Thịnh Thế Phong Hoa
Quyển 1 - Chương 102: Khoảnh khắc Phong Hoa chiến đấu
Chiến khí của Cung Ngọc Phong mộng ảo như bình thường, là hư vô nhưng cũng là không hư vô.
Cả người Bạch Phong Hoa phát ra chiến khí, chiến khí màu trắng giống như hào quang của ánh mặt trời bắn ra bốn phía, trên tay Phong Hoa là Trường Không kiếm có mười phần chiến khí, hào quang chín màu bắn ra xung quanh làm mọi người mê ly.
Hào quang, vô vàn hào quang tập hợp ở nơi này, xinh đẹp vô cùng.
Toàn bộ lôi đài bị ánh sáng bao phủ, tất cả mọi người trên lôi đài đứng lên. Vô số hào quang bắn lên cao, đem toàn bộ lôi đài chiếu sáng rực rỡ. Tất cả mọi người đều bất động trước cảnh này, rốt cuộc là cấp bậc gì mới có thể tạo ra được tình huống như thế này?
Trên lôi đài, Bạch Phong Hoa và Cung Ngọc Phong đã cùng nhau chiến đấu.
Lúc này đấu, đối thủ không phải thử sức mà đã dùng đến bản lĩnh thật sự của bản thân.
Lúc chiến khí của Bạch Phong Hoa và Cung Ngọc Phong va vào nhau, trong lòng Bạch Phong Hoa có một cổ cảm giác kì lạ, chiến khí của Cung Ngọc Phong vô cùng quỷ dị, quỷ dị khôn cùng…
Nếu nói chiến khí của Bạch Phong Hoa lúc này rất đáng sợ, giống như hổ dữ rời núi, như rồng rời bến, khó đỡ. Thì chiến khí của Cung Ngọc Phong giống như hơi thở bình thường, gắt gao vờn xung quanh, giống như con xà độc chờ thời cơ để đánh.
Trường Không kiếm trong tay Bạch Phong Hoa hơi run run, giống như không khỏe.
“Bạch Phong Hoa, ngươi cẩn thận một chút. Người này rất quỷ dị" Giọng nói của Khốc Khốc vang lên trong đầu Bạch Phong Hoa “Trường Không nói hắn ghét cảm giác này, làm cho hắn thấy không thoải mái chút nào."
Mắt Bạch Phong Hoa nheo lại, tránh một đòn tấn công của Cung Ngọc Phong, nhảy về phía sau, cách xa Cung Ngọc Phong. Không cần Khốc Khốc nói, nàng cũng biết Cung Ngọc Phong kia không phải là người đơn giản.
Nhưng Cung Ngọc Phong cũng không cho Bạch Phong Hoa có thời gian thở, ngay lập tức dùng bảo kiếm trong tay đánh về phía Bạch Phong Hoa. Ánh mắt Bạch Phong Hoa trầm xuống, dùng kiếm đỡ đòn.
Hai thanh kiếm gặp nhau, nhưng không hề có tiếng va chạm như tưởng tượng. Lúc gặp nhau này, trong lòng Bạch Phong Hoa trầm xuống, bởi nàng cảm giác được rất rõ, chiến khí của đối phương đang xâm nhập vào, trong nháy mắt bao vây Trường Không kiếm trong tay Bạch Phong Hoa. Mà Trường Không kiếm ngày càng run mạnh mẽ.
Trên lôi đài nhìn xuống thấy tình cảnh này, ánh mắt Mạc Thanh Tuyệt lạnh dần, thậm chí sâu trong đáy mắt hiện lên tia lo lắng khó người phát hiện được.
Lạc Thần Phong nắm chặt tay, nhìn tình huống trên lôi đài, thực lực của bọn họ đều thấy rất rõ. Phong Hoa đang gặp tình huống gì? Thánh giả Huyền Vũ này đang sử dụng chiến khí gì? Tại sao lại kỳ lạ như vậy? Thật đáng giận. Nghĩ đến đây, trong lòng Lạc Thần Phong dâng lên một suy nghĩ, nếu như hắn cùng thánh giả Huyền Vũ đánh trận này, kết quả sẽ ra sao?
Mà trên lôi đài, Bạch Phong Hoa cùng Cung Ngọc Phong còn giằng co. Một cảm giác xấu xuất hiện trong lòng Bạch Phong Hoa. Thánh giả Huyền Vũ này, nàng cảm thấy có gì không ổn.
Lúc này giống như khổ chiến, nhưng lại giống như không phải.
Bỗng nhiên vào lúc đó —-
“Mau thu hồi Tiểu Không! Nhanh! Bạch Phong Hoa, nếu thu hồi trễ thì không ổn đâu." Giọng nói của Khốc Khốc vang lên trong đầu Bạch Phong Hoa, Khốc Khốc trước đây luôn không để ý chuyện gì, thế mà bây giờ lại kêu Bạch Phong Hoa với giọng nói gấp gáp như thế thật khiến người ta sợ hãi.
Bạch Phong Hoa không suy nghĩ nhiều, trong lòng nàng hiểu rõ, chiến khí của Cung Ngọc Phong rất quỷ dị. Nàng đem Trường Không kiếm thu lại, đem giấu nó vào trong vỏ kiếm, ánh sáng lóe mắt kia trong khoảnh khắc biến mất, những tia sáng mãnh liệt tản đi dần. Bạch Phong Hoa tay không đứng thẳng trên lôi đài. Còn Trường Không kiếm lại im lặng đứng ở bên hông nàng.
Bạch Phong Hoa chậm chạp rờ trên đuôi kiếm, có điều lúc này Trường Không kiếm giống như mất đi ý thức, giống như ngất đi, không đáp lại.
“Tiểu Không ý thức đang hỗn loạn, hắn rất mệt, cần được nghỉ ngơi". Giọng nói của Khốc Khốc có chút sốt ruột, không nghĩ đến đối thủ lại mạnh như vậy, giống như có thể khắc chế được ý thức của thần khí. Hơn nữa, hắn vừa rồi không bị ảnh hưởng chút nào. Xem ra, chiến khí của nam tử lạnh lùng trước mắt, ngoài việc khắc chế Tiểu Không cũng có thể khắc chế chính mình. Làm sao mới tốt đây? Tiểu Mộc, ngươi ở trong này thì tốt rồi. Bạch Phong Hoa này đúng là chẳng hay ho gì, hôm nay thế mà lại gặp đối thủ phiền phức này.
Một màn trước mắt này làm cho mọi người ngây ngẩn. Có người không hiểu tại sao Bạch Phong Hoa lại thu hồi thần khí đứng đầu, kiêu ngạo đứng thẳng ở lôi đài. Nàng có ý gì? Chẳng lẽ muốn tay không đấu với Thánh giả Huyền Vũ? Có phải quá coi thường đối thủ hay không?
Nhưng nếu là cao thủ đương nhiên phát hiện ở trường hợp này có điểm không đúng, mà Bạch Phong Hoa muốn dùng tay đấu sao lại phải chờ lúc này? Hai thánh giả đấu nhau không phải chuyện thường, Bạch Phong Hoa cũng không thể nhục nhã đối thủ của mình bằng cách này. Vậy lý do chỉ sợ là thần kiếm có chuyện.
Là ai đã làm cho Trường Kiếm không thể sử dụng?
Trên khán đài một nhóm cao thủ làm giám khảo đều kinh ngạc nhìn Cung Ngọc Phong. Nam tử có khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh kia, hắn có thể làm được ư? Hắn có thể đem Bạch Phong Hoa bức tới tình trạng này? Làm cho nàng không thể dùng thần khí?
Mạc Thanh Tuyệt lạnh lùng nhìn tất cả, im lặng không lên tiếng.
“Không tốt! Thật sự đã xem thường tên tiểu tử Huyền Vũ thánh giả này rồi, hắn thế mà có thể làm cho Phong Hoa không dùng được thần khí." Nhị trưởng lão giống như con kiến bị đem đi chiên, lẩm bẩm một mình, sắc mặt lo lắng. Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh ngồi cạnh hắn cũng lo lắng không kém, tất cả đều nhìn Bạch Phong Hoa đang đứng trên lôi đài một cách lo lắng tột cùng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thần khí của tỷ tại sao không thể dùng được?" Bạch Tử Mặc cắn răng, lo lắng nhìn về phía lôi đài.
“Bạch tỷ tỷ hiện tại không chiếm được ưu thế" Giọng nói của An Thiếu Minh tràn đầy sự lo lắng, nhưng vẫn giữ nguyên quan điểm của mình “Nhưng không sao, ta không tin Bạch tỷ tỷ lại thua. Tỷ ấy nhất định sẽ thắng"
“Đúng vậy, ta cũng tin tỷ sẽ thắng" Bạch Tử Mặc nghe được câu cuối cùng của An Thiếu Minh, trong nháy mắt tâm tình bình tĩnh lại mỉm cười nói “Ta luôn tin tưởng tỷ tỷ"
Nhị trưởng lão nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn hai thằng nhóc cạnh mình. Hai tên tiểu tử này có lòng tin với đồ đệ mình lớn như thế sao? Mà làm sư phụ của Bạch Phong Hoa, hắn càng không thể lo lắng như thế. Thật sự không giống hắn chút nào!
“Đúng, đồ đệ bảo bối của ta sẽ thắng, chờ đi" Nhị trưởng lão tin tưởng, mong chờ nhìn Bạch Phong Hoa.
Trên lôi đài, bốn mắt nhìn nhau.
“Ta nói, ngươi cẩn thận một chút" Thanh âm của Cung Ngọc Phong rất lạnh, nhưng lại mang theo một cỗ ý tứ kì lạ.
Bạch Phong Hoa lạnh lùng nhìn người trước mặt “Ngươi dùng chiến kỹ gì? Tại sao nó có thể ăn mòn được ý thức của thần khí?"
“Đúng là ngươi đã nhìn ra" Ngữ khí của Cung Ngọc Phong lớn hơn một chút “Không sao, ngươi áp dụng đúng cách, nếu lúc nãy ngươi không thu lại thần khí, hậu quả chắc chắn rất nghiêm trọng"
“Ngươi có thể phá được ý thức của Trường Không kiếm?" Bạch Phong Hoa sợ hãi trong lòng.
“Ta..ta không làm được. Nhưng ta có thể khiến hắn hỗn loạn, không bao giờ tỉnh lại được nữa" Cung Ngọc Phong trầm giọng trả lời.
Bạch Phong Hoa nghĩ mà sợ hãi vuốt ve Trường Không kiếm bên hông mình. Tuy Trường Không kiếm không nói, nhưng hắn với nàng đã không thể rời nhau, ở thâm tâm, Bạch Phong Hoa không xem hắn là một thanh kiếm bình thường, mà là một người bạn. Nếu Trường Không kiếm biến mất như vậy, nàng tất nhiên sẽ luôn hối tiếc trong lòng.
“Tiếp theo, ngươi nên cẩn thận" Thanh âm lạnh lùng của Cung Ngọc Phong lại vang lên bên tai Bạch Phong Hoa.
Trong lòng Bạch Phong Hoa chùng xuống, nhìn đến Cung Ngọc Phong giơ bảo kiếm trong tay ra, chiến khí màu trắng ở giữa không trung bùng nổ, khuếch tán. Một cổ lực lượng mạnh mẽ tản ra, nhưng cổ sức mạnh này rất bình tĩnh, không có chút cuồng bạo. Sức mạnh này cứ thế là tản ra, tản khắp lôi đài thì dừng lại.
Bạch Phong Hoa hừ một tiếng, vươn tay phải, giữa không trung xuất hiện một vòng tròn, chiến khí màu trắng lúc ẩn lúc hiện hiện ra. Một chiêu này chính là Càn Khôn xoay, Bạch Phong Hoa bây giờ không sợ bị lộ. Trước kia dùng chiêu này giết chết kẻ mạnh nhất ở Đông Mộc quốc – Khâu Duy, đêm đó chắc chắn có nhiều người thấy. Khi đó Bạch Phong Hoa còn yếu nên mới giấu chiêu này. Nhưng hiện tại, không cần thiết.
Cho nên lúc Bạch Phong Hoa dùng chiêu này, những quý tộc ở Đông Phong quốc cùng một số cao thủ hô lên. Đêm kia, cô gái nhỏ đánh chết Khâu Duy, thì ra là Bạch Phong Hoa! Khi đó Bạch Phong Hoa chỉ mới có chiến khí cấp tám, thế mà có thể đánh chết Khâu Duy có chiến khí cấp chín. Cái này kinh khủng đến mức nào? Tuổi nhỏ đã có khí thế cùng thủ đoạn như vậy…
“Chiêu này với ta hoàn toàn vô dụng" Cung Ngọc Phong nhìn chiêu thức của Bạch Phong Hoa, bình tĩnh lên tiếng. Ngay sau đó, Cung Ngọc Phong cùng chiến khí mạnh mẽ kia trực tiếp tấn công Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa không lùi bước, cũng không vì lời nói của Cung Ngọc Phong mà dao động, nàng lạnh lùng đem chiêu Càn Khôn này sử dụng.
Hai cổ chiến khí xuất ra, chạm vào nhau…
Tiếng nổ lớn không có xuất hiện. Cái gì cũng không xuất hiện.
Ngay lúc ấy, toàn bộ lôi đài đều bị sương khói màu trắng vờn quanh, không nhìn thấy cái gì ở bên trong.
Mạc Thanh Tuyệt nhíu mày, sắc mặt không chút gợn sóng bây giờ đã thay đổi.
Không chỉ hắn, tất cả các cao thủ đều thay đổi sắc mặt.
Bởi vì ngay lúc này, ở trên lôi đài, hơi thở của hai người đều biến mất, tất cả đều không còn!
Hơi thở của Bạch Phong Hoa cùng Cung Ngọc Phong đều biến mất. Hai người giống như chưa từng xuất hiện trên lôi đài.
“Thế này là sao? Người đâu?" Trên thượng đài, giám khảo không nhịn được, lo lắng đứng dậy nhìn về phía lôi đài.
Nhìn tình hình trước mắt có lẽ là đông quy vu tận? [1] Bạch Phong Hoa và Cung Ngọc Phong thật sự cùng chết ư?
Không có khả năng!
Tuyệt đối không có khả năng a!
“Phong Hoa, Phong Hoa ở đâu?" Lạc Thần Phong nhìn lôi đài toàn sương khói, trong lòng co rút.
Ánh mặt Mạc Thanh Tuyệt lạnh lùng, bình tĩnh nhìn về phái lôi đài tràn đầy sương khói kia.
“Ngồi xuống, kiên nhẫn đợi. Hai người kia chỉ mới bắt đầu mà thôi." Giọng nói của Mạc Thanh Tuyệt rất nhẹ, rất lạnh, trong một lát truyền khắp toàn bộ khán đài. Không chỉ là người ở trên thượng đài nghe được, mà còn là toàn bộ hội trường đều nghe thấy. Giọng nói của Mạc Thanh Tuyệt xuất hiện rõ ràng bên tai từng người, giống như đâm vào trong trái tim của từng người.
Có trưởng lão kinh ngạc nhìn Mạc Thanh Tuyệt, nhưng khi thấy Mạc Thanh Tuyệt nhắm mắt lại, liền im lặng.
Mọi người quay đầu nhìn về phía lôi đài, sương khói màu trắng đem lôi đài bao phủ kính, giống như một thế giới bình thường. Nhưng mà sương khói màu trắng kia, chỉ bao phủ quanh lôi đài mà không tản ra.
Bên trên lôi đài cùng bên ngoài lôi đài, phân biệt rõ ràng.
Một màn này làm nhiều người nhìn nhau, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?
Bạch Phong Hoa cả người giống như mất hết tri giác. Xung quanh là một mảnh tối đen, dưới chân không có gì. Chậm chạp mở mắt, xung quanh tất cả đều là gương.
“Vào luân hồi kiếp, vạn kiếp bất phục…" [2]
Một tiếng thở dài bỗng nhiên vang bên tai Bạch Phong Hoa.
Luân hồi…
Bạch Phong Hoa đánh giá xung quanh. Đây là chuyện gì? Gương, toàn bộ căn phòng đều là gương. Trong gương giống như có hình ảnh.
Bạch Phong Hoa nhìn vào chiếc gương gần mình nhất, kinh ngạc. Ở ngay giữa gương, hiện hình ảnh của Bạch Phong Hoa nói lắp bắp, ở xa xuất hiện hào quang bắn về phía Nam Hoa Vương. Tất cả đều là tâm tình hỉ nộ ái ố của Nam Hoa Vương.
Bạch Phong Hoa nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cái gương gần nhất ở bên phải, trong gương rõ ràng là Bạch Phong Hoa bị Bạch Tử Mặc châm chọc khiêu khích. Bạch Tử Mặc lớn tiếng trách cứ, ánh mắt đau lòng, không cam lòng chạy đi. Để lại một mình Bạch Phong Hoa ở nơi đó thần sắc ảm đạm.
Gương bên trái, là Bạch Linh Khê cùng Bạch Phong Hoa, Bạch Linh Khê nhìn như an ủi, nhưng kì thực là chanh chua châm chọc, làm cho hai mắt Bạch Phong Hoa mông lung đẫm lệ.
Xoay người nhìn về cái gương phía sau, là Tiết Nhu Nhi và Bạch Hận Thủy còn có Bạch lão gia tử và Bạch Dịch Thủy, bọn họ rất yêu thương Bạch Phong Hoa, tất cả đều được hiện lên ở đây.
Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Bạch Phong Hoa mở mắt nhìn lại, hình ảnh trong gương hiện ra toàn bộ là nàng. Đây chính là nàng, nhưng rồi cũng không phải là nàng. Đây là Bạch Phong Hoa!
Lại nhìn một cái gương nữa, hiện lên trong gương là mình đánh chết Khâu Duy, mình thu phục thần khí, mình cùng Mạc Thanh Tuyệt ở một chỗ, mình cùng sư huynh Nam Cung Vân ở cùng một chỗ…
Tất cả đều từng chút từng chút hiện lên ở trong gương.
Bạch Phong Hoa chậm rãi đi tới phía trước, càng đi tới càng thấy nhiều gương.
Những chuyện ngày xưa đều bày ra trước mắt, chân thật giống như đang xảy ra vậy.
Chính là, cái này gọi là luân hồi?
Khóe miệng Bạch Phong Hoa hiện lên một tia khinh thường. Trong lòng nàng cũng đã có dự đoán. Việc này, chỉ sợ là do Huyền Vũ thánh giả Cung Ngọc Phong làm ra.
Lại đi tới phía trước, sắc mặt Bạch Phong Hoa liền biến đổi.
Bởi vì nàng thấy được chính mình ở hiện đại!
Chân thật là mình sinh hoạt ở thế kỉ hai mươi mốt!
Cái bóng dáng cô độc kia, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lùng, quật cường, quen thuộc như vậy, nhưng lại làm cho lòng nàng căng thẳng.
Thân mặc lễ phục, giày cao gót tao nhã, quần áo nịt màu đen, …
Những chuyện ngày xưa đều hiện lên rõ ràng, làm cho lòng của nàng không ngừng nhảy lên.
Chỗ sâu trong trí nhớ ẩn nấp dưới đáy lòng, ở giờ phút này đều bị kích thích .
Cô độc, tịch mịch, bất lực, thê lãnh, cảm giác này làm cho người ta sắp hít thở không thông, cảm xúc trong nháy mắt điên cuồng đi lên.
“Không ai ở bên cạnh ngươi, không ai hiểu ngươi, vui của ngươi, buồn của ngươi, đều không có ý nghĩa gì. Sự tồn tại của ngươi, chính là luân hồi không ngừng thê lương như vậy."
Giọng nói sâu kín trong lòng lại vang lên bên tai Bạch Phong Hoa.
Thật không, thê lương vô tận chính là luân hồi của mình, chính là số mệnh của mình sao?
“Tất cả đều đã trôi đi, tất cả đều đã tan thành mây khói. Trong lúc đó mở mắt nhắm mắt, tất cả đều ngơ ngẩn."
Âm thanh sâu kín tràn ngập sự đau thương.
Tràn ngập trong nỗi đau thương. Bước chân Bạch Phong Hoa chậm lại, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mơ màng.
Mình tồn tại, rốt cuộc là vì cái gì?
Cảm giác ấm áp ngày càng xa, chỉ còn lại lạnh lẽo.
Tất cả đều rời bỏ mình mà đi sao?
Ngày hôm nay trong lúc, chỉ còn lại mình mình?
Kết cục không ngừng lặp lại như vậy sao? Lại luân hồi vì một người, xung quanh chỉ có sự lạnh lẽo giống như băng sao?
Mê man, đau lòng, dần dần bao phủ Bạch Phong Hoa.
Ngay tại thời điểm ý thức của Bạch Phong Hoa dần dần mơ hồ, hình ảnh trong cái gương trước mắt lại nổi lên biến hóa.
Mạc Thanh Tuyệt một thân áo trắng, lúc đó một mình đứng giữa trời đất, ánh mắt tràn đầy ưu thương. Đó là một nơi xa lạ, Bạch Phong Hoa chưa bao giờ gặp qua cảnh này. Trong tay Mạc Thanh Tuyệt gắt gao nắm lấy cây sáo hắn vẫn thường để bên hông. Ánh mắt ưu thương của hắn dần dần biến thành kiên nghị.
“Chỉ vì nàng…" Trong gương, Mạc Thanh Tuyệt nhẹ nhàng mở miệng, không có phát ra âm thanh gì, nhưng mà, Bạch Phong Hoa lại hiểu rõ những lời hắn hói.
Chỉ vì nàng…
Chỉ vì nàng…
A! ——
Ở giờ phút này ý thức của Bạch Phong Hoa nháy mắt tỉnh táo lại.
Hiện tại mình rốt cuộc đang mê mang cái gì?
Chuyện quá khứ, vì sao không thể tự kềm chế mà còn muốn đắm chìm trong đó? Những bi thương cô độc này đã qua đi, vì sao mình lại không buông tha cho chính mình?
Những gì hiện tại mình có được, vì sao mình lại quên toàn bộ?
Người nhà họ Bạch yêu thương, quan tâm, còn có An Thiếu Minh, sư phụ, sư huynh, Lâm Sở Sở, Duy Phong, Tiêu Dao Vương gia…
Còn có Mạc Thanh Tuyệt!
Cái gì gọi là luân hồi, có luân hồi hay không thì đã thế nào?
Cho dù mình lần lượt luân hồi, nhưng mà vận mệnh nằm ở trong tay mình, chính mình sẽ một lần nữa thay đổi mọi thứ.
Nắm chắc hiện tại, nắm chắc những thứ mình đang có, như thế là đủ rồi.
Trong lòng Bạch Phong Hoa rộng mở, mê võng cùng sự lạnh lẽo ở giờ phút này liền tan rã, tan thành mây khói.
Bên ngoài lôi đài, ánh mắt mọi người đều tập trung vào làn sương khói màu trắng đang tràn ngập trên lôi đài. Trong lòng mọi người đều nghi hoặc cùng không yên. Phía trên kia im lặng đến đáng sợ, im lặng một cách quỷ dị.
Bỗng nhiên, Mạc Thanh Tuyệt hơi hơi giương mắt, nhìn về phía trên lôi đài, khóe miệng gợi lên một chút độ cong.
Ngay sau đó, trên lôi đài đã xảy ra dị biến. Lôi đài đang ngập tràn sương khói màu trắng, ở giữa bỗng nhiên bắn ra một cường quang màu trắng, ngay sau đó, ngày càng nhiều cường quang màu trắng điên cuồng bắn ra giống như một con nhím.
Sương khói màu trắng mông lung gặp phải ánh mặt trời cực nóng liền nhanh chóng tiêu tán. Vô số tia sáng trắng mãnh liệt biến thành ba màu, năm màu, bảy màu, chín màu… bắn ra đầy trời, đem phía trên không lôi đài chiếu sáng vô cùng, như muốn đoạt lòng người.
Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, nhìn lôi đài, không nói gì.
Lạc Thần Phong kinh ngạc đứng lên, nhìn giữa lôi đài. Ánh mắt mọi người cũng tập trung ở giữa lôi đài.
Hơi thở của Bạch Phong Hoa, đã trở lại.
Sương mù màu trắng tán đi, Bạch Phong Hoa vẻ mặt ngạo nghễ đứng ở giữa lôi đài, giơ cao thần khí Trường Không kiếm trong tay lên, đầy trời là chiến khí cường đại cùng kiếm khí hòa vào nhau, cuồn cuộn không ngừng phát ra ngoài, đem sương khói màu trắng xung quanh tiêu tán hoàn toàn. Không khí tươi mát dần dần ngập tràn, không còn cảm giác áp lực giống như trước nữa. Rất nhiều chiến khí màu trắng cùng kiếm khí chín màu hỗn hợp cùng một chỗ, tựa như một con rồng đang phóng lên cao ở giữa không trung của hội trường, kéo dài mãi không thôi. Rất nhiều người chăm chú nhìn một màn đồ sộ trước mắt này, quên cả tự hỏi, quên cả hô hấp. Giờ phút này, rất đẹp, rất diễm lệ.
Trong nháy mắt mọi người đều cảm thấy giống nhau, Bạch Phong Hoa tựa như một viên minh châu, chiếu sáng chung quanh. Khoảnh khắc phương hoa!
Mà ở trước mặt Bạch Phong Hoa, Huyền Vũ thánh giả Cung Ngọc Phong vẻ mặt trắng bệch, nửa quỳ trên mặt đất, một vệt máu đỏ thẩm từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống.
Bạch Phong Hoa xoay Càn Khôn, Cung Ngọc Phong nghĩ chỉ là chiến kĩ công kích bình thường, cho nên mới sẽ nói sẽ vô dụng với mình. Nhưng mà thời điểm hắn tiếp chiêu này của Bạch Phong Hoa, hắn mới biết được mình đã hoàn toàn sai lầm.
Hắn cũng lâm vào trong tuyệt kĩ của chính mình, chính mình cũng không thể tự kềm chế lâm vào trong vòng luân hồi kia.
Bạch Phong Hoa thành công thoát khỏi ràng buộc của luân hồi, nhưng hắn lại không. Là hắn thi triển nhưng hắn lại bị hãm sâu trong đó, vốn dĩ là không thể đi ra. Nhưng mà Bạch Phong Hoa lại có thể thoát khỏi tuyệt kỹ của hắn, cũng nhân tiện cứu hắn ra. Cho dù được cứu ra, nhưng cũng chịu phản phệ không nhẹ.
Lúc này, Huyền Vũ thánh giả Cung Ngọc Phong vẻ mặt phức tạp nhìn cô gái trước mắt. Nàng liền như vậy, vẻ mặt ngạo nghễ, lẳng lặng đứng ở nơi đó, chỗ sâu trong con mắt thật bình tĩnh, nhưng mà, hắn cũng hiểu được, nàng chắc hẳn trải qua hồn phách ở chỗ sâu trong lễ rửa tội. Nàng đã thấy rõ phương hướng của mình, thấy rõ nguyện vọng ở sâu trong nội tâm của mình. Không còn gì có thể gây trở ngại đến lòng của nàng.
Nàng giải trừ được tuyệt kỹ của mình, cứu mình…
Cung Ngọc Phong kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa, muốn đứng lên, thân hình lại mạnh mẽ nhoáng lên một cái, không thể đứng vững.
“Ta, thua…" Giọng nói của Cung Ngọc Phong rất nhẹ, cũng rất kiên định. Đúng vậy, thua, hắn thua. Hắn không thể vượt qua được trở ngại trong đáy lòng, nhưng mà nàng có thể.
Bạch Phong Hoa thu hồi Trường Không kiếm, nhẹ nhàng búng lên thân kiếm, Trường Không kiếm run nhè nhẹ đáp lại Bạch Phong Hoa, ý bảo hiện tại hắn hoàn toàn không có việc gì. Bạch Phong Hoa lúc này mới lộ ra một nụ cười yên tâm.
Thành chủ Tứ phương thành nhảy lên lôi đài, cao giọng tuyên bố: “Trận đấu thứ hai, Chu Tước thánh giả Bạch Phong Hoa thắng!"
Dứt lời, toàn bộ hội trường sôi trào đứng lên.
Bạch Phong Hoa thắng!
Trận tỷ thí này, không phải kinh thiên động địa, không phải phiên giang đảo hải, nhưng lại làm cho mọi người đều chấn động trong lòng.
Trên mặt Mạc Thanh Tuyệt không che giấu ý cười nữa, hắn vẫn cứ như vậy nhìn thật sâu trên lôi đài, hào quang vạn trượng tỏa khắp thiên hạ.
Ở xa xa trên một cái ban công, hai người tựa vào nhau, đó là Tiết Nhu Nhi và Bạch Hận Thủy. Bọn họ đã đi vào Tứ Phương thành, nhưng nhưng không lập tức xuất hiện ở hội trường, mà là lựa chọn đứng từ xa nhìn chăm chú vào nhi nữ bảo bối của bọn họ.
“Nàng, càng ngày càng giống người kia…" Tiết Nhu Nhi tựa đầu vào vai Bạch Hận Thủy, mỉm cười ôn nhu nhìn bóng người ở phía xa
“Ân, vốn dĩ nên như thế." Bạch Hận Thủy mỉm cười, sủng nịch nhu nhu cái trán Tiết Nhu Nhi, nói tiếp, “Chúng ta có phải nên tìm thời điểm nói sự thật cho nó hay không?"
“Không!" Tiết Nhu Nhi hoảng hốt ngẩng đầu, quay sang nhìn Bạch Hận Thủy, thật nghiêm túc trả lời, “Còn chưa phải thời điểm." Ngữ khí của Tiết Nhu Nhi vô cùng kiên quyết, ánh mắt cũng dị thường ngưng trọng.
Bạch Hận Thủy nhìn ái thê thái độ bỗng nhiên kiên quyết, nao nao sau nở nụ cười, gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được, nghe lời nàng."
“Vâng." Tiết Nhu Nhi mỉm cười, sau đó lại tiếp tục dựa đầu vào vai Bạch Hận Thủy, “Ân, lát nữa chúng ta xuất hiện ở trước mặt Phong Hoa, chàng nói xem đứa nhỏ kia sẽ có biểu tình như thế nào?"
“Mừng rỡ như điên." Bạch Hận Thủy cười tủm tỉm trả lời. Bọn họ chính là muốn dành cho Bạch Phong Hoa một sự bất ngờ a, nghĩ đến vẻ mặt nữ nhi bảo bối khi nhìn thấy bọn họ bỗng nhiên xuất hiện, thật sự là thú vị.
“Hắc hắc, nhờ phúc của nữ nhi, lần này buôn bán thật đúng là lời to a." Tiết Nhu Nhi bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, cười gian nói.
“Không phải là nàng, chẳng lẽ nàng cũng giống như Tử Mặc, cũng đi…" Bạch Hận Thủy có chút đau đầu nhìn ái thê của mình. Ôn nhu săn sóc, thiện lương hiền thục, những cái đó đều là mây bay. Chỉ có hắn mới biết được ái thê của mình bản tính tiểu yêu tinh a.
“Có cơ hội sao có thể không kiếm." Tiết Nhu Nhi khẽ cười, hé ra tập ngân phiếu, đưa tới trước mặt Bạch Hận Thủy. Bạch Hận Thủy vừa thấy thấy, thiếu chút nữa trực tiếp ngất đi. Gia sản Bạch gia a! Đây là toàn bộ gia sản Bạch gia! Trời ạ, cứ như vậy đem toàn bộ đi đánh bạc. Để cho nàng làm đương gia thực sự sẽ không có vấn đề sao?
Sau gáy Bạch Hận Thủy mồ hôi lạnh chảy xuống, xoa xoa cái trán đang toát ra mồ hôi lạnh, run giọng nói: “Nhu nhi, nàng, nàng xuống tay tuyệt đối không nhu."
“Hừ, như thế nào, chàng không tin tưởng Phong Hoa nhà chúng ta?" Tiết Nhu Nhi hầm hừ hỏi.
“Có, có, có!" Bạch Hận Thủy sủng nịch cười làm lành nói, “Lần này buôn bán lời rất lớn sao? Thật tốt quá, thật sự là quá tốt."
Tiết Nhu Nhi đắc ý cười, đem ngân phiếu thu hồi vào trong lòng.
Phía sau, Tiêu Dao Vương gia ngồi ở trong thư phòng của mình, thời điểm nhìn thấy Tiết Nhu Nhi hé ra tập ngân phiếu, khóe miệng gợi lên một chút ý cười. Người của Bạch gia, thật đúng là đều rất thú vị.
Tứ quốc trăm năm đại tái, bốn trận thi đấu, đã kết thúc được hai trận.
Như vậy, trận quyết đấu tiếp theo: Chu Tước thánh giả Bạch Phong Hoa đấu với Thanh Long thánh giả Mạc Thanh Tuyệt. Bạch Hổ thánh giả Lạc Thần Phong đấu với Huyền Vũ thánh giả Cung Ngọc Phong.
Trận đấu của Lạc Thần Phong và Cung Ngọc Phong dường như không có gì trì hoãn. Bởi vì Cung Ngọc Phong bị nội thương nghiêm trọng, căn bản không có biện pháp khôi phục trong thời gian ngắn, thực lực đại hàng, sẽ không phải là đối thủ của Lạc Thần Phong.
Mà trận đấu làm cho người ta chờ mong nhất là trận đấu của Chu Tước thánh giả Bạch Phong Hoa và Thanh Long thánh giả Mạc Thanh Tuyệt.
Hai người kia, đều bí hiểm, đều phong tư trác tuyệt.
Trận đấu trước đó của bọn họ đã lưu lại ấn tượng trong lòng mỗi người, khiến cho bọn họ rung động không thôi.
Trận đấu ngày kia hai người gặp nhau, sẽ là một trận chiến đấu kịch liệt như thế nào? Mọi người mới nghĩ tới như vậy đã thấy hứng khởi không thôi.
Giờ phút này Bạch Phong Hoa im lặng ngồi ở trong xe ngựa, trên đường trở về dịch quán.
Rốt cục, thật sự phải đấu với hắn sao?
[1] đồng vu quy tận: chết chung. Dạng như bạn đánh một người mạnh bằng hoặc hơn mình, nhưng buộc đối thủ phải chết, bạn ra sát chiêu, chiêu đó vừa giết bạn vừa giết đối thủ. Đó gọi là đồng vu quy tận. Nói đơn giản là chết chung :v
[2] Vạn kiếp bất phục: Vạn kiếp không phục.
Cả người Bạch Phong Hoa phát ra chiến khí, chiến khí màu trắng giống như hào quang của ánh mặt trời bắn ra bốn phía, trên tay Phong Hoa là Trường Không kiếm có mười phần chiến khí, hào quang chín màu bắn ra xung quanh làm mọi người mê ly.
Hào quang, vô vàn hào quang tập hợp ở nơi này, xinh đẹp vô cùng.
Toàn bộ lôi đài bị ánh sáng bao phủ, tất cả mọi người trên lôi đài đứng lên. Vô số hào quang bắn lên cao, đem toàn bộ lôi đài chiếu sáng rực rỡ. Tất cả mọi người đều bất động trước cảnh này, rốt cuộc là cấp bậc gì mới có thể tạo ra được tình huống như thế này?
Trên lôi đài, Bạch Phong Hoa và Cung Ngọc Phong đã cùng nhau chiến đấu.
Lúc này đấu, đối thủ không phải thử sức mà đã dùng đến bản lĩnh thật sự của bản thân.
Lúc chiến khí của Bạch Phong Hoa và Cung Ngọc Phong va vào nhau, trong lòng Bạch Phong Hoa có một cổ cảm giác kì lạ, chiến khí của Cung Ngọc Phong vô cùng quỷ dị, quỷ dị khôn cùng…
Nếu nói chiến khí của Bạch Phong Hoa lúc này rất đáng sợ, giống như hổ dữ rời núi, như rồng rời bến, khó đỡ. Thì chiến khí của Cung Ngọc Phong giống như hơi thở bình thường, gắt gao vờn xung quanh, giống như con xà độc chờ thời cơ để đánh.
Trường Không kiếm trong tay Bạch Phong Hoa hơi run run, giống như không khỏe.
“Bạch Phong Hoa, ngươi cẩn thận một chút. Người này rất quỷ dị" Giọng nói của Khốc Khốc vang lên trong đầu Bạch Phong Hoa “Trường Không nói hắn ghét cảm giác này, làm cho hắn thấy không thoải mái chút nào."
Mắt Bạch Phong Hoa nheo lại, tránh một đòn tấn công của Cung Ngọc Phong, nhảy về phía sau, cách xa Cung Ngọc Phong. Không cần Khốc Khốc nói, nàng cũng biết Cung Ngọc Phong kia không phải là người đơn giản.
Nhưng Cung Ngọc Phong cũng không cho Bạch Phong Hoa có thời gian thở, ngay lập tức dùng bảo kiếm trong tay đánh về phía Bạch Phong Hoa. Ánh mắt Bạch Phong Hoa trầm xuống, dùng kiếm đỡ đòn.
Hai thanh kiếm gặp nhau, nhưng không hề có tiếng va chạm như tưởng tượng. Lúc gặp nhau này, trong lòng Bạch Phong Hoa trầm xuống, bởi nàng cảm giác được rất rõ, chiến khí của đối phương đang xâm nhập vào, trong nháy mắt bao vây Trường Không kiếm trong tay Bạch Phong Hoa. Mà Trường Không kiếm ngày càng run mạnh mẽ.
Trên lôi đài nhìn xuống thấy tình cảnh này, ánh mắt Mạc Thanh Tuyệt lạnh dần, thậm chí sâu trong đáy mắt hiện lên tia lo lắng khó người phát hiện được.
Lạc Thần Phong nắm chặt tay, nhìn tình huống trên lôi đài, thực lực của bọn họ đều thấy rất rõ. Phong Hoa đang gặp tình huống gì? Thánh giả Huyền Vũ này đang sử dụng chiến khí gì? Tại sao lại kỳ lạ như vậy? Thật đáng giận. Nghĩ đến đây, trong lòng Lạc Thần Phong dâng lên một suy nghĩ, nếu như hắn cùng thánh giả Huyền Vũ đánh trận này, kết quả sẽ ra sao?
Mà trên lôi đài, Bạch Phong Hoa cùng Cung Ngọc Phong còn giằng co. Một cảm giác xấu xuất hiện trong lòng Bạch Phong Hoa. Thánh giả Huyền Vũ này, nàng cảm thấy có gì không ổn.
Lúc này giống như khổ chiến, nhưng lại giống như không phải.
Bỗng nhiên vào lúc đó —-
“Mau thu hồi Tiểu Không! Nhanh! Bạch Phong Hoa, nếu thu hồi trễ thì không ổn đâu." Giọng nói của Khốc Khốc vang lên trong đầu Bạch Phong Hoa, Khốc Khốc trước đây luôn không để ý chuyện gì, thế mà bây giờ lại kêu Bạch Phong Hoa với giọng nói gấp gáp như thế thật khiến người ta sợ hãi.
Bạch Phong Hoa không suy nghĩ nhiều, trong lòng nàng hiểu rõ, chiến khí của Cung Ngọc Phong rất quỷ dị. Nàng đem Trường Không kiếm thu lại, đem giấu nó vào trong vỏ kiếm, ánh sáng lóe mắt kia trong khoảnh khắc biến mất, những tia sáng mãnh liệt tản đi dần. Bạch Phong Hoa tay không đứng thẳng trên lôi đài. Còn Trường Không kiếm lại im lặng đứng ở bên hông nàng.
Bạch Phong Hoa chậm chạp rờ trên đuôi kiếm, có điều lúc này Trường Không kiếm giống như mất đi ý thức, giống như ngất đi, không đáp lại.
“Tiểu Không ý thức đang hỗn loạn, hắn rất mệt, cần được nghỉ ngơi". Giọng nói của Khốc Khốc có chút sốt ruột, không nghĩ đến đối thủ lại mạnh như vậy, giống như có thể khắc chế được ý thức của thần khí. Hơn nữa, hắn vừa rồi không bị ảnh hưởng chút nào. Xem ra, chiến khí của nam tử lạnh lùng trước mắt, ngoài việc khắc chế Tiểu Không cũng có thể khắc chế chính mình. Làm sao mới tốt đây? Tiểu Mộc, ngươi ở trong này thì tốt rồi. Bạch Phong Hoa này đúng là chẳng hay ho gì, hôm nay thế mà lại gặp đối thủ phiền phức này.
Một màn trước mắt này làm cho mọi người ngây ngẩn. Có người không hiểu tại sao Bạch Phong Hoa lại thu hồi thần khí đứng đầu, kiêu ngạo đứng thẳng ở lôi đài. Nàng có ý gì? Chẳng lẽ muốn tay không đấu với Thánh giả Huyền Vũ? Có phải quá coi thường đối thủ hay không?
Nhưng nếu là cao thủ đương nhiên phát hiện ở trường hợp này có điểm không đúng, mà Bạch Phong Hoa muốn dùng tay đấu sao lại phải chờ lúc này? Hai thánh giả đấu nhau không phải chuyện thường, Bạch Phong Hoa cũng không thể nhục nhã đối thủ của mình bằng cách này. Vậy lý do chỉ sợ là thần kiếm có chuyện.
Là ai đã làm cho Trường Kiếm không thể sử dụng?
Trên khán đài một nhóm cao thủ làm giám khảo đều kinh ngạc nhìn Cung Ngọc Phong. Nam tử có khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh kia, hắn có thể làm được ư? Hắn có thể đem Bạch Phong Hoa bức tới tình trạng này? Làm cho nàng không thể dùng thần khí?
Mạc Thanh Tuyệt lạnh lùng nhìn tất cả, im lặng không lên tiếng.
“Không tốt! Thật sự đã xem thường tên tiểu tử Huyền Vũ thánh giả này rồi, hắn thế mà có thể làm cho Phong Hoa không dùng được thần khí." Nhị trưởng lão giống như con kiến bị đem đi chiên, lẩm bẩm một mình, sắc mặt lo lắng. Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh ngồi cạnh hắn cũng lo lắng không kém, tất cả đều nhìn Bạch Phong Hoa đang đứng trên lôi đài một cách lo lắng tột cùng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thần khí của tỷ tại sao không thể dùng được?" Bạch Tử Mặc cắn răng, lo lắng nhìn về phía lôi đài.
“Bạch tỷ tỷ hiện tại không chiếm được ưu thế" Giọng nói của An Thiếu Minh tràn đầy sự lo lắng, nhưng vẫn giữ nguyên quan điểm của mình “Nhưng không sao, ta không tin Bạch tỷ tỷ lại thua. Tỷ ấy nhất định sẽ thắng"
“Đúng vậy, ta cũng tin tỷ sẽ thắng" Bạch Tử Mặc nghe được câu cuối cùng của An Thiếu Minh, trong nháy mắt tâm tình bình tĩnh lại mỉm cười nói “Ta luôn tin tưởng tỷ tỷ"
Nhị trưởng lão nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn hai thằng nhóc cạnh mình. Hai tên tiểu tử này có lòng tin với đồ đệ mình lớn như thế sao? Mà làm sư phụ của Bạch Phong Hoa, hắn càng không thể lo lắng như thế. Thật sự không giống hắn chút nào!
“Đúng, đồ đệ bảo bối của ta sẽ thắng, chờ đi" Nhị trưởng lão tin tưởng, mong chờ nhìn Bạch Phong Hoa.
Trên lôi đài, bốn mắt nhìn nhau.
“Ta nói, ngươi cẩn thận một chút" Thanh âm của Cung Ngọc Phong rất lạnh, nhưng lại mang theo một cỗ ý tứ kì lạ.
Bạch Phong Hoa lạnh lùng nhìn người trước mặt “Ngươi dùng chiến kỹ gì? Tại sao nó có thể ăn mòn được ý thức của thần khí?"
“Đúng là ngươi đã nhìn ra" Ngữ khí của Cung Ngọc Phong lớn hơn một chút “Không sao, ngươi áp dụng đúng cách, nếu lúc nãy ngươi không thu lại thần khí, hậu quả chắc chắn rất nghiêm trọng"
“Ngươi có thể phá được ý thức của Trường Không kiếm?" Bạch Phong Hoa sợ hãi trong lòng.
“Ta..ta không làm được. Nhưng ta có thể khiến hắn hỗn loạn, không bao giờ tỉnh lại được nữa" Cung Ngọc Phong trầm giọng trả lời.
Bạch Phong Hoa nghĩ mà sợ hãi vuốt ve Trường Không kiếm bên hông mình. Tuy Trường Không kiếm không nói, nhưng hắn với nàng đã không thể rời nhau, ở thâm tâm, Bạch Phong Hoa không xem hắn là một thanh kiếm bình thường, mà là một người bạn. Nếu Trường Không kiếm biến mất như vậy, nàng tất nhiên sẽ luôn hối tiếc trong lòng.
“Tiếp theo, ngươi nên cẩn thận" Thanh âm lạnh lùng của Cung Ngọc Phong lại vang lên bên tai Bạch Phong Hoa.
Trong lòng Bạch Phong Hoa chùng xuống, nhìn đến Cung Ngọc Phong giơ bảo kiếm trong tay ra, chiến khí màu trắng ở giữa không trung bùng nổ, khuếch tán. Một cổ lực lượng mạnh mẽ tản ra, nhưng cổ sức mạnh này rất bình tĩnh, không có chút cuồng bạo. Sức mạnh này cứ thế là tản ra, tản khắp lôi đài thì dừng lại.
Bạch Phong Hoa hừ một tiếng, vươn tay phải, giữa không trung xuất hiện một vòng tròn, chiến khí màu trắng lúc ẩn lúc hiện hiện ra. Một chiêu này chính là Càn Khôn xoay, Bạch Phong Hoa bây giờ không sợ bị lộ. Trước kia dùng chiêu này giết chết kẻ mạnh nhất ở Đông Mộc quốc – Khâu Duy, đêm đó chắc chắn có nhiều người thấy. Khi đó Bạch Phong Hoa còn yếu nên mới giấu chiêu này. Nhưng hiện tại, không cần thiết.
Cho nên lúc Bạch Phong Hoa dùng chiêu này, những quý tộc ở Đông Phong quốc cùng một số cao thủ hô lên. Đêm kia, cô gái nhỏ đánh chết Khâu Duy, thì ra là Bạch Phong Hoa! Khi đó Bạch Phong Hoa chỉ mới có chiến khí cấp tám, thế mà có thể đánh chết Khâu Duy có chiến khí cấp chín. Cái này kinh khủng đến mức nào? Tuổi nhỏ đã có khí thế cùng thủ đoạn như vậy…
“Chiêu này với ta hoàn toàn vô dụng" Cung Ngọc Phong nhìn chiêu thức của Bạch Phong Hoa, bình tĩnh lên tiếng. Ngay sau đó, Cung Ngọc Phong cùng chiến khí mạnh mẽ kia trực tiếp tấn công Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa không lùi bước, cũng không vì lời nói của Cung Ngọc Phong mà dao động, nàng lạnh lùng đem chiêu Càn Khôn này sử dụng.
Hai cổ chiến khí xuất ra, chạm vào nhau…
Tiếng nổ lớn không có xuất hiện. Cái gì cũng không xuất hiện.
Ngay lúc ấy, toàn bộ lôi đài đều bị sương khói màu trắng vờn quanh, không nhìn thấy cái gì ở bên trong.
Mạc Thanh Tuyệt nhíu mày, sắc mặt không chút gợn sóng bây giờ đã thay đổi.
Không chỉ hắn, tất cả các cao thủ đều thay đổi sắc mặt.
Bởi vì ngay lúc này, ở trên lôi đài, hơi thở của hai người đều biến mất, tất cả đều không còn!
Hơi thở của Bạch Phong Hoa cùng Cung Ngọc Phong đều biến mất. Hai người giống như chưa từng xuất hiện trên lôi đài.
“Thế này là sao? Người đâu?" Trên thượng đài, giám khảo không nhịn được, lo lắng đứng dậy nhìn về phía lôi đài.
Nhìn tình hình trước mắt có lẽ là đông quy vu tận? [1] Bạch Phong Hoa và Cung Ngọc Phong thật sự cùng chết ư?
Không có khả năng!
Tuyệt đối không có khả năng a!
“Phong Hoa, Phong Hoa ở đâu?" Lạc Thần Phong nhìn lôi đài toàn sương khói, trong lòng co rút.
Ánh mặt Mạc Thanh Tuyệt lạnh lùng, bình tĩnh nhìn về phái lôi đài tràn đầy sương khói kia.
“Ngồi xuống, kiên nhẫn đợi. Hai người kia chỉ mới bắt đầu mà thôi." Giọng nói của Mạc Thanh Tuyệt rất nhẹ, rất lạnh, trong một lát truyền khắp toàn bộ khán đài. Không chỉ là người ở trên thượng đài nghe được, mà còn là toàn bộ hội trường đều nghe thấy. Giọng nói của Mạc Thanh Tuyệt xuất hiện rõ ràng bên tai từng người, giống như đâm vào trong trái tim của từng người.
Có trưởng lão kinh ngạc nhìn Mạc Thanh Tuyệt, nhưng khi thấy Mạc Thanh Tuyệt nhắm mắt lại, liền im lặng.
Mọi người quay đầu nhìn về phía lôi đài, sương khói màu trắng đem lôi đài bao phủ kính, giống như một thế giới bình thường. Nhưng mà sương khói màu trắng kia, chỉ bao phủ quanh lôi đài mà không tản ra.
Bên trên lôi đài cùng bên ngoài lôi đài, phân biệt rõ ràng.
Một màn này làm nhiều người nhìn nhau, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?
Bạch Phong Hoa cả người giống như mất hết tri giác. Xung quanh là một mảnh tối đen, dưới chân không có gì. Chậm chạp mở mắt, xung quanh tất cả đều là gương.
“Vào luân hồi kiếp, vạn kiếp bất phục…" [2]
Một tiếng thở dài bỗng nhiên vang bên tai Bạch Phong Hoa.
Luân hồi…
Bạch Phong Hoa đánh giá xung quanh. Đây là chuyện gì? Gương, toàn bộ căn phòng đều là gương. Trong gương giống như có hình ảnh.
Bạch Phong Hoa nhìn vào chiếc gương gần mình nhất, kinh ngạc. Ở ngay giữa gương, hiện hình ảnh của Bạch Phong Hoa nói lắp bắp, ở xa xuất hiện hào quang bắn về phía Nam Hoa Vương. Tất cả đều là tâm tình hỉ nộ ái ố của Nam Hoa Vương.
Bạch Phong Hoa nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cái gương gần nhất ở bên phải, trong gương rõ ràng là Bạch Phong Hoa bị Bạch Tử Mặc châm chọc khiêu khích. Bạch Tử Mặc lớn tiếng trách cứ, ánh mắt đau lòng, không cam lòng chạy đi. Để lại một mình Bạch Phong Hoa ở nơi đó thần sắc ảm đạm.
Gương bên trái, là Bạch Linh Khê cùng Bạch Phong Hoa, Bạch Linh Khê nhìn như an ủi, nhưng kì thực là chanh chua châm chọc, làm cho hai mắt Bạch Phong Hoa mông lung đẫm lệ.
Xoay người nhìn về cái gương phía sau, là Tiết Nhu Nhi và Bạch Hận Thủy còn có Bạch lão gia tử và Bạch Dịch Thủy, bọn họ rất yêu thương Bạch Phong Hoa, tất cả đều được hiện lên ở đây.
Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Bạch Phong Hoa mở mắt nhìn lại, hình ảnh trong gương hiện ra toàn bộ là nàng. Đây chính là nàng, nhưng rồi cũng không phải là nàng. Đây là Bạch Phong Hoa!
Lại nhìn một cái gương nữa, hiện lên trong gương là mình đánh chết Khâu Duy, mình thu phục thần khí, mình cùng Mạc Thanh Tuyệt ở một chỗ, mình cùng sư huynh Nam Cung Vân ở cùng một chỗ…
Tất cả đều từng chút từng chút hiện lên ở trong gương.
Bạch Phong Hoa chậm rãi đi tới phía trước, càng đi tới càng thấy nhiều gương.
Những chuyện ngày xưa đều bày ra trước mắt, chân thật giống như đang xảy ra vậy.
Chính là, cái này gọi là luân hồi?
Khóe miệng Bạch Phong Hoa hiện lên một tia khinh thường. Trong lòng nàng cũng đã có dự đoán. Việc này, chỉ sợ là do Huyền Vũ thánh giả Cung Ngọc Phong làm ra.
Lại đi tới phía trước, sắc mặt Bạch Phong Hoa liền biến đổi.
Bởi vì nàng thấy được chính mình ở hiện đại!
Chân thật là mình sinh hoạt ở thế kỉ hai mươi mốt!
Cái bóng dáng cô độc kia, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lùng, quật cường, quen thuộc như vậy, nhưng lại làm cho lòng nàng căng thẳng.
Thân mặc lễ phục, giày cao gót tao nhã, quần áo nịt màu đen, …
Những chuyện ngày xưa đều hiện lên rõ ràng, làm cho lòng của nàng không ngừng nhảy lên.
Chỗ sâu trong trí nhớ ẩn nấp dưới đáy lòng, ở giờ phút này đều bị kích thích .
Cô độc, tịch mịch, bất lực, thê lãnh, cảm giác này làm cho người ta sắp hít thở không thông, cảm xúc trong nháy mắt điên cuồng đi lên.
“Không ai ở bên cạnh ngươi, không ai hiểu ngươi, vui của ngươi, buồn của ngươi, đều không có ý nghĩa gì. Sự tồn tại của ngươi, chính là luân hồi không ngừng thê lương như vậy."
Giọng nói sâu kín trong lòng lại vang lên bên tai Bạch Phong Hoa.
Thật không, thê lương vô tận chính là luân hồi của mình, chính là số mệnh của mình sao?
“Tất cả đều đã trôi đi, tất cả đều đã tan thành mây khói. Trong lúc đó mở mắt nhắm mắt, tất cả đều ngơ ngẩn."
Âm thanh sâu kín tràn ngập sự đau thương.
Tràn ngập trong nỗi đau thương. Bước chân Bạch Phong Hoa chậm lại, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mơ màng.
Mình tồn tại, rốt cuộc là vì cái gì?
Cảm giác ấm áp ngày càng xa, chỉ còn lại lạnh lẽo.
Tất cả đều rời bỏ mình mà đi sao?
Ngày hôm nay trong lúc, chỉ còn lại mình mình?
Kết cục không ngừng lặp lại như vậy sao? Lại luân hồi vì một người, xung quanh chỉ có sự lạnh lẽo giống như băng sao?
Mê man, đau lòng, dần dần bao phủ Bạch Phong Hoa.
Ngay tại thời điểm ý thức của Bạch Phong Hoa dần dần mơ hồ, hình ảnh trong cái gương trước mắt lại nổi lên biến hóa.
Mạc Thanh Tuyệt một thân áo trắng, lúc đó một mình đứng giữa trời đất, ánh mắt tràn đầy ưu thương. Đó là một nơi xa lạ, Bạch Phong Hoa chưa bao giờ gặp qua cảnh này. Trong tay Mạc Thanh Tuyệt gắt gao nắm lấy cây sáo hắn vẫn thường để bên hông. Ánh mắt ưu thương của hắn dần dần biến thành kiên nghị.
“Chỉ vì nàng…" Trong gương, Mạc Thanh Tuyệt nhẹ nhàng mở miệng, không có phát ra âm thanh gì, nhưng mà, Bạch Phong Hoa lại hiểu rõ những lời hắn hói.
Chỉ vì nàng…
Chỉ vì nàng…
A! ——
Ở giờ phút này ý thức của Bạch Phong Hoa nháy mắt tỉnh táo lại.
Hiện tại mình rốt cuộc đang mê mang cái gì?
Chuyện quá khứ, vì sao không thể tự kềm chế mà còn muốn đắm chìm trong đó? Những bi thương cô độc này đã qua đi, vì sao mình lại không buông tha cho chính mình?
Những gì hiện tại mình có được, vì sao mình lại quên toàn bộ?
Người nhà họ Bạch yêu thương, quan tâm, còn có An Thiếu Minh, sư phụ, sư huynh, Lâm Sở Sở, Duy Phong, Tiêu Dao Vương gia…
Còn có Mạc Thanh Tuyệt!
Cái gì gọi là luân hồi, có luân hồi hay không thì đã thế nào?
Cho dù mình lần lượt luân hồi, nhưng mà vận mệnh nằm ở trong tay mình, chính mình sẽ một lần nữa thay đổi mọi thứ.
Nắm chắc hiện tại, nắm chắc những thứ mình đang có, như thế là đủ rồi.
Trong lòng Bạch Phong Hoa rộng mở, mê võng cùng sự lạnh lẽo ở giờ phút này liền tan rã, tan thành mây khói.
Bên ngoài lôi đài, ánh mắt mọi người đều tập trung vào làn sương khói màu trắng đang tràn ngập trên lôi đài. Trong lòng mọi người đều nghi hoặc cùng không yên. Phía trên kia im lặng đến đáng sợ, im lặng một cách quỷ dị.
Bỗng nhiên, Mạc Thanh Tuyệt hơi hơi giương mắt, nhìn về phía trên lôi đài, khóe miệng gợi lên một chút độ cong.
Ngay sau đó, trên lôi đài đã xảy ra dị biến. Lôi đài đang ngập tràn sương khói màu trắng, ở giữa bỗng nhiên bắn ra một cường quang màu trắng, ngay sau đó, ngày càng nhiều cường quang màu trắng điên cuồng bắn ra giống như một con nhím.
Sương khói màu trắng mông lung gặp phải ánh mặt trời cực nóng liền nhanh chóng tiêu tán. Vô số tia sáng trắng mãnh liệt biến thành ba màu, năm màu, bảy màu, chín màu… bắn ra đầy trời, đem phía trên không lôi đài chiếu sáng vô cùng, như muốn đoạt lòng người.
Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, nhìn lôi đài, không nói gì.
Lạc Thần Phong kinh ngạc đứng lên, nhìn giữa lôi đài. Ánh mắt mọi người cũng tập trung ở giữa lôi đài.
Hơi thở của Bạch Phong Hoa, đã trở lại.
Sương mù màu trắng tán đi, Bạch Phong Hoa vẻ mặt ngạo nghễ đứng ở giữa lôi đài, giơ cao thần khí Trường Không kiếm trong tay lên, đầy trời là chiến khí cường đại cùng kiếm khí hòa vào nhau, cuồn cuộn không ngừng phát ra ngoài, đem sương khói màu trắng xung quanh tiêu tán hoàn toàn. Không khí tươi mát dần dần ngập tràn, không còn cảm giác áp lực giống như trước nữa. Rất nhiều chiến khí màu trắng cùng kiếm khí chín màu hỗn hợp cùng một chỗ, tựa như một con rồng đang phóng lên cao ở giữa không trung của hội trường, kéo dài mãi không thôi. Rất nhiều người chăm chú nhìn một màn đồ sộ trước mắt này, quên cả tự hỏi, quên cả hô hấp. Giờ phút này, rất đẹp, rất diễm lệ.
Trong nháy mắt mọi người đều cảm thấy giống nhau, Bạch Phong Hoa tựa như một viên minh châu, chiếu sáng chung quanh. Khoảnh khắc phương hoa!
Mà ở trước mặt Bạch Phong Hoa, Huyền Vũ thánh giả Cung Ngọc Phong vẻ mặt trắng bệch, nửa quỳ trên mặt đất, một vệt máu đỏ thẩm từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống.
Bạch Phong Hoa xoay Càn Khôn, Cung Ngọc Phong nghĩ chỉ là chiến kĩ công kích bình thường, cho nên mới sẽ nói sẽ vô dụng với mình. Nhưng mà thời điểm hắn tiếp chiêu này của Bạch Phong Hoa, hắn mới biết được mình đã hoàn toàn sai lầm.
Hắn cũng lâm vào trong tuyệt kĩ của chính mình, chính mình cũng không thể tự kềm chế lâm vào trong vòng luân hồi kia.
Bạch Phong Hoa thành công thoát khỏi ràng buộc của luân hồi, nhưng hắn lại không. Là hắn thi triển nhưng hắn lại bị hãm sâu trong đó, vốn dĩ là không thể đi ra. Nhưng mà Bạch Phong Hoa lại có thể thoát khỏi tuyệt kỹ của hắn, cũng nhân tiện cứu hắn ra. Cho dù được cứu ra, nhưng cũng chịu phản phệ không nhẹ.
Lúc này, Huyền Vũ thánh giả Cung Ngọc Phong vẻ mặt phức tạp nhìn cô gái trước mắt. Nàng liền như vậy, vẻ mặt ngạo nghễ, lẳng lặng đứng ở nơi đó, chỗ sâu trong con mắt thật bình tĩnh, nhưng mà, hắn cũng hiểu được, nàng chắc hẳn trải qua hồn phách ở chỗ sâu trong lễ rửa tội. Nàng đã thấy rõ phương hướng của mình, thấy rõ nguyện vọng ở sâu trong nội tâm của mình. Không còn gì có thể gây trở ngại đến lòng của nàng.
Nàng giải trừ được tuyệt kỹ của mình, cứu mình…
Cung Ngọc Phong kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa, muốn đứng lên, thân hình lại mạnh mẽ nhoáng lên một cái, không thể đứng vững.
“Ta, thua…" Giọng nói của Cung Ngọc Phong rất nhẹ, cũng rất kiên định. Đúng vậy, thua, hắn thua. Hắn không thể vượt qua được trở ngại trong đáy lòng, nhưng mà nàng có thể.
Bạch Phong Hoa thu hồi Trường Không kiếm, nhẹ nhàng búng lên thân kiếm, Trường Không kiếm run nhè nhẹ đáp lại Bạch Phong Hoa, ý bảo hiện tại hắn hoàn toàn không có việc gì. Bạch Phong Hoa lúc này mới lộ ra một nụ cười yên tâm.
Thành chủ Tứ phương thành nhảy lên lôi đài, cao giọng tuyên bố: “Trận đấu thứ hai, Chu Tước thánh giả Bạch Phong Hoa thắng!"
Dứt lời, toàn bộ hội trường sôi trào đứng lên.
Bạch Phong Hoa thắng!
Trận tỷ thí này, không phải kinh thiên động địa, không phải phiên giang đảo hải, nhưng lại làm cho mọi người đều chấn động trong lòng.
Trên mặt Mạc Thanh Tuyệt không che giấu ý cười nữa, hắn vẫn cứ như vậy nhìn thật sâu trên lôi đài, hào quang vạn trượng tỏa khắp thiên hạ.
Ở xa xa trên một cái ban công, hai người tựa vào nhau, đó là Tiết Nhu Nhi và Bạch Hận Thủy. Bọn họ đã đi vào Tứ Phương thành, nhưng nhưng không lập tức xuất hiện ở hội trường, mà là lựa chọn đứng từ xa nhìn chăm chú vào nhi nữ bảo bối của bọn họ.
“Nàng, càng ngày càng giống người kia…" Tiết Nhu Nhi tựa đầu vào vai Bạch Hận Thủy, mỉm cười ôn nhu nhìn bóng người ở phía xa
“Ân, vốn dĩ nên như thế." Bạch Hận Thủy mỉm cười, sủng nịch nhu nhu cái trán Tiết Nhu Nhi, nói tiếp, “Chúng ta có phải nên tìm thời điểm nói sự thật cho nó hay không?"
“Không!" Tiết Nhu Nhi hoảng hốt ngẩng đầu, quay sang nhìn Bạch Hận Thủy, thật nghiêm túc trả lời, “Còn chưa phải thời điểm." Ngữ khí của Tiết Nhu Nhi vô cùng kiên quyết, ánh mắt cũng dị thường ngưng trọng.
Bạch Hận Thủy nhìn ái thê thái độ bỗng nhiên kiên quyết, nao nao sau nở nụ cười, gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được, nghe lời nàng."
“Vâng." Tiết Nhu Nhi mỉm cười, sau đó lại tiếp tục dựa đầu vào vai Bạch Hận Thủy, “Ân, lát nữa chúng ta xuất hiện ở trước mặt Phong Hoa, chàng nói xem đứa nhỏ kia sẽ có biểu tình như thế nào?"
“Mừng rỡ như điên." Bạch Hận Thủy cười tủm tỉm trả lời. Bọn họ chính là muốn dành cho Bạch Phong Hoa một sự bất ngờ a, nghĩ đến vẻ mặt nữ nhi bảo bối khi nhìn thấy bọn họ bỗng nhiên xuất hiện, thật sự là thú vị.
“Hắc hắc, nhờ phúc của nữ nhi, lần này buôn bán thật đúng là lời to a." Tiết Nhu Nhi bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, cười gian nói.
“Không phải là nàng, chẳng lẽ nàng cũng giống như Tử Mặc, cũng đi…" Bạch Hận Thủy có chút đau đầu nhìn ái thê của mình. Ôn nhu săn sóc, thiện lương hiền thục, những cái đó đều là mây bay. Chỉ có hắn mới biết được ái thê của mình bản tính tiểu yêu tinh a.
“Có cơ hội sao có thể không kiếm." Tiết Nhu Nhi khẽ cười, hé ra tập ngân phiếu, đưa tới trước mặt Bạch Hận Thủy. Bạch Hận Thủy vừa thấy thấy, thiếu chút nữa trực tiếp ngất đi. Gia sản Bạch gia a! Đây là toàn bộ gia sản Bạch gia! Trời ạ, cứ như vậy đem toàn bộ đi đánh bạc. Để cho nàng làm đương gia thực sự sẽ không có vấn đề sao?
Sau gáy Bạch Hận Thủy mồ hôi lạnh chảy xuống, xoa xoa cái trán đang toát ra mồ hôi lạnh, run giọng nói: “Nhu nhi, nàng, nàng xuống tay tuyệt đối không nhu."
“Hừ, như thế nào, chàng không tin tưởng Phong Hoa nhà chúng ta?" Tiết Nhu Nhi hầm hừ hỏi.
“Có, có, có!" Bạch Hận Thủy sủng nịch cười làm lành nói, “Lần này buôn bán lời rất lớn sao? Thật tốt quá, thật sự là quá tốt."
Tiết Nhu Nhi đắc ý cười, đem ngân phiếu thu hồi vào trong lòng.
Phía sau, Tiêu Dao Vương gia ngồi ở trong thư phòng của mình, thời điểm nhìn thấy Tiết Nhu Nhi hé ra tập ngân phiếu, khóe miệng gợi lên một chút ý cười. Người của Bạch gia, thật đúng là đều rất thú vị.
Tứ quốc trăm năm đại tái, bốn trận thi đấu, đã kết thúc được hai trận.
Như vậy, trận quyết đấu tiếp theo: Chu Tước thánh giả Bạch Phong Hoa đấu với Thanh Long thánh giả Mạc Thanh Tuyệt. Bạch Hổ thánh giả Lạc Thần Phong đấu với Huyền Vũ thánh giả Cung Ngọc Phong.
Trận đấu của Lạc Thần Phong và Cung Ngọc Phong dường như không có gì trì hoãn. Bởi vì Cung Ngọc Phong bị nội thương nghiêm trọng, căn bản không có biện pháp khôi phục trong thời gian ngắn, thực lực đại hàng, sẽ không phải là đối thủ của Lạc Thần Phong.
Mà trận đấu làm cho người ta chờ mong nhất là trận đấu của Chu Tước thánh giả Bạch Phong Hoa và Thanh Long thánh giả Mạc Thanh Tuyệt.
Hai người kia, đều bí hiểm, đều phong tư trác tuyệt.
Trận đấu trước đó của bọn họ đã lưu lại ấn tượng trong lòng mỗi người, khiến cho bọn họ rung động không thôi.
Trận đấu ngày kia hai người gặp nhau, sẽ là một trận chiến đấu kịch liệt như thế nào? Mọi người mới nghĩ tới như vậy đã thấy hứng khởi không thôi.
Giờ phút này Bạch Phong Hoa im lặng ngồi ở trong xe ngựa, trên đường trở về dịch quán.
Rốt cục, thật sự phải đấu với hắn sao?
[1] đồng vu quy tận: chết chung. Dạng như bạn đánh một người mạnh bằng hoặc hơn mình, nhưng buộc đối thủ phải chết, bạn ra sát chiêu, chiêu đó vừa giết bạn vừa giết đối thủ. Đó gọi là đồng vu quy tận. Nói đơn giản là chết chung :v
[2] Vạn kiếp bất phục: Vạn kiếp không phục.
Tác giả :
Vô Ý Bảo Bảo