Thịnh Thế Đích Phi
Chương 59: Một mũi tên định thắng bại

Thịnh Thế Đích Phi

Chương 59: Một mũi tên định thắng bại

Edit: Thu Huyền Beta: Sakura Trong ngự hoa viên trên một mảnh đất trống tụ tập một đám người, ngay cả những cung nữ thái giám ở địa phương xa xa nhàn rỗi cũng nhìn lén tình cảnh náo nhiệt khó gặp trong hoàng cung này. Mặc Cảnh Kỳ và Hoàng hậu mang theo cung tần cùng các quý phụ tham gia cung yến đứng cùng một chỗ vì Định Vương phi và công chúa Lăng Vân làm chứng. Trong ngự hoa viên trước nay chưa có tiếng người huyên náo, người nhiều lắm chỉ có Hoàng đế, Hoàng hậu chúng phi tần cùng mấy phị vương thất có địa vị hiển hách quyền quý, những người khác chỉ có thể đứng quan sát. Nhưng hiển nhiên cũng không có để ý loại chuyện nhỏ nhặt này, mỗi người đều hào hứng bừng bừng nhìn chằm chằm vào hai người trên đất trống. Định Vương phi cũng không có yêu cầu mục tiêu, cái kia rốt cuộc là muốn tỷ thí như thế nào?

Liễu Quý phi mặt lạnh ngồi ở bên người hoàng đế, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhàn nhạt nhìn trên người Diệp Ly đảo qua đảo lại nhiều thêm vài phần ý tứ hàm xúc tìm tòi nghiên cứu. Mặc Cảnh Kỳ cúi đầu nhìn thần sắc ái phi, nhẹ giọng cười nói: “Ái phi đang nhìn cái gì? Xem ra ái phi rất ưa thích Định Vương phi?" Liễu Quý phi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng nói đùa, Bổn cung chỉ hơi tò mò mà thôi." Mặc Cảnh Kỳ cười đến ý vị thâm trường, “ Người có thể làm cho ái phi cảm thấy hiếu kỳ cũng không nhiều. Có điều trẫm thấy, Định Vương phi chỉ sợ không có phần thắng gì." Liễu Quý phi nhướn mày, vẫn bộ dáng lạnh lùng như băng như trước. Mặc Cảnh Kỳ đáy mắt hiện lên một tia lửa nóng âm trầm, tiếp tục nói: “Công chúa Lăng Vân là ái nữ hoàng đế Tây Lăng, từ nhỏ là văn võ kiêm tu. Ở Tây Lăng, tiễn pháp của nàng ta có thể nổi danh ngang với kiếm thuật của nàng,"

“Nàng ta thua thì đối với Hoàng Thượng có chỗ tốt gì?" Liễu Quý phi thản nhiên nói.

Mặc Cảnh Kỳ cười mà không nói, đưa ánh mắt nhìn sang Mặc Tu nghiêu bình tĩnh ngồi cách đó không xa, ánh mắt buồn bã.

“Vương gia…" Ở bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, Thanh Sương lo lắng nhìn Diệp Ly đang ở giữa sân chuẩn bị. Đi theo tiểu thư nhiều năm như vậy, sao Thanh Sương lại không biết, tiểu thư nhà mình căn bản không hề học qua bắn tên. Tối đa cũng chỉ ở Từ gia đi theo Tam gia chơi đùa, vậy tiễn pháp làm sao mà so được công chúa Lăng Vân khổ luyện từ nhỏ chứ.

Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “An tâm một chút chớ vội."

Lôi Đằng Phong ngồi ở bên cạnh nhìn vẻ mặt Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ Định Vương phi thật sự có đòn sát thủ gì? Nhưng mặc kệ thắng hay thua chuyện này đối với Tây Lăng bọn hắn đều không có bất kỳ chỗ tốt nào. Lôi Đằng Phong không nhịn được dưới đáy lòng thầm rủa, Hoàng bá phụ là lão hồ đồ sao, làm sao lại chọn nha đầu Lăng Vân này đến Đông Sở chứ, coi như là công chúa trong hoàng cung Tây Lăng không được sủng ái nhất cũng so với cái nha đầu này hiểu chuyện hơn gấp trăm lần ah, “Định Vương, việc này đều là nha đầu Lăng Vân kia không hiểu chuyện. Tại ha nghe nói Định Vương phi chính là tài nữ đệ nhất kinh thành, cũng không có sở trường về võ công. Cái tỷ thí này hơi bất công với Vương phi."

Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Nếu A Ly đã tự mình lựa chọn thì công bằng hay bất công hay không cũng không quan trọng rồi. Không phải sao?"

“Nhưng vạn nhất Vương phi…" làm sao Mặc Tu Nghiêu xác định Vương phi có thể thắng, hay căn bản không quan tâm đến mặt mũi Định Quốc vương phủ?

“Nếu A Ly thua, bổn vương cùng quỳ với nàng ấy trước công chúa Lăng Vân!" Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt đáp. Lôi Đằng Phong nghe nói vậy trong lòng chấn động, trên mặt cơ hồ không che dấu được thần sắc thất thố. Đưa mắt nhìn sang nữ tử trong sân ăn mặc cẩm y màu xanh nhạt thanh lệ giống như Định Vương, chén rượu trong tay không tự giác siết thật chặt, ánh mắt thâm trầm mày kiếm anh tuấn nhăn lại.

Trong sân, Diệp Ly và công chúa Lăng Vân từng người kiểm tra cung tên trong tay mình. Công chúa Lăng Vân thủ pháo lưu loát kiểm tra cung tiễn của mình, quả nhiên xem xét chính là mũi tên người kinh thành dùng. Ngược lại là Diệp Ly chậm rãi xem xét cung tiễn trong tay mình, chỗ này thử một chút chỗ kia lại sờ sờ một chút, thấy vậy đám người vây xem xung quanh cũng không khỏi vì nàng sốt ruột. Định Vương phi thân hình mảnh khảnh thế kia, động tác lại chậm chạp không chút lưu loát lại làm cho người không khỏi hoải nghi, đừng nói là bắn tên, Định Vương phi có thể kéo cung tên được hay không vẫn là vấn đề đấy.

“Nói đi, so như thế nào?" Công chúa Lăng Vân đã chuẩn bị xong, dương cái cằm cao ngạo liếc Diệp Ly.

Diệp Ly rất nhanh cũng buông xuống cung tiễn của mình, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Vân công chúa mỉm cười nói: “Mỗi người một mũi tên, một mũi tên quyết phân thắng bại!"

“Tùy ý." Lăng Vân công chúa cầm chặt cung tiễn nói, “Nói đi, bắn chỗ nào? Thiện xạ hay là bắn chim bay trên trời?"

Nghe xong lời công chúa Lăng Vân nói, mọi người càng thêm kinh ngạc. Đối với tiễn pháp của vị công chúa này nhận thức càng sâu hơn. Có thể tự tin nói ra thiện xạ như vậy, nói rõ cái vị công chúa này xác thực là cao thủ. Hoa Thiên Hương đứng ở bên người Hoa phu nhân túm chặt tay áo của mình, vì Diệp Ly mà toát một thân mồ hôi lạnh.

Diệp Ly chậm rãi kéo cung tiễn của mình, thản nhiên nói: “Cung tiễn là binh khí, không phải lấy ra bắn cây và chim bay. Cho nên… chúng ta so bắn người." Nói xong, nâng cung lên, cài tên vững vàng mà chỉ hướng công chúa Lăng Vân.

Cái gì?

Mọi người khiếp sợ, nhìn nữ tử trong sân dùng một tư thế tiêu chuẩn nhưng là tuyệt đối không thuần thục nắm cung tiễn chỉ hướng công chúa Lăng Vân.

“Ngươi… Ngươi điên rồi hả? Nói đùa cái gì vậy?" Lăng Vân công chúa nghẹn ngào kêu lên. Chỗ các nàng đứng cách đối phương chưa đến 50 bước, Lăng Vân là cao thủ tiễn pháp đương nhiên nàng nhìn ra được cho dù tư thế Diệp Ly chưa quen thuộc nhưng cũng tuyệt đối học qua. Loại khoảng cách này vô luận là nàng hay Diệp Ly thì tỷ lệ bắn chệch đều không cao. Cho nên, Diệp Ly căn bản là không phải muốn so tiễn pháp cùng với nàng, mà muốn so can đảm. Diệp Ly cười nhạt nói: “Vô luận là kiếm hay là bắn tên đều là binh khi. Binh giả hung khí. Cho dù tỷ thí tất nhiên không thể là tai họa cho người khác, cho nên đành phải làm phiền công chúa Lăng Vân và bản phi cùng nhau bắn một mũi tên rồi. Chết, bị thương, tự mình chịu.!"

“Không…" Nàng không muốn vì hòa thân gả cho hoàng đế trở thành phi tử trong hậu cung, nàng muốn gả cho Định Vương thành Định Vương phi. Nhưng nàng không muốn chết cũng không muốn cảm thụ tư vị bị mũi tên bắn trúng.

“Định Vương phi! Cái này có phải quá mức nghiêm trọng một chút hay không? Vạn nhất xảy ra chuyện gì…" Lôi Đằng Phong đứng ra ngăn cản nói. Diệp Ly nghiêng đầu nhìn hắn một cái, lại cười nói: “Bản phi không phải nói sao, chết bị thương tự mình chịu. Huống chi Hoàng Thượng đều đã đáp ứng bản phi và Lăng Vân công chúa tỷ thí rồi. hẳn là thế tử muốn bản phi ở trước mặt Hoàng Thượng và Hoàng hậu cùng với văn võ bá quan Đại Sở ta vì tư lợi mà bội ước? Cái này làm cho Định Quốc vương phủ ta về sau còn mặt mũi nào ở trong kinh thành “Trong lòng Lôi Đằng Phong phát khổ, ngươi trước đó cũng không nói muốn đánh cược tính mạng.

“Đương nhiên, nếu công chúa Lăng Vân sợ, tùy thời có thể nhận thua." Cuối cùng, Diệp Ly nhàn nhạt tăng thêm một câu. Một câu nói kia không thể nghi ngờ chặn hết tất cả đường lui của công chúa Lăng Vân rồi. Trước mặt nhiều người như vậy làm sao nàng ta có thể nhận thua Diệp Ly, một cảm giác không chịu khuất phục nổi lên liền tức giận bật thốt ra, “Bổn công chúa mới sẽ không nhận thua, Bổn công chúa đánh cược!"

“Rất tốt, bắt đầu đi." Diệp Ly thỏa mãn gật đầu mỉm cười, không biết thế nào công chúa Lăng Vân đột nhiên không dám nhìn ánh mắt của nàng, có chút bối rối ra lệnh.

Mặc Cảnh Kỳ cũng bị tình hình biến hóa khiến cho trở tay không kịp, Liễu Quý phi nhìn thân ảnh Diệp Ly, ánh mắt lộ ra một tia tán thưởng hiếm thấy, nói: “Bổn cung lại cảm thấy Định Vương phi phần thắng không nhỏ." Hoàng hậu cũng biết Liễu Quý phi tuy xuất thân thế gia văn thân nhưng lại là nữ tử khó được văn võ song toàn, tò mò hỏi: “Quý phi cảm thấy Định Vương phi sẽ thắng?" Liễu Quý phi nói: “Lá gan công chúa Lăng Vân cũng không có lớn như nàng biểu hiện ra ngoài."

“Đã như vậy, thì chiếu theo ý tứ Định Vương phi xử lý đi." Mặc Cảnh Kỳ đứng lên nói: “Một mũi tên quyết phân thắng bại. Bắn chệch hoặc là trốn tránh đều là thua. Bắt đầu đi."

Trong ngự hoa viên lập tức một mảnh yên lặng, chỉ có âm thanh hành động của thái giám chủ trì đứng giữa hai người kêu lên: “Vương phi, công chúa, thỉnh chuẩn bị." Sau đó bước nhanh thối lui ra khỏi trong sân, “Một___"

Hai người đồng thời mở cung, lại để cho người kinh ngạc chính là Định Vương phi nhìn như văn nhã uyển chuyển hàm xúc tựa hồ cũng không khó khăn đã kéo được dây cung ra.

“Hai___"

Công chúa Lăng Vân kéo cung ra đến mức tận cùng, đầu mũi tên nhắm ngay nữ tử đối diên, nàng có lòng tin tuyệt đối, chỉ cần mình bắn ra cái mũi tên này tuyệt đối sẽ làm cho cái vị Định Vương phi không biết lượng sức này một mạng quy thiên. Chỉ cần… Bắn ra cái mũi tên này! Đột nhiên, tay công chúa Lăng Vân chế trụ mũi tên khẽ run lên, nàng thấy rõ ràng ánh mắt cô gái đối diện. Đôi mắt u lãnh như tuyết lại làm cho lòng của nàng cơ hồ trong nháy mắt rơi vào hầm băng. Trong mắt công chúa Lăng Vân thì dường như Diệp Ly thay đổi thành một người khác, toàn thân cao thấp tràn đầy sát khí sắc bén và niền tin một kích tất trúng. Nàng ấy bình tĩnh nhìn nàng, dường như không có chút nào để ý đến cái mũi tên đang chỉ về mình. Dường như nàng ta chắc chắn cái mũi tên này sẽ không bắn đến nàng. Càng nghĩ như vậy, ánh mắt công chúa Lăng Vân lại càng không tự chủ được nhìn về phía đầu mũi tên của Diệp Ly, có chút tuyệt vọng phát hiện, nếu như nàng không có tránh né được…, cho dù Diệp Ly là tân thủ thì cái mũi tên kia tuyệt đối sẽ bắn trúng mình đấy.

Chẳng biết từ lúc nào trên trán công chúa Lăng Vân đã thấm ra đầy mồ hôi.

Diệp Ly bình tĩnh cảm thụ cảm giác nắm cung tiễn trong tay mình, tuy nhiên vẫn không quá thuận tay, so ra càng kém cảm giác mình ngắm súng nhiều năm, nhưng đời này lần đầu tiên thực hành lại là quyết đấu xạ kích như vậy, cho dù chỉ là trêu đùa một tiểu cô nương vẫn không khỏi làm cho trong lòng nàng nhiều thêm vài phần hân hoan và vui sướng. Theo đầu mũi tên nhìn lại, thấy rõ ràng đáy mắt công chúa Lăng Vân không ẩn giấu được sợ hãi, bên môi câu dẫn ra một nụ cười thản nhiên.

Cơ hồ tất cả mọi người ngừng thở cùng đợi đến giờ khắc cuối cùng này, Lôi Đằng Phong chăm chú nhìn chằm chằm vào công chúa Lăng Vân. Bởi vì vấn đề phương hướng, hắn nhìn không thấy mặt Diệp Ly, nhưng là từ tư thế thân thể nàng nhìn ra được Diệp Ly cũng không quen thuộc loại cung tiễn này. Lấy năng lực Lăng Vân hẳn là nắm chắc mới đúng, tại sao nàng ta lại biểu hiện khẩn trương như vậy.

Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh ngồi ở xe lăn, hai tay thản nhiên để lên trên tay ghế, nhưng nếu có người cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện tay phải của hắn có cất dấu cái gì đó. Ánh mắt của hắn cũng rơi vào trên người công chúa Lăng Vân, nhưng mà cũng không phải là mặt công chúa Lăng Vân mà là đầu mũi tên của nàng ta.

Ta sẽ không thua đấy… công chúa Lăng Vân cố gắng làm cho ánh mắt của mình không cần chú ý đến mũi tên của Diệp Ly, âm thầm nuốt nước miếng một cái trong lòng càng không ngừng động viên cho mình. Nhưng ánh mắt lại luôn không tự giác hướng trên đầu mũi tên của Diệp Ly mà nghiêng mắt nhìn đến.

“Ba___!" Giọng nói bén nhọn vang lên bên tai, Lăng Vân thấy rõ ràng bên môi Diệp Ly tươi cười càng sâu, tay sau kéo cung chuẩn bị bắn tên, mình dây cung đã kéo căng theo tính phản xạ thả đi ra ngoài.

“Vèo___" Mũi tên sượt qua bả vai Diệp Ly bắn đi ra ngoài, rơi xuống trên mặt đất sau lưng cách đó không xa.

Sao lại thế này! Công chúa Lăng Vân lập tức sợ ngây người, càng thêm khiếp sợ Diệp Ly căn bản còn chưa có bắn tên, mà mình đã hoàn toàn mất đi cơ hội. Ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười Diệp Ly đang nhìn về phía mình, thấy rõ ràng nàng im lặng nói với mình: “Tới phiên ta…" Càng thấy rõ ràng trong khuôn mặt tươi cười kia không có nửa điểm vui vẻ, chỉ có lạnh như băng và sát khí hơn cả mũi tên. Chỉ thấy Diệp Ly dùng sức, chậm rãi kéo dây cung đến mức tận cùng bắn tên___

“Vèo___"

“Đừng!" Lăng Vân đột nhiên hét lên một tiếng, thậm chí không chút nào chú ý hình tượng ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất. Mũi tên cắm trên mặt đất trước mặt nàng một bước xa. Công chúa Lăng Vân ngơ ngác nhìn mũi tên lắc lư trước mắt, đột nhiên oa một tiếng khóc ra thành tiếng.

Mọi người ở bên trong hai mặt nhìn nhau, Diệp Ly nhàn nhã buông cung tên trong tay xuống, dáng tươi cười chân thành nói với công chúa Lăng Vân: “Công chúa, kỳ thật tay của ta rất đau, ngươi hoàn toàn không cần phải lo lắng ta sẽ bắn trúng ngươi."

“Ngươi… ngươi…" Công chúa Lăng Vân khóc không thành tiếng, chỉ vào Diệp Ly cả buổi nói không ra lời. Diệp Ly cười tủm tỉm nhìn nàng, chỉ cảm thấy hôm nay tất cả phiền muộn trong nháy mát đều phóng xuất ra rồi. Quả nhiên, dạy dỗ tiểu quỷ không nghe lời làm cho tâm tình khoan khoái dễ chịu nhất rồi.

“Tốt!" Mặc Cảnh Kỳ vỗ tay cười nói: “Trận tỷ thí này Định Quốc Vương phi chiến thắng, Thế tử nghĩ như thế nào?"

Thần sắc Lôi Đằng Phong phức tạp nhìn nữ tử tươi cười cách đó không xa, đứng lên nói: “Định Quốc Vương phi quả nhiên là bậc nữ lưu không thua đấng mày râu, tại hạ tâm phục khẩu phục. Tất nhiên là Vương phi chiến thắng rồi. Lăng Vân, quỳ xuống xin lỗi Vương phi." Lôi Đằng Phong quyết định thật nhanh, nói với công chúa Lăng Vân. Diệp Ly yêu cầu ở trong bữa tiệc cung yên trước mặt tất cả văn võ trong triều xin lỗi, nhưng là Lôi Đằng Phong trực tiếp lấy ra nửa câu sau, để cho Lăng Vân lập tức xin lỗi. Đã có thể làm cho người cảm thấy công chúa Lăng Vân dám làm dám chịu, hơn nữa hiện tại Lăng Vân khóc thảm như vậy còn có thể làm cho người đồng tình nàng một ít. Đợi đến cung yến buổi tối mọi người cũng đều sẽ thức thời không đề cập chuyện này nữa. Nhưng nếu kéo dài tới cung yến, đến lúc đó Lăng Vân thua Định Vương phi đã sớm truyền khắp toàn bộ hoàng cung rồi, đợi mọi người đều nói lời ong tiếng ve về sau trong lòng đánh giá Lăng Vân sẽ thấp hơn. Dù cho đến lúc đó Lăng Vân quỳ xuống xin lỗi cũng sẽ không khiến người có ấn tượng tốt với nàng rồi. Càng quan trọng hơn là sẽ ảnh hưởng đến hắn làm việc sau đó.

“Quỳ xuống…" Sắc mặt công chúa Lăng Vân trắng nhợt, sao nàng cũng không nghĩ tới lĩnh vực mình kiêu ngạo nhất lại thua bởi một người con gái yếu ớt Đông Sở. Lại còn trong lúc nhất thời xúc động đáp ứng hứa hẹn hiện tại cho dù hối hận cũng không còn kịp rồi. Đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lôi Đằng Phong, lại chỉ thấy được ánh mắt Lôi Đằng Phong cảnh cáo. Lại nhìn mọi người vây quanh xem, Hoàng Đế Đông Sở Hoàng hậu phi tử, đại thần cùng phu nhân, còn có sứ thần cùng công chúa Nam Chiếu. công chúa Lăng Vân biết rõ nếu thật sự quỳ xuống, thanh danh của mình coi như là bị hủy sạch sẽ rồi.

“Quỳ xuống thì không cần, công chúa chỉ cần xin lỗi bản phi là được rồi." Diệp Ly đột nhiên mở miệng nói.

Công chúa Lăng Vân khẽ giật mình, trong lòng cuối cùng vẫn hiểu nếu lại náo tiếp đối với chính mình không có nửa điểm tốt, thế đơn chính mình ở Đông Sở lực bạc Vương huynh lại không chịu giúp mình, căn bản là không đấu lại được vị Định Vương phi này.

Cắn răng rồi hơi phúc thân, công chúa Lăng Vân nói: “ Là Lăng Vân không hiểu chuyện mạo phạm Định Quốc Vương phi, kính xin Định Quốc Vương phi thứ tội."

Diệp Ly mỉm cười gật đầu nói: “Công chúa người tới là khách, không cần để ở trong lòng." Dứt lời quay người không hề để ý tới công chúa Lăng Vân, đi về phía Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu rủ mắt xuống, đồ vật dưới tay phải lập tưc biến mất mới ngẩng đầu lên nhìn vào bước chân Diệp Ly. Tuy Diệp Ly biểu lộ bình thường dịu dàng mà lạnh nhạt như trước, nhưng Mặc Tu Nghiêu xác định chính mình trong mắt của nàng ấy thấy được không sáng rọi như vậy.

Lôi Đằng Phong hướng Diệp Ly chắp tay không nói gì biểu đạt lòng biết ơn, Diệp Ly nhàn nhạt gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Mặc Tu Nghiêu. Tận lực làm cho chính mình xem nhẹ ánh mắt từ bốn phương tám hướng quăng đến. Công chúa Lăng Vân thất hồn lạc phách trở lại, ngồi xuống bên cạnh Lôi Đằng Phong không còn có tâm tư tìm Diệp Ly gây phiền toái.

Cảm giác được ánh mắt Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm vào mình, Diệp Ly ngẩng đầu lên khó hiểu nói: “Làm sao vậy?" Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Vừa rồi rất nguy hiểm." Nếu như không phải công chúa Lăng Vân tâm trí bất ổn, thay đổi bất kỳ một cái cung tiễn bình thường nào, mũi tên kia đều sẽ trực tiếp bắn tới trên người Diệp Ly, kết quả tốt nhất cũng là lưỡng bại câu thương. Diệp Ly lắc đầu, nhún nhún vai cười nói: “Không có nguy hiểm, nếu như không phải công chúa Lăng Vân thì ta sẽ không so bắn tên." Nàng sở dĩ chọn bắn tên chỉ thứ nhất là chính thức nhìn được tâm trí Lăng Vân công chúa căn bản không đủ quyết đấu với một tay súng bắn tỉa, dù cho chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi. Cho dù sinh ở trong thâm cung cũng được bảo hộ kiêu căng mà bốc đồng, tiểu công chúa căn bản không cách nào ở trước mặt nàng bảo trì vững vàng tiểu chuẩn. Đương nhiên, nếu như tay công chúa Lăng Vân không có run mà trực tiếp bắn mũi tên về phía mình, nàng cũng sẽ có những biện pháp khác ứng phó, “Huốn chi, Vương gia sẽ không để cho ta có chuyện gì ngoài ý muốn không phải sao?" Nhìn ánh mắt không đồng ý của Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly cười yếu ớt nói.

Mặc Tu Nghiêu khẽ giật mình, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Nàng nói rất đúng." Nếu như mũi tên của công chúa Lăng Vân không có bắn lệch , hắn cũng không không để mũi tên kia bắn trúng trên người A Ly.

“Định Vương phi, ngươi học qua tiễn pháp?" Mặc Cảnh Kỳ ngồi trên chủ vị cao giọng hỏi. Diệp Ly đứng dậy kính cẩn đáp: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, không có. Chỉ là thời điểm đến nhà cậu thì huynh trưởng có chỉ giáo chơi đùa. Cũng chưa từng chăm chỉ học qua." Mặc Cảnh Kỳ cười đến ý vị thâm trường, không có chăm chú học qua có thể ở trong tỷ thí còn hơn công chúa Lăng Vân cao thủ học tập nhiều năm như vậy, thiên phú và tâm trí của Diệp Ly đều vô cùng tốt. Mặc Cảnh Kỳ ôm Liễu Quý phi vào trong lòng, cười nói: “Xem ra Định Vương phi và ái phi đều là nữ tử văn võ song toàn hiếm thấy ah." Liễu Quý phi nhàn nhạt đáp: “Hoàng Thượng nói rất đúng."

Đưa tiễn Hoàng Thượng Hoàng Hậu cùng với Quý Phi, Diệp Ly chẳng buồn đi để ý tới mọi người tiến lên muốn lấy lòng hoặc thăm dò, cùng Mặc Tu Nghiêu đi dạo trong ngự hoa viên tìm một nơi thanh tịnh ngồi nghỉ ngơi. Đại đa số người coi như biết điều không đi quấy rầy vợ chồng bọn họ ở chung, chỉ là luôn luôn liếc nhìn một hai cái. Cự tuyệt Diệp Chiêu Nghi phái cung nữ tới thỉnh nàng đến tụ tập, Diệp Ly lúc này mới nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu đang nhìn chằm chằm vào mình cười nói: “Vương gia làm sao vậy?"

Mặc Tu Nghiêu một tay cầm chén trà, không đếm xỉa tới thưởng thức nói: “A Ly rất có thiên phú học võ, thoạt nhìn căn cơ cũng không tồi."

Diệp Ly cũng không ngại thân thủ của mình bị Mặc Tu Nghiêu biết được, Mặc Tu Nghiêu là người rất cẩn thận hơn nữa nhìn giống như ôn hòa nhưng lòng phòng bị người cũng rất nặng, trường kỳ sinh hoạt ở trong một phủ, nếu hắn không biết rõ thì rất ít khả năng. Hơn nữa bây giờ Diệp Ly cũng không có ý định che dấu, nàng cần một không gian rèn luyện chính mình, thậm chí học lập chăm chỉ hơn tăng cường năng lực của mình. Chống lại ánh mặt Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly cười đến thản nhiên vô hại, “Có thể làm cho Vương gia cảm thấy không tồi, vậy hẳn là thật sự không tồi rồi."

Mặc Tu Nghiêu hiển nhiên cũng không có ý tứ truy hỏi cặn kẽ, mỉm cười lắc lắc đầu nói: “Nếu A Ly ưa thích thì trong thư phòng có một ít bí kíp võ công có thể cầm đi xem." Thấy Diệp Ly nghe xong lời mình nói con mắt sáng ngời, Mặc Tu Nghiêu cười nói: “A Ly đã nói không biết kiếm thuật, ta cũng có thể tìm người chỉ điểm A Ly một ít."

“Thật sự có thể chứ?"

“A Ly có công phu tự bảo vệ mình càng cao thì ta càng yên tâm một ít. Có cái gì không thể hay sao?" Mặc Tu Nghiêu cười nói.

Diệp Ly lập tức cảm thấy, gả cho một trượng phu của cải phong phú khéo hiểu lòng người lại tâm tư khai sáng quả thực là quá hạnh phúc rồi.

“Thật tốt qua, cảm ơn ngươi." Diệp Ly cười nói.

Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt lắc đầu, “Chúng ta là người một nhà, nàng cần gì có thể trực tiếp nói cho ta biết, làm gì nói cảm ơn?" Xem trên mặt Diệp Ly bộ dáng tươi cười chân thành chưa bao giờ có, trong lòng Mặc Tu Nghiêu không khỏi cảm thấy tìm ngươi giáo A Ly học kiếm thuật là cái chủ ý không sai.

Buổi tối không khí tiến hành cung yến lại có chút quỷ dị, thời điểm Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu tiến vào, ánh mắt toàn bộ mọi người trong cung điện lập tức tập trung chú ý đến trên người của nàng. Hiển nhiên trận tỷ thí buổi chiều làm cho Diệp Ly tạo ra một cái danh tiếng tương đối lớn, chỉ là một buổi xế chiều ngắn ngủi không chỉ là đám quan viên quyền quý có mặt ở ngự hoa viên, mà hiện tại tất cả mọi người tham gia yến hội đều đã nghe nói chuyện hồi xế chiều. Nhìn Mộ Dung Đình ngồi cùng một chỗ với Tần Tranh đối với mình nháy mắt ra hiệu cùng biểu lộ của Từ Thanh Phong không chút nào che dấu tán thưởng Diệp Ly không chút nào hoài nghi hiện tại chuyện này đã lan truyền khắp toàn bộ kinh thành rồi. Chỉ là không biết sẽ truyền đi như thế nào, nói là Định Vương phi văn võ song toàn hay là nói Định Vương phi bưu hãn đem công chúa Tây Lăng quốc vô cùng kiêu căng đều dọa cho khóc?

Nhớ tới cái khả năng sau, Diệp Ly không nhịn được cúi đầu cười rộ lên.

Cái gọi là cung yến, không có gì hơn là rượu ngon món ngon ca múa mừng cảnh thái bình. Diệp Ly câu được câu không nghe hoàng đế ở trên điện cùng các đặc phái viên khách sáo, hoặc là đám quan chức bên cạnh nói nhỏ trò chuyện cùng nhau. Một bên thấy một ít đồ ăn ngọn đều lấy đến ăn, dù sao loại đồ ăn trên yến hội này ngươi cũng không thể trông cậy vào ăn no, đợi đến lúc về phủ lại ăn bữa ăn khuya cũng được.

Thẳng đến khi ca múa trong điện xuất hiện một hồng y tiên diễm, Diệp Ly có chút kinh ngạc nhìn kỹ thuật nhảy vũ giả ưu mỹ tuyệt luân, nghiêng đầu hỏi: “Tại sao Dao Cơ lại ở chỗ này?" Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng cười nói: “Hẳn là cố ý thỉnh nàng tiến cung biểu diễn , Dao Cơ xuất thuân giáo phường (Cơ quan quản lý âm nhạc), tài múa có thể coi là tuyệt nhất kinh thành. Năm trước thời điểm sinh thần thái hậu cũng từng cố ý thỉnh nàng tiến cung biểu diễn."

Diệp Ly khiêu mi hỏi: “Vương gia cảm thấy như thế nào?"

Mặc Tu Nghiêu nói: “Tất nhiên là tốt, A Ly cảm thấy thế nào?"

Diệp Ly quay đầu lại nhìn hồi lâu, gật đầu nói: “Quả thật là tốt." nàng cũng có cơ hội nghe qua thanh danh Dao Cơ, có thể nói là nữ tử hiếm thấy trong kinh thành. Giáo phường nổi tiếng nhờ cầm kỹ và tài múa kinh diễm kinh thành, còn không qua hai mươi lăn liền trở thành chủ nhân thanh lâu đệ nhất kinh thành Khuynh Thành phường. Rất nhiều người quyền quý kinh thành đều có lui tới, nghe nói thế tử Mộc Dương Hầu Mộc Dương Chính là nàng nhập màn chi tân, Phượng Tam công tử cũng bằng hữu tương xứng. Từ xưa kỹ nữ ra phong trần thời đại như vậy cũng chỉ có nữ tử như vậy mới có thể sống tiêu sái tùy ý như vậy rồi.

Danh kỹ đệ nhất kinh thành vũ đạo tất nhiên là đủ kinh diễm đấy, liếc nhìn ở đây có bẩy phần nam nhân đều lộ ra thần sắc thèm thuồng. mà bọn nữ tử cũng nhao nhao lộ ra thần sắc ghen ghét và oán hận. Tất nhiên cũng có ánh mắt thuần túy thưởng thức, nhưng là cũng chỉ là số ít người mà thôi. Kết thúc điệu múa, Dao Cơ rất nhanh biến mất ở ngoài điện, chỉ để lại một mùi thơm làm cho người lưu luyến. Nhìn mọi người trong điện nhao nhao nhốn nháo thần thái khác nhau, Diệp Ly cảm thấy càng thêm nhàm chán. Cùng Mặc Tu Nghiêu nói một tiếng rồi đi ra ngoài hít thở không khí, Diệp Ly liền dẫn Thanh Loan và Thanh Sương lặng yên thối lui ra khỏi cung điện.

Ngoài điện gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, đem theo mùi phấn son mùi rượu mang ra từ trong điện thổi tan, Diệp Ly thật sâu hít vào một hơi. Không để ý tới âm thanh cầm sắt đàn sáo trong điện, hoàng cung ban đêm lộ ra đặc biệt yên lặng. Chậm rãi đi lại trên đường nhỏ yên tĩnh, Diệp Ly cảm thấy tâm tình có chút táo bạo lúc trước dần dần bình tĩnh lại. Đang chuẩn bị đi đến lương đình phía trước ngồi một chút, một cái cung nữ lạ lẫm chặn đường đi ba người lại, “Nô tì bái kiến Định Vương phi."

Thanh Loan cảnh giác ngăn trước người Diệp Ly, hỏi: “Ngươi là ngươi nào?"

Cung nữ phúc thân nói: “Nô tài là cung nữ trong nội cung Diệp Chiêu Nghi, Diệp Chiêu Nghi thỉnh Định Quốc Vương phi đến cung Dao Hoa phía trước một chút."

Diệp Nguyệt đang có mang, bởi vậy cũng không có tham dự cung yến. Lúc chiều đã phái cung nữ đến thỉnh, Diệp Ly liền nhã nhặn từ chối ngay tại chỗ. Đương nhiên Diệp Ly biết rõ tâm tư của Diệp Nghuyệt, nhưng cho dù là tỷ muội thì nàng cũng không có ý định để cho Diệp Nguyệt cùng Diệp gia lợi dụng, chủ yếu là ý định và cách nghĩ Diệp Nguyệt không đáng tin cậy một chút đi. Nếu như cẩn thận một chút an phận thủ thường một chút còn có thể bình an sinh hạ hài tử về sau cũng có chỗ dựa vào. Nếu có một vài ý nghĩ không nên có đấy, dù cho chưa thấy qua mấy lần, nhưng Diệp Ly vẫn cảm thấy Diệp Nguyệt mang bầu cũng không có được sủng ái như Diệp gia vẫn nghĩ.

“Bản phi hôm nay hơi mệt, ngươi chuyển cáo cho Diệp Chiêu Nghi, nếu có chuyện gì hai ngày nữa bản phi sẽ tiến cung trò chuyện với tỷ ấy. Hôm này thì thôi đi."

Cái cung nữ kia sắc mặt có chút lo lắng nói: “Vương phi thứ tội, Chiêu Nghi nương nương xác thực có việc gấp muốn thương lượng với Vương phi."

Diệp Ly thản nhiên nói: “Cho dù thật sự có việc gấp, chỉ sợ thương lượng với bản phi cũng không dùng được. Đúng rồi, Vương phu nhân mẫu thân của Diệp Chiêu Nghi lúc này cũng trong điện, không bằng bản phi lại để cho người đi giúp ngươi thỉnh bà đi ra. Ngươi xem coi thế nào?"

“Vương phi, Chiêu Nghi nương nương chỉ thỉnh Vương phi đến yết kiến!" Cung nữ kia nói, nói ra hai chứ yết kiến đã có một chút ý tứ cưỡng chế rồi. Sắc mặt Diệp Ly trầm xuống, cười lạnh một tiếng lạnh nhạt nói: “Bổn vương phi còn không biết, một vị Chiêu Nghi cần bổn vương phi đêm khuya tự mình đến yết kiến đấy!" Hai chữ yết kiến được nói ra rất nặng, địa vị Định Quốc vương phi thập phần tôn quý, cho dù ở trong nội cung cũng chỉ cần hành đại lễ với Hoàng hậu thái hậu, Quý phi cũng chỉ thụ bán lễ. Lại càng không cần phải nói chính là một cái Chiêu Nghi rồi, nếu thật gặp được ngược lại Diệp Nguyệt còn phải hướng Diệp Ly hành bán lễ để tỏ ra tôn trọng Định Quốc Vương phủ.

“Cái này… Nô tài nói lỡ, thỉnh Vương phi thứ tội. Diệp Chiêu Nghi xác thực có việc gấp thỉnh Vương phi xem phân thượng cùng Chiêu Nghi tỷ muội mà đi một chuyến a."

Diệp Ly có chút hoài nghi nhìn cung nữ kia, nhẹ nhàng nói: “Lại nói, bản phi cũng từng đi qua cung Dao Hoa, hình như ngươi hơi lạ mắt." Cung nữ kia cười lớn nói: “Nô tài tướng mạo thường thường, Vương phi không nhớ rõ cũng phải." Diệp Ly lắc đầu nói: “Không đúng, bản phi xác định bên người Diệp Chiêu Nghi có sáu đại cung nữ, tám cái cung nữ hầu hạ trong nội điên ở bên trong cũng không có ngươi. Chẳng lẽ Diệp Chiêu Nghi lại phái một cái cung nữ vẩy nước quét nhà đến thỉnh bản phi?"

“Ta…" Sắc mặt cung nữ kia kinh hoảng, quay người muốn đi. Diệp Ly hướng Thanh Loan liếc mắt ra hiệu một cái, Thanh Loan tiến lên một bước không tốn chút sức nào ở phía sau gáy nàng hạ thủ một cái. Cung nữ kía thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất.

“Vương phi…" Thanh Ngọc nhíu mày, giơ mắt lên nhìn Diệp Ly chờ chỉ thị.

Diệp Ly khẽ nhíu mày, đột nhiên quay người ánh mắt bắn về phía bụi hoa ven đường, “Người nào?"

“Định Vương phi." Một đạo thân ảnh mảnh khảnh đi ra, dưới ánh trăng dung nhan xinh đẹp cũng thêm vài phần trầm tĩnh.

“Dao Cơ cô nương." Diệp Ly nói, “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Dao Cơ xinh đẹp cười nói: “Cô nương không dám nhận, Định Vương phi gọi ta Dao Cơ là được rồi."

Dao Cơ tiến lên, nhìn lướt qua cung nữ hôn mê bất tỉnh trên mặt đất khiêu mi cười nói: “Định Vương phi, đây là?" Diệp Ly cười nói: “Dao Cơ cô nương không phải mới vừa nghe được đấy sao, cũng không có gì, thâm cung đại viện chắc chắn sẽ có một vài chuyện kỳ quái như vậy." Hướng phía sau vẫy tay, một đạo bóng đen như mị ảnh xuất hiện sau lưng Diệp Ly, “Vương phi." Diệp Ly chỉ cung nữ trên mặt đất nói: “Mang nàng ta đi. Đừng dọa đến người khác." Bóng đen lưu loát đem ngươi đi, lên xuống mấy cái liền biến mất trong bóng đêm.

“Đã sớm nghe được Phượng Tam nói Định Vương phi làm việc sảng khoái, hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền." Dao cơ cười nói.

“Phượng Tam công tử cũng nói tới ta với cô nương?" Nàng có thể nhớ rõ ràng nàng và Phượng Tam công tử nổi tiếng kinh thành không quá quen thuộc.

Dao Cơ che miệng cười, đôi mắt đảo đảo, “Phượng Tam đánh giá Vương phi khá cao, Dao Cơ xưa nay rất bội phục ánh mắt của hắn đấy. Hôm nay gặp Vương phi thật sự là tam sinh hữu hạnh."

Diệp Ly rủ mắt xuống mỉm cười, “Có thể nhìn thấy điệu múa khuynh thành của cô nương cũng là Diệp Ly may mắn."

“Vừa rồi chính là ta sẽ giữ bí mật giúp Vương phi." Dao Cơ chớp chớp mị nhãn, dung nhan xinh đẹp nhiều thêm vài phần tinh nghịch mà hỏi. Diệp Ly cười nói: “Đa tạ, đã trễ thế này làm sao cô nương còn ở nơi này?" Dao Cơ bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng nói: “Có ít người cùng sự tình đều quá đáng ghét rồi, tìm một chỗ trốn mà thôi. Không ngờ ngược lại là cùng Vương phi hữu duyên."

Diệp Ly hiểu rõ, Dao Cơ sắc nghệ đều tốt chắc hẳn ở đây có không ít người động sắc tâm.Chỉ là người dám ở trong đại nội hoàng cung dây dưa cũng không phải là nhân vật đơn giản, “Không bằng ta phái người đưa cô nương xuất cung nhé?"

Dao Cơ lộ ra thần sắc cảm kích, nói: “Như vậy đa tạ Vương phi rồi."

“Tiện tay mà thôi." Quay đầu lại phân phó Thanh Ngọc vài câu, Diệp Ly mới cùng Dao Cơ cáo biệt quay trở về đại điện ca múa mừng cảnh thái bình.

Mặc Tu Nghiêu nhìn thấy nàng trở về, đưa qua một ánh mắt nghi vấn, Diệp Ly lắc đầu biểu thị chính mình bất đắc dĩ. Đi đến bên cạnh Mặc Tu Nghiêu ngồi xuống, thấp giọng đem chuyện vừa rồi ở trong ngự hoa viên đại khái nói một lần. Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Sau đó ta sẽ phái người đi điều tra, A Ly đêm nay vẫn nên ở bên cạch ta." Diệp Ly không sao cả gật đầu, lúc này mới phát hiện không khí trong đại điện dường như so với lúc mình rời đi có chút kỳ quái rồi. Vốn là ca múa đã sớm ngừng, ánh mắt mọi người đều như có như không hướng sứ thần Tây Lăng và Nam Chiếu nhìn lại, ngay cả Diệp Ly yên lặng tiến đến đều không khiến cho nhiều người chú ý.

Hoa Thiên Hương đối với Diệp Ly lộ ra một nụ cười cổ quái, cái cằm mờ mịt chỉ chỉ phương hướng Tây Lăng quốc. Diệp Ly nhìn qua, đã thấy được vị công chúa Tây Lăng đang đỏ hồng đôi mắt rơi nước mắt. Hôm nay hiển nhiên không phải ngày may mắn của công chúa Lăng Vân, lúc này mới vừa khóc bao lâu.

“Làm sao vậy?’ Diệp Ly thấp giọng hỏi.

Mặc Tu Nghiêu tươi cười u lãnh, “thế tử Trấn Nam Vương biểu thị Tây Lăng quốc muốn cùng Đại Sở tiếp tục chuyện tốt Tần Tấn. Còn chưa nói xong… công chúa Lăng Vân đã lên tiếng phản đối. Kết quả… Hoàng Thượng đồng ý quan hệ thông gia với Tây Lăng, nhưng công chúa Lăng Vân sẽ không vào cung."

“Sau đó?"

“Sau đó Nam Chiếu đưa lên quốc thư của Nam Chiếu Vương, biểu thị nguyện ý gả công chúa Tê Hà vào Đại Sở."

“…"

“Hoàng Thượng có ý tứ là, công chúa Tê Hà vào cung, công chúa Lăng Vân chỉ cho Lê Vương."
Tác giả : Phượng Khinh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại