Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu
Chương 85: Dã tâm của Nguyệt Diệc Hàn!
Edit: Thu Lệ
Mộ Hoàng Tịch không dẫn theo Mộ Diệc Thần, hiện tại chính bản thân nàng cũng không thể xác định nguy hiểm lần này, Mộ Diệc Thần đi theo chỉ tăng thêm gánh nặng cho nàng mà thôi, nên để hắn đi tụ họp với nhóm người Toái Ngọc Hiên trước, những thứ khác chờ nàng trở lại rồi nói sau.
Buổi tối, Mộ Hoàng Tịch đến khách điếm của mình nghỉ ngơi, Nguyệt Diệc Hàn cũng không lo nàng sẽ rời đi, sợ rằng bây giờ có đuổi thì Mộ Hoàng Tịch cũng không đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, xe ngựa của Nguyệt Diệc Hàn đã tới khách điếm chờ Mộ Hoàng Tịch rồi.
Nguyệt Diệc Hàn vẫn mặc trường sam màu trắng ngà như cũ, dung nhan tuấn mỹ khiến người ta lui tới cũng không nhịn được phải liếc mắt, nhất là sau khi Mộ Hoàng Tịch đi ra, hai người đều mặc y phục màu trắng mà đứng chung một chỗ đủ để chiếu sáng nửa bầu trời.
"Hoàng Tịch!" Nguyệt Diệc Hàn khẽ gọi, ngay sau đó ho khan nói: "Đi ra bên ngoài xưng hô không tiện, ta gọi nàng như vậy nàng sẽ không để tâm chứ?"
"Tùy ngươi!" Mặt Mộ Hoàng Tịch không chút thay đổi, hiện tại nàng chỉ muốn nhìn thấy Ngọc Phi Tình sớm một chút.
"Có thể đi chưa?"
"Hoàng Tịch còn gấp hơn ta!" Nguyệt Diệc Hàn cười khẽ, xoay người dẫn đầu lên xe ngựa, đứng trên càng xe đưa tay cho Mộ Hoàng Tịch: "Lên đây đi!"
Mộ Hoàng Tịch liếc nhìn tay của hắn, sau đó tự mình nhảy lên xe ngựa, động tác lưu loát đẹp trai, Nguyệt Diệc Hàn thấy tay mình thất bại cũng không thấy lúng túng, thu tay lại vào xe ngựa.
Xe ngựa của Nguyệt Diệc Hàn cực kỳ rộng rãi, khác với dáng vẻ bình thường bên ngoài, có thể nói trong này hết sức xa hoa, từ thảm đến, ghế đến một cái ly cũng đều là Thượng Phẩm, Mộ Hoàng Tịch tùy ý quan sát, phát hiện những thứ đồ này còn tốt hơn trong hoàng cung, nhưng nghĩ đến đây là nơi thiếu chủ Nguyệt gia ngồi thì cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Bên trong xe ngựa, hai người chia ra ngồi, ở giữa cách một bàn trà, Mộ Hoàng Tịch vừa ngồi xuống đã dựa vào vách xe giả vờ ngủ say, điệu bộ không để ý tới Nguyệt Diệc Hàn, nhưng hắn cũng không phải là loại người ‘ngươi không để ý đến ta thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi’, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ không biết thấy cái gì mà hai mắt tỏa sáng, chậm rãi nói: "Hoàng Tịch hiểu biết về Nguyệt gia chúng ta bao nhiêu?"
Mộ Hoàng Tịch không nói, nàng mà mở mắt nàng liền thành kẻ đần độn, chỉ dựa vào cuộc giao chiến ngắn ngủi đêm qua nàng cũng đã hiểu được lợi hại của người trước mắt, nói chuyện với hắn, hắn thì không có việc gì nhưng ngược lại bản thân mình đã tức chết trước rồi!
Nguyệt Diệc Hàn thấy Mộ Hoàng Tịch không nói lời nào, liền bắt đầu lầm bầm lầu bầu: "Nguyệt gia được gọi là gia tộc lớn nhất trên con đường này, tất cả mọi người đều biết là bởi vì tài lực của Nguyệt gia, Nguyệt gia đều có cửa hàng của mình tại các quốc gia, liên quan đến các ngành các nghề, gắt gao nắm chặt mạch sống kinh tế trong tay. Bề ngoài, hoàng đế quyền quý của các quốc gia đều tôn sùng, coi Nguyệt gia ta là khách quý, nhưng sau lưng lại hận không thể loại trừ chúng ta!"
"Rất nhiều người chỉ biết Nguyệt gia tài lực, Nguyệt gia có tiền, nhưng lại có bao nhiêu người biết tất cả mọi thứ mà hiện giờ Nguyệt gia ta có được cần phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng chứ? Trên đời không có chuyện bánh nướng từ trên trời rớt xuống, tất cả những gì Nguyệt gia ta có là dựa vào vô số ngươi Nguyệt gia phấn đấu tích lũy được, mặc dù ta sinh ra vào thời điểm thịnh thế nhưng cái này cũng không đại biểu ta có thể tiêu xài Nguyệt gia không chút kiêng kỵ, không cần cố gắng!"
"Tài lực của Nguyệt gia cũng giống như một thanh kiếm hai lưỡi, tài lực cường đại làm cho người ta hâm mộ, làm cho người ta tôn kính, tương tự cũng sẽ khiến người ta mơ ước, làm cho người ta muốn có được. Vào ngày ta được chọn làm Thiếu Gia Chủ thì thanh kiếm hai lưỡi này đã nằm trong tay ta, nếu như ta không thể dẫn dắt Nguyệt gia đi về phía cao hơn, vậy thì một ngày nào đó Nguyệt gia sẽ bị người ta cắn nuốt!"
"Đối với Hoàng thất Tứ Quốc mà nói, Nguyệt gia chính là một khối thịt béo bỡ, ai cũng muốn có được, hiện tại chỉ ngại vì cục thịt béo này quá lớn nuốt không nổi, cho nên không lựa chọn hành động, nhưng suy nghĩ muốn có được Nguyệt gia của bọn họ sẽ càng ngày càng mãnh liệt, một ngày nào đó sẽ ra tay với Nguyệt gia. Cho nên, điều ta muốn làm là thôn tính bọn họ từng chút một trước khi bọn ra tay, để Nguyệt gia đứng ở vị trí cao nhất!"
Không biết từ khi nào Mộ Hoàng Tịch đã mở mắt, nhìn chằm chằm vào Nguyệt Diệc Hàn ở phía đối diện, giọng điệu của hắn giống như đang nói một chuyện rất bình thường, nhưng phía dưới lại che giấu cơn sóng sẽ quậy toàn bộ thiên hạ đến long trời lở đất. Nhưng không thể không thừa nhận nhưng gì Nguyệt Diệc Hàn nói cũng không sai một chút nào, Nguyệt gia quá mạnh mẽ, cường đại đến nỗi khiến Hoàn thất Tứ Quốc kiêng kỵ, suy cho cùng vào một ngày nào đó những hoàng đế kia sẽ ra tay với Nguyệt gia, dưới lợi ích của mình kết cục của Nguyệt gia chỉ có thể bị chia cắt, mà phương pháp duy nhất phá vỡ kết cục này chính là thay thế Hoàng thất.
Mặc kệ quy luật thế giới thay đổi như thế nào, nhưng có một điều duy nhất không thay đổi chính là —— Cường Giả Vi Tôn!
Nàng sẽ không nói suy nghĩ của Nguyệt Diệc Hàn là sai trái, ngược lại nếu như đổi lại là nàng, nàng cũng có thể làm như vậy. Dứng dưới thực lực tuyệt đối, kẻ ngu mới có thể chờ người khác tới làm thịt. Huống chi ai cũng không có cách nào dự đoán Thiên Hạ Đại Thế, chỉ cần có năng lực thì ai ngồi vào ngôi vị hoàng đế cũng như nhau, đến lúc đó người trong thiên hạ còn không phải là làm theo hô to vạn tuế! Thắng làm vua thua làm giặc, Cường Giả Vi Tôn! Đây chính là giải thích tốt nhất.
Nếu như không phải là vấn đề lập trường, Mộ Hoàng Tịch nhất định sẽ khen ngợi Nguyệt Diệc Hàn một phen, đáng tiếc bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở phía đối lập, mà nàng nhất định sẽ phá nát dã tâm của hắn!
"Hoàng Tịch! Ta tin tưởng hiểu rõ thực lực của ta, Quân Mặc sẽ không đấu lại ta đâu, nếu nàng bằng lòng giúp ta, sau nay ta nhất định sẽ cho nàng địa vị cao hơn!" Nguyệt Diệc Hàn nói những lời này vô cùng thành khẩn, từ sau khi một mình Mộ Hoàng Tịch lấy sức thay đổi Càn Khôn trên đại điện, thì hắn đã biết nàng chính là nữ nhân hắn cần tìm. Nếu một nữ nhân như vậy bằng lòng phụ tá hắn, vậy thì phần thắng hắn lấy được thiên hạ sẽ lớn hơn, đến lúc đó hắn không ngại cho nàng hậu vị của mình.
"Nguyệt Diệc Hàn, ngươi có hơi khinh thường Mộ Hoàng Tịch ta rồi đấy, ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm tới vị trí hoàng hậu đó sao?" Mộ Hoàng Tịch cười khinh miệt.
Nguyệt Diệc Hàn đã sớm biết nàng sẽ trả lời như vậy, cho nên không nổi giận chút nào: "Hoàng Tịch, nàng không cần phải trả lời ta ngay bây giờ, chờ sau khi nàng biết rõ rồi sẽ biết ai mới là người tốt nhất để nàng lựa chọn!"
Mộ Hoàng Tịch không biết hắn từ đâu tới tự tin, nhưng là cũng không nguyện cùng hắn rối rắm cái này, ngược lại hỏi "Mộ Trình là bị ngươi cướp đi?" Tuy là nghi vấn, nhưng mà trên mặt lại là khẳng định.
Nguyệt Diệc Hàn gật đầu: "Không tệ! Chẳng lẽ là Hoàng Tịch còn muốn tính mạng của hắn?"
"Hắn phải chết!" Không phải thị uy, mà là trần thuật, mặc kệ Mộ Trình như thế nào thì kết cục của ông ta chỉ có một chữ.
"Ta nghĩ khoảng cách đến cái chết của ông ta cũng không còn xa nữa! Lần trước nàng dùng lụa đỏ xuyên qua bụng của ông ta, gan và dạ dày ông ta bị hao tổn nghiêm trọng, cho dù có mời thần y chữa trị cho ông ta cũng chỉ có thể treo ngược tính mạng của ông ta mà thôi, phải chết là chuyện sớm hay muộn!"
Giọng điệu của Nguyệt Diệc Hàn giống như đang nói một chuyện rất bình thường, nhưng Mộ Hoàng Tịch vẫn nghe được không bình thường từ trong đó, nói thí dụ như vì sao hắn phải cướp Mộ Trình đi, nói thí dụ như Mộ Trình đã không có giá trị lợi dụng vì sao còn phải treo ngược tính mạng của ông ta.
"Rốt cuộc thân phận chân thật của ông ta là gì?"
"Nàng biết những thứ gì?" Nguyệt Diệc Hàn có chút bất ngờ khi Mộ Hoàng Tịch hỏi như thế.
"Nên biết đều biết, nói đi! Thân phận thật sự của Mộ Trình giả này là ai!"
Nguyệt Diệc Hàn vốn không chuẩn bị lừa gạt nàng, huống chi hắn cũng cảm thấy không có gì tốt để lừa gạt: "Ông ấy là Đường Thúc của ta, đích tử chi thứ của Nguyệt gia, vào hai mươi năm trước chỉ có một mình rời nhà đến Tây Việt, sau đó đã mất đi tung tích, ta cũng mới gặp lại ông ấy và nhận nhau trước đó không lâu!"
Hơi thở trên người Mộ Hoàng Tịch chợt thay đổi nhanh chóng, cả người giống như Tu La từ trong Địa ngục bò ra, bên cạnh đồng tử màu mực nhiễm lên huyết sắc: "Cho nên nói là Nguyệt gia các ngươi xếp đặt giết chết phụ mẫu của ta?"
Nguyệt Diệc Hàn chưa từng thấy dáng vẻ này của Mộ Hoàng Tịch, quanh thân nàng giống như bị hơi thở màu đen của địa ngục bao vây, làm cho người ta không thấy rõ dung mạo của nàng, điều duy nhất có thể nhận ra đó cặp mắt hàm chứa thù hận dày đặc trở nên đỏ ngầu.
"Haiz...... Nàng đừng như vậy! Hắn mất tích, cũng không ai biết hắn đã làm gì, ta dùng tính mạng của ta để thề, đây là sự thật!"
"Hừ!" Mộ Hoàng Tịch nhắm mắt lại, cố gắng áp chế lửa giận và hận thù này lại, bây giờ vẫn chưa phải là lúc động thủ.
Thấy hơi thở hắc ám quanh thân Mộ Hoàng Tịch tản đi chút xíu, Nguyệt Diệc Hàn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi dáng vẻ của Mộ Hoàng Tịch đã khiến cho hắn cảm nhận được tim gan run sợ. Xe ngựa chạy rất chậm, chậm đến nỗi khiến Mộ Hoàng Tịch cũng phiền lòng, mặc dù kế hoạch có Bắc Đường Ngọc trấn giữ nhưng thiếu nàng và Ngọc Phi Tình thì nàng cũng không dám tưởng tượng cuối cùng sẽ biến thành thế nào nữa, chỉ điều may mắn duy nhất là Nguyệt Diệc Hàn đang ở bên cạnh nàng, không cần cố ý điều tra hành tung của hắn.
Đã biết được dáng vẻ nổi điên của Mộ Hoàng Tịch, Nguyệt Diệc Hàn không bao giờ nói những lời kích thích nàng nữa mà ngược lại hỏi sang chuyện khác, nói thí dụ như nàng và Quân Mặc biết nhau như thế nào, nàng yêu thích cái gì, quá khứ của nàng ra sao, giống như đang nói lảm nhảm cáu gì vậy, dĩ nhiên, đáp án vẫn là Mộ Hoàng Tịch trầm mặc không nói, thật là không nên hỏi đến.
Cuối cùng Mộ Hoàng Tịch thật sự không chịu nổi, lạnh lùng giễu cợt nói: "Nếu như hoàng đế của một nước mà có dáng vẻ này của ngươi, ta thật đúng là bi ai thay thiên hạ này!"
Mà Nguyệt Diệc Hàn phát huy công lực siêu cấp dày của hắn, tự động che giấu câu này, thấy vậy, khóe mắt Mộ Hoàng Tịch co quắp hai cái bày tỏ im lặng!
Một ngày sau
Mộ Hoàng Tịch nhàm chán tựa vào trên xe ngựa, một ngày này quả thật là đang khảo nghiệm sự chịu đựng của nàng, nàng vốn tưởng rằng Nguyệt Diệc Hàn sẽ trực tiếp đưa nàng đến Nguyệt gia, nhưng không ngờ rằng Nguyệt Diệc Hàn lại không có ý định đi về thẳng. Đi một ngày mới đi được hai thành trấn, xe ngựa chậm là một nguyên nhân, mà điều khiến cho Mộ Hoàng Tịch thiếu chút nữa phát điên là Nguyệt Diệc Hàn vậy mà lại chạy đến trấn trên kiểm toán, xem lại tất cả cửa hàng Nguyệt gia, lại còn tự bản thân xem lại sổ sách một lần nữa, như vậy mà có thể đi nhanh mới gặp quỷ đấy!
Mộ Hoàng Tịch nhìn Nguyệt Diệc Hàn đang nói chuyện với chưởng quỹ trong cửa hàng cách đó không xa, dĩ nhiên nàng biết hắn đang kéo dài thời gian, nhưng mục đích để hắn kéo dài là gì?
Đột nhiên, màn xe ngựa khẽ động, một tiếng nói bí mật truyền vào trong tai Mộ Hoàng Tịch: Đông Diệu Hoàng đế bệnh nặng, mấy vị Vương Gia và thái tử vì ngôi vị hoàng đế mà đánh nhau túi bụi, Ngũ Hoàng Tử Nam Chiếu hỏa tốc soán vị lên ngôi, Nam Chiếu đổi chủ!
Ánh mắt của Mộ Hoàng Tịch lần nữa rơi vào trên người Nguyệt Diệc Hàn, nàng hiểu là hành động của hắn! Trước tiên khống chế Hoàng thất, đợi sau khi hoàn toàn khống chế, mục tiêu của hắn chính là Tây Việt.
Nguyệt Diệc Hàn nhận thấy được tầm mắt của Mộ Hoàng Tịch, quay đầu khẽ mỉm cười, sau đó dường như nói gì đó với chưỡng quỹ. Mộ Hoàng Tịch nhìn hắn, người nam nhân này không vô hại như vẻ bề ngoài, ít nhất tin tức nàng lấy được và điều nàng nhìn thấy hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.
Mặt cười hồ ly! Nói chính là Nguyệt Diệc Hàn, khi hắn cười sẽ làm cho người ta như tắm gió xuân, nhưng hắn càng cười như vậy thì thủ đoạn càng hung ác. Từ khi hắn trở thành Thiếu Gia Chủ tới nay, sự kiện do hắn bày ra mấy lần người chết không đếm hết, có thể thấy được hắn hung ác biết bao nhiêu! Thậm chí khi hắn tự tay giết người, cũng không nhìn thấy một tia sát khí, người như vậy đâu chỉ là nguy hiểm mà thôi?
Mộ Hoàng Tịch không dẫn theo Mộ Diệc Thần, hiện tại chính bản thân nàng cũng không thể xác định nguy hiểm lần này, Mộ Diệc Thần đi theo chỉ tăng thêm gánh nặng cho nàng mà thôi, nên để hắn đi tụ họp với nhóm người Toái Ngọc Hiên trước, những thứ khác chờ nàng trở lại rồi nói sau.
Buổi tối, Mộ Hoàng Tịch đến khách điếm của mình nghỉ ngơi, Nguyệt Diệc Hàn cũng không lo nàng sẽ rời đi, sợ rằng bây giờ có đuổi thì Mộ Hoàng Tịch cũng không đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, xe ngựa của Nguyệt Diệc Hàn đã tới khách điếm chờ Mộ Hoàng Tịch rồi.
Nguyệt Diệc Hàn vẫn mặc trường sam màu trắng ngà như cũ, dung nhan tuấn mỹ khiến người ta lui tới cũng không nhịn được phải liếc mắt, nhất là sau khi Mộ Hoàng Tịch đi ra, hai người đều mặc y phục màu trắng mà đứng chung một chỗ đủ để chiếu sáng nửa bầu trời.
"Hoàng Tịch!" Nguyệt Diệc Hàn khẽ gọi, ngay sau đó ho khan nói: "Đi ra bên ngoài xưng hô không tiện, ta gọi nàng như vậy nàng sẽ không để tâm chứ?"
"Tùy ngươi!" Mặt Mộ Hoàng Tịch không chút thay đổi, hiện tại nàng chỉ muốn nhìn thấy Ngọc Phi Tình sớm một chút.
"Có thể đi chưa?"
"Hoàng Tịch còn gấp hơn ta!" Nguyệt Diệc Hàn cười khẽ, xoay người dẫn đầu lên xe ngựa, đứng trên càng xe đưa tay cho Mộ Hoàng Tịch: "Lên đây đi!"
Mộ Hoàng Tịch liếc nhìn tay của hắn, sau đó tự mình nhảy lên xe ngựa, động tác lưu loát đẹp trai, Nguyệt Diệc Hàn thấy tay mình thất bại cũng không thấy lúng túng, thu tay lại vào xe ngựa.
Xe ngựa của Nguyệt Diệc Hàn cực kỳ rộng rãi, khác với dáng vẻ bình thường bên ngoài, có thể nói trong này hết sức xa hoa, từ thảm đến, ghế đến một cái ly cũng đều là Thượng Phẩm, Mộ Hoàng Tịch tùy ý quan sát, phát hiện những thứ đồ này còn tốt hơn trong hoàng cung, nhưng nghĩ đến đây là nơi thiếu chủ Nguyệt gia ngồi thì cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Bên trong xe ngựa, hai người chia ra ngồi, ở giữa cách một bàn trà, Mộ Hoàng Tịch vừa ngồi xuống đã dựa vào vách xe giả vờ ngủ say, điệu bộ không để ý tới Nguyệt Diệc Hàn, nhưng hắn cũng không phải là loại người ‘ngươi không để ý đến ta thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi’, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ không biết thấy cái gì mà hai mắt tỏa sáng, chậm rãi nói: "Hoàng Tịch hiểu biết về Nguyệt gia chúng ta bao nhiêu?"
Mộ Hoàng Tịch không nói, nàng mà mở mắt nàng liền thành kẻ đần độn, chỉ dựa vào cuộc giao chiến ngắn ngủi đêm qua nàng cũng đã hiểu được lợi hại của người trước mắt, nói chuyện với hắn, hắn thì không có việc gì nhưng ngược lại bản thân mình đã tức chết trước rồi!
Nguyệt Diệc Hàn thấy Mộ Hoàng Tịch không nói lời nào, liền bắt đầu lầm bầm lầu bầu: "Nguyệt gia được gọi là gia tộc lớn nhất trên con đường này, tất cả mọi người đều biết là bởi vì tài lực của Nguyệt gia, Nguyệt gia đều có cửa hàng của mình tại các quốc gia, liên quan đến các ngành các nghề, gắt gao nắm chặt mạch sống kinh tế trong tay. Bề ngoài, hoàng đế quyền quý của các quốc gia đều tôn sùng, coi Nguyệt gia ta là khách quý, nhưng sau lưng lại hận không thể loại trừ chúng ta!"
"Rất nhiều người chỉ biết Nguyệt gia tài lực, Nguyệt gia có tiền, nhưng lại có bao nhiêu người biết tất cả mọi thứ mà hiện giờ Nguyệt gia ta có được cần phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng chứ? Trên đời không có chuyện bánh nướng từ trên trời rớt xuống, tất cả những gì Nguyệt gia ta có là dựa vào vô số ngươi Nguyệt gia phấn đấu tích lũy được, mặc dù ta sinh ra vào thời điểm thịnh thế nhưng cái này cũng không đại biểu ta có thể tiêu xài Nguyệt gia không chút kiêng kỵ, không cần cố gắng!"
"Tài lực của Nguyệt gia cũng giống như một thanh kiếm hai lưỡi, tài lực cường đại làm cho người ta hâm mộ, làm cho người ta tôn kính, tương tự cũng sẽ khiến người ta mơ ước, làm cho người ta muốn có được. Vào ngày ta được chọn làm Thiếu Gia Chủ thì thanh kiếm hai lưỡi này đã nằm trong tay ta, nếu như ta không thể dẫn dắt Nguyệt gia đi về phía cao hơn, vậy thì một ngày nào đó Nguyệt gia sẽ bị người ta cắn nuốt!"
"Đối với Hoàng thất Tứ Quốc mà nói, Nguyệt gia chính là một khối thịt béo bỡ, ai cũng muốn có được, hiện tại chỉ ngại vì cục thịt béo này quá lớn nuốt không nổi, cho nên không lựa chọn hành động, nhưng suy nghĩ muốn có được Nguyệt gia của bọn họ sẽ càng ngày càng mãnh liệt, một ngày nào đó sẽ ra tay với Nguyệt gia. Cho nên, điều ta muốn làm là thôn tính bọn họ từng chút một trước khi bọn ra tay, để Nguyệt gia đứng ở vị trí cao nhất!"
Không biết từ khi nào Mộ Hoàng Tịch đã mở mắt, nhìn chằm chằm vào Nguyệt Diệc Hàn ở phía đối diện, giọng điệu của hắn giống như đang nói một chuyện rất bình thường, nhưng phía dưới lại che giấu cơn sóng sẽ quậy toàn bộ thiên hạ đến long trời lở đất. Nhưng không thể không thừa nhận nhưng gì Nguyệt Diệc Hàn nói cũng không sai một chút nào, Nguyệt gia quá mạnh mẽ, cường đại đến nỗi khiến Hoàn thất Tứ Quốc kiêng kỵ, suy cho cùng vào một ngày nào đó những hoàng đế kia sẽ ra tay với Nguyệt gia, dưới lợi ích của mình kết cục của Nguyệt gia chỉ có thể bị chia cắt, mà phương pháp duy nhất phá vỡ kết cục này chính là thay thế Hoàng thất.
Mặc kệ quy luật thế giới thay đổi như thế nào, nhưng có một điều duy nhất không thay đổi chính là —— Cường Giả Vi Tôn!
Nàng sẽ không nói suy nghĩ của Nguyệt Diệc Hàn là sai trái, ngược lại nếu như đổi lại là nàng, nàng cũng có thể làm như vậy. Dứng dưới thực lực tuyệt đối, kẻ ngu mới có thể chờ người khác tới làm thịt. Huống chi ai cũng không có cách nào dự đoán Thiên Hạ Đại Thế, chỉ cần có năng lực thì ai ngồi vào ngôi vị hoàng đế cũng như nhau, đến lúc đó người trong thiên hạ còn không phải là làm theo hô to vạn tuế! Thắng làm vua thua làm giặc, Cường Giả Vi Tôn! Đây chính là giải thích tốt nhất.
Nếu như không phải là vấn đề lập trường, Mộ Hoàng Tịch nhất định sẽ khen ngợi Nguyệt Diệc Hàn một phen, đáng tiếc bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở phía đối lập, mà nàng nhất định sẽ phá nát dã tâm của hắn!
"Hoàng Tịch! Ta tin tưởng hiểu rõ thực lực của ta, Quân Mặc sẽ không đấu lại ta đâu, nếu nàng bằng lòng giúp ta, sau nay ta nhất định sẽ cho nàng địa vị cao hơn!" Nguyệt Diệc Hàn nói những lời này vô cùng thành khẩn, từ sau khi một mình Mộ Hoàng Tịch lấy sức thay đổi Càn Khôn trên đại điện, thì hắn đã biết nàng chính là nữ nhân hắn cần tìm. Nếu một nữ nhân như vậy bằng lòng phụ tá hắn, vậy thì phần thắng hắn lấy được thiên hạ sẽ lớn hơn, đến lúc đó hắn không ngại cho nàng hậu vị của mình.
"Nguyệt Diệc Hàn, ngươi có hơi khinh thường Mộ Hoàng Tịch ta rồi đấy, ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm tới vị trí hoàng hậu đó sao?" Mộ Hoàng Tịch cười khinh miệt.
Nguyệt Diệc Hàn đã sớm biết nàng sẽ trả lời như vậy, cho nên không nổi giận chút nào: "Hoàng Tịch, nàng không cần phải trả lời ta ngay bây giờ, chờ sau khi nàng biết rõ rồi sẽ biết ai mới là người tốt nhất để nàng lựa chọn!"
Mộ Hoàng Tịch không biết hắn từ đâu tới tự tin, nhưng là cũng không nguyện cùng hắn rối rắm cái này, ngược lại hỏi "Mộ Trình là bị ngươi cướp đi?" Tuy là nghi vấn, nhưng mà trên mặt lại là khẳng định.
Nguyệt Diệc Hàn gật đầu: "Không tệ! Chẳng lẽ là Hoàng Tịch còn muốn tính mạng của hắn?"
"Hắn phải chết!" Không phải thị uy, mà là trần thuật, mặc kệ Mộ Trình như thế nào thì kết cục của ông ta chỉ có một chữ.
"Ta nghĩ khoảng cách đến cái chết của ông ta cũng không còn xa nữa! Lần trước nàng dùng lụa đỏ xuyên qua bụng của ông ta, gan và dạ dày ông ta bị hao tổn nghiêm trọng, cho dù có mời thần y chữa trị cho ông ta cũng chỉ có thể treo ngược tính mạng của ông ta mà thôi, phải chết là chuyện sớm hay muộn!"
Giọng điệu của Nguyệt Diệc Hàn giống như đang nói một chuyện rất bình thường, nhưng Mộ Hoàng Tịch vẫn nghe được không bình thường từ trong đó, nói thí dụ như vì sao hắn phải cướp Mộ Trình đi, nói thí dụ như Mộ Trình đã không có giá trị lợi dụng vì sao còn phải treo ngược tính mạng của ông ta.
"Rốt cuộc thân phận chân thật của ông ta là gì?"
"Nàng biết những thứ gì?" Nguyệt Diệc Hàn có chút bất ngờ khi Mộ Hoàng Tịch hỏi như thế.
"Nên biết đều biết, nói đi! Thân phận thật sự của Mộ Trình giả này là ai!"
Nguyệt Diệc Hàn vốn không chuẩn bị lừa gạt nàng, huống chi hắn cũng cảm thấy không có gì tốt để lừa gạt: "Ông ấy là Đường Thúc của ta, đích tử chi thứ của Nguyệt gia, vào hai mươi năm trước chỉ có một mình rời nhà đến Tây Việt, sau đó đã mất đi tung tích, ta cũng mới gặp lại ông ấy và nhận nhau trước đó không lâu!"
Hơi thở trên người Mộ Hoàng Tịch chợt thay đổi nhanh chóng, cả người giống như Tu La từ trong Địa ngục bò ra, bên cạnh đồng tử màu mực nhiễm lên huyết sắc: "Cho nên nói là Nguyệt gia các ngươi xếp đặt giết chết phụ mẫu của ta?"
Nguyệt Diệc Hàn chưa từng thấy dáng vẻ này của Mộ Hoàng Tịch, quanh thân nàng giống như bị hơi thở màu đen của địa ngục bao vây, làm cho người ta không thấy rõ dung mạo của nàng, điều duy nhất có thể nhận ra đó cặp mắt hàm chứa thù hận dày đặc trở nên đỏ ngầu.
"Haiz...... Nàng đừng như vậy! Hắn mất tích, cũng không ai biết hắn đã làm gì, ta dùng tính mạng của ta để thề, đây là sự thật!"
"Hừ!" Mộ Hoàng Tịch nhắm mắt lại, cố gắng áp chế lửa giận và hận thù này lại, bây giờ vẫn chưa phải là lúc động thủ.
Thấy hơi thở hắc ám quanh thân Mộ Hoàng Tịch tản đi chút xíu, Nguyệt Diệc Hàn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi dáng vẻ của Mộ Hoàng Tịch đã khiến cho hắn cảm nhận được tim gan run sợ. Xe ngựa chạy rất chậm, chậm đến nỗi khiến Mộ Hoàng Tịch cũng phiền lòng, mặc dù kế hoạch có Bắc Đường Ngọc trấn giữ nhưng thiếu nàng và Ngọc Phi Tình thì nàng cũng không dám tưởng tượng cuối cùng sẽ biến thành thế nào nữa, chỉ điều may mắn duy nhất là Nguyệt Diệc Hàn đang ở bên cạnh nàng, không cần cố ý điều tra hành tung của hắn.
Đã biết được dáng vẻ nổi điên của Mộ Hoàng Tịch, Nguyệt Diệc Hàn không bao giờ nói những lời kích thích nàng nữa mà ngược lại hỏi sang chuyện khác, nói thí dụ như nàng và Quân Mặc biết nhau như thế nào, nàng yêu thích cái gì, quá khứ của nàng ra sao, giống như đang nói lảm nhảm cáu gì vậy, dĩ nhiên, đáp án vẫn là Mộ Hoàng Tịch trầm mặc không nói, thật là không nên hỏi đến.
Cuối cùng Mộ Hoàng Tịch thật sự không chịu nổi, lạnh lùng giễu cợt nói: "Nếu như hoàng đế của một nước mà có dáng vẻ này của ngươi, ta thật đúng là bi ai thay thiên hạ này!"
Mà Nguyệt Diệc Hàn phát huy công lực siêu cấp dày của hắn, tự động che giấu câu này, thấy vậy, khóe mắt Mộ Hoàng Tịch co quắp hai cái bày tỏ im lặng!
Một ngày sau
Mộ Hoàng Tịch nhàm chán tựa vào trên xe ngựa, một ngày này quả thật là đang khảo nghiệm sự chịu đựng của nàng, nàng vốn tưởng rằng Nguyệt Diệc Hàn sẽ trực tiếp đưa nàng đến Nguyệt gia, nhưng không ngờ rằng Nguyệt Diệc Hàn lại không có ý định đi về thẳng. Đi một ngày mới đi được hai thành trấn, xe ngựa chậm là một nguyên nhân, mà điều khiến cho Mộ Hoàng Tịch thiếu chút nữa phát điên là Nguyệt Diệc Hàn vậy mà lại chạy đến trấn trên kiểm toán, xem lại tất cả cửa hàng Nguyệt gia, lại còn tự bản thân xem lại sổ sách một lần nữa, như vậy mà có thể đi nhanh mới gặp quỷ đấy!
Mộ Hoàng Tịch nhìn Nguyệt Diệc Hàn đang nói chuyện với chưởng quỹ trong cửa hàng cách đó không xa, dĩ nhiên nàng biết hắn đang kéo dài thời gian, nhưng mục đích để hắn kéo dài là gì?
Đột nhiên, màn xe ngựa khẽ động, một tiếng nói bí mật truyền vào trong tai Mộ Hoàng Tịch: Đông Diệu Hoàng đế bệnh nặng, mấy vị Vương Gia và thái tử vì ngôi vị hoàng đế mà đánh nhau túi bụi, Ngũ Hoàng Tử Nam Chiếu hỏa tốc soán vị lên ngôi, Nam Chiếu đổi chủ!
Ánh mắt của Mộ Hoàng Tịch lần nữa rơi vào trên người Nguyệt Diệc Hàn, nàng hiểu là hành động của hắn! Trước tiên khống chế Hoàng thất, đợi sau khi hoàn toàn khống chế, mục tiêu của hắn chính là Tây Việt.
Nguyệt Diệc Hàn nhận thấy được tầm mắt của Mộ Hoàng Tịch, quay đầu khẽ mỉm cười, sau đó dường như nói gì đó với chưỡng quỹ. Mộ Hoàng Tịch nhìn hắn, người nam nhân này không vô hại như vẻ bề ngoài, ít nhất tin tức nàng lấy được và điều nàng nhìn thấy hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.
Mặt cười hồ ly! Nói chính là Nguyệt Diệc Hàn, khi hắn cười sẽ làm cho người ta như tắm gió xuân, nhưng hắn càng cười như vậy thì thủ đoạn càng hung ác. Từ khi hắn trở thành Thiếu Gia Chủ tới nay, sự kiện do hắn bày ra mấy lần người chết không đếm hết, có thể thấy được hắn hung ác biết bao nhiêu! Thậm chí khi hắn tự tay giết người, cũng không nhìn thấy một tia sát khí, người như vậy đâu chỉ là nguy hiểm mà thôi?
Tác giả :
Thiên Mai