Thịnh Sủng
Chương 22
EDIT: Holilinhk
"Bái kiến vương gia!" Quý Minh Xuân thấy Trầm Tử Trai xuất hiện, nhất thời tiến lên hành lễ, cười hỏi: "Vương gia đã khỏe chưa?" Hắn nói xong, ánh mắt đảo qua hà bao đeo bên hông Trầm Tử Trai, cực kỳ nghi hoặc.
“Ừ!" Trầm Tử Trai cũng liếc mắt nhìn hà bao bên hông Quý Minh Xuân, nhất thời nhìn Lục Mộng.
Lục Mộng hiểu ý, bước lên một bước hỏi: "Hà bao của Quận mã gia là người ở đâu thêu vậy? Lại giống hệt với vương gia. Trong phủ này có quy định, món đồ nào vương gia dùng, những người khác không được dùng giống."
Quý Minh Xuân đáp: "Đây là Phương nương tặng cho, thực không biết lại giống hệt Vương gia."
Lục Mộng giật mình, quay đầu nhìn Trầm Tử Trai, quả nhiên thấy hắn trầm mặt, nhất thời nói: "Quận mã gia, Hạ cô nương là nhũ nương của vương gia, làm sao có thể thêu hà bao cho quận mã gia chứ?"
Quý Minh Xuân được Quý mẫu dặn từ sớm, nhắm mắt đưa chân nói: "Dù sao Phương nương cũng là vợ trước của ta, có thể là nhớ tình xưa nghĩa cũ. Nàng thấy quận chúa bận việc gia vụ, nếu có thể giúp ta thêu những tiểu vật này thì thêu giúp. Nhưng không biết hà bao bên hông vương gia là người thêu vậy? Khéo thật, cùng một kiểu."
Trầm Tử Trai cực tức giận, khiển trách: "Quý Minh Xuân, nếu ngươi đã cưới muội muội của ta, thì nên hồi tâm, tại sao còn dây dưa không rõ với Hạ cô nương? Còn nhận hà bao của cô ấy? Nếu không muốn làm quận mã, bản vương đương nhiên sẽ thành toàn ngươi."
Quý Minh Xuân nhìn Phương ngự y và Lục Mộng, thấp giọng nói: "Ta có nỗi khổ riêng, chỉ không tiện nói trước mặt người khác."
Phương ngự y và Lục Mộng vừa nghe, thấy Trầm Tử Trai gật đầu, bọn họ liền lui qua một bên.
Quý Minh Xuân mới nói: "Cũng là nghe bên ngoài đồn Phương nương là cháu gái của Giản thái phó, mẹ ta nhớ lại, cũng nói Phương nương không giống người của Hạ gia, không chừng thật sự là cháu gái của Giản thái, nhất thời sợ Giản thái phó đến nhận nàng, khi đó vương gia muốn tìm một nhũ nương thích hợp cũng không dễ. Bà nghĩ Phương nương nhớ tình xưa, lại nhớ ta mãi không quên, cố ý nối lại tiền duyên. Mẹ đã thương nghị cùng quận chúa, có ý để ta nạp Phương nương nàng làm thiếp.Thế này thì khi người Giản gia đến nhận Phương nương, chúng ta hiển nhiên có cách giữ Phương nương lại, không cho nàng đi. Phương nương cũng có thể tiếp tục cho vương gia sữa."
"Nói như vậy, ngươi là một người có lòng hảo tâm, một lòng suy nghĩ vì Vương phủ?" Trầm Tử Trai cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi cho rằng muội muội ta là đứa ngốc, nghĩ bản vương cũng là người ngu à? Đối với ngươi, bản vương nhắm một mắt mở một mắt, chỉ là vì muội muội ta mà thôi! Ngươi hãy tự mình hiểu lấy, phải cùng muội muội ta sống thật đàng hoàng, không sinh tà niệm. Nếu không, không cần nói đến cái chức quận mã, trong kinh thành này, ngươi cũng không có đất ở đâu."
"Vương gia hãy nghe ta nói..." Quý Minh Xuân thấy Trầm Tử Trai không tin lời nói của hắn, không khỏi khẩn trương: "Ta được may mắn trở thành quận mã, đương nhiên phải toàn tâm toàn ý với quận chúa, không dám sinh dị tâm. Bây giờ nhận tâm ý của Phương nương, quả thật là vì suy nghĩ cho vương gia, vì suy nghĩ cho Vương phủ, không có gì khác."
Quý mẫu cầm hà bao từ chỗ Hạ Trọng Phương, bà là muốn Quý Minh Xuân dựa vào hà bao này mà chứng thực với Trầm Ngọc Tiên, Hạ Trọng Phương vẫn còn có ý với Quý Minh Xuân, mượn chuyện khiến Trầm Ngọc Tiên đi khuyên Hạ Trọng Phương làm thiếp. Ai ngờ Quý Minh Xuân nhận được hà bao, vẫn cho rằng sự tình không lạc quan, nói với Quý mẫu: "Cho dù quận chúa đồng ý, chưa chắc vương gia đã gật đầu. Đừng nói hiện nay thân phận của Phương nương không rõ, mà hiện nàng là nhũ nương của vương gia, sớm chiều ở chung cùng vương gia, cho dù vương gia không nạp nàng, cũng không hẳn sẽ cho con nạp nàng làm thiếp."
Quý mẫu chọc chọc vào thái dương Quý Minh Xuân nói: "Vương gia bệnh thành như vậy, cho dù khỏe rồi, ai biết có để lại di chứng hay không? Còn con khỏe mạnh như vậy, tướng mạo tuấn tú, lại từng là phu thê với Phương nương, chỉ cần hạ chút thủ đoạn, lo gì không thu được tâm của Phương nương chứ? Hà bao này, con cứ đeo, ai hỏi thì nói là Phương nương thêu đưa cho con, đến lúc đó người này truyền người kia, chắc không đợi con mở miệng, vương gia với quận chúa đã thành toàn trước cho chúng bây rồi đấy!"
Quý Minh Xuân vừa nghe lời này của Quý mẫu, rốt cuộc cũng giữ chút hy vọng, vì lưu lại Phương nương có khi vương gia sẽ cho mình nạp nàng làm thiếp? Nghĩ vậy hắn liền đeo hà bao bên người.
Lần này hắn nghe giọng Trầm Tử Trai, rõ ràng là tức giận vạn phần, nhất thời run như cầy sấy, biết Trầm Tử Trai là người nói được làm được, đến lúc đó hắn bị đuổi ra khỏi nhà, thật đúng là khóc không thành tiếng mà, hắn liền nói: "Nếu vương gia cho rằng ta nhận hà bao của Phương nương là không ổn, nhất định ta sẽ trả lại hà bao cho Phương nương. Không dám nghĩ nhiều ."
"Lấy ra!" Trầm Tử Trai vươn tay.
Quý Minh Xuân ngẩn ra, hiểu ý, vội cởi hà bao xuống đưa cho Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai tiếp hà bao, lạnh lùng nói: "Về sau tránh xa Phương nương ra, nếu ta biết được ngươi quấy rầy cô ấy, kết cục gì thì tự ngươi biết." Nói xong hắn nghênh ngang mà đi.
Quý Minh Xuân đứng một chỗ, tự mình suy nghĩ lâu như vậy, mẹ cũng mưu sự lâu như vậy, vương gia chỉ nói một câu, tất cả đều tan biến.
Phương ngự y và Lục Mộng thấy Trầm Tử Trai nói chuyện với Quý Minh Xuân xong, quay đầu bước đi, cả hai vội vàng đuổi theo.
Trầm Tử Trai trở lại phòng, đặt cái hà bao của Quý Minh Xuân lên bàn dài, cởi hà bao của chính mình xuống, so sánh hai cái với nhau, mặc dù kiểu dáng giống nhau, nhưng mà hà bao của Quý Minh Xuân, đường may rõ ràng dầy đặc hơn một ít, mới biết người thêu tốn nhiều tâm tư hơn. Còn hà bao của chính mình, thoạt nhìn thanh tú, nhìn kỹ lại thì ra người thêu không chú tâm lắm.
"Phương ngự y, ngươi xem giúp, hà bao nào tinh xảo hơn?" Trầm Tử Trai thấy Phương ngự y đứng bên người, liền hỏi một câu.
Phương ngự y cởi xuống hà bao ở thắt lưng mình, cũng đặt lên bàn, nói: "Của ta là tinh xảo nhất. Cũng là một tay Hạ cô nương thêu." Nói xong tự đắc ngửa đầu.
"Ngươi..." Sắc mặt Trầm Tử Trai thay đổi, khá lắm Hạ Trọng Phương, rốt cuộc cô thêu bao nhiêu cái hà bao, tặng cho bao nhiêu người nam tử đây hả?
Phương ngự y thấy sắc mặt Trầm Tử Trai thay đổi, sợ cảm xúc bất ổn của hắn khiến bệnh tình bất lợi, liền tiến lên bắt mạch, một bên nói: "Cái hà bao này của ta là vì giúp Hạ cô nương đến Nghiêm gia nói giúp vài lời, Hạ cô nương thêu cảm tạ."
Trầm Tử Trai vừa nghe, sắc mặt hơi đỡ hơn, hừ nói: "Trách không được gần đây trong lúc dùng sữa cô ấy vô tâm, cho sữa xong lại vội vàng đi, thì ra là vội vàng về thêu hà bao ."
Phương ngự y lắc đầu, ài, vương gia tuổi không nhỏ, uống sữa của nhũ nương, liền sinh tư tưởng độc chiếm, giống như tiểu hài tử muốn bá chiếm mẫu thân, không cho mẹ thân cận với nam tử khác. Chỉ là vương gia à, thật Hạ cô nương là cháu gái Giản thái phó, rốt cuộc cũng chỉ là một người con gái riêng, hoàng thượng tất nhiên không để cho ngươi cưới nàng làm chính phi, nhiều nhất cũng chỉ được trắc phi. Với tính cách của Hạ cô nương, tất nhiên không cam lòng làm trắc phi. Hai người nhất định không có tương lai.
Phương ngự y nghĩ nghĩ, quyết định ít nói một chút, đợi độc tính được thanh trừ hết rồi nói sau cũng được, bây giờ nói nhiều chỉ làm bệnh tình hắn bất lợi mà thôi, vì vậy hắn không nói gì.
Bên Hạ Trọng Phương, cũng không biết Trầm Tử Trai đã đụng Quý Minh Xuân, cô bắt tay vào thuê một hà bao mới, quyết định sau khi thêu xong cái mới này, thì mang đi đổi với cái hà bao nền lam hoa trắng của Trầm Tử Trai.
Tiền bà tử nói thầm nói: "Cũng may lão phu nhân không thường đi hướng này, nếu không, bà mà thấy cái hà bao kia giống vương gia, sẽ không tiện giải thích."
Thanh Trúc báo tin, tiến vào nói: "Vương gia đi dạo một vòng sân về, sắc mặt hình như không tốt lắm, vội vàng về phòng rồi."
Hạ Trọng Phương ngạc nhiên nói: "Khi vừa đi ra ngoài, không phải vẻ mặt vui mừng lắm sao? Ai chọc tới hắn?"
Thanh Trúc nói: "Hôm nay Lục Mộng đi theo vương gia đi ra ngoài , miệng cô ấy chặt lắm không hỏi được gì cả. Nhưng tiểu nha hoàn nghe được một câu, hình như là vương gia gặp quận mã gia trong vườn, quận mã gia chọc giận vương gia."
"Haiz, chuyện không liên quan đến chúng ta là tốt rồi." Hạ Trọng Phương yên lòng, tiếp tục thêu hà bao.
Tới chạng vạng, Hạ Trọng Phương thấy sắp tới giờ dùng bữa tối, tắm rửa xong, liền chờ người của Trầm Tử Trai đến gọi, đợi mãi cho đến khi thắp đèn, bên kia vẫn không có động tĩnh gì, nhất thời cũng cảm thấy lạ, mấy ngày hôm trước, trời còn chưa tối, hắn đã cho người đến đây thúc giục, hôm nay sao vậy?
Cô tính bảo người đi hỏi thăm, thấy Phương ngự y đi vào sân, vừa thấy cô liền nói: "Thuốc sắc xong rồi, đã bưng đến phòng vương gia, không thấy cô đi qua, làm sao vậy?"
Hạ Trọng Phương nói: "Vương gia có cho người qua gọi tôi đâu chứ!"
Phương ngự y nghĩ cái gì rồi nói: "Hôm nay trong người Vương gia hơi khó chịu đấy thôi! Đi, theo ta đi qua đó."
Hạ Trọng Phương theo tay dìu của Tiền bà tử, cùng Phương ngự y đến phòng Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương đến, mũi hừ một tiếng, đầu chuyển sang một bên.
Hạ Trọng Phương hành lễ xong, thấy hắn không để ý tới mình, nhất thời nghĩ đến lời nói của Phương ngự y, thầm nghĩ: nữ nhân một tháng cũng có vài ngày khó chịu, hắn là một vương gia, bị bệnh mấy năm nay, đột nhiên khó chịu cũng là chuyện đương nhiên, cũng không thể trách hắn được.
Phương ngự y nhìn giờ, cho Hạ Trọng Phương uống thuốc.
Một lát sau Trầm Ngọc Tiên cũng đến đây, nhưng Quý Minh Xuân thì không thấy bóng dáng đâu.
Trầm Ngọc Tiên nghe được Trầm Tử Trai có thể ra khỏi phòng đi dạo, nhất thời cũng mừng rỡ, cười nói: "Cứ như vậy, tháng sau đại thọ Thục phi nương nương, ca ca có thể vào cung chúc thọ chứ hả?"
Phương ngự y cười nói: "Không cần phải tháng sau, cuối tháng này có thể ra phủ đi dạo được rồi."
Trầm Ngọc Tiên nói: "Năm trước, bệnh ca ca bắt đầu càng thêm trầm trọng, đã trọn hơn một năm không ra khỏi phủ, bên ngoài đồn bậy bạ. Đến lúc đó ca ca ra phủ, xem bọn chúng còn nói cái gì được nữa?"
Cô nói chuyện, thấy Trầm Tử Trai không tiếp lời, nghĩ rằng hắn nóng lòng uống sữa, liền cùng Phương ngự y thối lui ra ngoài bình phong.
Hạ Trọng Phương vẫn như mọi ngày, sau khi uống thuốc thúc sữa, bước qua bước lại chờ dược lực phát huy, nhất thời tự cảm thấy trướng sữa, liền ngồi lên giường, gọi Trầm Tử Trai nói: "Vương gia, có thể uống sữa !"
Trầm Tử Trai liếc nhìn Hạ Trọng Phương một cái, thấy nàng mày đen môi hồng, khinh la y hạ, sam tử màu đỏ bó sát người, chỗ đẫy đà cực kỳ mê người, gường người xoay lại, quyết tâm không để ý tới Hạ Trọng Phương.
*khinh la y ha: đại khái là áo lụa mỏng khoác sơ bên ngoài, sam tử là áo lót có màu đỏ của nữ giới thời cổ đại, Linh để sam tử nghe đỡ phản cảm.
Hạ Trọng Phương khó chịu vì căng sữa, chỉ phải lại nói ôn nhu: "Vương gia uống sữa đi, uống thì thân thể mới khỏe."
Ta không uống, cho cô trướng sữa luôn! Trầm Tử Trai, mặt lạnh lùng không nói lời nào.
Hạ Trọng Phương tự mình cởi sam tử, lộ ra chỗ đẫy đà, lấy tay nâng lên, khó chịu vì trướng sữa, liền nhẹ nhàng nặn sữa ra, không tự chủ được thân. Ngâm một tiếng, gọi: "Vương gia, tôi chịu không nổi !"
Trầm Tử Trai nghe một tiếng gọi thực cốt tiêu hồn này, mặc dù tức giận , nhưng nửa người bên dưới lại tê dại, kìm lòng không đậu nghiêng đầu lại xem, lần này nhìn, thôi, nãy giờ làm theo nửa người trên rồi, bây giờ làm theo nửa người dưới đi.
Cuối cùng vẫn là chạy nhanh lại uống sữa, không để chính mình khó chịu, hay vẫn là không uống, để cho cô khó chịu?
Trầm Tử Trai hừ lạnh, dám một thêu, thêu đến ba cái hà bao, đem cái kém cỏi nhất cho bản vương!
Đúng, phải chịu đựng, chính là không uống sữa, để cho cô ta khó chịu chết!
"Bái kiến vương gia!" Quý Minh Xuân thấy Trầm Tử Trai xuất hiện, nhất thời tiến lên hành lễ, cười hỏi: "Vương gia đã khỏe chưa?" Hắn nói xong, ánh mắt đảo qua hà bao đeo bên hông Trầm Tử Trai, cực kỳ nghi hoặc.
“Ừ!" Trầm Tử Trai cũng liếc mắt nhìn hà bao bên hông Quý Minh Xuân, nhất thời nhìn Lục Mộng.
Lục Mộng hiểu ý, bước lên một bước hỏi: "Hà bao của Quận mã gia là người ở đâu thêu vậy? Lại giống hệt với vương gia. Trong phủ này có quy định, món đồ nào vương gia dùng, những người khác không được dùng giống."
Quý Minh Xuân đáp: "Đây là Phương nương tặng cho, thực không biết lại giống hệt Vương gia."
Lục Mộng giật mình, quay đầu nhìn Trầm Tử Trai, quả nhiên thấy hắn trầm mặt, nhất thời nói: "Quận mã gia, Hạ cô nương là nhũ nương của vương gia, làm sao có thể thêu hà bao cho quận mã gia chứ?"
Quý Minh Xuân được Quý mẫu dặn từ sớm, nhắm mắt đưa chân nói: "Dù sao Phương nương cũng là vợ trước của ta, có thể là nhớ tình xưa nghĩa cũ. Nàng thấy quận chúa bận việc gia vụ, nếu có thể giúp ta thêu những tiểu vật này thì thêu giúp. Nhưng không biết hà bao bên hông vương gia là người thêu vậy? Khéo thật, cùng một kiểu."
Trầm Tử Trai cực tức giận, khiển trách: "Quý Minh Xuân, nếu ngươi đã cưới muội muội của ta, thì nên hồi tâm, tại sao còn dây dưa không rõ với Hạ cô nương? Còn nhận hà bao của cô ấy? Nếu không muốn làm quận mã, bản vương đương nhiên sẽ thành toàn ngươi."
Quý Minh Xuân nhìn Phương ngự y và Lục Mộng, thấp giọng nói: "Ta có nỗi khổ riêng, chỉ không tiện nói trước mặt người khác."
Phương ngự y và Lục Mộng vừa nghe, thấy Trầm Tử Trai gật đầu, bọn họ liền lui qua một bên.
Quý Minh Xuân mới nói: "Cũng là nghe bên ngoài đồn Phương nương là cháu gái của Giản thái phó, mẹ ta nhớ lại, cũng nói Phương nương không giống người của Hạ gia, không chừng thật sự là cháu gái của Giản thái, nhất thời sợ Giản thái phó đến nhận nàng, khi đó vương gia muốn tìm một nhũ nương thích hợp cũng không dễ. Bà nghĩ Phương nương nhớ tình xưa, lại nhớ ta mãi không quên, cố ý nối lại tiền duyên. Mẹ đã thương nghị cùng quận chúa, có ý để ta nạp Phương nương nàng làm thiếp.Thế này thì khi người Giản gia đến nhận Phương nương, chúng ta hiển nhiên có cách giữ Phương nương lại, không cho nàng đi. Phương nương cũng có thể tiếp tục cho vương gia sữa."
"Nói như vậy, ngươi là một người có lòng hảo tâm, một lòng suy nghĩ vì Vương phủ?" Trầm Tử Trai cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi cho rằng muội muội ta là đứa ngốc, nghĩ bản vương cũng là người ngu à? Đối với ngươi, bản vương nhắm một mắt mở một mắt, chỉ là vì muội muội ta mà thôi! Ngươi hãy tự mình hiểu lấy, phải cùng muội muội ta sống thật đàng hoàng, không sinh tà niệm. Nếu không, không cần nói đến cái chức quận mã, trong kinh thành này, ngươi cũng không có đất ở đâu."
"Vương gia hãy nghe ta nói..." Quý Minh Xuân thấy Trầm Tử Trai không tin lời nói của hắn, không khỏi khẩn trương: "Ta được may mắn trở thành quận mã, đương nhiên phải toàn tâm toàn ý với quận chúa, không dám sinh dị tâm. Bây giờ nhận tâm ý của Phương nương, quả thật là vì suy nghĩ cho vương gia, vì suy nghĩ cho Vương phủ, không có gì khác."
Quý mẫu cầm hà bao từ chỗ Hạ Trọng Phương, bà là muốn Quý Minh Xuân dựa vào hà bao này mà chứng thực với Trầm Ngọc Tiên, Hạ Trọng Phương vẫn còn có ý với Quý Minh Xuân, mượn chuyện khiến Trầm Ngọc Tiên đi khuyên Hạ Trọng Phương làm thiếp. Ai ngờ Quý Minh Xuân nhận được hà bao, vẫn cho rằng sự tình không lạc quan, nói với Quý mẫu: "Cho dù quận chúa đồng ý, chưa chắc vương gia đã gật đầu. Đừng nói hiện nay thân phận của Phương nương không rõ, mà hiện nàng là nhũ nương của vương gia, sớm chiều ở chung cùng vương gia, cho dù vương gia không nạp nàng, cũng không hẳn sẽ cho con nạp nàng làm thiếp."
Quý mẫu chọc chọc vào thái dương Quý Minh Xuân nói: "Vương gia bệnh thành như vậy, cho dù khỏe rồi, ai biết có để lại di chứng hay không? Còn con khỏe mạnh như vậy, tướng mạo tuấn tú, lại từng là phu thê với Phương nương, chỉ cần hạ chút thủ đoạn, lo gì không thu được tâm của Phương nương chứ? Hà bao này, con cứ đeo, ai hỏi thì nói là Phương nương thêu đưa cho con, đến lúc đó người này truyền người kia, chắc không đợi con mở miệng, vương gia với quận chúa đã thành toàn trước cho chúng bây rồi đấy!"
Quý Minh Xuân vừa nghe lời này của Quý mẫu, rốt cuộc cũng giữ chút hy vọng, vì lưu lại Phương nương có khi vương gia sẽ cho mình nạp nàng làm thiếp? Nghĩ vậy hắn liền đeo hà bao bên người.
Lần này hắn nghe giọng Trầm Tử Trai, rõ ràng là tức giận vạn phần, nhất thời run như cầy sấy, biết Trầm Tử Trai là người nói được làm được, đến lúc đó hắn bị đuổi ra khỏi nhà, thật đúng là khóc không thành tiếng mà, hắn liền nói: "Nếu vương gia cho rằng ta nhận hà bao của Phương nương là không ổn, nhất định ta sẽ trả lại hà bao cho Phương nương. Không dám nghĩ nhiều ."
"Lấy ra!" Trầm Tử Trai vươn tay.
Quý Minh Xuân ngẩn ra, hiểu ý, vội cởi hà bao xuống đưa cho Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai tiếp hà bao, lạnh lùng nói: "Về sau tránh xa Phương nương ra, nếu ta biết được ngươi quấy rầy cô ấy, kết cục gì thì tự ngươi biết." Nói xong hắn nghênh ngang mà đi.
Quý Minh Xuân đứng một chỗ, tự mình suy nghĩ lâu như vậy, mẹ cũng mưu sự lâu như vậy, vương gia chỉ nói một câu, tất cả đều tan biến.
Phương ngự y và Lục Mộng thấy Trầm Tử Trai nói chuyện với Quý Minh Xuân xong, quay đầu bước đi, cả hai vội vàng đuổi theo.
Trầm Tử Trai trở lại phòng, đặt cái hà bao của Quý Minh Xuân lên bàn dài, cởi hà bao của chính mình xuống, so sánh hai cái với nhau, mặc dù kiểu dáng giống nhau, nhưng mà hà bao của Quý Minh Xuân, đường may rõ ràng dầy đặc hơn một ít, mới biết người thêu tốn nhiều tâm tư hơn. Còn hà bao của chính mình, thoạt nhìn thanh tú, nhìn kỹ lại thì ra người thêu không chú tâm lắm.
"Phương ngự y, ngươi xem giúp, hà bao nào tinh xảo hơn?" Trầm Tử Trai thấy Phương ngự y đứng bên người, liền hỏi một câu.
Phương ngự y cởi xuống hà bao ở thắt lưng mình, cũng đặt lên bàn, nói: "Của ta là tinh xảo nhất. Cũng là một tay Hạ cô nương thêu." Nói xong tự đắc ngửa đầu.
"Ngươi..." Sắc mặt Trầm Tử Trai thay đổi, khá lắm Hạ Trọng Phương, rốt cuộc cô thêu bao nhiêu cái hà bao, tặng cho bao nhiêu người nam tử đây hả?
Phương ngự y thấy sắc mặt Trầm Tử Trai thay đổi, sợ cảm xúc bất ổn của hắn khiến bệnh tình bất lợi, liền tiến lên bắt mạch, một bên nói: "Cái hà bao này của ta là vì giúp Hạ cô nương đến Nghiêm gia nói giúp vài lời, Hạ cô nương thêu cảm tạ."
Trầm Tử Trai vừa nghe, sắc mặt hơi đỡ hơn, hừ nói: "Trách không được gần đây trong lúc dùng sữa cô ấy vô tâm, cho sữa xong lại vội vàng đi, thì ra là vội vàng về thêu hà bao ."
Phương ngự y lắc đầu, ài, vương gia tuổi không nhỏ, uống sữa của nhũ nương, liền sinh tư tưởng độc chiếm, giống như tiểu hài tử muốn bá chiếm mẫu thân, không cho mẹ thân cận với nam tử khác. Chỉ là vương gia à, thật Hạ cô nương là cháu gái Giản thái phó, rốt cuộc cũng chỉ là một người con gái riêng, hoàng thượng tất nhiên không để cho ngươi cưới nàng làm chính phi, nhiều nhất cũng chỉ được trắc phi. Với tính cách của Hạ cô nương, tất nhiên không cam lòng làm trắc phi. Hai người nhất định không có tương lai.
Phương ngự y nghĩ nghĩ, quyết định ít nói một chút, đợi độc tính được thanh trừ hết rồi nói sau cũng được, bây giờ nói nhiều chỉ làm bệnh tình hắn bất lợi mà thôi, vì vậy hắn không nói gì.
Bên Hạ Trọng Phương, cũng không biết Trầm Tử Trai đã đụng Quý Minh Xuân, cô bắt tay vào thuê một hà bao mới, quyết định sau khi thêu xong cái mới này, thì mang đi đổi với cái hà bao nền lam hoa trắng của Trầm Tử Trai.
Tiền bà tử nói thầm nói: "Cũng may lão phu nhân không thường đi hướng này, nếu không, bà mà thấy cái hà bao kia giống vương gia, sẽ không tiện giải thích."
Thanh Trúc báo tin, tiến vào nói: "Vương gia đi dạo một vòng sân về, sắc mặt hình như không tốt lắm, vội vàng về phòng rồi."
Hạ Trọng Phương ngạc nhiên nói: "Khi vừa đi ra ngoài, không phải vẻ mặt vui mừng lắm sao? Ai chọc tới hắn?"
Thanh Trúc nói: "Hôm nay Lục Mộng đi theo vương gia đi ra ngoài , miệng cô ấy chặt lắm không hỏi được gì cả. Nhưng tiểu nha hoàn nghe được một câu, hình như là vương gia gặp quận mã gia trong vườn, quận mã gia chọc giận vương gia."
"Haiz, chuyện không liên quan đến chúng ta là tốt rồi." Hạ Trọng Phương yên lòng, tiếp tục thêu hà bao.
Tới chạng vạng, Hạ Trọng Phương thấy sắp tới giờ dùng bữa tối, tắm rửa xong, liền chờ người của Trầm Tử Trai đến gọi, đợi mãi cho đến khi thắp đèn, bên kia vẫn không có động tĩnh gì, nhất thời cũng cảm thấy lạ, mấy ngày hôm trước, trời còn chưa tối, hắn đã cho người đến đây thúc giục, hôm nay sao vậy?
Cô tính bảo người đi hỏi thăm, thấy Phương ngự y đi vào sân, vừa thấy cô liền nói: "Thuốc sắc xong rồi, đã bưng đến phòng vương gia, không thấy cô đi qua, làm sao vậy?"
Hạ Trọng Phương nói: "Vương gia có cho người qua gọi tôi đâu chứ!"
Phương ngự y nghĩ cái gì rồi nói: "Hôm nay trong người Vương gia hơi khó chịu đấy thôi! Đi, theo ta đi qua đó."
Hạ Trọng Phương theo tay dìu của Tiền bà tử, cùng Phương ngự y đến phòng Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương đến, mũi hừ một tiếng, đầu chuyển sang một bên.
Hạ Trọng Phương hành lễ xong, thấy hắn không để ý tới mình, nhất thời nghĩ đến lời nói của Phương ngự y, thầm nghĩ: nữ nhân một tháng cũng có vài ngày khó chịu, hắn là một vương gia, bị bệnh mấy năm nay, đột nhiên khó chịu cũng là chuyện đương nhiên, cũng không thể trách hắn được.
Phương ngự y nhìn giờ, cho Hạ Trọng Phương uống thuốc.
Một lát sau Trầm Ngọc Tiên cũng đến đây, nhưng Quý Minh Xuân thì không thấy bóng dáng đâu.
Trầm Ngọc Tiên nghe được Trầm Tử Trai có thể ra khỏi phòng đi dạo, nhất thời cũng mừng rỡ, cười nói: "Cứ như vậy, tháng sau đại thọ Thục phi nương nương, ca ca có thể vào cung chúc thọ chứ hả?"
Phương ngự y cười nói: "Không cần phải tháng sau, cuối tháng này có thể ra phủ đi dạo được rồi."
Trầm Ngọc Tiên nói: "Năm trước, bệnh ca ca bắt đầu càng thêm trầm trọng, đã trọn hơn một năm không ra khỏi phủ, bên ngoài đồn bậy bạ. Đến lúc đó ca ca ra phủ, xem bọn chúng còn nói cái gì được nữa?"
Cô nói chuyện, thấy Trầm Tử Trai không tiếp lời, nghĩ rằng hắn nóng lòng uống sữa, liền cùng Phương ngự y thối lui ra ngoài bình phong.
Hạ Trọng Phương vẫn như mọi ngày, sau khi uống thuốc thúc sữa, bước qua bước lại chờ dược lực phát huy, nhất thời tự cảm thấy trướng sữa, liền ngồi lên giường, gọi Trầm Tử Trai nói: "Vương gia, có thể uống sữa !"
Trầm Tử Trai liếc nhìn Hạ Trọng Phương một cái, thấy nàng mày đen môi hồng, khinh la y hạ, sam tử màu đỏ bó sát người, chỗ đẫy đà cực kỳ mê người, gường người xoay lại, quyết tâm không để ý tới Hạ Trọng Phương.
*khinh la y ha: đại khái là áo lụa mỏng khoác sơ bên ngoài, sam tử là áo lót có màu đỏ của nữ giới thời cổ đại, Linh để sam tử nghe đỡ phản cảm.
Hạ Trọng Phương khó chịu vì căng sữa, chỉ phải lại nói ôn nhu: "Vương gia uống sữa đi, uống thì thân thể mới khỏe."
Ta không uống, cho cô trướng sữa luôn! Trầm Tử Trai, mặt lạnh lùng không nói lời nào.
Hạ Trọng Phương tự mình cởi sam tử, lộ ra chỗ đẫy đà, lấy tay nâng lên, khó chịu vì trướng sữa, liền nhẹ nhàng nặn sữa ra, không tự chủ được thân. Ngâm một tiếng, gọi: "Vương gia, tôi chịu không nổi !"
Trầm Tử Trai nghe một tiếng gọi thực cốt tiêu hồn này, mặc dù tức giận , nhưng nửa người bên dưới lại tê dại, kìm lòng không đậu nghiêng đầu lại xem, lần này nhìn, thôi, nãy giờ làm theo nửa người trên rồi, bây giờ làm theo nửa người dưới đi.
Cuối cùng vẫn là chạy nhanh lại uống sữa, không để chính mình khó chịu, hay vẫn là không uống, để cho cô khó chịu?
Trầm Tử Trai hừ lạnh, dám một thêu, thêu đến ba cái hà bao, đem cái kém cỏi nhất cho bản vương!
Đúng, phải chịu đựng, chính là không uống sữa, để cho cô ta khó chịu chết!
Tác giả :
Cống Trà