Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu
Chương 81
Edit: Thu Lệ
"Cầu xin hoàng hậu nương nương bỏ qua cho bọn họ!" Đại phu nhân thống khổ quỵ đầu gối cao ngạo của bà ta xuống, không cầm được nước mắt chảy xuống.
Mộ Hoàng Tịch không chút cử động, thay vào đó là nhìn mọi người trong lao: "Các ngươi cần ta nói lại lần thứ hai?"
Mọi người sững sờ, người đầu tiên phản ứng lại là Bát di nương, bà không chút do dự lôi kéo Mộ Vãn Tình đứng ở bên phải, sau đó rất cung kính quỳ xuống trước mặt Mộ Hoàng Tịch: "Tạ ơn không giết của hoàng hậu nương nương!"
Mộ Vãn Tình vẫn có chút không kịp phản ứng như cũ, nhưng dưới sự chỉ bảo của mẫu thân nàng chỉ có thể yên lặng quỳ.
"Ưm a......" Tiếng mập mờ đến tột cùng truyền đến từ vách bên cạnh làm cho người ta vô cùng xấu hổ, đại phu nhân càng thêm không đất dung thân, tức giận nhìn Mộ Hoàng Tịch: "Ta đã quỳ xuống rồi vì sao ngươi không thả bọn họ?"
Trên mặt Đại phu nhân mất đi vẻ chịu thua vừa rồi, chỉ có bén nhọn chất vấn, Mộ Hoàng Tịch cười lạnh: "Xem ra ngươi còn chưa biết rõ thân phận của ngươi, ngươi cảm thấy bây giờ ngươi còn là đại phu nhân phủ Thừa Tướng?"
"Phủ Thừa Tướng đã sớm bị tịch thu, Lý gia cũng bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, phủ Từ Quốc Công cũng không trốn thoát, ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có tư cách gì nói điều kiện với ta?"
"Hay là ngươi cảm thấy ngươi rất cao quý, tùy tiện quỳ xuống thì ta đều phải nghe lời của ngươi?"
"Một kHắc trước ngươi còn độc ác chỉ trích nhục mạ, một kHắc sau liền cầu xin ta bỏ qua, ngươi cho rằng ta ngu ngốc hay đã chết rồi sao?"
Mệnh lệnh của Mộ Hoàng Tịch như mũi khoan, từng mũi nện vào trên người đại phu nhân đập bể từng chút cao ngạo của bà ta, mà tiếng rên rỉ mập mờ bên cạnh truyền tới càng làm cho bà ta tức giận đến muốn nôn ra máu.
"Mộ Hoàng Tịch, dù rằng chúng ta có tội nhưng dù sao bọn họ cũng là tỷ muội của ngươi, huyết mạch chí thân, làm sao ngươi ra tay độc ác như thế!"
Đại phu nhân biết toàn bộ hậu đài của mình đều đã sẹp đổ, hiện tại bản thân mình cũng khó bảo toàn, trừ la lối om sòm thì bà ta chỉ có một chiêu này, dù sao cũng quan hệ huyết thông, bà ta không tin Mộ Hoàng Tịch thật sự vô tâm vô tình như vậy. Nhưng bà ta đã đánh sai lá bài này rồi, bởi vì giờ phút này Mộ Hoàng Tịch sẽ không có chút băn khoăn nào.
"Dẫn các nàng tới đây!"
"Dạ!"
Không bao lâu, Mộ Tương Vũ và Mộ Tâm Vi bị người ta kéo vào, Bát di nương lập tức che ánh mắt Mộ Vãn Tình lại không để cho nàng xem, bởi vì lúc này toàn thân cao thấp của Mộ Tương Vũ và Mộ Tâm Vi ngay cả cái yếm cũng không có, hai người trần truồng bị lôi vào, trên da thịt trắng noãn đầy dấu vết tím bầm chói mắt, d/đ"l;q"d nhất là hạ thể của hai người, giờ phút này sưng đỏ không chịu nổi, quả thật ghê tởm tột cùng, đối với nữ nhân mà nói, phương thức trừng phạt này là tàn nhẫn nhất.
"Tương Vũ, Tâm Vi!" Đại phu nhân đụng ngã cửa lao muốn tiến lên, trên mặt đều là lo lắng và nước mắt.
Mộ Tương Vũ và Mộ Tâm Vi giống như không nghe thấy tiếng gọi của đại phu nhân, giờ phút này bọn họ đang lăn lộn khó nhịn trên đất, thậm chí còn phát ra một số tiếng rên mắc cở, mọi người mới chú ý tới gương mặt đỏ ửng không bình thường và đôi mắt mất đi tỉnh táo của các nàng, hiển nhiên là bị người ta bỏ thuốc.
Mộ Hoàng Tịch lạnh lùng liếc qua, lao đầu quỳ rạp xuống: "Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng!"
"Dám làm trái lệnh bản cung, lá gan không nhỏ!"
"Nương nương tha mạng, về sau thuộc hạ cũng không dám nữa! Cũng không dám nữa!"
"Hừ!" Mộ Hoàng Tịch rủ xuống mắt xuống vỗ tới một chưởng, chưởng phong bén nhọn đánh bay lao đầu đụng vào trên tường mới rơi xuống, trên mặt trên đầu của hắn đều là máu tươi, rốt cuộc sau một chút không có tiếng động gì, hiển nhiên đã chết rồi, những thủ vệ khác đều rét run, chỉ sợ người tiếp theo chính là mình.
Mộ Hoàng Tịch cũng không thèm nhìn hai người dưới đất một cái, trực tiếp hút đao của thủ vệ, lưỡi đao xẹt qua cổ của hai người, hai thân thể vốn dĩ đang nhúc nhích bỗng như mất đi động lực, lúc này mới dừng lại, trong nháy mắt máu tươi tràn ngập.
"Mộ Hoàng Tịch! Ta giết chết ngươi!" Nhìn thấy hai nữ nhi của mình bị giết, trái tim vốn dĩ đã khuất nhục chỉ còn lại đau đớn thật sâu và thù hận ngập trời, móng tay bấm chặt vào cửa nhà lao, đầu ngón máu thịt be bét, mà giờ phút này ánh mắt của bà ta nhuốm đầy màu đỏ khát máu.
Mộ Hoàng Tịch không muốn dây dưa với những người này nữa, có lẽ trước kia nàng từng muốn hành hạ họ thê thảm, nhưng hiện giờ nàng đã mất đi hứng thú, vung tay lên, thanh kiếm dính máu rơi ở phía xa như có linh tính bay lên, theo động tác chém xuống của d.đ;l;q"d Mộ Hoàng Tịch một vệt máu từ trên trán vạch xuống đến cổ đại phu nhân, sau đó đã nhìn thấy đại phu nhân trợn to hai mắt, ngã thẳng ra sau, chết không nhắm mắt.
"Loảng xoảng!" Mộ Hoàng Tịch bỏ đao lại, xoay người rời đi.
"Hoàng hậu nương nương!" Bát di nương có chút lo lắng vịn vào cửa nhà lao, cũng không kịp để ý đến nữ nhi của mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng máu tanh này: "Nương nương, lời của người còn tính không!"
Thân thể Mộ Hoàng Tịch dừng lại một chút, ngay sau vẫn đi thẳng về phía trước như thường, không để ý nhiều tiếng la lên phía sau, cuối cùng chỉ để lại bốn chữ: "Không chừa một ai!"
Quả thật nàng có nghĩ tới sẽ bỏ qua cho một số người trong đó, nhưng bây giờ nàng đã thay đổi suy nghĩ rồi, cái gọi là Hậu hoạn vô tận’, nàng không thích để lại đường lui cho người khác.
Đến đây, trên đời không còn Mộ gia nữa.
Lúc Mộ Hoàng Tịch đi ra, lại nhìn thấy một người đang đợi nàng, Mộ Hoàng Tịch làm như không nhìn thấy đi thẳng qua bên người hắn, trong lúc Mộ Hoàng Tịch sắp đi qua, rốt cuộc hắn vẫn phải lên tiếng: "Thật sự giết toàn bộ sao?"
Mộ Hoàng Tịch khẽ dừng lại: "Ngươi đứng ở lập trường nào tới hỏi ta?"
Mộ Diệc Thần trầm mặc, thật lâu mới nói: "Nơi đó có đệ đệ và muội muội của ta!"
"Là cảm thấy ta tàn nhẫn?"
"Ta......"
"Tốt nhất ngươi nên làm rõ ràng, quan hệ của ta và bọn họ không phải là hoàng hậu và phu nhân, mà là kẻ thù, ngươi bảo ta nương tay nhân từ thả hài tử của kẻ thù? Mộ Trình vẫn chưa chết, nếu những đứa trẻ này rơi vào trong tay hắn, hoặc là trong tay thân tín của hắn, sau này bọn chúng nhất định sẽ trả thì ta một thanh lợi kiếm, vậy thì vì sao ta phải qua cho những đứa trẻ của kẻ thù?"
"Nhưng dù sao bọn chúng cũng là trẻ con, cho dù có tội cũng không phải của bọn chúng, hiện giờ bọn chúng không biết gì cả, bọn chúng rất vô tội, ta có thể theo dõi bọn chúng lớn lên, tuyệt đối không để cho bọn chúng có cơ hội uy hiếp đến ngươi!"
Chẳng biết tại sao, nghe những lời nói như thế trong lòng Mộ Hoàng Tịch vô cùng không thoải mái, trước kia lúc nàng cửu tử nhất sinh thì ai tới cứu nàng? Chẳng lẽ nàng nên chịu những khổ sở kia? "Ý ta đã quyết, nếu ngươi muốn tự mình động thủ thì hãy tự gánh lấy hậu quả!"
Dứt lời, vạt áo của Mộ Hoàng Tịch đã biến mất ở khúc quanh.
Trở lại hoàng cung không bao lâu, Mộ Hoàng Tịch đã nhận được tin tức từ Thiên Lao, Mộ Vãn Tình và Mộ Thiếu Hoa bị người ta cướp đi, Mộ Anh Kiệt bị người ta chém hai tay hủy dung mạo. Tròng mắt Mộ Hoàng Tịch co rụt lại, thoáng qua một ánh sáng lạnh lẽo ngay sau đó biến mất không thấy gì nữa, con ngươi bình thản như nước, không ai biết nàng đang suy nghĩ gì.
Ngay tại lúc đó, phần lớn quan viên đã khôi phục lại cương vị ban đầu, ngay cả một số người cùng phái với Mộ Trình hiện giờ càng thêm kính sợ Quân Mặc, không dám nói một chữ "Không", mà toàn bộ những kẻ quan lại cùng Mộ Trình gần đây đều bị tịch thu chém giết, cho nên hiện giờ những người này đều run sợ trong lòng, chỉ sợ một khi Quân Mặc không hài lòng thì sẽ giết bọn họ.
Trong khoảng thời gian này Quân Mặc rất bận, không chỉ có phải chỉnh đốn triều cương, điều động quan viên mà còn phải chú ý đến nông nghiệp và quân sự, bên cạnh đó ba quốc gia đồng thời phái sứ thần đến, Quân Mặc càng thêm bận tối mày tối mặt.
Trong khoảng thời gian này Mộ Hoàng Tịch cũng ít khi xuất hiện ở hoàng cung, đa số thời gian đều thương lượng đối sách với Bắc Đường Ngọc, còn có Hắc và Tư Đồ Cảnh, sau khi trải qua đại hội Ám lâu, Mộ Hoàng Tịch quyết định bắt đầu dung một nửa tiền bạc của Ám lâu. Ám lâu có rất nhiều người cũng cuộc sống trong bóng tối, d/đ;l;q;d vì Ám lâu chưa từng có người đường đường chính chính xuất hiện trước mặt người khác, cho nên sau khi hỏi qua đa số mọi người, cuối cùng Mộ Hoàng Tịch quyết định đưa Ám lâu ra ánh sáng, mục đích của Ám lâu là bảo vệ Ngọc Linh Lung, nhưng phương pháp bảo vệ cũng có rất nhiều loại, không cần thiết phải lựa chọn cách ngu nhất đúng không?
Xử lý xong mọi chuyện, Mộ Hoàng Tịch có chút hoảng hốt rời đi, Bắc Đường Ngọc và Tư Đồ Cảnh liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn đi theo sau lưng Mộ Hoàng Tịch.
Mộ Hoàng Tịch dừng lại bên bờ ao nhỏ, cũng không nhìn Bắc Đường Ngọc sau lưng, chỉ ngồi ở đình bên cạnh nhìn hồ nước ngẩn người, trong hồ có nhiều cá màu sắc rữ rỡ mới bỏ vào, thấy Mộ Hoàng Tịch ngồi ở đó cho rằng sẽ có thức ăn nên lập tức bơi tới.
"Có tâm sự?" Bắc Đường Ngọc đứng sau lưng Mộ Hoàng Tịch cách một bước ngắn, chuyển hướng nhìn bên kia hồ nước.
"Không có gì, chỉ là có chút phiền lòng mà thôi!" Mộ Hoàng Tịch nói qua loa.
Bắc Đường Ngọc dĩ nhiên không tin: "Ta nhưng từng thấy dáng vẻ này của ngươi bao giờ, giống như đánh sương cà(*)!"
(*): Miêu tả tinh thần mệt mỏi, bơ phờ của người nào đó.
"Thật sự không có chuyện gì!" Mộ Hoàng Tịch lắc đầu một cái: "Chẳng qua là không cẩn thận sinh ra tâm ma, nhưng mà bây giờ đã không còn nữa!"
Nàng muốn tiêu diệt tât cả người Mộ gia, ngay cả đứa trẻ vẫn còn bi bô tập nói đó, thật ra thì chính nàng cũng biết những điều nàng đã nói với Mộ Diệc Thần chỉ là đang nguỵ biện, nhưng vào khoảnh khắc đó nàng thật sự rất muốn giết những người đó, thậm chí có một khắc nàng còn giết chết cả Mộ Diệc Thần, nhưng nàng nhịn được, sau đó lại nghe nói Mộ Diệc Thần cứu hai đứa trẻ kia, lòng của nàng mới dần dần bình tĩnh lại.
Nàng biết trong lòng mình có ma chướng thích giết chóc, từ lúc luyện công thì bắt đầu có, nhưng bản thân nàng đã khắc chế mãnh liệt, cho nên mới không cho bộc phát ra tất cả những chuyện này, ngày đó bởi vì thấy Trịnh Thái phi đi gặp họ, gợi lên một số kỷ niệm cũ nàng không muốn nhớ cho nên mới xuất hiện tâm ma.
"Là bởi vì tên tiểu tử Mộ Diệc Thần đó hả! Ta biết hắn đã cứu đệ đệ và muội muội hắn ra ngoài, ta vốn tưởng ngươi sẽ ra tay đuổi giết hắn, nhưng không ngờ cuối cùng ngươi đã thả hắn!"
"Bắc Đường, nếu như là ngươi... Thì ngươi sẽ làm như thế nào?"
Nội tâm Bắc Đường Ngọc khẽ động bởi vì Mộ Hoàng Tịch gọi.
"Dù sao ta cũng không phải là ngươi, không hiểu ân oán giữa các ngươi, cho nên không có lập trường nói nếu như!"
"Cũng đúng!" Mộ Hoàng Tịch nghiêng người tựa vào trên cây cột, ánh mắt nhìn sắc trời dần dần tối tăm, tâm tình cũng trở nên u ám, hai người một ngồi một đứng, hồi lâu gò má bị gió thổi đến đông lạnh, Mộ Hoàng Tịch mới nói: "Trước kia ta rất hận Mộ Trình, bởi vì ông ta chẳng quan tâm đến ta, ngay cả một thứ nữ cũng không bằng, sau đó lại chịu đựng vô số khổ sở ở Mộ gia, thù hận trong lòng càng ngày càng tăng, đáng tiếc bản thân không có thực lực cho nên chỉ có thể để mặc cho người ta ức hiếp, đến lúc ta bảy tuổi bị đại phu nhân sắp đặt đưa ra khỏi Mộ gia, trải qua thập tử nhất sinh mới sống sót, mười năm sau trở lại, thật ra ta vẫn ôm mong đợi, thế hưng ông ta đã xé rách phần mong đợi này!"
"Sau đó biết được sự thật mẫu thân có thể do ông ta giết chết, ta càng thêm muốn giết ông ta. Vào ngày Ngọc Nô chết, ta thật sự không muốn quan tâm đến điều gì mà giết ông ta, đáng tiếc cuối cùng vẫn không giết. Trở về lần nữa, ta đổi thân phận, nhưng thù hận đối với ông ta vẫn chưa từng giảm bớt, ta để mặc cho âm mưu của bọn họ, tự tay ta ép bọn họ tạo phản, trả thù bọn họ, nhưng ta lại lấy được kết quả ông ta không phải là phụ thân ruột của ta, phụ thân ruột của ta đã sớm bị người ta thay thế, khoảnh khắc đó ta rất vui mừng nhưng cũng rất hận, vui chính là phụ thân không vứt bỏ ta, hận chính là kẻ thù giết phụ ta vậy mà lại sống trước mặt ta suốt cả mười tám năm!"
"Mộ Trình được người ta cướp đi, cho nên hận thù của ta không tự chủ chuyển sang người Mộ phủ, ta muốn hành hạ họ, lại phát hiện ra hoàn toàn không có ý nghĩa, ta cũng từng nghĩ tới sẽ bỏ qua cho đứa trẻ kia, nhưng bọn chúng hoàn toàn không phải là hài tử của phụ thân ta, ta với bọn chúng không có chút quan hệ nào, ngược lại bọn chúng là hài tử của kẻ thù giết phụ thân ta, làm sao ta có thể tha cho bọn chúng, nhưng cuối cùng....... Bọn chúng là vô tội!" Giọng nói của Mộ Hoàng Tịch rất bình thản, giống như đang nói chuyện của người khác vậy, nhưng sao Bắc Đường Ngọc lại không nghe ra rối rắm và khó chịu trong lời nói của nàng, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử, ngay cả khi nàng có năng lực và tỉnh táo mà người thường không có, nhưng suy cho cùng nàng cũng không phải là sát thủ, nàng là người có máu có thịt, nàng không làm chuyện ác độc tuyệt tình như vậy được.
"Đừng suy nghĩ, không phải bây giờ bọn họ vẫn không chết đó sao? Như vậy ngươi còn gì phải rối rắm!"
"Cũng phải!" Mộ Hoàng Tịch vẫy vẫy đầu, cố gắng để cho bản thân mình rút về từ trong không khí khó chịu đó, cuối cùng miễn cưỡng cười một tiếng: "Ngươi trở về trước đi! Có lẽ hiện giờ Ngọc Phi Tình đã đến biên quan rồi, ngươi cũng nên chuẩn bị đi!"
"Ừm! Ngươi cũng phải lên tinh thần, hiện tại chính là thời điểm quan trọng, đừng để đến lúc đó lại liên lụy đến ta, phải biết ta đã đánh cuộc toàn bộ tài sản rồi, ngươi cũng đừng hại ta đấy!" Bắc Đường Ngọc nửa đùa nói.
"Yên tâm, cùng lắm là làm tên ăn mày thôi, còn không thì đi bắn sắc, bảo đảm đỏ hơn hoa khôi thanh lâu nữa!" Mộ Hoàng Tịch miễn cưỡng cười một tiếng trêu nói.
Thấy vậy, Bắc Đường Ngọc coi như là yên tâm, phe phẩy quạt đứng lên: "Đã như vậy thì ta về trước, cáo từ!"
"Không tiễn!"
Bắc Đường Ngọc xoay người đã nhìn thấy thiếu niên mặc áo đen quỳ dưới đất cách đó không xa, bất đắc dĩ liếc nhìn Mộ Hoàng Tịch, cuối cùng đi tránh qua.
Mộ Hoàng Tịch ngồi nguyên tại chỗ, sau đó sắc trời dần dần tối xuống, tiếp đó cuồng phong gào thét, không tới một khắc từng giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống “Lộp bộp", một trận mưa lớn như cuốn trôi cả thiên địa, cảnh sắc đã sớm bị màn mưa làm mơ hồ, không còn nhìn thấy gì cả, nhưng Mộ Hoàng Tịch vẫn không nhúc nhích như cũ, bóng dáng đang quỳ bên ngoài đình cũng thẳng tắp như vũ, mặc cho vải gió dầm mưa, cũng không nhúc nhích chút nào, chỉ là cách màn mưa nhìn người trong đình, trong mắt tất cả đều là hối hận và đau lòng.
Vân Nương che dù đi tới từ trong mưa to, nàng cũng không đi đỡ người trên đất, mà là trực tiếp đi vào đình: "Tiểu thư, nên trở về đi ăn cơm tối!"
"Đi thôi!" Mộ Hoàng Tịch đứng dậy đi cùng Vân Nương, vạt áo hoa lệ xẹt qua một đường cong trên không trung, dính vào một số giọt mưa, ngay sau đó lại biến mất không thấy!
Nhìn chân của người kia bước đi từng bước một, trong mắt Mộ Diệc Thần hiện lên vẻ kỳ vọng, nhưng sau khi Mộ Hoàng Tịch đi ngang qua bên cạnh hắn, tim của hắn lại hung hăng rơi về tại chỗ, cảm giác đau đơn ngập tràn!
"Cầu xin hoàng hậu nương nương bỏ qua cho bọn họ!" Đại phu nhân thống khổ quỵ đầu gối cao ngạo của bà ta xuống, không cầm được nước mắt chảy xuống.
Mộ Hoàng Tịch không chút cử động, thay vào đó là nhìn mọi người trong lao: "Các ngươi cần ta nói lại lần thứ hai?"
Mọi người sững sờ, người đầu tiên phản ứng lại là Bát di nương, bà không chút do dự lôi kéo Mộ Vãn Tình đứng ở bên phải, sau đó rất cung kính quỳ xuống trước mặt Mộ Hoàng Tịch: "Tạ ơn không giết của hoàng hậu nương nương!"
Mộ Vãn Tình vẫn có chút không kịp phản ứng như cũ, nhưng dưới sự chỉ bảo của mẫu thân nàng chỉ có thể yên lặng quỳ.
"Ưm a......" Tiếng mập mờ đến tột cùng truyền đến từ vách bên cạnh làm cho người ta vô cùng xấu hổ, đại phu nhân càng thêm không đất dung thân, tức giận nhìn Mộ Hoàng Tịch: "Ta đã quỳ xuống rồi vì sao ngươi không thả bọn họ?"
Trên mặt Đại phu nhân mất đi vẻ chịu thua vừa rồi, chỉ có bén nhọn chất vấn, Mộ Hoàng Tịch cười lạnh: "Xem ra ngươi còn chưa biết rõ thân phận của ngươi, ngươi cảm thấy bây giờ ngươi còn là đại phu nhân phủ Thừa Tướng?"
"Phủ Thừa Tướng đã sớm bị tịch thu, Lý gia cũng bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, phủ Từ Quốc Công cũng không trốn thoát, ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có tư cách gì nói điều kiện với ta?"
"Hay là ngươi cảm thấy ngươi rất cao quý, tùy tiện quỳ xuống thì ta đều phải nghe lời của ngươi?"
"Một kHắc trước ngươi còn độc ác chỉ trích nhục mạ, một kHắc sau liền cầu xin ta bỏ qua, ngươi cho rằng ta ngu ngốc hay đã chết rồi sao?"
Mệnh lệnh của Mộ Hoàng Tịch như mũi khoan, từng mũi nện vào trên người đại phu nhân đập bể từng chút cao ngạo của bà ta, mà tiếng rên rỉ mập mờ bên cạnh truyền tới càng làm cho bà ta tức giận đến muốn nôn ra máu.
"Mộ Hoàng Tịch, dù rằng chúng ta có tội nhưng dù sao bọn họ cũng là tỷ muội của ngươi, huyết mạch chí thân, làm sao ngươi ra tay độc ác như thế!"
Đại phu nhân biết toàn bộ hậu đài của mình đều đã sẹp đổ, hiện tại bản thân mình cũng khó bảo toàn, trừ la lối om sòm thì bà ta chỉ có một chiêu này, dù sao cũng quan hệ huyết thông, bà ta không tin Mộ Hoàng Tịch thật sự vô tâm vô tình như vậy. Nhưng bà ta đã đánh sai lá bài này rồi, bởi vì giờ phút này Mộ Hoàng Tịch sẽ không có chút băn khoăn nào.
"Dẫn các nàng tới đây!"
"Dạ!"
Không bao lâu, Mộ Tương Vũ và Mộ Tâm Vi bị người ta kéo vào, Bát di nương lập tức che ánh mắt Mộ Vãn Tình lại không để cho nàng xem, bởi vì lúc này toàn thân cao thấp của Mộ Tương Vũ và Mộ Tâm Vi ngay cả cái yếm cũng không có, hai người trần truồng bị lôi vào, trên da thịt trắng noãn đầy dấu vết tím bầm chói mắt, d/đ"l;q"d nhất là hạ thể của hai người, giờ phút này sưng đỏ không chịu nổi, quả thật ghê tởm tột cùng, đối với nữ nhân mà nói, phương thức trừng phạt này là tàn nhẫn nhất.
"Tương Vũ, Tâm Vi!" Đại phu nhân đụng ngã cửa lao muốn tiến lên, trên mặt đều là lo lắng và nước mắt.
Mộ Tương Vũ và Mộ Tâm Vi giống như không nghe thấy tiếng gọi của đại phu nhân, giờ phút này bọn họ đang lăn lộn khó nhịn trên đất, thậm chí còn phát ra một số tiếng rên mắc cở, mọi người mới chú ý tới gương mặt đỏ ửng không bình thường và đôi mắt mất đi tỉnh táo của các nàng, hiển nhiên là bị người ta bỏ thuốc.
Mộ Hoàng Tịch lạnh lùng liếc qua, lao đầu quỳ rạp xuống: "Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng!"
"Dám làm trái lệnh bản cung, lá gan không nhỏ!"
"Nương nương tha mạng, về sau thuộc hạ cũng không dám nữa! Cũng không dám nữa!"
"Hừ!" Mộ Hoàng Tịch rủ xuống mắt xuống vỗ tới một chưởng, chưởng phong bén nhọn đánh bay lao đầu đụng vào trên tường mới rơi xuống, trên mặt trên đầu của hắn đều là máu tươi, rốt cuộc sau một chút không có tiếng động gì, hiển nhiên đã chết rồi, những thủ vệ khác đều rét run, chỉ sợ người tiếp theo chính là mình.
Mộ Hoàng Tịch cũng không thèm nhìn hai người dưới đất một cái, trực tiếp hút đao của thủ vệ, lưỡi đao xẹt qua cổ của hai người, hai thân thể vốn dĩ đang nhúc nhích bỗng như mất đi động lực, lúc này mới dừng lại, trong nháy mắt máu tươi tràn ngập.
"Mộ Hoàng Tịch! Ta giết chết ngươi!" Nhìn thấy hai nữ nhi của mình bị giết, trái tim vốn dĩ đã khuất nhục chỉ còn lại đau đớn thật sâu và thù hận ngập trời, móng tay bấm chặt vào cửa nhà lao, đầu ngón máu thịt be bét, mà giờ phút này ánh mắt của bà ta nhuốm đầy màu đỏ khát máu.
Mộ Hoàng Tịch không muốn dây dưa với những người này nữa, có lẽ trước kia nàng từng muốn hành hạ họ thê thảm, nhưng hiện giờ nàng đã mất đi hứng thú, vung tay lên, thanh kiếm dính máu rơi ở phía xa như có linh tính bay lên, theo động tác chém xuống của d.đ;l;q"d Mộ Hoàng Tịch một vệt máu từ trên trán vạch xuống đến cổ đại phu nhân, sau đó đã nhìn thấy đại phu nhân trợn to hai mắt, ngã thẳng ra sau, chết không nhắm mắt.
"Loảng xoảng!" Mộ Hoàng Tịch bỏ đao lại, xoay người rời đi.
"Hoàng hậu nương nương!" Bát di nương có chút lo lắng vịn vào cửa nhà lao, cũng không kịp để ý đến nữ nhi của mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng máu tanh này: "Nương nương, lời của người còn tính không!"
Thân thể Mộ Hoàng Tịch dừng lại một chút, ngay sau vẫn đi thẳng về phía trước như thường, không để ý nhiều tiếng la lên phía sau, cuối cùng chỉ để lại bốn chữ: "Không chừa một ai!"
Quả thật nàng có nghĩ tới sẽ bỏ qua cho một số người trong đó, nhưng bây giờ nàng đã thay đổi suy nghĩ rồi, cái gọi là Hậu hoạn vô tận’, nàng không thích để lại đường lui cho người khác.
Đến đây, trên đời không còn Mộ gia nữa.
Lúc Mộ Hoàng Tịch đi ra, lại nhìn thấy một người đang đợi nàng, Mộ Hoàng Tịch làm như không nhìn thấy đi thẳng qua bên người hắn, trong lúc Mộ Hoàng Tịch sắp đi qua, rốt cuộc hắn vẫn phải lên tiếng: "Thật sự giết toàn bộ sao?"
Mộ Hoàng Tịch khẽ dừng lại: "Ngươi đứng ở lập trường nào tới hỏi ta?"
Mộ Diệc Thần trầm mặc, thật lâu mới nói: "Nơi đó có đệ đệ và muội muội của ta!"
"Là cảm thấy ta tàn nhẫn?"
"Ta......"
"Tốt nhất ngươi nên làm rõ ràng, quan hệ của ta và bọn họ không phải là hoàng hậu và phu nhân, mà là kẻ thù, ngươi bảo ta nương tay nhân từ thả hài tử của kẻ thù? Mộ Trình vẫn chưa chết, nếu những đứa trẻ này rơi vào trong tay hắn, hoặc là trong tay thân tín của hắn, sau này bọn chúng nhất định sẽ trả thì ta một thanh lợi kiếm, vậy thì vì sao ta phải qua cho những đứa trẻ của kẻ thù?"
"Nhưng dù sao bọn chúng cũng là trẻ con, cho dù có tội cũng không phải của bọn chúng, hiện giờ bọn chúng không biết gì cả, bọn chúng rất vô tội, ta có thể theo dõi bọn chúng lớn lên, tuyệt đối không để cho bọn chúng có cơ hội uy hiếp đến ngươi!"
Chẳng biết tại sao, nghe những lời nói như thế trong lòng Mộ Hoàng Tịch vô cùng không thoải mái, trước kia lúc nàng cửu tử nhất sinh thì ai tới cứu nàng? Chẳng lẽ nàng nên chịu những khổ sở kia? "Ý ta đã quyết, nếu ngươi muốn tự mình động thủ thì hãy tự gánh lấy hậu quả!"
Dứt lời, vạt áo của Mộ Hoàng Tịch đã biến mất ở khúc quanh.
Trở lại hoàng cung không bao lâu, Mộ Hoàng Tịch đã nhận được tin tức từ Thiên Lao, Mộ Vãn Tình và Mộ Thiếu Hoa bị người ta cướp đi, Mộ Anh Kiệt bị người ta chém hai tay hủy dung mạo. Tròng mắt Mộ Hoàng Tịch co rụt lại, thoáng qua một ánh sáng lạnh lẽo ngay sau đó biến mất không thấy gì nữa, con ngươi bình thản như nước, không ai biết nàng đang suy nghĩ gì.
Ngay tại lúc đó, phần lớn quan viên đã khôi phục lại cương vị ban đầu, ngay cả một số người cùng phái với Mộ Trình hiện giờ càng thêm kính sợ Quân Mặc, không dám nói một chữ "Không", mà toàn bộ những kẻ quan lại cùng Mộ Trình gần đây đều bị tịch thu chém giết, cho nên hiện giờ những người này đều run sợ trong lòng, chỉ sợ một khi Quân Mặc không hài lòng thì sẽ giết bọn họ.
Trong khoảng thời gian này Quân Mặc rất bận, không chỉ có phải chỉnh đốn triều cương, điều động quan viên mà còn phải chú ý đến nông nghiệp và quân sự, bên cạnh đó ba quốc gia đồng thời phái sứ thần đến, Quân Mặc càng thêm bận tối mày tối mặt.
Trong khoảng thời gian này Mộ Hoàng Tịch cũng ít khi xuất hiện ở hoàng cung, đa số thời gian đều thương lượng đối sách với Bắc Đường Ngọc, còn có Hắc và Tư Đồ Cảnh, sau khi trải qua đại hội Ám lâu, Mộ Hoàng Tịch quyết định bắt đầu dung một nửa tiền bạc của Ám lâu. Ám lâu có rất nhiều người cũng cuộc sống trong bóng tối, d/đ;l;q;d vì Ám lâu chưa từng có người đường đường chính chính xuất hiện trước mặt người khác, cho nên sau khi hỏi qua đa số mọi người, cuối cùng Mộ Hoàng Tịch quyết định đưa Ám lâu ra ánh sáng, mục đích của Ám lâu là bảo vệ Ngọc Linh Lung, nhưng phương pháp bảo vệ cũng có rất nhiều loại, không cần thiết phải lựa chọn cách ngu nhất đúng không?
Xử lý xong mọi chuyện, Mộ Hoàng Tịch có chút hoảng hốt rời đi, Bắc Đường Ngọc và Tư Đồ Cảnh liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn đi theo sau lưng Mộ Hoàng Tịch.
Mộ Hoàng Tịch dừng lại bên bờ ao nhỏ, cũng không nhìn Bắc Đường Ngọc sau lưng, chỉ ngồi ở đình bên cạnh nhìn hồ nước ngẩn người, trong hồ có nhiều cá màu sắc rữ rỡ mới bỏ vào, thấy Mộ Hoàng Tịch ngồi ở đó cho rằng sẽ có thức ăn nên lập tức bơi tới.
"Có tâm sự?" Bắc Đường Ngọc đứng sau lưng Mộ Hoàng Tịch cách một bước ngắn, chuyển hướng nhìn bên kia hồ nước.
"Không có gì, chỉ là có chút phiền lòng mà thôi!" Mộ Hoàng Tịch nói qua loa.
Bắc Đường Ngọc dĩ nhiên không tin: "Ta nhưng từng thấy dáng vẻ này của ngươi bao giờ, giống như đánh sương cà(*)!"
(*): Miêu tả tinh thần mệt mỏi, bơ phờ của người nào đó.
"Thật sự không có chuyện gì!" Mộ Hoàng Tịch lắc đầu một cái: "Chẳng qua là không cẩn thận sinh ra tâm ma, nhưng mà bây giờ đã không còn nữa!"
Nàng muốn tiêu diệt tât cả người Mộ gia, ngay cả đứa trẻ vẫn còn bi bô tập nói đó, thật ra thì chính nàng cũng biết những điều nàng đã nói với Mộ Diệc Thần chỉ là đang nguỵ biện, nhưng vào khoảnh khắc đó nàng thật sự rất muốn giết những người đó, thậm chí có một khắc nàng còn giết chết cả Mộ Diệc Thần, nhưng nàng nhịn được, sau đó lại nghe nói Mộ Diệc Thần cứu hai đứa trẻ kia, lòng của nàng mới dần dần bình tĩnh lại.
Nàng biết trong lòng mình có ma chướng thích giết chóc, từ lúc luyện công thì bắt đầu có, nhưng bản thân nàng đã khắc chế mãnh liệt, cho nên mới không cho bộc phát ra tất cả những chuyện này, ngày đó bởi vì thấy Trịnh Thái phi đi gặp họ, gợi lên một số kỷ niệm cũ nàng không muốn nhớ cho nên mới xuất hiện tâm ma.
"Là bởi vì tên tiểu tử Mộ Diệc Thần đó hả! Ta biết hắn đã cứu đệ đệ và muội muội hắn ra ngoài, ta vốn tưởng ngươi sẽ ra tay đuổi giết hắn, nhưng không ngờ cuối cùng ngươi đã thả hắn!"
"Bắc Đường, nếu như là ngươi... Thì ngươi sẽ làm như thế nào?"
Nội tâm Bắc Đường Ngọc khẽ động bởi vì Mộ Hoàng Tịch gọi.
"Dù sao ta cũng không phải là ngươi, không hiểu ân oán giữa các ngươi, cho nên không có lập trường nói nếu như!"
"Cũng đúng!" Mộ Hoàng Tịch nghiêng người tựa vào trên cây cột, ánh mắt nhìn sắc trời dần dần tối tăm, tâm tình cũng trở nên u ám, hai người một ngồi một đứng, hồi lâu gò má bị gió thổi đến đông lạnh, Mộ Hoàng Tịch mới nói: "Trước kia ta rất hận Mộ Trình, bởi vì ông ta chẳng quan tâm đến ta, ngay cả một thứ nữ cũng không bằng, sau đó lại chịu đựng vô số khổ sở ở Mộ gia, thù hận trong lòng càng ngày càng tăng, đáng tiếc bản thân không có thực lực cho nên chỉ có thể để mặc cho người ta ức hiếp, đến lúc ta bảy tuổi bị đại phu nhân sắp đặt đưa ra khỏi Mộ gia, trải qua thập tử nhất sinh mới sống sót, mười năm sau trở lại, thật ra ta vẫn ôm mong đợi, thế hưng ông ta đã xé rách phần mong đợi này!"
"Sau đó biết được sự thật mẫu thân có thể do ông ta giết chết, ta càng thêm muốn giết ông ta. Vào ngày Ngọc Nô chết, ta thật sự không muốn quan tâm đến điều gì mà giết ông ta, đáng tiếc cuối cùng vẫn không giết. Trở về lần nữa, ta đổi thân phận, nhưng thù hận đối với ông ta vẫn chưa từng giảm bớt, ta để mặc cho âm mưu của bọn họ, tự tay ta ép bọn họ tạo phản, trả thù bọn họ, nhưng ta lại lấy được kết quả ông ta không phải là phụ thân ruột của ta, phụ thân ruột của ta đã sớm bị người ta thay thế, khoảnh khắc đó ta rất vui mừng nhưng cũng rất hận, vui chính là phụ thân không vứt bỏ ta, hận chính là kẻ thù giết phụ ta vậy mà lại sống trước mặt ta suốt cả mười tám năm!"
"Mộ Trình được người ta cướp đi, cho nên hận thù của ta không tự chủ chuyển sang người Mộ phủ, ta muốn hành hạ họ, lại phát hiện ra hoàn toàn không có ý nghĩa, ta cũng từng nghĩ tới sẽ bỏ qua cho đứa trẻ kia, nhưng bọn chúng hoàn toàn không phải là hài tử của phụ thân ta, ta với bọn chúng không có chút quan hệ nào, ngược lại bọn chúng là hài tử của kẻ thù giết phụ thân ta, làm sao ta có thể tha cho bọn chúng, nhưng cuối cùng....... Bọn chúng là vô tội!" Giọng nói của Mộ Hoàng Tịch rất bình thản, giống như đang nói chuyện của người khác vậy, nhưng sao Bắc Đường Ngọc lại không nghe ra rối rắm và khó chịu trong lời nói của nàng, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử, ngay cả khi nàng có năng lực và tỉnh táo mà người thường không có, nhưng suy cho cùng nàng cũng không phải là sát thủ, nàng là người có máu có thịt, nàng không làm chuyện ác độc tuyệt tình như vậy được.
"Đừng suy nghĩ, không phải bây giờ bọn họ vẫn không chết đó sao? Như vậy ngươi còn gì phải rối rắm!"
"Cũng phải!" Mộ Hoàng Tịch vẫy vẫy đầu, cố gắng để cho bản thân mình rút về từ trong không khí khó chịu đó, cuối cùng miễn cưỡng cười một tiếng: "Ngươi trở về trước đi! Có lẽ hiện giờ Ngọc Phi Tình đã đến biên quan rồi, ngươi cũng nên chuẩn bị đi!"
"Ừm! Ngươi cũng phải lên tinh thần, hiện tại chính là thời điểm quan trọng, đừng để đến lúc đó lại liên lụy đến ta, phải biết ta đã đánh cuộc toàn bộ tài sản rồi, ngươi cũng đừng hại ta đấy!" Bắc Đường Ngọc nửa đùa nói.
"Yên tâm, cùng lắm là làm tên ăn mày thôi, còn không thì đi bắn sắc, bảo đảm đỏ hơn hoa khôi thanh lâu nữa!" Mộ Hoàng Tịch miễn cưỡng cười một tiếng trêu nói.
Thấy vậy, Bắc Đường Ngọc coi như là yên tâm, phe phẩy quạt đứng lên: "Đã như vậy thì ta về trước, cáo từ!"
"Không tiễn!"
Bắc Đường Ngọc xoay người đã nhìn thấy thiếu niên mặc áo đen quỳ dưới đất cách đó không xa, bất đắc dĩ liếc nhìn Mộ Hoàng Tịch, cuối cùng đi tránh qua.
Mộ Hoàng Tịch ngồi nguyên tại chỗ, sau đó sắc trời dần dần tối xuống, tiếp đó cuồng phong gào thét, không tới một khắc từng giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống “Lộp bộp", một trận mưa lớn như cuốn trôi cả thiên địa, cảnh sắc đã sớm bị màn mưa làm mơ hồ, không còn nhìn thấy gì cả, nhưng Mộ Hoàng Tịch vẫn không nhúc nhích như cũ, bóng dáng đang quỳ bên ngoài đình cũng thẳng tắp như vũ, mặc cho vải gió dầm mưa, cũng không nhúc nhích chút nào, chỉ là cách màn mưa nhìn người trong đình, trong mắt tất cả đều là hối hận và đau lòng.
Vân Nương che dù đi tới từ trong mưa to, nàng cũng không đi đỡ người trên đất, mà là trực tiếp đi vào đình: "Tiểu thư, nên trở về đi ăn cơm tối!"
"Đi thôi!" Mộ Hoàng Tịch đứng dậy đi cùng Vân Nương, vạt áo hoa lệ xẹt qua một đường cong trên không trung, dính vào một số giọt mưa, ngay sau đó lại biến mất không thấy!
Nhìn chân của người kia bước đi từng bước một, trong mắt Mộ Diệc Thần hiện lên vẻ kỳ vọng, nhưng sau khi Mộ Hoàng Tịch đi ngang qua bên cạnh hắn, tim của hắn lại hung hăng rơi về tại chỗ, cảm giác đau đơn ngập tràn!
Tác giả :
Thiên Mai