụ Các. Số ít đệ tử đến đây trước đều đang điều tiết tâm trạng, ngồi xuống nghỉ tạm. Chờ sau khi toàn bộ người tham gia đến đông đủ, mới tuyên bố quy tắc khảo hạch.
Từ rất xa, bọn người Bạch Phong Hoa đã nhìn thấy phiến sơn mạch trắng xoá, như ẩn như hiện. “Cuối cùng cũng đến, mệt chết người." Bạch Tử Mặc nói.
Trước cửa Vụ Các, là hai thủ vệ vẻ mặt phụng phịu. “Người tới là ai?" Một thủ vệ mặt không chút thay đổi lạnh lùng hỏi.
“Chúng ta là thí sinh được Đông Mộc quốc đề cử tới tham gia tuyển chọn." An Thiếu Minh tiến lên lấy ra tín vật giơ lên.
Thủ vệ tập trung nhìn gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa “Vị này chính là Bạch Phong Hoa-Bạch tiểu thư phải không? Thánh giả đại nhân đã có phân phó qua, mời các ngươi vào bên trong, ở đại sảnh tìm quản sự, quản sự sẽ an bài tốt phòng ở cho các ngươi." Thủ vệ mặt lạnh lùng kia, sau khi xác định tín vật trong tay An Thiếu Minh là thật, càng thêm chắc chắc thân phận của Bạch Phong Hoa, khẩu khí của hắn cũng chậm lại rất nhiều, không lãnh mạc giống vừa rồi.
Đoàn người Bạch Tử Mặc đều có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Chu Tước thánh giả sẽ vì Bạch Phong Hoa chào hỏi. Ưu ái như vậy, chỉ sợ rất ít người có thể được hưởng đi? Bọn họ đoán đúng mà cũng không đúng. Có thể có “Ưu ái" như vậy trong tất cả các đệ tử, chỉ có Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa bất động thanh sắc gật gật đầu “Làm phiền." Trong lòng cười lạnh, Chu Tước thánh giả, ngươi đang đùa cái gì?
Mọi người xuống ngựa, dắt ngựa tiến vào sân Vụ Các, lập tức có người đi lên tiếp nhận ngựa của bọn họ, lễ phép chỉ cho cả bọn chỗ báo danh ở đại sảnh phía trước.
Mùa đã vào đông, bốn phía sân trong Vụ Các nở đầy hoa mai. Hoa mai cũng thật đẹp, có vài loại như đỏ thẫm, phấn hồng, màu vàng, còn có màu trắng.
“Thật đẹp…" Cây mắc cỡ nhìn chung quanh hoa mai, xấu hổ cười, cúi đầu nói.
Diệp Hàn cũng gật đầu “Ừ, rất được. Đông Mộc cũng chỉ có hoa mai màu vàng cùng màu trắng."
Diệp Hàn vừa mới nói xong, liền truyền đến thanh âm nhạo báng “Ta tưởng là ai, thì ra là một đám quê mùa từ Đông Mộc! Tiểu quốc ngũ phẩm đương nhiên là không có hoa mai gì quý giá rồi." Thanh âm tràn ngập châm chọc cay nghiệt.
Diệp Hàn biến sắc, quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy người nói một thân hoa lệ phục sức, đầu tựa vào cây cột bên trái hành lang, bên hông là tơ vàng, cùng một bảo kiếm cổ. Trên đầu đeo phát quan màu vàng, tuy rằng anh tuấn, nhưng khóe mi lại có đôi phần giả dối. Sau hắn đứng vài thiếu niên cũng là một thân hoa phục, đều cười lạnh khiêu khích nhìn bên này.
Diệp Hàn vừa muốn nổi đóa, Bạch Phong Hoa lại liếc mắt, ngăn cản Diệp Hàn.
“A, đây là ai, chính là người nổi bật trong ngũ quốc tranh phách, Bạch Phong Hoa đen như than đây mà, thật có ý tứ, họ Bạch mà lại đen như vậy, thật khôi hài." Thiếu niên cười nhạo, cong mi tiếp tục khinh thường nói “Bất quá dù náo động đến đâu đi chăng nữa, thì thế nào? Còn không phải phụ quốc của Chu Vũ quốc, các ngươi nhất định đều kém một bậc a, ha ha ha…" Dứt lời, thiếu niên càn rỡ cười ha hả, nhóm thiếu niên phía sau hắn cũng phụ họa cười ha ha.
Lời nói làm bại lộ thân phận của bọn họ, bọn họ là thí sinh dự tuyển của Chu Vũ quốc, xem bọn hắn mặc cũng biết ‘không phú cũng quý’.
“Đáng giận, các ngươi …" Bạch Tử Mặc giận sôi lên, rút kiếm xông lên.
Bạch Phong Hoa vươn tay ngăn cản Bạch Tử Mặc, nàng thấy tên thiếu niên cầm đầu chiến khí hẳn là thất cấp cao nhất, vài thiếu niên sau hắn thực lực cũng không yếu. Bạch Tử Mặc tùy tiện tiến lên nhất định chịu thiệt.
“Sao, sợ à?" Thiếu niên thấy thế lại cười đắc ý“Bạch Phong Hoa, ngươi không phải bát cấp chiến khí sao? Đến a, chúng ta đến thử xem." Thiếu niên cầm đầu lại càng kiêu ngạo.
“Thiên tài của Chu Vũ quốc nguyên lai đều là loại mặt hàng này, tựa hồ miệng cùng địa phương bài tiết giống nhau a. Nông cạn như thế, chỉ sợ Chu Vũ quốc về sau có thể bảo trì vị trí chủ quốc hiện tại hay không là rất khó nói a." Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười, cay nghiệt nói ra.
“Ngươi!" Thiếu niên cầm đầu sắc mặt tức khắc biến thành màu gan heo, vài thiếu niên sau hắn sắc mặt đại biến.
“Ngươi muốn chết!" Thiếu niên cầm đầu tức khắc rút kiếm, cả người phát ra màu trắng chiến khí hướng Bạch Phong Hoa hung ác công kích.
Đoàn người Bạch Tử Mặc đều lộ ra khinh thường, ngốc tử chờ bị đánh răng rơi đầy đất đi!
Nhưng Bạch Phong Hoa không có động, lẳng lặng đứng tại chỗ. Vẻ mặt bình tĩnh nhìn thế công hung ác càng ngày càng gần, mắt thấy kiếm sẽ chém tới mặt Bạch Phong Hoa. Đoàn người Bạch Tử Mặc lòng kinh hãi, như thế nào cũng không nghĩ Bạch Phong Hoa không chống cự. Mọi người trong lòng khẩn trương, muốn ra tay cứu trợ cũng đã quá trễ.
Trên mặt thiếu niên đã dần dần hiện ra đắc ý dữ tợn.
Nhưng ngay sau đó nổ phịch một tiếng.
Không có bất cứ dấu hiệu gì, thiếu niên sắp công kích Bạch Phong Hoa mạc danh kỳ diệu bay ra ngoài, cả người nện thật mạnh trên tường vây phía xa, thật lâu không đứng dậy được.
Tất cả mọi người bị một màn trước mắt làm giật mình, đây là tình huống gì chứ?
Tất các thí sinh Chu Vũ quốc đứng ở trên hành lang vốn đang chuẩn bị xem kịch vui đều há to miệng, không thể tin nhìn Bạch Phong Hoa. Người quái dị đen như than này, chẳng lẽ có thực lực khủng bố như vậy? Không có khả năng!
“Thân là tam hoàng tử Chu Vũ quốc, lại làm việc lỗ mãng, lời nói không thoả đáng, Bạch Phong Hoa nói không sai, Chu Vũ quốc về sau có bảo trụ được vị trí chủ quốc hay không cũng thật rất khó nói." Trong đại sảnh, âm âm truyền đến thanh âm như vậy.
Thiếu niên giãy giụa đứng lên vẻ mặt xám trắng, vừa mới ra tay chính là người nói chuyện-nhị trưởng lão! Là Chu Tước thánh điện nhị trưởng lão! Hắn khi nào thì ở đại sảnh? Thí sinh của Chu Vũ quốc đều hoa mắt choáng váng, ai cũng không nghĩ tới nhị trưởng lão bỗng nhiên ra tay. Nhị trưởng không phải ở trên lầu sao? Khi nào thì đi vào đại sảnh ?
Đoàn người Bạch Tử Mặc cũng kinh ngạc, người nói chuyện thanh âm âm lãnh, giống như muốn đâm thủng màng nhĩ, làm cho người ta run sợ. Vừa rồi là hắn ra tay? Thiếu niên kiêu ngạo kia lại là Chu Vũ quốc tam hoàng tử?
Bạch Phong Hoa khóe miệng gợi lên một chút độ cong không dễ phát hiện, nàng không phải không muốn ra tay đánh kẻ ngu ngốc không biết trời cao đất rộng, mà nàng đã nhận thấy trong đại sảnh có một vị cao nhân tọa trấn. Nói vậy người này chính là một trong các giám khảo, ở trước giám khảo đánh nhau, dùng mông cũng có thể biết kết cục. Này tam hoàng tử thật ngu ngốc, chậc chậc ~ bất quá, ngôn ngữ nhục nhã vừa rồi, mình đều rất keo kiệt nhớ kỹ. Ai, thật chịu không nổi mình a, trước giờ mình vẫn là kẻ nhỏ mọn thù dai nha. Bạch Phong Hoa đau lòng kịch liệt, ai thán một tiếng.
“Thí sinh Đông Mộc quốc đều vào đi." Thanh âm âm lãnh lại truyền đến, không cho phép bất kì ý tứ phản kháng nào.
Đoàn người Bạch Phong Hoa không do dự, đi vào đại sảnh. Trong đại sảnh, có một cái bàn thật dài, mặt trên để một ít tư liệu cùng văn chương, trước bàn, một lão già mặt mày từ ái đang ngồi. Nha? Đây là người nói chuyện âm ngoan vừa rồi? Thật không giống.
“Các ngươi đang nhìn cái gì?" Thanh âm âm lãnh lại truyền đến, Bạch Phong Hoa tìm theo thanh âm mới nhìn đến lão nhân có vẻ mặt lạnh như băng ngồi ở ghế trên cùng trong đại sảnh. Giờ khắc này, Bạch Phong Hoa không cảm giác được hơi thở của hắn. Bạch Phong Hoa nhất thời kinh ngạc, nói cách khác nàng ở bên ngoài có thể cảm nhận được hơi thở của người này, là do người này cố ý!
“Ngươi chính là Bạch Phong Hoa?" Lão nhân nhảy xuống từ trên ghế. Sở dĩ nói hắn nhảy, bởi vì hắn vóc dáng tựa hồ không cao, không phải tựa hồ, là xác thực quả thật phi thường không cao. Vóc dáng thấp bé, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn 1m6, một thân phục sức màu hồng chói mắt, quần áo thêu hoa tinh xảo cho thấy địa vị của hắn trong Chu Tước thánh điện không thấp. Hắn một đầu hơi hói, hai mắt nhấp nháy hữu thần, vẻ mặt lạnh như băng, mi gian có một cỗ cố chấp.
“Vâng." Bạch Phong Hoa hơi hơi khom thân, xem như hành lễ, “Đa tạ đại nhân vừa rồi ra tay cứu giúp."
“Ha ha ha ha ha…" Không nghĩ tới lão nhân lại cười ha ha, đi sát tới tai Bạch Phong Hoa cắn răng nói “Tiểu nha đầu nhà ngươi thật có tâm kế, kỳ thật vừa rồi chính ngươi cũng có thể đánh kẻ ngu ngốc không biết tốt xấu một chút."
“Vậy thì kẻ nằm không dậy được kia nhất định là ta." Bạch Phong Hoa nhìn như biết vâng lời, khiêm tốn nói.
“Đủ vô sỉ! Tốt lắm, miệng lưỡi cũng ngoan độc, thiên tư cũng tốt. Được rồi, hôm nay tiện nghi ngươi, làm đồ đệ ta đi. Phải biết rằng, lão phu đã hai mươi năm chưa thu đồ đệ." Lão nhân cười ha ha, cười đắc ý vạn phần ‘tiền phủ hậu ngưỡng’ (2).
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh liếc nhau, nhìn thấy kinh ngạc trong mắt đối phương. Lão nhân là ai a? Có thể nói như vậy sao? Những lời này của hắn là khen Bạch Phong Hoa hay là chê cười Bạch Phong Hoa đây? Thu người ta làm đồ đệ cũng không quản người ta đồng ý không, liền một câu tiện nghi ngươi. Thật sự là một lão nhân cố chấp. 囧 囧
Phó Vũ Ninh cùng Diệp Hàn còn có cây mắc cỡ cũng đều ngây ngẩn cả người, bọn họ cũng là lần đầu tiên nghe lời nói làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
“Nhị trưởng lão, không thể a, còn không có thông qua khảo hạch, ngài làm như vậy không phù hợp quy củ." Lão nhân ngồi trước bàn vội vàng đứng lên lo lắng nói.
“Ta nhổ vào! Ngươi cảm thấy đồ đệ ta không thông qua khảo hạch sao?" Lão nhân tức giận vỗ cái bàn, kề sát vào lão nhân đăng ký tức giận nói, khẩu khí kích động làm cho nước miếng bay tứ tung, còn văng lên mặt của người ta.
Nhị trưởng lão? Bạch Phong Hoa sửng sốt, lão nhân chính là Chu Tước thánh điện nhị trưởng lão! Tính tình cổ quái, cực đoan, siêu cấp bao che khuyết điểm, thực lực lại cường hãn nhất, nhị trưởng lão? Trăm nghe không bằng một thấy a, hôm nay vừa thấy, lão nhân này quả nhiên đầy khí phách. Bao che khuyết điểm, thật sự là siêu cấp bao che khuyết điểm, còn không có thông qua khảo hạch, cũng đã là đồ đệ hắn, còn vì đồ đệ vừa thu mà văng nước miếng lên mặt người ta.
Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nhìn lão nhân trước mắt, ôi, tính cách lão nhân này, mình thích nha
“Nhị trưởng lão, không cần lo lắng, ta nhất định thông qua khảo hạch." Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nói “Còn tiếng ‘sư phụ’ thì chờ sau khi khảo hạch xong, ta sẽ kêu."
“Nhìn xem, nhìn xem đồ đệ ta thật thông tình đạt lý, ngươi nợ đồ đệ ta một phần nhân tình a." Nhị trưởng lão vỗ vai lão giả đăng ký cười tủm tỉm nói, lão giả nhất thời có tâm tình rơi lệ đầy mặt. Này là chuyện gì? Sao lại liền biến thành mình nợ người ra nhân tình? Mình chính theo quy củ làm việc, thế nào lại thành mình không đúng?
“Nhanh đăng ký, cho bọn hắn phòng tốt nhất, đặc biệt đồ đệ ta a." Nhị trưởng lão vỗ vai lão giả khóc không ra nước mắt thúc giục.
Đoàn người Bạch Tử Mặc há hốc mồm, trước mắt rốt cuộc là tình huống gì? Hết thảy phát sinh quá nhanh, tư duy bọn họ đuổi không kịp.
Lão giả kia nhanh chóng đăng ký cho đám người Bạch Phong Hoa, trong lòng đau khổ, cô gái dung mạo xấu xí, rốt cuộc có sức quyến rũ gì? Khiến cho thánh giả đại nhân cùng nhị trưởng lão đều đối nàng ưu ái, một người đều hơn. Trong lòng đau khổ lại càng đau khổ, trên tay vẫn là rất nhanh đăng ký cho đoàn người Bạch Phong Hoa, sau đó đưa cho bọn họ mỗi người một thẻ bài phòng ngủ.
“Đồ đệ, sớm một chút hoàn thành khảo hạch a." Nhị trưởng lão cười tủm tỉm bỏ lại những lời này liền đi.
“Tỷ, cái kia, người kia là nhị trưởng lão, cư nhiên lại muốn thu ngươi làm đồ đệ!" Bạch Tử Mặc kinh kinh lắp bắp nói.
“Nhị trưởng lão đã hai mươi năm chưa thu đồ đệ, hai mươi năm qua, ngươi là người thứ nhất hắn coi trọng, mà lại còn là người hắn chủ động thu." Lão giả phụ trách đăng ký vươn tay lau nước miếng trên mặt phẫn nộ nói.
“Bạch tỷ tỷ, hắc hắc, ngươi chính không giống với." An Thiếu Minh cũng hì hì cao hứng nói.
“Cao hứng quá sớm, Bạch Phong Hoa, nhục nhã hôm nay ta nhớ kỹ." Tam Hoàng Tử phía sau sắc mặt có chút dịu, vừa đi vào đại sảnh, đã nghe thấy lời nói của lão giả đăng ký, trong lòng lại càng hận. Mục tiêu của hắn là thông qua khảo hạch, bái nhị trưởng lão làm sư phụ. Nhưng phong ba vừa rồi, đã để lại ấn tượng rất xấu cho nhị trưởng lão, bỏ lỡ mất tiên cơ. Cho dù thông qua khảo hạch, muốn nhị trưởng lão thu hắn làm đồ đệ, chỉ sợ không có khả năng. Tất cả đều tính trên đầu Bạch Phong Hoa.
“Ta nhớ rất rõ ràng a, cũng không phải là ta đánh ngươi, là nhị trưởng lão nga. Bộ dáng ngươi bay vèo vèo ta cũng nhớ kỹ." Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nói.
Bạch Phong Hoa vừa nói xong, đoàn người phía sau liền cúi đầu cười rộ lên, ngay cả cây mắc cỡ cũng nở nụ cười.
Tam hoàng tử vừa định phát hỏa, lòng còn sợ hãi nhìn quanh bốn phía, lại ở trong này nháo, hiển nhiên là hành vi không sáng suốt. “Bạch Phong Hoa, ngươi chờ đó cho ta, khi khảo hạch ta nhất định sẽ khiến ngươi trả giá đắt." Tam hoàng tử oán hận nói xong liền cùng vài người phía sau rời đi.
Bạch Phong Hoa nhìn tam hoàng tử, lạnh lùng cười, trả giá đắt sao? Đến lúc đó mình nên làm như thế nào đây? Lấy đi toàn bộ răng của hắn, hay là cái khác nhỉ…Ân, đó là một nan đề.
Mấy ngày kế tiếp, ngũ quốc các thí sinh đều đến. Trong đó có kẻ làm cho Bạch Phong Hoa đau đầu—— Quan Dạ Hi.
“Bạch Phong Hoa, gần đây khỏe không a? Ha ha, ta biết ngươi nhất định ở chỗ này, cho nên ta cũng muốn đến đây." Quan Dạ Hi hưng phấn nói.
“Làm ơn, tiểu vương gia, ngươi có thể có lễ nghi chút không? Ngươi là vương gia của một nước, ngươi như vậy thật không hợp quy củ." Bạch Phong Hoa đau đầu vạn phần. Bởi vì Quan Dạ Hi hiện tại đang trong tư thế một chân đặt trong phòng ngủ của Bạch Phong Hoa, có ý đồ muốn chen vào.
“Sao chứ? Chúng ta là đang đứng thẳng." Quan Dạ Hi cũng không cho là đúng.
“Này, tiểu vương gia, ngươi như vậy hơi quá đáng đi?" Bạch Tử Mặc thanh âm trắc trắc theo bên trái Quan Dạ Hi truyền đến.
“Chính là, thân là người trong hoàng thất, sao có thể như thế?" An Thiếu Minh thanh âm theo bên phải Quan Dạ Hi truyền đến.
Hai người mỗi người một bên đem Quan Dạ Hi thoát ly.
“Bạch Phong Hoa, ta nói với ngươi, ngươi thật sự nghĩ một chút dề nghị của ta…" Quan Dạ Hi chưa từ bỏ ý định, thanh âm càng ngày càng xa.
Bạch Phong Hoa nhún vai thở dài, hoàn toàn không nói gì.
Khi thí sinh đến đủ, đã là hai ngày sau, thánh điện khảo hạch chính thức bắt đầu.
Trận khảo hạch này, phong vân tề tụ, tập trung chú ý!
**
Giải thích:
(1) Nguyên văn: thủ nhi đại chi: chỉ người hoặc sự vật thay thế người hoặc sự vật khác). Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký-Hạng Vũ bản kỷ"
(2) Tiền phủ hậu ngưỡng: Bò ra đất mà cười, cười ngật ngưỡng
Tác giả :
Vô Ý Bảo Bảo