Thịnh Sủng Thứ Phi
Chương 51: Chuyện xưa chấn động, xả thân cứu giúp
Nguồn: nekofighter.wordpress.com
Từ sau khi bị tiếng bạt tay làm cho sửng sốt, lúc lâu sau đại phu nhân mới hồi phục tinh thần, vội vàng nói:" Dừng tay, mau giữ nó lại."
Hoa Dung Nguyệt Mạo theo sau, nghe vậy lập tức ngăn cản hành vi điên cuồng của Thu Minh Ngọc lại.
Thu Minh Ngọc giãy dụa mắng:" Buông, buông ra mau. Thu Minh lan, tiện nhân ngươi, tiện nhân."
Trong mắt Thu Minh Lan hiện lên tia sáng lạnh. Nàng đứng lên, lạnh lùng nói:" Cái tát này coi như muội nợ tỷ. Từ đây về sau, muội không thiếu tỷ cái gì nữa."
Đại phu nhân đau đầu, mắng nhỏ một tiếng.
“Dừng lại hết cho ta."
Thu Minh Ngọc ngừng mắng, quay người nhào vào lòng đại phu nhân mà khóc lóc:" Nương, người làm chủ cho con…."
Đại phu nhân vốn thiên vị Thu Minh Ngọc, lúc này nghe nàng khó như vậy, bà lại đau lòng.
“Được rồi, đừng khóc. Vừa rồi di mẫu đã nói, chờ con đủ tuổi sẽ cho con qua đó."
“Sao?"
Thu Minh Ngọc còn chưa kịp cao hứng, Thu Minh Lan đã ngẩng đầu, không kiềm được mà hét một tiếng, vẻ mặt khó tin.
“Nương, người nói cái gì?"
Nàng thế nào cũng không tin nổi, sau khi Tiết quốc Hầu phu nhân thấy cảnh tượng kia thì vẫn còn giữ ý định cho Thu Minh Ngọc nhập Hầu phủ.
Đại phu nhân quay đầu, thở dài nói.
“Minh Lan, con và Minh Ngọc là tỷ muội ruột. Ta không hy vọng các con vì người khác châm ngòi mà trở mặt thành thù."
“Tỷ muội?" Thu Minh Lan cười châm chọc:" Trong lòng người đó giờ cũng chỉ có đại tỷ và tam tỷ. Còn nhớ rõ một nữ nhi như con sao?"
“Minh Lan." Đại phu nhân tức giận khẽ mắng.
“Con nói không đúng sao?" Thu Minh Lan không sợ hãi, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt cứng rắn lạnh lẽo.
“Tỷ ấy–" Nàng chỉ vào Thu Minh Ngọc đang rúc vào ngực đại phu nhân, mang theo thần sắc không che dấu được sự đắc ý. Mắt nàng chứa đầy sự ghen ghét, trào phúng.
“Não to ngốc nghếch, nói năng thô tục, ỷ lớn hiếp nhỏ. Người như vậy sao gánh nổi cái tiếng danh môn khuê tú? Làm gì có nửa phần đoan trang hiền đức? Nơi nhà cao cửa rộng thế kia sao có thể làm nổi đương gia chủ mẫu?"
Sắc mặt đại phu nhân đen lại, Thu Minh Ngọc tức tới đỏ mắt, gắt gao trừng nàng.
“Chẳng lẽ con nói sai?" Thu Minh Lan cũng đỏ hốc mắt, giọng rưng rưng.
“Từ nhỏ tới lớn, người thương tam tỷ nhất. Cái gì tốt cũng để tỷ ấy chọn hết. Còn con, cho tới giờ toàn bị người coi thường."
“Minh Lan." Trong lòng đại phu nhân mềm nhũn lại.
Mắt Thu Minh Lan ngấn nước, nhưng nàng quật cường không để nước mắt rơi xuống.
“Cũng bởi vì tỷ ấy bộ dạng giống người, tính cách giống người, cho nên người luôn che chở cho tỷ tỷ. Người chẳng quan tâm tỷ ấy xảo quyệt thế nào, ngang ngược tùy hứng ra sao. Vô luận tỷ ấy làm sai cái gì, người cũng thiên vị."
Đại phu nhân mấp máy môi, nhẹ giọng thở dài.
“Minh Lan, nó là tỷ tỷ của con."
“Đúng, là tỷ tỷ của con." Thu Minh Lan xoa xoa khóe mắt dính nước, bi ai nhìn bà.
“Cũng bởi vì tỷ tỷ là tỷ tỷ của con, cho nên con mới nhịn như vậy." Nàng chỉ vào Thu Minh Ngọc, ánh mắt tràn ngập bi phẫn.
“Tỷ tỷ điêu ngoa tùy hứng, ngang ngược cố chấp. Tỷ ấy muốn cái gì thì đòi cho bằng được. Mà con thì sao, con cũng chỉ được lấy những thứ tỷ tỷ không cần. Nương, con rốt cuộc có phải con đẻ của người không? Bằng không vì sao đều là nữ nhi của người nhưng khác biệt lại lớn như vậy?"
Đại phu nhân bị câu kia của nàng chọc giận, quát:" Câm miệng!" Bà đau lòng, chỉ chỉ Thu Minh Lan.
“Con… Minh Lan, sao con lại thành như vậy?"
Thu Minh Lan khóc thút thít:" Chẳng lẽ không đúng sao? Tam tỷ làm sai cái gì người cũng không trách, chỉ hà khắc với con. Cái này là công bằng sao?"
Đại phu nhân nhìn nàng, mấp máy môi, muốn nói lại thôi. Bà biết nói cái gì đây? Nói rằng việc sinh ra Minh Ngọc là ngoài ý muốn sao? Có thể nói nam nhân kia tới bây giờ vẫn không chờ mong nữ nhi này sinh ra, thậm chí còn cảm thấy tủi thẹn sao? Có thể nói năm đó nam nhân kia vì con tiện nhân Trầm thị mà muốn để bà sẩy thai sao? Có thể nói bà thiên tân vạn khổ mới bảo vệ được Minh ngọc sao? Có thể nói từ khi Minh Lan sinh ra nam nhân kia không tới phòng bà nữa sao? Việc như vậy bảo bà có thể nói trước mặt nữ nhi sao? Không thể, đây là sỉ nhục của bà, là nỗi đau của riêng bà. Cần gì phải khiến chúng biết được?
Cười thê lương, đại phu nhân trong nháy mắt như già đi rất nhiều.
“Thôi, con hận ta cũng phải" Đâu chỉ mình Minh Ngọc sinh ra là sai lầm, ngay cả Minh Lan cũng là bởi vì con tiện nhân kia mới có.
Thu Minh Lan sửng sốt, ngoái đầu nhìn lại, thấy đại phu nhân tinh thần mệt mỏi, tang thương, trong mắt không còn sự kiêu ngạo như trước, chỉ còn lại sự bi thương nồng đậm. Tựa như thời gian qua chỉ là một thoáng mây bay thôi.
“Nương?"
Đại phu nhân nhắm mắt, nói:" Chuyện hôm nay coi như thôi đi, lần sau không được tái phạm, biết không?"
Thu Minh Lan vừa bình tỉnh lại thì lửa giận lại tràn lên:" Dựa vào cái gì chứ?"
“Bằng vào việc nó là tỷ tỷ của con, bằng vào việc ta là nương của con."
Đại phu nhân đảo mắt, uy nghi vạn phần, ẩn chứa sự cảnh cáo.
“Về sau không được tự cho là thông minh. Con tưởng thủ đoạn nhỏ này của con qua mắt được di mẫu con sao?"
Thu Minh Lan cắn môi, mắt nhìn Thu Minh Ngọc nói:" Nữ chủ nhân tương lai của Tiết quốc Hầu phủ có thể thô bạo có thừa, trí lực không đủ như vậy sao?"
Đại phu nhân sửng sốt, Thu Minh Lan lại nói:" Nương, người thật sự nghĩ rằng, lấy tính tình xúc động lỗ mãng của tam tỷ, có thể chèn ép hoa thơm cỏ lạ trong phủ sao?"
“Có di mẫu con ở đó, con cho là những nữ nhân kia có thể trở mình sao??"
Thu Minh Lan châm chọc cười:" Di mẫu là người thông minh như vậy, sao có thể có một đứa con dâu ngu xuẩn chứ?"
“Minh Lan!" Đại phu nhân tức giận, lớn giọng quát.
Thu Minh Lan khôi phục bình tĩnh, trên mặt còn mang theo tươi cười.
“Nương, biểu ca căn bản không để tam tỷ vào mắt. Nếu không hôm nay ở hoa viên, hắn sẽ không gây sự như vậy."
‘Ngươi câm miệng cho ta." Thu Minh Ngọc rốt cuộc nhịn không được. Nàng không để ý đại phu nhân ngăn cản, chửi ầm lên với Thu Minh Lan.
“Thu Minh Lan, tiện nhân này, nếu không phải ngươi hại ta, Hoa ca ca sao có thể chán ghét ta? Đều là tại người, đều tại tiện nhân ngươi…" Nàng nói xong lại định lao tới thưởng cho Thu Minh Lan vài cái tát. Đại phu nhân rốt cuộc không nghe nổi những lời chửi mắng của nàng nữa, một phen kéo lại, lớn tiếng nói:" Minh Ngọc."
Thu Minh Ngọc bị khiển trách bèn ngậm miệng lại, nhưng trong mắt lại mang theo ủy khuất.
“Nương, vừa rồi người cũng nghe mà, rõ ràng là nó hại con, người còn giúp nó. Có phải hiện tại người cũng ghét con rồi không?" Nàng nói xong liền khóc:" Ai cũng khi dễ con, đều khi dễ con."
Đại phu nhân thấy nàng như vậy lại đau lòng, vội vàng ôm nàng vào ngực, bất đắc dĩ nói.
“Con đó, lớn như vậy mà còn như con nít. Sau này lập gia đình phải làm sao đây?"
Thu Minh Lan mặt lạnh nhìn một màn mẫu tử tình thâm, tâm hơi đau đớn, ánh mắt lại trở nên nhạt nhẽo.
“Nương, nếu như không có chuyện gì khác thì con về đây."
Đại phu nhân muốn gọi nàng lại nhưng Thu Minh Lan đã đi ra ngoài. Nhìn hai mẹ con đang ôm nhau trong phòng, nàng cười châm chọc. Bóng đêm như nước, trăng lạnh lẽo nhưng cũng không bằng ánh mắt nàng hiện tại, lạnh tới thấu xương.
———————
Trong Thọ An viện, lão thái quân ngồi ở chủ vị, nhìn Thu Minh Nguyệt đang ngồi bên dưới.
“Ở Bảo Hoa Tự con gặp được ai?"
Lúc này Thu Minh Nguyệt cũng không giấu diễm nữa, nói:" Thái hậu."
Lão thái quân im lặng, lúc lâu sau mới nói:" Con hồi phủ cũng lâu rồi, sao không nghe nhắc đến?"
Thu Minh Nguyệt mím môi:" Thái hậu tôn quý, tôn nữ là bình dân, dù nói ra cũng không ai tin. Lại mắc thêm nhiều lời đồn đại."
Lão thái quân không nói, nhìn nàng một chốc rồi thở dài.
“Minh Nguyệt, ta biết mấy năm nay tỷ đệ hai đứa vất vả theo nương của mình sống ở Dương Châu."
Thu Minh Nguyệt chú ý tới chữ nương trong miệng lão thái quân.
Lão thái quân nhìn thấu lòng nàng.
“Năm đó, ta và bà ngoại con đã ước định bằng lời. Nhưng sau đó… Ài, chung quy là chúng ta phá hủy giao ước, khiến ba mẹ con con chịu hết tiếng đời. Con oán ta cũng đúng."
Thu Minh Nguyệt giật giật môi:" Tổ mẫu quá lời, Minh Nguyệt không dám."
Thần sắc lão thái quân có chút mệt mỏi:" Việc năm đó…" Bà dừng một chút, sau đó lại đắm chìm trong ký ức.
Mùa xuân năm đó, bách hoa đua nở, cây cối thay lá, đúng là mùa xuân về hoa nở. Nhưng mà, một ngọn lửa kinh hoàng lại đang thiêu đốt kinh thành. Tiếng chém giết không dứt bên tai, không ít phụ nữ, người già và trẻ em ở kinh đô phải trốn khỏi kinh.
“Thời điểm đó, tổ phụ con ở hoàng cung, phụ thân và hai vị thúc thúc của con cũng bị nhốt trong hoành thành, không thể chạy ra. Ta mang theo cô cô con trốn khỏi kinh thành… Nhưng trên đường đi, ta mắc phong hàn, bệnh không dậy nỗi, khí đó tiền cũng hết, không thể tìm đại phu, ta đành ăn ở miếu hoang đổ nát.
Trong đêm, ở một ngôi miếu cũ ở phía tây bắc thành Dương Châu, thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc của nữ tử.
“Nương, người mau tỉnh lại đi, người đừng làm con sợ mà."
Nữ tử mặc một thân y phục tinh quý, vừa nhìn liền biết là con nhà giàu có. Chỉ là vì nhiều ngày chưa tắm, nhìn có chút hỗn độn cũ nát. Nữ tử này khoảng mười một mười hai tuổi, khuôn mặt còn non nớt, có chút tái nhợt như bị thiếu dinh dưỡng. Trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm gỗ, tóc tai tán loạn, thoạt nhìn chật vật vô cùng.
Trên chiếu, một phụ nhân đang nằm trên đó. Bà nhắm chặt mắt, tóc tai hỗn độn, dung nhan xinh đẹp vì phát sốt mà có chút đỏ ửng khác thường.
Đứa bé gái vẫn cằm chặt tay bà, nước mắt chảy như mưa, trong lòng vô cùng khủng hoảng.
“Nương, người đừng bỏ Linh nhi một mình mà, Linh nhi sợ, ô ô ô…"
“Tiểu thư." Một phụ nhân ăn mặc cũ nát nhanh chóng tiến vào, trên tay còn bưng một cái bát, mặc lộ vẻ vui mừng
“Nô tỳ vừa hái được chút thảo dược trên núi, mau cho phu nhân uống đi."
Cô gái có chút do dự:" Nương uống cái này có sao không?"
Phụ nhân kia thở dài:" Phu nhân đã sốt cao ba ngày, tiền của chúng ta lại sớm bị đám tiểu nhân tham lam kia cướp đi." Bà nói tới đây thì tức giận vô cùng. Thu gia tốt xấu cũng là thế gia trăm năm, nề nếp nghiêm cẩn, không nghĩ tới lúc gặp khó khăn, mỗi người lại lộ ra sự thấp hèn bại hoại, lòng dạ hiểm độc cướp hết toàn bộ tiền của bọn họ. Hai ngày trước lại mưa to, phu nhân sốt cao, vốn đã không còn tiền xem bệnh. Hiện giờ thế cục trong kinh nghiêm trọng, lão gia và mấy vị thiếu gia đều ở trong triều đảm nhiệm chức vụ. Nha hoàn hộ tống phu nhân và tiểu thư chạy nạn đều chết, hiện tại chỉ còn lại bà và tỳ nữ Mạn Nhu bên người phu nhân.
Chiều này, khó khăn lắm mới tạnh mưa. Bà và Mạn Nhu lên núi hái chút thảo dược, hy vọng thuốc này có thể khiến phu nhân tốt lên một chút.
“Tiểu thư, hiện giờ chúng ta không còn đồng nào, Mạn Nhu hiểu chút y thuật, ít nhất thuốc này cũng không độc, đối với thân thể phu nhân vô hại. Tiểu thư, phu nhân đã hôn mê mấy ngày, nếu không uống thuốc, có thể sẽ…" Bà nói tới đây mắt đã đỏ lên, từng giọt lệ rơi xuống.
Thu Trọng Linh chỉ mới mười hai tuổi, là một khuê các thiếu nữ không rành thế sự, từ nhỏ không bước ra khỏi cửa, cũng không biết nhân tình ấm lạnh. Mấy ngày gần đây liên tục gặp tai nạn, nàng dĩ nhiên không hiểu rõ, mẫu thân lại bệnh nặng, nàng căn bản không tìm thấy trọng tâm. Giờ phút này, nàng cũng không biết nên làm gì mới tốt, cắn cắn môi, rồi gật đầu.
“Được rồi, Hàn ma ma, ngươi mau đút thuốc cho nương đi."
“Vâng." Hàn ma ma nhanh chóng bưng dược tới, cùng Mạn Nhu nhẹ nhàng hầu hạ Thu Cổ thị uống thuốc.
Chạng vạng tối, một chiếc xe ngựa tinh xảo dừng trước miếu hoang. Bên trong truyền tới giọng nói của nữ tử.
“A! Phu nhân, tiểu thư, mưa như vậy mà trong miếu cư nhiên còn có người ở?"
Thu Trọng Linh mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc, có thể nói sống một ngày bằng một năm. Đoạn thời gian trước còn đỡ, có mẫu thân an ủi, nàng buổi tối mới ngủ được. Từ sau khi mẫu thân bị bệnh, buổi nàng nàng liền ngủ cực ít. Lúc này nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, đôi mắt nàng không khỏi sáng ngời, cảm thấy giọng nói kia như tiếng trời, vội vàng ngồi dậy.
“Ma ma, mau lên, có người đến."
Hàn ma ma và Mạn Nhu nghe thấy giọng Thu Trọng Linh la lên, lập tức thức dậy.
“Phu nhân được cứu rồi, chúng ta gặp được quý nhân rồi."
Bà dứt lời liền vội vã đứng lên. Còn chưa ra ngoài, đã bắt gặp một phụ nhân thanh lệ nắm tay một cô gái mười hai, mười ba tuổi đi tới, bên người còn có nha hoàn cầm ô. Phụ nhân kia mặc quần áo sang quý, trên đầu đeo trâm bạc khảm ngọc. Khuôn mặt bà tú lệ ôn nhu, phong cách quý phái. Cô gái bên cạnh mặc váy lụa mẫu đơn, tóc búi sơ, mặt mày so với phụ nhân kia còn tinh xảo hơn vài phần. Nàng nhìn khuôn mặt bẩn hề hề của Trọng Linh, không khỏi đồng tình với nàng ấy. Nàng buông tay phụ nhân ra, bước tới trước.
“Vị muội muội này, các người sao lại ngủ ở đây. Đêm dài mưa lớn, sẽ bị cảm lạnh mất." Nàng lại nhìn Thu Cổ thị đang ngủ say bên cạnh, không khỏi kinh hô một tiếng.
“Vị phu nhân này là mẫu thân của ngươi sao? Bà ấy sinh bệnh sao?"
Thu Trọng Linh vừa thấy được bộ dạng của cô gái này thì liền ngơ ngẩn, sau đó lại vì lời nói thân thiết của nàng mà cảm thấy ấm áp. Nghe đối phương nhắc tới mẫu thân của mình, cái mũi nàng không khỏi đau xót, rơi lệ nói.
“Ta… Mẫu thân ta phát sốt, ta không có tiền bốc thuốc cho bà…" Nàng nói xong lại rơi lệ, vẻ mặt vô cùng thương tâm.
Lúc này, Hàn ma ma và Mạn Nhu cũng quỳ xuống trước mặt phụ nhân cao quý kia.
“Phu nhân, cầu người phát thiện tâm, cứu phu nhân nhà chúng ta đi. Phủ nhà chúng ta gặp nạn, nô tài trong phủ thấy lợi quên nghĩ, cướp cả gia tài, hiện giờ phu nhân lại bênh nặng, mà ngay cả…" Bà dứt lời đã khóc không thành tiếng, vừa hận vừa tức, lại sốt ruột.
Phụ nhân xinh đẹp kia thấy một màn như vậy cũng sinh đồng tình, chỉ là, tùy tiện đem người lạ về nhà thì….
Bà đang do dự thì thấy con gái mình đi tới, lôi kéo ống tay áo bà mà nói:" Nương, người giúp họ đi. Phụ thân thường nói, giúp người là gốc rễ của hạnh phúc, người xem bọn họ đáng thương như vậy, chúng ta mang họ về nhà đi. Con nghĩ vị a di kia sốt cao như vậy, nếu không trị liệu sẽ nguy hiểm tánh mạng. Nương thiện lương nhất, Nhu nhi xin người mà, người giúp họ đi, nương…"
Phụ nhân vốn mềm lòng, lại thấy vẻ mặt khẩn cầu của con gái mình, bà bất đắc dĩ đáp ứng.
“Rồi rồi rồi, nương đáp ứng con." Bà vuốt đầu cô gái, vẻ mặt hiền lành.
Đôi mắt của cô gái sáng lên:" Cảm ơn nương."
Hàn ma ma và Mạn Nhu cũng không nghĩ vị phu nhân xinh đẹp này lại tốt như vậy. Bọn họ sống lâu trong kinh, loại người nào cũng gặp qua. Thế gian nhiều nhất là nịnh nọt, thương giàu khinh nghèo. Hiện giờ bọn họ gặp phải kiếp nạn lớn, người ngoài thấy chỉ sợ trốn cũng không kịp. Không nghĩ phụ nhân này lại thu lưu bọn họ, điều này khiến bọn họ bất ngờ, đồng thời càng thêm cảm tạ cô nương kia.
Thu Trọng Linh vui vẻ, liên tục cảm kích cô gái.
Phụ nhân kia kêu người mang Thu Cổ thị đem ra xe ngựa, một đường đi thẳng vào một phủ đệ thành nhã, trên tấm biển treo trước cửa khắc hai chữ thật to: Trầm phủ.
Lúc này, Hàn ma ma mới biết, thì ra phụ nhân này là phu nhân của phũ doãn Dương Châu Trầm đại nhân – Ngu thị, Dương Châu đệ nhất mỹ nhân. Mà cô nương kia lại là nữ nhi của Trầm đại nhân và Ngu thị, tên là Trầm Nhu Giai.
Trầm đại nhân làm quan thanh liêm, xưa nay đối xử tốt với mọi người. Thấy thê tử mang theo vài người xa lạ về, chẳng những không trách tội, ngược lại còn khen ngợi thê tử thiện tâm.
Cứ như vậy, đoàn người Thu gia trú ở Trầm phủ. Ngu thị thỉnh thầy thuốc xem bệnh cho Cổ thị, Trầm Nhu Giai lại mỗi ngày canh giữ đầu giường đút thuốc cho Cổ thị.
Ngày thứ ba, Thu Cổ thị tỉnh dậy. Biết mình gặp được quý nhân cứu giúp, trong lòng rất cảm kích, đối với đứa bé Trầm Nhu Giai này lại càng yêu thích. Mà Thu Trọng Linh, vốn cùng tuổi với Trầm Nhu Giai nên phi thường hợp ý. Thu Trọng Linh gọi “Nhu tỷ tỷ, Nhu tỷ tỷ" rất dễ nghe, hai vị đại nhân nghe thấy đều mỉm cười vui vẻ.
Thời gian cứ vậy trôi đi, một tháng nhoáng cái đã qua. Ngu thị lúc này cũng biết được bối cảnh của đối phương. Thu Cổ thị là đại nãi nãi của Thu gia trong kinh thành. Hpành thành phản loạn, Thu lão gia vốn theo phe thái tử, hiện giờ thái tử gặp nạn, ông tự nhiên ở lại kinh thành.
Một tháng sau, bệnh tình của Thu Cổ thị tốt lên, phản loạn kinh đô cũng bình ổn. Mà Thu gia trong kinh cũng phái người tới đón Thu Cổ thị về kinh.
Một chiếc xe ngựa tinh xảo dừng trước cửa Trầm phủ, từ trong xe ngựa, một thiếu niên tuấn tú bước ra. Thiếu niên bất quá chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo xuất chúng, khí chất cao quý, ánh mắt lộ ra sự sắc sảo trầm ổn.
Thu Cổ thị được nữ nhi Thu Trọng Linh và Trầm Nhu Giai một trái một phải đỡ ra. Vừa ngẩng đầu, Trầm Nhu Giai liền nhìn thấy Thu Trọng Khanh đứng ở cửa. Thấy hắn mặt mày như kiếm phong, mắt như hoa đào, khuôn mặt nho nhã tuấn dật, nàng lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng cúi đầu. Tim đập mạnh không ngừng.
“Khanh nhi…" Thu Cổ thị nhìn thấy con mình, vẻ mặt kích động, đôi mắt không khỏi đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
“Nương." Thu Trọng Khanh đi tới, đỡ lấy mẫu thân của mình, trên mặt chứa đầy sầu não.
“Nương, đều đã qua rồi, cha bảo nhi tử tới đón người và muội muội về kinh."
“Đại ca" Thu Trọng Linh chỉ là một cô bé mười một tuổi. Rời nhà lâu ngày, tuy trên dưới Trầm gia đều đối xử tốt với bọn họ, nhưng đột nhiên nhìn thấy thân nhân mình, nàng không tránh khỏi đỏ hốc mắt, giọng nói nghẹn ngào.
“Tiểu muội, muội chịu khổ rồi." Thu Trọng Khanh sờ đầu Thu Trọng Linh, vẻ mặt yêu thương.
“Ca…" Thu Trọng Linh rốt cuộc nhịn không được mà rơi lệ. Thu phu nhân nhìn nhìn cũng vừa chua xót vừa vui mừng, dùng tay áo lau nước mắt. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều bị không khí này cuốn hút, lấy tay áo che mặt.
Lúc này, Ngu thị cười đi tới:" Tỷ tỷ, đây là đại công tử nhà tỷ phải không? Bộ dạng thật tuấn lãng, đúng là giống tỷ tỷ ngươi mà."
Bà vừa nói vừa cười đã hóa giải được không khí nặng nề. Thu phu nhân cũng cười nói:" Miệng muội thật ngọt." rồi hướng Thu Trọng Khanh nói:" Khanh nhi, lần này nương và muội muội con nhận không ít cực khổ, đều do Trầm gia muội tử và nữ nhi của bà ấy trượng nghĩ cứu giúp, nếu không nương cũng không gặp lại được con. Đến đây, dập đầu với Trầm di đi."
“Đừng, sao có thể làm vậy." Trầm phu nhân thấy Thu Trọng Khanh thật sự dập đầu với mình, vội vàng đỡ lấy tay hắn, trừng mắt nhìn Thu phu nhân" Lời này của tỷ tỷ giống như coi muội muội ta là người ngoài vậy."
Thu Trọng Khanh lại cảm kích nói:" Gia mẫu và muội tử gặp nạn, ngay cả hảo hữu đều trốn tránh. Phu nhân đại nghĩa, có thể cứu người xa lạ từ trong nguy nan, tiểu chất vô cùng cảm kích, thỉnh phu nhân nhận cái dập đầu của tiểu sinh." Hắn nói xong liền khom người thật sâu với Trầm phu nhân, cử chỉ khiêm cung chân thành. Trầm Nhu Giai đứng bên cạnh Trầm thị nhìn nhìn. Thu Trọng Khanh như đột nhiên cảm nhận được tầm mắt của nàng, xoay đầu lại nhìn, bắt gặp một đôi mắt phượng rạng rỡ, tò mò nhìn hắn. Hắn không khỏi sửng sốt, đối phương nghiên tư diễm lệ, thướt tha dịu dàng khiến hắn ngây ra.
Trầm Nhu Giai vốn bị hắn đột nhiên quay đầu bắt gặp mình rình trộm thì không khỏi đỏ bừng, thấy Thu Trọng Khanh cũng nhìn chằm chằm nàng, mặt nàng lại đỏ như tôm luộc, khuôn mặt càng thêm diễm lệ động lòng người.
Thu phu nhân bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, khẽ nheo mắt, kéo Trầm phu nhân qua một bên.
“Đại muội tử, lão tỷ tỷ ta hỏi một vấn đề, muội thành thật nói cho ta biết."
Trầm phu nhân có chút nghi hoặc:" Tỷ tỷ muốn hỏi gì?"
Thu Phu Nhân liếc mắt nhìn Thu Trọng Khanh và Trầm Nhu Giai liếc mắt đưa tình, nói:" Nhu nhi đã nghị thân chưa?"
Trầm phu nhân sửng sốt, từ ánh mắt Thu phu nhân, bà bừng tỉnh đại ngộ.
“Tỷ tỷ, tỷ là muốn…"
“Đúng vậy." Thu phu nhân cũng không nói không, trực tiếp lôi một khối ngọc bội trong suốt từ trong tay áo ra, ngọc bội kia là vật thượng thừa, vừa thấy liền biết là bảo vật vô giá.
“Thật không dám giấu diếm. Nhu nhi nhà muội muội ngoan ngoãn, lại tri thư đạt lý, ta rất thích. Đại nhi tử của ta cũng thật sự chất phác, đến giờ hôn sự vẫn chưa có tin tức. Khó có được nó có hảo cảm với Nhu nhi, nếu muội muội không chê thì hãy thu ngọc bội ngày, đợi Nhu nhi cập kê, ta phái người đưa sính lẽ tới, dùng kiệu tám người khiên thú Nhu nhi làm đại thiếu nãi nãi của Thu gia.
Nói tới đây, lão thái quân cười khổ.
“Con có lẽ không biết, ta sở dĩ sớm định hôn ước cho cha con như vậy, trừ bỏ việc thật sự yêu thích nương con, quan trọng hơn là, ta không muốn để lão tổ tông thao túng hôn sự của cha con."
Thu Minh Nguyệt không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.
Lão thái quân lại nói:" Tuy rằng bà là mẹ chồng ta, nhưng dù sao cũng đã qua đời, người chết lớn nhất, ta cũng không nên bình luận thị phi khi còn sống của bà. Nhưng mà.." Bà dừng một chút, có chút bất đắc dĩ nói:" Tính tình lão tổ tông không khác mẫu thân con lắm, thậm chí còn hơn. Kiêu ngạo ương ngạnh, muốn làm gì thì làm. Năm đó, thời điểm ta còn chưa gả cho tổ phụ con, kỳ thật con dâu bà vừa ý là chất nữ của bà, cũng chính là Ngô lão thái quân Lâm Văn Trinh hiện giờ của tả tướng phủ."
Thu Minh Nguyệt kinh ngạc, khó trách lão phu nhân không thích thái quân, thì ra là thế. Vậy Ngô lão thái quân không thích đại phu nhân là vì sao…
Lão thái quân giống như nhìn thấy ý nghĩ của Thu Minh nguyệt, cười khổ một tiếng.
“Người Lâm gia bọn họ đều vì tư lợi. Lâm Văn Trinh kia cũng là mắt cao hơn đầu. Phàm là thứ bà ta muốn, nhất định sẽ chiếm cho được. Nhưng tổ phụ con lại cự hôn, khiến bà ta mất hết thể diện. Tuy rằng sư kiện kia không công bố ra, chỉ có vài vị trưởng bối của Thu phủ và Lâm phủ biết, nhưng Lâm Văn Trinh tâm cao khí ngạo, sao có thể dễ dàng tha thứ cho nỗi nhục này? Trong cơn tức giận, bà ta liền gả cho trưởng tử của Ngô thị, Ngô Quân Chính, lúc ấy còn là Trấn quốc công.
“Khi đó, bà ta cảm thấy lão tổ tông không giúp bà, khiến bà chịu nhục, cho nên không muốn lui tới với Thu phủ. Chỉ là hơn hai mươi năm sau, lão tổ tông lại làm chủ cho cha con cưới cháu gái bà, cũng chính là mẫu thân con, Lâm Ngọc Phương. Trong lòng bà ta thấy bất bình. Lão tổ tông là mẫu thân của lão thái gia, có quyền lợi can thiệp vào hôn sự của hắn, nhưng lại không giúp đỡ chất nữ nhà mẹ đẻ của mình thành vợ của con bà. Cuối cùng lại giúp đỡ tôn nữ của bà. Chất nữ và tôn nữ còn cách một thế hệ, bà cảm thấy lão tổ tông thật bất công. Từ đó về sau, bà ta càng thống hận Thu phủ, thống hận Ngọc Phương."
Thu Minh Nguyệt gật đầu. Ngô lão thái quân này thật đúng là biến thái, so với đại phu nhân Lâm Ngọc Phương càng ngang ngược hơn. Bất quá, bà ta cũng là người có năng lực, bằng không vì sao đã bất hòa với nhà mẹ đẻ lại còn có thể an ổn ngồi ở ghế chủ mẫu của Ngô phủ? Tất nhiên là có thủ đoạn nhất định.
“Nếu người đã cùng bà ngoại định ra hôn sự, sau này sao lại…" Kỳ thật, vấn đề này tiểu bối như nàng vốn không nên giáp mặt hỏi lão thái quân. Chỉ là, hôm nay lão thái quân đã mở đầu, đó là có ý nói cho nàng. Một khi đã vậy, nàng tội gì nhịn?
Lão thái quân rũ mi, thở dài một tiếng.
“Trước đó, lúc lão tổ tông đề nghị để cho cha con cưới chất nữ của bà, ta mạnh mẽ phản đối. Bởi vì, thời điểm đại thọ năm mươi của lão tổ tông, ta từng gặp qua Lâm Ngọc Phương. Nó tuy rằng thoạt nhìn hiền lành ôn nhu, nhưng ta trong lúc vô tình lại thấy nó quyền đấm cước đá, chửi mắng nha hoàn bên người. Lúc đó, ta biết nó là một nữ nhân không thua kém lão tổ tông. Nữ tử như vậy, sao có thể làm vợ Khanh nhi?"
“Nhưng lão tổ tông khư khư cố chấp. Bà luôn không thích con dâu là ta, tự nhiên không thèm quan tâm ta phản đối. Sau đó, ta đem chuyện cùng bà ngoại con đính ước nói cho tổ phụ con nghe. Thu gia là danh môn nhiều thế hệ, chú trọng nhất là chữ tín. Tổ phụ con đương nhiên không tự hủy đi môn phong, liền cùng ta mang theo cha con tới Lâm phủ giải thích. Ài…"
Lão thái quân nặng nề thở dài:" Tai họa, cũng xuất hiện từ lần đăng môn đó."
Trong lòng Thu Minh Nguyệt khẩn trương, lẳng lặng lắng nghe.
“Lâm thái sư cũng không phải người cổ hủ, ông nhớ rõ quan hệ thông gia của hai nhà Thu Lâm, lại cùng làm quan với lão thái gia, cho nên không trách cứ nhiều, chỉ là không khỏi đáng tiếc, nói rằng tiểu nữ nhà hắn chỉ sợ không chịu nổi đả kích này. Thỉnh cầu ta tới an ủi. Khi đó, ta nghĩ, Lâm Ngọc Phương rốt cuộc cũng là khuê các chi nữ, chưa xuất giá đã bị bỏ qua, là Thu gia ta có lỗi với nó, cho nên đáp ứng."
Lão thái quân tối sầm mặt, ánh mắt xa xôi, trở lại thời gian mười chín năm trước.
Lâm phủ mười chín năm trước không có phong quang như hiện tại. Nhưng là hai nhà Thu Lâm có quan hệ thông gia, giao tình phi phàm, Thu lão gia ở trước mặt tân đế cũng được sủng ái. Nay Thu lão gia và Thu phu nhân tự mình tới Lâm phủ tạ lỗi, có thể nói là nể mặt Lâm phủ,
Một phen huyên náo, trời đã tối.
Đêm đó, ánh trăng lạnh lẽo, gió lạnh thổi qua, mùi hoa quế thoang thoảng bay.
Nữ tử cuối đầu khóc nức nở, nước mắt chảy xuống ướt đẫm áo ngủ, khiến Thu Cổ Thị cũng đau lòng.
“Lâm tiểu thư, ta biết Thu gia ta thực có lỗi với ngươi." Thu Cổ thị ngồi ở đầu giường, nhìn nữ tử bán nằm, khóc sướt mướt trên giường, ánh mắt áy náy.
“May mà, ngươi và Khanh Nhi còn chưa trao đổi bát tự. Thu Phủ hủy bỏ hôn sự này cũng không ảnh hưởng tới ngươi. Lâm phủ là thế gia danh môn, ngay sau phụ thân ngươi sẽ vì ngươi tìm được mối nhân duyên tốt."
“Trưởng bối hai bên đã có ý ngầm, mẫu thân ta cũng sớm cùng cô bà ước định. Bá mẫu nghĩ rằng, thật sự chưa trao đổi canh thiếp?" Lâm Ngọc Phương ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn bà.
Thu Cổ thị ngẩn ra. Lâm Ngọc Phương cúi đầu, khóe miệng cười khổ.
“Bá mẫu, người nói thật cho ta biết đi, Khanh ca ca…. hắn không thích ta phải không?"
Thu Cổ thị nói:" Ngươi xuất thân cao quý, tài mạo song toàn. Khanh nhi không thể lấy ngươi, là hắn vô phúc."
Lâm Ngọc Phương cười buồn:" Vô phúc? Là ta vô phúc mới đúng."
Thu Cổ Thị không thích lời này của Lâm Ngọc Phương. Nhưng thấy nàng bộ dạng như vậy, trong lòng cũng nhịn.
“Ngọc Phương à, không phải ta cứng rắn bội ước, mà là…. Khanh nhi thật sự đã có hôn ước. Lâm gia là thế gia đại tộc, ta và lão gia trăm triệu lần không thể ủy khuất ngươi."
“Hôn ước?" Lâm Ngọc Phương nhìn ngọn đèn trên bàn, mâu quang lúc sáng lúc tối. Lúc lâu sau, nàng bỗng nhiên cười.
“Là Ngọc Phương tùy hứng, thỉnh bá mẫu đừng buồn." Nàng lau nước mắt, cười thật ngọt.
Thu Cổ thị ngẩn ra. Lúc này, Lâm Ngọc Phương kéo tay bà, sắc mặt khác hẳn.
“Bá mẫu, là Ngọc Phương khiến ngài khó xử, thực xin lỗi."
Thu Cổ thị vốn áy náy trong lòng, thấy bộ dạng Lâm Ngọc Phương kính cẩn như vậy, cảm thấy thương xót.
“Ngọc Phương, ngươi đừng vậy. Ài, tạo hóa trêu người."
Lâm Ngọc Phương cúi đầu, giọng nói ảm đạm.
“Ta biết bá phụ luôn nặng chữ tín, việc này nếu đã vậy, chỉ có thể trách ta và Khanh ca ca hữu duyên vô phận." Sắc mặt nàng âm u, lại ráng cười nói.
Thu Cổ thị sờ đầu nàng, ngữ khí mềm mại.
“Ngọc Phương xinh đẹp hiền lành, lại hiểu biết lễ nghĩa, ngày sau nhất định có nam nhân tốt quý trọng."
Lâm Ngọc Phương mím môi, cười khổ nói:" Chỉ mong là vậy."
Thu Cổ thị cúi đầu trầm mặc, im lặng không nói. Không biết qua bao lâu, Thu Cổ thị cảm thấy có chút mệt mỏi, cứ vậy mà ngủ.
“Sau đó thì sao ạ?" Thu Minh Nguyệt hỏi. Nàng cảm thấy trong khoảng thời gian lão thái quân ngủ, nhất định đã xảy ra chuyện không thể vãn hồi.
Quả nhiên, lão thái quân nói:" Ta bị tiếng ồn ngoài cửa làm tỉnh giấc."
“Người đâu, có thích khách, có thích khách…" Giọng nói bén nhọn xuyên vào tai, khiến Thu Cổ thị đột nhiên mở mắt.
“Bá mẫu."
Lâm Ngọc Phương từ ngoài đi vào, y phục đã đổi, tóc xõa trên ngực, lớp trang điểm cũng đã lau đi, có thể thấy là chuẩn bị đi ngủ. Nàng vẻ mặt kinh sợ xông tới trước người Thu Cổ thị, kinh hoàng nói.
“Trong phủ có thích khách, chúng ta không thể ra ngoài."
“Thích khách? Trong phủ sao lại có thích khách?" Thu Cổ thị tái mắt, hỏi.
Sắc mặt Lâm Ngọc Phương càng thêm sợ, tay nắm Cổ thị cũng run rẩy.
“Hình như là… là tàn dư của phản đảng."
“Phản đảng?" Thu Cổ thị khiếp sợ.
Lâm Ngọc Phương nghiêm mặt gật đầu:" Đúng, phản đảng. Bọn họ… bọn họ muốn giết cha ta… Không được, ta phải đi cứu cha." Nàng nói xong lại chạy đi, bị Thu Cổ thị kéo lại.
“Bên ngoài đều có binh tướng, ngươi là một nữ tử, chạy ra ngoài làm gì. Vạn nhất lúc tranh chấp bị liên lụy tới thì sao?" Thu Cổ thị nhanh chóng tỉnh táo, phân tích tình huống.
“Vậy… Chúng ta làm gì bây giờ?" Lam Ngọc Phương hoàn toàn bối rối, nhất thời mất đi người tâm phúc, vẻ mặt nàng mê mang không biết làm sao.
Thu Cổ thị trầm ngâm một lúc, nói:" Hiện giờ chúng ta chỉ có thể đợi, đợi cha ngươi dẫn người tới bắt phản đảng."
Lâm Ngọc Phương căn bản không có chủ ý, chỉ đành gật đầu.
“Vâng, cũng chỉ có thể như thế."
Vừa dứt lời, chợt nghe tiếng cửa sổ vỡ tan, một hắc y nhân cầm kiếm vọt vào. Thu Cổ thị cũng Lâm Ngọc Phương nhất tề cả kinh. Rốt cuộc là khuê phòng nữ tử, chưa từng gặp qua chuyện như vậy, hai người liền sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
“Ngươi, ngươi là ai?" Thu Cổ thị đem Lâm Ngọc Phương ra sau người, cố gắng khắc chế sợ hãi trong lòng, bình tĩnh hỏi.
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng:" Đến hỏi Diêm Vương gia đi." Hắn giơ kiếm đâm tới.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân cùng tiếng kinh hô.
“Không ổn, thích khách xâm nhập phòng của tiểu thư."
“Mau vào cứu tiểu thư." Là giọng của Lâm đại nhân.
Mà trong phòng, vào lúc lưỡi kiếm lạnh như băng kia sắp đâm vào người Thu Cổ thị, Lâm Ngọc Phương bỗng nhiên đẩy Thu Cổ thị ra, chắn trước mặt bà.
——-Xoạt–
Tiếng đao kiếm đâm vào da thịt, máu tươi nháy mắt nhuộm dần xiêm y. Sắc mặt Lâm Ngọc Phương trắng bệch. Mà tại thời khắc đó, đại môn bị người ta phá vỡ, người đầu tiên xông vào là Thu Trọng Khanh.
“Khanh ca ca…" Lâm Ngọc Phương nguyên bản thống khổ, ánh mắt lại sáng ngời.
Phía sau, rất nhiều người tiến vào, truy hô đuổi theo. Thích Khách mắt thấy thất bại, lập tức rút kiếm, chạy ra cửa sổ. Lâm đại nhân lập tức phân phó trưởng tử mang người đuổi theo.
Một kiếm vừa rút, máu lập tức tràn ra. Lâm Ngọc Phương kinh hô một tiếng, thân mình không khống chế được ngã về trước.
Thu Cổ thị vừa rồi bị Lâm Ngọc Phượng đẩy mạnh, trúng vào bàn trang điểm. Biến cố phát sinh trong nháy mắt, bà không kịp ngăn cả. Giờ phút này thấy Lâm Ngọc Phương vì bà mà bị thương, lập tức muốn đứng dậy. Nhưng Thu Trọng Khanh đã nhanh hơn bà một bước, theo bản năng ôm Lâm Ngọc Phương lung lay sắp ngã vào lòng.
“Tiểu muội."
Giọng nói lo lắng vang lên, Lâm Ngọc Chi xông vào, vừa vặn bắt gặp một màn này.
Sắc trời dần tối, ánh sáng mờ ảo xuyên vào cửa sổ, chiếu vào nụ cười trào phúng của Thu Minh Nguyệt.
Thời đại này chú trọng nhất là danh tiết của nữ tử. Đại phu nhân lúc ấy là tiểu thư chưa chồng, ở trước mặt bao người ngã vào lòng đại lão gia, danh tiết đã bị hư hại, cả đời chỉ có thể gả cho đại lão gia.
Ha ha, thì ra là thế. Trách không được, trách không được lão thái quân lại dễ dàng tha thứ cho đại phu nhân như vậy. Trách không được đại phu nhân kiêu ngạo như vậy, lão thái quân như cũ không thu hồi quyền chưởng gia của bà ta. Trách không được, khi đại lão gia phẫn nộ nói hưu thê, lão thái quân lại tức giận như vậy.
Ân cứu mạng, lớn hơn trời.
Lão thái quân là người có ân tất báo, bằng không cũng không vì bà ngoại và mẫu thân năm đó cứu giúp mà định hôn ước với bà ngoại. Chỉ là, ân thu lưu xem bệnh làm sao bằng được với ân cứu người lúc nguy cấp? Huống chi, Lâm gia là thế gia trăm năm, sao có thể cho phép đại lão gia phá hủy danh tiết nữ nhi mà không phụ trách? Cho nên, đành vi phạm hứa hẹn với Trầm thị, sửa thành cưới đại phu nhân.
Thu Minh Nguyệt hít sâu một hơi, hồi phục tâm tình xao động, rồi nói:" Thì ra là thế."
Lão thái quân giật giật môi, hình như có chút do dự. Trầm ngâm một lúc, lại thở dài nói:" Minh Nguyệt, chuyện năm đó không phải là do ta muốn vậy, là thiên ý trêu người, ta cũng…"
“Tổ mẫu." Thu Minh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo.
“Thích khách năm đó có bắt được không ạ?"
Lão thái quân sửng sốt, nhanh chóng hiểu ý nàng, thở dài nói:" Bắt được."
Thu Minh Nguyệt hơi nhíu mày, lão thái quân lắc đầu.
“Ta biết con hoài nghi cái gì." Bà dừng một chút, nói:" Mẫu thân con tuy rằng ngang ngược, nhưng không phải người đại gian đại ác. Huống hồ lúc ấy nó chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, sau có thể tính kế như vậy?"
Thu Minh Nguyệt mím môi:" Tiết quốc Hầu phu nhân lúc đó sao lại tới khéo như vậy? Tổ mẫu không thấy kỳ quái sao?"
Lão thái quân lại thở dài một tiếng:" Lời của con ta cũng có nghĩ qua. Nhưng…" Ánh mắt bà thâm thúy vài phần:" Nhưng thích khách này đúng là thủ hạ của Nhị hoàng tử năm đó bức vua thoái vị thất bại."
Thu Minh Nguyệt lại nói:" Năm đó tổ phụ và thái sư đều ở phe thái tử, vì sao chỉ có Lâm phủ gặp thích khách, mà Thu phủ lại bình an vô sự?"
Lão thái quân nói:" Khi đó phản loạn vừa bình, kinh đô như cũ không an toàn. Rất nhiều phủ đệ đều có binh tướng triều đình trấn thủ. Tổ phụ con là lão sư của thái tử, ân hậu phá lệ nhiều hơn một ít. Mà thời điểm đó, Lâm thái sư ở trung thư tỉnh tham gia chánh sự, tự nhiên không được coi trọng bằng tổ phụ con. Huống hồ, thích khách kia vốn là ám sát tổ phụ con. Nhưng ở ngoài cửa Thu phủ nhiều ngày vẫn không đắc thủ, ngày ấy vừa lúc chúng ta xuất hành, ý muốn ở Lâm phủ ám sát tổ phụ con và Lâm đại nhân, cho nên Lâm phủ là bị Thu phủ liên lụy."
Thu Minh Nguyệt cúi đầu im lặng, lão thái quân buồn bã nói:" Minh Nguyệt, ta biết con thông tuệ. Việc này đó trong triều, ta không nói con cũng có thể biết."
Thu Minh Nguyệt bình tĩnh:" Con chỉ kỳ quái là, nếu thích khách kia quyết tâm ám sát tổ phụ và Lâm thái sư, vậy không thể dễ dàng bị bắt vậy chứ."
“Đó là vì…" Ánh mắt lão thái quân trở nên sâu thẳm:" Đây là kế tổ phụ con và hoàng thượng bày ra."
“Cái gì?" Thu Minh Nguyệt hơi kinh ngạc nhìn lão thái quân.
lão thái quân trầm mặc, lát sau mới nói:" Hoàng thượng vẫn biết phản đảng còn chưa diệt hết, liền cùng tổ phụ con hạ bẩy rập, dẫn rắn rời động. Cho nên mới có việc ngày ấy. Chúng ta nhìn như đến Lâm phủ từ hôn, kỳ thực hoàng thượng đã sớm phái người âm thầm vây quanh Lâm phủ. Chỉ cần thích khách vừa xuất hiện, toàn bộ sẽ bị diệt trừ. Cũng chính vì sự kiện lần đó, Lâm đại nhân mới được phong làm thái sư. Mà sau đó, tin đồn bất lợi đối với mẫu thân người cũng xuất hiện. Ài, chuyện đêm đó nhiều người thấy như vậy, nghĩ muốn giấu cũng không giấu được. Cho nên mới có kết quả Khanh nhi lấy Ngọc Phương."
Thu Minh Nguyệt rũ mi mắt, im lặng không nói. Chuyện này nhìn như không có gì khác thường, ngay cả nửa lỗ hỏng cũng không có. Thoạt nhìn thì, đại phu nhân vì thái quân chắn kiếm, đại lão gia theo bản năng ôm lấy bà. Không có bất luận kẻ nào nghi ngờ điểm này. Nói như vậy, phán đoán trước đây của nàng hoàn toàn sai lầm.
Nàng kinh ngạc nồi, thâm chí tới khi mặt trời lặn rồi cũng không chú ý. Mùi huân hương trong phòng dâng lên làm nàng có chút hoảng hốt.
“Tổ mẫu hôm nay… vì sao lại nói cho con chuyện này?" Nàng đảo mắt nhìn về phía lão thái quân. Lần đầu tiên, nàng nhìn không thấu được lão thái thái nhìn như từ ái kỳ thực tâm cơ thật sâu này. Nàng không biết, lão thái quân đến nay cũng biết vài phần. Cũng không biết, lão thái quân hôm nay rốt cuộc là chỉnh nàng hay khuyên giải nàng.
Lão thái quân giương mắt nhìn nàng, thấy nàng vốn thông minh già lại trở nên ảm đạm, bất giác lại đau lòng.
“Minh Nguyệt, ta biết con là đứa nhỏ hiểu biết. Cũng biết con sống ở Thu phủ quá gian khổ. Tính tình của Ngọc Phương, ài… Nó chính là đứa koong chịu thua. Nữ nhân mà, ghen tị là thiên tính." Bà bất đắc dĩ lắc đầu:" Nha đầu Minh Châu cũng là người thông minh, hai con ở cùng một chỗ, giúp đỡ nhau cũng tốt. Chỉ là Minh Nguyệt à, vô luận là Minh Ngọc Minh Lan, hay Minh Trân Minh Dung đều là tỷ muội của con, tiểu nháo thì không sao, nhưng nếu…"
“Tổ mẫu đang sợ cái gì?" Thu Minh Nguyệt ngẩng đầu, con ngươi trong trẻo xẹt qua tia trào phúng.
“Con chẳng qua là một thứ nữ nho nhỏ, không quyền không thế, sao có thể so với thái sư phủ? Tổ mẫu, không cần lo lắng."
Lão thái quân sửng sốt, sau đó lắc đầu.
“Ta biết con có chừng mực. Chuyện hôm nay tuy rằng kỳ quái, nhưng con cũng là tiểu nha đầu, mọi chuyện cũng không thể làm trọn vẹn." Bà dừng một chút, nói:" Con có biết tại sao ta lại để nhị thẩm và mẫu thân con cùng chưởng quản việc bếp núc không?"
Thu Minh Nguyệt mím môi không nói.
Lão thái quân tiếp tục:" Con muốn đi kính hương lễ phật cũng phải vài ngày. mẫu thân con cũng không được như Tiết quốc Hầu phu nhân, gặp chuyện gì cũng nóng nảy, không có nửa điểm tính kế. Nhị thẩm con, ài, tuy rằng lạnh lùng một chút nhưng cũng không phải người nhẫn tâm. Trong khoảng thời gian này, chỉ sợ mẫu thân con sẽ gây ra nhiều chuyện. Chỉ khi để nhị thẩm con phân chia quyền chưởng gia của nó thì mới dời đi lực chú ý của nó được, có vậy thì nó mới không có động tác khác."
Thu Minh Nguyệt chấn động.
Lão thái quân lại nói:" Về phần di nương con. Con yên tâm, có ta ở đây, nó sẽ không gặp chuyện không may gì."
Thu Minh Nguyệt mím môi, đưng lên cung kích phúc thân với lão thái quân.
“Tổ mẫu khổ tâm, Minh Nguyệt vô cùng cảm kích."
Trên mặt lão thái quân lúc này mới có ý cười:" Thời gian không còn sớm, con về nghỉ ngơi đi."
“Vâng." Thu Minh Nguyệt lên tiếng, xoay người rời đi. Lão thái quân lại goi nàng.
“Minh Nguyệt."
Thu Minh Nguyệt dừng bước, quay đầu hỏi:" Tổ mẫu?"
“Đêm trước khi con về kinh, ở Bảo Hoa tự đã xảy ra chuyện gì?"
Quả nhiên…
Thu Minh Nguyệt dấu đi thần sắc trong mắt:" Không có gì ạ."
Lão thái quên nheo mắt, ánh mắt thâm thúy.
“Từ xưa hoàng thất vốn phức tạp, chớ can thiệp vào. Có nhiều nơi không phải con có thể bước vào."
Thu Minh Nguyệt ngưng mi, lão thái quân là đang cảnh cáo nàng không được có ý nghĩ không an phận sao?
Nàng cúi đầu, kính cẩn trả lời:" Minh Nguyệt xin nghe."
“Ừ." Lão thái quân không hỏi gì nữa, phất phất tay.
“Về đi."
“Vâng." Thu Minh Nguyệt xoay người rời đi.
Lúc này, lão thái quân không gọi nàng lại nữa.
Lão thái quân nhìn chằm chằm cửa, nhắm mắt, mỏi mệt ngã về sau.
Hàn ma ma đi tới, khẽ gọi một tiếng:" Thái quân."
Lão thái quân lấy tay xoa trán, hơi mở mắt.
“Hàn ma ma, ngươi nói xem, chuyện hôm nay có phần của Minh Nguyệt không?"
Hàn ma ma cúi đầu:" Thái quân sáng suốt, nô tỳ không dám nói bậy."
Lão thái quân nhắm mắt, phất phất tay.
“Thôi."
Hàn ma ma ngẩng đầu, không nói gì thêm. Bà đi qua, nhẹ giọng hỏi:" Thái quân, truyền lệnh chưa?"
“Ừ." Lão thái quân thản nhiên lên tiếng.
Hàn ma ma gọi nha hoàn tới, phân phó truyền lệnh tới phòng bếp.
Từ sau khi bị tiếng bạt tay làm cho sửng sốt, lúc lâu sau đại phu nhân mới hồi phục tinh thần, vội vàng nói:" Dừng tay, mau giữ nó lại."
Hoa Dung Nguyệt Mạo theo sau, nghe vậy lập tức ngăn cản hành vi điên cuồng của Thu Minh Ngọc lại.
Thu Minh Ngọc giãy dụa mắng:" Buông, buông ra mau. Thu Minh lan, tiện nhân ngươi, tiện nhân."
Trong mắt Thu Minh Lan hiện lên tia sáng lạnh. Nàng đứng lên, lạnh lùng nói:" Cái tát này coi như muội nợ tỷ. Từ đây về sau, muội không thiếu tỷ cái gì nữa."
Đại phu nhân đau đầu, mắng nhỏ một tiếng.
“Dừng lại hết cho ta."
Thu Minh Ngọc ngừng mắng, quay người nhào vào lòng đại phu nhân mà khóc lóc:" Nương, người làm chủ cho con…."
Đại phu nhân vốn thiên vị Thu Minh Ngọc, lúc này nghe nàng khó như vậy, bà lại đau lòng.
“Được rồi, đừng khóc. Vừa rồi di mẫu đã nói, chờ con đủ tuổi sẽ cho con qua đó."
“Sao?"
Thu Minh Ngọc còn chưa kịp cao hứng, Thu Minh Lan đã ngẩng đầu, không kiềm được mà hét một tiếng, vẻ mặt khó tin.
“Nương, người nói cái gì?"
Nàng thế nào cũng không tin nổi, sau khi Tiết quốc Hầu phu nhân thấy cảnh tượng kia thì vẫn còn giữ ý định cho Thu Minh Ngọc nhập Hầu phủ.
Đại phu nhân quay đầu, thở dài nói.
“Minh Lan, con và Minh Ngọc là tỷ muội ruột. Ta không hy vọng các con vì người khác châm ngòi mà trở mặt thành thù."
“Tỷ muội?" Thu Minh Lan cười châm chọc:" Trong lòng người đó giờ cũng chỉ có đại tỷ và tam tỷ. Còn nhớ rõ một nữ nhi như con sao?"
“Minh Lan." Đại phu nhân tức giận khẽ mắng.
“Con nói không đúng sao?" Thu Minh Lan không sợ hãi, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt cứng rắn lạnh lẽo.
“Tỷ ấy–" Nàng chỉ vào Thu Minh Ngọc đang rúc vào ngực đại phu nhân, mang theo thần sắc không che dấu được sự đắc ý. Mắt nàng chứa đầy sự ghen ghét, trào phúng.
“Não to ngốc nghếch, nói năng thô tục, ỷ lớn hiếp nhỏ. Người như vậy sao gánh nổi cái tiếng danh môn khuê tú? Làm gì có nửa phần đoan trang hiền đức? Nơi nhà cao cửa rộng thế kia sao có thể làm nổi đương gia chủ mẫu?"
Sắc mặt đại phu nhân đen lại, Thu Minh Ngọc tức tới đỏ mắt, gắt gao trừng nàng.
“Chẳng lẽ con nói sai?" Thu Minh Lan cũng đỏ hốc mắt, giọng rưng rưng.
“Từ nhỏ tới lớn, người thương tam tỷ nhất. Cái gì tốt cũng để tỷ ấy chọn hết. Còn con, cho tới giờ toàn bị người coi thường."
“Minh Lan." Trong lòng đại phu nhân mềm nhũn lại.
Mắt Thu Minh Lan ngấn nước, nhưng nàng quật cường không để nước mắt rơi xuống.
“Cũng bởi vì tỷ ấy bộ dạng giống người, tính cách giống người, cho nên người luôn che chở cho tỷ tỷ. Người chẳng quan tâm tỷ ấy xảo quyệt thế nào, ngang ngược tùy hứng ra sao. Vô luận tỷ ấy làm sai cái gì, người cũng thiên vị."
Đại phu nhân mấp máy môi, nhẹ giọng thở dài.
“Minh Lan, nó là tỷ tỷ của con."
“Đúng, là tỷ tỷ của con." Thu Minh Lan xoa xoa khóe mắt dính nước, bi ai nhìn bà.
“Cũng bởi vì tỷ tỷ là tỷ tỷ của con, cho nên con mới nhịn như vậy." Nàng chỉ vào Thu Minh Ngọc, ánh mắt tràn ngập bi phẫn.
“Tỷ tỷ điêu ngoa tùy hứng, ngang ngược cố chấp. Tỷ ấy muốn cái gì thì đòi cho bằng được. Mà con thì sao, con cũng chỉ được lấy những thứ tỷ tỷ không cần. Nương, con rốt cuộc có phải con đẻ của người không? Bằng không vì sao đều là nữ nhi của người nhưng khác biệt lại lớn như vậy?"
Đại phu nhân bị câu kia của nàng chọc giận, quát:" Câm miệng!" Bà đau lòng, chỉ chỉ Thu Minh Lan.
“Con… Minh Lan, sao con lại thành như vậy?"
Thu Minh Lan khóc thút thít:" Chẳng lẽ không đúng sao? Tam tỷ làm sai cái gì người cũng không trách, chỉ hà khắc với con. Cái này là công bằng sao?"
Đại phu nhân nhìn nàng, mấp máy môi, muốn nói lại thôi. Bà biết nói cái gì đây? Nói rằng việc sinh ra Minh Ngọc là ngoài ý muốn sao? Có thể nói nam nhân kia tới bây giờ vẫn không chờ mong nữ nhi này sinh ra, thậm chí còn cảm thấy tủi thẹn sao? Có thể nói năm đó nam nhân kia vì con tiện nhân Trầm thị mà muốn để bà sẩy thai sao? Có thể nói bà thiên tân vạn khổ mới bảo vệ được Minh ngọc sao? Có thể nói từ khi Minh Lan sinh ra nam nhân kia không tới phòng bà nữa sao? Việc như vậy bảo bà có thể nói trước mặt nữ nhi sao? Không thể, đây là sỉ nhục của bà, là nỗi đau của riêng bà. Cần gì phải khiến chúng biết được?
Cười thê lương, đại phu nhân trong nháy mắt như già đi rất nhiều.
“Thôi, con hận ta cũng phải" Đâu chỉ mình Minh Ngọc sinh ra là sai lầm, ngay cả Minh Lan cũng là bởi vì con tiện nhân kia mới có.
Thu Minh Lan sửng sốt, ngoái đầu nhìn lại, thấy đại phu nhân tinh thần mệt mỏi, tang thương, trong mắt không còn sự kiêu ngạo như trước, chỉ còn lại sự bi thương nồng đậm. Tựa như thời gian qua chỉ là một thoáng mây bay thôi.
“Nương?"
Đại phu nhân nhắm mắt, nói:" Chuyện hôm nay coi như thôi đi, lần sau không được tái phạm, biết không?"
Thu Minh Lan vừa bình tỉnh lại thì lửa giận lại tràn lên:" Dựa vào cái gì chứ?"
“Bằng vào việc nó là tỷ tỷ của con, bằng vào việc ta là nương của con."
Đại phu nhân đảo mắt, uy nghi vạn phần, ẩn chứa sự cảnh cáo.
“Về sau không được tự cho là thông minh. Con tưởng thủ đoạn nhỏ này của con qua mắt được di mẫu con sao?"
Thu Minh Lan cắn môi, mắt nhìn Thu Minh Ngọc nói:" Nữ chủ nhân tương lai của Tiết quốc Hầu phủ có thể thô bạo có thừa, trí lực không đủ như vậy sao?"
Đại phu nhân sửng sốt, Thu Minh Lan lại nói:" Nương, người thật sự nghĩ rằng, lấy tính tình xúc động lỗ mãng của tam tỷ, có thể chèn ép hoa thơm cỏ lạ trong phủ sao?"
“Có di mẫu con ở đó, con cho là những nữ nhân kia có thể trở mình sao??"
Thu Minh Lan châm chọc cười:" Di mẫu là người thông minh như vậy, sao có thể có một đứa con dâu ngu xuẩn chứ?"
“Minh Lan!" Đại phu nhân tức giận, lớn giọng quát.
Thu Minh Lan khôi phục bình tĩnh, trên mặt còn mang theo tươi cười.
“Nương, biểu ca căn bản không để tam tỷ vào mắt. Nếu không hôm nay ở hoa viên, hắn sẽ không gây sự như vậy."
‘Ngươi câm miệng cho ta." Thu Minh Ngọc rốt cuộc nhịn không được. Nàng không để ý đại phu nhân ngăn cản, chửi ầm lên với Thu Minh Lan.
“Thu Minh Lan, tiện nhân này, nếu không phải ngươi hại ta, Hoa ca ca sao có thể chán ghét ta? Đều là tại người, đều tại tiện nhân ngươi…" Nàng nói xong lại định lao tới thưởng cho Thu Minh Lan vài cái tát. Đại phu nhân rốt cuộc không nghe nổi những lời chửi mắng của nàng nữa, một phen kéo lại, lớn tiếng nói:" Minh Ngọc."
Thu Minh Ngọc bị khiển trách bèn ngậm miệng lại, nhưng trong mắt lại mang theo ủy khuất.
“Nương, vừa rồi người cũng nghe mà, rõ ràng là nó hại con, người còn giúp nó. Có phải hiện tại người cũng ghét con rồi không?" Nàng nói xong liền khóc:" Ai cũng khi dễ con, đều khi dễ con."
Đại phu nhân thấy nàng như vậy lại đau lòng, vội vàng ôm nàng vào ngực, bất đắc dĩ nói.
“Con đó, lớn như vậy mà còn như con nít. Sau này lập gia đình phải làm sao đây?"
Thu Minh Lan mặt lạnh nhìn một màn mẫu tử tình thâm, tâm hơi đau đớn, ánh mắt lại trở nên nhạt nhẽo.
“Nương, nếu như không có chuyện gì khác thì con về đây."
Đại phu nhân muốn gọi nàng lại nhưng Thu Minh Lan đã đi ra ngoài. Nhìn hai mẹ con đang ôm nhau trong phòng, nàng cười châm chọc. Bóng đêm như nước, trăng lạnh lẽo nhưng cũng không bằng ánh mắt nàng hiện tại, lạnh tới thấu xương.
———————
Trong Thọ An viện, lão thái quân ngồi ở chủ vị, nhìn Thu Minh Nguyệt đang ngồi bên dưới.
“Ở Bảo Hoa Tự con gặp được ai?"
Lúc này Thu Minh Nguyệt cũng không giấu diễm nữa, nói:" Thái hậu."
Lão thái quân im lặng, lúc lâu sau mới nói:" Con hồi phủ cũng lâu rồi, sao không nghe nhắc đến?"
Thu Minh Nguyệt mím môi:" Thái hậu tôn quý, tôn nữ là bình dân, dù nói ra cũng không ai tin. Lại mắc thêm nhiều lời đồn đại."
Lão thái quân không nói, nhìn nàng một chốc rồi thở dài.
“Minh Nguyệt, ta biết mấy năm nay tỷ đệ hai đứa vất vả theo nương của mình sống ở Dương Châu."
Thu Minh Nguyệt chú ý tới chữ nương trong miệng lão thái quân.
Lão thái quân nhìn thấu lòng nàng.
“Năm đó, ta và bà ngoại con đã ước định bằng lời. Nhưng sau đó… Ài, chung quy là chúng ta phá hủy giao ước, khiến ba mẹ con con chịu hết tiếng đời. Con oán ta cũng đúng."
Thu Minh Nguyệt giật giật môi:" Tổ mẫu quá lời, Minh Nguyệt không dám."
Thần sắc lão thái quân có chút mệt mỏi:" Việc năm đó…" Bà dừng một chút, sau đó lại đắm chìm trong ký ức.
Mùa xuân năm đó, bách hoa đua nở, cây cối thay lá, đúng là mùa xuân về hoa nở. Nhưng mà, một ngọn lửa kinh hoàng lại đang thiêu đốt kinh thành. Tiếng chém giết không dứt bên tai, không ít phụ nữ, người già và trẻ em ở kinh đô phải trốn khỏi kinh.
“Thời điểm đó, tổ phụ con ở hoàng cung, phụ thân và hai vị thúc thúc của con cũng bị nhốt trong hoành thành, không thể chạy ra. Ta mang theo cô cô con trốn khỏi kinh thành… Nhưng trên đường đi, ta mắc phong hàn, bệnh không dậy nỗi, khí đó tiền cũng hết, không thể tìm đại phu, ta đành ăn ở miếu hoang đổ nát.
Trong đêm, ở một ngôi miếu cũ ở phía tây bắc thành Dương Châu, thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc của nữ tử.
“Nương, người mau tỉnh lại đi, người đừng làm con sợ mà."
Nữ tử mặc một thân y phục tinh quý, vừa nhìn liền biết là con nhà giàu có. Chỉ là vì nhiều ngày chưa tắm, nhìn có chút hỗn độn cũ nát. Nữ tử này khoảng mười một mười hai tuổi, khuôn mặt còn non nớt, có chút tái nhợt như bị thiếu dinh dưỡng. Trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm gỗ, tóc tai tán loạn, thoạt nhìn chật vật vô cùng.
Trên chiếu, một phụ nhân đang nằm trên đó. Bà nhắm chặt mắt, tóc tai hỗn độn, dung nhan xinh đẹp vì phát sốt mà có chút đỏ ửng khác thường.
Đứa bé gái vẫn cằm chặt tay bà, nước mắt chảy như mưa, trong lòng vô cùng khủng hoảng.
“Nương, người đừng bỏ Linh nhi một mình mà, Linh nhi sợ, ô ô ô…"
“Tiểu thư." Một phụ nhân ăn mặc cũ nát nhanh chóng tiến vào, trên tay còn bưng một cái bát, mặc lộ vẻ vui mừng
“Nô tỳ vừa hái được chút thảo dược trên núi, mau cho phu nhân uống đi."
Cô gái có chút do dự:" Nương uống cái này có sao không?"
Phụ nhân kia thở dài:" Phu nhân đã sốt cao ba ngày, tiền của chúng ta lại sớm bị đám tiểu nhân tham lam kia cướp đi." Bà nói tới đây thì tức giận vô cùng. Thu gia tốt xấu cũng là thế gia trăm năm, nề nếp nghiêm cẩn, không nghĩ tới lúc gặp khó khăn, mỗi người lại lộ ra sự thấp hèn bại hoại, lòng dạ hiểm độc cướp hết toàn bộ tiền của bọn họ. Hai ngày trước lại mưa to, phu nhân sốt cao, vốn đã không còn tiền xem bệnh. Hiện giờ thế cục trong kinh nghiêm trọng, lão gia và mấy vị thiếu gia đều ở trong triều đảm nhiệm chức vụ. Nha hoàn hộ tống phu nhân và tiểu thư chạy nạn đều chết, hiện tại chỉ còn lại bà và tỳ nữ Mạn Nhu bên người phu nhân.
Chiều này, khó khăn lắm mới tạnh mưa. Bà và Mạn Nhu lên núi hái chút thảo dược, hy vọng thuốc này có thể khiến phu nhân tốt lên một chút.
“Tiểu thư, hiện giờ chúng ta không còn đồng nào, Mạn Nhu hiểu chút y thuật, ít nhất thuốc này cũng không độc, đối với thân thể phu nhân vô hại. Tiểu thư, phu nhân đã hôn mê mấy ngày, nếu không uống thuốc, có thể sẽ…" Bà nói tới đây mắt đã đỏ lên, từng giọt lệ rơi xuống.
Thu Trọng Linh chỉ mới mười hai tuổi, là một khuê các thiếu nữ không rành thế sự, từ nhỏ không bước ra khỏi cửa, cũng không biết nhân tình ấm lạnh. Mấy ngày gần đây liên tục gặp tai nạn, nàng dĩ nhiên không hiểu rõ, mẫu thân lại bệnh nặng, nàng căn bản không tìm thấy trọng tâm. Giờ phút này, nàng cũng không biết nên làm gì mới tốt, cắn cắn môi, rồi gật đầu.
“Được rồi, Hàn ma ma, ngươi mau đút thuốc cho nương đi."
“Vâng." Hàn ma ma nhanh chóng bưng dược tới, cùng Mạn Nhu nhẹ nhàng hầu hạ Thu Cổ thị uống thuốc.
Chạng vạng tối, một chiếc xe ngựa tinh xảo dừng trước miếu hoang. Bên trong truyền tới giọng nói của nữ tử.
“A! Phu nhân, tiểu thư, mưa như vậy mà trong miếu cư nhiên còn có người ở?"
Thu Trọng Linh mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc, có thể nói sống một ngày bằng một năm. Đoạn thời gian trước còn đỡ, có mẫu thân an ủi, nàng buổi tối mới ngủ được. Từ sau khi mẫu thân bị bệnh, buổi nàng nàng liền ngủ cực ít. Lúc này nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, đôi mắt nàng không khỏi sáng ngời, cảm thấy giọng nói kia như tiếng trời, vội vàng ngồi dậy.
“Ma ma, mau lên, có người đến."
Hàn ma ma và Mạn Nhu nghe thấy giọng Thu Trọng Linh la lên, lập tức thức dậy.
“Phu nhân được cứu rồi, chúng ta gặp được quý nhân rồi."
Bà dứt lời liền vội vã đứng lên. Còn chưa ra ngoài, đã bắt gặp một phụ nhân thanh lệ nắm tay một cô gái mười hai, mười ba tuổi đi tới, bên người còn có nha hoàn cầm ô. Phụ nhân kia mặc quần áo sang quý, trên đầu đeo trâm bạc khảm ngọc. Khuôn mặt bà tú lệ ôn nhu, phong cách quý phái. Cô gái bên cạnh mặc váy lụa mẫu đơn, tóc búi sơ, mặt mày so với phụ nhân kia còn tinh xảo hơn vài phần. Nàng nhìn khuôn mặt bẩn hề hề của Trọng Linh, không khỏi đồng tình với nàng ấy. Nàng buông tay phụ nhân ra, bước tới trước.
“Vị muội muội này, các người sao lại ngủ ở đây. Đêm dài mưa lớn, sẽ bị cảm lạnh mất." Nàng lại nhìn Thu Cổ thị đang ngủ say bên cạnh, không khỏi kinh hô một tiếng.
“Vị phu nhân này là mẫu thân của ngươi sao? Bà ấy sinh bệnh sao?"
Thu Trọng Linh vừa thấy được bộ dạng của cô gái này thì liền ngơ ngẩn, sau đó lại vì lời nói thân thiết của nàng mà cảm thấy ấm áp. Nghe đối phương nhắc tới mẫu thân của mình, cái mũi nàng không khỏi đau xót, rơi lệ nói.
“Ta… Mẫu thân ta phát sốt, ta không có tiền bốc thuốc cho bà…" Nàng nói xong lại rơi lệ, vẻ mặt vô cùng thương tâm.
Lúc này, Hàn ma ma và Mạn Nhu cũng quỳ xuống trước mặt phụ nhân cao quý kia.
“Phu nhân, cầu người phát thiện tâm, cứu phu nhân nhà chúng ta đi. Phủ nhà chúng ta gặp nạn, nô tài trong phủ thấy lợi quên nghĩ, cướp cả gia tài, hiện giờ phu nhân lại bênh nặng, mà ngay cả…" Bà dứt lời đã khóc không thành tiếng, vừa hận vừa tức, lại sốt ruột.
Phụ nhân xinh đẹp kia thấy một màn như vậy cũng sinh đồng tình, chỉ là, tùy tiện đem người lạ về nhà thì….
Bà đang do dự thì thấy con gái mình đi tới, lôi kéo ống tay áo bà mà nói:" Nương, người giúp họ đi. Phụ thân thường nói, giúp người là gốc rễ của hạnh phúc, người xem bọn họ đáng thương như vậy, chúng ta mang họ về nhà đi. Con nghĩ vị a di kia sốt cao như vậy, nếu không trị liệu sẽ nguy hiểm tánh mạng. Nương thiện lương nhất, Nhu nhi xin người mà, người giúp họ đi, nương…"
Phụ nhân vốn mềm lòng, lại thấy vẻ mặt khẩn cầu của con gái mình, bà bất đắc dĩ đáp ứng.
“Rồi rồi rồi, nương đáp ứng con." Bà vuốt đầu cô gái, vẻ mặt hiền lành.
Đôi mắt của cô gái sáng lên:" Cảm ơn nương."
Hàn ma ma và Mạn Nhu cũng không nghĩ vị phu nhân xinh đẹp này lại tốt như vậy. Bọn họ sống lâu trong kinh, loại người nào cũng gặp qua. Thế gian nhiều nhất là nịnh nọt, thương giàu khinh nghèo. Hiện giờ bọn họ gặp phải kiếp nạn lớn, người ngoài thấy chỉ sợ trốn cũng không kịp. Không nghĩ phụ nhân này lại thu lưu bọn họ, điều này khiến bọn họ bất ngờ, đồng thời càng thêm cảm tạ cô nương kia.
Thu Trọng Linh vui vẻ, liên tục cảm kích cô gái.
Phụ nhân kia kêu người mang Thu Cổ thị đem ra xe ngựa, một đường đi thẳng vào một phủ đệ thành nhã, trên tấm biển treo trước cửa khắc hai chữ thật to: Trầm phủ.
Lúc này, Hàn ma ma mới biết, thì ra phụ nhân này là phu nhân của phũ doãn Dương Châu Trầm đại nhân – Ngu thị, Dương Châu đệ nhất mỹ nhân. Mà cô nương kia lại là nữ nhi của Trầm đại nhân và Ngu thị, tên là Trầm Nhu Giai.
Trầm đại nhân làm quan thanh liêm, xưa nay đối xử tốt với mọi người. Thấy thê tử mang theo vài người xa lạ về, chẳng những không trách tội, ngược lại còn khen ngợi thê tử thiện tâm.
Cứ như vậy, đoàn người Thu gia trú ở Trầm phủ. Ngu thị thỉnh thầy thuốc xem bệnh cho Cổ thị, Trầm Nhu Giai lại mỗi ngày canh giữ đầu giường đút thuốc cho Cổ thị.
Ngày thứ ba, Thu Cổ thị tỉnh dậy. Biết mình gặp được quý nhân cứu giúp, trong lòng rất cảm kích, đối với đứa bé Trầm Nhu Giai này lại càng yêu thích. Mà Thu Trọng Linh, vốn cùng tuổi với Trầm Nhu Giai nên phi thường hợp ý. Thu Trọng Linh gọi “Nhu tỷ tỷ, Nhu tỷ tỷ" rất dễ nghe, hai vị đại nhân nghe thấy đều mỉm cười vui vẻ.
Thời gian cứ vậy trôi đi, một tháng nhoáng cái đã qua. Ngu thị lúc này cũng biết được bối cảnh của đối phương. Thu Cổ thị là đại nãi nãi của Thu gia trong kinh thành. Hpành thành phản loạn, Thu lão gia vốn theo phe thái tử, hiện giờ thái tử gặp nạn, ông tự nhiên ở lại kinh thành.
Một tháng sau, bệnh tình của Thu Cổ thị tốt lên, phản loạn kinh đô cũng bình ổn. Mà Thu gia trong kinh cũng phái người tới đón Thu Cổ thị về kinh.
Một chiếc xe ngựa tinh xảo dừng trước cửa Trầm phủ, từ trong xe ngựa, một thiếu niên tuấn tú bước ra. Thiếu niên bất quá chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo xuất chúng, khí chất cao quý, ánh mắt lộ ra sự sắc sảo trầm ổn.
Thu Cổ thị được nữ nhi Thu Trọng Linh và Trầm Nhu Giai một trái một phải đỡ ra. Vừa ngẩng đầu, Trầm Nhu Giai liền nhìn thấy Thu Trọng Khanh đứng ở cửa. Thấy hắn mặt mày như kiếm phong, mắt như hoa đào, khuôn mặt nho nhã tuấn dật, nàng lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng cúi đầu. Tim đập mạnh không ngừng.
“Khanh nhi…" Thu Cổ thị nhìn thấy con mình, vẻ mặt kích động, đôi mắt không khỏi đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
“Nương." Thu Trọng Khanh đi tới, đỡ lấy mẫu thân của mình, trên mặt chứa đầy sầu não.
“Nương, đều đã qua rồi, cha bảo nhi tử tới đón người và muội muội về kinh."
“Đại ca" Thu Trọng Linh chỉ là một cô bé mười một tuổi. Rời nhà lâu ngày, tuy trên dưới Trầm gia đều đối xử tốt với bọn họ, nhưng đột nhiên nhìn thấy thân nhân mình, nàng không tránh khỏi đỏ hốc mắt, giọng nói nghẹn ngào.
“Tiểu muội, muội chịu khổ rồi." Thu Trọng Khanh sờ đầu Thu Trọng Linh, vẻ mặt yêu thương.
“Ca…" Thu Trọng Linh rốt cuộc nhịn không được mà rơi lệ. Thu phu nhân nhìn nhìn cũng vừa chua xót vừa vui mừng, dùng tay áo lau nước mắt. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều bị không khí này cuốn hút, lấy tay áo che mặt.
Lúc này, Ngu thị cười đi tới:" Tỷ tỷ, đây là đại công tử nhà tỷ phải không? Bộ dạng thật tuấn lãng, đúng là giống tỷ tỷ ngươi mà."
Bà vừa nói vừa cười đã hóa giải được không khí nặng nề. Thu phu nhân cũng cười nói:" Miệng muội thật ngọt." rồi hướng Thu Trọng Khanh nói:" Khanh nhi, lần này nương và muội muội con nhận không ít cực khổ, đều do Trầm gia muội tử và nữ nhi của bà ấy trượng nghĩ cứu giúp, nếu không nương cũng không gặp lại được con. Đến đây, dập đầu với Trầm di đi."
“Đừng, sao có thể làm vậy." Trầm phu nhân thấy Thu Trọng Khanh thật sự dập đầu với mình, vội vàng đỡ lấy tay hắn, trừng mắt nhìn Thu phu nhân" Lời này của tỷ tỷ giống như coi muội muội ta là người ngoài vậy."
Thu Trọng Khanh lại cảm kích nói:" Gia mẫu và muội tử gặp nạn, ngay cả hảo hữu đều trốn tránh. Phu nhân đại nghĩa, có thể cứu người xa lạ từ trong nguy nan, tiểu chất vô cùng cảm kích, thỉnh phu nhân nhận cái dập đầu của tiểu sinh." Hắn nói xong liền khom người thật sâu với Trầm phu nhân, cử chỉ khiêm cung chân thành. Trầm Nhu Giai đứng bên cạnh Trầm thị nhìn nhìn. Thu Trọng Khanh như đột nhiên cảm nhận được tầm mắt của nàng, xoay đầu lại nhìn, bắt gặp một đôi mắt phượng rạng rỡ, tò mò nhìn hắn. Hắn không khỏi sửng sốt, đối phương nghiên tư diễm lệ, thướt tha dịu dàng khiến hắn ngây ra.
Trầm Nhu Giai vốn bị hắn đột nhiên quay đầu bắt gặp mình rình trộm thì không khỏi đỏ bừng, thấy Thu Trọng Khanh cũng nhìn chằm chằm nàng, mặt nàng lại đỏ như tôm luộc, khuôn mặt càng thêm diễm lệ động lòng người.
Thu phu nhân bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, khẽ nheo mắt, kéo Trầm phu nhân qua một bên.
“Đại muội tử, lão tỷ tỷ ta hỏi một vấn đề, muội thành thật nói cho ta biết."
Trầm phu nhân có chút nghi hoặc:" Tỷ tỷ muốn hỏi gì?"
Thu Phu Nhân liếc mắt nhìn Thu Trọng Khanh và Trầm Nhu Giai liếc mắt đưa tình, nói:" Nhu nhi đã nghị thân chưa?"
Trầm phu nhân sửng sốt, từ ánh mắt Thu phu nhân, bà bừng tỉnh đại ngộ.
“Tỷ tỷ, tỷ là muốn…"
“Đúng vậy." Thu phu nhân cũng không nói không, trực tiếp lôi một khối ngọc bội trong suốt từ trong tay áo ra, ngọc bội kia là vật thượng thừa, vừa thấy liền biết là bảo vật vô giá.
“Thật không dám giấu diếm. Nhu nhi nhà muội muội ngoan ngoãn, lại tri thư đạt lý, ta rất thích. Đại nhi tử của ta cũng thật sự chất phác, đến giờ hôn sự vẫn chưa có tin tức. Khó có được nó có hảo cảm với Nhu nhi, nếu muội muội không chê thì hãy thu ngọc bội ngày, đợi Nhu nhi cập kê, ta phái người đưa sính lẽ tới, dùng kiệu tám người khiên thú Nhu nhi làm đại thiếu nãi nãi của Thu gia.
Nói tới đây, lão thái quân cười khổ.
“Con có lẽ không biết, ta sở dĩ sớm định hôn ước cho cha con như vậy, trừ bỏ việc thật sự yêu thích nương con, quan trọng hơn là, ta không muốn để lão tổ tông thao túng hôn sự của cha con."
Thu Minh Nguyệt không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.
Lão thái quân lại nói:" Tuy rằng bà là mẹ chồng ta, nhưng dù sao cũng đã qua đời, người chết lớn nhất, ta cũng không nên bình luận thị phi khi còn sống của bà. Nhưng mà.." Bà dừng một chút, có chút bất đắc dĩ nói:" Tính tình lão tổ tông không khác mẫu thân con lắm, thậm chí còn hơn. Kiêu ngạo ương ngạnh, muốn làm gì thì làm. Năm đó, thời điểm ta còn chưa gả cho tổ phụ con, kỳ thật con dâu bà vừa ý là chất nữ của bà, cũng chính là Ngô lão thái quân Lâm Văn Trinh hiện giờ của tả tướng phủ."
Thu Minh Nguyệt kinh ngạc, khó trách lão phu nhân không thích thái quân, thì ra là thế. Vậy Ngô lão thái quân không thích đại phu nhân là vì sao…
Lão thái quân giống như nhìn thấy ý nghĩ của Thu Minh nguyệt, cười khổ một tiếng.
“Người Lâm gia bọn họ đều vì tư lợi. Lâm Văn Trinh kia cũng là mắt cao hơn đầu. Phàm là thứ bà ta muốn, nhất định sẽ chiếm cho được. Nhưng tổ phụ con lại cự hôn, khiến bà ta mất hết thể diện. Tuy rằng sư kiện kia không công bố ra, chỉ có vài vị trưởng bối của Thu phủ và Lâm phủ biết, nhưng Lâm Văn Trinh tâm cao khí ngạo, sao có thể dễ dàng tha thứ cho nỗi nhục này? Trong cơn tức giận, bà ta liền gả cho trưởng tử của Ngô thị, Ngô Quân Chính, lúc ấy còn là Trấn quốc công.
“Khi đó, bà ta cảm thấy lão tổ tông không giúp bà, khiến bà chịu nhục, cho nên không muốn lui tới với Thu phủ. Chỉ là hơn hai mươi năm sau, lão tổ tông lại làm chủ cho cha con cưới cháu gái bà, cũng chính là mẫu thân con, Lâm Ngọc Phương. Trong lòng bà ta thấy bất bình. Lão tổ tông là mẫu thân của lão thái gia, có quyền lợi can thiệp vào hôn sự của hắn, nhưng lại không giúp đỡ chất nữ nhà mẹ đẻ của mình thành vợ của con bà. Cuối cùng lại giúp đỡ tôn nữ của bà. Chất nữ và tôn nữ còn cách một thế hệ, bà cảm thấy lão tổ tông thật bất công. Từ đó về sau, bà ta càng thống hận Thu phủ, thống hận Ngọc Phương."
Thu Minh Nguyệt gật đầu. Ngô lão thái quân này thật đúng là biến thái, so với đại phu nhân Lâm Ngọc Phương càng ngang ngược hơn. Bất quá, bà ta cũng là người có năng lực, bằng không vì sao đã bất hòa với nhà mẹ đẻ lại còn có thể an ổn ngồi ở ghế chủ mẫu của Ngô phủ? Tất nhiên là có thủ đoạn nhất định.
“Nếu người đã cùng bà ngoại định ra hôn sự, sau này sao lại…" Kỳ thật, vấn đề này tiểu bối như nàng vốn không nên giáp mặt hỏi lão thái quân. Chỉ là, hôm nay lão thái quân đã mở đầu, đó là có ý nói cho nàng. Một khi đã vậy, nàng tội gì nhịn?
Lão thái quân rũ mi, thở dài một tiếng.
“Trước đó, lúc lão tổ tông đề nghị để cho cha con cưới chất nữ của bà, ta mạnh mẽ phản đối. Bởi vì, thời điểm đại thọ năm mươi của lão tổ tông, ta từng gặp qua Lâm Ngọc Phương. Nó tuy rằng thoạt nhìn hiền lành ôn nhu, nhưng ta trong lúc vô tình lại thấy nó quyền đấm cước đá, chửi mắng nha hoàn bên người. Lúc đó, ta biết nó là một nữ nhân không thua kém lão tổ tông. Nữ tử như vậy, sao có thể làm vợ Khanh nhi?"
“Nhưng lão tổ tông khư khư cố chấp. Bà luôn không thích con dâu là ta, tự nhiên không thèm quan tâm ta phản đối. Sau đó, ta đem chuyện cùng bà ngoại con đính ước nói cho tổ phụ con nghe. Thu gia là danh môn nhiều thế hệ, chú trọng nhất là chữ tín. Tổ phụ con đương nhiên không tự hủy đi môn phong, liền cùng ta mang theo cha con tới Lâm phủ giải thích. Ài…"
Lão thái quân nặng nề thở dài:" Tai họa, cũng xuất hiện từ lần đăng môn đó."
Trong lòng Thu Minh Nguyệt khẩn trương, lẳng lặng lắng nghe.
“Lâm thái sư cũng không phải người cổ hủ, ông nhớ rõ quan hệ thông gia của hai nhà Thu Lâm, lại cùng làm quan với lão thái gia, cho nên không trách cứ nhiều, chỉ là không khỏi đáng tiếc, nói rằng tiểu nữ nhà hắn chỉ sợ không chịu nổi đả kích này. Thỉnh cầu ta tới an ủi. Khi đó, ta nghĩ, Lâm Ngọc Phương rốt cuộc cũng là khuê các chi nữ, chưa xuất giá đã bị bỏ qua, là Thu gia ta có lỗi với nó, cho nên đáp ứng."
Lão thái quân tối sầm mặt, ánh mắt xa xôi, trở lại thời gian mười chín năm trước.
Lâm phủ mười chín năm trước không có phong quang như hiện tại. Nhưng là hai nhà Thu Lâm có quan hệ thông gia, giao tình phi phàm, Thu lão gia ở trước mặt tân đế cũng được sủng ái. Nay Thu lão gia và Thu phu nhân tự mình tới Lâm phủ tạ lỗi, có thể nói là nể mặt Lâm phủ,
Một phen huyên náo, trời đã tối.
Đêm đó, ánh trăng lạnh lẽo, gió lạnh thổi qua, mùi hoa quế thoang thoảng bay.
Nữ tử cuối đầu khóc nức nở, nước mắt chảy xuống ướt đẫm áo ngủ, khiến Thu Cổ Thị cũng đau lòng.
“Lâm tiểu thư, ta biết Thu gia ta thực có lỗi với ngươi." Thu Cổ thị ngồi ở đầu giường, nhìn nữ tử bán nằm, khóc sướt mướt trên giường, ánh mắt áy náy.
“May mà, ngươi và Khanh Nhi còn chưa trao đổi bát tự. Thu Phủ hủy bỏ hôn sự này cũng không ảnh hưởng tới ngươi. Lâm phủ là thế gia danh môn, ngay sau phụ thân ngươi sẽ vì ngươi tìm được mối nhân duyên tốt."
“Trưởng bối hai bên đã có ý ngầm, mẫu thân ta cũng sớm cùng cô bà ước định. Bá mẫu nghĩ rằng, thật sự chưa trao đổi canh thiếp?" Lâm Ngọc Phương ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn bà.
Thu Cổ thị ngẩn ra. Lâm Ngọc Phương cúi đầu, khóe miệng cười khổ.
“Bá mẫu, người nói thật cho ta biết đi, Khanh ca ca…. hắn không thích ta phải không?"
Thu Cổ thị nói:" Ngươi xuất thân cao quý, tài mạo song toàn. Khanh nhi không thể lấy ngươi, là hắn vô phúc."
Lâm Ngọc Phương cười buồn:" Vô phúc? Là ta vô phúc mới đúng."
Thu Cổ Thị không thích lời này của Lâm Ngọc Phương. Nhưng thấy nàng bộ dạng như vậy, trong lòng cũng nhịn.
“Ngọc Phương à, không phải ta cứng rắn bội ước, mà là…. Khanh nhi thật sự đã có hôn ước. Lâm gia là thế gia đại tộc, ta và lão gia trăm triệu lần không thể ủy khuất ngươi."
“Hôn ước?" Lâm Ngọc Phương nhìn ngọn đèn trên bàn, mâu quang lúc sáng lúc tối. Lúc lâu sau, nàng bỗng nhiên cười.
“Là Ngọc Phương tùy hứng, thỉnh bá mẫu đừng buồn." Nàng lau nước mắt, cười thật ngọt.
Thu Cổ thị ngẩn ra. Lúc này, Lâm Ngọc Phương kéo tay bà, sắc mặt khác hẳn.
“Bá mẫu, là Ngọc Phương khiến ngài khó xử, thực xin lỗi."
Thu Cổ thị vốn áy náy trong lòng, thấy bộ dạng Lâm Ngọc Phương kính cẩn như vậy, cảm thấy thương xót.
“Ngọc Phương, ngươi đừng vậy. Ài, tạo hóa trêu người."
Lâm Ngọc Phương cúi đầu, giọng nói ảm đạm.
“Ta biết bá phụ luôn nặng chữ tín, việc này nếu đã vậy, chỉ có thể trách ta và Khanh ca ca hữu duyên vô phận." Sắc mặt nàng âm u, lại ráng cười nói.
Thu Cổ thị sờ đầu nàng, ngữ khí mềm mại.
“Ngọc Phương xinh đẹp hiền lành, lại hiểu biết lễ nghĩa, ngày sau nhất định có nam nhân tốt quý trọng."
Lâm Ngọc Phương mím môi, cười khổ nói:" Chỉ mong là vậy."
Thu Cổ thị cúi đầu trầm mặc, im lặng không nói. Không biết qua bao lâu, Thu Cổ thị cảm thấy có chút mệt mỏi, cứ vậy mà ngủ.
“Sau đó thì sao ạ?" Thu Minh Nguyệt hỏi. Nàng cảm thấy trong khoảng thời gian lão thái quân ngủ, nhất định đã xảy ra chuyện không thể vãn hồi.
Quả nhiên, lão thái quân nói:" Ta bị tiếng ồn ngoài cửa làm tỉnh giấc."
“Người đâu, có thích khách, có thích khách…" Giọng nói bén nhọn xuyên vào tai, khiến Thu Cổ thị đột nhiên mở mắt.
“Bá mẫu."
Lâm Ngọc Phương từ ngoài đi vào, y phục đã đổi, tóc xõa trên ngực, lớp trang điểm cũng đã lau đi, có thể thấy là chuẩn bị đi ngủ. Nàng vẻ mặt kinh sợ xông tới trước người Thu Cổ thị, kinh hoàng nói.
“Trong phủ có thích khách, chúng ta không thể ra ngoài."
“Thích khách? Trong phủ sao lại có thích khách?" Thu Cổ thị tái mắt, hỏi.
Sắc mặt Lâm Ngọc Phương càng thêm sợ, tay nắm Cổ thị cũng run rẩy.
“Hình như là… là tàn dư của phản đảng."
“Phản đảng?" Thu Cổ thị khiếp sợ.
Lâm Ngọc Phương nghiêm mặt gật đầu:" Đúng, phản đảng. Bọn họ… bọn họ muốn giết cha ta… Không được, ta phải đi cứu cha." Nàng nói xong lại chạy đi, bị Thu Cổ thị kéo lại.
“Bên ngoài đều có binh tướng, ngươi là một nữ tử, chạy ra ngoài làm gì. Vạn nhất lúc tranh chấp bị liên lụy tới thì sao?" Thu Cổ thị nhanh chóng tỉnh táo, phân tích tình huống.
“Vậy… Chúng ta làm gì bây giờ?" Lam Ngọc Phương hoàn toàn bối rối, nhất thời mất đi người tâm phúc, vẻ mặt nàng mê mang không biết làm sao.
Thu Cổ thị trầm ngâm một lúc, nói:" Hiện giờ chúng ta chỉ có thể đợi, đợi cha ngươi dẫn người tới bắt phản đảng."
Lâm Ngọc Phương căn bản không có chủ ý, chỉ đành gật đầu.
“Vâng, cũng chỉ có thể như thế."
Vừa dứt lời, chợt nghe tiếng cửa sổ vỡ tan, một hắc y nhân cầm kiếm vọt vào. Thu Cổ thị cũng Lâm Ngọc Phương nhất tề cả kinh. Rốt cuộc là khuê phòng nữ tử, chưa từng gặp qua chuyện như vậy, hai người liền sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
“Ngươi, ngươi là ai?" Thu Cổ thị đem Lâm Ngọc Phương ra sau người, cố gắng khắc chế sợ hãi trong lòng, bình tĩnh hỏi.
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng:" Đến hỏi Diêm Vương gia đi." Hắn giơ kiếm đâm tới.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân cùng tiếng kinh hô.
“Không ổn, thích khách xâm nhập phòng của tiểu thư."
“Mau vào cứu tiểu thư." Là giọng của Lâm đại nhân.
Mà trong phòng, vào lúc lưỡi kiếm lạnh như băng kia sắp đâm vào người Thu Cổ thị, Lâm Ngọc Phương bỗng nhiên đẩy Thu Cổ thị ra, chắn trước mặt bà.
——-Xoạt–
Tiếng đao kiếm đâm vào da thịt, máu tươi nháy mắt nhuộm dần xiêm y. Sắc mặt Lâm Ngọc Phương trắng bệch. Mà tại thời khắc đó, đại môn bị người ta phá vỡ, người đầu tiên xông vào là Thu Trọng Khanh.
“Khanh ca ca…" Lâm Ngọc Phương nguyên bản thống khổ, ánh mắt lại sáng ngời.
Phía sau, rất nhiều người tiến vào, truy hô đuổi theo. Thích Khách mắt thấy thất bại, lập tức rút kiếm, chạy ra cửa sổ. Lâm đại nhân lập tức phân phó trưởng tử mang người đuổi theo.
Một kiếm vừa rút, máu lập tức tràn ra. Lâm Ngọc Phương kinh hô một tiếng, thân mình không khống chế được ngã về trước.
Thu Cổ thị vừa rồi bị Lâm Ngọc Phượng đẩy mạnh, trúng vào bàn trang điểm. Biến cố phát sinh trong nháy mắt, bà không kịp ngăn cả. Giờ phút này thấy Lâm Ngọc Phương vì bà mà bị thương, lập tức muốn đứng dậy. Nhưng Thu Trọng Khanh đã nhanh hơn bà một bước, theo bản năng ôm Lâm Ngọc Phương lung lay sắp ngã vào lòng.
“Tiểu muội."
Giọng nói lo lắng vang lên, Lâm Ngọc Chi xông vào, vừa vặn bắt gặp một màn này.
Sắc trời dần tối, ánh sáng mờ ảo xuyên vào cửa sổ, chiếu vào nụ cười trào phúng của Thu Minh Nguyệt.
Thời đại này chú trọng nhất là danh tiết của nữ tử. Đại phu nhân lúc ấy là tiểu thư chưa chồng, ở trước mặt bao người ngã vào lòng đại lão gia, danh tiết đã bị hư hại, cả đời chỉ có thể gả cho đại lão gia.
Ha ha, thì ra là thế. Trách không được, trách không được lão thái quân lại dễ dàng tha thứ cho đại phu nhân như vậy. Trách không được đại phu nhân kiêu ngạo như vậy, lão thái quân như cũ không thu hồi quyền chưởng gia của bà ta. Trách không được, khi đại lão gia phẫn nộ nói hưu thê, lão thái quân lại tức giận như vậy.
Ân cứu mạng, lớn hơn trời.
Lão thái quân là người có ân tất báo, bằng không cũng không vì bà ngoại và mẫu thân năm đó cứu giúp mà định hôn ước với bà ngoại. Chỉ là, ân thu lưu xem bệnh làm sao bằng được với ân cứu người lúc nguy cấp? Huống chi, Lâm gia là thế gia trăm năm, sao có thể cho phép đại lão gia phá hủy danh tiết nữ nhi mà không phụ trách? Cho nên, đành vi phạm hứa hẹn với Trầm thị, sửa thành cưới đại phu nhân.
Thu Minh Nguyệt hít sâu một hơi, hồi phục tâm tình xao động, rồi nói:" Thì ra là thế."
Lão thái quân giật giật môi, hình như có chút do dự. Trầm ngâm một lúc, lại thở dài nói:" Minh Nguyệt, chuyện năm đó không phải là do ta muốn vậy, là thiên ý trêu người, ta cũng…"
“Tổ mẫu." Thu Minh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo.
“Thích khách năm đó có bắt được không ạ?"
Lão thái quân sửng sốt, nhanh chóng hiểu ý nàng, thở dài nói:" Bắt được."
Thu Minh Nguyệt hơi nhíu mày, lão thái quân lắc đầu.
“Ta biết con hoài nghi cái gì." Bà dừng một chút, nói:" Mẫu thân con tuy rằng ngang ngược, nhưng không phải người đại gian đại ác. Huống hồ lúc ấy nó chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, sau có thể tính kế như vậy?"
Thu Minh Nguyệt mím môi:" Tiết quốc Hầu phu nhân lúc đó sao lại tới khéo như vậy? Tổ mẫu không thấy kỳ quái sao?"
Lão thái quân lại thở dài một tiếng:" Lời của con ta cũng có nghĩ qua. Nhưng…" Ánh mắt bà thâm thúy vài phần:" Nhưng thích khách này đúng là thủ hạ của Nhị hoàng tử năm đó bức vua thoái vị thất bại."
Thu Minh Nguyệt lại nói:" Năm đó tổ phụ và thái sư đều ở phe thái tử, vì sao chỉ có Lâm phủ gặp thích khách, mà Thu phủ lại bình an vô sự?"
Lão thái quân nói:" Khi đó phản loạn vừa bình, kinh đô như cũ không an toàn. Rất nhiều phủ đệ đều có binh tướng triều đình trấn thủ. Tổ phụ con là lão sư của thái tử, ân hậu phá lệ nhiều hơn một ít. Mà thời điểm đó, Lâm thái sư ở trung thư tỉnh tham gia chánh sự, tự nhiên không được coi trọng bằng tổ phụ con. Huống hồ, thích khách kia vốn là ám sát tổ phụ con. Nhưng ở ngoài cửa Thu phủ nhiều ngày vẫn không đắc thủ, ngày ấy vừa lúc chúng ta xuất hành, ý muốn ở Lâm phủ ám sát tổ phụ con và Lâm đại nhân, cho nên Lâm phủ là bị Thu phủ liên lụy."
Thu Minh Nguyệt cúi đầu im lặng, lão thái quân buồn bã nói:" Minh Nguyệt, ta biết con thông tuệ. Việc này đó trong triều, ta không nói con cũng có thể biết."
Thu Minh Nguyệt bình tĩnh:" Con chỉ kỳ quái là, nếu thích khách kia quyết tâm ám sát tổ phụ và Lâm thái sư, vậy không thể dễ dàng bị bắt vậy chứ."
“Đó là vì…" Ánh mắt lão thái quân trở nên sâu thẳm:" Đây là kế tổ phụ con và hoàng thượng bày ra."
“Cái gì?" Thu Minh Nguyệt hơi kinh ngạc nhìn lão thái quân.
lão thái quân trầm mặc, lát sau mới nói:" Hoàng thượng vẫn biết phản đảng còn chưa diệt hết, liền cùng tổ phụ con hạ bẩy rập, dẫn rắn rời động. Cho nên mới có việc ngày ấy. Chúng ta nhìn như đến Lâm phủ từ hôn, kỳ thực hoàng thượng đã sớm phái người âm thầm vây quanh Lâm phủ. Chỉ cần thích khách vừa xuất hiện, toàn bộ sẽ bị diệt trừ. Cũng chính vì sự kiện lần đó, Lâm đại nhân mới được phong làm thái sư. Mà sau đó, tin đồn bất lợi đối với mẫu thân người cũng xuất hiện. Ài, chuyện đêm đó nhiều người thấy như vậy, nghĩ muốn giấu cũng không giấu được. Cho nên mới có kết quả Khanh nhi lấy Ngọc Phương."
Thu Minh Nguyệt rũ mi mắt, im lặng không nói. Chuyện này nhìn như không có gì khác thường, ngay cả nửa lỗ hỏng cũng không có. Thoạt nhìn thì, đại phu nhân vì thái quân chắn kiếm, đại lão gia theo bản năng ôm lấy bà. Không có bất luận kẻ nào nghi ngờ điểm này. Nói như vậy, phán đoán trước đây của nàng hoàn toàn sai lầm.
Nàng kinh ngạc nồi, thâm chí tới khi mặt trời lặn rồi cũng không chú ý. Mùi huân hương trong phòng dâng lên làm nàng có chút hoảng hốt.
“Tổ mẫu hôm nay… vì sao lại nói cho con chuyện này?" Nàng đảo mắt nhìn về phía lão thái quân. Lần đầu tiên, nàng nhìn không thấu được lão thái thái nhìn như từ ái kỳ thực tâm cơ thật sâu này. Nàng không biết, lão thái quân đến nay cũng biết vài phần. Cũng không biết, lão thái quân hôm nay rốt cuộc là chỉnh nàng hay khuyên giải nàng.
Lão thái quân giương mắt nhìn nàng, thấy nàng vốn thông minh già lại trở nên ảm đạm, bất giác lại đau lòng.
“Minh Nguyệt, ta biết con là đứa nhỏ hiểu biết. Cũng biết con sống ở Thu phủ quá gian khổ. Tính tình của Ngọc Phương, ài… Nó chính là đứa koong chịu thua. Nữ nhân mà, ghen tị là thiên tính." Bà bất đắc dĩ lắc đầu:" Nha đầu Minh Châu cũng là người thông minh, hai con ở cùng một chỗ, giúp đỡ nhau cũng tốt. Chỉ là Minh Nguyệt à, vô luận là Minh Ngọc Minh Lan, hay Minh Trân Minh Dung đều là tỷ muội của con, tiểu nháo thì không sao, nhưng nếu…"
“Tổ mẫu đang sợ cái gì?" Thu Minh Nguyệt ngẩng đầu, con ngươi trong trẻo xẹt qua tia trào phúng.
“Con chẳng qua là một thứ nữ nho nhỏ, không quyền không thế, sao có thể so với thái sư phủ? Tổ mẫu, không cần lo lắng."
Lão thái quân sửng sốt, sau đó lắc đầu.
“Ta biết con có chừng mực. Chuyện hôm nay tuy rằng kỳ quái, nhưng con cũng là tiểu nha đầu, mọi chuyện cũng không thể làm trọn vẹn." Bà dừng một chút, nói:" Con có biết tại sao ta lại để nhị thẩm và mẫu thân con cùng chưởng quản việc bếp núc không?"
Thu Minh Nguyệt mím môi không nói.
Lão thái quân tiếp tục:" Con muốn đi kính hương lễ phật cũng phải vài ngày. mẫu thân con cũng không được như Tiết quốc Hầu phu nhân, gặp chuyện gì cũng nóng nảy, không có nửa điểm tính kế. Nhị thẩm con, ài, tuy rằng lạnh lùng một chút nhưng cũng không phải người nhẫn tâm. Trong khoảng thời gian này, chỉ sợ mẫu thân con sẽ gây ra nhiều chuyện. Chỉ khi để nhị thẩm con phân chia quyền chưởng gia của nó thì mới dời đi lực chú ý của nó được, có vậy thì nó mới không có động tác khác."
Thu Minh Nguyệt chấn động.
Lão thái quân lại nói:" Về phần di nương con. Con yên tâm, có ta ở đây, nó sẽ không gặp chuyện không may gì."
Thu Minh Nguyệt mím môi, đưng lên cung kích phúc thân với lão thái quân.
“Tổ mẫu khổ tâm, Minh Nguyệt vô cùng cảm kích."
Trên mặt lão thái quân lúc này mới có ý cười:" Thời gian không còn sớm, con về nghỉ ngơi đi."
“Vâng." Thu Minh Nguyệt lên tiếng, xoay người rời đi. Lão thái quân lại goi nàng.
“Minh Nguyệt."
Thu Minh Nguyệt dừng bước, quay đầu hỏi:" Tổ mẫu?"
“Đêm trước khi con về kinh, ở Bảo Hoa tự đã xảy ra chuyện gì?"
Quả nhiên…
Thu Minh Nguyệt dấu đi thần sắc trong mắt:" Không có gì ạ."
Lão thái quên nheo mắt, ánh mắt thâm thúy.
“Từ xưa hoàng thất vốn phức tạp, chớ can thiệp vào. Có nhiều nơi không phải con có thể bước vào."
Thu Minh Nguyệt ngưng mi, lão thái quân là đang cảnh cáo nàng không được có ý nghĩ không an phận sao?
Nàng cúi đầu, kính cẩn trả lời:" Minh Nguyệt xin nghe."
“Ừ." Lão thái quân không hỏi gì nữa, phất phất tay.
“Về đi."
“Vâng." Thu Minh Nguyệt xoay người rời đi.
Lúc này, lão thái quân không gọi nàng lại nữa.
Lão thái quân nhìn chằm chằm cửa, nhắm mắt, mỏi mệt ngã về sau.
Hàn ma ma đi tới, khẽ gọi một tiếng:" Thái quân."
Lão thái quân lấy tay xoa trán, hơi mở mắt.
“Hàn ma ma, ngươi nói xem, chuyện hôm nay có phần của Minh Nguyệt không?"
Hàn ma ma cúi đầu:" Thái quân sáng suốt, nô tỳ không dám nói bậy."
Lão thái quân nhắm mắt, phất phất tay.
“Thôi."
Hàn ma ma ngẩng đầu, không nói gì thêm. Bà đi qua, nhẹ giọng hỏi:" Thái quân, truyền lệnh chưa?"
“Ừ." Lão thái quân thản nhiên lên tiếng.
Hàn ma ma gọi nha hoàn tới, phân phó truyền lệnh tới phòng bếp.
Tác giả :
Ngắm Nhìn Đôi Mắt Tang Thương